Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Cuộc hẹn cuối chân trời - Khả Phi

[Tản văn] Cuộc hẹn cuối chân trời - Khả Phi

Khả Phi

Nguyệt hạ thuỷ
Design Team
Tham gia
20/4/19
Bài viết
25
Điểm cảm xúc
195
Điểm
28
CUỘC HẸN CUỐI CHÂN TRỜI
Tác giả:
Khả Phi
Thể loại: Tản văn
Tình trạng: Hoàn
Link thảo luận:
Nhận gạch xây nhà
0e3328a56f58b0ed684dc847e13e9e17.jpg

Hôm nay là ngày mấy nhỉ? Đầu óc em dạo này mụ mị rồi không còn để ý nhiều đến thời gian nữa. Cơ thể không hiểu sao cũng chẳng còn linh hoạt như ngày xưa, đến ngoái đầu ngước mắt nhìn ra cửa sổ cũng khó khăn làm sao.

Chà! Mây đen lại kéo đến rồi kìa, có thể đến chiều trời sẽ lại mưa cho mà xem. Em nhìn mông lung trên bầu trời đen kịt kia rồi mệt mỏi khép hờ đôi mắt. Có vẻ còn sớm mà sao lại cảm thấy buồn ngủ rồi. Cũng chẳng hiểu sao hôm nay bên ngoài lại ồn ào thế nhỉ? Tiếng nói, tiếng bước chân, rồi loáng thoáng cả tiếng khóc thút thít nữa, mới sáng ra đứa nào lại khóc nhè rồi không biết, chẳng để cho em yên tĩnh gì cả. Thôi kệ chúng nó, cứ ngủ một chút rồi thức dậy làm tô cháo cho ấm bụng, trời này mà ăn cháo chắc sẽ ngon miệng lắm.

Trời có chút lạnh, làm em lại thèm được anh ôm vào lòng, thèm được anh hôn một phát thiệt mạnh vào trán như lúc mình còn mặn nồng ý. Không sao, chắc có lẽ em cũng sắp được gặp lại anh rồi. Khi đó nhớ hôn em, ôm em như ngày xưa nha. Bao nhiêu năm không được rồi đó.

Nhớ mới năm nào chúng ta mới gặp nhau, khi đó em bao nhiêu tuổi em cũng chẳng nhớ, chỉ nhớ rằng em còn rất trẻ, xinh xắn và đang học việc tại một Spa chăm sóc da mặt. Còn anh là một chú cảnh sát hơn em tận 8 tuổi, đẹp trai, cao ráo, mỗi cái mặt hơi nhiều mụn. Nhưng nhờ em mà anh ngày càng đẹp trai ra đấy nhé. Chúng ta cứ như thế được nhân duyên sắp đặt và đến bên nhau. Cùng nhau vượt qua bao khó khăn trong cuộc đời.

Em nhớ như in ngày bố anh không chấp nhận em, hay đúng hơn là công việc của em bởi gia đình anh gia giáo và chính chuyên, trong mắt bố công việc của em thật rẻ tiền. Rồi dưới áp lực đó, chúng ta chia tay mặc cho yêu thương vẫn đong đầy. Để rồi đi một vòng thật xa, anh và em vẫn không yêu thương được ai khác. Định mệnh lại đưa chúng ta về bên nhau, ưu ái cho chúng ta thêm sự đồng cảm của bố mẹ. Họ chúc phúc, đẩy thuyền cho chúng ta nên duyên vợ chồng.

Ngày tháng bên anh là ngày tháng tuyệt vời nhất mà em có được. Tuy anh có hơi nóng tính và hay ghen nhưng em biết, anh yêu em hơn tất cả những gì anh có. Chúng ta lần lượt chào đón hai thiên thần bé nhỏ. Anh có thấy chúng đáng yêu và giống hệt anh không?

Từ ngày chúng ta về chung một nhà, cuộc sống đã tốt đẹp hơn rất nhiều, công việc làm ăn khấm khá, con cái ngoan ngoãn. Anh biết không? Có bao nhiêu người ghen tị với em đó. Cuộc sống dư giả, được chồng chiều, con ngoan. Em cũng cảm thấy bản thân mình là một người thật sự hạnh phúc.

Nhưng tiếc là, ông trời cho em nhiều thứ, nhưng lại chọn thứ quan trọng nhất để lấy đi. Đó chính là anh.

Năm đó, anh ra đi nhanh đến nỗi em và gia đình không thể chấp nhận sự thật. Anh bệnh nhưng lại giấu đau một mình. Đến khi nhập viện thì mọi thứ đã quá muộn. Một tuần cuối cùng ở bên anh, em thật sự không dám nhớ lại. Nhìn anh đau, anh mệt mà tim gan em như bị hàng trăm mũi dao giằng xé. Em đã cố gắng làm tất cả mọi thứ để giành lại sự sống của anh, nhưng ý trời đã định, em chẳng thể cãi. Anh ra đi trong một chiều mưa với nhưng tia chớp như rạch nát cả bầu trời. Tiếng khóc của con, của em và của gia đình như thấu tận tâm can, liệu anh có nghe thấy được?

Còn bao nhiêu dự định dở dang, còn bao nhiêu mơ ước đều bỏ lại sau lưng khi anh và em còn chưa già và các con còn quá nhỏ. Ngày đưa anh về với đất mẹ, em chỉ ao ước được đi cùng anh, bỏ mặc thế gian này ở lại. Nhưng còn con của chúng ta, chúng chính là hiện thân của anh. Các con đã cho em động lực, níu em lại với thế giới này.

Những ngày đầu vắng anh trong đời là chuỗi ngày đau đớn nhất, anh em họ hàng ra ra vào vào nhưng sao nghe trống vắng quá. Mỗi chiều em đều ngồi ở cửa đợi anh về tới tối muộn mới ngủ. Anh thật hư khi đi mãi không về. Căn phòng trống, chiếc giường lạnh, chỉ có mình em chới với trong bóng đêm và nước mắt…

Để rồi thời gian trôi qua, em tập quên đi những đau thương và đứng dậy. Thời gian cho em được nhìn các con khôn lớn. Chúng từng bước thực hiện những hoài bão của mình, cùng xây dựng sự nghiệp, cùng lập gia đình và cho chúng ta những đứa cháu rất đáng yêu. Em chỉ đau lòng rằng từng sự kiện trong đời của con chỉ có mình em chứng kiến. Từng kỉ niệm của chúng ta chỉ có mình em nhớ đến. Dù em luôn tin rằng anh vẫn ở đây cùng mẹ con em.

Lặn ngụp trong mớ kí ức về chúng ta, em có chút hơi khó thở. Tiếng khóc thút thít bên ngoài sao cứ văng vẵng bên tai khiến em thật khó chịu. Em nặng nề mở mắt, định bụng sẽ chửi chúng nó một trận, khóc gì mà dai thế, không ai dỗ cho nín mà cứ để khóc hoài. Nhưng vừa mở mắt, em liền thấy rất nhiều người ở bên mình. Em có chút hoảng, nhưng không hoảng bằng việc thấy cả anh. Anh đứng ở chân giường, vẫn dáng người cao và béo béo đó, anh mỉm cười, đưa tay về phía em, ánh mắt dịu dàng năm nào nguyên vẹn như thế. Em như chú cún nhỏ nhớ chủ, lấy hết sức có thể choàng về phía anh, nắm lấy tay anh tựa như cả đời này không bao giờ buông ra nữa. Cơ thể em chợt nhẹ bẫng, tiếng khóc kia bỗng lớn hơn khiến em không kiềm lòng ngoái lại nhìn. Em nằm đó, trông già nua và yếu ớt. Con cháu tụ tập khóc sướt mướt hết cả. Chà! Em tự biết chuyện gì đang diễn ra nhưng em chẳng quan tâm lắm. Em dứt khoát quay về phía anh, ôm anh vào lòng. Bao nhiêu năm rồi mới lại có được cảm giác này. Thật bình yên!

Hôm nay là ngày nào em chẳng biết, chỉ biết cũng là một ngày mưa rất to. Chúng ta cùng nhau đi về phía chân trời. Nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, em thủ thỉ:
“Chờ em lâu rồi đúng không?!”

Dựa trên những cảm xúc yêu thương của Cháu.
04/06/2020 - gửi lời chào từ biệt Cậu.
Mợ nhớ Cậu nhiều!
 
Sửa lần cuối:
Top