Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1870: Cô gái lọt vào mắt xanh
Các vị phu nhân thấy người con trai trong truyền thuyết của Lý phu nhân vừa đẹp trai cao quý, làm việc lại cẩn thận thì tán thưởng không thôi.

"Lý công tử quá khách khí rồi! Cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng ngại!"

"Lý phu nhân, hóa ra đây chính là con trai bà đấy à, quả nhiên là tuấn tú lịch sự!"

...

Hàn huyên với các vị khách một hồi, Lý Mộ Ngôn cố ý đi tới chào hỏi Mạnh Lâm Lang, trong giọng điệu cũng thân mật hơn những vị khách kia nhiều: "Cô Lâm!"

Nhìn đứa bé mà mình rất thích này, vẻ mặt của Mạnh Lâm Lang vui vẻ hơn không ít: "Mộ Ngôn đã về rồi đấy à!"

"Cô Lâm, chuyện vừa nãy..."

Mạnh Lâm Lang biết cậu ta định nói gì nên bà lên tiếng cắt đứt luôn: "Được rồi, chuyện đã giải quyết rồi thì nhắc lại làm gì! Cô cũng không đến nỗi chỉ vì mấy chuyện cỏn con này mà để trong lòng đâu, Tiểu Tịch nhà cô cũng không phải người nhỏ mọn như vậy."

Mạnh Lâm Lang nói xong liền đem Tiểu Tịch còn đang bị một đám phu nhân vây quanh gọi qua: "Tiểu Tịch, đến đây!"

Chẳng hiểu mấy vị phu nhân kia bị làm sao, tự nhiên bọn họ có vẻ hứng thú mấy chuyện riêng của cô. Vòng vo hỏi thăm một hồi khiến Ninh Tịch sắp không đỡ nổi. Lúc này thấy Mạnh Lâm Lang gọi mình thì Ninh Tịch thở phào một hơi, vội vàng nói một tiếng với mấy vị phu nhân kia rồi đi tới cạnh Mạnh Lâm Lang.

"Mợ!"

Lý Mộ Ngôn nghe được một giọng nói trong trẻo thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Tịch, nhưng mà một cái nhìn đó cũng đủ khiến anh ta ngơ ngẩn cả người...

Cô gái kia mặc một một váy trắng tinh, mái tóc đen nhánh như rong biển, khuôn mặt đẹp đến không một từ ngữ nào có thể miêu tả được. Nhất là đôi mắt linh động kia, đuôi mắt cứ như mang theo nét cười...

"Mộ Ngôn, đây là Tiểu Tịch." Mạnh Lâm Lang lên tiếng giới thiệu, sau đó nói với Ninh Tịch: "Tiểu Tịch, đây là con trai của cô Vưu tên Lý Mộ Ngôn! Nó lớn hơn con hai tuổi cho nên con phải gọi nó một tiếng anh đấy."

Ninh Tịch nghe vậy thì gật đầu chào hỏi: "Xin chào anh Mộ Ngôn, em là Ninh Tịch."

Lúc này Lý Mộ Ngôn đã nhanh chóng tỉnh táo lại sau vài giây thất thố, anh ta cũng không để bất kỳ ai phát hiện sự khác thường của mình mà vội vàng nói: "Xin chào Tiểu Tịch, đã nghe cô Lâm nhắc tới em rất nhiều! Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

Mặc dù Lý Mộ Ngôn có thể làm cho không một ai phát hiện sự khác thường của mình, nhưng không bao gồm Lý Vưu.

Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng Lý Vưu vẫn nhận ra trong mắt con trai mình có cái gì đó không giống bình thường.

Đứa con trai này của bà năm nào cũng bay ra nước ngoài, chạy nhảy khắp các nước trên thế giới nên dần dà mắt nó còn đặt cao hơn đầu. Thậm chí bà ta còn chưa bao giờ thấy bất cứ cô gái nào có thể lọt vào đôi mắt của con trai.

Chuyện hôn nhân của Lý Mộ Ngôn cũng là điều mà bà ta suy nghĩ và lo lắng nhiều nhất.

Ánh mắt Lý Vưu hơi thay đổi, lúc này thuận thế nói: "Mộ Ngôn! Tiểu Tịch cứ ngồi nói chuyện với mấy bà già này mãi thì chắc cũng cảm thấy nhàm chán! Mẹ lo em nó sẽ buồn, may mà con về đúng lúc, hay là con đưa em đi dạo xung quanh một lát đi, cũng coi như làm tròn trách nhiệm chủ nhà!"

"Tất nhiên ạ, nếu Tiểu Tịch không chê thì anh rất vui lòng làm hướng dẫn cho em." Lý Mộ Ngôn nói.

Ninh Tịch nghe thế thì nhìn Mạnh Lâm Lang theo bản năng.

Không biết Mạnh Lâm Lang nghĩ tới cái gì mà ánh mắt hơi đổi, nhưng nó cũng chỉ là một cái thoáng qua.

Sau đó bà dùng ánh mắt từ ái nhìn Ninh Tịch mà nói: "Đi đi, đi dạo một chút cũng tốt!"

Mục địch hôm nay đã đạt được, sợ rằng nếu quá mức Tiểu Tịch sẽ không đối phó nổi, mấy chuyện như này vẫn phải tuần tự mà làm từng bước một.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1871: Bạn đời
Thật ra thì Mạnh Lâm Lang cũng cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng. Nếu như sớm đón Tiểu Tịch về nhà thì bà nhất định sẽ giúp Tiểu Tịch sắp đặt một cuộc hôn nhân thích hợp nhất.

Công bằng mà nói, thân phận và địa vị của Lục Đình Kiêu đều rất tốt, nhưng cái khiến Mạnh Lâm Lang lo lắng cũng chính là việc này. Bà lo với tính cách của Ninh Tịch, con bé sẽ không thể quản lý nổi cả một gia tộc vừa khổng lồ vừa phức tạp như vậy.

Nói ra thì nhà họ Lý này lại có vẻ thích hợp hơn.

Thân phận và địa bị của bọn họ đủ để xứng với Trang gia, gia cảnh cũng không quá cao sang khiến Ninh Tịch cảm thấy áp lực.

Quan trọng nhất là, quan hệ gia tộc của Lý gia đơn giản hơn nhiều.

Lý gia là gia đình quyền quý đứng đầu thành phố S, mà Lý Vưu lại là con gái duy nhất của Lý gia, Mộ Ngôn lại là con trai duy nhất của Lý Vưu, không chỉ thừa kế công việc của ba tại Bộ ngoại giao, phía sau còn có tài lực của Lý gia chống lưng, để anh có thể ngồi vững chốn quan trường, từng bước đi lên.

Trùng hợp ở chỗ, vợ chồng nhà Lý Vưu đều họ Lý, thế nên nhà mẹ của Lý Vưu lại càng thân thiết hơn với đứa cháu ngoại cùng họ này, cả gia tộc đều dồn hết sức mà lót đường cho nó.

Nếu Ninh Tịch được gả cho người như vậy, sau này nhất định sẽ không bị làm phiền bởi những mối quan hệ phức tạp.

Huống hồ, bà và Lý Vưu có quan hệ thân thiết với nhau, Tiểu Tịch nếu gả qua đấy, ngay đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng chẳng đáng lo nữa...

Trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh Lâm Lang ngẫm nghĩ một lượt lại bối cảnh Lý gia.

Chỉ tiếc là...

Chuyện duy nhất bà có thể làm bây giờ là cố gắng giúp Ninh Tịch mở rộng mạng lưới quan hệ, giúp cô trong tương lai có thể ứng phó mọi vấn đề có thể xảy ra tại Lục gia.

Tất nhiên nếu nói ngược lại, chẳng may Tiểu Tịch không đối phó nổi thì Trang gia mãi mãi là đường lui của cô.

...

Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền, giữa sườn núi.

Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền được gọi là "Thiên Tuyền" vì ở đó có một dòng suối rất nổi tiếng tên là Thiên Hà Thủy. Nghe nói sau khi uống vào có thể trừ vận xui, thân thể khỏe mạnh.

Lý Mộ Ngôn quả thật xứng với cái chức "hướng dẫn viên", anh giới thiệu mọi thứ về khu nghỉ dưỡng, từ cấu tạo, nguồn gốc cái tên cho đến những danh nhân từng qua lại đây, cuối cùng lại thành ra giảng giải lịch sử của cả Đế đô. Đúng là còn chuyên nghiệp hơn cả hướng dẫn viên du lịch thực thụ.

Ninh Tịch nghe rất chăm chú, cô ở Đế Đô cũng đã vài năm, nhưng nghe Lý Mộ Ngôn nói mới phát hiện những thứ mình biết về nơi đây thật sự quá ít.

Lý Mộ Ngôn thấy con mắt chăm chú của Ninh Tịch, trong mắt có hình ảnh phản chiếu của bầu trời và những hàng cây cùng với... bóng dáng anh...

Ngoài mặt thì anh ta vẫn duy trì dáng vẻ lịch sự để nói chuyện, nhưng thực chất lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Tim anh đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi.

Thật ra anh ta đâu có phải đang nghiêm túc làm hướng dẫn viên đâu, chẳng qua anh ta chỉ có thể nói không ngừng để cố gắng giữ vẻ bình tĩnh của mình mà thôi.

Chắc do từ nhỏ Lý Mộ Ngôn đã theo cha vào nam ra bắc, lại được ông bà ngoại chiều chuộng nên tất cả những gì Lý Mộ Ngôn dùng đều là thứ tốt nhất.

Những người phụ nữ anh ta từng tiếp xúc cũng có đủ kiểu từ thiên kim tiểu thư nhà quan cho đến công chúa hay Vương phi...

Cũng chính vì thế anh ta dần trở nên kén chọn, đối xử với con gái rất đúng mực nhưng lại chẳng có hứng thú gì.

Người bạn đời mà anh ta theo đuổi phải là người có thể khiến anh ta rung động cả linh hồn, chứ không phải mấy người được gia tộc dạy dỗ cẩn thận kia. Cả đám cứ giống như những con rối chẳng có linh hồn.

Cho tới bây giờ chưa có một người nào mà chỉ dùng một liếc mắt đã có thể hấp dẫn được anh ta như Ninh Tịch. Thậm chí anh ta còn chẳng biết cô là ai mà đã bị khí chất trên người cô hấp dẫn.

"Tiểu Tịch không lớn lên ở Đế đô sao?" Thấy Ninh Tịch không biết nhiều chuyện ở Đế đô nên Lý Mộ Ngôn thuận miệng hỏi.

Ninh Tịch lắc đầu: "Trước năm 18 tuổi em sống ở một thị trấn nhỏ trong thành phố C."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1872: Cậu có ý với Tiểu Tịch
Một thị trấn nhỏ tại thành phố C...?

Tại sao cháu gái của Trang gia lại sống ở chỗ như vậy đến tận năm 18 tuổi?

Anh ta nhớ Trang gia không gả cô con gái nào tới thành phố C thì phải...

"Thì ra là thế."

Chỉ một câu, Lý Mộ Ngôn hiểu trong chuyện này chắc chắn có nhiều ẩn tình mà anh ta không biết, nên lập tức kết thúc vấn đề mà không hỏi nhiều nữa.

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, bữa tiệc của các phu nhân cũng đến hồi kết thúc.

Ninh Tịch theo Mạnh Lâm Lang chào tạm biệt rồi rời đi.

Nước suối chảy róc rách, phía sau là một rừng cây trăm hoa đua nở. Lý Mộ Ngôn cứ đứng ở cổng khu nghỉ dưỡng nhìn chiếc xe dần dần mất bóng...

Làm một nhân viên ngoại giao thì cái cần nhất chính là lý trí, lý trí và lý trí.

Bất kể là đối với chuyện quốc gia đại sự, hay là với bạn đời của mình đều phải nghiêm khắc giữ vững quy tắc cùng tiêu chuẩn của bản thân.

Nhưng cho đến khi gặp được người ấy anh ta mới biết, hóa ra cũng có một ngày anh ta biết cái gì gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên", đây là cảm giác mà không một loại đạo lí hay lí trí nào có thể mô tả cả...

Lý Mộ Ngôn miết mi tâm, trong đôi mắt vốn yên lặng như giếng cổ chưa từng để đối thủ nhìn ra bất cứ sơ hở nào lúc này lại có thêm một ánh sáng lấp lánh.

Cái cảm giác này khiến anh ta thấy hốt hoảng và luống cuống, nhưng anh ta lại có một cảm giác mới lạ thoát khỏi những quan niệm đã trói chặt mình bao năm qua.

"Mộ Ngôn... Mộ Ngôn?" Lý Vưu có chút suy ngẫm nhìn con trai.

"Mẹ." Lý Mộ Ngôn ngoảnh lại trả lời.

"Con đối với Ninh Tịch...." Lý Vưu chần chừ một hồi mới nói: "Có cần mẹ nghe ngóng chuyện Tiểu Tịch cho con không?"

Tình huống của Tiểu Tịch thật ra có chút phức tạp, vừa sinh ra đã bị bế nhầm, trước năm 18 tuổi vẫn sống ở nông thôn cho nên quan hệ của Ninh Tịch với mẹ đẻ có mâu thuẫn rất lớn, gần như đã cắt đứt liên lạc.

Mà mẹ đẻ của Ninh Tịch năm đó cũng vì vài chuyện mà đoạn tuyệt quan hệ với Trang gia...

Nhưng quan trọng nhất là Trang gia hoàn toàn không qua lại với mẹ của Ninh Tịch, ấy thế mà lại vô cùng thương yêu đứa cháu gái này.

Sở dĩ hôm nay Mạnh Lâm Lang giận đến như vậy cũng không phải vì do Khu nghỉ dưỡng nhà mình sai sót, khả năng cao là đang làm chỗ dựa Ninh Tịch chỗ!

"Mộ Ngôn, nếu con..."

Lý Vưu đang định nói gì đó nữa thì Lý Mộ Ngôn đã cắt lời mẹ mình: "Mẹ, không cần đâu! Con không muốn làm theo thủ tục coi mắt! Cứ để mọi thứ tự nhiên là tốt rồi."

Lý Vưu cũng chỉ muốn thăm dò, bây giờ nghe con trai nói vậy thì lập tức kinh ngạc: "Con thật sự có ý với Tiểu Tịch?"

Lúc này trái tim đang cuộn sóng của Lý Mộ Ngôn vẫn chưa êm đềm lại, anh ta nói với mẹ mình: "Mẹ, con chưa bao giờ có cảm giác như thế này với bất kỳ cô gái nào."

Lý Vưu thấy cuối cùng con trai mình cũng thích một người thì bà cũng mừng lắm, huống chi cả điều kiện và gia thế của đối phương cũng không tệ, Mạnh Lâm Lang lại là bạn thân của bà.

"Thân thế Tiểu Tịch dù có chút lận đận nhưng quan hệ của nó vớ Trang gia vẫn rành rành ra đấy, cũng coi như là xứng với Lý gia chúng ta! Nhưng chúng ta vẫn còn hiểu quá ít về Ninh Tịch, không bằng..."

"Mẹ, con không để ý mấy cái đó! Huống hồ muốn sống chung với một người thì chuyện ý nghĩa nhất là quá trình tự mình tìm hiểu người ấy đấy."

Lý Vưu bất đắc dĩ cười khẽ: "Được được được, mẹ không nói lại con! Cứ theo ý con đi, thuận theo tự nhiên, mẹ không nhúng tay vào."

Cùng lúc đó, trong xe của Mạnh Lâm Lang.

"Tiểu Tịch, nói chuyện với Mộ Ngôn con thấy thế nào?" Mạnh Lâm Lang làm như lơ đãng hỏi.

Ninh Tịch gật đầu một cái: "Rất tốt ạ, anh Mộ Ngôn có kiến thức rất uyên bác, cũng là người hiền lành."

Mạnh Lâm Lang nhìn Ninh Tịch, xác định không có gì khác thường, thiết nghĩ cùng lắm con bé cũng chỉ có chút hảo cảm thôi, chắc là bà nghĩ nhiều rồi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1873: Thật sự quá đẹp
Ban đêm, tại tòa nhà trụ sở công ty History.

Về đến nửa đường, Ninh Tuyết Lạc đã bị một cuộc điện thoại gọi qua công ty.

Từ chỗ Lý phu nhân về, tâm trạng vốn đang phiền loạn thì bên công ty lại thông báo có tin xấu.

Tắc Linh đã yên lặng suốt một năm, bị bọn họ ép cho gần như biến mất khỏi sân chơi thời trang Trung Hoa, nhưng dường như vì bộ sườn sám Ninh Tịch mặc trong buổi tuyên truyền phim Thiên Hạ mà bỗng nổi tiếng trở lại chỉ trong nháy mắt.

Càng khó giải quyết hơn chính là Tắc Linh cũng nhân chuyện này mà bất thình linh công bố đưa ra bộ sưu tập mới, hơn nữa mới trong giai đoạn đặt hàng thôi mà bộ sưu tập này đã sắp cháy hàng rồi.

"Cái gì mà "trở về nguyên dạng"! Rõ ràng chỉ là một kẻ hết thời chẳng biết thiết kế là cái gì! Bản thiết kế rách rưới chẳng có điểm sáng, chẳng có gì đặc sắc thế này thì bán kiểu gì?" Phó phòng thiết kế nổi giận quát ầm lên.

"Hay là vì hiệu ứng người nổi tiếng? Hôm đó Ninh Tịch mặc bộ sườn sám một màu trắng như vậy đúng là không có gì đặc sắc, nhưng người ta mặc vào trông..."

Nhà thiết kế kia đang định nói là "thật sự là quá đẹp" nhưng liếc mắt thấy Đới Uy đen mặt thì đổi giọng: "Trông cũng bình thường thôi! Tôi thấy trông như hàng chợ!"

Một nhà thiết kế tuổi tác khá trẻ yếu ớt nói: "Thật ra thì tôi cảm thấy... chắc là do mọi người đã quá mệt mỏi với những bộ đồ phong cách Trung Quốc mang màu sắc lòe loẹt rồi, cho nên "trở về nguyên dạng" vừa ra đã thu hút được sự chú ý..."

Trong phòng họp, bầu không khí trở nên nặng nề.

Ngay sau đó có người mở miệng nói: "Bọn họ làm được thì chúng ta cũng làm được! Mấy cái thiết kế rách nát đó của bọn họ cũng chỉ có thể nổi mấy ngày như thế thôi, chúng ta còn có anh Đới mà! Chẳng qua chỉ là bị bọn họ chiếm được cơ hội trước thôi mà?"

Đới Uy sầm mặt, lạnh lùng liếc người vừa lên tiếng một cái: "Ý cậu là chúng ta phải ăn theo Tắc Linh?"

Người vừa lên tiếng lập tức cứng đờ, vội nói: "Dĩ nhiên là tôi không có ý đó... sự chuyên nghiệp của anh Đới vẫn luôn tỏa sáng, anh là người đi trước dẫn đường mọi xu thế. Bọn họ luôn bắt chước anh nhưng lại chẳng vượt qua được! Đâu cần phải ăn theo người khác! Ý của tôi là tên này thiết kế quá nát, lần này do tên đó ăn may thôi! Chúng ta không cần để ý! Sự nổi tiếng kia cũng chỉ là nhất thời thôi, không thể lâu dài được!"

"Phải đấy, chẳng phải cũng giống trước đây sao? Tên kia chắc chẳng chống đỡ được bao lâu đâu!" Những người khác cũng phụ họa.

Sắc mặt Đới Uy vẫn khó coi như cũ, mặc dù chuyện lần này không lớn nhưng vẫn khiến gã khó chịu.

Trên ghế chủ tọa, mặt Ninh Tuyết Lạc cũng sầm xuống: "Mặc dù đây không phải vấn đề nghiêm trọng, nhưng cũng không thể xem thường mà mặc kệ như thế được! Hôm nay mọi người phải nghĩ cách giải quyết cho tôi, tôi không cho phép History xảy ra bất cứ sự cố nào!"

Gần đây những chuyện khiến cô ta phiền lòng đã nhiều lắm rồi!

Ninh Tịch xuất hiện cứ như là một sự nguyền rủa, cứ hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra vấn đề, chẳng có gì thuận lợi cả...

Ninh Tuyết Lạc nắm cây bút trong tay nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên.

Cô ta dường như có thể tưởng tượng ra được thái độ của Trịnh Mẫn Quân sau này sẽ thay đổi như thế nào, thậm chí có thể sẽ còn nghiêm trọng hơn trước đây.

Công sức suốt một năm ổn định địa vị ở Tô gia đã bị phá hủy sạch sẽ trong buổi tụ họp của Lý phu nhân.

Đới Uy nghe Ninh Tuyết Lạc nói vậy liền âm trầm nhìn tên phó phòng thiết kế.

Gã phó phòng thiết kế kia nhận được ám chỉ liền đẩy kính mắt lên sống mũi rồi lên tiếng: "Anh Đới, anh nói vậy là không đúng rồi, sao anh có thể ăn theo ai chứ! Một tháng trước anh đã sớm phát hiện thị trường thời trang đa sắc màu trở nên bão hòa nên đã chuẩn bị đổi phong cách! Ngay cả bản thiết kế cũng chuẩn bị xong đến bảy tám phần rồi, chỉ là chưa hoàn thành hết nên mới không công bố ra thôi đúng không! Ai ngờ lại bị tên thiết kế rác rưởi kia chạy trước mấy ngày chứ!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1874: Có ý đồ
Giọng điệu của phó phòng đầy căm phẫn, như thể gã thực sự nhìn không nổi mà bất bình thay Đới Uy.

Bỗng chốc cả phòng họp như bừng tỉnh.

"Thì ra là thế! Đúng là tiếc thật đấy!"

"Sự nhạy cảm của giám đốc Đới với xu hướng thời trang đúng là luôn đi trước chúng ta! Chỉ có điều anh đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, cho nên mới bị người khác đoạt trước!"

"Thật ra thì tôi thấy cũng chẳng cần để ý cái mà ăn theo với không ăn theo, vấn đề chỉ là ai là người thiết kế đẹp hơn thôi! Hơn nữa ai sẽ cho rằng công ty No.1 như History của chúng ra lại phải ăn theo một cái công ty nhỏ bị thị trường đào thải kia chứ?"

"Đúng vậy! Muốn nói ăn theo thì cũng là bọn họ ăn theo chúng ta!"

...

Mọi người rối rít phụ họa lời của phó phòng.

Mà trên thực tế thì mọi chuyện đúng là như vậy, dẫu cho là bên kia cho ra mắt trước nhưng nhiều người không rõ chuyện vẫn sẽ theo bản năng mà cảm thấy nhất định là do công ty nhỏ ăn theo công ty lớn.

Trong cái giới này thì mấy chuyện kiểu như vậy cũng chẳng phải xảy ra lần đầu.

Rất nhiều những công ty nhỏ vất cả lắm mới có chút khởi sắc, nhưng lại cứ thế bị các công ty lớn đè chết. Tình huống tốt thì bị mua lại thiết kế, tình huống xấu là thị trường của công ty nhỏ hoàn toàn bị công ty lớn chiếm lấy.

Phó phòng thấy thời cơ đã chín muồi, gã liền thuận thế nói: "Tôi cũng cho rằng anh Đới chẳng phải ngại cái gì hết! Cứ hoàn thành bản thiết kế rồi cho ra bộ sưu tập mới! Chắc chắn sẽ đè chết Tắc Linh kia!"

"Tôi đồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!"

...

Nghe những tiếng phụ họa xung quanh, trong mắt Đới Uy thoáng vẻ đắc ý. Gã nhìn về phía Ninh Tuyết Lạc rồi nói: "Chuyện này vẫn nghe Ninh tổng đi!"

Ninh Tuyết Lạc hơi nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định: "Cứ làm như vậy đi!"

Sau đó cô ta vẫn hỏi một câu để đảm bảo: "Anh chắc chắn thiết kế không có vấn đề gì chứ?"

Đới Uy nói với giọng điệu chắc nịch: "Nếu Ninh tổng đã tin tôi, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô."

Một năm này đã đủ để gã đào tạo một nhóm "đàn em" có thể yên tâm mà dùng, gã chỉ cần đem những thiết kế của bọn họ ra rồi viết tên mình lên đấy thì cũng đã là vinh dự của họ rồi...

...

Đêm khuya, tại Tô gia.

Ninh Tuyết Lạc đoán không sai.

Trịnh Mẫn Quân vừa về đến nhà đã nhốt mình trong phòng ngủ, tâm trí bà ta trở nên hỗn loạn.

Tô Hoằng Quang vừa mới đẩy cửa bước vào đã thấy Trịnh Mẫn Quân cứ đi loanh quanh, ông ta không kìm được nhíu mày: "Đã muộn thế này rồi mà bà còn không ngủ cứ loanh qua loanh quanh trong phòng làm gì đấy? Hôm nay qua chỗ Lý phu nhân thế nào?"

Tô Hoằng Quang rất coi trọng chuyện này nên cố tình hỏi một câu.

Vừa nhắc tới chuyện này, Trịnh Mẫn Quân lập tức kích động nhìn về phía chồng: "Hoằng Quang, ông về rồi đấy à!"

"Xảy ra chuyện gì thế?" Thấy Trịnh Mẫn Quân khác thường, Tô Hoằng Quang nhíu chặt chân mày hỏi.

Trịnh Mẫn Quân bực bội nói: "Hôm nay trong buổi tụ họp của Lý phu nhân tôi có thấy Ninh Tịch!"

"Ninh Tịch? Chẳng phải con bé đó đã biến mất hơn một năm rồi sao? Nghe nói là bị tên nhà giàu nào đó bao nuôi mà?" Tô Hoằng Quang tuy không chú tâm tìm hiểu chuyện này, nhưng cũng có biết qua.

Vừa nhắc tới đây Trịnh Mẫn Quân liền biến sắc: "Căn bản không phải như vậy! Xem chừng một năm nay Ninh Tịch ở bên Trang gia đó!"

"Sao Ninh Tịch lại ở bên Trang gia?"

"Hoằng Quang, ông không biết đấy thôi! Ninh Tịch đi cùng Mạnh Lâm Lang đến Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền, Mạnh Lâm Lang còn tuyên bố trước mặt mọi người rằng Ninh Tịch là cháu gái của bà ta! E là nhà họ Trang đã nhận Ninh Tịch từ lâu rồi!"

Nghe vợ mình nói vậy, Tô Hoằng Quang cũng lập tức biến sắc...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1875: Cưới phượng hoàng chân chính
"Tuyết Lạc tốn biết bao công sức mới lấy được hai tấm thư mời, lúc đi vào cũng chẳng nói được mấy câu! Vất vả lắm mới khiến người ta chú ý được đến mình, nhưng mà Ninh Tịch... chỉ bởi chút chuyện nhỏ không vừa ý mà Mạnh Lâm Lang nổi trận lôi đình làm chỗ dựa cho nó, tất cả mọi người ai cũng lo sợ đắc tội con bé, ngay cả thái độ của Lý phu nhân với Ninh Tịch trở nên ân cần và thận trọng..."

Trịnh Mẫn Quân không kể rõ chuyện mình vạ miệng, trong giọng nói của bà ta chỉ có sự hối tiếc khi đồ của mình bị người ta cướp mất.

"Những gì bà nói đều là thật?" Tô Hoằng Quang khiếp sợ.

"Giả thế nào được! Tận mắt tôi trông thấy mà! Hơn nữa lúc ấy có mấy vị phu nhân cũng tỏ ra có hứng thú với Ninh Tịch nữa!" Trịnh Mẫn Quân gấp đến độ xoay vòng vòng: "Thật ra thì năm đó chúng ta nên phát hiện ra sớm mới phải, chỉ tại chúng ta quá sơ xuất!"

Sắc mặt Tô Hoằng Quang có chút nghiêm trọng, ông ta yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa! Hôm nay Ninh Tịch thế nào đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa rồi."

"Sao lại không liên quan được! Tô Diễn nhà chúng ta vốn phải kết hôn với một tiểu thư thế gia chân chính! Nếu ban đầu nó cưới Ninh Tịch thì hôm nay chúng ta muốn tiến thêm một bước đâu phải khó khăn như vậy? Lúc trước nhà họ Tề vẫn luôn bị chúng ta chèn ép, nhưng chỉ vì con trai họ cưới con gái của Bộ trưởng nên mới được thuyền lên theo nước, ông có biết mỗi lần tôi thấy cái bản mặt đắc ý của Tề phu nhân thì có tâm trạng thế nào không?"

Nghe vợ mình thao thao bất tuyệt than phiền, Tô Hoằng Quang bất lực nhéo mi tâm một cái.

"Sao tôi có thể không biết đạo lý ấy chứ, nhưng bây giờ chuyện đã thành thế này rồi! Ban đầu là chúng ta cho rằng Ninh Tịch chẳng ra gì, dù biết rõ mọi chuyện vẫn lựa chọn Ninh Tuyết Lạc! Bây giờ hai đứa đó cũng kết hôn lâu như vậy rồi, muốn đổi lại đâu có dễ dàng như vậy?"

Trịnh Mẫn Quân tức giận: "Vậy cũng đâu trách chúng ta được, chẳng phải do Ninh gia bọn họ lừa dối chúng ta trước sao! Dẫu cho chúng ta để Tô Diễn ly dị rồi cưới người khác cũng là chúng ta có lý cơ mà!"

"Bà cảm thấy với thân phận của Ninh Tịch bây giờ nó còn muốn gả vào Tô gia sao? Bà cũng chỉ là một phía thôi, đừng mù quáng khiến gà chó không yên nữa!"" Sao ông ta lại không muốn có quan hệ thông gia với nhà họ Trang chứ, nhưng thực tế đã khác rồi. Ninh Tịch hôm nay đã không còn là Ninh Tịch của ngày xưa nữa.

Trịnh Mẫn Quân nghe chồng nói vậy thì lập tức đắc ý nói: "Cái này đương nhiên là tôi chắc chắn, ông quên trước đây con bé thích Tô Diễn đến mức nào rồi? Với tướng mạo, nhân phẩm, học thức của Tô Diễn nhà chúng ta, không biết hơn mấy công tử nhà khác mấy trăm lần? Ninh Tịch dù cho có Trang gia làm chỗ dựa nhưng so ra vẫn kém tiểu thư đứng đắn nhà người ta, chuyện tốt như thế mà nó còn không muốn sao?"

Thái độ của Tô Hoằng Quang cũng có chút dao động, nhưng ông ta vẫn cẩn thận nói: "Chuyện này hay cứ để từ từ rồi tính."

...

Hôm sau.

Ninh Tịch vô ưu vô lo nghỉ ngơi cả một ngày dài, còn truyền thông, các fan, tất cả các công ty giải trí và thậm chí là cả giới giải trí đã nổ tung chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Nơi nơi đều là chuyện Ninh Tịch biến mất hơn một năm lại đột nhiên xuất hiện trong buổi tuyên truyền của bộ phim Thiên Hạ.

Ở sân bay.

Tô Diễn mệt mỏi đi công tác về, vừa xuống máy bay đang định gọi điện cho tài xế thì gã vô tình ngẩng đầu lên, thấy chính giữa màn hình lớn trong sân bay là hình ảnh cô gái ấy hốc mắt ửng đỏ đang hát. Cả người gã như bị sét đánh...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1876: Nguyên nhân giải nghệ
"Tiểu Tịch..."

Tô Diễn chẳng nghe được đầu bên kia tài xế đang nói gì nữa, tiếng ồn ào trong sân bay cũng đột nhiên trở nên im lặng. Trong mắt gã, trong tâm trí gã chỉ còn lại hình ảnh cô gái mặc chiếc váy thuần trắng đang nhẹ nhàng hát lên.

Cô gái ấy trong sáng, xinh đẹp, hình ảnh ấy cùng với hình ảnh cô bé non nớt mặc quần hoa năm xưa trong ký ức gã từ từ chồng lên nhau, như thể một lát sau sẽ biến mất vậy.

Hình ảnh trên màn hình lớn kết thúc, hình ảnh Ninh Tịch cũng biến mất nhưng trái tim của gã cứ như bị một bàn tay bóp chặt lấy, đập rất nhanh.

Tiểu Tịch!

"Tô tổng... Tô tổng... Alo?" Tài xế bên kia đợi mãi không thấy ông chủ trả lời liền vội vàng thúc giục.

Tô Diễn không thèm để ý đến tài xế nữa mà cúp máy luôn, sau đó mở ra chức năng tìm kiếm trên điện thoại.

Căn bản không cần gã tốn công tìm làm gì, chỉ cần vài từ mấu chốt là có thể thấy hàng đống bài báo viết về sự xuất hiện của Ninh Tịch...

Cho đến khi nhìn hàng loạt bài báo thế này gã mới có cảm giác đây là sự thật.

Cô gái cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian đã quay trở về...

Gã siết chặt di động trong tay, tình cảm ngủ sâu trong trái tim giống như ngọn núi lửa đang ngủ đột nhiên phun trào...

...

Công ty giải trí Tinh Huy.

Trong phòng làm việc của Hàn Tử Huyên.

Trịnh An Như đã bắt đầu điều động thủy quân, cô ta ra vẻ tất cả mọi chuyện đều trong dự liệu, đắc ý nói: "Tử Huyên, Em cứ yên tâm đi! Lần này Ninh Tịch trở về chỉ tự rước lấy nhục thôi!"

Lúc đầu những ý kiến trên mạng còn là kích động cùng nhiệt tình vì sự tái xuất của của Ninh Tịch, nhưng dưới sự cố gắng dắt mũi dư luận của Trịnh An Như thì càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nghi ngờ về nguyên nhân Ninh Tịch biến mất một năm nay.

"Hôm đó trong hoạt động tuyên truyền, Ninh Tịch giảo hoạt dời đi sự chú ý của các fan! Muốn cứ thế rồi bỏ qua sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Một nghệ sĩ hết thời muốn giải nghệ để được bao nuôi, bị kim chủ vứt bỏ nên không cách nào kiếm được tiền nữa, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết cô ta rồi!"

Mấy ngày nay tâm tình của Hàn Tử Huyên rất tệ, mãi cho tới khi thấy hướng gió trên mạng xoay chiều, thấy càng nhiều người chửi Ninh Tịch thì sắc mặt cô ta mới khá hơn một chút.

[Gì mà Nữ hoàng chăm chỉ của giới giải trí chứ, cô ta dám nói ra lí do tại sao cô ta biến mất suốt một năm nay không?]

[Bị kim chủ vứt bỏ nên mới lại nghĩ cách lừa tiền các fan chứ gì, cô ta nghĩ ai cũng bị ngu chắc?]

[Tôi nói thật, fan não tàn của Ninh Tịch đừng có mà chửi tôi! Tôi cũng từng là fan trung thành của cô ta, cho nên tôi biết rõ cái đoạn Ninh Tịch múa thương trong buổi tuyên truyền kia hoàn toàn không bằng trước đây đâu? Tôi thấy một năm nay cô ta căn bản không cần phải làm gì cả chie biết ăn ngon mặc đẹp thôi!]

[Đúng! Chúng ta muốn anh Tịch tốt nhất, chứ không phải cái loại hàng thứ phẩm này!]

...

Lúc đầu còn có người đi đường nghi ngờ, nhưng rất nhiều người cũng bắt đầu xuôi theo hướng gió trên mạng. Dần dà bắt đầu có fan dao động, trừ một bộ phận fan trung thành và fan của Giang Mục Dã vẫn giữ yên lặng ra.

Trịnh An Như vui sướng nhìn không ít hợp đồng quảng cáo lại quay về trong tay: "Ninh Tịch càng náo loạn thì Hàn Tử Huyên càng nổi tiếng, hiệu quả còn tốt hơn cả scandal với Giang Mục Dã nữa đấy! Mấy nhà đầu tư lúc trước đang dao động cũng đang xem xét lại rồi, bọn họ cũng đâu có ngu mà đi bỏ một ngôi sao đang hot như em để quay về với minh tinh hết thời!"

Hàn Tử Huyên cầm ipad trên tay chậm rãi lướt mạng, thưởng thức những lời bàn tán kia: "Đừng xem thường, Ninh Tịch chắc chắn có chuẩn bị."

Trịnh An Như nghe thế cũng chẳng thèm quan tâm: "Cô ta thì chuẩn bị được cái gì? Cô ta có thở ra hoa cũng không giải thích được việc cô ta thật sự biến mất hơn một năm qua!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1877: Kết quả chẳng hồi hộp
"Chỉ là một tàn hoa bại liễu mà còn muốn comeback? Muốn áp chế em sao? Đúng là mơ mộng hão huyền! Cô ta cứ ngoan ngoãn làm đá lót đường đi! Con hồ ly tinh kia có thể đầu độc các fan thì sao chứ? Chúng ta đã cướp được một lần thì chắc chắn sẽ cướp được lần thứ hai! Cứ yên tâm đi, các fan sẽ trở lại vòng tay em thôi! Hơn nữa sau lần này bọn họ sẽ càng trung thành hơn!" Trịnh An Như ra vẻ nhiều kinh nghiệm, sắc mặt cũng vô cùng ung dung.

Hàn Tử Huyên vốn không để Ninh Tịch trong mắt, cô ta thấy hướng gió trên mạng đã hoàn toàn thổi theo ý bọn họ nên vẻ mặt cũng thả lỏng hơn: "Sau đó để các fan có chút phúc lợi đi!"

"Yên tâm, chị đã chuẩn bị từ lâu rồi! Vừa vặn bảng bình chọn ngôi sao được yêu thích nhất trong giới giải trí cũng sắp bắt đầu! Chúng ta nhân cơ hội này chộp lấy nó để cho Ninh Tịch trắng mắt ra, xem bây giờ giới giải trí này là địa bàn của ai!"

Hàn Tử Huyên nghe vậy cũng lộ vẻ xem thường: "Có cái gì mà phải chuẩn bị, tôi cần phải tranh với cô ta sao?"

"Tất nhiên là không cần, kết quả chẳng có gì đáng hồi hộp cả! Chúng ta hoàn toàn áp đảo rồi!"

...

Thị trấn Lộc

Nhìn những lời bình luận ngày càng khó nghe trên mạng cùng với các loại nước bẩn điên cuồng hắt vào Ninh Tịch, Lương Phi Tinh gấp đến độ quay vòng vòng.

Nếu không thể cho các fan một câu trả lời rõ ràng thì sợ rằng mọi thứ sẽ đều uổng phí mất, mỗi bước sau này của Ninh Tịch cũng khó hơn lên trời.

Chỉ cần cái mũ "giải nghệ để được bao nuôi" này chụp xuống đầu thì Ninh Tịch không còn đường mà vùng dậy được nữa.

Trong vườn hoa nhỏ, Lương Phi Tinh gấp đến độ đi qua đi lại không ngừng: "Trầm cảm? Du học? Đổi nghề? Hay là lập gia đình... bất kể lí do gì cũng không thể giải thích tại sao bà chủ lại bốc hơi như thế, không thể đem ra giải thích với các fan được!"

Anh ta rất rõ, nếu không có một lí do đủ hợp lí để chặn lại miệng những người kia lại thì hậu quả tuyệt đối khó lường.

Lương Phi Tinh vừa than thở, vừa len lén nhìn Ninh Tịch vẫn đang ngồi trên ghế.

Thực tế thì lí do mà Ninh Tịch giải nghệ suốt một năm này là gì ngay cả anh ta cũng không biết.

Trên mạng bây giờ đều nói là do Ninh Tịch chột dạ nên chẳng nói chẳng rằng rời đi, thậm chí còn có người nghi ngờ cô vô tình, chẳng thèm để ý đến các fan. Nếu không tại sao lại trơ mắt nhìn nhiều người lo lắng cho mình như vậy mà cũng không xuất hiện...

Trừ Ninh Tịch ra thì hôm nay Giang Mục Dã cũng ở đây. Con hàng này trừ việc tắm rửa sạch sẽ ra thì đầu tóc vẫn như lão ăn mày, chẳng thèm để ý hình tượng của mình gì cả. Lôi Minh bất lực, chỉ cầu vị tổ tông này không tiếp tục phát điên là được.

Giang Mục Dã nghiêng đầu nhìn Ninh Tịch một cái, dường như cô đang nghĩ cái gì đó, vẻ mặt có chút khó xử.

Giang Mục Dã thấy thế chống cằm lầu bầu: "Xoắn xuýt làm cái gì? Cứ nói thẳng với các fan là được chứ sao! Bà làm người thực vật, nghiêm chỉnh nằm một năm trên giường thì làm sao mà xuất hiện, làm sao mà lộ mặt, sao nào?"

"Hả... cái gì?!" Lương Phi Tinh vừa nghe thì khiếp sợ đến suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Ninh... Ninh Tịch, cô thành người thực vật nằm trên giường suốt một năm trời á?"

Mặc dù Lương Phi Tinh đoán được nguyên nhân có lẽ là do vấn đề sức khỏe, nhưng hoàn toàn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa với quan hệ của Ninh Tịch với Boss đại nhân thì nội tình e là liên quan đến rất nhiều thứ...

Cái này xem chừng cũng là nguyên nhân thực sự của việc không công bố tin Ninh Tịch giải nghệ.

Ngay lúc Lương Phi Tinh còn đang nghĩ nghĩ thì sau lưng vang lên một tràng tiếng bước chân trầm ổn.

Lương Phi Tinh lập tức nghiêm mặt xoay người lại: "Boss"

Lục Đình Kiêu đưa một tập tài liệu cho cậu ta rồi chỉ mở miệng nó đúng một câu: "Đi phân phát."

"Đây là..." Lương Phi Tinh chần chừ nhận lấy.

Anh vừa mở ra một cái thì lập tức vui mừng: "Là tài liệu theo dõi bệnh tình cùng giấy chuẩn đoán của viện Quân y Đế Đô! Có cái này thì xong hết mọi chuyện rồi!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1878: Đột nhiên thấy mình thật tỏa sáng
Ninh Tịch liếc tập tài liệu mà Lương Phi Tinh cầm trên tay, chắc đã đoán được đó là cái gì nên cô không kìm được mà nhăn mày lại.

Lục Đình Kiêu biết cô lo lắng cái gì, anh bước tới gần rồi từ từ ngồi xuống cầm tay cô lên: "Xin lỗi, lúc đầu anh không công bố nguyên nhân vì sợ truyền thông sẽ điên cuồng đào bới tìm tin ảnh hưởng đến việc điều trị của em. Trừ cái này ra, những chuyện khác em không cần phải lo, bất kể là nhà họ Lục hay là nhà họ Trang."

Lương Phi Tinh nghe mà gật đầu liên tục, đúng đúng! Dù sao cũng có Đại Boss siêu nhân che chở cho cơ mà!

Chỉ cần có thứ này để chứng minh là đủ rồi, còn lí do tại sao lại thành người thực vật thì cứ nói là tai nạn giao thông đi... anh ta có thể bịa ra một lý do hoàn hảo không chê vào đâu được.

Ninh Tịch khe khẽ thở dài: "Sao lại là anh sai chứ... thật ra nếu là em thì em cũng sẽ làm vậy, em sẽ chọn không nói sự thật cho các fan biết..."

Ninh Tịch nói tới đây liền nghĩ đến chuyện mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây Lục Đình Kiêu đều phải chịu đựng cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng khiến trái tim cô đau đớn.

Lương Phi Tinh với Giang Mục Dã đúng một bên nhìn hai người kia đang anh anh em em: "..."

Lương Phi Tinh: "Khụ, sao tự dưng thấy mình sáng quá nha!"

Giang Mục Dã bình tĩnh lắc lắc chân: "Sáng quen là được rồi!"

Lương Phi Tinh: "..."

...

Sau khi bàn bạc và sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Lương Phi Tinh quyết định các kế hoạch bàn giao sau này.

Bây giờ cứ để trên mạng nóng thêm một chút, tối mai tổ chức họp báo vừa chính thức tuyên bố Ninh Tịch hoạt động trở lại, cũng vừa công bố lí do Ninh Tịch biến mất suốt một năm nay.

Từ Thao đang ở nhà nghĩ nát óc xem phải đối phó chuyện này thế nào thì nhận được điện thoại của Lương Phi Tinh. Sau khi biết nguyên nhân thực sự đến anh ta cũng thấy khiếp sợ.

"Không ngờ... nguyên nhân thật sự lại như vậy? Đến lúc đó thì nói thế nào?"

"Nguyên nhân thật sự có ảnh hưởng rất lớn nên không dùng được! Bên này Nhị thiếu sẽ xử lý phong tỏa tin tức, tuyệt đối không để tin tức lộ ra ngoài! Chúng ta cứ dùng nguyên nhân là tai nạn giao thông đi, mặc dù đơn giản nhưng mọi người cũng dễ chấp nhận."

"Vậy bây giờ tôi đi thông báo cho giới truyền thông là mai tổ chức họp báo nhé?"

"Được."

"Được rồi."

Nói chuyện xong, Từ Thao đốt thuốc nghĩ nghĩ một hồi rồi đăng một status lên weibo: [8 giờ tối mai, tại khách sạn Hoàng Tước, Ninh Tịch sẽ tổ chức họp báo.]

Đơn giản lại rõ ràng.

Cái weibo này vừa đặng lên, cơ hồ toàn bộ weibo đều chấn động.

Rốt cuộc Ninh Tịch cũng chính thức mở họp báo rồi!

Phía dưới bình luận của weibo đều là những câu hỏi...

[Vậy nguyên nhân Ninh Tịch biến mất thì sao? Thật sự là do cô ta tự nguyện sa đọa giống những nghệ sĩ khác, lăn lộn được chút danh tiếng thì liền tìm một kim chủ sao?]

[Chúng tôi chỉ quan tâm lí do Ninh Tịch biến mất! Tại sao cô ta không nói tiếng nào đã rời đi! Cô ta coi fan của mình là cái gì? Lợi dụng xong rồi thì quẳng đi chắc?]

[Mấy người sốt ruột cái gì? Người ta đã công bố sẽ tổ chức họp báo rồi cơ mà, dĩ nhiên sẽ cho chúng ta một câu trả lời thôi! Chuyện còn chưa làm rõ đã há mồm ngậm miệng đều là tìm kim chủ bao nuôi, ngay cả lòng tin cơ bản nhất cũng không có! Thì ra đây là cái gọi tình yêu và sự ủng hộ của mấy người sao?]

...

Thủy quân cùng những người bị thủy quân dắt mũi, thêm cả những fan trung thành của Ninh Tịch nhìn không nổi nữa liền lao ra đại chiến.

Từ Thao nhìn mọi chuyện phát triển như trong dự tính, anh ta lập tức đăng cái weibo thứ hai: [Có đôi lúc, sự thật còn không bằng quên lãng.]

A ha ha ha ha ha, con khốn Trịnh An Như kia, lúc ông mày còn đang lăn lộn thì không biết mày còn đang nghịch bùn ở đâu nữa đấy! Muốn chơi kích động dư luận với tao sao?
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1879: Lá gan ông đây cho
Lương Phi Tinh đang trên đường về công ty thì di động thông báo nội dung weibo thứ hai của Từ Thao.

Nhìn cái giọng văn triết lí cảm thán lại lừa tình này cùng với hình tượng đại thúc vô liêm sỉ hoàn toàn khác xa nhau kia khiến Lương Phi Tinh dở khóc dở cười.

Từ sở trường mặt dầy không biết xấu hổ mà xem xét thì Từ Thao đúng là thích hợp làm người quản lí cho Ninh Tịch.

Bởi vì Từ Thao có thể bù vào chỗ thiếu sót của cô.

Ninh Tịch quá chính trực, ngay cả phong cách làm việc của Lâm Chi Chi trước đây cũng chính trực y như vậy.

Phải biết Hàn Tử Huyên này chính là một kẻ hay chơi chiêu trò, cô ta quay phim mà xước một ngón tay thôi cũng phải chụp hình đăng weibo làm màu.

Nhưng Ninh Tịch thì thế nào, bất kể cô bị thương lớn hay nhỏ, cố gắng mệt đến cỡ nào đi nữa cũng chưa bao giờ than phiền với các fan. Nhắc tới cô thì mọi người vĩnh viễn chỉ thấy cô gọn gàng xinh đẹp, truyền thông cũng chỉ biết cô là một diễn viên thiên tài ngàn năm khó gặp. Giống như mọi thứ cô đạt được chỉ cần dựa vào thiên phú là đủ.

Lương Phi Tinh vừa gõ cửa bước vào phòng làm việc của Từ Thao thì phát hiện Dịch Húc Đông cũng ở đây.

Sắc mặt ông ta cực kì kém: "Mấy người có ý gì đây? Chuyện Ninh Tịch trở lại lớn như vậy mà không nói với tôi câu nào! Tôi làm Tổng giám đốc cũng phải biết chuyện từ miệng người khác! Bây giờ một người, hai người các anh đều muốn thành quản lí của Ninh Tịch, muốn mở họp báo sao! Đã được tôi thông qua chưa? Muốn đi thì đi, muốn về thì về như thế à? Các anh coi Thịnh Thế này là cái gì?"

Lương Phi Tinh nhướng mày: "Hóa ra Dịch tổng không hy vọng Ninh Tịch trở về Thịnh Thế... Yên tâm, tôi sẽ giúp ông chuyển lời!"

Dịch Húc Đông vừa mới ra uy lập tức biến sắc: "Lương Phi Tinh, anh đừng có mà chơi trò khích bác ly gián! Tôi không mong Ninh Tịch trở về lúc nào, tôi nói là có chuyện gì thì hẳn các anh nên nói với Tổng giám đốc là tôi một tiếng!"

"Các anh xem bình luận trên mạng chưa, đúng là không thể chấp nhận nổi! Cũng chính vì các anh chẳng có chuẩn bị gì, không nói tiếng nào đã tự ý làm bậy nên mới khiến chúng ta rơi và thế bị động thế này! Tôi nói cho các anh biết, bắt đầu từ bây giờ mọi việc có liên quan đến Ninh Tịch đều do tôi toàn quyền quyết định!"

"Còn hai anh, bây giờ tôi cho hai anh tạm thời từ chức về nhà! Các anh có quyền gì mà vượt mặt công ty quyết định tất cả mọi thứ? Rốt cuộc là ai cho các anh lá gan ấy? Các anh muốn tạo phản đúng không!"

Dịch Húc Đông rõ ràng đang già mồm cãi láo, thậm chí còn định một cước đá văng bọn họ để một mình ông ta nắm lấy Ninh Tịch, dựa vào cô mà xoay người.

Từ Thao với Lương Phi Tinh liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều sầm xuống. Mặc dù đã dự đoán trước rằng Dịch Húc Đông sẽ gây khó dễ nhưng không thể ngờ da mặt ông ta lại dày đến mức này.

Nếu Dịch Húc Đông thực sự cưỡng ép nhúng tay vào thì chỉ sợ bọn họ sẽ vô cùng phiền phức...

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân, cửa được gõ một cái. Sau đó người đàn ông mặc âu phục màu lam nhạt đứng nghiêng người dựa vào cửa. Khuôn mặt đẹp trai đến mức có thể giết chết một đám mỹ nam trong giới giải trí.

"Ông đây cho bọn họ lá gan đấy, có ý kiến gì?"

Anh vừa dứt lời thì Từ Thao với Lương Phi Tinh lập tức trở nên kích động: "Nhị thiếu!!!"

Từ Thao không biết tầng quan hệ của Ninh Tịch với Lục gia, cho nên anh ta không thể nghĩ tới Lục Cảnh Lễ lại đến công ty ngay lúc này!

Bắt đầu từ khi Ninh Tịch biến mất, công ty không khác nào được tập đoàn nuôi thả. Dẫu sao một tập đoàn lớn như Lục thị, dưới trướng có trăm ngàn cái xí nghiệp lớn nhỏ, Thịnh Thế cùng lắm cũng chỉ là một chỗ cho Lục Cảnh Lễ luyện tay mà thôi.

Dịch Húc Đông thấy Lục Cảnh Lễ thì bộ dạng cả vú lấp miệng em lập tức xìu xuống, mặt mũi ông ta trắng bệch rồi run rẩy nói: "Nhị... Nhị thiếu..."
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top