[Thơ] Cô vân - Lãng.
- Tham gia
- 5/6/19
- Bài viết
- 19
- Điểm cảm xúc
- 115
- Điểm
- 28
Title: Cô vân
Author: Lãng.
Category: Thơ cổ đại
Status: Đang tiến hành
Link thảo luận tác phẩm.
.
.
.
"Nguyệt tịch, minh quang."
Sửa lần cuối:
1.
Gặp được là duyên, tan là phận
Nhân sinh vốn dĩ chẳng thể cầu
Người đến hay đi không thể quản
Ta tự mình ôm lấy vấn vương...
2.
Trong lòng đau đớn trỗi liên miên
Qua mấy mùa trăng vẫn không chìm
Vô thức nhìn về phương xa ấy
Nhớ ngày người đến nụ cười tươi.
3.
Thâm sơn cùng cốc tu tiên đạo
Sớm chẳng quan tâm đến hồng trần
Nào biết uống nhầm một ánh mắt
Vì nàng nguyện ý bỏ tu tiên.
4.
Ngồi tại bàn đá là huynh đệ
Ra ngoài chiến trường hoá địch nhân
Chỉ biết nở nụ cười chua xót
Vì nghĩa làm quân bỏ tình thân.
(Một bạn đối lại)
"Tình nghĩa ngàn năm cũng khó cầu
Vinh quang chẳng khác một lưỡi câu
Huynh đệ tình thâm có vứt bỏ
Chém giết mà chi, để khóc sầu?"
5.
Há vì vinh quang mà vứt bỏ?
Chỉ tại thân được nhận Long ân
Chúng ta chẳng cùng chung chiến tuyến
Nghịch với vua là trái với ta.
6.
Ý sầu nằm lặng ở tại tâm
Đêm xuống bồi ra đôi vần trầm
Đôi vần không đem lòng tỏ hết
Chỉ phô một chút nỗi tịch liêu.
7.
Đung đưa một kiếp cầm ca
Người qua người bảo "xướng ca vô loài"
Đung đưa mong một mảnh tình
Người qua người xé mảnh tình làm đôi.
8. Thủ Tâm
Mười ngàn năm, triệu kiếp luân hồi
Ôm một chấp niệm mãi không thôi
Uống Mạnh Bà canh, buông kiếp trước
Mà sao triệu kiếp vẫn không buông?
Mười ngàn năm, triệu kiếp luân hồi
Vẫn ôm chấp niệm mãi không thôi
Chẳng biết là vì ai chờ đợi
Chỉ biết tim bảo cứ đợi thôi.
Mười ngàn năm, ta đã đợi được rồi
Nhưng gặp lại người trong nguy hiểm
Kim Đan cưỡng ép thiêu thọ mệnh
Đấu chiến Đại La cũng vì ngươi.
"Sống hai ngàn năm trong nhớ nhung, tuyệt vọng.
Mười ngàn năm chờ đợi một điều đến bản thân cũng không rõ.
Rốt cuộc cũng đợi được, nhưng nên buồn hay vui?
Cưỡng ép thiêu thọ mệnh, nếu chết đi lại phải chờ bao lâu?"