Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 480: Băng khoăn của Thạch bà tử
Tử Tình nhìn Thẩm thị cười trộm, Thẩm thị trợn mắt nhìn Tử Tình một cái, nói với Tăng Thụy Tường: "Ngươi đừng vội, ý của cháu ngoại trai, cũng là tìm người bầu bạn cho muội phu, dù sao muội phu mới bao nhiêu tuổi? Huống hồ, kỳ giữ tang cũng qua rồi. Hạ Ngọc đã suy nghĩ cẩn thận, những năm này muội phu cũng quả thật rất khổ, muốn ta nói, không bằng cứ theo ý nàng, dù sao Tiểu Văn cũng có không ý kiến."

"Dạ phải, cữu cữu, ta đồng ý, Thạch bà bà đối với nương ta, vẫn rất tận tâm, chỉ dựa vào điểm này, ta cũng cảm kích nàng." Tiểu Văn nói.

"Vả lại, nghe nói Tiểu Văn qua ít ngày nữa còn muốn đi hiệu thuốc, chẳng lẽ chỉ để lại vợ của cháu ngoại trai cùng muội phu ở lại trong nhà? Người ngoài nhìn vào cũng không thành chuyện, mang vợ của cháu ngoại trai vào trong thành, thuê nhà cũng là một chuyện khó, một mình muội phu ở nhà cũng là cô đơn, không bằng thành toàn bọn họ, cũng là một cọc chuyện tốt. Con người Thạch bà tử ngươi còn không yên tâm sao? Ở cùng chúng ta nhiều năm, vẫn luôn cẩn thận tuân thủ bổn phận ." Thẩm thị bổ sung vài câu.

Lời Thẩm thị nói rất đúng trọng điểm, đúng vậy, không có đạo lý để con dâu cùng gia ông cô đơn ở lại trong nhà, người ngoài sẽ nói ra nói vào, tuổi Chu Thiên Thanh cũng không tính là già, mới không đến bốn mươi lăm tuổi, Tăng Thụy Tường nghĩ vậy, cũng do dự rồi.

"Cha, Nhị cô khi còn sống cùng Tiểu Văn cũng không có ý kiến, người ngoài như chúng ta, vẫn là không cần quản quá nhiều, theo ta nói, cũng là một chuyện tốt." Tử Tình khuyên nhủ.

Tăng Thụy Tường nghe xong phủi tay nói: "Các ngươi ép buộc đi, ta mặc kệ ."

Thẩm thị liền gọi Thạch bà tử đến, Thạch bà tử thấy Tiểu Văn, sửng sốt, nghe xong lời Thẩm thị nói, trái lại không thấy một chút kinh ngạc, phỏng chừng lời giống vậy, Tiểu Văn đã nói với nàng rồi.

Bởi vì là chủ nhà mở miệng, cũng không biết là tư tưởng tôn ti của Thạch bà tử làm cho nàng không thể không nghe theo, hay là bản thân nàng đối với việc này cũng không phải là quá bài xích. Chỉ là nói: "Phu nhân quyết định, nô tì không dám tự tiện làm chủ."

"Nếu như thế, ta trả lại văn tự bán mình cho ngươi, ngươi liền đi theo bọn họ. Để cho muội phu ta đặt mấy bàn rượu, mời mấy vị người trong tộc, qua đường công khai rồi. Về sau, ngươi cũng có cái nhà của mình rồi." Thẩm thị nói.

Thạch bà tử nghe xong dập đầu lạy Thẩm thị ba cái, nói: "Phu nhân không cần vội vã đuổi nô tì đi, nô tì cảm thấy, vẫn là chờ cô thái thái đi được ba năm rồi nói sau."

Lời này vừa nghe, Thẩm thị hỏi: "Đây lại là vì sao?"

Thì ra, tập tục ở đây. Thê tử mất rồi, nam tử chỉ cần giữ đạo hiếu một năm, thậm chí còn chưa tới một năm đã cưới tiếp, cũng là có, mà Hạ Ngọc đã đi hai năm rồi. Chu Thiên Thanh cưới tiếp, ai cũng không nói ra cái gì.

Thạch bà tử cúi đầu không lên tiếng, Tử Tình hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không đồng ý? Ngươi nói thẳng, chúng ta sẽ không bắt buộc ngươi."

"Bằng lòng hay không bằng lòng, ta cũng không nói được. Ta sợ, nếu ta qua, lão thái thái bọn họ sẽ làm ầm ĩ, cô lão gia là người thành thật, đến lúc đó. Chu gia khẳng định sẽ rủi ro tiêu tai, có lão thái thái cùng Đại cô phu nhân ở đó, cô lão gia cũng khó có ngày sống yên ổn." Thạch bà tử cả gan nói.

Thạch bà tử vừa nói xong, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Điền thị là không đi được. Nhưng là có Chu thị cùng Tăng Thụy Khánh, khó bảo đảm không ra chủ ý quái quỷ gì, khi Hạ Ngọc vẫn còn không phải đã ném Điền thị cho Hạ Ngọc sao? Điền thị cũng vẫn luôn trông mong có Thạch bà tử chăm sóc nàng, nhưng là, nàng không vào được cửa nhà Tăng Thụy Tường, nếu Thạch bà tử gả vào Chu gia, thì không giống rồi, nàng có thể lấy cớ thăm ngoại tôn, vào Chu gia ở.

Lúc này, Thủy Hoa nói: "Thạch bà bà yên tâm, có ta ở đây, ta đương gia, ta sẽ không để cho bọn họ ức hiếp ngươi."

Tiểu Văn cũng nói: "Bà ngoại kia, lễ tiết cần phải có, chúng ta cũng chưa từng thiếu, cái khác, cũng đừng suy nghĩ." Hạ Ngọc chết, đối với Tiểu Văn kích thích rất lớn, đối với Điền thị cùng Xuân Ngọc các nàng, cũng gần như chặt đứt qua lại.

Thẩm thị nhìn Thạch bà tử, Thạch bà tử nói: "Vậy chờ các phu nhân đi rồi lại nói."

Thẩm thị cũng không tiện cố ép nữa, vội đáp ứng. Tiểu Văn thấy, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy, hắn cũng có thể yên tâm mà đi An Châu học tập y thuật .

Ngày hôm đó, Tử Tình từ Khang trang trở về, gặp Thẩm thị cùng Tú Thủy đang nói chuyện, Tử Tình cười nói: "Ta nói ta dường như đã quên việc gì chưa làm, thì ra là quên đi thăm ngươi, nên đánh, nên đánh."

"Chẳng phải là đáng đánh, nếu không phải là nể tình ngươi ngày xưa đối với ta coi như hiếu kính, ngươi cho là ta không đánh ngươi? Đã trở lại không nói đến thăm ta một chút, cũng không phái người nói cho ta một tiếng. Đây cũng là dượng ngươi nghe nói, ta vội vàng đến thăm ngươi." Tú Thủy nói.

Thẩm thị biết Tú Thủy nói chuyện quen tùy ý, cũng không so đo với nàng, Tử Tình cười tiến lên ôm Tú Thủy, nói: "Cô cô tốt, lát nữa ta tìm một bộ quần áo mới xinh đẹp cho ngươi, lập công chuộc tội, thế nào?"

Quả nhiên Tú Thủy bật cười, chọc trán Tử Tình, nói: "Ngươi coi ta vẫn là loại người không hiểu chuyện lúc trước, chỉ biết trang điểm không thạo việc nhà sao? Thực nói cho ngươi, mấy năm nay ta cũng tiến rất xa rồi, cũng biết quản gia rồi, tiền không cần phải tiêu tuyệt đối không tiêu loạn."

Tử Tình làm bộ kinh ngạc đến ngây người, hỏi: "Đây là ngươi sao? Ta không có nghe sai chứ? Hôm nay mặt trời mọc từ bên kia?"

Thẩm thị cũng không nhịn được cười nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi vừa thấy mặt đã cấu véo, nhi tử Tú Thủy thành thân rồi, Tú Thủy trực tiếp giao quyền quản gia ra, bây giờ con dâu đương gia đó, nàng muốn tiêu cũng phải được con dâu đồng ý."

Tử Tình vừa nghe, vội lôi kéo nàng ngồi xuống, nói: "Con dâu này nhà ngươi đáng tin không? Mới thành thân bao lâu, ngươi đã giao gia sản cho người ta, đến lúc hai đứa sau của ngươi thì làm sao bây giờ?"

Tú Thủy tổng cộng sinh bốn đứa nhỏ, đại nữ nhi đã gả ra ngoài, Đại nhi tử này cũng đã thành thân, cũng còn một trai một gái, lỡ như nàng dâu này sinh ngoại tâm, cuộc sống tương lai trôi qua thế nào?

"Ngươi yên tâm, ta cũng không ngốc, chẳng qua là trong túi có tiền, là muốn ra ngoài tiêu lung tung, cho nên ta mới để cho nàng đương gia, còn có nhi tử nữ nhi ta bọn họ ở một bên trợ giúp đấy, bọn họ từ nhỏ lo lắng cho ta, đã sớm học xong tính sổ xem sổ rồi, quan hệ của hai nhi tử ta rất tốt, gia sản của hai người bọn họ, ta đã bàn giao cho bọn họ rõ ràng rồi, bớt cho còn tốn tâm tư nhớ tới." Tú Thủy tùy tiện mà ngồi xuống.

"Đây thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, người làm nương như ngươi không đứng lên, trái lại làm mấy đứa nhỏ trưởng thành lên." Tử Tình cười nói.

"Cho nên nói, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ngươi không biết, con dâu này của ta, so với ta biết tính toán hơn nhiều, một tháng, sinh hoạt ít nhất có thể tiết kiệm vài trăm đồng tiền lớn, ăn còn tốt hơn ta thu xếp, ta không phục cũng không được, dứt khoát nhường cho người có tài." Tú Thủy hì hì cười một tiếng.

Tử Tình không thấy được tiểu nữ nhi nhà nàng, liền hỏi sao không dẫn đứa nhỏ tới.

"Nàng cùng tẩu tử nàng ở nhà trông cửa hàng, cửa hàng nhà ta mở rộng rồi, mua thêm bên cạnh. Ta để cho nàng làm thêm một năm nữa, chờ Nhị ca nàng cưới bà nương, nàng cũng nên làm mai rồi. Đúng rồi, không nói cái này ta còn quên mất, ngươi từ Kinh Thành mang theo đồ trang sức tốt gì trở về? Đại nữ nhi nhà ta xuất giá không ít đồ là ngươi chuẩn bị, Lão nhị ngươi cũng đừng quên?" Tú Thủy cười nói.

Tử Tình sửng sốt, lần này trở về, quá vội vàng, thật đúng là không mang đồ trang sức hoa cài gì, chỉ đành phải dẫn Tú Thủy vào phòng, mở hộp gương của mình ra, để cho nàng chọn mấy thứ.

"Cái này không thể được, những thứ này của ngươi đều là thứ tốt đứng đắn, ta chỉ là muốn chút tiện nghi chút hoa cài gì đó, mấy thứ này, còn không làm hoa mắt các nàng, cửa nhỏ nhà nghèo, cũng không dùng được, bán còn rất đáng tiếc." Tú Thủy nói.

Giao tình của Tử Tình và Tú Thủy sâu nhất, không nói ơn cứu mạng của Tú Thủy với Lâm Khang Bình, chính là lúc Tử Tình vừa tới thời không này, Tú Thủy cũng chiếu cố Tử Tình không ít, làm cho Tử Tình tránh bao nhiêu ngày đói bụng, Tú Thủy cùng Tử Tình, cũng chưa bao giờ làm kiêu, Tử Tình cho Tú Thủy chút đồ, Tú Thủy cho tới bây giờ cũng không từ chối, tại sao hôm nay lại khác thường?

Tú Thủy thấy Tử Tình nhìn nàng, nói: "Ta không phải là khách khí với ngươi, là không dùng đến, hồi trẻ, ta thích trang điểm, cũng không nghĩ đến hoàn cảnh của mình, sau này, đến tình cảnh đó, nếu không phải là ngươi kéo một phen, ta còn không biết xin cơm ở nơi nào đâu? Cho nên, các con của ta, ta không muốn bọn chúng lặp lại con đường cũ của ta, trâm cài váy vải, cũng không có gì không tốt."

Tử Tình thấy Tú Thủy khăng khăng không lấy, liền chọn mấy thứ trang sức bạc, mấy mảnh vải vải bông, còn có hai mảnh bằng lụa, nói: "Cái này, giữ lại cưới con dâu dùng đi." Nói xong lại cầm một cấy thoa vàng cùng trâm vàng: "Hai thứ này, giữ lại thêm trang cho tiểu nữ nhi, cuộc sống làm dâu gian nan, đến vạn bất đắc dĩ, còn có thể cầm bán đổi chút bạc qua ngày, không phải là ta rủa nàng, lo trước khỏi hoạ cũng tốt hơn đến lúc đó hai tay trống trơn."

"Lời này cũng phải, ta là người tốt xấu chẳng phân biệt được như vậy sao? Ngươi yên tâm, nàng còn không đến mức ngốc như ta, vào nhà chồng muốn cái gì đều cho, nói đến cái này ta liền tức giận bản thân." Tú Thủy nói.

Tử Tình cười nói: "Ai bảo ngươi hồi đó còn cho rằng mình là tiểu thư? Thì ra cũng là thân tiểu thư mệnh nha hoàn."

Lời này của Tử Tình đổi lấy một trận cấu véo của Tú Thủy, hai người đang náo loạn, Thu Ngọc tiến vào, Tử Tình còn chưa kịp thu dọn đồ cho Tú Thủy, bày đây một bàn.

Thu Ngọc tất nhiên nhìn thấy, cũng đại khái đoán được, nhất là cây thoa vàng cùng trâm vàng kia, trong bụng nói không ghen tị là không có khả năng, ít nhất cũng đáng hơn hai mươi lượng bạc đó. Chẳng qua, Thu Ngọc cũng không phải là Thu Ngọc năm đó, cũng biết mỗi người có duyên phận của mỗi người. Cười nói: "Tú Thủy sao có rảnh qua đây rồi?"

Tử Tình thấy nàng vào thẳng nội viện, hỏi: "Nương ta không có ở bên ngoài?"

"Tẩu tử mang theo Yên Nhiên đi dạo ở trong vườn. Nói ngươi ở nhà đó, ta liền vào đây. Đúng rồi, Mộc Mộc đã trở lại, nói chuyện với cha ngươi ở phòng khách đấy." Thu Ngọc nói.

Tú Thủy cho là Thu Ngọc có chuyện muốn nói, liền muốn đi, Thu Ngọc giữ lại nói: "Tú Thủy khó khăn lắm mới đến, không bằng ở hai ngày, ngày kia nhi tử ta thành thân, ở lại uống ly rượu mừng nhé."

Tử Tình lúc này mới nhớ tới, thì ra đã là mùng tám tháng chín rồi, Mộc Mộc là xin phép riêng trở về thành thân, thư viện châu học, hình như không có nghỉ thu hoạch vụ thu.

Thu Ngọc muốn giữ Tú Thủy lại, cũng là có suy nghĩ của nàng, một nhà Hạ Ngọc không thể tới, Tiểu Văn còn chưa có qua hiếu kỳ, một nhà Xuân Ngọc ở Việt Thành còn chưa có trở lại, cho dù đã trở lại, Thu Ngọc cũng không muốn mời bọn họ, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị không thể đi, nhà mẹ đẻ bên này chỉ còn Tăng Thụy Khánh, ít người cũng không dễ nhìn.

Tú Thủy đâu có biết những thứ đó, chẳng qua, nàng là người thành thật, nếu cự tuyệt mà nói, còn sợ Thu Ngọc cho rằng nàng không bỏ được phần tiền mừng kia, bèn cười đáp ứng rồi. Nói: "Dù sao phòng ở nhà Tử Tình nhiều, ở hai ngày thì ở hai ngày."
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 481: Thất vọng
Thu Ngọc thấy Tú Thủy đáp ứng rồi, liền hỏi Tử Tình: "Tử Bình về nhà mẹ đẻ, nàng đã tới chỗ các ngươi chưa?"

Tử Bình, Tử Tình lập tức nhớ tới phụ nhân Tử Bình quần áo lam lũ kia, thật đúng là không có đi thăm nàng, Tăng Thụy Khánh đã như vậy rồi, Tử Tình bọn họ ai còn có thể có suy nghĩ đi quan tâm Tử Bình?

Thu Ngọc thấy Tử Tình lắc đầu, nghĩ nghĩ nói: "Ta phỏng chừng nàng hẳn là sẽ đến khóc than, Huy Huy năm ngoái thành thân rồi, trong nhà cũng đã nghèo như thế, không nghĩ tới trái lại cưới một nàng dâu hiền, cũng là có thể chịu khổ được giống như Tử Bình, chỉ là không có gặp được một nam nhân tốt."

Tử Tình hỏi: "Vậy làm sao có thể gả cho Huy Huy?"

"Cũng là trong nhà nhèo, lúc nhặt đồ ăn ăn quen biết Tử Bình, Tử Bình gom mấy lượng bạc cưới người trở về, nói là đã quét sạch của cải rồi, lúc này, Hoan Hoan cũng đã đến tuổi làm mai rồi." Thu Ngọc thở dài, tình cảm của nàng và Tử Bình sâu hơn Tử Tình, cũng là thường xuyên cảm thán Tử Bình không có mệnh tốt.

"Ngươi vừa nói cái này, chân tỷ phu tốt lên hay chưa? Còn có, Đại cha tha thứ tỷ phu hay chưa?" Tử Tình hỏi.

"Vẫn là không cho hắn vào cửa, con người Đại cha ngươi, quá mang thù, đã hai mươi năm trôi qua rồi, một chút cũng không thấy buông lỏng, ta là không biết tim hắn là làm từ cái gì. Chân tỷ phu ngươi tốt rồi, cũng đi ra ngoài tìm chút việc làm, chẳng qua là có hôm nay không ngày mai, đâu thể chống đỡ nổi cái nhà này? Còn không phải dựa vào Tử Bình mệt chết mệt sống trồng chút rau đi bán, trong nhà lại nuôi thêm chút gà vịt, bằng không, ngày cũng không biết qua như thế nào." Thu Ngọc thở dài.

Những lời này, Tử Tình cũng không tiện nói cái gì nữa, Tử Bình lần trước đến, khóc nói nam nhân nhà nàng chân có tật xấu, phải hai mươi lượng bạc mới có thể chữa khỏi, Tử Tình không nói hai lời móc ra hai mươi lượng bạc, sau này. Cũng chẳng có đoạn sau nữa rồi.

Tử Tình thấy Thu Ngọc tựa hồ còn có lời muốn nói, bèn hỏi: "Tiểu cô muốn nói cái gì, nói thẳng đi?"

"Không có gì, chỉ là nhớ tới Tử Bình có chút cảm khái." Thu Ngọc nói.

Thực ra. Thu Ngọc đến, là muốn hỏi một chút Tử Tình có cần mua nha hoàn hay không, Quế Anh một hơi sinh bốn nha đầu. Đâu thể nuôi sống nổi, nghĩ Tử Tình có thể mua người từ bên ngoài, liền nhờ Thu Ngọc đến cầu tình, tốt xấu gì là biết gốc biết rễ.

Nhưng Thu Ngọc lúc này gặp Tử Tình, không muốn mở miệng, Tử Tình đối với Tử Bình còn không muốn chiếu cố, nào còn có thể chiếu cố Quế Anh? Quế Anh còn làm bỏng hai chân Tử Tình. Những năm này, Tử Tình cũng không để ý đến Quế Anh. Nghĩ vậy, Thu Ngọc lại thở dài.

Thu Ngọc đi rồi, Tú Thủy hỏi: "Tiểu cô ngươi có phải muốn bảo ngươi cho Tử Bình chút bạc hay không? Nói thật, ta không thích Tử Bình. Đừng nhìn chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, hồi còn nhỏ, ta cũng không chơi được với nàng ta."

Hai người đang nói, Thẩm thị mang theo Yên Nhiên trở lại, nghe nói chuyện Tử Bình, Thẩm thị cũng không đồng tình giống như trước kia, gật gật đầu không lên tiếng.

Ngày hôm sau, Tử Tình mang theo Tú Thủy đi vào trong thành An Châu đi dạo, chủ yếu là đi cùng Tú Thủy. Tú Thủy nói đã nhiều năm không vào phủ thành An Châu rồi.

Từ phủ thành An Châu trở về, nghe Thẩm thị nói, một nhà Tử Bình đã tới, xem ra, cuộc sống vẫn là không có khởi sắc gì, nhưng là không khóc than nghèo. Tử Tình hỏi: "Nàng mang theo nàng dâu mới đến, ngươi không cho một phần lễ gặp mặt?"

Thẩm thị nói: "Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ngươi, cho một đôi vòng tay bạc, người ta vừa tới đã dập đầu cho ta, sao ta có thể nhận không lễ của người ta? Nhìn con người nàng dâu mới này cũng không tệ, là người biết việc, chỉ là Huy Huy, vẫn là không nên thân, lãng phí một cô nương tốt người ta."

Con người gặp gỡ, ai có thể nói rõ ràng, nếu không luôn có người nói, một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, cũng có người nói trai tốt không có vợ tốt, trai tồi cưới được nhành hoa, Tử Toàn và Huy Huy vừa so sánh, cũng là xác minh những lời này.

Tử Tình là ngày hôm sau gặp được một nhà Tử Bình ở nhà Thu Ngọc, đương nhiên còn có Chu thị cùng nàng dâu của Tử Toàn cùng với một nhà Quế Anh.

Chu thị gặp Tử Tình, trái lại chủ động chào hỏi, hỏi: "Nghe nói ngươi cùng cha ngươi đến nhà ta, ngày ấy Đại cha ngươi cũng là tâm tình không tốt, ngươi đừng so đo với Đại cha ngươi, có rảnh, lại đến nhà Đại nương."

Tử Tình nói: "Ta cũng không dám, ngưỡng cửa nhà Đại cha cao, ta là không còn mặt mũi rồi, đi một lần đuổi một lần, mặc cho chúng ta còn không có đi tay không."

Người bên cạnh có biết nguồn gốc, nghe xong liền cười nói: "Đáng tiếc sao ta không có thân thích tốt này."

Chu thị nghe xong có chút mất tự nhiên có chút xấu hổ, vội xoay người tìm người bắt chuyện. Tử Tình cười cười liền lôi kéo Tú Thủy tìm chỗ ngồi. Hôm nay Thải Vân cũng nhất định theo đến, ngày ấy thấy trận hỗn loạn ở nhà cũ kia, nàng cũng không dám lơi là lấy thoải mái, lỡ như Tử Tình xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cách nào bàn giao cho Tiểu Dực.

Tử Bình thấy Tú Thủy khẽ sửng sốt, nàng cũng là nhiều năm không gặp Tú Thủy rồi, thấy giờ đây Tú Thủy đang mặc áo kép bằng lụa hoa văn chìm hoa hồng tím phối với một cái váy gấm xanh, trong lòng đang nghi hoặc cuộc sống của nhà Tú Thủy khi nào thì cũng tốt như vậy rồi? Chợt nghe Thu Ngọc nói: "Tử Tình, bộ xiêm y này, ngươi mặc cũng vẫn còn vừa người."

Ánh mắt Tử Bình nhìn về phía Tử Tình, liền có vài phần oán trách và bất mãn, Tử Tình cũng bực Thu Ngọc nói ra lời này, quá không cho Tú Thủy mặt mũi, cũng may Tú Thủy là người tính tình tùy tiện, cười nói: "Muốn tới tham gia tiệc cưới của nhi tử biểu tỷ, thế nào cũng phải mặc đẹp một chút."

Thu Ngọc nghe xong lời này, nhìn về phía Tử Bình cùng Hoa Quế đang cúi người trong góc, thở dài một hơi, nếu năm đó các nàng không làm khó Tử Tình, hôm nay, những chỗ tốt này có thể đến trên người một người ngoài như Tú Thủy sao? Phải biết rằng, nghiêm khắc mà nói, Tú Thủy cùng Tử Tình nhưng là một chút quan hệ huyết thống cũng không có.

Nghĩ đến Tử Bình cùng Hoa Quế, Thu Ngọc lại nghĩ đến mình, có lẽ năm đó mình đối với một nhà Thẩm thị thêm chút quan tâm, không nói tới cái khác, giống như Hạ Ngọc vậy, Tử Tình đối với Thu Ngọc, cũng sẽ khác đi? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận mà uống, năm đó, Điền thị vẫn luôn dạy dỗ các nàng, liên tục nhắc nhở, làm cô nương chính là được nuông chiều, việc nhà là phải nàng dâu làm, giờ thì hay rồi, chỗ tốt có sẵn lợi cho người ngoài.

Tử Tình đâu có biết Thu Ngọc lúc này còn có thể cảm khái những chuyện đó, nàng cùng Tú Thủy ngồi ở trong góc, hai người chỉ lo nói giỡn, hoàn toàn quên Thải Vân bên cạnh một chút cũng nghe không hiểu.

Biểu cảm ngốc ngốc ngơ ngác của Thải Vân, cũng là khiến cho người khác chú ý, người khác cũng không biết nàng là một nha hoàn, bởi vì so với người bình thường ở đây nàng ăn mặc tốt hơn rất nhiều, bộ dạng cũng không tệ, mặt mày sạch sẽ xinh đẹp, liền cho rằng nàng là nữ nhi của Tú Thủy, có một số lão nhân vẫn là nhớ được Tiêu gia, liền rối rít cùng nhau tới.

Biết được Thải Vân chỉ là một nha hoàn nhà Tử Tình, cũng là lắc đầu thở dài, đáng tiếc một nữ hài tử trắng trẻo nõn nà như vậy, vậy mà lại là nha hoàn, cũng có người cảm khái, ngay cả nha hoàn cũng mặc đẹp như vậy, cuộc sống của nhà Tử Tình có thể thấy được là có tiền biết bao nhiêu.

Mà Thu Ngọc xót đồ của Tử Tình tiện nghi cho người ngoài, liền nói với Hoa Quế, bồi lễ xin lỗi Tử Tình, xem thử Tử Tình có thể nhớ vài phần tình thân hay không, "Ngươi thấy nha hoàn bên cạnh nàng hay chưa? Cũng hơn nữ hài tử nhà bình thường nhiều lắm."

Thu Ngọc nói xong thở dài, ai ngờ Tam nữ nhi của Hoa Quế tuy rằng mới bảy tám tuổi, là đứa lanh lợi nhất, ở nhà chịu khổ những năm này, nghe nói làm nha hoàn ở nhà biểu di cũng có thể mặc được quần áo đẹp như vậy, cũng không để ý còn có bao nhiêu người ngoài ở đấy, phịch một tiếng quỳ đến trước mặt Tử Tình, làm cho Tử Tình sợ hết hồn.

"Mau đứng lên nói chuyện, ngươi là đứa nhỏ nhà ai?" Tử Tình hỏi, Tử Tình thật đúng là không biết mấy đứa nhỏ nhà Hoa Quế.

Tiểu nha đầu dập đầu cho Tử Tình, nói: "Biểu di, ngươi dẫn ta đi đi, ta sẵn lòng đi làm nha hoàn, chỉ cầu có thể ăn cơm no, giống như tỷ tỷ này, cũng có quần áo xinh đẹp mặc."

"Tử Tình, đây là đứa nhỏ nhà ta, ta thật sự không nuôi nổi nàng, tốt xấu gì nể tình thân thích, dẫn nàng theo đi, thưởng cho nàng một chén cơm ăn." Quế Anh cũng đi tới cầu Tử Tình.

"Ngươi mau đứng lên, nhà ta cũng không cần nha hoàn." Tử Tình vừa nghe là đứa nhỏ của Quế Anh, liền lạnh xuống.

Tử Tình đưa mắt ra hiệu cho Thải Vân, Thải Vân muốn nâng tiểu nha đầu dậy, tiểu nha đầu này là một đứa bướng bỉnh, nói Tử Tình không đáp ứng nàng sẽ không đứng lên. Thải Vân chỉ phải dùng sức xách nàng lên.

Tiểu nha đầu tránh thoát xuống dưới, nói với Thu Ngọc nói: "Di bà ngoại, ngươi giúp ta van cầu biểu di được không? Ngươi không phải nói biểu di đối với người ngoài đều tốt sao?"

Tử Tình vừa nghe là đến chủ ý từ Thu Ngọc, nhớ tới ngày ấy Thu Ngọc gặp Tử Tình cho Tú Thủy đồ, trong bụng liền có vài phần hiểu rõ, cơm này cũng không muốn ăn, nói: "Tiểu cô, trong nhà ta còn có chút việc, ta đi về trước."

Tú Thủy thấy Tử Tình muốn đi, liền cũng đứng dậy nói: "Biểu tỷ, ta cũng đi trước, mấy ngày không về nhà rồi, trong nhà cũng sẽ nhắc tới rồi."

Thu Ngọc lúc này hối hận muốn chết, không có việc gì dính vào những việc này làm chi, lôi kéo Tử Tình đến một bên nói: "Ngươi ngồi thêm một lát, là ta hồ đồ rồi, ta thấy một nhà Quế Anh thật sự đáng thương, nghĩ ngươi đối với người ngoài cũng là thiện tâm, bố thí không ít, huống chi là thân nhân của mình. Quế Anh không giống với Đại cô ngươi, nàng không phải là lười, là trong nhà đông con, cũng không có hai mẫu đất bạc màu, ta cũng là nhất thời động lòng trắc ẩn, tiểu cô cam đoan, về sau chuyện như vậy, tuyệt sẽ không tái phạm."

"Không được, tiểu cô, ngồi xuống tiếp nữa, không biết còn có chuyện gì, dù sao ta cũng đã tới rồi, lát nữa nói một tiếng với Mộc Mộc, biểu tỷ ngày khác mời hắn ăn cơm." Tử Tình kiên trì muốn đi, bằng không, một lát nữa nữ nhi của Hoa Quế tập thể quỳ xuống với Tử Tình, Tử Tình đuổi cũng không đuổi được.

Mặc dù thất vọng, Tử Tình cũng coi như rõ ràng, dù thế nào đi nữa, Thu Ngọc cũng vẫn là thương đứa nhỏ của Xuân Ngọc, đây là thói quen cho phép, cũng là chẳng trách Điền thị, đã là một loại quán tính khắc vào trong xương rồi.

Lúc này, Uyển Tình mời Chu Vân Giang đến, Chu Vân Giang biết được nguyên nhân, muốn quát Thu Ngọc mấy câu, hôm nay lại là ngày tốt, thật sự không thích hợp cãi nhau, chỉ đành phải khuyên nhủ Tử Tình: "Tử Tình, Tiểu cô ngươi vẫn luôn nói chuyện không có đầu óc, ngươi đừng chấp nhặt với nàng. Ngươi nếu thật muốn đi, dượng tiễn ngươi."

Chu Vân Giang cũng là rất hiểu phẩm tính người nhà Xuân Ngọc, lỡ như lát nữa lại làm ra chút chuyện gì, chỉ sợ lại càng không dễ kết thúc, huống hồ, bên cạnh còn có một nhà Tử Bình đang như hổ rình mồi.

Tử Tình cùng Tú Thủy từ Chu gia đi ra, Tú Thủy nói: "Thứ gì vậy? Cho rằng như vậy có thể bắt chẹt được ngươi?"

"Thật sự là ngượng ngùng, hại ngươi mất trắng một phần tiền biếu, đến cả cơm cũng không ăn được." Tử Tình cười nói.

"Đúng thế, mau về nhà làm món ăn ngon bồi thường ta đi." Tú Thủy cười nói.

Vào nhà, Thẩm thị đã biết tình hình rồi, cũng là có chút thất vọng, nói: "Dù không tốt thế nào, cũng là tiểu cô ngươi thương cháu ngoại trai cháu ngoại gái nhiều năm rồi, chuyện của Đại Mao, ta đã nhìn ra rồi, chúng ta là không có cách nào so sánh với bọn họ. Thôi, đừng nói cho cha ngươi, hắn biết được, trong lòng sẽ lại càng không thoải mái."

Thẩm thị nói giống như Tử Tình nghĩ, ai ngờ Tăng Thụy Tường đã vào cửa rồi, nghe được được khái sự việc xảy ra.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 482: Hồi kinh
Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường vào cửa, cũng không biết hắn nghe được bao nhiêu, bèn nói: "Cha tiểu dượng nói, ngày mai Mộc Mộc sẽ dẫn tân nương tử tới đây dập đầu cho ngươi và nương."

Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Bảo nương ngươi xem chuẩn bị chút gì là được."

Tử Tình vừa nghe lời này, Tăng Thụy Tường đại khái là đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi của mình và Thẩm thị, chẳng qua, Mộc Mộc tốt xấu gì cũng ở bên Tăng Thụy Tường đọc sách nhiều năm, Tăng Thụy Tường đối với Mộc Mộc đúng là ôm chút hi vọng, vẫn luôn nói hắn đọc sách có vài phần ngộ tính, liền xem thi Hương sang năm rồi.

"Ngươi thời gian qua không phải rất để tâm hắn sao, làm sao cũng phải tặng một phần đại lễ?" Thẩm thị cố ý hỏi.

"Đại lễ không phải là đã đưa qua sao? Còn chưa đủ?" Tăng Thụy Tường hỏi, Mộc Mộc thành thân, Tăng Thụy Tường tặng hắn năm mươi lượng bạc, nói là đến cả bạc thi hương cũng đủ rồi, lễ này quả thật không nhẹ.

"Đúng rồi, nương, hôm nay các ngươi không phải đi thôn Bạch Đường sao? Sao trở về sớm như vậy?" Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là cúng bảy ngày đầu tiên của Hà thị, Tăng Thụy Tường sáng sớm đã đi cùng Thẩm thị, Tử Tình còn tưởng rằng bọn họ sẽ ăn xong cơm trưa mới trở về.

Thẩm thị vừa muốn mở miệng, Tú Thủy thu dọn xong đồ đạc đi ra, nhất quyết đòi trở về, Tử Tình biết nàng ra ngoài mấy ngày rồi, cũng không dám cố giữ nàng, chỉ đành phải phái Đại Hà đưa nàng.

Tử Tình lưu luyến không rời đưa nàng đến cổng, lúc sắp lên xe, Tú Thủy đột nhiên nói: "Lẽ ra, ta không phải là thân thích chân chính của ngươi, không nên nói với ngươi lời này, huống chi, ta cũng biết, cuộc sống bây giờ của ngươi cũng tốt hơn rồi, không thể so với trước. Chẳng qua là, ta thật lòng chướng mắt mấy thân thích kia nhà ngươi, hồi các ngươi còn nhỏ, cha ngươi kiếm bạc vốn cũng không ít, nhưng là nương ngươi một văn cũng không tiêu được. Tuy như vậy bọn họ còn chê các ngươi đông trẻ con, ăn nhiều. Sau này cuộc sống nhà ngươi tốt hơn rồi, bọn họ một đám đều bu lại tính kế, không dứt. Nếu là ta, ngươi càng tính kế ta, ta lại càng không cho. Ngươi đối với ta không tốt, ta dựa vào cái gì đối tốt với ngươi? Bây giờ ta đối với người nhà chồng ta là như vậy."

Tử Tình biết năm đó đồ cưới của Tú Thủy đều bị gia bà tính kế đi, hết sạch rồi bị đuổi ra ngoài, nếu không phải là Tử Tình. Có lẽ bây giờ còn chưa lật được thân, cho nên, sau khi cuộc sống tốt lên, Tú Thủy cũng không đi nhà chồng nữa, nàng là người đơn giản, ân oán rõ ràng, thanh danh cái gì, phụ đức cái gì, chưa bao giờ đi lo lắng.

Tử Tình tiễn bước Tú Thủy, đang muốn trở lại, thấy Tử Lộc đã trở lại rồi. Tử Lộc không biết Tử Tình đi về trước, hỏi: "Tình nhi, ta còn tìm ngươi đó, sao nhanh như vậy đã trở về rồi?"

Tử Tình chỉ đành phải lại giải thích một lần sự việc vừa rồi cho hắn, Tử Lộc nói: "Trở về là đúng, ngươi là không biết, ta cũng sớm ngồi không yên rồi, một bên là đường tỷ phu một bên là biểu tỷ phu, còn có Huy Huy Tử Toàn…, một lúc là người này nói trong nhà nhiều đứa nhỏ không nuôi sống nổi, một lúc người kia nói sinh kế gian nan, Tử Toàn cúi đầu rầu rĩ ngồi, đại nương còn cứ véo sau thắt lưng Tử Toàn, bảo Tử Toàn mở miệng, cho là ta không nhìn thấy à? Ta vừa thấy, dứt khoát tránh né, nếu biết ngươi về, ta cũng đi cùng rồi. Tiệc chính buổi chiều ta cũng không đi."

"Còn may, cha mẹ và bọn họ đã chặt đứt qua lại, giờ nếu không chặt đứt, ngại từ chối, thật có thể thảm rồi." Tử Tình thở dài.

Hai huynh muội vừa nói vừa vào nhà. Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường tâm tình không tốt, cùng Tử Lộc thu xếp chơi vài vòng mạt chược cùng bọn họ một chút, nói nói cười cười cũng đã qua.

Ngày hôm sau, Chu Vân Giang và Thu Ngọc cùng Mộc Mộc và tân nương vào cửa. Thu Ngọc trước tiên giải thích một phen với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị sự việc ngày hôm qua, nói: "Nhị ca Nhị tẩu, ta thật sự không phải là cố ý, ta đâu có biết đứa nhỏ của Quế Anh có thể làm cho Tử Tình sượng mặt mặt ở trước bao nhiêu người, ta chỉ là nghĩ tới cuộc sống của Quế Anh quả là khó khăn, Tử Tình ngay cả Tú Thủy cũng có thể nhớ vài phần, Quế Anh nói như thế nào cũng là biểu tỷ của nàng? Tóm lại, Nhị ca Nhị tẩu, việc hôm qua, là ta hồ đồ, không suy nghĩ chu toàn."

Thẩm thị nghe xong nhìn Tăng Thụy Tường một cái, Tăng Thụy Tường nói: "Việc này nói nữa một chút ý nghĩa cũng không có."

Thẩm thị cười nói với tân nương: "Ta là Nhị cữu nương của Mộc Mộc, bởi vì trong nhà có việc không tiện tham gia hôn lễ của các ngươi, chắc hẳn nguyên nhân Mộc Mộc cũng đã giải thích qua cho ngươi rồi."

Tân nương ngại ngùng cười nói: "Biết ạ, cữu nương, đa tạ cữu nương, trước khi đến Mộc Mộc đã nói, trừ cha nương, Nhị cữu đối với hắn trợ giúp và ảnh hưởng lớn nhất, bảo ta có cơ hội hiếu thuận Nhị cữu cùng Nhị cữu nương thật tốt."

Tân nương nói xong, cùng Mộc Mộc cung kính dập đầu lạy ba cái cho Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường. Tử Tình vừa nghe, nàng dâu mới này còn rất biết nói chuyện, bộ dạng cũng cũng không tệ. Đáng tiếc, Tăng Thụy Tường nghe xong lời của nàng, nói: "Hiếu thuận chúng ta thì không cần, hiếu thuận cha nương thật tốt mới là thật ."

Thu Ngọc ở một bên nghe xong, biết Tăng Thụy Tường còn đang vì chuyện hôm qua mà giận nàng, trong bụng càng thêm hối hận, Chu Vân Giang cũng muốn giải thích với Tăng Thụy Tường vài câu, thấy Tăng Thụy Tường không có hứng muốn nghe, liền dừng lại. Tăng Thụy Tường vẫn hỏi Mộc Mộc chút bài vở, lúc này, Truy Nguyệt mang theo Yên Nhiên tới.

"Nương, Thanh tỷ tỷ mời nương cùng ông ngoại bà ngoại đi ăn cơm." Yên Nhiên vừa vào cửa đã bổ nhào vào trong lòng Tử Tình.

Mộc Mộc vừa nghe liền đứng lên trước, tiếp theo Thu Ngọc bọn họ cũng đều muốn nói muốn đi, khéo léo từ chối lời mời cơm của Thẩm thị và Tử Tình, Thu Ngọc nói trong nhà còn có thân thích chưa đi, hôm nay trong họ còn có không ít khách nhân. Thẩm thị cũng biết nàng nói là tình hình thực tế, cũng không cố giữ lại nữa.

Tử Tình cười nói: "Lúc này, cũng có thể qua vài ngày thanh tịnh nhỉ?"

"Aiz, con người ấy à, lúc ở bên ngoài liều mạng muốn về nhà, trở về nhà vừa gặp những chuyện phiền lòng này, liền lại nghĩ đến ở bên ngoài là tốt như thế nào, dù thế nào, chờ đến lại ra cửa, vẫn là giống nhau, nên nhớ nhà vẫn là nhớ nhà." Thẩm nói.

"Nương, ngươi cái này gọi là nỗi nhớ quê, quá đỗi bình thường mà, rời nhà tha phương ở bên ngoài, đều từng thể hội, chẳng qua người ta nói dễ nghe hơn ngươi, đều viết thành thơ cùng văn chương, lưu truyền xuống." Tử Tình cười nói.

"Hóa ra còn có người chuyên viết thơ về cái này? Chẳng qua, ngươi vừa nói nỗi nhớ gì đó này, trái lại có một chút ý này ở trong đầu, chẳng lẽ ta cũng là người có khả năng làm thơ?" Thẩm thị suy nghĩ một hồi, nói.

Tử Tình cùng Tử Lộc nghe xong cười ha ha, đổi lấy một trận gõ của Thẩm thị.

Những ngày kế tiếp, Tử Tình cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi Tuệ sơn mấy lần, hoa và cây cối đều lớn lên không tệ, vừa thấy là biết thường xuyên chăm sóc, Tăng Thụy Tường thở dài: "Thư viện này, trong vòng năm năm là khó làm nổi."

Tử Lộc nói: "Cha, chờ Vĩnh Tùng Vĩnh Bách đọc sách thêm vài năm, không cần chúng ta theo cùng nữa, ta nhất định cùng cha trở về xây dựng thư viện này, cha, ngươi tin tưởng ta."

"Cha, yên tâm, đến lúc đó, còn có ta cùng trở về với các ngươi." Tử Tình cũng trịnh trọng nói.

Thẩm thị cười nói: "Để nói sau, các tôn tử tôn nữ đều quá nhỏ, đâu bỏ xuống được? Thực ra Kinh Thành cũng không tệ, mọi người đều ở cùng một chỗ, phúc phận bao lớn đó. Cái khác đều dễ nói, chỉ là mùa đông không có rau xanh là thật không dễ chịu."

Lời Thẩm thị nhắc nhở Tử Tình, trở về suy nghĩ dựng một cái nhà kính ở nhà, thử xem có thể trồng ra được rau xanh hay không.

Sau khi cúng thất tuần của Hà thị, Thẩm thị nói lời từ biệt với ba ca ca nhà mình, Thẩm Kiến Sơn làm tiệc tiễn biệt Thẩm thị, Tử Tình nói: "Ba năm sau, các cữu cữu cữu nương cùng lên kinh, cũng kiến thức một chút sự phồn hoa của Kinh Thành."

Thẩm Kiến Sơn được: "Được, chỉ dựa vào lời mời của cháu ngoại gái, ta cũng muốn khỏe mạnh cường tráng mà sống đến khi đó."

Thẩm thị nghe xong rưng rưng nói: "Đại ca nếu nói như vậy, muội tử sẽ đau lòng, có chuyện gì giải quyết không được, tìm quản gia nhà Tử Tình, hắn sẽ gửi thư đến cho chúng ta. Còn có, các ca ca tẩu tẩu xin hãy yêu quý bản thân thân mình nhiều hơn, ba năm sau đừng quên vào kinh đến thăm muội muội."

Một phen nói xong mấy người Thẩm Kiến Sơn cũng là ê ẩm rồi, Thẩm Kiến Sơn đã là người qua sáu mươi tuổi, lúc này huynh muội từ biệt, gặp lại ai biết ở tuổi nào rồi?

Từ thôn Bạch Đường trở về, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nói lời từ biệt với một nhà Tam bà bà, Tử Tình cùng Tử Lộc cũng đi nhà Thu Ngọc một chuyến, Thu Ngọc chạy tới gặp Tăng Thụy Tường, tất nhiên là có một phen không nỡ. Sáng sớm hai mươi sáu, Tử Tình bọn họ liền lại bước trên con đường vào kinh.

Vốn Tử Tình muốn một đường vừa đi vừa du ngoạn, nhưng là càng đi về phương bắc, thời tiết càng ngày càng lạnh, hơn nữa Tử Tình cũng quả thực nhớ thương mấy đứa nhỏ trong nhà, một đường cũng không dám kéo dài, cuối cùng chạy vào kinh trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống.

Về nhà, Tử Tình vừa rửa mặt chải đầu xong, Lưu thị đã phái nha hoàn tìm đến, nói là cơm chiều ăn ở nhà nàng, tẩy trần cho mọi người.

Tử Tình mang theo bọn nhỏ đi qua, đến cả cả nhà Tử Vũ cũng tới rồi, Hạ thái thái biết Tăng gia cùng Chung gia định thân, nói chuyện cùng Lưu thị trên mặt chất đầy ý cười, lôi kéo tay Vĩnh Liên cũng là khen nửa ngày, vẫn là Tử Tình thấy Vĩnh Liên cúi đầu sớm không được tự nhiên rồi, thì thầm với Yên Nhiên vài câu, Yên Nhiên đi qua, lôi kéo tay Vĩnh Liên nói: "Tỷ tỷ chơi với ta đi."

Vĩnh Liên vừa nghe, vội lôi kéo Yên Nhiên né tránh, Lưu thị nhìn Tử Tình cười thầm, lắc đầu, lúc này, hai người Phó phu nhân cùng Tần phu nhân cũng tới rồi, thì ra là Lưu thị cảm thấy gia bà Tử Vũ ở cùng nhau, không gọi không tốt, nhưng gọi Hạ thái thái, không có đạo lý không gọi Phó gia, cũng không thiếu Tần phu nhân, bèn gọi cả đến.

Phó phu nhân và Tần phu nhân, Hạ thái thái cùng Thẩm thị nói chuyện, cùng Thẩm thị chảy nước mắt một lúc, Xuân Đào nói cơm đã bày lên bàn rồi.

Cả nhà đang muốn ăn cơm, Tiểu Dực chạy đến, thấy Tử Tình hai mắt lóe sáng, nói: "Cô cô quả thực đã trở lại, muội muội đâu?"

Yên Nhiên ở trong phòng nghe thấy được, bỏ lại Vĩnh Liên chạy ra, chạy thẳng tới Tiểu Dực, hô: "Ca ca, ca ca, ta mang cho ngươi lễ vật rồi đấy."

Lưu thị cười nói: "Cháu ngoại gái này, Đại cữu nương phí công thương ngươi rồi, cũng không nói mang chút gì đến cho cữu nương."

Yên Nhiên quay đầu cười nói: "Cữu nương cũng có, là cam."

"Vậy ngươi mang cho ca ca là cái gì?" Lưu thị hỏi tiếp.

Yên Nhiên nói: "Là lông nhím, không thể ăn, đâm người được.

"Thế ta muốn lông nhím không cần cam, được không? Ta còn chưa từng thấy lông nhím đâu." Phó thị ở một bên cười nói.

Yên Nhiên nhìn Phó thị, nhíu mày, có chút khó xử nói: "Nhưng là, ta chỉ có năm cái, là cho các ca ca."

Tiểu Dực đầy mắt đều là ý cười nói: "Được, một lát nữa cho ca ca nhìn một cái."

Hạ Văn Xương ở một bên nghe thấy được, đi tới nói: "Cũng cho ca ca một cái được không?"

Yên Nhiên nhìn hắn, chớp chớp mắt, nói: "Ngươi không phải là ca ca."

Hạ Văn Xương nghe xong nóng nảy rồi, tay đẩy Yên Nhiên, dậm chân nói: "Ta chính là ca ca ngươi, chính là, chính là, dựa vào cái gì cho hắn không cho ta?"

Tiểu hài tử cũng không biết cái gì là lông nhím, chỉ là đơn thuần cảm thấy, Yên Nhiên có thể cho một người ngoài như Tiểu Dực, dựa vào cái gì không cho hắn? Tử Tình cảm thấy từ sau khi Hạ thái thái đến, đứa nhỏ Văn Xương này càng ngày càng được nuông chiều rồi, động một tí là ăn vạ, liền nhìn Tử Vũ một cái.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 483: Người đàn bà chanh chua Tử Tình
Tử Vũ quát đứa nhỏ: "Ngươi không nói ngươi là ca ca, phải nhường muội muội một chút, ngược lại muốn giành đồ với muội muội, ngươi xem ca ca nào giành đồ với muội muội?"

Hạ thái thái nghe xong cũng ngồi xổm xuống dỗ dành Văn Xương nói: "Đại tôn tử ngoan, nghe a bà nói, ngươi phải nhường Yên Nhiên muội muội, nếu không, muội muội sẽ chơi cùng người khác không chơi với ngươi, ngươi không thích chơi cùng muội muội sao?"

Lời Hạ thái thái nói, Tử Tình nghe thực khó chịu, ngại cho mặt mũi Tử Vũ, cũng lười so đo với nàng ta, cũng may Yên Nhiên và Văn Xương, vẫn luôn không thân lắm, còn không bằng mấy đứa Vĩnh Tùng bọn họ, Tử Tình cũng yên tâm.

Lí Dực nghe xong lời này, sớm dẫn Yên Nhiên sang một bên rồi, hỏi Lưu thị nói: "Đại cữu nương, Tiểu Dực có thể nếm thử tay nghề của cữu nương không?"

Lưu thị phản ứng lại, cười nói: "Đương nhiên là có thể, cữu nương ăn cơm của ngươi rồi, còn chưa có mời lại ngươi đâu, nào, ngươi ngồi đây, ngồi cùng Yên Nhiên." Lưu thị cười thu xếp chỗ ngồi cho Lí Dực.

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi nói đùa một hồi, biết Thẩm thị một đường mệt nhọc, cũng là không có nán lại lâu, Tử Tình cũng sớm mang theo bọn nhỏ về nhà.

Ngày hôm sau, Tử Tình vừa gặp mặt mấy vị quản sự Vương Tài xong, chỉnh lý sổ sách xong, Tiểu Dực lại mang theo một tiên sinh đi tới, nói là muốn dạy Yên Nhiên cầm kỳ thư họa, Tử Tình kéo Tiểu Dực đến một bên hỏi: "Sao lại đổi tiên sinh?"

"Muội muội nói không thích người kia."

"Nàng còn không thích? Sao không hỏi xem tiên sinh có thích nàng hay không? Không được chiều tật xấu này của nàng." Tử Tình là lo lắng đổi đi đổi lại, sau này sẽ không ai dám tới cửa nữa, tiên sinh là tiên sinh tốt, nhưng học sinh, chưa hẳn là hạt giống tốt.

"Cô cô yên tâm đi, trong lòng ta đều hiểu." Tiểu Dực nói.

Tử Tình còn muốn nói hai câu, Dương thị phái người đến tìm hai viên thuốc, nói là hai vật nhỏ bị lạnh, phỏng chừng là hôm qua bế bọn họ đến chỗ Lưu thị bị gió thổi trúng.

Tử Tình vừa nghe, cũng chẳng để ý tiên sinh này, vội tìm thuốc viên tự mình đưa qua, giúp đỡ Dương thị bón vào cho đứa nhỏ, lúc này, Thẩm thị cùng mấy người Lưu thị các nàng cũng đều tới đây.

"Nương, đại phu nói đứa nhỏ không có đáng ngại, uống thuốc rồi, ngủ một giấc, ra mồ hôi, là sẽ tốt lên ngay. Nương hôm qua vừa mới trở về, lúc này chỉ sợ còn chưa có trở lại bình thường, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi." Dương thị nói với Thẩm thị. Dương thị vẫn không nói nhiều lắm, nhưng là cẩn thận.

Thẩm thị tự mình sờ trán Vĩnh Ngô Vĩnh Đồng, thấy quả thật không tính là quá nóng, mới thoáng yên tâm, Phó thị ở một bên nói: "Thuốc viên nhà Đại tỷ quả thật là dùng tốt, lần trước Vĩnh Chi nhà ta uống hai viên là tốt lên ngay. Đại tỷ, thuốc viên nhà ngươi là mua được từ tiệm thuốc nào?"

Tử Tình chỉ đành phải nói: "Không phải là mua, là Tiểu Dực đưa tới cho, nhà bọn họ có phòng thuốc riêng, lúc chế thuốc liền phối thêm một ít."

Phó thị nghe xong cười nói: "Đứa nhỏ này, thật đúng là đứa hiểu chuyện, đồ là đồ người là người, sao ta không nhặt được một đứa cháu như vậy?"

Trần thị cười nói: "Ta cũng muốn nhặt một đứa, đi đâu nhặt?"

Lưu thị cười nói: "Chúng ta ấy à, vẫn là đừng trông vào nhặt được, quản tốt mấy đứa nhà mình đã nên đốt hương to rồi, đâu có thời gian và hơi sức đi quản đứa nhỏ nhà người khác? Mấy đứa nhà ta đã đủ cho ta bận tâm rồi."

Đứa nhỏ lớn nhất của Lưu thị, nữ hài tử đã làm mai rồi, chỉ là chuẩn bị đồ cưới đã là một việc rất rườm rà, điều kiện bây giờ dù sao không thể so với khi Lưu thị xuất giá năm đó, Chung gia lại là gia đình lớn, tất nhiên phải tốn chút tâm tư và tiền bạc. Cũng may tiền hoa hồng xưởng thủy tinh còn tương đối khả quan, hơn nữa tiền hoa hồng cửa hàng cùng ruộng đất một năm cũng có chừng một ngàn lượng, bằng không, mua sắm đám đồ cưới này, chỉ sợ thật đúng là không lấy ra được.

Tuy như vậy, Lưu thị vẫn là lo lắng Chung gia chướng mắt, dù sao gia sản của Tử Phúc rành rành ra đấy, cũng chỉ mấy năm nay mới khá lên. Tử Tình thấy vậy, liền thương lượng trước cùng mấy nhà cùng bọn họ, bên ngoài mỗi nhà cho Vĩnh Liên một ngàn lượng bạc áp đáy hòm, còn lại thì tùy ý, sau này mỗi nhà thành thân đều làm theo như vậy.

Từ nhà Tử Thọ đi ra, Lưu thị lôi kéo Tử Tình cùng Trần thị Phó thị, muốn đi phố phường xem thử có vật liệu may mặc và trang sức gì mới không.

"Đại tẩu, lại xem vật liệu may mặc? Ngươi đã mua nhiêu đó còn chưa đủ?" Trần thị oán giận nói.

"Ngươi biết cái gì, nghe nói những gia đình chú trọng một chút, khi gả nữ, phải chuẩn bị toàn bộ vật liệu may mặc cho cả đời nữ nhi, ta lúc nào mới đến đó được?" Lưu thị có chút buồn rầu nói.

"A? May mắn ta chỉ có một nữ nhi, bằng không, còn không lo nghĩ chết, chỉ mua vật liệu may mặc đã muốn chạy gãy chân." Tử Tình kêu khổ nói.

"Ngươi còn buồn phiền? Nhà ngươi đám vật liệu may mặc tốt hàng ngoại có sẵn, trong nhà cửa hàng đồ ngoại lại mở sẵn, chúng ta là không so được." Phó thị cười nói.

Đang nói, mấy người vào Thụy Cẩm phường nổi tiếng nhất trong phố, vật liệu may mặc nơi này đều là từ phương Nam tới, bao gồm bốn loại gấm nổi tiếng là gấm Hàng (Hàng Châu), gấm Thục (Tứ Xuyên), gấm Vân (Vân Nam), gấm Tô (Giang Tô và Tô Châu), còn có những thứ khác tất cả lăng (lụa mỏng), la (vải dệt thưa), trù (lụa tơ tằm), đoạn (gấm), là nơi quý phụ trong kinh yêu thích nhất, đương nhiên, giá cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận rồi.

Tử Tình vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, bởi vì trong kho nhà Tử Tình quả thật không hề thiếu vật liệu may mặc, trừ hàng ngoại, những thứ đó cũng đều có, sẵn là hoàng thương, mua sắm cho trong cung, Vương Tài bọn họ cũng sẽ mang tới một ít cho Tử Tình.

Tử Tình thấy Lưu thị vừa vào cửa, tiểu nhị liền nhiệt tình mà tiến lên đón, chất đầy ý cười, giới thiệu các loại hàng mới cho Lưu thị. Xem ra, Lưu thị đã là khách quen của nơi này rồi.

Quy củ của quán lớn đúng là tốt, Tử Tình các nàng được dẫn đến một gian phòng đơn nhỏ, tiểu nhị đưa nước trà lên cho, sau đó ôm một đống vật liệu may mặc tới cho Lưu thị chọn, thì ra đây là nhã gian chuẩn bị cho các phu nhân nãi nãi, dùng tấm ván gỗ ngăn cách, đỡ phải đứng ở trong đại đường bị người nhìn, không quá lịch sự.

Mấy người Tử Tình đang giúp Lưu thị lục xem, những loại gấm tốt, một cuộn lớn phải mười lượng bạc trở lên, Trần thị thấy líu lưỡi không ngừng, thấp giọng cười nói: "Đây nếu là bản thân ta, căn bản vào cũng không dám vào nơi này."

Lưu thị liếc xéo nàng một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện, lúc này, gian đơn bên cạnh cũng có người tiến vào, chỉ nghe một vị phụ nhân oán giận nói: "Cháu ngoại trai nhà ta, thật sự là càng ngày càng lắm chủ ý rồi, hồi còn nhỏ, vừa rảnh rỗi, là chạy tới nhà ngoại hắn, giờ thì hay rồi, mười ngày nửa tháng thường không nhìn thấy bóng người, làm cho lão phu nhân nhà chúng ta ở nhà mỗi ngày nhắc tới, còn cho là chúng ta lạnh nhạt với hắn, các ngươi nói một chút, chúng ta ai dám lạnh nhạt với hắn?"

"Chẳng phải là lời này? Chuyện tương lai, đâu thể nói chính xác? Ta thấy, vị trí này..." Một thanh âm khác nói.

"Lời này cũng không thể tùy ý nói, dừng lại." Vẫn là thanh âm của phụ nhân đầu tiên.

"Ta cũng nghe nói, cháu ngoại trai nhà ngươi không phải là nhận một cô cô gì đó sao? Gọi đúng là rất thân thiết, ta thấy còn thân hơn cô cô đứng đắn đấy. Lần trước ta thấy ở Văn gia, người khác không biết, còn tưởng rằng là con nhà đó đấy? Ta cũng là sau này tìm Nhị nãi nãi nhà ngươi mới nghe được tình hình thực tế." Phụ nhân thứ ba nói, thanh âm này, Tử Tình nghe xong có chút quen tai.

Lưu thị các nàng nghe xong nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình khoát tay, muốn nghe xem phía sau còn có cái gì.

"Ta cũng là biết hắn nhận một cô cô gì đó, không phải là tỷ tỷ của Thám Hoa Lang Tăng gia kia sao? Chờ có cơ hội, ta cũng sẽ gặp nàng, cũng muốn nhìn một cái, dùng thủ đoạn gì, lừa gạt cháu ngoại trai ta đi mất, muốn nhận, cũng nên nhận thê tử của Thám Hoa Lang làm cô cô, nói ra ngoài còn dễ nghe một chút, nhận một nữ nhân ở nông thôn rách nát nào đó, có thể có tác dụng gì?" Tử Tình thế mới biết, hóa ra đây là cữu nương của Tiểu Dực.

"Mai nãi nãi còn đừng nói, không biết, thật đúng là không nhìn ra là nữ nhân ở nông thôn, chẳng qua là, nghe nói hình như không thể làm thơ từ, lúc ấy, ta muốn buộc nàng ta xấu mặt, ai ngờ bị nàng thản nhiên thừa nhận không thể làm, lại bị Nhị nãi nãi nhà ngươi chu toàn cho nàng vài câu, lúc này mới để cho nàng tránh khỏi."

Phụ nhân này nói xong, Tử Tình nhớ tới phụ nhân làm khó mình ở Văn gia kia, hình như là Hộ bộ, phẩm cấp cao hơn Tử Hỉ, hình như nghe La đại nãi nãi nói họ Ngô. Phụ nhân thay Tử Tình nói chuyện kia thì ra là Nhị cữu nương của Tiểu Dực, nhưng là, Tử Tình khi đó không thấy được Tiểu Dực chào hỏi nàng ta, chẳng lẽ là không muốn để cho người ngoài biết?

Tử Tình tất nhiên không biết, bối cảnh trong nhà Ngô phu nhân này cũng là khá cứng rắn, nhà mẹ đẻ là Quang Lộc tự khanh, chuyên quản mã chính quốc gia cùng với xe ngựa Hoàng gia khi khi Hoàng gia xuất hành, là tòng tam phẩm, nhà chồng là Diêm Vận Sử Hoài Nam, trong nhà cái khác không nhiều lắm, chỉ là bạc nhiều, bằng không, cũng sẽ không thể giao hảo với Mai gia nhà ngoại của Tiểu Dực.

"Người như vậy, có thể dạy dỗ ra được cái gì tốt? Ta cũng là nghe đệ muội nhà chúng ta nói, nhà nàng có một tiểu nữ oa, thân nhất với Dực nhi nhà ta, hai người hợp xướng một thủ khúc, còn rất dễ nghe." Cữu nương của Tiểu Dực nói.

"Còn đừng nói, tiểu nha đầu kia, vừa nhìn là biết chính là một mặt giống hồ mỵ, tuổi nhỏ như vậy đã biết dụ dỗ người, dỗ tiểu gia nhà ngươi vây xoay quanh nàng, chậc chậc, ngươi là không thấy được, hai người này rất thân, luôn luôn tay nắm tay. Ta còn tưởng rằng là hai huynh muội đấy. Ta xem nha, nữ nhân kia chỉ sợ cũng không có tâm tư gì tốt, chỉ sợ đã sớm tính kế lên rồi, hai mẫu nữ cùng ra trận, lừa một đứa nhỏ còn không phải một bữa ăn sáng. Mai nãi nãi đúng là phải để ý rồi, bằng không, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn." Ngô phu nhân nói nói.

Tử Tình vừa nghe lời này, tức giận đến lông mày dựng thẳng, bưng một chén trà nóng đi qua luôn, đám người Lưu thị vội muốn cản, Tử Tình nói: "Ai cũng đừng ngăn cản, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút, một nữ nhân hắt nước bẩn lên người một đứa nhỏ năm tuổi, có thể cao thượng đến đâu?"

Ngoài cửa của đối phương có hai nha hoàn canh giữ, gặp Tử Tình không nhận ra, tựa hồ người đến không tốt, hỏi: "Vị thái thái này, xin hỏi ngươi muốn tìm ai?"

"Phiền toái ngươi mời Ngô phu nhân bên trong đi ra, ta có một câu muốn hỏi nàng." Tử Tình nói.

Tiểu nha hoàn cũng không biết thân phận của Tử Tình, người ở bên trong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hỏi một tiếng, nha hoàn chỉ đành phải đi vào thưa lại, lúc này, Thải Vân ngoài cửa thấy Tử Tình bưng một chén nước trà thở phì phì đi ra, bèn hỏi: "Chủ tử, xảy ra chuyện gì."

Tử Tình nói: "Không có việc của ngươi, ngươi kéo nàng ta ra, để cho ta đi vào."

Thải Vân đẩy một phát, Tử Tình liền bưng nước trà đi vào, hắt luôn vào Ngô phu nhân bên trong, bởi vì các nàng chẳng ai nghĩ tới, Tử Tình sẽ động thủ, cho nên đều không có phòng bị, nhưng là làm bỏng đầy ngực Ngô phu nhân, giậm chân giũ đầy nước từ trên người xuống.

Mai nãi nãi thấy Tử Tình lạ mặt, liền quát: "Người đàn bà chanh chua từ đâu đến, người chết kia, còn không kéo ra ngoài, biết chúng ta là ai không? Cũng dám giương oai ở chỗ này?"
--- ------
@Trư nương & bichvan: Cái đó gọi là không biết tự lượng sức mình =)))
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 484: Vi mẫu yếu cường (làm mẹ phải mạnh mẽ)
"Ngượng ngùng, ngài hình như là Mai nãi nãi nhỉ? Ta chính là tỷ tỷ của Thám Hoa Lang các ngươi vừa mới nói, cũng là cô cô Tiểu Dực đã gọi nhiều năm. Ngài cũng là một vị mẫu thân, nghe thấy người khác vũ nhục con mình, nói vậy cũng sẽ không thể thờ ơ nhỉ?"

Tử Tình nói xong không đợi Mai nãi nãi nói chuyện, chuyển hướng Ngô phu nhân nói: "Hôm nay ta mới coi là lĩnh giáo Ngô phu nhân rồi, thì ra Ngô phu nhân lúc bốn năm tuổi đã biết dụ dỗ nam nhân như thế nào, hiểu được những thứ hồ mỵ nói mê sảng đó, bằng không, làm sao có thể phỏng đoán được tâm tư của một đứa nhỏ bốn năm tuổi như tiểu nữ như thế chứ? Ta cũng là muốn biết, Ngô phu nhân lúc bốn năm tuổi, đã biết những cái gì?"

Ngô phu nhân lúc này mới hiểu, lời vừa rồi bị Tử Tình nghe được, vừa là xấu hổ lại là tức giận, sắc mặt một hồi đỏ một hồi trắng, nhưng là vừa nghĩ đến mình tốt xấu gì cũng là một đường đường ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, bị một nữ nhân ở nông thôn như Tử Tình hắt nước trà, truyền ra ngoài, nàng làm sao đặt chân ở trong vòng quý phụ Kinh Thành ?

Nghĩ tới những điều này, Ngô phu nhân nói: "Quả nhiên là nữ nhân ở nông thôn, không sửa được bản tính người đàn bà chanh chua, nơi này há là chỗ ngươi có thể giương oai, ngươi có biết ngươi vũ nhục một mệnh phụ triều đình là chịu tội gì không? Nhẹ thì đình trượng hai mươi, nặng thì giải vào đại lao, ngươi cho là có chỗ dựa vững chắc, là có thể tha thứ cho ngươi làm loạn sao?"

Tử Tình nghe xong cười nói: "Ta trái lại nhớ được vừa rồi có người nói, ‘Hai mẫu nữ cùng ra trận, lừa gạt một đứa nhỏ còn không phải một bữa ăn sáng’, xin hỏi, ngươi so sánh ai với món ăn sáng đây? Hắn nếu là món ăn sáng, vậy ai lại là món chính đây? Tội này cần tính thế nào đây?"

Ngô phu nhân không nghĩ tới Tử Tình bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của nàng, đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận, Tiểu Dực là một bàn ăn sáng, Hoàng thượng là một bàn món chính, cho dù là ví dụ, cũng không thể dùng đến Hoàng gia nha! Việc này nếu truyền đến trong lỗ tai Hoàng thượng, ai dám cam đoan hậu quả là cái gì?

Lúc này, Mai đại nãi nãi mở miệng nói: "Cũng là lớn lên một bộ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cho dù Ngô phu nhân nói chuyện có chỗ nói sai, một thôn phụ như ngươi, lại dám lấy trà hắt một mệnh phụ, cái này gọi là dĩ hạ phạm thượng, truy cứu lên, hậu quả này, chỉ sợ không phải là ngươi có thể gánh chịu nổi, đây cũng thật là ứng với câu nói kia, người vô tri không biết sợ. Mặt khác, xin khuyên ngươi một câu, nước Kinh Thành sâu lắm, lần sau trước khi động thủ, tốt nhất suy nghĩ cẩn thận, ngươi đối mặt là ai?"

Ngô phu nhân vừa nghe Mai đại nãi nãi nói chuyện bênh vực mình, bèn nói: "Aiz, ta luôn luôn thiện tâm, không nhìn được người ta khó xử. Việc hôm nay, nếu muốn giải quyết riêng, cũng không phải không thể, ngươi quỳ xuống dập đầu cho ta ba cái, sau đó, hắt nước trà lên người mình một cái, ta sẽ tha cho ngươi, như thế nào?"

Ngô phu nhân cũng không muốn náo chuyện này quá lớn, dù sao còn có Tử Phúc, Tử Hỉ, tuy rằng phẩm cấp không lớn, nhưng Hoàng thượng coi trọng, nếu hai nhà xé rách mặt thật, chỉ sợ không phải là dễ kết thúc, nhưng trường hợp này, nàng dù sao cũng phải tìm trở về thể diện, dù sao, truyền ra ngoài, mặt mũi nàng ở đâu? Cho nên, nàng mới có thể nghĩ đến để cho Tử Tình dập đầu nhận sai, dù sao, ở trong ý thức của nàng, một nữ nhân ở nông thôn, dập đầu cho một mệnh phụ như nàng, còn không phải việc hiển nhiên? Nàng cho là đây là cho Tử Tình bậc thềm xuống đó.

Lưu thị không biết thân phận của Tiểu Dực, cũng không biết Tử Tình có nắm chắc trong lòng, nàng là biết Ngô phu nhân, biết gia thế của Ngô phu nhân không phải là Tăng gia có thể chống lại, nhưng là, nàng cũng kiên quyết không thể nhìn Tử Tình chịu nhục dập đầu, liền nói: "Vị Ngô phu nhân này, việc này, dù sao cũng là ngươi gây nên, muội muội này của ta vì nữ nhi của mình xả một hơi, cũng không đáng chỉ trích nặng, chúng ta đều là người làm mẫu thân, đều nói làm mẫu thân thì phải mạnh mẽ, đâu có người làm mẫu thân nghe được người ngoài ức hiếp con mình còn có thể ngồi im? Muốn ta nói, không bằng mỗi người lui một bước, việc này, đến đây thôi."

"Tăng phu nhân, ta biết ngươi cũng là ngũ phẩm phu nhân, bây giờ thành quan hệ thông gia với Chung gia, nhưng việc hôm nay việc, không liên quan đến ngươi, tiểu cô nhà ngươi vào cửa không nói hai lời, đã lấy nước trà đổ lên người ta, ngươi nhìn một cái, trên mặt ta, chỉ sợ đã bỏng đỏ rồi, còn có quần áo trên người, ngươi xem, việc này truyền ra ngoài, sau này ta đặt chân như thế nào?" Ngô phu nhân giũ quần áo ướt sũng trên người nói.

Tử Tình cười lạnh nói: "Đáng tiếc, nước trà này đã ngâm một hồi rồi, bằng không, cũng là có thể để lại cho Ngô phu nhân một ít ấn ký, lần sau Ngô phu nhân mới có thể nhớ được giữ đức trong miệng, lần này là gặp được ta, coi như ngươi may mắn, lần sau, đổi lại người khác, chỉ sợ không dễ qua cửa như vậy.

"A, ta vốn đang muốn khuyên Ngô phu nhân tha nhẹ cho ngươi, không nghĩ tới ngươi còn có khí phách rồi, không buông tha, cho là chúng ta không thể làm gì ngươi ư? Người tới, bắt nàng lại, bản thân ta là muốn nhìn một cái, miệng ngươi cứng rắn, hay là bàn tay của nha hoàn nhà ta cứng rắn." Mai đại nãi nãi oán giận Tử Tình chiếm đoạt Tiểu Dực, đã sớm muốn xả một hơi, lúc này bèn nghĩ tới hù dọa Tử Tình một chút, muốn xem thử Tử Tình có phải thật sự không biết sợ hay không.

Lúc này, người ngoài tiến vào hai người, một người là Thải Vân, một người là nha hoàn trông cửa vừa rồi, còn có một người đứng ở bên cạnh Mai nãi nãi, nghe thấy Mai nãi nãi thét to, liền muốn tới gần Tử Tình, Trần thị và Phó thị vừa thấy, cũng vội tới gần Tử Tình, không cho nha hoàn động thủ với Tử Tình.

Thải Vân phủi tay một cái, trước tiên quật ngã nha hoàn bên cạnh, rồi qua đi một cước gạt ngã đứa kia, quát: "Làm càn, ai dám động thủ với nãi nãi của chúng ta?"

Ngô phu nhân thấy Thải Vân che chở Tử Tình, nhìn trang phục là thân phận nha hoàn, cười lạnh nói: "A, thật là có cái loại chủ tử gì, liền có loại nha hoàn đấy, chủ tử này không biết trời cao đất rộng bản thân chịu mệt không nói, liên lụy đến nha hoàn không biết sâu cạn, tặng uổng tính mạng, lúc này mới oan đấy."

"Lời này Ngô nãi nãi nói đúng, đúng là có loại chủ tử gì, liền có loại nha hoàn đấy, một kẻ làm nha hoàn như nô tì, đương nhiên chỉ biết trung tâm hộ chủ." Thải Vân cười hì hì nói.

Tử Tình tất nhiên không biết, không riêng gì Tiểu Dực, đến cả Lí Hãn cũng tự mình dặn dò mấy người Thải Vân Truy Nguyệt, Tử Tình nếu có sơ xuất gì, xách đầu đi gặp. Có lời này của Hoàng đế làm chỗ dựa, Kinh Thành này, Thải Vân sợ ai?

Mai nãi nãi nhìn Thải Vân quen mặt, Thải Vân nói: "Đại cữu nãi nãi, tiểu gia chúng ta để cho ta đi theo Lâm nãi nãi, chính là sợ Kinh Thành có người không mở mắt, bắt nạt nãi nãi của chúng ta. Sự việc vừa rồi, nô tì cũng đại khái rõ ràng chân tướng, thật muốn truy cứu lên, chỉ sợ không phải là Ngô đại nãi nãi này có thể thừa nhận nổi, nô tì suy nghĩ cho Ngô đại nãi nãi, vẫn là sớm làm, nhận lỗi cho nãi nãi của chúng ta, cũng liền thôi."

"Ngươi không phải là người bên cạnh Dực Nhi đó sao? Làm sao chạy đến nơi này? Dực nhi đến sao?" Mai nãi nãi cuối cùng cũng nhận ra Thải Vân rồi.

"Bẩm cữu nãi nãi, sau khi tiểu gia chúng ta đưa ta cho vị Lâm nãi nãi này, chủ tử của ta chính là Lâm nãi nãi, tiểu chủ nói, Lâm nãi nãi nếu có sơ xuất gì, nô tì tự kết thúc là được." Thải Vân nói.

Ngô phu nhân vừa nghe Thải Vân là nha hoàn bên cạnh Lý Dực, huống hồ nghe lời nói của nha hoàn này, Lí Dực đối với Tử Tình không phải là để tâm bình thường, liền không dám thở mạnh, thân phận của nàng, cũng chỉ ức hiếp Tử Tình một chút, ai ngờ lại đụng phải nghịch lân của người ta, Tử Tình ngay tại cách vách trùng hợp nghe thấy được.

Lúc này, vị phu nhân bên cạnh vẫn luôn không mở miệng nói: "Lời nói vừa rồi, đúng là Ngô phu nhân hơi quá mức, một đứa nhỏ bốn năm tuổi, có thể biết cái gì? Chúng ta đều là người làm mẫu thân, ai nghe xong không tức giận?"

Lưu thị vội nói: "Chẳng phải là lý này? Lại nói tiếp, muội tử này của ta vẫn luôn là người tính tình tốt, bao nhiêu năm nay, ta thật đúng là lần đầu tiên thấy nàng tức giận như vậy, động thủ với người khác. Các ngươi ngẫm lại, tượng đất cũng có ba phần thổ tính, huống chi liên quan đến thanh danh con mình? Đổi lại ai, ai cũng không nhịn được."

Lưu thị cũng là thấy Tử Tình tựa hồ chiếm thượng phong, liền không khuyên Tử Tình nữa, kệ Tử Tình náo đi, dù sao có Thải Vân che chở.

Trần thị và Phó thị bởi vì thân phận khá thấp, trường hợp này, thật sự không thích hợp hai nàng mở miệng, nhất là Trần thị, cũng chưa từng qua lại với phu nhân nhà quan, lại càng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bảo vệ ở bên cạnh Tử Tình, Tử Tình thấy hành động vừa rồi của các nàng, trong bụng ấm áp.

Thải Vân nhìn chằm chằm Ngô phu nhân, đến cả Mai đại nãi nãi cũng không nói chuyện thay nàng nữa, Ngô phu nhân không thể không cúi đầu, quỳ gối hành lễ cho Tử Tình, nói: "Lời vừa rồi, đúng là ta thiếu suy nghĩ, ta nhận lỗi với Lâm nãi nãi, cũng xin lỗi Lâm gia tiểu thư."

"Thế là được rồi, nói ra rồi, đến đây bỏ qua. Về sau, chúng ta còn ở trong một thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chúng ta ấy à, cũng được gọi là không đánh nhau thì không quen biết, còn Lâm nãi nãi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Có lẽ, sau này còn có lúc hỗ trợ lẫn nhau. Các ngươi nói có đúng hay không? Trước tiên ta là nói một chút về bản thân ta, ta là đệ tức (em dâu) nhà mẹ đẻ Mai đại nãi nãi, người ta gọi là Thường đại nãi nãi." Thường đại nãi nãi nói.

Thường đại nãi nãi này vừa nói, vừa đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho Mai đại nãi, Mai đại nãi nãi cũng cười nói: "Đúng vậy, Lâm nãi nãi đã là cô cô của Dực nhi, chúng ta cũng liền xem như quen biết. Ngày khác cùng ngồi một chút."

Nữ nhân trong quan trường này, giỏi nhất là tùy mặt gửi lời, thấy gió lái theo, vừa thấy sức nặng của Tử Tình trong lòng Lí Dực, ai dám dễ dàng đắc tội?

"Mai đại nãi nãi, Tử Tình cũng không dám, miệng Tử Tình cũng không có cứng rắn như tay của nha hoàn của Mai đại nãi nãi." Tử Tình còn ghi hận chuyện Mai nãi nãi muốn đánh nàng vừa rồi, mặt nữ nhân này, thay đổi có chút nhanh rồi.

Thực ra, Mai gia này, cũng không phong quang như Tử Tình nghĩ, mẫu thân của Lí Dực chết sớm, hoàng hậu bây giờ đổi thành người khác, đối với Mai gia, đã sớm nhìn không vừa mắt, khắp nơi bới móc chèn ép. Bên cạnh Hoàng thượng, cơ thiếp đông đảo, chỗ nào còn có thể để ý Mai gia? Áp bảo (loại đồ để đánh bạc) bây giờ của Mai gia, chỉ có thể đặt ở trên người Lí Dực, trông cậy vào sẽ có một ngày Lí Dực có thể ngồi lên vị trí kia, chiếu cố Mai gia vài phần.

Nhưng Hoàng hậu bây giờ thế đang mạnh, người ta còn có hai nhi tử ruột thịt, nhà mẹ đẻ thế lực cũng không yếu, có thể trơ mắt nhìn Lí Dực uy hiếp đến lợi ích con mình sao? Cho nên, mới có thể sự kiện hạ độc lần đó thăm dò, ai biết sự thật rốt cuộc như thế nào? Đương nhiên, những chuyện đó sẽ không phải là một người ngoài như Tử Tình có thể biết được.

Cho nên, Mai đại nãi nãi sau khi thấy Thải Vân, mới hiểu được, Tử Tình này, là không tùy tiện đắc tội được, Lí Dực đã dám đưa đám người Thải Vân cho Tử Tình, Thải Vân đã dám nói chuyện như vậy, nói vậy, những điều này đều là qua con đường sáng của Hoàng đế, Hoàng đế là biết sự tồn tại của Tử Tình, cũng là tán thành sự tồn tại Tử Tình, bằng không, làm sao có thể cho phép nhi tử mình làm bậy như vậy?
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 485: Tặng vật liệu may mặc
Lưu thị nghe xong lời Tử Tình nói, kéo Tử Tình một cái, cười nói: "Được rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài hơn nửa ngày rồi, cũng nên trở về, sẽ không quấy rầy nhã hứng của các vị phu nhân nữa." Lưu thị nói xong liền lôi Tử Tình đi ra muốn đi ra ngoài.

Tử Tình nói: "Việc chính chúng ta còn chưa có làm đâu, vật liệu may mặc còn chưa có chọn xong."

Phó thị vuốt ngực nói: "Đại tỷ, ngươi đã sắp hù chết chúng ta rồi, còn có tâm tình mua đồ?"

"Đúng vậy, tim ta, bây giờ còn đập không ngừng, cũng hù chết ta rồi. Lúc đó đã nghĩ, sau khi ra ngoài, chúng ta vẫn là nhanh chóng về quê đi. Kinh Thành này, thật đúng là không thể nán lại thêm." Trần thị cũng nói.

"Yên tâm đi, được rồi, vì an ủi cho các ngươi, vật liệu may mặc chỗ này, ba người các ngươi mỗi người chọn một tấm, coi như ta tặng các ngươi." Tử Tình nói.

"Thế này còn không kém nhiều lắm." Trần thị cùng Phó thị cười nói.

Lưu thị liếc xéo Tử Tình một cái, cười nói: "Trước hết sờ sờ trên người ngươi mang bạc không?"

Tử Tình vừa nghĩ, đúng vậy, hôm nay là tạm thời ra ngoài, trên người thật đúng là không mang ngân phiếu, bèn cười nói: "Ta biết trên người Đại tẩu chắc chắn có, không bằng mượn một trăm lượng trước, trở về liền sai người đưa trả ngươi."

"Đức hạnh, thôi đi, là ta lôi kéo ngươi tới, đâu thể để cho ngươi một bụng tức, lại để cho ngươi tiêu pha đây?" Lưu thị cười nói.

"Đại tẩu chưa từng nghe nói, nữ nhân vừa tức giận, là thích ra phố mua đồ, tiêu hết bạc rồi, cũng là thoải mái ngay." Tử Tình nói.

Mấy người Lưu thị cũng biết Tử Tình không thiếu chút ấy, liền không tranh luận với Tử Tình nữa. Mấy người nói xong, liền lại lần nữa đi vào gian đơn vừa rồi, bắt đầu chọn vải vóc, Tử Tình chọn riêng cho Thẩm thị và Tăng Thụy Tường một cuộn gấm Tô màu thiên thanh trúc lan, nghĩ nghĩ, cũng chọn cho Dương thị và Tử Vũ một cuộn gấm Thục đỏ thẫm chim khách trèo mai, chưởng quầy tự mình thay một ấm trà nóng đi vào, tranh cãi ầm ĩ vừa rồi, hắn tất nhiên là nghe thấy được, nhưng là, người tới nơi này, một người hắn cũng không đắc tội được, chỉ có thể trốn.

Từ Thụy Cẩm phường đi ra, mấy người lại đi một chuyến đến cửa hàng bạc, dứt khoát chọn mấy mẫu trang sức mới ra, tóm lại, một trăm lượng ngân phiếu của Tử Tình, là tiêu sạch sẽ, số lẻ còn lại, mua cho bọn nhỏ chút điểm tâm của Thập Cẩm Trai trở về.

Vào cửa nhà, Tử Tình nói với Lưu thị: "Đại tẩu, sau này này dạo phố, vẫn là không cần gọi ta nữa, mỗi lần đi ra ngoài, luôn có thể gặp phải chút chuyện không thoải mái."

Lưu thị cười nói: "Tình nhi, ngươi đây nếu gọi là không thoải mái, vậy hôm nay Ngô phu nhân mới gọi là nôn đấy! Một đường đường ngũ phẩm cáo mệnh như nàng, nhà chồng và nhà mẹ đẻ thế lực cũng không yếu, ngươi bắt đầu đã hắt một chén nước trà cho người ta, còn bắt người ta chịu lỗi cho ngươi, người ta còn không biết tìm ai xả cơn giận này đâu?"

"Đó ai bảo nàng ta không giữ đức trong miệng, nữ nhi thanh thanh bạch bạch của ta, dựa vào cái gì để cho nàng ta hắt nước bẩn? Ta nếu là có mấy người Thải Vân, ta vả thẳng vào mồm nàng ta rồi." Trong lòng Tử Tình còn cảm thấy chưa hết giận.

Thải Vân ở một bên cười nói: "Được rồi, nãi nãi cũng đừng tức giận nữa, cữu nãi nãi nói rất đúng, nàng chỉ sợ trong lòng càng nôn mửa đấy, nãi nãi yên tâm, lần sau nếu có người còn dám nói xấu tiểu thư, nô tì trút giận thay nãi nãi, trước hết vả vào mồm ả một cái."

"Được, nhưng đừng làm lung tung. Nếu thật làm cho không xuống đài được, chỉ sợ chúng ta về quê cũng không thể về." Trần thị vừa nghe sợ hãi.

Phó thị cười nói: "Nhị tẩu sợ cái gì, dù sao có Đại tỷ mà. Không thấy Đại tỷ luôn luôn có phúc tinh trên cao chiếu vào sao? Lần trước ở trong tiệm, cãi nhau với Văn gia, cuối cùng cũng là Văn gia nhận lỗi, hôm nay cũng là có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm, ta coi như đã nhìn ra, Kinh Thành này, Đại tỷ đúng là đi ngang rồi."

Phó thị cùng Lưu thị đều ẩn ẩn đoán được thân phận của Lí Dực hẳn là Hoàng gia, Lưu thị là đối với sự việc Mai gia hiểu biết một ít, Phó thị tuy là đoán, chẳng qua, cũng không muốn tìm Tử Tình xác nhận, tất nhiên không thể nói với Trần thị. Cảm thấy như vậy tốt hơn, còn chưa có gánh nặng gì trong lòng.

"Đi ngang cũng là không dám, chẳng qua là, ta thật đúng là không nghĩ tới, những người này lại có thể hắt nước bẩn lên người một đứa nhỏ bốn năm tuổi, các nàng nhưng là tiểu thư khuê các từng chịu dạy dỗ một cách nghiêm khắc nha, chỉ đức hạnh này?" Tử Tình hỏi.

"Đại tỷ, đây tính cái gì, việc bẩn thỉu trong trạch môn nhiều lắm, ngươi cho là các nàng đi ra ngoài ôn hòa lịch sự, mặt mũi hiền lành, liền cho rằng các nàng ở nhà cũng như vậy, đó mới gọi là nhìn nhầm. Đại tỷ là chưa từng chịu thiệt của các nàng, thường ngày cuộc sống đơn giản, khi nào chịu thua thiệt, ngươi sẽ biết sự “tay đen tim cũng đen” của các nàng." Phó thị nói.

Phó thị năm ngoái vì chuyện của Phó đại nhân, bôn ba khắp nơi không ít, chịu rất là nhiều đau khổ, cho nên, cũng coi như có cảm xúc mà phát ra đi.

"Người khác ta là không biết, dù sao ta ra đường là sẽ lôi kéo Tử Tình, có náo nhiệt hay ho, còn có đồ miễn phí, sao lại không làm?" Lưu thị cười nói.

Tử Tình cười trả lời: "Phi, không ngờ ta đã sinh một bụng khó chịu như thế, còn phải tiêu pha. Không đi."

Tử Tình về nhà lấy ngân phiếu, nghĩ tự mình đi đưa vật liệu may mặc cho Thẩm thị bọn họ, thuận tiện đi thăm Thẩm thị và Tăng Thụy Tường. Thẩm thị thấy đồ, tất nhiên nói tốn kém, nói Tử Tình lại lãng phí tiền bạc, Tử Tình liền cùng nói giỡn giải thích một hồi.

Tử Tình đưa đi cho Dương thị, Dương thị cũng là một phen dùng lời khiêm tốn, đến nhà Tử Vũ, Hạ thái thái đang nói chuyện cùng Tử Vũ, thấy Tử Tình, vẻ mặt tươi cười, nói: "Tử Tình thật đúng là mấy hôm chưa đến nhà ta rồi, đến đến, mau ngồi."

Tử Tình cười nói: "Hạ thái thái, ta từ quê trở lại mới hai ngày, đây cũng đã là lần thứ hai tới cửa rồi."

Tử Vũ thấy vật liệu may mặc trong tay Tử Tình, hỏi: "Đại tỷ đi dạo phố?"

Tử Tình đưa vật liệu may mặc cho Tử Vũ, nói: "Lúc nãy, đi theo Đại tẩu các nàng đi Thụy Cẩm phường, mua cho mấy người các ngươi mỗi người một chất vải."

"Tỷ tỷ lại tiêu pha rồi. Bộ dạng này của ta, còn mặc cái gì chứ?"

Hạ thái thái nghe xong nhận vật liệu may mặc từ chỗ Tử Vũ, mở ra cẩn thận sờ sờ, xem xem, nói: "A, chất liệu này đúng là rất tươi sáng. Ta cũng là nghe nói vải vóc nơi đó, rẻ nhất không có mười lượng bạc một cuộn là không lấy được, chậc chậc, còn có trên trăm lượng bạc một cuộn đấy, ai ya, vẫn là Tử Tình của chúng ta ra tay hào phóng, rốt cuộc là người có tiền, muốn ta nói, tỷ muội này chính là tỷ muội, tới khi nào, người làm tỷ tỷ, cũng vẫn là nhớ tới muội tử của mình, Tử Vũ, cũng đừng quên, cái tốt của tỷ tỷ ngươi."

Một năm Hạ gia thu vào chỉ là hơn một ngàn lượng, ở trong thành An Châu coi như hương thân phổ thông, giờ vào kinh, cũng chỉ là người hạ đẳng, Hạ thái thái lúc này, càng hi vọng nhi tử mình có thể thi đỗ, không nói có thứ tự tốt, kém nhất cũng phải giống như Tử Phúc, trúng đồng tiến sĩ, như vậy, mới có thể nhập sĩ, về sau, dựa vào Tăng gia, mới có thể từ từ nâng lên.

Còn có, Tử Tình này, cũng không thể xem nhẹ, một người buôn bán như Lâm Khang Bình vậy mà cũng được Hoàng thượng đối xử đặc biệt, chẳng những cho phép hắn theo quan viên xuất dương, còn cho phép Lâm gia một thân phận Hoàng thương, lại là thất phẩm nghĩa quan gì đó, đây rõ ràng là điềm báo muốn trọng dụng Tăng gia.

Tử Tình cùng Hạ thái thái vẫn luôn là không thèm nói nhiều hơn nửa câu, thấy vậy, liền đứng lên, mà nha hoàn lúc này lại mang theo Văn Xương Văn Lâm tiến vào. Văn Xương thấy Tử Tình, nhào tới, hỏi: "Di nương, muội muội đâu? Làm sao ta đi tìm nàng, cũng không tìm được?"

Tử Tình không thể có thái độ gì đối với một đứa nhỏ, huống hồ, còn là con của Tử Vũ, bèn sờ mặt hắn, nói: "Muội muội bận đi học đó. Bây giờ nàng đều chơi cùng Vĩnh Huyên các nàng, Tiểu Văn Xương của chúng ta chuẩn bị khi nào thì vào học đây?"

"Nương ta đã dạy ta đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh rồi, đó chính là đi học sao? Muội muội biết đọc thuộc lòng không?" Văn Xương ngửa cổ hỏi.

Tử Tình cảm thấy đứa nhỏ này giờ khắc này cũng rất đáng yêu, dứt khoát bế hắn lên, nói: "Muội muội cũng học đấy, ngày khác các ngươi tỷ thí một chút."

Không nghĩ tới Hạ thái thái ở một bên nghe xong lời này, nói: "Thế Văn Xương buổi tối mỗi ngày đều phải thật cố gắng, mỗi ngày tìm muội muội tỷ thí một lần, nếu thua, a bà sẽ đánh mông ngươi."

Tử Tình vừa nghe lời này, liền đặt Văn Xương xuống, nói: "Văn Xương, di nương chỉ là một câu nói đùa, muội muội chỉ học được vài câu, đâu biết tỷ thí cái gì? Muội muội còn nhỏ mà, di nương cũng không bắt nàng, muốn chơi thì chơi đi."

Tử Tình nói xong, liền cáo từ về nhà, Hạ thái thái để cho Tử Vũ đưa ra ngoài, Tử Vũ cười nói: "Tỷ tỷ không nhịn được rồi à?"

Tử Tình nhỏ giọng dặn dò nói: "Đức hạnh, còn không phải là vì ngươi. Đứa nhỏ này ngươi để tâm nhiều một chút, đừng để cho nàng dẫn dắt sai lệch."

Tử Tình trở về nhà, Thư Ngọc đang cùng Thư Vĩ dạy Yên Nhiên đặt bút viết chữ, thấy Tử Tình, vội bỏ lại công việc trong tay, một đám nhào tới ôm ấp Tử Tình, kể chút tin đồn thú vị một ngày ở học đường, cùng với tiên sinh lại dạy những thứ gì, bọn họ hiểu đúng hay không, đây là một quy củ định ra từ khi Thư Duệ đọc sách đã bắt đầu hình thành.

Sau đó, Tử Tình thật đúng là không không ra khỏi nhà nhiều lắm, ở trong phòng nghĩ tới việc làm nhà kính, bởi vì là giai đoạn thí nghiệm, Tử Tình cũng không muốn bỏ vốn quá lớn, để cho Lâm Hưng tìm một thợ mộc, trên mặt đất làm cái lăng gỗ, làm mấy cái khung gỗ cao năm thước, đương nhiên, ở giữa chia ra rất nhiều ô nhỏ, nóc nhà, tất nhiên cũng là bốn khung gỗ có thể hoạt động một thước vuông, ở giữa đều gắn thủy tinh lên, như vậy, bất luận từ góc độ nào đều có thể nhận chiếu sáng, giữa trưa lúc mặt trời nóng nhất, còn có thể lấy nóc nhà xuống, để cho rau xanh thông gió, tiến hành sự quang hợp. Đương nhiên, nếu gặp phải ngày có tuyết, sẽ trải một tầng rơm rạ lên.

Tử Tình tự mình khom lưng tưới nước ấm lên mảnh đất nhỏ ở trong nhà kính này, cày rồi, rắc chút hạt giống cải dầu đã ngâm qua nước ấm, bởi vì Tử Tình biết cải dầu này là dễ sống nhất. Đến buổi tối, Tử Tình còn muốn treo mảnh cỏ cho nhà kính này, trải một tầng rơm rạ lên cho đất trồng rau, đặt một cái lò sưởi ở giữa nhà.

Hoa ma ma thấy cười nói: "Nãi nãi, thì ra phòng ấm này, không thể bớt việc hơn cái ở địa phương chúng ta, một ngày mấy lần tỉ mỉ hầu hạ, đám rau này nếu không lên được, tâm tư của nãi nãi có thể bị uổng phí rồi."

Như vậy qua chừng mười ngày, Tử Tình cuối cùng cũng nhìn thấy có mầm xanh nhỏ xông ra, nhưng là lá tỏi và hành lá Tử Tình trồng ở trong chậu hoa, ban ngày để ở trong nhà kính, buổi tối bưng vào trong phòng, đã dài được hai ba tấc rồi.

Thẩm thị biết Tử Tình làm phòng ấm bằng thủy tinh, không có việc gì cũng sang đây nhìn xem, giúp đỡ Tử Tình chăm sóc cải dầu trong nhà, xem ra con để bụng hơn cả Tử Tình, đương nhiên tò mò không chỉ một mình Thẩm thị, còn có Tăng gia mọi người hầu hết đều đã đến tham quan, cải dầu còn chưa có mọc ra, đã bị mọi người nhớ thương lên rồi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 486: Khang Bình về nhà
Cả một mùa đông này, Tử Tình gần như không ra khỏi nhà nữa, một là thật lòng ngại lạnh, hai là mình cũng không có gì cần mua, đồ ăn, cơ bản đều là trong trang đưa tới, phương bắc cũng có một ưu điểm lớn, tất cả loại thịt, đều bọc kỹ trong tuyết bỏ đó, có thể ăn được mấy tháng.

Cải dầu nhà Tử Tình cũng là mọc ra không ít, nhưng là rất mảnh khảnh, còn chưa đủ cho một mình Thẩm thị, Tử Tình bọn họ, cũng chỉ là lúc nấu cho đứa nhỏ chút mì sợi hoặc vằn thắn có thể thả vào một chút.

Tiểu Dực biết được, còn đặc biệt muốn cầm một nắm về nhà, nói là muốn cho hắn cha nếm thử rau xanh tươi mới, Tử Tình cũng không có cách nào cự tuyệt tấm lòng hiếu thảo của một đứa nhỏ.

Hai mươi sáu tháng chạp, Tử Vũ sinh nam hài, coi như sinh sản thuận lợi, Hạ thái thái cùng Hạ lão thái thái vui mừng cười không khép miệng lại được, bày rượu một ngày, đặc biệt mời Tăng gia, Phó gia, Tần gia ba nhà ngồi một chút, đương nhiên, Phó đại nhân cùng Tần đại nhân Tết cũng không thể về nhà, Phó phu nhân cùng Tần phu nhân nhìn phu thê nhà khác đoàn tụ, chỉ hai nhà nàng trời ngăn đất cách, còn không biết chuyện gì xảy ra đâu, trong lòng hơi có chút không phải tư vị gì.

Đương nhiên, Tết này, Lâm Khang Bình và Tử Hỉ cũng vẫn là chưa trở về, Hoàng đế cũng vẫn là vào ngày trừ tịch tặng một phần hạ lễ và một bàn tiệc rượu cho Thẩm thị, chẳng qua tháng giêng này, Lưu thị cũng bận rộn hơn năm ngoái rồi, giữa các phu nhân đón đến đưa đi, nếu không chính là ở nhà bày rượu mời khách, nếu không chính là đi ra ngoài dự tiệc, ngay cả Tử Phúc cũng cười nàng: "Một phụ nhân như ngươi, còn bận rộn hơn cả ta, khó khăn lắm ta mới được nghỉ vài ngày, cũng không thấy ngươi ở nhà ăn cơm mấy bữa."

Lưu thị nghe xong mới hơi thu liễm chút ít, từ chối một ít tụ hội không quen biết lắm, mấy gia đình mình thay phiên nhau làm chủ mời cơm mấy ngày.

Tử Lộc cùng Trần thị vào ngày mùng hai tháng hai mang theo Vĩnh Tùng về An Châu đi thi, kèm thêm Vĩnh Huyên cùng Vĩnh Sam, Trần thị ra ngoài vài năm rồi, cũng muốn về nhà thăm phụ mẫu một chút, bèn để lại Vĩnh Bách ở lại đọc sách, mang theo mấy đứa nhỏ khác trở về quê.

Nguyên quán của Thư Duệ tuy là Kinh châu, nhưng không ở Kinh huyện, là huyện Hoài ở phụ cận, Tử Tình chỉ đành phải tự mình dẫn theo hắn đi huyện Hoài tham gia huyện thử, từ huyện Hoài trở về, Thư Duệ lại bận rộn ứng đối phủ thử, còn may, hai mục sau, đều là ở trong Kinh Thành.

Tử Tình đi theo Thư Duệ một đường thi xuống, cơ hồ còn khẩn trương hơn Thư Duệ, cũng có chút hiểu được khi thi thi đại học, tâm tình của bậc cha mẹ chờ chực dưới ánh mặt trời chói chang ngoài cổng trường. Thi lại thi, thấm thoát, lại đến ngày hạ rồi.

Cũng may Thư Duệ còn rất không chịu thua kém, mỗi lần thi xếp hạng đều khá gần phía trước, một lần viện thử kém cỏi nhất, cũng là xếp thứ chín, trực tiếp vào Quốc Tử Giám học theo (dành cho các học sinh nhỏ tuổi có thành tích thi xuất sắc, không chính thức, chỉ được dự thính).

Thực ra, theo ý Thư Duệ, là muốn trực tiếp đi Tây Dương, Tử Tình không đáp ứng, thứ nhất là tuổi quá nhỏ, Tử Tình không yên lòng, thứ hai, Lâm Khang Bình đến bây giờ còn chưa có về nhà, chuyện bên ngoài, bàn luận thế nào, Tử Tình hoàn toàn không biết gì cả, đâu thể tùy ý để đứa nhỏ đi ra ngoài?

Mùa hè này, Tử Tình vẫn mang theo bọn nhỏ qua Khang viên, Thư Ngọc ở đầu năm cũng đi theo Thư Ngạn vào Văn Sơn thư viện, Thư Vĩ liền mỗi ngày cùng Vĩnh Chương, Vĩnh Nam đến trường, giữa hai bên hết sức thân mật, Tử Tình liền cũng đưa Vĩnh Chương cùng Vĩnh Nam đi Khang viên, đương nhiên, còn có Vĩnh Bách còn có Vĩnh Dung, Vĩnh Lăng cùng Vĩnh Cầm, là Yên Nhiên mời riêng. Vĩnh Liên là ở trong nhà chuẩn bị gả, đã định là ngày tốt mười sáu tháng mười rồi.

Chẳng qua làm Tử Tình đau đầu là, còn có ba đứa Tiểu Dực cùng Văn Tinh Vực, La Hạo Viêm cũng bị đưa tới. Tóm lại toàn bộ Khang viên, trẻ con tất cả lớn nhỏ là có mười ba đứa, còn không tính nha hoàn cùng gã sai vặt đi theo, Tử Tình tất nhiên cũng không có khả năng sẽ đi dạy bọn nhỏ thứ gì mới mẻ, nhưng là dạy bọn họ không ít tri thức trồng trọt, nhận biết không ít cây nông nghiệp, tự mình tham dự một số việc đồng áng đơn giản.

Tử Tình vẫn luôn than vãn mình chính là một giáo viên nhà trẻ số khổ, mỗi ngày giúp đỡ xử lý cơm canh, chơi đùa cùng bọn nhỏ, thời gian một ngày này cũng đủ bận rộn.

Ngày hôm đó, đã mùng mười tháng bảy rồi, bọn nhỏ lại đi ra sông mò cá, Tử Tình nói buổi tối sẽ nướng cá cho mọi người, cá nuôi trong nước chảy này quả nhiên so với cá nuôi trong hồ nước thường ngày ngon hơn một chút, không chỉ Tử Tình thích ăn, bọn nhỏ cũng đều thích ăn, nước sông mùa hè không sâu, bọn nhỏ đều thích chơi đùa ở trong sông, đối với việc mò cá bắt cá vẫn là làm không biết mệt.

Một mình Tử Tình ngủ trưa ở trong phòng, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, Tử Tình đầu tiên là sửng sốt một hồi, chờ hiểu được rồi, liền vội vàng hấp tấp bò dậy, còn chưa có mặc quần áo tử tế, đã bị người tiến vào cực nhanh ôm đầy ngực rồi.

Nước mắt vui sướng một giọt một giọt rơi ở trên quần áo của Lâm Khang Bình, cũng rơi vào trong lòng hắn, "Thực xin lỗi, lần này, đi thật sự hơi lâu. Ta cũng đã quên, hương vị trên người ngươi rồi."

Tử Tình vừa nghe, đưa tay nhéo ngang hông Lâm Khang Bình vài cái, nói: "Thành thật khai báo, trên người có mùi của nữ nhân khác hay không?"

"Ngươi ngửi thử, ngửi kỹ vào, chẳng qua, ta phải ngửi mùi trên người ngươi trước." Lâm Khang Bình nói xong liền muốn cởi áo cho Tử Tình.

Lúc này, Thư Duệ bọn họ chạy vào sân, hô: "Nương, có phải cha đã trở lại hay không, có phải cha đã trở lại hay không."

Hoa ma ma canh giữ ở cửa cổng trong, không biết nói cái gì với Thư Duệ bọn họ, bên ngoài không có động tĩnh rồi, Tử Tình đẩy Lâm Khang Bình nói: "Đi thăm bọn nhỏ trước, bọn họ đã hơn hai năm không gặp ngươi rồi, nữ nhi chỉ sợ cũng không nhớ được bộ dáng của ngươi nữa."

Lâm Khang Bình thở dài, theo lời đi ra ngoài, Tử Tình theo sau tựa vào trên khung cửa, thấy mấy đứa Thư Duệ hưng phấn mà bổ nhào vào trên người Lâm Khang Bình, thấy Lâm Khang Bình lần lượt ôm đứa nhỏ ném lên, bên tai vang lên tiếng thét chói tai đầy hạnh phúc của bọn nhỏ, Tử Tình giương mắt nhìn lên đỉnh đầu, buổi chiều ngày hạ, khẽ cười. Thì ra, cảm ngộ hạnh phúc bình thường chỉ là trong một cái chớp mắt nào đó.

Lúc ăn cơm chiều, Lâm Khang Bình bế Yên Nhiên, vẫn không chịu buông tay, rốt cuộc là thiên tính phụ nữ (cha và con gái), một hồi là quen thuộc ngay rồi. Lâm Khang Bình kể chút hiểu biết về hải ngoại cho bọn nhỏ, Tử Tình thế mới biết, nhóm học sinh Quốc Tử Giám đi theo bọn họ xuất dương vẫn ở lại nước ngoài, muốn học thành trở về, chỉ sợ còn phải hai năm nữa.

"Cha, ngươi nói với nương, ta cũng muốn đi Tây Dương học tập, cha, ta muốn học kỹ thuật của người Tây Dương, ngươi cũng nói, kỹ thuật của bọn họ, có rất nhiều là mạnh hơn chúng ta." Thư Duệ nói.

"Việc này, cha thật đúng là không quyết định được, nghe nương ngươi nói, ngươi không phải là tú tài sao? Khó khăn lắm thi được vào Quốc Tử giám, vì sao muốn đi quốc gia Tây Dương? Phải biết rằng, một đường bôn ba, khổ sở này, người bình thường đều không chịu nổi." Lâm Khang Bình nói.

Thư Duệ nhìn Lâm Khang Bình nói: "Cha, ta không sợ, ngươi và nương không phải là thường dạy chúng ta, không có bất kỳ thứ gì là có thể không trả giá nỗ lực mà có được, ta còn trẻ, đi ra ngoài học vài năm, trở về lại hiếu kính các ngươi thật tốt cũng giống thế."

Tử Tình vội nói: "Được rồi, được rồi, chờ mấy ngày nữa rồi nói sau. Khó khăn lắm cha ngươi mới trở về, cả nhà đoàn tụ rồi, ngươi lúc này nói muốn đi, cha ngươi cũng sẽ không nỡ. Ngoan nào, chờ mấy ngày nữa sẽ bàn lại."

Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm nghe xong đều nói: "Không bằng chúng ta cũng đi xem xem, nghe nói người Tây Dương là tóc vàng mắt xanh, chúng ta muốn đi cùng, cô cô khẳng định có thể yên tâm."

Hai đứa nhỏ này, năm nay cũng đều thi Hương rồi, thành tích của Văn Tinh Vực còn tốt hơn Thư Duệ chút ít, là xếp thứ sáu, La Hạo Viêm là mười tám, cũng là đi theo con đường văn cử. Cho nên, hai đứa nhỏ này mới có thể nói, cũng muốn đi Tây Dương kiến thức một chút, tầm tuổi này, nào có người không tò mò đối với thế giới bên ngoài?

Tử Tình nghe xong trái lại không nhiều lời, nếu mấy nhà này đi chưa hẳn không phải là chuyện tốt, đối với bản thân đối với quốc gia đều có ích, không cần phải nói, tương lai Lí Dực nếu ngồi lên vị trí kia, Văn gia và La gia, khẳng định đều là trọng thần.

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình cúi đầu trầm tư, bèn nói: "Các ngươi muốn đi ra ngoài, đều có cơ hội, Tử Hỉ cữu cữu đã bàn xong với Đại Anh Quốc rồi, về sau hàng năm chúng ta đưa ba mươi đứa nhỏ đi qua chỗ họ học tập, bọn họ cũng hàng năm đưa ba mươi đứa nhỏ tới đây học tập văn hóa phương Đông, cái này gọi là trao đổi sinh gì đó, một nhóm người Tây Dương đầu tiên theo sau đến ngay, việc này, năm ngoái Hoàng thượng đã chấp thuận rồi. Chúng ta cũng là chờ Hoàng thượng hồi âm, bằng không, đã sớm trở về rồi."

Thư Duệ vừa nghe vui vẻ rồi, nhìn Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm nói: "Được, chúng ta hãy bằng bản lĩnh của mỗi người, xem ai có thể thi được, tốt nhất, chúng ta đều có thể đi."

Tử Tình chú ý tới Tiểu Dực ở một bên hình như có chút rầu rĩ không vui, xem ra, cũng là vì thân phận của mình mà buồn rầu, hắn là không có khả năng được đi ra ngoài.

Tử Tình kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Mỗi người từ nhỏ đều có sứ mệnh và trách nhiệm của chính hắn, sứ mệnh và trách nhiệm của ngươi không giống với người khác, hơn nữa, sứ mệnh và trách nhiệm của ngươi liên quan đến tình trạng sinh tồn của ngàn vạn người, cho nên, cô cô hi vọng ngươi, ánh mắt có thể phóng xa một chút. Ngươi yên tâm, cho dù không ra khỏi biên giới, ngươi nếu muốn học mà nói, có người có thể dạy ngươi như thế."

Tiểu Dực cho là Tử Tình có thể dạy hắn, nghe xong lời Tử Tình nói, cười dùng sức gật đầu, Tử Tình biết hắn hiểu lầm rồi, bèn nói: "Ngươi nghĩ, Quốc Tử Giám sau này không phải là có người Tây Dương rồi sao? Có cái gì không hiểu, tìm bọn họ xin chỉ bảo không phải là giống nhau sao, tội gì bỏ gần cầu xa."

Tiểu Dực nghe xong cười khổ, đột nhiên nghĩ tới Văn Tinh Vực bọn họ vừa đi là vài năm không trở lại, đến lúc đó, bên cạnh Yên Nhiên chỉ có hắn, trái lại cũng không tồi, bèn lại cười rồi.

Tử Tình thấy hắn nở nụ cười liền yên tâm hơn, đâu có biết trong lòng hắn nghĩ cái gì?

Bởi vì Tử Tình nhớ Tử Hỉ, cho nên, ngày hôm sau đã mang theo bọn nhỏ trở về thành, lúc Tử Tình đi, Tử Hỉ đã tiến cung rồi, còn chưa có về nhà. Một nhà Tử Lộc cũng là đã trở lại.

Tử Tình nghe xong oán giận nói: "Hoàng đế này cũng không để cho người ta nghỉ một lát, mới trở về đã tìm đi rồi."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Tiểu Tứ đi một chuyến này trở về, trái lại nhìn chững chạc hơn trước kia nhiều. Ta nghe hắn nói, Hoàng thượng cũng sốt ruột lắm, có rất nhiều chuyện, cũng muốn đích thân hỏi hắn đi?"

Nhi tử xuất dương có thể an toàn trở về, lại nhận được sự coi trọng của Hoàng thượng, trong lòng Thẩm thị đương nhiên vui vẻ.

"Nhị ca, các ngươi trở về khi nào? Sao không có người đưa tin cho chúng ta? Vĩnh Tùng thi như thế nào?" Tử Tình hỏi.

"Cũng không tệ, là Lẫm sinh, hơn ta năm đó nhiều." Tử Lộc cười nói.

"Chúng ta cũng là ngày hôm qua vừa đến, thật khéo, lại có thể đụng phải Tiểu Tứ bọn họ ở ngoài thành. Năm nay chuyện vui của chúng ta nhất định không ít rồi." Trần thị nói.

Đang nói, Phó phu nhân vào cửa, nàng cũng là biết nữ tế vừa trở về, lẽ ra, phải là ở nhà chờ nữ tế tới cửa vấn an nàng, nhưng là, nàng biết Tử Hỉ tiến cung rồi, cũng không chờ được nữa, vội vàng chạy tới.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 487: Bán đấu giá
Tử Hỉ là vào gần giờ Dậu mới vào nhà, lúc vào cửa hớn hở đầy mặt, vừa thấy Phó phu ở đây, vấn an xong, biết Phó phu nhân muốn hỏi cái gì, liền nói trước: "Nhạc mẫu, hôm nay Thánh thượng không nhắc tới sự việc của nhạc phụ, một mực hỏi ta những trải qua hai năm này, ta cũng không tìm được cơ hội nói chen vào, chờ lần sau đi."

Phó phu nhân nghe xong, đành phải nói: "Vậy chờ lần sau đi, nữ tế cần phải để tâm nhiều hơn, ta duy nhất có thể trông vào, cũng chỉ có ngươi thôi. Kính xin nữ tế để ở trong lòng."

Lời này, Tử Hỉ nghe xong không vui, nói: "Nhạc mẫu, ta không có không để ở trong lòng, chẳng qua là, hôm nay là quân thần lần đầu tiên gặp mặt, Hoàng thượng rất có hứng hỏi mắt thấy tai nghe hai năm này, ta đâu thể quét đi hứng chí của Hoàng thượng?"

Phó thị ở một bên nghe xong, cũng khuyên Phó phu nhân nói: "Nương, yên tâm đi, tướng công trong lòng đều biết, dù sao cũng phải tìm cơ hội thích hợp, bằng không, còn không bằng không mở miệng."

Lời này nghe, Phó thị vẫn là hiểu lẽ, Tử Hỉ liền xoa dịu một chút, nói: "Ta biết nhạc mẫu cũng là quan tâm sẽ bị loạn, ta sẽ tìm cơ hội tốt, thăm dò ý tứ của Hoàng thượng."

Lúc này, Lưu thị phái người đến nói, hôm nay ở nhà nàng, đón gió tẩy trần cho Tử Hỉ và Lâm Khang Bình, bảo mọi người đều đi qua. Tử Hỉ nghe nói Tử Tình đã từ trong trang trở lại, thay quần áo, liền cùng Phó thị đi qua, Phó phu nhân tự đi về nhà rồi.

Tử Tình thấy Tử Hỉ, lôi kéo nhìn nửa ngày, nói: "Quả nhiên thành thục ổn trọng rồi, chẳng qua là gầy đi nhiều, càng có vẻ thanh tú, trái lại như thanh niên đôi mươi."

Tử Hỉ nghe xong kêu khổ nói: "Tỷ, ngươi là không biết, người Tây Dương này ăn những thứ gì, chúng ta đâu có ăn nổi? Ta vốn đã không thích ăn đồ làm bằng bột mì, cái bánh mì gì đó kia, đâu thể làm cơm ăn? Cũng không có xào rau, nấu lung tung một cái, hai năm này, thật là khổ chết ta rồi, ngươi là không biết, ngày hôm qua vừa vào nhà, việc đầu tiên chính là nài nương làm cho ta một bữa cơm, cũng làm ta no hỏng rồi."

"Chắc là ngươi quá soi mói rồi, ta thấy muội phu còn tốt mà, cũng không có gầy lắm?" Lưu thị cười nói.

"Tỷ phu người nọ ta cũng không so được, trừ nhớ nhà, cái khác hắn vẫn còn thích ứng, người ta đến nơi nào cũng có thể thành công, một chuyến này, hắn còn làm không ít việc tư, bàn mấy vụ làm ăn. Ta cũng phát hiện, tỷ phu thật sự là thiên tài kinh thương, ánh mắt nhìn người cũng tốt, thủ hạ kẻ thì đảm đương kẻ thì sử dụng, không có một người nào là phế vật." Tử Hỉ cười nói.

Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Không nói một mình ngươi già mồm cãi láo, con người ở dưới điều kiện gì nói cái đó, đồ không có, ngươi cũng không thể để cho người ta biến ra."

"Không nói những thứ đó, ta khá tò mò, ngươi từ đâu nhìn ra Khang Bình là thiên tài kinh thương, Khang Bình đều đã làm những vụ buôn bán gì, nói nghe một chút." Tử Phúc hỏi.

Việc này, Tử Hỉ nhìn thoáng qua Khang Bình, thấy Khang Bình không có ý phản đối, bèn nói: "Là cái gì tỷ phu làm cho ta bội phục, các ngươi biết không? Hắn từ Giang Nam mua tất cả các tác phầm thêu của rất nhiều phường thêu có tiếng, nhất là loại lớn, cũng không chiếm chỗ, đến nước ngoài, bởi vì chúng ta ở Đại Anh quốc thời gian dài, tỷ phu tìm vài thợ mộc tốt tại bản xứ, mua vật liệu gỗ tốt một chút, dựa theo kích cỡ của những bức tranh thêu cỡ lớn này, hoặc là bình phong lớn, hoặc là bình phong trên kháng, hoặc là đồ trang sức,..v.v., tất cả đều phối xong rồi, sau đó, mời người Tây người ta giúp hắn làm một cái hội đấu giá gì đó, cục cưng của ta, các ngươi biết bức tranh thêu lớn nhất kia, tỷ phu tốn năm trăm lượng bạc mua về, cộng thêm gỗ làm bình phong, cũng không quá sáu trăm lượng bạc, tỷ phu bán bao nhiêu bạc, các ngươi đoán xem? Đoán trúng có thưởng."

"Một ngàn." Lưu thị nói.

"Một ngàn nhất định không chỉ có thế, Tứ đệ kinh ngạc như thế, giá nhất định là cao, ta đoán năm ngàn lượng." Trần thị nói.

"Không thể chứ, năm ngàn lượng, cũng quá đen tối rồi, ta đoán ba ngàn lượng." Đây là Dương thị.

Kế tiếp, có đoán hai ngàn, ba ngàn, năm ngàn, đoán cao nhất tám ngàn, là Tử Phúc.

Tử Hỉ nhìn Tử Tình, hỏi: "Tỷ, tỷ phu nói cho ngươi hay không?"

Tử Tình lắc đầu, nói: "Ngươi nói bức tranh thêu đó có bao nhiêu lớn trước? Ta sẽ đoán một con số."

"Thêu hai mặt, mặt thêu là 《 thanh minh thượng hà đồ 》của Trương Trạch Đoan" Tử Hỉ nói.

Tử Tình vừa nghe cái này, bèn nói: "Ít nhất hẳn là có thể bán được hai vạn lượng bạc."

"Tỷ, các ngươi thật đúng là một nhà, ngươi còn chưa có đoán chuẩn, tỷ phu bán ba vạn lượng bạc, ba vạn lượng đó? Cứ buôn đi bán lại như vậy, đủ chúng ta tiêu dùng cả đời rồi. Còn có một chiếc bình phong gấp mười sáu cánh, lại cũng bán hai vạn tám, một chuyến này, tỷ phu thật là không có phí công đi, chỉ những bức tranh thêu này, đã đủ cho tỷ phu ăn cả đời nhỉ? Ta thế mới biết, những bức tranh thêu người Tây mua về từ chỗ chúng ta, có thể kiếm được bao nhiêu bạc rồi?"

"Vậy đám tơ lụa và bức tranh thêu các ngươi mang đi đâu?" Tử Tình hỏi.

"Chúng ta tất nhiên cũng học tỷ phu, vòng mấy thành thị và quốc gia, mới bán hết, một chuyến này, chúng ta cũng kiếm được hai trăm vạn lượng bạc trắng, chẳng qua đều đổi thành súng pháo và máy móc, sớm đã mang về rồi." Tử Hỉ nói.

Trong lúc nói chuyện, Xuân Đào nói cơm đã dọn xong, mọi người ngồi xuống.

Bàn nam bên kia, Tử Phúc hỏi Lâm Khang Bình nói: "Muội phu một chuyến này làm thành vài nét bút buôn bán, Thánh thượng sẽ không giận chó đánh mèo ngươi chứ? Có phải giống như Phó gia và Tần gia hay không?"

Tử Hỉ nói: "Đây sẽ không, tỷ phu là mua đồ ở Giang Nam, đồ của chúng ta là đã sớm mua xong rồi. Còn có, bức tranh thêu này, có thể bán ra những giá đó, toàn bộ may nhờ có biện pháp của tỷ phu, Thánh thượng đã biết rồi, ngợi khen còn rất nhiều. Việc này tính chất không giống, mỏ là của quốc gia, cũng là quốc gia cần, dùng xong sẽ không còn. Bức tranh thêu này chỉ cần người còn, là có thể có, hơn nữa, chúng ta cuối cùng cũng hãnh diện một phen, nhưng là kiếm bạc của người Tây Dương, rất nhiều rất nhiều.

Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Cây to đón gió, chỉ sợ Kinh Thành đều sẽ truyền khắp rồi. Khang Bình tốt nhất vẫn là yên tĩnh hai năm, chờ tiếng gió qua, lại làm chút gì đó."

Tử Thọ cười nói: "Tỷ phu, đồ của ta bán ra bao nhiêu? Ta cũng trông vào cái này nuôi con đấy!"

Thì ra, Tử Thọ và Tử Lộc cũng đem tác phầm điêu khắc và tác phẩm thư pháp bên mình nhờ Lâm Khang Bình mang đi không ít, muốn xem thử có thể được ưa thích hơn ở trong nước hay không, coi như là thử nước đi?

"Yên tâm, bán cả rồi, chỉ nhiều không ít, ngươi là hơn bốn trăm lượng bạc, tác phẩm thư pháp của Nhị ca bán năm trăm lượng bạc." Lâm Khang Bình thuận miệng nói.

"Không nghĩ tới trí nhớ của tỷ phu tốt như vậy, há mồm nói luôn được." Hạ Cam Vĩnh cười nói.

"Mấy năm nay chỉ ghi nhớ sổ sách, chút ấy nếu không nhớ được, chẳng phải là chỉ chờ bị lừa gạt?" Lâm Khang Bình cười nói.

Bàn nữ bên này, Lưu thị cười nói: "Muội muội tốt, Tình nhi tốt, Đại chất nữ ruột thịt của ngươi còn có ba tháng nữa là xuất giá rồi, ngươi không phải là nên thêm chút gì?"

Tử Tình nghe xong kéo ống tay áo, run run tay, Trần thị thấy cười nói: "Muội muội không nói lời nào, chỉ run tay làm cái gì?"

"Ta thấy nổi lên một tầng da gà, liền run run. Lời nói của Đại tẩu, thật là làm cho người ta không chịu được." Tử Tình cười nói.

Người trên bàn một trận cười vang, Lưu thị thấy đập đũa một cái, hất quai hàm nghiêm nghị nói: "Tử Tình, chất nữ ngươi sắp xuất giá rồi, nên chuẩn bị những gì ngươi xem rồi làm. Ta là nên nói như vậy?"

Lưu thị nói xong chính mình cũng không nhịn được cười, mọi người thấy càng cười ghê gớm, có ngã ngửa, có nằm sấp ra bàn, có nằm sấp lên ghế tựa, cuối cùng ngay cả Tử Phúc bọn họ đều kinh động rồi, chạy tới, hỏi: "Các ngươi làm cái gì mà vui vẻ như vậy?"

Tử Tình ôm bụng cười nói: "Đại ca, ngươi đã tới. Đại tẩu bắt nạt ta đó!"

"Bắt nạt ngươi ngươi còn có thể cười thành như vậy?" Tử Phúc không hiểu.

"Thật sự, Đại tẩu bảo Tử Tình thêm trang cho Vĩnh Liên đó! Đại tẩu lôi kéo muội muội nói hay nói tốt, Tử Tình mặc kệ." Trần thị cười nói.

"Muội muội, nói cho Đại ca, ngươi chuẩn bị thêm cái gì?" Tử Phúc cười hỏi.

"Đại ca, ngươi cũng không thể như vậy. Ta chuẩn bị cho Vĩnh Liên một bộ bức tranh thêu, đã thêu có hơn một năm rồi, không có nghe Tiểu Tứ nói, có thể bán hơn vạn lượng bạc trắng, thế này còn chưa đủ?" Tử Tình cười nói.

"Nha, khi ta thành thân muội muội còn tặng một bức đấy, không bằng, chờ muội phu khi nào đi quốc gia Tây Dương, cũng bán giúp ta, ta chỉ cần một vạn lượng bạc là được." Trần thị cười nói.

Trần thị vừa nói lời này, mấy người Lưu thị rối rít hưởng ứng, bởi vì khi bọn họ thành thân, Tử Tình tặng mỗi nhà một bức, một vạn lượng bạc trắng, ai không đi đổi?

Tử Tình nghe xong đứng lên, vỗ cái bàn một cái nói: "Vô lương tâm quá, chẳng lẽ tình ý của ta đối với các ngươi, còn kém hơn một vạn lượng bạc kia sao? Lại có thể không một người nghĩ tới giữ làm kỷ niệm, làm cho một tấm lòng son của ta làm sao chịu nổi?"

"Đức hạnh, ngươi ngay tại bên cạnh chúng ta, quay đầu lại mỗi người tặng chúng ta một món cũng được? Nhỏ một chút cũng được, ta nhất định giữ lại làm kỷ niệm." Lưu thị cười nói.

"Được, xem ở phần thành tâm như vậy của Đại tẩu, mỗi nhà cho một cái khăn." Tử Tình nói xong ngồi xuống.

Mấy người Lưu thị đi đến trước mặt Tử Tình, ấn Tử Tình lại, cù buồn Tử Tình, Thẩm thị thấy cười nói: "Tình nhi, ngươi theo các nàng đi, nhìn các nàng một đám đáng thương, khó khăn lắm mới dám cãi lại, một nhà cho thêm một thứ, cho hai cái khăn tay."

"Được, ta nghe nương, cho hai cái khăn, còn không thả ta?" Tử Tình thật sự không chống đỡ được rồi, vội vàng cầu xin tha thứ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, thì ra là tuyên chỉ đến, ngay buổi trưa ngày mai sau khi hạ triều, Lâm Khang Bình đi cùng Tử Hỉ tiến cung.

"Hoàng thượng là muốn gặp tỷ phu, tỷ phu đêm nay suy nghĩ thật kỹ, ngày mai có cái gì muốn nói, còn có, một lát nữa ta đi tìm ngươi, cùng nhau nghĩ một phần sổ con. Hôm nay Thánh thượng còn giao cho ta vài việc, Đại ca lát nữa cũng đi, ra chút chủ ý." Tử Hỉ nói.

Vừa nói cái này, mọi người không còn tâm tư gì náo loạn nữa, cơm nước xong xuôi, mấy người Tử Hỉ liền vào thư phòng nhà Tử Phúc, mấy người Tử Tình vẫn nói giỡn cùng Thẩm thị.

Lúc này, Hạ thái thái cũng tiến vào, hôm nay Tăng gia mở gia yến, khó khăn lắm một nhà mới đoàn tụ, nàng cũng không có không biết xấu hổ tới quấy rầy, lúc này đánh giá tầm tầm rồi, liền tìm tới đây, cũng muốn nghe một chút Tăng gia có những chuyện tốt gì?

Hạ thái thái vừa vào cửa đã cười nói: "Thật náo nhiệt, từ rất xa đã nghe thấy tiếng cười bên này, ta không nhịn được, cũng tới tham gia náo nhiệt một chút. Đúng rồi, thông gia phu nhân, ngày mai nhà ta bày mấy bàn rượu, đón gió cho tỷ phu và Tứ ca Tử Vũ nàng, để cho nhà ta cũng náo nhiệt một chút, thêm chút nhân khí."

Trần thị nghe xong vội cười nói: "Hạ thái thái, ngày mai đến lượt nhà ta, đã nói trước rồi, ngày kia sẽ đến nhà Tình muội muội, mấy nhà chúng ta luân phiên."

Hạ thái thái nghe xong nhìn về phía Thẩm thị nói: "Thông gia phu nhân cho một câu, mấy nhà chúng ta cũng là nhiều ngày không có ngồi chung một chỗ, sao không bảo bọn họ lui hai ngày sau?"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 488: Người nghe có lý
Thẩm thị nói: "Vẫn là thôi đi, bọn nhỏ lập tức phải vào học đường rồi, chờ bọn chúng vào học đường, chúng ta lại tụ tập cũng không muộn, dù sao mỗi ngày đều ở cùng nhau."

Thẩm thị mặc dù không thích Hạ thái thái, nhưng Hạ Cam Vĩnh cũng là nữ tế của mình, cũng không thể tiếp tục lâu dài như vậy, lần này nếu không trúng nữa, đúng là nên để cho các con nghĩ biện pháp thay hắn. Đương nhiên, đây là tính toán trong lòng Thẩm thị, còn chưa có nói cùng bất luận kẻ nào.

Thẩm thị lên tiếng rồi, Hạ thái thái cũng không tiện cưỡng cầu, chẳng qua nhìn một vòng, không nhìn thấy nhi tử mình, liền hỏi một câu.

"Nương, tướng công đi theo ca ta bọn họ đi thư phòng rồi, Tứ ca ta muốn nghĩ thánh chỉ, Đại ca bảo bọn họ đều đi theo đi nghe một chút, cũng tiện biết tình huống mới nhất của triều đình, tương lai thi Hương lúc làm sách luận có lẽ còn cần dùng đến." Tử Vũ nói.

"Được được, sớm nên như thế." Hạ thái thái nghe xong tươi cười đầy mặt.

Bởi vì có Hạ thái thái, mấy người Tử Tình các nàng vài cũng không thể tùy ý như vậy nữa, Hạ thái thái hỏi một chút Lưu thị tình hình chuẩn bị gả cho Vĩnh Liên, Vĩnh Liên vốn là ngồi ở phòng khách, nghe thấy Hạ thái thái hỏi cái này, liền đi vào phòng, thuận tiện kéo Tử Tình đi, muốn cho Tử Tình xem xem giá y nàng thêu.

Giá y này, Lưu thị vẫn là rất tốn nhiều tâm tư, chất liệu không cần phải nói, chỉ là thêu, nhiều chỗ, đều là chỉ vàng bạc, một khoản này tiêu phí đã đạt tới trên trăm lượng bạc, bởi vậy có thể thấy được, sự coi trọng của Lưu thị đối với cửa hôn sự này.

Tử Tình lôi kéo tay Vĩnh Liên ngồi xuống, hỏi: "Ngươi đối với nhà bọn họ còn vừa lòng không?"

Vĩnh Liên cúi đầu, ngượng ngùng mà gật gật.

Tử Tình hỏi: "Nếu, cô cô nói là nếu, tình huống nhà bọn họ không giống như chúng ta, hắn nhất định phải muốn cưới thiếp, bên người không có khả năng chỉ có một mình ngươi, ngươi có thể dễ dàng tha thứ những thứ đó sao?"

"Cô cô, nương ta cũng từng nói với ta cái này, cha ta và các thúc thúc là vì đi ra từ nhà nông, a bà không cho cưới thiếp, nhưng gia tộc lớn đứng đắn, nhà ai không có những thứ đó? Nương ta, bảo ta đừng một mực so đo những thứ này, ta là chính thất, chính thất phải có khí độ của chính thất, nương ta còn sắp xếp cho bốn nha hoàn hồi môn, cô cô, cái gì là khí độ của chính thất?" Vĩnh Liên hỏi.

Tử Tình thật đúng là bỗng chốc bị hỏi ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ, nói: "Cái này cô cô thật đúng là không dễ nói, chính là hắn ở nhà có thể không chỉ một mình ngươi, một tháng luôn có vài ngày đi phòng người khác, ngươi không thể tranh cãi ầm ĩ với hắn, nhưng là nếu hắn đi ra bên ngoài chơi bời lêu lổng, ngươi vẫn là phải khuyên nhủ hắn thật tốt. Nữ nhân tới khi nào, cũng không thể quá thuận theo nam nhân, bằng không, càng đi về phía sau, ngươi ở trong lòng hắn càng không có địa vị. Ngươi đến nhà bọn họ, nhất định sẽ không để cho ngươi đương gia, chẳng qua, gia đình nhỏ của mình vẫn là phải quản lý tốt, đồ cưới nương ngươi cho ngươi ngươi vẫn là phải tự xử lý tốt."

Tử Tình dặn dò vài câu, cái khác, mình cũng không thể nghĩ được, lại nói: "Không bằng, ngươi mỗi ngày đi tìm Hoa ma ma, nhờ nàng tốn một canh giờ nói những chuyện trong đại trạch môn cho ngươi, cô cô cũng không rõ lắm, ngươi cũng biết, cuộc sống của cô cô, luôn luôn đơn giản."

Vĩnh Liên gật gật đầu, lúc này Yên Nhiên đi vào tìm Tử Tình, nói là Lâm Khang Bình tìm nàng về nhà.

Yên Nhiên thấy giá y của Vĩnh Liên đặt ở trên kháng thì mở to hai mắt lạch bạch chạy tới, nói: "Bộ đồ mới của tỷ tỷ thật xinh đẹp, Yên Nhiên cũng muốn?"

Tử Tình nghe xong cười nói: "Ngươi mới bao lớn, tỷ tỷ là giá y, chờ ngươi trưởng thành rồi, tự mình làm đi. Chẳng qua nói đến cái này, nương cũng nên dạy ngươi thêu thùa rồi.

Yên Nhiên gần đây vẫn luôn đi theo La Sở Sở học đàn, rốt cuộc tiến bộ một chút, có thể là bị La Sở Sở ảnh hưởng, cô gái nhỏ này thích cầm kỳ thư họa, Lí Dực lại tìm riêng cho nàng tiên sinh thi họa, cờ vây hơn phân nửa là Lí Dực tự mình dạy.

Yên Nhiên vừa nghe học thêu thùa may vá, bĩu môi lên, Tử Tình ôm lấy nàng cười nói: "Ngươi xem quần áo nương làm cho các ngươi đẹp không? Ngươi xem xiêm y của tỷ tỷ xinh đẹp không? Chờ ngươi học xong, ngươi muốn làm xiêm y xinh đẹp gì mà chả được? Nương còn có thể dạy ngươi thêu hoa, ngươi không phải nói, hầu bao nương làm xinh đẹp sao?"

Tiểu nha đầu quả thực không cần dụ dỗ, nghe được xiêm y xinh đẹp là động tâm luôn, Tử Tình bế nàng vào phòng khách, Lâm Khang Bình vội đón qua, tiểu nha đầu ôm cổ Lâm Khang Bình nói: "Cha, ta muốn học thêu thùa may vá, làm xiêm y xinh đẹp cho cha."

Lâm Khang Bình nghe xong vui mừng ôm Yên Nhiên hôn không ngừng, mấy đứa Thư Duệ trong góc cũng chạy tới, hỏi: "Còn ta? Còn ta?"

Lưu thị nhìn cười nói: "Tương lai Yên Nhiên nhà ngươi nếu xuất giá rồi, đồ cưới này, còn không gánh mười dặm xa, cũng cho chúng ta nhìn xem mười dặm hồng trang chân chính."

"Phải đó, chỉ bằng vào của cải của Đại tỷ và tỷ phu, mười dặm hồng trang còn không phải một bữa ăn sáng, trong nhà tỷ tỷ nhiều đồ tốt lắm đó." Phó thị cười nói.

"Tỷ phu tìm kiếm thứ tốt xung quanh, đã sớm bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho cháu ngoại gái của ta rồi, tương lai cũng không biết đứa nào có phúc có được." Tử Hỉ ở một bên góp vui nói.

Người khác nghe xong còn được, chẳng qua là một câu nói đùa, hết lần này tới lần khác Hạ thái thái quá nhạy cảm, nhìn Yên Nhiên ngứa ngáy trong lòng.

Mà Tử Phúc lại còn nói thêm: "Vừa nói cái này, ta cũng muốn bắt đầu tìm một thứ tốt nghiêm chỉnh cho Đại cháu ngoại gái của ta, các ngươi cũng để ý một chút, ta cũng đã đặt lời trước rồi, qua cửa của ta trước, không tốt ta là không bỏ qua cho đâu."

Mấy người Tử Lộc còn có cái gì không rõ, nhân tình bọn họ nợ Tử Tình, là nợ lớn, rối rít cười nói, nên vậy.

Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Vậy cứ để cho Đại cữu đứa nhỏ nàng tính toán kỹ trước đã, phân công nhiệm vụ cho các nhà, chúng ta về trước."

Trở về nhà, đuổi bọn nhỏ đi ngủ, Tử Tình mới nhớ tới hỏi: "Hôm qua sao không nói cho ta chuyện các ngươi ra ngoài?"

Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Hôm qua nào có thời gian nói những thứ đó? Chờ đến lúc ta muốn nói, ngươi đã mệt ngủ rồi."

Tử Tình vừa nghe, mặt đỏ lên, "Hừ, ai hỏi ngươi những cái đó? Ta muốn hỏi là một chuyến này chúng ta rốt cuộc thu vào bao nhiêu tiền?"

Lâm Khang Bình thấy, trực tiếp bế Tử Tình lên kháng, thổi đèn, ậm ậm ờ ờ nói: "Có cái gì muốn hỏi, ngày mai lại nói."

Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là giờ thìn rồi, bởi vì Lâm Khang Bình muốn cùng Tử Hỉ tiến cung, Tử Tình liền chịu đựng đau nhức, rửa mặt chải đầu diện trang phục cho hắn, tóc đều là Tử Tình đích thân búi cho hắn, dùng một cây trâm phỉ thúy hồng, phối với một thân áo thân thẳng màu tím nhạt, đai lưng khổ rộng màu tím nhạt cùng với hầu bao màu tím nhạt và ngọc bội, cùng với khăn chít đầu cùng màu.

Tử Tình quan sát vài lần, cười nói: "Trang phục này, trái lại cũng giống công tử gia nhà giàu rồi."

Lâm Khang Bình nghe xong khẽ nhéo má Tử Tình, cười nói: "Chúng ta vốn chính là nhà giàu rồi, ta là công tử gia nhà giàu, ngươi là nãi nãi nhà giàu, chờ ta từ trong cung trở về, mới nói tỉ mỉ cho ngươi."

Lâm Khang Bình nói xong hôn một cái ở trên mặt Tử Tình, cười rồi đi.

Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình thấy mấy đứa Thư Duệ đang chuyển đồ, bèn hỏi: "Duệ nhi các ngươi làm cái gì đấy?"

Thư Duệ nói: "Nương, ta mang theo bọn đệ đệ thu dọn đồ, ngày mai ta phải đi Quốc Tử Giám đọc sách rồi, bọn đệ đệ cũng phải đi thư viện rồi."

Đang nói, Hoa ma ma tiến vào, nói: "Nãi nãi, muốn ta nói, mấy ca có thể chuyển đến viện tử bên ngoài ở, để lại hai nha hoàn gác đêm ở phòng ngoài, tiểu thư Yên Nhiên thì do ta và nha đầu Truy Nguyệt ở cùng, cũng đến ở trong viện tử của nàng đi."

Tử Tình biết ý của Hoa ma ma, bây giờ Lâm Khang Bình đã trở lại, bọn nhỏ ở cách vách, lỡ như không cẩn thận làm ra chút tiếng động gì, thật đúng là không thỏa đáng.

"Nương, muội muội cũng đừng tách riêng một viện tử, không bằng cứ ở cùng chúng ta, muội muội ở đến cách vách của chúng ta, nương yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt muội muội ." Thư Ngạn vội nói.

Tử Tình nói: "Đang yên lành chuyển cái gì? Ngày mai đã đi rồi."

Thư Duệ nói: "Nương, Hoa ma ma nói rất đúng, chúng ta lớn tuổi rồi, ở cùng cha nương, người ngoài biết sẽ chê cười, còn có, Hoa ma ma nói, gia đình đại hộ nghiêm chỉnh, nam hài tử đầy mười tuổi là phải đến ngoại viện ở, nương, ta đã mười bốn rồi, không bằng nhân lúc hiện tại chuyển thôi?"

Tử Tình vừa nghe liền hiểu ý Thư Duệ, nói: "Gọi Tiểu Phấn và Tiểu Bạch tỷ tỷ giúp các ngươi thu dọn."

Hoa ma ma nghe xong cười nói: "Vẫn là ta đến giúp bọn họ bày biện dọn dẹp phòng ở một chút, bảo đảm thỏa đáng."

Tử Tình vừa nghe cái này, lại nhớ tới Vĩnh Liên, nói: "Ma ma, ta còn một việc cầu ma ma đấy, Vĩnh Liên không phải sắp thành thân sao? Ta muốn nhờ Hoa ma ma giúp đỡ dạy dỗ mấy ngày, ma ma xem có thể được không?"

"Cái này có cái gì mà được hay không được, gọi nàng đến, ta cũng đang muốn để cho tiểu thư Yên Nhiên học chút quy củ."

"Nói đến học quy củ, ta cũng muốn bắt đầu dạy nàng học chút thêu thùa may vá, không nói đến cái khác, tương lai xiêm y của mình và trượng phu là là phải làm." Tử Tình nói.

"Như thế là phải, không bằng, bây giờ ta dạy nàng trước, dù sao ta cũng nhàn rỗi, tay nghề của nãi nãi tuy tốt, nhưng mà nãi nãi nhiều việc, chờ nàng biết lại cùng nãi nãi học thêu hoa cũng như thế." Hoa ma ma vừa nghe Tử Tình đồng ý cho Yên Nhiên chuyển ra ngoài, liền nghĩ phải bắt đầu dạy dỗ đứa nhỏ như thế nào.

Tử Tình thấy không có việc gì, liền đi thỉnh an Thẩm thị, lúc Tử Tình đi vào, Lưu thị bọn họ đều ở đây, thấy Tử Tình đều cười nói: "Hôm qua về nhà có đếm bạc hay không? Một chuyến này muội phu đi ra ngoài rốt cuộc kiếm được bao nhiêu?"

Tử Tình cười nói: "Đếm rõ rồi cũng không thể nói cho các ngươi, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương."

Lưu thị đang muốn mở miệng, Hạ thái thái đi đến, mấy người vội đổi một đề tài khác nói giỡn, Hạ thái thái nhìn về phía Tử Tình, hỏi: "Tử Tình, nghe Tử Vũ nói, Yên Nhiên có một tiên sinh, chuyên dạy nàng chữ, vẽ, còn có một tiểu thư dạy đàn, ta nghĩ Văn Xương nhà ta và Yên Nhiên tuổi ngang nhau, không bằng để cho hai người bọn họ cùng học, so sánh học vấn cho nhau, tiến bộ cũng lớn hơn một chút, ngươi thấy được không?"

Tử Tình nghe xong, đặc biệt nhìn thoáng qua Tử Vũ, Tử Vũ hướng về phía Tử Tình xua tay, cười khổ một cái, Tử Tình liền biết không phải là chủ ý của Tử Vũ, bèn cười nói: "Ngại quá, thật đúng là không được.

Yên Nhiên cũng đi theo mấy đứa Vĩnh Huyên Vĩnh Cầm ở trong tư thục nhà Đại tỷ ta đọc sách đấy, tiên sinh kia nhà ta, chẳng qua là mang theo Yên Nhiên chơi, học tập chữ, vẽ, không phải là vào học nghiêm chỉnh, Văn Xương là nam hài tử, cũng nên đi theo mấy đứa Vĩnh Chương, Vĩnh Nam bọn họ đi tư thục rồi, Thư Vĩ nhà ta cũng có thể dẫn dắt hắn

Thẩm thị tất nhiên hiểu tâm tư của Hạ thái thái, cũng nói: "Tử Tình nói cũng đúng, Văn Xương cũng sáu tuổi rồi, sao có thể lăn lộn cũng nữ hài tử, là nên đi vào học rồi. Ta hình như nhớ được Tiểu Tứ nhà ta chính là sáu tuổi vào học, bằng không, đâu có cuộc sống tốt hôm nay?"
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 489: Thụ phong
Hạ thái thái không nghĩ tới Tử Tình và Thẩm thị sẽ trực tiếp cự tuyệt, chỉ đành phải cười nói: "Cũng là ta thiếu suy nghĩ, ta nghĩ chờ đầu xuân mới đưa hắn vào học, chỉ là khoảng thời gian mấy tháng này, không câu nệ nơi nào đối phó một chút."

Lưu thị nghe xong vội nói: "Vậy đưa đến nhà ta đi, dù sao mấy đứa trẻ con bọn họ, đều học ở nhà ta đấy.

Hạ thái thái nghe xong cười nói: "Như thế, thì đa tạ đại cữu nương hắn rồi."

Tử Tình cùng Thẩm thị nói đùa một hồi, đang muốn rời đi, Xuân Đào từ bên ngoài đi vào, nói: "Gã sai vặt của Tứ lão gia trở về nói, bảo Tứ phu nhân chuẩn bị về nhà tiếp thánh chỉ, còn có lão phu nhân, cũng phải thay một thân mệnh phục, còn có, nhà Lâm cô gia bên kia cũng có thánh chỉ đến."

Mọi người vừa nghe, ào ào rối loạn, vẫn là Lưu thị có kinh nghiệm, nói: "Nương đi thay quần áo trước, Tứ đệ muội cũng đi thay một thân trang phục mới. Mọi người trước tiên đi nhà Tiểu tứ chờ xem."

Tử Tình đứng dậy nói: "Ta đi về trước, có chuyện tốt gì, phái người đến nói một tiếng."

Lúc Tử Tình vào nhà, mấy người Hoa ma ma các nàng đã biết tin tức rồi, đang trải thảm đỏ chuẩn bị tiếp chỉ.

Tử Tình thay một thân xiêm y đỏ tươi tắn, cũng cho mấy đứa Thư Duệ thay quần áo mới, nghĩ lần này, sẽ là cái gì đây?

Tử Tình đứng ở trước cửa sổ, nhìn đám người bận rộn qua lại như con thoi trong sân, vậy mà có vài phần cảm giác không chân thật, thứ đã từng cho rằng xa không thể với tới, chẳng hạn như tài phú, chẳng hạn như địa vị, chẳng hạn như tình yêu, chẳng hạn như năm đứa con, không nghĩ tới một đời này đều chồng chất đến trước mặt mình.

Thư Duệ lặng lẽ tiến vào, thấy Tử Tình đang ngẩn người, bèn đi tới, hỏi: "Nương, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Tử Tình nhìn Thư Duệ, đã cao bằng mình rồi, cười nói: "Nương nghĩ đến, dường như trong một đêm, các con của ta đều trưởng thành rồi, tựa như nương hồi còn nhỏ, nhìn ca ca đệ đệ trong nhà từng người từng người rời nhà đi học, nhìn nếp nhăn trên mặt bà ngoại ngươi càng ngày càng nhiều, bây giờ cũng đến lượt ta rồi."

"Ngày tốt lành như vậy, nương lại nghĩ đến những thứ này, đi thôi, phụ thân chắc về nhà rồi." Thư Duệ nói xong kéo Tử Tình đi ra ngoài, quả nhiên gặp Lâm Khang Bình từ ngoài cửa xuống ngựa đi vào.

Lâm Khang Bình một mặt hớn hở đi đến trước mặt Tử Tình, hỏi: "Ngươi cũng biết rồi?"

"Cái gì?"

"Chuyện Thánh thượng tứ phong, lần này vài vụ việc trọng đại gom lại một khối, Thánh thượng cho chúng ta một ân điển cực lớn."

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình một mặt hồ đồ, liền lôi kéo Tử Tình vào nội thất, hỏi: "Thuốc nổ và lựu đạn kia là ngươi làm được đi? Ta nghe nói, bến tàu và thuyền của nước Oa đều bị phá nổ rồi, lúc từ phủ Tùng Giang lên bờ ta cũng có chút nghi hoặc, nơi đó đồn đãi rất nhiều, dân chúng rời bến bắt cá nói, trên mặt biển không còn có người nước Oa quấy rối nữa rồi."

"Thật tốt quá, thật sự phá nổ bến tàu và thuyền của bọn họ?" Cuối cùng cũng không phụ Tử Tình mạo hiểm một phen.

"Ừm, người của chúng ta đã trở lại rồi, nước Oa phải mua thuyền một lần nữa, ít nhất, chúng ta có thể có một đoạn thời gian bình tĩnh nhỉ? Thánh thượng ngợi khen bọn họ, tự nhiên nghĩ tới ngươi, chẳng qua hắn không có nói tên, nói là nợ ngươi một nhân tình lớn."

Tử Tình nghĩ thầm, hôm nay thật đúng là một ngày tốt, bèn hỏi: "Không có sắp xếp việc gì cho ngươi nữa chứ?"

"Đương nhiên không có, chúng ta sau này, cứ yên tâm làm Hoàng thương của chúng ta, cái khác, hết thảy mặc kệ, mấy nhà máy kia, nghe nói đều đã làm ra tiền rồi, cũng không cần chúng ta nữa, lúc này, không lo bạc cho quốc khố rồi."

Hai người đang nói, bên ngoài một trận huyên náo, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình vội đi ra, quả nhiên là người tuyên chỉ tới rồi, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình quỳ xuống tiếp chỉ, nội dung phía trước không khác lần trước nhiều lắm, phần sau phong cho Lâm Khang Bình một chức ngũ phẩm nghĩa quan, Tử Tình tất nhiên là ngũ phẩm cáo mệnh rồi.

Thăng chức còn rất nhanh, thoáng cái nâng lên ba cấp, cũng là có chút ngoài dự tính, chẳng qua, nói thật ra, đây còn không phải là ý định ban đầu của Lí Hãn, ý của Lí Hãn, phong cho Tử Tình một chức nhất phẩm cũng không quá đáng, nhưng là, giải thích cho đám thần tử như thế nào cũng là một vấn đề khó? Đành phải uất ức Tử Tình rồi.

Lâm Khang Bình tự mình tiếp thái giám và quan chấp sự dùng trà, Tử Tình thì ở trong phòng, vuốt ve bộ mệnh phục ngũ phẩm ở trên kháng này, giống như của Thẩm thị năm đó, đều là bổ phục gấm hoa cổ tròn, vạt phải song phượng cành vòng tạp bảo, còn có một chiếc áo gấm hoa cổ giao, vạt phải rộng, tay áo cành vòng tạp bảo, váy xếp gấm nâu hoa văn hoa cỏ cùng với váy dài gấm hoa tứ Hợp Vân.

Lúc này, Tử Hỉ phái người tới đây nói, Tử Hỉ cũng là nâng lên ngũ phẩm, cũng phong cho Phó thị ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân.

Tử Tình bên này còn tốt, Lâm Khang Bình không phải là người trong quan trường, không tới đón tiễn đi gì, dù sao chỉ là nghĩa quan, không có chức vụ thực. Hơn nữa Tử Tình lại ít có bằng hữu qua lại, cho nên, trừ La đại nãi nãi cùng Văn tam nãi nãi phái người tặng một phần hạ lễ, thật đúng là không có người khác.

Tử Hỉ bên kia thì không giống, đồng liêu bình thường ào ào tới cửa chúc mừng, ai chẳng biết lần này xuất dương trở về, Thánh thượng long tâm cực kỳ vui mừng, cộng thêm sự việc nước Oa, rửa sạch sỉ nhục trước đây, ngợi khen Tử Hỉ là tất nhiên rồi. Phó thị ngày thường cũng có chút phu nhân thái thái qua lại, hồi trước, khi Phó đại nhân rủi ro thì rối rít tránh né, lúc này cũng đều tới cửa tặng hạ lễ.

Phó thị cho dù không muốn hơn nữa, cũng không thể đuổi khách nhân tới cửa ra ngoài, dù sao Tử Hỉ còn muốn lăn lộn ở trong quan trường, chuyện trong quan trường đâu có chắc chắn? Ba năm Hà Đông ba năm Hà Tây, nhân tình ấm lạnh Phó thị cũng là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ rồi.

Không nói Tử Hỉ bên này ngựa xe như nước, chỗ Tử Tình, cũng là đến ba khách nhân nhí, Lí Dực cùng Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm, bọn họ nói chuyện cùng Tử Tình một lúc, rồi lôi kéo Thư Duệ đi viện tử của hắn, thì thầm thương lượng chuyện gì đó, Tử Tình đoán là chuyện xuất dương du học.

Lâm Khang Bình tiễn bước người ngoài, liền tiến vào xem Tử Tình, cười nói: "Không biết phu nhân đối với kết quả này có vừa lòng hay không?"

Tử Tình nghe xong thi lễ với Lâm Khang Bình, cố ý lấy nhịp lấy điệu nói: "Đa tạ phu quân thành toàn, ta bây giờ cũng thành phu nhân nhà quan rồi." Nói xong chính mình không nhịn được cười nói: "Không được, ta đã nổi cả da gà rồi, thôi, ta là không học được cách nói chuyện của những tiểu thư khuê các kia."

"Được rồi, không nói chuyện tào lao nữa, đứng đắn chuẩn bị mấy bàn cơm khách, người khác không mời, cả nhà tụ tập vẫn là cần thiết." Lâm Khang Bình nói.

"À, còn có một chuyện, ngày kia chính là sinh nhật của ngươi, cũng không nói qua hay không qua, chúng ta cần phải về nhà tế tổ rồi, không bằng bây giờ chúng ta đi nói với cha nương ta một tiếng." Tử Tình bỗng nhiên nghĩ tới.

Tử Tình đang muốn đi, Lâm Khang Bình kéo nàng lại, ôm vào trong lòng, nói: "Vẫn là tính nôn nóng như vậy, buổi tối khi ăn cơm, có bao nhiêu lời không nói được?"

Tử Tình nghe xong thoáng nghĩ, cũng phải, bèn thành thật làm ổ ở trong lòng Lâm Khang Bình, hai phu thê đồng thời nghĩ tới một đường cùng nhau đi tới những năm này, thật đúng là không nghĩ tới, sẽ có vinh quang hôm nay, lẽ ra, Lâm Khang Bình chỉ là một kẻ xuất thân nô tịch, đâu có dự đoán được có thể được tứ phong làm ngũ phẩm nghĩa quan? Chẳng qua là Hoàng thượng vì đáp tạ ân tình của hai người bọn họ, nghĩ cách tăng lên địa vị xã hội của hai người, cũng coi như hao tổn tâm huyết rồi, bởi vì Lâm Khang Bình là một nghĩa quan duy nhất của triều đại này.

Tử Tình và Lâm Khang Bình đều không biết, bởi vì xuất thân của Lâm Khang Bình, thật đúng là rất làm Lí Hãn khó xử vài ngày, cho dù hắn là Hoàng thượng địa vị cao quý, làm chuyện gì cũng phải có đầy đủ lý do, không được tùy ý bốc đồng. Vẫn là tình cờ có một cơ hội, lật sách sử tiền triều, phát hiện một người bởi vì cứu trợ thiên tai quyên góp lương thực được phong làm đại địa chủ nghĩa quan, gợi ý Lí Hãn, cho Lâm Khang Bình một chức thất phẩm nghĩa quan.

Người xuất dương trở về lần này, đều luận công ban thưởng rồi, đương nhiên cũng không thể bỏ sót Lâm Khang Bình, vì cho Tử Tình một chức cáo mệnh, chỉ có thể cho Lâm Khang Bình một chức ngũ phẩm, dù sao là nghĩa quan, không có thực quyền, người khác còn không có quá để ý.

"Ta ra ngoài một chuyến này, kiếm được đại khái có chừng một trăm vạn lượng bạc... Ôi "

Tử Tình vừa nghe nhất thời kích động đứng lên luôn, quên mất mình đang ở trong lòng Lâm Khang Bình, dội đầu vào cằm Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình thấy vẻ mặt Tử Tình, cười nói: "Có đến mức như vậy không?" Bèn lại lần nữa lôi kéo Tử Tình ngồi xuống.

Thì ra, hàng thêu Lâm Khang Bình mang đi từ Hàng Thành, phần lớn là tinh phẩm khổ lớn ít có loại nhỏ, qua mấy lần bán đấu giá, là có thu vào không nhỏ, vốn là, Lâm Khang Bình còn muốn mang một đám đồ sứ tinh xảo từ trấn Cảnh Đức, đáng tiếc, quan thuyền của Tử Hỉ bọn họ bao toàn bộ, không bán ra ngoài.

Sau khi Lâm Khang Bình nghe nói, liền thay đổi sách lược, từ Giang Nam góp nhặt chút đồ sứ cổ cùng với tranh chữ cổ, để cho A Thủy đóng một thuyền, đi theo mình, thuyền khác chính là lá trà, vẫn là Lâm An bọn họ thu mua từ trong núi, về phần tơ lụa, cơ bản là quan thuyền bao hết rồi.

Những món đồ sứ và tranh chữ đó còn rất được người Tây hải ngoại theo đuổi tán dương, bởi vì ở trong nhận thức của bọn họ, quốc gia cổ Hoa Hạ phương Đông này là rất thần bí, đây cũng là một trong những nguyên nhân mấy lần bán đấu giá này thành công đi. Cuối cùng vừa cộng sổ, Lâm Khang Bình vậy mà kiếm được năm mươi vạn lượng.

Sau này, Lâm Khang Bình dùng năm mươi vạn lượng này, buôn bán đồ từ quốc gia này đến quốc gia khác, cũng kiếm được vài khoản nhỏ, dọc đường càng không ngừng buôn bán hàng hóa, còn dùng nửa thuyền vải bông từ Tích Lan (Sri Lanka) đổi về hai thùng đá quý lớn, từ phủ Tùng Giang lên bờ, trực tiếp đưa đi cho Văn gia, đổi lấy một đống ngân phiếu.

"Cục cưng của ta, khó trách Tiểu Tứ nói ngươi là thiên tài kinh thương, thời gian hai năm rưỡi này, ngươi vậy mà kiếm được một trăm vạn lượng? Bạc này cũng tới quá dễ dàng rồi." Tử Tình cảm thán nói.

Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Ngươi nghe là dễ dàng, cơ hồ là dùng mạng đổi lấy. Dù sao ta là không có ý định làm tiếp nữa. Lần này là vận khí tốt, đi theo quan thuyền, còn có vũ khí cùng binh lính, nếu không, sớm bị hải tặc cướp đi rồi, hải ngoại không có ngân phiếu của chúng ta, ngươi là không có thấy ta nơm nớp lo sợ trông coi mấy thùng vàng bạc này, không riêng gì ta, còn có Tiểu Tứ bọn họ, cơ hồ là bị ép đổi thành hàng hóa cực nhanh, bằng không, ai không nhớ tới mấy cái thùng kia?"

"Được, không làm càng tốt, dù sao chúng ta cũng đủ tiêu rồi, sau này để cho A Thủy bọn họ đi lăn lộn chút ít, cầm đi mua chút điền sản, chỉ chờ thu tô thôi, đúng rồi, nói đến A Thủy, Tiểu Phấn cũng mỗi năm mỗi lớn, không bằng phối nàng cho A Thủy hoặc A Thổ, trong nhà còn có một đứa Tiểu Lục nữa đấy."

Hai phu thê đang nói những việc nhà riêng tư này, Lưu thị và Dương thị đi vào, cười nói: "Trái chờ không đến, phải chờ không đến, nương đành phải sai ta sang đây xem thử, rõ ràng là chuyện cực tốt, không vội mà truyền tin báo hỉ cho chúng ta, ngược lại trốn ở trong phòng thì thầm cái gì, buổi tối đóng cửa, có bao nhiêu riêng tư không nói được?"
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top