Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1940: Có đẹp trai nữa cũng không đẹp bằng em
Giọng Lục Đình Kiêu có chút căng thẳng, anh đè nén giọng mình xuống: "Để lần sau, hôm nay muộn quá rồi, em nghỉ ngơi đi."

"..."

Ninh Tịch không biết nên nói gì nữa, hóa ra nửa đêm nửa hôm anh đưa cô đi xa như vậy, thật sự chỉ đơn thuần là muốn gây bất ngờ cho cô thôi sao?

Ninh Tịch đảo mắt rồi kéo tay Lục Đình Kiêu đi vào căn nhà trong rừng trúc phía đối diện: "Ôi, được rồi! Đi nghỉ thôi, đi nghỉ thôi! Bọn mình cùng nghỉ với nhau! Anh lái xe lâu như thế chắc cũng mệt lắm rồi!"

Hừ hừ, đợi lên giường rồi còn sợ không ăn được vào miệng nữa sao? Ực... Sao tự dưng cô lại cảm thấy bản thân như đang cám dỗ chú thỏ trắng thuần khiết thế nhỉ?

Sau khi hai người vào nhà, Ninh Tịch lại tròn mắt cảm thán thêm lần nữa.

Nóc phòng ngủ được lắp kính trong suốt, nằm trên giường có thể trông thấy cả bầu trời đầy sao bên ngoài, ngoài cửa sổ có thể nghe được tiếng gió xào xạc, chiếc giường lớn hình tổ chim với đệm trắng mềm mại cứ như là mây vậy...

Nhưng tất cả những điều đẹp đẽ này đều không so được với người bên cạnh cô.

Lục Đình Kiêu đứng trước giường, đang cởi từng cúc áo.

Ninh Tịch chống chằm say mê nhìn.

Quả nhiên không có so sánh sẽ chẳng có đau thương! Cô thì tính là cái gì chứ? Nếu để đám người kia trông thấy dáng vẻ cởi cúc áo của Đại ma vương, thế chẳng phải sẽ điên hết cả sao?

Còn nữa, nếu để họ biết No.1 và No.2 của đội "Ông chồng quốc dân" thật ra sớm đã ăn nhau rồi…

Lục Đình Kiêu vừa thay đồ xong thì thấy Ninh Tịch đã nằm sẵn trên giường chờ anh.

Thấy anh quay lại, cô còn vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của mình sang bên cạnh, trưng ra vẻ mặt "mọi người mau ngoan ngoãn đi ngủ thôi nào". Nhưng mà, ánh sáng trong đáy mắt đã hoàn toàn bán đứng cô mất rồi…

Trong mắt Lục Đình Kiêu tràn ngập ý cười, anh cúi xuống dùng ngón tay khẽ vuốt cằm cô: "Không mệt à?"

Ninh Tịch lắc đầu như trống bỏi: "Xin anh đấy, anh quyến rũ em như thế, em có mệt như chó cũng phải hồi máu sống lại thôi!"

Lục Đình Kiêu nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh có quyến rũ cô sao?

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô: "Anh lớn tuổi hơn em, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ không còn sức hấp dẫn với em nữa."

Cái gì cơ! Không ngờ Đại ma vương mà cũng có lúc không có cảm giác an toàn thế này!

Ninh Tịch nhướng nhướng mày: "Thế thì sao nào? Trai đẹp hay Tiểu thịt tươi trong làng giải trí đầy rẫy ra đấy! Nhưng đẹp trai thì có mài ra mà ăn được không? Dù họ có đẹp mấy, đẹp trai nữa thì cũng chẳng đẹp được bằng em!"

Cô chính là No.1 được mọi người chứng nhận đó nha?

Lục Đình Kiêu: "..."

Lí do này...

Phụ nữ bình thường sẽ an ủi nói rằng em cũng có ngày già đi, nhưng câu "dù có đẹp trai nữa cũng không đẹp bằng em" của Ninh Tịch đúng là không ai có thể phản bác lại được.

Lục Đình Kiêu chính là yêu muốn chết cái dáng vẻ phách lối này của cô...

"Ừm, vợ nói phải, rất có lí."

Lục Đình Kiêu khẽ cười rồi cúi xuống, ngón tay thon dài đặt lên cổ áo cô.

Bộ đồ này của cô được thiết kế một hàng mười chiếc cúc, hơn nữa cúc nào cũng rất nhỏ, rất khó cởi.

Lục Đình Kiêu vừa hôn lên trán, mũi, môi, rồi dọc xuống xương quai xanh, từng tấc da của cô vừa từ từ cởi dần từng chiếc cúc, ngón tay thỉnh thoảng như có điện, chạm vào khiến Ninh Tịch trở nên tê dại...

Từ tốn đến dằn vặt.

Lần đầu tiên mang đến cho cô quá nhiều đau khổ, lần thứ hai lại quá vội vàng hấp tấp, nhưng lần này, anh muốn dành cho cô sự trải nghiệm tuyệt vời nhất.

Cho dù là chuyện không phải là sở trường của anh, nhưng chỉ cần anh muốn thì cũng có thể làm đến mức tốt nhất.

Tựa như đêm nay chẳng hạn.

 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1941: Cơ hội tái sinh
Ngày kế.

Bên trong rừng trúc gió xuân vẫn thổi đến ngọt ngào thì thế giới bên ngoài đã đảo lộn. Những tin tức liên quan đến việc Ninh Tịch lấy chiến thắng áp đảo trước Hàn Tử Huyên đầy rẫy trên các phương tiện thông tin đại chúng.

"Đêm Hội Ngôi Sao, Ninh Tịch tàn sát tất cả bảng bình chọn! Nam nữ đều bị giết sạch!"

"Nữ vương đích thực đã trở lại, nữ thần giả mạo phải sống thế nào"

"Nhiều nhà đầu tư của bộ phim Thiên Hạ đồng loạt rút vốn."

...

Những bài báo có tựa đề kích động lòng người như vậy xuất hiện liên tục trên các tạp chí và tuần san của giới giải trí. Ninh Tịch lấy một tình thế không thua gì năm đó mà nhanh chóng trở lại tầm mắt của công chúng.

Sau tiết mục diễn cùng Ninh Tịch và Giang Mục Dã trong Đêm Hội Ngôi Sao thì nữ chính của "Bóng Ma trong nhà hát" là Christine - Tần Sương cũng nổi sau một đêm nhờ vào sự chuyên nghiệp cùng biểu hiện xuất sắc của mình!

Cùng lúc đó tin cao tầng của Thịnh Thế có sự thay đổi lớn, Dịch Húc Đông đã bị sa thải để thay bằng một CEO mới do Lục thị phái xuống cũng đã được truyền ra.

Bấy giờ, Dịch Húc Đông vốn đang mua say ở quán bar, ông ta luôn mồm chửi bới nguyền rủa nói rằng không có ông ta thì Thịnh Thế sẽ sụp đổ ngay thôi, nói Hàn Tử Huyên do một tay ông ta nâng đỡ lên nên chắc chắn không một ai có thể vượt qua cô ta!

Kết quả, sau khi ngủ một giấc dậy đã thấy cả giới giải trí đảo lộn.

Sau buổi họp báo tuyên bố come back đầy oanh động đấy, Ninh Tịch lấy một phương thức cực kì xinh đẹp giành lấy mọi sự chú ý trong Đêm Hội Ánh Sao, không những thế mà còn tiện tay nâng thêm một Tần Sương!

Đáng chết! Người phụ nữ này... thật sự có thể lấy sức của một mình cô ta khiến cho Thịnh Thế tái sinh!!!

Dịch Húc Đông nhìn những bài báo có liên quan đến Ninh Tịch thì đờ đẫn ngã ngồi ra ghế...

...

Công ty giải trí Tinh Huy thì bị mây đen bao phủ.

Chuyện này không phải chỉ là thất bại của một mình Hàn Tử Huyên, mà còn là một cú đả kích lớn với toàn bộ Tinh Huy.

Vất vả lắm mới có thể đem Thịnh Thế dẫm dưới chân, ấy thế mà, lại cho bên đó có cơ hội tái sinh!!!

Trong cuộc họp.

Vương Hạo Quân trầm mặt: "Đi thông báo, hạng mục Thiên Hạ tạm thời dừng lại."

Ông ta không nói nguyên nhân nhưng ai nấy cũng hiểu rõ cả. Mấy nhà đầu tư kia bất mãn với sức hút cùng biểu hiện của Hàn Tử Huyên nên đồng loạt thu hồi vốn trong vòng một đêm, thậm chí ngay cả Quách Khải Thắng cũng rút lui vai trò đạo diễn.

Sắc mặt Trịnh An Như cực kì âm trầm: "Tôi mới nhận được tin, bộ phim kia của Hàn Tử Huyên hợp tác với đạo diễn Thẩm đã bị bên trên cấm rồi."

Ý tứ là bộ phim kia coi như là vứt đi, cả kế hoạch giành lấy một giải thưởng quốc tế cũng coi như là ngâm nước nóng.

Dứt lời, Trịnh An Như không thèm nể mặt mà nhìn về phía Lưu Văn Lương bắt đầu mắng chửi ra rả: "Lưu Văn Lương! Rốt cuộc là anh làm ăn cái kiểu gì vậy! Chẳng phải tôi đã bảo anh phải chạy trọt bên trên cho ổn thỏa rồi cơ mà! Nếu như thế thì bộ phim này chắc chắn không xảy ra vấn đề gì hết! Cái chức giám đốc phòng PR của anh chỉ để bày cho đẹp thôi à! Đồ bị thịt!"

Lưu Văn Lương cười lạnh rồi đập thẳng thư từ chức xuống bàn: "Xin lỗi nhé, ông đây đếch thèm làm nữa! Quản lí Trịnh có giỏi thì từ nay về sau phiền cô tự đi mà lau cái mông của mình đi!"

"Anh..." Trịnh An Như tức ói máu, quay sang Vương Hạo Quân: "Vương tổng, ông xem đi, rốt cuộc ông có quản không hả?"

Chết tiệt, cứ đến thời khắc mấu chốt là Ninh phó tổng lại không có mặt!

Vương Hạo Quân lúc này thật sự đã bị bọn họ làm cho sứt đầu mẻ trán: "Được rồi, giám đốc phòng PR mới tới đảm nhiệm đi!"

"Vậy bây giờ Tử Huyên phải làm thế nào đây!" Trịnh An Như giãy nảy lên: "Tử Huyên của chúng ta bị con khốn kia làm cho tức đến phát bệnh rồi! Vương tổng, ông nhất định phải nghĩ cách gì đi!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1942: Ngất xỉu
Thực tế thì, do tối qua Hàn Tử Huyên quá mất mặt cho nên hôm nay cô ta không muốn đến công ty mà thôi.

Tất nhiên là Vương Hạo Quân cũng biết cái này nhưng ông ta cũng chẳng thèm vạch trần mà chỉ nhéo nhéo mi tâm nói: "Tin Tử Huyên tiến quân đến Hollywood cho thả hết ra ngoài đi!"

Cuối cùng Trịnh An Như có chút nguôi ngoai mà lập tức gật đầu nói: "Vương tổng nói không sai! Ninh Tịch kia có lợi hại cỡ nào cũng chỉ nổi trong nước thôi! Tử Huyên của chúng ta mới vào nghề được một năm mà đã được Hollywood tung cành ô liu ra rồi, hơn nữa còn là phim của nhà sản suất hàng đầu Giles nữa!"

...

Lí do Ninh Tuyết Lạc không có mặt tại buổi họp sáng nay là vì mới sáng sớm Tô Diễn nay đã gọi cho cô ta, hẹn cô ta cùng nhau ăn tối, lại còn bảo có chuyện cần nói. Bọn họ quen biết nhau lâu như thế nên đương nhiên cô ta chỉ cần dựa vào ngữ khí của Tô Diễn là biết, những gì cô ta làm để lấy lòng gã mấy ngày qua chẳng có tác dụng gì hết, gã vẫn quyết tâm muốn li dị! Chỉ sợ là tối nay gã sẽ nói thẳng với cô ta mà thôi.

Ninh Tuyết Lạc ngồi cạnh bàn trang điểm, nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kĩ lưỡng trong gương mà móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay lúc nào không hay.

Dưới lầu.

"Sao Tuyết Lạc còn chưa xuống? Chẳng phải tối nay Tô Diễn hẹn nó nói chuyện kia sao?"

Trịnh Mẫn Quân nhấp nhổm liên tục ngước nhìn trên lầu, hiển nhiên bà ta đã biết chuyện tối nay gã con trai của bà ta sẽ ngửa bài với Ninh Tuyết Lạc. Cứ nghĩ đến chuyện sau này sẽ thành thông gia với Trang gia thì mấy ngày nay bà ta đều cảm thấy thân phận mình cao hơn mấy phu nhân khác mấy cái đầu, vì thế nên tất nhiên là bà ta mong mọi chuyện tối nay thuận lợi.

"Hoằng Quang, ông nói xem... đến lúc đó Tuyết Lạc có làm ầm lên không?"

Tô Hoằng Quang trầm ngâm: "Làm... nhất định nó sẽ làm ầm hết cả lên! Nhưng mà Tô gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi nó!"

Trịnh Mẫn Quân lập tức giãy nảy lên như bị dẫm phải đuôi: "Cái gì mà bạc đãi hay không bạc đãi chứ, nó ở Tô gia hơn một năm nay thì chúng ta đã bạc đãi nó lúc nào chưa? Chỉ có Ninh gia bọn họ đào hố cho Tô gia chúng ta thôi có được không? Ông cũng đâu phải không biết người ta âm thầm nói Tô gia chúng ta thế nào?"

"Ngay mấy ngày trước thôi, mẹ của San San còn đứng ngay trước mặt tôi nói Tô Diễn nhà chúng ta tìm một đứa nhà quê làm thông gia! Chả nhẽ ông nhẫn tâm nhìn Tô Diễn cả đời này không ngóc đầu lên được à?"

Tô Hoằng Quang bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói cái gì đâu, đang êm đang đẹp bà nhắc chuyện này làm gì."

"Tóm lại là chuyện này, chúng ta phải đứng về phía Tô Diễn, nếu Tuyết Lạc thật sự thích Tô Diễn thì cũng nên suy nghĩ cho tiền đồ của nó!"

...

Trịnh Mẫn Quân với Tô Hoằng Quang đang nói chuyện thì đột nhiên trên lầu vang lên tiếng thét thất thanh của người giúp việc.

"A!!! Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân làm sao thế này! Cô tỉnh lại đi! Không xong rồi... người đâu! Người đâu! Thiếu phu nhân ngất xỉu rồi!"

Tiếng thét chói tai của người nữ giúp việc kia cũng kinh động tới hai người đang ngồi dưới lầu.

"Sao thế? Tuyết Lạc ngất xỉu?" Trịnh Mẫn Quân lập tức nhíu chặt lông mày.

Tô Hoằng Quang cũng đổi sắc mặt.

Hai người họ vội vàng chạy lên quả thực thấy Ninh Tuyết Lạc đang nằm bất tỉnh nhân sự cạnh bàn trang điểm, mà người giúp việc kia đã hoảng đến bật khóc.

"Chuyện gì xảy ra? Sao tự dưng lại ngất xỉu!" Trịnh Mẫn Quân vội vàng hỏi.

"Tôi... tôi cũng không biết... vừa nãy tôi đi vào đưa quần áo cho Thiếu phu nhân... sau đó thì thấy Thiếu phu nhân ngất xỉu nằm ở đây!"

"Còn không mau gọi tài xế chuẩn bị xe đi, mau đưa người đến bệnh viện!" Tô Hoằng Quang trầm giọng nói, vừa dứt lời lại bổ sung thêm một câu: "Gọi Tô Diễn về đi!"

Lúc này sắc mặt của Trịnh Mẫn Quân cực kì khó coi, bà ta nhìn Ninh Tuyết Lạc đang nằm chình ình ở đó muốn nói cái gì nhưng lại thôi. Trong lòng bà ta âm thầm nghĩ, ngất xỉu? Sao lại nhằm vào lúc này?
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1942: Mang thai
Bệnh viện.

Trừ người của Tô gia thì Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng chạy đến.

Nét mặt của Trang Linh Ngọc vô cùng bất mãn: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Một người đang khỏe mạnh thì sao có thể nói ngất là ngất đi như vậy?"

Trịnh Mẫn Quân thấy người của Ninh gia cũng tới, lại thêm thái độ chất vấn này của Trang Linh Ngọc thì cực kì mất hứng.

Chắc là con giúp việc lắm mồm kia lại lẻo mép rồi đây. Chỉ là ngất xỉu thôi chứ có cái quái gì mà phải ngạc nhiên như vậy? Nhìn vẻ mặt kia của Trang Linh Ngọc, chã nhẽ bà ta cho rằng Tô gia họ ngược đãi cô ta chắc. Không có mệnh làm thiên kim tiểu thư mà cứ làm như mình cũng mong manh dễ vỡ giống người ta!

Trịnh Mẫn Quân cực kì không vui mà lạnh giọng nói: "Bà sui này, là Tiểu Linh nói quá lên thôi! Xem chừng Tuyết Lạc chỉ là mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc là sẽ chẳng có chuyện gì hết!"

Vì chuyện thân thế của Ninh Tuyết Lạc mà không ít lần Trang Linh Ngọc phải nhẫn nhịn trước cái giọng đâm bị thóc chọc bị gạo của Trịnh Mẫn Quân. Lúc này bà ta thấy hai bên đã chẳng nể nang gì với nhau cho nên tức giận nói: "Ngất xỉu chỉ là chuyện nhỏ? Lúc Tuyết Lạc ở nhà thì nó là cành vàng lá ngọc! Đến nhà mấy người thì nó bị đối xử như thế đấy à?"

Tô Hoằng Quang đứng cạnh ho nhẹ một tiếng giảng hòa: "Bà sui hiểu lầm rồi, chúng tôi đối xử với Tuyết Lạc thế nào thì ông bà sui cũng biết mà! Nếu không tin thì mọi người cứ đi hỏi Tuyết Lạc đi. Chắc là do gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện quá nên Tuyết Lạc mệt mỏi quá thôi! Tóm lại là mọi người đừng nên tranh cãi, cứ chờ bác sĩ đưa ra kết quả rồi lại nói!"

Ninh Diệu Hoa cũng làm như tốt tính nói: "Không sai, sức khỏe của Tuyết Lạc quan trọng hơn."

Dù sao, nếu làm căng với Tô gia quá thì đối với Tuyết Lạc hay đối với Ninh gia đều không có chỗ tốt.

Bên kia Tô Diễn đã theo chân bác sĩ đi lấy kết quả khám.

"Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào? Có nghiêm trọng không?" Tô Diễn hỏi.

Bà bác sĩ cầm kết quả khám bệnh đi ra hớn hở nói: "Không sao, không sao, đây còn là chuyện tốt đấy! Chúc mừng anh Tô, cô Tô đã mang thai rồi!"

Bác sĩ vừa dứt lời thì sắc mặt Tô Diễn lập tức trắng bệch, gã dường như không tin nổi vào tai mình.

"Bác sĩ... Bác sĩ vừa nói cái gì? Mang thai?"

Bà bác sĩ kia chỉ nghĩ rằng Tô Diễn đang rất cao hứng cho nên vội vàng cười nói: "Đúng thế, cái thai đã được tám tuần tuổi rồi, sắp được ba tháng rồi!"

Tô Diễn lập tức trắng bệch mặt đứng ngây ra ở đó. Gã bận rộn nhiều ngày như thế, nào là mời luật sư chuyên nghiệp, nào là soạn thỏa thuận ly hôn, cũng chỉ chờ ngày hôm nay để mở miệng nói với cô ta. Gã vẫn mong ngóng sau hôm nay là gã lại là kẻ tự do để đi tìm Ninh Tịch. Nhưng gã lại không thể ngờ rằng, gã còn chưa kịp há mồm ra nói thì đã nghe được tin Ninh Tuyết Lạc mang thai.

Tô Diễn không biết gã cầm kết quả đi ra như thế nào. Gã chỉ cảm thấy cả người gã cứ như bị dìm xuống hầm băng lạnh đến thấu xương.

"Tô Diễn... Tô Diễn... Tuyết Lạc thế nào? Con nói chuyện đi chứ!""

Mãi cho đến lúc tiếng thúc giục của Trang Linh Ngọc vang lên bên cạnh thì gã mới phục hồi tinh thần lại. Gã hít sâu một hơi cưỡng chế đầu óc của mình tỉnh táo lại: "Tuyết Lạc không sao, cô ấy... có thai..."

"Cái gì? Con nói Tuyết Lạc có thai!" Khuôn mặt Trang Linh Ngọc lập tức tràn đầy sung sướng: "Tốt quá! Chuyện này thật sự tốt quá!"

Ninh Diệu Hoa nghe vậy cũng rất kích động: "Các con đã kết hôn hơn một năm rồi, cuối cùng cũng có tin vui!"

"Tuyết Lạc đâu rồi? Để mẹ qua xem nó một chút!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1943: Dao động
Trang Linh Ngọc cùng Ninh Diệu Hoa đắm chìm trong cảm giác vui sướng, vội vã đi xem tình hình Ninh Tuyết Lạc cho nên đã bỏ qua sắc mặt không đúng của ba người nhà họ Tô.

Sau khi hai người kia vừa đi thì Trịnh Mẫn Quân khẽ chửi một tiếng: "Có phải bệnh viện lầm rồi không? Tại sao lại có thai ngay lúc này chứ! Tô Diễn đã chuẩn bị ly hôn với nó rồi nhưng giờ nó lại mang thai thì chuyện này phải giải quyết thế nào?"

Tô Hoằng Quang vội cau mày nhắc vợ mình: "Bà nói nhỏ thôi!"

Dứt lời thì sắc mặt ông ta cũng rất phức tạp.

Một mặt là tiếc nuối, còn một mặt là do đứa bé trong bụng Ninh Tuyết Lạc dù sao thì cũng là máu thịt của Tô gia bọn họ. Chờ lâu như thế cuối cùng Tô gia cũng có đời kế tiếp.

"Vậy ông nói cho tôi biết chuyện này bây giờ phải làm sao!" Trịnh Mẫn Quân nổi nóng.

Mắt thấy phượng hoàng đã tới tay rồi còn bay đi mất thì việc có cháu trai cũng không khiến bà ta vui vẻ hơn chút nào. Cháu trai thì sớm muộn gì cũng có, nhưng nó được chui ra từ bụng ai mới là chuyện lớn!

Đầu óc Tô Diễn hiện giờ chỉ là một mảnh trống rỗng, từ đầu đến cuối gã chẳng nói lời nào.

Cuối cùng vẫn là Tô Hoằng Quang lên tiếng làm dịu tình hình: "Chuyện ly hôn thì cứ để bàn bạc kỹ hơn đã! Bây giờ đừng ai nhắc lại chuyện này nữa, ông bà thông gia vẫn còn ở đây đấy."

Lúc này mà bảo ly hôn thì kiểu gì thì kiểu Ninh gia cũng làm ầm lên. Trịnh Mẫn Quân cũng biết đạo lý này cho nên dù bà ta không cam lòng chút nào cũng chỉ có thể nín nhịn xuống.

...

Trong phòng bệnh.

"Ba... mẹ... sao hai người lại ở đây... con... sao thế này?" Ninh Tuyết Lạc chậm rãi tỉnh lại, khuôn mặt cô ta vẫn giữ vẻ mê mang.

Trang Linh Ngọc vui vẻ cầm tay Ninh Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc, con có thai rồi, con sắp được làm mẹ rồi!"

Đầu tiên là Ninh Tuyết lạc thừ người ra một giây, ngay sau đó thì không tin nổi mà mừng như điên: "Thật sao? Mẹ! Con có thai rồi?"

"Bác sĩ đã nói như vậy thì còn sai được sao? Con đó! Chẳng chú ý gì cả! Ba tháng rồi mới phát hiện! Lại còn té xỉu ở nhà nữa! Thật là chẳng khiến người ta yên tâm nổi" Trang Linh Ngọc đau lòng trách cứ.

"Mẹ, con xin lỗi..."

Trang Linh Ngọc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà sắc mặt chuyển lạnh: "Con nói xin lỗi cái gì? Đừng tưởng mẹ không biết, chẳng phải do cái đứa chết tiệt kia tự dưng trở về làm con phiền sao! Nếu không thì sao con lại mệt đến thành thế này?"

Bà ta nói xong còn sợ mấy lời vừa rồi làm ảnh hưởng đến cô con gái quý giá của bà ta nên vội vàng nói thêm: "Nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ là phải dưỡng thai cho tốt! Chuyện công ty thì cứ giao cho người khác xử lý là được! Cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con và đứa bé hết!"

"Vâng, con biết rồi mẹ!"

Tô Hoằng Quang với Trịnh Mẫn Quân cũng đi vào hỏi thăm mấy câu lấy lệ. Sau đó cả đám người cùng đi ra ngoài cho Tô Diễn với Ninh Tuyết Lạc ở riêng.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Ninh Tuyết Lạc ngượng ngùng nhưng không dấu nổi vẻ hạnh phúc trên mặt nói: "Diễn, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi! Em vui lắm!"

Tô Diễn nhìn cô gái không biết bất cứ chuyện gì hết đang hạnh phúc vì mang thai đứa con của gã, trong đầu gã cũng giãy dụa, giằng co không dứt. Đứng giữa hai ngả đường, một bên là tình yêu đích thực vất vả lắm gã mới nhận ra, còn một bên là người đã bầu bạn với gã nhiều năm. Gã đã quyết tâm muốn cho Ninh Tịch một danh phận, nhưng lúc này, đứng trước Ninh Tuyết Lạc đang mang thai đứa con của gã thì gã không thốt lên nổi hai chữ "ly hôn" kia.

"Anh... cũng rất vui, nhưng chuyện hôm nay thật sự quá nguy hiểm! Bắt đầu từ bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện khác cứ giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết." Tô Diễn nói.

Trong mắt Ninh Tuyết Lạc xẹt qua một tia mừng thầm, nhưng trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ cảm động mà rúc vào ngực của gã: "Diễn, cám ơn anh!"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1944: Tiến quân sang Hollywood
Ngày tiếp theo.

Tin tức Hàn Tử Huyên tiến quân sang Hollywood đã chiếm cứ tất cả các trang nhất của các tạp chí.

"Hàn Tử Huyên xác nhận sẽ tham gia dự án bom tấn Sát Thủ của Hollywood."

"Nhà sản xuất hàng đầu Hollywood - Giles sử dụng diễn viên người Hoa trong bộ phim bom tấn Sát Thủ."

"Hàn Tử Huyên: Ánh sáng của Trung Quốc trên đấu trường Hollywood!"

...

Hai mươi năm trước, bộ phim Sát Thủ này đã càn quét tất cả các giải thưởng lớn của Hollywood, được chiếu lại vô số lần cũng chỉ vì sự đam mê đối với tác phẩm kinh điển này, cho nên tin tức vừa mới lộ ra đã gây nên sự chú ý rất lớn. Mà kịch bản của bộ phim này cũng rất phù hợp với phong cách của Hollywood từ trước tới nay.

Nhân vật nữ chính - Anna được một tổ chức sát thủ đào tạo thành cỗ máy giết người từ khi còn rất nhỏ, sau quãng thời gian đào tạo cuối cùng tổ chức cũng giao nhiệm vụ cho cô đi ám sát người cầm quyền của một gia tộc hiển hách. Bộ phim xoay quanh những âm mưu cùng câu chuyện tình yêu giữa một thanh niên đa mưu túc trí với một cô gái chỉ biết giết người.

Bất kể Hàn Tử Huyên giành được nhân vật gì, cho dù chỉ là một con tốt thí mạng bình thường nhất đi chăng nữa thì việc cô ta có mặt trong đoàn làm phim Sát Thủ cũng khiến thân phận và địa vị của cô ta dâng lên như sóng.

Điểm chết người đó là, dựa theo cách làm việc của bên Hollywood thì bọn họ rất ít khi chọn vai diễn là người Trung Quốc. Ý ở đây tức là nói nếu Hàn Tử Huyên đã thành công tham gia vào bộ phim này thì khả năng Ninh Tịch cũng vào tham gia là không đáng kể.

...

Công ty giải trí Thịnh Thế.

Ánh mắt Từ Thao nhìn vào tiêu đề bài báo mà như muốn bốc lửa: "Khoe cái rắm! Nữ vương đại nhân nhà ông năm trước đã tiến quân vào Hollywood rồi nhé?"

Lương Phi Tinh liếc mắt nhìn anh ta: "Đáng tiếc đến giờ vẫn chưa chiếu."

Từ Thao tức giận không thôi: "Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ nhảy nhót như vậy được!"

Lương Phi Tinh híp hai mắt lại: "Tôi nghe nói hình như buổi thử vai dành cho người Trung của Sát Thủ một tuần sau mới chính thức bắt đầu, nhưng Hàn Tử Huyên đã được ngầm xác định rồi! Nghe nói là bọn họ vì nhận vai này mà chấp nhận đập không ít tiền đó. Giờ vì muốn điên cuồng áp chế Ninh Tịch cho nên mới không đợi buổi casting diễn ra đã tung tin ra rồi!"

Hai mắt Từ Thao sáng rực lên: "Nếu Ninh Tịch mà đi thử vai thì nhất định sẽ đem cô ta đè bẹp!"

Lương Phi Tinh nghe vậy nhưng cũng không mấy lạc quan: "Nếu là đã ngầm xác định mà Tinh Huy còn gióng trống khua chiêng như thế chỉ sợ là đã chắc được đến 9/10 rồi! Vai này không dễ tranh đâu, quan trọng nhất là... tôi thấy không cần thiết phải như vậy! Chỉ là xuất hiện mấy giây, nói một lời thoại thôi mà!"

"Nói cũng đúng, mấy vai kiểu này thì chỉ cần dân chuyên nghiệp nhìn là cũng biết tự hạ giá mình! Đi qua trình mỗi cái mặt xong đi về! Tôi thấy chắc Ninh Tịch cũng không muốn đi đâu, trong Biệt Đội Điệp Viên Perak thì cảnh của cô ấy cũng có tận hơn mười mấy phút cơ mà!"

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Ninh Tịch bước vào nói: "Không sao, tôi có thể đi thử vai."

Từ Thao lập tức cau mày: "Nhưng mà..."

"Đã đi đến bước này rồi thì sao có thể bỏ dở giữa chừng chứ! Huống chi chỉ cần mấy giây trong bộ phim Sát Thủ này cũng cực kỳ đáng giá! Chính tôi cũng là fan trung thành của bộ phim ấy đấy, cứ coi như lần này đi là để hoàn thành tâm nguyện cho tôi đi!" Ninh Tịch nói.

Từ Thao thấy nữ thần nhà mình hiểu lòng người đến vậy thì cảm động đến độ nước mắt chan nước mũi.

Lương Phi Tinh nghĩ nghĩ một chút, cách để áp chế lại Hàn Tử Huyên bây giờ quả thật cũng chỉ còn cách giành lấy vai diễn này. Nếu không thì những chuyện đã làm trước đây dù không đến mức thất bại trong gang tấc nhưng hiệu quả cũng kém đi nhiều. Bụt chùa nhà không thiêng, người dân trong nước vẫn có một cảm giác sùng bái tự nhiên đối với Hollywood.

"Bây giờ xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi, tôi đi thu thập ít tình huống bên đoàn làm phim!" Lương Phi Tinh nói.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1945: Đi lau sân khấu
Từ Thao: "Tôi đi sắp xếp chuyện thử vai."

Đoàn làm phim bên kia chọn Hàn Tử Huyên cũng chỉ vì muốn cá kiếm ở thị trường Trung Quốc mà thôi, bàn về mức độ nổi tiếng thì Ninh Tịch cũng không thua gì cô ta. Nếu Ninh Tịch muốn thì chuyện đoạt lại vai diễn này cũng không phải không có khả năng.

Ninh Tịch: "Ừm."

Bàn bạc xong xuôi, Ninh Tịch liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi thử vai tuần sau.

Thật ra thì, cái vai này cũng chỉ làm một người qua đường lộ cái mặt ra một tí là xong, cảnh diễn còn chẳng nhiều bằng bên Biệt Đội Điệp Viên Perak trước khi thêm cảnh nữa. Nhưng mà, bộ phim Sát thủ này đúng là một vết son trong lòng Ninh Tịch, nhất là vai chính - Anna lại là một trong những vai cô thích nhất. Cứ coi như đây là cơ hội nghiên cứu tác phẩm kinh điển này thêm một lần nữa đi.

...

Một tuần sau, buổi thử vai của Sát Thủ chính thức bắt đầu.

Ninh Tịch với Từ Thao đúng giờ có mặt tại nơi thử vai, vì quy định trợ lý cùng người quản lí không thể vào trong cho nên Từ Thao giơ tay cổ vũ Ninh Tịch rồi đứng đợi bên ngoài.

Ninh Tịch quét mắt nhìn một vòng, những người có mặt ở đây cơ bản đều là diễn viên hạng nhất nhưng số năm trong nghề không giống nhau, điểm chung duy nhất chính là bọn họ đều là những người có tên tuổi và có độ hot khá cao. Có thể thấy là đoàn làm phim chọn nhân vật người Trung cũng chỉ là để chiều lòng thị trường trong nước mà thôi.

Trong phòng chờ, đám nghệ sĩ thấy Ninh Tịch tới thì không ít người tiến đến lễ phép chào hỏi. Luật của giới giải trí chính là bợ cao đạp thấp, gần đây Ninh Tịch đang lên như diều gặp gió nên đương nhiên sẽ có người đi lên bấu víu rồi.

Cơ mà với mấy nghệ sĩ của Tinh Huy, bởi vì hai công ty đang cạnh nhau kịch liệt nên bọn họ cũng chỉ lạnh mặt đứng đó mà xì xào bàn tán.

"Ninh Tịch cũng tới đây kìa, chẳng nhẽ cô ta không biết buổi thử vai hôm nay chỉ bày ra cho có thôi sao? Tử Huyên đã được ngầm xác định rồi, những người tới đây hôm nay chắc chắn không được nhận đâu!"

"Chắc là chưa từ bỏ ý định thôi! Đây là buổi thử vai của Sát Thủ đó! Là tác phẩm kinh điển nhất của Hollywood đó! Cô ta với Hàn Tử Huyên đấu nhau đến tóe lửa tóe khói như thế thì sao có thể không tới đây chứ?"

"Nói về tài nguyên thì Ninh Tịch có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp Tử Huyên, ở trong nước thì còn khá chút chứ còn muốn phát triển lên trên nữa... chắc chắn là rất khó! Hiện giờ nhìn vào thì có vẻ như là cô ta đang đàn áp Hàn Tử Huyên, nhưng thật ra cũng là nỏ mạnh hết đà thôi? Tôi thấy tiền đồ của Doãn Ưu Ưu nhảy công ty qua Tinh Huy còn sáng lạng hơn cô ta nữa đấy..."

...

Trong những tiếng xì xào bàn tán xôn xao, có một nhân viên nữ người Trung Quốc bước ra thông báo buổi thử vai bắt đầu.

"Mọi người cứ theo thứ tự tiến vào."

Vì Ninh Tịch đến khá muộn cho nên số thứ tự của cô là số cuối cùng.

Tuy nói buổi thử vai này chỉ bày ra cho có nhưng không ít người vẫn ôm một tia may mắn, những người tham gia thử vai bắt đầu rối rít chuẩn bị sửa sang lại lớp trang điểm của mình. Nhưng dần dần, sự mong đợi của mọi người ngày càng nhạt dần.

Bởi vì, tiếng gọi người kế tiếp vang lên không ngừng, trung bình mỗi nghệ sĩ đi vào chỉ mất không đến mười giây là đi ra. Thậm chí có người vừa mới bước chân vào được năm ba giây lại đã đi ra.

Đây là thử vai kiểu gì vậy? Có vài ba giây thế kia thì không kịp nhìn rõ mặt người đến thử nữa là!

"Khốn khiếp! Hollywood làm ăn cũng quá lắm cơ! Nói làm màu thì chả lẽ làm màu thật à! Thậm chí còn không thèm giả vờ một chút hay sao?"

"Đoàn làm phim của người ta lớn như thế cơ mà, bọn họ chịu tổ chức một buổi thử vai đã là khá lắm rồi đấy! Cô còn muốn đòi hỏi gì?"

"Haizz, dù sao thì mấy người ngồi trong kia cũng toàn là ông trùm của Hollywood đó, thôi thì hôm nay cứ coi như là đến là để nhìn xem mấy người kia ngoài đời trông như thế nào đi, coi như thêm chút kiến thức!"

...

Tiếng gọi số ngày càng nhanh, dường như không đến mười phút đã đến lượt Ninh Tịch.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1947: Khiếp sợ
Nghe đến cái tên Ninh Tịch được vang lên thì không ít nghệ sĩ đều nhìn về phía cô, trong đôi mắt họ không dấu được vẻ đồng tình. Ninh Tịch thì không thèm để tâm đến ánh mắt của mấy người đó, đi thẳng vào bên trong dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

Cũng giống như những gì Lương Phi Tinh đã nghe ngóng được, trong ba người tới làm giám khảo ngày hôm nay chỉ có một vị phó đạo diễn coi như là cao nhất.

Còn nhân vật cấp bậc truyền thuyết như Giles thì dù có là buổi thử vai của nhân vật chính thì ông ta cũng không cần xuất hiện chứ đừng nói đến loại nhân vật nhỏ bé như thế này.

Thấy Ninh Tịch bước vào, thái độ của phó đạo diễn cũng khá lịch sự.

"Cô Ninh Tịch?"

"Vâng, chào ngài."

"Cô quả giống y như trong lời đồn, là một mỹ nhân phương Đông." Đôi mắt của phó đạo diễn hơi sáng lên, hiển nhiên ấn tượng đầu tiên của ông ta về Ninh Tịch không tệ. Nếu không phải vì vai này đã xác định sẽ hợp tác với Tinh Huy thì dùng cô gái này cũng không tệ.

"Ngài quá khen."

Vẻ mặt phó đạo diễn có chút phức tạp, ông gật đầu một cái: "Được rồi, cô cứ quay về chờ thông báo đi."

Quả nhiên vẫn ngắn gọn y như dự đoán.

Cơ mà, nhìn vẻ mặt của phó đạo diễn thì cũng không hẳn là không có cơ hội.

Trên thực tế thì, sau khi Ninh Tịch rời đi, trong phòng thử vai cũng dấy lên một trận tranh cãi, thảo luận.

"Các ông thấy thế nào?" Phó đạo diễn trầm giọng hỏi.

Một người trong đó lên tiếng: "Khí chất của cô gái này quả thật rất tốt, trước mắt thì sức hút của cô ấy tại thị trường Trung Quốc không hề thua kém Hàn Tử Huyên! Nhưng mà theo những gì tôi biết thì cô ấy mới chỉ tái xuất sau một năm vắng bóng, tài nguyên trong tay cũng không nhiều! Sự phát triển trong tương lai của cô ấy vẫn rất mơ hồ, không dự đoán được! Tôi cho rằng chúng ta cứ dùng Hàn Tử Huyên đi cho rồi!"

Một người khác lại bày tỏ không đồng ý: "Không hề thua kém? Mike, cô gái này chính là phái thực lực đó! Ông nên xem bộ phim Mẹ của cô ấy đi!"

"DeWitt, ông phải biết rằng cái vai này chả cần thực lực làm quái gì, thậm chí còn chẳng liên quan gì đến bản thân diễn viên phải thế nào! Vai này chỉ cần một người có sức hút, có hậu trường vững chắc thôi! Như thế mới thu được lợi ích cao nhất từ thị trường Trung Quốc!"

"Trước mắt thì Thịnh Thế đã được Lục thị thu về rồi, tiềm lực của nó như thế nào còn chưa biết được đâu! Mike, ông đừng khẳng định mọi chuyện quá sớm như thế!"

"Chính ông cũng nói là tương lai còn chưa biết là gì, chúng ta không cần mạo hiểm."

...

Ngoài cửa, những người khác thấy Ninh Tịch thử vai cũng chóng vánh như vậy thì cũng chẳng lộ ra vẻ quả nhiên, trong đó cũng có không ít ánh mắt đang cười trên sự đau khổ của người khác.

Kết quả cuối cùng đều đã thấy được, lúc này mọi người mới hài lòng rời đi.

Mà, trong phòng thử vai thì phó đạo diễn với hai người còn lại cũng đang tranh cãi đến nảy lửa. Nếu thực sự không quyết định được thì cứ đem tài liệu chuyển về bên kia đi, cho cấp trên giải quyết.

Buổi thử vai này đều được truyền hình trực tiếp cho tất cả những người phía trên, nhưng chỉ là mấy ông lớn kia không nhất định sẽ xem, hoặc là vốn dĩ đã chẳng buồn quan tâm.

Đột nhiên đúng lúc này, nữ nhân viên người Trung Quốc ban nãy vội vàng đẩy cửa xông vào, cô nhìn về phía phó đạo diễn nói: "Phó đạo diễn, cái cô Ninh Tịch vừa nãy đi đâu rồi ạ?"

"Vừa đi rồi, sao thế?" Phó đạo diễn không hiểu.

Nữ nhân viên kia có chút hốt hoảng: "Giles... ngài Giles muốn gặp cô ấy!"

"Cô nói cái gì? Ngài Giles muốn đích thân gặp cô ấy?" Phó đạo diễn giật nảy mình đứng phắt dậy.

Vẻ mặt hai vị giám khảo ngồi cạnh ông ta cũng y như gặp quỷ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1948: Nhà sản xuất phim thần bí
Phải biết rằng Giles từ trước tới nay không hề công khai ra mặt, ngay cả bọn họ cũng chưa từng được gặp Giles bao giờ, kể cả phó đạo diễn cũng vậy.

"Chắc cô ấy còn chưa đi xa đâu! Tôi gọi điện cho cô ấy ngay đây!" Phó đạo diễn nói.

"Không cần đâu, tôi tự mình đuổi theo cũng được." Nữ nhân viên kia vội vội vàng vàng nói rồi bước ra ngoài.

...

"Ninh Tịch, sao rồi?"

Từ Thao đứng chờ ngoài của thấy Ninh Tịch bước ra thì lập tức hỏi thăm.

Ninh Tịch cân nhắc một chút rồi mới trả lời: "Cơ hội chắc là 50 - 50 thôi."

"Một nửa đã là trâu lắm rồi đó, mấy chuyện còn lại cứ giao cho anh và Lương Phi Tinh đi, lần này..."

Từ Thao với Ninh Tịch đang vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đỗ xe, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập...

"Cô Ninh Tịch, xin dừng bước!"

Ninh Tịch vừa quay người lại thấy người chạy đến là nhân viên của đoàn làm phim thì vô cùng kịch ngạc.

"Cô Linda?"

"Cô Ninh Tịch, xin chào!" Linda thở hồng hộc vừa vỗ vỗ ngực vừa nói.

"Xin chào." Ninh Tịch mỉm cười gật đầu, ánh mắt có chút dò hỏi, không hiểu vì sao người này lại đuổi theo mình.

"Là thế này, nhà sản xuất của chúng tôi muốn mời cô qua một chuyến để bàn bạc vài chuyện." Thái độ của Linda vô cùng khách khí.

Ninh Tịch nghe thế thì sửng sốt, sau đó mới cẩn thận hỏi lại: "Nhà sản xuất phim? Ý cô là... ngài Giles?"

"Đúng vậy, là ngài Giles."

Nghe được câu trả lời khẳng định của đối phương thì không chỉ Ninh Tịch mà ngay cả Từ Thao đứng bên cạnh cũng ngây ra.

"Ngài Giles muốn đích thân gặp Ninh Tịch của chúng tôi? Không... không biết là vì chuyện gì vậy?" Từ Thao vội vàng hạ giọng chọn lời hỏi thăm.

"Đúng thế, ngài Giles muốn đích thân gặp cô Ninh Tịch, còn cụ thể là muốn bàn về chuyện gì thì tôi cũng không rõ, cô cứ qua đi rồi sẽ biết." Nhân viên kia mỉm cười nói, trên mặt vẫn còn mang theo chút khẩn trương như thể rất sợ chuyện này không thành, không thể dẫn người vào gặp cấp trên nhà mình.

Ninh Tịch với Từ Thao đưa mắt nhìn nhau một cái.

Ở trong nước danh tiếng của Ninh Tịch lớn thật, nhưng đặt ở Hollywood nhất là với những người có địa vị như Giles thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, kể cả sự tồn tại của cô cũng chưa chắc đã biết.

Ngay cả chính Ninh Tịch cũng không nghĩ ra nổi, hôm nay cô chỉ ôm chút may mắn đến thử một chút thôi mà, sao người kia lại muốn gặp cô?

Cuối cùng vẫn là Từ Thao nhanh chóng đưa ra quyết định: "Vậy thì làm phiền cô dẫn đường!"

"Vâng, mời cô đi theo tôi!" Người nhân viên kia thở phào nhẹ nhõm.

...

Ngồi lên xe, ước chừng nửa tiếng sau thì Ninh Tịch được nhân viên kia dẫn đến một câu lạc bộ tư nhân.

Đến cửa phòng riêng, Linda nói với Từ Thao: "Làm phiền anh chờ ở bên ngoài một lát."

Dứt lời lại quay sang Ninh Tịch làm một động tác "mời", thậm chí còn mở cửa ra hộ Ninh Tịch.

"Cám ơn!" Ninh Tịch nói cảm ơn rồi hít một hơi thật sâu đi vào phòng.

Trong phòng, có một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi chờ đã lâu. Ông lão kia lúc này đang lâm vào trầm tư, nghe tiếng mở cửa thì lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Tịch.

Lúc đi trên đường, Ninh Tịch đã củng cố lại tâm tình của mình cho nên lúc này cũng coi như là khá bình tĩnh: "Ngài Giles, xin chào."

Vừa nói chuyện, Ninh Tịch vừa không nhịn được quan sát ông lão đang ngồi trước mặt. Một khuôn mặt với những nét đặc trưng của người Châu Âu, chẳng qua là gương mặt này đã nhuốm màu thời gian, ông lão này ước chừng 80 tuổi, có vẻ rất hiền lành, dễ gần.

Danh tiếng của Giles lớn đến nỗi khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Chỉ là ông rất thần bí, không có bất kì một đài báo hay phương tiện truyền thông nào dám đăng hình của Giles.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1949: Bánh từ trên trời rơi xuống
Kể cả Ninh Tịch có thường xuyên chú ý tin tức của Giles cũng chưa bao giờ thấy được ông trông như thế nào.

Ông lão kia nhìn chằm chằm Ninh Tịch, không biết ông ấy đang nghĩ tới cái gì mà có chút xuất thần, con ngươi cũng hơi co rút lại.

Qua một lúc lâu sau ông mới lên tiếng: "Cô Ninh Tịch, mời ngồi."

Ninh Tịch gật đầu ngồi xuống, cô chẳng biết ý đồ của Giles là gì nên chỉ có thể cẩn thận chờ ông lên tiếng. Ngoài ra thì cô cũng rất khẩn trương nên không biết phải nói cái gì.

Dẫu sao người đang ngồi trước mắt cô bây giờ cũng là một truyền kỳ trong giới Hollywood, là nhân vật chỉ tồn tại trong sự tưởng tượng thế mà bây giờ lại đang sống sờ sờ ngồi trước mặt cô!

Ánh mắt của ông lão rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng của người khác. Nhưng mà, hiện giờ ánh mắt ông nhìn Ninh Tịch cũng không có xen lẫn cảm giác áp bách mà trái lại còn thêm mấy phần thân thiết: "Xin lỗi, gọi cô tới vội vàng như vậy, cũng là vì tôi vừa mới xem xong tư liệu thử vai của cô."

"Không sao, chỉ là không biết ngài Giles tìm tôi là vì..." Ninh Tịch khó hiểu.

"Tôi hy vọng có thể mời Cô Ninh Tịch nhận vai Anna của bộ phim Sát Thủ." Giles trả lời rất thẳng thắn.

Mặc dù Ninh Tịch đã nghĩ tới vô số khả năng nhưng khi chính tai mình nghe được câu trả lời của Giles thì hoàn toàn ngẩn người...

Anna?

Giles nói muốn mời cô đóng vai nữ chính Anna! Nhưng Anna chính là vai nữ chính của bộ phim này mà!

Giles tiếp tục nói: "Năm đó người thủ vai chính của Sát Thủ là con gái tôi Caroline, là biên kịch cũng là vai chính."

Nghe Giles nói như thế Ninh Tịch lại kinh hãi thêm một lần nữa. Hóa ra nhân vật truyền kì của Hollywood ấy lại là con gái của Giles.

Lúc này, tuy biết Caroline là con gái của Giles nhưng Ninh Tịch cũng không dám hỏi nhiều.

"Chỉ tiếc là, con gái tôi đã nhiễm bệnh nặng trong một lần đi du lịch và đã qua đời, cũng được vài năm rồi... Cho nên tôi muốn quay lại bộ phim này cũng coi như là tưởng nhớ con gái mình." Vẻ mặt của ông lão có chút ảm đạm.

Nghe nói như vậy thì Ninh Tịch lộ vẻ kinh ngạc. Năm đó, lúc xem bản đầu tiên của Sát Thủ cô đã cực kỳ yêu thích vai diễn sát thủ của Caroline này, cực kì ngầu. Chỉ có điều là Caroline chỉ quay duy nhất một bộ phim Sát Thủ này, sau đó cô ấy liền biệt tăm biệt tích không hề có chút tin tức nào, có thể nào cũng không thể ngờ được Caroline đã sớm qua đời.

Đối với những chuyện phía sau hậu trường của bộ phim Sát Thủ thì Ninh Tịch cũng chẳng hay biết gì, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe về chuyện này.

"Xin ngài nén bi thương." Trong lúc nhất thời, Ninh Tịch cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Ông lão buồn bã một rồi ngay sau đó mở miệng nói: "Cho nên tôi rất coi trọng nhân vật này, hy vọng cô có thể đem toàn lực để diễn nó!"

Ẩn ý của lời này tức là vai này đã hoàn toàn thuộc về cô?

Cái bánh từ trên trời rơi xuống này cũng quá lớn rồi, đem cô đập cho choáng váng luôn.

Ninh Tịch không nhịn được mà hỏi lại: "Theo tôi được biết thì nhân vật chính đã được xác định là Lillian tiểu thư?"

Giles nói: "Cũng chưa xác định hẳn, chỉ là sàng lọc bước đầu thôi! Mà hôm nay tôi vừa thấy cô thì thấy khí chất và hình tượng của cô đều vô cùng hợp với nhân vật này. Chắc cô cũng biết bộ phim này có một bộ phận sẽ quay ở Trung Quốc? Thật ra là, bởi vì mẹ của Caroline là người Hoa, Lillian cũng từng sống ở Trung Quốc, từng quay phim ở Trung Quốc nên mới tạm thời xác định như vậy."

Ông lão nói xong lại rơi vào trầm tư, dường như ông đang nhớ lại chuyện cũ nào đó khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Ninh Tịch: "Thì ra là thế."
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top