Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Đêm nọ tôi bị thằng bạn "thẳng" cùng phòng bẻ "cong" - Zhuanlan

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Đêm nọ tôi bị thằng bạn "thẳng" cùng phòng bẻ "cong" - Zhuanlan
Tham gia
24/11/20
Bài viết
7
Điểm cảm xúc
0
Điểm
1
Đêm nọ tôi bọ thằng bạn "thẳng" cùng phòng bẻ "cong"
images.jpg

Tác giả: zhuanlan
Thể loại: Đam Mỹ
Dịch: Dương – 杨
Số chương: 06 chương
Tình trạng: Hoàn thành
Nguồn: Weibo Việt Nam
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
24/11/20
Bài viết
7
Điểm cảm xúc
0
Điểm
1
Từ lần đầu tiên gặp A Khang, tôi đã không thích cậu ấy.

Đó là mùa hè năm 2009, đã qua một năm từ khi Bắc Kinh tổ chức Thế Vận Hội, tôi rời khỏi quê hương của mình, tới thành phố lớn hơn để học trung học. Một ngày hè nóng rực tháng 9, tôi gặp A Khang, chàng trai ấy là người ảnh hưởng tới cả cuộc đời của tôi sau này.

Hôm đó là ngày khai giảng, trong phòng chỉ toàn những gương mặt xa lạ của bạn học và phụ huynh của họ, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói chuyện dõng dạc, còn tôi đứng ở góc lớp, cô đơn lẻ loi không có cha mẹ đi cùng.

Có người chọc phía sau tôi. “Này, bên đó còn chỗ đấy, chúng ta qua đó ngồi đi.”

Tôi quay đầu, thấy một chàng trai không cao hơn tôi bao nhiêu, da đen, ánh mắt có vẻ lưu manh, đang nhìn tôi cười. Chưa đợi tôi kịp đáp lời, cậu ấy đã giục tôi, tôi mở miệng nói. “Qua đó đi”, sau đó đi về phía chỗ ngồi trống ở cuối hàng.

Tôi và A Khang quen nhau như thế, sau đó mới biết thì ra tôi và cậu ấy là bạn cùng phòng.

Ban đầu tôi cũng không quý mến gì A Khang, cảm thấy cậu ấy “Thông minh quá đáng”. Ví dụ như khi mọi người trong ký túc xá quét vệ sinh cùng nhau, cậu ấy luôn lười biếng, bản thân không làm mà còn muốn chỉ huy người ta làm. Chưa bao giờ chia đồ ăn mà cậu ấy mang tới cho mọi người, nhưng người khác ăn gì cậu ấy cũng “Ké miếng”, gặp phải mấy đứa bạn học “đàn anh” thì ra vẻ đang thương, gặp mấy người bạn học nhút nhát, xấu hổ lại trêu chọc người ta.

Nói tóm lại, A Khang là một người gió chiều nào theo chiều ấy, thông minh tới nỗi khiến tôi ngứa mắt.

Nhưng A Khang là một người hiền lành, tính cách cẩu thả, có hơi “lưu manh”, thấy ai cũng xưng anh gọi em, nhiệt tình bắt chuyện, chào hỏi với người ta, cười haha tới mức không tim không phổi, vậy nên quen rất nhiều bạn học trong lớp.

Còn tôi lại khác với cậu ấy.

Lần đầu tiên tôi ở ký túc xá tập thể, không thích ứng được về đủ mọi mặt. Rời xa hoàn cảnh quen thuộc, lại không quen bạn học mới, trong lòng rất cô đơn. Hơn nữa chuyện trong nhà lại không ổn định, cha mẹ liên tục đòi ly hôn, chuyện nào cũng không vừa ý mình khiến tôi trở nên quái gở, lạnh lùng, rất ít chủ động nói chuyện với bạn học.

Khoảng thời gian đó, học tập giống như sứ mệnh duy nhất của tôi. Trừ chuyện học tập ra, tôi không biết mình có thể làm gì.

Nếu nói tính cách của A Khang giống như lửa, vậy tính cách của tôi sẽ giống như băng. Băng và lửa không thể hòa vào nhau, thế nên từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ có thể làm bạn với A Khang.

Sự thật chứng minh, cho dù băng lạnh tới đâu, khi gặp ngọn lửa cháy hừng hực cũng phải tan thành nước.



Học kỳ một lớp mười trôi qua, có một lần hết giờ học Hóa, tôi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, A Khang đuổi theo đôi, khoác vai nói. “Trưởng ký túc xá, chiều cuối tuần có bận gì không? Có muốn đi quán net với tớ không?”

Nhìn vẻ mặt nịnh hót của A Khang, trong lòng tôi cũng thấy nghi ngờ, hôm nay sao cậu ấy lại hẹn tôi? Bình thường tôi và cậu ấy có nói chuyện bao giờ đâu? Ừm..Chắc là không ai đi cùng cậu ấy nên cậu ấy tìm tôi.

Tôi cũng đang định đi, gần đây S.H.E vừa phát hành Album mới, cuối tuần cũng chẳng có chuyện gì làm, tới quán net nghe bài hát mới cũng chẳng mất gì.

(Năm 2010, Trung Quốc chưa có điện thoại thông minh, wifi vẫn còn nằm trong bụng mẹ, muốn nghe nhạc phải mưa máy MP3 hoặc nghe trên máy vi tính.)

Vì vậy buổi chiều cuối tuần hôm ấy, hai chúng tôi cùng tới quán net.

Tôi và cậu ấy mỗi người một máy, tôi nghe nhạc, xem MV mới, A Khang ngồi bên cạnh ánh mắt không nhúc nhích nhìn cô gái ngực lớn rên rỉ trong màn hình – thì ra tới đây là để xem phim thô (khi ấy vẫn chưa biết từ AV) Khi đó tôi vẫn còn là một chàng trai trong sáng, vẫn chưa từng xem phim này, không biết gì về mọi thứ, thế nên trong lòng rất khinh bỉ cái hành vi không biết xấu hổ này của A Khang.

Chắc A Khang cũng cảm nhận được sự khinh thường trong mắt tôi, còn nở nụ cười xấu xa, nói. “Có muốn xem cùng nhau không?”

“Tôi không thèm, buồn nôn.” Tôi cau mày nói.

A Khang cười. “Buồn nôn gì chứ, cậu còn nhỏ, cậu không hiểu đâu.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, cậu cũng chỉ lớn hơn tôi 2 tháng mà thôi, giả vờ làm người lớn gì cơ chứ.

Ra khỏi quán net, trời đã sẩm tối, mưa phùn nhỏ như cây kim bỗng nhiên xuất hiện. A Khang nói. “Chúng ta ăn gì đó rồi về trường đi! Tôi mời khách, cảm ơn cậu hôm nay đã đi cùng tôi.”

Tôi thầm nghĩ, người không chịu thiệt hôm nay lại chủ động mời khách, thật sự kỳ lạ.

Vì vậy tôi và cậu ấy tới một quán ăn ngoài lề đường bên trong ngõ để ăn hoành thánh. Tôi và cậu ấy ngồi dưới tấm bạt che, vừa ăn uống vừa nhìn trời mưa, gió nhẹ thổi qua, nơi bàn chân lành lạnh. Ăn miếng hoành thánh nóng hổi vào trong miệng đã thấy ấm áp, thật sự rất thơm.

Tôi cứ nghĩ tình bạn của tôi và A Khang đến đây là chấm dứt, người không đáng tin cậu thật sự rất khó trở thành bạn của mình. Không ngờ trưa hôm sau cậu ấy lại chủ động hẹn tôi đi cantin. Tôi rất ngạc nhiên, hỏi cậu ấy, không phải bình thường cậu đều cùng “người nào người nào người nào”đi ăn cơm mà, cậu ấy hừ lạnh. “Ai đi cùng với bọn họ cơ chứ. Từ hôm nay trở đi tớ sẽ đi cùng trưởng ký túc xá.”
 
Tham gia
24/11/20
Bài viết
7
Điểm cảm xúc
0
Điểm
1
Sau đó cậu ấy ôm vai tôi kéo tôi tới cantin.

Từ đó về sau, ngày nào cậu ấy cũng hẹn tôi cùng nhau ăn cơm.

Trước đó tôi chỉ ăn một mình, đa số bạn học đều cảm thấy tôi lạnh lùng, chỉ lịch sự chào hỏi, có đôi khi tôi cũng biết bản thân mình quái gở, thường không mở lòng, thích yên lặng, không biết ở chung với mọi người như thế nào.

Nhưng A Khang thì khác, cậu ấy nhiệt tình, ngày nào cũng cười, nói chuyện với nhiều bạn học trong lớp. Mãi mà tôi vẫn chưa nghĩ ra, cậu ấy có nhiều bạn thân như vậy, sao ngày nào cũng đi theo tôi?

Cậu ấy là một cái đuôi nhỏ, mỗi lần ăn đều gọi tôi, sáng sớm thức dậy đi học hay tối muộn về ký túc xá cậu ấy cũng chờ tôi. Ngày nghỉ cuối tuần, cậu ấy kéo tôi chơi bóng, đi cắt tóc, đi bộ, thậm chí khi ngủ còn chen chúc trên một cái giường với tôi.

Thường xuyên qua lại với nhau, tôi và cậu ấy cũng dần thân thiết, bản thân tôi cũng dần dần nhận ra ở một mặt nào đó của A Khang, thực ra là một người tỉ mỉ, không phải cứ ai cũng tùy tiện – ít nhất là còn chăm sóc tôi.

Ví dụ như khi đi trên đường, cậu ấy thích ôm eo hoặc vai tôi, dựa sát vào tôi. Khi ăn cơm, cậu ấy thích ngồi phía đối diện nhìn tôi, cười hì hì đút thức ăn cho tôi. Đồng phục học sinh của tôi bị bẩn, giặt không sạch, cậu ấy sẽ giặt giúp tôi, quần áo cậu ấy giặt vừa sạch lại vừa thơm. Khi tới Trung Thu, cậu ấy hỏi tôi thích ăn gì, sau đó còn mang đồ ăn vặt tới, chỉ cho mình tôi ăn, không cho ai nữa. Tuy tôi cảm thấy làm vậy là không tốt nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào.

Nửa đêm, cậu ấy bảo mình không ngủ được, cố gắng bò lên giường của tôi, bảo tôi nói chuyện với cậu ấy. Tôi là học sinh ngoan ngoãn tuân thủ kỷ luật, lại còn là trưởng ký túc xá, đương nhiên không cho phép cậu ấy làm như thế nhưng cũng không qua nổi cái mặt dày của cậu ấy – tôi đuổi cậu ấy xuống giường, cậu ấy lại đè tôi dưới thân, một tay đặt lên vai, một tay bịt miệng tôi, nói. “Đừng ầm ĩ! Cẩn thận bị giáo viên trực ban phát hiện.”

Thấy tôi giận thật rồi, cậu ấy lại dùng tay ôm eo tôi, khẽ dỗ dành. “Chỉ lần này thôi, tớ cam đoan ngày mai sẽ ngủ sớm.” Nhìn cậu ấy xin xỏ như thế, trong lòng tôi bỗng nhiên vui vẻ, tôi nói. “Vậy cậu mời tôi ăn kem đi, nếu không…tôi nói với giáo viên chủ nhiệm nửa đêm cậu định gây rối.”

Trưa ngày hôm sau, tôi được ăn ngay một ly kem dâu tươi mát lạnh.

Học xong buổi tự học, tôi và cậu ấy cùng nhau về ký túc xa. Trên đường đi, cậu ấy nắm lấy tay tôi, động tác tự nhiên, tôi bỗng nhiên giật mình, hình như bây giờ khác xa so với khi bắt đầu rồi.

Khi tới sân bóng rổ, cậu ấy đột nhiên nói. “Sau này cậu thi trường nào tớ cũng thi trường đó.”

“Hả?” Tôi cười. “Với cái sức học này của cậu, tớ muốn thi Bắc Đại, cậu có thi được không?”

Khi đó tôi và cậu ấy đã học lớp 11, thường hay nói chuyện về tương lai. Thành tích của cậu ấy không được tốt cho lắm, còn thành tích của tôi đã cầm cờ đi trước bậc học rồi.

Cậu ấy dừng bước, nhìn tôi, nghiêm túc nói. “Nếu như cậu thi đậu Bắc Đại, tớ sẽ thi vào trường nào đó ở Bắc Kinh, trường nào cũng được.”

Lúc ấy hai đứa tôi đang đi tới sân bóng rổ, trời đen kịt, ánh đèn đường mờ tối, bên cạnh còn có học sinh chơi bóng rổ. Vẻ mặt cậu ấy bình tĩnh, ánh đèn phủ lên tấm lưng, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

“Chọn trường nào cũng được sao?” Tôi dừng lại, trong lòng thấy hơi cảm động.

“Thật. Nếu như không thể học chung một trường đại học với cậu, tớ sẽ ở cùng một thành phố với cậu, vậy thì chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi.”

Giọng cậu ấy đều đều như thường, còn lòng tôi thì đã sớm sụp lở.

Cứ nghĩ trên đời này không ai quan tâm tôi, cũng chẳng có ai muốn đi cùng với tôi, cho dù là cha mẹ, khi hai người cầm dao nhỏ đánh nhau, cũng chưa bao giờ để ý tới đứa nhỏ trốn trong góc phòng khóc thầm.

Luôn cho rằng không ai quan tâm tới cảm nhận của tôi, thế nên chỉ có mình tôi cô đơn, lẻ loi.

Luôn cho rằng quen cô đơn rồi sẽ không sợ yên tĩnh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chàng trai trước mắt này đã đi vào thế giới của tôi.

Vì sao khi gặp cậu ấy, trong lòng tôi luôn cảm thấy ấm áp, nước mắt vui mừng cũng cứ thế chảy ra.

Thời gian qua lại đêm hôm đó

A Khang đứng ở sân bóng, nửa khuôn mặt bao trọn trong ánh sáng của đèn đường, nói với tôi. “Cho dù cha mẹ cậu ly hôn, cậu vẫn còn có tớ. Cha mẹ tớ rất quý cậu, cả đời này tớ sẽ xem cậu như anh em, chăm sóc cậu thật chu đáo.”

Cậu ấy nói. “Đừng sợ, cậu ở đây tớ sẽ đi tới đó.”

Tôi nhìn cậu ấy, nước mắt trong lòng đã sớm chảy thành sông.

Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi chủ động leo lên giường cậu ấy, ôm cậu ấy, nói với cậu ấy. “Cậu đi đâu tớ cũng tới đó.” Cậu ấy nghiêng người, vừa ôm đầu của tôi vừa kéo tay tôi đặt xuống bên dưới của cậu ấy. Trong bóng tối, cậu ấy híp mắt, cười tủm tỉm nói. “Giúp tớ bắn một phát súng đi.” Tôi không hiểu, hỏi cậu ấy muốn làm gì, cậu ấy cười xấu xa, nhìn tôi, bàn tay khẽ xoa ngực của tôi, tay kia lại đưa vào quần lót của tôi.

Cậu ấy khẽ nói nhỏ vào tai tôi. “Là vậy đấy…”

Trong giây lát, tim tôi bỗng đập nhanh, bên dưới lớn lên trong lòng bàn tay cậu ấy. Cậu ấy ngạc nhiên nói. “Sao lại nhạy cảm thế chứ? Đây là lần đầu tiên của cậu sao?” Tôi nói không nên lời, cảm thấy bên dưới mình nóng ran, tim đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Bàn tay cậu ấy dịu dàng xoa bên dưới của tôi, lúc chặt lúc lỏng, khi nhanh khi chậm, tôi cảm thấy cơ thể mình nóng ran như bị lửa đốt, trong lòng còn mong muốn sự an ủi của cậu ấy.

Kết thúc rồi, cả thế giới này đều yên lặng, tôi cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn chẳng gì sánh được, giống như nằm trên một đám mây.

Một lúc lâu sau, A Khang bò lên, tới cạnh bên tai tôi nói. “B*n nhiều thế, cũng may cậu không kêu thành tiếng, nếu không sẽ đánh thức những người khác.”

Trong phòng đen kịt, tôi cảm giác trên mặt mình đã nóng bừng như phát sốt, trái tim đập thình thịch. Tôi vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ, giống như đứa trẻ làm sau một chuyện, loại trải nghiệm này vẫn chưa từng có.

Tôi xấu hổ nói nhỏ. “Là, là vậy sao? Nên…tớ…”

A Khang vui vẻ. “Hahaha, cậu ngây thơ quá, lần này cậu giúp tớ đi.”

Tôi sống chết cũng không chịu, cậu ấy chỉ tự tay giải quyết.

Đêm khuya năm 2010, lần đầu tiên tôi nếm được vị “dục”.

Một năm ấy, khi internet còn chưa phổ biến, ai cũng dùng Nokia, khi ấy tôi không hiểu ‘đồng tính ‘ là gì, chỉ biết tôi thích một người, thường hay nhắn tin QQ cho cậu ấy, viết những tin nhắn đọc không hiểu và những lời không ai đoán ra.



Khi đó tôi vẫn còn ngây thơ, vẫn không biết mình là người đồng tính, chỉ rất quý trọng chàng trai trước mắt, cũng mong muốn mãi bên cậu ấy.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi và A Khang vẫn rửa mặt, ăn sáng chung như bình thường, sau đó tới trường. Chúng tôi ngầm hiểu với nhau, không nhắc một chữ nào về chuyện tối hôm qua, làm như không có gì xảy ra.

Tôi biết rõ bắt đầu từ tối hôm đó, quan hệ của tôi và cậu ấy đã thay đổi.

Trước đây tôi chỉ xem A Khang như anh em tốt, nhưng bây giờ thì sao? Vì sao khi đối mặt với cậu ấy, trong tôi luôn xuất hiện thứ tình cảm không nói được?

Mùa đông năm ấy, cuối cùng cha mẹ tôi vẫn ly hôn.

Nguyên nhân là do cha tôi trật đường ray, vì một người phụ nữ, bỏ lại mẹ tôi và hai đứa con. Còn mẹ tôi dùng tất cả mọi cách cũng không bảo vệ được ngôi nhà mẹ dùng hơn 20 năm vun vén.

Biết cha mẹ ly dị, ngày nào tôi cũng lo lắng cho mẹ, lên lớp cũng không tập trung nổi, chỉ sợ mẹ tôi làm ra chuyện gì ngốc. Khoảng thời gian đó, A Khang vẫn luôn ở bên cạnh tôi.

A Khang nói. “Cậu đừng lo lắng, dì là người kiên cường, chịu mưa gió nhiều năm như thế, còn sợ gì chuyện này.” Lời nói của A Khang an ủi tôi rất nhiều.

Đợi tới ngày nghỉ, tôi chạy bay về nhà, muốn biết bây giờ trong nhà thế nào, mẹ có tốt hay không.
 
Tham gia
24/11/20
Bài viết
7
Điểm cảm xúc
0
Điểm
1
Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, nếu không có lò sưởi, nhiệt độ trong phòng cũng y như bên ngoài, khiến người ta đông cứng. Khi tôi mở cửa vào nhà, hơi lạnh phả vào mặt tôi, trong phòng vắng ngắt, không bật lò sưởi, cũng không có mùi thức ăn quen thuộc.

Mẹ tôi ngồi trên ghế salon, vành mắt thâm đen, tóc tai bù xù, không biết đang nhìn chằm chằm gì đó, thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của tôi.

Mãi tới khi tôi gọi mẹ, mẹ mới nhìn tôi, đôi mắt hằn tia máu đỏ, nói với tôi. “Con, cha con không muốn căn nhà này nữa rồi.” Chưa dứt lời, nước mắt mẹ tôi đã chảy xuống, bắt đầu lẩm bẩm một mình, không biết nói gì.

Đó là lần duy nhất tôi thấy mẹ đau xót, chật vật, tôi cũng không sợ hãi, thậm chí còn chẳng tức giận hay khổ sở, chỉ không nỡ nhìn người phụ nữ yếu ớt trước mắt mình.

Tôi ôm mẹ tôi vào trong ngực, cố nén nước mắt nói với mẹ. “Mẹ đừng đau lòng, mẹ còn chị em con, chị em con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt. Không có ông ấy, căn nhà này vẫn hạnh phúc như cũ.”

Tôi nấu nước rồi bật lò sưởi, trong nhà mới dần ấm lại.

Tôi nấu một bát canh cho mẹ ăn, nhìn vẻ mặt tiều tụy của mẹ và những chai bia ngổn ngang trên bàn, tôi biết mấy hôm nay mẹ luôn tự dằn vặt bản thân mình.

Sau khi mẹ ngủ rồi, tôi gọi điện thoại cho ông ấy, nói. “Đây là sự lựa chọn của ông, sau này đừng hối hận! Từ bây giờ, mẹ tôi không liên quan gì tới ông nữa, ông không có tư cách đánh mẹ tôi, nếu như tôi và chị gái tôi biết, nhất định sẽ tìm ông để tính sổ.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi ngồi xuống ăn mì tôm, trong nhà vẫn không mấy ấm áp, nước ấm bóc hơi phủ một tầng sương trắng lên kính mắt, tôi tháo nó xuống.

Mùa đông có thêm một bát canh nóng, chẳng còn gì tốt hơn.

Còn tôi, vừa ăn nước mắt vừa rơi xuống, cũng không dám khóc lớn. Giọt nước mắt to chừng hạt đậu rơi vào trong bát, hòa lẫn vào nước nóng, trôi xuống bụng tôi.

Tôi nghĩ tới khi mình còn bé, khi tuyết đổ xuống, cha tôi sẽ nướng khoa cho chị em tôi ăn, còn mẹ nấu bánh mật, hấp bánh bao trong bếp. Tôi và chị chơi ném tuyết với mấy đứa nhỏ trong xóm, tới khi mẹ tôi đứng ngoài cửa sổ gọi. “Về nhà ăn cơm”, tôi mới bị chị kéo về nhà.

Khi đó mọi người đều ở đây, trong nhà luôn ấm áp.

Bây giờ hàng xóm đã chuyển đi gần hết, tôi và chị ở bên ngoài cả năm, cha tôi cũng đi rồi, trong phòng chỉ có mình mẹ tôi. Căn nhà quen thuộc trong trí nhớ của tôi không biết đã biến mất từ bao giờ.

Tôi ở nhà hai ngày, chăm sóc mẹ cho tốt rồi lại nhờ dì ba quan tâm mẹ tôi nhiều hơn, sắp xếp ổn rồi mới về trường học.

Các bạn khác đã tới lớp tự học buổi tối, chỉ còn mình A Khang ngồi trong ký túc xá chờ tôi.

Giây phút thấy A Khang, trong lòng tôi chẳng còn nhẫn nhịn thêm nữa, tôi ôm cậu ấy rồi khóc rống lên, vừa khóc vừa ón. “Tại sao bọn họ muốn làm tổn thương lẫn nhau? Tại sao bọn họ muốn làm như vậy? Sau này tớ không còn nhà nữa…”

A Khang vừa xoa đầu tôi vừa nói. “Đừng sợ, cậu còn tớ, còn ba mẹ tớ lúc nào cũng muốn cậu tới chơi.”

Giây phút ấy tôi cảm thấy rất vui mừng, cũng may bên cạnh còn có A Khang, khiến tôi không cảm thấy cô đơn.

Ngày hôm sau tôi xin giáo viên chủ nhiệm ngồi cùng bàn với A Khang, giúp cậu ấy nâng cao thành tích. Lúc ấy nhà trường rất cổ vũ học sinh chăm ngoan giúp học sinh yếu kém, giáo viên chủ nhiệm vui vẻ đồng ý, còn tuyên dương tôi trước lớp.

Ngồi cùng bàn với A Khang, vừa muốn giúp cậu ấy học, lại vừa muốn thỏa mãn lòng mình.

Tôi muốn ngồi cùng A Khang, tôi muốn giây phút nào cũng thấy cậu ấy, cũng muốn nhận được sự chú ý của cậu ấy.

Có A Khang làm bạn, tôi cũng trở nên cởi mở hơn nhiều. Tôi cũng học cậu ấy nói chuyện với các bạn học khác, lấy lại nhiệt tình với bóng rổ, chạy quanh sân bóng với A Khang. Mỗi ngày tôi vui vẻ thức dậy, cùng cậu ấy đánh răng rửa mặt, ăn sáng, đi học, tối lên lớp tự học sau đó cùng nhau về phòng, nghịch nước, rửa chân, cười cười nói nói, thỉnh thoảng còn cùng nhau ngủ chung.

Khoảng thời gian ấy, chúng tôi nắm tay nhau lên lớp, có đôi khi còn thả máy bay (th*m du) giúp đối phương (bây giờ nghĩ lại bỗng thấy sợ, có khi còn bị bạn học bên cạnh thấy), với A Khang mà nói, như vậy thật vui, còn với tôi mà nói là cả bầu trời đầy tâm sự.

Sau khi trở thành bạn cùng bàn, tôi và A Khang lại càng thân hơn, ở trên lớp giống như một đôi, khiến người ta ao ước. Mấy người bạn cùng phòng khác nói đùa chúng tôi thân như anh em, đi học tan học cũng bên nhau, tối ngủ còn chung giường.

Chúng tôi tiêu hết thời gian vui vẻ, không biết có quá nhiều sẽ mất đi càng nhiều, không biết đạo lý trăng tròn trăng khuyết, cho rằng có thể làm bạn với nhau cả đời, cùng hội cùng thuyền, giúp đỡ lẫn nhau. Cho rằng chỉ cần chúng tôi cố gắng là có thể đậu một trường đại học, ở cùng một thành phố, tiếp tục làm anh em tốt.

Bởi vì sợ xa nhau, nên chúng tôi vẫn luôn cùng nhau hứa hẹn.

Bởi vì sợ mất nên tôi tham lam muốn chiếm trái tim A Khang, giữ chặt nó.

Khi đó tôi vẫn không hiểu lòng mình, chỉ cảm thấy A Khang như chất nghiện, đêm ngày mong cậu ấy bên tôi, mất đi cậu ấy cũng là mất đi ý nghĩa của cuộc sống.

Sau đó mới hiểu ra, đó là cảm giác yêu một người.

Tới kỳ nghỉ hè, A Khang bảo tôi tới nhà cậu ấy chơi.

Dì và chú nhiệt tình tiếp đãi tôi, bữa cơm đầu tiên còn làm một bàn đồ ăn ngon.

Nhà A Khang ở nông thôn, trong thôn có xây một hồ chứa nước, khi mùa hè tới, A Khang thường tới hồ nước để bơi.

Mặc dù tôi không biết bơi nhưng tôi cũng đi tới hồ nước dưới sự kèm cặp của A Khang.

Tôi và cậu ấy mặc áo ba lỗ và quần sooc, A Khang đi xe máy, tôi ngồi ở phía sau ôm lấy cậu ấy, khi mặt trời treo lơ lửng trên cao, chúng tôi cũng tới hồ nước.

A Khang bơi rất giỏi, giống như một con cá, tự do rong chơi dưới nước.

Tôi ngồi trên bờ nhìn cậu ấy bơi, A Khang hét với tôi. “Mau xuống đây.”

“Tớ không biết bơi.”

“Có phao mà.”

A Khang bơi về phía bờ, tôi không kịp nói gì đã bị cậu ấy kéo xuống nước. Cơ thể của tôi chơi vơi, tay bị A Khang kéo tới chỗ sâu trong hồ chứa nước.

Hóa ra cảm giác ở trong nước là vậy, cơ thể trở nên mềm mại như miếng bọt biển.

“Sao? Vui lắm phải không?” A Khang hỏi tôi.

“Ừm, lần đầu tiên xuống nước, vui lắm.” Giọng tôi tràn đầy sung sướng.

Tôi và A Khang bơi tới giữa hồ nước, chân tôi không chạm tới đất, cơ thể bị nâng lên, nếu không có A Khang bên cạnh, tôi cảm thấy thật đáng sợ.

Chắc là vì buổi trưa, xung quanh hồ nước yên tĩnh, không có ai khác ngoại trừ tôi và A Khang.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, đám mây trắng tinh y như kẹo bông gòn, xa xa vang lên tiếng ve kêu và tiếng hót líu ríu của bầy chim sẻ, mảnh đất trồng đầy lúa xanh biếc kéo dài vô tận, hòa với trời và đất.

A Khang cầm tay tôi, quay đầu cười với tôi. Ánh mặt trời phủ lên cơ thể của cậu ấy, môi hồng răng trắng.

Giây phút nhìn A Khang, bản thân tôi bỗng thấy mình trong giấc mộng.

Trong mơ là màu vàng của lúa chín màu thu hoạch, trong mơ có bóng dáng một chàng trai chạy nhanh trên cánh đồng, còn cậu ấy đuổi theo chàng trai kia nhưng mãi chẳng đuổi kịp. Phía xa xa xuất hiện một chiếc xe lửa chạy về phía chàng trai nở nụ cười đẹp như hoa. Trong ngày mùa thu lá rụng đầy gốc, mặt trời chiếu lên cơ thể đỏ thẫm, còn bước chân của A Khang cũng dừng lại, mọi thứ cũng dừng lại trong khung cảnh sắc đỏ xen lẫn màu lúa vàng kia.
 
Tham gia
24/11/20
Bài viết
7
Điểm cảm xúc
0
Điểm
1
Chàng trai và cậu ấy cùng nhau chết trong giấc mơ.

Là tạm biệt, cũng là sống mãi.

Khi tôi giật mình tỉnh lại, A Khang đã buông tay tôi, một mình bơi tới bờ bên kia.

Tôi như người mới tỉnh dậy, gọi. “Này, cậu làm gì thế? Nước sâu lắm, mà tớ không biết bơi.”

“Hahaha, tớ muốn lên bờ nghỉ ngơi, cậu bơi về đi.” A Khang tiếp tục bơi về phía trước.

“Cậu là đồ khốn, tớ sợ lắm, quay lại đây đi.” Tôi ôm cái pháo, chỉ sợ ngã xuống.

“Cậu cứ bơi đi, tớ mặc kệ đấy.” A Khang nói.

Sao lại thế chứ? Chờ tớ lên bờ xem tớ có xử cậu không.

Tôi giống như con côn trùng rơi vào trong nước, cẩn thận bơi về phía bờ bên kia.

Sau này, khi một mình tôi nồi trên giường, dựa vào tường trắng, nghe đi nghe lại “Cô đơn, cô đơn tốt rồi” của Điền Phức Chân, cuối cùng im lặng nhìn từng hành động của A Khang, không biết trong lòng là yêu hay hận.

A Khang từng nói. “Yêu và hận chỉ trong một ý niệm”

Bắt đầu từ khi nào, tôi bắt đầu hận A Khang?

Có lẽ là khi cậu ấy nói dối tôi để che giấu một chút chuyện nhỏ không quan trọng.

Có lẽ là khi cậu ấy mắng tôi “Không có lòng tự trọng” trước mặt các bạn học trong lớp, quét sạch sách vở của tôi xuống đất.

Có lẽ là sau khi cậu ấy không chịu hôn tôi, cho dù tôi và cậu ấy ôm nhau, cùng ngủ trên giường.

Có lẽ là sau khi tôi hiểu ra tất cả chỉ là do tôi ảo tưởng, cậu ấy mãi mãi cũng chẳng yêu tôi.

Ngồi cùng bàn với A Khang một năm, quan hệ tôi và cậu ấy càng thân thiết hơn, ngày nào cũng như hình với bóng. Tôi và cậu ấy đều ỷ lại lẫn nhau, muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ thuộc về đối phương, thậm chí không màng tới chuyện đối phương bị tổn thương.

Giữa tôi và cậu ấy, không giống bạn bè cũng không giống người yêu.

Cũng là vì có một quan hệ xen vào giữa người yêu và bạn bè.

Lớp mười hai cũng đã tới, trường học tổ chức thi đấu đồng ca, khoảng thời gian ấy tôi và một bạn học nữ trong lớp (gọi là Văn Văn đi), thường hay nói chuyện với nhau.

Văn Văn là người phụ trách tổ chức, còn tôi là người dẫn đầu đội đồng ca. Năm nay là năm cuối cấp, lại tham gia thi đấu đồng ca cho nên mọi người rất quan tâm, trống tan học vang lên mà còn ở lại 30 phút để tập.

Phải chuẩn bị cho chuyện thi đấu, thường xuyên qua lại với nhau, tôi và Văn Văn cũng thân quen, bình thường còn ngồi cạnh nhau thảo luận mấy chuyện chuẩn bị cho cuộc thi.

Văn Văn là cô gái hòa đồng, cũng quan tâm mọi người. Ngày nào cũng tập luyện nên đâm ra cổ họng tôi bị khó chịu, Văn Văn thường tặng tôi mấy thứ bảo vệ cuống họng, ví dụ như trà hoa cúc, hoa quả gì đó, còn có cả kẹo ngậm. Tôi còn phát hiện ra, khi tan học mà không luyện tập, Văn Văn cũng sẽ lại chỗ tôi bảo tôi dạy Tiếng Anh cho cô ấy. Khi giảng bài, Văn văn thường nhìn tôi cười, có lần còn dán cả mặt lên mu bàn tay tôi khiến tôi hơi xấu hổ.

Văn Văn là một cô gái tốt, vừa cẩn thận vừa quan tâm mọi người, cũng không hiểu tại sao mấy bạn học đều không thích cô ấy, nhất là A Khang, bình thường còn hay đứng trong ký túc xá chửi Văn Văn “d*m”.

Lúc ấy tôi và Văn Văn đã là bạn bè, đương nhiên sẽ nói giúp cô ấy. Có lần mọi người đang nói chuyện phiếm, nhắc tới Văn Văn, một người bạn cùng phòng khuyên tôi. “Cậu nên cách xa cô ấy ra một chút! Cô ấy không phải người tốt đẹp đâu.”

Tôi hơi tức giận. “Sao mọi người lại ghét Văn Văn như thế? Tôi và cô ấy là bạn bè bình thường mà.”

A Khang đột nhiên nói. “Vì cô ấy d*m! Cậu không thấy ngày nào cô ấy cũng chạy lại gần cậu liếc mắt đưa tình với cậu à? Cậu thích người lẳng lơ thế à?”

Sắc mặt A Khang rất khó coi, không còn dịu dàng như mấy hôm trước.

Tôi nổi giận. “Cậu mắng ai “d*m” đấy! Người ta có chọc cậu đâu.”

“Tôi mắng cô ấy thì sao? Loại con gái dễ thay đổi, cậu có biết cô ấy từng theo đuổi A Phi (Một bạn học tuấn tú trong lớp), A Phi không thích cô ấy nên cô ấy mới theo đuổi cậu đấy.” A Khang còn tức hơn tôi.

“Cô ấy theo đuổi ai là chuyện của cô ấy, không liên quan gì tới tôi. Mẹ kiếp, cậu đừng xen vào chuyện của người khác.” Tôi đứng dậy nhìn A Khang, chuẩn bị đánh nhau.

Bạn cùng phòng vội kéo hai chúng tôi ra, khuyên. “Thôi thôi, ngủ đi, anh em đừng nên đánh nhau vì một người phụ nữ chứ.”

***

Sau tối hôm đó, tôi và A Khang bắt đầu chiến tranh lạnh. Cho dù là bạn cùng phòng, ngồi cùng bàn nhưng A Khang vẫn cứ tránh tôi, không nói chuyện cùng tôi. Trước đây tôi và A Khang đều đi chung với nhau, bây giờ ăn cơm cũng chẳng gọi tôi.

Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi thấy A Khang đi cùng với mấy bạn học khác lại khiến tôi càng khó chịu hơn. Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, bắt đầu trốn tránh trái tim mình, xa lánh A Khang.

Lúc đó tôi nghĩ xong chuyện đồng ca rồi mới giải quyết quan hệ của tôi và A Khang.

Trong buổi tự học buổi tối hai tuần sau, A Khang hỏi tôi một bài tập, tôi đang nói chuyện với các bạn khác, không kiên nhẫn nói. “Cậu chờ một lát, không thấy tớ đang giảng bài cho người khác sao?”

A Khang không nói nữa, tự mình làm bài tập.

Tôi nói xong rồi quay lại hỏi cậu ấy. “Bài nào không biết làm?”

A Khang không để ý tới tôi, tiếp tục làm bài.

Tôi thấy hơi giận. “Đang nói với cậu đấy, mẹ kiếp, lại lạnh nhạt rồi.”

A Khang đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tôi. “Sao mỗi lần cậu giảng bài cho người ta đều kiên nhẫn như thế, còn với tớ thì không?”

Tôi nói. “Cậu cũng thế mà. Ngày nào cũng nói cười với bạn học nam khác, còn với tớ thì cứ bày ra cái vẻ mặt đó.”

A Khang đột nhiên nói lớn. “Ngày nào cậu và cô gái kia cũng dính lấy nhau, tớ và cậu ta cũng không thích.”

Cơn tức của tôi chạy thẳng lên não. “Không thích thì cút đi, tôi cứ thế đấy.”

Khuôn mặt A Khang tái nhợt vì tức giận, gân xanh nổi lên trên trán. Cậu ấy đấm lên bàn, trong phòng học yên lặng như tờ, các bạn học đều đưa mắt nhìn chúng tôi, còn cả giáo viên chủ nhiệm mới bước vào lớp.

A Khang bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy, bị phạt đứng suốt tiết học.

Tôi thấy trong lòng mình cũng thoải mái hơn, không quan tâm tới cậu ấy nữa, tiếp tục làm bài tập.

A Khang xé một tờ giấy rồi viết vội mấy chữ gì đó, khuôn mặt đau lòng, trong mắt còn có nước mắt.

Một lát sau, A Khang đẩy tờ giấy lại, bên trên viết:

Yêu và hận chỉ trong một ý niệm.

Sau này chúng tôi đường ai người đó đi, dù sao cậu cũng chẳng quan tâm tôi nữa, câu lạnh nhạt với tôi, lại nhiệt tình với người không quan trọng. Tôi không chịu nổi sự lạnh nhạt của cậu, không chịu nổi chuyện cậu tốt với người khác.
 
Tham gia
24/11/20
Bài viết
7
Điểm cảm xúc
0
Điểm
1
Trong lòng như bị kim châm, thở không được.

Rõ ràng là cậu lạnh nhạt với tôi, rõ ràng cậu bảo mọi người trong ký túc xá xa lánh tôi! Cậu cho rằng mỗi lần cãi nhau với cậu tôi không khó chịu trong lòng sao? Hành động trước cửa ký túc xá của cậu hôm ấy, cậu biết tôi đau lòng thế nào không?

Tôi cười cay đắng, trong lòng cảm thấy phức tạp.

A Khang cũng nghẹn ngào. Cậu ấy cúi đầu lau mũi, nước mắt rơi từng giọt xuống bàn.

Cậu ấy khóc vì tôi? Đây là A Khang hung dữ với tôi mấy hôm trước sao?

Tối hôm đó, bạn cùng phòng định giải hòa cho chúng tôi nhưng không biết nên làm gì. A Khang đẩy tôi lên giường, vừa bóp chặt cổ tôi vừa nói. “Sao tôi và cậu ta lại xen vào chuyện người khác? Vì tôi không thích đồ ti tiện kia, nếu như cậu bên cô ấy, cậu đừng ở trong ký túc xá nữa.”

Tôi không mạnh bằng A Khang, không thoát được cánh tay cậu ấy, khàn giọng nói. “Mẹ kiếp, cậu thả tay ra, nếu không….tôi không khách sáo đâu.”

A Khang siết chặt hơn, tôi cảm thấy bản thân không thở được, tôi cố gắng nâng tay tát lên trên mặt của A Khang.

A Khang buông tay ra, tôi quay người nhìn cậu ấy, quát lên. “Mẹ kiếp, cậu từng nói không ra tay với tôi! Mẹ nó, cậu bảo cậu sẽ bảo vệ tôi cả đời.”

Tôi cố gắng khống chế cảm xúc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra.

Cậu đã bảo sẽ mãi chăm sóc tôi, không tức giận với tôi. Cậu đã nói có một ngày tôi đánh cậu, cậu cũng không làm tôi tổn thương.

A Khang nhìn tôi rồi bỗng nhiên khóc nghẹn ngào, cậu ấy đưa khăn cho tôi rồi im lặng về giường của mình.

Bắt đầu từ khi đó tôi mới biết được mình quan tâm A Khang biết bao nhiêu.

Chẳng lẽ tôi không biết liệu A Khang có quan tâm mình như mình quan tâm cậu ấy hay không.

Tôi chỉ muốn có một câu trả lời chắc chắn.

A Khang chưa bao giờ khóc trước mặt tôi.

Ba năm trôi qua, lần đầu tiên tôi thấy A Khang khóc, bình thường cậu ấy là một người mạnh mẽ cơ mà.

Trong lòng của tôi rối như tơ vò, có cảm giác vui vẻ vì trả thù được A Khang, còn thêm cả cảm giác ngọt ngào không nói thành lời.

Tôi quyết định sẽ nói rõ ràng với Văn Văn tôi không thể bên cô ấy.

Vì trong lòng tôi đã thích một người.

Hôm sau, tôi nói rõ ràng với Văn Văn, từ đó về sau Văn Văn cũng không chủ động tới tìm tôi nữa.

Tôi và A Khang lại thân thiết như trước, cùng nhau học, cùng nhau nghỉ, cùng nhau ăn cơm, ngủ chung. Khi nhìn A Khang, trong lòng tôi lại xuất hiện thứ tình cảm không nói thành lời.

Tôi còn muốn nhiều hơn, không chỉ như bây giờ.

Khi ngủ cùng A Khang, bên dưới của tôi bỗng có phản ứng, còn tôi lại chẳng thể kiểm soát nổi. Lẽ nào đây là phản ứng bản năng khi thích một người sao?

Có một lần chỉ có tôi và A Khang ở trong ký túc xá, tôi không khống chế được bản thân, đẩy A Khang xuống giường định hôn cậu ấy. A Khang chỉ cho rằng tôi đùa, vừa đẩy vừa nói với tôi. “Haha, đừng nghịch, lỡ như có người vào…”

Tôi ngạc nhiên nhìn A Khang, nghiêm túc nói. “Tớ không nghịch, tớ thật sự muốn hôn cậu.”

A Khang trợn tròn mắt nhìn, há hốc mồm. “Đừng đùa nữa, chúng ta đều là con trai.”

Đúng thế, chúng ta đều là con trai nhưng tại sao tớ cứ muốn giữ cậu cho riêng mình?

Tôi không hiểu nổi tại sao, cảm thấy trong lòng không thoải mái – A Khang không muốn hôn mình.

Quan hệ của chúng tôi hình như chỉ thân thiết được như thế, mãi mà chẳng tiến thêm bước nào nữa, cứ dừng lại ở hoàn cảnh lúng túng như thế.

Chỉ vì chúng tôi là con trai.

Tôi không muốn cứ như thế! Thích một người liên quan gì tới giới tính? Tôi chỉ thích một người, người ấy tên là A Khang, mà người ấy chỉ trùng hợp lại là con trai mà thôi.

Tôi thích nụ cười sáng lạn của A Khang, giống như ánh sáng chiếu vào khoảng lòng tối tăm của tôi.

Tôi thích mùi hương trên quần áo của A Khang, khiến tôi thấy yên lòng.

Tôi thích giọng nói dịu dàng của A Khang khi gọi tôi dậy mỗi sáng.

Tôi thích cảm giác ấm áp buổi tối khi A Khang lén chạy lên giường ôm tôi ngủ.

Tôi thích nhìn A Khang chơi bóng rổ, cười haha.

Tôi thích cảm giác hạnh phúc khi A Khang đi xe máy, tôi ngồi ở phía sau, tay ôm eo cậu ấy.

Tôi thích A Khang ghen tuông, rơi nước mắt vì tôi.

Tôi thích rất nhiều rất nhiều, thích cả thời gian khi ở cùng với A Khang.

Những lần thích ấy tôi chẳng thể nói với A Khang, mặc dù cậu ấy bên cạnh tôi, mặc dù tôi có ngàn vạn lần cơ hội thổ lộ với cậu ấy.

Chỉ vì chúng tôi là con trai

Chỉ vì chúng tôi là anh em tốt mà không phải người yêu.

Từ khi nhận ra mình thích A Khang, lòng tôi bắt đầu chịu đựng sự dày vò.

Nhớ lại thời gian hai năm qua, tôi cũng chẳng còn là một tôi đơn thuần như trước, rất nhiều “lần đầu tiên” tôi đều cho A Khang, người đột nhiên xông vào cuộc đời này của tôi. Tôi càng ngày càng ỷ lại vào A Khang, thậm chí chẳng thể rời khỏi cậu ấy, chỉ muốn mãi nhìn cậu ấy như thế.

Tôi đánh mất chính mình, trái tim bị A Khang giữ chặt.

Khoảng thời gian đó, trong lòng tôi đều chỉ có mình A Khang, không có lòng nào để học tập. Tôi biết có những lời nếu không nói ra sớm muốn gì cũng nổ trong lòng, khiến mình tan xương nát thịt.

Tôi chẳng muốn đau khổ như thế nữa. Cuối cùng, buổi sáng cuối tuần nào đó, tôi quyết định thổ lộ lòng mình với A Khang dù cho có kết quả thế nào đi nữa.

Tôi lấy hết dũng khí viết hết cảm giác của những ngày qua thành một bức thư. Ở dòng cuối cùng, tôi viết:

A Khang, hình như tớ ‘thích’ đè lên cậu, không phải là tình cảm giữa anh em mà là loại tình cảm khác, dù không biết cậu nghĩ như thế nào nhưng tớ muốn đi cùng cậu tới tương lai, được không?

Tôi đưa bức thư cho A Khang đang làm bài tập, A Khang quay đầu nhìn tôi. Tôi cúi đầu, tim đập thình thịch.

Chắc là A Khang bị dọa, tôi nhìn vẻ mặt nghi ngờ rồi biến thành nghiêm túc của cậu ấy. Một lúc lâu sau, tôi nhận được tờ giấy mà cậu ấy viết:

Trời ơi, tớ chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Chúng ta đều là con trai, sau này phải kết hôn sinh con, không thể bên nhau được. Bây giờ chúng ta nên làm gì – hoặc là cậu đi hoặc là tớ đi, có một người đi là được.

Mấy lời A Khang nói giống y như sét giữa trời quang, đánh nát hy vọng cuối cùng của tôi.

Dù tôi đã biết kết cục là nhưng vậy nhưng trong lòng vẫn đau đớn, đầu óc trắng xóa. Giây phút nhận được câu trả lời, tôi cảm giác thế giới này chỉ còn một màu đèn, mặt trời lạnh lẽo, từ nay về sau chẳng còn ánh sáng nào chiếu rọi vào cõi lòng tôi nữa.

Nếu biết có ngày hôm nay sao lại còn quen nhau chứ?
 
Tham gia
24/11/20
Bài viết
7
Điểm cảm xúc
0
Điểm
1
Sao tự tiện xông vào thế giới của người khác, gieo hạt giống nảy mầm rồi lại vội vã đi, không chịu tới hái quả?

Tôi giống như một đứa bé chẳng làm được gì, đứng một chỗ khóc nấc, đợi một người mãi không quay đầu.

Trưa hôm đó, tôi không ăn gì, giống như một xác chết, đi lảo đảo về ký túc xá, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đầu đau như sắp vỡ, tôi nằm xuống giường, nước mắt cứ thế chảy ra, mơ màng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cảm giác được có người xoa đầu mình, tôi mở mắt nhìn A Khang đang ngồi cạnh giường, dịu dàng nhìn tôi. Tôi quay sang chỗ khác không để ý tới cậu ấy, nước mắt lại chảy ra.

A Khang giơ tay xoa đầu tôi, cười nói. “Tớ không đi, cậu cũng đừng đi, cứ xem như chuyện hôm nay không xảy ra, vẫn ở chung như trước nhé, có được không?”

A Khang kéo tay tôi, nhẹ nhàng đặt vào bên dưới quần cậu ấy. Tay tôi run run, nắm lấy bên dưới cứng ngắc, tim lại đau đớn.

Tôi không muốn chuyện này, tôi chỉ muốn một trái tim dũng cảm chân thành.

A Khang mỉm cười nhìn tôi, làm như mọi chuyện chưa xảy ra.

Tôi không nhịn được nữa, ôm lấy cậu ấy khóc nấc. “Sao lại biến thành như vậy chứ? Sao phải biến thành như vậy? Tại sao tại sao…”

Từ đầu tới cuối A Khang không có dũng cảm bước thêm một bước. Tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi không nên ảo tưởng về thứ tình cảm chẳng có thật.

Chuyện này qua đi, tôi và A Khang vẫn làm bạn cùng bàn, giữa chúng tôi làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi biết tôi và cậu ấy không thể quay về như trước.

Tôi càng ngày càng im lặng, trốn trong ký túc xá khóc một mình, tối nào cũng mất ngủ, không biết nên nhìn A Khang thế nào. Từ ngày hôm đó cuộc sống của tôi cũng mất đi màu sắc, chẳng còn hy vọng vào tương lai, dù tôi có cố gắng thế nào thì cuộc sống sau này của tôi cũng chẳng còn A Khang, mọi thứ chỉ là giấc mơ tôi tự tạo.

Trong cái trận chiến chẳng có tình yêu này, tôi thua thảm hại, thua vì cứ mãi suy nghĩ theo cảm tính, thua vì moi tim moi phổi, thua vì một người tự biên tự diễn. Thì ra A Khang chưa bao giờ thích tôi.

Sau này, tôi và A Khang thường hay cãi nhau vì một chuyện nhỏ, đôi khi còn đánh nhau. Tình cảm của tôi và cậu ấy trở nên kỳ lạ, càng ngày càng muốn chiếm lấy tất cả thứ tốt đẹp của đối phương, chỉ cần không hài lòng là lại cãi nhau. Nhưng quan hệ ấy cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, dù A Khang biết trong lòng tôi nghĩ gì nhưng vẫn cứ trốn tránh, không muốn nhắc lại.

Ngày nào tôi cũng phải đau khổ vùng vẫy trong chuyện yêu và hận, không thể nào giải thoát.

Chẳng đợi tới khi nó hủy diệt tôi, tôi muốn hủy diệt quan hệ tôi và cậu ấy trước.

Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm chuyển chỗ, thậm chí còn chẳng báo với giáo viên chủ nhiệm một tiếng đã chuyển tới chỗ xa A Khang nhất.

A Khang vẫn giữ tôi lại như cách cũ, nắm tay tôi để bên dưới của cậu ấy, xin tôi đừng đi.

A Khang nói. “Trừ chuyện tình cảm, cậu muốn gì tớ cũng cho cậu.”

Tôi nhìn A Khang, không nói gì cả, im lặng dọn đồ của mình. A Khang nhìn tôi rồi cười lạnh, trước khi tôi đi còn nói với tôi. “Cậu đi luôn đi, sau này đừng về nữa.”

Tôi biết ý nghĩ của câu nói này, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.

Dù tôi và cậu ấy vẫn còn ở chung lớp, sống chung một phòng nhưng vẫn không chịu nói câu nào cho tới khi tốt nghiệp. Tốt nghiệp rồi, tôi tới miền Nam học đại học, từ đó về sau không đi cùng A Khang nữa.

Từng yêu thương lẫn nhau, giờ lại trở thành người xa lạ.

Muốn làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra cũng thật là khó.

Nhiều năm sau, trong buổi họp bạn, tôi mới gặp lại A Khang. 7 người từng sống chung một phòng cùng ăn với nhau bữa cơm, ai cũng trách tôi biến mất nhiều năm như thế, bây giờ cũng đã xuất hiện ăn bữa cơm với anh em.

Tôi và anh em trong ký túc xá nâng ly với nhau, hỏi han tình hình gần đây của nhau. Tới lượt A Khang, tôi và cậu ấy cùng nhìn nhau cười, uống với nhau một lý, sau đó chẳng nói gì.

A Khang vẫn chẳng thay đổi gì, làn da đen, khi cười rộ lên trông thật đẹp, nhưng nghe nói cậu ấy có bạn gái rồi.

Giây phút ấy, tôi bỗng ngẩn ngơ, tôi nghĩ tới 3 năm trung học sống cùng nhau, làm bạn với nhau cả ngày lẫn đêm, từng lén đánh máy bay trên lớp, từng trốn trong chăn lặng lẽ nói chuyện, cũng từng khóc, từng cười, từng đánh nhau.

Nghĩ tới khoảng thời gian ấy, tôi bỗng thấy trôi qua quá nhanh, cũng đột nhiên nhớ tới câu nói mà A Khang viết cho mình.

Yêu và hận chỉ trong một ý niệm.

—Hết—-

(*) Năm nay cũng tròn 10 năm mà nhân vật “tôi” gặp A Khang.



Tui không dám dịch thêm câu chuyện nào nữa vì chuyện tui tìm nó đều có kết cục không may mắn cho lắm :((
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top