Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên Nhanh] Cuộc sống sâu gạo vạn vạn tuế - trucxinh0505

[Xuyên Nhanh] Cuộc sống sâu gạo vạn vạn tuế - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 40: Thân thế các đường chủ Bạch Long Hội (1)
1234567.png

Nơi phi cơ đỗ khá trống trãi, Thế Nam phải nắm bắt thời gian chạy nước rút vào bên trong cánh rừng, trong tay đối phương có hàng nóng, cô không thể khinh suất.

Tên kia cầm súng lên, liền phóng xuống phi cơ đuổi gấp theo Thế Nam. Thấy cô sắp hòa mình vào bên trong cánh rừng, hắn liền giương súng hướng cô bắn ba phát liên tục.

Thế Nam cảm nhận được, liền lộn người né tránh, cùng lúc thả kim châm phóng về hướng hắn.

“A!” Hắn hô lên một tiếng đau đớn, cả người khụy gối xuống, một tay giữ chặt chỗ bị trúng kim châm, rút ra, tuy không thấy máu chảy rõ ràng nhưng phần bị trúng kim châm rất nhanh làm cho một phần thân thể hắn dần cứng đờ, bên vai trái trúng đao lúc nãy máu vẫn không ngừng trào ra, vì vậy hắn không thể tạm ngừng đuổi theo, lết bản thân trở lại phi cơ xử lý một chút, vừa đi trong miệng không ngừng chửi rủa gì đó.

Bình thường đấu đơn cùng đối phương là không thành vấn đề, nhưng hôm nay Thế Nam không dám cậy mạnh, nhân lúc này cô chạy thật nhanh trốn vào trong rừng.

Sư tôn phát động Chiến dịch rồng đen, nhóm đường chủ bọn họ đều vội chân không chạm đất. Cô vì hoàn thành phương thuốc giải A10, cả tháng này mất ăn mất ngủ, dù biết sức khỏe có vấn đề nhưng không để ý lắm. Cho đến tại ba ngày trước, bị ngất giữa chừng trong phòng thí nghiệm, khám ra mới biết bản thân mang thai hơn hai tháng, lúc đó cô thật sự hoảng hốt, nghĩ vội xong sẽ nói chuyện này cho ba đứa nhỏ biết.

Sau khi nghỉ ngơi ba ngày sức khỏe ổn định, Thế Nam quyết định đi núi Agon hái Tuyết sâm hoàn thành công đoạn điều phối cuối cùng, mới phát hiện cái kẻ đi cùng mình không phải người hội sở.

Thế Nam không ngừng chạy, vừa chạy vừa tìm kiếm nơi ẩn nấp chờ cứu viện.

Khi thấy huyền nhai phía trước, cô đưa mắt nhìn địa thế xung quanh một vòng, xác định nắm chắc xong, liền phóng dây đu người tuột xuống dưới.

Bởi vì bên dưới khá sâu, cô phải vừa phóng vừa thu dây vài lần chân mới chạm tới đáy cốc.

Đáp xuống an toàn, thu dây, liền thám thính tình hình quang đáy cốc.

Không khí dưới này khá ổn, phía xa trước mặt còn có một dòng suối nhỏ, xem ra có đường thông ra bên ngoài. Nhưng lúc này Thế Nam không tìm cách ra ngoài mà là tìm kiếm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút. Phụ nữ mang thai rất mau mỏi mệt, cô sợ chần chờ thêm chút thân thể này liền không muốn động thì rất phiền toái.

Đi được một đoạn thì thấy một cái huyệt động, Thế Nam liền nhanh chân đi đến xem xét một lượt, không thấy nguy hiểm gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Thật tốt quá! Xử lý xung quanh một chút liền có thể nghỉ ngơi rồi.” Nghĩ đến đây, cô đặc biệt vui mừng.

Trước tiên,Thế Nam mở túi dụng cụ lấy thuốc bột tránh côn trùng rải đều một vòng quanh động, xong rồi cô đi bên ngoài cắt một ít cỏ dại trãi một góc để lát nằm nghỉ cho thoải mái. Để đề phòng thú giữ hay địch nhân gì đó cô lập thêm một thế trận đơn giản, vừa ngăn cản thù địch vừa cảnh báo bản thân có thời gian làm chuẩn bị ứng đối.

Hoàn thành xong hết thảy, lúc này Thế Nam mới có thời gian thư thả khẩu khí, đi lại chỗ thảm cỏ, ngồi xuống, lấy tư trang bản thân ra kiểm tra một chút.

Trong túi dụng cụ ngoài vật dụng thăm khám đơn giản cùng các loại thuốc men cấp cứu thông dụng thì không có thêm bất cứ cái gì có thể liên lạc với mọi người.

Nếu không có một số binh ám khí tùy thân sư tôn đặc cách riêng dùng trong nguy cấp, có lẽ hiện giờ cô còn phải khổ sở chật vật chạy trốn kẻ địch.

Tuy mang chút cảm khái nhưng hiện không thể liên lạc xin cứu viện, xác định chỉ có thể tự dựa bản thân mình.

Chỉ là lúc này cả người mệt rã rời, đầu óc bắt đầu mơ màng lên, Thế Nam quyết định.

“Thôi, nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp vậy.”

Vừa nói xong, mới nghiên người nằm xuống, rất nhanh cô liền ngủ say.

Vì mất liên lạc cùng tứ đường chủ Thế Nam, mọi người ai nấy đều sốt ruột, trong đó nhị đường chủ Minh Chung là người nóng nảy nhất. Sau khi kiểm tra, nâng tường an ninh thêm một tầng, bàn giao cho ngũ đường chủ Hoàng Trọng xong, anh liền lên phi cơ hướng thẳng núi Agon nước L.

Phi cơ tổng bộ được sư tôn cường hóa qua, chỉ hơn một giờ bay tới vị trí núi Agon.

Từ sau sư tôn phát động chiến dịch rồng đen, trong lòng luôn cảm thấy bất an vì thế Minh Chung âm thầm cài thiết bị theo dõi lên chiếc nhẫn Thế Nam, nhờ vậy, anh mới tra được vị trí hiện tại của cô.

Ngẩn đầu hướng phi cơ trưởng, anh nói “Núi Agon, hướng tây ba giờ.”

“Vâng, nhị đường chủ.” Cơ trưởng đáp lại một tiếng, vững lái theo vị trí Minh Chung vừa báo.

Tại lễ hội mùa xuân, nhóm người Hạ Lâm dẫn bọn nhỏ vui chơi cả một buổi sáng cảm thấy đủ rồi, ăn xong bữa trưa mọi người cùng trở về nhà, ai về nhà người nấy.

Về đến nhà, Hạ Lâm liền một đường đi vào phòng ngủ, vừa ngã người xuống nệm giường liền ngủ thiếp đi.

Linh thạch đi theo phía sau, giúp cô đóng cửa trong cửa ngoài, xếp gọn giày dép lên kệ để dép rồi mới đi đến trước cửa phòng Hạ Lâm còn đang mở toang, tựa cửa nhìn vào trong. Vì là phòng kín, bên trong có hơi chút tối, cô nằm vắt vẻo tùy ý ngủ ở đó.

Thấy vậy, Linh thạch nhẹ thở hắt ra một cái, mới đi vào thuận tay đóng cửa phòng lại. Tay kia với bật công tắc đè ngủ, cầm remod mở điều hòa lên, sau đó đi thẳng một mạch vào trong toilet.

Bật đèn phòng tắm lên, rút cái khăn mặt treo ở xà bên, đi lại bồn rửa mặt mở nước ấm, giặt khăn vắt khô, đi ra, ngồi xuống bên giường, đỡ cô lên, lau mặt, lau tay cho cô xong, rồi mới sửa lại tư thế cho cô nằm ngủ thoải mái.

Làm xong hết thảy này, anh ngồi xuống một bên, dùng đôi mắt thâm tình nhìn cô một lúc, nói “Em ngủ ngon.”

Nói, Linh Thạch đưa tay hơi vuốt ve nơi trán, rồi bên má cô, bộ dạng đầy bịn rịn.

Bỗng, Linh thạch đứng lên một chút, thầm thì “Mọi việc ta sẽ lo liệu tốt, em yên tâm nghỉ ngơi.”

Lóe một cái, hình ảnh Linh thạch liền biến mất trong phòng.

Núi Agon nước L.

Minh Chung dựa theo thông báo định vị, phi cơ dừng trên không trung nơi phía dưới núi non hiểm trở. Vừa thấy cảnh này, trái tim Minh Chung như bị báo chặt, vội vàng nói “Tôi xuống dưới xem xét, cậu giữ liên lạc với mọi người…”

Không chờ cơ trưởng phản ứng, người đã nhảy xuống phía dưới.

“Anh…” Cơ trưởng chỉ kịp kêu lên hoảng hốt một tiếng.

Sau vài giây hoảng thần, cơ trưởng liền bật bộ đàm liên lạc tổng bộ.

“B052 báo cáo, đã tra được vị trí tứ đường chủ, núi Agon hướng tây ba giờ, bên dưới là huyền nhai, hiện một mình nhị đường chủ xuống bên dưới tìm người, xong.”

[Tổng bộ đã biết, anh nắm chặt tình hình nơi đó, đại đường chủ cùng cứu viện đang trên đường đến.]

“Đã rõ.”

Mà Chu Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe, liền mở bừng hai mắt, vội mở vô tuyến điện kết nối với Minh Chung “Cậu cẩn thận một chút, phải hai giờ nữa chúng tôi mới tới được.”

[Đã biết.]

Nghe được nhị đường chủ hồi đáp, trong lòng Chu Vân an tâm hơn, mở vô tuyến điện phân phó tổ cứu viện từ nước C.

“B051, B053, núi Agon hướng tây ba giờ, nắm chặt thời gian cứu viện.”

[Đã rõ.]

Minh Chung đáp xuống bên núi đá, nhìn vị trí chỉ hướng dưới huyền nhai, cả người như muốn hỏng mất.

Cuối người nhìn phía dưới, miệng run rẩy không ngừng “Sẽ không sao, sẽ không sao… Hãy cố chịu đựng, anh đến đây…”

Vừa nói, anh liền đu dây tuột xuống phía dưới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 41: Thân thế các đường chủ Bạch Long Hội (2)
Chân vừa chạm đáy cốc, Minh Chung thu dây cáp vào trong đôi tay, sau đó đưa mắt nhìn quanh cốc một lượt, xác định tạm thời không có phát hiện địch nhân, anh mới mở định vị ra xem vị trí tứ đường chủ.

Còn một đoạn nữa mới tới nơi cần đến, Minh Chung bị chặn lại bởi một trận pháp.

Sau khi lý giải trận pháp này, phát hiện trận pháp quá quen thuộc, cả người anh đang căng chặt được thả lỏng một chút.

“Là Thế Nam, cô ấy an toàn chứ?”

Đối với một trận pháp đơn giản như này, Minh Chung cứ thế nghênh ngan đi vào.

Lại đi một đoạn thì thấy được thân ảnh Thế Nam, ở dưới đất, nằm nghiên đưa lưng về phía anh. Trái tim Minh Chung bỗng đau nhói thật mạnh, cảnh báo SOS đột ngột dâng trong đầu, trong miệng kêu gào.

“Không, không thể nào…”

Một phần do trận pháp không chế, một phần Thế Nam ngủ quá sâu, hoặc không cảm giác được nguy hiểm mà vẫn điềm nhiên ngủ thật ngon.

Nhưng hình ảnh đó trong mắt Minh Chung lúc này chính là, cô ấy bị thương rồi phải không? Cô ấy đã bất tỉnh?

Bước chân Minh Chung có chút lảo đảo, liền vọt qua, bởi vì quá nóng vội, bước chân đi chệch quỹ đạo an toàn, bị trận pháp làm thương nơi vai trái, máu phụt ra một chút.

Nhưng anh không quan tâm, vẫn bước nhanh đi về phía trước.

Vừa đến bên cạnh cô, Minh Chung liền sụp người ngồi xuống, đôi tay làm nhanh một loạt kiểm tra thương thế cho cô.

Chính là, cô không hề bị thương. Cô đang ngủ thôi.

Sợ bản thân lầm, anh lại kiểm tra một lần nữa, xác thực đúng như vậy, mới thả lỏng đôi vai, ngồi bẹp xuống đất, đôi tay chống phía sau, ngã người, ngữa đầu cười hạnh phúc.

“Tạ ơn trời đất!”

Nhưng rất nhanh, nụ cười kia đọng ngưng lại, trên mặt hiện chút hoảng thần, anh vội ngồi thẳng lên, có chút không tin tưởng nhìn cô.

Qua một lúc, đôi tay nhẹ run vươn ra, một tay nhẹ giữ cánh tay phải, tay kia đặt lên mạch cổ tay phải, cẩn thận kiểm tra.

Sau đó, trên mặt Minh Chung ngưng càng mạnh, rồi thoáng chút vui mừng, thoáng chút lo lắng, cứ thế đan xen.

Xác định xong rồi, anh mới thả tay cô xuống, cứ thế ngồi nhìn cô một lúc, lẩm bẩm.

“Đồ ngốc!”

Sau khi ổn định tâm tình bản thân xong, Minh Chung đứng dậy thu giải trận pháp, sau đó bật vô tuyến liên lạc với người đồng hành.

“B052, đã tìm thấy tứ đường chủ, xong.”

Lại nói đến cơ trưởng B0052, trong lúc Minh Chung xuống đáy cốc tìm người, anh lái phi cơ trinh sát một vòng núi Agon. Trước mắt xác định vị trí được máy bay tứ đường chủ, còn lại chưa có phát hiện mục tiêu nào khác, anh liền đánh điện thông báo cho đại đường chủ Chu Vân.

Nhận được báo cáo, Chu Vân mệnh lệnh B052 theo sát bảo vệ vị trí huyền nhai, tùy thời hỗ trợ nhị đường chủ cứu tứ người. Tổ cứu viện B051, B053 cũng sắp đến, mọi người tập trung bảo vệ quanh huyền nhai, mục tiêu kia không cần bận tâm, anh sẽ tự mình xử lý.

Khi Minh Chung gọi, B052, B051, B053 đều đang ở trạng thái sẵn sàng.

Cơ trưởng B052 hồi đáp “Đã rõ, liền triển công tác cứu người, xin cung cấp tọa độ, chiều sâu đáy cốc, xong.”

“Hướng bên trái, mười giờ, một ngàn hai trăm mét, thông thoáng, xong.”

“Đã rõ, xin chờ một chút.”

Bởi vì đáy cốc hơi sâu, đội cứu viện phải nối dây thang, xong rồi liền thả xuống vị trí nhị đường chủ đứng chờ.

Dây thang thả đến trước mặt, Minh Chung nói qua vô tuyến điện “Đủ rồi, chờ một chút.”

Minh Chung đang ôm Thế Nam trong lòng ngực, đứng dậy, một tay đỡ cô vắt qua vai mình, tay kia bám trên dây thang, đôi chân trụ trên dây.

Xong rồi, anh nói “Đã xong, lên.”

Dây thang được từ từ kéo lên.

Cuối cùng, tứ đường chủ được cứu trở về an toàn, đoàn người hộ tống nhị đường chủ, tứ đường chủ quay về tổng đà nước L do tứ đường chủ phụ trách.

Khi Chu Vân đến nơi, không mất bao nhiêu sức lực liền khống chế được tên gián điệp kia.

Tên kia không ngờ thuốc trong kim châm Thế Nam lợi hại đến như vậy, ban đầu chỉ hơi tên rần nữa thân mình, nhưng rất nhanh liền không thể nhúc nhích. Khi đám người Chu Vân đến nơi, hắn đang nằm ngã người trên sàn phi cơ, trạng thái tinh thần hơi chút lâm vào mơ hồ.

Bởi thuốc làm người đông cứng người có hiệu lực trong bốn giờ liền, khi mang hắn về đến ngục giam phân đà nước L, hắn đã có thể hoạt động trở lại, Chu Vân liền phân phó người tiêm thuốc không sức lực cho hắn ta.

Tên kia đúng thật cứng miệng, nếu không kịp cho người tiêm thuốc, sợ rằng hắn đã cắn lưỡi tự vận.

Mọi người đều hết cách với hắn, Chu Vân nói với cấp dưới.

“Để ta đi xem một chuyến.”

“Vâng, đại đường chủ.” Người kia vừa đáp, liền lui bước ra khỏi phòng.

Chu Vân bỏ báo cáo đang xem trên tay xuống, đẩy sang một bên, cũng đi ra khỏi phòng.

Toàn bộ phòng giam được thiết kế bên dưới lòng đất, Chu Vân bước xuống cầu thang chính, nhân viên quản ngục vừa thấy anh, liền đứng dậy đón chào.

“Đại đường chủ.”

Chu Vân gật đầu một cái thay cho đáp lời, nói “Dẫn ta đến phòng giam 602.”

“Vâng,” Quản ngục đáp một tiếng, nói “Mời ngài đi theo tôi.”

Chu Vân gật đầu, được.

Đi qua mấy con đường, cuối cùng quản ngục dừng trước nhà giam 602, dùng chìa khóa mở cửa xong, liền đứng chếch sang một bên, một tay đưa ra làm cử chỉ mời.

Chu Vân bước vào trước, người kia cũng nối bước tiếp theo sau.

Bên trong, tên kia đang nằm trên giường gạch, quay lưng ra phía cửa, quần áo trên người tả tơi hơn một chút, vết thương cũng nhiều hơn.

Đi đến bên cạnh, Chu Vân vừa mở miệng định nói chuyện, ánh mắt bỗng chú định trên một vết bớt nơi vai trái hắn.

Trong mắt Chu Vận hiện chút nghi ngờ xen lẫn không thể tin tưởng được.

Một tay anh đưa ra, kéo lật người kia nằm trở lại.

Khi mắt đối mắt.

Tên kia không có chút hứng thú gì với anh, một bộ biểu hiện bất cần, muốn chém muốn giết thì tùy.

Mà Chu Vân, vừa nhìn đến khuôn mặt hắn, một nỗi khiếp sợ xẹt qua trong đầu, bàng hoàng chấn động, cả người lung lay, suýt nữa đứng không vững. May mà anh quản ngục đỡ được, lo lắng hỏi.

“Đại đường chủ.”

“Không sao,”Giơ một tay lên cản, nói “Cám ơn.”

Mặc dù cả người tên kia đầy thương tích nhưng Chu Vân vẫn nhận ra cái ánh mắt đó.

Quản ngục tuy không rõ chuyện gì nhưng vẫn đứng yên một bên, không hề nói gì.

Qua một lúc tâm tình Chu Vân bình tĩnh lại, anh liền lấy ra một viên mệnh hoàn đan, đút vô miệng hắn.

Quản ngục không thể tưởng tượng được, không kịp đi lên cản, tiếng nói cũng bị mắc kẹt trong cổ họng.

Sau khi đút thuốc cho hắn ta, Chu Vân quay sang quản ngục phân phó “Liền cho người băng bó, lau rửa thân mình cho anh ta… Xong rồi, nói phòng bếp làm bát cháo bổ dưỡng mang qua…”

Thấy anh dừng một lúc, nghĩ Chu Vân đã phân phó xong, vừa định há miệng nói thì nghe được.

“Nhớ rõ, người này khi chưa được phép của tôi, không ai được tự chủ trương chủ ý, đã hiểu?”

Dù không rõ ràng cách làm này, nhưng quản ngục đều không nhiều lời, đáp vâng một tiếng.

Chỉ có tên gián điệp kia, ban đầu nghĩ Chu Vân đút thuốc độc cho mình, cũng không nghĩ nhiều, nhưng nghe được Chu Vân phân phó thuộc hạ mấy điều kia, lại phát hiện tâm mạch mỏng manh dần dần ổn định thì không khỏi bất ngờ. Hai mắt hắn nhìn Chu Vân chằm chằm như có điều sau nghĩ, sau đó thì bật cười thành tiếng, có điều hiểu được, đây là muốn hắn sống không bằng chết đây mà.

Nhìn thấy biểu hiện này của hắn, Chu Vân không nói gì mà xoay người đi nhanh ra khỏi phòng giam, bộ dạng không khác nào như đang chạy trốn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 42: Thân thế các đường chủ Bạch Long Hội (3)
Nước C cũng có phân đà Bạch Long Hội, phân đà này do nhị đường Minh Chung chủ quản. Trước đó Minh Chung đã kiểm tra một lượt cho Thế Nam, xác định cô không hề bị thương, nên cứu viện đến liền quyết định đưa Thế Nam đi thẳng về phân đà do cô quản ở nước L.

Khi phi cơ vừa chực đáp xuống trên tầng cao nhất hội sở, bên dưới, đội ngũ y bác sĩ đã túc trực sẵn sàng. Cánh cửa phi cơ vừa mở, liền có người đẩy băng ca chờ tới, nhưng Minh Chung phất tay hướng mọi người nói không cần, rồi ôm cô đi lướt qua bọn họ.

Thấy vậy, mọi người liền chuyển băng ca né qua một bên nhườn đường, vài người đi vội phía trước mở đường.

Vị bác sĩ đại diện đi đến bên cạnh, sánh bước cùng Minh Chung, hỏi.

“Tứ đường chủ sao rồi?”

“Cô ấy không sao, chỉ đang ngủ thôi.

Vị bác sĩ à một tiếng, ý bảo đã hiểu. Minh Chung nói.

“Chị chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi chứ?”

“Đã sẵn sàng, ngài yên tâm.”

Nghe vậy, Minh Chung nhẹ ừm một tiếng, không nói nữa.

Người đi phía trước bấm chọn thang máy sẵn, hai người vừa đi vào cửa liền đóng lại, thang máy một mạch đi xuống lầu năm, âm thanh cingcong vừa vang, hiệu ứng rơi ngừng lại.

Cánh cửa vừa mở, bên ngoài đã có đội ngũ bác sĩ chờ sẵn.

Minh Chung đặt Thế Nam lên băng ca trước mặt, vị bác sĩ đại diện cùng đội ngũ kia đẩy băng ca đi vào phòng kiểm tra bên tay phải. Minh Chung cũng đi theo nhưng đến trước cửa lớn thì dừng lại. Nhìn hai cánh cửa khép lại, ngăn cách bên ngoài cùng bên trong, anh mới lùi về phía sau vài bước, ngồi xuống băng ghế dựa sát tường, chờ đợi.

Mặc dù đã nắm chắc nhưng anh vẫn không yên tâm mà đi làm việc khác, vẫn cứ ngồi yên nơi đó chờ đợi.

Thời gian tít tắc trôi qua, một giờ, hai giờ rồi ba giờ…

Cuối cùng cánh cửa lớn kia cũng mở ra, là vị bác sĩ đại diện kia, ngẩn đầu vừa thấy, Minh Chung liền đứng lên đi đón.

“Tứ đường chủ thế nào rồi?”

Vị bác sĩ đại diện cười nhẹ một chút, nói “Rất tốt, giống như nhị đường chủ đã xem qua… Có điều!”

Âm cuối hơi kéo dài, vị bác sĩ đại diện không nói hết câu mà đưa tệp hồ sơ cầm trên tay, ấn vào tay anh, cười hơi chút ý vị nói.

“Cái này, ngài tự xem sẽ hay hơn!” Dừng một chút, vị bác sĩ đại diện nói “Tôi phải đi trước.”

Nhìn thoáng tệp hồ sơ trên tay, Minh Chung gật đầu nói “Cám ơn chị.”

“Không có gì.” Nói xong liền vị bác sĩ đại diện đi lại hướng thang máy, ấn số tầng đi vào.

Lúc này, cánh cửa lớn mở ra lần nữa, Thế Nam được hai nữ y tá đẩy trên băng ca đi tới.

Báo cáo kiểm trả đã có, mọi người chuyển Thế Nam về phòng riêng của cô.

Phòng nghỉ ngơi Thế Nam nằm trong dãy tòa lầu đối diện thuộc khu hành chính phân đà, cũng là nơi nghiên cứu y học chính của tổng bộ.

Mà tòa lầu bên này là bệnh viện thuộc quản lý hội sở, mở cửa khám chữa bệnh cho tất các bệnh nhân trong ngoài thành phố.

Hai bên được ngăn cách bởi một công viên nhỏ.

Mọi người di chuyển qua tòa lầu bên kia bằng đường hầm chuyên dụng, chung quanh được làm bằng kính cường lực, nối từ tầng năm bên này tới tầng năm tòa lầu bên kia.

Vừa ra khỏi đường hầm, đã có nhân viên công tác ấn sẵn thang máy cho mọi người đi lên tầng mười, phòng tứ đường chủ Thế Nam ở trên đó.

Cingcong vừa vang, cửa thang máy liền mở ra.

Minh Chung đưa tệp hồ sơ trên tay cho người bên cạnh cầm giúp, bản thân cuối người ôm Thế Nam trên băng ca đi thẳng đến trước cửa phòng Thế Nam.

Nhân viên công tác tại tầng này giúp mở cửa phòng, sau đó đi vào, lưu loát mở công tắc điện, bật đèn, bật máy điều hòa xong, mới lui ra ngoài tiếp tục công việc bản thân.

Minh Chung ôm Thế Nam đi đến bên giường, đặt cô nằm xuống, sau đó khom người chỉnh sửa tư thế cô nằm sao cho thoải mái.

Người cầm giúp hồ sơ cho Minh Chung cũng đi vào, đặt tệp hồ sơ xuống trên bàn bên cạnh, nói.

“Nhị đường chủ, tệp hồ sơ tôi để trên bàn.”

“Được.”

“Tôi xin phép đi trở về bên kia.”

“Ừm, cám ơn cô.”

“Không có gì, đó là công việc của tôi, thưa ngài.”

Nói xong, nữ y tá hơi khom người chào anh một cái, dù lúc này Minh Chung vẫn đang đưa lưng về phía cô.

Lui ra ngoài, thuận tay cô kéo đóng cánh cửa lại.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người.

Minh Chung nhìn bóng đèn neong sáng chói, liền đi qua bấm công tắc tắt, bật công tắc đèn ngủ lên.

Nhìn Thế Nam an ổn ngủ say, khóe miệng anh hơi nhấc nhẹ một chút.

Đứng nhìn cô trong chốc, ánh mắt anh bị tệp hồ sơ kiểm tra sức khỏe Thế Nam bàn bên cạnh hấp dẫn.

Anh đi qua, ngồi xuống.

Mở tệp hồ sơ ra, hai mắt lần lượt lướt xem các chỉ tiêu trên đó, các chỉ tiêu thể hiện đều đạt, thật tốt.

Trong lòng anh rất vui vẻ.

Ánh mắt anh bỗng ngưng lại, dừng trên một cái kết luận. Một phôi thai trên hai tháng, khỏe mạnh, cùng phim chụp siêu âm kẹp chung bên cạnh.

Mặc dù trước đó đã biết nhưng khi nhìn thấy cái kết quả này, cả người cũng bị chấn động một chút.

Anh đưa tay sờ sờ trên bản siêu âm màu, trong mắt hiện hạnh phúc, khóe miệng không ngừng cười vui vẻ.

Chuyện tứ đường chủ mang thai, những người tham gia kiểm tra trực tiếp đều biết, nhưng bản thân chính chủ chưa công bố, bọn họ cũng không nhiều lời, cũng không nghĩ tìm hiểu cha đứa nhỏ là ai, mà làm tốt công việc bản thân là được.

Cho nên chuyện này vẫn còn là bí mật.

Tại rừng nguyên sinh Amazon nước C.

Công việc dời tổng bộ đã đi được hai phần ba đoạn đường, chỉ còn công tác bảo mật cùng vận hành nhất quán.

Tại một mật phòng, xung quanh tường, những chân nến đều được thắp sáng.

Ở giữa phòng, Linh thạch ngồi xếp bằng lơ lửng trong không trung, đôi tay thả lỏng đặt xuôi trên đôi chân đang xếp, đôi mắt nhắm chặt, cả người được bao bọc bởi ánh sáng trắng.

Linh thạch đang dùng linh thức kiến tạo hệ thống an ninh toàn điểm G.

Trong vô hình, mạng lưới an ninh từng lớp đang được thiết lập, hoàn thiện.

Bốn giờ chiều, tại nhà riêng Hạ Lâm nước Arn.

Ring ring rinh! Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hạ Lâm đang ngủ, nghe được tiếng chuông điện thoại reo, hai mắt vẫn nhắm chặt, nghiên người, một tay hướng tiếng điện thoại đang reo, sờ soạn trên bàn bên cạnh.

Cầm lấy, ngón tay theo quán tính bấm nghe, kê bên tai.

“Alo.”

[Là đại ca, em còn đang ngủ à?]

Nghe được Kim Bình Chí gọi đến, Hạ Lâm cũng tỉnh ngủ một chút, đôi mắt hơi hé mở, giọng nói mang làm nũng.

“Vâng… thật mệt chết đi được…”

Bên kia, Kim Bình Chí cười khà khà, nói [Nghe chị Mỹ Linh nói là em chỉ yêu ngồi nào có đi đâu đâu.]

“Anh phải thông cảm chứ, người có tuổi rồi, hơi vận động chút là mệt muốn chết.”

[Thôi nào, thôi nào, nếu thế, anh cũng vào hàng ông lão rồi à.]

Hai người lại nói chuyện một chút, Kim Bình Chí nói cho cô tình hình trị liệu của Âu Dương Thần rất tốt. Tháng sau, anh ta cùng Âu Dương Diệu Hân theo Kim Bình Chí đáp chuyến bay về thăm cô một tuần.

Nghe vậy, Hạ Lâm cười nói.

“Vậy ạ, để em chuẩn bị một chút rau dưa thật ngon mới được.”

Kim Bình Chí sau khi cười ha ha, ngừng cười, quan tâm nói [Em đó, nhớ giữ gìn sức khỏe, dạo này có vẻ sức khỏe em không tốt thì phải.]

“Dạ, em biết rồi.”

Nói tạm biệt cùng Kim Bình Chí xong, Hạ Lâm quyết định vô không gian thăm vườn rau, vườn cây ăn quả của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 43: Thân thế các đường chủ Bạch Long Hội (4)
Lòng đại đường chủ Chu Vân mang hốt hoảng, một đường trở về phòng không khác nào chạy trốn.

Vừa bước vào phòng liền đóng sầm cửa lại.

Cả người căng chặt mới thả lỏng đôi chút, lưng dựa sát vào cánh cửa, cả người đứng thần một hồi lâu. Không biết qua bao lâu, anh mới nhấc chân lên, lê từng bước đi lại bên bàn làm việc, thả người ngồi phịch xuống cái ghế.

Lúc này trong đầu đại đường chủ như bị trét đầy hồ nhão, đặc quánh, không phương hướng.

Bỗng như nhớ tới cái gì, đôi mắt đại đường chủ đang mơ hồ tinh tường hẳn lên, một tay tìm kiếm trước ngực, móc ra một mặt đồng hồ quả quýt. Cầm giơ trước mặt nhìn, cái đồng hồ có chút cũ xưa, mặt trên xỉn màu, láng bóng do người thường xuyên dùng nó.

Tay Chu Vân run run mở cái nắp đậy trên mặt, phía dưới cái nắp là hình ảnh một nam một nữ còn rất trẻ dựa sát vào nhau, trong lòng ngực người nữ đang ôm một bé trai đáng yêu, trên mặt mọi người đều treo nụ cười hạnh phúc.

Hình ảnh ba người trên ảnh chụp dần ngược về quá khứ, dần hiện rõ ràng tại một tiệm chụp ảnh.

Cả nhà ba người đang ngồi trước máy ảnh.

Gương mặt nam nhân cương nghị, nữ nhân dịu dang hơi chút khẩn trương, mà đứa nhỏ thì vô tư đang thổi bong bóng trong miệng.

Khoảnh khắc thợ nhiếp ảnh nói “Nào, cả nhà, cùng cười lên!”

Mọi người bất giác theo lời thợ chụp ảnh dẫn dắt, cùng cười lên.

Ngay lúc đó, thợ chụp ảnh liền bấm nút, cract một tiếng, hình ảnh này liền được lưu lại.

Thợ chụp ảnh nhìn ảnh chụp thành công, cười nói.

“Tuyệt vời! Cả nhà thật đẹp!”

Nam nhân trẻ cười đáp “Cảm ơn anh. Cho hỏi, khi nào ảnh rửa xong?”

“Chiều mai anh ghé là được.”

Nghe vậy, nam nhân trẻ móc ra một mặt đồng hồ quả quýt trong túi quần, chìa trước mặt thợ chụp hình, hỏi.

“Chỗ anh có thể in ảnh chụp lên mặt nắp đồng hồ này không?”

Thợ chụp hình cầm cái mặt đồng hồ, xoay xoay xem xét chất liệu một chút, nói.

“Được, nhưng thời gian phải chậm một chút.”

“Khoảng bao lâu thì xong?”

“Một tuần.”

“Được.” Lại móc ra thêm một mặt đồng hồ nữa, đưa cho người thợ chụp ảnh, “Nhờ anh làm giúp, tuần sau tôi ghé lấy.”

Rất nhanh, một tuần hẹn lấy ảnh chụp đã tới.

Nam nhân trẻ bước vào cửa tiệm.

Chủ cửa tiệm xoay ra nhìn, vừa thấy liền nhận ra anh, cười nói.

“Ồ, anh thật đúng hẹn.”

“Của tôi đặt đã làm xong chưa?”

“Đã xong, anh đợi một chút.”

Nam nhân trẻ gật đầu.

Chủ tiệm xoay người, đi đến tủ kính sau lưng, đẩy cửa, lấy ra một cái hộp gỗ trong đó.

Mặt trên hộp có viết hai chữ, Chu Vân, tên của nam nhân trẻ tuổi.

Chủ tiệm đẩy cái hộp đến trước mặt Chu Vân, nói “Đây của anh, anh kiểm tra xem.”

Nam nhân trẻ nhận, nói cám ơn, mở ra.

Bên trong, hai mặt đồng hồ quả quýt nằm ngay ngắn, đặt song song nhau.

Anh cầm lên, bật nắp mặt đồng hồ nhìn, phía dưới mỗi cái nắp đồng hồ in hình ảnh gia đình tuần trước bọn họ chụp.

Lại ngắm nhìn một chút, xác thật vừa lòng, nam nhân trẻ cười nói.

“Cám ơn ông chủ, phiền tính tiền giúp tôi.”

Thấy biểu hiện của anh, chủ tiệm cười nói “Khách quan hài lòng đi.”

Nam nhân trẻ gật đầu xác nhận “Vâng, rất tốt.”

Lúc này, chủ nhiệm vui vẻ cười nói “Vậy anh đợi một chút, để tôi viết biên nhận.”

Sau khi thanh toán tiền xong, nam nhân trẻ cầm túi đồ đi ra khỏi tiệm. Ông chủ ở phía sau nói với theo.

“Lần sau khách quan nhớ ghé ủng hộ tiệm chúng tôi nhé.”

Nam nhân trẻ không quay đầu, giơ một bàn tay lên, đáp lại.

“Nhất định rồi ông chủ.”

Nam nhân trẻ cầm đồ vật đi thẳng về ngôi nhà nhỏ của mình.

Lúc này, nữ nhân trẻ đang đưa nôi ru đứa bé ngủ.

Thấy chồng mình về, đứng lên đón, nói khẽ.

“Có rồi sao anh?”

Nam nhân gật đầu cười, ừ một tiếng, lấy hộp mở ra, cầm lấy một mặt đồng hồ, đưa cho nữ nhân.

“Em xem.”

Nữ nhân cầm lấy, bật nắp nhìn xem hồi lâu, sau đó gật đầu cười nói.

“Đẹp quá.”

Hai người cùng đi lại cái phản bên cạnh, ngồi xuống, nam nhân nói.

“Cái đó em giữ, còn cái này, chiều nay anh đi cầm theo bên mình.”

Nghe nam nhân nhà mình nói sắp phải đi, đầu mày nữ nhân nhuốm buồn, hỏi.

“Lần này anh đi bao lâu?”

Nam nhân nhẩm tính trong lòng một chút, nhìn nữ nhân nói “Tầm nữa năm.”

Nói đi là liền nữa năm, khoảng thời gian không hề ngắn.

Trong nhà không có đàn ông, một mình mang theo con nhỏ thực khó khăn cỡ nào.

Nhưng đó là lý tưởng của nam nhân mình, là một người vợ, cô nên ủng hộ.

Chính là họ không ngờ rằng, cuộc chia xa này không phải nữa năm, mà là mười tám năm…

Nhà riêng Hạ gia.

Nghe xong cuộc điện thoại của Kim Bình Chí, Hạ Lâm liền xuống giường vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo.

Lại đi xuống nhà dạo một vòng.

Không thấy Linh thạch đâu.

Cô dùng thần thức liên lạc cùng anh. Nhận được hồi đáp anh đang bận bế quan, cô cũng không nghĩ nhiều tìm hiểu, liền lắc mình tiến vào không gian thăm thú nông trại của mình.

Trong không gian, sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ được cô kiến tạo một chút, lúc này đã không khác nào bồng lai tiên cảnh, tràn đầy linh khí.

Rau dưa khi lớn đến tuổi nhất định, nếu cô chưa kịp hái không hề bị già đi hay hư thối, chỉ khi được cô thu hoạch chúng mới bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.

Nhìn đám rau dưa một màu xanh mướt, xem kẽ một ít sắc đỏ tím vàng vô cùng bắt mắt. Hạ Lâm vô cùng thích ý xách giỏ trúc đi hái mỗi thứ một ít, đầy giỏ, lại đi trở về đổ vào cái sọt trước nhà trúc. Cứ vậy cho đến khi mệt rã rời mới chịu ngừng lại, đi lại cái ghế mây thả người nằm xuống, thở hô hô.

“Hô, mệt quá đi!”

Hạ Lâm muốn hái thêm chút hoa quả, nhưng lúc này cả người trây lười không muốn động. Cô liền nhờ công nhân nhân tạo lên núi hai giúp một ít dâu tây cùng nho.

Trong lúc Hạ Lâm đang thả mình tịnh tâm, thanh âm người máy vang lên.

{Đã hái xong dâu tây và nho, thư chủ nhân.}

Hạ Lâm hồi thần, nhìn hai giỏ dâu tây cùng nho tươi rói đầy ắp trước mắt, nói.

“Cám ơn 247 nhé!”

{Được phục vụ chủ nhân là vinh hạnh của tôi, xin hỏi, chủ nhân còn phân phó gì hay không?}

“Không có.”

{Vâng, vậy tôi xin phép trở về vị trí.} Vị trí của 247 là chăm sóc vườn dâu tây, nếu Hạ Lâm không có phân phó gì thì sẽ trở lại nơi đó.

Hạ Lâm gật đầu, nói “Được, cám ơn.”

Trong lúc 247 giúp Hạ Lâm hái trái cây, cô liền thả thần thức bản thân tắm trong linh khí không gian, lúc này sinh lực liền lại tràn trề.

Nhìn thứ bản thân muốn đã có đủ, liền vận ra khỏi không gian, chuyển đến phòng bếp.

Sau đó, Hạ Lâm ngồi xuống cái ghế bên cạnh, một tay gác trên thành ghế cầm điện thoại kê bên tai, một chân co đạp trên ghế ngồi, một tay để trên bàn ăn, ngón tay ngoáy vẽ vô nghĩa, lần lượt gọi điện thoại cho Mỹ Linh cùng Lâm Ninh.

“Chị ơi, người ta mới đưa rau tới, còn tươi lắm, ghé nhà em lấy nha!”

Bên kia liền vang tiếng đáp lại.

[Ừ, bọn chị qua liền.]

Không bao lâu, chuông cửa Hạ Lâm vang lên kính coong.

Nhà Mỹ Linh, nhà Lâm Ninh cùng đến đứng trước cửa.

Hạ Lâm thông qua cam cửa, xác định là gia đình hai anh chị, liền ấn công tắc cửa, mở cửa cho mọi người đi vào.

Bọn nhỏ chạy vào trước nhất, miệng không ngừng liếu lo.

“Cô Hạ, cô Hạ ơi.”

Mỹ Linh, bà Trương, Lâm Ninh đi theo ở phía sau.

Thấy bọn nhỏn như vậy, Mỹ Linh cười nói “Tụi nó vừa mới ngủ dậy, vừa nghe em nói có rau dưa liền ồn ào đòi theo qua.”

Bà Trương, Lâm Ninh cũng cười phụ họa.

“Chúng nói rau cô Hạ mua ăn ngon nhất.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 44: Thân thế các đường chủ Bạch Long Hội (5)
Thế Nam ngủ nữa ngày, ngủ đủ tự tỉnh, vừa mở mắt, nhìn thấy Minh Chung ngồi bên cạnh, nhẹ gọi một tiếng “Nhị ca.”

Minh Chung còn đang phiêu du trong suy nghĩ bản thân, vừa nghe nhìn lại, thấy cô đã tỉnh, gương mặt giãn ra, nhu hòa cười nói “Em tỉnh rồi!”

Thế Nam hơi chớp mắt, tự trách nói “Đã khiến mọi người lo lắng.”

Minh Chung đang muốn nói gì, thấy cô nhỏm người định ngồi dậy, vội rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay đỡ sau lưng, tay kia kéo cô ôm vào trong lòng mình. Bất giác, vòng tay anh siết chặt một chút, ánh mắt đầy thâm tình nói.

“Chuyện này không ai nói trước được, em trở về an toàn là tốt rồi, biết không?”

Thế Nam ngữa mặt nhìn anh, khi ánh mắt đối mắt, trong ánh mắt cả hai có rất nhiều điều muốn nói. Trong mắt anh hàm chứa biết ơn ông trời, cảm ơn ông, hai mẹ con cô ấy trở về an toàn. Trong mắt cô hàm chứa biết ơn ông trời, cám ơn ông luôn chở che, giúp cô có thể chờ được mọi người ứng cứu.

Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh đều là lòng cảm mến, cả hai cứ ngồi yên như vậy cảm nhận tâm tình trong lòng của nhau. Cho đến khi Thế Nam cảm thấy cả người không thoải mái, động động thân mình một chút. Minh Chung mới nhận ra, liền đưa tay giúp cô xoa bóp vai gáy.

Dùng lực đạo vừa phải, vừa xoa bóp vừa hỏi “Em đỡ chút nào chưa?”

Thế Nam khép hờ đôi mắt, cảm nhận săn sóc của anh, ừm hửm trong miệng thay cho đáp lại.

Cảm giác cả người khá hơn, cô mới mở mắt ra, hơi nghiên đầu nói “Được rồi, cám ơn nhị ca.”

Xác định cô thực sự không còn khó chịu nữa, anh mới thôi dừng động tác trên tay. Sau đó, hơi cuối đầu, thâm tình hỏi.

“Em, có gì muốn nói với anh không?”

Bỗng nghe anh hỏi như vậy, Thế Nam có chút chưa định tình hình, hơi ngẩn người một chút.

Nhưng bắt gặp ánh mắt ý vị thâm trường của anh, một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu làm cô có chút lúng túng.

Anh, là biết rồi hay sao?

Đối diện ánh mắt chuyên chú kia, Thế Nam vội dời mắt đi, ngập ngừng nói “Anh, anh đã biết…”

“Ừ, đã biết,”

Vậy, anh muốn cô nói cái gì?

Là đang trách cô giấu chuyện này hay sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thế Nam hơi lấm lét nhìn anh.

Thấy anh một bộ còn không mau nói xem sẽ xử lý như thế nào, lại vội cuối đầu, âm thanh có chút lí nhí.

“Không phải em cố ý… Thực ra, thực ra em cũng mới biết… Chỉ là...”

Trong lúc cô còn đang tìm từ ngữ giải thích, cảm giác nơi cổ ấm nóng, bên vai hơi trùng xuống, một giọng trầm ấm bất đắc dĩ vang lên bên tai “Đứa ngốc.”

Cả người cô một lần nữa rơi vào cái ôm ấm áp, nhiệt tình.

Hốc mắt cô không khỏi đỏ lên, ngữa đầu nhìn anh nói “Xin lỗi.”

Trong ánh mắt cả hai quấn quít không rời, anh đưa trán cụng lên trán cô, nói “Em có lỗi gì chứ?”

“Em…” Cô có chút lắp bắp.

Thấy cô như vậy, không làm khó cô nữa, anh cười nhẹ nói, “Được rồi, em muốn ăn chút gì không?”

Thế Nam gật đầu thay cho trả lời.

Minh Chung đứng lên, đi qua bàn bên cạnh rót ly nước ấm đưa cho cô “Em trước uống chút nước, đợi chút, anh đi nhà ăn lãnh cơm.”

Hai tay nhận ly nước, cô nói cám ơn, sau đó một hơi uống cạn sạch, cả ngày này chưa uống được miếng nước nào, lúc này thực sự khát nước.

Thấy vậy, Minh Chung hỏi cô còn muốn uống thêm nữa không. Cô lắc đầu nói đủ rồi, anh mới cầm ly úp lại cái khay trên bàn, xong rồi mới xoay người đi ra cửa lấy cơm chiều.

Trong phòng còn mỗi một mình cô, buồn chán, cô muốn xuống giường đi lại thư giãn gân cốt một chút.

Xỏ đôi chân vào dép lê, cô thả bước chậm đi lại trước cửa sổ, ghé mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, lúc này sắc trời đã về chiều, khí trời đầu mang xuân chút se lạnh, một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến cô rùng mình, đưa tay vòng trước ngực hơi rụt rụt người.

Đúng lúc này, cách một tiếng, thanh âm mở cửa vang lên.

Thế Nam nhìn lại, vừa vặn đụng ánh mắt Minh Chung đẩy cửa đi vào nhìn qua.

Thấy cô co người đứng trước gió, đôi mắt hơi nhíu lại, trách cứ nói “Sao lại xuống giường rồi?”

Một tay đẩy cánh cửa sau lưng đóng lại, liền xải bước dài đi đến bên cạnh bàn, đặt cái khay đồ ăn trên tay xuống, tiếp tục đi lại bên cạnh cô.

“Em đừng cậy mạnh, ở yên nghỉ ngơi theo dõi thêm mấy ngày xem thế nào đã.

Biết là anh quan tâm, Thế Nam không bướng bỉnh mà nhu thuận nhận lỗi.

“Em đã biết.” Rồi cùng anh đi lại bên bàn, ngồi xuống dùng cơm chiều.

Trong khay trên bàn, ngoài tô súp thịt bồ câu, còn có một món canh, một món kho ăn cùng với cơm.

Món súp dành cho cô, còn lại là Minh Chung lấy cho bản thân mình ăn, cả một ngày lo lắng, sáng giờ anh cũng chưa ăn gì.

Anh múc súp ra chén nhỏ, đưa đến trước mặt cô nói, “Em ăn nhanh cho nóng.”

“Cám ơn nhị sư huynh.”

Thấy cô cầm muỗng bắt đầu ăn, anh cũng bới cơm vào chén ăn cùng cô.

Cơm nước ăn xong, anh bưng bát đũa dọn khỏi phòng.

Thế Nam đi vào nhà vệ sinh súc miệng, vệ sinh cá nhân xong trở ra, Minh Chung đã ở trong phòng.

Thấy cô đi ra, anh chỉ một chỗ bên cạnh mình “Lại đây.”

Thế Nam cũng không ra vẻ, bò lên giường ngồi dựa bên cạnh anh.

“Thế nào, trong người có khá hơn chưa?”

Thế Nam gật đầu “Rất tốt, bây giờ có thể làm việc được rồi.”

“Không được, em nghỉ ngơi hai ngày đi đã, anh đã xin phép tổng đà chủ rồi.”

Thấy cô a một tiếng, mở to mắt nhìn mình, anh cười nói.

“Lại còn muốn giấu nữa sao?”

Nghe anh nói vậy, cô hơi chút ngượn ngùng nói “Làm, Làm gì có.”

Minh Chung choàng một tay qua vai cô, thì thầm nói “Để xong chiến dịch này, anh thưa chuyện với ngài ấy xin cưới em, được không?”

Thấy cô vẫn luôn lặng yên không nói, anh nhẹ đụng cô một chút “Em nói gì đi, có đồng ý hay không?”

“Anh này…” Thế Nam ngượn ngùng đẩy anh ra. Minh Chung càng áp sát, cười vui vẻ.

“Vậy là đồng ý rồi nhé?”

Hai người ngồi bên nhau nói chuyện một hồi, cho đến khi Thế Nam mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Người trong lòng đã thực sự ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, dịch chăn cẩn thận, rồi nhẹ nhàng xuống giường, tắt bóng đèn sáng chói thay bằng ánh sáng đèn ngủ nhu hòa.

Động tác vẫn rất nhẹ nhàng, đi ra khỏi phòng thuận tay đóng cánh cửa lại.

Lúc này, anh liền một đường đi thẳng đến nhà giam.

Hỏi thăm nhân viên quản ngục tù nhân vừa mới dẫn về đang ở đâu.

Nghe quản ngục báo xong, anh nói “Nếu đã không nói, cũng không cần giữ lại.”

Vừa xoay người, chân kia chưa giẫm xuống đã bị nhân viên quản ngục níu lại.

“Chậm đã nhị đường chủ, đại đường chủ nói người này ngài ấy muốn đích thân xử lý.”

“Không cần, tôi tự xử lý, chỗ đại đường chủ tôi sẽ nói sau.”

Nói xong, liền xải bước dài đi vào bên trong.

Quản ngục không biết phải làm sao, chỉ có thể hướng người bên cạnh ra hiệu mau chạy đi thông báo cho đại đường chủ, bản thân ở lại cố gắng kéo dài thời gian.

Lại không nghĩ, khi anh ta chạy theo tới, đã thấy, nhị đường chủ rút con dao bên hông đâm thẳng xuống trái tim người kia, không kịp ngăn cản.

Ngay lúc mũi đao cách vị trí trái tim năm xentimet, một tiếng hô thất thanh vang lên.

“Chờ đã!”

Đồng thời “Keng!” một tiếng, mũi đao bị lệch chếch hướng cổ người kia, cắm xuống giường gạch.

Khoảng khắc đó, mọi người cùng sửng sốt, trợn to mắt nhìn nhau.
 
Top