Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] Đầu Não Du Ngoạn Vô Hạn - MUALARUNG91

[Xuyên không] Đầu Não Du Ngoạn Vô Hạn - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Tên tác phẩm: Đầu Não Du Ngoạn Vô Hạn
H5sniLg.jpg



Tác giả: @MUALARUNG91
Thể loại: Xuyên không, đam mỹ,...
Rating: ...
Tình trạng: Đang tiến hành.
Số chương: ...
Link thảo luận: Pha lê tim, góp ý chứ đừng ném đá, tội em ạ!

Văn án:
Nếu, Não con nhện chạy sang thế giới chủ thần đi chơi.
Nếu, Đầu con nhện đuổi theo 'vợ' sát qua tới.
Vậy thế giới vô hạn của chủ thần sẽ biến biến thành như thế nào?
Hãy cùng MUALARUNG91 quan khán "Đầu Đầu Não Du Ngoạn Vô Hạn" nhé!
(Kéo băng ghế, bưng hạt dưa, chào mừng các tộc nhân Hủ đã đến với nhà mình)

CP: Hồ Ly ánh mặt trơi (thụ) x Phúc hắc đế vương bóng đêm (công): Shanlank x Kuroro;
Khác: Feitan,Vô hạn chúng, thân sinh của TG,...​
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 1:

Phố Sao Băng, Ảo Ảnh Lữ Đoàn trụ sở tạm thời.

Shalnark ngồi trong phòng chuyên dụng của bản thân, trước mặt là ba đầu máy tính đã trải qua cải tạo đang cùng lúc khởi động, mười ngón tay thon dài không ngừng vũ động trên các bàn phím với vận tốc phi nhân loại, một đôi bích đồng chuyên chú nhìn vào vô số ký hiệu 0 – 1 đang không ngừng nhảy động biểu hiện trên các màn hình. Qua một lúc sau toàn bộ ký hiệu đồng loạt biến mất, thay vào đó là các khung ảnh văn bản cùng hình ảnh với đủ loại ký tự kỳ quái, Shalnark lướt nhanh nhìn trong chớp mắt, các ngón tay vẫn chưa ngưng nghỉ, tay phải tạm dừng cầm lấy con trỏ rê trên màn ảnh điểm nhấp.

‘Híc, kỳ nghỉ mọi người đều được tự do hoạt động vì sao chỉ có mình số khổ ngồi ở đây cày ngày cày đêm là thế nào nha. Làm nhân viên kỹ thuật thật khổ bức, có một vị thủ trưởng (đoàn trưởng) ác ma phúc hắc chuyên bóc lột sức lao động nhân viên càng khổ bức. Không phải chỉ là không cẩn thận bát quái ‘gian tình’ giữa sếp cùng tên hề biến thái (Pisoka) thôi sao, nỡ lòng nào hành người ta ác vậy chứ. Muốn toàn bộ tư liệu về di tích cổ cách cả mấy ngàn năm dễ lắm sao, còn gia hạn thời gian như thế gấp, không phải lấy việc công trả thù tư là gì, hu hu. Khổ nổi so nắm tay thì mình cũng đấu không lại mới chết chứ, nắm tay không đủ lớn tiến nói không cho lực, híc...’ Shalnark nhất tâm đa dụng vừa làm việc do đoàn trưởng giao cho đại não vẫn không quên phun tào trong lòng.

Ngay khi sắp hoàn thành bước cuối của công đoạn thì trên màn hình máy tính đột ngột xuất hiện một khung thoại Yes – No.

[Muốn hiểu biết ý nghĩa của sinh mệnh sao? Muốn sống sao?

YES – NO]

‘Cái quỷ gì?’ Đây là Shalnark nghĩ đến khi vừa nhìn thấy khung thoại đột nhiên toát ra.

‘Vi-rut?’ Đây là Shalnark nghĩ đến khi nhìn thấy nội dung trên khung thoại.

-Thú vị, cư nhiên dám bén mảng đến lãnh địa của ngộ, không biết là tên hacker ngốc nghếch nào nữa đây, nhớ lần trước tên kia... tên gì ấy nhỉ... mà quên đi, dù sao chỉ là người chết. Nhớ tên kia dám lén phén ý đồ chui vào lãnh địa của mình. Hắn ta vừa đến mép ranh giới đã bị hàng rào lửa của mình hạ nốc ao, tên này lợi hại hơn có thể đến tận đây. Không biết là tân tinh nào nữa, thật tò mò nha. – Shalnark dừng lại công tác một tay khoanh trước ngực tay kia vân vê cằm lẩm nhẩm. Đoạn, hắn hơi nhếch khóe miệng, tay phải cầm con trỏ điểm vào ‘Yes’. Một trận choáng váng đánh úp xuống, trung khu hệ thần kinh chợt căng thẳng, còn không kịp phản ứng hắn đã thấy trước mắt tối sầm xuống.

‘Thất sách, mình xong rồi.’ Đây là tiếng lòng của Shalnark vang lên trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Lạnh, rung động,...

Vừa lấy lại ý thức Shalnark liền lập tức điểu chỉnh hô hấp như người đang hôn mê, đồng thời cũng phát ra niệm bao lấy toàn bộ thân thể cùng lưu chờ phát động công kích hòng đối phó với kỳ tình huống. Ngay lập tức Shalnark liền phát giác bản thân không còn ở tại phòng mình trong trụ sở của lữ đoàn nữa. Dưới thân là một trận lãnh lẽo và cứng rắn, là kim loại, cơ thể đang nằm không ngừng lung lay theo độ rung động của cơ máy di chuyển kết hợp âm thanh động cơ, Shalnark đoán bản thân đang ở trên một phương tiện giao thông nào đó, là xe lửa, không có sát khí, tạm thời an toàn.

Không mất thời gian tựu hỏi Shalnark đã dùng viên. Viên được hắn thành thục phát ra thăm dò xung quanh.

Quả nhiên, vừa đem viên phóng ra phạm vi xung quanh, Shalnark liền xác nhận phán đoán ban đầu của mình. Hắn hay đúng hơn là hắn và một số người không quen biết đồng loạt nằm ngổn ngang trên sàn trong một chiếc xe lửa đang chạy đến địa điểm không rõ. Cách đó không xa là một nhóm người mặc đồng phục trang bị vũ khí nặng, nhìn phong cách đại loại là một tổ đội lính đánh thuê, nhóm người này ngồi tập trung một chỗ chiếm trọn hết một toa xe, thỉnh thoảng cùng nhau đối thoại. Càng thú vị là những người này dường như không hề phát giác ra nhóm người bọn hắn nằm ngay đơ bên cạnh ở toa xe bên này.

Lúc này trong nhóm những người cùng ‘nằm sấp’ trên sàn một nam thanh niên tóc đen trên mặt lưu vài đường sẹo ngân đan chéo không đồng nhất. Nam nhân thức tính liền thản nhiên như không việc gì đứng dậy ngồi lên chiếc ghế gần đó, ngón tay hắn tựa ảo thuật lấy ra một thanh thuốc lá và quẹt ga bật lửa châm điếu thuốc.

Lại qua một chốc lát, một nam nhân mặc sơ mi trắng trông có vẻ là một vị bạch lĩnh làm văn phòng cũng tỉnh dậy.

Nam bạch lĩnh vừa tỉnh, lập tức ngồi bật dậy kinh hoàn thất thố nhìn hoàn cảnh xung quanh.

- Không tồi, xem ra chú em là người có tố chất tốt nhất đợt này. – Nam nhân với gương mặt đầy vết sẹo đánh giá nam bạch lĩnh trong chớp mắt, hắn hé miệng phun ra khói thuốc lá màu trắng, lạnh lùng nói.

Kế đó không đợi đối phương đáp lại lại cầm điếu thuốc trên tay đưa lên miệng rít mạnh một hơi, sau đó hắn nâng cằm liếc mắt nhìn về hướng Shalnark và bốn người khác còn đang hôn mê bên này.

Nam bạch lĩnh theo cung phản xạ bất giác quay đầu nhìn theo tầm nhìn của nam nhân nọ, hắn lúc này mới dường như nhận ra ngoài bản thân còn có những người khác.

-Đây là đâu? Các người là ai? Vì sao tôi lại ở đây? – Nam bạch lĩnh nhìn lướt qua những người đang hôn mê rồi lại lập tức quay đầu hướng nam nhân chất vấn. Rồi như nhìn thấy nhóm người lính đánh thuê ngoại quốc ở toa xe bên cạnh liền lặp lại câu hỏi bằng tiếng anh.

Nhóm người ngoại quốc hoàn toàn làm lơ hắn ta hay đúng hơn là họ không hề nhận ra sự tồn tại của những người trong toa xe bên này. Ngay khi cảm xúc hắn có chút táo bạo thì nam nhân mặt thẹo đã lên tiếng đáp lại:

-Nghĩ lại cho kỹ, nó nhất định đã in hết tất cả vào đại não mấy người rồi.

Ngay lúc nam nhân vừa nói xong, trong đầu Shalnark đồng thời cũng hiện lên ký ức về hình ảnh khung thoại mà hắn cho là vi-rut kia. ‘A, thú vị, mình nhớ rồi, nhìn tình hình này xem ra mình là rơi vào [vô hạn khủng bố]? Ha ha, đã bao lâu rồi ta, từ giây phút không rõ nguyên nhân xuyên qua thời không đến thế giới thợ săn. Còn là vô cùng xúi quẩy rớt đúng vào phố Sao Băng nữa chứ.

Hắn từ ban đầu kinh hoàn thất thố bi thống gần như tuyệt vọng đến dần chết lặng, từng giây từng phút chạy dọc theo ranh giới sinh tử cùng tử thần tranh đấu đoạt ra sinh thiên đến hiện tại. Đã bao lâu rồi nhỉ? Hai mươi hay ba mươi năm? Hiện tại lại xuyên một lần nữa, và lần này còn là xuyên đến trong vô hạn khủng bố, một thế giới bị cái gọi là chủ thần trưởng khống lần lượt tiến vào các bộ phim kinh dị sau đó cố gắn tìm đường sống trong chỗ chết. Thông qua sàn chọn tự nhiên tàn khốc đến giải gen khóa bước một đi lên con đường tiến hóa?

Ha ha, thú vị, từ lúc ảo ảnh lữ đoàn từ vùng đất hắc ám trở lại được đánh giá thành SSSS cấp tội ác đội đã khá lâu rồi không có thứ gì khiến cho cuộc sống càng thêm màu thêm sắc nữa. Mấy cái di tích kia cũng không phải tất cả đều chất lượng, và số lượng cũng càng ngày càng ít. Hiện tại thì tốt rồi, ở thợ săn mình chơi chán rồi đến nơi này có khi lại càng thú ấy chứ. Quan trọng nhất chính là không cần bị vị thủ trưởng ác quỷ nào đó cưỡng chế tăng ca, làm mình đã không biết bao nhiêu lâu không có thời gian đi phiêu một đêm tình nữa.

Hình như chủ thần là một bộ hệ thống máy tính siêu khổng lồ với công nghệ không tưởng thì phải, không biết tương lai mình có thể phá giả nó hay không, thật là một thử thách tràn đầy kích thích mà. Ừm, xem như đi nghỉ mát đi, ở bên kia bị đoàn trưởng đại nhân bóc lột hết sức, sang đây có thể an tâm rồi, ít nhất đoàn trưởng là tạm thời không đến bên này được.’ Shalnark nằm trên sàn thầm nghĩ.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 2:

Quyết định tận tình chơi cho đã, Shalnark cũng bắt đầu theo chân bốn người khác bắt đầu ‘tỉnh’ dậy. Nhất tâm nhị dụng nghe nam nhân mặt thẹo cùng nhóm người ‘tân nhân’ giảng giải về quy tắc của chủ thần, đồng thời bắt đầu lên kế hoạch cho khoản thời gian thí luyện sắp đến.

Qua một lúc sau toa xe bắt đầu dừng lại, nam nhân mặt thẹo cũng kết thúc câu chuyện, hắn rít một hơi cuối cùng của điếu thuốc trên tay sau đó bóp tắt ném xuống, cầm lên vũ khí của mình nhìn theo nhóm lính đánh thuê người ngoại quốc của toa xe bên cạnh, hắn nói:

-Từ giờ những người kia sẽ nghe được chúng ta nói chuyện, vì thế cẩn thận cái mồn vào. Tiết lộ về chủ thần một câu trừ mười điểm, cứ thế tính lên. Số điểm âm này sẽ bị trừ vào điểm thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay lại chủ thần không gian. Nếu điểm tổng kết cuối cùng là số âm, vậy chúc mừng, ngươi không cần tồn tại nữa.

Nam nhân treo lên nụ cười dữ tợn, ánh mắt như con dã lang nhìn chăm chú đàn dê béo đang ngây ngốc đi vào miệng cọp. Rồi hắn xoay người hướng đám người lính đánh thuê ở toa xe bên cạnh đi đến.

Mấy người còn lại thấy hắn như vậy cũng nơm nớp lo lắng lên, cẩn thận đi theo phía sau hắn rời đi toa tàu. Shalnark đi cuối cùng, lúc trải qua toa xe mà nhóm lính đánh thuê ban nãy ngồi hắn mắt sắc nhìn thấy một cái rương màu trắng bị nhét dưới gầm ghế tại một góc khuất, nếu không cẩn thận sẽ khó lòng nhận ra.

Nhìn rương trắng trong đầu một hình ảnh chợt lóe, hắn cười tủm tỉm đi đến bên cạnh nhẹ nhàng nâng cái rương nắm vào trong tay mở ra, bên trong đặt sáu ống thủy tinh đựng hai loại dung dịch khác nhau phân biệt bằng hai màu lam và lục. Cẩn thận nhìn một chút nhãn trên đó hóa ra là T vi-rut trong truyền thuyết và kháng thanh của nó. Không chút để ý Shalnark đóng lại nắp rương tùy ý xách theo bên mình. Từ lúc phát hiện chiếc rương đến hiện tại hắn mở ra ẩn nên nhóm người nam nhân mặt thẹo cùng lính đánh thuê đều dường như không nhận ra việc làm của hắn.

Từ xe lửa xuống dưới dọc theo đường đi một lúc liền đến cửa sắt nối thông đến thông đạo tiến vào tổ ong ở cuối nhà ga, trên cửa có phù hiệu của công ty Umbrella và ký hiệu biểu thị nguy hiểm. Đang đứng chờ trước cửa sắt đợi nhóm lính đánh thuê dùng công cụ mở cửa đi vào thì đột nhiên cô gái da trắng xinh đẹp mặc chiếc váy liền áo màu đỏ đồng thời cũng là nữ chính Alice của tràn phim kinh dị Resident Evil 1 lần này quay đầu hỏi người nam nhân da đen thủ lĩnh của tiểu đội lính đánh thuê:

-Các người là ai? Và chuyện gì đã xảy ra ở đây?

Matt Anderson cũng chính là vị đội trưởng người da đen nọ liếc nhìn cô gái váy đỏ một cái, sau đó ra hiệu cho đội viên của mình dỡ xuống công cụ bắt đầu mở cửa, rồi mới hướng cô gái đáp:

- Chúng tôi được công ty Umbrella thuê tiến vào nơi đây làm nhiệm vụ, đây là cửa vào tổ ong, còn cô là nhân viên an ninh được đăng ký trong danh sách nhân viên, vì thế chúng tôi đưa cô theo tới.

Nghe Anderson nói, Alice không khỏi ngẩn ra, cô dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên tay còn lại, hơi cuối đầu cụp mi như suy tư điều gì. Lúc này bên cạnh lại có một người nam nhân da trắng khác không thuộc đội lính đánh thuê cất tiếng hỏi thăm về nơi này.

Anderson có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời từng câu hỏi, kế đó, Alice như bừng tỉnh ra khỏi quá trình tự hỏi ngẩn đầu hướng nhóm người Shalnark đặt câu hỏi:

-Thế còn bọn họ?

Anderson đáp:

-Theo thông tin đăng ký trên danh sách nhân viên của tổ ong thì bọn họ là bảo an của nơi này, nhưng thật ra tôi rất nghi ngờ có sự nhầm lẫn gì đó nơi đây. Ngoài vị da vàng cao lớn kia có vẻ là chiến binh ra. – Anderson hơi hất đầu chỉ hướng nam nhân mặt thẹo, nói tiếp: – Còn lại đều là người thường.

Nghe Anderson nói Shanlnak liền biết đây là thân phận chủ thần bố trí cho bọn họ để dễ bề hoạt động ở thế giới này. Dù sao đột nhiên xuất hiện một nhóm người không rõ xuất xứ đối với hoàn thành nhiệm vụ thật không xong thấu, nhất là nhiệm vụ lại có liên quan đến nhân vật trong cốt truyện, mà mục đích của chủ thần chỉ là khiến cho nhân loại tiếp cận nguy hiểm sau đó kích phát tiềm lực khai gen khóa hòng đi lên con đường tiến hóa mà không phải hủy diệt hoàn toàn.

Tất nhiên, vì nó chỉ là một hệ thống máy tính ngoài logic cứng nhắc ra thì không có gì khác nên cũng không cách nào phân biệt được ai thích hợp ai không, thế nên mới có trường hợp những nhóm người bị tuyển chọn không phân biệt giới tính, tuổi tác hay nghề nghiệp,... sau đó lại thông qua các bộ phim kinh dị nguy cơ cao đẩy bọn họ đến ranh giới sinh tử để hoàn thành quá trình chọn lọc tự nhiên, cuối cùng đạt đến mục đích tiến hóa.

Chậc, cũng thật là một hiện thực tàn khốc dành cho những kẻ yếu nhược không đủ may mắn xấu số bị tuyển chọn. Shanlnak cười thầm nghĩ.

Từ khi rớt xuống phố sao băng, để sống sót, tam quan, nhân tính của anh đã đem cho cẩu ăn rồi. Đừng mong não con nhện sẽ có tâm thái của người bình thường khi đối mặt sự việc.

Như nêu ở trên, cũng vì lẽ đó chủ thần sẽ thông qua phân tích các số liệu chung rồi tuyên phán nhiệm vụ. Những nhiệm vụ này mặt ngoài xem chừng là không thể nhưng thực ra đều là trong phạm vi bọn họ có thể thực hiện, dĩ nhiên là trên lý thuyết cùng giải toán là như vậy, còn các vấn đền khách quan, chủ quan khác ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng thì... ha hả.

Đang lúc Shanlnak suy tư và nhóm người Anderson hỏi đáp thì cửa mở, một vị nữ lính đánh thuê đi đến nói:

-Sếp, cửa mở, có thể tiến vào.

Anderson nghe vậy lập tức hướng thuộc hạ gật đầu, đoạn hắn liếc nhìn nhóm người nam bạch lĩnh một cái âm thầm thở dài, sau đó hướng một thanh niên đeo kính hồng ngoại cũng chính là một trong những thuộc cấp của mình hô:

-DJ. – Đoạn hơi chút chần chừ lại quay đầu hướng nam nhân mặt thẹo gọi: - Trương Kiệt.

Trương Kiệt cũng chính là nam nhân mặt thẹo, người tự xưng là thâm niên giả đã trải qua 3 bộ phim kinh dị. Hắn không rên một tiếng xốc lên vũ khí trên vai, bước đi trầm ổn dứt khoát tiến lên trước.

Đằng sau cánh cửa là một không gian tối om, Trương Kiệt dẫn đầu đi vào rồi nhanh chóng bật đèn lên, toàn bộ không gian bên trong được chiếu sáng, thông qua các cửa kính còn có thể nhìn đến hình ảnh trời xanh mây trắng nhân tạo. Một nữ lính đánh thuê tiến đến bên cạnh một đài máy móc lay động xem xét một lát, sau đó quay đầu về phía thủ trưởng của mình báo cáo:

-An toàn, độc khí đã tan.

Theo cốt truyện thì nơi này hiện tại chỉ còn mỗi zombie và Licker, bởi nhờ ơn vị gián điệp thương nghiệp Sion nào đó sau khi trộm T vi-rut đã đập vỡ một ống ở đây, đầu não nhân tạo Red Queen được lập trình ngăn chặn vi-rut lan tràn vì thế đã đóng tất cả thông đạo rồi thả ra độc khí ngăn vi-rut lan ra ngoài, cuối cùng trở thành hiện trạng như bây giờ.

Sau khi xem xét xung quanh phát hiện thang máy đã hỏng, Anderson quyết định đi thang bộ. Một nam và một nữ lính đánh thuê làm công tác trinh sát bước nhanh hai bước đi đầu dọc theo cầu thang đi xuống, Anderson cùng đồng đội theo sát phía sau, kế đó là nhóm nhân vật trong phim và Trương Kiệt cuối cùng là nhóm tân nhân bọn họ.

Tốc độ cùng sức bền của lính đánh thuê là không cần bàn cải, các nhân vật trong phim cùng Trương Kiệt, vị thâm niên giả đã trải qua ba bộ phim kinh dị càng không cần để ý, còn lại chỉ có nhóm tân nhân (trừ Shanlnak ra) là khổ không nói nổi. Riêng nam bạch lĩnh vì thường ngày có vận động thường xuyên, một thiếu niên trông như là học sinh, một nam trung niên và một cô gái trẻ đeo kính tay nắm chặt lấy góc áo của Trương Kiệt nương theo đó chạy bộ đuổi theo sau đội lính đánh thuê đi trước còn kiên trì kha khá ra, thì người còn lại cũng là trạch nam có thân hình màu mỡ nhất trong nhóm theo thời gian từng chút một dần tụt hậu lại phía sau. Cuối cùng mất hút không thấy bóng dáng.

Bất chợt, Trương Kiệt âm trầm nói:

-Một tên bị loại.

-Cái gì bị loại? – nam bạch lĩnh đi gần đó nghe Trương Kiệt nói không hiểu ra sao, hỏi.

-Tên mập kia chứ ai. Đừng có mà xem nhẹ lời tôi cảnh cáo. Đây là thực tế không phải điện ảnh, rời xa Matt một trăm met, ngươi chết chắc rồi.

-Oanh. – Ngay khi Trương Kiệt vừa dứt lời, phía sau cầu thang cuốn vang lên một âm thanh nổ bum. Mọi người đồng loạt ngẩn ngơ, nhìn qua không thấy gì, nhưng sau lưng lại thật lạnh thật lạnh.

‘Chậc, chậc, cứ như bom hình người ấy, bùm, banh xác.’ Shanlank hơi nhếch mày phải, miệng cười tủm tỉm, lẩm bẩm trong đầu, một tay cắm túi quần, tay còn lại xách chiếc rương trắng, dưới chân thong thả bước chậm trông vô cùng nhàn nhã nhưng kỳ dị là tốc độ cùng khoảng cách với đội ngũ lại không hề suy sút, trên mặt một giọt mồ hôi hay thở dốc cũng không. Do từ đầu đến giờ vẫn mở viên nên Shanlank ‘nhìn’ rõ ràng tình cảnh người nọ bị chủ thần mạt sát như thế nào vì không theo sát định vị hình người được chỉ định (Matt Anderson) trong bán kính một trăm met.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 3:

Đoàn người đi nhanh, cuối cùng cũng đến điểm cuối cầu thang, một lính đánh thuê hướng Anderson nói:

-Sếp, chúng ta bị Red Queen chú ý.

-Red Queen là ai? – Alice hỏi.

Anderson liếc cô một cái, đáp:

-Đó là một hệ thống đầu não nhân tạo tiên tiến nhất hiện tại, cũng là máy tính trung ương cửa tổ ong. Nó thống trị toàn bộ hệ thống mạng lưới nơi này.

Mọi người vẫn tiếp tục đi theo thông đạo trước mặt, Trương Kiệt dùng khóe mắt nhìn mấy người nam bạch lĩnh nhếch miệng cười mỉa, nói:

-Cố lên đi, nên cảm tạ ông trời rằng các người vẫn còn tồn tại đến thời điểm này. Phải biết đây là một trong rất ít phim kinh dị có thể dùng vũ khí để giải quyết, độ khó cũng là thấp nhất, chỉ cần kiên trì sống qua thời gian chỉ định là có thể đạt được một ngàn điểm thưởng, cùng an toàn trở lại chủ thần không gian nghỉ ngơi mười ngày.

Đại đội đi dọc theo thông đạo, càng vào sâu bên trong càng xuất hiện hiện nhiều phòng thí nghiệm, thông qua cửa kính có thể nhìn thấy bên trong ngập nước cùng xác chết trôi nổi lềnh bềnh trong đó. Người từng xem qua bộ phim này đều biết các xác chết kia đều đã nhiễm vi-rut, chỉ cần hệ thống an toàn bị cởi bỏ bọn chúng sẽ lập tức ‘tỉnh dậy’ hướng nhân khí tìm kiếm thức ăn.

Một nam lính đánh thuê đột ngột lên tiếng:

-Không xong, muốn đến phòng điều khiển trung tâm phải thông qua những phòng nghiên cứu trước mặt này, nhưng chúng tràn ngập là nước, chúng ta không thể vượt qua.

Anderson nghe thuộc hạ nói, mắt nhìn phòng thí nghiệm trước mặt, quay đầu hỏi nữ lính đánh thuê bên cạnh:

-Ryan, DJ, hai người xem có cách nào thoát nước không?

Rồi xoay người nhìn Trương Kiệt nói:

-Trương Kiệt, Frank, hai người đi xem xét xung quanh xem có đường nào khác thông đến chỗ Red Queen hay không.

Trương Kiệt không chút ý kiến bước đi dò đường, mấy người còn lại ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Cô gái đeo kính tiến đến bên cạnh anh chàng bạch lĩnh nhẹ vỗ lên vai hắn nói:

-Xin chào, trong lúc chờ đợi chúng ta giới thiệu lẫn nhau một chút đi. Tôi gọi Chiêm Lam, là một tiểu thuyết gia.

-...A! Chào, tôi là Trịnh Xá... – nam bạch lĩnh bị cô gái vỗ vai thì giật mình hết sức, đáp.

Sau đó thiếu niên học sinh nọ cũng tiến lên giới thiệu bản thân, hắn gọi Lý Tiêu Nghị, nam trung niên còn lại têm Mưu Cương.

Đang khi nhóm người cho nhau giao lưu thì Trương Kiệt cũng đã về tới, hắn đi ngang qua Chiêm Lam dùng bàn tay vỗ lên mông cô một cái thật kêu khiến cô không khỏi thét lên một tiếng, rồi hắn mới cười khà khà đi đến bên cạnh Matt.

Frank đứng trước mặt Matt báo cáo:

-Sếp, chúng tôi tìm được một đường đi nhưng hơi mất thời gian một chút, chúng ta phải đi vòng qua nhà ăn B sau đó đi thẳng, như vậy thời gian sẽ tốn gấp đôi.

Đúng lúc này hai người Ryan đi dò đường cũng quay lại, cô nói:

-Bên này không thông, toàn bộ đều ngập trong nước.

Không cần cân nhắc, Matt lập tức quyết định theo con đường mà Trương Kiệt và Frank mới tìm thấy, hắn nói:

-Chúng ta sẽ đi theo con đường mới, tất cả nhanh chân lên.

Đám người Trịnh Xá chỉ có thể vâng mệnh đi theo phía sau, rất may lần này không cần chạy như ở thang lầu, đi một lúc mọi người đến trước một cánh cửa sắt, lính đánh thuê thuần thục nhập mật mã mở ra, bên trong căn phòng xếp đầy những thùng pha lê tỏa ra hơi lạnh lớn tầm mấy mét khối. Đây là thùng chứa lũ Licker kinh khủng đang trong tình trạng ngủ đông, chỉ cần máy tính tắt chúng sẽ ‘sinh động’ trở lại, lúc đó nơi này chính là địa ngục thực sự. So với Zombie hoạt động chậm chạp thì bọn này càng thêm linh hoạt, thị huyết cùng sức lực mạnh kinh khủng. Chúng chính là ác quỷ bò ra từ địa ngục do nhân loại tạo ra. Nơi đây chính là phòng ăn B.

Trương Kiệt bị Matt mệnh lệnh cùng hai lính đánh thuê khác ở lại phòng ăn B trông giữ, người còn lại đều theo hắn đi tiếp. Shanlank lúc đi ngang qua mấy thùng pha lê lớn liền ‘thuận tay’ chôn xuống bom mini tự chế tùy thân mang theo. Loại bom này là đặc sản ở thợ săn thế giới đã được hắn cải tiến qua, một quả nhỏ bằng đầu ngón tay cái lại có uy lực bằng 5 - 6 quả lựu đạn thông thường.

Mọi người người đi thông qua vài cánh cửa cuối cùng, Frank, lính đánh thuê chuyên tu kỹ thuật của đội lấy ra ba đài laptop, mười ngón bay nhanh trên các bàn phím bắt đầu làm việc. Chỉ chốc lát sau cửa mở, để lộ ra đằng sau là thông đạo dài mười mấy mét, xung quanh được ốp pha lê chịu lực.

Matt nhìn thông đạo trước mặt phân phó nhóm người ở tại chỗ chờ, bản thân mang theo dụng cụ chuẩn bị tiến vào. Trịnh Xá nhìn hắn chuẩn bị bước vào đường hầm liền có chút vô thố, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo rối rắm, hắn há to miệng dường như định hô lên ngăn cản Matt đi vào thông đạo, thì Shanlank đã cất tiếng nói:

-Đợi chút. – Shanlank nói, một tay xách va li một tay cắm túi quần tự tại bước ra, đồng thời cũng triệt ẩn trên người mình.

Không có ẩn, lúc này mọi người mới nhận ra sự hiện hữu của Shanlank. Matt cùng những người khác hơi kinh ngạc nhìn Shanlank, kế đó Ryan nắm lên súng chỉa hướng hắn, ánh mắt mang theo nghi kỵ cùng đề phòng. Matt cực kỳ kinh ngạc về sự xuất hiện của Shanlank, bọn hắn thế nhưng hoàn toàn không nhận ra người này. Cách gần đó, mấy người Trịnh Xá cũng trợn tròn mắt, bọn họ dường như phát hiện tân đại lục.

-Ngươi là ai? – Matt cảnh giác hỏi.

-À, tôi chỉ là một nhân viên bình thường ở đây thôi, từ trước đến giờ không hiểu sao sự tồn tại của bản thân tôi quá mờ nhạt nên nếu tôi không lên tiếng thì mọi người đều như là không phát hiện ra sự hiện diện của tôi vậy, nên cũng không ai chú ý đến tôi.

Từ đầu đến giờ tôi vẫn đi theo sau mọi người đấy. Ai da, không nói cái này, như các người thấy tôi không có bất cứ thứ gì có thể gây hại đến mọi người không phải sao. – Shanlank nhướn mày, hắm treo lên chiêu bài nụ cười thân thiện thường dùng, hai tay trống không giơ lên cao, nhún vai nói.

Âm thanh hắn nhẹ tênh như tiếng đàn violon đang đàn tấu một khúc nhạc bất hủ, vẻ ngoài nộn trông đến thật vô hại rất có sức lừa tình của hắn nhanh chóng đạt được nhận đồng của người khác. Ít nhất nhóm người trước mắt nhìn hắn đã bớt đi sự cảnh giác cao độ ban đầu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 4:

Shanlank.jpg

-Cậu nói mình cũng là nhân viên nơi này. Như vậy, vì sao lại lên tiếng ngăn cản, cậu có ý gì? – Matt đặt câu hỏi.

Tuy đã không còn quá đề phòng đối với Shanlank nhưng sự nhạy bén cùng kinh nghiệm lâu năm lăn lộn vẫn khiến cho hắn giữ lại một tia cảnh giác đối với thiếu niên tóc vàng trông vô hại này. Hắn không rõ lắm về lai lịch cửa đối phương, cũng không cảm giác đến địch ý, nhưng hắn đối với người có thể tránh đi hắn cùng các đồng đội tinh anh còn lại, suốt đoạn đường không hề ngắn kia lại có thể ở ngay bên cạnh họ mà không khiến bọn họ chú ý. Người này tuyệt đối có thân phận không hề tầm thường như hắn nói.

Trực giác dã thú nói cho hắn thiếu niên này rất không đơn giản, nhưng về lý trí lại thấy đối phương thật vô hại. Hai bên đối chọi, hắn vẫn thiên về trực giác, bởi thứ này trước nay đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần. không hoàn toàn tin những cũng không chủ động đối nghịch kịch liệt trước khi đối phương có bất kỳ hành động nào gây tổn hại đến ích lợi của bọn họ.

-Tôi lên tiếng ngăn cản là vì tốt cho anh, vừa rồi tôi mới chợt nhớ lại một chút. – Shanlank biết tuy đối phương có vẻ hòa hoãn xuống nhưng là tuyệt không tín nhiệm mình, mà hắn cũng chẳng cần, hắn nói tiếp:

- Tôi vừa nhớ đến hệ thống phòng ngự ngầm ở nơi này, nhìn thấy thông đạo pha lê trước mặt đó không? – Shanlank nâng ngón trỏ chỉ về phía trước nói:

-Nơi đó có một hệ thống laser cực mạnh. Bất kỳ ai đi ngang qua mà không có sự cho phép của máy tính trung ương, tức Red Queen đều sẽ bị cắt thành khối...

-Không thể nào, tôi đã hoàn toàn khiến Red Queen ngủ đông. – Frank nghe hắn nói thế liền tạc, hắn la lên.

Thân là một hacker hàng đầu bị người khác nghi ngờ thực lực đó là một loại vũ nhục.

-Không cần hoài nghi, bằng không anh hãy kiểm tra lại một lần nữa xem, cẩn thận bị Red Queen bộ tròng mà không biết. – Shanlank không sao cả nói.

-Hừ, đừng nghĩ bịp tôi, tôi sẽ chứng mình cho anh thấy... Trời ạ! – Frank vừa hầm hừ nói hai tay cũng không lơi lỏng nhanh chóng vũ động lên, các ngón tay nhún nhảy trên bàn phím, chợt hắn hô to lên, sắc mặt từ đỏ hồng do tức giận nhanh chóng chuyển sang tái nhợt, sau lưng mồ hôi đổ như tắm, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc tập trung cao độ lên.

Vừa thấy biểu hiện của kỹ thuật viên nhà mình, Matt liền biết vị thiếu niên tóc vàng trước mặt này không nói ngoa, hắn nhíu mày rậm, mím chặt đôi môi nhìn đăm đăm về phía thông đạo pha lê.

Một lúc sau, Frank cuối cùng cũng dừng lại công tác trên tay, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên trán, hắn ngẩng đầu hướng Matt tỏ vẻ lần này đã thực sự khiến đầu não của hệ thống máy tính trung ương hoàn toàn ngủ đông. Rồi hắn quay đầu đối với Shanlank gật một cái nói thanh cảm tạ. Sau đó xách lên dụng cụ cùng một số người khác dẫn đầu đi vào trong.

Đồng thời cùng lúc đó, trong đầu Shanlank có một âm thanh lạnh băng không phân biệt giới tính của máy móc phát ra:

[Hóa giải nguy cơ của nhân vật cốt truyện, cứu sống hai đội viên lính đánh thuê, thưởng hai ngàn điểm, một chi nhánh cốt truyện cấp D. Cứu sống chủ tuyến nhân vật cốt truyện Matt Anderson, thưởng năm ngàn điểm, một chi nhánh cốt truyện cấp B.]

-Ai da, mình không cẩn thận lấy mất điểm thưởng dành cho nam chính rồi, tội lỗi, tội lỗi. – Shanlank không chút để ý nói nhỏ trong miệng, trên gương mặt non choẹt vô hại vẫn treo nụ cười tủm tỉm quen thuộc. Âm thanh hắn nhỏ đến độ ngoài hắn không ai nghe thấy.

-Wow, huynh đệ, làm tốt lắm. – Lý Tiêu Nghị lân la làm quen đối với Shanlank nói.

Không biết tự lúc nào, hắn đã đi đến bên cạnh nâng tay định vỗ lên vai Shanlank, nhưng ngay khi bàn tay còn chỉ cách vai hắn không đến một cm, Shanlank tặng cho đối phương một cái liếc mắt. Lập tức, toàn thân Lý Tiêu Nghị cứng còng tựa như bị điểm huyệt mang theo động tác nâng tay lên cao đóng đinh cứng ngắt tại chỗ. Trong chớp mắt, Lý Tiêu Nghị có cảm giác mình bị một đầu mãnh thú lườm, sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch, bàn tay nâng giữa không trung hơi run động, mồ hôi sau lưng và hai bên thái dương chảy ròng ròng.

Shanlank cười cười nhìn hắn một mắt rồi nâng chân bước đi đến một bên vách tường đứng dựa lưng vào đó, bàn tay tựa như ảo thuật lấy ra một chiếc di động màu đỏ, ở trên đỉnh là một đôi cánh dơi nho nhỏ trông rất ngộ nghĩnh, ngón cái tay bay nhanh lướt trên các phím số trên di động, trên môi vẫn lưu giữ nụ cười bất biến.

Đám người Trịnh Xá đứng ở đối diện nhìn lại, ánh mắt rối rắm nhìn Shanlank. Sự xuất hiện của hắn khiến bọn họ rất bối rối. Từ ban đầu không chút cảm giác đến hiện tại, tuy đối phương mang một khuôn mặt ánh sáng mặt trời rất vô hại nhưng là trực giác lại cảnh báo bọn không cần cố tình tiến lại gần.

Chiêm Lam nhìn Lý Tiêu Nghị cứng đờ đứng đó, cô thương hại tiến lên đánh thức hắn cũng kéo hắn về bên cạnh vị trí bọn họ đang đứng.

Lúc này, Trương Kiệt cũng đi đến. Hắn vừa liếc mắt một cái, khi nhìn thấy Shanlank đứng đó thì hơi giật mình. Sau đó, sắc mặt hắn chợt trầm trọng xuống, trong ánh mắt hơi lóe hàn quang không rõ, không biết đang suy nghĩ gì.

Trương Kiệt đi đến bên cạnh đám người Trịnh Xá hỏi tình hình nãy giờ. Sau khi nghe bọn họ thuật lại, mặt hắn càng thêm đen đặc. Hắn hùng hổ tiến đến trước mặt Shanlank quát:

-Mày điên rồi à. – một tay nâng lên ý đồ nắm lấy cổ áo Shanlank, nhưng chỉ một cái lắc mình, Shanlank liền lập tức né đi móng vuốt của hắn, mày đẹp hơi nhướng, một chân đá ra đánh trúng bụng Trương Kiệt khiến hắn văn mạnh ra sau đụng trúng vách trường thép mới dừng lại.

Trương Kiệt ăn một đá, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, tay ôm bụng nơi vị trí bị đánh trúng, cả thân mình co cóng lại như con tôm, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sắt cùng nóng rát đau đớn ở bụng, hắn biết một chân này của đối phương đã khiến nội tạng của hắn hầu như dập nát. Hắn phẫn hận cùng kiên kỵ nhìn Shanlank nghiến răng nói:

-Mày, mày có biết tùy ý thay đổi cốt truyện sẽ khiến cho nó diễn biến theo chiều hướng không tưởng, thậm chí độ nguy hiểm sẽ gia tăng hay không?...Mày muốn đem bọn tao chôn cùng à?

-Anh không sao chứ? – Chiêm Lam ngay khi thấy chuyện đột phát thì kinh hô lên, nhìn Trương Kiệt ăn lỗ ngồi co cóng trên sàn nhà thì chạy chậm tiến lên hỏi han.

-Ngươi, ngươi sao có thể như vậy, ngươi... – Trịnh Xá cũng vội vàng tiến lên định mở miệng trách mắng đối với Shanlank nhưng khi bị ánh mắt hắn nhìn đến thì lại túng, vội vàng câm miệng cuối đầu, không dám nhìn thẳng, hai bàn tay nắm chặt thành quyền nổi bạo gân xanh. Còn Lý Tiêu Nghị và Mưu Cương thì nơm nớp lo sợ thụt lùi ra sau cố gắn cách Shanlank càng xa càng tốt.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 5:

Shanlank cười cười nhìn Trương kiệt ăn đau ngồi xổm trên sàn nhà không nói gì, ngón tay vẫn không ngừng ấn ấn lên di động trông vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn một bộ đối lập với nhóm người Trương Kiệt, Trịnh Xá đang căng chặt thần kinh bên này.

Vào lúc này, nhóm người Matt dẫn đầu quay trở lại, thấy tình cảnh trước mặt thì không khỏi hơi nhíu mày, hắn hỏi:

-Sao thế này?

Một nam linh đánh thuê khác lưu lại nhìn hết từ đầu đến cuối, mắt trợn trừng, miệng há to đủ nuốt luôn một quả trứng ngỗng do kinh ngạc. Nghe được thủ trưởng lên tiếng hỏi hắn mới hoàn hồn, vội hướng Matt đi đến. Hắn mặc dù không hiểu mấy người Trương Kiệt nói cốt truyện gì gì đó là ý gì, nhưng cũng không ngại hắn đại khái tường thuật khái quát tình hình cho đội trưởng nhà mình nghe.

Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Matt ý vị không rõ nhìn Shanlank một cái, đổi lại là một nụ cười sáng lạng ánh mặt trời của hắn. Matt nhìn gương mặt cười đến ánh mặt trời tỏa nắm ấm, mà bên thái dương một cụm gân xanh cùng hắc tuyến đột ngột xuất hiện. Hắn hít sâu một hơi, không muốn can thiệp vào chuyện của bọn họ, ra hiệu cho thuộc hạ chuẩn bị rút lui.

Đúng như hắn dự cảm, thiếu niên nhìn vô hại kia quả nhiên không đơn giản. Một chân nhẹ nhàng đá ra thế nhưng đem một nam thanh niên vạm vỡ cao hơn 1m8 đạp bay, đó là còn chưa nói đến đối phương còn là một chiến binh đã trải qua huấn luyện gắt gao...

-Được rồi, vật phẩm của nhiệm vụ đã thu được, hiện tại chúng ta... – Matt còn chưa dứt lời, đã bị mấy tiếng súng từ phòng ăn B vang lên đánh gãy.

Không chút chần chừ, Matt cầm súng dẫn đầu chạy đằng trước hướng nhà ăn đi đến. nhóm người còn lại cũng chỉ có thể theo sát phía sau. Vừa đến nơi bọn họ đã thấy đèn báo trên mấy thùng pha lê đựng Licker đã từ xanh chuyển thành đỏ, đây là dấu hiệu của rã đông, chẳng mấy chốc từ trong những cái thùng này một đám Licker sẽ sinh phong hoạt hổ chạy ra.

Đám người Trịnh Xá không dấu vết nuốt nước miếng, sắc mặt cực khó xem.

Ở đối diện, nữ lính đánh thuê Ryan một tay ôm cánh tay bị thương máu chảy ròng ròng, miệng phun chửi tục.

-Chuyện gì, tôi nghe tiếng súng. – Matt hỏi.

-Sếp, tôi phát hiện người sống nhưng hắn đã điên, còn nhào đến cắn tôi. – Ryan sắc mặt cực khỳ bất thiện, cô cau có nâng lên cánh tay bị cắn còn chảy máu thịt nhầy be bét của mình.

-Chỉ vì vậy mà cô nổ súng? – Matt có chút không tán đồng nói.

-Nhưng hắn đã điên rồi. – Ryan lớn tiếng phản bác.

-Không thấy nữa thưa sếp. – Trương Kiệt làm bộ ngồi xuống nhìn vũng máu đen trên sàn nhà nói. – Ban nãy còn ở đây nhưng giờ không thấy đâu nữa.

Nghe thế, Matt vội đi đến nhìn xuống, vũng máu đặc sệt thậm chí đã ngả sang màu đen, nhìn thế nào cũng không phải loại mới chảy từ cơ thể người ra. Sau gáy đột nhiên lạnh run, hắn có dự cảm không tốt, cực kỳ không tốt. Lập tức ra lệnh toàn bộ khẩn cấp rút lui rời khỏi tổ ong.

-Lập tức nhanh chóng rời đi. – Matt nói.

-Nhưng thưa sếp, không phải nhiệm vụ của chúng ta là chờ cho đến khi tiếp viện đến sao? – Ryan hỏi.

-Không, sẽ không có tiếp viện nào cả, lập tức rời đi. – Matt cười chua chát nói.

Chiêm Lam đi đến bên cạnh Trương Kiệt nhỏ giọng hỏi:

-Anh vừa rồi vì sao lại lên tiếng, không sợ thay đổi cốt truyện?

-Khong cần lo, xem lại đồng hồ đi, có còn thấy Matt Anderson nữa không? – Trương Kiệt vẫy vẫy tay nói, tay còn lại đặt trên bụng, nơi đó vẫn còn ẩn ẩn đau.

Mấy người Trịnh Xá vội nâng lên tay trái nhìn màn hình đồng hồ. Quả nhiên, cụm chữ Matt Anderson đã biến mất từ lúc nào.

Nghe nhóm người Trịnh Xá nói chuyện, Shanlank cũng không mấy để ý. Ngay khi hắn cứu mấy người Matt ở thông đạo tử thần thoát khỏi kiếp bị laser chém thành khối thì cái tên này đã biến mất khỏi đồng hồ rồi.

Shanlank chán đến chết đảo mắt nhìn xung quanh, ngón tay trên di động vẫn không đình chỉ ấn gõ.

Nãy giờ hắn vẫn chưa từng ngừng nhấn điện thoại là vì chiếc di động cánh dơi này không phải di động bình thường, mà là do niệm cụ hiện hóa ra. Đây là một trong những kỹ năng mà hắn hay dùng nhất, điều khiển (khống chế).

Thông qua các trụ ăng ten mini cánh dơi gắn trên bất kỳ sinh vật nào, chỉ cần có hệ thần kinh, một khi bị ăng ten ác ma của hắn ký sinh sẽ hoàn toàn rơi vào sự khống chế của hắn. Tựa như con rối trong tay người điều khiển rối, hắn muốn đối phương đi hướng đông, làm gì, đều chỉ với một hay một vài tổ hợp lệnh được nhập vào di động ác ma, sau đó nhấn ‘enter’ là được.

Muốn thoát khỏi khống chế chỉ có hai cách. Một là, được người khác có thực lực ít nhất ngang ngửa hắn giúp nhổ ăng ten. Hai là, người bị ký sinh có tinh thần lực cực cường vượt qua hắn gấp hai lần mới có thể tự thoát đi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 6:

Shanlank từ lúc ban đầu đã thả ra không ít dạng phi cánh ăng ten, hay còn gọi ăng ten ác ma bản cải tiến số 2. Hắn để chúng bay tự do đi tìm ký chủ, không phân biệt sống hoặc chết, chỉ cần hệ thần kinh còn tồn tại là được.

Sau khi ăng ten ký sinh hoàn tất, hắn sẽ thông qua di động ác ma cũng chính là chiếc di động màu đỏ có cánh dơi trên tay hiện tại. Dùng cách ấn phím nhập mật mã hạ đạt mệnh lệnh khiến cho những sinh vật bị ăng ten ký sinh làm việc theo ý mình.

Đến hiện tại ngoài đám Licker còn chưa rã đông xong hắn đã diệt được kha khá hoạt tử nhân hay còn gọi Zombie.

Nếu có người có thể nhìn đến bên ngoài bán kính lấy mấy người bọn họ là trung tâm khoảng hai mươi mét sẽ thấy một tràn cảnh tượng vô cùng đặt biệt. Đó là một đám Zombie lúc nhúc, bước đi cứng ngắc, hai mắt vô thần trắng nhợt, chúng lê thân thể thối rửa của mình đang đi về hướng tỏa ra mùi hơi người. Máu đen, dịch nhầy, thịt thối, thậm chí là nội tạng lộ ra ngoài đem chúng trang điểm đến là đặc biệt bắt mắt.

Đồng thời, cũng trong đám xác sống vô hồn đó lại xuất hiện khoản gần hai mươi con xác sống đặc biệt có thể cử động linh hoạt. Mà những con zombie linh hoạt này lại đang không ngừng gặt đầu lâu của đám đồng bạn xung quanh không chút nương tay.

Mỗi một chiếc đầu lâu rơi xuống, Shanlank lại đạt được một điểm thưởng. Tuy chỉ là chân muỗi nhưng đây cũng là thịt, không phải sao. Nghe nói tân nhân trong lần đầu tiên sẽ được khuyến mãi vài phần trăm thì phải, không biết đúng không. Shanlank nghiên đầu nghĩ.

Tuy Shanlank đã và đang xử lý không ít nhưng với số lượng nhân viên hơn vài ngàn người tại nơi này, cũng tương đương sẽ có vài ngàn con zombie. Mà hắn cũng chỉ là người thường mà thôi. Nhất niệm diệt ngàn quân đó là chuyện của thánh nhân, phi nhân loại, mà hắn không phải.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp rời đi, một tiếng kim loại ma sát vang lên theo đó là mùi thịt thối cùng mùi nước sát trùng hỗn hợp bay tới. Chẳng mấy chốc, ở cuối con đường, nơi âm thanh kim loại phát ra, một người hay đúng hơn là một con zombie mặc áo bluose trắng tay cầm búa tạ kéo lê trên sàn nhà. Phía sau nó là lúc nhúc một đám ‘người’ đồng loại với nó lắc lư theo sau.

Nhìn thấy cảnh này, DJ trắng mặt, hắn nâng lên súng ngắm, hét to:

-Đứng lại, nếu không tôi bắn.

Đám ‘người’ này sao có thể nghe hiểu nhân ngữ chứ. Thế nên, chúng vẫn tiếp tục hăng hái tiến về phía trước nơi mùi thịt thơm phức tập trung.

Matt thấy tình hình không đúng lập tức nâng súng lên bắn phát đầu tiên. Đại đội như nhận được hiệu lệnh cũng đồng loạt nổ súng về phía đám người phía trước. Không tác dụng, bọn chúng vẫn không ngừng nghỉ tiến về hướng bọn họ.

-Bắn vào đầu chúng nó. – Trương kiệt hét lên.

Hắn nổ súng, hướng đầu lâu một con ngắm bắn, bùm, đầu một con nổ tung, thân thể nó cũng theo đó ngã gục xuống. Mà làm đồng bạn, những con phía sau lại không chút cảm giác, vẫn lắc lư thân thể đã chết dẫm đạp lên xác nó không chút chùn bước tiến lên.

-Mọi người ngắm vào đầu chúng nó, lui lại. – Matt lập tức phản ứng, tức thì hô to.

Toàn đội căng chặt vừa dùng vũ khí nóng trên tay hướng đầu đám ‘nhân loại’ trước mặt bắn phá, vừa nhanh chóng lui lại đường cũ trở lại phòng điều khiển trung tâm. Bởi hai đầu con đường đều đã bị đám ‘người’ này chặn kính mít.

Tiến vào phòng, mọi người cùng nhau nổ lực đóng lại cửa sắt tạm thời ngăn chặn lũ xác sống bên ngoài mới âm thầm thở nhẹ ra một hơi. Lúc này cửa sắt lại vang lên tiếng đập cửa, là âm thanh của Alice, cô nàng và anh chàng Mad đi lạc đơn.

Trương Kiệt mở ra một cái phùng khe nhỏ vừa đủ một người lách vào. Hai người Alice nhanh chóng tiến vào mồm to thở hồng hộc.

Thấy hai người Alice tiến vào Matt vội lên tiếng hỏi:

-Bên ngoài sao rồi, con đường ban nãy có thể đi không?

-Thật là kinh khủng! – Alice trắng mặt, như nghĩ đến điều gì khủng khiếp cô hơi run nói. – Toàn bộ đều là quái vật, bọn chúng chen chúc trên hành lang không một khe hở, toàn bộ, không thể đi.

-Xong rồi, chúng ta xong rồi, từ phòng điều khiển thông ra ngoài đã không còn con đường nào nữa. – Frank nghe Alice nói thì thất thố, hắn ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu hét lên.

-Chúng ta có thể chờ ở đây đợi đội tiếp viện đến cứu. – Sion đề nghị.

-Sẽ không có đội tiếp viện nào cả. – Frank hoảng loạn la lên. – nếu chúng ta không rời khỏi đây trước thời gian quy định bọn họ sẽ không chút do dự đem chúng ta cùng đám quái vật ngoài kia chôn cùng.

-Sao lại như vậy? Bọn họ sao có thể... – Sion trợn mắt, không tin hét to.

-Là thật sự, hiện tại chúng ta cần tìm được một lối ra khác, bằng không chỉ có thể nhận mệnh tại đây. – Matt âm trầm nói.

-Đúng vậy, đám kẻ điên kia sẽ, bởi chỉ như vậy mới có thể đảm bảo tin tức về nơi này tuyệt đối không bị tiết lộ ra ngoài. – Ryan nắm chặt cánh tay bị thương nghiến răng nói.

-Xin lỗi. – Shanlank hơi vỗ nhẹ lên tay Ryan.

-Chuyện gì? – Ryan có chút khó chịu quay đầu nhìn Shanlank hỏi.

-Tôi nghĩ cô cần thứ này. – Shanlank nâng lên một ống kháng thanh của T vi-rút, miệng cười tủm tỉm nói: - Đây là thuốc giải, cô ban nãy bị thứ ngoài kia cắn nếu hiện tại không tiêm thuốc, quá ba mươi phút sau cô sẽ trở thành đồng bạn với bọn chúng. – Hắn có ý điều chỉ dùng ngón tay chỉ về phía cánh cửa sắt đang đóng kính.

-Cậu đùa tôi à. Shit! – Ryan nghe thế lập tức mặt trắng bệch, cô chửi tục một âm tiết.

Cô cũng không nghi ngờ điều hắn nói, bởi không có nguyên nhân gì để Shanlank đi tính kế cô cả. Với lại, Ryan thật sự cảm thấy chỗ vết thương có cảm giác không tốt lắm. Đồng thời, cô cũng vừa mới chứng kiến lũ xác sống ngoài kia.

Ryan hơi nâng tay lên để Shanlank dễ dàng tiêm thuốc giả độc cho mình, xong cô nói: - Cám ơn!

-Chuyện nhỏ. – Shanlank cười cười, ném ống kim sang một góc. Trong đầu âm thanh chủ thần lại lần nữa vang lên. Lần này hắn lại được môt cái chi nhánh cốt truyện cấp D và một ngàn điểm thưởng vì cứu sống Ryan.

-Làm sao cậu có thuốc giải độc của T vi-rut? – Alice nhìn một màn này hỏi.

-Nó trong này. – Shanlank nâng lên chiếc va li trên tay quơ quơ, nói. – Tôi thấy nó trên xe lửa, vị trí thập phần khuất nên tò mò mở ra xem, cảm thấy có lẽ sẽ cần đến nên thuận tay mang theo.

Alice gật đầu, rồi đột nhiên mắt cô như sáng lên. Cô la to:

-A, tôi nhớ ra rồi. – Alice cất cao âm lượng, cô nói. – Tôi nhớ nơi này có một hệ thống cống ngầm cung cấp nước sinh hoạt. Nếu là nó chắc sẽ không có đám quái vật kia bao vây đâu. – nói xong cô lập tức cầm lên túi chứa main của Red Queen đi về phía mạch máy chính.

-Cô muốn làm gì? – Matt hô.

-Còn làm gì, anh không thấy sao, tôi phải khởi động lại Red Queen, có như vậy chúng ta mới có thể tìm được bản đồ cống ngầm thông ra ngoài. – Alice nói.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 7:

Nhìn nhóm người nhân vật trong phim hành động, mấy người Trịnh Xá liền tụm lại bàn luận.

-Chúng ta hiện giờ nên làm gì? – Lý Tiêu Nghị hỏi.

-Tôi đề nghị chúng ta ở lại đây. Nơi này an toàn, mà nếu chúng ta theo chân bọn họ sẽ rất nguy hiểm. Dù sao hiện tại chỉ cần chờ đến hết thời gian đếm ngược chúng ta sẽ có thể đi vào không gian chủ thần. Mà theo tôi nhớ, trong phim lúc bọn họ đi qua đường cống ngần rất là nguy hiểm. Ngoài Zombie ra còn có nội gian khiến cho cả bọn suýt chết dưới móng của Licker, lên xe cũng vẫn không an toàn. Vì thế ở lại đây là phương án tốt nhất hiện tại. – Chiêm Lam vỗ trán nói.

-Cô bạn nói đúng, chúng ta ở lại đây chờ hết thời gian đi. – Trịnh Xá đánh nhịp nói.

Những người khác nghe vậy cũng đồng loạt gật đầu nhận đồng.

-Vậy tôi đi nói với bọn họ chúng ta không đi. – Trương Kiệt nói.

Quyết định, Trương Kiệt đại diện mọi người đi đến cùng Matt nói:

-Chúng tôi quyết định ở lại.

-Các người điên sao? Ở lại sẽ chết chắc, đám quái vật ngoài kia rất tham thực, đừng có đùa với tôi. – Matt cau mày nói.

-Không hề, như anh thấy ngoài tôi và... ừm cậu thiếu niên tóc vàng kia thì những người còn lại đều là thị dân phổ thông. Bọn họ không còn sức đi tiếp. Mà có đi theo cũng chỉ khiến đoàn đội vướn tay chân thêm thôi. Chúng tôi sẽ chờ ở đây đợi các anh ra ngoài đưa tiếp viện đến đón. Anh sẽ làm thế đúng không? Mà tôi cần ở lại bảo vệ bọn họ... – Trương Kiệt bắt đầu thuyết phục Matt.

Qua một lúc Matt gật đầu đồng ý, hắn nói:

-Được rồi, tôi tôn trọng ý kiên của các người. Nếu tôi có thể ra ngoài nhất định mang theo tiếp viện trở lại. Tôi sẽ bảo Frank mở ra hệ thống phòng ngự đảm bảo mấy người an toàn ở nơi này. Nhưng cũng chỉ thế, tôi không chắc tương lai sẽ xuất hiện điều gì.

Hai người nói xong cũng là lúc Red Queen hoạt động trở lại. Matt dẫn theo đồng đội cùng những người khác theo chỉ dẫn trên bản đồ tìm đường đến đường cống ngầm rời đi. Bỗng, ầm, ầm, vài tiếng nổ vang dội từ hướng nhà ăn B vọng lại.

-Gì vậy, tôi nghe tiếng nổ từ hướng nhà ăn. – Chiêm Lam kinh hồn hô lên.

Tuy nơi đó cách đây vài đạo tường cùng cửa thép cực dày cô vẫn có thể cảm giác đến xung động không khí dội đến.

[...Diệt sát bốn mươi bảy chỉ Licker, đạt được bốn ngàn bảy trăm điểm. Phát sinh chi nhánh nhiệm vụ diệt Licker dị biến, thưởng năm trăm điểm cho giết được một con.]

Ngay khi Shanlank kích nổ bom mini trong nhà ăn B âm thanh của chủ thần lại lần nữa vang lên.

-Ây chà, xem ra còn có không ít bò sát giả nha, thú vị. Đám này khá hơn lũ thịt nát kia nhiều (những licker vừa rã đông thức dậy liền bị bom nổ thành thịt nát). – Shanlank dùng viên nhìn đến những địa điểm khác thấy lũ Licker từ thùng ướp lạnh tỉnh dậy liền đối với đồng loại xâm thực, sau đó từ tiêu hóa rớt gen cùng năng lượng của đồng bạn mà tiến hóa lên một cấp bậc mới. Nâng tay nhìn đồng hồ, còn không đến 40 phút, hắn không chút do dự lập tức dùng ẩn sau đó dùng tay nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài kiếm điểm thưởng.

Rời đi phòng máy chính đến khu vực nhà ăn B, nơi đây có ba con Licker may mắn thoát khỏi nạn bom nổ mạnh vừa rồi, chúng đang không ngừng gặm thực thịt đồng bạn văng tứ tung tràn đầy trong căn phòng, nhìn qua có vẻ cũng vừa tiến hóa hoàn tất.

Shanlank vừa xuất hiện trong phòng đánh giá ba con licker nọ cùng hoàn cảnh xung quanh, thịt cùng xương của bò sát lẫn bên nhau vươn vãi khắp nơi. Vì hắn đang dùng ẩn nên ba con licker nọ hoàn toàn không cảm nhận được có người mới đến và đang đứng sau lưng chúng.

Shanlank là kỹ thuật trách, hắn không thiện về đối chiến tay chân. Hắn càng thích dùng đầu óc để giải quyết vấn đề, nhưng điều này không có nghĩa là hắn thể năng yếu. Ngược lại, bất kỳ một người thường nào trong thế giới thợ săn đều có thực lực gấp đôi người sống ở thế giới văn minh công nghệ 21. Mà người có thể khai niệm trải qua thời gian không ngừng rèn luyện, được khí rèn dũa cải tạo khiến cho các chỉ số thể năng cơ năng đều phát triển đến một mức độ cao mới.

Không những thế, Shanlank xuyên đến thợ săn trong hình hài 3 tuổi vừa bị ném ở phố Sao Băng, nơi được mệnh danh là thành phố của rác thải, nơi bị người đời ruồng bỏ. Nơi mà thịt người cũng là một món ăn thông dụng và xa sỉ. Nơi chỉ có sức mạnh mới có thể tồn tại, cái nôi đào tạo ra hầu hết tội phạm đạt cấp S trở lên. Nơi mà chỉ có cường giả mới được phép tồn tại một cách tùy tâm sở dục.

Hắn đã sống và ở trong một nơi như thế, từng một đoạn thời gian cùng tử thần tranh đấu giành giật từng giây từng phút, nằm ở ranh giới tử vong không biết qua bao nhiêu lần. Đó là quê hương thứ hai của hắn. Hắn đã ở đó gần hai mươi năm từ một mình lăn lộn đến gặp được những đồng đội cùng nhau lăn lộn. Rồi trở thành một thành viên nòng cốt, não của con nhện. Tổ chức tội phạm khiến người người nghe thấy đều sợ hãi và căm hận thấu xương, Ảo Ảnh Lữ Đoàn.

Người bò từ phố Sao Băng đi ra đều giữ lại một ít bài tốt bảo mệnh. Cho dù là đồng đội có thể an tâm giao sau lưng cho nhau cũng không nhất định hoàn toàn bộc lộ tất cả cho đối phương biết.

Không biết người khác sao chứ riêng hắn chính là thế. Từ khi gia nhập kết đội cùng nhau lăn lộn ở phố Sao Băng hơn mười mấy năm, sau lại đi ra ngoài cùng nhau làm xằng làm bậy, cũng chưa ai phát hiện toàn bộ bài tẩy của hắn. Đến đoàn trưởng lắm mưu nhiều kế một bụng ý nghĩ xấu kia cũng không biết (nếu biết còn không bị hắn áp bức lao động đến chết mới là lạ).

Không nói đến những thứ này, dù sao đã là quá khứ, Shanlank hiện tại không phải não con nhện ở thế giới thợ săn, mà là một tuyển viên bị chủ thần lựa chọn đưa đi huấn luyện cải tạo.

Ở đây không ai quen biết hắn, hắn có thể thả sức bay lượn, mặc dù ở thế giới thợ săn hắn sống được cũng rất tùy ý. Nhưng dù sao trên đầu vẫn là có một vị đoàn trưởng phúc hắc đè nặng, mà hắn lại đấu không lại người ta, chỉ có thể nhận mệnh bị đối phương bóc lột. Hiện tại có thể nói là ‘tự do muôn năm’. Shanlank híp mắt hồ ly cười mỉm chi nghĩ.

Ngón tay hơi động, một đoàn niệm khí ngưng tụ tạo thành ba con ăng ten cánh dơi nhỏ xinh, vung tay lên, ba chiếc ăng ten định vị trên đỉnh đầu ba con licker trước mặt, nhập mệnh lệnh lên di động, ba con licker đang còn cặm cuội ra sức bú mẹ ăn thịt lập tức đứng hình đông cứng lại, ánh mắt chúng tan rã mờ mịt, sau đó lại lập tức thanh minh thị huyết như ban đầu.

Đám licker hoạt động lên tứ chi, ném bữa ăn sang một bên bắt đầu tiến về phía cửa dẫn đầu mở đường. Shanlank nhàn nhã đi phía sau, một bộ thánh phụ quang mang bắn ra bốn phía, nụ cười ánh mặt trời luôn hiện hữu trên môi, hoàn toàn trái ngược cùng cảnh tượng tàn sát đẫm máu tràn ngập thị huyết trước mặt do ba con licker nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh một đường đi tới phật chắn sát thần ma chắn diệt ma của hắn.

Kỹ năng của Shanlank có thể liên tục sử dụng chỉ cần hắn có đủ niệm lượng tồn trữ để sử dụng. Khống chế gần hai mươi con zombie cùng ba con licker kiên trì trong bốn mươi phút tới là không thành vấn đề.

Một đường đi dọc theo hành lang sát phạt tứ phương, máu tươi tung tóe, thi thể trải dài dưới chân, đột nhiên, một cái bóng cực nhanh ở bên cạnh đánh úp về hướng Shanlank.

-Hừ! – Khẽ hừ một tiếng, Shanlank hơi nhúc nhích thân thể liền dễ dàng tránh thoát công kích bất ngờ, đồng thời, bàn tay vung lên, một con phi tiêu màu đỏ mận, phần đuôi tách ra thành một đôi cánh dơi nho nhỏ, chính giữa là cái đầu dơi con tròn tròn xinh xinh rất manh, và cũng là một quả bom mini.

Phi tiêu mang bom lấy tốc độ mắt thường khó lòng nắm bắt nhắm thẳng vòm miệng của một con licker gần đó vốn đang há to bồn miệng máu của mình, chiếc lưỡi tử thần của nó đang phóng ra nhắm ngay hướng đầu Shanlank tại vị trí vừa rồi. Nếu không phải hắn nhanh nhẹn né tránh thì với lực sát thương của chiếc lưỡi này dù hắn sẽ không thật trọng thương nhưng tuyệt không thể lành lặn nguyên vẹn.

Phải biết, chiếc lưỡi duỗi dài linh hoạt co duỗi tự nhiên lại có lực phá hoại cực mạnh chính là vũ khí chuyên môn của bọn licker huyết sát này. Một bức tường thép chống đạn dày nửa mét cũng chưa chắc trụ nổi một cái duỗi công kích toàn lực của chúng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 8:

Con licker này có vẻ đã tiến hóa đến cấp độ sơ khai linh trí, bằng trực giác nhận biết kẻ địch thực sự là ai cuối cùng còn dùng phương pháp đánh lén.

Quả thật rất không tồi. Nhưng cũng chỉ như thế, nó vẫn là nên biến thành điểm thưởng đi thôi. Shanlank hứng thú quan sát con vật họ bò sát vừa tấn công mình đánh giá từ đầu đến chân nghĩ ngợi.

Shanlank vừa ném một thanh phi tiêu khiến cho đầu con licker nọ nổ thành pháo hoa, còn không kịp ngừng lại đã bị một đợt lại tiếp một đợt từ ba phía còn lại công kích, tránh đi hai đợt, đợt thứ ba cánh tay không may bị đánh trúng, mặc cho có niệm bao bên ngoài làm giáp đỡ nhưng xương cánh tay hắn vẫn bị rạn vài đường.

-Cư nhiên biết chơi hội đồng, thú vị. – Shanlank lợi dụng thân thể mềm dẻo cùng linh hoạt tránh đi các đợt công kích liên hồi. Đồng thời, cũng lập tức thông qua các khe hở phản công.

Hắn không có ý định điểu khiển ba con licker mình đang khống chế quay lại hỗ trợ mà vẫn cứ để chúng tiếp tục công việc được giao thông qua mệnh lệnh đã phát ra. Hắn muốn thử thực lực của đám licker mới tiến hóa này một chút. Một đối ba, không hề gì.

Lũ licker này tuy mới khai chút linh trí cơ bản, chủ yếu vẫn là hành động theo bản năng dã thú là chính. Nhưng bù lại chúng có sức mạnh vô cùng lớn. Ít nhất, phải hai con licker mới tiến hóa cơ bản ban đầu mà hắn đang khống chế bên kia cùng hợp tác may ra mới đấu lại một con bên này.

Tốc độ tiến hóa thật nhanh. Shanlank thầm nghĩ, thân mình linh hoạt nhảy lên uốn mình trên không trung tạo thành một đường parapol xinh đẹp, mười ngón tay kẹp khởi phi tiêu bằng niệm lực theo thế bắn ra tựa như một đàn dơi con nhỏ xinh hăng hái hướng kẻ định xung phong.

Ba con licker tiến hóa, các trị số cũng được đề cao, đặc biệt là sức lực, tốc độ cùng độ cứng của lớp vảy da bò sát, cho dù là thép tinh cương cũng không thể xuyên thủng.

Những chú dơi nhỏ xinh mang theo độ sắc bén kinh người chế tạo trên thân thể cồng kềnh lại linh hoạt đến lạ của lũ licker tiến hóa từng lỗ máu một.

Bị thương, đau đớn kích thích thần kinh, khiến lũ licker tiến hóa tiến vào trạng thái điên cuồng, chúng rít gào rung trời, các đợt tấn công không cần mệnh liên tiếp hướng Shanlank đánh tới.

Trải qua chiến đấu từ nãy đến giờ trên người Shanlank lúc này cũng đã xuất hiện lớn bé vết thương, trông hắn lúc này có chút chật vật. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy tinh thần hắn hiện tại rất hưng phấn, đôi bích đồng đặc biệt sáng ngời. Tựa như bị vai hề Pisoka, tên cuồng chiến biến thái kia nhập vào người vậy.

Bọn licker tiến hóa ngoại trừ một con ban đầu bị bất ngờ mà khiến hắn đắc thủ diệt trong chớp mắt, thì ba con còn lại này lại đặc biệt khó nhai hơn hắn tưởng. Shanlank thừa nhận bản thân có chút đánh giá thấp bọn dã thú hệ bò sát này.

Bọn chúng từ khi tiến vào trạng thái cuồng hóa thì sức tấn công, tốc độ đều tăng lên gấp ba, lại toàn là các chiêu thức tấn công không cần mệnh. Với một người thiên về kỹ thuật trạch như Shanlank thật là có chút ăn không tiêu. Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân thế nhưng bị mấy con bò sát chèn ép đến mức khai mã gen khóa.

Nếu là 10 phút trước ai nói hắn sẽ bị một đám bò sát đẩy đến vách vực thẳm cùng đường cuối lối, thì hắn nhất định thưởng cho tên đó một cái khinh bỉ kiêm một đống nấm bao trên đầu. Nhưng hiện tại, hiện thực phủ phàn cho hắn biết hắn thật sự bị bò sát đuổi đến ngõ cụt, cái cảm giác dẫm lên đường ranh sinh tử thế này đã bao lâu rồi hắn chưa từng lại nếm qua nhỉ?

Giải khai gen khóa lần thứ nhất, trong đầu bị thật nhiều thông tin lớn lớn bé bé túm thành một nùi lấy tư thế nhồi cho vịt ăn ngạnh nhét vào đại não đáng thương của hắn, cơ thể trên dưới đều như bị kim châm cùng xé rách, đầu óc hắn trống rỗng, hai mắt sáng ngời lại không có tiêu cự, trong mắt chỉ tồn tại hai màu đỏ và đen, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra yếu điểm của kẻ địch.

Đối với những người cùng xuất thân phố Sao Băng như Shanlank, chịu đựng cảm giác đau đớn là rất bình thường. Tác dụng phụ khi giải khóa gen đối với hắn không là gì cả, thậm chí là ẩn ẩn có chút tác dụng kích thích.

Ngay khi hệ thống điện trong tổ ong bị ngắt hẳn, bóng tối tiến đến trước một cái chớp mắt, Shanlank cũng vừa chấm dứt sinh mệnh của con licker tiến hóa cuối cùng.

Máu theo những vết rạn li ti trên da rịnh ra, Shanlank dùng ngưng ngưng tụ khí nơi đôi mắt thay cho kính hồng ngoại nhìn trong đêm. Nếu là dùng viên sẽ càng phương tiện quang sát tổng thể hơn, nhưng viên quá tốn niệm, mà hắn hiện tại lượng niệm tồn dùng cho thường ngày cũng không còn nhiều lắm. Còn lượng niệm được áp súc lưu giữ riêng tại đan điền cũng là một trong số ít bài tẩy bảo mệnh hắn dùng cho lúc nguy cấp, không thể tùy tiện động đến. Nếu không phải thời khắc sinh tử bất đắc dĩ hắn sẽ không dùng đến bài tẩy bảo mệnh.

Dùng ngưng quan sát sát xung quanh, khu vực bán kính hơn mười mét xung quanh chiến trường hắn cùng ba con licker ban nãy vừa chiến đấu hoàn toàn không tồn tại bất kỳ một sinh vật nào dù là xác sống. Nhẩm tính thời gian còn không đến hai phút hai mươi ba giây là đến thời gian đếm ngược hạn định kết thúc. Shanlank quyết định dừng tay.

Đám licker cùng zombie còn lại hắn sẽ để lúc sau trở lại sử lý tiếp. Chiếc di động cánh dơi lại một lần nữa ảo thuật xuất hiện trong tay, không cần nhìn, ngón tay thon dài bay nhanh ấn nhanh một đạo mã lệnh. Gần như cùng một lúc tất cả những con rối bị ăng ten ác ma cánh dơi ký sinh đều lấy mắt thường có thể nhìn thấy chủ động tự sát phá vỡ phần đầu của bản thân (nếu như có người và có thể nhìn thấy trong bóng đêm).

Cùng lúc đó, ngay khi ánh điện dập tắt, nhóm người Trịnh Xá kinh hoàn vội co người rúc sát vào vách tường, mắt mở đăm đăm nhìn không gian tối tăm trước mặt. Toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ cả âm thanh tim đập thình thịch dồn dập do căng thẳng.

Bọn họ không biết liệu có thể hay không lúc này xảy ra biến số trong lúc bọn họ còn sót lại vài giây đem nơi này hủy trong tích tắc. Chợt như nghĩ đến điều gì, Chiêm Lam nhỏ giọng hỏi:

-Đúng rồi, cậu thiếu niên tóc vàng kia đâu?

-... Không cần chú ý đến hắn, tên đó rất quỷ... cái sức lực kia. Chậc, tốt nhân nên làm lơ hắn đi, bằng không sau này không biết chết như thế nào. Tên đó không đơn giản đâu. – Trương Kiệt nói, hắn nghe Chiêm Lam nhắc đến Shanlank liền bất giác ốp lòng bàn tay lên bụng nơi vị trí ban nãy bị Shanlank đạp, chỗ đó đến hiện tại vẫn còn nóng rát và ẩn ẩn quặng đau.

Nghe Trương Kiệt nói thế, mấy người Trịnh Xá như hồi ức lại hình ảnh Shanlank đá hắn ban nãy, ánh mắt lạnh lẽo trong chớt mắt, cái cảm giác sởn tóc gáy như bị mãnh thú xem là con mồi theo dõi lúc bị hắn nhìn chằm chằm,... cả bọn đồng loạt đều đổ mồ hôi hội đầm đìa, cơ thể bất giác đánh run môt cái.

Trong lòng không ai bảo ai âm thầm ghi nhớ một điều ‘bị chủ thần hố còn có thể có một tia hy vọng, bị tên kia để ý nhất định chết không chỗ chôn’.

Mặc cho tên kia mà bọn họ đánh giá là một đầu mãnh thú cực kỳ nguy hiểm cần nhất thiết tránh xa lại chưa từng đối với bọn họ để ý hay đụng chạm, dĩ nhiên là trừ vị thâm niên giả nào đó hùng hồn ‘động tay động chân’, kết quả chính mình bị ăn đòn lại là chuyện khác. Đó là tự vệ chính đáng không phải sao, chỉ là một phản xạ có điều kiện mà thôi.

Đang khi bọn người Trịnh Xá âm thầm cầu nguyện trong lòng mong thời nhanh trôi đi, thì ngoài cửa sắt một âm thanh va đập mạnh không ngừng vang lên.

Có thứ đó sắp tiến vào đây, cả bọn kinh hồn tán đảm lạnh run. Âm thanh móng sắc ken két cào lên cửa sắt. ‘Còn bao lâu, còn bao lâu nữa mới hết giờ, a a a!...’ Nhóm năm người đồng loạt hò hét trong lòng. Họ cùng cầu nguyện xin thượng đế khiến cho cánh cửa vững chắc một chút. Nhưng có vẻ thượng đế không nghe được tiếng lòng của họ, ầm, âm thanh cửa sắt báo hỏng. Một mùi tanh tưởi theo tân không khí từ bên ngoài tràn vào trong phòng, cùng tiếng rít kêu của licker.

A A A...

Bọn người Trịnh Xá hoảng hốt cầm vũ khí hướng trước mặt loạn xả đạn, nhưng do bóng đêm cùng kinh hoảng mà không có viên đạn nào đánh trúng mục tiêu.

Licker bị âm thanh cùng mùi hương thức ăn (hơi người) hấp dẫn. Nó nhấc lên tứ chi thô tráng nhanh chóng hướng về phía bọn họ chạy tới, rồi há ra bồn miệng máu khổng lồ nhắm hướng con mồi cắn xuống. Thế giới tràn ngập tuyệt vọng cùng hắc ám.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 9:

Shanlank chỉ thấy thời gian vừa điểm về không thì lập tức một trận choáng váng đánh úp lại tựa như lần đầu hắn bị đem đến nơi này, đến khi tỉnh lại lần nữa đã thấy bản thân xuất hiện ở một quảng trường lớn. Đồng thời cùng lúc đó, nhóm người Trịnh Xá cũng xuất hiện.

Ban đầu năm người nay chỉ còn bốn, ông bác trung niên đã không thấy.

Nhóm người bọn họ đều mang theo thương tích không nhẹ, máu thấm ướt hết cả áo quần. Chỉ có Trịnh Xá và Trương Kiệt là thân thể xem như lành lặng một chút.

Còn hai người còn lại, cô gái phần bụng cùng hai phần ba nội tạng đã không thấy. Thiếu niên thì mất một chân và một tay, phần đầu bị thủng một lỗ đang đổ máu không ngừng.

Ngoài Trương Kiệt là vừa đến chủ thần không gian chẳng mấy chốc liền tỉnh lại ra thì ba người kia đều vẫn lâm vào hôn mê sâu.

Hắn vừa tỉnh lại liền hướng quang cầu treo lơ lửng ở trên cao nơi trung tâm quảng trường hô to:

-Chủ thần, mau chữa trị, điểm số khấu trừ từng cá nhân.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, từ quả cầu đang phát sáng trên nóc trần bắn ra năm đạo ánh sáng hướng về phía từng người, sau đó cuốn lấy cơ thể họ nâng lên cao cao.

Shanlank cũng bị một đạo ánh sáng bao lấy nâng lên. Ngoài những hạt ánh sáng trắng còn có một số hạt ánh sáng màu lam từ quang cầu qua lại chui vào thân thể hắn. Shanlank cảm giác được cơ thể mình đang được chữa trị.

Chủ thần quả nhiên lợi hại, lần chữa thương này một ít bệnh kín ngấm ngầm lưu tại trong người hắn sau những trận chiến dành lấy sự sống và thức ăn, nước uống lúc còn yếu nhược ở phố Sao Băng hiện đã được giải quyết hoàn toàn không còn nỗi lo về sau.

Đang chữa thương, âm thanh chủ thần lại xuất hiện bên tai:

[Phát hiện T vi-rut tiến hóa, thanh trừ hoàn toàn hay lưu? Có tiến vào quá trình tiến hóa an toàn không?]

-T vi-rut? Chắc là lúc đấu với ba con licker kia. – Shanlank hơi tự hỏi.

Đoạn, hắn ngẩn đầu hướng quang cầu dùng ý niệm câu thông hỏi:

- Nếu thanh trừ thì sao, còn lưu lại tiến hành tiến hóa an toàn sẽ thế nào?

Chủ thần bất di bất dịch một dạng âm thanh máy móc đáp:

[Thanh trừ hoàn toàn cần tốn năm trăm điểm thưởng. Xúc tiến quá trình tiến hóa an toàn không có tác dụng phụ hay nguy hại cho cơ thể, không những thế các trị số cơ năng đều sẽ được gia tăng.

Tùy vào tiềm lực mỗi cá nhân mà khả năng thăng lên cao thấp khác nhau. Nhưng là cần chi trả một chi nhánh cốt truyện cấp D và một ngàn điểm thưởng.]

-Vậy tiến hóa đi. – Shanlank quết định.

Tuy chưa tính sổ nhưng lần này hắn thu hoạch rất khống tệ, điểm số cùng chi nhánh cốt truyện là không cần lo không đủ.

Chủ thần hỏi:

[Có hay không xác nhận mở ra quá trình tiến hóa an toàn?]

-Xác nhận. – Shanlank đáp.

[Bắt đầu tiến hành tiến hóa an toàn, trừ một chi nhánh cốt truyện cấp D, một ngàn điểm thưởng.]

Chủ thần vừa dứt âm, một chùm sáng xanh lam từ quang cầu bắn ra bao lấy toàn bộ cơ thể hắn.

Shanlank cảm giác được bản thân như đang trôi nổi trong biển rộng chỉ khác là nước biển này là ấm áp. Từng dòng nước ấm theo các lỗ chân lông rộng mở thẩm thấu vào trong thân thể hắn. Tựa như sữa mẹ bao bọc ôn dưỡng từng tế bào một của hắn. Đại não ban đầu có chút hơi chương chướng, sau đó lại rất nhanh chóng được dòng nước ấm hòa hoãn.

Shanlank thấy mình như đắm chìm vào một loại cảm giác kỳ diệu khó diễn tả bằng lời.

Không biết qua bao lâu, quá trình tiến hóa kết thúc, hắn cẩn thận cảm giác toàn bộ thân thể mình từ trong ra ngoài.

Tổng thể cơ năng có chút thay đổi nhưng không nhiều lắm. Shanlank hơi hài lòng gật đầu.

Không dừng lại ở đó, dù sao hiện tại cũng không thấy mệt mỏi, hắn quyết định thăm một thăm chủ thần chút xíu, cũng xem xem có thứ gì phù hợp với bản thân hay không.

Đại não một lần nữa liên tiếp chủ thần, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một bảng biểu bán trong suốt đính lèm hiệu ứng hình ảnh ba chiều vô cùng tiên tiến.

Trên màn ảnh biểu thị bốn loại sản phẩm, phân biệt là: Khoa học kỹ thuật, Ma pháp, Cường hóa và Giải trí.

Ngoài ra, còn có đánh giá thuộc tính thân thể, phân thành sáu hệ liệt cơ bản: Trí lực, Tinh thần lực, Tế bào hoạt lực, Độ miễn dịch, Phản xạ thần kinh và Lực lượng cơ bắp.

Trừ hai phương diện trên còn lại chính là điểm thưởng cùng chi nhánh cốt truyện.

Nhìn về phía đánh giá thuộc tính, chủ thần đánh giá Shalank cũng không tệ lắm.

Sau khi cộng luôn thêm phần tăng trưởng sau khi tiến hóa thành công, thì các chỉ số của hắn hiện tại lần lượt là:

Trí lực: 240.

Tinh thần lực: 1.020 (khi sử dụng niệm thêm thành là 1.960).

Tế bào hoạt lực: 650 (niệm thêm thành là 1.230).

Độ miễn dịch: 470 (niệm thêm thành là 1.000).

Phản xạ thần kinh: 830 (vận dụng niệm thêm thành là 1.300).

Lực lượng cơ bắp: 710 (dùng niệm thêm lên sẽ là 1.200).

Về điểm thưởng trong lần phim kinh dị vừa rồi là:

Cứu ba người lính đánh thuê đạt được 3.000 điểm, cộng hai chi nhánh cốt truyện cấp D.

Cứu Matt là 5.000 điểm và một cái B.

Giết sáu mươi hai con licker thông thường được 6.200 điểm, bốn con licker biến dị tương đương 2.000 điểm, bốn con licker tiến hóa cấp một là 4.000 điểm và một cái B.

Giết chết zombie đạt được1.023 điểm.

Tổng cộng hắn được 21.223 điểm, hai cái chi nhánh cốt truyện cấp B, và hai cái cấp D.

Sau khi chữa thương và tiến hóa T vi-rut bị trừ hết 1.253 điểm và một cái D. Hiện tại, hắn còn 19.970 điểm và hai cốt truyện cấp B, cùng với một D.

Shanlank nhìn nhìn điểm thưởng quyết định trở lại Resident Evil 1 soát hết mớ quái còn lại, chứ để không vậy thật phí. Hắn nhớ lúc hắn rời đi đã có licker tiến hóa bậc một (bốn con licker có trí năng sơ cấp Shanlank giết lúc gần hết thời gian).

Loại tiến hóa này mạnh hơn hẳn loại mới biến dị. Hắn cũng là suýt lật thuyền trong mươn.

Quyết là làm, Shanlank lập tức liên tiếp chủ thần đổi ba mươi ngày trở lại Resident Evil 1.

[Ba mươi ngày ở Resident Evil 1, trừ ba trăm điểm, truyền tống bắt đầu.]

Âm thanh Chủ thần máy móc vang lên.
 
Top