Triệu gia và Doãn gia liên hôn. Triệu phu nhân gả đích nữ là Triệu A Nhược cho nhị thiếu gia Doãn Kiếm của Doãn gia trang.
"A Nhược xin phụ thân suy xét. A Nhược đã có ý trung nhân." Đôi mắt nàng đỏ lên, nàng đã khóc bao nhiêu ngày rồi?
Đối mặt với vẻ nhu nhược của nữ nhi, Triệu lão gia chỉ phất tay áo, điệu bộ vô cùng phẩn nộ.
"Triệu A Nhược! Ta nói cho con biết. Mối hôn sự này con không có quyền quyết định. Không thể không gả "
"Phụ thân, người nỡ lấy hạnh phúc cả đời của nữ nhi để làm một cuộc giao dịch sao? Thiên Minh hội, người vẫn muốn thâu tóm sao?"
"Tất cả không bao giờ là đủ."
***
"Dĩ La, quên ta đi."
"A Nhược tại sao ngươi lại muốn lấy phu quân, chẳng lẽ ta chưa đủ tốt sao?"
Kẻ cố buông người cố níu. Đến cuối cùng ai sẽ là người tổn thương?
"Ngươi rất tốt. Nhưng đến cuối cùng chỉ là nữ tử. Lại là một nữ tử không có gia thế. Gả cho ngươi để người đời chê cười Triệu gia ta sao?"
"A Nhược!" Níu lấy tay nàng, mong nàng sẽ vì ta mà ở lại. Ôm chặt lấy nàng, mong nàng tặng nàng một kiếp bình an.
"Bỏ ra, dơ bẩn. Đừng để bàn tay vấy máu của ngươi chạm vào ta. Mai sau ta sẽ gả vào Doãn gia, tốt hơn ngươi rất nhiều."
Kiều nữ dứt khoác ra đi, nhưng có ai thấy bóng lưng nàng cô tịch? Ai thấu nổi đau ẩn chứa trong trái tim nàng?
Dĩ La xin lỗi, A Nhược vì chữ hiếu. Xin lỗi. A Nhược không thể cãi lời song thân.
Dĩ La tay nắm chặt Hàm Quang kiếm, ánh mắt nhìn nữ tử đang đi xa dần.
"Dĩ La ta từng nói, ai cướp thê tử ta, ta sẽ huyết tẩy cả nhà hắn. Ngay cả Triệu gia ta cũng không tha."
***
"Dĩ La đồng ý huyết tẩy Thiên Minh hội!" Nữ nhâm tay nắm chặt Hàm Quang, ánh mắt vô cùng kiên định.
"Vì cái gì ngươi thay đổi nhanh như vậy, A Dĩ?" Người nam nhân ấy vẫn đầy uy hiếp như lúc trước. Nhưng sao ánh mắt bây giờ lại có chút bi thương?
Dĩ La im lặng. Nàng phải trả lời thế nào đây? Phải nói vì trung thành với lâu chủ hay là muốn trả thù vì mất đi thê tử của bản thân?
"Được! Ta chấp thuận cho ngươi. Tả Dĩ La huyết tẩy Thiên Minh hội."
Dĩ La ta thua nàng rồi. Đến cuối cùng vì cái gì ta luôn phải thuận theo ý nàng đây?
***
Triệu gia trang máu chảy thành sông. Ba trăm hai mươi bảy mạng người Triệu gia chỉ còn duy nhất đích trưởng nữ Triệu A Nhược còn sống.
"Máu, sắc máu đỏ như lưỡi kiếm Hàm Quang trên tay Dĩ La ngày ấy.
Chỉ khác ở dưới gốc Tử Đằng ngày ấy Hàm Quang kiếm là ta vừa gõ vừa hát.
Còn lần này là ngươi dùng nó để cắt đứt sinh mệnh từng người từng người trong gia đình ta.
Cũng là cắt đứt đi... chúng ta...
Dĩ La, chẳng lẽ ngươi không biết họ quan trong với ta như thế nào sao? Chẳng lẽ ngươi không biết ta họ Triệu sao?
Ta là Triệu A Nhược."
Nữ tử tay cầm Hàm Quang kiếm ngẩng cao đầu, có vẻ ngang tàn và ngạo nghễ của một kẻ mạnh. Nhưng liệu ai sẽ thấy bi thương nơi đáy mắt nàng?
"Triệu A Nhược, xem như ta tha cho ngươi con đường sống. Ngươi đi đi nếu không ta sẽ đổi ý ngươi sẽ như bọn họ."
A Nhược ơi A Nhược, ta bây giờ không thể như lúc trước với ngươi được được. Là ngươi phản bội ta, là ngươi muốn gả cao, là ngươi đuổi ta đi.
"A Dĩ, còn một người."
Vu Lâm Phong? Hắn đến đây làm gì? Giám sát ta? Đây là lần đầu tiên hắn đến giám sát ta.
"Triệu A Nhược tính tình ôn hòa, chưa từng hại ai, lại không có tâm cơ. Xin lâu chủ tha cho nàng ta một con đường sống."
"Tả Dĩ La, muốn giết cứ giết. Ngươi giết cả nhà ta. Đừng ở đó mà vờ mèo khóc chuột."
Lưỡi kiếm vút qua má A Nhược để lại một vết sẹo dài. Là lưỡi kiếm của Vu Lâm Phong. Hắn ta vốn đã xem A Nhược là cái gai trong mắt từ lâu. Nay có cơ hội tất nhiên phải giết chết không tha.
"Thỉnh lâu chủ hạ thủ lưu tình." Dĩ La quỳ trên đất, cuối đầu. Nàng nắm chặt Hàm Quang trong tay.
Cuối cùng ngày này cũng đến!
"A Dĩ, ngươi còn nhớ ta từng nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nàng ta dù không đáng chết nhưng vẫn phải giết. Nếu ngươi không nỡ..."
Tức thì Vu Lâm Phong đá thanh kiếm trên mặt đất đến chỗ A Nhược. Chỉ nghe phập một tiếng, lưỡi kiếm đâm chỉ cách tim một chút. Đủ để ngươi đau đớn đến chết.
"Dĩ La!"
"A Dĩ!"
Ngay lúc kiếm đâm tới, Dĩ La đã nhanh trí dùng thân thể của mình che cho A Nhược. Gắng gượng nắm lấy tay A Nhược. Dùng kinh công tẩu thoát. Nàng tin Vu Lâm Phong sẽ không đuổi theo nàng.
"Chủ nhân kiếp này A Dĩ phụ người, nếu có kiếp sau A Dĩ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình người đã cho ta.
Người tha cho A Nhược con đường sống đi. Đừng đuổi cùng giết tận nữa. A Dĩ tự biết bản thân mình... cũng không quá mấy canh giờ nữa.
Người xem như thành toàn cho tâm nguyện của A Dĩ đi."
Bóng bạch y ôm huyết y biến mất rồi. Còn ai nhìn thấy người nam nhân đứng lặng nhìn hướng bọn họ bay đi.
"Đừng đuổi theo. A Dĩ cũng không còn sống được bao lâu đâu."
Một kiếm ấy đã quá nương tay rồi. Nếu dùng lực mạnh một chút nữa phải chăng ta có thể ôm lấy nàng rồi. Nhưng liệu có gì là hạnh phúc nếu như ôm một người đã chết?
A Dĩ ơi A Dĩ kiếp này nàng nợ ta rồi.
***
Tì Bà nhai.
"Tại sao ngươi lại đỡ kiếm cho ta? Cả nhà ta đều do ngươi giết. Ngươi đừng nghĩ một kiếm này có thể xoa dịu mối hận trong lòng ta."
Cứng miệng là thế nhưng tại sao nước mắt A Nhược lại rơi. Kẻ trước mắt nàng rất hận nhưng tại sao cũng lại rất yêu? Tại sao không muốn nhìn thấy nàng ta chết. Đến cuối cùng là tại sao?
"Xin lỗi A Nhược, là ta quá nóng giận, ta không nên chấp nhận nhiệm vụ huyết tẩy Thiên Minh hội."
Xin lỗi A Nhược, cơ thể này đã đến cực hạn rồi. Mắt phượng cũng nhắm lại, cơ thể cũng dần lạnh. Dĩ La mệt rồi. Vu Lâm Phong, cầu người đừng làm hại A Nhược nữa.
"A Nhược! Ngươi phải sống tốt đó biết chưa?"
Xin lỗi A Nhược, ta vẫn chưa kịp nói yêu nàng!
"Không được ngủ, Tả Dĩ La, ngươi giết chết cả nhà ta, hại Triệu A Nhược không còn nhà để về. Ngươi bảo sau này ta phải làm sao đây hả? Ngươi không được ngủ, mau khỏe lại cho ta."
Tiếng khóc của ai đó vang vọng cả khu rừng, bạch y nữ tử từ nay đã không còn có thể mở mắt nữa. Hàm Quang lại một lần nữa đánh mất chủ nhân của nó.
Lãnh Phi Nhan, phải chăng vì tay ta cầm Hàm Quang kiếm nên số mệnh của người cũng áp đặt lên ta?
Cũng tốt thôi. Lãnh Phi Nhan người vẫn còn may mắn hơn Dĩ La rất nhiều. Vì người không phải kẻ sát hại cả nhà của Tàng Ca, còn Dĩ La lại chính tay giết chết cả gia đình A Nhược.
***
Ha ha... Dĩ La ngươi chết rồi. Chết thật rồi. Vậy có phải mối thù của ba trăm hai mươi sáu người của Triệu gia ta đã được trả không?
Ta nên vui phải không? Ta đang rất vui đó. Ngươi hại ta không còn nhà để về, nam nhân kia giết chết ngươi ta cảm thấy vô cùng hả dạ.
Chỉ tiếc là vẫn chưa hành hạ được ngươi.
Chẳng phải chúng ta đã từng yêu sao?
Chẳng phải chúng ta đã từng hẹn ước rất nhiều sao?
Ngươi có thề không khiến nó trở thành đã từng có mà.
Vậy tại sao ngươi rời bỏ ta? Ngươi phản bội ta?
Dĩ La, ngươi chết rồi sao? Chết cũng tốt, giống như nữ ma đầu kia từng chết vậy đó.
Ngươi chết dưới tay vị chủ nhân mà ngươi trung thành nhất, trung thành đến mức phản bội ta.
Giết cả nhà ta, bây giờ đến lượt ngươi cũng chết. Ngươi chết là đáng rồi, trả thù được cho cả nhà ta... nhưng đến ngươi cũng chết... ta chỉ còn một mình cô độc trên cuộc đời này thôi.
Ta không còn cha mẹ, không còn người thân. Ta chỉ còn mỗi ngươi, ngươi chết rồi. A Nhược không còn gì cả... không còn gì cả.
Hay là chúng ta cùng nhau chết đi. Xuống suối vàng, ngươi phải quỳ xuống ta tội với cả nhà ta, từng người từng người một.
Tiếng cười vang cả khu rừng nhưng tại sao tiếng cười này còn khó nghe hơn tiếng khóc?
Dĩ La à! Hay là ngươi tỉnh lại đi, chúng ta lại đi đến gốc Tử Đằng trăm tuổi mà vui đùa được không? Ta không hận ngươi nữa, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, sẽ lấy ngươi. Cùng lắm thì không ta sẽ gả cho ngươi nha, mặc kệ người khác nói gì ta cũng sẽ gả cho ngươi. Ta sẽ gọi ngươi là phu quân, ngươi sẽ gọi ta là phu nhân được không?
Dĩ La! Ngươi mau mở mắt nhìn ta đi.
Hận, phải có yêu thì mới có hận. Phải chăng mối thì giết người thân cũng không bằng nổi đau khi nhìn người mình yêu thương nhất chết trước mắt mình.
Không phải ngôn tình nên làm gì có màn ôm lấy mỹ nhân, đâu phải tình sử nên nào được nằm trong lòng người mà trăn trối.
Dĩ La hay là bây giờ ta hát ngươi nghe nha, hát bài mà Thích Thiện đại sư từng hát?
Ngươi đừng mơ ta sẽ hát cho ngươi nghe, ngươi giết cả nhà ta mà.
Dĩ La, chúng ta không phải là Lãnh Phi Nhan và Tàng Ca vậy nên cầu xin ngươi, xin ngươi tỉnh lại đi có được không?
Chúng ta không phải bọn họ, chúng ta không thể nào có một kết cục như vậy. Ngươi biết không?
Chẳng biết sức lực lấy từ đâu, huyết y nữ tử ôm lấy bạch y xoay người nhảy xuống Tì Bà nhai.
Nếu không thể bên ngươi chi bằng cùng chết đi.
Dĩ La ngươi biết không? Đến cuối cùng ta vẫn chưa kịp nói yêu ngươi. Ngươi cũng chưa từng nói yêu ta.
Dĩ La, ngươi phải ở cầu Nại Hà chờ ta đó. Lúc đó chúng ta buông bỏ hết ân oán, cùng bắt đầu một kiếp mới đi.
Lúc đó chúng ta sẽ mãi mãi nắm tay nhau được không? Ngươi nhất định phải chờ ta đó.
Gió đánh vào da thịt đau rát, thế nhưng A Nhược lại không thấy đau. Nàng khẽ cất tiếng hát.
"Bạch y tay cầm Hàm Quang kiếm
Lặng lẽ bóng cây Tử Đằng tím
Ngắm nhìn huyết y đang hát ca
Tay người khẽ gõ trên lưỡi kiếm
Hàm Quang vang lên tiếng leng keng
Trách cố nhân nỡ sao quên hẹn
Hàm Quang huyết tẩy chốn giang hồ
Đồng quy vô tận không còn thẹn."
Ta và ngươi không phải bọn người Lãnh Phi Nhan vì vậy nên ta sẽ không hát khúc ca đó. Vì đó là của Tàng Ca viết cho Phi Nhan.
Ta thích hát khúc hát này. Khúc hát này là dành cho hai chúng ta.
***
Mười năm sau, Tam Bình trấn.
"Bà chủ Tả, cho ba cái bánh bao."
"Có ngay, Vương thúc hôm nay không ra đồng sao lại mua bánh bao sớm thế?"
"Hôm nay nương tử ở nhà cảm thấy mệt, ta ở nhà chăm sóc bà ấy."
"Vương phu nhân thật là có phúc nha."
" Tam thẩm lại đến mua bánh bao sao? Đại thẩm mua mấy cái để A Nhược gói cho người."
"Cho ta ba cái. Mà Tả cô nương, ta thấy Lục lão gia rất để ý cô đó, ta nghĩ cô nên..."
"Bánh bao của đại thẩm đây, ta là người đã có phu quân, trước đây người ta cũng rất yêu thương ta. Dù người đã không còn thì sao? Ta vẫn sẽ thủ tiết với Dĩ La."
"Được rồi được rồi, là Tam thẩm nhiều chuyện."
Dĩ La, ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Ngươi vẫn luôn muốn ta sống tốt, vậy ta sẽ sống tốt. Ngươi ở dưới hoàng tuyền phải chờ ta chết già xuống đầu thai với ngươi đó.
Lúc đó dù ta có già ngươi cũng không được chê ta xấu xí đó.
"Bạch y tay cầm Hàm Quang kiếm
Lặng lẽ bóng cây Tử Đằng tím
Ngắm nhìn huyết y đang hát ca
Tay người khẽ gõ trên lưỡi kiếm
Hàm Quang vang lên tiếng leng keng
Trách cố nhân nỡ sao quên hẹn
Hàm Quang huyết tẩy chốn giang hồ
Đồng quy vô tận không còn thẹn."