Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Đợi Mưa Tạnh - Úy Không

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Đợi Mưa Tạnh - Úy Không

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 30: Ha ha ha
Bắc Vũ không hiểu gì hết:

– Không đợi em cái gì cơ?

Phi Thuyền Nhỏ buồn bã nói:

– Chú Nhị Cẩu nói là chị có bạn trai rồi. Vậy chị không đợi em nữa hả?

Chú Nhị Cẩu?

Giang Việt:...

Bắc Vũ bật cười:

– Giang Nhị Cẩu, anh nói bậy bạ gì đó hả?

Giang Việt cười:

– Anh thấy mẹ em nói là chiều nay em đi xem mắt. Lúc nãy lại thấy em đi về cùng thằng nhóc đẹp trai kia. Lại còn cười nói rất vui vẻ. Anh đã bấm đốt ngón tay rồi. Lần này có thể thành đấy.

Bắc Vũ liếc anh ta một cái:

– Anh nói như kiểu em đi xem mặt là kết hôn được ngay ý.

Cô nhìn bộ bài trên bàn, ngáp một cái rồi nói:

– Mọi người đang đánh bài hả? Vậy em đi làm việc nốt đây, không làm phiền mọi người nữa.

Thẩm Lạc kéo Phi Thuyền Nhỏ:

– Muộn rồi, bố dẫn con về đi ngủ.

Giang Việt "ơ" một tiếng:

– Cứ đi vậy hả? Ván này đã chơi xong đâu!

Phi Thuyền Nhỏ vẫy tay với Giang Việt, rồi than thở:

– Chú Nhị Cẩu, chị có bạn trai rồi. Cháu thất tình rồi. Cháu rất buồn, không còn tâm trạng để chơi với chú nữa. Mai cháu sang chơi với chú sau nhé!

Bắc Vũ bật cười. Đợi hai bố con Phi Thuyền Nhỏ đi qua chỗ cô, thì cô giơ tay xoa đầu cậu bé, rồi đưa cho cậu bé một thanh socola.

Phi Thuyền Nhỏ nhận được socola thì mặt mày hớn hở. Cậu bé vui vẻ nói:

– Bây giờ hết buồn rồi!

Bắc Vũ lắc đầu. Dưới ánh đèn ngủ mơ hồ, cô liếc sang phía Thẩm Lạc. Vẻ mặt anh rất căng thẳng, nhưng cũng không biểu lộ ra điều gì.

Mặc dù cô chưa thấy anh cười bao giờ, nhưng vẻ mặt hiện tại của anh còn lạnh hơn cả mọi ngày. Có lẽ anh gặp phải chuyện gì đó, nếu không anh sẽ không sang đây chơi bài với Giang Việt.

Cô đi theo hai bố con, tiễn họ xuống dưới nhà. Cô nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói:

– Chúc anh ngủ ngon!

Phi Thuyền Nhỏ nhân lúc bố không chú ý, liền nhét miếng socola vào miệng. Thẩm Lạc trông thấy nhưng cũng không nói gì. Anh chỉ quay sang hỏi Bắc Vũ:

– Trưa mai ăn gì?

Bắc Vũ thấy bất ngờ. Không ngờ anh lại quan tâm đến bữa trưa như vậy. Sau đó cô mới nhún vai cười:

– Sao cũng được. Anh ăn gì thì em ăn đó. Dù sao cũng chỉ thêm một bộ bát đũa thôi mà.

Thẩm Lạc gật đầu, rồi lại hỏi:

– Em có kiêng món gì không?

Giọng anh rất nghiêm túc làm Bắc Vũ bắt đầu nghi ngờ ăn trưa là một việc vô cùng quan trọng.

Dù vậy nhưng cô cũng vội vàng lắc đầu:

– Không có, em không kiêng kị gì hết.

– Ừ.

Bắc Vũ nhìn anh một lúc nhưng không nhận ra điều gì lạ thường cả. Một lát sau cô mới đưa cho Thẩm Lạc mấy tờ tiền:

– Em đưa tiền ăn cho anh trước, không em lại quên mất.

Thẩm Lạc không nhận mà nói:

– Sau này nói.

Bắc Vũ hỏi:

– Vậy trả theo tháng hả?

Thẩm Lạc im lặng một lát:

– Nói sau.

Bắc Vũ tức tối bỏ tiền vào trong ví. Cô luôn cảm thấy không khí hiện tại rất kỳ lạ. Vì vậy cô vừa xoa đầu Phi Thuyền Nhỏ vừa tỏ vẻ rất thoải mái:

– Sau này không cần ăn đồ ăn bên ngoài nữa rồi. Cảm ơn hai bố con nhé.

Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ cùng trả lời cô:

– Không cần cảm ơn.

Bắc Vũ:...

Hơn mười một giờ sáng hôm sau, Bắc Vũ vừa làm xong việc thì Phi Thuyền Nhỏ đã hào hứng chạy vào báo cáo với cô:

– Chị ơi. Bố mua nhiều đồ ăn ngon lắm!

– Thế hả?

Bắc Vũ nghĩ một lát rồi nói:

– Chúng ta đi rửa rau giúp bố em đi!

Một người ăn chùa đúng cách là phải biết chủ động làm một số việc vặt.

Khi cô sang đến nơi, thì đã thấy Thẩm Lạc đang chuẩn bị nấu cơm rồi.

Bắc Vũ hỏi:

– Có cần em giúp gì không?

Thẩm Lạc quay đầu nhìn cô:

– Không cần.

Bắc Vũ đi vào đứng bên cạnh anh. Khi thấy chỗ nguyên liệu nấu ăn trên bàn thì kinh ngạc:

– Nhiều vậy hả? Sao cái gì anh cũng biết hết thế? Vừa học giỏi, chụp ảnh giỏi, ngay cả nấu ăn cũng giỏi nữa. Vợ cũ của anh nhất định sẽ hối hận!

Cô nói xong mới nhận ra là mình đã lỡ lời.

Phi Thuyền Nhỏ chỉ nói là không có mẹ. Như vậy thì Thẩm Lạc có vợ cũ hay không, vợ cũ mất rồi, hay là họ ly hôn thì không ai biết.

Bây giờ mình lại dùng hai từ "vợ cũ" thì không thích hợp lắm.

Nhưng mà cũng như cô từng nói, Thẩm Lạc rất giỏi. Nhưng mà gả cho một vị thiên tài ít nói, không biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ thế này, thì cuộc sống sẽ không thể bình thường được nữa.

Chắc cũng vì vậy mà anh trở thành ông bố độc thân nhỉ?

Thẩm Lạc quay sang nhìn cô. Mặc dù trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt tối om, sâu thẳm làm Bắc Vũ cảm thấy mất tự nhiên. Cô cười gượng một tiếng rồi nói sang chuyện khác:

– Có cần rửa gì không ạ?

– Anh chưa kết hôn, không có vợ cũ.

– Hả?

Cho nên là có con trước khi cưới, sinh con xong liền chia tay hả?

Bắc Vũ biết chuyện thế này ở nước ngoài có rất nhiều. Cô cũng không phải người nhiều chuyện, vì vậy cô chỉ "ồ" một cái rồi đi rửa rau.

Hai người đứng cạnh nhau, một người rửa rau, một người xắt đồ ăn.

Hai người không nói gì nữa, làm cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

Bắc Vũ lặng lẽ nhìn người bên cạnh. Anh hơi cúi đầu, sống mũi rất cao, gò má anh tuần. Ngay cả vẻ nghiêm túc lúc xắt thức ăn cũng làm anh đẹp hơn mọi ngày.

Ánh mắt của cô chuyển sang tay anh.

Ngón tay anh rất đẹp. Động tác xắt thức ăn của anh cũng rất đẹp.

Thật ra thì lúc trước cô không dám nghĩ tới cảnh Thẩm Lạc nấu ăn đâu. Nhưng mà bây giờ nhìn anh đứng trong bếp nấu ăn, cô lại thấy rất hòa hợp.

Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy tình huống hiện tại hơi mờ ám.

Một cô bạn đại học của cô từng than vãn là, chỉ cần nghĩ đến cảnh bạn trai mình từng nấu ăn cùng bạn gái cũ là cô ấy lại không chịu nổi. Vì theo cô ấy thấy, hai người cùng nhau nấu ăn còn đáng sợ hơn cả việc lên giường.

Mà hiện tại cô đang nấu ăn cùng một anh chàng.

Bắc Vũ nghĩ tới đây thì lập tức rùng mình. Cô rửa rau xong thì vội vàng lau tay rồi nói:

– Em ra đi chơi với Phi Thuyền Nhỏ nhé. Không ở đây làm phiền anh nữa.

Thẩm Lạc gật đầu, nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô.

Thẩm Lạc nấu ăn rất nhanh. Chỉ nửa tiếng sau, năm mặn một canh đã ra lò.

Hai mắt Bắc Vũ sáng bừng lên khi nhìn thấy cua xào cay, cá sóc chua ngọt, ngó sen xào, canh rau mầm, và cả món canh nấm nấu trong nồi đất trên bàn ăn.

– Tay nghề của anh không khác nào đầu bếp luôn.

Phi Thuyền Nhỏ mím môi:

– Em thích ăn món bố làm nhất đấy.

Thẩm Lạc đưa cơm cho cô và Phi Thuyền Nhỏ xong mới nói:

– Em không thích món gì thì cứ nói, để mai anh đổi món khác.

– Không có đâu!

Cô nhìn những món ăn trên bàn, rồi lại nhớ tới những hộp cơm ở quán. Đúng là mừng đến mức suýt khóc luôn. Đột nhiên cô lại nhớ tới vóc người của mình nên nói đùa:

– Em mà ăn cùng bố con anh một thời gian, chắc phải tăng lên vài cân mất.

Vì cô làm người mẫu ảnh, nên cô rất chú ý tới vóc dáng. Mặc dù để có vóc dáng đẹp thì phải tập thể dục, nhưng vẫn phải chú ý đến việc ăn uống nữa.

Thẩm Lạc ngẩng đầu lên nhìn cô:

– Em béo thêm một chút nữa sẽ càng đẹp.

Bắc Vũ cười:

– Vậy bây giờ em không đẹp hả?

Đây chỉ là một câu nói đùa thôi, không ngờ Thẩm Lạc lại trả lời rất nghiêm túc:

– Cũng đẹp.

Lần này đến lượt Bắc Vũ ngơ ngẩn. Cô không tin được là Thẩm Lạc khen cô đẹp.

Nếu không phải là mặt anh vẫn bình thản, thì cô còn tưởng là anh đang chơi trò mờ ám với cô đấy.

Cũng may Phi Thuyền Nhỏ đã phá vỡ sự lúng túng của Bắc Vũ:

– Em thấy chị đẹp nhất mà!

Bắc Vũ bật cười:

– Cảm ơn bé ngoan nhé!

Cô đang nói thì chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Cô nhìn tên người gọi rồi bấm nghe:

– Bạn Thiệu Vân Khê có việc gì sao?

– Trưa nay tớ có việc ở gần chỗ cậu, nên gọi cho cậu xem cậu có rảnh không ra đây ăn cơm với tớ.

Bắc Vũ cười:

– Cậu mà gọi sớm hơn một chút thì còn được. Bây giờ tớ đang ăn rồi.

Thiệu Vân Khê cười:

– Tớ gọi hỏi thử thôi. Nếu cậu ăn rồi thì tớ không làm phiền nữa nhé. À, mai cậu có bận gì không? Tớ mới về đây không lâu, lại chẳng quen ai cả, nên muốn rủ cậu đi chơi.

Bắc Vũ nhớ ra mai là thứ bảy:

– Tớ có lịch đi leo núi giả rồi.

– Được đó. Lâu lắm rồi tớ chưa đi.

– Vậy được, mai gặp ở đó nhé.

Cô nghe điện thoại xong thì mới phát hiện ra Thẩm Lạc đang nhìn cô.

Cô mỉm cười:

– Một người bạn cũ hẹn em đi leo núi giả.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Mai anh cũng định cho Phi Thuyền Nhỏ đi chơi. Đi cùng nhé?

Bắc Vũ cười:

– Được chứ!

Phi Thuyền Nhỏ:

– Ơ! Bố bảo là mai cho con đi thủy cung chơi cơ mà!

Thẩm Lạc nói:

– Sáng đi leo núi giả, chiều đi thủy cung.

Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:

– Hóa ra là vậy!

Sau khi ăn xong, Bắc Vũ đi về nhà.

Cô nằm trên ghế nghỉ ngơi rồi lại cảm thấy hoang đường.

Không ngờ cô lại có thể bình tĩnh ngồi ăn cơm với Thẩm Lạc đấy.

Một người mình từng yêu thầm.

Một người mới tình một đêm với mình.

Cô không biết mình nên khâm phục mình hay là Thẩm Lạc nữa.

Nhưng mà dạo này cô cảm thấy, anh không có lạnh lùng như lúc trước nữa.

Buổi tối, Bắc Vũ và Giang Việt mang một đống da về công ty. Vì lúc về đến nơi đã muộn, nên trong công ty chẳng còn ai. Bởi vậy dỡ hàng thuộc về Giang Việt. Nhưng mà Giang Việt mới bê được hai thùng về kho hàng, thì đã nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó anh ta túm lấy chìa khóa xe của Bắc Vũ rồi chạy đi mất.

Bắc Vũ không cần nghĩ cũng biết là ai gọi.

Cái người mà chỉ cần gọi một phát, là Giang Việt lập tức chạy tới thì chỉ có mỗi cô tình nhân trong mộng Lý Nhu của anh ta thôi.

Bắc Vũ lắc đầu thở dài. Trời bắt đầu nổi gió, chắc là sắp mưa rồi. Cô vội vàng xắn tay áo lên bê hàng.

Một người bê tận một trăm chiếc thùng giấy cũng không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu cứ để đó mà bị dính mưa thì càng phiền phức hơn.

Bắc Vũ vừa mắng Giang Việt vừa trèo lên xe.

Khi cô đang ôm một chiếc thùng, chuẩn bị xuống xe, thì lại bị Thẩm Lạc bê đi mất.

– Không... Không cần đâu ạ!

Bắc Vũ bất ngờ, sau đó mới nhận ra là Thẩm Lạc muốn giúp cô.

Nhưng mà Thẩm Lạc lại không để ý đến cô. Anh chỉ nói:

– Để anh bê cho!

– Như vậy thì ngại lắm.

Loại nhiệt tình này không hợp với vẻ lạnh lùng của anh đâu!

Thẩm Lạc nói:

– Phi Thuyền Nhỏ ngủ rồi. Anh đang định đi chạy bộ. Bây giờ bê cái này cũng giống nhau.

– Vậy thì cảm ơn anh nhé!

Nói xong thì cô lại quay lại bê một cái thùng khác.

Thẩm Lạc quay lại nhìn cô:

– Em đi xuống đi. Một mình anh bê là đủ rồi.

– Hả?

– Xuống dưới đi!

– Vâng!

Mặc dù Bắc Vũ cảm thấy hơi kì lạ, nhưng cô vẫn xuống xe theo lời anh, rồi dẫn anh vào kho hàng.

Mỗi lần Thẩm Lạc bê ba thùng. Đi qua đi lại hơn mấy chục lần. Khi anh đang bê hai chiếc thùng cuối cùng, thì trời đổ mưa.

Mặc dù Bắc Vũ không bê, nhưng cô vẫn luôn sắp xếp hàng ở trong kho. Khi nghe thấy tiếng mưa rơi, thì thở phào một cái, rồi vội vàng đi lấy nước cho Thẩm Lạc.

– Phiền anh quá!

Thẩm Lạc uống một ngụm rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Bắc Vũ cầm lon bia lên uống một ngụm lớn. Sau đó cô nói:

– Giang Nhị Cẩu chết tiệt. Nếu không có anh thì bọn em tổn thất lớn rồi.

– Tiện tay mà.

Bắc Vũ nhìn anh. Càng nhìn cô càng cảm thấy anh cũng dễ gần. Vì vậy cô giơ lon bia lên:

– Anh có uống không?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Cho anh một lon đi!

Bắc Vũ cười rồi đi vào phòng. Cô ôm tất cả mọi lon bia trong tủ lạnh ra:

– Đây là hàng Giang Nhị Cậu tích trữ. Tối nay chúng ta tiêu diệt hết chỗ này đi.

Thẩm Lạc cong môi lên, lộ ra một loại biểu tình gần giống với mỉm cười.

Nhưng vì nó quá nhanh nên Bắc Vũ cũng không rõ là anh có cười hay không nữa. Nhưng mà cái này không quan trọng. Quan trọng là Thẩm Lạc đã gật đầu đồng ý với kế hoạch của cô rồi.

Bắc Vũ thích uống bia, nhưng tửu lượng của cô lại rất dở. Cô chỉ cần uống mấy lon là sẽ say.

Mà cô còn thích vừa uống bia vừa nói chuyện nữa.

Thẩm Lạc uống rất chậm, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô. Sau khi nghe cô nói một đống linh tinh, thì anh đột nhiên mở miệng:

– Hôm qua em đi xem mắt hả?

– Đúng vậy!

– Kết quả thế nào?

Bắc Vũ xua tay:

– Anh đừng nhắc tới nữa. Cái người mà em gặp chính là người đã hại em bị mọi người hiểu lầm hồi cấp ba. Nhưng mà tên kia bây giờ trông rất lịch sự, khác hẳn ngày xưa rồi.

– Vậy à? Vậy em định hẹn hò với cậu ta hả?

Bắc Vũ đã hơi say, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mê ly. Cô nhìn anh, rồi lại nhìn xung quanh, sau đó đặt một ngón tay lên môi, nói thầm:

– Em nói với anh nhé. Em đi xem mắt là do bị mẹ em ép. Anh không biết bị phụ huynh giục cưới đáng sợ thế nào đâu. Vì giảm bớt phiền toái, nên em và Thiệu Vân Khê đã thương lượng với nhau là sẽ giả vờ hẹn hò, để bố mẹ không giục nữa.

Thẩm Lạc nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, cổ họng hơi động. Một lát sau anh mới hỏi tiếp:

– Vậy em không muốn kết hôn hả?

– Không muốn. Việc này không nằm trong bản kế hoạch của em. Đàn ông chẳng có ai tốt cả. Được rồi, em cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Nhưng em không muốn tốn sức vào một cuộc hôn nhân mờ mịt không thú vị.

Cô vỗ ngực một cái rồi nói tiếp:

– Khi nào có nhu cầu sinh lý, thì tìm một anh chàng đẹp trai làm bạn tình. Còn nếu lúc đó em có tiền thì em bao nuôi mấy ngôi sao luôn. Ha ha ha ha!

Thẩm Lạc nhìn cô:

– Vậy hả?

Bắc Vũ gật đầu:

– Đúng vậy! Dù sao em cũng không muốn yêu đương, càng không muốn kết hôn. Ở cái xã hội này thì không nên nói đến chuyện tình cảm. Anh có thấy Giang Nhị Cẩu không? Anh ấy và hoa khôi lớp anh dây dưa mười mấy năm rồi. Bây giờ người ta sắp lấy chồng rồi, mà gọi một cái anh ấy lại chạy tới. Chẳng biết yêu thương bản thân gì cả. Em không muốn trở thành người như anh ấy. Em muốn là một Bắc Vũ không sợ đao kiếm...

Cô nói xong thì nằm đó ngủ mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 31: Thỏa thuận
Thẩm Lạc đang định đứng dậy bế Bắc Vũ về phòng, thì Giang Việt đã xông vào:

– A ha! Bắt được rồi nhé!

Giang Việt nói xong thì rút ngay điện thoại ra chụp cảnh Bắc Vũ say rượu.

Khi anh định đăng ảnh lên weibo thì lại bị Thẩm Lạc giật mất điện thoại.

Thấy Thẩm Lạc xóa bức ảnh đó đi, thì Giang Việt kêu gào:

– Sao lại xóa? Nó chụp tôi bao nhiêu lần, tôi mới bắt được nó mỗi lần này!

Thẩm Lạc liếc Giang Việt:

– Ngây thơ!

Giang Việt nghe vậy thì bỏ điện thoại xuống:

– Thôi bỏ đi! Mà sao cậu lại ở đây?

– Cậu đoán xem?

Lúc này Giang Việt mới phát hiện trong kho chất đầy thùng hàng. Anh vỗ vai Thẩm Lạc:

– Tôi thấy trời mưa nên chạy vội về. Về đến nơi thấy cái xe trống không còn tưởng là một mình nó bê được hết. Hóa ra là cậu bê giúp. Cảm ơn nhé!

Thẩm Lạc gạt tay Giang Việt ra:

– Không cần cảm ơn.

Ánh mắt Thẩm Lạc lại đậu trên người Bắc Vũ.

Giang Việt gõ lên trán Bắc Vũ một cái. Cô gái đang ngủ đột nhiên gào lên:

– Giang Nhị Cẩu! Anh làm gì thế hả?

Bắc Vũ xoa chỗ bị đau rồi xông lên đánh Giang Việt.

Giang Việt vội vàng tránh ra xa:

– Bắc Miệng Rộng kia. Anh có lòng tốt gọi em dậy, mà em còn lấy oán trả ơn à? Em có còn lương tâm nữa không?

Bắc Vũ mới tỉnh dậy, nên chỉ lo đánh nhau với Giang Việt mà không để ý đến xung quanh.

Đến khi nghe thấy tiếng cười của Thẩm Lạc, cô mới nhận ra ở đây có cả người ngoài. Khi cô nhìn thấy người đó là ai thì hết say luôn.

– Anh vẫn còn ở đây à?

Cô cảm thấy rất bất ngờ vì anh đang cười, dù nụ cười kia rất nhạt.

– Hai anh em đi nghỉ đi, anh đi về đây.

– Cảm ơn anh nhé!

Thẩm Lạc lắc đầu, rồi đi về nhà.

Cho đến khi không nghe được tiếng bước chân của anh nữa, Giang Việt mới nói thầm với Bắc Vũ:

– Cậu ta cũng được đấy nhỉ? Em có cảm thấy trái tim lại rung lên không?

Bắc Vũ nhìn Giang Việt như nhìn một thằng ngốc:

– Anh tưởng em ngu giống anh à? Treo cổ trên một gốc cây mười mấy năm trời! Người ta sắp lấy chồng rồi, anh vẫn còn không chịu thôi. Anh tưởng anh là tình thánh à? Làm người thì phải biết tiến lên chứ cứ giậm chân tại chỗ như vậy à?

Giang Việt xoa mũi:

– Bây giờ anh cũng không biết phải làm gì nữa. Em cũng biết hoàn cảnh của cô ấy mà. Bố cô ấy đang bị bệnh, cô ấy không thể làm theo ý mình được. Dạo này cô ấy còn sụt cân nữa.

– Vậy còn anh thì sao? Nếu chị ấy mà thích anh thì sẽ không đòi chia tay với anh. Yêu đương, đính hôn đều nghe theo bố mẹ. Bây giờ là thời đại gì rồi? Không nghe lời bố mẹ có chết được không? Có mà chị ấy sợ phải chịu khổ với cái đồng lương giáo viên thể dục còm cõi của anh thì có. Người ta là con nhà giàu cơ mà.

Giang Việt thẫn thờ:

– Em đừng nói như vậy. Nếu anh mà có con gái, anh cũng không gả nó cho người giống như anh đâu. Cô ấy khác với em. Tính em mạnh mẽ từ nhỏ, bố mẹ em càng bắt ép em, thì em càng phản kháng. Cho nên em mới thấy cô ấy như vậy. Nhưng mà có một số người vốn dĩ đã yếu đuối rồi.

Bắc Vũ châm chọc:

– Bởi vậy mới cần có một lốp xe dự phòng là anh hả?

Giang Việt cười mấy tiếng rồi lảng sang chuyện khác:

– Anh nhận anh ngu được chưa? À, chuyện hôm qua em đi xem mắt còn chưa kể với anh đâu.

Bắc Vũ thờ ơ:

– Có gì mà kể. Người em đi xem mắt là Thiệu Vân Khê. Cậu ấy gặp em để xin lỗi ý mà!

– Thiệu Vân Khê hả? Nghe có vẻ quen quen.

– Chính là nam chính bỏ trốn trong tin đồn của em hồi cấp ba đấy.

– Mẹ! Nó còn dám vác mặt đến gặp em à? Nếu năm đó nó không chuyển trường, thì em sẽ bị đồn thành như vậy à?

Bắc Vũ không quan tâm:

– Bố mẹ cậu ta nghe thầy giáo nói, nên bắt cậu ta chuyển trường thì cậu ta làm gì được. Coi như em xui xẻo đi.

Giang Việt tức giận:

– Tốt nhất là nó đừng để anh bắt được, nếu không anh sẽ cho nó no đòn luôn.

Bắc Vũ cười:

– Lớn tướng rồi còn đòi đánh nhau. Anh đánh được mấy người hả? Nhưng mà cậu ta cũng không tệ lắm. Em đã đồng ý giả vờ yêu đương để lừa bố mẹ rồi.

Giang Việt lẩm bẩm:

– Giả vờ thì được. Nhưng đừng có mà làm thật đấy.

– Biết rồi.

Tám giờ sáng hôm sau, Bắc Vũ mới ra khỏi cửa.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, cô đã trông thấy Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ đứng bên ngoài rồi.

Hôm nay hai bố con họ mặc đồ thể thao màu nhạt, trông rất mát mắt.

Tuy Thẩm Lạc vẫn mang theo bộ mặt lạnh lùng, nhưng anh ăn mặc thế này trông rất trẻ trung.

Bắc Vũ phải thừa nhận rằng trong mắt cô Thẩm Lạc là người đẹp trai nhất.

Nhìn hai bố con họ làm cô cảm thấy vui vẻ hơn.

Yêu cái đẹp là không có thuốc chữa.

– Hôm nay chị thật xinh đẹp!

Phi Thuyền Nhỏ cười híp mắt với cô. Giọng nói ngọt như mật.

Bắc Vũ xoa má cậu bé rồi cười:

– Ui! Đây là con nhà ai mà đẹp trai thế này?

Phi Thuyền Nhỏ cười hì hì:

– Em là con bố Thẩm Lạc. Bố em là anh chàng đẹp trai, còn em là cậu bé đẹp trai.

Bắc Vũ bật cười, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc. Anh vẫn bình tĩnh như mọi ngày.

Aiz! Đẹp thì có đẹp, tiếc là cơ mặt bị liệt.

Bắc Vũ lái xe còn hai bố con Thẩm Lạc ngồi ở ghế sau.

Cả quãng đường chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít của Phi Thuyền Nhỏ và Bắc Vũ. Còn Thẩm Lạc thì làm bối cảnh phía sau.

Bắc Vũ có nhìn anh mấy lần, vẻ mặt anh rất bình thản, chắc là tâm trạng cũng khá tốt.

Lúc ba người đến phòng leo núi, Thiệu Vân Khê đã có mặt rồi.

Hôm nay anh ta mặc một bộ quần áo thể thao, đúng kiểu chàng trai ấm áp, thậm chí còn có vẻ trẻ hơn mặc âu phục.

Cũng phải thôi, độ tuổi này của anh ta cũng có thể gọi là đứa trẻ lớn.

Bắc Vũ đi tới chỗ anh ta, chậc chậc mấy cái rồi mới nói:

– Đây là trai trẻ trong truyền thuyết hả?

Thiệu Vân Khê còn chưa kịp nói gì, thì Thẩm Lạc đứng sau lưng cô đã hỏi nhỏ:

– Trai trẻ?

Lúc này Thiệu Vân Khê mới phát hiện có người đi cùng Bắc Vũ. Anh ta sửng sốt một chút rồi cười:

– Cậu dẫn bạn đi cùng à? Không giới thiệu sao?

Bắc Vũ nói:

– Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ, hàng xóm của tớ.

– Thẩm Lạc?

Thiệu Vân Khê nhìn anh chàng đối diện rồi hỏi:

– Không phải là Thẩm Lạc hồi cấp III đấy chứ?

Bắc Vũ cười:

– Chính là anh ấy đấy.

Thiệu Vân Khê hơi bất ngờ, rồi giơ tay về phía Thẩm Lạc:

– Em là Thiệu Vân Khê, bạn học cũ của Bắc Vũ.

Thẩm Lạc không nắm tay anh ta mà chỉ "ừ" một tiếng.

Thiệu Vân Khê lúng túng rút tay về rồi cười:

– Chúng ta đi chơi thôi.

Ở đây có chia ra khu trẻ em và khu người lớn. Sau khi Phi Thuyền Nhỏ kéo Bắc Vũ đi, thì chỉ còn lại hai anh chàng chơi với nhau.

Thiệu Vân Khê nhìn người đứng bên cạnh rồi cười:

– Em từng nghe mọi người nói về anh. Bốn năm trước bọn anh có hợp tác với công ty bọn em. Nhưng mà lúc đó em vẫn là thực tập sinh, nên không được gặp anh. Có một hôm em nhìn thấy hồ sơ của anh, mới biết là chúng ta từng học cùng trường cấp III.

Thẩm Lạc thản nhiên nói:

– Cậu nhớ nhầm người rồi!

– Vậy à?

Thiệu Vân Khê gãi đầu một cái nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

– Lâu rồi em không chơi. Chúng ta so một ván nhé?

Thẩm Lạc buộc dây an toàn:

– Được.

Hai người cùng đi tiến lên, Thiệu Vân Khê thuận miệng hỏi:

– Anh và Bắc Vũ biết nhau lâu rồi à?

Thẩm Lạc quay đầu lại nhìn cô gái đang chơi với Phi Thuyền Nhỏ rồi gật đầu.

Thiệu Vân Khê cười:

– Hồi học cấp III, em thấy cô ấy rất dễ thương. Mà sau bao nhiêu năm, cô ấy cũng chẳng thay đổi gì cả.

Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Em định theo đuổi cô ấy. Nhưng hình như cô ấy không có ý định tìm bạn trai. Anh là hàng xóm của cô ấy, vậy sau này phải nhờ anh giúp đỡ rồi.

Thẩm Lạc liếc anh ta một cái rồi nói:

– Bắt đầu đi.

Hai người xuất phát cùng một lúc, nhưng Thẩm Lạc lại linh hoạt hơn Thiệu Vân Khê, nên chỉ một lát sau, anh đã vượt lên trước.

Nhưng anh cũng không leo quá nhanh, mà chỉ giữ một tốc độ ổn định. Anh còn cố tình lắc lư trước mặt Thiệu Vân Khê để cản trở anh ta.

Thiệu Vân Khê định bám vào mỏm đá nào, thì anh sẽ dẫm lên nó, làm anh ta không leo lên được.

Lúc đầu Thiệu Vân Khê cũng không để ý, nhưng sau một thời gian thì anh ta cũng nhận ra Thẩm Lạc cố ý cản trở anh ta.

Hai người cứ dây dưa như vậy một lúc lâu, mà cũng chỉ leo được một nửa.

Thiệu Vân Khê luôn bị Thẩm Lạc chặn đường, nên cảm thấy bực bội. Anh ta định phản kích, nhưng khổ nỗi kỹ thuật không bằng người ta, nên bị trượt chân.

Mặc dù có dây an toàn rồi, nhưng anh ta cũng rất hoảng hốt.

Sau khi rơi xuống thì Thiệu Vân Khê ngồi luôn dưới đất, vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc. Lúc này Thẩm Lạc đã leo lên đến trên đỉnh. Anh đứng ở trên cao nhìn xuống bên dưới.

Ánh mắt của anh như đang mỉa mai Thiệu Vân Khê, làm anh ta giật mình. Anh ta có làm gì Thẩm Lạc đâu.

Khi Thẩm Lạc đi xuống, thì Thiệu Vân Khê đi tới nói với anh:

– Anh thật là giỏi! Em chịu thua.

Thẩm Lạc không nói gì.

Bắc Vũ dẫn Phi Thuyền Nhỏ đến chỗ hai người:

– Vừa nãy hai người mới thi đấu hả?

Thiệu Vân Khê xua tay:

– Tớ thua thảm luôn. Sau này phải chăm chỉ tập luyện hơn.

Bắc Vũ nghĩ thầm, Thẩm Lạc đi dã ngoại suốt, tất nhiên là phải hơn nhân viên văn phòng rồi.

Cô mỉm cười nói đùa:

– Một thanh niên mới hai mươi tuổi mà không chịu tập luyện. Cẩn thận béo phì đấy.

Thiệu Vân Khê cũng thuận nước đẩy thuyền luôn:

– Vậy sau này cậu đi đâu chơi nhớ rủ tớ nhé!

Bắc Vũ còn chưa kịp trả lời, Thẩm Lạc đã chen ngang vào giữa:

– Em có muốn đấu với anh không?

Bắc Vũ nhướn mày:

– Có!

Sau khi buộc dây an toàn xong, cô liền cười với Thẩm Lạc:

– Anh đừng nhường em nhé!

Thẩm Lạc mỉm cười rồi gật đầu.

Hai người cùng xuất phát.

Bắc Vũ thường xuyên đi leo núi giả, nên động tác rất thành thạo.

Hai người có vẻ ngang tài, gần như leo song song nhau.

Bắc Vũ là một người rất mâu thuẫn. Nhìn thì tưởng cô chẳng quan tâm, nhưng thực ra cô rất háo thắng.

Sau một hồi không thể vượt qua Thẩm Lạc, cô liền nghiến răng:

– Em không tin là em không thắng được anh!

Cô cố gắng leo nhanh hơn. Dần dần Thẩm Lạc đã tụt lại phía sau.

Lúc sắp đến đỉnh núi, Bắc Vũ thấy mình sắp thắng liền vênh váo. Và sau cô cô bị trượt chân.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Lạc đã ôm lấy cô:

– Cẩn thận!

Bắc Vũ bám vào mỏm đá rồi thở phào:

– Một chút nữa.

Cô quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Không biết vì sao tim cô lại đập thật nhanh. Cô cố gắng che giấu sự khác thường của mình bằng cách mỉm cười:

– Vậy là anh thắng rồi. (Câu gốc là "Vậy là anh lời nhé". Ý của bạn Bắc là nếu cô không trượt chân thì Thẩm Lạc còn lâu mới thắng.)

Thẩm Lạc bỏ cô ra:

– Anh thua.

Nói xong liền đi xuống dưới.

Bắc Vũ nhìn động tác của anh. Bây giờ cô có thể chắc chắn là ban nãy anh nhường cho cô.

Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Giống hệt cô nhóc cố gắng tập đàn để thu hút sự chú ý của anh. Chắc anh cảm thấy buồn cười lắm nhỉ?

Thiệu Vân Khê đi đến bên cạnh Thẩm Lạc, rồi nói nhỏ:

– Em còn tưởng anh sẽ giúp em. Hóa ra lại là đối thủ cạnh tranh.

Anh ta là nam nên anh ta có thể nhận ra ý đồ của Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nhìn anh ta một cái rồi lại đưa mắt tìm Bắc Vũ.

Vì phải buộc dây an toàn, nên đường cong cơ thể của Bắc Vũ đều rất rõ ràng.

Ánh mắt Thẩm Lạc hơi dao động.

Cô vừa xuống dưới, Thiệu Vân Khê đã chạy tới:

– Quả nhiên cậu cũng là cao thủ. Sau này tớ phải đi theo cậu kiếm ăn mới được.

Vừa rồi leo quá nhanh, nên bây giờ Bắc Vũ vẫn còn đang thở gấp. Cô thuận miệng nói:

– Không có gì.

Sau khi kết thúc hoạt động leo núi, Bắc Vũ cảm thấy hơi mệt, nên định về nhà nghỉ ngơi. Nhưng Phi Thuyền Nhỏ lại rủ cô đi thủy cung chơi. Mà cô lại không nỡ từ chối cậu nhóc.

Thiệu Vân Khê đã quyết định sẽ đi theo Bắc Vũ, vì vậy cũng đi theo luôn.

Bốn người ăn trưa xong rồi mới tới thủy cung.

Bắc Vũ đi chơi cả một ngày liền cảm thấy mệt rũ rượi.

Đi chơi xong thì đến giờ ăn tối.

Vì tâm trạng của Bắc Vũ khá tốt, với lại cô cũng khá mệt nên có uống một ít rượu.

Sau khi ăn xong, Thiệu Vân Khê định đưa ba người về, nhưng lại bị Thẩm Lạc từ chối:

– Không cần. Tôi có thể lái xe.

Thiệu Vân Khê còn định nói thêm, nhưng Bắc Vũ đã xua tay:

– Bọn tớ đi về được mà. Cậu cũng về nghỉ đi!

Bắc Vũ nói xong thì chui vào xe ngồi rồi nhắm mắt lại.

Thẩm Lạc nhìn Phi Thuyền Nhỏ ngồi vào ghế, rồi mới lái xe:

– Phi Thuyền Nhỏ chăm sóc chị nhé!

Phi Thuyền Nhỏ nhìn người đang nghiêng ngả trên ghế, thì gật đầu:

– Vâng.

Sau đó chiếc xe bay vụt đi, để lại một mình Thiệu Vân Khê ở đó với một làn khói bụi.

Anh ta xoa mũi.

Kế hoạch ôn lại mộng đẹp thời niên thiếu của anh ta còn chưa kịp bắt đầu, mà đã có tình địch nhảy ra ngăn cản rồi.

Xuất sư bất lợi! Xuất sư bất lợi!

Nửa tiếng sau, chiếc xe của Bắc Vũ đã đến ngõ.

Anh lái xe rất vững, nên cả Bắc Vũ và Phi Thuyền Nhỏ đều ngủ mất rồi.

Thẩm Lạc xuống xe. Anh nhìn sang căn nhà đối diện, cả nhà tối om, không biết Giang Việt lại lê đi đâu rồi.

Anh gọi Bắc Vũ mấy câu. Cô thì vẫn ngủ, còn Phi Thuyền Nhỏ bên cạnh lại bị đánh thức:

– Về đến nhà rồi ạ?

Thẩm Lạc gật đầu rồi bế cậu bé xuống xe. Sau đó anh lại cúi người bế Bắc Vũ ra.

Vậy mà cô vẫn không tỉnh. Có vẻ cô còn cảm thấy nằm trong lòng anh rất thoải mái, nên càng dịch vào gần anh hơn.

– Bố bế chị đi đâu đấy?

Phi Thuyền Nhỏ thấy anh bế Bắc Vũ về nhà thì lên tiếng hỏi.

– Chị ngủ mất rồi, mà nhà chị lại không có ai, nên bố định để chị ngủ ở nhà mình.

Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:

– Vậy chúng ta đừng đánh thức chị.

Trẻ con thật là đơn thuần.

Thẩm Lạc bế Bắc Vũ vào phòng mình, rồi đi tắm rửa cho Phi Thuyền Nhỏ.

Nửa tiếng sau anh mới quay về phòng mình.

Mà cô gái nửa tiếng trước còn ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, nay đã chỉ còn lại một chiếc quần lót.

Lúc đi ngủ, Bắc Vũ không thích bị gò bó, nên trong lúc mơ màng cảm thấy không thoải mái, cô liền cởi hết quần áo luôn.

Dáng người cô rất đẹp.

Khi cô nằm, chỗ xương bướm hơi nhô lên. Nhìn từ chỗ đó xuống dưới là đến vòng eo nhỏ xinh, và bộ mông xinh đẹp.

Yết hầu của Thẩm Lạc hơi động. Anh lại nhớ tới đêm hôm đó.

Lúc đó anh cũng hơi mơ màng, cả người như chìm trong màn sương mù vậy. Thế nhưng cảnh tượng đêm đó lại cứ xuất hiện trong giấc mộng của anh.

Hình như đêm hôm đó, một thứ gì đó trong cơ thể anh đã được thả ra. Rất nhiều cảm xúc anh vốn không hiểu nay đã được trải nghiệm.

Anh vốn cho rằng những thứ đó không liên quan gì tới anh cả. Nhưng hiện tại nó đang dụ dỗ anh, dẫn dắt anh đi bắt lấy nó.

Anh tiến lên phía trước, ánh mắt chạm vào mảng lưng trần của Bắc Vũ. Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi kéo chăn lên cho cô.

Sau đó anh đi ra bàn, mở máy vi tính lên, rồi bắt đầu gõ chữ.

Bắc Vũ vừa cảm thấy mình sẽ được ngủ một giấc thật dài, thì cô đã bị đánh thức.

Đầu óc cô vẫn còn mơ màng. Sau khi đi vệ sinh xong, cô lại ngã xuống giường.

Nhưng chỉ hai phút sau, cô lại mở mắt ra. Ánh mắt cô chạm vào chiếc đèn xa lạ trên tủ đầu giường. Sau đó cô ngồi bật dậy. Và sau đó nữa, cô liền nhìn thấy Thẩm Lạc đang nhìn cô.

– Em ở đâu đây?

– Phòng của anh.

– À!

Dù sao cô cũng mới tỉnh dậy, nên đầu óc cũng không có tỉnh táo lắm. Đến khi cô nhận ra mình không mặc đồ thì vội vàng giơ tay lên che ngực, rồi hỏi Thẩm Lạc:

– Chúng ta lại làm gì à?

Thẩm Lạc vẫn bình tĩnh như cũ:

– Em ngủ quá say, nên anh không đánh thức em. Nhà em lại không có ai, nên anh mới đưa em về đây. Quần áo là tự em cởi, anh không có đụng vào em.

Bắc Vũ âm thầm đếm ngón tay. Một câu khoảng hai ba chục chữ. Kết cấu rõ ràng, cũng rất dễ hiểu. Chứng tỏ anh không có vấn đề về cách biểu đạt mà chỉ là không thích nói chuyện thôi.

Cô thở phào một hơi, rồi nhặt quần áo dưới đất lên:

– Xin lỗi vì đã làm phiền anh.

Thẩm Lạc nói:

– Anh cảm thấy sau này em không nên uống rượu ở bên ngoài.

– Hả? À vâng.

Cô mặc quần áo xong liền đứng dậy:

– Vậy em về nhà đây!

– Khoan đã!

Thẩm Lạc gọi cô lại.

– Có việc gì ạ?

Cô quay lại nhìn anh, rất cố gắng để vẻ mặt mình như bình thường.

Thẩm Lạc chỉ vào chiếc ghế trước mặt, ý bảo cô ngồi xuống.

Bắc Vũ thấy anh nghiêm túc như vậy thì cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Thẩm Lạc nhìn cô:

– Em không muốn kết hôn đúng không?

Bắc Vũ không hiểu vì sao anh lại hỏi cô cái này, nhưng cô cũng vẫn trả lời đúng sự thật:

– Trước mắt là như vậy.

– Cũng không muốn yêu đương hả?

– Vâng. Em thấy rất phiền phức.

Rốt cuộc anh muốn nói gì hả?

– Cho nên em định sau này có tiền thì bao trai trẻ, hoặc là tìm một người đẹp trai, không dây dưa lằng nhằng làm bạn tình.

Gì vậy?

Bắc Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mà đầu óc mờ mịt. Sao cô lại thấy mấy câu này quen quen nhỉ? À, hình như hôm qua cô có nói với anh như vậy.

Cô cười gượng:

– Cái đó... Em chỉ nói bừa thôi.

– Rượu vào lời ra.

Bắc Vũ không hiểu vì sao cái người xưa nay ít nói này, lại muốn nói mấy thứ này với mình. Cô xoa trán:

– Vâng vâng vâng. Đây là suy nghĩ trong lòng em đấy. Không phạm pháp chứ?

Cứ như tra khảo tội phạm ý.

Thẩm Lạc đưa cho cô một tờ giấy:

– Em xem cái này đi.

– Cái gì vậy?

Bắc Vũ nhận lấy tờ giấy. Vừa cúi đầu liền nhìn thấy chữ "Hiệp ước" to đùng. Cô không hiểu gì hết nên lại đọc tiếp bên dưới. Sau đó cô ngồi ngốc trên ghế luôn.

Thẩm Lạc nói:

– Vừa hay anh cũng không định kết hôn, yêu đương giống em. Nếu em định tìm một người làm bạn tình, thì anh thấy anh rất phù hợp.

Anh nói xong thì đứng dậy:

– Chắc anh cũng được coi là đẹp trai. Mà anh cũng không có tính dây dưa lằng nhằng.

Sau khi nói xong câu đó thì anh lại tiếp tục cởi quần áo.

– Anh làm gì đó?

Bắc Vũ khiếp sợ nhìn anh.

Thẩm Lạc nói:

– Nếu em không yên tâm thì có thể kiểm tra hàng.

Bắc Vũ cảm thấy cả thế giới đều rối tung.

Đàn ông tìm bạn tình cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng chắc chỉ có mình Thẩm Lạc mới xách một tờ hiệp ước đi tìm như vậy thôi.

Quả nhiên thế giới của thiên tài người phàm không thể hiểu được.

Cô ném tờ giấy lên giường rồi nhìn Thẩm Lạc:

– Anh nghiêm túc hả?

Thẩm Lạc gật đầu:

– Em muốn tìm người như vậy mà? Hay là em cảm thấy anh không đủ tiêu chuẩn?

Bắc Vũ lắc đầu:

– Em đi về trước đây.

Sau đó cô chạy vội về nhà như bị ma đuổi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 32: Có độc
Bắc Vũ chạy như điên về phòng mình rồi bổ nhào lên giường.

Có lẽ cô đã ngủ quá nhiều, nên bây giờ đầu óc cô rất tỉnh táo. Vì vậy cô không thể phủ nhận việc ban nãy là sự thật.

Cô đấm vào chiếc gối một cái rồi ngồi bật dậy. Sau đó cô mới nhận ra, cô còn cầm cả tờ giấy Thẩm Lạc đưa cho cô về.

Cô lại cầm tờ giấy lên, đọc lại một lần nữa.

Lời ít ý nhiều, đúng là phong cách của Thẩm Lạc.

Căn cứ vào quan điểm về tình yêu và hôn nhân của cả hai bên, cùng với nguyên tác công bằng, tự nguyện, trung thực, hai bên chính thức trở thành bạn tình của nhau, cũng tuân thủ những nguyên tắc dưới đây:

Hai bên không được can thiệp vào cuộc sống của đối phương, không được gây phiền hà đến đời sống tình cảm của đối phương.

Thỏa thuận này có tính độc quyền, hai bên phải cam kết rằng mình sẽ duy trì quan hệ 1-1.

Thời hạn của thỏa thuận này là vĩnh cửu.

Bắc Vũ mím môi, giọng văn nghiêm túc, ai không biết thì tưởng là thỏa thuận kết hôn mất.

Nếu người khác mà nói với cô như này: Em không muốn kết hôn, không muốn yêu đương, chỉ muốn tìm bạn tình thôi đúng không? Rất tốt, anh cũng giống em. Vậy chúng ta làm bạn tình đi!

Thì có khi cô còn cảm thấy mình đang bị xúc phạm.

Nhưng người đó lại là Thẩm Lạc. Nếu là anh thì mọi chuyện lại khác hẳn.

Vì cô không cảm nhận được sự trêu chọc, cợt nhả trên người anh.

Mà trông anh lại như đang làm chuyện gì rất bình thường vậy.

Cô nói là không muốn yêu đương, không muốn kết hôn chỉ là lời nói đùa sau khi thất vọng về tình yêu và đàn ông thôi. Nhưng hình như Thẩm Lạc lại thật sự có ý định và kế hoạch như vậy. Mà vừa hay anh lại gặp được một người có chung suy nghĩ nên mới đề nghị như vậy.

Sự nghiêm túc của anh làm cô cảm thấy mình được tôn trọng.

Thật là lộn xộn!

Bắc Vũ nhìn tờ thỏa thuận kia, đột nhiên cô cảm thấy bực mình.

Mà cô cũng biết rõ vì sao mình bực bội.

Nếu mà anh chàng mình từng thích tỏ tình với mình, thì dù cô có còn thích anh ấy nữa không, cô cũng sẽ rất vui vẻ.

Nhưng nếu anh chỉ mời cô làm bạn tình, thì loại cảm xúc này thật là khó diễn tả.

Gương mặt tuấn tú, nghiêm túc của Thẩm Lạc lại xuất hiện trong đầu cô. Cô bĩu môi một cái, bỏ tờ thỏa thuận sang một bên, rồi ngã xuống giường.

Thế giới này quá khó hiểu. Cô quyết định đi ngủ.

Hôm sau, Bắc Vũ có hẹn với hai cô bạn thân nên ra cửa từ sớm.

Lúc cô ra cửa thì Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ đang tập thể dục buổi sáng trên sân thượng.

Phi Thuyền Nhỏ nghe thấy tiếng động bên dưới liền chạy ra lan can gọi cô:

– Chị đi ra ngoài à?

Bắc Vũ đang vẫy tay chào cậu bé, thì trông thấy Thẩm Lạc cũng đi tới. Cô lập tức chui vào trong xe rồi biến mất như một làn khói.

Cuộc hẹn lần này là vì Triệu Hiểu Tĩnh thất tình. Sau khi hai bên gia đình đã gặp gỡ để bàn chuyện cưới xin, thì cô ấy bắt được bạn trai ngoại tình.

Chuyện cưới xin tan nát, tình cảm mấy năm trời coi như là nuôi chó.

Lúc Bắc Vũ chạy đến nơi, thì Trâu Miểu đang an ủi cô ấy:

– Lúc trước tớ nói với cậu là thằng chó Hoàng Trung này không thể tin được, mà cậu cứ nhất quyết đi theo nó. Nhưng mà phát hiện từ bây giờ còn hơn là sau khi cưới. Có phải cậu không tìm được ai tốt hơn nó đâu!

Triệu Hiểu Tĩnh lau nước mắt:

– Nếu tớ cũng nghĩ thoáng được như cậu và Bắc Vũ thì thật là tốt.

Trâu Miểu nhếch môi:

– Gì chứ? Tớ như vậy là do tớ biết đàn ông không có ai tốt đẹp. So với việc bị đám đàn ông đùa bỡn tình cảm, thì tớ thà không cần gì cả, cứ việc tiêu tiền của bọn họ còn hơn.

Trâu Miểu rất xinh đẹp, lại còn biết cách ăn mặc nữa. Mấy năm nay cô ấy thay bạn trai còn chăm hơn cả thay quần áo. Với lại cô ấy chỉ tìm người có tiền thôi. Dù sao cũng chả yêu đương gì, nên cô ấy bị bỏ hay cô ấy bỏ cũng chả có vấn đề gì. Cứ đưa tiền cho cô ấy tiêu là được.

Trâu Miểu thấy Bắc Vũ tới thì nói:

– Nếu tớ mà kiếm được nhiều tiền như Mưa Nhỏ, thì cần gì phải dây dưa với đám đàn ông chứ. Nuôi trai trẻ sướng hơn nhiều.

Bắc Vũ cười cười. Sau đó khuôn mặt Thẩm Lạc lại nhảy ra trong đầu cô. Cô vội vàng lắc đầu xua đuổi gương mặt của anh đi. Bắc Vũ thấy Triệu Hiểu Tĩnh vẫn còn khóc thì nói:

– Miểu Miểu nói đúng đấy. May mà cậu phát hiện ra sớm, đỡ phải chịu thiệt thòi.

Triệu Hiểu Tĩnh nói:

– Nói thì nói vậy, nhưng ba năm nay tớ hết lòng hết dạ vì anh ta. Sau này làm sao mà yêu người khác được nữa.

Trâu Miểu xì một tiếng, rồi châm một điếu thuốc:

– Bao nhiêu tuổi rồi còn yêu với chả đương? Dính vào cái gì chứ đừng dính vào tình cảm. Thứ không đáng tin nhất trên đời này chính là tình yêu. Cậu mà gửi gắm tình cảm của mình cho người khác, thì cậu ngu hết thuốc chữa rồi. Tớ nói cho cậu biết, cái thứ tình cảm mờ mịt đó, làm sao sánh bằng một chiếc túi đắt tiền, một thỏi son môi đẹp, hoặc một đêm vui vẻ chứ? Mưa Nhỏ, cậu thấy có đúng không?

Bắc Vũ bật cười:

– Cô Trâu nói đúng ạ!

Trâu Miểu vỗ vai Triệu Hiểu Tĩnh:

– Cậu mà không tin thì lát nữa tớ kiếm một anh chàng đẹp trai cho cậu ngủ một đêm. Sáng mai cậu sẽ chẳng biết thằng chó Hoàng Trung kia là ai nữa luôn.

Triệu Hiểu Tĩnh cười:

– Tớ không giống cậu đâu.

Trâu Miểu bĩu môi:

– Thôi đi, mười mấy tuổi cậu đã bị dụ lên giường rồi, còn giả vờ thuần khiết với tớ à? Cậu mà nói là Mưa Nhỏ thì tớ còn tin.

Triệu Hiểu Tĩnh nói:

– Mưa Nhỏ là ánh mắt cao, nên mới nhìn trúng ai cả.

Trâu Miểu lại nghĩ đến một chuyện:

– Mưa Nhỏ, cậu vẫn còn là xử nữ hả?

Bắc Vũ nhướn mày:

– Đương nhiên là không.

– Cậu làm gì có bạn trai nhỉ?

Bắc Vũ cười:

– Ai bảo là nhất định phải có bạn trai chứ? Chẳng lẽ tớ không thể có một mối tình chóng vánh à?

Trâu Miểu gật đầu:

– Tớ biết là cậu sẽ không ngốc mà. Nếu tớ mà có bản lĩnh kiếm tiền như cậu, thì tớ cũng chả thèm bạn trai gì cả. Nhỡ đâu lại vớ phải một tên khốn nạn, muốn moi tiền của tớ. Chi bằng cứ hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ *** của đàn ông cho sướng.

*** của đàn ông?

Trong đầu Bắc Vũ xuất hiện hình ảnh Thẩm Lạc không mặc đồ.

A! Mình nghĩ cái gì thế này?

Triệu Hiểu Tĩnh xoa mắt:

– Đúng đấy Mưa Nhỏ. Cậu phải lấy tớ làm gương, đừng trao tình cảm cho thằng nào cả. Cậu vừa xinh đẹp, lại còn có tiền. Cậu muốn sống sao cũng được hết. Tổng giám đốc của công ty tớ là một nữ doanh nhân. Chị ấy sắp bốn mươi rồi nhưng vẫn chưa lấy chồng. Không phải là chị ấy ế, mà là chị ấy không muốn kết hôn. Trong số bạn trai của chị ấy cũng có người không phải vì tiền mà cam tâm tình nguyện ở bên chị ấy. Vậy mà chúng ta hết lòng hết dạ vì đàn ông thì lại bị đối xử tệ bạc.

Bắc Vũ càng nghe càng cảm thấy là lạ:

– Tớ đến đây an ủi cậu mà. Sao bây giờ lại thành hai cậu cổ vũ tớ đi chơi trai thế?

Trâu Miểu nói:

– Không phải bọn tớ khích lệ cậu đi chơi trai. Mà bọn tớ đang khuyên cậu nên hưởng thụ cuộc sống. Nếu cậu không muốn yêu đương, kết hôn, thì phải thừa dịp còn trẻ mà gưởng thụ đi. Cậu làm việc suốt ngày không phải là để kiếm tiền hưởng thụ à? Mà cậu nói xem, cậu ở riêng, lại còn thích đi cắm trại, mà sao tớ chẳng thấy cậu kiếm được cuộc tình nào thế? Thật là lãng phí!

Bắc Vũ bật cười:

– Nghe hai cậu nói vậy tớ cũng thấy mình có lỗi rồi! Tớ cũng muốn lắm chứ, mà chẳng thấy gặp được ai hợp mắt cả.

Trâu Miểu hỏi:

– Vậy người kia thì sao?

– Ai cơ?

– Cái người cậu từng ngủ cùng đấy. Hợp mắt chứ?

Bắc Vũ chần chờ một lát, tự dưng lại cảm thấy chột dạ:

– Chắc là... vậy nhỉ?

Trâu Miểu phẩy tay:

– Mắt cậu quá cao. Nếu đã gặp được một người hợp mắt, thì cứ tiếp tục dùng thôi!

– Hả? À!

Bắc Vũ bê cốc cà phê lên nhấp một ngụm để che giấu sự mất tự nhiên của mình.

Cứ nghĩ đến Thẩm Lạc cô lại cảm thấy hốt hoảng.

Sau khi nghe Trâu Miểu bàn luận về đàn ông và tình yêu xong, thì ba người rủ nhau đi dạo phố. Đến khi trời tối thì Triệu Hiểu Tĩnh cũng thấy đỡ buồn bảy tám phần rồi.

Ba người lại rủ nhau đi uống rượu.

Bắc Vũ cũng định uống rượu, nhưng cô lại nhớ tới lời đề nghị không uống rượu ở bên ngoài của Thẩm Lạc.

Đúng là tửu lượng của cô quá kém, nên cô gọi một ly nước trái cây.

Trâu Miểu hỏi cô làm sao, thì cô nói là dạo này không khỏe nên bác sĩ bảo phải kiêng rượu.

Ba cô gái xinh đẹp vừa ngồi xuống bàn, thì lập tức có người tới bắt chuyện. Trâu Miểu và Triệu Hiểu Tĩnh đều được mời ra nhảy, chỉ còn lại mình Bắc Vũ ở bàn.

Cô nhìn sàn nhảy sặc sỡ sắc màu. Hình như Triệu Hiểu Tĩnh đã quên mất mình đang thất tình rồi. Cô ấy đang cười rất vui vẻ với anh chàng mới quen.

Bỗng nhiên cô lại hiểu vì sao trên đời lại có nhiều người thích ăn vụng như vậy. Có lẽ là đó đúng là một chuyện vui sướng đấy.

Tất nhiên cũng có người đến tìm Bắc Vũ, chẳng qua đúng như lời Triệu Hiểu Tĩnh và Trâu Miểu nói, ánh mắt cô quá cao. Nên dù cô cũng muốn thử, nhưng khi nhìn thấy mục đích lộ liễu của bọn họ, cô liền cảm thấy không thể thích nổi. Cho dù có một hai người trông cũng khá được.

Sau khi ra khỏi quán bar, Triệu Hiểu Tĩnh và Trâu Miểu đi hưởng thụ cuộc sống với hai anh chàng mới quen.

Triệu Hiểu Tĩnh buổi sáng vẫn còn khóc lóc kêu gào nay đã quên hết mọi thứ.

Tình yêu đúng là rất buồn cười.

Bắc Vũ lái xe về nhà.

Mấy năm nay cô cũng không gặp hai cô bạn thân này mấy.

Cuộc sống khác nhau thì sẽ tự trở nên xa lạ.

Cô không đồng ý với lời Trâu Miểu nói. Nhưng cô phải thừa nhận là thái độ bi quan của Trâu Miểu cũng giống hệt với cuộc sống của cô ấy.

Mà cô có thể giữ mình đến tận lúc này, cũng chỉ là do cô vẫn còn sự kiêu ngạo trong lòng. Cô coi thường loại người tùy tiện, mà người lọt vào mắt cô thì vô cùng ít ỏi.

Nhưng mà Trâu Miểu nói cũng đúng, không yêu đương thì cũng phải *** nhỉ!

Đời người có mấy chục năm ngắn ngủi, tuổi thanh xuân thì lại càng ngắn, cần gì phải kiềm chế dục vọng chứ?

Mặc dù lời này có vẻ thô, nhưng mà cũng có chỗ đúng của nó.

Cô không phải là cô nhóc mười mấy tuổi. Vào lúc đêm khuya tịch mịch, cô cũng cần phải giải tỏa dục vọng.

Sau khi về đến nhà, cô nằm trên giường, cầm tờ giấy kia lên xem, rồi lại ném nó ra.

Nhưng một lát sau cô lại cầm nó lên.

Rõ ràng cô cảm thấy nó rất hoang đường, nhưng chẳng hiểu sao lại cứ bị nó dao động.

– Ánh mắt cậu quá cao. Tìm được người hợp mắt, thì cứ dùng tiếp thôi!

Lời của Trâu Miểu vang lên.

Vì vậy cô cứ cầm lên, rồi lại thả xuống.

Có độc rồi!

Bắc Vũ hét lên hai tiếng rồi ngồi dậy. Sau đó cô cầm tờ giấy kia lên, chạy ra ngoài.

Lúc này đã gần mười một giờ. Cô đi sang nhà đối diện, hít sâu một hơi rồi bấm chuông cửa.

Thẩm Lạc đi tới mở cửa. Có lẽ anh mới tắm xong nên tóc vẫn còn ướt.

Bắc Vũ giơ tờ giấy trong tay lên, hắng giọng một cái, rồi nói:

– Em muốn sửa lại một chút rồi mới có thể ký tên được.

Thẩm Lạc hơi ngẩn ra, rồi bảo cô vào nhà:

– Em có thể bổ sung thêm những điều kiện mà em muốn thêm vào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 33: Yêu đương vụng trộm
Bóng đêm yên tĩnh.

Trong căn phòng khách theo phong cách cổ xưa, Bắc Vũ và Thẩm Lạc ngồi đối diện với nhau.

Trước mặt Bắc Vũ là một chén nước ấm mà Thẩm Lạc mới rót cho cô. Hai người ngồi rất ngay ngắn, như thể họ đang có một cuộc đàm phán quan trọng vậy.

Bắc Vũ bưng chén nước lên uống. Lần đầu tiên làm loại chuyện này, nên cô thấy rất căng thẳng.

Sau khi uống một chén nước ấm, thì cô đã bình tĩnh lại.

Cô hắng giọng rồi nói:

– Em là người rất sợ phiền phức. Nên trước khi nói chuyện về bản thỏa thuận, em có một số vấn đề cần hỏi cho rõ ràng, để tránh những rắc rối không cần thiết xảy ra.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Em hỏi đi.

Bắc Vũ hơi do dự rồi hỏi dò:

– Anh và Lí Đồng... ừm, em không có ý gì đâu. Em chỉ không muốn dính vào một mối quan hệ rắc rối thôi.

Thẩm Lạc nhíu mày. Anh không nói gì cả mà chỉ yên lặng đi vào phòng. Một lát sau anh mới mang một bản tài liệu ra.

Anh đưa tài liệu cho Bắc Vũ.

Bắc Vũ không hiểu, nên mở nó ra xem. Đây là một bản hợp đồng. Hợp đồng của Thẩm Lạc và tạp chí nơi Lí Đồng làm việc.

Lúc này Thẩm Lạc mới lên tiếng:

– Lí Đồng hẹn anh để bàn bạc về vấn đề xuất bản độc quyền cho các tác phẩm của anh. Mấy tháng trước cô ấy vẫn luôn liên lạc với anh. Điều kiện và thái độ đều rất tốt. Lúc đầu anh không định ký, nhưng anh còn phải nuôi con nữa, nên cuối cùng cũng ủy quyền cho họ.

Bắc Vũ biết anh là một ông bố độc thân, nhưng Phi Thuyền Nhỏ lại không hề giống với những đứa bé sống trong gia đình đơn thân. Không nói đến việc cậu bé trắng trẻo mập mạp, mà chỉ riêng chi phí ăn mặc, đồ chơi,... cũng đã rất cao rồi. Còn tiền thuê nhà nữa. Đúng là rất tốn tiền.

Cô bĩu môi rồi trả hợp đồng lại cho anh.

– Nếu chỉ bàn về công việc, thì giữa ban ngày anh kéo rèm cửa vào làm gì?

Cô không phát hiện ra sự ghen tuông trong lời nói của mình.

Thẩm Lạc nhìn cô:

– Đó là phòng tối. Lí Đồng chờ anh rửa ảnh.

– Hả? Được rồi.

Bắc Vũ vẫn còn hậm hực. Cô nghĩ một lát rồi lại hỏi:

– Em còn một vấn đề quan trọng nữa.

Thẩm Lạc gật đầu bảo cô nói tiếp.

– Em muốn xác nhận xem anh và vợ cũ hoặc bạn gái cũ có còn vẫn đề gì không. Vì em không thích rắc rối.

– Cái này thì em có thể yên tâm. Lúc trước anh đã nói là anh chưa kết hôn. Cho nên anh không có vợ cũ, cũng không có bạn gái cũ.

Bắc Vũ kinh ngạc:

– Hả? Vậy Phi Thuyền Nhỏ ở đâu ra? Không phải là sản phẩm của tình một đêm đấy chứ?

Thẩm Lạc nhíu mày:

– Không phải

Lúc đầu Bắc Vũ cũng không định hỏi quá nhiều. Nhưng vì nghe anh phủ định tất cả mọi vấn đề, trong đầu cô lại nhảy ra câu nói đùa khi trước, nên hỏi:

– Chẳng lẽ anh đi làm thụ tinh ống nghiệm?

Một anh chàng không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, thì dùng cách này để có con cũng không phải chuyện gì lạ cả.

Thẩm Lạc nhìn cô một lát, có vẻ như đang do dự điều gì. Cuối cùng anh mới khẽ gật đầu.

Bắc Vũ lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Thảo nào Phi Thuyền Nhỏ nói là mình không có mẹ.

– Anh không thấy là để con mình vừa mới sinh ra đã không có mẹ là rất ích kỉ hả?

Thẩm Lạc có vẻ không thèm quan tâm đến vấn đề này. Anh chỉ thản nhiên nói:

– Anh không nghĩ nhiều như vậy. Với lại đến lúc Phi Thuyền Nhỏ muốn tìm vợ cho anh, anh mới biết là nó cần một người mẹ, hoặc là một người tương tự mẹ. Em yên tâm đi, anh không bảo em phải làm nhân vật đó đâu. Nhưng mà nó rất thích em, nên anh hi vọng chúng ta có thể nói với nó là chúng ta đang hẹn hò. Như vậy thì nó sẽ không phải suy nghĩ về vấn đề này nữa. Cũng không cần tìm vợ cho anh nữa. Và em cũng có thể tránh khỏi việc bị bố mẹ giục cưới. Anh thấy việc này đều có lợi cho cả hai bên.

Bắc Vũ nhớ tới thái độ lần trước của mẹ cô. Không biết là bà quá muốn cô kết hôn sinh con, hay là thật sự thích Phi Thuyền Nhỏ, mà bà cũng không có phản đối việc cô và Thẩm Lạc. Nếu bà mà biết Phi Thuyền Nhỏ là sản phẩm của công nghệ cao, thì chắc sẽ càng không để ý.

Ừm, dùng Thẩm Lạc làm lá chắn còn tốt hơn cả Thiệu Vân Khê.

Bắc Vũ nghĩ ngợi một lát liền cảm thấy mọi việc rất suôn sẻ.

Cô cầm bản thỏa thuận lên, nhìn các điều khoản một lượt rồi chỉ vào cái cuối cùng:

– Cái này phải sửa lại. Nào có loại quan hệ nào có thời hạn vĩnh cửu.

Thẩm Lạc hơi nghiêng người nhìn cô. Sau đó anh hỏi nhỏ:

– Vậy thì phải ghi bao lâu?

Bắc Vũ nói:

– Đương nhiên là nếu một bên muốn kết thúc thì bản thỏa thuận sẽ tự động mất hiệu lực.

Sau một lát vẫn không nhận được câu trả lời của Thẩm Lạc, Bắc Vũ mới ngẩng đâu lên nhìn anh.

Thẩm Lạc đang nhìn cô. Đến khi cô ngẩng đầu lên, anh mới gật đầu:

– Được.

Bắc Vũ nhíu mày, rồi gõ lên tờ giấy:

– Vậy là được rồi.

Thẩm Lạc đứng dậy:

– Chúng ta lên lầu kí tên.

Bắc Vũ nhớ tới cảnh ngày hôm qua, thì hơi do dự. Nhưng cuối cùng cũng vẫn đi theo.

Thật ra mấy chuyện này chỉ nói mồm thôi, nào có ai yêu đương vụng trộm còn bê hẳn thỏa thuận ra ký. Có lẽ cách suy nghĩ của Thẩm Lạc khác với người thường. Nhưng cô là người bình thường cơ mà. Sao cô lại cũng giống anh ấy rồi?

Bắc Vũ cảm thấy rất hoang đường.

Mà việc còn hoang đường hơn là cô cũng đồng ý với anh.

Thẩm Lạc nghiêm túc ngồi vào bàn gõ chữ. Anh in bản thỏa thuận đã sửa chữa làm hai phần, đưa cho Bắc Vũ xem qua, rồi tự mình ký tên lên trước mới đưa lại cho cô.

Bắc Vũ nhận lấy hai tờ giấy mỏng manh kia. Cô nhìn chữ ký đẹp đẽ của Thẩm Lạc rồi cũng ký tên của mình lên. Bắc Vũ đưa trả anh một tờ rồi cười:

– Hợp tác vui vẻ!

Thẩm Lạc gật đầu rồi bỏ bản thỏa thuận vào ngăn tủ. Sau đó anh quay lại nhìn Bắc Vũ vẫn đứng đó.

Bắc Vũ bị anh nhìn thì cảm thấy hơi chột dạ, nên cô chỉ tay ra cửa rồi nói:

– Vậy... em đi về đây.

Thẩm Lạc đột nhiên mở miệng:

– Vậy bao giờ thì chúng ta bắt đầu?

Giọng điệu của anh rất bình thường, không hề có vẻ dung tục, thô bỉ. Nếu không phải Bắc Vũ biết ý của anh là gì, thì cô còn tưởng là anh đang hỏi hôm nay ăn món gì cơ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô yêu đương vụng trộm, nên vẫn chưa thích ứng được với loại thân phận mới này. Cô đỏ mặt rồi ấp úng:

– Để... để sau đi!

Thẩm Lạc nói:

– Chín giờ tối Phi Thuyền Nhỏ sẽ đi ngủ. Khoảng thời gian sau đó anh đều rảnh cả. Nếu em không muốn sang đây, thì anh cũng có thể sang nhà em.

Bắc Vũ gật đầu. Có thể đừng nghiêm túc như vậy không?

Cô vội vàng đi ra ngoài.

Thẩm Lạc đi theo cô. Xuống đến phòng khách Bắc Vũ thấy anh vẫn còn đi theo, nên nói:

– Anh đừng tiễn nữa. Chỉ có mấy bước thôi mà.

Thẩm Lạc vẫn đi theo cô ra tận cửa:

– Mai em muốn ăn gì?

– Hả?

Lúc này Bắc Vũ mới nhớ ra, trước khi bọn họ trở thành bạn tình thì bọn họ còn là bạn cơm nữa. Cô xua tay:

– Em không kén ăn đâu. Anh ăn gì thì em ăn đó.

Thẩm Lạc nghĩ một chút:

– Vậy làm cơm dứa nhé. Phi Thuyền Nhỏ rất thích món đó. Chắc em cũng sẽ thích.

Bắc Vũ kinh ngạc:

– Anh còn biết làm món này cơ à?

– Anh biết làm rất nhiều món, sau này em muốn ăn gì thì cứ nói với anh.

Anh thật lợi hại!

Bắc Vũ cảm thấy bầu không khí này là lạ. Mối quan hệ của hai người không phải là loại mặc quần xong là trở mặt sao? Sao lại nói tới chuyện trên bàn cơm rồi?

Được rồi, hai người còn là bạn cơm nữa.

Nhưng cô vẫn thấy rất kỳ quái. Một loại kì dị mà chính cô cũng không thể nói rõ.

Đến tận khi phòng Bắc Vũ sáng đèn rồi, Thẩm Lạc mới quay về phòng.

Anh ngồi trên bàn, lấy bản thỏa thuận kia ra.

Bên dưới cùng của trang giấy, tên của hai người ở cạnh nhau.

Thẩm Lạc cười khẽ, rồi lại bỏ nó vào tủ.

Anh đi tới mở cửa sổ, rồi nhìn phía nhà đối diện.

Nhà cô vẫn sáng đèn, Bắc Vũ lại đang cãi nhau với Giang Việt.

Từ trước đến nay Thẩm Lạc vẫn không thích sự ồn ào, nhưng lúc này anh lại cảm thấy nó rất ấm áp.

Còn Bắc Vũ cãi nhau với Giang Việt như thường lệ xong thì đi về phòng ngủ. Nhưng cô nằm trên giường một lúc mà không hề thấy buồn ngủ.

Sau khi lăn lộn vài vòng, cô liền lấy tờ giấy A4 kia ra xem.

Cô đúng là điên rồi mới ký một bản thỏa thuận làm bạn tình với Thẩm Lạc.

Tuy cô thường xuyên tuyên bố là không tin tình yêu, không thích yêu đương, sau này muốn nuôi trai trẻ, hoặc kiếm bạn tình. Nhưng đó cũng chỉ là nói mà thôi. Không ngờ sẽ có ngày cô thật sự làm như vậy.

Mà đối tượng lại còn là Thẩm Lạc nữa chứ. Người cô từng yêu thầm, từng ngủ cùng.

Cô nhắm mắt lại. Mặc dù Thẩm Lạc rất ít nói, cũng không biểu lộ suy nghĩ ra mặt, nhưng vừa giỏi giang, vừa đẹp trai, còn biết nấu cơm, mối quan hệ cũng đơn giản nữa. Sao mình lại tìm được bạn tình cao cấp thế nhỉ? Bắc Vũ đột nhiên cảm thấy rất tự hào.

Bắc Vũ cứ nghĩ như vậy, thì tâm trạng lại bình thường trở lại.

Hôm sau cô bận chuẩn bị cho bộ sưa tập mới đến tận mười hai giờ.

Bắc Vũ tranh thủ chạy sang nhà đối diện.

Phi Thuyền Nhỏ thấy cô sang thì vui vẻ gọi:

– Chị ơi, hôm nay bố em làm cơm dứa đấy.

Bắc Vũ gật đầu. Cô đã ngửi thấy mùi dứa thơm ngọt rồi.

Phi Thuyền Nhỏ hít hà một cái rồi chạy vào hỏi Thẩm Lạc:

– Bố ơi xong chưa? Con thèm lắm rồi.

Thẩm Lạc nói:

– Sắp xong rồi. Con đi rửa tay xong là được ăn.

– Vâng.

Phi Thuyền Nhỏ ngoan ngoãn chạy đi rửa tay. Sau đó lại vẫy tay gọi Bắc Vũ ra bàn ăn.

Thẩm Lạc bê hai đĩa cơm dứa cũng với một bát canh, hai món ăn nữa ra bàn.

Anh đưa cơm cho Bắc Vũ và Phi Thuyền Nhỏ rồi múc cho mỗi người một bát canh.

Bắc Vũ cảm thấy sợ hãi với loại đãi ngộ ngang với một đứa bé năm tuổi này của mình.

Chắc là anh quen tay thôi.

Bắc Vũ ăn một miếng cơm dứa xong thì khen:

– Oa! Ngon quá! Anh nấu còn ngon hơn cả nhà hàng Vân Nam em từng ăn.

Phi Thuyền Nhỏ đắc ý nói:

– Món bố em nấu là ngon nhất.

Thẩm Lạc lại rất bình thản:

– Vậy thì hai người ăn nhiều vào.

Bắc Vũ lặng lẽ nhìn anh. Anh đang ăn cơm, trông có vẻ dịu dàng hơn mọi ngày.

Nhưng mà cô cảm thấy đây chỉ là mình tưởng tượng vậy thôi.

Dù sao cắn người miệng mềm mà. Tất nhiên phải nghĩ tốt cho người ta rồi.

Cô lại nhớ tới việc tối qua anh nói anh không có việc làm. Rồi lại nhớ tới việc anh từ chối lời mời đi dạy ở trong hôn lễ. Vốn dĩ cô định hỏi anh mấy câu, nhưng lại nhớ tới điều kiện không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, liền thôi.

Dù sao ảnh chụp của anh có giá khá cao, thì cô còn lo làm gì nữa?

Ăn cơm xong Bắc Vũ xung phong rửa bát thì bị anh ngăn cản:

– Không cần đâu. Chiều em còn phải đi làm nữa. Em đi nghỉ đi.

Có thể đừng am hiểu lòng người như vậy không?

Bắc Vũ cảm thấy hơi ngại:

– Vậy em về ngủ trưa đây.

Thẩm Lạc gật đầu, rồi lại hỏi:

– Hôm nay em đến? Hay là anh sang?

Bắc Vũ còn chưa kịp nói gì, thì Phi Thuyền Nhỏ đã lanh chanh:

– Đến với sang gì cơ? Chị đang ở đây mà?

Bắc Vũ nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu bé thì cười gượng:

– Không có gì đâu.

Sau đó mới nhìn về phía Thẩm Lạc:

– Em sang.

Sau đó cô chạy vội về nhà.

Cô sờ lên đôi má nóng bừng, rồi thở phào.

Quả nhiên là không có kinh nghiệm mà. Vừa bị hỏi liền thấy chột dạ.

Vì trong lòng chột dạ nên dù buổi chiều rất bận, thì Bắc Vũ cũng vẫn thấy một ngày này dài như một năm.

Hôm nay lại còn phải tăng ca nữa. Quả thực là bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Sắc trời tối dần, mọi người cũng kết thúc công việc để về nhà. Giang Việt cũng chạy mất, chắc lại đến chỗ nữ thần rồi.

Bắc Vũ tắm rửa xong thì đã hơn chín giờ.

Cô đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ vén một góc rèm cửa sổ lên nhìn. Phòng Thẩm Lạc vẫn còn sáng đèn, cửa sổ đang mở. Còn anh thì đang ngồi cạnh cửa sổ, hình như đang đọc sách.

Bắc Vũ sợ anh phát hiện ra nên vội vàng buông rèm cửa xuống.

Cô đứng dậy, hít sâu mấy cái để tăng thêm can đảm.

Nếu đã quyết định gia nhập hàng ngũ yêu đương vụng trộm, thì phải có dũng khí bước đi bước đầu tiên.

Cô là ai nào?

Cô là Bắc Gan To không sợ trời không sợ đất cơ mà. Với lại Trâu Miểu chẳng lớn hơn cô là bao, mà đã chặt chém bao nhiêu anh rồi. Vậy mà cô còn chưa được cảm nhận điều cơ bản nhất.

Một lần duy nhất kia, có lẽ là lần đầu, cũng có lẽ là do Thẩm Lạc quá say, nên ngoài đau ra thì cô chả còn cảm nhận gì cả.

Nghĩ vậy cô liền vỗ má mấy cái để mình tỉnh táo lại. Sau đó thì anh dũng bước chân ra cửa.

Cô mới đi đến cửa nhà Thẩm Lạc, anh đã mở cửa ra rồi.

Bắc Vũ cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh. Nhưng tim cô đập quá nhanh, nên cô đành phải mặc kệ nó.

Sau khi vào phòng, Thẩm Lạc liền đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, rồi mới do dự hỏi cô:

– Em sợ hả?

Bắc Vũ rất mạnh miệng, nên khi nghe thấy anh hỏi vậy thì lập tức phản đối:

– Cái này có gì mà phải sợ? Có phải chưa làm qua đâu.

Cô nói xong thì nằm xuống giường:

– Bắt đầu đi!

Thẩm Lạc nhìn cô. Mặc dù cô nhắm mắt lại giả vờ không quan tâm, nhưng người cô cứng đờ ra đã bán đứng cô.

Anh thấy hơi buồn cười, mà anh cũng thực sự bật cười.

Bắc Vũ hé mắt ra nhìn anh:

– Anh cười gì đó?

Tên này đang cười nhạo mình hả?

Thẩm Lạc lắc đầu, rồi lấy mấu thứ trong tủ ra.

Sau khi Bắc Vũ nhìn thấy nó là cái gì thì mặt cô đỏ lên.

Lần trước cô có mua thuốc, nên cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ nhìn thấy anh lấy ra, cô mới nhớ ra là phải chuẩn bị trước. May mà anh có chuẩn bị.

Thẩm Lạc hạ thấp nhiệt độ xuống, rồi mới ngồi lên giường. Anh ngồi quỳ bên cạnh cô, rồi giơ tay ra cởi áo cô.

Bắc Vũ mở mắt nhìn anh, giữ tay anh lại.

Rõ ràng lần trước rất suôn sẻ, mà sao hôm nay cô lại sợ.

Tay Thẩm Lạc cũng không dời đi. Anh bình tĩnh nhìn cô. Mặc dù vẻ mặt anh vẫn như mọi ngày, nhưng trong ánh mắt kia lại xuất hiện một chút dịu dàng.

– Em... em tự cởi.

Bắc Vũ tránh ánh mắt của anh, rồi đỏ mặt nói.

Ánh mắt Thẩm Lạc chuyển xuống môi cô, rồi đột nhiên hôn lên nó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 34: Tình nhân hoàn mỹ
Bắc Vũ cứng đờ cả người, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Mặc dù lần trước cũng là Thẩm Lạc chủ động, nhưng lần đó anh say rượu, nên lúc hôn có hơi thô lỗ.

Lúc ấy cô còn mải kinh ngạc, cho đến khi tỉnh táo lại thì đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Vậy nên trừ đau ra cô không còn cảm giác gì nữa.

Mà lần này Thẩm Lạc lại hoàn toàn tỉnh táo. Trên người anh có một cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng sau khi tắm xong.

Anh biết rõ mình đang làm gì. Loại xảm giác tê dại kia làm Bắc Vũ muốn không để ý tới cũng khó. Cô gần như nín thở, trong đầu trở nên mơ màng.

———— lược bỏ một đoạn nửa H nửa không mà tớ thấy không cần thiết ————-

Sau khi kết thúc, cô liền quên sạch chuyện mất tự nhiên lúc trước. Bản thân cô vốn không phải là người quá rụt rè, nên sau khi thành công bước lên một bước, thì cả thể xác lẫn tinh thần đều mở mang.

Bây giờ thì cô đã biết tại sao trên thế giới này lại có nhiều người thích yêu đương vụng trộm rồi. Bởi vì không cần tình cảm, con người ta cũng có thể vui vẻ được.

Cái gọi là không có tình yêu thì tình dục gì gì đó, cũng chỉ là suy nghĩ của những người chưa có kinh nghiệm thôi.

Cô nhìn Thẩm Lạc đang xuống giường. Chỉ cần bạn giường là người đẹp trai, khỏe mạnh, thì đúng là thoải mái hơn hẳn ông chồng đầu hói, bụng phệ nhiều.

Cô vẫn còn hơi mệt, nên nằm im trên giường. Lúc này cô chỉ muốn huýt sáo và làm một điếu thuốc thôi.

Sau khi Thẩm Lạc xuống giường thì đưa cho cô một chén nước ấm.

Cô ngả ngớn nhìn anh rồi nghĩ thầm. Không chỉ đẹp trai, khỏe mạnh, mà còn biết chăm sóc người khác nữa. Đúng là người tình hoàn mỹ mà. Mà cô đã ký thỏa thuận với anh rồi, nên anh người tình hoàn mỹ này có tốt đẹp ra sao, thì cũng chỉ là của mình cô thôi.

Thế là cô không nhịn nổi sự đắc ý nữa, mà quay sang huýt sáo với anh.

Thẩm Lạc không hiểu gì hết nên hỏi cô:

– Sao đấy?

Bắc Vũ vội vàng lắc đầu:

– Không có gì.

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi thăm dò cô:

– Vừa nãy có thoải mái không?

Bắc Vũ định nói là quá thoải mái luôn. Nhưng mà như vậy thì lại thiếu sự rụt rè, nên cô chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Cô nghĩ đến sự thành thạo của anh thì thuận miệng nói:

– Không ngờ anh còn rất dày dặn kinh nghiệm đấy.

Thẩm Lạc ngẩn ra:

– Anh vẫn luôn biết cách áp dụng lý luận vào thực tiễn.

Bắc Vũ chả thèm quan tâm mấy cái lý luận với thực tiễn của anh. Dù sao cô là người hưởng thụ, thì cô chỉ cần biết cô thoải mái là được rồi. Nếu mà lần này còn đau như lần trước, thì rất có khả năng cô sẽ đơn phương hủy thỏa thuận đấy.

Cô cầm điện thoại lên xem giờ rồi kêu lên:

– Sắp mười mọt giờ rồi, em phải về đây.

Muốn làm một người bạn tình có đạo đức nghề nghiệp, thì sau khi ngủ xong phải mặc quần áo, và ai về tìm mẹ người ấy.

Thẩm Lạc nhìn cô nhảy xuống giường, rồi luống cuống tìm bộ quần áo bị anh ném xuống đất thì giơ chân ra đá nó vào trong gầm giường.

– Quần áo của mình đâu nhỉ?

Bắc Vũ vừa giở chăn ra tìm vừa lẩm bẩm.

Thẩm Lạc nói:

– Anh thấy nó bẩn nên bỏ vào máy giặt rồi.

– Hả? Vậy em về kiểu gì?

Thẩm Lạc lại nói tiếp:

– Dù sao cũng ở gần nhau. Đợi mai nó khô rồi em về vẫn kịp giờ đi làm.

– Nhưng mà?

Bắc Vũ luôn cảm thấy loại quan hệ cùng giường, chung chăn gối này rất kỳ quái.

Thẩm Lạc ôm lấy cô từ phía sau, rồi thả cô lên giường:

– Vừa nãy em bảo là rất thoải mái mà? Có muốn thêm lần nữa không?

– Gì cơ?

Bắc Vũ còn chưa kịp quyết định, thì đã bị anh chặn lại rồi.

Kết quả cuối cùng chính là Bắc Vũ mệt đến mức ngón tay cũng không động đậy nổi, chỉ có thể ngủ lại ở nhà Thẩm Lạc.

Vận động quá độ thì tất nhiên sẽ ngủ rất say.

Đến khi Bắc Vũ tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Cô đang xoa đôi mắt nhập nhèm, thì lại trông thấy anh chàng ngồi bên cạnh mình.

– Chào buổi sáng!

Thẩm Lạc mở miệng chào hỏi cô.

Lúc này Bắc Vũ mới phản ứng lại. Cô ngượng ngùng cười một cái:

– Chào buổi sáng!

Cô vẫn còn nhớ tối hôm qua cô mệt quá, nên chưa kịp tắm rửa gì mà ngủ mất luôn. Nhưng hiện tại người cô rất sạch sẽ, không có chút cảm giác khó chịu nào, hiển nhiên là đã được Thẩm Lạc xử lý rồi.

Đúng là một người bạn tình hoàn mỹ.

Thẩm Lạc nói:

– Bây giờ vẫn còn sớm. Để anh đi làm bữa sáng.

– Không cần đâu, em về tắm rửa rồi thay đồ đây.

Thẩm Lạc lại nói:

– Vậy anh làm xong thì bảo Phi Thuyền Nhỏ mang sang cho em.

– Với quan hệ này của chúng ta, thì anh không cần làm những việc này đâu.

Thẩm Lạc cúi đầu nhìn cô:

– Chúng ta không phải động vật. Cho dù không có tình cảm thì cũng không cần phải giới hạn trong loại quan hệ đó. Huống chi mấy thứ này cũng không có gì cả.

Bắc Vũ cảm thấy lời anh nói rất có lý. Dù sao cô cũng là hàng xóm của anh, lại còn là bạn cơm nữa. Ngoài quan hệ bạn tình ra, thì cô và anh cũng có thể coi là bạn bè. Miễn là không phải yêu đương là được.

Nghĩ vậy thì cô cũng thấy bình thường trở lại:

– Vậy thì làm phiền anh rồi.

Cô nhìn thấy quần áo của mình ở trên tủ thì cầm lấy mặc vào.

Khi cô đang rón rén đi qua phòng Phi Thuyền Nhỏ, thì cánh cửa phòng vừa hay mở ra. Phi Thuyền Nhỏ đang dụi mắt thì nhìn thấy Bắc Vũ. Cậu bé kinh ngạc kêu lên:

– Sao chị lại ở nhà em thế?

Bắc Vũ cười gượng rồi chào cậu bé:

– Chào Phi Thuyền Nhỏ! Chị sang thăm em!

Phi Thuyền Nhỏ cười hì hì:

– Chị sang tìm em sớm thế là định cho em socola hả?

Bắc Vũ cố ý cảm thán:

– Ôi, socola của chị đâu nhỉ? Sao lại không thấy đâu nhỉ? Chắc là chị để quên ở nhà rồi. Đợi chị về lấy cho em nhé!

Cô nói xong thì vội vàng chạy về nhà.

Phi Thuyền Nhỏ nhìn theo bóng lưng cô, rồi quay lại nhìn bố mình, nói nhỏ:

– Chắc chắn là chị ấy lừa con. Chắc chắn là tối qua chị ấy lại uống say, xong chú Nhị Cẩu không có nhà, nên bố lại cho chị ấy ngủ nhờ ở nhà mình.

Thẩm Lạc xoa đầu cậu nhóc:

– Phi Thuyền Nhỏ thật thông minh.

Phi Thuyền Nhỏ đắc ý cười. Sau đó lại nghiêm túc nói:

– Nhưng mà bố à, bố lại chị ngủ ở phòng bố hả?

– Sao thế?

Phi Thuyền Nhỏ quýnh lên:

– Cái này mà bố cũng không biết à? Con trai với con gái không được ngủ cùng nhau! Chị ấy không phải vợ bố! Cũng không phải bạn gái luôn!

Thẩm Lạc xoa thái dương, rồi hắng giọng:

– Phi Thuyền Nhỏ à, sau này còn đừng tìm vợ cho bố nữa.

– Tại sao ạ?

Phi Thuyền Nhỏ vội la lên:

– Bố sắp ba mươi tuổi rồi, nếu mà còn không có vợ thì người ta sẽ cười bố đấy.

Thẩm Lạc nói:

– Bởi vì bố và chị đang quen nhau.

Phi Thuyền Nhỏ không hiểu lắm:

– Đang quen nhau là cái gì?

Sau đó không đợi Thẩm Lạc giải thích, cậu nhóc đột nhiên mở to mắt, hai tay che lấy miệng:

– Bố muốn nói là chị là vợ bố hả?

Thẩm Lạc nói:

– Nào có ai vừa gặp đã làm vợ luôn.

Phi Thuyền Nhỏ nói:

– Vậy thì là bạn gái. Nhưng mà chú hôm trước không phải bạn trai của chị ấy à?

Thẩm Lạc nói:

– Không phải.

– Không phải à?

Phi Thuyền Nhỏ thở phào một cái, rồi lại dậm chân:

– Ôi trời. Cuối cùng thì bố cũng không còn độc thân nữa rồi. Nhưng mà sao lại là chị chứ? Con đã hẹn với chị ấy là đợi con lớn rồi cơ mà!

Thẩm Lạc cười, rồi lại xoa đầu cậu bé:

– Con có bạn gái nhỏ ở nhà trẻ rồi còn gì?

Phi Thuyền Nhỏ gật đầu, rồi thở dài:

– Ừ nhỉ! Nghỉ lâu quá nên con quên mất đấy! Vậy cũng được, con tặng chị ấy cho bố. Ai bảo bố là bố con chứ? Bố không biết là con lo lắng cho bố thế nào đâu.

Thẩm Lạc:

–... Vậy thì bố cảm ơn con!

...

Bắc Vũ về nhà, tắm rửa xong thì gặp phải Giang Việt mới thức dậy.

Trông thấy tóc cô vẫn còn ướt, thì Giang Việt kêu lên:

– Mới sáng đã tắm rồi. Em có bệnh à?

Bắc Vũ nói:

– Ai quy định buổi sáng thì không được tắm hả? Rất nhiều người đều tắm vào buổi sáng. Tắm vào buổi sáng thì cả ngày đều thoải mái, mát mẻ nhé!

Giang Việt nhìn cô một lượt rồi nói:

– Người ta tắm sáng là chuyện bình thường. Vấn đề là em không có cái thói quen này.

– Đột nhiên em thích cũng không được à? Ai mượn anh lo!

Giang Việt xì một tiếng:

– Làm việc bất thường thì chắc chắn có vấn đề.

Giang Việt lại nghiêng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô tràn đầy sức sống, thì cười:

– Có phải em có chuyện gì vui không? Yêu đương rồi hả? Em quyết định quen tên Thiệu Vân Khê đó thật hả?

Bắc Vũ trợn mắt:

– Giang Nhị Cẩu, anh có thôi đi không!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 35: Ha ha ha
Khi Bắc Vũ sấy tóc xong thì Phi Thuyền Nhỏ đang ăn sáng với Giang Việt. Hai người còn nói chuyện rất vui vẻ nữa.

Trông thấy cô xuống thì Phi Thuyền Nhỏ vội vàng nói:

– Chị ơi, bố bảo em mang bữa sáng sang cho chị này!

Cậu nhóc nói xong thì quay sang nhìn Giang Việt, rồi hai người lại cười với nhau.

Gì chứ?

Bắc Vũ thấy nghi ngờ nên đi tới nhìn. Trên bàn chỉ có bánh mì nướng, trứng luộc và nước ép trái cây thôi mà. Cô quay sang nhìn hai con người có nụ cười mờ ám kia:

– Hai người làm gì thế hả?

Giang Việt cười ha ha rồi nháy mắt với cô:

– Bắc Miệng Rộng kia. Không ngờ ngay cả anh mà em cũng dám giấu. Đúng là đồ không có lương tâm!

– Giấu cái gì?

Bắc Vũ không hiểu gì hết liền hỏi lại.

Giang Việt nói:

– Em với Thẩm Lạc đấy!

Bắc Vũ hơi hoảng hốt, chẳng lẽ Giang Việt đã biết chuyện xấu xa của cô và Thẩm Lạc rồi sao?

Cô đang định phủ nhận thì lại thấy Phi Thuyền Nhỏ cười tủm tỉm:

– Chị hẹn hò với bố em thì em không cần lo chuyện tìm vợ cho bố nữa rồi!

Giang Việt lại nói tiếp:

– Bắc Miệng Rộng, em giỏi đấy! Mấy chục năm rồi mà Lạc Thần vẫn không thoát khỏi tay em!

– Cái quỷ gì đấy?

Bắc Vũ chột dạ phủ nhận. Nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Phi Thuyền Nhỏ, thì lời nói của Thẩm Lạc lại xuất hiện bên tai cô. Anh nói hai người sẽ giả vờ là người yêu trước mặt Phi Thuyền Nhỏ, để cậu nhóc này không phải quan tâm mấy chuyện linh tinh kia nữa. Mà cô cũng sẽ giải quyết được vấn đề của mẹ cô. Cho nên tất cả đều rất vui vẻ.

Chắc là anh đã nói với Phi Thuyền Nhỏ. Vì hai bố con ở cùng một nhà, làm sao mà giấu được. Nói sớm hay muộn thì cũng là nói.

Thế là cô nhún vai, giả vờ không thèm để ý:

– Em còn tưởng chuyện gì. Trông hai người cứ như ăn trộm vậy.

Giang Việt nói:

– Mãi cô em gái mới tìm được người yêu, đương nhiên anh phải vui vẻ rồi.

Bắc Vũ lườm Giang Việt:

– Anh đừng xía vào chuyện của em. Mau đi giải quyết chuyện của mình đi kìa!

Giang Việt cười ha ha rồi nói lảng sang chuyện khác:

– Cháu biết chơi cờ ca rô không? Để chú dạy cho.

Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu:

– Cháu không.

Bắc Vũ thở dài không nói gì nữa. Cô đi vào phòng làm việc. Sau khi ngồi ngơ ngác trên bàn một lúc, thì lại rón rén đi tới cạnh cửa sổ. Cô vén rèm lên nhìn. Nhưng nhà đối diện chẳng có động tĩnh gì cả.

Cô bĩu môi đi về bàn làm việc.

Nhưng trong đầu cô lại luôn xuất hiện cảnh tượng tối hôm qua.

A! Không được nghĩ nữa.

Cô ôm đầu kêu lên.

Mặc dù cô đã bước chân vào hàng ngũ yêu đương vụng trộm rồi, nhưng cô cũng không thể cứ sa ngã vào nó thế được.

Cô hít sâu mấy hơi, rồi ép mình phải chú tâm vào công việc.

Tiếc là cô lại không thể thành công.

Cô đi ra ngoài thì lại trông thấy Phi Thuyền Nhỏ đang đánh cờ với Giang Việt.

Giang Việt đang ôm đầu kêu gào:

– Không phải lại thua đấy chứ? Cháu bảo cháu không biết cơ mà?

Phi Thuyền Nhỏ nói:

– Cái này quá dễ mà! Chú Nhị Cẩu thật là ngốc!

Bắc Vũ cảm thấy thương hại cho Giang Việt. Chơi cờ ca rô với một thằng bé năm tuổi mới học chơi, mà còn thua được. Đúng là không làm xấu danh đầu óc ngu si tứ chi phát triển của anh mà.

Giang Việt nói:

– Không được, không được! Không chơi nữa.

Phi Thuyền Nhỏ cười tủm tỉm:

– Vậy cháu về nhà với bố đây.

Bắc Vũ lại nói:

– Ừm... Phi Thuyền Nhỏ, em nói với bố em là trưa nay chị có việc bận nhé, nên không sang ăn cơm nhé.

Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:

– Vâng!

Còn chưa đến giờ làm việc, nên cả căn phòng chỉ có mình Giang Việt và Bắc Vũ.

Giang Việt cười:

– Anh biết ngay là em với Lạc Thần có vấn đề mà.

Bắc Vũ lườm anh:

– Anh biết nhiều như vậy sao không đi mở quán ở chân cầu ý?

Giang Việt xua tay:

– Được rồi. Em nghiêm túc thật đấy hả?

Bắc Vũ ấp úng rồi gật đầu.

Giang Việt nghiêm mặt lại:

– Mặc dù anh rất thích Phi Thuyền Nhỏ. Mà Thẩm Lạc cũng rất giỏi giang. Nhưng việc cậu ta là một ông bố độc thân cũng là sự thật không thể chối cãi được. Em định làm mẹ kế thật đấy à?

Bắc Vũ không để ý lắm:

– Chẳng lẽ cứ yêu đương là phải kết hôn à?

Giang Việt nói:

– Mẹ em giục cưới rồi đấy!

Bắc Vũ nói:

– Vẫn còn sớm mà! Dù sao bây giờ em còn có thể tránh được mẹ em. Còn chuyện của anh đấy.

Giang Việt chột dạ:

– Anh có dự định cả rồi.

– Anh có cái đầu anh ý!

Giang Việt đứng dậy:

– Ôi! Anh đi giục hàng đây!

Bắc Vũ lắc đầu nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Trưa nay Bắc Vũ cũng không có việc gì bận cả. Nhưng mà đêm qua vừa mới làm bạn tình xong, trưa nay lại dùng thân phận bạn cơm để gặp nhau, thì cô vẫn thấy không được tự nhiên.

Vì vậy cô sắp xếp công việc xong liền đi dạo phố.

Mua sắm, xem phim, ăn tối, đi spa xong thì một ngày cũng đã hết.

Mười giờ tối Bắc Vũ mới về đến nhà. Đi gần đến cửa nhà cô lại vô ý thức nhìn sang nhà đối diện.

Phòng của Thẩm Lạc vẫn còn sáng đèn. Chắc anh cũng nghe thấy tiếng xe nên đi ra nhìn.

Bắc Vũ vội vàng cúi đầu xuống rồi chui vào nhà.

Hôm nay Giang Việt lại không ra ngoài chơi, nên khi thấy cô về thì hỏi:

– Sao giờ này em mới về?

Bắc Vũ giả vờ bình tĩnh:

– Mười giờ vẫn sớm mà.

Giang Việt gật đầu:

– Ừ nhỉ.

Cô xách đồ đi về phòng. Khi cô chuẩn bị đi tắm rửa thì có người nhắn tin tới.

Cô mở ra xem. Tin nhắn từ một số lạ: "Đêm nay có sang không?"

Cô không hiểu gì cả, nên cho là ai đó nhắn nhầm số.

Nhưng cô vừa để điện thoại xuống thì lại nhớ ra một chuyện. Cô lại cầm điện thoại lên tìm nhật ký cuộc gọi.

Sau đó cô tìm được số điện thoại mà Thẩm Lạc từng gọi cho cô trong lần cô dẫn Phi Thuyền Nhỏ về nhà.

Quả nhiên là số của Thẩm Lạc.

Cô bĩu môi, nào có kiểu ngày nào cũng yêu đương vụng trộm như vậy.

Vì vậy cô liền nhắn lại: "Không được."

Sau đó liền lưu số điện thoại của anh vào danh bạ với cái tên là "Bố Phi Thuyền Nhỏ". Lưu xong thì cô chạy đi tắm. Tắm xong thì cô leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhưng chẳng hiểu sao cô nằm lăn lộn một lúc mà vẫn không hề buồn ngủ.

Cô nhặt điện thoại trên tủ đầu giường sang, rồi mở nguồn điện thoại lên.

Điện thoại vừa mở nguồn liền nhận được tin nhắn.

Bố Phi Thuyền Nhỏ: "Không sang thật hả?"

Bắc Vũ mím môi một cái rồi đi tới bên cửa sổ. Cô vén rèm lên nhìn sang. Phòng anh vẫn còn sáng đèn.

Cô xoắn xuýt một hồi rồi mới trả lời: "Thôi em không sang đâu!"

Thẩm Lạc hồi âm rất nhanh: "Anh mong là em sẽ sang."

Bắc Vũ do dự một hồi rồi cắn môi: "Vậy thì em sang nhé!"

Dù sao cũng đã gia nhập vào hàng ngũ yêu đương vụng trộm rồi, thôi thì cứ phóng túng đi. Che che giấu giấu không phải là tác phong của yêu đương vụng trộm.

Nghĩ vậy cô liền chạy ra ngoài.

Hôm nay cô cũng chưa kịp gõ cửa, Thẩm Lạc đã mở cửa ra rồi.

Anh nghiêng người cho cô vào trong nhà, rồi mới hỏi:

– Hôm nay bận lắm hả? Sao em về muộn thế?

Bắc Vũ lắc đầu rồi lại gật đầu:

– Cũng hơi bận.

Thật ra cô lượn lờ ở ngoài cả một ngày để trốn anh thì có.

Nhưng ban nãy cô đã nghĩ thông rồi. Nếu đã quyết định, thì phải đối mặt thôi. Cô là ai hả? Cô là Bắc Gan To phóng khoáng đấy!

Thế là để chứng tỏ sự phóng khoáng của cô, Bắc Vũ quay lại cười với Thẩm Lạc một cái, rồi ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Động tác bất ngờ này của cô làm Thẩm Lạc hơi ngơ ngác.

Ặc, vẫn thấy xấu hổ!

Bắc Vũ gãi đầu một cái rồi đi vào trong nhà.

Thẩm Lạc chạm tay lên môi. Loại cảm giác nhẹ như lông ngỗng đó làm lòng anh hơi ngứa.

Anh mỉm cười rồi đi theo cô.

Bắc Vũ đi vào phòng Thẩm Lạc. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn mờ mờ. Mùi tinh dầu thấm vào ruột gan, và những giai điệu nhẹ nhàng làm cả căn phòng tràn ngập bầu không khí lãng mạn.

Nhìn thấy căn phòng này, cô lại nhớ tới câu nói của anh tối hôm qua: "Chúng ta không phải động vật."

Bắc Vũ phải thừa nhận Thẩm Lạc là một người tình hoàn mỹ.

Mặc dù quan hệ của hai người chỉ là quan hệ thể xác thôi. Nhưng những hành động của anh đều khiến cô cảm thấy mình được tôn trọng.

Cô thuận miệng hỏi:

– Nhạc của Liên Xô à? Hồi trước em có được nghe một lần.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Trước kia anh rất thích nó.

Bắc Vũ nói:

– Em cũng thích. Cái bài mà em đàn hồi cấp ba anh đã nghe chưa?

Thẩm Lạc gật đầu;

– Nghe rồi, hôm đó em còn đàn sai hai nốt.

Thẩm Lạc đổi sang một vài khác rồi hỏi cô:

– Em có muốn khiêu vũ không?

Bắc Vũ cảm thấy buồn cười, trước khi lăn giường còn phải nhảy nữa. Chắc anh là người bạn giường lãng mạn nhất mất. Nhưng không sao, cô sẽ chiều anh.

Vì vậy Bắc Vũ đặt tay lên tay anh. Dưới giai điệu du dương, hai người bắt đầu khiêu vũ.

Đôi mắt đen như mực của Thẩm Lạc vẫn luôn dõi theo cô. Trên môi anh là một nụ cười mờ mịt.

Lúc đầu Bắc Vũ cũng thả lỏng cơ thể, nhưng một lát sau, tim cô lại đập thình thịch. Vì vậy cô liền nhắm mắt lại.

Ai ngờ ngay sau đó, có một thứ gì ấm áp chạm vào môi cô.

Cô đột nhiên nhớ tới trên sách có nói là, bầu không khí lãng mạn là sự chuẩn bị hoàn mỹ cho xx.

Hôm qua Thẩm Lạc đã có sự chuẩn bị trước nên cô mới không bị đau.

Hôm nay còn thêm cả bầu không khí lãng mạn, thì không biết sẽ thoải mái thế nào nữa.

Đương nhiên cô cũng không thể tưởng tượng được. Vì cô đã đắm chìm trong nụ hôn của Thẩm Lạc rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 36: Đêm thứ hai
Điệu nhảy kết thúc thì nụ hôn của hai người mới dừng lại. Vì nụ hôn này mà cả người Bắc Vũ đều nhũn ra. Trong quá trình nhảy, phần lớn là cô dựa vào lòng Thẩm Lạc để anh kéo đi theo điệu nhạc.

Hai cơ thể dựa sát vào nhau như vậy còn thân mật hơn cả vận động trên giường.

Thật ra Bắc Vũ không thích đụng chạm cơ thể đâu, vì cô cho rằng cái hành vi ỷ lại người khác này không phù hợp với giá trị quan tự do tự tại của cô.

Lăn giường là để thỏa mãn về sinh lý, còn loại ôm ấp ướt át này thì không nằm trong danh sách của cô.

Ai ngờ một nụ hôn của Thẩm Lạc cũng có thể khiến cô vượt quá giới hạn của mình.

Nghĩ đến đây Bắc Vũ mới tỉnh táo lại. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc, hai tay ôm lấy cổ anh rồi cười:

– Xong tư tưởng rồi, chúng ta vào chủ đề chính đi!

Chuẩn bị tư tưởng chỉ là để cuộc yêu đương vụng trộm hôm nay hoàn mỹ hơn thôi, mày không thể chìm đắm vào nó như vậy.

Thẩm Lạc nhìn cô một lát rồi gật đầu.

Bắc Vũ bỏ tay xuống. Hôm qua anh đã làm tất cả mọi việc rồi, nên cô cũng phải góp sức chứ.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm gì cả, ngay cả lý thuyết cũng chẳng có gì để nhắc tới cả. Nhưng dù sao cô cũng có đọc truyện và xem phim rồi.

Mà cô có lạ gì tâm lý cánh đàn ông đâu. Anh nào chẳng thích kiểu người lẳng lơ, nhiệt tình ở trên giường.

Cô ngồi lên giường rồi cởi áo ngủ ra, chỉ để lại một chiếc quần đùi. Cô hất mái tóc dài sang một bên rồi mỉm cười nhìn Thẩm Lạc.

Cô không có dáng người gợi cảm, nhưng vì thường xuyên tập luyện, nên cơ thể rất cân đối, không quá béo cũng không quá gầy. Mặc dù cô không nhìn thấy mình lúc này nhưng cô cảm thấy cũng không tệ lắm đâu.

Thâm Lạc đi tới trước mặt cô, rồi bắt đầu cởi quần áo.

Vở kịch ban đêm chính thức bắt đầu.

Sau khi kết thúc, Thẩm Lạc vẫn ôm lấy cô như tối hôm trước. Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.

Sau khi bình tĩnh lại, sự háo thắng trong lòng Bắc Vũ lại trỗi dậy. Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lạc:

– Anh thấy em với bạn giường cũ của anh thế nào?

Thâm Lạc giật mình:

– Không gì sánh nổi.

Lòng hư vinh của Bắc Vũ đã thỏa mãn, nên cô vui vẻ huýt sáo:

– Anh cũng vậy.

Nói xong cô còn thưởng cho anh một cái hôn lên má.

– Ừ, cảm ơn.

Thẩm Lạc nghiêm túc trả lời.

Chẳng hiểu sao Bắc Vũ lại cảm thấy anh có chút đáng yêu.

Một người bạn tình đẹp trai, khỏe mạnh, biết quan tâm người khác, lại còn đáng yêu nữa. Lần này cô kiếm lời rồi.

Cô chui vào trong chăn rồi bật cười.

Thẩm Lạc nhìn đống chăn bên cạnh mình run run thì lôi cô ra ngoài:

– Đi tắm đi!

Anh nói xong thì bế cô vào phòng tắm.

Mấy phút sau, Bắc Vũ nằm trong lòng Thẩm Lạc hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Nhưng mà cô không phải người thích sự yên tĩnh, nên chỉ một lát sau cô đã mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này:

– Sao anh lại không muốn yêu đương, kết hôn?

Anh không phải đồng tính, cũng không phải kiểu người thích dạo chơi chốn nhân gian. Vậy thì tìm một cô gái thích hợp, rồi kết hôn, sinh con sẽ tốt hơn như thế này chứ?

Mà người như anh thì thiếu gì người thích.

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi hỏi ngược lại:

– Vậy còn em?

Bắc Vũ bâng quơ:

– Em hả? Em thích tự do. Em thấy yêu đương, kết hôn rất phiền phức. Đàn ông ít người đáng tin, mà em cũng chẳng đáng tin. Cho nên nếu đã không tin vào một tình yêu vĩnh hằng, thì việc gì phải đi trải nghiệm nó.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Em nói cũng có lý.

Bắc Vũ cười rồi quay đầu lại nhìn anh:

– Anh cũng thấy vậy hả? Thảo nào hai chúng ta lại hợp ý nhau đến vậy! Em đoán là trên đời này chẳng còn người hợp với ý em nữa rồi. Anh cũng vậy hả?

Thẩm Lạc lại hỏi ngược lại:

– Em thích kiểu người gì?

– Em à – –

Bắc Vũ dựa vào ngực anh, rồi giơ tay ra đếm:

– Đẹp trai này, tốt tính này. Quan trọng nhất là chỉ được tốt với một mình em thôi. Phải chiều em nữa. Không được nói dối em. Phải ủng hộ việc em làm. Không được mắng em. Phải quan tâm em. Em mà bị bắt nạt thì phải che chở em. Lúc em vui thì vui cùng em, lúc em không vui thì phải dỗ cho em vui. Lúc nào cũng phải thấy em là người đẹp nhất. Nằm ngủ cũng phải mơ thấy em. Trong lòng cũng chỉ có một mình em thôi.

Đây là lời trong một bộ phim kinh điển cô từng xem.

Lần trước cô nói với Giang Việt, thì bị anh khinh bỉ là Mary Sue nhập, sau này không ai thèm lấy.

Cô cũng thấy rất có lý.

Trên đời này kiếm đâu ra người nào như vậy chứ. Nhưng con gái mà, ai chẳng thích mơ mộng. Chỉ có điều sau này đa số đều sẽ chấp nhận số phận, lấy một người không như mong muốn ban đầu của mình thôi.

Cô nói xong thì thấy hơi lo lắng. Vì Thẩm Lạc không phải là Giang Việt, để cô thích nói gì thì nói như vậy.

Cô quay lại nhìn anh. Khi thấy anh hơi nhíu mày thì cười nói:

– Có phải anh thấy em rất ngây thơ, rất buồn cười không?

Thẩm Lạc lắc đầu, nhỏ giọng nhắc lại lời cô nói một lần nữa, rồi nghiêm túc hỏi cô:

– Chỉ có thể tốt với một mình em là không thể tốt với người thân bạn bè luôn hả?

Bắc Vũ lắc đầu:

– Tất nhiên là không rồi. Ý em là mấy cô gái khác kìa. Vì như vậy em sẽ ghen mất!

Thẩm Lạc gật đầu, thở phào một cái rồi hỏi tiếp:

– Vậy nếu mà nói dối có thiện ý thì sao?

Bắc Vũ thờ ơ:

– Em chỉ nói vậy thôi, làm gì có ai cả đời không nói dối câu nào chứ. Chỉ cần không phải cố tình lừa gạt là được.

Thẩm Lạc "ừ" một tiếng:

– Vậy thì anh thấy mấy yêu cầu của em rất bình thường.

Bắc Vũ mở to mắt nhìn anh:

– Thật hả? Vậy anh thì sao? Yêu cầu quá cao nên không muốn kết hôn hả?

Thẩm Lạc nói:

– Cũng bình thường. Chỉ là anh thấy em nói rất đúng.

Bắc Vũ không hiểu câu này lắm, nhưng có vẻ là đang khen cô nên cô cũng không hỏi thêm nữa.

Đây cũng là lần nói chuyện nhiều nhất của hai người.

Bắc Vũ cảm thấy Thẩm Lạc ít nói nhưng lại rất hợp ý cô. Xem đi, ngay cả cái yêu cầu kén chồng kia của cô, anh còn thấy bình thường cơ mà. Thảo nào hai người lại có thể yêu đương vụng trộm với nhau.

A! Bây giờ chuyện gì cũng tốt, chẳng có gì phải lo cả.

Vì tối hôm đó vận động quá độ cùng với mát xa trước khi đi ngủ, nên hôm sau Bắc Vũ đã dậy muộn hơn mọi ngày.

Khi cô mở mắt ra thì đã tám rưỡi sáng rồi. Thẩm Lạc đang đứng bên cạnh giường. Thấy cô đã tỉnh thì anh nói:

– Trong toilet có bàn chải đánh răng mới đấy. Em đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng.

Bắc Vũ mở to mắt nhìn anh.

Có lẽ đời trước cô hay làm việc tốt nên giờ mới có thể kiếm một người bạn giường quan tâm săn sóc như vậy nhỉ?

Lúc cô xuống dưới nhà thì Phi Thuyền Nhỏ đã ăn sáng xong. Cậu nhóc vui vẻ chào cô:

– Em biết tối qua chị ngủ cùng bố rồi nhé!

Bắc Vũ xấu hổ nhìn Thẩm Lạc, nhưng lại thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường.

Được rồi, đạo hạnh của anh cao.

Cô ngồi xuống ghế đối diện, ăn được hai miếng thì mới nhớ ra mình đang mặc áo ngủ, nên nói:

– Ừm... Anh sang nhà em lấy hộ em bộ quần áo nhé. Sắp đến giờ làm việc rồi mà mặc thế này thì hơi mất lịch sự.

Thẩm Lạc gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Mấy phút sau, anh quay lại với mấy bộ đồ trên tay.

Bắc Vũ thấy lạ nên hỏi:

– Anh lấy nhiều thế làm gì?

Thẩm Lạc nói:

– Để sẵn hai bộ ở đây để phòng bị.

Được rồi!

Rất có lý.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 37: Ngủ cùng chỗ
Sau khi ăn sáng và thay đồ xong, Bắc Vũ mới quay về nhà. Cô vừa bước chân vào phòng làm việc, đã thấy ngay một đám người reo hò ầm ĩ chào đón cô, do Giang Việt dẫn đầu rồi.

– Nhiệt liệt chúc mừng tổng giám đốc Bắc Vũ kết thúc cuộc sống độc thân!

– Chúc mừng, chúc mừng, nhiệt liệt chúc mừng!

Cả công ty đều náo loạn lên.

Chắc chắn là lúc Thẩm Lạc sang lấy quần áo cho cô bị ai đó nhìn thấy rồi. Lại còn cả tên Giang Việt lắm mồm nữa chứ. Chắc bây giờ ai nấy đều biết cả rồi.

Biết thì cũng chẳng sao, nhưng mà mới sáng ra, cô đã đi từ bên kia về, thì ai mà không biết là tối qua cô đã làm gì chứ?

Xấu hổ chết mất!

Vì vậy cô giả vờ nghiêm mặt lại rồi nói:

– Làm việc, làm việc đi!

Sau đó cô ngẩng cao đầu đi về phòng làm việc của mình. Nhưng mà chỉ cần nhìn vẻ mặt đắc ý và bước chân nhẹ như bay của cô thì ai cũng biết đây là một cô gái ngu ngốc đang yêu đương.

Hôm nay, tâm trạng Bắc Vũ rất tốt. Buổi trưa cô không còn xoắn xuýt như hôm trước nữa, mà rất tự nhiên sang nhà đối diện ăn cơm.

Cô là một người theo đuổi sự hưởng thụ mà.

Mà tình huống bây giờ còn hơn cả hưởng thụ nữa.

Trước khi kết thúc một ngày làm việc, cô nhận được một cuộc gọi từ Thiệu Vân Khê. Anh ta nói rằng trưa hôm nay anh ta có hẹn với khách hàng ở gần chỗ cô, nên gọi tới để mời cô đi ăn tối.

Bắc Vũ lại nhớ tới chuyện giả vờ hẹn hò với anh ta, nên đồng ý đến gặp để nói chuyện rõ ràng.

Nơi Thiệu Vân Khê hẹn cô là một nhà hàng đồ Tây cao cấp. Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu, đúng chất người thành đạt.

Thấy Bắc Vũ đến, thì anh ta đứng dậy kéo ghế cho cô, rồi thuận miệng hỏi:

– Hôm nay cậu có chuyện gì vui à?

Bắc Vũ nghĩ thầm, má ơi, rõ ràng vậy hả?

Nhưng mà một cô gái hai mươi bảy tuổi mới được trải nghiệm tình dục, còn là kiểu chất lượng cao nữa, thì đúng là chuyện vui thật.

Đương nhiên mấy chuyện này không thể kể cho người khác nghe được.

Cô cố gắng làm cho mình trông bình thường như trước:

– Vẫn như mọi ngày thôi!

– Thật sao?

Thiệu Vân Khê ngồi xuống, rồi đưa menu cho cô gọi món:

– Mấy ngày nay tớ bận quá, nên không tìm được thời gian để hẹn cậu. Người bạn trai như tớ đúng là không tốt rồi!

– Hả?

Bắc Vũ nhận lấy menu rồi giơ ngón trỏ lên lắc:

– Đừng dùng từ như vậy!

Cô gọi hai món rồi mới nói tiếp:

– Tớ không tham gia kế hoạch đó nữa. Cậu tìm người khác đi!

Thiệu Vân Khê hơi sửng sốt:

– Tại sao?

Đương nhiên Bắc Vũ không thể nói là vì mình có bạn tình rồi. Vì vậy cô chỉ mỉm cười:

– Tớ có đối tượng hẹn hò rồi.

Vừa nói cô vừa chột dạ.

Thiệu Vân Khê hơi bất ngờ, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh:

– Vậy thì chúc mừng cậu nhé. Là Thẩm Lạc hả?

Bắc Vũ giật nảy mình:

– Sao cậu biết?

Thiệu Vân Khê miễn cưỡng mỉm cười:

– Tớ đoán đó!

Có lẽ do ra xã hội gặp được quá nhiều cảnh tượng giả dối, nên khi gặp lại một Bắc Vũ thẳng thắn, hơi ngạo mạn thì anh ta mong muốn được trải nghiệm lại cái cảm giác của thời niên thiếu.

Lại thêm nam chưa cưới, nữ chưa gả, nên anh ta mới quyết định theo đuổi Bắc Vũ.

Ai ngờ lần thứ hai gặp mặt, anh ta đã trông thấy Thẩm Lạc đi cùng cô.

Tuy anh ta chỉ học ở trường cấp ba số hai có nửa năm thôi, nhưng tên tuổi của Thẩm Lạc lại rất vang dội, nên cũng có nghe thấy. Mà sau đó anh ta còn trông thấy cả lý lịch của Thẩm Lạc nữa.

Với một bản lý lịch như vậy thì người bình thường không thể theo kịp được. Mà anh ta có giỏi thì cũng chỉ được coi là người thường thôi, vì anh ta không phải là thiên tài.

Lúc trước Thiệu Vân Khê cho rằng Thẩm Lạc đã có con rồi, thì sẽ không có tính uy hiếp nữa. Nhưng sau lần leo núi giả kia, thì anh ta đã biết Thẩm Lạc cũng có ý đồ với Bắc Vũ.

Ai dè mới qua mấy ngày, suy nghĩ của anh ta đã thành sự thật.

Anh ta đang nghi ngờ sự xuất hiện của mình chính là chất xúc tác của hai người họ.

Nghĩ vậy Thiệu Vân Khê lại thấy dở khóc dở cười.

Anh ta nghĩ một lát rồi hỏi:

– Cậu không để ý việc anh ấy có con rồi à?

Bắc Vũ thờ ơ:

– Phi Thuyền Nhỏ đáng yêu mà! Với cả có phải kết hôn ngay đâu, nghĩ nhiều làm gì?

Thiệu Vân Khê nói:

– Vậy à?

Bắc Vũ nói:

– Chả vậy thì sao? Cứ hưởng thụ cuộc sống hiện tại không phải tốt hơn sao?

Đúng vậy! Cô đang hưởng thụ niềm vui cuộc sống đấy.

Mà còn rất là vui nữa chứ!

Thiệu Vân Khê nhìn khóe môi cong cong của cô thì nhíu mày:

– Cũng phải. Nhưng mà sau này chúng ta vẫn là bạn chứ? Từ hồi lớp mười đến bây giờ tớ mới quay về đây, nên không có bạn bè gì cả. Tớ còn muốn đi theo cậu nữa!

Bắc Vũ gật đầu:

– Đương nhiên rồi.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Thiệu Vân Khê lại đưa Bắc Vũ về nhà.

Xe dừng ở trước ngõ, còn hai người thì đi bộ vào.

Lúc này mới hơn tám giờ thôi.

Khi đi đến cửa nhà, Bắc Vũ định mời Thiệu Vân Khê vào nhà uống chén trà theo tinh thần yêu quý bạn bè. Ai ngờ từ phía nhà đối diện, có một người xông ra chạy về phía cô. Sau khi chạy đến bên cạnh cô, thì giơ tay ra cầm lấy tay cô.

– Phi Thuyền Nhỏ làm gì đấy?

Bắc Vũ không hiểu gì hết nên cúi xuống hỏi cậu nhóc bên cạnh.

Phi Thuyền Nhỏ cầm tay Bắc Vũ, rồi nhìn Thiệu Vân Khê:

– Anh à, em biết anh không phải bạn trai chị ấy rồi.

Thiệu Vân Khê cười:

– Anh là bạn của chị ấy!

Phi Thuyền Nhỏ nghiêm túc nói:

– Vậy anh không được theo đuổi chị ấy đâu đấy!

Thiệu Vân Khê hỏi:

– Tại sao?

Phi Thuyền Nhỏ nói:

– Vì chị ấy là bạn gái của bố em. Sau này là vợ của bố em. Anh không được làm người thứ ba đâu đấy.

Cậu bé dừng lại một lát rồi lại lẩm bẩm:

– Lúc đầu là chị ấy chờ em lớn. Nhưng bố em sắp ba mươi tuổi rồi, mà mãi mới tìm được được người thích hợp, nên em mới tặng chị ấy cho bố em. Anh không được cướp của bố em đâu đấy!

Bắc Vũ bật cười.

Thiệu Vân Khê xoa đầu cậu nhóc:

– Em đúng là đứa con ngoan của bố em.

Phi Thuyền Nhỏ lại ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ, giọng điệu nghiêm túc, chính nghĩa:

– Chị phải trung thành với bố em đấy. Đừng có chân trong chân ngoài nhé!

Bắc Vũ bật cười rồi lắc đầu:

– Em học mấy cái này ở đâu thế hả? Mau về đi ngủ đi!

Phi Thuyền Nhỏ gật đầu rồi chạy về nhà.

Sau khi bị Phi Thuyền Nhỏ quấy rầy, Bắc Vũ cũng quên mất ý định mời Thiệu Vân Khê vào uống trà luôn. Cô chào anh ta một câu rồi đi vào nhà.

Thiệu Vân Khê thở dài. Khi anh ta quay người lại thì lại trông thấy Thẩm Lạc đang đứng ở cửa nhà đối diện.

Anh ta mỉm cười chào hỏi:

– Chúc mừng anh nhé!

Thẩm Lạc thản nhiên nói:

– Cảm ơn.

Thiệu Vân Khê nói:

– Sau khi gặp anh, em có đi hỏi thăm một chút về anh. Anh là một trong những người sáng lập nên công ty Hoàn Vũ về ngành hàng không, vũ trụ. Nghe nói hiện tại lĩnh vực hàng không vũ trụ đang được phổ biến rộng rãi, chắc bọn anh nhận được nhiều sự chú ý lắm nhỉ?

Thẩm Lạc nói:

– Cậu nhầm người rồi.

Thiệu Vân Khê nhún vai:

– Có thể là em nhầm.

Sau đó lại cười rất ý tứ:

– Tốc độ của anh cũng nhanh thật đấy. Mấy hôm trước vẫn còn là hàng xóm, mà hôm nay đã thành người yêu rồi. Em cảm thấy mình vẫn không sánh kịp.

Thẩm Lạc nói:

– Nếu đã biết không bằng, thì sau này mời cậu cách xa cô gái của tôi ra.

Thiệu Vân Khê cười nói:

– Tục ngữ nói, chỉ cần cuốc tốt, thì góc tường nào cũng đổ. Cách xa ra thì sao mà vung cuốc được? Mặc dù em đến muộn, nhưng mình vẫn còn có câu là đi sau vượt trước đó!

Anh ta cũng không biết mình bị làm sao, mà lại nói mấy câu làm cho người ta không vui như vậy nữa. Có lẽ là do người nghe là một thiên tài mà anh ta không thể so sánh được.

Thẩm Lạc nói:

– Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ tự giác tránh xa Bắc Vũ ra.

Thiệu Vân Khê hỏi:

– Tại sao?

Thẩm Lạc nói:

– Bởi vì cậu không biết hành vi của cậu năm đó đã làm em ấy tổn thương thế nào. Em ấy không quan tâm, không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm... Ví dụ như tôi!

Nụ cười của Thiệu Vân Khê cứng đờ lại:

– Tất nhiên là em có biết rồi. Em đang cố gắng đền bù đây.

– Tôi thấy là cậu cách xa cô ấy ra thì mới là sự đền bù lớn nhất đấy.

Thiệu Vân Khê cười:

– Xem ra quan điểm của chúng ta khác nhau rồi. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn lời nhắc nhở của anh.

Anh ta quay người đi luôn mà không hề tạm biệt.

Thẩm Lạc đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh ta một lát, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn sang nhà đối diện.

Phòng Bắc Vũ đang sáng đèn, có bóng người ở bên cửa sổ.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô.

– Hôm nay có sang không?

– Không sang đâu! Hôm nay em mệt lắm, chỉ muốn đi ngủ sớm thôi.

Bắc Vũ lẩm bẩm, trong giọng nói có chút hờn dỗi.

Cô là người có việc làm, không có nhàn rỗi như anh. Sau hai đêm vận động quá độ, lại thêm ban ngày phải làm việc, nên cô thấy rất mệt mỏi.

Với lại, làm gì có ai hàng đêm sênh ca chứ?

Cô vừa nghe điện thoại vừa tìm áo ngủ. Nhưng cô lục lọi một lúc cũng không tìm thấy bộ nào cả. Rõ ràng cô chỉ để mỗi bộ hôm qua mặc ở nhà Thẩm Lạc thôi mà.

Sau đó cô lại nghe thấy giọng Thẩm Lạc vang lên qua điện thoại:

– Sáng nay lúc sang lấy quần áo cho em, anh có mang cả áo ngủ sang để tiện thay đổi.

– Anh lấy mấy bộ?

– Hình như là ba!

Bắc Vũ nghẹn lời:

– Thế nó ở bên anh hết rồi. Thôi để em sang lấy vậy!

Cô cúp máy rồi chạy ra ngoài.

Khi trông thấy anh đang đứng ở ngoài cửa thì lại than thở:

– Sao anh lại lấy hết sang đây?

– Anh nhặt bừa thôi, không ngờ lại lấy hết.

Bắc Vũ lầm bầm:

– Mệt chết đi được. Tự dưng em lại phải đi một lượt nữa. Em cũng có thể nằm thư giãn trong bồn tắm mát xa luôn.

Thẩm Lạc nói:

– Không thì em ở lại đi, đỡ phải về nữa.

Bắc Vũ nghĩ một lát rồi quay sang nhìn anh:

– Nhưng hôm nay không làm đâu, em mệt lắm.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Ừ, hôm nay đi ngủ sớm.

Không làm còn ngủ cùng nhau hả? Có phải đang yêu đương đâu!

Nhưng nghĩ tới cái bồn tắm mát xa rộng rãi thoải mái kia, Bắc Vũ lại đồng ý.

Cô là người thích hưởng thụ!

Mà vừa hay Thẩm Lạc lại có thể làm cô thấy hưởng thụ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 38: Bố mẹ
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ thì Bắc Vũ mới tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt ra đã trông thấy một gương mặt anh tuấn ở ngay bên cạnh.

Thẩm Lạc vẫn chưa tỉnh dậy. Những tia sáng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, làm cô có cảm giác trông anh dịu dàng, ấm áp hơn mọi ngày.

Bắc Vũ vẫn còn nhớ rõ là tối hôm qua cô để tóc ướt đi ngủ. Mà trong lúc đang mơ màng, cô lại cảm thấy có một bàn tay của ai đó đang len lỏi ở trong tóc cô, còn cả tiếng kêu nho nhỏ của chiếc máy sấy tóc văng vẳng bên tai nữa. Cô đoán là Thẩm Lạc thấy cô mệt quá nên sấy tóc hộ cô.

Đúng là tối hôm qua hai người không có làm cái gì cả, thế nhưng khi tỉnh dậy thấy mình nằm ở trong lòng anh, thì Bắc Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô không thích những hành động thân mật vượt quá quan hệ thế này. Vì vậy cô định quay mặt đi. Nhưng cô còn chưa kịp dời ánh mắt của mình khỏi mặt anh, thì Thẩm Lạc đã tỉnh dậy.

Vì hai người nằm sát nhau, nên Bắc Vũ có thể trông thấy cả cái bóng của mình ở trong con mắt của anh. Cô thấy hơi bối rối, nên giả vờ ngáp một cái rồi ngồi dậy:

– Chào buổi sáng!

– Chào buổi sáng.

Chất giọng trầm trầm xen lẫn một chút lười nhác vì mới ngủ dậy của Thẩm Lạc cũng vang lên, nghe rất là gợi cảm.

Vì tối qua được đi ngủ sớm, chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, nên lúc này Bắc Vũ đã tràn đầy năng lượng. Cô bò xuống khỏi giường, vươn vai một cái, rồi mới nói:

– Giường của anh êm thật đấy.

– Ừ, nếu em thích thì sau này ngủ ở đây luôn cũng được. Dù sao cũng tiện mà.

Bắc Vũ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nó lạ ở chỗ nào.

Trong hai tuần tiếp theo Bắc Vũ đều có loại cảm giác như vậy, vì chỉ cần Thẩm Lạc dỗ dăm ba câu, là cô lại ngủ ở nhà anh.

Mà phần lớn hai người đều chỉ nằm không.

Tiết trời đã sang thu, nên công việc của cô cũng bận rộn hơn. Công ty cô đang ở trong thời kỳ phát triển, nên ngày nào cô cũng phải thảo luận với nhà thiết kế về mẫu mã mới, nói chuyện với bên cung ứng hàng, và xử lý những khách hàng khó tính.

Không phải ngày nào cô cũng có mặt ở công ty, nên tất nhiên số lượng bữa trưa ăn cùng bố con Thẩm Lạc cũng giảm đi. Có đôi khi chín mười giờ đêm cô mới được về nhà.

Với một cuộc sống như vậy, thì việc có một giấc ngủ ngon sẽ quan trọng hơn là việc lăn giường. Mà khi ngủ ở bên nhà Thẩm Lạc, cô lại thấy mình ngủ ngon hơn.

Không biết là do giường anh thoải mái hơn giường cô, hay là được anh ôm thì cảm thấy an tâm hơn nữa.

Cô cũng không định tìm hiểu sâu về nó, vì chỉ riêng công việc đã làm cô bận tối ngày rồi. Nếu mà còn nghĩ ngợi mấy thứ linh tinh này thì cô sẽ mệt chết mất.

Vì lượng công việc quá nhiều, nên đã gần ba tuần cô chưa về thăm bố mẹ rồi. May mà cuộc sống sau khi về hưu của mẹ cô cũng rất phong phú, nên cô mới không lâm vào tình trạng bị mẹ đến công ty giục cưới.

Sau hai tuần đen tối, Bắc Vũ mới có thời gian rảnh để về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ, mẹ Bắc lại bắt cô đưa hai ông bà đến chùa Bạch Long ở tận ngoại thành để thắp hương.

Bắc Vũ đề nghị bà lên weibo phát cá chép (*) thay cho việc đi chùa nhưng bị bà từ chối. Cuối cùng cô vẫn phải đưa hai ông bà ra ngoại thành.

(*) Phát cá chép: Có một thời gian, trên weibo TQ nổi lên hiện tượng phát cá chép. Phát cá chép nghĩa là đăng ảnh một con cá chép lên weibo, kèm với câu stt cầu tình duyên, tiền tài, công danh, thi đỗ....

Nào ngờ ngày hoàng đạo mà chẳng may mắn chút nào. Xe cô đi đến đoạn đường vắng tanh vắng ngắt thì chết máy.

Mẹ Bắc hỏi:

– Sao xe lại dừng rồi?

Bắc Vũ:

– Con làm sao mà biết được.

– Trước khi đi con không kiểm tra à?

– Đi được nửa đường mới có vấn đề, thì sao mà con kiểm tra ra được?

Vì Bắc Vũ không biết sửa xe, nên cả nhà đều xuống xe, tìm bóng cây tránh nắng.

– Để con gọi xe kéo.

– Từ từ đã, con gọi Giang Việt đến đưa chúng ta đi chùa đã. Khi nào về thì gọi xe kéo sau. Thắp hương cũng có giờ lành, trễ giờ là không được đâu.

Bắc Vũ không nói gì được nữa, nên đành phải gọi cho Giang Việt.

– Giang Nhị Cẩu, anh đang ở đâu đấy? Cả nhà em định đi chùa Bạch Long, nhưng đi được nửa đường thì lại chết máy, anh đến đón em đi.

– Không phải chứ? Bây giờ anh ở tỉnh bên, không về được.

Bắc Vũ nhìn về mẹ cô rồi giơ tay:

– Không đến được.

Mẹ Bắc:

– Thắng nhóc này, sáng nay vẫn còn thấy mặt, mà sao bây giờ đã chạy sang đến tỉnh bên rồi?

Bắc Vũ nghĩ thầm, đó là vì tỉnh bên là quê của nữ thần chứ sao!

Mẹ Bắc lại nghĩ tới một người khác:

– À, con đang hẹn hò với thằng bé mà dì con giới thiệu nhỉ? Con gọi nó đến đây để mẹ xem thử đi.

Bắc Vũ xoa trán:

– Ừm, mẹ à, con với Thiệu Vân Khê chia tay rồi.

– Gì? Không phải con nói là hợp nhau à? Là nó không thích con hay là con không thích nó? Hôm nay mẹ còn định đi lễ tạ cho con cơ mà.

Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!

Bắc Vũ ung dung nói:

– Vì con có đối tượng khác rồi.

– Ai thế? Sao con không nói gì với mẹ?

– Chính là bố của Phi Thuyền Nhỏ. Lần trước mẹ cũng gặp rồi đấy.

– Hả? Vậy con gọi nó đến đi.

– Mẹ ——

– Mau lên. Mỗi cái việc cỏn con còn không giúp được, thì nói chuyện gì nữa?

– Thôi để con gọi xe kéo cho.

– Mau gọi đi! Lỡ giờ lành một năm mới có một lần thì mẹ không tha cho con đâu.

– Con không gọi đâu!

Cô và Thẩm Lạc có yêu đương thật đâu mà dám làm phiền anh chứ.

Sau đó mẹ Bắc giật lấy điện thoại của cô rồi gọi cho số điện thoại tên là bố Phi Thuyền Nhỏ.

– Bắc Vũ à?

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

Mẹ Bắc cười ha ha:

– Tiểu Thẩm à? Bác là mẹ Bắc Vũ. Hôm nay nhà bác định đi chùa Bạch Long, nhưng mà đi được một nửa thì xe hỏng mất rồi. Cháu có thể đến đón hai bác được không? Nếu mà cháu đang bận thì để bác lại tìm người khác.

– Cháu rảnh mà, hai bác chờ cháu một lát ạ. Cháu đi ngay đây.

Mẹ Bắc mừng ra mặt:

– Vậy thì phiền cháu nhé!

– Không sao đâu ạ.

Gọi xong, mẹ Bắc đắc ý nhìn cô con gái:

– Thằng bé này có vẻ được đấy.

Bắc Vũ nghiêm mặt nói:

– Mẹ à, con cảm thấy mẹ cứ như vậy người ta sẽ chạy mất dép mất.

Mẹ Bắc nói:

– Đây là mẹ muốn kiểm tra hộ con. Mấy cái chuyện vặt này mà còn không làm được thì còn làm được gì nữa? Nhưng mà, con định chọn nó thật đấy à? Mặc dù trông nó cũng lịch sự, còn đi du học nữa. Nhưng mà nó lại có con rồi. Con thì vẫn còn trẻ, lại còn kiếm được tiền, sao lại muốn đi làm mẹ kế thế?

Bắc Vũ cười:

– Mẹ vẫn bảo con già rồi, không tìm chồng đi là ế cơ mà?

Mẹ Bắc lườm cô một cái:

– Đấy là mẹ tính trước. Để thêm mấy năm nữa, thì hàng bán chạy biến thành hàng ế ngay.

Bắc Vũ:

– Vậy mẹ không thích anh ấy hả?

Mẹ Bắc do dự:

– Nào có bà mẹ nào muốn con gái mình đi làm mẹ kế chứ? Với lại nhỡ mẹ ruột nó về thì con phải làm sao?

Bắc Vũ nói:

– Lần trước Phi Thuyền Nhỏ đã nói là không có mẹ rồi mà. Mẹ yên tâm đi, mẹ ruột không có về đâu.

– Thế nó góa vợ à?

Bố Bắc vẫn đang làm cảnh đột nhiên hỏi.

Bắc Vũ đang uống nước, suýt nữa thì phun ra. Cô xua tay:

– Không đâu ạ.

Cô tìm cách giải thích cho hai ông bà dễ chấp nhận:

– Bố mẹ cũng biết anh ấy sống ở Mỹ rồi đấy. Mà cách suy nghĩ của người bên đó khác với mình. Bên đó có rất nhiều người kết hôn mà không muốn sinh con, cũng có rất nhiều người muốn có con mà không muốn kết hôn. Mà Thẩm Lạc thuộc loại không muốn kết hôn, nhưng lại muốn có con. Nên đã đi thụ tinh ống nghiệm để tạo ra Phi Thuyền Nhỏ.

Bố mẹ Bắc kinh hãi.

Bắc Vũ nghiêm túc nói:

– Văn hóa phương Tây không giống chúng ta, nên chúng ta phải hiểu cho họ.

Mẹ Bắc gật đầu:

– Đã hiểu. Nhưng mà con nói nó không muốn kết hôn cơ mà, sao bây giờ lại đi với con?

Bắc Vũ hắng giọng, rồi thản nhiên nói:

– Vì anh ấy gặp được tình yêu đích thực là con nên mới thay đổi suy nghĩ.

Mẹ Bắc gật đầu:

– Con gái mẹ đúng là không tầm thường. Nhưng mà dù sao thì nó cũng có con rồi mà.

Bắc Vũ nói:

– Phi Thuyền Nhỏ đáng yêu mà. Mẹ chẳng bảo là vớ được một cậu con trai còn gì? Sau này con mà có sinh con gái thì là có cả trai lẫn gái rồi.

– Cũng phải! Mặc dù chỉ tạm hài lòng, nhưng mà thằng bé kia đúng là rất lịch sự, tuấn tú. Còn thằng bé Phi Thuyền Nhỏ thì mẹ cũng rất thích. Aiz, vậy là mẹ có thể thở phào được rồi. Hôm nay đúng là hoàng đạo mà.

Nếu là nhà khác, thì có thể bố mẹ họ sẽ không đồng ý cho cô con gái kiếm được tiền lấy một người đã có con đâu. Nhưng Bắc Vũ rất hiểu mẹ cô. Bà thuộc kiểu người yêu cái đẹp, nên cô mới dám mang Thẩm Lạc ra làm bia đỡ đạn. Quả nhiên cô vừa tẩy não đã thành công rồi.

Bắc Vũ thở phào trong lòng, một thời gian dài sau này sẽ không bị giục tìm chồng nữa rồi. Dù sao sang năm là cô có thể thực hiện được kế hoạch du lịch vòng quanh trái đất ba năm của mình rồi.

Mặt trời dần dần lên cao, không khí cũng càng ngày càng nóng.

Khi Thẩm Lạc bước xuống khỏi xe taxi, hai mắt mẹ Bắc liền sáng lên:

– Làm phiền cháu quá! Trời nắng to thế này mà còn bắt cháu đến đây giúp hai bác.

Thẩm Lạc mỉm cười, lắc đầu:

– Không phiền đâu ạ!

Sau đó anh mới nhìn về phía Bắc Vũ đang ngồi ở ven đường với bộ mặt đau khổ.

Bắc Vũ đứng dậy đi về phía anh. Cô nhân lúc mẹ Bắc không chú ý liền nói thầm với Thẩm Lạc:

– Xin lỗi anh nhé.

Thẩm Lạc cúi đầu nhìn cô:

– Gặp phải chuyện như thế này, em có thể gọi cho anh.

Sau đó anh lại quay sang nói với mẹ Bắc đang định ngồi vào taxi:

– Để cháu xem thử xem có thể sửa được không ạ. Nếu mà sửa được thì mình tự lái luôn cho tiện.

Bắc Vũ:

– Anh biết sửa xe hả?

Mà cũng phải, người ta là thiên tài cơ mà.

Thẩm Lạc bảo Bắc Vũ lên xe trước, còn mình thì đi mở nắp xe ra. Một lát sau, anh mới ngẩng đầu ra hiệu cho cô đánh lửa.

Khi nghe thấy tiếng động cơ chạy, thì cả cô và bố mẹ cô đều ngạc nhiên nhìn anh.

Mẹ Bắc lên xe rồi vẫn còn cười:

– Không ngờ Tiểu Thẩm còn biết sửa xe cơ đấy.

Bắc Vũ nhìn anh chàng bên cạnh rồi cười:

– Anh đúng là món gì cũng biết cả.

– Ngành anh học có chỗ tương tự với cái này.

Bắc Vũ thuận miệng hỏi:

– À, anh có hai bằng tiến sĩ nhỉ? Lúc trước anh làm việc ở NASA à? Ngoài thiên văn ra thì còn cái gì nữa?

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi mới nói:

– Công trình hàng không vũ trụ.

– Thảo nào có thể vào được NASA.

Bố Bắc làm về kỹ thuật, bình thường rất ít nói. Khi nghe thấy Thẩm Lạc nói vậy thì thở dài:

– Tiểu Thẩm là người Mỹ à? Công việc bên đó tốt như vậy, sao cháu lại về nước?

Thẩm Lạc nói:

– Cháu sinh ra ở Mỹ, nhưng lớn lên ở Trung Quốc. Người nhà cháu đều ở Trung Quốc cả, mà công việc thì ở đâu cũng có, nên cháu mới quyết định về nước.

Lúc này Bắc Vũ mới biết được là anh sinh ra ở Mỹ.

Bố Bắc gật đầu đồng ý:

– Đúng đấy. Lúc trước mọi người đều thi nhau ra nước ngoài sinh sống. Bây giờ điều kiện nước ta tốt hơn trước rồi, nên cũng có rất nhiều sinh viên ưu tú đi du học xong thì về nước làm việc, xây dựng tổ quốc.

Bắc Vũ:...

Mẹ Bắc thì không quan tâm đến mấy cái này. Bà thấy con rể tương lai có rất nhiều điểm ưu tú thì cười hỏi:

– Sao cháu không dẫn Phi Thuyền Nhỏ theo?

Thẩm Lạc nói:

– Mấy hôm nay Phi Thuyền Nhỏ sang nhà em họ cháu chơi rồi ạ.

– Thằng bé Phi Thuyền Nhỏ này rất là đáng yêu. Cháu cứ yên tâm đi, sau này Bắc Vũ nhà bác sẽ là một bà mẹ tốt.

Bắc Vũ im lặng. Mẹ cô đúng là không để ý đến việc con gái đi làm mẹ kế. Không biết có nên khen bà tốt bụng, tiến bộ không nữa.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Cháu biết rồi ạ.

Bắc Vũ quay sang nhìn anh. Vừa hay anh cũng quay sang nhìn cô.

Ánh mắt anh lặng như nước, làm cô không biết là anh đang nghĩ cái gì. Nhưng cô vẫn nhìn ra được sự ấm áp hiếm thấy trong đó.

Bắc Vũ nhíu mày, quay mặt đi nhìn đường.

Khi đến chùa Bạch Long, mẹ Bắc liền kéo bố Bắc đi thắp hương cầu nguyện. Còn Bắc Vũ chỉ thắp hương ở mỗi điện đầu tiên rồi đi ra sau chùa.

Chùa Bạch Long dựa núi, cạnh sông. Ở sau chùa có một gốc cổ thụ, không biết bắt đầu từ bao giờ, nhưng hiện tại nó đã biến thành một cái cây cầu nguyện.

Cô mua một chiếc thẻ cầu nguyện (tớ gọi là thẻ, nhưng thực ra nó làm bằng giấy). Nhưng khi đứng dưới tán cây, cô lại không biết mình muốn cầu nguyện điều gì nữa.

Nhìn những tờ giấy màu đỏ tung bay trên cành cây, cô lại nhớ tới lần cầu nguyện lần trước của mình. Hồi đó có thể nó là một chuyện rất quan trọng, nhưng bây giờ thì cô còn chẳng thể nhớ nổi nó là cái gì nữa.

Cuộc sống cũng vậy. Khi độ tuổi dần dần tăng lên, thì những chuyện quan trọng cũng sẽ không còn quan trọng nữa.

Cô nghĩ một lát rồi viết nguyện vọng của mình lên tờ giấy đỏ: Mong bố mẹ khỏe mạnh, vui vẻ.

Sau đó ném nó lên cây.

Thẩm Lạc đi đến sau lưng cô:

– Em cầu gì thế?

Bắc Vũ cười:

– Cầu bố mẹ em khỏe mạnh.

Thẩm Lạc gật đầu rồi cũng ném thẻ cầu nguyện trong tay mình lên.

Bắc Vũ hiếu kì hỏi:

– Vậy anh cầu cái gì?

Thẩm Lạc nhìn cô:

– Tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý. (*)

(*) Uớc gì được nấy, mọi chuyện như mong muốn.

Bắc Vũ sửng sốt rồi bật cười:

– Anh thật là thông minh. Ban nãy em còn không biết nên cầu nguyện gì cơ. Sau này phải học tập anh mới được.

Cô chỉ vào chiếc ghế dài ở gần đó rồi nói:

– Chúng ta ra kia ngồi đi, bố mẹ em chưa ra ngay được đâu.

Đối diện với hàng ghế là một dòng sông.

Có lẽ là do phật môn thanh tịnh, nên cô cảm thấy thời tiết không còn nóng bức như trước nữa, mà còn có chút hơi lạnh.

Bắc Vũ vẫn thấy băn khoăn về việc mẹ cô gọi anh đến, nên nói với anh:

– Hôm nay làm phiền anh quá! Mẹ em bảo em gọi cho Thiệu Vân Khê, nên em mới nói là em đang hẹn hò với anh. Thế là mẹ em cướp điện thoại của em để gọi cho anh luôn.

Thẩm Lạc nói:

– Không sao đâu. Sau này nếu có gặp phải chuyện như hôm nay thì em cứ gọi cho anh là được.

Bắc Vũ cười:

– Lúc trước em cho rằng anh rất khó tính đấy. Bây giờ mới biết anh hiền như vậy. Làm em cứ có cảm giác là mình đang bắt nạt anh.

Thẩm Lạc mỉm cười rồi chuyển sang chuyện khác:

– Sao em không cầu nguyện cho mình?

– Cầu nguyện điều gì được? Mong sẽ tìm được một người đúng tiêu chí em đặt ra sao?

Thẩm Lạc nhíu mày, không nói gì cả.

Bắc Vũ cười khẽ:

– Bố mẹ em đều hơn năm mươi rồi, sắp phải về hưu hết rồi. Họ muốn đến đây thắp hương là gì cái gì chứ? Không phải vì em thì còn vì cái gì được? Em không cần đoán cũng biết họ muốn cầu cái gì. Chắc chắn sẽ là mong em có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thăng tiến, thân thể khỏe mạnh, rồi vui vẻ bình an. Tóm lại những gì em có thể nghĩ ra thì bố mẹ em đều sẽ cầu nguyện giúp em cả. Vì vậy em cũng phải cầu nguyện cho bố mẹ em chứ.

Thẩm Lạc mỉm cười:

– Không khí gia đình em tốt như vậy, thảo nào em lại có tính cách thế này.

– Em có tính cách gì?

Thẩm Lạc tìm từ để miêu tả:

– Chính là... rất vui vẻ.

– Con người sống là để mình vui vẻ mà? Không vui thì sống làm gì? Mặc dù em không cầu nguyện, nhưng mà ai chẳng có mấy cái nguyện vọng trong lòng. Chỉ là không cần ông trời và Bồ Tát giúp đỡ nên không cầu thôi.

Thẩm Lạc hiếu kỳ hỏi:

– Em có nguyện vọng gì?

Bắc Vũ chỉ tay về phía dãy núi mờ mịt ở phương xa:

– Em muốn đi xem dãy núi bên kia!

– Hả?

Thẩm Lạc không hiểu lắm.

Bắc Vũ cười:

– Ý là... muốn đi tới những nơi xa xôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 39: Thăm dò
Nửa tiếng sau, bố mẹ Bắc mới thắp hương, rút quẻ xong. Vì lúc này đã hơi muộn nên Thẩm Lạc bèn mời cả nhà Bắc Vũ ra cửa hàng đồ chay nổi tiếng ở gần cổng chùa để ăn trưa.

Đồ chay ở đây khá có tiếng, nên giá cả của nó cũng không hề rẻ. Lúc gọi món, mẹ Bắc gọi đủ mọi món trên trời dưới đất để khảo nghiệm cậu con rể tương lai. Cuối cùng bố Bắc không thể nhìn nổi nữa mà đưa trả menu cho nhân viên phục vụ:

– Gọi vậy thôi! Chúng ta có mỗi bốn người, gọi nhiều quá ăn làm sao hết được.

Mẹ Bắc lại nói:

– Ăn không hết thì đóng gói về nhà. Có sao đâu?

Bắc Vũ lặng lẽ thở dài, may mà Thẩm Lạc không phải bạn trai cô, nếu không nhìn mẹ cô như vậy thì anh sẽ chạy mất dép mất.

Trong lúc đợi đồ ăn, mẹ Bắc lại lôi một nắm bùa đưa cho cô và Thẩm Lạc.

– Đây là bùa bình an.

– Cái này là bùa trừ tà.

– Cái này là cầu công danh, sự nghiệp.

– Còn cái này là cái quan trọng nhất. Phù hộ cho hôn nhân, gia đình đấy.

Mặc dù Bắc Vũ biết đây là tình cảm của mẹ cô, nhưng khi nhìn thấy một đám bùa giấy, gỗ đào, ngọc thạch trên bàn thì cô vẫn phải bĩu môi:

– Mẹ à, mấy cái này toàn lừa đảo thôi.

– Đừng có nói linh tinh! Mấy thứ này đều là mẹ thắp hương, góp tiền công đức xin về cho con đấy.

Khác với Bắc Vũ, Thẩm Lạc lại rất chân thành cất kỹ đống bùa đó đi rồi ngoan ngoãn nói:

– Tâm thành thì sẽ linh. Cháu cảm ơn bác!

Bắc Vũ hơi bất ngờ nên quay sang nhìn anh. Không ngờ lúc nói chuyện với người lớn anh lại biết ăn nói như vậy.

Mà hình như sau khi hai người xác định mối quan hệ xong, thì anh không còn lạnh nhạt với cô nữa. Có đôi khi hai người còn trò chuyện một lúc lâu trước khi đi ngủ nữa. Mặc dù phần lớn đều là cô nói, nhưng anh cũng nghe rất là chăm chú, chứ không hề thờ ơ như trước.

...

Sau chuyến đi lần này, bố mẹ Bắc rất hài lòng về Thẩm Lạc.

Bắc Vũ nghĩ đến viễn cảnh yên tĩnh trong tương lai thì cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Sau khi đưa hai ông bà về nhà, thì Bắc Vũ và Thẩm Lạc cũng quay về nhà.

Khi đi tới đầu ngõ, thì cô quay sang cảm ơn anh:

– Cảm ơn anh về chuyện hôm nay nhé. Mẹ em có hơi khoa trương mong anh thông cảm nhé. Có thể là do bà làm việc hậu cần mấy chục năm rồi, nên mới nhiệt tình như vậy.

Thẩm Lạc mỉm cười:

– Anh thấy bình thường mà. Bố mẹ em rất thương em.

Bắc Vũ thở dài:

– Đúng vậy!

Cô có hơi bi quan về tình yêu, tình thân, nhưng từ trước tới giờ cô chưa hề nghi ngờ sự yêu thương của bố mẹ dành cho cô.

Từ bé đến lớn, cô đều không phải là con ngoan trò giỏi. Nhưng mấy năm cấp 1, cấp 2, cô vẫn luôn là "con nhà người ta" trong miệng hàng xóm, nên tính cô khá là kiêu căng. Mà nhà cô thì mẹ không nghiêm, bố lại hiền, nên Bắc Vũ lại càng phản nghịch. Đến năm cấp 3, thành tích của cô không còn tốt như trước nữa, nhưng bố mẹ cô cũng không hề mắng mỏ gì cô cả, mà còn an ủi cô, sợ cô buồn. Cho đến khi cô vụng trộm từ chức, bố mẹ cô cũng chỉ biết lo lắng cho cô, chứ chưa bao giờ nặng lời với cô. Bởi vậy cái tính thích làm theo ý mình này của cô là do bố mẹ cô chiều chuộng mà ra.

Cô nghĩ ngợi lung tung một lát, rồi mới nhớ đến chuyện chính:

– Hôm nay khiến anh tiêu pha rồi. Để em chuyển tiền cho anh nhé. Cả tiền cơm trưa mấy ngày nay nữa.

Thẩm Lạc vội vàng nói:

– Không cần đâu.

Bắc Vũ ngẩng đầu nhìn anh rồi cười:

– Em không thể cứ ăn chực mãi được. Nếu không trả tiền thì sau này em không dám qua đó ăn nữa đâu.

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi nói:

– Thế này đi, hôm nào em rảnh thì chúng ta cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn. Rồi để em trả tiền nhé?

Bắc Vũ nghĩ một lát rồi gật đầu:

– Cũng được. Dạo này em cũng không bận lắm. Khi nào anh đi mua thức ăn thì gọi em nhé.

– Bây giờ anh đang định đi mua, rồi đi đón Phi Thuyền Nhỏ nhỏ. Hay em đi cùng luôn đi.

Bắc Vũ gật đầu:

– Vâng.

Thế là hai người cùng nhau đi siêu thị.

Bắc Vũ không biết nấu ăn, nên cũng ít khi đi đến khu bán rau củ, thức ăn ở siêu thị. Vì vậy khi cô trông thấy mấy thứ hay ho liền quay sang hỏi Thẩm Lạc:

– Cái này ăn ngon không? Anh có biết làm không?

Trông thấy Thẩm Lạc gật đầu một cái là cô bỏ ngay nó vào giỏ.

Vì cô đang mải nhìn nguyên liệu nấu ăn, nên không biết rằng trông hai người rất là thân mật.

Khi hai người đang chọn hoa quả, thì có một giọng nói chen vào.

– Pluto!

Bắc Vũ và Thẩm Lạc quay lại nhìn thì thấy Lí Đồng cũng đang kinh ngạc nhìn hai người.

– Chào em Lý.

Mặc dù Bắc Vũ biết Thẩm Lạc gặp Lí Đồng là vì công việc, nhưng mà Lí Đồng có ý đồ gì không, thì cô cũng biết rõ luôn.

Mấy hôm nay cô và Thẩm Lạc đang chung sống rất vui vẻ, nên cô cũng quên mất cả Lí Đồng.

Lí Đồng đẩy xe đến gần chỗ hai người, cười với Bắc Vũ, rồi quay sang hỏi Thẩm Lạc:

– Hôm nay em có việc ở gần đây, còn định lát nữa đến nhà anh chào hỏi. Không ngờ lại gặp nhau ở đây. Mà sao hai người lại đi cùng nhau?

Thẩm Lạc trả lời qua loa:

– Mua thức ăn.

Rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, mà lại giống như đã trả lời đúng câu hỏi rồi vậy.

Bắc Vũ cười:

– Bọn chị là hàng xóm.

– Vậy à? Lần trước không thấy chị nói.

– Thẩm Lạc mới chuyển đến khu này.

Lí Đồng lại gật đầu lần nữa, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn cô thì lại thay đổi.

Thẩm Lạc không để ý tới Lí Đồng, mà lại kéo tay Bắc Vũ rồi hỏi:

– Em thích ăn nho hay nho mỹ?

Bắc Vũ vội vàng rút tay mình ra rồi cười gượng:

– Gì cũng được.

Thẩm Lạc quay sang nhìn cô, còn cô thì giả vờ nhìn sang chỗ khác.

Bắc Vũ cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa. Chẳng lẽ cô sợ người khác biết cô và Thẩm Lạc có thỏa thuận yêu đương sao? Nhưng mà rõ ràng hai người đã nói là đi ra ngoài thì giả vờ làm người yêu rồi mà.

Tất nhiên là mấy chi tiết này đã rơi vào trong mắt Lí Đồng rồi. Theo Lí Đồng thấy, thì dù Bắc Vũ được coi là xinh đẹp, nhiều tiền, nhưng cô cũng chỉ là chủ cửa hàng online nho nhỏ thôi.

Tất nhiên Lí Đồng không hề ghét Bắc Vũ, mà ngược lại cô ấy còn cảm thấy hai người khá hợp nhau, có thể chơi với nhau được. Nhưng dù vậy thì Lí Đồng cũng không thể tin được là kiểu người không dính khỏi lửa như Thẩm Lạc lại sẽ yêu đương với một cô gái như Bắc Vũ.

Lí Đồng cười gượng:

– Ừm, Pluto. Không biết bây giờ anh có rảnh không? Em muốn góp ý với anh về vấn đề đấu giá sắp tới.

Thẩm Lạc vẫn không quay đầu lại:

– Chuyện công việc cô có thể gửi mail cho tôi.

Lí Đồng bị anh nói vậy thì xấu hổ, bèn quay sang hỏi Bắc Vũ:

– À chị Bắc Vũ. Cuối tháng này câu lạc bộ có mở tiệc, chị có đi không?

Năm nào câu lạc bộ cũng mở tiệc vào khoảng thời gian này, mà Bắc Vũ là hội viên cao cấp nên tất nhiên là cô sẽ đi rồi. Vì vậy cô gật đầu:

– Chị có đi.

Lí Đồng cười:

– Em nghe nói ban tổ chức có mời cả người đẹp nhiếp ảnh An Lộ đấy.

Sau đó lại quay sang hỏi Thẩm Lạc:

– Pluto, anh có biết An Lộ không? Lần trước cô ấy có nhận phỏng vấn của tạp chí bọn em. Em có xem qua ảnh cô ấy chụp, có mấy chỗ rất giống của anh đấy.

– Không biết.

Thẩm Lạc đáp.

Bắc Vũ quay sang nhìn Thẩm Lạc đang chọn hoa quả. Vẻ mặt anh rất bình thản, có vẻ như anh không có chút hứng thú gì với Lí Đồng và câu chuyện của cô ấy cả.

Ngược lại cô thì có biết An Lộ. Nhưng phong cách chụp ảnh của cô ấy không phải kiểu cô thích, nên cô cũng không chú ý nhiều. Cô chỉ biết người đẹp nhiếp ảnh là nhãn hiệu của cô ấy thôi.

Mặc dù Lí Đồng mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi, nhưng dù sao cô ấy cũng là phó chủ biên của một tạp chí rồi. Khi thấy thái độ của Thẩm Lạc như vậy, thì cô ấy cũng không muốn bắt chuyện tiếp nữa, nên chỉ cười:

– Vậy anh chị mua tiếp đi, em đi trước.

Khi Lí Đồng đi rồi, Bắc Vũ lại quay sang nhìn Thẩm Lạc. Thấy mặt anh vẫn lạnh lùng như ban nãy, thì cô cố ý chọc anh:

– Sao anh lại lạnh nhạt với tiểu Đồng thế? Em thấy có vẻ em ấy thích anh đấy.

– Vậy à? Vậy thì càng phải lạnh nhạt.

– Vì sao?

– Vì thỏa thuận của chúng ta có tính chất biệt lập. Anh là người rất tuân thủ hiệp ước.

Bắc Vũ ồ một tiếng rồi nói tiếp:

– Anh không cần phải nghiêm túc vậy đâu. Dù sao chúng ta có thể hủy bỏ thỏa thuận bất cứ lúc nào mà.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lẽo:

– Em có thấy cái hợp đồng nào mà thời gian có hiệu lực chưa đến một tháng không? Cho dù là thuê phòng thì hợp đồng cũng là một năm.

Bắc Vũ tính một lát, hình như còn hai ngày nữa mới được một tháng.

Cô gãi đầu, rồi nói thầm:

– Em chỉ thấy là không cần phải nghiêm túc quá thôi mà. Có phải yêu đương, kết hôn đâu mà.

Thẩm Lạc không nói thêm gì nữa.

Cho đến tận khi hai người ra tính tiền, Thẩm Lạc cũng vẫn không nói lấy một lời.

Khi Bắc Vũ đang trả tiền thì Thẩm Lạc lại yên lặng sắp xếp đồ vào túi, rồi trực tiếp xách đồ đi luôn mà không thèm đợi cô.

Lúc này Bắc Vũ mới phát hiện anh có vấn đề. Cô vội vàng trả tiền rồi đuổi theo anh:

– Sao anh không đợi em?

Bình thường Thẩm Lạc cũng đã lạnh lùng rồi, thì lúc này biểu hiện càng rõ ràng hơn.

Anh không trả lời cô.

Bắc Vũ nhíu mày, không hiểu gì hết.

Anh đi rất nhanh, nên cô chỉ có thể đi theo phía sau.

Cho đến khi hai người đi vào trong ngõ, cô mới giật mình.

Chẳng lẽ là do lời nói ban nãy của cô?

Từ khi ký thỏa thuận đến nay, cô cũng thấy được anh là người rất nghiêm túc, cho nên anh cũng rất nghiêm túc với bản thỏa thuận này. Mà lời nói ban nãy của cô đã làm anh cảm thấy cô không hề nghiêm túc với nó.

Một người nghiêm túc và một người không nghiêm túc ký thỏa thuận với nhau, thì người nghiêm túc sẽ cảm thấy không vui, thậm chí là không đáng.

Mà Thẩm Lạc hoàn mỹ như vậy, cô phải may mắn lắm mới gặp được anh. Sao vừa rối cô lại đẩy anh ra ngoài chứ?

Nếu anh mà đi theo người khác thật thì cô đi đâu tìm một người giống vậy chứ?

Đầu cô bị lừa đá rồi à?

Vì vậy Bắc Vũ vội vàng chạy lên ôm lấy cổ anh:

– Vừa rồi chỉ là em thăm dò xem anh có khuynh hướng vi phạm thỏa thuận không thôi mà. Anh mà có gì đó với cô nào khác, thì phải bồi thường đấy.

Thẩm Lạc quay đầu lại nhìn cô:

– Có thật là thăm dò không?

Bắc Vũ gật đầu:

– Đương nhiên rồi, mà kết quả thăm do còn khá tốt nữa chứ. Chứng tỏ là anh không có loại khuynh hướng này. Em thấy rất hài lòng.

Sắc mặt Thẩm Lạc dịu đi:

– Vậy là do anh hiểu lầm.

Quả nhiên người thông minh đều rất thẳng thắn. Bắc Vũ đắc ý gật đầu:

– Tất nhiên là do anh hiểu lầm rồi. Em là người rất tuân thủ thỏa thuận đấy. Mà anh không biết An Lộ thật à?

Thẩm Lạc nhìn cô:

– Đây cũng là thăm dò à?

...
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top