Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Đã từng - Gaily

[Tản văn] Đã từng - Gaily

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Đã từng

fu7rJAH.jpg
Design by: @Tóc Xanh

Tác giả: Gaily
Thể loại: Tản văn
Tình trạng: Hoàn
Link thảo luận góp ý:
Đây
~o~

Mọi chuyện của cô và anh bắt đầu từ ngày 7/3 đó là ngày mà cô cho là đẹp nhất trên đời, hôm ấy anh và cô gặp nhau cùng nhau vui vẻ, tuy là mới gặp nhưng tưởng chừng thân từ rất rất lâu, họ nói chuyện rất hợp.

Từ ngày hôm ấy họ cùng nhau trò chuyện mỗi ngày, chia sẻ cho nhau bao nhiêu thứ. Nhưng chỉ là ở phía cô mà thôi... cô nói cho anh tất cả, tất cả đau buồn tủi cực của cô, về gia đình, người thân, bạn bè.

Hoàn toàn không chút dấu giếm dù họ chưa thân được bao lâu. Khi ấy cô và anh khóc cùng khóc, cười cùng cười. Mọi người nhìn vô cứ ngỡ họ là một đôi, một cặp. Họ đẹp đôi lắm, ăn nói ăn ý lắm, hợp đôi lắm.

Không lâu sau, vào sinh nhật cô họ dắt tay nhau đi làm Wedding. Một Wedding ảo đầy ấm cúng, ngọt ngào.

Vào sinh nhật anh, cô đợi mãi đến 0h sáng chỉ để chúc anh đầu tiên, hí hửng vì được khen như một đứa trẻ nhận được quà. Anh xoa đầu cô, khen ngợi cô mỗi khi cô giỏi, cô ngoan.

Anh ôm cô vào lòng khi cô khóc. Anh cùng cô tám hết chuyện này sang chuyện kia, cuộc nói chuyện tưởng chừng không bao giờ kết thúc...

Mọi chuyện cứ ngỡ như là mãi mãi là vĩnh cửu, nhưng cô với anh chỉ coi nhau như anh em, thế cũng tốt, cô từng nghĩ vậy. Anh từng nói: "Hạ nhi, sau này đừng thích anh nhé! Chúng ta mãi là anh em!" Cô khi ấy đâu có thích anh! Vui vẻ "ừm" một tiếng.

Sau này mới thấy bản thân khi ấy thật ngốc... Cô thích anh mất rồi... nhưng đã hứa chỉ là anh em, phải làm sao đây?

Cô kìm nén cảm xúc, cố như mọi khi. Cô yêu anh đấy nhưng chỉ có thể nói là tình thương gia đình, cô lo cho anh đấy nhưng chỉ có thể nói là mọi người đều vậy, cô muốn hỏi anh có đau lắm không, có mệt lắm không nhưng chỉ có thể nói là đừng cố quá, cô muốn hỏi anh ngàn vạn câu hỏi nhưng chỉ có thể nói rằng nên sống thật ý nghĩa. Trước khi thích anh, cô không vậy.

Cô luôn vui vẻ, nghĩ gì nói đấy, không chút lo toan hay do dự, cô giờ đây thay đổi thật đáng sợ. Nhưng yêu mà, sao có thể kìm nén lại chứ! Bởi lẽ trái tim của cô cũng chỉ là da là thịt mà thôi, cũng tạo ra bởi máu và nước mắt đâu phải sắt thép đâu mà không biết đau.

Thấy anh bên người khác tim cô thắt lại, nhói lên từng đợt, từng đợt một... Cô đau đớn lắm, nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao của cô, cô chưa từng nghĩ mình lại thế này, cô từng nói người lụy vì tình là người si tình, cô nhất định sẽ không thế.

Đúng là chẳng một ai đủ khả năng nói trước tương lai mà... Tuy đau đớn là thế nhưng cô không thể ngừng yêu anh, nếu đối với ai khác anh chỉ là người bình thường thì đối với cô anh là cả thế giới, là niềm tin, hi vọng của cô.

Là chiếc gối ôm ấm áp mà cô có thể tựa vào sau những giờ phút mệt mỏi, anh còn là ánh trăng sáng chói tỏa sáng lung linh trên bầu trời đêm giá lạnh. Anh là ngọn lửa xua tan đêm đông giá rét.

Anh đã từng là tất cả, không, anh vẫn là tất cả, anh chiếm mọi điều quan trọng như thế rồi một ngày chỉ vì câu nói "em thích anh" của cô mà anh bỏ cô ra đi, thế giới đã bỏ cô lại, niềm tin hy vọng cũng biến tan, ánh trăng tàn bị mây đen che mất, ngọn lửa cũng chỉ còn là tàn đỏ...

Trong cô "sụp đổ". Cô tự hỏi tại sao anh chỉ coi cô là em gái? Tại sao anh lại từ chối cô?

Tại anh thích người trưởng thành nhưng cô lại con nít, tại anh thích người chính chắn nhưng cô lại vô lo, ẩu thả, tại anh thích người ăn nói nhẹ nhàng nữ tính nhưng cô lại cứng nhắc, giống con trai?

Không, vốn dĩ ban đầu cô đã là em gái của anh, không có lí do nào hết.

Người từng là tất cả đối với cô, và rồi tất cả bỏ đi hết. Những ngày hạnh phúc khi xưa chỉ còn là đã từng, chỉ còn là kí ức, chỉ còn là nỗi đau thấm nhuần trong trái tim bé nhỏ của cô.

Người là kí ức mà mỗi ngày mưa cô nhớ đến, người là kí ức mà khi lẻ loi cô đơn cô sẽ nghĩ về để rồi cảm giác ấy lại tăng lên gấp bội, người đã trở thành một con đường dài trong trái tim cô, một con đường mà tồn tại vĩnh hằng không bao giờ bị vùi lấp mất, chỉ có thể là không đi lại con đường ấy nữa thôi...

Người bỏ cô ra đi là thế, người khiến cô đau khổ là vậy nhưng cô không thể ghét bỏ người được, càng không thể căm hận hay nguyền rủa xua bỏ người... Vì sao ư? Bởi lẽ, ai có thể xóa tan lối mòn trong tim? Ai có thể vứt bỏ cả thế giới? Ai có thể khiến mặt trăng biến mất như chưa từng tồn tại? Và ai có thể khiến quá khứ trở về với vĩnh hằng?


#Tuyết Dương.
07/06/2020



 
Sửa lần cuối:
Top