Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2030: Tao cho mày cởi quần áo đã đời luôn
Lúc này hai gã vệ sĩ áo đen liền bước sang hai bên nhường đường, một vị phu nhân dáng người phốp pháp ăn mặc sang trọng bước ra từ phía sau lưng bọn họ, ánh mắt bà ta sắc lẻm như dao lam quét qua thân thể của Hàn Tử Huyên: "Mày chính là Hàn Tử Huyên?"

Thấy người đến lại là Tưởng Mạn Lệ - vợ của Dịch Húc Đông, phản ứng đầu tiên của Hàn Tử Huyên là quay đầu chạy trốn.

Nhưng mà, mới chạy được có một bước đã bị một bàn tay túm tóc giật lại rồi quăng mạnh một cái khiến cô ta ngã nhào ra đất: "Con ranh con đê tiện, muốn chạy à?"

Tưởng Mạn Lệ cực kỳ khỏe, bàn tay to dày vung lên một cái, tí nữa thì làm cho da đầu Hàn Tử Huyên rách toạc ra đến nơi.

Vẻ mặt Tưởng Mạn Lệ tàn ác đến cực độ: "Con đĩ này, mày thích cởi chứ gì? Tao cho mày cởi đã đời luôn! Lột sạch quần áo của con hồ ly tinh này ra cho tao! Để tất cả mọi người nhìn thấy cái *** của nó!"

Đám vệ sỹ bên cạnh nghe lệnh lập tức hùng hổ lao đến.

"Á! Đừng mà! Cút đi! Cút đi! Các người muốn làm gì?" Hàn Tử Huyên kinh hoảng gào lên, cố túm chặt lấy quần áo của mình.

Từ trước đến nay, cô ta ở trong mắt mọi người vẫn luôn là hình tượng nữ thần ở trên cao không thể với đến, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này.

Đám vệ sĩ áo đen kia không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thấy cô ta phản kháng liền trực tiếp giáng cho cô ta một cái tát.

Mà hôm nay Hàn Tử Huyên lại ăn mặc cực kỳ mỏng, chất vải này căn bản là không chịu đựng được sự co kéo, thoáng cái đã biến thành vải vụn vắt trên người cô ta.

Bây giờ lại đúng là lúc mọi người đi ăn cơm trưa đông nhất, trên quảng trường có rất nhiều người qua kẻ lại, vì vậy chỗ này nhanh chóng bị người xung quanh vây lại hóng hớt.

"Quào! Chuyện gì thế này?"

"Chắc lại là vợ cả đi đánh ghen với tình nhân!"

Khi đám vệ sỹ tát Hàn Tử Huyên làm cho cái kính râm trên mặt cô ta văng ra thì...

"Óa má ơi! Đây chả phải là Hàn Tử Huyên còn gì!?"

"Đờ phắc! Ôi trời ạ! Đúng là thật này! Thật sự là Hàn Tử Huyên này!"

"Cái bà béo béo đó hình như là vợ của Dịch Húc Đông!"

"Quàu! Thiệt là vãi chưởng! Mau quay lại đi! Quay lại đi!"

...

"A... Cứu với... cứu tôi với... cứu tôi với... gọi cảnh sát hộ tôi... Á..."

Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều rút điện thoại ra quay lại, đứng xem say sưa mà chẳng có ai đứng ra can ngăn cả.

Tiết mục vợ cả đánh ghen với tình nhân này luôn là thứ mà người qua đường thích xem nhất, không chạy vào đánh hôi thì thôi, ai hơi đâu mà lo chuyện bao đồng.

"Con khốn này, ai cho mày cái gan đó hả, đàn ông của bà mày cũng dám chơi à, hôm nay bà đây "chơi" chết mày!"

Tưởng Mạn Lệ vừa nói vừa kéo một kẻ nào đó trong góc ra: "Sao nào? Nhìn thấy con tình nhân bé bỏng của ông đáng thương như thế, có đau lòng không?"

Trên trán Dịch Húc Đông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Vợ ơi! Oan cho anh quá! Anh sao có thể đau lòng một con điếm ai cũng ngủ được này cơ chứ... Lúc đầu anh bị nó chuốc thuốc chứ đâu phải anh tự nguyện đâu! Anh bị nó ép mà! Vợ ơi em phải tin anh! Tấm lòng anh dành cho em lẽ nào em còn không biết? Anh làm sao mà coi trọng cái loại phò này được!"

Hàn Tử Huyên nhìn thấy Dịch Húc Đông xuất hiện vốn dĩ còn cho là có chút hy vọng, nhưng giờ nhìn thấy cái sự vô liêm sỉ của ông ta thì chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trân.

"Dịch Húc Đông, ông có phải là đàn ông nữa hay không!"

Tại sao lúc đó cô ta lại không nhìn ra cái gã đàn ông này thế nhưng lại là một kẻ bất lực sợ vợ đến mức độ này?
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2031: Chị tin em
Hàn Tử Huyên căm phẫn trừng mắt nhìn Dịch Húc Đông, tóc tai cô ta bù xù, áo quần xộc xệch quỳ dưới đất không ngừng cầu xin: "Bà Dịch, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi... xin bà thãy tha cho tôi lần này..."

Tưởng Man Lệ thì làm gì có chuyện dễ thương lượng như vậy. Bà ta kêu người đặt một cái ghế xuống bên cạnh rồi nhàn nhã ngồi xuống, cứ như thế một đằng để Dịch Húc Đông xoa bóp vai cho bà ta, một đằng ra lệnh cho tay sai tiếp tục.

Mãi cho đến khi cảnh sát biết được tin xuất hiện thì trò hề này mới tới hồi kết.

Nhưng mà, cảnh tượng này đã bị vô số người qua đường quay chụp lại, thậm chí đoạn video này còn được truyền bá trên mọi ngõ ngách của internet.

Hàn Tử Huyên không biết chính mình đã thoát khỏi cái nơi như trong ác mộng này như thế nào nữa, cô ta không thèm nhìn đường hay bất cứ cái gì mà hoảng loạn xông thẳng xuống gara ô tô, đâm đầu thẳng vào một chiếc xe đang lao tới.

Chiếc xe lập tức thắng gấp nên phát ra một tiếng két chói tai và may mắn dừng lại ngay trước mặt cô ta ở một khoảng cách phải nói là rất nguy hiểm.

Một người vội mở cửa xe chạy xuống xem tình hình, phát hiện người suýt bị đâm vào là một cô gái tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch.

Sau khi nhìn rõ mặt cô gái đó, người đàn ông kia liền giật mình: "Hàn Tử Huyên?"

Hàn Từ Huyên thấy người từ trên xe xuống là người quen nên cũng ngẩn ra: "Tô... Tô tổng..."

"Cô..." Tô Diễn nhíu mày.

Hàn Tử Huyên đờ đẫn cả ra, không nói nổi câu gì mà suy sụp ngồi thụp xuống khóc rống lên.

Tô Diễn thấy trên người Hàn Tử Huyên đều là viết móng tay phụ nữ cào xé nên dường như cũng đoán ra được là chuyện gì, nhưng gã cũng chẳng muốn nói rõ. Nói cho cùng, lần này nếu không phải là Hàn Tử Huyên làm lộ cuộc đối thoại với Tuyết Lạc ra, chuyện cũng sẽ không đến nước này, hiểu lầm giữa gã và Ninh Tịch cũng sẽ không trở nên gay gắt như thế.

Vậy nên, gã cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì đối với Hàn Tử Huyên cả.

Tô Diễn nhíu nhíu mày rồi bỏ lại chiếc áo khoác, sau đó liền lái xe rời đi.

Hàn Tử Huyên tràn đấy uất hận tóm chặt lấy chiếc áo khoác kia, ánh mắt gắt gao nhìn về phía chiếc xe đã mất bóng.

...

Tại phòng làm việc của Tắc Linh.

"Oa oa oa! Tin tức lớn đây! Bà chủ mau xem, Hàn Tử Huyên bị vợ Dịch Húc Đông lột đồ đánh giữa phố này! Trên mạng đang ầm ĩ vụ này đó! Hả dạ quá đi mất!" Hàn Mạt Mạt vội ôm điện thoại chạy tới chỗ Ninh Tịch, gương mặt thích thú đến mức đỏ bừng.

Ninh Tịch chỉ liếc một cái rồi rời tầm mắt đi nhìn bản phác thảo của Cung Thượng Trạch… để rửa mắt.

"Con mẹ Ninh Tuyết Lạc và cái gã Tô Diễn kia đúng là cặp đôi kinh tởm khiến người ta phát ghét, không ngờ còn có mặt mũi mà show ân ái nữa chứ!" Hàn Mạt Mạt bất bình.

Ninh Tịch nhìn cô nhóc vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: "Đừng có cả ngày cứ chỉ biết hóng chuyện như thế, tháng sau là khai mạc tuần lễ thời trang quốc tế Lorraine rồi, em đã sắp xếp xong hết lịch trình chưa?"

"Em làm xong vào đâu ra đấy rồi, người ta mới không làm chậm trễ công việc đâu nhé!"

"Ngoan lắm."

"History thật đúng là vô liêm sỉ, suốt ngày đối đầu với chúng ta, lại còn đổ cho bên mình đạo nhái nữa chứ, lần này nhất định phải đánh cho chúng nó quỳ xuống khóc mới thôi!" Hàn Mạt Mạt thờ phì phì nói.

Ninh Tịch thấy Cung Thượng Trạch vẫn không nói gì, trông có vẻ như tâm hồn đang treo ngược cành cây, vì vậy cô đặt bản phác thảo xuống đi tới bên cạnh cậu: "A Trạch, em đang nghĩ gì thế?"

Cũng Thượng Trạch muốn nói lại thôi, chỉ lắc đầu nói: "Không có gì đâu sếp."

Hai mắt Ninh Tịch nheo lại, cô lựa lời hỏi dò: "Có phải chỗ Đới Uy vẫn còn bản thiết kế của em đúng không."

Cung Thượng Trạch mím môi: "Em mới thống kê lại, bản phác thảo có lẽ là hết rồi nhưng em cũng không chắc là có bỏ sót gì không nữa."

Ninh Tịch biết nỗi lo của Cung Thượng Trạch, đối với cậu mà nói, chuyện khó khăn nhất chính là vượt qua chính bản thân mình.

Cung Thượng Trạch bặm môi nhìn Ninh Tịch: "Sếp à, tới lúc đó chị có đi không?"

Ninh Tịch gật đầu: "Đương nhiên là đi rồi, thời khắc quan trọng như thế sao chị có thể không tới được? Lúc đấy chắc chị cũng phải tới Lorraine lấy ngoại cảnh, chắc chắn là sẽ tới đấy."

Ban đầu Cung Thượng Trạch vẫn còn tỏ ra bất an nhưng sau khi thấy Ninh Tịch nói vậy, nỗi bất an cũng dần tiêu tán, cặp mắt cậu dần sáng trở lại: "Sếp, em sẽ không để chị thất vọng đâu!"

Ninh Tịch khẽ cười: "Chị tin em."

Cung Thượng Trạch thẹn thùng nói: "Sếp, mấy ngày tới em có thể tới thị trấn Lộc làm phiền chị với ngài Lục vài ngày được không?"

Ninh Tịch nghe vậy thì vui vẻ đáp: "Tất nhiên là được rồi! Nơi đó đúng là rất có linh cảm, chị ở đó mà còn chẳng nỡ đi cơ!"

Cung Thượng Trạch cũng không giải thích, chỉ gật đầu đáp: "Ừm."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2032: Tất cả chỉ để tiểu bảo gặp mẹ
Thị trấn Lộc.

"Aaaaa.... làm thế nào vậy giờ, lại chớ nữa rồi!" Ninh Tịch một tay ôm bình sữa, một tay bế bé hổ trắng cuống quýt hết cả lên.

Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng sốt ruột đi vòng vòng quanh mẹ, thấy dáng vẻ khó chịu của bé hổ con, cậu nhóc cũng cuống đến nỗi sắp khóc òa lên luôn.

Lục Đình Kiêu miết miết mi tâm: "Để anh."

Nói rồi anh cẩn thận đón lấy hổ con, vỗ vỗ lưng cho nó rồi đổi sang tư thế khác để cho nó bú bình. Lần này cuối cùng bé hổ trắng cũng có thể uống được sữa thuận lợi.

Trông yêu quá đi mất thôi!

Ninh Tịch chống cằm nhìn anh yêu nhà mình với con mắt đầy vẻ thán phục: "Anh yêu à, hồi Tiểu Bảo còn nhỏ, có phải là anh cũng cho con bú thế này không?"

Không đợi Lục Đình Kiêu kịp mở lời, Tiểu Bảo đã lắc đầu như trống bỏi không chút chần chừ mà bán đứng luôn ai đó: "Từ bé đến giờ chưa từng bón sữa cho con bao giờ."

"Phụt!!!" Ninh Tịch bật cười ha ha ha: "Sao con biết được, chuyện từ hồi bé tí như thế mà con cũng nhớ à."

Tiểu Bảo lại tiếp tục "bóc phốt", giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Cái này quá dễ để phỏng đoán."

Lục Đình Kiêu nhìn con trai, khẽ ho một cái, dù bất lực trước cậu con láu lỉnh nhưng anh cũng chẳng thể phản bác lại được câu nào. Được rồi, hồi đó anh quả thật là bận quá, với cả... anh cũng chẳng có chút tình cảm gì khi tự dưng lại lòi đâu ra thằng con không trong kế hoạch thế này, đừng nói là cho nó uống sữa, ngay đến số lần anh gặp nó thôi cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn mẹ: "Ông trời ban cho con số mệnh vất vả cực nhọc, khốn cùng, đói khát này, tất cả chỉ là để Tiểu Bảo gặp được mẹ, thế nên ông trời mới thử thách con như thế."

Ninh Tịch vốn đang đau lòng nhưng lại thấy Tiểu Bảo là ra bộ dáng nghiêm túc nói vậy với cô, cô thật sự là rất bất ngờ vì vậy bèn đưa tay ôm chầm lấy Tiểu Bảo hôn một cái: "Bảo bối, sao con lại đáng yêu thế cơ chứ?"

Lục Đình Kiêu bất ngờ bị bôi đen: "..."

Số mệnh vất vả cực nhọc, khốn cùng, đói khát này? Anh có ngược đãi thằng bé đến thế sao?

Sao có cảm giác như bị chơi khăm thế này nhỉ...

...

Cùng lúc đó, bên cạnh mặt hồ xanh biếc, có mấy chú nai con đang nhởn nhơ uống nước, một đàn chim khẽ bay qua trước mặt hồ.

Cung Thượng Trạch ngồi khoanh chân trên cỏ quay lưng lại với hồ, tay cầm giấy bút, chăm chú nhìn về phía gia đình nhỏ của ba người kia, trong mắt ngập tràn ánh sáng chói lóa.

Ngòi bút của cậu lướt trên giấy cứ như một sinh vật có sức sống.

Lục Cảnh Lễ ôm nửa quả dưa hấu ngồi cạnh Cung Thượng Trạch, lấy thìa xắn từng miếng để ăn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn dáng vẻ đang múa bút của Cung Thượng Trạch.

Không biết ngồi đó bao lâu, trái tim màu hồng bay ra từ gia đình kia nhiều đến mức khiến người ta ngạt thở tới nơi, nhưng mà Cung Thượng Trạch vẫn ngồi lù lù đó không nhúc nhích.

Lục Cảnh Lễ thì đã không thể chịu nổi nữa, anh chàng nhìn Cung Thượng Trạch như nhìn một vị thần, cảm khái một câu: "Cậu em này... thật sự... rất dũng cảm đấy!"

Đây là lần đầu tiên anh thấy một người chủ động tới tận cửa để ăn thức ăn cho chó, đã thế còn ăn một cách rất nghiêm túc như vậy.

Cung Thượng Trạch nghe thấy vậy liền nghệt mặt quay ra nhìn Lục Cảnh Lễ, không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì: "Nhị thiếu, tôi làm sao cơ?"

Lục Cảnh Lễ ra cái vẻ sâu xa vỗ vai Cung Thượng Trạch rồi đau đớn nói: "Thân là một chú chó FA, chẳng lẽ cậu không thấy đớn đau à?"

Cung Thượng Trạch có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Lễ: "Sao thế được? Tôi vui lắm mà."

"..." Lục Cảnh Lễ giật giật khóe miệng.

Tư duy của thiên tài đúng là khác hẳn với người bình thường!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2033: Tôi rất chuyên tâm
Khi làng giải trí vẫn ngợp vàng son, khi chuyện tình yêu trai gái, ngoại tình, kẻ thứ ba vẫn được mọi người nhao nhao lên bàn tán khắp nơi thì thị trường kinh tế Quốc tế đã đầy mưa gió và bão táp. Trên các tạp chí, báo chí về kinh tế lớn đều là tin tức về những cuộc "chém giết" máu me tàn khốc. Cái tên Lục Đình Kiêu của tập đoàn Lục thị thậm chí còn xuất hiện nhiều không kém gì so với Ninh Tịch trong làng giải trí.

Mà người đàn ông nắm vững nền kinh tế Trung Quốc trong mắt mọi người lúc này đang đang nắm bàn tay nhỏ bé của vợ mình, chăm chú chỉnh sửa móng tay cho cô ấy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Đình Kiêu đang "bận" nên ra hiệu nhờ Ninh Tịch nghe giúp anh.

Ninh Tịch dùng cái tay đang rảnh của mình ấn nút nghe, rồi đưa đến đặt cạnh tai Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu vừa cầm giũa móng tay giũa nhẵn móng cho vợ, vừa nói chuyện với người bên kia: "Ngài quá lời rồi, tôi thân là công dân Trung Quốc, đây vốn là trách nhiệm của tôi mà..."

Sau đó Lục Đình Kiêu nói một tràng thuật ngữ chuyện môn về lĩnh vực kinh tế hay gì gì đó, Ninh Tịch nghe mà chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy giọng điệu người đang nói chuyện với anh ở đầu dây bên kia có chút quái lạ.

"Đổi tay kia." Lục Đình Kiêu nhắc.

"Ờ ờ..." Ninh Tịch lập tức đổi tay cầm điện thoại, rồi đưa tay vừa cầm điện thoại vừa nãy ra để anh sửa móng tiếp.

Không biết người bên kia nói gì, lúc này sắc mặt Lục Đình Kiêu bỗng dịu dàng đi vài phần, giọng anh trầm đục như tiếng đàn Cello đáp lại: "Vợ tôi."

Chờ Lục Đình Kiêu nghe máy xong, móng tay Ninh Tịch đã được anh cắt giũa như một tác phẩm nghệ thuật rồi.

"Anh yêu à, ai vừa gọi điện đấy?" Ninh Tịch tùy tiện hỏi.

Lục Đình Kiêu trả lời một cái tên cho cô.

"Ôi má!!!" Ninh Tịch nghe xong suýt hộc máu tại chỗ: "Thế sao anh còn không chịu để tâm hơn một chút chứ!"

Một nhân vật tầm cỡ như thế gọi điện tới mà anh còn lo cắt móng tay cho cô được!!!

Cô bỗng cảm thấy móng tay của của mình tội lỗi quá!

Vị này nửa đêm còn đích thân gọi tới, có thể thấy chuyện lần này rất khó giải quyết. Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, ít nhất phía Lục Đình Kiêu cũng không phải chỉ có mình anh mà còn cả lực lượng quốc gia nữa.

"Anh rất chăm chú mà." Anh nâng ngón tay thon dài của cô lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.

Ninh Tịch cạn lời: "..."

Chăm chú sửa móng tay cho cô à?

Bỗng, dưới chân đột nhiên hẫng một cái, Ninh Tịch được bế lên đưa vào phòng ngủ.

Tiểu Bảo đang ở phòng bên cạnh, giờ chắc cũng đã ngon giấc rồi.

"Mai có phải dậy sớm không?" Anh khẽ đặt cô xuống chăn đệm mềm mại rồi đưa ngón tay thon dài linh hoạt trượt xuống cổ áo cởi bỏ chiếc cúc quả mơ xinh xắn trên chiếc sườn xám của cô.

Một góc xương quai xanh trắng trẻo tinh tế lộ ra khiến mắt anh tối lại, một giây sau, đôi môi nóng bỏng của anh đã phủ xuống làn da trắng như ngọc của cô.

Cơ thể Ninh Tịch hơi run lên, cô giật mình nói: "Ưm... mai em không có việc... nhưng em có hẹn với Giang Mục Dã, giúp cậu ta tham khảo đồ nữ..."

"Ừm." Lục Đình Kiêu đáp lại một tiếng, tỏ ý đã biết.

Kết quả... tới tận khi bên ngoài cửa sổ nổi lên ánh sáng bạc cùng tiếng chim hót rít rít truyền tới.

Trong phòng ngủ, tóc Ninh Tịch gần như đã ướt sũng, cả người cô chẳng còn chút sức lực nào nhưng mà người đàn ông trước mặt vẫn chưa biết mệt mỏi là gì...

Đợi tới khi Ninh Tịch tỉnh lại, đừng nói là sáng mà trưa cũng đã qua, lúc cô mở mắt ra đã là chập tối ngày hôm sau, trời đã tốt mịt cả rồi.

Ninh Tịch vò đầu tóm tóc, vội vàng móc điện thoại ra xem, quả nhiên điện thoại đã bị Giang Mục Dã khủng bố đến mức như sắp đi chầu ông bà.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2034: Măt chó của tôi
Ninh Tịch thay quần áo, run chân bước xuống dưới lầu.

Từ xa cô đã trông thấy Tiểu Bảo đang chơi với hổ con trong vườn, còn người nào đó thì đang nhàn nhã cầm báo trong tay, nghiêng đầu ngồi trên ghế mây dưới giàn hoa, trông dáng vẻ y như một vị Trích tiên* không lây dính chút phàm tục nào.

*Trích tiên: tiên giáng trần

Ninh Tịch lạch bạch tới, thở phì phì nhìn anh.

Lục Đình Kiêu nhìn đôi mắt xinh đẹp đang phun lửa của cô vợ nhỏ thì yết hầu khẽ động, anh bỏ tờ báo ra rồi kéo cô ngồi xuống đùi mình, bàn tay to lớn khẽ xoa bóp vùng eo đang đau mỏi của cô: "Làm sao?"

"Ấn lên trên một tí!" Ninh Tịch vừa yêu cầu, vừa đen mặt nói: "Anh còn hỏi, em đã bảo hôm nay em có việc rồi mà!"

Lục Đình Kiêu: "Anh chỉ làm có một lần."

Nhìn dáng vẻ vô tội của đối phương, Ninh Tịch lại xù lông lên: "Thế mấy lần sau là em cho chó "ăn" chắc?"

Khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ cong lên: "Mấy lần sau đó là phu nhân yêu cầu, phu nhân quên rồi à?"

"Em..."

Đù! Đúng là cô chủ động yêu cầu thật...

Cơ mà vấn đề ở chỗ là anh chủ động quyến rũ cô cơ mà, làm sao mà cô có thể khống chế được! Giờ thì cô đã biết tại sao trong lịch sử lại có nhiều hôn quân bị sắc đẹp là cho lú lẫn thế rồi.

...

Tóm lại là, lúc Ninh Tịch đi tìm Giang Mục Dã thì đã là tối muộn rồi, còn phải tốn cả đống công sức mới dỗ được cái ông trẻ kia.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thay đồ đi!"

Thấy dáng vẻ háo hức của Ninh Tịch, Giang Mục Dã tức đầy một bụng. Con nhóc này muốn thấy anh mặc đồ nữ như thế mà còn đến muộn cả một ngày, ngủ tới tận chiều mới tỉnh, tối quá rốt cuộc làm cái khỉ gì chứ, anh đây có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được nhé.

Ninh Tịch ở trong phòng khách trông mòn con mắt hơn nửa tiếng thì Giang Mục Dã mới lề mề chui từ phòng ngủ ra.

"Thay xong chưa?" Ninh Tịch cuống cuồng ngó đầu tới.

Một giây sau, cô nàng bịt mắt, thê thảm lăn lộn trên sofa: "Á! Mắt chó của tôi!"

Giang Mục Dã thấy phản ứng của Ninh Tịch thì tức mém chết, anh chàng giẫm guốc cao gót, hung hăng xông tới: "Ninh Tiểu Tịch, bà có ý gì hả!"

Giang Mục Dã mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ đậm, chân đi guốc mười hai phân, tóc vàng xoăn tít, trang điểm mắt khói đi kèm với đôi môi đỏ chót.

Cảnh tượng này... thật quá là...

Ninh Tịch hấp hối ôm ngực: "Dù tôi có đến muộn, ông cũng đâu cần báo thù tôi thế này chứ!"

Giang Mục Dã càng nhíu chặt mày: "Trông tôi... kinh lắm à? Nhưng tôi trang điểm theo hình tượng của Carl mà!"

Ninh Tịch khó khăn mở mắt, cô nhìn Giang Mục Dã: "Hình tượng Carl nguyên bản trông nhỏ nhắn xinh xắn hơn ông nhiều, trông cũng đâu có sắc sảo thế này, kiểu trang điểm này tất nhiên là cũng được nhưng đổi là ông thì hiệu quả nó lại khác xa nhau đấy hiểu không hả!"

"Thế bà nói đi, giờ tôi phải làm sao đây?"

Thời gian tới họ phải đến Lorraine quay ngoại cảnh sắp tới và cũng sắp quay tới cảnh anh phải hóa trang thành con gái rồi, kể cả anh đã đọc nát cả kịch bản nhưng mà vai diễn lần này thách thức quả thực quá lớn, anh thật sự không thể nắm chắc vai diễn được.

Tới lúc vào đoàn sẽ có chuyên viên trang điểm cho anh nhưng trước đó anh cũng phải có nền móng cơ bản, vậy nên mới kéo Ninh Tịch tới đây để tư vấn, Lôi Minh vốn đề nghị tìm cho anh một stylist chuyên nghiệp nhưng anh lại kiên quyết từ chối.

Ninh Tịch miết mi tâm: "Được rồi, thay hết ra đi, tôi sẽ make up lại cho ông! Ông đây là đang làm phí của trời đấy có biết không!"

"Bà đủ chưa thế hả?" Giang Mục Dã không yên tâm lắm nhìn cô.

"Hãy tin vào con mắt của tôi, OK? Tôi chỉ sợ lát nữa ông sẽ yêu chính mình mất thôi!"

Giang Mục Dã: "..."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2035: Không còn một mình nữa rồi
Mái tóc đen dài cùng chiếc váy đen bó sát người kết hợp với chiếc áo jacket cá tính, đôi giày đinh cool ngầu, không cần phải cố tình trang điểm một cách nữ tính quá, chỉ kẻ nhẹ viền mắt và đánh thêm chút son. Tuy là hình tượng con gái nhưng vẫn giữ lại được khí chất đặc biệt của Giang Mục Dã, đó là sự cuồng dã và bất kham trong anh.

Lúc Giang Mục Dã mở mắt ra thì thấy mình như vậy...

Hình tượng này hoàn toàn không khó chấp nhận như trong tưởng tượng của anh.

Ninh Tịch chống cằm nhìn "đại mỹ nhân" trước mặt: "Ôi! Giang Mục Dã à! Với dáng vẻ này, ông có bảo tôi lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng chịu ấy!"

Giang Mục Dã hắc tuyến đầy đầu nhìn cô gái đang dùng giọng điệu tán tỉnh con gái để nói với mình trước mặt: "Câm miệng!"

"Dáng vẻ bảo người ta "câm miệng" cũng đáng yêu nữa nhá!"

"Ninh Tiểu Tịch!!!"

May mà "được" Ninh Tịch trêu như thế nên Giang Mục Dã cũng lấy lại bình tĩnh nhanh hơn.

Sao cái thể chất chịu ngược của anh lại ngày càng nghiêm trọng thế này!

Ninh Tịch đảo mắt: "Sao nào? Chúng ta đi kiểm nghiệm thành quả chút nhé?"

Giang Mục Dã cảnh giác nhìn dáng vẻ không lương thiện gì của bà cô nào đó: "Kiểm nghiệm thế nào?"

"Tới quán bar! Nếu có đàn ông tới gạ chuyện thì xem như ông thành công rồi!"

"Khỏi cần, cảm ơn! Ông đây... cmn chứ trông ánh mắt của bà nhìn tôi thôi là đủ biết tôi thành công rồi!" Giang Mục Dã kiên quyết từ chối thẳng thừng.

Còn Ninh Tịch lại tỏ ra rất tiếc nuối.

...

Tại Lorraine, nước Mỹ.

Thời gian này đã sắp tới tuần lễ thời trang quốc tế Lorraine.

Ninh Tịch vì phải quay ngoại cảnh cho Sát Thủ nên cũng đã tới đây trước khi sự kiện diễn ra. Sau đó mấy ngày thì cả đội của Tắc Linh cũng khăn gói bay tới thành phố thời trang này để chuẩn bị đón chờ một chiến dịch quan trọng vào tuần tới.

Lorraine đúng là kinh đô của thời trang và sắc đẹp, đây là thánh địa trong tim của tất cả các cô gái trên cả thế giới này, cũng là thiên đường và là cái nôi của những nhà thiết kế xuất sắc nhất.

Lịch sử của làng thời trang cũng chính là lịch sử của thành phố Lorraine này, đến nay các phong cách thời trang của Lorraine vẫn có sức ảnh hưởng cực lớn tới các nhà thiết kế đỉnh cao của các nước trên thế giới.

Giới thời trang tham dự vào tuần lễ thời trang Lorraine đều có địa vị vô cùng cao. Tuần lễ này sẽ quyết định xu thế thời trang thịnh hành của thế giới mỗi năm. Hàng năm, các nhà thiết kế đến từ khắp nơi trên thế giới sẽ có thời gian 7 ngày để trưng bày các tác phẩm của mình, truyền tải những trào lưu mới nhất tới giới thời trang toàn cầu.

Hiện tại, History là một trong những thương hiệu mang tính đại diện nhất cho Trung Quốc trên trường Quốc tế. Bởi vì năm kia trên sân khấu của tuần lễ thời trang Lorraine, History cũng đã thể hiện được sự đặc sắc của bản thân mà đánh được một trận thắng lớn, nhảy lên làm đại diện cho thời trang mang phong cách Trung Hoa, nên được dân sành thời trang trong nước vô cùng sùng bái.

Năm ngoái, History cũng đã tham dự triển lãm nhưng lại không có sự kinh diễm như khi tham dự lần đầu tiên.

Còn với Tắc Linh thì đây lại là năm đầu tiên bọn họ tham dự một sân khấu mang tầm cỡ quốc tế thế này.

Lần này các cảnh quay ở Lorraine chủ yếu là cảnh của Giang Mục Dã nên lịch trình quay phim của Ninh Tịch ở đây cũng khá là thoải mái.

Hôm đó, sau khi cô hoàn thành các cảnh quay liền tới thẳng sân bay để đón người.

Từ xa cô đã trông thấy Cung Thượng Trạch, Kiều Vi Lan và Hàn Mạt Mạt.

"Sếp ơi! Ở đây!" Hàn Mạt Mạt vẫy tay lia lịa giữa đoàn người, cô nàng vui mừng chạy ùa về phía Ninh Tịch.

Cung Thượng Trạch tụt lại sau mấy bước, tay kéo vali, ngơ ngẩn nhìn bầu trời nơi đây, có chút thất thần.

Los Angeles...

Đây là thành phố đã cho cậu sức sống và niềm hi vọng vô hạn, rồi cũng chính nó đã đẩy cậu rơi xuống vực thẳm vạn trượng.

Cuối cùng cậu lại đặt chân lên vùng đất này, lại trở về nơi đây.

"A Trạch, đi thôi!" Bên tai truyền tới tiếng gọi dịu dàng.

"Dạ."

Cung Thượng Trạch nhìn ngươi bên cạnh, thu lại tâm hồn đang phiêu du nơi nào đó trở về, để nó hóa thành sức mạnh vô hạn.

Lần này, cậu không còn một mình nữa rồi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2036: Sao không chết luôn đi
"Sếp, đồ ăn trên máy bay khó nuốt quá, em đói ơi là đói!" Hàn Mạt Mạt nước mắt lưng tròng.

Ninh Tịch xoa xoa đầu cô: "Đi, chị đưa mọi người đi ăn ngon trước đã!"

Sau khi đặt hành lí lên xe, Ninh Tịch lái xe đưa ba người tới một quán có sao Michelin* nổi tiếng ở đây.

*Sao Michelin: thực chất là biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng.


"Oa! Michelin ba sao! Có phải đắt lắm không?"

Ninh Tịch bật cười: "Em cứ yên tâm ăn đi, em chưa ăn đến nỗi sạt nghiệp được sếp nhà em đâu!"

Bốn người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, Hàn Mạt Mạt vô cùng tập trung gọi đồ, còn Kiều Vi Lan thì báo cáo công việc với Ninh Tịch.

Cung Thượng Trạch nhìn ra một góc ở ngoài cửa sổ cách đó không xa rồi đột nhiên nói: "Chỗ đó đáng ra là chỗ của tôi."

Ninh Tịch nhìn theo tầm mắt Cung Thượng Trạch, thấy một người ăn xin da đen đang nằm ngủ khò ở đó.

Ninh Tịch sững người lại một chút rồi cười nói: "Trùng hợp phết nhỉ!"

Hình như đó chính là nơi lần đầu cô gặp Cung Thượng Trạch, cách đó không tới ba trăm mét có một cửa hàng của History.

"Gì cơ gì cơ? Đấy chính là nơi mà sếp nhặt được giám đốc Cung nhà mình á?"

Hàn Mạt Mạt vừa nghe thấy vậy lập tức trở nên hứng thú, bắt đầu truy hỏi chi tiết chuyện khi ấy Ninh Tịch gặp Cung Thượng Trạch, Kiều Vi Lan cũng cảm thấy hứng thú mà nhìn hai người.

"Cũng chẳng có gì, lâu thế rồi, ban nãy nhất thời chị cũng không nhớ ra..."

Bốn người đang vui vẻ nói chuyện, bỗng cửa nhà hàng bị đẩy ra, một toán bảy tám người lục tục đi vào.

Người đầu tiên bước vào có thân hình hơi tròn trịa, không cao, trông tầm khoảng hơn 30 tuổi, người đi phía sau mặc một bộ vest Armani cao cấp, đeo đồng hồ Patek Philippe trên trăm vạn... không ngờ lại là người quen.

"Đù! Đó không phải là Đới Uy sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Đến đây mà cũng đụng mặt!" Hàn Mạt Mạt nhất thời kích động nói.

Toán người đó chính là đội ngũ thiết kế của History.

Tên cầm đầu là Lưu Minh Huy, là trợ thủ của Đới Huy, phó giám đốc thiết kế của History, dùng cách của Mạt Mạt mà nói thì gã chính là con chó của Đới Uy.

Đám người Đới Uy mải nói chuyện với nhau nên cũng không có chú ý về phía họ, sau đó bọn họ liền ngồi vào một phòng riêng khép kín phía đối diện cách đó không xa.

Tuy không nhìn thấy đối phương, nhưng cuộc bàn luận viển vông, khoác lác của bọn họ vẫn truyền tới chỗ Ninh Tịch một cách rõ ràng.

"Tác phẩm lần này của lão Đại đúng là quá tuyệt, tuyệt đối có thể khiến tròng mắt lũ nước ngoài kia rớt ra ấy chứ!" Một tên trong đó kích động nói.

"Vẫn là lão Đại giỏi nhất, không ngờ lại nghĩ ra một bộ sưu tập sáng tạo đến thế! Chủ để này chắc chắn sẽ rất hot cho mà xem!" Người đang nói là Lưu Minh Huy.

"Chế tác và kĩ thuật đều tuyệt! Không tới một năm rưỡi mà có thể thiết kế được như vậy! Chắc chắn là lão Đại đã chuẩn bị từ lâu rồi, thế mà giấu tụi này chẳng chịu nói gì cả!"

...

Nghe phía đối diện nịnh nọt nhau, Hàn Mạt Mạt khinh bỉ bĩu môi: "Chém bay cả nóc nhà luôn! Sao các người không bay luôn lên trời mà chém luôn đi!"

Ninh Tịch cười cười, không nói gì.

Gặp lại Đới Uy, Cung Thượng Trạch giờ đã không còn kích động như trước kia nữa rồi. Chỉ là, vài lời bên đó loáng thoáng truyền tới khiến đầu mày cậu bất giác hơi nhíu lại.

Trước đây, cậu đã đem tất cả các tác phẩm của Đới Uy ra mắt từ trước tới giờ ra so với những bản thế kế bị lấy mất của mình một lượt, xác định chắc chắn không còn bỏ sót bộ nào nữa mới yên tâm.

Cậu biết cái nhóm thiết kế này của Đới Uy chẳng qua cũng chỉ là ngoài mặt thôi, thực chất gã còn nuôi trồng cả một đám người, trong đó có không ít cao thủ, cũng không biết Đới Uy đã dùng cách gì để bọn họ cam tâm tình nguyện cho gã lợi dụng, chứ nếu không Đới Uy đã không thể trụ được tới giờ. Tác phẩm tham gia triển lãm lần này, chắc hẳn là bản thiết kế của những người kia mà thôi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2037: Giới đẳng cấp thấp
Hai ngày sau, tuần lễ thời trang Lorraine chính thức khai mạc.

Hội trường lắp đèn sáng chói, các nhà thiết kế của các thương hiệu lớn đều tụ họp lại. Đây không chỉ là thời khắc được mong chờ nhất của người yêu thời trang, minh tinh người mẫu mà đó cũng là thời cơ tốt nhất để các nhà thiết kể trẻ tài năng có cơ hội lộ diện trong làng thời trang quốc tế.

Lúc này, báo chí trong nước đều đã đăng đầy tin tức, không phải nữ minh tinh nào nhận được lời mời thì là XX nào đó kinh diễm thế nào trên thảm đỏ của tuần lễ thời trang Lorraine.

Trên thực tế, với tư cách là show diễn thời trang quốc tế thì tuần lễ thời trang Lorraine này nếu không phải là sao hạng A thì cũng phải là người có lời mời từ thương hiệu hay nhà đầu tư thì mới có thể vào được.

Trong một tuần này, mỗi một thương hiệu sẽ gửi 40% giấy mời cho các báo chí thời trang có tiếng trên thế giới, 30% sẽ gửi tới các khách hàng thời trang nổi tiếng; 10% là gửi cho khách mời của thương hiệu; 10% dành cho khách hàng VIP; 10% còn lại để dự bị.

Vậy cũng là nói, ngôi sao trong làng giải trí cũng chỉ chiếm 10%, hơn nữa, hầu hết đều không có tư cách ngồi hàng đầu.

Vị trí ngồi mỗi hàng đều thể hiện rõ địa vị của người đó trong làng thời trang. Những người có thể ngồi hàng đầu đều là những vị khách tôn quý cả.

Những ngôi sao hạng bét hay những blogger có tiếng trong nước có mặt ở đây có vẻ như đều là nhận được lời mời, nhưng thực tế thì, những người này đều không có vị trí gì, tất cả đều tự bỏ tiền ra tới trước để vây quanh thảm đỏ, vờ vịt chứ thật ra đều là kẻ qua đường chẳng hiểu biết gì.

Địa chỉ của nơi tổ chức được ấn định tại Hoàng cung Lorraine.

Đỉnh Hoàng cung lúc này giăng đầy đèn pha lê trông như dải ngân hà giữa bầu trời đêm, đại sảnh phong cánh cổ xa hoa được dựng một sân khấu chữ T thật dài, hai bên sân khấu là chỗ ngồi của khách khứa.

Các minh tinh được mời tới ai nấy cũng đều cố gắng ăn mặc lộng lẫy nhất có thể, dáng vẻ tao nhã khi bước trên thảm đỏ phô bày tất cả đường nét cơ thể mình để tất cả nhiếp ảnh gia đều chụp được những bức ảnh hoàn mỹ nhất, sau đó mới ngồi về vị trí của mình.

Trước đây tuần lễ thời trang quốc tế không mở rộng thế này, nhưng sau này nhờ truyền hình trực tiếp được phổ biến rộng rãi hơn, hiện tại những người dân bình thường ở nhà cũng có thể xem trực tiếp hiện trường sôi nổi đến thế nào.

Các trang truyền hình trực tuyến của Trung Quốc tranh nhau quyền truyền hình trực tiếp, mọi người đều sôi nổi bình luận, không ngừng ca thán vì sự xuất hiện của các ngôi sao lớn trên thảm đỏ, cùng nhau bàn tán về trang phục, make up của các minh tinh.

[Hú hú hú! Tôi thấy nam thần Orlando của tôi rồi, nam thần đẹp trai quớ, đẹp quớ, đẹp quớ đi mất! Áo sơ mi hoa sếch xi quá thể đáng mà!]

[Ù! Hứa Kiều Kiều ăn mặc kiểu gì thế kia, cô ta khoác thẳng chăn bông hoa ở nhà tới đấy à? Ghê vãi!]

[Muốn thu hút kiểu này cũng liều quá rồi đấy!]

[Hình như tôi có thấy Ninh Tuyết Lạc thì phải? Không phải cô ta sớm đã rút khỏi làng giải trí rồi sao? Còn được ngồi hàng đầu nữa kìa! Mà nhé, phải biết cả giới giải trí nước mình chỉ có mình Tống Lâm là có tư cách ngồi hàng đầu thôi, bởi vì cô ấy là người đại diện LA tại Trung Quốc! Nhưng Tống Lâm dạo gần đây gần như là ở ẩn rồi, lần này chẳng thấy đến gì cả!]

[Với đẳng cấp của Ninh Tịch thì hoàn toàn có thể nhé! Nhưng mà hình như Ninh Tịch không phải người đại diện cho thương hiệu có tiếng nào cả nên không được mời thì phải?]

[Thế thì cô không biết rồi, hàng ghế đầu ngoài khách mời ra thì toàn là nhân vật trong giới, Ninh Tuyết Lạc tuy không còn là người của làng giải trí nhưng lại là người sáng lập ra History!]

[Ồ, chẳng trách!]

...

Trong ánh mắt của những nữ minh tinh xinh đẹp ngồi phía sau, Ninh Tuyết Lạc mặc bộ váy lễ phục cao cấp của History, đeo trang sức sang trọng của Winston ngồi vào vị trí hàng đầu.

Hừ, rút khỏi làng giải trí thì đã sao?

Cô ta vốn cũng chẳng thèm xem trọng cái giới đẳng cấp thấp đó.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2038: Chẳng là cái thá gì
Các phóng viên trong nước lập tức nhao nhao tới đặt câu hỏi:

"Ninh tổng, đây đã là lần thứ 3 History đại diện cho Trung Quốc tham gia sân khấu thời trang quốc tế, xin hỏi cô có cảm tưởng gì không?"

Ninh Tuyết Lạc vẫn khéo léo nở nụ cười thoải mái: "Tôi rất vinh hạnh vì nhận được sự khẳng định của các chuyên gia đối với History, cũng rất vinh hạnh vì được đại diện cho nước nhà thể hiện phong cách đặc sắc của Trung Hoa trên sân khấu thế giới, để vẻ đẹp của chúng ta được cả thế giới biết đến."

Câu trả lời của Ninh Tịch nhất thời được không ít người yêu nước tán thưởng.

"Không kể tới nhân phẩm của Ninh Tuyết Lạc thì thật ra cô ấy cũng là người rất có năng lực!"

"Thôi cũng xem như đã cống hiến để phát huy nền văn hóa Trung Hoa nước ta!"

Lúc này, bên phía chỗ ngồi của các nhà thiết kế, Đới Uy cũng nhận được sự tâng bốc của không ít phóng viên:

"Anh Đới, hai năm trước, bộ thiết kế theo phong cách Trung Hoa của History đã làm cả thế giới kinh diễm, dâng lên trào lưu phong cách Trung Hoa trong làng thời trang. Nhưng biểu hiện của năm ngoái lại không có gì đặc sắc lắm, không biết trong show diễn lần này, History liệu có lại đem đến bất ngờ nào cho mọi người không?"

Khi Đới Uy được phóng viên đặt câu hỏi, lúc đầu gã vẫn tỏ ra rất kiêu hãnh nhưng khi nghe thấy câu "năm ngoái biểu hiện không có gì đặc sắc", mặt gã bỗng cứng một chút lại sau đó lại rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà nói: "Tác phẩm lần này đã tốn mất hai năm tâm huyết của tôi, tin chắc sẽ không để các vị thất vọng!"

Lúc này, không ít kí giả bỗng đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.

Cùng lúc đó, trên kênh phát sóng trực tiếp bắt đầu bị spam điên cuồng.

[AAA! Anh Tịch, anh Tịch, anh Tịch!]

[Anh Tịch nhà ngộ đến rồi kìa!]

...

So với các nữ minh tinh tranh nhau đọ sắc tối nay, Ninh Tịch lại chỉ mặc một bộ thiết kế đơn giản, áo vest kết hợp váy. Ngoài cổ áo và viền váy được thêu điểm xuyết vài họa tiết ra thì cô không đeo bất cứ trang sức dư thừa nào, sạch sẽ vào gọn gàng, đúng là một trời một vực với những gì truyền thông phán đoán.

Trong tuần lễ thời trang quốc tế này, vốn dĩ các khách được mời tới đều là mời đến để xem show diễn nhưng ngày càng nhiều người coi việc tới xem thành việc biểu diễn, khiến nơi này trở thành một sàn đấu danh lợi, đặt biệt là trong nước, tình trạng này lại càng nghiêm trọng hơn.

Ninh Tịch ăn mặc gọn gàng đúng mực, không long trọng đến mức nổi bật cướp mất sàn diễn, nhưng chính vì vậy cô lại khiến không ít báo chí quốc tế và những người trong ngành cảm thấy rất có hảo cảm.

Lại thêm tin tức Ninh Tịch tham gia đóng Sát Thủ nên khiến Ninh Tịch cũng nổi tiếng hơn nhiều trên trường quốc tế, lúc này không ít kí giả nước ngoài đã tiến tới phỏng vấn cô, phá vỡ tin đồn nữ minh tinh Trung Quốc bị đối xử lạnh nhạt.

Trên kênh phát sóng trực tiếp, các fan đang kích động đến độ spam bình luận điên cuồng...

Thấy Ninh Tịch xuất hiện, sắc mặt Ninh Tuyết Lạc liền sầm sì xuống ngay lập tức. Nhưng mà, khi thấy Ninh Tịch ngồi ở vị trí phía sau, đầu mày cô ta mới thoải mái giãn ra.

Tuy Ninh Tịch là người đại diện của không ít thương hiệu nhưng cô lại không đại diện cho hãng thời trang nào thì chắc chắn sẽ không có giấy mời của các thương hiệu thời trang lớn, còn những giấy mời lấy từ phía truyền thông thì thôi đừng nói, thậm chí có khi còn chẳng có cả chỗ ngồi.

Ninh Tuyết Lạc ung dung ngồi hàng thứ nhất, thỉnh thoảng liếc ánh mắt trào phúng về phía Ninh Tịch đang ngồi ở hàng cuối cùng.

Kể cả có đình đám trong làng giải trí thì đã sao?

Trong giới này, vẫn chẳng là cái thá gì hết!

Ninh Tuyết Lạc đang vui vẻ nói chuyện với mấy người trong giới ngồi xung quanh, bỗng chốc cô ta liền sững lại.

Bởi vì, Ninh Tịch sau khi chào hỏi vài câu với Tần Sương ở hàng cuối cùng liền đứng dậy đi về phía hàng một, sau đó ngồi luôn xuống một chỗ trống.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 2039: Nghê Thường Vũ Y
Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc hơi nhăn nhó lại nhưng sau đó cũng rất nhanh chóng hóa thành vẻ châm biếm, khinh thường.

Không biết con khốn này lại dùng thủ đoạn gì mới ngồi được vào đây.

Hừ, dù sao giờ cô ta vẫn được coi là nữ minh tinh hàng đầu của làng giải trí Trung Quốc, những việc liên quan đến thể diện thế này vẫn cần phải giữ gìn mới được. Chỉ là, cái loại này rõ ràng không đủ tư cách nhưng lại cứ trơ mặt mà sáp tới, người tinh mắt có ai không biết đâu, có lừa cũng chỉ lừa được đám fan não tàn kia mà thôi.

Trên sân khấu, MC tuyên bố tuần lễ thời trang chính thức khai mạc, mọi người hướng hết sự tập trung về phía sân khấu chữ T.

Các thương hiệu lớn lần lượt nổi bật trước đám đông, họ mang các tác phẩm xuân hạ mới nhất của mình tới, mang đến cho mọi người một bữa tiệc đặc sắc về thị giác.

Trên kênh trực tiếp, những tiếng cảm thán, khâm phục cứ liên tiếp vang lên, mọi người ai ai cũng đều rất mong chờ vào sự xuất hiện của thương hiệu đến từ Trung Quốc.

[History của mình bao giờ mới lên! Háo hức quá!]

[Nhìn danh sách kìa, MOON cũng là của Trung Quốc mình nữa đấy!]

[MOON cũng ok, nhưng không mang bản sắc nước mình lắm, tôi vẫn thích History hơn!]

[Nghe nói lần này bên Tắc Linh cũng được tham gia đấy!]

[Hả! Chính là Tắc Linh mà lúc nào cũng bám theo phong cách của History đấy á?]

...

Hàng năm cứ vào tuần lễ thời trang, những thương hiệu từ các nước tới tham gia đều phải có sức ảnh hưởng nhất định với trong nước, hơn nữa phải là thương hiệu thể hiện được bản sắc dân tộc. Nhà thiết kế cũng phải yêu cầu đạt được tiểu chuẩn cao nhất trong nước và thông qua cuộc xét duyệt tư cách từ hội đồng thẩm định, mới có thể nhận được lời mời từ ban tổ chức.

Lần này Trung Quốc được thông qua ba thương hiệu, một là MOON - thương hiệu của Khúc Quan Dương - người được xưng là nhà thiết kế hàng đầu Trung Quốc, hai là History và ba là Tắc Linh.

Khúc Quan Dương là nhà thiết kế Trung Quốc đầu tiên tiến quân vào làng thời trang quốc tế nhưng phong cách của ông vẫn luôn theo hướng quốc tế hóa, còn History lại là thương hiệu Trung Quốc đem đến sự đặc sắc của phong cách Trung Hoa cho làng thời trang quốc tế.

Còn Tắc Linh, mới đầu họ và History còn cạnh tranh với nhau, nhưng sau một năm vắng bóng, đừng nói đến quốc tế, ngay đến thị trường trong nước cũng sắp bị quên lãng, mãi tới khi gần đây tung ra hai bộ sưu tập mới nhất mới dần lấy lại được chỗ đứng.

Nhưng lần này tham gia khó tránh khỏi việc bị mọi người coi là ăn theo, thậm chí còn bị cho là ăn theo phong cách của History, Tắc Linh hoàn toàn bị ánh sáng của History nhấn chìm.

Cái giới này là thế đấy, tất cả mọi người chỉ nhớ đến hạng nhất mà thôi.

Tất cả tín đồ thời trang đang xem chương trình trực tiếp đều mong chờ sự xuất hiện của thương hiệu nước nhà, ngay cả những người trong giới quốc tế mấy năm trở lại đây cũng ngày càng quan tâm tới thời trang Trung Quốc hơn.

Sau khi kết thúc màn catwalk của thương hiệu MOON, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện cái tên "History".

Vô số những người quan tâm tới thời trang Trung Quốc đều nín thở nhìn lên sân khấu, ngay đến bậc thầy thời trang Adam cũng ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn lên.

Theo tiếng đàn du dương, người mẫu mặc trang phục của History lần lượt bước lên sân khấu.

Khi từng người mẫu xuất hiện, cả hội trường bỗng dâng lên tiếng cảm thán kinh người, mắt ai nấy đều sáng lên.

Bởi vì, bộ sưu tập này thật sự quá đẹp!

Quan niệm "Thiện" trong nền văn hóa truyền thống Trung Hoa được thể hiện một cách rất tinh tế, mỗi bộ đều mang đậm phong cách Trung Hoa. Từng đường cong mũi chỉ đều toát lên sự hàm súc, dịu dàng cùng dạt dào của văn hóa Trung Hoa.

Đáng quý nhất là, những bộ Nghê Thường Vũ Y này lại khiến cả thế thới thấy được trí tuệ của Trung Hoa cổ xưa, từng mũi kim mũi chỉ đến nền gấm Tô Châu đều được gia công thủ công theo phương thức truyền thống.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top