Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Đại Đạo hồng mông vạn giới - Bạch liêm

[Huyền huyễn] Đại Đạo hồng mông vạn giới - Bạch liêm

Bạch liêm

Tác giả
Tham gia
8/6/25
Bài viết
25
Điểm cảm xúc
29
Điểm
3
Tại nơi khoảng không vô tận một bóng người huyền ảo tựa như vô biên bí ẩn tụ lại cũng chính là chủ nhân của vùng hư vô bất tận đó, người đó gọi là đạo tâm là chủ nhân của Hồng mông cũng chính là người tạo ra, ngoài hồng mông là vô giới mà ngoài vô giới là vô cổ giới

( giới thiệu cảnh giới) : vô cảnh nhất chuyển - thập nhị chuyển, tinh thần cảnh nhất chuyển - thập nhị chuyển, Tinh không cảnh nhất chuyển - thập nhị chuyển, tinh đầu cảnh nhất chuyển - thập nhị chuyển, thôn phệ cảnh nhất chuyển - thập tam chuyển, Đạo chủ cảnh nhất chuyển - thập nhị chuyển. Mỗi lần đột phá một tầng cảnh giới lớn là phải hứng chịu đại Đạo chi kiếp Lúc này đạo tâm đang ngồi suy nghĩ thì một người bước vào trên người tỏa ra khí tức ôn dịu hiền hòa là tâm nhiên một trong những cường giả của vô giới.

Người cường giả lên tiếng với giọng nói cao cao tại thượng.

- đạo tâm ngươi bao giờ mới chịu cho ta xem cái thế giới của ngươi hả?

Đạo tâm bất lực trả lời.

- bình tĩnh ta đâu có nói là không cho xem mà lo vậy.

Ả ta tức giận bỏ đi để đạo tâm ở lại một mình

- hừ ta sẽ quay lại sau .

- : ngươi cứ đi đâu một lúc đi .

- không cần ngươi nói!

Mà vừa lúc tâm nhiên rời đi thì một người khác bước vào Khác với người lúc này trên thân người này toả ra hắc khí âm u khiến ai thấy cũng rùng mình người đó cất tiếng hỏi .

- khi nào ra ngoài?

- chừng nào ta xong việc.

-được rồi ta đi đây.

- khoan đã thiên ma !

Người bí ẩn quay lại trả lời hé lộ cái tên đằng sau sự bí ẩn đó

- gì?

- không có gì.

Hắn tức giận nói lại

- ngươi rảnh nhỉ?

Đạo tâm dùng thái độ cợt nhã trả lời

- đúng mà ta rảnh thật mà.

-( hừ! Ngươi rảnh nhưng ta không có rảnh đừng làm phiền ta !

Ngay lúc đó một con dao bay ngang qua chỉ một khoảng nữa là trúng đạo tâm.

Đạo Tâm giật người nói lớn

- ai đang ở đó!

- hahahaha ...

Âm thanh phát ra từ sau lưng cả hai làm hai người giật mình lùi lại về phía sau.

- phản ứng nhanh đó nhưng ta thích.
Thiên ma nhìn thoáng qua thấy một bóng hình
quen thuộc bất ngờ không kìm được thốt lên

- ngươi... Ngươi là....

Giọng nói của Thiên ma mang theo sự sợ hãi và hoảng loạn thiên đế nhìn đạo tâm một lúc rồi mới nói.

- hahaha, thú vị không ngờ ở đây còn có một kẻ thú vị như ngươi,... Ngươi có vẻ là một cường giả đấy .

Đạo Tâm trong lòng lo lắng suy nghĩ cách để thoát thân nhưng nghĩ mãi chẳng ra , nên hỏi thiên đế lại.

- ngươi muốn gì?

Thiên đế nhìn vào đạo tâm một lúc rồi cười phá lên.
Ppppp
- hahahahahaha... Ngươi có thể làm gì cho ta?

Đạo Tâm im lặng một lúc lâu mới trả lời.

- ta ... Có thể Sử dụng tất cả các pháp tắc, quy tắc của thế giới.

Thiên đế bất ngờ hỏi lại lần nữa để xác nhận.

- thật sao?

Đạo Tâm giật người run rẩy trả lời.

- đúng ... Đúng vậy.

Thiên đế bỗng chốc cười lớn làm cho đạo tâm và thiên ma sợ hãi lùi lại, họ lo rằng tên này sẽ phát điên mà giết họ.

- hahaha! Hay lắm tốt quá rồi ngươi đi theo ta !

Đạo tâm do dự một lúc rồi cũng đi theo hắn trên đường đạo tâm hỏi thiên đế một số chuyện .

- những người nắm giữ pháp tắc và quy luật rất đáng sợ sao?

Thiên đế im lặng một lúc rồi mới nói.

- cực kỳ đáng sợ là đằng khác.

Đạo tâm bất ngờ.

- thật sao?

Thiên đế gật đầu trên mặt toát lên một vẻ u sầu , đạo tâm hỏi thử vì sao khi nhắc đến thiên đế lại buồn.

ngay lúc mà thiên đế định nói cho đạo tâm thì một cột sáng lóe lên trước mặt cả hai xuất hiện là một bóng hình tỏa ra một khí chất ôn dịu nhẹ nhàng nhưng lại có chút mạnh mẽ

Thiên đế giật người nhưng nhanh chóng định lại tâm trạng mà nói.

- thiên bảo lão tổ ngươi làm gì ở đây?

Người tên Thiên Bảo trả lời.

- ta không được ở đây sao, vả lại ta ở đâu cần báo cáo cho ngươi sao?

Thiên đế tức giận quát lớn.

- trở về thánh địa của ngươi đi!

Thiên Bảo không để ý đến hắn nữa mà để ý đến đạo tâm đứng kế bên mà cảm thán.

- đúng là ngươi may mắn ra ngoài mà cũng gặp được tu sĩ Cường giả . chả như ta toàn gặp những thánh thể,đế thể .

Thiên đế tức giận trả lời.

- được rồi, được rồi ngươi giỏi ngươi giỏi.

Thiên Bảo nghe thiên đế nói vậy mới hài lòng rời đi. Sau khi thiên bảo rời đi thiên đế đem cho đạo tâm một cuốn sách.

- đây là đại Đạo pháp tắc công pháp, chỉ những ai có thể sở hữu pháp tắc mới dùng được.

Đạo tâm tò mò.

- công pháp này có tác dụng gì?

Thiên đế trả lời.

- ta không biết.

Đạo tâm bất lực đành tự mình nghiên cứu. Sau 10 ngày đạo tâm đã nghiên cứu được.

Cuốn công pháp đó có tác dụng bổ sung khí huyết, tái tạo căn cơ, hồi phục linh khí trong cơ thể thậm chí là tu luyện nhanh hơn.
Đạo Tâm sau khi hiểu rõ công pháp, trong lòng không khỏi chấn động. Một loại công pháp bậc này, nếu rơi vào tay những cường giả khát vọng quyền lực ngoài kia, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió khắp Tam Giới, Vô Giới, thậm chí cả Hồng Mông cũng bị ảnh hưởng.

Mười ngày sau, Đạo Tâm đã hoàn toàn khôi phục căn cơ, khí huyết sung mãn, tu vi cũng lặng lẽ tiến gần đỉnh phong Thôn Phệ Cảnh Nhất Chuyển.

Ngay khi hắn vừa thử vận chuyển công pháp lần nữa, một luồng khí tức quỷ dị đột ngột xuất hiện trong không gian hư vô. Từ trong tầng hư vô mờ ảo, một bàn tay xám xịt thò ra, không gian lập tức bị bóp méo, thậm chí quy tắc vận hành xung quanh cũng run rẩy.

Thiên Ma sắc mặt đại biến:

Là... Tàn Hồn Cổ Tổ!


Đạo Tâm nhíu mày:

Tàn Hồn Cổ Tổ? Hắn không phải đã bị phong ấn tại Vô Cổ Giới rồi sao?


Thiên Ma nghiến răng:

Phong ấn? Phong ấn chỉ là tạm thời... Ngươi luyện công pháp Đại Đạo, động tĩnh quá lớn, dẫn động khí tức pháp tắc khiến hắn cảm nhận được!


Đạo Tâm sắc mặt trầm xuống, đúng lúc này từ trong hư không, một bóng người khô gầy, tóc trắng xóa, ánh mắt lạnh như vực sâu địa ngục xuất hiện. Lão già nhìn chằm chằm vào Đạo Tâm, cười nhạt:

Tiểu tử, ngươi thân là chủ nhân Hồng Mông, lại dám giấu diếm bí mật của thế giới... Mau giao ra Đại Đạo pháp tắc công pháp, ta tha cho ngươi cái mạng!


Thiên Đế lúc này cũng xuất hiện trở lại, trên người tản ra uy áp cường đại như lũ lụt ngập trời, hắn lạnh giọng:

Tàn Hồn Cổ Tổ, ngươi cũng dám bước vào vùng hư vô bất tận của Đạo Tâm? Không sợ chọc giận Đạo Chủ cảnh thật sự sao?


Tàn Hồn Cổ Tổ hừ lạnh:

Đạo Chủ? Trong thiên địa này, có mấy kẻ đạt tới Đạo Chủ cảnh? Hơn nữa... kẻ đó vẫn đang bế quan, không quản chuyện bên ngoài!


Nói xong, lão đột nhiên xuất thủ, một luồng tàn hồn hắc khí hóa thành vô số dây xích phong tỏa không gian, trực tiếp trói buộc Đạo Tâm.

Đạo Tâm sắc mặt đại biến, vừa định vận chuyển Đại Đạo công pháp thì chợt nghe thấy tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng:

Đủ rồi đấy, lão già... Nơi này không phải chỗ ngươi làm loạn.


Từ trong bóng tối, một người mặc bạch y, thần thái siêu nhiên xuất hiện, chính là Tâm Nhiên vừa rời đi lúc trước. Khí tức trên người nàng như nước xuân nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa lực lượng khiến cả thiên địa phải cúi đầu.

Tàn Hồn Cổ Tổ sắc mặt khó coi:

Ngươi... Ngươi đột phá rồi?


Tâm Nhiên không trả lời, chỉ phất tay một cái, toàn bộ hắc khí lập tức tan biến như tro bụi, dây xích pháp tắc vỡ nát. Tàn Hồn Cổ Tổ biết không thể chiếm được lợi ích gì, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh nhanh chóng biến mất vào hư không.

Đạo Tâm thở dài một hơi, nhìn Tâm Nhiên đầy phức tạp:

Ngươi luôn xuất hiện đúng lúc thật đấy...


Tâm Nhiên liếc hắn, cười nhạt:

Ai bảo ngươi phiền phức như vậy? Lần sau mà còn gây chuyện, tự chịu đi.


Thiên Đế nhìn hai người, bĩu môi:

Đúng là số đào hoa, ra ngoài gặp ai cũng là mỹ nhân cứu mạng.


Đạo Tâm bất lực:

Ta đâu muốn...


Tâm Nhiên nghiêm giọng ngắt lời:

Bớt nói nhảm đi. Đại Đạo pháp tắc công pháp kia không đơn giản đâu, đừng tùy tiện vận dụng, nếu không còn có kẻ mạnh hơn Tàn Hồn Cổ Tổ tìm tới cửa.


Đạo Tâm gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa:

Xem ra... ta phải nhanh chóng đột phá, ít nhất cũng phải bước vào Thôn Phệ Cảnh Tam Chuyển, mới đủ tư
cách chống lại những thứ sắp xảy ra

IMG_20250613_234203.png
 
Sửa lần cuối:

Bạch liêm

Tác giả
Tham gia
8/6/25
Bài viết
25
Điểm cảm xúc
29
Điểm
3
Chương 2 âm mưu bất diệt ngoại giới

Vùng hư vô bất tận, nơi mà không gian và thời gian đều trở nên vô nghĩa, tĩnh lặng bao trùm khắp mọi ngóc ngách. Nhưng kể từ khi Đạo Tâm luyện thành Đại Đạo pháp tắc công pháp, sự bình yên đó đã bị xé toạc.

Ba ngày sau khi Tàn Hồn Cổ Tổ rút lui, bầu không khí trong Vô Giới dần trở nên căng thẳng. Tin tức về việc có kẻ nắm giữ đầy đủ pháp tắc, có thể thao túng quy luật thiên địa, đã âm thầm lan truyền. Mặc dù Đạo Tâm luôn ở trong vùng hư vô, nhưng những ánh mắt tham lam, những thế lực cổ xưa đã bắt đầu chú ý.


---

Tại Vô Cổ Giới — Bí Cảnh Huyết Tàn

Một nhóm người mặc hắc y quỳ dưới chân một bóng người mờ ảo, khí tức trên người hắn như vực sâu vô tận, chỉ cần đứng gần cũng khiến linh hồn run rẩy.

"Xác định rồi chứ?" — Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Bẩm Cổ Tổ, chính là tên Đạo Tâm, chủ nhân Hồng Mông, hắn nắm giữ Đại Đạo pháp tắc."


Ánh mắt của kẻ được gọi là Cổ Tổ lóe lên hàn quang:

"Tốt... cuối cùng cũng có kẻ thay ta mở ra Hư Vô Chi Nhãn, thống lĩnh toàn bộ Vô Giới và Vô Cổ Giới."


Hắn vung tay, hắc khí ngưng tụ thành vô số bóng ma mơ hồ, ẩn vào hư không biến mất.


---

Trong vùng hư vô — Bên cạnh Đạo Tâm

Đạo Tâm nhắm mắt tu luyện, toàn thân khí tức trầm ổn. Tâm Nhiên đứng cách đó không xa, ánh mắt tuy bình thản nhưng trong lòng lại dậy sóng.

"Ngươi cứ thế này mà ở lại, sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, nguy hiểm sẽ kéo đến liên tục." — Tâm Nhiên lên tiếng.


Đạo Tâm mở mắt, thở dài:

"Ta biết... nhưng nếu không ổn định pháp tắc trong cơ thể, ra ngoài chẳng khác nào tự sát."


Thiên Đế đứng bên cạnh cười khẩy:

"Sớm muộn gì cũng phải ra ngoài. Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ cho ngươi yên sao? Hắc Ma Tông, Vô Cổ Giới, thậm chí Thánh Địa Đạo Chủ đều sẽ nhúng tay."


Đúng lúc đó, không gian trước mặt bỗng nhiên vỡ vụn, một luồng khí tức tàn bạo xé nát hư vô, từng khe nứt không gian xuất hiện. Một thân ảnh áo đen từ trong bước ra, khí tức cường đại, ánh mắt như nhìn thấu vạn vật.

"Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi... Đạo Tâm."


Đạo Tâm nhíu mày:

"Ngươi là ai?"


Người kia cười lạnh:

"Nhớ kỹ, ta là Diệt Nguyên — một trong bảy Sát Thần của Vô Cổ Giới. Ngươi... phải chết."


ẦM!

Không gian bùng nổ, Diệt Nguyên trực tiếp ra tay, từng đạo kiếm khí đen ngòm như hóa thành Hư Không chi nhận, nhắm thẳng Đạo Tâm mà chém tới.

Tâm Nhiên và Thiên Đế lập tức xuất thủ ngăn cản, nhưng Diệt Nguyên rõ ràng đã có chuẩn bị, thực lực đạt tới Tinh Đầu Cảnh Thập Nhị Chuyển, khí tức mạnh mẽ áp chế toàn trường.

Đạo Tâm biết, nguy hiểm thực sự... đã bắt đầu.

IMG_20250613_234203.png
 
Sửa lần cuối:

Bạch liêm

Tác giả
Tham gia
8/6/25
Bài viết
25
Điểm cảm xúc
29
Điểm
3
Chương 3: Trận Chiến Đầu Tiên - Huyết Tẩy Hư Vô

Hư vô nổ tung, từng mảng không gian như bị xé rách, hóa thành từng mảnh vỡ lơ lửng giữa khoảng không vô tận. Khí tức tử vong tràn ngập, áp lực khủng khiếp khiến cả Tâm Nhiên và Thiên Đế cũng phải ngưng trọng.

Diệt Nguyên, một trong bảy Sát Thần khét tiếng của Vô Cổ Giới, không phải hạng người đơn giản. Hắn từng một mình tàn sát ba đại thế lực tại Vô Cổ Giới, giết chóc vô số, thủ đoạn tàn bạo, không ai dám khinh thường.

Lúc này, trên tay hắn là một thanh trường kiếm màu đen như vực sâu, khí tức lượn lờ, lưỡi kiếm khắc đầy những ký tự cổ xưa của Vô Cổ Giới — Hư Vô Thần Kiếm.

Diệt Nguyên cười lạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén khóa chặt vào Đạo Tâm:

"Đừng mơ có kẻ cứu ngươi. Nơi này là Hư Vô tầng ngoài, ta đã bày sát trận phong tỏa, dù là Tâm Nhiên hay Thiên Đế cũng chỉ có thể bất lực nhìn ngươi chết!"


Tâm Nhiên nhíu mày, thử vận chuyển linh lực thì phát hiện quả nhiên không gian đã bị phong tỏa, muốn phá trận không phải chuyện dễ dàng.

Thiên Đế hừ lạnh:

"Tên chó điên này, đúng là chuẩn bị đầy đủ."


Đạo Tâm trầm mặc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Hắn biết, trốn không được, đánh cũng không dễ, nhưng nếu ngay cả trận chiến đầu tiên cũng lùi bước, sau này còn nói gì đến việc bước lên đỉnh cao, nắm giữ tất cả pháp tắc?

"Vậy thì... đánh thôi!" — Đạo Tâm nghiến răng, toàn thân pháp tắc vận chuyển, ánh sáng chói lóa bùng phát.


ẦM!

Từng sợi quy tắc đan xen, tạo thành một vòng sáng kỳ dị bao phủ quanh Đạo Tâm, trong nháy mắt khí tức hắn từ Thôn Phệ Cảnh Nhất Chuyển bạo tăng, mơ hồ bước vào trạng thái giả Nhị Chuyển.

Diệt Nguyên hơi kinh ngạc:

"Ồ? Cưỡng ép tăng cấp? Nhưng tiếc là... vô dụng!"


Hắn đạp không mà tới, kiếm khí đen kịt như thủy triều ập đến, không gian vặn vẹo, pháp tắc run rẩy.

Đạo Tâm gầm lên, hai tay kết ấn, toàn bộ pháp tắc trong cơ thể vận chuyển cực hạn, từng đạo quang mang hội tụ thành một tấm chắn khổng lồ — Đạo Tắc Hộ Thân!

ẦM ẦM ẦM!

Kiếm khí va chạm pháp tắc, hư vô rung chuyển dữ dội, từng vết nứt không gian kéo dài vô tận. Đạo Tâm bị ép lùi lại liên tục, khóe miệng rỉ máu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Tâm Nhiên và Thiên Đế cũng không chịu đứng nhìn. Tâm Nhiên giơ tay, hàng loạt đạo ấn ngọc tỏa ra, từng lớp pháp trận bao quanh, cố gắng phá giải phong tỏa của Diệt Nguyên. Thiên Đế thì ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị ứng phó bất trắc.

Diệt Nguyên nhìn cảnh này, sát ý càng đậm:

"Ta nói rồi, hôm nay ngươi phải chết!"


Hắn nâng cao Hư Vô Thần Kiếm, toàn thân sát khí bạo phát, chuẩn bị thi triển sát chiêu — Hư Vô Diệt Thế Kiếm.

Đạo Tâm sắc mặt ngưng trọng, biết nếu trúng chiêu này, dù có pháp tắc bảo vệ cũng khó giữ mạng. Đúng lúc ấy, trong đầu hắn vang lên thanh âm quen thuộc, chính là của Đại Đạo pháp tắc công pháp:

"Kích phát toàn bộ pháp tắc trong cơ thể, ngươi có thể nghịch chuyển cục diện!"


Không chút do dự, Đạo Tâm cắn răng vận chuyển công pháp, từng sợi khí tức pháp tắc điên cuồng bạo động, thân thể hắn bốc lên ánh sáng rực rỡ như thần linh giáng thế.

ẦM!

Ngay khi Diệt Nguyên chém xuống kiếm cuối cùng, Đạo Tâm đột nhiên bộc phát, toàn bộ pháp tắc trong cơ thể dung hợp thành một thanh trường thương hư ảo, chính là — Đạo Thương.

Xoẹt!

Đạo Thương xuyên phá không gian, mang theo lực lượng chấn động thiên địa, va chạm trực diện với Hư Vô Thần Kiếm.

ẦM ẦM ẦM!!!

Một vụ nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian vỡ vụn, hư vô sụp đổ từng mảng lớn. Cả Diệt Nguyên lẫn Đạo Tâm đều bị đánh bay, máu tươi nhuộm đỏ khoảng không vô tận.

Trong làn khói mù mịt, Diệt Nguyên thân thể run rẩy, khóe miệng tràn máu, ánh mắt tràn đầy khó tin:

"Sao... Sao ngươi có thể..."


Đạo Tâm đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lạnh lùng:

"Đừng quên, ta là chủ nhân Hồng Mông, cũng là kẻ nắm giữ tất cả pháp tắc."


Tâm Nhiên và Thiên Đế đồng thời phá vỡ phong tỏa, xuất hiện sau lưng Đạo Tâm. Diệt Nguyên biết không chiếm được lợi thế, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Đạo Tâm rồi hóa thành hắc khí biến mất.

Thiên Đế nhìn Đạo Tâm cười nhạt:

"Lần này coi như ngươi may mắn... Nhưng đừng vui sớm, đây chỉ mới là bắt đầu."


Tâm Nhiên nghiêm giọng:

"Những kẻ như Diệt Nguyên, chỉ là quân cờ thử thách, sau hắn... sẽ còn những tồn tại khủng khiếp hơn."


Đạo Tâm siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về khoảng không vô tận phía xa:

"Vậy thì để ta xem... thiên hạ này, ai mới là kẻ thực sự đáng sợ nhất!"
 

Bạch liêm

Tác giả
Tham gia
8/6/25
Bài viết
25
Điểm cảm xúc
29
Điểm
3
Chương 4: Bí Ẩn Hồng Mông - Đạo Chủ Cảnh Lộ Diện

Từ khi Đạo Tâm kích hoạt Đại Đạo pháp tắc, thế giới vốn yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng lập tức dậy sóng. Tin tức như ngọn lửa lan khắp bốn phương tám hướng, chấn động cả Vô Giới, Vô Cổ Giới, Hồng Mông, thậm chí là những nơi sâu hơn mà ít kẻ nhắc đến như Vô Cổ Chi Giới, Hư Không Cổ Tinh, hay vùng đất bị lãng quên Vĩnh Diệt Chi Hải.

Thế giới này tưởng như vô tận, nhưng thực chất đều nằm trong một hệ thống chặt chẽ, các giới nối liền, tầng tầng lớp lớp như những tấm lưới vô hình bao trùm vạn vật.

Đạo Tâm, chính là mắt xích nguy hiểm nhất, kẻ nắm giữ chìa khóa phá vỡ trật tự đó.


---

Bên trong trung tâm Hồng Mông - Điện Hỗn Nguyên

Điện Hỗn Nguyên là nơi sâu nhất, cổ xưa nhất của Hồng Mông. Ngay cả những kẻ từng xưng bá một phương cũng chưa chắc biết sự tồn tại của nó. Nhưng với Đạo Tâm, nơi này là khởi nguồn của tất cả.

Bên trong đại điện, từng hàng ký hiệu cổ xưa như vết tích của thiên địa sơ khai, tựa như lời thì thầm của thế giới vang vọng khắp nơi.

Ở chính giữa, một bức tường cao vạn trượng, toàn thân màu xám tro, trên mặt tường là vô số ấn ký hình xoắn ốc phức tạp, như ẩn như hiện, tỏa ra uy áp khiến linh hồn run rẩy — Đạo Chủ Ấn Ký.

Tâm Nhiên khoanh tay đứng cạnh, ánh mắt phức tạp, vẻ đẹp dịu dàng thường ngày đã thay thế bằng nét lạnh lùng xa cách:

"Kể từ lúc ngươi kích hoạt Đạo Chủ Ấn Ký, số phận của ngươi đã không còn thuộc về bản thân nữa."


Thiên Đế cười khinh bỉ:

"Số phận? Hắn từ lâu đã không có lựa chọn, chỉ là chính hắn tự cố tình trốn tránh mà thôi."


Đạo Tâm nhìn bức tường cao lớn, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước sâu không đáy:

"Trốn tránh? Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ trốn tránh... nhưng nếu lựa chọn đồng nghĩa với việc cả thế giới trở thành kẻ địch, thì ta chỉ đành lựa chọn chống lại tất cả."


Hắn dứt lời, bàn tay khẽ đặt lên Đạo Chủ Ấn Ký.

ẦM!!!

Đại điện rung chuyển dữ dội, toàn bộ Hồng Mông chấn động, từng luồng ánh sáng vàng kim phóng thẳng lên trời, xuyên qua tầng tầng không gian, phá vỡ mọi giới hạn. Trong khoảnh khắc đó, khắp các giới đều cảm nhận được sự xuất hiện của một thế lực khủng khiếp, tựa như có một con mắt vô hình vừa mở ra, quan sát vạn vật.


---

Vô Giới - Thánh Địa Đạo Chủ

Nơi đây là thánh địa do Đạo Chủ đời trước sáng lập, chỉ có những cường giả tuyệt đỉnh mới dám đặt chân tới.

Giữa không trung, một bóng người toàn thân bao phủ trong sương mù trắng bạc, quanh thân pháp tắc như sông lớn cuồn cuộn, chính là một trong những lão tổ tối cao của Thánh Địa — Bạch Dịch Đạo Tổ.

Hắn nhìn lên hư không, ánh mắt như xuyên thủng ngàn tầng không gian, thở dài:

"Đạo Chủ đời mới đã thức tỉnh... Quả nhiên không thể ngăn được."


Phía sau hắn, từng cường giả bậc cao quỳ một gối, sắc mặt hoặc lo lắng hoặc tham lam.

Một kẻ trong số đó thấp giọng:

"Chúng ta có nên ra tay trước khi hắn kịp lớn mạnh?"


Bạch Dịch Đạo Tổ khẽ lắc đầu:

"Đừng ngu xuẩn. Kẻ có thể thức tỉnh Đạo Chủ Ấn Ký, thiên mệnh hộ thân, số mệnh quấn quanh, chưa chắc dễ đối phó. Huống hồ... sau lưng hắn, sớm muộn gì cũng có kẻ đứng ra bảo hộ."



---

Vô Cổ Giới - Hắc Hồn Cung

Tại Hắc Hồn Cung tối tăm như địa ngục, một bức tượng khổng lồ tỏa ra hắc khí ngút trời, xung quanh là hàng ngàn bóng người áo đen quỳ lạy.

Phía trên ngai vàng đen nhánh, Hắc Hồn Tổ Tôn mở mắt, đồng tử màu đỏ thẫm như vực sâu nuốt chửng linh hồn người đối diện.

"Tốt lắm... Đạo Chủ đời mới cuối cùng cũng lộ diện. Cơ hội ngàn năm có một, ta tuyệt đối không bỏ qua."


Hắn phất tay, từ hư không xuất hiện hàng chục bóng người thần bí, toàn thân tản ra khí tức đáng sợ bậc Thôn Phệ Cảnh Thập Tam Chuyển trở lên.

"Đi, phong tỏa Hồng Mông, mang đầu hắn về đây!"



---

Hư Không Cổ Tinh - Tinh Hải Thần Điện

Trong biển sao vô tận, những tinh cầu lơ lửng như những viên ngọc khổng lồ. Ở trung tâm là một tòa thần điện to lớn, tản ra hào quang dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sát cơ kinh người.

Một nữ tử khoác trường bào tinh vân, dung nhan tuyệt thế, đôi mắt như dải ngân hà sâu thẳm.

"Hồng Mông... Đạo Chủ... Thú vị thật."


Nàng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng điểm xuống, trên tinh không lập tức hiện ra hình ảnh Đạo Tâm.

"Để xem, ngươi có thể đi tới đâu."



---

Trong Hồng Mông - Đạo Chủ Điện

Đạo Tâm sau khi kích hoạt Ấn Ký, toàn thân khí tức dâng cao, không còn là Thôn Phệ Cảnh Nhị Chuyển bình thường, mà mơ hồ bước vào nửa bước Đạo Chủ Cảnh.

Tâm Nhiên nhíu mày:

"Đây là thiên phú của ngươi, hay là... Di sản Hồng Mông ban cho?"


Thiên Đế đứng bên, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc:

"Tên này... đúng là số mệnh quấn quanh, vận khí quỷ dị."


Đạo Tâm nhắm mắt cảm nhận, từng dòng sức mạnh kỳ dị tràn vào cơ thể, pháp tắc, quy luật, thậm chí là khí vận thiên địa đều tụ hội quanh hắn.

Nhưng đồng thời, hắn cũng cảm nhận được những luồng sát ý mờ nhạt đang dần hội tụ từ bốn phương tám hướng.

"Bắt đầu rồi..."


Hắn mở mắt, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên:

"Muốn giết ta? Cứ tới thử xem!"
 

Bạch liêm

Tác giả
Tham gia
8/6/25
Bài viết
25
Điểm cảm xúc
29
Điểm
3
Chương 5: Đoạt Mệnh Truy Sát – Hắc Hồn Xuất Thủ

Ánh sáng vàng kim từ Đạo Chủ Ấn Ký xuyên qua từng tầng không gian, vang vọng khắp các giới. Hồng Mông, Vô Giới, Vô Cổ Giới, Hư Không Cổ Tinh, thậm chí cả những góc khuất bị lãng quên nơi Vĩnh Diệt Chi Hải đều cảm ứng được.

Chủ nhân mới của Đạo Chủ Ấn Ký — Đạo Tâm, không chỉ chọc giận tham vọng của các thế lực, mà còn vô tình đánh thức những tồn tại đang ngủ vùi suốt vạn cổ.

Và kẻ đầu tiên không chờ đợi, chính là thế lực tà ác nhất: Hắc Hồn Cung.


---

Vô Cổ Giới – Hắc Hồn Cung

Trong bóng tối vĩnh hằng, nơi ánh sáng không thể len lỏi, Hắc Hồn Tổ Tôn đứng trước một cánh cổng đá khổng lồ, trên bề mặt khắc đầy ký hiệu cấm kỵ.

Hắn giơ tay, máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống hòa cùng chú văn trên cánh cửa, khiến nó sáng rực lên.

ẦM!!!

Cánh cửa mở ra, từ bên trong, một sinh vật không rõ hình dạng từ từ trườn ra, toàn thân như làm bằng sương đen, không ngừng rít gào như linh hồn bị nguyền rủa — Hồn Ma Chi Thể.

Hắc Hồn Tổ Tôn lạnh lùng phán:

“Đạo Tâm… Chủ nhân mới của Hồng Mông. Hủy hắn, ta sẽ trả tự do cho ngươi.”


Sinh vật kia gào lên rợn người, khí tức toát ra vượt xa cả Đạo Chủ Cảnh sơ kỳ.

Ngay sau đó, từ bốn phương tám hướng của Hắc Hồn Cung, hơn mười vị cường giả cấp Thôn Phệ Cảnh thập nhị chuyển trở lên đồng loạt đứng dậy.

“Khai mở Tử Hồn Trận!”

“Tập kết tại biên giới Vô Giới – chuẩn bị tấn công Hồng Mông!”



---

Trong Hồng Mông – Điện Huyền Tinh

Đạo Tâm vẫn đang tĩnh tọa, dung hợp pháp tắc vào thân thể sau khi kích hoạt Đạo Chủ Ấn Ký. Tuy nhiên, linh cảm mạnh mẽ của hắn báo trước… có một thứ gì đó sắp đến rất gần.

Tâm Nhiên bước vào, giọng bình thản nhưng sắc mặt nặng nề:

“Hắc Hồn Cung đã hành động. Chúng đang dùng dịch chuyển gián đoạn để vượt qua Vô Cổ ranh, nhằm phá thẳng vào tâm hạch Hồng Mông.”


Thiên Đế từ xa bay tới, tay cầm một bản đồ không gian cổ, ánh mắt đầy sát khí:

“Tên điên Hắc Hồn Tổ Tôn thậm chí đã thả ra cả Hồn Ma Chi Thể. Đó không phải sinh vật mà ngươi có thể chống lại ở thời điểm này.”


Đạo Tâm mở mắt, ánh sáng pháp tắc lấp lánh quanh thân, từng đường gân như hòa cùng thiên đạo, nhưng hắn vẫn chỉ trầm giọng hỏi:

“Còn bao lâu nữa?”


Tâm Nhiên đáp:

“Ba ngày.”


Thiên Đế thở ra lạnh lẽo:

“Không phải là ba ngày để chuẩn bị chiến đấu, mà là ba ngày để chọn sống hay chết.”



---

Ba ngày sau – Biên cảnh Hồng Mông

Không gian rạn nứt, bầu trời biến sắc. Từng lớp hắc khí đặc quánh như màn đêm sụp đổ, mang theo hàng vạn Hắc Hồn Quỷ Vệ, phía sau là mười hai vị Hắc Hồn Tông Chủ, và ở trung tâm – Hồn Ma Chi Thể, đứng sừng sững như một cơn ác mộng cổ xưa.

Hắc Hồn Tổ Tôn không xuất hiện, nhưng khí tức của hắn vẫn len lỏi qua từng tầng không gian, ép cho những vùng rìa của Hồng Mông lặng lẽ nứt vỡ.

Trên đỉnh Phong Linh Trì, ba người đứng lặng:

Đạo Tâm – khí tức hòa cùng pháp tắc, toàn thân mơ hồ tản ra hào quang như thần minh.

Tâm Nhiên – y phục trắng như tuyết, ánh mắt sâu thẳm, tay cầm linh ấn Phá Giới.

Thiên Đế – áo choàng đen, khí tức bạo liệt như sao rơi, miệng lẩm nhẩm chiến chú.



---

Trận chiến bắt đầu

ẦM ẦM ẦM!!!

Hắc Hồn quân đoàn như thủy triều tràn vào, pháp tắc bị ăn mòn, không gian vỡ vụn. Đạo Tâm xông lên trước, Đạo Thương trên tay quét ngang bầu trời, từng đường thương ảnh xé rách Hắc Hồn.

Tuy nhiên, Hồn Ma Chi Thể đột ngột xuất hiện ngay sau lưng hắn, tốc độ vượt xa ý thức thông thường.

Tâm Nhiên gào lên:

“CẨN THẬN!”


Xoẹt!

Một đòn tàn độc xuyên qua phòng tuyến, chém thẳng vào lưng Đạo Tâm. Máu bắn tung tóe, pháp tắc rối loạn, khí tức hỗn loạn.

Thiên Đế lập tức lao tới, tay trái triệu hồi Thiên Tinh Ấn, tay phải bộc phát Cổ Ma Thể, đỡ lấy đòn kế tiếp.

Trong chớp mắt, cả ba bị ép lùi hàng chục dặm, phong ấn Hồng Mông rung chuyển, sắp vỡ nát.


---

Khoảnh khắc quyết định

Đạo Tâm ngẩng đầu, máu tràn khóe môi, nhưng ánh mắt vẫn như thiên tinh bất diệt:

“Ta không thể chết ở đây.”


Pháp tắc toàn thân bùng nổ, Đạo Chủ Ấn Ký trên trán sáng rực. Trong khoảnh khắc, một luồng lực lượng không thuộc về thế giới hiện tại rụng xuống từ hư không, hòa vào cơ thể hắn.

Tầng đầu tiên của Đạo Chủ Cảnh – Kết Linh Biến — hoàn thành!

Cả bầu trời Hồng Mông nổ tung một tiếng vang chấn động, Hồn Ma Chi Thể lần đầu tiên rít lên sợ hãi, lùi lại nửa bước.

Thiên Đế mắt trừng lớn:

“Hắn đột phá?! Trong trận chiến sống còn này ư?!”


Tâm Nhiên cười nhẹ, khẽ lẩm bẩm:

“Ngươi điên thật... nhưng là kiểu điên mà thế giới này cần.”



---

Tình thế đảo chiều

Lúc này, Đạo Tâm như biến thành một thực thể khác: ánh sáng quy tắc hội tụ thành áo giáp, bước chân giẫm vỡ không gian, từng thương ảnh mang theo uy áp của Thiên Đạo Hồn Văn.

ẦM!!!

Một thương, đâm xuyên ngực Hồn Ma Chi Thể!

Một thương, xé toạc toàn bộ hắc trận!

Một thương, làm cả Hắc Hồn Tông Chủ đều sợ hãi lùi lại!


---

Hắc Hồn Cung – đại bại.

Tuy Hồn Ma Chi Thể chưa bị diệt, nhưng đã trọng thương và rút lui. Hắc Hồn Tổ Tôn tức giận đến nỗi phá nát ba tòa cung điện trong bóng tối

Đạo Tâm đứng giữa đống đổ nát, máu chảy đầy người nhưng ánh mắt bình thản. Sau lưng hắn là Thiên Đế và Tâm Nhiên – người bị thương nặng nhưng vẫn đứng thẳng.

Một chiến thắng… nhưng là khởi đầu cho một chuỗi chiến tranh tàn khốc hơn.

Vì sau Hắc Hồn Cung… sẽ là Thánh Địa Đạo Chủ, Vô Cổ Đế Thể, và những kẻ chưa bao giờ đặt chân ra ánh sáng..
 
Top