Có người hỏi tôi "Từ lúc nào mà cậu quyết định mặc kệ tất cả?"
Tôi nói:
"Lúc đó tớ đang chơi một trò chơi, chơi mấy ngày liền vẫn không qua bàn.
Thế là tớ tự nói với mình, rằng ải khó thế này, nếu mình có thể qua được thì chứng tỏ giữa mình và gia đình vẫn còn có khả năng.
Thế nhưng cũng chính giây phút ấy tớ thảng thốt nhận ra, từ lúc nào mà giữa gia đình tớ đã xa cách đến mức phải gửi hy vọng vào một trò chơi thế này rồi."
Hồi nhỏ, tớ không ở với bame nhiều, hơn 2 tuổi tớ đã về với ông bà.
6 tuổi tớ mới về lại gia đình. Vì nhớ bà nên tớ đã khóc rất nhiều.
Một lần mẹ đi xa, nên ba phải dỗ tớ, tớ khóc mãi không chịu nín dù đã 6 tuổi rồi.
Ba liền bảo nếu tớ không nín thì mẹ sẽ không bao giờ về nữa, cũng không cho tớ về quê chơi nữa, nghe vậy tớ sụt sùi rồi nín hẳn.
Hiện tại đã 10 năm trôi qua, tớ đã 16 tuổi.
Tớ bây giờ không nhõng nhẽo, cũng không hay khóc nhè.
Thậm chí không bao giờ khóc trước mặt ba tớ.
Tớ mong một ngày tớ có thể can đảm mà hỏi ba rằng, con ngoan ngoãn thế này, không hề khóc, cũng không khóc dai dẳng, sao mẹ còn chưa về với con?
Tớ không có can đảm để hỏi, 1 phần vì sợ bố không nhớ đến kỉ niệm duy nhất về bố mà tớ còn nhớ, 1 phần vì tớ biết dù tớ có khóc hay không mẹ cũng sẽ không trở về nữa, hỏi như vậy khác nào tạo nên bi thương?
Khác nào biến bản thân mình thành tội đồ phá hoại hạnh phúc giữa bố và dì. Dù trong mắt tớ họ chưa từng hạnh phúc... Gia đình tớ hiện tại chưa từng giống một gia đình...