Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Con trai ngài chủ tịch - Lạc Trần Giang

[Ngôn tình] Con trai ngài chủ tịch - Lạc Trần Giang

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 10: Em chỉ cần ở bên tôi một tháng này, có được không?

Sự kiện đó, không chỉ Lăng Lan mà Minh Triết cũng có vấn đề. Bởi vì nhìn anh không khác gì với trước đây nên ông Lâm cũng không chú ý đến, cho đến mấy ngày sau đó khi nhận được tin Minh Triết nhập viện vì xuất huyết dạ dày. Có mấy ngày đâu, ông không chú ý anh liền thành ra như vậy rồi.

Không nhận được kết quả rõ ràng từ bác sĩ, ông Lâm chỉ có thể đợi Minh Triết tỉnh dây rồi hỏi rõ ràng mà thôi. Kết quả khi Minh Triết vừa tỉnh dậy, những điều muốn hỏi ông Lâm đã tìm được đáp án rồi.

Minh Triết ăn không ngừng, không cách nào ngăn được, đến khi ông Lâm nhất quyết cầm lấy chiếc bánh trên tay anh kéo về phía mình, Minh triết như ý thức được điều gì cũng liền rụt tay lại rồi ngồi vào một góc giường, ôm chằm lấy chiếc gối bên cạnh, khuôn mặt không phải sợ hãi mà ngược lại còn có phần cảnh giác cùng một chút sát ý.

Những ngày gần đây bởi vì việc kia mà ông Lâm thật sự không quan tâm nhiều cho Minh Triết được, ông cũng mới thật sự nhớ tới Minh Triết vẫn chỉ là một đứa bé chưa tới mười tuổi, dù có tỏ ra cứng rắn hay mạnh mẽ như thế nào thì tâm hồn thật sự cũng rất mong manh.

Ông Lâm mời bác sĩ cùng hộ lý về chăm sóc cho Minh triết hơn một năm trời mới khiến tâm trạng anh ổn định lại một chút, dù cỡ nào cũng không như trước đây nhưng cũng sẽ không vô thức ăn thứ gì đó, chỉ những thứ cho anh mới ăn, kèm theo những người trong nhà đều biết Minh triết ăn như thế nào nên phần cơm của anh luôn ít hơn người khác.

Một năm này thật sự đã tốt lên nhưng Minh triết lại gặp vấn đề khác. nếu như không có đèn khi ngủ hoặc gặp bóng tối tâm trạng Minh triết cực kỳ hoảng loạn, nếu tỉnh táo vẫn đỡ, có khi đang ngủ liền gặp ác mộng, tim cũng vì thế mà càng ngày càng kém.

Cũng may còn có Khúc Du bên cạnh, Minh Triết cũng đỡ hơn một chút. Không ai biết vì sao Minh Triết giữ lại khúc Du khi ấy, chỉ có anh mới biết lúc ấy anh lại có ý muốn dùng đứa bé đó để trả thù, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt cùng nụ cười ngây thơ kia Minh triết đã từ bỏ rồi, anh thật sự rất thích Khúc Du.

Cuộc sống thật sự trôi qua trong yên bình, mãi cho đến bốn năm sau ông Lâm bất ngờ qua đời vì tai nạn, bệnh tâm lý cùng tim của Minh Triết bỗng tái phát, anh không dám chắc mình có thể qua khỏi không, kết quả vẫn là liên lạc với Vương Dư Thiên để ông ấy nuôi dưỡng Khúc Du.

Minh Triết chỉ mười hai tuổi lại phải đích thân dàn sếp mọi chuyện của Lâm gia, anh không lấy bất cứ thứ gì của nhà họ Lâm, lại tìm luật sư để lại những thứ ông Lâm đã cho anh để lại hết cho Khúc Du, cũng để lại di chúc khi anh ra đi những tài sản còn lại nếu như anh chết đi đều quên cho từ thiện. Thứ duy nhất Minh triết vẫn giữ chỉ có cổ phần của ông Lâm, chỉ khi anh chết nó sẽ thuộc về Khúc Du, còn không sẽ không ai có được.

Minh Triết mất tích sau đó, không ai biết anh đã đi đâu, cũng có người nói rằng anh đã chết rồi, mãi đến một năm sau Minh Triết thực sự đã trở lại, lần nữa ngồi vào vị trí cổ đông lớn nhất Lâm thị. Lúc đầu có rất nhiều người không đồng ý, nhưng chưa đến một tháng liền nhất quyết nghe theo anh, không bởi vì bất cứ thứ gì mà chỉ là lòng tin tuyệt đối của họ.

Về cùng Minh triết là một chàng trai chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ cà phơ cà phất, người có hình xâm, lúc nào trên người cũng có mùi rượu, ăn mặt lòe lọe. Còn không xem ai ra gì, những người của Lâm Thị nói không thích thì chính là anh ta, nhưng ai bảo anh ta lại là người đại diện hợp pháp của Minh Triết chứ. Họ muốn nói cũng không thể nói anh ta được.

Minh Triết không đưa Khúc Du về, chỉ là mỗi tháng đều gửi quà cùng tiền tiêu vặt, mỗi khi cuối năm liền đi nhìn đứa em trai trên danh nghĩa này một lần, nhưng chưa bao giờ chính diện đối mặt.

Một năm này, Minh Triết ngoài thu được một tên cà phơ cà phất là Mạnh Thừa Hoan, anh còn tìm hiểu được một chuyện nữa. Khúc Du thật sự là em trai cùng cha khác mẹ của anh, hỏi có nực cười không chứ, Hồ Tuyết luôn luôn muốn có được vương Dư thiên, lại không thể nghĩ tới chỉ vì một lần say rượu kia của ông lại làm bà ta có thai Khúc Du. Đến khi biết được sự thật này Hồ Tuyết đã bị chồng bà ta bức tới điên rồi.

Cuộc đời có khi là vậy, Minh Triết cũng không cách nào đối diện với Khúc Du, em trai trên danh nghĩa lại thành em trai ruột, người cha mà anh tâm tâm niệm niệm lại không biết đến sự tồn tại của bản thân anh, phải làm sao mới tốt đây?

Minh Triết không dùng bất cứ tài nguyên nào của Lâm thị, không ai biết anh lấy tiền từ đâu, chỉ là những tài sản đứng dưới tên Lý Minh Triết thì ngày càng nhiều ra. Một năm khi anh biến mất này đã mua lại những cửa tiệm nhà Nguyễn thị, những cửa tiệm kia đều bán bánh, anh lị không thay đổi thứ gì, thời gian đó còn ở lại học cùng sinh sống. Cuộc sống yên bình nhưng cũng thật sự bình dị.

Sau này mọi người thật sự không ai biết cuối cùng những tài sản Minh triết có là bao nhiêu, cũng không ai gọi thẳng tên của anh nữa, chỉ gọi theo Mạnh Thừa Hoan, nhất trí là Lý tiên sinh. Một phần có lẽ do cách đối nhân sử thế của Minh Triết, nếu nói anh là người lương thiện thì không phải, bởi vì anh ra tay thật lạnh lùng cùng một chút vô cảm, nhưng nếu nói anh ác độc thì cũng không phải, bởi vì mỗi tháng Minh Triết đều sẽ quyên tiền làm từ thiện, nếu không có việc bận hoặc sức khỏe không có vấn đề anh cũng hay đến những nơi đó.

***

Thời gian có lẽ là thứ làm người ta sợ hãi nhất.

Khi Minh Triết tỉnh lại thì trời đã tối, trên tay còn gắng kim truyền, vẫn chưa truyền xong anh cũng không quản liền rút ra, lúc đứng dậy không khỏi có chút choáng váng. Đây là văn phòng của anh, cũng không có ai Mạnh Thừa Hoan chắc ra ngoài rồi. Không nghĩ tới khi định rời đi liền thấy Lăng Lan nằm một góc ở trên bàn ngủ thiếp đi, hình như cô mơ thấy ác mộng nên khuôn mặt có chút sợ hãi, sau đó hình như lại rất đau lòng.

Nhìn cô như vậy Minh Triết giống như nhớ lại chuyện cũ, có chút thở không thông, anh lấy ra lọ thuốc trực tiếp nuốt xuống ba viên, phải đứng dựa tường một lúc mới khá hơn một chút. Khi Nhìn lại đã thấy Lăng lan an ổn ngủ thiếp đi, không tự chủ được bản thân mà sờ lên tóc cô, lại chỉ nói một câu mà gần như chỉ có mình anh nghe thấy.

"Em chỉ cần ở bên tôi một tháng này, có được không?"

Khi Muốn rời đi không nghỉ tới Khúc Du đã đứng ở cửa, có chút khinh rẻ nhìn anh, khi đi ngang qua lại nói một câu vào tai Minh Triết.

"Anh Làm giả kết quả giám định ADN thật làm tôi thấy thất vọng đấy, vốn dĩ tôi có chút xem trọng anh, xam ra là tôi hy vọng quá nhiều".

Nghe được lời này Minh Triết cũng không có chút tức giận nào, ngược lại trả lại cậu ta một câu.

"Không phải cậu cũng làm giả kết quả sao? Rõ ràng biết mình mới là con ruột của ông ấy mà lại không nhận, đến kết quả cũng làm giả. Lại thà vì một người anh trai đến khuôn mặt cũng không nhớ rõ mà mỗi năm đều về nhà cha nuôi một lần, cậu thấy đáng sao?"

"Anh..."

"Tạm biệt".

Minh Triết cũng không muốn nghe Khúc Du nói gì nữa, ung dung rời đi.

Cả anh và Khúc Du đều không biết từ lúc hai người nói chuyện Lăng Lan đã tỉnh lại, chỉ là vô thức im lặng mà nghe hai người nói.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 11: Sinh nhật (1)

Phải nói rằng cuộc sống của Minh Triết tựa như đại thiếu gia ngậm thìa vàng trong miệng người khác, không sai một chút nào. Từ lúc Vương Dư Thiên chính thức công khai anh là con trai ông ta, Minh triết thật sự làm ra dáng.

Lúc trước mới bắt đầu đi làm dù không muốn nhưng cũng sẽ đến đúng giờ, bây giờ thích đến thì đến, không thích cũng không ai dám nói. Trong nhóm của anh hiện tại nếu nói người có quyền quyết định là Trương Lương, vì anh ta lớn tuổi, nói chuyện cũng luôn từ tốn bởi thế Khúc Du và Lăng Lan cũng không có phản cảm với anh ta, chỉ là Trương Lương trước sau như một luôn bảo vệ cùng bao che khuyết điểm vô số của Minh Triết đến không ai chịu được lại là chuyện khác.

Minh Triết cũng từ sau việc được chứng nhận thân phận đại thiếu gia của anh thì luôn là bộ dáng bất cần, ăn mặt luôn là quần áo tốt nhất, suốt ngày ăn cùng ngủ. Nếu nói theo cách của Lăng Lan là một con heo không hơn không kém. Đã vậy còn hay tụ tập bạn bè chơi đùa thâu đêm suốt sáng, mặt dù dọn về Vương trạch cũng không an phận mà ở nhà. Một tuần chỉ thấy anh ở nhà một lần.

Mười ngày, Lăng Lan đã không chịu nổi cách Minh Triết, mỗi ngày cũng đúng bảy giờ còn phải kiêm chức thư ký mà gọi Minh Triết rời giường. Sáng nay cô vẫn đến nhưng là đến tố cáo anh với Vương Dư Thiên, chuyện hôm đó cô nghe được khúc Du và Minh Triết nói cô cũng muốn nói rõ với vương Dư Thiên một lần cho rõ, cô nghĩ ông cần phải biết.

Không nghĩ tới hôm nay vừa đến lại nghe nói Vương Dư Thiên đi công tác từ sớm, cô cũng không kiên nể gì mà đá cửa phòng anh. Vốn dĩ đây là biệt thự riêng Vương Dư Thiên tặng Minh Triết làm quà, ông ta cũng chỉ ở lại mấy ngày, hằng ngày ngoài ông cùng Minh Triết cũng chỉ có cô, anh nói không thích ồn ào nên cũng không thuê người làm, hằng ngày chỉ có người đến quét dọn cùng làm đồ ăn rồi đi. Nên hành động đá cửa này của cô cũng không sợ mất hình tượng chút nào.

Chỉ là khi nhìn thấy Minh Triết nằm ngất trên sàn, khuôn mặt trắng bệch có chút dọa người. Lăng Lan rất nhanh liền hồi phục tinh thần, tiếng lên đỡ Minh Triết lên giường, không nghĩ tới anh lại nhẹ như thế. Bình thường Lăng Lang thấy Minh Triết không ăn với mọi người chỉ nghĩ anh là một tên khó chịu cùng tính thiếu gia, nhưng bây giờ khi chạm vào anh thế này thật có chút sót xa không tả được.

Muốn ấn gọi cấp cứu, lại không nghĩ tới nhìn thấy một bóng trắng lao đến trước giường ngồi xuống. Người này vừa ngồi xuống cô liền nhận ra, là Mạnh Thừa Hoan.

Cái tên này Lăng Lan có biết, không những thế cỏn có chút ghét bỏ, người lúc nào cũng nồng nặc mùi nước hoa cùng ăn mặc lèo loẹt, đi cùng với Minh triết đúng chuẩn một cặp, hoàn toàn là tên ăn chơi không ra gì. Nhưng lúc này Mạnh Thừa Hoan mặc áo Blouse trên người cùng kiểu lạnh nhạt kia so với bình thường thì thật sự rất khác nhau.

Đến nhìn cô một cái anh cũng không nhìn tới, khuôn mặt vẫn hết sức nghiêm nghị. Đến khi Lăng Lan nhìn thấy Mạnh Thừa Hoan cởi nút áo sơ mi của Minh Triết, liền sao đó làm động tác cấp cứu một cách lưu loát, Lăng Lan mới biết mình hình như không biết gì về hai người trước mặt này.

Chưa tới năm phút, bác sĩ cùng y tá rất nhanh liền cùng Mạnh Thừa Hoan đưa Minh triết lên xe cấp cứu. Lăng Lan mới hồi phục lại tinh thần - Cô cần phải đi theo.

Khi nhìn thấy Minh Triết được đẩy vào phòng cấp cứu, Lăng Lan cảm thấy thật khó chịu. Bởi vì khi nãy trên đường đến đây cô nghe thấy anh gọi ba sao? Nếu như lúc đó cô không nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh có phải cô cũng sẽ nghĩ như Vương Dư Thiên rằng Minh Triết chỉ cần tiền của pông ấy không? Có lẽ những điều trước đây cô và Vương Dư Thiên điều tra chỉ là một mặt mà Minh Triết muốn cho hai người nhìn thấy mà thôi.

Mười lăm phút. Mạnh Thừa Hoan dùng khuôn mặt xám tro của mình đẩy Minh triết ra khỏi phòng cấp cứu, Lăng Lan nhìn thấy Minh Triết nhìn mình cười, nụ cười yếu ớt.

Lăng Lan không nói gì, chỉ là nắm chặt lấy bàn tay của Minh triết, cùng anh đến phòng chăm sóc đặt biệt, nhìn anh được đẩy vào trong cùng với những dụng cụ được cắm trên người Minh Triết lúc này, Lăng Lan không chỉ là có chút đau lòng mà còn có chút nghẹt thở.

"Cô có thể khuyên 'ngài' ấy phẫu thuật không?"

Manh Thừa Hoan đứng bên cạnh cô lúc này, lại dùng giọng điệu có chút mệt mỏi cùng cầu xin nói với cô như thế, Lăng Lan đến giờ vẫn chưa thể nào thích ứng kịp.

Mạnh Thừa Hoan mà cô nhìn thấy không chỉ vẻ bề ngoài là lưu manh mà thậm chí cô nghĩ nội tâm anh ta cũng phải lưu manh mới phải, nhưng bây giờ người này là anh ta sao? Lăng Lang cô vẫn không thể nào hình dung hai người này là một được.

"Anh ấy... Bị làm sao?"

Không trả lời câu hỏi kia của của Mạnh Thừa Hoan, Lăng Lan không tự chủ mà hỏi lại, vết sẹo trên ngực Minh Triết thật ra cô có thấy lâu rồi nhưng cũng không chú ý nhiều, nhưng lúc này đây cô muốn biết đáp án mà trước đây cô tự che giấu chính bản thân mình.

Lăng Lan từng nghe Vương Dư Thiên nói mình có một đứa em trai, chỉ là lúc nhỏ thằng bé bị bệnh tim, sau khi thằng bé chữa trị cũng không về nhà, cũng không nói rõ lý do vì sao. Tấm ảnh cô có duy nhất là lúc thằng bé năm tuổi người gầy cùng xanh xao, trên ngực là vết sẹo làm người khác đau lòng, giống như vết sẹo trên ngực Minh triết lúc này.

Rõ ràng Lăng Lan thấy Mạnh Thừa Hoan muốn nói lại thôi, sao đó liền bỏ lại cô mà bước vào phòng bệnh.

Anh ta là người mở đầu trước, kết quả chính anh ta là người bỏ đi. Lăng Lan không nên tự nhận anh ta khác trước đây mới phải.

Muốn gọi điện thoại báo cho Vương Dư Thiên, suy nghĩ nửa ngày vẫn không gọi được. Cô cả ngày ở bệnh viện đã không yên, không nghĩ tới buổi chiều Trương Lương cùng Khúc Du lại đến, hai người đó cũng không khác cô là mấy, mỗi người điều có suy nghĩ riêng.

Buổi chiều Minh Triết được chuyển đến phòng bệnh thường, Lăng Lan vào Minh Triết dù tỉnh cũng không thèm chú ý tới cô, vẫn là dáng vẻ khiến cô chán ghét đó nhưng lúc này đây cô lại cảm thấy anh là cố ý làm như vậy.

"Anh không quan tâm tới tôi, vậy tôi liền gọi cho chủ tịch vậy". Nói rồi cô liền đứng dậy muốn đi.

"Cô dám... khụ khụ".

Minh Triết vừa nghe Lăng Lan nói vậy liền ngồi bật dậy, hành động như thế liền khiến anh có chút khó thở, giọng nói củng khàn đặc.

"Được được, không nói, anh nằm xuống trước đi".

Minh Triết không chỉ khó thở mà vẫn còn sốt, cả người đền nóng ran sau khi Mạnh Thừa Hoan vào tiêm thuốc xong anh liền ngủ mất, hòn toàn không thèm để ý đến Lăng Lan cùng hai người kia nữa.

Mọi chuyện đã đi quá xa so với lúc đầu mà Vương Dư Thiên dự định, Lăng Lan không biết là cô đau lòng vì Minh Triết là đúng hay sai, chỉ là cô không ngăn cản được chính bản thân mình mà thôi.

Một đêm thật sự làm người khác mệt mỏi, ở bệnh viện liền không an giấc được nên mãi tới hơn hai giờ sáng cô mới chợp mắt được một chút. Vậy mà chưa tới năm giờ cô liền bị Mạnh Thừa Hoan không chút lưu tình mà gọi dậy. Trong lúc mơ hồ Lăng Lan nghe thấy Mạnh Thừa Hoan nói 'Thiên An' mất tích rồi, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, rõ ràng mấy tiếng trước cô nhìn thấy anh ngủ say mới về giường mình mà ngủ.

Sức khỏe anh như thế, có thể đi đâu được chứ.

Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 12: Anh Kiệt - Thừa Hoan ( mười lăm năm trước)

Mười lăm năm trước, không ai biết Minh Triết đi đâu, đến cả đứa em trai mà anh thương yêu đang bệnh anh cũng gửi về cho Vương Dư Thiên nuôi.

Lúc đó nếu không phải có những người như Mạnh Thừa Hoan, có lẽ Minh Triết thật sự sẽ chết đi mà không ai biết đến.

***

"Này nhóc, lại đến đây ăn vạ à".

Mạnh thừa Hoan ngồi trên ghế ăn bánh nhìn thằng nhóc trước mặt liền không chịu được mà cợt nhã.

Mạnh Thừa Hoan khắp xóm này ai cũng biết, nếu anh ta nói Minh Triết đến ăn vạ thì anh ta chính là ăn bám, cũng không phải là loại không trả tiền mà chỉ là ngày nào cũng đến, người ta mở cửa chỉ bán bánh cũng nhìn anh ta đến phiền.

Ngày hôm qua anh ta vô tình đẩy ngã Minh Triết, không nghĩ tới Minh Triết như thế liền ngất đi, hôm nay lại thấy Minh triết vừa bước vào nên mới nói như thế.

Tính tra anh ta cũng chỉ nghĩ tới một thằng nhóc như Minh triết mà cứ trưng cái bộ mặt ông cụ non kia của anh mà không chịu được thôi.

Bị Mạnh Thừa Hoan nói như thế Minh Triết cũng không có tức giận, đây là tiệm chi nhánh của nhà họ Nguyễn, trước đây vì Nguyễn gia khó khăn mên anh mới mua lại nơi này, ngày hôm qua mới đến xem không nghĩ tới lại gặp phải Mạnh thừa hoan kia.Không phải là chán ghét, chỉ là cảm thấy rất phiền mà thôi. Một tên đàn ông mà còn nhiều lời hơn đàn bà, anh biết nói sao cho phải với anh ta đây?

"Tôi thích uống không được sao? Tôi có cổ phần ở đây? cậu có không?"

"Tôi có thì có thể đuổi anh đi phải không?"

Giọng của Minh Triết có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt nhưng rõ ràng còn có chút biểu thị bất mãn trong đó. Minh Triết lúc mua vào công ty lớn của Nguyễn gia khi nó đứng trước bờ vực phá sản, cũng nghe đến hai cổ đông còn lại, nhưng không nghĩ tới một trong hai người lại là tên công tử trước mắt này, bộ dạng thật sự không khiến người ta cảm thấy thật không thể một chút khó chịu là có thể hình dung.

"Cái này còn phải xem là ai nắm số cổ phần cao nhất mới là người có quyền nói chuyện ở đây chứ!"

Người nói câu này lại là một cậu nhóc, chính là vừa mới bước vào cửa nghe hai người nói vậy mà nói leo vào, một chút tôn trọng cũng không có.

Nói cậu ta là nhóc cũng không sai, chín hoặc mười tuổi là cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, chân hình như có tật, đi lại nhìn vô cùng khó khăn. Điều duy nhất có thể nói về cậu ta chính là khí chất, có thể nói không coi ai ra gì, lạnh lùng đến đáng sợ, và cậu ta là con lai.

"Hôm nay ta thế mà bị hai tên nhóc dạy dỗ à".

Mạnh Thừa Hoan đúng là không biết Minh triết là người mới tiếp nhận ở đây nhưng anh ta sẽ biết tên nhóc mới tiến đến này - Anh Kiệt, là một tên con lai hai dòng máu, mẹ cậu ta vốn là cổ đông chính của Nguyễn gia, đến khi chết tất cả đều thuộc về cậu ta không nói. Chính là tên nhóc này quá cao ngạo, thật sự là không để ai vào trong mắt, không xem ai ra gì.

"Anh chính là Minh Triết - Lý tiên sinh mà người ta đồn à?"

Cao ngạo?

Làm gì có, Minh Triết cũng nghe người khác nói về Anh Kiệt như thế, hôm nay chân chính gặp mặt lại có cảm giác bị người khác lừa gạt.

"Tiên sinh? Ai nói cậu như vậy".

Minh triết biết nếu nói chuyện với một cậu nhóc có ý tứ, chính là mình phải hơn cậu ta mới có thể áp chế được. Còn về ý tứ kia thì đừng hỏi, cậu ta mặc dù câu nói chính là kính phục nhưng là lại có chút ý khinh bạt sao? Đối với anh như thế có dễ đi không?

"Rất vui được gặp cậu..."Minh Triết chưa nói hết câu, thế nhưng lại giống như trước đây cảm nhận cơn đau từ ngực truyền tới, trong chốc lát này trước mắt lại một mảnh tối đen, vô lực mà ngã xuống đất ngất đi.

***

Khi tỉnh lại chính là hai ngày sau, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tâm trạng của Minh triết lại cực kỳ tồi tệ. Trước đây vì ý nghĩ sẽ trả thù nên rất muốn sống, dùng mọi cách để sống nhưng không biết từ lúc nào chính bản thân Minh Triết đã bỏ rơi bản thân mình rồi. Sức Khỏe ngày càng kém có lẽ nguyên nhân thật sự chính là bản thân anh mà thôi.

Một ngày tiếp theo lại ngủ mơ đến mơ hồ, đến khi được chuyển đến phòng bệnh thường mới thanh tỉnh lại một chút, không nghĩ tới người đến thăm anh đều tiên lại là tên nhóc hôm ấy - Anh Kiệt.

"Vì sao lại muốn chết?"

Vừa gặp đã nói một câu như thế, Minh Triết có chút mờ mịch nhìn cậu nhóc trước mặt này. Anh chính là không thể sống lâu chứ khi nào thì muốn chết.

"Chết, có phải sẽ được giải thoát không?"

Không đợi Minh triết trả lời Anh Kiệt lại nói tiếp câu đó, bây giờ Minh Triết mới chú ý Anh kiệt hoàn toàn không nhìn anh, mà đang nhìn một tấm ảnh trên tay cậu ta, người phụ nữ trên đó thật sự rất sinh đẹp, nhưng ánh mắt kia lại rất u buồn, làm người khác nhìn đến liền sinh ra cảm giác đau lòng.

"Mẹ, con nhớ mẹ".

Chính là câu này không chỉ Anh Kiệt bật khóc mà đến chính Minh Triết cũng không cầm được nước mắt của mình. Anh rất nhớ mẹ, chưa bao giờ cảm giác đó lại mãnh liệt như thế này. Chết? Minh Triết bỗng nghĩ đến nó, cỏ lẽ nếu chết đi lúc này có thể thật sự còn gặp được mẹ, nhưng có đáng không? Khi đó mẹ đã dùng cả bản thân chỉ để bảo vệ anh thoát khỏi biển lửa, cái mạng này là mẹ sinh ra, cũng là mẹ giành với tử thần mới đưa anh về được.

Nên đến cả tư cách chết anh cũng không có.

"Cậu... có muốn làm bạn với tôi không?"

Câu này như chỉ là câu hỏi nhưng Minh triết cũng khẳng định rằng Anh Kiệt sẽ đồng ý, bởi vì lúc này Minh Triết cũng cảm thấy thật ra hai người rất giống nhau. Đều là kẻ cô độc nhất thế gian này.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 13: Sinh nhật (2)

"Anh Kiệt, Tiên sinh có ở bên cạnh cậu không?"

Mạnh Thừa Hoan thật sự túng quẫn mới nhớ đến Anh Kiệt, anh ta làm sao lại quên mất thằng nhóc này chứ.

"Không có!"

Chính là lạnh nhạt một câu như thế rồi lạnh lùng tắt máy, hoàn toàn không muốn nghe Mạnh Thừa Hoan nói.

Nhưng cũng vì thế Mạnh Thừa Hoan cũng liền dám chắc chắn Minh triết ở chỗ Anh kiệt.

"Anh ấy ở đâu?"

Lăng Lan nãy giờ vẫn đứng bên cạnh chờ Mạnh Thừa Hoan gọi điện thoại, đến khi thấy anh ta nhẹ nhàng thở ra mới yên tâm.

***

"Minh Triết, tên lang băm đó đang tìm cậu này".

Anh Kiệt đang lái xe muốn quay qua trêu chọc Minh Triết, liền nhìn thấy Minh Triết nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt có chút u buồn. Anh biết mình nói ra cũng không có ít gì liền yên lặng lái xe.

Tình bạn của Minh Triết và Anh Kiệt chính là từ lúc ấy, có lẽ còn hơn cả Mạnh Thừa Hoan bởi vì hai người có lẽ cùng giống nhau, đều có một người mẹ đau khổ, vì tình yêu mà đánh đổi để rồi ra đi chỉ để lại hai đứa nhỏ là bọn họ.

Hôm nay sinh nhật, nhưng là sinh nhật của Lý Ân An cũng là ngày mất của bà, từ lúc đó Minh Triết đều xem nó là ngày sinh của mình. Mỗi năm vào ngày này anh liền đi đến viếng mộ bà.

Mạnh Thừa Hoan cũng đã nhớ ra, đúng lúc muốn đi lại nhận được tới tinh nhắn của Minh Triết, dù rất không muốn nhưng nhưng cũng làm, nếu không Minh Triết sẽ nổi giận thật.

"Triết, tới nơi rồi".

Anh Kiệt lái xe mất hơn bốn tiếng mới tới nơi, lại ngồi hơn hai tiếng mới gọi Minh Triết dậy, tình trạng của Minh triết đã không thể kéo dài lâu được nữa rồi.

"Lấy giúp mình áo khoát".

Minh triết vừa ra khỏi cửa, có chút lảo đảo nếu không phải Anh kiệt đỡ kịp anh thật sự đã ngã rồi.

Anh kiệt cũng không nói nhiều như Mạnh Thừa Hoan, sau khi đem áo khoát cho Minh Triết liền lấy xe lăn sau xe ấn Minh Triết ngồi xuống, ỷ mình thế mạnh cũng không sợ Minh Triết tức giận.

"Cậu luôn như thế, thích làm gì thì làm sao?"

Minh Triết có chút bất đắt dĩ dành mặc Anh Kiệt, tính cách của anh kiệt không ai quản được, anh bình thường còn đỡ, bây giờ thật sự không một chút chống đỡ.

Ngôi mộ của Lý Ân An vẫn được chôn cỗ cũ, xung quanh trồng đầy những hoa Violet tím xinh đẹp. Minh Triết lại dị ứng phấn hoa này nhưng chưa bao giờ không thích nơi này, vì loài hoa này mẹ anh rất thích.

Minh Triết được Anh Kiệt đẩy gần tới nơi không nghĩ tới lại nhìn thấy một người không nên thấy ở chỗ này - Vương Dư Thiên.

Anh vừa nhìn thấy ông đứng trước một mẹ mình có một cỗ tức giận nói không nên lời, rõ ràng trời lúc trưa đang nắng như thế nhưng anh lại cảm thấy lạnh, rất lạnh, cả người run rẩy không ngừng, tim nhói đến từng cơn quặn đau không kìm chế được, trước mắt đều muốn đen. Nếu không phải Anh Kiệt đưa thuốc cho anh kịp thời thì có lẽ thật sư có chuyện.

Thuốc cũng chỉ là tạm thời, Minh Triết vẫn như cũ không chút sức lực, ánh mắt vẫn nhìn về phía Vương Dư Thiên đang ngồi trước mộ mẹ mình... Khóc.

Ông ta không có tư cách... mãi mãi cũng không.

Vương Dư Thiên ngồi đó bao lâu, Minh Triết cũng đợi gần đó bấy lâu. Anh cũng biết sức khỏe mình không cho phép nhưng tinh thần vẫn vô cùng tỉnh táo, anh muốn chính là một người cha như ông nhưng đồng thời cũng hận ông vì ông đã hủy đi cuộc đời của mẹ anh.

Ba tiếng sau ông mới rời đi, Minh triết cũng không cho Anh Kiệt đỡ mình, cứ như thế từng bước đặt xuống bánh kem xuống mộ bà, nhìn ngắm những cánh hoa dần mọc lên xung quanh sau đó mới cùng Anh kiệt rời đi.

***

Lúc Vương Dư Thiên trở về chỉ hơn năm giờ liền nhận được thông tin của Minh Triết từ thám tử mà ông thuê.

Chủ Tịch LS? Anh trai trên danh nghĩa của Khúc Du. Vương Dư Thiên có chút bất ngờ.

"LS?" Ông biết tập đoàn này, nhưng không nghĩ tới Minh Triết lại là Chủ Tịch. Ông Lâm trước đây ông cũng từng gặp mặt, cũng nghe tới con trai của ông Lâm chỉ là chưa bao giờ gặp mặt, không nghĩ tới anh lại muốn tiếp cận ông, vì mục đích gì?

Vương Dư Thiên rất nhanh biết nguyên nhân, bởi vì ông nhận được điện thoại của Minh Triết.

"Ba, hôm nay sinh nhật con, tám giờ con mời mọi người về nhà chơi, ba đi công tác về kịp không?"

Vương Dư Thiên vừa bắt máy đã về tới cổng nhà, cũng thấy những người kia chuẩn bị, ông cũng không vào nhà ngay mà chỉ ra hiệu cho tài xế lái xe đậu bên đường để nhìn vào bên trong. Xong mới nói với đầu đây bên kia.

"Tối nay ba không biết có về kịp không? Con muốn quà gì?" Lời nói ra như một câu hỏi lại không mang chút tình cảm nào, lại còn có chút lạnh lùng.

Ông chính là cố tình như thế, muốn biết anh có thể giả vờ đến lúc nào, chỉ là Minh Triết cũng không tỏ vẻ bất mãn nào với câu nói đó của ông, thậm chí trong điện thoại ông còn nghe thấy giọng anh rõ ràng rất vui vẻ.

"Con nghe nói ba có mảnh đất ở phía tây ngoại ô, đi xe cũng mất mấy tiếng rồi mà ở đó chỉ trồng mỗi hoa. Con muốn xây một biệt thự ở đó, ba có thể cho con không?"

Mảnh đất? Ông biết anh nói đến mảnh đất nào, chính là cánh đồng Violet tím mà ông vừa rời khỏi. Ông nên nghĩ tới mới phải, trước đây LS cũng từng muốn mua mảnh đất đó, nghe nói để xây lên khu đô thị. Xung quanh đều đã bán chỉ còn mỗi ông mà thôi, trước đó ông mua lại chỉ vì muốn Ân An của ông yên nghĩ, ông nghe nói con trai của bà mất tích, ông vẫn có một chút muốn đợi cậu bé đó quay về.

Vì thế, ông tuyệt đối sẽ không bán hay cho bất cứ ai đụng vào nó.

"Mảnh đất nào? Phía tây rất nhiều nên ba phải xem lại, có gì khi về sẽ nói chuyện với con nha!"

Vương Dư Thiên cứ thế cúp máy, ông biết mục đích của anh rồi cũng không cần tiếp tục dây dưa nữa.

Lúc Vương Dư Thiên cúp máy, Anh Kiệt cũng thả tay nghe xuống, có chút sót xa nhìn qua gương chiếu hậu,người phía sau khuôn mặt nhợt nhạt đang nằm cuộn tròn trên ghế.

Anh không biết Minh Triết vì sao phải làm tới mức này, những đều anh có thể làm đều đã làm hết rồi.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 14: Sinh nhật (3)

Vương Dư Thiên nhìn mấy tên 'con nhà giàu' kia ở nhà mình thực sự có cảm giác muốn đập Minh Triết một trận. Nhà này đúng là ông cho anh nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm như thế được, nhất là cái kiểu nhà không ra nhà như thế này.

Khuôn viên xung quanh đều trồng Cỏ Ba Lá đỏ cùng hoa hồng, do chính tay ông trồng từng nhánh lại bị dẫm đạp không thương tiếc, hồ bơi cơ hờ đều thấy những cánh hoa. Âm nhạc chói tai đến kinh khủng, ánh đèn lấp lóe lúc sáng lúc không, cùng với khói lửa hun hút khiến ông khó chịu.

Vương Dư Thiên từ buổi trưa đã dị ứng hoa khiến cả người đều ngứa nên cũng không ở đây lâu, trực tiếp về nhà chính, cũng mặc kệ ở đây.

Khi tâm trạng tốt hơn chút Vương Dư Thiên mới gọi cho Lăng Lan vì ông không gọi lại được cho Minh Triết. Chỉ là cô cũng chỉ lấp lửng nói anh ra ngoài, hoàn toàn không có ý muốn nói thật. Ông có chút không biết nói sao được, cô nhóc nhà ông mới chỉ có hai ngày không gặp liền muốn nói dối giùm tên nhóc kia lừa ông sao?

"Con cuối cùng có biết nó đi đâu không?"

Vương Dư Thiên biết chỉ cần ông nói thế này, Lăng Lan sẽ không dám giấu ông bất cứ gì. Lại không nghĩ tới nghe thấy giọng Minh Triết ở đầu dây bên kia: "Con mới ra ngoài một chút, ba tìm con là muốn nói chuyện lúc nãy sao ạ!"

Vương Dư Thiên cũng chỉ là có chút bất ngờ, rất nhanh khôi phục, bình tĩnh nói: "Con mời bạn ở biệt thự có thiếu gì không? Ba cho người đem qua".

Minh Triết thật muốn chọc ghẹo ông mà hỏi một câu làm sao ba biết, chỉ là có mùi vị tanh trong cổ họng trào ra, gian nan nuốt xuống vẫn khiến khóe miệng chảy ra một dòng máu, đầu cũng bắt đầu choáng váng. Cả ngày nay đến nước anh cũng chưa uống dạ dày kháng nghị là đều không thể tránh được.

Đứng dựa vào tường, Minh triết vẫn xem như không có gì, chỉ là giọng nói vẫn không che đầu nổi sự mệt mỏi của anh.

"Không cần đâu ạ". Chỉ là một câu này cũng gần lấy đi sức lực còn lại của anh, trực tiếp tắt điện thoại đi, không nghĩ tới một giây sau Vương Dư Thiên đã gọi lại.

Minh Triết cả người không có chút sức được Anh Kiệt đỡ lấy, chưa kịp phản ứng điện thoại đã bị Anh Kiệt cầm lấy. Anh trực tiếp dùng giọng điệu của Minh Triết nói chuyện.

"Mọi người đang gọi con ra ngoài, chút nữa con gọi lại cho ba".

Anh Kiệt chính là trực tiếp như thế, cũng đừng nói là tình cảm, đến kiên nhẫn anh còn không có nữa rồi, tên nhóc này của anh luôn khiến người khác lo lắng rồi xem như không có chuyện gì này, thật sự không nhịn nổi.

"Phòng của cậu ấy ở đâu?"

Anh Kiệt đỡ lấy Minh Triết đã muốn ngất đi, trực tiếp bế lên cũng không nhìn lấy Lăng lan mà bước lên lầu rồi mới hỏi một câu như thế.

Lăng Lan cũng chỉ có chút bất ngờ rất nhanh liền chạy lên trước mở cửa phòng Minh Triết để Anh Kiệt đỡ anh nằm xuống.

Mạnh Thừa Hoan cùng mấy người dưới lầu cũng chạy lên, nhưng mọi người cũng chỉ đừng ngoài nhìn vào như e dè gì đó, chỉ có hai người cùng Mạnh Thừa Hoan tiếng vào, họ còn thuần phục giúp Mạnh Thừa Hoan và Anh kiệt kiểm tra sinh thiết cho Minh Triết.

Mạnh Thừa Hoan nhìn những vết ban đỏ bắt đầu nổi trên tay Minh Triết có chút ngừng lại rồi mới lấy từ ngăn tủ ra một lọ thuốc rồi bôi lên cho Minh Triết.

"Hôm nay cậu ấy đã ở đó bao lâu?"

"Hơn năm tiếng, ở đó còn rất lạnh!"

Anh Kiệt nói ra những lời đó rất lạnh nhạt như thể không quan tâm nhưng bàn tay nắm thành quyền đã bán đứng anh.

Mạnh Thừa Hoan cùng những người kia nghe vậy cũng thật không phản ứng gì, như đã dự liệu trước vậy.

"Mọi người ra ngoài hết đi, như dự liệu trước của chúng ta". Mạnh Thừa Hoan nói những lời này, tay vẫn không ngừng lấy nước ấm lau trán cho Minh Triết. Trước khi mọi người ra ngoài, Minh Triết vốn ngất đi lại nắm lấy tay Lăng Lan.

"Lan... Em ở lại đây... Bác sĩ Mạnh cùng mọi người ra ngoài đi... ". Minh triết ngừng lại một lúc mới có thể nói hết câu, đến cả Mạnh Thừa Hoan cũng bị anh đuổi ra.

"Anh, đỡ hơn chưa?"

Lăng Lan cũng không biết vì sao giọng mình lại thế này, chính là khi nãy nhìn thấy anh được mọi người đỡ lấy thì cả người đều run rẩy đến lợi hại, đến cả giọng cũng không giữ được bình tĩnh thế này.

Minh Triết vẫn không nói nhiều, chỉ ra hiệu cho Lăng Lan ngồi xuống giường, cố gắng ngồi dậy rồi kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô từng nhịp.

Miệng lẩm bẩm gần như chỉ mình anh và cô nghe thấy: "Ngoan nào, anh không sao mà!"

Chỉ là như vậy thôi cũng khiến anh thở một cách khó nhọc. Nhưng Lăng lan khi nghe câu đó lại giống như bình ổn lại, nước mắt rơi không ngừng chỉ là không còn run rẩy như trước nữa.

Lăng Lan có thể không biết rõ Minh Triết là ai, nhưng cảm giác được anh ôm như lúc này cô sẽ không sai.

Cô biết mình mất đi một phần ký ức, vì nó giống như một ác mộng với cô. Nhưng là mỗi đêm cô cũng sẽ mơ đến một đoạn thời gian đó, nhưng không phải là sợ hãi mà chỉ là có một người luôn ôm cô như thế này, vỗ về và bảo vệ cô.

___

Phiên ngoại: Nhật ký chạy trốn - Ngày thứ nhất.

Hôm nay cả người đều không có chút sức nào cả, đầu cũng rất đau, hình như con nhìn thấy... Ba. Tại sao ông lại đến đây chứ, tôi rất sợ, thật sự rất sợ.

Ba bắt được tôi rồi, có phải ông sẽ lại bắt tôi về rồi đánh như trước không? Tôi phải làm sao đây? Còn có anh Lâm nữa, tại sao anh ấy lại ở với ba, còn bắt nhốt tôi cùng anh Triết ở cùng một phòng chứ.

Rõ ràng lúc sáng anh Triết vẫn rất tốt mà, vì sao bây giờ nhìn anh lấy nhợt nhạt đến thế, anh ấy hình như còn khó thở nữa. Có phải vì anh ấy vì đỡ cho tôi khi bị ba đánh nên mới thế này không?

Thuốc, tôi tìm thấy thuốc trong túi quần anh ấy rất nhanh, nhưng sao anh ấy càng ngày càng tệ. Có phải anh ấy cũng sẽ bỏ rơi tôi giống như bà ngoại không? Chỉ nghĩ như vậy thôi tôi lại thấy mình thật tồi tệ, có phải mọi người bên cạnh tôi đều chết hết như ba đã nói không?

Anh Triết cứ nhắm nghiền mắt như thế, cả người còn lạnh như thế nữa, tôi phải làm sao đây?

Nước mắt cứ rơi xuống, tôi cũng không thể điều khiển bản thân mình nữa, cả người run rẩy đến lợi hại, tôi không cách nào ngừng lại được.

Anh Triết thở lại rồi, anh vừa mới tỉnh lại liền ôm tôi vào lòng, còn vỗ về an ủi tôi nữa, cơ thể anh lạnh như thế sao tôi lại thấy ấm áp thế này. Anh luôn như thế, dù có chuyện gì đều lo cho người bên cạnh hơn bản thân mình.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 15: Sinh nhật (4)

Hơn tám giờ Vương Dư Thiên như dự kiến đi vào biệt thự, còn phân phó người ôm một đống đồ được xem là quà cho Minh Triết. Nếu ngoài dự kiến chính là không khí ở đây có chút ý vị, rõ ràng lúc khi ông nhìn thoáng qua vào buổi chiều những người này đều như vô tâm vô phế vui đùa, nhưng lúc này rõ ràng họ đều mang tâm sự, mặc dù giấu rất tốt nhưng vẫn không che mắt được ông.

Vương Dư Thiên không đi cửa chính cùng những người kia nói chuyện mà trực tiếp đến phòng Minh Triết ở trên lầu, thấy cửa phòng anh có chút hé mở cứ thế mà bước vào. Không nghĩ tới lại thấy Lăng Lan đang xoa huyệt thái dương cho Minh Triết, anh còn nằm trên dùi cô. Đến khi ông tiến vào hai người trên giường mới phát giác ra, Lăng Lan giật mình liền muốn đứng dậy, nếu không phải Minh Triết nắm lấy tay cô, Lăng Lan mới có thể bình tĩnh chút.

Lúc nãy Anh Kiệt nói Minh Triết không thể bị kích động, hiện tại anh cũng rất yếu. Anh lại không muốn cho Vương Dư Thiên biết anh bị bệnh nên bây giờ cô phải cùng anh lừa gạt đây.

"Anh ấy nói hơi đau đầu nên con ở cùng anh ấy thôi".

Giọng của cô hơi ấp úng, rõ ràng cô nói cũng không tính là sai nhưng vì sao không bình thường được, chột dạ sao? Lăng Lan cũng không dám chắc. Những lời như thế Vương Dư Thiên nghe đến lại cảm thấy như cô bị ép, ông muốn nhịn cũng không nhịn được. Lăng Lang mà ông thương yêu hết mình thế này là để anh ức hiếp sao?

"Lan, con ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói với thằng bé".

Lăng Lan ở với Vương Dư Thiên bao năm nay làm sao không biết trong lời nói ông có ẩn ý khác, cô thật sự không muốn đi ra ngoài một chút nào.

Khi cô đang muốn tìm cách ở lại Minh Triết chỉ cười với cô rồi nhẹ nhàng lắt đầu, ánh mắt đó của anh chính là cô không cần phải lo, còn là cam chịu sao?

"Anh..."

"Ngoan". Minh triết chính là không để Lăng Lan nói mà trực tiếp cắt lời cô, còn sợ cô không chịu đi mà xoay người muốn ngồi dậy.

"Em, em đi là được chứ gì!"

Lăng Lan thật sự không chịu được khi Minh triết thế này, rõ ràng Minh Triết mà cô biết không phải thế này nhưng từ khi cô biết anh bị bệnh anh liền mặc sức hủy hoại chính bản thân mình thế sao?

Lăng Lan vừa ra ngoài trong phòng cũng có chút trầm mặc, Vương Dư Thiên đỡ Minh Triết ngồi dựa vào đầu giường, rồi đưa hồ sơ từ trong tay mình qua, ông muốn biết phản ứng của anh là như thế nào.

Minh Triết nhìn hồ sơ trên tay mình, nhìn đến tên sở hữu hiện hai chữ "Khúc Du" đến nháy mắt anh cũng không có, chỉ đưa trả hồ sơ cho Vương Dư Thiên.

"Ba" Minh Triết đừng lại một chút, dùng giọng điệu lạnh lùng, còn có chút vô cảm nhìn Vương Dư Thiên rồi mới nói tiếp.

"Chữ ba đó xem như lần cuối tôi gọi ngài đi - chủ tịch Vương, dù sao ông cũng điều tra tôi rồi cần gì không thể xé rách mặt nhau mà nói chuyện, có phải không?"

Vương Dư Thiên không nói gì, ông cầm lấy ly nước trên bàn định uống nhưng bỗng ngừng lại, Minh Triết vừa quay đầu qua nhìn thấy liền có chút suy tư rất nhanh liền khôi phục như ban đầu nhưng vẫn bị ông nhìn thấy.

Ông vẫn ung dung hớp hết một ngụm xong mới bỏ xuống xem như không có chuyện gì rồi mới ung dung hỏi ngược lại anh.

"Lý tổng cũng không cần phải như thế, hơn một tháng này không phải chúng ta làm cha con cũng rất tốt sao?"

"Tốt chính là có tốt nhưng không có tình cảm, không bằng Vương tổng ngài có nguyện ý làm giống thật một chút với tôi không?"

Minh Triết trên khuôn mặt mang nét cười, lại không nhìn ra chút tình cảm nào cả.

Vương Dư Thiên như có những điều suy nghĩ khi nghe Minh Triết nói, không phải anh muốn mảnh đất đó sao, vì sao bây giờ còn muốn cùng ông nói chuyện tình cảm. Liền nói một câu đầy ý chỉ thăm dò:

"Cậu nghĩ tình cảm chúng ta tốt thì ta có thể cho cậu miếng đất đó sao?"

"Tất nhiên!"

Nghe ý tứ này của anh Vương Dư Thiên liền bật cười, ông không biết vì sao anh lấy đâu ra tự tin như thế. Khúc Du có thể không phải con ruột nhưng cũng một tay ông nuôi lớn, làm sao có thể vì một người ngoài như anh mà phá lệ.

"Hay chúng ta cá cược một phen đi trong vòng một tháng tới chúng ta có thể có tình cảm hay không? Hay là lúc đó ngày thực sự sẽ đồng ý nhường lại mảnh đất đấy cho tôi!"

Vương Dư Thiên không trả lời mà cười, mãi một lúc sau ông mới nói ra một chữ "được"rồi rời đi.

Minh Triết từ lúc đầu Vương Dư Thiên bước vào đã không chịu nổi, đến khi ông bỏ đi thì anh cũng rơi vào hôn mê hoàn toàn.

***

Khúc Du lúc này ngồi ở sân bay, tâm có chút loạn ý.

Hôm nay là sinh nhật anh trai nên anh muốn về nhà, trước khi về lại nhận được điện thoại của quản gia nói anh trai đã một tháng chưa về nhà rồi. Lúc nãy, anh còn nhìn thấy anh trai vừa rời khỏi sân bay.

Nhưng là, tới tận bây giờ anh mới biết người đó không phải anh trai. Người đó nói chuyện qua điện thoại, còn hỏi tiên sinh thế nào rồi. Mà danh tự đó chỉ có người khác gọi anh trai như thế mới phải, vậy nên người này không phải...

Khúc Du lặng lẽ đi theo những người đó, anh thật muốn biết từ đó tới giờ anh trai anh đã bao giờ thật lòng xem anh là em trai không?

Đến khi nhìn thấy cửa lớn bệnh viện, Khúc Du liền có dự cảm xấu, anh biết anh trai bị bệnh, không phải thật sự xảy ra chuyện gì chứ.

Khúc Du thấy những người đó đứng trước cửa phòng phẫu thuật, anh liền đứng ở một góc chờ. Thật ra Khúc Du rất muốn đến hỏi người đó có phải anh trai của anh không nhưng anh lại không dám, anh có chút sợ đáp án đó.

Trước đây anh trai cũng chưa bao giờ gặp mặt, Khúc Du cũng chỉ có thể tự tìm hiểu, năm đó anh bị bệnh lại nghe nói anh trai tìm được người hiến tim nhưng lại nhường cho anh. Mà người lúc đó anh nhìn thấy được là người trước mắt nhưng giờ Khúc Du thật không dám chắc.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,219
Điểm
93
Chương 16: Ý nghĩ để sống tiếp.

Khúc Du đứng ở góc đó cứ nghĩ phải chờ rất lâu, nhìn người mà anh cho là anh trai kia, lại nhìn tới những bác sĩ cùng y tá kia đi ra đi vào liên tục kia, ngực trái đã lâu không có cảm giác lục này lại ẩn nhẫn đau đớn xen kẽ.

Chưa tới nửa tiếng các bác sĩ cùng y tá đã đi ra, sau họ lại là giường bệnh trắng toát kia được trùm một miếng vải trắng lại. Rõ ràng đứng rất gần nhưng Khúc Du lại không nghe những người kia, ngực càng đau hơn, anh từng bước đi đến muốn giở miếng vải kia lên.

Nguyễn Đông lúc nhìn thấy Khúc Du đến cũng không có ý ngăn cản, anh cũng đã giúp Minh Triết giấy bao năm nay, lúc này cũng nên để Khúc Du gặp mặt Minh Triết lần cuối.

Chỉ là một miếng vải nhỏ, Khúc Du lại cảm thấy rất nặng, gần như dùng hết tất cả sức lục của anh mới có thể kéo ra. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc của Minh Triết kia, Khúc Du trực tiếp ngất đi.

***

"Thằng nhóc nhà tôi thế nào rồi?"

Minh Triết vừa tỉnh lại đã hỏi Khúc Du thế nào, đứa em trai này của anh không biết lúc nào mới làm anh hết lo lắng được.

Anh chỉ nhớ được khi được đưa vào phòng cấp cứu tim anh đã ngừng đập, bác sĩ cũng xác nhận tử vong, nhưng khi đó anh mở mắt lại thấy Khúc Du mặt còn trắng hơn anh đang ngã xuống đất, ngất đi.

"Chỉ là hơi kích động mà thôi, ngủ một giấc sẽ tốt thôi".

Anh Kiệt khi nói câu này cũng rót một ly nước đưa qua, còn có ý muốn dút tới lại bị Minh Triết cự tuyệt, anh chỉ lắt nhẹ đầu rồi nhắm mắt lại, bộ dạng vẫn rất mệt mỏi.

"Vậy cậu ngủ đi, khi nào muốn gì thì ấn chuông hoặc gọi tôi. Tôi và bác sĩ Mạnh ở ngoài cửa".

Khi Anh Kiệt vừa đi khỏi Mạnh Phi Nhiên liền tiến vào, ông cũng không vội nói gì, lại cầm bệnh án của anh coi qua một lần xong mới ngồi xuống giường.

"Ba cậu cũng từng bị tim, cậu biết không?"

Không đợi Minh Triết trả lời, Mạnh phi nhiên lại nói tiếp.

"Bệnh tim của ông ấy là bẩm sinh, lúc nhỏ được điều trị tốt nên tới năm bảy tuổi đã xem như khỏe mạnh hoàn toàn. Nhưng hai đứa con trai ông ấy không được khỏe mạnh.

Tiểu Du mặc dù không được tốt như vậy, muốn tìm tim thích hợp cũng rất khó, nếu không phải có người anh trai nuôi có lẽ đã chết rồi. Nhưng như vậy anh trai có lẽ cũng trả giá bằng mạng của mình, tôi thật không biết có đáng không?

Cậu khi đó tôi mới biết do bị ngộp khói, ai cũng nghĩ như vậy, cũng có thể lúc đó bác sĩ kiểm tra không tốt đến bây giờ muốn thay tim cũng là điều không thể".

"Thằng bé là em trai cháu, không lẽ có thể đứng nhìn nó chết. Hơn nữa cái mạng này con cũng không cần từ lâu rồi, chết sớm hay muộn gì cũng như nhau thôi".

Minh Triết nhìn ra Mạnh Phi Nhiên còn muốn nói gì với anh nữa, chỉ là từng cơn đau từ ngực lại kéo đến. Trước mắc cũng bắt đầu không nhìn rõ, chì là lúc sắp đi anh lại như thấy được Vương Dư Thiên, sau đó liền hoàn toàn ngất đi.

***

Khi Minh Triết tỉnh dậy lần nữa đã là một tuần sau, cơ thể tốt nhưng tâm trạng lại bất ổn.

Lúc Lăng Lan đi vào thì anh đã dựa người vào giường nhìn ra ngoài, hỏi gì cũng gật hoặc lắc đầu, cô có chút không quen Minh Triết như thế này.

Khi Vương Dư Thiên đi vào Minh Triết cũng không nhìn ông, chỉ xoay người nằm xuống, hoàn toàn xem Vương Dư Thiên như không khí.

Một tuần này dù muốn giấu cũng không giấu được Vương Dư Thiên nữa, ông đem anh về chăm sóc xem như đã có tình nghĩa rồi, nhìn thấy Minh Triết không nhìn mình cũng không nói gì mà đi ra ngoài.

"Muốn ăn chút cơm với thịt không? Tôi đi nấu cho cậu".

Anh Kiệt cầm ly sữa đưa tới trước mặt Minh Triết, rõ ràng là không cho phép từ chối. Lại nghe anh 'ừm' một tiếng mới đi ra ngoài chuẩn bị cơm.

Ở ngoài cửa một đám người nhìn đến tình cảnh này đều muốn mắng Anh Kiệt điên rồi, bác sĩ đã nói thể chất của Minh Triết đến cháo cũng chưa chắc đã ăn được, vậy mà anh ta lại muốn nấu cơm với thịt. Chỉ có Vương Dư Thiên lúc nghe những lời này, bất giác lại nhớ đến một người mỗi lần bệnh đều nhất quyết đòi ăn thịt.

Đến khi Anh Kiệt đem cơm lên Vương Dư thiên cũng không biết rằng tay ông đã nắm thành quyền lúc nào.

Mạnh Phi Nhiên một bên gọi ông đến lần thứ ba ông mới nghe thấy, nhìn tập tài liệu trên tay Mạnh Phi Nhiên cả hai mới vào thư phòng nói chuyện.

"Tôi không cần biết cậu nhóc đó và ngài có khúc mắc gì nhưng không thể làm cậu ấy kích động nữa, một chút cũng không thể!"
Mạnh Phi Nhiên nói xong lại bỏ một sấp tài liệu lên bàn cho Vương Dư Thiên xong liền rời đi, ông quen biết Vương Dư Thiên lâu như vậy, lại là bạn từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên ông muốn đánh người trước mặt này.

Mạnh Thừa Hoan từng nói với ông anh có một người bạn cố chấp, bây giờ ông biết người đó là Minh Triết, thật sư là không chịu nổi mới đem những tài liệu kia đến. Trong đó không chỉ có hồ sơ bệnh án của Minh Triết, còn có bản xét nghiệm DNA thật sự mà ông giấu đi, ông chỉ có thể làm tới đây thôi.

Chỉ là Vương Dư Thiên đến mở cũng không mở ra liền quăng tài liệu kia vào sọt rát, khuôn mặt lạnh lùng cùng nụ cười đầy kinh thường. Nửa tiếng trước thám tử mà ông thuê nói Mạnh Phi Nhiên cùng Minh Triết có quen biết, ông lại không tin, đến lúc này Mạnh Phi Nhiên đưa những thứ này cho ông, ông mới từ bỏ.

-Cậu vì muốn mảnh đất đó mà không từ thủ đoạn sao? Vậy tôi sẽ chơi với cậu tới cùng.

***

Minh Triết nhìn mân cơm trên bàn, lần đầu tiên sau mười mấy năm nay anh không muốn ăn nữa, cả người cũng không mệt mỏi như trước đây nhưng tâm trạng thì rất tệ, đây là lần thứ hai anh lừa Vương Dư Thiên.

Đây có lẽ là lần cuối cùng rồi.

"Anh Kiệt, cậu giúp tôi dọn đồ đi!"

Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:
Top