Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Cô ấy đến xem concert của tôi - Cam Miên

[Truyện ngắn] Cô ấy đến xem concert của tôi - Cam Miên

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Cô ấy đến xem concert của tôi
PicsArt_12-31-08.43.42.jpg


Tác giả: Cam Miên
Thể loại: Ngôn tình
Lấy nguyên tác từ bài hát: Cô ấy đến xem (nghe) concert của tôi.
Link bài hát: here

Trước khi Lăng Bắc gặp Tô Giai, cuộc đời của Lăng Bắc chỉ có Lăng Bắc. Sau khi Lăng Bắc gặp Tô Giai, cuộc đời của Lăng Bắc chỉ vì em.
 
Sửa lần cuối:

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Tình yêu năm hai lăm thanh xuân,
tươi hơn màu ngàn hoa

1,

Tô Giai chưa từng nghĩ, Thẩm Trì lại như vậy. Họ đã yêu nhau bốn năm, trong suốt thời gian ấy, hai người họ chẳng hề có một cuộc tranh cãi nào. Chưa bao giờ Tô Giai nghĩ, Thẩm Trì có thể phản bội cô, chưa bao giờ.

Đến cả khi một đồng nghiệp cùng phòng ban nói riêng với cô rằng Thẩm Trì hay đi với một cô gái lạ, cô cũng không tin. Cô chỉ lắc đầu: "Chắc là khách hàng lâu dài của anh ấy thôi!"

Thật nực cười, Tô Giai ơi, tại sao mày ngu ngốc như thế?

Tại sao không nhận ra, dù hai người chưa có một cuộc cãi vã nào nhưng, trong thời gian gần đây, đêm nào Tô Giai cũng ngồi một mình trong phòng khách lạnh lẽo đợi Thẩm Trì. Mà mỗi khi cô tỉnh dậy, chỉ cần Thẩm Trì hôn vào trán cô, khẽ an ủi vài câu, cô lập tức quên đi những ngày mình mỏi mòn chờ, chờ đến mức ngủ thiếp đi trên sô pha lúc nào không hay. Cho đến lúc, cô tận mắt nhìn thấy anh đỡ cô ấy vào nhà, cô ấy ôm anh, hôn anh nhưng anh chẳng gạt ra.

À, hóa ra cô ấy là thanh mai trúc mã của Thẩm Trì. À, hóa ra cô ấy là mối tình đầu của Thẩm Trì.

Thẩm Trì có thể vì cô ấy, bỏ mặc Tô Giai hàng đêm. Có thể vì cô ấy, quên mất sinh nhật của Tô Giai. Có thể vì cô ấy mà để cho Tô Giai ngồi chờ đợi trước bàn cơm cô tự tay nấu cho anh, để rồi phải đổ đi tất cả.

Cô còn có thể nói gì? Cô còn có thể nói gì nữa đây?

Tô Giai không yêu Thẩm Trì đến mức chết đi sống lại, từ bỏ mọi thứ vì anh. Nhưng, Thẩm Trì xuất hiện vào lúc cuộc đời Tô Giai có bao biến cố, đến lúc này đây, nói không đau không tổn thương có lẽ cũng chỉ là lời nói dối. Tô Giai cũng không ngốc nghếch đến mức chấp nhận làm thế thân của người khác, vậy nên, cô nén nước mắt, nhắn tin cho Thẩm Trì: "A Trì, chúng ta chia tay đi."

Buông thì buông thôi, đã yêu ắt sẽ có chia ly. Cùng lắm, uống vài chai rượu, hát vài bài hát, quên hết mọi đau thương.

Tô Giai đưa tay quệt nước mắt. Cô cầm lấy chai rượu, uống một ngụm lớn rồi đặt mạnh chai xuống bàn. Các đồng nghiệp bên cạnh nhìn Tô Giai, dường như thương hại, cũng có thể là vô cảm: "Tô Giai, cô không sao chứ?"

Tô Giai vừa lắc đầu vừa xua tay. Rồi cô loạng choạng đứng lên, cầm lấy cái mic trên bàn, nói với một đồng nghiệp: "Mở, mở bài kia giúp tôi..."

Đối phương cười: "Cô hát được không đấy?"

"Được, được chứ!"

Tiếng nhạc vang lên, tôi nhắm mắt, người đu đưa theo điệu nhạc.

"Trời lạnh rồi, mưa rơi rồi, và anh cũng đi rồi

Rõ ràng rồi, tình yêu của em đã mất thật rồi

Chiếc lá rơi trên mặt hồ giờ đây đã yên giấc rồi

Muốn buông nhưng buông chẳng được dòng lệ cứ tung bay

Anh nhìn xem nhưng nhìn cũng không thấy đâu

Em vờ như quá khứ đó không có gì quan trọng nhưng chợt nhận ra bản thân mình chẳng thể làm được

...

Nói lời tạm biệt để rồi nhận ra đó cũng là câu chia ly

Có thể nào cứ như vậy, cố nén nỗi đau kiềm chế giọt lệ không để tuôn rơi

Đã hẹn ước với em là sẽ bên nhau cho đến khi đầu bạc

Nhưng giờ em phải tìm kiếm sự vĩnh hằng đó ở nơi nao?

Hãy ôm em thêm lần nữa dù là một giây , một phút cũng đủ lắm rồi..."

Chết tiệt! Tô Giai, Tô Giai không được không không được khóc!

Nước mắt Tô Giai giàn dụa trên đôi gò má. Cô liên túc đưa tay lau đi nước mắt. Nhưng, càng lau, nước mắt càng nhiều, cứ tuôn rơi mãi. Cuối cùng, cô khuỵu xuống, khóc nức nở.

Tình yêu năm hai lăm tuổi, phút chốc tan biến thành mây khói.

...

Tô Giai trở về phòng trọ cũ để thu dọn đồ đạc.

Vừa bước vào, một mùi nồng nặc bốc lên, trong phòng khách toàn vỏ bia, chai rượu rỗng la liệt ở dưới đất. Mà trên sô pha... là Thẩm Trì.

Có lẽ nghe thấy tiếng mở cửa nên anh nhổm dậy, nhìn chằm chằm tôi, môi mỏng khẽ mấp máy: "Tô, Tô Giai?"

Tô Giai im lặng, không nói gì, đi thẳng vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Đầu Thẩm Trì đau như búa bổ nhưng anh vẫn cố gắng chạy vội vào, sững sờ nhìn Tô Giai xếp từng bộ quần áo vào vali.

"Giai Giai à, em... Em làm gì thế?"

Tô Giai bình tĩnh nói: "Thẩm Trì, chúng ta chia tay rồi, em không nghĩ mình có thể ở lại đây."

Thẩm Trì buông thõng hai tay: "Nhưng... Nhưng anh đã đồng ý đâu..."

Tô Giai im lặng, hai tay vẫn tiếp tục xếp quần áo vào vali, rồi cô thu dọn đồ cá nhân, nhét hết vào vali và đóng vali lại.

Sắc mặt Thẩm Trì càng nhợt nhạt, lúc Tô Giai kéo vali đi ngang qua, anh nắm lấy cổ tay cô: "Em hết yêu anh rồi à Tô Giai?"

Cô nắm lấy tay anh, đặt tay anh lên ngực trái của anh, khẽ nói: "Thẩm Trì ơi, tại sao anh không tự hỏi chính con tim mình xem, anh có yêu em không? Có yêu Tô Giai này không? Anh tự hỏi mình đi, mỗi đêm dài, anh không có nhà, bỏ mặc em, em nhịn. Cô ấy say, anh đưa cô ấy về, em nhịn. Cô ấy thất tình, anh an ủi cô ấy, ôm cô ấy, em cũng nhịn. Nhưng Thẩm Trì à, ai cũng sẽ có một giới hạn nhất định, mà Tô Giai em đã phá vỡ giới hạn này rất nhiều rồi, nhiều đến mức, em không muốn nhẫn nhịn cũng không còn sức níu kéo nữa rồi."

Cả người Thẩm Trì run rẩy. Anh không biết làm gì lúc này, không biết nên giải thích thế nào cho cô hiểu. Anh không hiểu bản thân, không hiểu con tim của mình cũng không hiểu Tô Giai.

Thẩm Trì đã quá tự tin vào tình yêu của Tô Giai với mình. Đối với An Lan, Thẩm Trì còn lưu luyến vấn vương không rõ ràng. Còn đối với Tô Giai, cô là thói quen của anh, đã là thói quen thì thật đáng sợ... Thói quen không thể thay đổi.

Tô Giai kéo vali đi trên vỉa hè.

Buổi tối, không khí lạnh lẽo khiến cô thấy rét buốt. Cô đi trên một con đường vắng, đèn đường mập mờ, chỗ có chỗ không. Chiếc xe phía sau vẫn chậm rãi lăn bánh đi theo cô, rọi đèn theo lối cô đi.

Tô Giai không quay đầu lại.

Cho đến khi cô về đến phòng trọ, cho đến khi phòng cô ngắt đèn, chiếc xe mới chuyển bánh, đi ra khỏi khu tập thể.

Đôi khi, bỏ lỡ một lần là cả một đời.

2,

Cuộc đời Tô Giai vốn không bằng phẳng như các bạn cùng lứa. Nếu là hai mươi lăm năm trước, chắc chắn Tô Giai là kẻ chiến thắng trong cuộc đua "đầu thai", còn giờ đây, cô tệ hại đến mức phải thuê trọ ở một khu tập thể tồi tàn thế này.

Dù điều kiện sống không cho phép, dù phải chia tay với Thẩm Trì, Tô Giai chưa bao giờ ngược đãi bản thân.

Cô vẫn ăn được ngủ được, chỉ là... có lẽ cô phải mất một khoảng thời gian để phục hồi tâm trạng. Vậy nên, cô quyết định đi xem concert ca nhạc.

Tô Giai có niềm đam mê với âm nhạc, nói trắng ra, cô đam mê với giọng ca của Châu Kiệt Luân. Tô Giai đã từng có một thời cuồng nhiệt và đê mê dành cho "Thiên Vương Châu Á". Lần này, concert cô đặt vé xem không phải là concert của thần tượng mà là concert của một ca sĩ mới nổi tên Giai Bắc.

Nếu Châu Kiệt Luân là một thời tuổi thơ đẹp đẽ của Tô Giai thì Giai Bắc chính là giọng ca đã gắn liền với Tô Giai từ khi cô về nước, từ khi cô yêu, và từ khi cô chia tay.

Fan của Giai Bắc khá nhiều, hơn nữa, vì đây là concert đầu tiên của anh - một ca sĩ kì lạ lần đầu lộ mặt trong giới. May là, Tô Giai đến sớm, cô chiếm được chỗ đứng ở hàng thứ ba.

Khi các MC khách mời bước ra, cả đám fan hò reo, xô xô đẩy đẩy. Tô Giai chưa kịp nghe gì đã thấy choáng váng, cả người bị ép như miếng dăm bông ở giữa hai lát bánh mì. Đợi đến lúc cô định thần lại, xung quanh dường như an tĩnh. Mọi người đều sửng sốt kinh ngạc làm cô tò mò. Tô Giai lẩm bẩm rồi ngẩng đầu.

"Vâng, thưa các bạn, đây chính là tiểu thiên vương Giai Bắc!"

Xung quanh hò la, nhưng chỉ có cô đứng lặng người. Cô nhìn người đàn ông trên sân khấu, gương mặt xa lạ lại quen thuộc khiến Tô Giai hoảng hốt. Người đàn ông cất tiếng hát, gợi lên một mảnh kí ức mà Tô Giai đã cố gắng chôn dấu bao năm.

Bảo bối, bảo bối của anh
Bảo bối, bảo bối người anh thương yêu ơi...
 
Sửa lần cuối:

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Tuổi 18 ngây thơ, tình đầu trôi như giấc mơ

3,

Cộc cộc!

Tô Giai nghe thấy tiếng báo hiệu, cô nhanh chóng thắt nốt dây giày, mở cửa sổ ra, vẫy vẫy tay với người bên dưới.

Lăng Bắc đứng phía dưới, cười rạng rỡ với Tô Giai: "Nhanh lên! Giai Giai, em mau xuống đây!"

"Đợi em nhé! Lăng Bắc!"

Lăng Bắc nhìn Tô Giai vội vã đóng cửa sổ, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.

Hôm nay là sinh nhật Tô Giai, nhận được món quà này, chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm. Lăng Bắc cười thầm, tim đập xuyến xao.

Trong lúc anh còn đang ngơ ngẩn, Tô Giai đã đi ra, nhanh chóng nhào vào lòng anh, dụi dụi vài cái rồi ngẩng đầu lên.

Hôm nay Tô Giai rất xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy hoa, chân đi đôi giày Converse dạo này đang hot, mái tóc đen tuyền của cô buông xõa, đôi mắt biết cười của cô dường như còn sáng hơn ngàn vì sao xa.

Thấy Lăng Bắc đỏ bừng cả mặt và hai tai, Tô Giai cười lớn, nhéo nhéo tai anh.

Lăng Bắc khẽ hắng giọng, giữ lấy tay cô, tỏ vẻ bình tĩnh: "Ngoan nào!"

Tô Giai chớp thời cơ nắm lấy tay anh, hỏi anh: "Hôm nay là sinh nhật em đấy, Lăng Bắc."

Anh xoa xoa đầu cô, bảo với cô: "Tô Giai, em nhắm mắt vào đi."

Cô ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt. Thấy thế, Lăng Bắc ngó nghiêng xung quanh, sau cùng, anh cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi hồng của Tô Giai.

Cô sửng sốt mở mắt ra. Anh lấn tới, ghé sát vào bên tai cô: "Sinh nhật vui vẻ nhé!"

Tô Giai ngại ngùng, cúi gằm mặt xuống, đấm nhẹ vào lồng ngực anh, miệng lẩm bẩm "Đồ xấu xa" khiến anh cười toe toét như đứa trẻ được kẹo.

Lăng Bắc kéo tay cô: "Đi thôi."

"Đi đâu nữa?"

"Đi đón sinh nhật với em."

"..."

"Cùng với Châu Kiệt Luân." Anh rút hai tờ vé concert ra trước mặt cô rồi vẫy vẫy.

Tô Giai nhảy cẫng lên, vội vàng thúc giục anh: "Sao anh không nói sớm. Mau! Mau đi thôi!"

Ở khu phố đã lên đèn, bóng dáng chàng trai chở cô gái trên chiếc xe đạp cũ kĩ đổ dài xuống đường.

"Tuổi mười tám thơ ngây, tình đầu trôi như giấc mơ..."

4,

Người con gái tuổi mười tám ngây ngô hồn nhiên như chưa từng trải qua trắc trở.

Chúng tôi học cùng một lớp. Tôi vào được trường đại học danh tiếng này đều nhờ học bổng. Ngày đầu tiên đi học, vì phải làm thêm ca đêm nên tôi dậy muộn, đến trễ tiết. Nào ngờ đâu, có một cô gái cũng đến trễ như tôi. Cô đứng núp sau lưng tôi, tay nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của tôi như đang cầu xin tôi che cho cô ấy.

Thôi được rồi, dù sao một người đi muộn cũng đỡ hơn hai người đi muộn. Nhìn thấy tôi, giáo sư chỉ càm ràm vài câu rồi tiếp tục lọ khọ viết bài giảng.

Trong suốt cả tiết học, cô ấy cứ ríu rít mãi. Nào là cảm ơn tôi đã giúp cô ấy. Nào là nói cho tôi nghe, cô ấy đi muộn vì thức đêm xem đọc nốt quyển truyện ngôn tình tổng tài bá đạo gì đó. Nào là cô ấy nhất định sẽ hậu tạ tôi đàng hoàng. Và cô ấy nói: "Mình tên là Tô Giai, chúng ta làm quen nhé!"

Nhìn đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra trước mặt, tôi lén rụt tay lại, chà chà lòng bàn tay vào chiếc quần vải đã sờn màu. Tôi lại nhìn lên gương mặt xinh xắn của cô ấy. Ngẩn người một lúc, tôi cụp mắt: "Không cần phải làm quen."

Có lẽ, vì cô ấy luôn cười, dù bị nói xấu, bị từ chối, cô ấy vẫn luôn mỉm cười, nên một Tô Giai như thế đã thu hút tôi.

Mỗi chiều, tôi lại thấy cô ấy ở trong con hẻm nhỏ gần trường, vuốt ve một con mèo hoang, mua cho chúng thức ăn.

Mỗi lần, tôi trốn trong một góc xó xỉnh nào đấy, ôm cây ghi-ta, lặng lẽ ngân nga những câu hát, tôi lại thấy cô ấy, lấp ló phía xa xa để nhìn tôi.

Tôi tỏ như không thấy, nhưng nhiều lần như thế, cuối cùng tôi cũng mủi lòng, khẽ cất giọng: "Vào đây đi."

Cô ấy bẽn lẽn đi vào, có vẻ rất căng thẳng nên cô ấy cứ nắm chặt vạt áo phía trước, dẩu môi: "Mình không cố ý nhìn lén cậu đâu."

Tôi bật cười.

Ôi đúng là cô ngốc!

Tôi để Tô Giai nghe tôi hát, tôi dạy cô ấy chơi ghi-ta. Chúng tôi cùng nhau ở góc nhỏ ấy nghe những bài hát của Châu Kiệt Luân trên chiếc điện thoại thông minh đời mới của cô ấy.

Có ngày, đột nhiên cô ấy nói với tôi: "Lăng Bắc à, nếu có ngày, cậu trở thành ca sĩ thực thụ, có những concert sôi động như Châu Kiệt Luân, cậu nhất định phải nhớ mình đấy, mình là fan đầu tiên của cậu, cũng là người đầu tiên sẽ đến xem concert của cậu. Nhớ đấy!"

Tôi nhìn bộ dạng hăm hở của cô ấy một lúc rồi gật đầu.

Ca sĩ ư? Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Khi đôi bàn tay chai sạn của tôi bao bọc lấy đôi bàn tay mềm mại của Tô Giai, tôi thầm tự nhủ: Vì em... Tôi có thể làm được tất cả.

Lá thư vội từ biệt,
tiếng yêu ba năm cũng lãng quên

5,

Có lẽ, Tô Giai không biết, tôi yêu em nhiều đến mức nào.

Tôi có thể vì em, chịu đựng sự phỉ báng của mọi người. Em như công chúa cao quý, còn tôi mãi mãi không thể chạm đến thế giới của em.

Tôi có thể vì em, dành dụm ba tháng tiền lương, đứng xếp hàng cả đêm chỉ vì mua đôi vé xem concert của Châu Kiệt Luân mà em thích để chúc mừng sinh nhật em.

Tôi có thể làm bữa sáng cho em mỗi ngày, cõng em chạy một vòng công viên nếu em thích, chỉ cần em thích mà thôi.

Trước khi Lăng Bắc gặp Tô Giai, cuộc đời của Lăng Bắc chỉ có Lăng Bắc. Sau khi Lăng Bắc gặp Tô Giai, cuộc đời của Lăng Bắc chỉ vì em.

Tôi không cha không mẹ, nhưng tôi có Tô Giai.

Thậm chí, tôi còn từng nghĩ, một ngày nào đó, khi chúng tôi có một gia đình nhỏ, tôi sẽ ôm con gái, nắm tay Tô Giai trở về nơi góc nhỏ chúng tôi từng hát, từng đàn, bảo với con rằng "Cha mẹ đã yêu nhau ở đây", đã nắm tay nhau ở nơi bé nhỏ này.

Vậy mà... Đột nhiên cô ấy biến mất.

Không một dấu vết, không một thông báo.

Tô Giai chỉ gửi cho tôi duy nhất một tin: "Lăng Bắc, mình chia tay thôi..."

Ngày mưa ấy, tôi đạp chiếc xe cũ sờn, từ phòng trọ chạy đến nhà cô ấy. Trời mưa to, đường trơn ướt, tôi ngã trên mặt đường, vành xe đạp méo mó, chẳng thể nào đi được nữa.

Tôi chạy, chạy như điên loạn đến nhà Tô Giai, gọi cô ấy tới mức khàn giọng. Nhưng, cô chẳng xuất hiện, chẳng bao giờ còn xuất hiện.

Cuối cùng, cuộc đời của Lăng Bắc cũng chỉ còn lại Lăng Bắc.

6,

Lăng Bắc không ngờ lại có thể gặp lại Tô Giai.

Lúc ấy, anh đến quán bar quen thuộc để giảm stress. Trong lúc đến nhà vệ sinh, anh bất ngờ va vào một cô gái.

Khi ấy, anh đeo khẩu trang, đội cái mũ lưỡi chai, che khuất mặt, cũng gần như chế khuất tầm nhìn.

Cô gái túm lấy tay anh, nghẹn ngào khóc: "Thẩm Trì, Tô Giai này không yêu anh, không yêu anh chút nào, nhưng sao nơi này lại đau thế này."

Lăng Bắc sửng sốt, anh run rẩy ngẩng đầu. Gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Là cô ấy, Tô Giai.

Tô Giai năm hai mươi lăm tuổi thật sự rất gầy. Cô không còn để tóc dài như trước. Cô cắt tóc ngắn ngang vai, trẻ trung và năng động. Chỉ là... Anh khẽ sờ vào lòng bàn tay Tô Giai, sao bàn tay cô lại khô ráp thế này.

Anh ôm cô vào lòng, cái cảm giác vừa quen thuộc vừa đau đớn như đang hành hạ anh. Anh chỉ muốn ôm cô lâu hơn, nhưng cô vội vã đẩy anh ra, lảo đảo đi về phòng bao, miệng không ngừng kêu một cái tên: "Thẩm Trì, Thẩm Trì..."

Anh ngồi thụp xuống, ngẩng đầu lên để nước mắt không chảy ra.

Lăng Bắc vẫn không thể hận Tô Giai.

7,

Lăng Bắc biết lý do Tô Giai bỏ đi. Bố cô ấy - người đàn ông hiền lành mà Lăng Bắc đã từng gặp hóa ra cũng giống như nhiều người đàn ông khác. Khi đã quá quen thuộc với một điều gì đó, họ sẽ khao khát đến điều mới mẻ hơn. Mẹ Tô cũng biết nhưng chưa bao giờ bà tỏ ra trước mặt cô. À, phải nói đúng là, họ diễn rất tốt trước mặt Tô Giai. Mẹ Tô chấp nhận mọi điều chỉ cần Tô Giai là duy nhất. Nhưng, sau cùng, người mẹ ấy người vợ ấy ra tay giết chồng mình, vì không chịu được tổn thương suốt cả một đời nhẫn nhục, vì không chịu nổi được người đàn bà kia có thai. Cuộc sống của Tô Giai như từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Lăng Bắc biết được điều này trong năm thứ ba sau khi Tô Giai bỏ đi.

Anh hận cô chỉ khư khư giữ nỗi khổ cho riêng mình, anh hận cô không chia sẻ với anh, dù thế nào, anh cũng sẽ cùng cô đối mặt.

Có lẽ, cô chưa từng tin tưởng anh. Có lẽ, tình yêu của họ cũng chưa đủ mạnh như anh nghĩ.

Một ngày nào đó về sau, khi họ như hai người bạn bình thường, ngồi nói chuyện với nhau, anh có hỏi cô rằng: "Em có từng hối hận khi chia tay anh không". Cô nhấp một ngụm cà phê, mắt rũ xuống: "Đã từng hối hận, nhưng Lăng Bắc à, khi đã lựa chọn, em không còn con đường để quay lại nữa rồi."

Lăng Bắc cũng biết cô có bạn trai, và anh cũng biết họ đã chia tay nhau. Anh nghĩ anh phải hả hê lắm, vì cô cũng bị bỏ rơi như cô đã từng bỏ rơi anh. Nhưng anh không hề vui.

Tô Giai, chúng ta chia tay nhau là để em sống hạnh phúc chứ không phải để em đau khổ mỗi ngày.

Lăng Bắc rất bận, bận vì concert đầu tiên của anh sắp diễn ra. Trong những ngày chuẩn bị, anh đã băn khoăn rất nhiều. Anh nhớ đến lời Tô Giai từng nói. Nhưng, đó là Tô Giai khi mười tám tuổi, còn Tô Giai của tuổi hai lăm, Lăng Bắc đã không còn biết nữa.

Bước chân lên sân khấu, lộ diện trước bao người, cất lên tiếng hát, anh mới nhận ra.

Đã là định mệnh thì sẽ không bao giờ thay đổi, dù cho ta đã chia xa.

Anh cười, một giọt nước mắt len lỏi chảy xuống.

Mà ở dưới đó, Tô Giai đưa tay che miệng, bật khóc như một đứa trẻ.

Tô Giai, Tô Giai của anh.

Rốt cuộc, thế giới cũng xoay tròn, chúng ta cũng gặp lại nhưng chẳng nhận ra nhau và cũng chẳng là gì của nhau.

"Bảo bối, bảo bối của anh
Bảo bối, bảo bối, người anh thương yêu ơi..."
 
Sửa lần cuối:

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Những mơ mộng một thời,
bước qua ba mươi chẳng dễ hơn

8,

Sau này, tôi quen một người đàn ông.

Tất cả là do sự sắp xếp của dì tôi.

Tôi cũng thuộc dạng lỡ thì, nên khi xem mắt với người đàn ông này, chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân.

Tôi cũng không còn trẻ trung gì nữa. Phụ nữ ba mươi như bát nước đổ đi.

Tuy tôi và Đinh Hải thiết lập mối quan hệ không dựa trên tình yêu nhưng anh đối xử với tôi rất tốt. Ít ra, dù không yêu nhưng vẫn đáng là một chỗ dựa bền vững.

Tôi kể anh nghe chuyện gia đình, tôi cũng đưa anh đến thăm mẹ.

Gần mười năm qua, mẹ tôi vẫn ở nơi này. Tâm trí bà không ổn định, cú sốc quá lớn làm một người phụ nữ dòng dõi thư hương phát điên.

Khi tôi đến, đột nhiên mẹ tỉnh táo lạ thường. Mẹ gọi tôi: "Tiểu Giai." Tôi bật khóc, ôm lấy mẹ, hít hà mùi hương riêng của mẹ.

Mẹ xoa đầu, nói với tôi: "Con phải sống tốt nhé, Tiểu Giai."

Tôi đưa mắt nhìn Đinh Hải đang đứng cạnh. Anh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngày hôm sau, Tô Giai nhận được tin, mẹ Tô đã qua đời. Tô Giai im lặng, không khóc không nháo vì cô biết, cuối cùng, mẹ cũng được giải thoát khỏi sự đau khổ này.

Vĩnh viễn...

9,

Phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu, vậy nên, khi vô tình, tôi đã phát hiện ra.

Khi ấy, tôi dọn nhà cho Đinh Hải, lúc giúp anh ấy dọn dẹp lại sách, một bức ảnh rơi ra.

Trong ảnh là Đinh Hải và một cô gái. Họ cười rạng rỡ. Tôi quen Đinh Hải không lâu nhưng chúng tôi cũng đã sống chung với nhau, tôi chưa bao giờ thấy Đinh Hải vui vẻ thế này.

Với tôi, anh là người đàn ông lịch thiệp, vững chãi. Có lẽ, người đàn ông ấy chỉ cười với người mình yêu, còn với người khác, anh tiếc rẻ.

Tôi không suy nghĩ nhiều về việc này. Chúng tôi đến với nhau, tất cả đều vì lợi ích mà thôi.

Khi chúng tôi chuyển đến căn hộ mới, Đinh Hải phải đi công tác, một mình tôi phụ trách chuyển nhà.

Từ hầm để xe đi lên, tôi va vào một cô gái. Tôi vội vàng đỡ cô ấy lên: "Cô không sao chứ?"

Thấy tôi, cô ấy càng hoảng hốt, luống cuống lùi về sau, luôn miệng nói xin lỗi rồi chạy đi.

Tôi nhận ra đó là ai.

Là cô gái trong bức ảnh.

Nhưng...

Mấy ngày sau, tôi đến tiệm cà phê nơi cô ấy làm việc. Tôi nói với cô ấy: "Chào em. Chị là vợ chưa cưới của Đinh Hải, Tô Giai."

Gương mặt cô ấy trắng bệch. Lúc sau, cô ấy dẫn tôi đến góc khuất của tiệm.

Cô cất lời trước: "Chị Tô, em và anh ấy đã chia tay rồi. Hôm đấy, chỉ vì có khách đặt cà phê nên em..."

Tôi ngắt lời: "Đứa bé được mấy tháng rồi?"

Cô ấy kinh ngạc.

"Hôm đấy, chị đỡ em nên chị thấy bụng em lộ rõ. Là con của Đinh Hải sao?"

"... Chị Tô, em sẽ không làm phiền cuộc sống của hai người đâu, xin chị đừng..."

Tôi lắc đầu, đặt tách cà phê xuống: "Thật ra, chị và Đinh Hải đến với nhau cũng là do cưỡng cầu thôi. Chị không biết tại sao hai người chia tay, nhưng nếu đã có đứa bé, tại sao phải hành hạ nhau làm gì? Đinh Hải vẫn luôn chờ em, còn chị, chị cũng không muốn chia tách gia đình người khác. Vậy nên, về với Đinh Hải đi em."

Cô ấy nghẹn ngào nhìn tôi, mãi về sau, cô ấy mới thốt lên vài từ: "Chị Tô, chị..."

"Vì không yêu, không thương nên không đau." Tôi hiểu cô ấy muốn hỏi gì, muốn nói gì. Tôi chỉ biết, hạnh phúc của Tô Giai, không ở chỗ Đinh Hải.

Khi tôi quyết định quay về Pháp, trước khi lên máy bay, tôi nhận được tin nhắn của Đinh Hải. Ảnh gửi cho tôi ảnh cưới của họ, kèm theo lời nhắn: "Cảm ơn em, Tô Giai."
 
Top