Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đào's Diary] Alexithymia

[Đào's Diary] Alexithymia
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Alexithymia
- Thế giới quá lớn, còn con người thì quá nhỏ bé -

zzMfMiP.jpg
 
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Mình ghét mỗi buổi tối, nhất là trước khi đi học lại. Mình luôn mất ngủ, nằm nghĩ lung tung rồi khóc. Mình lại chuẩn bị rơi vào vòng tuần hoàn đáng ghét là chỉ được về nhà 1 lần. Mình nhớ nhà và mình ghét điều đó. Cả năm về nhà không biết được bao lần...

Đôi lúc ngước nhìn trần nhà suy nghĩ, mình vẫn thích màu xanh lá của nhà hơn màu trắng trên trường. Thế mà giờ mình sắp không được nhìn thường xuyên nữa rồi. 1 tháng ở nhà làm mình chẳng muốn đến trường nữa, cứ nghĩ vậy là lại khóc nấc lên.

Từ nhỏ đến hết cấp 2, mình chẳng bao giờ ghen tị ai cả bởi mình có đầy đủ mọi thứ. Thế nhưng lên cấp 3, mình luôn ghen tị với các bạn, nhìn họ bằng ánh mắt thèm khát. Các bạn được bố mẹ chở đi đón về, được quan tâm. 9h30' tối mới tan học, bố mẹ ôm ấp hỏi han chở về nhà, còn mình phải chạy vội chạy vã giữa thời tiết lạnh về phòng nội trú tranh giành chỗ... Lắm lúc các bạn kể về gia đình khi mỗi tối tan học mà mình ghen tị. Mình chỉ có thể gặp bố mẹ qua video call vài phút. Hay là mỗi chiều đến, bố mẹ đến thăm các bạn, nhìn họ mà mình buồn, bước đi cũng nặng trĩu hơn. Không phải bố mẹ không quan tâm mình, họ vẫn đến thăm khi đi công tác, cũng đề nghị sẽ thuê xe lên thăm mình mỗi chiều và tối. Nhưng mà mình từ chối, mình không muốn bố mẹ khổ vì mình, đi đi lại lại cũng nguy hiểm, nhất là đêm khuya. Và rồi mình đành căm chịu chỗ nơi đất khách quê người, 1 mình gặm nhấm buồn tủi.

Mỗi khi về nhà ôm chầm lấy bố mẹ hay nhìn vào bóng lưng họ, mình lại xót. Khi mình càng lớn thì bố mẹ càng già... Con cái đúng là cướp đi thanh xuân của bố mẹ... Nghĩ vậy làm mình chẳng muốn phiền hà họ nhiều hơn. Bố mẹ luôn là người phóng khoáng, bảo mình tiêu xài tùy thích, hết cứ ngửa tay xin tiền. Cơ mà mỗi lần nhìn vào phiếu tiền học phí, mình lại thấy đau lòng, học phí trường tư đắt đến cắt cổ. Nhìn vậy đã làm mình không muốn tiêu xài tiền phung phí, mình chẳng dùng gì cả tuần, mặc cho bạn bè kéo nhau đi ăn căn tin hay mua đồ linh tinh. Mình mong bản thân cũng phụ bớt gánh nặng cho bố mẹ, dù chỉ là việc nhỏ. Nhưng cuối cùng mình chỉ có thể hạn chế chứ không giúp gì được.

Từ lúc đi học, mình thu hẹp mối quan hệ trên mạng 1 cách đáng kể, người thân giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mình làm vậy để đỡ phải lo nghĩ, cũng không muốn thân thiết nhiều người nữa, nó sẽ tốt hơn cho mình. Dạo này mess mình không 1 gợn sóng, nhắn được vài câu rồi dừng, cuộc nói chuyện nhạt. Mình chẳng biết tâm sự với ai cho vơi nỗi buồn, không, mình không cần tâm sự, mình chỉ cần được nói chuyện vui vẻ để đỡ stress...

Tối qua mình khóc nhiều ghê, chẳng biết sao nữa, sáng dậy mắt sưng cả lên. Mình chỉ nhớ tối qua vừa đau bụng vừa nghĩ đến chuyện đi học mà chẳng muốn ngủ, cứ nằm thút thít. Mãi cho đến khi mệt quá, trước khi thiếp đi, trong đầu lại văng vẳng tiếng hát... Có lẽ mình lại thèm nghe hát rồi.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Mình ghét giọng mình. Dù cho ai bảo nó không dở đi nữa, hay là khen giọng mình lai Bắc nghe rất lạ và hay, mình vẫn căm ghét nó... Mình cảm thấy thật tệ khi mỗi lần nói lên, nhất là với bạn qua mạng. Chính vì run sợ nên làm nó biến tấu, cảm giác thật khó chịu. Mình ngày càng trở nên ít nói, vì mình sợ phải nghe thấy giọng của bản thân. Nó làm mình chỉ thêm tự ti hơn...

Xin lỗi nhé, tôi cũng muốn biểu đạt bằng lời lắm, cơ mà tôi không đủ can đảm để bình tĩnh dùng giọng bình thường mà nói được. Cố hết sức rồi... Biết vậy ngay từ đầu vẫn nên giếm thì hơn.
 
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Có lúc em không hiểu người ạ, rốt cuộc thứ tình cảm em dành cho người là gì? Lần đầu tiên, em cảm thấy bản thân thật khó để rạch ròi được cảm xúc của bản thân đến vậy. Em không rung động, không chút biểu cảm gì của yêu, nhưng em luôn nghĩ bản thân yêu người. Sau khi kết thúc mối tình, chẳng còn thứ gì sót lại, em dường như chẳng muốn yêu nữa, thế nhưng em vẫn cứ đinh ninh bản thân yêu người. Có phải em kì cục quá không? Em không rõ nữa, chỉ khi nào viết những dòng tâm sự về người, tim em mới quặn thắt lại, đó là yêu sao? Em cũng không rõ nữa... Người làm em chẳng phân biệt được đâu mới là thật. Em phải lòng người, hay em chỉ coi người là thế thân để lấp đầy nỗi buồn?

Bên cạnh người, mỗi khi nhắn tin, tim em không đập mạnh, không hồi hộp. Khi thấy nick người sáng lên, em cũng chẳng chủ động, chỉ chờ người inbox cho em trước. Khi nhắc đến tên người, em cũng chẳng có cảm giác gì cả, hoàn toàn bình thường.

Nhưng người ạ, dù không có cảm xúc của tình yêu khi nhắn, nhưng em luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc khi nhắn tin với người. Dù em không chủ động inbox trước như các mối quan hệ trước nhưng em luôn lo lắng và buồn khi người không inbox cho em. Dù rằng nghe tên người, em rất bình tĩnh, nhưng em chẳng thể ngừng việc tên người lặp lại trong đầu.

Em biết, tình cảm này không phải yêu, không phải thích, nó ở giữa giữa, và cũng chẳng phải thương. Đôi lúc nó chỉ đơn thuần là tình bạn bè nhưng do em chiếm hữu cao nên ngộ nhận (?)

Em chẳng biết nữa, nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, em chẳng cần tình yêu phải rung động hay mãnh liệt, chỉ cần bên người khiến em thấy bình yên là được. Rồi thời gian sẽ cho em biết tình cảm mà bản thân dành cho người là gì. Người đợi em hai năm nữa nhé, khi đó cho dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định cũng sẽ nói người nghe cảm xúc của mình.
 
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Dạo này mình học hành bê tha hơn bao giờ hết. Trong các tiết học luôn không tập trung, thường hay nhìn lung tung ngoài trời. Bài khó thì làm rất tốt, đến khi đi thi thì lại làm sai. Phân chia thời gian trong giờ thi không hợp lí, dẫn đến chẳng đủ thời gian kiểm tra lại bài. Điểm của mình cứ thế bị kéo xuống, không cẩn thận bay khỏi top 5 hàng tháng.

T khi thấy mình vậy thì cười khinh, mình ghét nụ cười đó. Trong mắt T, mình chẳng bao giờ là đối thủ cả, nghiến 1 cái có thể khiến mình bẹp dí, thế nhưng T luôn cảnh giác mình. Lắm lúc mình nghe các bạn bảo có lẽ T ghét mình vì mình tranh top với bạn ấy. Thật buồn cười mà. Một con người giờ đến học hành còn không tập trung thì cướp được cái gì? Một con người đang tụt dốc không phanh thì có gì để đấu đá? Mình không ghét T thì thôi, chính T là người cướp hết của mình cơ mà. Mình luôn ghen tị với T, sao T lại là con trai, sao T lại được đi thi Toán, sao T học giỏi đến vậy, sao T có can đảm đến vậy. Mình chẳng có gì, top 1 cũng mất rồi, đợt thi Toán thì nhập viện vì bệnh, tính mình thì vừa trầm vừa nhát, chẳng làm được gì cả. Mình biết ngoài kia bao người giỏi hơn mình, nhưng việc thua T khiến mình nhục nhã. Đã thế điểm tổng của mình thua T với Q chỉ vì môn phụ, trong khi môn chính mình cách xa họ. Thôi nào, môn phụ thì nhiều, môn chính thì ít, biết sao giờ. Và mình chẳng thể phủ nhận được T thông minh hơn mình, mình thì chỉ có cố cần cù để đuổi kịp.

Việc học của mình cũng khiến bố mẹ lo lắng. Từ khi học xa nhà, mình học tệ hẳn, người lớn thường thấy vậy qua điểm số. Ừ thì đúng thật. Và mẹ đã áp lực lên mình về điểm số trở lại. Mình cũng thấy điều đó dễ hiểu thôi, nhưng nó khiến mình áp lực hơn. Lắm lúc stress quá khiến mình khóc không ngừng, nhưng phải luôn tìm chỗ trống, che giấu tiếng nấc đi. Ở trong môi trường xa lạ, có chỗ nào để bản thân bộc lộ sự yếu đuối ra sao?

Hôm kiểm tra Toán, câu khó mình biết làm, mình làm được, thế nhưng lại viết sai dấu. Mình đã phát hiện, đã sửa nhưng không kịp. Mình đã bật khóc ngay trong phòng thi sau khi nộp bài. Bao nhiêu cảm xúc níu giữ cứ lần lượt vỡ òa. Sao bản thân lại như vậy? Sao dạo này mình ẩu thế? Sao lại có thể ngu si đến mức đó? Mình chỉ trách bản thân, trách thật nhiều. Về đến nhà, mắt mình sưng húp lên, mình khóc quá nhiều. Mẹ chở mình đi đâu đó khuây khỏa đầu óc, bảo mình nên tập trung học hành, đừng suốt ngày nghĩ đến việc về nhà nữa. Ừ thì cũng đúng, nhưng mà đôi lúc không phải mình khao khát về nhà nhiều như vậy, mình chỉ muốn thoát khỏi trường, muốn ra khỏi nơi ngột ngạt đó... Nếu bố mẹ đồng ý cho mình ra ở bán trú thì thật tốt, có lẽ mình đã tập trung hơn trong học tập.

Mình yêu bố mẹ, và họ cũng yêu mình. Nhưng mình không thể hiểu được bố mẹ, và họ cũng không thể hiểu được mình. Chính vì vậy mà từ khi đi học xa, không biết bao nhiêu lần bất đồng quan điểm với nhau. Yêu nhưng không hiểu nhau, chính là làm đối phương nghẹt thở và áp lực. Không ai thấu hiểu ai, làm mọi việc căng thẳng hơn. Nhưng cuối cùng mình luôn phải nhún nhường, vì mình là "con", phải hiếu thảo và nghe lời bố mẹ. Nhưng khi làm vậy, mình sẽ chẳng bao giờ được nêu quan điểm của bản thân, chẳng bao giờ có thể tâm sự được với họ. Chúng ta tự gọi đó là "yêu" nhưng lợi dụng nó để ép đối phương thỏa mãn yêu cầu của bản thân. Tình yêu làm cả 2 bên mệt mỏi.

Có đôi lúc mình không biết liệu lựa chọn mình có đúng không. Chẳng hạn như luôn phải nghe lời bố mẹ, vùng vẫy lựa chọn khác rồi cũng phải chọn lại theo bố mẹ. Nhưng mình biết, có lẽ điều đó đã khiến mình phần nào đó trở nên nhát người hơn, không dám nêu ra quan điểm của bản thân, vì mình sợ mọi thứ mình nói bị gạt bỏ, và coi đó là thứ "bốc đồng" của tuổi trẻ.

Có lẽ từ nhỏ đến lớn, điều mình chưa chọn sai khi nghe theo bố mẹ là học Toán. Ngay từ khi cấp 1, mình đã bị phải học thêm Toán rất nhiều, về nhà mẹ còn kèm thêm. Hồi đó Toán đối với mình chính là ác mộng, nó như xiềng xích trói mình lại, không thể cho mình vui vẻ chạy nhảy như các bạn nhỏ khác, ngày ngày chỉ ngồi vào bàn với những phép tính. Lên cấp 2, khi mình đã dần thích ứng và coi Toán là 1 phần của cuộc đời không thể bỏ, mẹ lại ép mình thi Hóa. Mẹ nghe cô T bảo thi Hóa dễ có giải, lại dễ, sau này tương lại rạng sáng các thứ; còn Toán thì khó, không thể theo nỗi với 1 đứa con gái, như vậy sẽ rất khổ. Mình và mẹ đã bất đồng quan điểm từ đó. Chẳng có gì là dễ cả và tự dưng lại bắt mình bỏ đi môn học mà mình đã gắn bó lâu năm. Hồi đó mình hay nằm trên giường khóc rất nhiều, sau đó vẫn liều mạng điền Toán nguyện vọng 1, Hóa nguyện vọng 2. Đương nhiên là mẹ và mình cũng cãi nhau rất to, thế nhưng chẳng thay đổi được vì mình đã hành động trước. Sau đó thì mẹ mình cũng đành chấp nhận. Lên cấp 3, thầy S lại bảo mình thi Lý đi, thầy sẽ dạy mình kiến thức lớp 12, rồi đến lúc đi thi là vừa. Thầy S cũng bảo mình nên bỏ Toán đi, nó rất khó. Mình cười cười rồi từ chối khéo thầy. Thầy là giáo viên trường chuyên nổi tiếng, kinh nghiệm cũng rất tốt. Mình biết, nhưng mình chẳng ham hố gì giải thưởng, mình vẫn phải vững bước sự lựa chọn của mình. Đương nhiên là mẹ lại bảo mình chuyển sang thi Lý đi, mình vẫn chỉ điền nguyện vọng thi mỗi Toán. Chẳng còn gì ngạc nhiên hay cãi nhau nữa, mình cũng mệt rồi, mình thấy thất vọng nhiều hơn, vì mọi người luôn khen mình giỏi nhưng lại không tin tưởng mình. Nếu đã thật sự khen mình, làm ơn cũng hãy tôn trọng và tin tưởng mình. Cho dù mình sau này thi không có giải, mình cũng chẳng hối hận gì. Mình không cần 1 con đường chắc chắn, mình sẽ cố đi trên 1 con đường gập ghềnh, nhưng luôn có đam mê thôi thúc mình bước tiếp. Giải thưởng thì đã sao nào? Điều mình hướng đến là mình đã có được những gì, học những điều gì qua những lần bồi dưỡng và thi thôi. Cầm giải cao trong tay nhưng rồi chẳng đọng lại gì thì vô nghĩa thật. Cho dù đợt chọn học sinh lần này của trường mình có rớt, mình cũng chẳng bỏ Toán và chờ năm sau tiếp tục. Đã quá nhiều lần phải đem Toán ra bàn cân so sánh và lựa chọn. Mình sẽ chẳng còn phân vân nữa.

Thật ra lắm lúc mình nghĩ nếu mình cứ kiên quyết mọi thứ như Toán, có lẽ giờ sẽ khác. Nhưng mình làm vậy thì sẽ khiến bố mẹ buồn. Thật ra bố mẹ nào cũng muốn tốt cho con, nhưng chính họ không nhận ra mình đang nuôi dạy con như 1 con chim, luôn bị nhốt trong lồng, mất đi hoàn toàn tự do. Sẽ có 1 ngày nào đó, mình sẽ được "bay", và cũng sẽ có 1 ngày nào đó, mình sẽ hối hận khi "đã bay". Mình biết, cảm xúc sẽ đấu đá lẫn nhau, và mình cần đủ tỉnh táo để không lựa chọn sai rồi hối hận.

Fighting for my way.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Mình lại lục lọi lung tung trong những file cũ của điện thoại, nhấn nút delete rồi dừng và bỏ đó. Ngột ngạt thật, rõ rất ghét nhưng mình cứ luôn đi lục lại coi, như kiểu nhắc nhở chính bản thân đừng ngu ngốc nữa vậy. Điều đó làm mình phát ớn bản thân, và cả đống file trong máy nữa. Khi nào mình xóa sạch được, chắc lúc đó bên mình chẳng còn gồng xích nào nữa, chắc lúc đó mình đã biết yêu lại rồi.

Lắm lúc mình nghĩ làm thế nào để yêu cuồng nhiệt như xưa. Mình là người khắt khe trong tình yêu, có là người cạn tình cảm trong mối quan hệ hay bỏ đi thì cũng phải là đối phương chứ không phải mình. Thế mà mình lại phá vỡ luật lệ đó, nó làm mình nghi vấn khái niệm tình yêu.

Có đôi lúc đắm chìm trong hạnh phúc, rồi lại sợ hãi rụt rè né tránh. Tổn thương cứ chồng chéo lên nhau để rồi khiến mình lo sợ. Mình đã chẳng dám chủ động nữa rồi.

Không hiểu sao dạo này mình lại thích mối quan hệ mập mờ, yêu không ra yêu, bạn không ra bạn. Nó thoải mái hơn mình nghĩ, không bó buộc, tự do trêu đùa, không hở tí giận dỗi. Nhưng mình cảm thấy tệ quá, vì bản thân cũng không thích mối quan hệ đó. Mình trở nên tệ nạn trong tình yêu thật, cứ như con dở hơi vậy.
 
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Một năm học kết thúc rồi.

Một năm với quá nhiều mệt mỏi, cố gắng và đầy nước mắt.

Trong 10 năm đi học, mình chưa bao giờ cảm thấy áp lực như năm lớp 10, và chưa bao giờ mình cố gắng đến mức bất lực đến vậy.

Mình từng hứa với anh trai, sẽ mang nhất khối về tặng quà sinh nhật cho anh ấy, thế nhưng ngay cả nhất khối của tháng cũng không mang về được. Khi nhận xếp hạng kì I, mình như muốn chết lặng tại chỗ. Hạng 3, cả đời đi học lần đầu trải nghiệm thật khó tả. Mình phục tài năng và học lực của T, thế nhưng ngay cả hạng 2 cũng không lấy được, điều đó thật nhục nhã. Mình như muốn chết lặng ở đấy, chưa bao giờ thấy bất lực đến vậy. Mình cứ nhủ sang kì II sẽ cố vớt vát lại mọi thứ, thế nhưng ngay đầu kì đã không suôn sẻ. Môn Toán là môn mình tự tin nhất, lại là môn khiến mình khóc nhiều nhất, bất lực nhiều nhất. T cười mình rất nhiều, chọc mình về điểm số và thứ hạng rất nhiều, mình chỉ biết câm nín lúc đó. Cảm giác khó chịu trong lòng cứ ngày càng nhiều. Mình ghét điều đó nhưng lại chẳng làm gì được, vì mình hoàn toàn thua T. Kì II chẳng mấy vui vẻ, T và TA đều bỏ Toán thi Lý, còn mỗi mình là con gái và nhỏ tuổi nhất trong nhóm, điều đó khiến mình cũng cô đơn không kém. Lắm lúc học mà cứ phải chùi nước mắt, vào phòng thi thì lại căng đến mức muốn quên cả chữ, áp lực làm mình đôi lúc muốn buông xuôi tất cả. Và rồi mình chẳng biết tại lịch thi dồn nhiều quá nên khiến các bạn thi không ổn hay tại mình dần buông xuôi nên tâm trạng làm bài tốt hơn khiến cho điểm cuối kì lật ngược mọi thứ. Lúc cô đọc mình nhất khối, mình dường như muốn khóc nhưng phải kìm lại, nhận quà mà mình cứ ôm khư khư, mình sợ sẽ chẳng còn lần nào nữa được nhận vinh dự này. Mình chẳng quan tâm T nghĩ gì, nét mặt T ra sao hay T như nào nữa. Nỗ lực của mình, dù gần như đã buông xuôi nhưng rồi lại được cứu vớt. Mình đã phải chăm chỉ nhiều thế nào mới có thể vượt được sự thông minh ấy? Chăm đến mức giờ làm gì mình cũng lười rồi, chắc vậy, mình dùng sự chăm chỉ quá đà chăng (?)

Dẹp vụ học tập qua 1 bên, mình lại muốn nói nhiều đến cô quản nhiệm hơn. Nói sao nhỉ, học ở trường mình, 1 năm kết thúc như kết thúc 1 cấp vậy, tụi mình sẽ lại đảo lớp và xếp theo điểm số. Sẽ có người mới đến, và cũng sẽ có người cũ đi. Vì vậy nên cô rất nhiệt tình gắn bó các bạn, mọi người cũng dành hết tình cảm cho nhau. Mình có lẽ chưa thấy lớp nào nhiệt tình như vậy. Đêm trước tổng kết, 49 con người cùng cười, cùng tâm sự cho nhau nghe, rồi lại cùng khóc. Khóc cho nhau, khóc vì những hoàn cảnh gia đình, cuộc sống khó khăn khác nhau. Cô Th là người khóc nhiều nhất, cô cũng đưa nhiều lời khuyên cho các bạn. Ngay phút giây đấy, mình dường như thương cô Th không hết. Cô là giáo viên trẻ mới ra trường, thế nhưng cô rất nhiệt huyết và nghiêm khắc, cũng rất tâm lí với tụi mình. Từng hoàn cảnh của từng đứa, cô đều tìm hiểu để sẻ chia, an ủi. Cô cũng rất biết lắng nghe, sửa đổi và hoàn thiện bản thân. Có lẽ sau này mình cũng không thể gặp được cô giáo như vậy nữa. Phải thật sự cảm ơn cô vì tất cả. Mình không biết văn vẻ sao cho hay, và cô cũng vậy. Những con người chuyên Toán thật nhạt nhẽo, và cô trò chỉ ôm nhau. Dường như lúc đó mình muốn khóc òa lên, thật sự không muốn xa cô chút nào. À thì sau đấy lớp mình có những tấm ảnh không đẹp mấy vào sáng hôm sau vì đứa nào mắt cũng sưng lên, sụp cả mí. =))

Mình chẳng biết năm lớp 11 của mình rồi sẽ ra sao, sẽ còn hạnh phúc như thế này nữa không. Nhưng mình mong mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Cảm ơn bản thân của năm lớp 10 đã cố gắng hết mình. Năm lớp 11 cố hơn nhé. À, khóc ít thôi, 1 mí mà khóc nhiều là không thấy mắt nữa đâu đấy. Khóc ít thôi để cô Th còn thấy bản thân mình đã trưởng thành hơn chứ. <3

P/s: Mong rằng cô Th cũng sớm có bồ để không bị lớp cà khịa lại. Nói thật là tụi em đều rất mong được tham dự đám cưới của cô, được chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cô. Nếu cô cứ không có bồ là tụi em sẽ ghé về lớp cà khịa cô hoài đó ạ. :3
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Có lẽ mình nghĩ thông rồi, thật sự là khá rõ mớ lộn xộn trong đầu mình hơn (một tí).

Cái cảm giác lúc này y như những ngày mình quyết định chấm dứt một mối quan hệ, khi đã bước vào giai đoạn "chán", khi mà dấu chấm được đặt xuống để kết thúc. Ý mình không phải là sẽ kết thúc mối quan hệ đó, chỉ là cảm xúc bây giờ có phần giống vậy.

Có người bên cạnh hay không cũng không làm xáo trộn gì cuộc sống của mình. Mình biết không nên quá lệ thuộc và biến người thành thói quen nhưng mà cái cảm giác "có mà không có cũng được" thật khiến bản thân nghi hoặc. Cuối cùng thì mình lo lắng vì điều gì? Vì người? Không, không phải vậy. Chỉ là đột nhiên có một khoảng trống nên vẫn chưa quen mà thôi. Chắc mình quan tâm đến deadline nhiều hơn, mình cần người hoàn thành nó, xong rồi thì sao cũng được. Người xuất hiện cũng được, mà không cũng chẳng sao. Điều đó làm mình nghi hoặc bản thân nhiều hơn.

Sống để hoàn thiện bản thân đôi lúc lại vui hơn là sống để chờ đợi một ai đó. Thế nhưng cảm giác này lại gợi cho mình những ngày giông bão nhưng phải cố gồng mình mà không có gì che chở. Mình ghét điều đó.

Níu... Rồi lại không níu... Muốn... Rồi lại không muốn... Cảm xúc cứ đấu tranh lẫn nhau khiến mình bực bội. Nếu mọi thứ đều rạch ròi thì tốt biết mấy.

Mình nhớ những lúc như này sẽ có người bên cạnh an ủi, ôm mình, sau đó sẽ nói cho mình hiểu đâu là đúng và sai. Nhưng mà giờ người không quan tâm mình như trước nữa, mình nghĩ vậy. Phải chăng vì đã thân hơn nên không vậy nữa (?) Phải chăng khi đó chỉ là những hành động giả cho có lệ đối với người chưa thân (?) Nếu thật là vậy, mình chỉ muốn tiếp nhận cái hành động giả đó, vì ít nhất nó khiến mình có cảm giác được chở che. Mình là người tham lam, luôn đòi hỏi ngày càng nhiều, nhưng mối quan hệ của tụi mình lại tụt dốc không phanh, hoa chưa nở đã tàn.



Người nè, mối quan hệ của chúng ta cứ như pháo hoa vậy. Đẹp nhưng thật ngắn ngủi. Vào khoảnh khắc pháo hoa tàn, em mong người vẫn ở đó xem với em đến lúc chẳng còn gì, và trao cho em một cái ôm từ biệt. Vào khoảnh khắc pháo hoa tàn, em sẽ không ngắm nhìn người nữa mà nhìn lên bầu trời để thấy vẻ đẹp yếu ớt của pháo hoa, khắc ghi sâu mãi trong tim và em sẽ không khóc khi ôm người. Nếu khi đó xảy ra, em sẽ khó đối mặt lắm nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến mà người nhỉ? Bất kì mối quan hệ nào chẳng vậy, chỉ cần 1 người dừng là sẽ chấm dứt. Thật mong sẽ có điều gì đó là ngoại lệ...
 
Top