[Xuyên Nhanh] Cuộc sống sâu gạo vạn vạn tuế - trucxinh0505
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,903
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 40: Thân thế các đường chủ Bạch Long Hội (1)
Nơi phi cơ đỗ khá trống trãi, Thế Nam phải nắm bắt thời gian chạy nước rút vào bên trong cánh rừng, trong tay đối phương có hàng nóng, cô không thể khinh suất.
Tên kia cầm súng lên, liền phóng xuống phi cơ đuổi gấp theo Thế Nam. Thấy cô sắp hòa mình vào bên trong cánh rừng, hắn liền giương súng hướng cô bắn ba phát liên tục.
Thế Nam cảm nhận được, liền lộn người né tránh, cùng lúc thả kim châm phóng về hướng hắn.
“A!” Hắn hô lên một tiếng đau đớn, cả người khụy gối xuống, một tay giữ chặt chỗ bị trúng kim châm, rút ra, tuy không thấy máu chảy rõ ràng nhưng phần bị trúng kim châm rất nhanh làm cho một phần thân thể hắn dần cứng đờ, bên vai trái trúng đao lúc nãy máu vẫn không ngừng trào ra, vì vậy hắn không thể tạm ngừng đuổi theo, lết bản thân trở lại phi cơ xử lý một chút, vừa đi trong miệng không ngừng chửi rủa gì đó.
Bình thường đấu đơn cùng đối phương là không thành vấn đề, nhưng hôm nay Thế Nam không dám cậy mạnh, nhân lúc này cô chạy thật nhanh trốn vào trong rừng.
Sư tôn phát động Chiến dịch rồng đen, nhóm đường chủ bọn họ đều vội chân không chạm đất. Cô vì hoàn thành phương thuốc giải A10, cả tháng này mất ăn mất ngủ, dù biết sức khỏe có vấn đề nhưng không để ý lắm. Cho đến tại ba ngày trước, bị ngất giữa chừng trong phòng thí nghiệm, khám ra mới biết bản thân mang thai hơn hai tháng, lúc đó cô thật sự hoảng hốt, nghĩ vội xong sẽ nói chuyện này cho ba đứa nhỏ biết.
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày sức khỏe ổn định, Thế Nam quyết định đi núi Agon hái Tuyết sâm hoàn thành công đoạn điều phối cuối cùng, mới phát hiện cái kẻ đi cùng mình không phải người hội sở.
Thế Nam không ngừng chạy, vừa chạy vừa tìm kiếm nơi ẩn nấp chờ cứu viện.
Khi thấy huyền nhai phía trước, cô đưa mắt nhìn địa thế xung quanh một vòng, xác định nắm chắc xong, liền phóng dây đu người tuột xuống dưới.
Bởi vì bên dưới khá sâu, cô phải vừa phóng vừa thu dây vài lần chân mới chạm tới đáy cốc.
Đáp xuống an toàn, thu dây, liền thám thính tình hình quang đáy cốc.
Không khí dưới này khá ổn, phía xa trước mặt còn có một dòng suối nhỏ, xem ra có đường thông ra bên ngoài. Nhưng lúc này Thế Nam không tìm cách ra ngoài mà là tìm kiếm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút. Phụ nữ mang thai rất mau mỏi mệt, cô sợ chần chờ thêm chút thân thể này liền không muốn động thì rất phiền toái.
Đi được một đoạn thì thấy một cái huyệt động, Thế Nam liền nhanh chân đi đến xem xét một lượt, không thấy nguy hiểm gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thật tốt quá! Xử lý xung quanh một chút liền có thể nghỉ ngơi rồi.” Nghĩ đến đây, cô đặc biệt vui mừng.
Trước tiên,Thế Nam mở túi dụng cụ lấy thuốc bột tránh côn trùng rải đều một vòng quanh động, xong rồi cô đi bên ngoài cắt một ít cỏ dại trãi một góc để lát nằm nghỉ cho thoải mái. Để đề phòng thú giữ hay địch nhân gì đó cô lập thêm một thế trận đơn giản, vừa ngăn cản thù địch vừa cảnh báo bản thân có thời gian làm chuẩn bị ứng đối.
Hoàn thành xong hết thảy, lúc này Thế Nam mới có thời gian thư thả khẩu khí, đi lại chỗ thảm cỏ, ngồi xuống, lấy tư trang bản thân ra kiểm tra một chút.
Trong túi dụng cụ ngoài vật dụng thăm khám đơn giản cùng các loại thuốc men cấp cứu thông dụng thì không có thêm bất cứ cái gì có thể liên lạc với mọi người.
Nếu không có một số binh ám khí tùy thân sư tôn đặc cách riêng dùng trong nguy cấp, có lẽ hiện giờ cô còn phải khổ sở chật vật chạy trốn kẻ địch.
Tuy mang chút cảm khái nhưng hiện không thể liên lạc xin cứu viện, xác định chỉ có thể tự dựa bản thân mình.
Chỉ là lúc này cả người mệt rã rời, đầu óc bắt đầu mơ màng lên, Thế Nam quyết định.
“Thôi, nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp vậy.”
Vừa nói xong, mới nghiên người nằm xuống, rất nhanh cô liền ngủ say.
Vì mất liên lạc cùng tứ đường chủ Thế Nam, mọi người ai nấy đều sốt ruột, trong đó nhị đường chủ Minh Chung là người nóng nảy nhất. Sau khi kiểm tra, nâng tường an ninh thêm một tầng, bàn giao cho ngũ đường chủ Hoàng Trọng xong, anh liền lên phi cơ hướng thẳng núi Agon nước L.
Phi cơ tổng bộ được sư tôn cường hóa qua, chỉ hơn một giờ bay tới vị trí núi Agon.
Từ sau sư tôn phát động chiến dịch rồng đen, trong lòng luôn cảm thấy bất an vì thế Minh Chung âm thầm cài thiết bị theo dõi lên chiếc nhẫn Thế Nam, nhờ vậy, anh mới tra được vị trí hiện tại của cô.
Ngẩn đầu hướng phi cơ trưởng, anh nói “Núi Agon, hướng tây ba giờ.”
“Vâng, nhị đường chủ.” Cơ trưởng đáp lại một tiếng, vững lái theo vị trí Minh Chung vừa báo.
Tại lễ hội mùa xuân, nhóm người Hạ Lâm dẫn bọn nhỏ vui chơi cả một buổi sáng cảm thấy đủ rồi, ăn xong bữa trưa mọi người cùng trở về nhà, ai về nhà người nấy.
Về đến nhà, Hạ Lâm liền một đường đi vào phòng ngủ, vừa ngã người xuống nệm giường liền ngủ thiếp đi.
Linh thạch đi theo phía sau, giúp cô đóng cửa trong cửa ngoài, xếp gọn giày dép lên kệ để dép rồi mới đi đến trước cửa phòng Hạ Lâm còn đang mở toang, tựa cửa nhìn vào trong. Vì là phòng kín, bên trong có hơi chút tối, cô nằm vắt vẻo tùy ý ngủ ở đó.
Thấy vậy, Linh thạch nhẹ thở hắt ra một cái, mới đi vào thuận tay đóng cửa phòng lại. Tay kia với bật công tắc đè ngủ, cầm remod mở điều hòa lên, sau đó đi thẳng một mạch vào trong toilet.
Bật đèn phòng tắm lên, rút cái khăn mặt treo ở xà bên, đi lại bồn rửa mặt mở nước ấm, giặt khăn vắt khô, đi ra, ngồi xuống bên giường, đỡ cô lên, lau mặt, lau tay cho cô xong, rồi mới sửa lại tư thế cho cô nằm ngủ thoải mái.
Làm xong hết thảy này, anh ngồi xuống một bên, dùng đôi mắt thâm tình nhìn cô một lúc, nói “Em ngủ ngon.”
Nói, Linh Thạch đưa tay hơi vuốt ve nơi trán, rồi bên má cô, bộ dạng đầy bịn rịn.
Bỗng, Linh thạch đứng lên một chút, thầm thì “Mọi việc ta sẽ lo liệu tốt, em yên tâm nghỉ ngơi.”
Lóe một cái, hình ảnh Linh thạch liền biến mất trong phòng.
Núi Agon nước L.
Minh Chung dựa theo thông báo định vị, phi cơ dừng trên không trung nơi phía dưới núi non hiểm trở. Vừa thấy cảnh này, trái tim Minh Chung như bị báo chặt, vội vàng nói “Tôi xuống dưới xem xét, cậu giữ liên lạc với mọi người…”
Không chờ cơ trưởng phản ứng, người đã nhảy xuống phía dưới.
“Anh…” Cơ trưởng chỉ kịp kêu lên hoảng hốt một tiếng.
Sau vài giây hoảng thần, cơ trưởng liền bật bộ đàm liên lạc tổng bộ.
“B052 báo cáo, đã tra được vị trí tứ đường chủ, núi Agon hướng tây ba giờ, bên dưới là huyền nhai, hiện một mình nhị đường chủ xuống bên dưới tìm người, xong.”
[Tổng bộ đã biết, anh nắm chặt tình hình nơi đó, đại đường chủ cùng cứu viện đang trên đường đến.]
“Đã rõ.”
Mà Chu Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe, liền mở bừng hai mắt, vội mở vô tuyến điện kết nối với Minh Chung “Cậu cẩn thận một chút, phải hai giờ nữa chúng tôi mới tới được.”
[Đã biết.]
Nghe được nhị đường chủ hồi đáp, trong lòng Chu Vân an tâm hơn, mở vô tuyến điện phân phó tổ cứu viện từ nước C.
“B051, B053, núi Agon hướng tây ba giờ, nắm chặt thời gian cứu viện.”
[Đã rõ.]
Minh Chung đáp xuống bên núi đá, nhìn vị trí chỉ hướng dưới huyền nhai, cả người như muốn hỏng mất.
Cuối người nhìn phía dưới, miệng run rẩy không ngừng “Sẽ không sao, sẽ không sao… Hãy cố chịu đựng, anh đến đây…”
Vừa nói, anh liền đu dây tuột xuống phía dưới.
Nơi phi cơ đỗ khá trống trãi, Thế Nam phải nắm bắt thời gian chạy nước rút vào bên trong cánh rừng, trong tay đối phương có hàng nóng, cô không thể khinh suất.
Tên kia cầm súng lên, liền phóng xuống phi cơ đuổi gấp theo Thế Nam. Thấy cô sắp hòa mình vào bên trong cánh rừng, hắn liền giương súng hướng cô bắn ba phát liên tục.
Thế Nam cảm nhận được, liền lộn người né tránh, cùng lúc thả kim châm phóng về hướng hắn.
“A!” Hắn hô lên một tiếng đau đớn, cả người khụy gối xuống, một tay giữ chặt chỗ bị trúng kim châm, rút ra, tuy không thấy máu chảy rõ ràng nhưng phần bị trúng kim châm rất nhanh làm cho một phần thân thể hắn dần cứng đờ, bên vai trái trúng đao lúc nãy máu vẫn không ngừng trào ra, vì vậy hắn không thể tạm ngừng đuổi theo, lết bản thân trở lại phi cơ xử lý một chút, vừa đi trong miệng không ngừng chửi rủa gì đó.
Bình thường đấu đơn cùng đối phương là không thành vấn đề, nhưng hôm nay Thế Nam không dám cậy mạnh, nhân lúc này cô chạy thật nhanh trốn vào trong rừng.
Sư tôn phát động Chiến dịch rồng đen, nhóm đường chủ bọn họ đều vội chân không chạm đất. Cô vì hoàn thành phương thuốc giải A10, cả tháng này mất ăn mất ngủ, dù biết sức khỏe có vấn đề nhưng không để ý lắm. Cho đến tại ba ngày trước, bị ngất giữa chừng trong phòng thí nghiệm, khám ra mới biết bản thân mang thai hơn hai tháng, lúc đó cô thật sự hoảng hốt, nghĩ vội xong sẽ nói chuyện này cho ba đứa nhỏ biết.
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày sức khỏe ổn định, Thế Nam quyết định đi núi Agon hái Tuyết sâm hoàn thành công đoạn điều phối cuối cùng, mới phát hiện cái kẻ đi cùng mình không phải người hội sở.
Thế Nam không ngừng chạy, vừa chạy vừa tìm kiếm nơi ẩn nấp chờ cứu viện.
Khi thấy huyền nhai phía trước, cô đưa mắt nhìn địa thế xung quanh một vòng, xác định nắm chắc xong, liền phóng dây đu người tuột xuống dưới.
Bởi vì bên dưới khá sâu, cô phải vừa phóng vừa thu dây vài lần chân mới chạm tới đáy cốc.
Đáp xuống an toàn, thu dây, liền thám thính tình hình quang đáy cốc.
Không khí dưới này khá ổn, phía xa trước mặt còn có một dòng suối nhỏ, xem ra có đường thông ra bên ngoài. Nhưng lúc này Thế Nam không tìm cách ra ngoài mà là tìm kiếm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút. Phụ nữ mang thai rất mau mỏi mệt, cô sợ chần chờ thêm chút thân thể này liền không muốn động thì rất phiền toái.
Đi được một đoạn thì thấy một cái huyệt động, Thế Nam liền nhanh chân đi đến xem xét một lượt, không thấy nguy hiểm gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thật tốt quá! Xử lý xung quanh một chút liền có thể nghỉ ngơi rồi.” Nghĩ đến đây, cô đặc biệt vui mừng.
Trước tiên,Thế Nam mở túi dụng cụ lấy thuốc bột tránh côn trùng rải đều một vòng quanh động, xong rồi cô đi bên ngoài cắt một ít cỏ dại trãi một góc để lát nằm nghỉ cho thoải mái. Để đề phòng thú giữ hay địch nhân gì đó cô lập thêm một thế trận đơn giản, vừa ngăn cản thù địch vừa cảnh báo bản thân có thời gian làm chuẩn bị ứng đối.
Hoàn thành xong hết thảy, lúc này Thế Nam mới có thời gian thư thả khẩu khí, đi lại chỗ thảm cỏ, ngồi xuống, lấy tư trang bản thân ra kiểm tra một chút.
Trong túi dụng cụ ngoài vật dụng thăm khám đơn giản cùng các loại thuốc men cấp cứu thông dụng thì không có thêm bất cứ cái gì có thể liên lạc với mọi người.
Nếu không có một số binh ám khí tùy thân sư tôn đặc cách riêng dùng trong nguy cấp, có lẽ hiện giờ cô còn phải khổ sở chật vật chạy trốn kẻ địch.
Tuy mang chút cảm khái nhưng hiện không thể liên lạc xin cứu viện, xác định chỉ có thể tự dựa bản thân mình.
Chỉ là lúc này cả người mệt rã rời, đầu óc bắt đầu mơ màng lên, Thế Nam quyết định.
“Thôi, nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp vậy.”
Vừa nói xong, mới nghiên người nằm xuống, rất nhanh cô liền ngủ say.
Vì mất liên lạc cùng tứ đường chủ Thế Nam, mọi người ai nấy đều sốt ruột, trong đó nhị đường chủ Minh Chung là người nóng nảy nhất. Sau khi kiểm tra, nâng tường an ninh thêm một tầng, bàn giao cho ngũ đường chủ Hoàng Trọng xong, anh liền lên phi cơ hướng thẳng núi Agon nước L.
Phi cơ tổng bộ được sư tôn cường hóa qua, chỉ hơn một giờ bay tới vị trí núi Agon.
Từ sau sư tôn phát động chiến dịch rồng đen, trong lòng luôn cảm thấy bất an vì thế Minh Chung âm thầm cài thiết bị theo dõi lên chiếc nhẫn Thế Nam, nhờ vậy, anh mới tra được vị trí hiện tại của cô.
Ngẩn đầu hướng phi cơ trưởng, anh nói “Núi Agon, hướng tây ba giờ.”
“Vâng, nhị đường chủ.” Cơ trưởng đáp lại một tiếng, vững lái theo vị trí Minh Chung vừa báo.
Tại lễ hội mùa xuân, nhóm người Hạ Lâm dẫn bọn nhỏ vui chơi cả một buổi sáng cảm thấy đủ rồi, ăn xong bữa trưa mọi người cùng trở về nhà, ai về nhà người nấy.
Về đến nhà, Hạ Lâm liền một đường đi vào phòng ngủ, vừa ngã người xuống nệm giường liền ngủ thiếp đi.
Linh thạch đi theo phía sau, giúp cô đóng cửa trong cửa ngoài, xếp gọn giày dép lên kệ để dép rồi mới đi đến trước cửa phòng Hạ Lâm còn đang mở toang, tựa cửa nhìn vào trong. Vì là phòng kín, bên trong có hơi chút tối, cô nằm vắt vẻo tùy ý ngủ ở đó.
Thấy vậy, Linh thạch nhẹ thở hắt ra một cái, mới đi vào thuận tay đóng cửa phòng lại. Tay kia với bật công tắc đè ngủ, cầm remod mở điều hòa lên, sau đó đi thẳng một mạch vào trong toilet.
Bật đèn phòng tắm lên, rút cái khăn mặt treo ở xà bên, đi lại bồn rửa mặt mở nước ấm, giặt khăn vắt khô, đi ra, ngồi xuống bên giường, đỡ cô lên, lau mặt, lau tay cho cô xong, rồi mới sửa lại tư thế cho cô nằm ngủ thoải mái.
Làm xong hết thảy này, anh ngồi xuống một bên, dùng đôi mắt thâm tình nhìn cô một lúc, nói “Em ngủ ngon.”
Nói, Linh Thạch đưa tay hơi vuốt ve nơi trán, rồi bên má cô, bộ dạng đầy bịn rịn.
Bỗng, Linh thạch đứng lên một chút, thầm thì “Mọi việc ta sẽ lo liệu tốt, em yên tâm nghỉ ngơi.”
Lóe một cái, hình ảnh Linh thạch liền biến mất trong phòng.
Núi Agon nước L.
Minh Chung dựa theo thông báo định vị, phi cơ dừng trên không trung nơi phía dưới núi non hiểm trở. Vừa thấy cảnh này, trái tim Minh Chung như bị báo chặt, vội vàng nói “Tôi xuống dưới xem xét, cậu giữ liên lạc với mọi người…”
Không chờ cơ trưởng phản ứng, người đã nhảy xuống phía dưới.
“Anh…” Cơ trưởng chỉ kịp kêu lên hoảng hốt một tiếng.
Sau vài giây hoảng thần, cơ trưởng liền bật bộ đàm liên lạc tổng bộ.
“B052 báo cáo, đã tra được vị trí tứ đường chủ, núi Agon hướng tây ba giờ, bên dưới là huyền nhai, hiện một mình nhị đường chủ xuống bên dưới tìm người, xong.”
[Tổng bộ đã biết, anh nắm chặt tình hình nơi đó, đại đường chủ cùng cứu viện đang trên đường đến.]
“Đã rõ.”
Mà Chu Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe, liền mở bừng hai mắt, vội mở vô tuyến điện kết nối với Minh Chung “Cậu cẩn thận một chút, phải hai giờ nữa chúng tôi mới tới được.”
[Đã biết.]
Nghe được nhị đường chủ hồi đáp, trong lòng Chu Vân an tâm hơn, mở vô tuyến điện phân phó tổ cứu viện từ nước C.
“B051, B053, núi Agon hướng tây ba giờ, nắm chặt thời gian cứu viện.”
[Đã rõ.]
Minh Chung đáp xuống bên núi đá, nhìn vị trí chỉ hướng dưới huyền nhai, cả người như muốn hỏng mất.
Cuối người nhìn phía dưới, miệng run rẩy không ngừng “Sẽ không sao, sẽ không sao… Hãy cố chịu đựng, anh đến đây…”
Vừa nói, anh liền đu dây tuột xuống phía dưới.