Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Cô gái ma - Xanh

[Truyện ngắn] Cô gái ma - Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Cô gái ma
1619536485204.png

Thể loại: Học đường
Tình trạng: Hoàn

Giật mình thức giấc giữa đêm khuya, tôi cố mò lấy cái điện thoại. Bây giờ đã là một giờ sáng rồi, tôi nghe đâu đó bên tai tiếng hạt mưa đang ào ào đổ xuống vang lên từng hồi. Tôi nhắm mắt lại, cố ngủ thêm một chút nữa, nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện những hình ảnh quen thuộc của những năm tháng đã qua.

Tôi thấy tôi đang ngồi một mình trên những dãy bàn ghế dài ngoằng, tôi thấy đôi mắt tôi hiện lên sự cô độc, tôi thấy đôi vai nhỏ bé ấy đang run lên từng hồi. Tôi bất giác bật cười, thì ra tôi đang nhớ lại tôi của những năm học cấp ba, nhớ về những năm tháng đã cũ…

Tà áo dài trắng tung bay trong gió, tiếng bước chân vang lên từng hồi trên những bậc thang. Cô gái bước vào lớp, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Cô có chút ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt họ liền lảng tránh sang hướng khác rồi nhanh chóng tiến vào chỗ ngồi.

Họ đang bàn tán với nhau.

- Nhìn kìa con nhỏ đó nó mang giày cao gót mày ạ.

- Cái thứ xấu xí đó nay cũng biết điệu đà rồi.

Cô gái mắt đượm buồn cúi gằm mặt xuống bàn. Ngày đầu tiên đi học của cô gái trôi qua với những nỗi buồn và sự tự ti về bản thân. Cô gái về nhà đưa đôi tay tháo đôi giày cao gót ra, cô nhìn nó thật lâu rồi cất vào một góc tủ. Từ đó cô không còn mang nó nữa. Cứ mỗi lần ngồi vào chiếc bàn học cô đều đưa mắt ngắm nhìn nó. Đó là đôi giày cô thích nhất từ trước đến nay. Đó là đôi giày mà lần đầu tiên cô được mua theo sở thích của mình nhưng có lẽ cô không đủ tự tin để mang nó nữa rồi.

Năm cô lên lớp mười một, người bạn thân nhất của cô không hiểu sao lại trở nên rất lạnh nhạt với cô. Người bạn ấy không còn chơi với cô nữa và cô bị cô lập bởi những người bạn mà cô tưởng chừng rất thân thiết. Cô gái không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì sai, cô cuồng quay tìm ra cho mình những lý do. Mỗi ngày đến trường đối với cô như địa ngục, không một ai nói chuyện, cô ngồi khép mình vào một góc lớp, tay lật ra những trang sách vô hồn, cô ngắm nhìn mọi người đang cười đùa vui vẻ với nhau. Cô thầm nghĩ, bọn họ sống thật vui vẻ!

Cứ mỗi khi đêm về cô luôn tự an ủi bản thân mình bằng những giọt nước mắt. Cứ mỗi ngày trôi qua những giọt nước mắt của cô càng nhiều hơn, tinh thần của cô bị khủng hoảng trầm trọng. Mỗi lần bước vào lớp cô đều có cảm giác mọi người, ai ai cũng có thể bắt nạt mình, khinh miệt mình. Cô cảm thấy sợ hãi, mỗi lúc càng thấy sợ. Cô gái cảm thấy bản thân không có một chút giá trị tồn tại nào cả, một chút cũng không có.

Không ai công nhận sự tồn tại của cô.

Không một ai.

Có lúc cô gái đã nghĩ đến cái chết của bản thân, liệu bản thân chết đi rồi sẽ có ai đó quan tâm đến mình hay không. Nhìn thật kỹ con dao để ở trên bàn cô đã nghĩ đến việc cô sẽ cắt một đường thật sâu vào cổ tay, lúc đó sẽ hơi đau một chút, máu sẽ chảy ra thật nhiều. Rồi sẽ nhanh thôi, mọi đau khổ này sẽ kết thúc. Đưa tay cầm lấy con dao, cô chợt bừng tỉnh. Không! Không! Bọn họ sẽ lại cười nhạo mình, bọn họ sẽ hả hê nếu thấy mình thảm hại như vậy.

Cô vội rụt tay lại, thân hình nhỏ bé đang chui rúc vào một góc nhà. Cô òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô muốn nói tất cả với mẹ, rằng con mệt mỏi lắm mẹ ạ, không có ai muốn chơi với con, con không biết mình đã làm gì sai, bọn họ ngày nào cũng khinh bỉ, cười nhạo con. Con không muốn đi học nữa mẹ ạ, con không muốn đến lớp nữa, bọn họ người nào người nấy đều rất đáng sợ. Cứ tiếp tục như thế này con sẽ không chịu đựng nổi nữa mất. Nhưng sau tất cả cô vẫn không dám nói cho mẹ nghe, cô sợ mẹ sẽ mắng cô, cô sợ phải nghe thấy những lời chửi rủa cay nghiệt từ mẹ. Nếu đến mẹ cũng như thế thì cô không sống nổi nữa mất.

Những ngày sau đó cô đều đến lớp với thân xác gầy mòn, đôi mắt thâm quầng vô hồn. Cô vất vưởng như một hồn ma trong lớp, không một ai để ý đến. Năm đó thành tích của cô tuột hạng không phanh.

Đến năm lớp mười hai, cô gái có một người bạn khác lớp nhưng hai người rất thân nhau, cô liền cảm thấy người bạn kia rất an toàn. Mỗi ngày đến lớp tuy vẫn không nói chuyện được với ai nhưng ít ra mỗi lần ra về cô đều sẽ gặp được người bạn thân của mình, hai người sẽ nói cho nhau nghe thật nhiều chuyện. Chỉ như vậy thôi cô liền cảm thấy rất vui rồi.

Một hôm nọ, bọn con gái trong lớp đang xì xào với nhau về người mà bọn nó thích. Bọn nó quay qua hỏi cô “Mày có thích người con trai nào trong lớp không?”. Cô ngồi suy nghĩ một hồi lâu, cô không thể nói cho bọn nó biết rằng cô thích con gái được, nếu không, bọn nó sẽ đem chuyện này ra chế nhạo cô. Vì vậy cô nói tên một người con trai mà cô muốn kết bạn cho bọn nó nghe. Thế là bọn nó đem chuyện này đi rêu rao tất cả mọi nơi, chọc cô cùng người con trai ấy.

Tối đến cô gái nhắn tin cho người con trai kia, nhưng người con trai kia từ chối làm bạn với cô gái ấy. Từ đó, họ không còn nói chuyện với nhau nữa.

Sau đó cô gái nghe mọi người trong lớp truyền tai nhau một câu chuyện: có con đỉa xấu xí muốn đeo theo chân hạc nhưng bị con hạc kia đá ra xa.

Cô gái biết mọi người đang nói về ai. Đúng cô là một con đỉa xấu xí thì làm sao có thể chơi chung với một con hạc xinh đẹp. Nhưng sau tất cả từng ấy chuyện khủng khiếp xảy ra với cô thì cô cũng không lấy làm buồn lòng những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.

Bừng tĩnh giữa cơn mộng mị, cổ họng tôi hơi khô, tôi bật dậy đi xuống giường rồi tự rót cho một một cốc nước ấm. Ngoài kia, trời vẫn đổ cơn mưa nặng hạt. Tôi chợt rùng mình bởi trời đêm lạnh lẽo, nhưng tôi lại thích những đêm tối như vậy, tôi yêu những cơn mưa như yêu một thứ gắn bó với mình từ rất lâu vậy. Mẹ tôi kể rằng, ngày tôi được sinh ra cũng là vào một ngày mưa, từ đó cứ mỗi lần sinh nhật tôi bầu trời lúc nào cũng đổ một cơn mưa nặng hạt như một lời cầu chúc.

Bật tung cái cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn ngắm những hạt mưa đang rơi tung tóe rồi bật cười. Có lẽ đối với hầu hết mọi người cấp ba chính là khoảng thời gian họ cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, chất chứa nhiều kỷ niệm nhất nhưng đối với tôi nó lại là khoảng thời gian đau thương nhất. Nhưng đó là những chuyện của năm tháng đã cũ, tôi đã sớm đem những cảm xúc tiêu cực trước kia mà vứt đi hết rồi. Tôi của hiện tại đang không ngừng nỗ lực, không ngừng phấn đấu để trở nên tốt hơn.

Tôi bây giờ biết quan tâm đến bản thân nhiều hơn rồi, mặc dù con người hiện tại của tôi không phải là hoàn hảo nhất cũng không xinh đẹp hơn ai, nhưng tôi luôn tỏa ra một năng lượng tích cực, tôi cười mỗi ngày, vui vẻ mỗi ngày. Bởi vì quanh tôi vẫn còn những người bạn thật sự, họ có thể không hoàn hảo nhưng đối với tôi họ là những người bạn tốt nhất.

Không biết vì con người tôi luôn tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực, hay họ cảm thấy tôi xinh hơn trước rất nhiều, mà những người bạn thời cấp ba của tôi tưởng chừng như, không bao giờ nói chuyện với tôi lại nhắn tin hỏi thăm tôi. Mới hôm qua thôi, khi tôi đăng những tấm ảnh với nụ cười rạng rỡ của mình lên trang facebook cá nhân tôi nhận được rất nhiều bình luận và tin nhắn của những người bạn cấp ba và trong đó có cả chàng trai từng chối bỏ tôi. Cậu ấy nói rằng tôi càng ngày càng đẹp khiến cậu ấy càng lúc càng thích tôi.

Điều đó khiến tôi nhận ra rằng, thay đổi để bản thân tốt hơn là một điều đúng đắn nhất mà từ trước tới nay tôi đã từng làm.

Sau tất cả từng ấy chuyện xảy ra, tôi chỉ muốn nói rằng: cô gái em đã rất dũng cảm vì đã không chọn đến với cái chết mà đã chọn vượt qua mọi thứ. Em đã khóc nhiều rồi, nên tôi hy vọng sau này em sẽ cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn đừng để người khác làm tổn thương trái tim của em nữa.

Cảm ơn em vì lúc ấy đã cho mình một quyết định đúng đắn, để bây giờ em xứng đáng có được những thứ mà em nên có.

Mong rằng tôi của tương lai cho dù có gặp bất cứ chuyện gì vẫn có thể đứng lên bước tiếp về phía trước. Chỉ cần không gục ngã, tôi tin rằng bản thân sẽ có được những thứ mà mình mong muốn. Chúc tôi của sau này sẽ có một cuộc đời an nhiên.

 
Top