Sao tự tiện xông vào thế giới của người khác, gieo hạt giống nảy mầm rồi lại vội vã đi, không chịu tới hái quả?
Tôi giống như một đứa bé chẳng làm được gì, đứng một chỗ khóc nấc, đợi một người mãi không quay đầu.
Trưa hôm đó, tôi không ăn gì, giống như một xác chết, đi lảo đảo về ký túc xá, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đầu đau như sắp vỡ, tôi nằm xuống giường, nước mắt cứ thế chảy ra, mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cảm giác được có người xoa đầu mình, tôi mở mắt nhìn A Khang đang ngồi cạnh giường, dịu dàng nhìn tôi. Tôi quay sang chỗ khác không để ý tới cậu ấy, nước mắt lại chảy ra.
A Khang giơ tay xoa đầu tôi, cười nói. “Tớ không đi, cậu cũng đừng đi, cứ xem như chuyện hôm nay không xảy ra, vẫn ở chung như trước nhé, có được không?”
A Khang kéo tay tôi, nhẹ nhàng đặt vào bên dưới quần cậu ấy. Tay tôi run run, nắm lấy bên dưới cứng ngắc, tim lại đau đớn.
Tôi không muốn chuyện này, tôi chỉ muốn một trái tim dũng cảm chân thành.
A Khang mỉm cười nhìn tôi, làm như mọi chuyện chưa xảy ra.
Tôi không nhịn được nữa, ôm lấy cậu ấy khóc nấc. “Sao lại biến thành như vậy chứ? Sao phải biến thành như vậy? Tại sao tại sao…”
Từ đầu tới cuối A Khang không có dũng cảm bước thêm một bước. Tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi không nên ảo tưởng về thứ tình cảm chẳng có thật.
Chuyện này qua đi, tôi và A Khang vẫn làm bạn cùng bàn, giữa chúng tôi làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi biết tôi và cậu ấy không thể quay về như trước.
Tôi càng ngày càng im lặng, trốn trong ký túc xá khóc một mình, tối nào cũng mất ngủ, không biết nên nhìn A Khang thế nào. Từ ngày hôm đó cuộc sống của tôi cũng mất đi màu sắc, chẳng còn hy vọng vào tương lai, dù tôi có cố gắng thế nào thì cuộc sống sau này của tôi cũng chẳng còn A Khang, mọi thứ chỉ là giấc mơ tôi tự tạo.
Trong cái trận chiến chẳng có tình yêu này, tôi thua thảm hại, thua vì cứ mãi suy nghĩ theo cảm tính, thua vì moi tim moi phổi, thua vì một người tự biên tự diễn. Thì ra A Khang chưa bao giờ thích tôi.
Sau này, tôi và A Khang thường hay cãi nhau vì một chuyện nhỏ, đôi khi còn đánh nhau. Tình cảm của tôi và cậu ấy trở nên kỳ lạ, càng ngày càng muốn chiếm lấy tất cả thứ tốt đẹp của đối phương, chỉ cần không hài lòng là lại cãi nhau. Nhưng quan hệ ấy cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, dù A Khang biết trong lòng tôi nghĩ gì nhưng vẫn cứ trốn tránh, không muốn nhắc lại.
Ngày nào tôi cũng phải đau khổ vùng vẫy trong chuyện yêu và hận, không thể nào giải thoát.
Chẳng đợi tới khi nó hủy diệt tôi, tôi muốn hủy diệt quan hệ tôi và cậu ấy trước.
Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm chuyển chỗ, thậm chí còn chẳng báo với giáo viên chủ nhiệm một tiếng đã chuyển tới chỗ xa A Khang nhất.
A Khang vẫn giữ tôi lại như cách cũ, nắm tay tôi để bên dưới của cậu ấy, xin tôi đừng đi.
A Khang nói. “Trừ chuyện tình cảm, cậu muốn gì tớ cũng cho cậu.”
Tôi nhìn A Khang, không nói gì cả, im lặng dọn đồ của mình. A Khang nhìn tôi rồi cười lạnh, trước khi tôi đi còn nói với tôi. “Cậu đi luôn đi, sau này đừng về nữa.”
Tôi biết ý nghĩ của câu nói này, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.
Dù tôi và cậu ấy vẫn còn ở chung lớp, sống chung một phòng nhưng vẫn không chịu nói câu nào cho tới khi tốt nghiệp. Tốt nghiệp rồi, tôi tới miền Nam học đại học, từ đó về sau không đi cùng A Khang nữa.
Từng yêu thương lẫn nhau, giờ lại trở thành người xa lạ.
Muốn làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra cũng thật là khó.
Nhiều năm sau, trong buổi họp bạn, tôi mới gặp lại A Khang. 7 người từng sống chung một phòng cùng ăn với nhau bữa cơm, ai cũng trách tôi biến mất nhiều năm như thế, bây giờ cũng đã xuất hiện ăn bữa cơm với anh em.
Tôi và anh em trong ký túc xá nâng ly với nhau, hỏi han tình hình gần đây của nhau. Tới lượt A Khang, tôi và cậu ấy cùng nhìn nhau cười, uống với nhau một lý, sau đó chẳng nói gì.
A Khang vẫn chẳng thay đổi gì, làn da đen, khi cười rộ lên trông thật đẹp, nhưng nghe nói cậu ấy có bạn gái rồi.
Giây phút ấy, tôi bỗng ngẩn ngơ, tôi nghĩ tới 3 năm trung học sống cùng nhau, làm bạn với nhau cả ngày lẫn đêm, từng lén đánh máy bay trên lớp, từng trốn trong chăn lặng lẽ nói chuyện, cũng từng khóc, từng cười, từng đánh nhau.
Nghĩ tới khoảng thời gian ấy, tôi bỗng thấy trôi qua quá nhanh, cũng đột nhiên nhớ tới câu nói mà A Khang viết cho mình.
Yêu và hận chỉ trong một ý niệm.
—Hết—-
(*) Năm nay cũng tròn 10 năm mà nhân vật “tôi” gặp A Khang.
—
Tui không dám dịch thêm câu chuyện nào nữa vì chuyện tui tìm nó đều có kết cục không may mắn cho lắm
(