-Cậu nói mình cũng là nhân viên nơi này. Như vậy, vì sao lại lên tiếng ngăn cản, cậu có ý gì? – Matt đặt câu hỏi.
Tuy đã không còn quá đề phòng đối với Shanlank nhưng sự nhạy bén cùng kinh nghiệm lâu năm lăn lộn vẫn khiến cho hắn giữ lại một tia cảnh giác đối với thiếu niên tóc vàng trông vô hại này. Hắn không rõ lắm về lai lịch cửa đối phương, cũng không cảm giác đến địch ý, nhưng hắn đối với người có thể tránh đi hắn cùng các đồng đội tinh anh còn lại, suốt đoạn đường không hề ngắn kia lại có thể ở ngay bên cạnh họ mà không khiến bọn họ chú ý. Người này tuyệt đối có thân phận không hề tầm thường như hắn nói.
Trực giác dã thú nói cho hắn thiếu niên này rất không đơn giản, nhưng về lý trí lại thấy đối phương thật vô hại. Hai bên đối chọi, hắn vẫn thiên về trực giác, bởi thứ này trước nay đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần. không hoàn toàn tin những cũng không chủ động đối nghịch kịch liệt trước khi đối phương có bất kỳ hành động nào gây tổn hại đến ích lợi của bọn họ.
-Tôi lên tiếng ngăn cản là vì tốt cho anh, vừa rồi tôi mới chợt nhớ lại một chút. – Shanlank biết tuy đối phương có vẻ hòa hoãn xuống nhưng là tuyệt không tín nhiệm mình, mà hắn cũng chẳng cần, hắn nói tiếp:
- Tôi vừa nhớ đến hệ thống phòng ngự ngầm ở nơi này, nhìn thấy thông đạo pha lê trước mặt đó không? – Shanlank nâng ngón trỏ chỉ về phía trước nói:
-Nơi đó có một hệ thống laser cực mạnh. Bất kỳ ai đi ngang qua mà không có sự cho phép của máy tính trung ương, tức Red Queen đều sẽ bị cắt thành khối...
-Không thể nào, tôi đã hoàn toàn khiến Red Queen ngủ đông. – Frank nghe hắn nói thế liền tạc, hắn la lên.
Thân là một hacker hàng đầu bị người khác nghi ngờ thực lực đó là một loại vũ nhục.
-Không cần hoài nghi, bằng không anh hãy kiểm tra lại một lần nữa xem, cẩn thận bị Red Queen bộ tròng mà không biết. – Shanlank không sao cả nói.
-Hừ, đừng nghĩ bịp tôi, tôi sẽ chứng mình cho anh thấy... Trời ạ! – Frank vừa hầm hừ nói hai tay cũng không lơi lỏng nhanh chóng vũ động lên, các ngón tay nhún nhảy trên bàn phím, chợt hắn hô to lên, sắc mặt từ đỏ hồng do tức giận nhanh chóng chuyển sang tái nhợt, sau lưng mồ hôi đổ như tắm, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc tập trung cao độ lên.
Vừa thấy biểu hiện của kỹ thuật viên nhà mình, Matt liền biết vị thiếu niên tóc vàng trước mặt này không nói ngoa, hắn nhíu mày rậm, mím chặt đôi môi nhìn đăm đăm về phía thông đạo pha lê.
Một lúc sau, Frank cuối cùng cũng dừng lại công tác trên tay, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên trán, hắn ngẩng đầu hướng Matt tỏ vẻ lần này đã thực sự khiến đầu não của hệ thống máy tính trung ương hoàn toàn ngủ đông. Rồi hắn quay đầu đối với Shanlank gật một cái nói thanh cảm tạ. Sau đó xách lên dụng cụ cùng một số người khác dẫn đầu đi vào trong.
Đồng thời cùng lúc đó, trong đầu Shanlank có một âm thanh lạnh băng không phân biệt giới tính của máy móc phát ra:
[Hóa giải nguy cơ của nhân vật cốt truyện, cứu sống hai đội viên lính đánh thuê, thưởng hai ngàn điểm, một chi nhánh cốt truyện cấp D. Cứu sống chủ tuyến nhân vật cốt truyện Matt Anderson, thưởng năm ngàn điểm, một chi nhánh cốt truyện cấp B.]
-Ai da, mình không cẩn thận lấy mất điểm thưởng dành cho nam chính rồi, tội lỗi, tội lỗi. – Shanlank không chút để ý nói nhỏ trong miệng, trên gương mặt non choẹt vô hại vẫn treo nụ cười tủm tỉm quen thuộc. Âm thanh hắn nhỏ đến độ ngoài hắn không ai nghe thấy.
-Wow, huynh đệ, làm tốt lắm. – Lý Tiêu Nghị lân la làm quen đối với Shanlank nói.
Không biết tự lúc nào, hắn đã đi đến bên cạnh nâng tay định vỗ lên vai Shanlank, nhưng ngay khi bàn tay còn chỉ cách vai hắn không đến một cm, Shanlank tặng cho đối phương một cái liếc mắt. Lập tức, toàn thân Lý Tiêu Nghị cứng còng tựa như bị điểm huyệt mang theo động tác nâng tay lên cao đóng đinh cứng ngắt tại chỗ. Trong chớp mắt, Lý Tiêu Nghị có cảm giác mình bị một đầu mãnh thú lườm, sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch, bàn tay nâng giữa không trung hơi run động, mồ hôi sau lưng và hai bên thái dương chảy ròng ròng.
Shanlank cười cười nhìn hắn một mắt rồi nâng chân bước đi đến một bên vách tường đứng dựa lưng vào đó, bàn tay tựa như ảo thuật lấy ra một chiếc di động màu đỏ, ở trên đỉnh là một đôi cánh dơi nho nhỏ trông rất ngộ nghĩnh, ngón cái tay bay nhanh lướt trên các phím số trên di động, trên môi vẫn lưu giữ nụ cười bất biến.
Đám người Trịnh Xá đứng ở đối diện nhìn lại, ánh mắt rối rắm nhìn Shanlank. Sự xuất hiện của hắn khiến bọn họ rất bối rối. Từ ban đầu không chút cảm giác đến hiện tại, tuy đối phương mang một khuôn mặt ánh sáng mặt trời rất vô hại nhưng là trực giác lại cảnh báo bọn không cần cố tình tiến lại gần.
Chiêm Lam nhìn Lý Tiêu Nghị cứng đờ đứng đó, cô thương hại tiến lên đánh thức hắn cũng kéo hắn về bên cạnh vị trí bọn họ đang đứng.
Lúc này, Trương Kiệt cũng đi đến. Hắn vừa liếc mắt một cái, khi nhìn thấy Shanlank đứng đó thì hơi giật mình. Sau đó, sắc mặt hắn chợt trầm trọng xuống, trong ánh mắt hơi lóe hàn quang không rõ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trương Kiệt đi đến bên cạnh đám người Trịnh Xá hỏi tình hình nãy giờ. Sau khi nghe bọn họ thuật lại, mặt hắn càng thêm đen đặc. Hắn hùng hổ tiến đến trước mặt Shanlank quát:
-Mày điên rồi à. – một tay nâng lên ý đồ nắm lấy cổ áo Shanlank, nhưng chỉ một cái lắc mình, Shanlank liền lập tức né đi móng vuốt của hắn, mày đẹp hơi nhướng, một chân đá ra đánh trúng bụng Trương Kiệt khiến hắn văn mạnh ra sau đụng trúng vách trường thép mới dừng lại.
Trương Kiệt ăn một đá, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, tay ôm bụng nơi vị trí bị đánh trúng, cả thân mình co cóng lại như con tôm, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sắt cùng nóng rát đau đớn ở bụng, hắn biết một chân này của đối phương đã khiến nội tạng của hắn hầu như dập nát. Hắn phẫn hận cùng kiên kỵ nhìn Shanlank nghiến răng nói:
-Mày, mày có biết tùy ý thay đổi cốt truyện sẽ khiến cho nó diễn biến theo chiều hướng không tưởng, thậm chí độ nguy hiểm sẽ gia tăng hay không?...Mày muốn đem bọn tao chôn cùng à?
-Anh không sao chứ? – Chiêm Lam ngay khi thấy chuyện đột phát thì kinh hô lên, nhìn Trương Kiệt ăn lỗ ngồi co cóng trên sàn nhà thì chạy chậm tiến lên hỏi han.
-Ngươi, ngươi sao có thể như vậy, ngươi... – Trịnh Xá cũng vội vàng tiến lên định mở miệng trách mắng đối với Shanlank nhưng khi bị ánh mắt hắn nhìn đến thì lại túng, vội vàng câm miệng cuối đầu, không dám nhìn thẳng, hai bàn tay nắm chặt thành quyền nổi bạo gân xanh. Còn Lý Tiêu Nghị và Mưu Cương thì nơm nớp lo sợ thụt lùi ra sau cố gắn cách Shanlank càng xa càng tốt.