Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Daisy - Mùa hoa bị bỏ quên - Tuyết Linh Đan

[Truyện ngắn] Daisy - Mùa hoa bị bỏ quên - Tuyết Linh Đan
Tham gia
17/4/19
Bài viết
6
Điểm cảm xúc
125
Điểm
28
Daisy - Mùa hoa bị bỏ quên
download.jpg

Tác giả: Tuyết Linh Đan
Thể loại: Truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn
Link thảo luận:
Đây
***
Daisy lấy bức thư bị lãng quên vài ngày ở hòm thư của mình. Đây là bức thư thứ hai cô nhận được trong suốt tám tháng qua. Người gửi là Ian địa chỉ là thành phố Glasgow. Có lẽ Ian đến để ngắm dòng sông Clyde. Ian có nhắc trong lần bức thư lần trước.

Daisy bước vào nhà của mình, cô bỏ qua việc mở thư mà đi làm những công việc hằng ngày của mình. Cô ngẩn người đứng trước mấy chậu hoa đủ màu đủ loại ngoài cửa sổ. Cô có thói quen này từ lúc Ian rời đi, cô không biết mình mong chờ điều gì. Có lẽ là một cơn mưa rào nào đó đến làm dịu mát tâm hồn cô.

“Daisy thân mến,

Anh đã đến thành phố Glasgow và đi một vòng thành phố xinh đẹp này.

Bức thư này được anh viết trong lúc đứng ngắm nhìn dòng sông Clyde. Nó thật đẹp em ạ. Anh đã thấy nó khi đứng ở những cây cầu khác nhau để ngắm nhìn. Anh đã được chiêm ngưỡng cây cầu Clyde Arc Bridge, và được đi qua nó trong cuộc chạy đua vĩ đại của Scotland, anh nghe bảo nó có tên là Squinty. Nó có cấu trúc thật đặc biệt, trông giống như một con mắt đang nheo lại, anh đã kịp lưu lại những bức ảnh tuyệt đẹp của cây cầu phản chiếu xuống dòng sông Clyde vào buổi đêm khi đèn trên cầu bỗng dưng được thắp lên. Anh ước gì có em có thể thấy được hết những khung cảnh này.

Anh muốn nói cho em biết, em còn có thể nhìn thấy được nhà máy Victoria xinh đẹp nếu đi bộ về phía hạ lưu, nhưng nếu đi về phía thượng nguồn em còn có thể được đến trước nhà thờ Andrews để ngắm nhìn. Anh dự tính mình sẽ còn dành nhiều thời gian hơn nữa để ngắm nhìn hết vẻ đẹp của Glasgow. Anh muốn kể em nghe về những chuyến đi của mình, mong em không nhàm chán.

Anh ơi đây đã gặp rất nhiều người, anh có thể hiểu được gì sao nơi này được xem là nơi thân thiện nhất Châu Âu. Mặc dù trời ở đây hay mưa và lúc nào anh cũng phải đem theo người một chiếc ô khi đi dạo nhưng khi mặt trời ló dạng thì nơi đây thật sự tuyệt vời. Glasgow khiến anh phải thản thốt công nhận một khẩu hiệu: People Make Glasgow.

Mọi thứ khá tuyệt với cho đến hiện tại. Anh muốn nhắn với em rằng anh vẫn ổn. Em không cần quá lo lắng. Phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Hẹn em vào chặng đường kế tiếp khi anh rời khỏi Glasgow.

Ian.”

Cuối thư của Ian thường lệ đều là những lời hẹn gặp. Daisy dựa người trên sopha ngắm nhìn tấm ảnh được chụp cầu Squinty in dưới mặt sông Clyde, nó làm cô cảm thấy mình đang đứng cạnh bên Ian ngắm nhìn khoảnh khắc đẹp đẽ ấy. Lần nào cũng vậy, nó khiến cô cảm thấy thật tiếc nuối. Lần này có lẽ Ian thật sự thỏa mãn, bức thư này dài hơn những lần trước rất nhiều. Cô cảm thấy chắc Ian đang đứng ở một nơi nào đó, gió hất ngược làm tung bay mái tóc nâu nhạt của anh.

Cô không biết bức thư lần tới mình nhận được sẽ là lúc nào. Daisy kẹp tấm ảnh ấy vào một quyển sổ nhỏ. Lấp ló trên bìa sổ là mấy đóa hoa cúc dại.

***
Daisy là cô gái phương đông chính hiệu, cô có mái tóc đen dài, có một tâm hồn của thiếu nữ đông á. Cô đến vùng đất xa lạ này vào một buổi chiều nào đó trong kí ức, gió nghịch ngợm thổi tung mái tóc cô trước vùng đất mới lạ. Daisy mang tâm trạng háo hức, lại có chút rụt rè đứng trên nước Ý xinh đẹp. Cô quen Ian ở thánh đường Duomo Milan, khi cô đang tò mò, kinh ngạc về kiến trúc vĩ đại cuối thời Gothic. Cô nhớ lúc ấy Ian có nói một câu nói như thế này:

“Khi tôi tưởng mình lạc lối trong sự tự do của Milan đã là một chuyện khó tưởng, vậy mà bước đến thánh đường Duom Milan lại tiếp tục đắm chìm trong vẻ đẹp nguy nga, tráng lệ lại uy nghiêm này, đến lúc này tôi mới nhận ra Ý còn nhiều nơi đẹp đến vậy.”

Phải. Ian là người Ý, nhưng trong anh còn mang một dòng máu khác, đó là Đức. Anh bảo anh quen thuộc từng nẻo đường ở nơi đây nhưng chưa một lần chậm lại để ngắm nhìn nó. Ian từng bảo mình là một tuyệt tác giữa sự nghiêm túc, thẳng thắng của Đức và cả sự phóng khoáng, phá cách, lãng mạn của Ý. Ian tôn sùng sự tự do, không gò bó, yêu cái thế giới đẹp đẽ muôn màu ở ngoài kia, điều đó làm nên một cái gì đó rất riêng ở anh.

Daisy phải lòng Ian chỉ vì một câu nói bâng quơ thốt ra khi đứng cùng trong thánh đường hoa lệ, và thế là đem lòng yêu anh, yêu tha thiết, kiên định như cái cách mà mẹ cô dạy cô khi cô còn ở quê nhà.

Thế nhưng, cô đem lòng yêu một cánh chim, không thể giữ bên mình cũng chỉ có thể giương mắt nhìn nó dần dần bay xa khỏi tầm mắt. Đến cuối cùng chỉ cứ trông chờ vào một câu chuyện cánh chim ấy là cánh hồng nhạn, đến khi hết mùa đông giá rét, chúng có thể rời phương nam để về phương bắc đứng cạnh cô.

***

Daisy lỡ mất lần cúc dại nở, giống như cô lỡ mất một thanh xuân chờ đợi người. Đến khi cô một lần nữa trở về nhà thì hòm thư đã nhiều hơn tám phong thư được gửi từ những địa chỉ khác nhau, thế nhưng người gửi chỉ có một. Những bức thư cách nhau những khoảng thời gian không cố định, có những phong thư chỉ cách nhau một tháng. Cô lẳng lặng gom hết những phong thư vào nhà và mở từng bức một.

Thư đầu tiên được gửi từ năm năm trước. Lúc ấy anh đến San Francisco, anh đã đến ngắm Cầu Vàng, bắt trọn giấy phút vàng khi mặt trời lên lẫn hoàng hôn buông xuống. Gió lạnh, sương chiều rét mướt áo anh. Nghe anh bảo anh cũng đã đến bến tàu Embarcadero, điều này thật tuyệt. Cuối bức thư còn được anh kèm theo một sợi lắc tay có hình vỏ sò và cũng không quên một vài tấm ảnh như thường lệ.

“Alex, đừng quấy, để mẹ đọc thư. Con ra đằng kia tưới cây giúp mẹ nhé.”

Bức thư thứ hai, thứ ba, tư, năm kể về những hành trình anh đi qua. Daisy ngồi kiên nhẫn đọc từng bức một nhưng đôi mắt bắt đầu nhòe đi bởi trong thư anh dường quên một thứ gì đó. Cô biết anh sắp quên cô.

Khoảng cách giữa những bức thư càng ngày càng dài. Hai bức thư cuối cách nhau hai năm nhưng địa chỉ chỉ ở một nơi. Cô biết anh đã bỏ lại cô.

Phong thư số bảy.

“Daisy thân mến,

Lần này anh trở về nơi mà có dòng máu chảy trong người anh, em cũng biết anh đã về đâu mà nhỉ? Anh đã đến Berlin, nơi mà mẹ anh từng sinh sống. Anh cảm thấy nơi đây rất tuyệt, anh mệt mỏi với những chuyến đi dài, anh từng nghĩ quay về Ý để gặp em, nhưng anh lại không muốn trở lại chốn thương đau ấy. Anh từng nghĩ nếu anh ngỏ lời, liệu em có thể vứt bỏ tất cả để cùng anh lang bạt khắp nẻo đường? Nhưng rồi anh lại sợ làm lỡ em.

Anh đáp chuyến bay dài tới Berlin vào một ngày trời đổ mưa, không có mặt trời, việc lệch múi giờ không ảnh hưởng đến anh, ngoài việc anh đến nơi này vào cuối mùa đông, vài tuần nữa là sang xuân nên thời tiết có chút mưa lạnh giá. Anh hình như cảm thấy mình có chút cảm mạo. Nhưng không sao đâu. Thời tiết này thật phù hợp để nhâm nhi một li Capuchino. Anh đã uống nó và nhớ về Ý, cả về em nữa. Sắp tới anh sẽ dành thời gian của mình để đến nhà thờ Berlin để xem kiến trúc của nó. Chúc những điều tốt lành luôn đến với em.

Hẹn em ở nhà thờ Berlin.

Ian.”

Phong thư số tám.

“Daisy thân mến,

Chào em, anh đã tới nhà thờ, nó không làm em thật vọng đâu, anh muốn kể cho em nghe rằng nhà thờ Berlin là một tuyệt tác được xây dựng theo phong cách Gothic. Anh nhìn nó và nhớ về Ý, nơi lần đầu gặp em. Em biết không? Có lẽ định mệnh là một thứ gì đó rất tuyệt vời. Anh đã gặp được những người con gái quan trọng trong cuộc đời mình ở những nơi thiên liêng, trang nghiêm mà hoa lệ đến vậy.

Phải hình như anh đã gặp được người anh muốn nắm tay đến hết cả quãng đời này rồi. Cô ấy đã đứng cùng anh hết một buổi chiều tháng bảy ở trong nhà thờ lớn ấy chỉ để im lặng và cầu nguyện. Có lẽ anh đã yêu cô gái có đôi mắt xanh cùng nụ cười tỏa nắng ấy. Có lẽ anh phụ em rồi.

Anh trả cho em bầu trời của Ý, trả cho em một chút còn lại mộng mơ của tuổi xuân xanh. Anh biết anh là kẻ tội đồ vì đã bắt em chờ đợi. Nhưng em ơi, anh nghĩ mình thật sự yêu cô ấy. Anh nghĩ có lẽ em hiểu. Mây của tháng mười một gửi lại em. Mong em nở rộ trong mùa hoa đẹp nhất.

Daisy của anh, đừng chờ anh. Anh xin lỗi vì không thể trở về như lời hứa hẹn. Xin lỗi vì để em đánh lỡ một thanh xuân. Nhưng xin em đừng buồn. Em vẫn luôn là nữ thần trong anh, là đức mẹ cứu rỗi linh hồn anh.

Tạm biệt em. Daisy của mùa kí ức.

Ian.”

Ian đi rồi, chạy theo tình yêu mà anh nói, còn cô thì vẫn nằm trong mùa kí ức chờ đợi một người. Có lẽ tuổi mộng mơ cũng chỉ như thế, có lẽ tình yêu của cô cũng chỉ còn có thế. Cô có thể bay khắp nẻo đường chỉ vì anh nhưng không thể giữ chân anh lại. Anh là cánh chim mà cô chỉ là đóa cúc dại, định mệnh cho gặp nhau cũng chỉ để nói lời từ biệt cho một đoạn tình cảm.

Tình yêu cũng chỉ có thể đến thế. Có thể thánh đường Duom Milan mang đến cô một chàng trai có cùng chung nhịp đập, nhưng Berlin mới là nơi mang lại hạnh phúc cho chàng trai đó. Có thể đó chỉ là lần gặp gỡ định mệnh của cô, nhưng chỉ là dấu ấn trong cuộc đời của ai đó.

Tạm biệt Ian. Tạm biệt tình yêu thầm lặng của cô. Chúc anh mãi mãi hạnh phúc như mình mong ước. Mùa cúc họa mi ấy cũng chìm vào mùa kí ức, phủ một lớp bụi nhàn nhạt cho một mối tình dở dang, tuổi đôi mươi ngây thơ, thầm lặng yêu một tình yêu thuần túy, chờ đợi một cánh chim nơi phương xa. Có lẽ màu trắng của họa mi đơn bạc có có thể chìm vào nền tuyết trắng, nên chẳng thể nào níu giữ chân người đi. Mây của tháng mười một có chăng cũng chỉ xám xịt cả bầu trời, phủ giá băng lạnh buốt. Sau này, cúc họa mi vẫn sẽ nở, chỉ là không dành cho anh nữa rồi.

Tạm biệt.

***

"Daisy thân mến của con,

Con chạy dài trên vùng đất hứa, phiêu bạt trên mọi nẻo đường, nhưng giờ đây con lại nhớ người rồi. Con đã đến Berlin theo lời người muốn, con đã đến thăm nhà thờ Berlin theo lời hứa của mình, có lẽ người nên một lần đến thử đây để không phải day dứt trong lòng một nỗi đau cứ âm ỉ ngần ấy năm.

Có lẽ con là người thích chạy, con thích bay lượn khắp mọi nơi, trong con chảy cái thứ nhiệt huyết của thanh xuân quá mãnh liệt khiến con không muốn ngừng lại. Nhưng Daisy thân yêu của con, mùa hoa họa mi lại nở, con lại muốn đứng bên người để lặng lẽ nhìn người. Có lẽ người không biết con đã có một cuộc gặp gỡ kì lạ với một người đàn ông ở nơi mà người dặn con phải ngắm nhìn kĩ thay người.

Con cảm thấy người đàn ông ấy có nỗi buồn vương đôi mắt, một nỗi nuối tiếc khi đứng giữa nhà thờ cầu nguyện. Con không biết người đàn ông ấy nuối tiếc những gì cho đến khi ông ấy kể về một câu chuyện xưa với cô gái tháng mười một dịu ngọt mà ông đã bỏ lỡ và nợ cô ấy cả thanh xuân.

Daisy của con, con không muốn con giống ông ấy, con không muốn mình cứ âm ỉ một nỗi đau suốt kiếp. Con không chạy nữa, con muốn trở về bên người, về bên Ý, về bên mùa hoa họa mi tháng mười một, về với Serena cô gái đã chờ đợi con cả ngày lẫn đêm.

Nói với Serena con sẽ về vào một ngày bầu trời Milan phủ đầy nắng vàng, con sẽ theo chân của vị thần ánh sáng đến bên cô ấy.

Con trai của người

Alex."

***
Những phong thư nhuốm màu kí ức bao giờ cũng mang một nỗi buồn riêng biệt của nó, tôi nhìn thấy cô gái của tháng mười một đem phong thư ngả màu nắng nhạt ra đọc rồi nhẹ nhàng gấp lại đặt cẩn thận vào trong quyển nhật kí cũ.

Có lẽ đời người ai cũng sẽ trải qua nhiều mối tình, nhưng sẽ có một mối tình khiến bạn khắc cốt ghi tâm đến nỗi không dễ dàng buông bỏ, nói quên là quên.

Mùa đông năm nay, cúc họa mi lại nở rộ, nhưng người nó muốn ngắm nhìn mãi mãi chẳng thấy nữa rồi.
 
Sửa lần cuối:
Top