Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] [Đồng nhân] Khuyển Lang Vương - Mạnh Nguyễn

[Truyện ngắn] [Đồng nhân] Khuyển Lang Vương - Mạnh Nguyễn

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Tên: Khuyển Lang Vương
Tác giả: Mạnh Nguyễn
Doujinshi từ: Heroes of Olympus, Magnus Chase and the gods of Asgard, Kane Chronicle, Percy Jackson and the gods of Olympus, The trials of Apollo
Tình trạng: đã hoàn thành

Thảo luận
Số chương: 10 chương
Thể loại: Đồng nhân, thần thoại

hieuunganh.com_5fe729b226270 (3).png

Văn án:
Câu chuyện dựa trên vũ trụ tiểu thuyết Riordan, nơi những vị thần sống tại nước Mỹ thế kỷ 21. Họ sản sinh ra những thế hệ á thần giúp họ chiến đấu với quái vật và thần thánh, bảo vệ những vị thần ấy khỏi những mối đe dọa bên ngoài hoặc từ chính bên trong họ.
Nhưng câu chuyện này sẽ không liên quan đến Lão Sấm Quần Zeus hay những đứa con của lão. Cũng không phải về những người hùng đã quá nổi tiếng như Hercules hay Achilles. Mà là về một con quái vật có quyền năng sát thần.
 

Đính kèm

  • chưa biết đặt tên (2).jpg
    chưa biết đặt tên (2).jpg
    53.1 KB · Lượt xem: 2,954
Sửa lần cuối:

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Thật lòng nhé, ta chẳng biết ta đang làm cái khỉ gì ở đây. Đây là đâu? Ta là ai? Kí ức của ta cứ mờ nhạt mãi. Nhưng ta nhớ một khuôn mặt. Một người đàn ông chột mắt. Con mắt còn lại của ông ta cứ trừng trừng nhìn ta. À không. Nhìn bọn ta. Ta nhớ ra rồi, ta có hai đứa em. Một trai một gái. Nhưng ta chẳng nhớ gì nữa.

Nhìn xung quanh, ta thấy một đồng tuyết mênh mông trắng xóa. Gần đó có một hồ băng. Ta lại gần cái hồ và nhìn mình dưới đó. Một khuôn mặt nam, khoảng 15 tuổi nếu xét tuổi của con người. Không rõ tại sao, nhưng ta khá chắc chắn mình không phải con người. Mái tóc đen rối tung như tổ quạ dài quá mắt và đôi mắt đỏ ngầu như máu. Nhìn vào đôi mắt ấy, ta lại thấy một vài cảnh mộng. Ta thấy mình nhìn ra bờ biển. Ta đang cố chạy ra bờ biển. Nhưng cái gì đó đã giữ chặt ta lại. Một sợi dây. Trên con thuyền đang ngày một xa bờ hơn, một người đàn ông đang cố với tay về phía ta. Hắn cố gắng chạy về phía ta. Nhưng bị rất nhiều người giữ chặt lại. Ta nghe loáng thoáng hắn gọi ta: "con trai ta."

"Cái quái quỷ gì vậy?" ta rên rỉ dụi mắt.

"Đó là kí ức của ngươi." một giọng nam cất lên.

Hắn có chiếc mũi khoằm, mí mắt dày, đôi môi mỏng và có mái tóc chải ngược bóng lưỡng. Chân tay khẳng khiu, dáng người nhỏ thó và đóng khố cởi trần, để lộ bộ ngực thấy rõ mấy khúc xương sườn. Hắn cúi nửa người trước ta và nói:

"Tôi đang đợi ngài, hỡi quái thú vĩ đại."

"Ông đang nói tôi hả?" ta chỉ ngón trỏ vào mặt mình.

"Vâng," hắn tiếp tục. "quái thú vĩ đại nhất vũ trụ mà chẳng có một quái vật hay thần thánh nào dám đối đầu. Kẻ vượt xa Cha của Bách Quỷ Typhon và chỉ kém duy nhất Hỗn Mang Xà Apophis."

"Ta là ai?"

"À, điều đó không quan trọng lắm đâu. Vì ngay bây giờ, ngay tại đây, tôi sẽ hấp thụ ngài."

Hắn lầm bà lầm bầm thứ ngôn ngữ gì đó rất quái lạ. Lông tay lông chân ta dựng ngược hết lên. Bản năng mách bảo ta rằng mình đang gặp nguy hiểm. Hắn lao đến gần ta. Nhưng trước khi hắn kịp đến gần, một binh đoàn xác sống xuất hiện bao vây và tấn công hắn. Draugr. Ta chẳng hiểu tại sao ta lại biết chúng là cái của nợ gì nhưng chúng đã cho ta một cơ hội bỏ chạy. Ta không biết mình là ai. Nhưng bản năng của ta mách bảo ta rằng ta không nên ở lại lâu hơn với tên đó và cả đám xác sống.

Chạy được một đoạn, ta quay lại để chắc chắn tên gàn dở biến thái đóng khố giữa trời tuyết kia không đuổi theo mình. Nhưng xui xẻo thật. Hắn đang đuổi theo ta. Ta vắt chân lên cổ mà chạy. Ta nhận ra rằng mình chạy rất nhanh. Nhưng tên kia cũng nhanh chẳng kém cạnh gì.

"Này, tên biến thái nhà ngươi cần gì ở ta hả?" ta hỏi trong khi vẫn chạy thục mạng.

"Gọi tôi là kẻ biến thái không đúng đâu. Nhất là khi người nói ra câu đó là một tên lõa thể đang lắc lư cái "vòi voi" giữa trời tuyết như thế này."

Lúc này ta mới nhận ra mình đang thực sự khỏa thân. Chẳng có một mảnh vải che thân mà đi nói một tên đóng khố là biến thái thì có hơi kì nhỉ?

Khi đã chạy đuối sức, ta đành bất lực dừng lại. Nhưng tên kia vẫn đuổi theo ta. Ta ngồi phịch xuống thì mặt đất nứt ra, kéo ta vào một khoảng đen vô định.

Khi mở mắt ra, ta thấy mình đang ở một vùng đất đen từ trên đầu xuống dưới chân. Ánh sáng duy nhất phát ra từ những ngọn lửa màu xanh lá cây đang bập bùng cháy. Xung quanh chẳng có gì ngoài đá.

"Đây là đâu nữa vậy?" ta tự hỏi mình. Nhưng bất ngờ là ta lại có được câu trả lời.

"Địa Ngục."

Ta quay về phía có tiếng nói. Một cô gái khoảng 15 tuổi có mái tóc đen óng ả dài qua vai che đi nửa khuôn mặt bên phải. Làn da cô nhợt nhạt như một bóng ma. Đôi môi cô bé mỏng dính và mắt thì trắng dã. Không hiểu tại sao, nhưng với ta, con bé đó lại rất xinh đẹp. Và bản năng của ta mách bảo, con bé chính là người vô cùng quan trọng của ta.

"Anh cả."

Cô bé nhảy tới ôm chầm lấy cổ ta. Ta cảm thấy vai mình ươn ướt. Là nước mắt. Ta hiểu rằng cô bé ấy đang khóc. Nó vừa gọi ta là anh cả sao? Vậy, đây là em gái ta sao?

Em gái ta buông ta ra. Hai tay nó đưa lên sờ vào hai gò má của ta. Ta bất giác đưa tay vén mái tóc đang che đi nửa khuôn mặt bên phải của con bé. Đó là một vết sẹo to lớn bị hủy hoại. Là vết bỏng. Bỏng bởi độc và lửa. Thối rữa đến tận xương. Ta không hiểu, tự nhiên trong lòng ta nhói lên cảm giác tội lỗi đến lạ.

Con bé gạt phắt tay ta ra và quay đi.

"Em xấu xí lắm đúng không?" con bé hỏi. Ta nghe thấy rõ ràng rằng giọng nói đó là giọng nói của một kẻ đang khóc.

"Không. Không đâu. Anh... anh xin lỗi. Chỉ là..." ta chẳng tìm ra được lí do nào để biện hộ cho bản thân mình. Thực sự, ta đã kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.

"Không phải lỗi của anh đâu." con bé quay lại, đưa tay gạt nước mắt. "Ai cũng thế cả thôi. Ai mà chẳng khiếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt này."

"Nhưng... em thực sự... là em gái ta sao?"

"Anh cả, anh đúng là đang bị mất trí sao?"

Ta đau khổ gật đầu.

"Tên pháp sư phương nam chó chết. Thằng đốn mạt. Thứ ôn dịch..." và hàng loạt những từ chửi thề, văng tục được phun ra từ miệng em gái ta. Nếu là một người anh bình thường, hẳn ta sẽ lấy xà phòng mà rửa mồm cho nó mất. Nhưng bản năng của ta lại mách bảo ta rằng, bọn ta không phải những người anh em, một gia đình bình thường.

"Được rồi." ta đưa tay ra hiệu dừng lại. "Thế em là ai? Đây là địa ngục thật sao? Và... anh là ai?"

"Anh cả. Anh không nhớ chính bản thân mình sao?"

Ta lại gật đầu.

Em gái ta lại tuôn ra một tràng chửi thề xuyên địa ngục.

Ta quyết định không cắt ngang những từ ngữ văng tục ấy. Một vài câu hỏi nữa hiện lên trong đầu ta: Rốt cuộc cái "bản năng" mà nãy giờ vẫn đang chỉ dẫn cho ta là cái gì nhỉ? Em gái ta làm gì ở dưới cái chốn quỷ tha ma bắt này? Em ấy là người tạo ra chửi thề sao?

Sau khi kết thúc tràng chửi thề, con bé quay sang nói với ta: "Chúng ta là con của Loki, vị thần của sự lừa lọc. Ba anh em chúng ta là những kẻ mà tất cả thánh thần chốn Asgard và tất cả cư dân Cửu Giới phải kính sợ. Nhất là anh. Kẻ được tiên tri rằng sẽ ăn thịt Cha của Muôn Loài, vị vua tối cao của Asgard - Odin vào trận đại chiến Hoàng Hôn Chư Thần Raknarok. Anh là The Great Wolf. Fenrir."
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Được rồi, chuyện này có hơi bất ngờ. Con Sói Vĩ Đại sao lại xuất hiện dưới hình dạng một thằng nhóc con người 15 tuổi thế này?

"Nếu anh thắc mắc về nhìn dạng của mình sao lại là của con người thì em nói luôn: anh mất hết sức mạnh của Con sói Vĩ đại rồi nên hiện thân của anh ở đây bây giờ chỉ là một con người."

Như thể đọc được suy nghĩ của ta, con bé trả lời tỉnh bơ.

"Thế em là ai?"

"Nữ thần địa ngục, Hel. Em gái út của anh đây."

"À mà nãy em bảo "ba anh em chúng ta" nhỉ? Vậy người còn lại đâu?"

"Anh thứ đang ở Midgard. Chính anh ấy thông báo cho em về việc của anh nhưng do đang có chút vấn đề nên anh ấy mới gọi em."

"Anh không hiểu. Tại sao anh lại mất hết ký ức?"

"Và sức mạnh nữa." Hel nhắc ta. "Sức mạnh của kẻ có thể giết chết một vị thần."

"Tại sao?" Ta vò đầu.

"Tên pháp sư phương nam đó... hắn đã tách toàn bộ sức mạnh của anh và cả ký ức của anh ra khỏi cơ thể, để anh xuất hiện dưới hình hài con người, giống loài yếu đuối nhất Cửu Giới."

"Nhưng sao lại có kẻ muốn lấy đi sức mạnh của anh?"

"Sao lại không có kẻ nào thèm muốn sức mạnh để sát thần?"

Ta suy nghĩ về cái gọi là sức mạnh sát thần. Ta thực sự sở hữu sức mạnh ấy sao? Giết chết một vị thần. Tuy không có ký ức, ta rất chắc chắn là những vị thần là bất tử. Những sinh vật không thể chết. Vậy mà ta lại có thể giết được thần sao?

Một âm thanh vang vọng trong hang đá. Ta cảm thấy trong ruột mình cồn cào. Một cảm giác mà ta biết khá rõ dù mất trí nhớ: đói.

"Chắc anh đói lắm rồi nhỉ." Hel nắm lấy tay ta. "Đi nào. Ăn tối với em."

Lâu đài của Hel rất lớn. Hoặc do nó màu đen hoàn toàn nên đã lẫn vào với cảnh vật đen ngòm như hũ mực nơi địa ngục. Ta bước qua hai hàng lính gác. Họ là những xác sống Draugr. Bên trong lâu đài được thắp sáng nhờ những ngọn nến bốc lên ngọn lửa màu xanh lục và đôi khi có những người hầu ma bước xuyên qua ta.

Hel nhìn ta một hồi rồi đưa tay về phía ta. Một luồng khí lạnh lẽo bao bọc lấy cơ thể ta. Và ta thấy mình nằm trong chiếc áo phông đen, quần thể thao đen có ba sọc trắng từ eo xuống cổ chân và đôi giày đế cứng màu đen.

"Ừm..." ta nhìn mình một lượt từ đầu đến chân trong tấm gương lớn bên cạnh. "Anh khá chắc đây không phải phong cách thời trang của anh. Nhưng thôi kệ."

"Bình thường anh toàn khỏa thân chạy nhong nhong mà." Hel nói.

"Thật sao?" ta tròn mắt.

"Anh là sói. Nhớ chứ." Hel cười.

"À." thú thực, ta quên béng đi mất mình vốn chẳng phải con người.

Hel dắt ta vào một căn phòng lớn. Ở đó có một cái bàn trải khăn màu trắng và trên bàn có một giá nến bằng vàng. Những cây nến bập bùng lửa màu xanh lục. Dưới địa ngục chỉ có lửa màu này thôi hay sao ấy.

"Người đâu." Hel la lớn. "Mau dọn bữa cho Khuyển Lang Vương."

"Khuyển Lang Vương?" ta tròn mắt.

"Vua của loài sói và loài chó. Anh là sinh vật mà mọi loài thú họ chó tôn sùng."

Ta suy nghĩ xem vua của loài sói và chó thì có thể làm được gì. Tạo ra Planet of Dogs* ư? Hay là ta có thể dựng gánh xiếc? Trong lúc còn đang suy nghĩ, đồ ăn đã được dọn ra. Mùi hương của chúng thoảng vào mũi ta và ta bắt đầu ăn ngấu nghiến mọi thứ trên bàn. Lúc này cái bụng của ta đã biểu tình rất mãnh liệt nên ta chẳng còn quan tâm là ta đang ăn cái gì.

"Từ từ thôi, kẻo nghẹn. Rồi em sẽ tìm cách giúp anh." Hel nhắc.

"Giúp anh ư?" ta nói với một miệng đầy thức ăn.

"Vâng. Giúp anh lấy lại ký ức và sức mạnh."

Sau bữa tối, Hel giải quyết công việc và ta tranh thủ lên đường.

Ta định sẽ đi tìm lại những kí ức đã mất của mình mà không phải phiền đến em gái ta. Không hiểu tại sao nhưng ta lại biết rất rõ công việc của một vị thần địa ngục vô cùng vất vả. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là ta chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Ta cứ thế mà bước đi. Hel đã thay cho ta một bộ quần áo bằng linh hồn người chết với áo phông trắng, áo khoác đen và cái quần thể thao xanh. Ta quyết định rằng dù đây không phải phong cách của ta, ta cũng mặc.

"Xin thứ lỗi thưa Chúa Tể." một con chó bước ra. Nó có bộ lông đen tuyền gần như lẫn vào với cảnh vật xung quanh. Ở cổ là một cái vòng cổ màu đỏ với thẻ tên hình khúc xương có chữ gì đó nhưng xa quá, ta không thể đọc.

"Ngươi muốn gì?" ta hỏi. Cố sử dụng cái giọng uy lực nhất.

"Thần là Garmr. Chó canh Địa Ngục. Nữ hoàng đã ra lệnh cho thần tuyệt đối không được để Ngài rời khỏi đây."

"Tại sao?" ta không hiểu sao em gái ta lại cố giam lỏng ta ở đây.

"Vì Người đã mất hết sức mạnh. Nữ hoàng muốn Người ở lại đây cho đến khi tìm ra cách để liên lạc với Ngài Jormungand để thảo luận về vấn đề này.”

Có vẻ em gái ta đang rất lo lắng cho ta. Nhưng ta chẳng muốn làm phiền tới cô em gái bé nhỏ ấy và cả cái gã tên Jormungand kia.

Ta cố câu giờ để tìm cách thoát khỏi con chó.

"Ngươi gọi ta là chúa tể sao?"

"Người chính là Khuyển Lang Vương. Ngay cả mấy gã đồng nghiệp của thần là Cerberus và bầy Cŵn Annwn** đều khâm phục ngài và hai đứa con Skoll và Hati của ngài."

"Thế thì mau tránh đường cho ta." ta khoát tay ra oai.

"Thần thực sự chẳng muốn giữ Người lại làm gì. Nhưng vì miếng cơm manh áo, thần đành bất kính với Người."

Garmr nhảy xổ vào ta. Ta lập tức nhảy sang trái né cú táp cực mạnh của nó và lật đật bỏ chạy. Garmr chạy theo ta và nó suýt húc trúng ta bằng cái đầu cứng như đá. Thực ra là cứng hơn đá vì khi ta né qua, đầu của Garm đập trúng một cục đá và cục đá vỡ tan tành.

"Thần không muốn làm đau Người, Chúa Tể Vĩ Đại. Nhưng Nữ hoàng sẽ không vui khi Người bỏ đi như thế đâu ạ." Garmr cố thuyết phục ta.

"Ta không hiểu. Ta là chúa tể của loài sói kia mà. Sao ta lại phải chôn chân ở chốn này chứ?"

"Vậy sao Người lại chôn chân ở đảo Lingvi suốt hàng ngàn năm qua?"

"Bây giờ ta muốn đi tìm lại ký ức của ta. Đừng có cản ta."

"Thần khuyên người đừng nghĩ tới chuyện đó. Ma lực của Người đã xuống mức zero. Nhưng nếu Người lấy lại nó, đừng nói đám linh sĩ ở Boston, cả đám á thần Hy Lạp ở Manhattan và bọn bán thần La Ngọ ở San Francisco hay thậm chí lũ tiểu thần Ai Cập ở Brooklyn cũng cảm nhận được ma lực của Người. Ngay khi Ngài thức tỉnh, Lũ Angels của Jesus sẽ bao vây Người ngay. Chúng có quyền lực ở cả Châu Âu và Châu Mỹ đấy. Và một trận chiến sẽ nổ ra."

"Ta mạnh đến thế sao?"

"Sức mạnh của Người là vô cùng đáng sợ. Nhưng Người không bất bại, Chúa Tể của tôi. Những kẻ được gọi với cái tên Nhân Vật Chính có khả năng giam cầm hoặc thậm chí là đánh bại Người. Percy, Jason và Carter***. Một mình Người cũng chẳng thể chống lại cả Riordanverse đâu."

"Vậy ta nên đi đâu?" ta hỏi. Ta chẳng biết Riordanverse là gì nhưng ta cần câu giờ.

"Người hãy ở lại đây. Người sẽ an toàn dưới sự bảo vệ của Nữ hoàng. Chúng ta thậm chí có thể thay đổi cả cái vận mệnh phải chết trong trận Raknarok. Chúng ta có thể sống yên ổn mà."

"Không đời nào. Ta... ta căm ghét cái cảm giác này. Cảm giác không nhớ gì về gia đình, mọi người. Ta không muốn sống như thế này. Ta muốn lấy lại những thứ thuộc về ta."

"Để làm gì chứ? Cái sức mạnh mà hàng ngàn kẻ thèm khát. Người còn mạnh hơn Cha của Bách Quỷ Typhon và gần ngang ngửa Hỗn Mang Xà Apophis. Trong khắp Cửu Giới, Người chỉ thua đúng một con chim và một con rồng."

"Nếu ta thật sự mạnh như thế, sao ta có thể yên chân mà ngồi đây chứ?"

"Vậy Người định làm gì? Chúa tể của tôi?"

"Ta phải tìm lại sức mạnh của mình. Ta có linh cảm chẳng lành về tên pháp sư kia. Ta sợ rằng... hắn sẽ đe dọa đến những gì quan trọng của ta."

"Thần... thần... xin lỗi." Garmr cúi gầm mặt xuống. Ta hơi giật mình vì biểu hiện của hắn.

"Sao... tự nhiên..."

"Nữ hoàng thường nói rằng: giác quan thứ sáu của Người không bao giờ sai. Nếu Người đã nói rằng có điều gì nguy hiểm, chắc chắn điều đó phải thật khủng khiếp khi có thể khiến cho Khuyển Lang Vương sợ hãi."

"À... cảm ơn. Vậy ngươi sẽ để ta đi chứ?" ta hỏi.

"Trước đó, thần có thể xin Người một ân huệ được không?"

"Trong khả năng của ta."

Garmr biến hình. Một gã trung niên có mái tóc đen, chòm râu gọn gàng màu đen và mặc bộ vest đen đuôi tôm như mấy lão quản gia trong lâu đài của quý tộc phương tây thời trung cổ.

"Selfie với thần một tấm nhé, Chúa tể." Garm nói và lấy ra một chiếc smartphone.


__________

* Planet of Dogs: nhại theo tựa đề phim Planet of the apes, bộ phim khoa học viễn tưởng của Mỹ về một đám tinh tinh có trí tuệ như người.

** Cerberus: chó canh cổng Địa Ngục trong thần thoại Hy Lạp. Bầy Cŵn Annwn: chó canh cổng Địa Ngục trong thần thoại xứ Wales.

*** Percy, Jason và Carter (Percy Jackson, Jason Grace, Carter Kane) là ba trong số các nhân vật chính trong các phần truyện của tác giả Rick Riordan, Tác giả của truyện gốc của cái truyện ngắn dở hơi này.
 
Sửa lần cuối:

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Sau khi trở lại mặt đất theo con đường mà Garm chỉ, ta cố gắng nhớ lại xem đứa em trai kia của ta là ai. Tồi tệ là, ta chẳng nhớ.

Garm nói rằng ta nên đi hỏi những kẻ thông thái nhất về lí do ta mất sức mạnh. Nhưng kẻ thông thái nhất trong Cửu Giới lại chính là Odin. Nếu ta là kẻ sẽ nhai đầu ông ta trong trận chiến Raknarok thì chắc chắn khi vừa nhìn thấy ta, ông ta sẽ cho một đội quân mặc áo giáp chống đạn vũ trang tận răng bao vây và tống cổ ta vào tù mất.

Ta nhận ra có một số điều quái lạ trong ký ức của chính mình. Ta chẳng nhớ ta là ai, nhưng ta lại nhớ được khá nhiều chi tiết trong các bộ phim truyền hình và phim hoạt hình các loại. Có vẻ ta đã bị giam cầm đủ lâu để cày phim thâu đêm suốt sáng mà chẳng cần ăn ngủ. Và cái tên đã lấy đi sức mạnh của ta (Hel gọi hắn là tên pháp sư phương nam thì phải) cũng lựa ký ức để mà lấy đi.

Nhắc đến ăn ngủ, trong lốt người phàm, ta vẫn cần ăn ngủ để đảm bảo cái thân xác này có thể tồn tại và hoạt động. Không biết lúc còn là sói, ta có cần ăn không khi mình bất tử. Trước khi lên mặt đất, Garmr đã đưa cho ta một chiếc balo cùng ít tiền mặt. Trong balo có ít đồ lặt vặt như quần áo mới, một con dao, ít thức ăn vặt và cả giấy bút.

Ta ngồi trong công viên, trên tay là quyển truyện tranh Thần thoại Bắc Âu mua với giá hai đô ở hiệu sách trẻ em. Ta thấy ba anh em ta trên đó. Jormundandr là một con rắn. Thằng em ta là một con rắn siêu to khổng lồ. Hel trong đó xấu đến mức ta thấy giận Nhà xuất bản. Em gái ta tuy có cái vết bỏng khủng khiếp kia nhưng nửa mặt bên kia của con bé vô cùng xinh đẹp mà. Quyển truyện cũng có một vài thông tin khá thú vị. Như việc ta sẽ ăn thịt Odin, hay việc gia đình ta là một gia đình quái dị chồng lên quái thai.

“Dẹp quách đi.” Ta gấp quyển sách lại và quan sát một con chó đốm đang lục thùng rác, ta cố thu hút sự chú ý của nó. Nó cuối cùng cũng để ý đến ta. Con chó đứng dang bốn chân ra, hướng về ta và gầm gừ:

"Thằng người kia không mặc đồng phục bắt chó hay đi Exciter, không biết có phải trộm chó không nhỉ?"

Ta nghe rõ mồn một những gì nó nghĩ.

"Ừm... ta không định làm hại ngươi đâu. Ta là Khuyển Lang Vương Fenrir đây."

"Thằng người này chém gió không biết ngượng. Khuyển Lang Vương mà là người sao?"

"Xin lỗi. Ta mất hết ma lực rồi nên đành phải ở trong lốt phàm nhân."

"Mày nghe được tao nói à? Thằng người kia?"

"Ừ. Rõ từng chữ luôn. Và ta không phải người. Ta là Fenrir." ta cố trừng mắt, trưng ra vẻ mặt giận giữ nhất có thể.

"Thứ lỗi cho thần, thưa Chúa tể vĩ đại." con chó kêu ăng ẳng đầy sợ hãi.

"Hãy cho ta biết, kẻ thông thái nhất Cửu Giới này là ai. À mà trừ Odin ra nhé."

"Ngoài Odin, kẻ duy nhất được xem là thông thái chắc chắn Người phải tới tìm Mimir."

"Đó là ai vậy?"

"Vị thần đã bị các thần Vanir chặt đầu và đem trả về cho các thần Aesir. Odin đã đưa ông ta tới một góc của cây thế giới Yggdrasil để đầu ông có thể sống tiếp."

"Ta có thể tìm ông ta ở đâu đây?"

"Quán bar ở cách đây một cây số. Có một con hẻm nhỏ có tiệm KFC ở đầu. Đi vào trong khoảng 100 mét, Người sẽ gặp được Mimir."

Ta cứ nghĩ nó đang nói đùa. Nhưng cùng là chó với nhau, ta biết những lời vừa rồi đầy nghiêm túc.

"À... cảm ơn." ta lấy trong balô ra một ổ sanwich cùng một cây xúc xích đưa cho con chó coi như lời cảm ơn.

"Đa tạ Chúa tể." con chó cúi đầu về phía ta rất lâu trước khi ngửi ngửi và bắt đầu ăn. Có lẽ đã rất lâu rồi nó mới có một bữa ăn không phải từ thùng rác. Sao hậu duệ của ta, kẻ mạnh hơn cả cha của trăm con quái vật lại có những hậu duệ đi kiếm ăn trong thùng rác nhỉ?

Đứng trước cửa quán bar có tấm bảng nhấp nháy đèn led xanh đỏ, ta bắt đầu nghi ngờ rằng con chó đốm đó đã lừa ta. Đời nào một vị thần lại trú ngụ ở một nơi như thế này chứ? Ta chăm chú quan sát tấm bảng đó và chợt nhận ra một dòng chữ nhỏ nhỏ ở dưới ghi: căn cứ bí mật của Mimir.

"Có vẻ khá là bí mật đấy." ta nghĩ và đẩy cửa bước vào, bên trong đèn mờ nhấp nháy và có khoảng hơn mười vị khách.

"Có thẻ thành viên không?" một tên có lẽ là bảo vệ đứng ngay bên trái ta hỏi.

Tên bảo vệ cao hơn bốn mét, mặc vest đen đeo cravat đỏ đang đứng chắp tay sau lưng hỏi ta. Hắn có đầu trọc và một con mắt to tròn duy nhất ở giữa trán.

"Ừm... không."

"Có lịch hẹn trước không?"

"À... cũng không."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ít nhất là già hơn ngươi"

Tên bảo vệ nhướn mày: "Họ tên?"

"Tên là Fenrir." ta suy nghĩ một chút. “Họ là gì vậy?”

"Ê. Tên kia. Không được vô lễ với khách quý. Trời ạ, lũ quái vật phương nam chết dẫm."

Ta nhìn về phía giọng nói. Đó là một người đàn ông có mái tóc màu gỉ sắt, gương mặt nhăn nhúm đang đi về phía ta. Ông mặc bộ comple đen, cravat đỏ và quần tây màu đen.

"Xin chào ông chủ." tên bảo vệ cúi người.

"Lại đây, nhóc con." ông ta nắm tay ta lôi tuột đi mà chẳng có quan tâm gì tới tên bảo vệ.

Điều quái thai nhất trong ngày là, ngay khi đặt mông lên cái ghế, ông ta tự nhấc đầu của mình lên và đặt lên bàn. Phần thân đứng dậy và bỏ đi làm việc khác.

"Ngậm mồm vào đi, thằng ranh."

Nghe cái thủ cấp biết nói ấy bảo mình ngậm mồm vào rồi ta mới biết ta đang há hốc mồm nhìn cái đầu không người và người không đầu.

"Blemmyae." ông nói. "Lũ quái vật phương nam đó có hữu dụng đấy, tuy hình hài chúng có hơi dị dạng."

"Tôi đang nghe một cái đầu sống nói một tên không đầu là đồ dị dạng sao?"

"Ba anh em các ngươi có khá hơn không?" ông ta hỏi. "Một con sói phun lửa, một con rắn dài hơn cả đường xích đạo của Midgard và một con nhỏ xấu ma chê quỷ hờn."

"Đừng có nói xấu em gái tôi."

"Cho xin đi Fenrir, ngươi chẳng còn tí sức mạnh nào để dọa ta đâu. Nhưng như thế lại tốt cho kế hoạch của ta."

"Kế hoạch gì cơ?"

"Kế hoạch trì hoãn Raknarok. Ta thành lập tổ chức này chủ yếu là vì thế."

"Trong... quán bar?"

"Lạ lắm sao? Ngày xưa Odin chẳng thành lập Vương Quốc Asgard trong một cái hang để tránh sự dòm ngó của Ymir và lũ khổng lồ còn gì."

"À... tôi chẳng biết đâu. Nhưng sao việc tôi mất sức mạnh lại tốt cho ông?"

"Vì khi ngươi chẳng còn tí sức mạnh nào, ta hoàn toàn có thể giết ngươi mà chẳng mấy khó khăn..."

Nghe đến đây, ta nổi hết cả da gà. Chẳng biết sói có nổi da gà không nhỉ? Nhưng cái đầu biết nói kia đòi giết ta, vậy sao hắn không làm luôn đi?

"... nhưng Odin không chịu. Ông ta muốn ngươi phải sống để còn giết ông ta. Ôi lão già gàn dở, cổ hủ."

"Ông ta muốn ta giết ông ta sao?"

"Đúng. Lão ta muốn định mệnh phải được an bài. Định mệnh chết dưới răng ngươi. Hơn nữa, việc ngươi mất đi sức mạnh không nằm trong dự án Raknarok của Odin. Đây là do một tên pháp sư tới từ phía nam chõ mũi vào."

"Pháp sư phương nam?" ta nghiêng đầu hỏi. "Có liên quan tới việc ông thuê đám kia không?"

"Không. Lũ đó ta thuê từ bắc Địa Trung Hải. Còn tên đó tới từ nam Địa Trung Hải, phía bắc lục địa đen."

"Ông biết mục đích của hắn không?"

"Hắn định hấp thụ sức mạnh của ngươi và trở thành thần. Cái sức mạnh dời non lấp bể mà không phải ai cũng có."

"Nhưng... sao lại là ta? Ngoài kia còn có quái vật mạnh hơn kia mà."

"Nếu ngươi đang nói tới Apophis thì ta đoán hắn hoàn toàn không đủ khả năng hấp thụ nguồn sức mạnh của con rắn đó. Nên hắn sẽ dùng sức mạnh của ngươi, kết hợp cùng sức mạnh của Typhon để đánh bại và hấp thụ con rắn. Nhưng Typhon đã bị đám thần Olympus tiêu diệt trong trận chiến Manhattan hè năm ngoái và đang ở dưới Tartarus rồi, nên hắn đành tìm mi."

"Làm thế nào để ngăn cản hắn?"

"Sức mạnh đã mất của ngươi. Lấy lại nó, và đi vả vào mồm hắn đi."

"Ông biết sức mạnh của tôi ở đâu ư?"

"Tất nhiên rồi. Thuộc hạ của ta trong khắp Cửu Giới đều đã đem máy dò sức mạnh đi tìm cái phần sức mạnh bị mất của ngươi. Nhưng đều không có kết quả. Ta đã đi tới kết luận, cái sức mạnh bị mất của ngươi hoặc đang ở chỗ Nidhogg hoặc đang ở chỗ Vidofnir."

"Ờ... tôi có quen hai người đó không?"

"Có thể nói là có. Chúng là hai tạo vật duy nhất trong Cửu Giới có khả năng đánh bại ngươi. Nhưng chúng bận chửi nhau hơn."

"Hình như là... một con chim, và một con rồng." trí nhớ của ta lờ mờ hiện ra một con chim đại bàng khổng lồ và một con bạch long cũng khổng lồ.

"Quái Điểu Vidofnir và Quái Long Nidhogg." Mimir có-vẻ-là đang gật đầu. "Đúng. Chúng mạnh hơn ngươi một chút. Nhưng sức mạnh của ngươi là một bữa ăn hoàn hảo cho hai con quái thú suốt ngày gặm lá cây và rễ cây."

"Ý ông là hai con thú đang chán cơm thèm phở và quyết định ăn sức mạnh của tôi?"

"Thì chúng là quái thú. Chúng không ăn chay trường đâu mà suốt ngày gặm lá và rễ cây. Sức mạnh của ngươi đúng là bữa ăn thịnh soạn với đầy đủ đạm và chất béo cho hai con quái vật đó. Thực tình mà nói, ta cũng chẳng ưa chúng chút nào."

"Vậy để tôi đoán nhé, nếu tôi muốn lấy lại sức mạnh của mình, tôi phải đi đánh nhau với hai con thú đó và giành lại sức mạnh. Đúng không?"

"Ngươi thông minh đấy."

"Lúc còn sức mạnh tôi đã không đánh lại chúng, ông bảo tôi đi đánh chúng kiểu gì?"

"Chúng là những con quái đơn lẻ. Còn ngươi, ngươi có hai đứa em còn gì. Ba ngươi hợp sức lại, có lẽ các ngươi sẽ có chút cơ hội đánh bại Nidhogg và Vidofnir."

"Chút là bao nhiêu?" ta hớn hở hỏi.

"Khoảng 5-10%." Mimir đáp.

Bây giờ thì ta chắc chắn là khái niệm một chút của Mimir khác với của ta. Nếu mang hình dạng sói, có lẽ đôi tai của ta sẽ cụp xuống. 5-10%. Thậm chí là ba anh em bọn ta, những kẻ sẽ giết cả thần thánh, vẫn chẳng có nhiều cơ hội với con rồng và con chim đó. Ta chẳng muốn đặt các em của ta vào nguy hiểm. Dù ta chẳng nhớ gì về chúng, chẳng có chút ký ức nào về quá khứ mà ba anh em bọn ta ở bên nhau nhưng ta có một cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ Hel. Muốn bảo vệ các em của ta. Nếu buộc phải chiến đấu với con quái vật mạnh nhất Cửu Giới, ta thà đi một mình.

"Xin lỗi Mimir. Nhưng tôi sẽ tự mình làm việc này." ta đứng lên nói với Mimir.

"Anh lại đang muốn bảo vệ bọn em đúng không?"

Ta quay về phía tiếng nói. Đó là một cậu con trai khoảng mười lăm tuổi có thân hình mảnh mai, mái tóc đen dài tới lưng, mặt thon dài với nước da trắng và đôi mắt xanh lục. Cậu ta mỉm cười, thè ra cái lưỡi chẻ đôi như lưỡi rắn. Trang phục của cậu gồm áo khoác xanh lục cùng áo phông đen, quân jeans xanh và mang đôi sandal đen. Ta mơ hồ nhìn cậu ta, chẳng thể nhớ đó là ai. Trong khi ta còn đang tròn mắt nhìn, cậu ta đã lao tới ôm chầm lấy cổ ta.

"Anh cả!"

Giọng nói cậu là sự pha trộn những tiếng xè xè của rắn và tiếng nức nở vì khóc. Ta lờ mờ nhớ ra. Những mảnh ký ức nhỏ bé hiện lên. Một con rắn khổng lồ da xanh ở dưới biển nhìn về phía ta. Ta bất giác đưa tay bám lấy lưng cậu thều thào:

"Jor... Jor... Jormungand."

"Anh cả. Anh nhớ ra em sao?" Jormungand hỏi.

"Anh... anh vừa nhớ. Anh nhớ ra. Các em của anh. Jormungand. Và Hela."

"Anh cả!" Jormungand lại túm lấy ta và rống lên khóc.

"Thôi nhé." Mimir hằng giọng. "Cảnh cảm động của anh em các ngươi có thể để dành cho đến lúc lấy lại ký ức và sức mạnh cho Fenrir nhé."

"Thế... ông có thông tin chính xác ký ức và sức mạnh của đại ca tôi ở đâu không?" Jormungand thả ta ra và hỏi Mimir.

"Một trong hai. Tự đi mà tìm đi."

"Vậy làm sao để tới chỗ chúng?" ta hỏi.

"Con chim kia đang ở nơi cao nhất của cây Yggdrasill. Các ngươi chỉ cần leo lên ngọn cây là được. Còn con rồng thì ngược lại, nó đang ở nơi thấp nhất của Cửu Giới. Nifheim. Đường xuống đó đi ngang qua lãnh địa của Hel. Helheim." Jormungand nói. "Chúng ta đi đón con bé, tới Nifheim, mở combat, lấy lại sức mạnh, về Midgard, đánh bại tên pháp sư phương nam, rồi đi ăn tối."

"Nghe dễ nhỉ."

"Nếu là ba chúng ta thì dễ thôi." Jormungand túm lấy vai ta và lắc.

"Em đi cùng anh chứ?"

"Tất nhiên, anh cả."

"Chúc may mắn, lũ nhóc." Mimir nói.

"Tất nhiên." Jormungand đứng dậy. "Chúng ta là những đứa con của thần lừa lọc Loki. Trong chúng ta chảy dòng máu của người khổng lồ Jotunheim. Chúng ta là Sát Thần Giả. Chúng ta là Khuyển Lang Vương Fenrir, Mãng Xà Trần Gian Jormungand và Nữ hoàng Địa Ngục Hela."
 
Sửa lần cuối:

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Ta đi theo sau Jormungand. Mái tóc dài của thằng bé được cột lại bằng một sợi dây chun nhưng nó vẫn liên tục bay phấp phới. Tấm lưng cao và có phần thon thả. Ta nhớ rồi! Thằng em ta là một con rắn.

"Anh không hiểu." ta gợi chuyện để nói. "Sao em lại ở đó? Em biết anh sẽ tới sao?"

"Không hẳn. Em chỉ đoán rằng, nếu anh muốn tìm lại sức mạnh, chắc chắn anh sẽ tìm tới Mimir."

"Nhưng anh đâu nhớ gì về ông ta."

"Anh tuy mất trí nhớ nhưng cái IQ vô cực đâu có mất. Anh chắc chắn sẽ tìm được cách. Em tin là thế."

"À..." ta chẳng biết nên phản ứng thế nào với thông tin mới nhận: ta có IQ khá cao.

"Mà... anh tưởng em bận."

"Em bị Ran canh chừng dữ quá.”

“Ai cơ?” ta hỏi.

“Ran. Nữ thần biển. Khi cảm nhận được anh, em định đi ngay nhưng bà ta không cho. Em mất khá nhiều thời gian để thương lượng với con mụ sưu tập rác đó. Bà ta cho phép em đi nhưng với điều kiện phải giấu ma lực của mình đi."

"Em cũng có sức mạnh dời non lấp bể sao?"

"Kém anh nhiều." Jormungand cười.

"Vậy còn Hel? Con bé cũng mạnh như thế sao?"

"Có chứ. Chúng ta đủ mạnh để cả Cửu Giới phải kinh sợ kia mà. Nhất là Hel. Con bé là kẻ mà cả Midgard đều khiếp sợ."

"Vì vết sẹo đó hay..."

Đột nhiên Jormungand dừng lại, thằng bé quay lại nhìn ta. Khuôn mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống ta. "Anh quên luôn cả những chuyện đó sao?"

"Chuyện gì?" ta ngơ ngác hỏi.

"Vết sẹo đó... thủ phạm gây ra nó... là anh và em đấy." Jormungand nói đầy đau đớn.

Ta không khỏi kinh ngạc. Đó là lí do ta cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy vết sẹo trên khuôn mặt con bé sao? Nếu không có vết sẹo đó, con bé nhất định là vô cùng xinh đẹp và chẳng bị ném xuống địa ngục. Số phận của em gái ta sẽ thay đổi. Con bé đã có thể sống như một vị thần thật sự. Chứ không phải chui rúc dưới nơi tối tăm ẩm thấp đó.

"Sao chúng ta..." ta chẳng dám nói gì. Chỉ ấp a ấp úng.

"Khi mẹ có mang ba chúng ta, sức mạnh sát thần đã xuất hiện từ khi còn ở trong bụng mẹ. Của anh là lửa. Của em là độc. Của Hel là bóng tối. Hai ta đã thử một lần chơi lớn để xem bố mẹ có trầm trồ. Chúng ta phun độc và lửa vào Hel để con bé dùng bóng tối cản lại. Tuy nhiên, khi ấy sức mạnh bên trong con bé vẫn chưa hoàn thiện. Trong khi đó, sức mạnh của anh là Hỗn Hỏa từ Ginnumgagap, sức mạnh của em là độc Eitri từ Ymir. Chúng ta đã... gây ra vết sẹo kinh khủng đó."

"Ôi Chúa ơi." ta than vãn.

"Đừng cầu nguyện với Chúa. Vì có lẽ chúng ta sắp phải đối mặt với ông ta đấy."

"Ý em là gì?"

Jormungand chỉ về phía trên nóc tòa nhà gần chỗ chúng ta đang đứng. Một cô gái đang ngồi đó. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu sau lưng cô ta không phải một đôi cánh trắng tinh đang mở rộng.

"Đừng có nhìn chằm chằm như thế." Jormungand nắm đầu ta kéo xuống. "Nếu nhìn quá lâu, cô ta sẽ phát hiện ra rằng anh có thể nhìn thấy cô ta đấy."

"Chẳng lẽ hàng đống người như thế này mà không ai có thể nhìn thấy sao?" ta hỏi, khoát tay về phía đoàn người nườm nượp đi qua đi lại.

"Não bộ con người rất tệ trong việc nhận diện ra những gì thuộc về thần thoại. Họ coi đó chỉ là tín ngưỡng tâm linh và chỉ xuất hiện trong cổ tích và phim ảnh."

"Có nghĩa là họ đang nhìn thấy thứ khác?"

"Ừ." Jormungand gật đầu. “Có thể là một bầy chim bồ câu hay một con ngốc đang ngồi thơ thẩn."

"Thế... đó là thứ gì?"

"Thiên thần. Những bề tôi trung thành của Chúa Jesus. Chúng tìm kiếm những con quỷ và các thiên thần sa ngã để tiêu diệt. Chúng quản lí các tín đồ và truyền lời của Chúa xuống cho họ. Nhưng những sinh vật đến từ văn hóa khác cũng sẽ bị xem là vượt biên trái phép và em nói thật là thẻ visa của em hết hạn lâu rồi."

"Anh có nghe Garmr nói về mấy nền văn hóa khác cũng tồn tại trên lục địa này mà."

"Có. Nhưng họ nhập tịch đàng hoàng và đã là người bản xứ. Hơn nữa, chúng ta đang ở Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Nơi này có vô số nền văn hóa nhỏ lẻ khác nhau nên thế lực nắm quyền là Thiên Chúa giáo rất khắt khe với các tôn giáo và văn hóa du nhập trái phép. Kẻ đến từ văn hóa cổ và ít kẻ thờ cúng như chúng ta sẽ bị bắt và tống cổ ngay. Khi đó thì đừng mơ lấy lại sức mạnh."

"Vậy là Odin không nhập tịch vào đất nước này sao?"

"Dù người Viking là những kẻ Châu Âu đầu tiên đặt chân đến đây. Boston. Nhưng lão già cổ hủ đó cứ khăng khăng ở lại Châu Âu."

"Em đang nói Odin. Nhỉ?"

"Chứ còn ai vào đây nữa."

Ta quay lại nhìn cô thiên thần trên mái nhà thêm một lần nữa. Và cô ta đã biến mất tự bao giờ.

"Mấy con ả này đánh hơi nhanh thật." Jormungand lẩm bẩm.

"Sao thế?" ta hỏi. Mặt không khỏi lo lắng. Nhưng ta đã có câu trả lời. Có hai cô gái, mặc áo khoác bạc, hông giắc kiếm, lưng đeo ống tên và trên tay là một cây cung đang đứng chắn đường chúng ta. Bên cạnh họ có một con sói xám. Ta cố nghe xem nó nghĩ gì, nhưng ta chỉ nghe được như nó đang nói chuyện với hai cô gái kiểu: “Em ăn thằng tóc ngắn nha chị.”

Ta đã làm một hành động không ra dáng quái vật mạnh nhất cho lắm: đứng núp vào lưng Jormungand.

"Sói Fenrir. Mãng Xà Trần Gian Jormungand." một cô gái gọi chúng ta. Cô ta có mái tóc đen lỉa chỉa và đôi mắt xanh lam sáng ngời cùng đôi bông tai đầu lâu. Trên trái cô là một chiếc vương miện bạc sáng lấp lánh.

"Chúng ta không cần một trận chiến tôn giáo ở đây, Thợ Săn."

Cô gái bước lên: "Ta là Thalia Grace, trợ tá của nữ thần Artemis. Chúng ta cần làm rõ, hai quái vật mạnh nhất Bắc Âu cổ lại làm gì ở lục địa này."

"Người Viking đã tìm ra nơi này. Trước cả lũ Hy Lạp các ngươi. Chúng ta có quyền trên mảnh đất này." Jormungand cãi.

"Thực tế là," cô gái bên cạnh chen vào. "các ngươi chỉ có quyền ở Boston, cái nơi các ngươi đặt chân lần đầu."

"Nhưng mà," ta chen vào. "bọn tôi không muốn đánh nhau. Chúng tôi đến trong hòa bình. Nè, áo trắng nè." ta chỉ vào cái áo phông mình đang mặc.

Cả ba người họ nhìn ta chớp mắt. Con sói nhìn Thalia vẫy đuôi. Chẳng cần nghe, ta cũng đoán nó đang hỏi cô xem nó có được nhai đầu ta không.

"Ờ... xin lỗi."

"Đây là Sói Fenrir sao?" Thalia thốt lên.

"Hơi khó tin. Nhưng đó là anh trai ta, The Great Wolf Fenrir." Jormungand nói.

"Sao cũng được. Các ngươi làm gì ở đây?"

Ta kể vắt tắt quãng thời gian từ lúc ta tỉnh dậy và chẳng nhớ gì đến khi gặp Jormungand trong quán bar.

"Pháp sư phương nam?" Hunter (không đùa đâu, cô Thợ Săn đó tên là Hunter), cô gái đi cùng Thalia cau mày nhắc đến tên pháp sư Cô có mái tóc ngang vái màu trắng bạc gần trùng máu với chiếc áo khoác đi cùng khuôn mặt thiếu nữ mười lăm tuổi. "Hắn đến từ đâu?"

"Tôi... tôi không biết." ta lắc đầu. "Nhưng tôi có cảm giác hắn rất nguy hiểm. Hắn nói rằng, hắn sẽ hấp thụ tôi."

"Chắc không phải một pháp sư Hy Lạp đâu nhỉ." Hunter sờ cằm.

"Annabeth từng kể với tôi cô ấy từng gặp một cô bé pháp sư Ai Cập." Thalia nói. "Mimir nói hắn đến từ lục địa đen. Tức là châu Phi. Chắc chắn là Ai Cập rồi. Nếu chuyện này có liên quan, chắc chắn tên pháp sư đó đang cố làm chuyện gì đó rất khủng khiếp."

"Cô biết hắn là ai không?" ta hỏi.

"Khaemwaset." Jormungand nói. "Con trai của Pharaoh Ramses."

"Wow. Chờ đã." Thalia đưa hai tay ra. "Pharaoh nhỉ. Vậy tức là hắn..."

"Chết cả nghìn năm rồi." Jormungand nói.

"Hắn đã trốn qua Cửa Tử sao?"

"Không. Tuy ta chỉ biết mấy vụ Thanatos bị bắt, rồi mở Cửa Tử của lũ Hy Lạp La Mã các ngươi qua mấy bản tin thời sự, nhưng ta khá chắc hắn không qua bằng đường đó. Tờ Egypt's News nói hắn đường đường chính chính sống lại."

"Tờ Egypt's News?" ta quay sang nhìn đứa em trai.

"Tòa soạn báo của Ai Cập. Do Thoth làm tổng biên tập kiêm phóng viên kiêm nhiếp ảnh."

"Quá tệ." Thalia khoanh tay trước ngực.

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Hunter hỏi.

"Trước mắt, ta sẽ để các ngươi đi." ta thở phào nhẹ nhõm trước quyết định của cô nàng trợ lý. "Nhưng với một điều kiện: hãy thề với sông Styx rằng các ngươi sẽ không lấy đi một mạng người nào." rồi như nhận ra điều gì đó, Thalia hỏi Hunter . "Lời thề trên sông Styx có hiệu nghiệm với quái vật ở nền văn minh khác không?"

"Tớ nghĩ là có. Cậu cứ thử đi."

"Được thôi." Jormongand nhún vai. "Anh em ta thề trên sông Styx sẽ không làm hại bất cứ gì nào ngoài trường hợp tự vệ."

Ta cũng thề, đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Cảm giác như ai đó dùng một bộ móng tay dài và nhọn hoắt đang rê lên xương sống của ta.

"Thôi được rồi. Đi đi." Thalia phất tay. "Nhưng nhớ lấy, nếu các ngươi dám giết hại mạng sống vô tội nào, ta sẽ xé xác các ngươi."

"Không cần thiết đâu." một giọng nói cất lên. Ta nhìn hắn. Lông tóc ta dựng ngược khi nhìn thấy khuôn mặt hắn. Vẫn là bộ trang phục ấy, khuôn mặt ấy. Vẫn là hắn. Nhưng khác là bây giờ ta đã biết tên hắn.

"Vì ngay bây giờ, ta sẽ hấp thụ ngươi. The Great Wolf Fenrir." Khaemwaset triệu hồi một cây gậy và chĩa nó về phía ta.
 
Sửa lần cuối:

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Bỏ chạy. Đó là điều tốt nhất mà ta có thể làm lúc này. Đối đầu với chúng, ta chẳng khác gì vật ngáng đường những người khác. Ta ôm con sói lên và chạy thục mạng.

Khaemwaset triệu tập một đội quân những con quỷ gớm ghiếc đến buồn nôn. Những thân thể con người nhưng có đầu là những lưỡi kiếm lưỡi rìu, một số có những khuôn mặt kinh dị mà mỗi lần gào lên, nước dãi của chúng lại văng đi lung tung.

Jormungand phun nước bọt vào một con quỷ có khuôn mặt gà. Hắn tan chảy trong chất độc của em trai ta. Thalia và Hunter bắn ra liên tục những mũi tên, tiêu diệt hàng đống quỷ. Nhưng chúng vẫn đông như quân Nguyên.

Một con đứng trước mặt ta, nó còn thấp hơn ta. Cơ thể của một con người nhưng mang cái đầu là một lưỡi kiếm sắc lẹm. Nó cúi xuống. Chẳng biết nó có định chào ta hay không, nhưng ta phải ngay lập tức nhảy sang bên để né tránh đường kiếm ấy. Con sói ta đang ôm cũng chạy ra chỗ khác.

Con quỷ đuổi theo ta, đường phố bây giờ tự nhiên vắng vẻ quá. Có lẽ gã hoàng tử, con trai của Pharaoh đã dùng chút phép thuật dẫn họ ra chỗ khác. Ta vấp phải một vật trên đường và ngã nhào. Ba lô ta mở ra. Ta thấy một vật sáng lấp lánh giữa con đường lát gạch. Một con dao bằng bạc. Ta cầm con dao lên. Nó dài hơn bàn tay ta. Trên vỏ dao có dòng chữ rune - chữ cổ của người Bắc Âu - khắc sâu. Ta không hiểu sao mình có thể đọc được nó: chúc mừng sinh nhật Hel. Đây là răng nanh của ta. Là quà sinh nhật ta tặng cho Hel vào một dịp sinh nhật nào đó rất rất lâu, ta chẳng nhớ. Ta rút con dao ra. Lưỡi dao còn lấp lánh hơn cả vỏ và cán dao bằng bạc dù nó chỉ là canxi. Chắc khi bị giam cầm ta đánh răng rất kỹ. Ta chĩa con dao về phía con quỷ.

Nó nhìn ta như thể đang tự hỏi: thằng nhóc này định chém ta bằng cái thứ đồ chơi bé tí ấy à?

"Ngươi định chém ta bằng cái thứ đồ chơi bé tí ấy à?" nó nói.

"Ngươi biết nói?" ta há hốc mồm.

"Tất nhiên."

"Nhưng ngươi đâu có miệng."

Lầm này thì con quái im bặt. Nó lặng lẽ cúi đầu xuống rất nhanh. Ta vừa kíp đưa con dao lên chặn lại. Lưỡi kiếm trên đầu con quỷ gãy đôi. Ta vừa chặt đầu hắn sao? Chưa hết bàng hoàng, con quỷ đã biến thành mớ bụi và bay đi. Rơi xuống đất là một mũi tên bằng bạc.

Hunter bắn hạ thêm nhiều con quỷ nữa đang tiến về phía ta. Đoạn có một con né được mũi tên và lao tới, nhe hàm răng sắc lẹm toan cạp vào cổ ta. Ta bất giác vung con dao ngang ngực con quỷ. Ở miệng vết thương, một ngọn lửa đen bùng lên, rồi con quyt bị thiêu rụi trong ngọn lửa của Hỗn Mang.

Jormungand túm lấy ta lẳng lên vai và bỏ chạy. Dù có thân thể mảnh khảnh, em trai của ta có sức khỏe khó tin. Với ta ở trên vai, thằng bé nhảy đạp vào mặt một con quỷ, phun ra thứ chất lỏng màu lục và biến lũ quỷ thành cát bụi. Hai cô nàng Thợ Săn đi sau, bắn tên vào Khaemwaset.

"Chạy mãi không phải là cách đâu." Thalia nói.

"Xuống địa ngục đi." ta nói.

"Ngươi đang nguyền rủa ta? Hay tên hoàng tử hay..."

"Không." ta lắc người, cố nhìn vào mắt cô. "Tôi nói thật ấy. Hắn không thể đến địa ngục. Nếu có thể thì hắn đã đuổi theo tôi từ lần đầu bọn tôi gặp nhau rồi."

"Ở Boston có đường xuống chỗ Hades à?" Thalia hỏi.

"Hay ý ngươi là Osiris? Thần địa ngục Ai Cập?" Hunter hỏi.

"Không. Hãy tới chỗ em gái tôi. Helheim. Địa ngục Bắc Âu."

"Có cách nào để tới sao?" Hunter hỏi.

"Tôi không biết nữa." ta bất lực nói.

"Thực ra là có đấy." Jormungand nói. "Theo ta, Thợ Săn."

"Ý em là sao khi nói đi xuống địa ngục bằng cách nhảy thẳng xuống?" ta hỏi. Chúng ta đang đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng và Jormungand vừa bảo ta "nhảy thẳng xuống đất là tới địa ngục". Có thể ta là quái vật bất tử. Nhưng tâm lý của ta vẫn sợ chết đấy chứ.

Sau lưng thì tên pháp sư phương nam, hoàng tử Khaemwaset đang ném các quả cầu lửa về phía hai cô thợ săn.

Hunter nấp sau lưng Thalia, người đang chặn tất cả những đòn tấn công của Khaemwaset bằng một tấm khiên tròn bằng đồng, mặt khiên có một khuôn mặt phụ nữ sở hữu mái tóc rắn đang há mồm rõ to như gào thét.

"Đi đi." Thalia hét. Một tia sét từ trên trời phóng thẳng xuống đầu Khaemwaset. Tên pháp sư vẫn bình an vô sự.

"Họ sẽ ổn chứ?" ta hỏi Jormungand.

"Hỏi nhiều quá. Nhanh lên." Jormungand đẩy ta xuống. Ta gào thét liên tục, để rồi phát hiện ra mình đang đứng trên mặt đất nhưng la hét như một thằng điên.

Lại một lần nữa, ta chẳng biết mình đang ở chỗ quái nào. Xung quanh ta toàn là cây cối. Xa xa đằng kia có một ngọn núi với bốn khuôn mặt trên đó. Họ khắc mặt người lên núi ư?

Ta bước đi. Ta cần tìm đường xuống địa ngục. Nhưng ta chẳng có một chút thông tin nào cả. Những người duy nhất ta quen… ngoài hai đứa em và con chó đốm kia thì đều muốn giết ta.

“Cái số mình là thế này à?” ta ngồi xuống bên một hòn đá và lấy chai nước ra uống một ngụm. Thời tiết thực sự là rất lạnh. Nhưng có vẻ như bộ quần áo bằng linh hồn người này đã giữ ấm cho ta.

Một con thỏ chạy tới và nhìn ta. Phía sau nó là một con rồng đang vẫy đuôi chăm chú nhìn theo và đang thử bắt con thỏ.

Khoan, rồng à?

Ta dụi mắt thêm mấy lần nữa. Đó là một con rồng bằng đồng lấp lánh dưới ánh nắng ban trưa. Toàn thân nó dài gấp mười mấy lần ta và toàn thân là những miếng đồng ghép lại với nhau như một món đồ chơi xếp hình. Móng vuốt và răng của nó là những con dao to như dao phay. Đôi mắt của nó là hai viên ngọc màu đỏ sáng rực nhìn theo con thỏ và liên tục vẫy cái đuôi kim loại to tổ chảng kia như một con chó săn đang quyết định đưa con thỏ vào thực đơn bữa trưa.

“Festus!” một giọng nam cất lên.

Con rồng quay về hướng có tiếng nói. Và cái tiếng đấy phát ra sau lưng ta.

Hơi nước từ lỗ mũi nó phì lên người ta.

“Cậu đây rồi, anh bạn nhỏ.”

Một chàng thiếu niên trông nhỏ tuổi ta đứng ngay trên hòn đá phía sau ta. Cậu ta nhỏ thó, được rồi, không đến nỗi nhỏ bé lắm. cậu có mái tóc đen xoăn và nụ cười tinh nghịch. Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần jeans, chiếc thắt lưng của cậu có đủ các ngăn lớn nhỏ để đựng vô số đồ đạc linh tinh. Trên tay cậu là một chiếc búa đóng đinh. Và cậu ta gọi con rồng này là anh bạn nhỏ?

Con rồng kêu lên kẽo kẹt như đang muốn hỏi mình có thể xực con thỏ (hoặc thằng nhóc) này không. Nhưng cậu bé có nụ cười tinh nghịch đó đã nhảy xuống trước mặt ta. Cậu gõ chiếc búa vào mũi con rồng.

“Không nhé. Cậu biết máu và thịt làm bánh răng của cậu bị mòn mà.”

Rồi cậu ta quay lại nhìn ta.

“Xin lỗi. Bình thường Festus thích ăn sốt tabasco và dầu máy. Chắc nó muốn cắn chút gì đó để mài răng.”

“Ừm…” ta đứng dậy. Trong đầu ta chỉ có duy nhất một ý nghĩ là không trở thành đồ mài răng cho nó. “Cậu… có một con rồng… ăn sốt tabasco?”

“Rồng?” cậu ta quay lại nhìn con rồng như thể trước hôm nay nó chỉ là một con chó quá cỡ.

“Thôi nào anh bạn, đây chỉ là một con chó quá cỡ thôi.” cậu ta nhún vai với ta.

“Đó… rõ ràng là một con rồng. Bằng đồng. Dài gần hai mươi mét, mắt sáng. Hơi thở hơi nước.”

Ta đã lấy lại bình tĩnh. Ừ thì chân ta run, toàn thân ta lẩy bẩy. Tên nhóc này có cả một con rồng đồng. Tên hoàng tử kia đã sai hắn tới thủ tiêu ta chăng.

“Anh bạn, cậu nhìn thấy con rồng sao?”

“Chắc chắn rồi.” ta khẳng định đó là một con rồng.

“Cậu có thể nhìn xuyên qua màn sương mù à?”

“Màn… gì cơ?”

“Màn sương mù. Thứ đó giúp những sinh vật phép thuật như con rồng này không bị người thường phát hiện ra.”

“Ừm, nó giống như… não bộ con người không đủ khả năng để nhận thức những gì thuộc về thần thoại?”

“Đúng rồi.” cậu cười toe. “Cậu thông minh đấy anh bạn.”

“Vậy… cậu là ai?”

"Tôi là Leo Valdez, á thần, con trai của Hephaestus."
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Leo kể với ta, cậu và sáu người bạn đã cùng nhau chiến đấu chống lại Gaea, nữ thần đất xấu xa (Leo gọi bà ấy là Mặt Bùn Xấu Xa). Cậu đã chết, nhưng cậu đánh lừa cái chết. Và sau đó cậu sửa được con rồng máy và đi tìm một cô gái mà bây giờ đang là bạn gái cậu.

Cô gái ấy chính là cô gái xinh đẹp đang ngồi bên đống lửa trước mặt ta. Mái tóc cô dài thẳng và có màu nâu vàng kim. Khuôn mặt cô trắng sữa và có đôi mắt sẫm hình hạnh nhân. Cô mặc một chiếc váy không tay trắng và đeo một chiếc thắt lưng vàng.

Theo Leo, ta đang ở đài tưởng niệm bốn vị Tổng thống của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Núi Rushmore ở Nam Dakota. Vốn dĩ ta đang tìm đường tới Địa Ngục, nhưng chẳng hiểu sao ta lại lạc được tới đây. Jormungand và hai cô thợ săn kia liệu có làm sao không? Họ có nhảy cùng ta không? Nếu có thì họ đang ở đâu? Và nếu không thì Kaemwaset đã làm gì họ? Ta suy nghĩ đến mức Calypso trằn trọc nhìn ta chẳng nói gì. Còn Leo ngồi một bên ngân nga huýt sáo bài We Didn’t Start The Fire* trong khi chuẩn bị bữa tối với mấy món đồ hộp và bánh mì. Và sự thật là cậu ta có thể tạo ra lửa nhưng cậu ta đang hát rằng mình không bắt đầu ngọn lửa.

“Ừm... Cậu tên gì vậy?” Calypso hỏi.

“Tôi... tên tôi là Fen**.” ta không muốn giấu, nhưng ta vẫn lo rằng sẽ có vấn đề nếu ta nói ra sự thật. “tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ...”

Ta đành kể lại chuyện ta ở trong công viên, gặp được em trai trong một quầy bar kỳ lạ, sau đó gặp hai cô thợ săn và bị truy sát bởi một tên pháp sư.

"Chà, gặp được chị Thalia cơ đấy." Leo huýt sáo.

"Cậu biết cô ấy à?" ta hỏi Leo.

"Em trai chị ấy là bạn thân chí cốt của tôi!"

“Pháp sư?” trái với vẻ thoải mái cợt nhả của Leo, Calypso nghiêm mặt cau mày nhìn ta. Con rồng Festus thở phì phò và kêu kẽo kẹt ở phía sau.

“Ừm, một tên pháp sư. Nghe nói, hắn tới từ Ai Cập.” ta giải thích.

“Ai Cập?” Leo bĩu môi. “Có khi nào đó là một con nhân sư giả dạng không?”

Calypso đá vào chân cậu ta.

“Ừm, anh bạn biết đấy, bọn tôi không biết nhiều về Ai Cập. Tôi là á thần, còn cô này là cựu thần...”

“Cựu Titan.” Calypso sửa lại.

“Bọn tôi tới từ Hy Lạp, và chẳng biết gì về cái gọi là pháp sư Ai Cập cả.”

“Nhưng cậu này...” Calypso nắm lấy tay ta. “Ta cảm nhận được năng lượng của cậu, không giống người. Nó, tựa tựa như thần vậy.”

“Vậy cậu ấy có thể là một á Titan?”

Cả hai bọn ta nhìn cậu.

“Leo, không đùa đâu. Nếu cậu ấy là một á thần lang thang, cậu ấy có thể đang gặp nguy hiểm.”

“Á thần...” ta nhớ Garmr từng nhắc tới những á thần Hy Lạp và La Mã, nhưng ta chẳng hiểu gì về khái niệm đó. “đó là gì vậy?”

“Á thần là con lai giữa một vị thần và một con người. Người đó mang dòng máu con người, đồng thời cũng sở hữu quyền năng của người cha mẹ thần thánh của họ.” Calypso giải thích. “Như Leo, là con lai giữa Hephaestus, một vị thần của Olympus và một cô gái người Mỹ...”

“Mỹ gốc Tây Ban Nha.”

“... và sinh ra cậu ta. Khó chịu, nghịch ngợm, tạo ra lửa, quậy phá, suốt ngày quậy phá.”

“Mamma mía***!” Leo ngửa mặt lên trời. “Cậu chỉ toàn biết những tính xấu của tớ thôi à?”

“Cậu có gì tốt đẹp?”

“Là cậu.” Leo quàng tay qua eo Calypso khiến ta có cảm giác mình không nên ở đây. Ta cũng không biết ta có bạn gái hay không, quyển truyện tranh kia nói ta có hai đứa con là sói và mẹ chúng là một mụ phù thủy. (Chắc là đùa nhỉ? Một con sói và một mụ phù thủy sinh ra hai con sói? Ta chẳng dám nghĩ nữa.)

“Ừm.” Leo vội vàng buông Calypso ra khi nhận ra ta đang ngồi trước mặt họ. “vậy, chúng ta làm gì với anh bạn này đây?”

“Cậu ta chắc là con của một tiểu thần.” Calypso nói. “Không lý nào... cậu bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười lăm?” Cô đoán. Ta gật đầu. “Mười lăm năm sống ở bên ngoài. Bố hoặc mẹ cậu hẳn là chẳng phải thần lớn gì, nên cậu vẫn an toàn.”

“Thế là... may mắn?”

“Lúc này thôi. Đến một lúc nào đó, sức mạnh của cậu sẽ lại lôi cuốn quái vật và cậu sẽ thành bữa ăn vặt của chúng.”

“Xin lỗi.” Leo lên tiếng. “Nhưng có hai á thần sống mười lăm năm bên ngoài, một trong số đó đang ngồi ngay đây đây.”

“Cậu và cô gái đó là trường hợp đặc biệt rồi.”

“Cậu nói bên ngoài,” ta nghịch nghịch khúc củi. “là bên ngoài của cái gì? Ngoài vòng pháp luật à?”

“Có những khu trại được dựng lên để hướng dẫn những á thần như tôi và cậu cách để sống sót.” Leo nói. “Cậu sẽ thấy rất vui. Thật đấy.”

“Để đào tạo á thần à?”

“Ừ.”cả hai người gật đầu.

Ta nghĩ ngay tới một khu trại cho quái vật, nhưng chắc cũng chẳng có đâu.

“Ừm, thế, nếu Odin có con, con của ông ta có được gửi tới trại đó không?”

“Ai cơ?” Leo hỏi.

“Odin.” Ta nói. “Vị thần mà…”

Ta suýt nữa buột miệng nói ra thân phận mình.

“Ừm,” Calypso nghịch chiếc váy. “Odin là một vị thần Bắc Âu, còn các trại này được dựng lên cho á thần Hy Lạp và La Mã.” Calypso nhìn ta và cau mày. “Cậu thực sự chưa từng gặp quái vật trong suốt mười lăm năm?”

“Tôi…” ta cố nghĩ, quả thực là ta từng gặp quái vật. Nhưng giải thích thế nào cho hợp lí thì không biết.

“Cậu mất sạch ký ức thật sao?”

Ta gật đầu. Đó đâu phải nói dối.

“Hay là trò của Hera?” Leo khoanh tay. “Hephaestus thần thánh ơi, làm ơn nói với tôi rằng cậu không dính líu gì tới bà già điên rồ đó.”

“Hera?” ta ngơ ngác. “Đó là ai vậy?”

“Suỵt.” Leo đưa ngón trỏ lên môi.

“Leo, không phải lúc đùa đâu.” Calypso trách cậu.

“Chúng ta có khách này.” Leo nói.

Ta nhìn vào những bụi cây, những cánh rừng đang xào xạc trong gió. Mà nó có thật là do gió không? Con rồng Festus kêu kẽo cà kẽo kẹt bên cạnh. Tiếng soi tru đằng xa. Đống lửa kêu lách tách.

Khoan đã, tiếng sói?

Ta tập trung nghe tiếng sói. Tiếng tru đó nghe được ở hầu như mọi phía xung quanh ta. Sau một lúc ta mới nhận ra, tiếng tru đó càng lúc càng gần.

“Leo, Calypso, mau chạy thôi.” ta hối thúc hai người.

Quá trễ. Những chiếc móng vuốt hiện ra sau những bụi cây. Hàm răng nanh lấp lánh dưới ánh lửa, nước dãi lòng thòng và tiềng gầm gừ. Trước khi kịp nhận ra, chúng ta đã bị bao vây bởi một đàn sói.


__________

* Một bài hát của Billy Joel.

** Viết tắt của Fenris. Hoàn toàn không có ý đạo nhái nhân vật Fen Brekke, hậu duệ của thần Loki trong tiểu thuyết Trường Thiên Blackwell, có thể hóa sói và quê ở Nam Dakota. Thề đấy, không phải đạo nhái đâu.

*** Má ơi trong tiếng Tây Ban Nha.
 
Sửa lần cuối:

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Ta không biết, nếu ta là quái vật, ta có thể gầm lên và lũ sói sẽ quắp đuôi bỏ chạy. Chờ đến khi chúng lại gần đống lửa hơn, ta mới nhận ra chúng không phải sói. Chúng giống những con chó nhà hơn. Chúng cao khoảng hai feet, lông ngắn và có cái mõm dài.

“Chó săn Cretan.” Calypso rít lên.

“Chó săn?” ta hỏi lại, mắt không rời đàn chó.

“Là giống chó săn lâu đời của Hy Lạp.” cựu Titan giải thích. “Ngày xưa Odysseus có một con tên là Argos.”

“Có một nữ Titan bên cạnh mình có vẻ cũng không đến nỗi tệ.” Leo rặn ra một nụ cười.

Ta muốn nhắc cậu rằng có cả Khuyển Lang Vương đang ở bên cạnh cậu đây. Nhưng buồn thay, ta lại không thể giao tiếp với lũ chó săn này như cái cách ta giao tiếp với con chó đốm trong công viên. Tất cả những gì ta nghe được là tiếng gầm gừ.

“Ừm, lũ này… hình như có gì đó sai sai…” ta nói.

“Lũ này…” Calypso nhìn quanh. “Chắc chúng là đàn chó săn của Actaeon.”

“Ai cơ?”

“Actaeon.” Calypso nói. “Anh ta có một đàn chó săn năm mươi con. Và một lần anh ta nhìn lén Artemis tắm tiên, anh ta đã ngu đần tới mức tiến tới và hỏi cưới cô. Artemis đã trừng phạt anh bằng cách biến anh thành con hươu. Sau đó anh này bị bầy chó săn của mình xé xác và biến thành món hươu ướp muối.”

“Tội nghiệp Actaeon.” ta buột miệng.

“Ừm, vậy bầy chó này… chúng muốn gì đây?” Leo hỏi. “KFL à?”

“Hả?” cả hai bọn ta quay sang nhìn cậu.

“Kentucky Fried Leo*.” Leo đáp.

“Tôi mừng là cậu vẫn còn có thể đùa.” ta nói với Leo.

“Đừng lo. Nếu có tớ sẽ ăn một mình.” Calypso nói.

“Cô là nữ thần phải không?” ta hỏi Calypso. “Cô có thể làm gì đó, như… búng tay và thổi bay tất cả chúng…”

“Không.” Calypso lắc đầu. “Tôi mất sạch quyền năng khi rời khỏi Ogygia.”

“Vậy… làm thế nào bây giờ?” Ta lục lấy con dao trong balo. “Chúng có vẻ rất thèm KFL.”

“Cảm ơn.” Leo lầm bầm.

Ta rút con dao ra và chĩa về phía con gần nhất. Nó khẽ ẳng lên và dừng bước. Ta quay sang các con khác. Chúng cũng khẽ dừng lại.

“Anh bạn, món đó tuyệt quá.” Leo huýt sáo.

“Con dao đó… không phải con dao bình thường.” Calypso nói. “Nó… tỏa ra sức mạnh. Khủng khiếp, hủy diệt, hỗn mang, tàn ác.”

Ta sợ rằng cô nàng cựu Titan đó sẽ cho ta thành cầy tơ bảy món nếu biết thực ra đây là răng nanh của ta.

“Không sao. Nó đang giúp chúng ta.” ta cố lạc quan.

“Ăn thịt Fenris.”

“Ăn thịt Fenris.”


Ta nghe thấy âm thanh từ bầy chó săn. Chúng muốn ăn thịt ta. Còn tại sao thì không biết.

“Khuyển Lang Vương đang sống kiếp con người.”

“Ăn thịt hắn, chúng ta sẽ hồi sinh ông chủ.”


Đại khái, có vẻ chúng muốn hồi sinh anh chàng rình trộm gái tắm kia.

“Ừm, hai người này.” ta gọi hai người bạn. Ta cũng không chắc chắn lắm việc gọi họ là bạn có đúng không. Chúng ta mới gặp nhau tầm một giờ trước. “Chúng không muốn KFL hay Calypso gì sất. Chúng muốn hấp bia tôi.”

“Wow,” Leo huýt sáo. “anh bạn có vẻ ngon đấy.”

“Leo!” Calypso đạp lên chân cậu. “Nhưng sao chúng lại thèm cậu?”

“Tôi… tôi không biết. Chắc là… chúng biết gì đó về tôi chăng?”

“Cậu giao tiếp được với chúng?”

“Chút chút.” Ta gật gù. “Tôi có thể nghe được suy nghĩ của chúng.”

“Chà, giống anh bạn Percy của tôi. Anh ta nói chuyện được với ngựa và cá.” Leo khoe.

“Chẳng có gì hay ho cả. Tên Percy đó.” Calypso làu bàu.

“Nhưng chắc chắn chúng không tấn công là vì chúng đang bị khống chế bởi con dao đó.”

Cả ba từ từ rút sát vào thân con rồng Festus. Lũ chó săn ở xa bắt đầu tiến lại gần. Một con đạp lên đống lửa và nó còn không bị bỏng.

“Đánh hết hả?”

“Ừm,” Leo gãi đầu. “cậu biết không, nếu tôi dùng sức mạnh ở nơi này, tôi có thể thu hút thêm hàng tá quái vật tới. Và Festus cũng không thể thở lửa ở đây được. Bọn tôi sẽ gây ra cháy rừng mất.”

“Tôi không dùng được phép thuật.” Calypso nói.

“Vậy tôi…”

“Là hy vọng duy nhất.” Leo nói nhưng cũng lấy ra một chiếc búa nhỏ xinh dùng để đóng đinh từ bên thắt lưng, sẵn sàng chiến đấu cùng ta.

Một con lao tới, ta đưa dao về phía nó. Nó không dừng lại. Và nó cắn vào cánh tay ta. Leo vung búa vào đầu nó và con chó săn ngã sang bên. Ta cầm con dao đâm vào cổ con chó.

“Xin lỗi.” Ta thút thít. Con chó bị đâm và biến thành đống bụi.

Một con lao tới Calypso. Cả ta và Leo đều không kịp quay lại. Calypso rút con dao găm bên cạnh yên rồng ra ném vào giữa đầu con chó săn.

“Sao?” Cô nhún vai hỏi khi hai bọn ta trố mắt nhìn cô.

“Cậu tuyệt lắm.” Leo đưa ngón cái.

Một con khác tấn công Leo. Ta nhắm tịt mắt đâm con dao vào dưới cổ nó. Thêm một con lao về phía anh chàng á thần. Cậu ném cây búa vào đầu nó khiến con chó bị choáng.

Sau một hồi quần thảo khiến cả ba thấm mệt, vẫn còn hơn ba mươi con chó săn đang bao vây chúng ta. Festus dùng móng hất bay thêm mấy con nữa.

“Thế này… không ổn.” ta thở hổn hển.

Đột nhiên Festus nằm xuống và tiếng kẽo kẹt động cơ cũng im lặng.

“Festus?” Leo hỏi. Rồi cả cậu và Calypso cũng nằm xuống.

“Leo? Calypso?” ta hốt hoảng.

Những con chó săn tấn công ta. Ta chỉ còn nước hét toán lên.

Những chiếc xác sống trồi lên từ mặt đất và đưa khiến hất văng lũ chó săn.

Chúng tấn công và giết sạch đám chó săn.

“Anh không sao chứ?”

Em trai ta, Jormungand đang đứng ngay bên cạnh ta.

“Jormungand!” ta cười sung sướng.

“Không tin được luôn đấy.” Jormungand thở dài. “Bị lạc trên đường xuống Địa Ngục. Chán anh tôi.”

“Em không sao.” Ta nhìn em ta từ đầu tới chân. “Thalia và Hunter sao rồi?”

“Chúng ổn. Kaemwaset đã bỏ đi sau khi biết anh biến mất. Em chạy tới chỗ Hela, nhưng anh lại không có ở đó. Và em phải lần theo cái ma lực gần như chẳng tồn tại của anh để tìm anh.”

“Em giỏi thật đấy.” ta trầm trồ.

“Thế… bữa tối đây à?” Jormungand hất cằm về Leo và Calypso.

“Ừm, bạn mới quen.”

“Bạn?” Jormungand nhướn mày.

“Ừm, nói chung là, chuyện của anh em mình, đừng phiền tới người ngoài.”

“Vậy thì,” Jormungand tới bên cạnh họ. “em sẽ lấy đi ký ức hôm nay của họ.”

Jormungand dịch chuyển cả hai tới một địa điểm lạ hoắc.



“Đây là đâu vậy cà?” Jormungand gãi đầu.

“Lúc nãy em bảo anh bị lạc, vậy bây giờ chúng ta bị lạc luôn là thế nào?”

“Lúc ở trong đường bóng tối, anh đã nghĩ cái quái gì vậy?”

“Anh nghĩ tới việc đánh bại Vidofnir và Nidhogg.”

“Fenrir ơi là Fenrir.” Jormungand đảo mắt chán chường. “Anh giết chúng ta rồi.”

“Sao…”

Ta chưa kịp phản ứng, một tiếng réo đinh tai nhức óc vang lên.

“Cái quái gì thế?” ta bịt tai lại.

“Em nghĩ, con gà đó đang đói.”

Hai anh em bọn ta tiến về phía âm thanh. Trước mắt ta là một con chim đang tuôn những lời mắng chửi về một con rồng nào đó với một con sóc. Và cả hai đều to chà bá lửa. Chỉ riêng cổ của con chim đã cao bằng ngọn nói khắc bốn khuôn mặt kia.

“Được rồi nhé.” con sóc nói. “Ta sẽ truyền đạt không sót một chữ cho Nidhogg.”

Và con sóc chạy đi.

“Tiếp theo ta nên nói gì nhỉ?” con chim ra vẻ suy tư.

“Nó đang làm gì vậy?” ta hỏi. Ta biết thứ đó chính là Vidofnir, nhưng nó to quá sức tưởng tượng của ta rồi.

“Nó đang nghĩ xem mình nên chửi con rồng kia như thế nào.” Jormungand nói. “Mỗi ngày của bọn chúng đều giống như những trận battle rap của mấy đứa nhóc rapper vậy.”

“Là… rap diss nhau hả?”

“Đúng rồi. Thực sự thì kỹ năng chửi lộn chui rèn hàng vạn năm của chúng còn chẳng bằng cha chúng ta nữa.”

“Cha chúng ta… làm sao?”

“Ông ấy đã rap diss gần như tất cả chư thần Asgard có mặt trong buổi tiệc của Aegir hôm đó. Cha chỉ dừng lại khi thằng râu đỏ** đến và nói thêm rằng, ông ấy đã chửi tất cả họ theo vần.”

“Nghe hay đấy,” tiếng nói oang oang bên cạnh ta. Ta nhìn lên thì một đôi mắt màu đen đang nhìn xuống chúng ta. “chỉ ta cách đi.”

“Vi… Vidofnir…”

“Các ngươi biết ta à?” con chim nhìn chúng ta. “Mà chẳng quan trọng đâu. Hãy mau chỉ ta cách chửi thề theo vần đi. Mà nhớ là chửi cho thấm đấy.”

“Ừm… ngươi muốn biết cách chửi thề theo vần để… chửi nhau với Nidhogg?”

“Đúng thế.” Vidofnir nói. “Ta phải cho con rắn đó biết thế nào là trí khôn của ta.”

“Vậy ngươi nên tìm ai đó rành rọt về những từ ngữ dùng để chửi rồng.” ta cố đánh bài chuồn.

“Nếu các ngươi không giúp ta, ta sẽ ăn thịt các ngươi.”

“Được rồi được rồi, bình tĩnh.” Jormungand đưa tay ra rồi đánh mắt ra hiệu cho ta.

“Gì?” ta nhăn nhó nhìn nó.

“Nghĩ gì đó để chửi đi. Anh không nhanh lên nó sẽ xử chúng ta.”

“Anh đâu có biết chửi thề. Hel mới là người có kỹ năng văng tục.”

“Anh cũng làm được mà. Cố lên.”

“Nhanh lên!” Vidofnir hét lên.

“Đồ mặt rắn xấu như ma. Phắn đi nhanh cho đời thêm đẹp.” tiếng nói phía sau lưng chúng ta vang lên. Hel xuất hiện.

“Em…” ta và Jormungand nhìn con bé. Nhưng con bé có vẻ hứng thú với con chim muốn học chửi thề hơn là hai ông anh mình. Nó bước qua bọn ta với một nụ cười thích thú.

“Hay!” Vidofnir sáng mắt lên. “còn gì nữa không?”

“Hắn hay gọi mi là gì?”

“Có lần hắn gọi ta là gà.”

“Vậy thì ngươi cứ làm ngược lại. Ta là gà, nhưng là gà bới đất tìm rồng, đồ con giun đàn bà.”

“Trời ơi, ngươi thực sự làm được.” Vidofnir có vẻ như đang vỗ tay dưới những tán cây.

“Não ngươi giống như cái hốc mắt của Odin vậy. Rỗng tuếch.” Hel hất tóc ra.

“Ngươi đang…”

“Thế có muốn học không?” Hel nhìn nó.

Và em gái ta tiếp tục dạy con chim đó những lời văng tục về rồng. Đôi khi còn đá sang rắn khiến Jormungand hơi hậm hực. Nhưng tất cả đều theo vần.

“Vậy chúng ta đi được chưa?” Hel hỏi sau khi đã thấy con chim có phần hài lòng.

“Được được được! Cảm ơn nhé.”

“À khoan!” ta vội la lên.

“Gì?” Vidofnir nhìn ta như thể ta đang yêu cầu nó lấy ta làm bữa sáng.

“Người có biết gì về sức mạnh bị mất của Sói Fenrir không?” ta hỏi.

“Fenrir bị mất sức mạnh à?”

“Ngươi không biết gì hết?” ta hỏi lại lần nữa.

“Không biết gì hết. Ta bận lắm. Đi chỗ khác chơi đi.”

“Đi thôi.” Jormungand vỗ lưng ta.

Hel đưa chúng ta dịch chuyển bóng tối. Ta thoáng thấy con chim đang tập lại những lời con em ta dạy.

“Anh nghĩ…” ta xoay xoay ngón cái.

“Gì?” hai đứa nhìn ta.

“Chúng ta cần dạy Hel về cách cư xử thục nữ.”



__________

* Nhại (lần này là nhại) theo Kentucky Fried Chicken - KFC.

** Ý nói Thor.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Ta nhìn xung quanh sau khi nhảy qua cánh cổng bóng tối. Dựa vào những ngọn lửa xanh chập chờn, ta biết đây là địa ngục, lãnh địa của Hel.

"Em chắc chắn sẽ kỷ luật và trừ lương Garmr." Hel nói khi cả ba rảo bước về phía lâu đài.

"À. Ông ta chỉ là nghe lời anh thôi." ta thanh minh con con chó canh cửa.

"Thế anh nghĩ thế nào?" Hel hỏi.

"Anh nghĩ là trường hợp cuối cùng. Nidhogg."

Khi cái tên đó được nhắc tới, toàn Địa Ngục như rơi vào lặng thinh. Những cơn gió gào thét bên tai ta như mắng ta vì làm chúng sợ.

"Tệ thật." Hel khoanh tay lại lẩm bẩm, y như Thalia lúc nãy.

Bọn ta bước vào phòng khách. Ta đoán thế. Có một bộ sofa với những người hầu phục vụ trà và điểm tâm. Cả một ngày bôn ba làm ta rất đói, ta nhanh chóng đánh bại hết những cây khoai tây chiên và phô mai que trên bàn.

"Sao thế?" ta hỏi hai đứa em chẳng rờ tới chút đồ ăn nào và đang làm khuôn mặt của một hội đồng quản trị họp bàn chiến lược phát triển công ty cho quý tới.

"Nếu có cả anh, bọn em mới may ra đánh thắng con rồng đấy. Nhưng trong trường hợp này thì..."

"Lần cuối em gặp Nidhogg, em chỉ có thể run rẩy trước sức mạnh của nó. Một tiếng gào đủ để vảy của em bong tróc hết cả." Jormungand kể.

"Em chỉ cầm cự được năm phút, không hơn." Hel lắc đầu.

"Vậy là hai ta có thể cầm cự được mười lăm phút," Jormungand nói. Đoạn quay sang ta. "Trong lúc đó, anh phải lấy lại sức mạnh của mình."

Cây phô mai que bắt đầu đấu kiếm với mớ khoai tây chiên ở trong bụng ta. Dù chẳng nhớ gì về chúng nhưng ta đã được chứng kiến sức mạnh của Jormungand và miệng lưỡi sắc bén của Hel. Chúng mô tả về sức mạnh của Nidhogg khiến ta muốn ở nhà luôn.

"Thực ra, thưa nữ hoàng." Garmr nãy giờ vẫn đứng im lặng trong hình dạng quản gia bây giờ mới lên tiếng. "Có một phần nhỏ của Chúa Tể Fenrir đang ở đảo Lyngvi ạ."

"Thật sao?" cả ba anh em ta tròn mắt.

"Sợi dây Gleipnir đóng vai trò như một sợi dây điện hút sức mạnh của Fenrir và biến thành điện năng để chạy điện cho các công trình ở Asgard và khách sạn Valhalla."

"Sao lại lấy sức mạnh của ta?" ta hỏi.

"Vì nối dây điện đi đường dài tốn kém lắm. Có một sợi dây phép thuật và một thần thú làm việc đấy sẽ đỡ hơn nhiều cho kinh tế và thực hiện chủ trương của Odin, đưa công nghiệp điện năng của Asgard đi trước một bước."

"Thế ngươi định bảo chúng ta trở về Lyngvi, lấy một chút sức mạnh cho anh Fenrir rồi đi bem Nidhogg?" Jormungand hỏi.

"Vâng."

"Ý tưởng không tồi nhỉ." Jormungand vỗ vai gã quản gia. "Em có tên thuộc hạ tốt đấy, em gái."

"Nhưng nếu quay lại Lyngvi, chẳng phải chúng ta sẽ tự đưa Fenrir trở lại nhà tù của mình sao?" Hel nói.

"Sẽ chẳng vấn đề gì nếu ngài ấy không tự đưa cổ mình vào, đúng không?" Garmr nghiêng đầu.

"Cũng có lí." cả ba đành phải đồng ý.

"Vậy sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường." Hel nói. "Còn bây giờ." con bé nắm lấy tay ta và tay Jormungand. "Sẽ là cuộc họp gia đình sau vài nghìn năm xa cách của ba chúng ta."

Đêm hôm đó, Jormungand và Hela kể cho ta nghe về vài nghìn năm xa cách ấy. Ta đã mất hết những ký ức về những năm tháng đó. Dù là lúc còn bên nhau hay khi đã chia lìa. Và ta đã khóc.

"Anh xin lỗi." ta gạt nước mắt. "Để các em thấy điều không nên thấy rồi."

"Gì chứ?" Jormungand đập lưng ta. "Quái vật thì vẫn là sinh vật sống. Chúng ta vẫn biết ăn khi đói, biết cười khi vui và biết khóc khi buồn mà."

"Anh vẫn biết rơi nước mắt." Hela nắm lấy tay ta. "Tức là, anh vẫn còn sống. Fenrir. Anh có một trái tim. Anh không phải những kẻ vô tâm trên Asgard kia."

"Kẻ khiến anh em của ta rơi nước mắt là kẻ không thể tha thứ. Em nhất định sẽ xé xác hắn." Jormungand mỉm cười.

"Cảm ơn các em." ta thều thào. Và ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Giấc mơ của ta chẳng hay ho gì. Những con quái vật cứ thế bu lấy ta, chúng cố gắng kéo ta xuống khe vực thẳm với những tiếng gào thét và cả tiếng kêu gào réo tên ta. Ta giật mình tỉnh giấc trên chiếc giường. Hela và Jormungand chẳng biết đã đi đâu mất. Ta đành xuống khỏi giường và đi làm... ừm, cái việc mà ai cũng sẽ phải làm dù là người hay quái vật.

Ta biết mình không nên đi lại lung tung trong cái lâu đài rộng lớn này. Nhưng vì nhu cầu sinh lý, ta buộc phải đi.

Sau mười lăm phút đi lại lòng vòng trong lâu đài, ta nhận ra Địa Ngục hình như không có nhà vệ sinh. Vì người người hay quái vật đều phải làm, nhưng người chết thì không.

Ta đẩy một cánh cửa lớn. Bên trong u ám hơn hẳn bên ngoài. Khi ta nói u ám, tức là không khí bên trong là một luồng năng lượng tiêu cực cực mạnh. Ta nhận thấy rõ ràng ở đây còn sầu thảm hơn hẳn cái chốn Địa Ngục này.

Ở cuối căn phòng, có một cặp nam nữ ngồi trên hai chiếc ghế. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc xanh trên tay, ta thấy được dung mạo của họ.

Chàng trai có mái tóc vàng và khuôn mặt phải gọi là đẹp trai nhất ta từng thấy. Người phụ nữ bên cạnh có mái tóc nâu và một khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp. Nhưng đôi mắt của họ mở và nhìn xuống sàn nhà, hai đôi mắt thâm quầng và không chút cảm xúc khiến cho diện mạo của họ có phần xuống sắc.

"Xin lỗi, tôi không biết ở đây có người." ta lên tiếng. Nhưng không ai trả lời.

"Xin chào?" ta vẫy vẫy ngọn đuốc với họ.

"Ánh sáng."

Chàng trai đáp lại ta.

"Hả?" ta nhướn mày, rồi ta nhìn vào ngọn đuốc trên tay. "Vâng. Đúng rồi. Là ánh sáng."

"Ragnarok đến rồi sao?" anh lại hỏi.

"Xin lỗi?"

"Ta phải rời khỏi đây!" hắn bật dậy khỏi cái ghế và chạy về phía cửa.

"Về chỗ đi, Balder!" Hel xuất hiện và phóng một quả cầu màu đen về phía chàng trai. Anh ta bay trở về chỗ cái ghế.

Hel kéo ta ra khỏi cánh cửa và đóng nó lại. Chàng trai cố bò ra chỗ cánh cửa nhưng bị ngã và cô gái đã đỡ anh dậy là cảnh cuối ta nhìn thấy trước khi cửa đóng hẳn.

"Đó là ai vậy?" ta hỏi Hel.

"Balder. Và Nana." Hel đáp.

"Họ là... khách của em sao?"

"Vâng. Khách. Những vị khách… ông già chúng ta gửi tới chỗ em."

"Ta thấy tội nghiệp cho họ."

"Anh tội nghiệp cho chúng, còn ai tội nghiệp cho chúng ta!?" Hel quay sang nạt nộ ta. "Chúng là thần. Chúng lúc nào cũng nhận được những điều tốt đẹp. Còn chúng ta? Chúng ta bị ném ra ba nơi, chỉ vì chúng ta xấu xí. Anh tội nghiệp chúng, ai tội nghiệp cho chúng ta!?"

"Anh…"

"Em xin lỗi." Hel vội nói. "Em chỉ hơi… nhưng anh định đi đâu vậy?"

"À! Quên mất. Nhà vệ sinh ở đâu?"

"Đi thẳng một đoạn, rẽ trái ở ngã tư đầu tiên."

"Cảm ơn." ta chạy đi ngay lập tức.

Nhà vệ sinh có những âm thanh vô cùng kinh dị khi ta tới gần. Tiếng gầm thét, tiếng tiếng xèo xèo và một mùi chua lòm xộc vào mũi ta.

Ta đẩy cửa. "Có chuyện…"

Một con rắn xanh lục hét vào mặt ta. Nhưng rồi nó nhìn ta và quay trở lại phần thân đang ngồi trên bệ xí.

"Xin lỗi." Jormungand nói. "Nhưng anh đóng cửa được không? Em hơi... thiếu chất xơ một chút."

Ta đóng cửa và nửa phút sau, em trai ta bước ra, mặt mày tái mét như thiếu máu lâu năm.

"Nhanh đi. Rồi lên đường nữa."

"Đi đâu?" ta hỏi.

"Về Lingvi. Trời sắp sáng rồi."

Ta có mặt ở đảo Lingvi ngay bình minh. Mặt trời lảng vảng ở sau những đám mây như thể đang cố trốn tránh ba chúng ta. Hai con quái vật đáng sợ hàng bậc nhất và nữ hoàng địa ngục.

Hòn đảo chẳng giống gì với những gì ta từng thấy trong cảnh mộng khi mới tỉnh dậy. Nó giống như một lòng chảo núi lửa với một thảm trải đầy những bông hoa trắng toát. Nhưng ta có thể thấy rằng những bông hoa đang héo úa dần. Những bông ở ngoài rìa đảo đã chết. Càng sâu vào trong, các bông hoa càng có vẻ tươi tốt hơn. Đây là buồng giam của ta suốt hàng nghìn năm. Đây là nhà của ta suốt hàng nghìn năm.

Jormungand thở dài bước lên những bông hoa. "Mấy tên thần đó lấy chính sức mạnh của anh để làm cho những bông hoa tươi tốt, gia cố cho bức tường phép thuật giam giữ anh. Khi anh đi mất, thảm hoa chẳng còn ai chăm sóc, chúng đang chết dần."

Là ta tưởng tượng hay những bước chân của hai đứa em ta đang làm héo úa thêm những đóa hoa trắng ấy?

"Hoa thạch thảo. Một thứ bùa trừ ma." Hel ngắt một bông hoa và ngửi. "Nhưng chẳng thể ngăn cản cái chết được." thêm một loạt những bông hoa xung quanh Hel tan thành cát bụi.

"Ừmm. Thế khác nào anh đang tự giam cầm mình ở đây?" ta gãi cổ. Nếu là sói, chắc ta sẽ dùng chân sau.

"Đúng thế còn gì." hai đứa em ta đồng thanh.

Ta bước vào trung tâm hòn đảo. Ở đó có một sợi dây tơ mỏng manh đang nằm giữa một vòng tròn rộng khoảng bốn mét không bị hoa bao phủ. Thay vào đó là một đống xương cốt, áo quần vũ khí. Có lẽ là của những kẻ xấu số vô tình tới đây và thành con mồi của ta. Nhìn sợi dây, ta tự hỏi sao ta, quái vật mạnh nhất nhì trong thần thoại Bắc Âu, lại không thể giật đứt nó.

"Sợi dây Gleipnir." Hel nói. "Thứ đã giam giữ anh suốt hàng nghìn năm. Đồng thời là sợi dây điện truyền ma lực của anh tới Asgard. Chắc chắn bên trong nó vẫn còn một phần sức mạnh của anh tồn đọng lại."

"Nếu anh tự hỏi tại sao anh không thể giật tung sợi dây thì chuyện là, sợi dây được tạo ra từ những nguyên liệu nghịch lý. Tiếng bước chân của mèo. Nước dãi của chim. Hơi thở của cá. Vân vân và mây mây." Jormungand nói.

"Hãy nói với anh là nó sẽ không tự nhiên cuốn chặt lấy anh khi anh vừa chạm vào nó nhé."

"Tất nhiên là không." Jormungand nhún vai. "Nếu nó làm được như thế, Tyr đã chẳng cần đưa cánh tay của hắn ra cho anh ngậm."

Ta cất bước đi tới chạm vào sợi dây. Từ sợi dây tỏa ra sức mạnh rất lớn mà ta có thể cảm nhận. Ta cố điều khiển dòng sức mạnh ấy theo ý mình. Ta tưởng tượng mình đang cố uốn một sợi dây kẽm thành vòng tròn và hấp thụ nó. Và thực sự ta đã làm được. Có thứ gì đó quay trở lại trong ta. Cuộc đời ta trôi qua ngay trước mắt ta chỉ trong một giây. Từ lúc ta sinh ra cho đến khi ta cảm nhận một cơn rung chấn dưới chân và thấy mình yếu ớt hẳn đi. Nhưng chừng đó đủ để chứng minh một điều: ký ức của ta đã quay trở lại.

"Thế nào?" Jormungand hỏi.

"Anh... ổn."

"Anh có cảm thấy sức mạnh tràn trề không?" Hel hỏi.

"Cái đấy thì... chưa." ta lắc đầu.

"Chắc là cần chút thời gian để tiêu hóa." Hel gãi má. "Mà kệ đi. Xuống gốc cây nào."

"Không ở chơi thêm chút nữa à?"

"Không. Lấy lại sức mạnh sớm chừng nào hay chừng ấy. Mà ai vừa nói thế?" ta quay sang nhìn các em.

"Không nhận ra ta sao? Bạn cũ?" một người đàn ông bước tới. Ông ta có làn da sẫm màu, đầu cạo trọc, mặc áo giáp đen và bị cụt tay phải. Đầu cổ tay ông bịt khăn vàng.

Giọng ta đắng nghét như vừa nuốt phải một con Draugr (ừ, ta từng nuốt một con khi còn là sói). "Tyr. Thần can đảm."

"Anh nhớ lại rồi sao?" Jormungand hỏi.

"Ừ. Tất cả ký ức của anh đã trở lại. Tất cả. Trừ... sức mạnh."

"Ta hiểu rồi." Tyr bước tới. Hắn cao gần như gấp đôi ta. "Đó là lí do ta cảm thấy rân ran cổ tay phải. Ta nghĩ có vấn đề gì đó với ngươi. Thì ra ngươi đã trốn thoát sao?"

"Ừm." ta cố câu giờ để nhớ lại cách để đấu lại hay ít nhất là trốn thoát khỏi Tyr. "Đó là vấn đề ngoài ý muốn. Ta cần lấy lại sức mạnh của mình cho ngày Ragnarok. Cho định mệnh của chúng ta."

"Của mi. Và Odin." Tyr sửa lại. "Không phải của ta."

Vị thần rút kiếm toan tấn công ta. Hel và Jormungand thủ thế. Nhưng ta đã chặn hai đứa lại. "Đừng. Nếu gã này muốn chiến, anh sẽ chiến với hắn. Các em không cần can thiệp."

"Nhưng anh không có..." Jormungand cố cản ta.

"Sức mạnh đúng không?" ta bước lên đối mặt với Tyr. Con dao trong ống tay áo ta lạnh ngắt. "Nhưng anh vẫn còn cái này này." ta chỉ vào thái dương.

"Không biết tay của ngươi có ở trong đống xương xẩu kia không nhỉ?" ta hỏi Tyr.

"Không còn nữa rồi. Trong đó là xương của con cái ta, con cái Odin và con cái nhiều vị thần khác."

"Ta nhớ." ta bước ngang qua. Ta và Tyr đang đi thành vòng tròn. "Những kẻ ngu đến mức tìm đến ta để thỏa mãn đôi mắt phàm trần và sự kiêu ngạo của chúng. Để rồi trả giá bằng cái chết. Tại sao hôm đó, ngươi lại dám đưa tay vào mồm ta?"

"Chắc ngươi đã quên, ta không thể không đáp lại những lời thách thức."

Ta nhớ lại ngày hôm đó. Ta đã yêu cầu phải có một kẻ đưa tay vào miệng ta để làm tin. Nhưng thực sự thì, ta đã nói nguyên văn là:

"Ta thách bất cứ tên thần nào dám đưa tay vào mồm ta đấy!"

Và thế là Tyr chìa tay ra.

"Thật là hoài niệm." Tyr cười nhạt nhẽo. "Con trai của vị thần lừa lọc lại bị lừa."

"Hôm đó, ta đã tin các ngươi." ta chua chát nói. "Ta đã tin rằng các ngươi vẫn còn muốn chiêm ngưỡng sức mạnh của ta. Ta... đã quá ngạo mạn. Hàng nghìn năm bị trói buộc. Còn tệ hơn cả cái chết."

"Nhân tiện thì, cái sức mạnh ấy của ngươi, cái sức mạnh mà ngươi luôn tự hào," Tyr chĩa kiếm vào ta. "KHÔNG CÒN NỮA RỒI." hắn lao thẳng vào ta. Lưỡi kiếm sắc lẹm sắp sửa chặt ta ra thành hai mảnh.

"ANH CẢ." tiếng hét của Jormungand và Hel đánh thức ta. Ta cúi người xuống né lưỡi kiếm, vung tay đấm vào mặt vị thần can đảm. Nhưng hắn vẫn đứng yên. Còn tay ta thì có cảm giác như vừa đấm vào cục đá.

Tyr đạp bay ta. Ta lăn lông lốc trên thảm hoa thạch thảo đến tận chỗ đống xương. Ngước lên nhìn vị thần cụt tay, hắn đang lăm lăm lưỡi kiếm trong tay trái. Ta ném một thanh kiếm gỉ sét về phía Tyr. Hắn đánh bay thanh kiếm dễ dàng và tiếp tục bước về phía ta. Ta lại lao tới đấm liên tục vào người gã to con.

Tyr cắm mạnh thanh kiếm xuống đất, nắm lấy cổ ta nhấc lên ngang mặt hắn.

"Quái thú đứng hạng ba Bắc Âu lại có kết cục thê thảm thế này sao?" Tyr hỏi. "Chết trong hình hài một con người."

"Ngươi sai rồi." ta cố gằng giọng. "Ta chính là quái thú vĩ đại nhất Bắc Âu. Ta còn hơn cả Vidofnir hay Nidhogg. Bởi vì ta sở hữu thứ sức mạnh mà chúng không có. Cả ngươi cũng không."

"Thứ gì chứ?"

"IQ vô cực." ta nói. Lưỡi dao giấu trong ống tay áo chìa ra đâm vào cổ tay phải Tyr.

Hắn gầm lên và thả ta xuống. Ta rút sợi dây Gleipnir nãy giờ vẫn giấu trong người ra và cột chặt chân Tyr vào thanh kiếm đang cắm sâu trong đất.

Tyr cố rút thanh kiếm ra. Nhưng không thể.

"Tại sao?" hắn kinh hãi.

"Mặt đất nơi đây thấm nhuần sức mạnh của ta suốt hàng nghìn năm và trở thành kết giới giam cầm chính ta. Sợi dây đã giam hãm ta hàng nghìn năm qua, bây giờ sẽ thành giam hãm ngươi. Vị thần quả cảm."

"Quỷ tha ma bắt mi đi, Fenrir." Tyr chửi rủa.

"Ừ. Tạm biệt." ta phất tay với hắn.

"Quay lại đây mà đánh nhau với ta này thằng chó..."

Ta chẳng còn nghe được tiếng hắn nữa.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
Phép dịch chuyện của Hel đưa chúng ta xuống một vùng đất băng giá trắng toát như thảm hoa thạch thảo. Bốn bề bát ngát một màu trắng. Ở ngay đối diện ta là một đống những chiếc rễ của Cây Thế Giới Yggdrasil, màu nâu sần sùi và đầy hùng vĩ. Ta đang ở nơi thấp nhất của Cửu Giới. Ta tự hỏi sao con rồng kia lại chui xuống cái xó xỉnh này. Và nó đâu rồi? Và sao nơi này lại lạnh thế? Sao hơi thở của các em ta to quá, ta có thể nghe tiếng chúng thở rất rõ.

"Các em." ta gọi.

Hai đứa nó quay lại nhìn ta.

"Con rồng đang đứng sau lưng anh đúng không?"

Chúng không nói gì. Nhưng những giọt nước chảy xuống đầu ta đã cho ta câu trả lời. Ngước lên nhìn, ta thấy hai cục màu xanh lục to đùng. Rồi khi nó nhỏ dần, ta nhận ra đó là mắt con rồng. Lớp vảy trắng của con rồng gần như lẫn vào băng tuyết xung quanh đây.

Ta phải dụi mắt tới mấy lần đề chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Nhưng nó chỉ khiến ta thấy rõ con rồng hơn. Nó đủ to để nuốt chửng hoàn toàn mười con Festus chỉ với một cú táp. Từ đầu đến đuôi (dù ta chẳng thấy đuôi của nó ở đâu) toàn một màu trắng hòa lẫn cùng trời đất của Niflheim.

Nidhogg ngửa cổ lên trời và gầm thật to. Ta cảm giác nó vừa thổi bay hồn phách của ta ra khỏi thân xác. Còn cơ thể thì mềm nhũn, hai chân lẩy bẩy khụy xuống.

"Anh cần cái quần khác không?" Jormungand hỏi.

"Anh nghĩ là sắp." ta đáp.

"Fenrir." Nidhogg gọi tên ta. Giọng hắn nghe ồm ồm. "Sao nhìn tàn thế? Hình dạng con người à?"

"Xin lỗi nếu làm mày thất vọng, thứ sâu mọt." Jormungand đẩy ta ra sau.

"Nhưng muốn chạm vào anh trai ta, hãy bước qua xác ta." Hel cũng bước lên.

Mặt đất rung chuyển. Jormungand và Hel biến hình. Trở về hình dạng thần thánh thực sự của mình.

Ta chớp mắt. Hai bên ta là hai thực thể quyền năng, tràn đầy sức mạnh.

Hel bay lửng lơ trên không. Mái tóc con bé bốc ngược lên. Đôi tay là bộ móng vuốt dài nhọn và chiếc váy đang bốc lên những luồng khí màu đen.

Jormungand trở về hình dạng thật của nó. Một con rắn vảy xanh dài vô tận. Cái lưỡi chẻ đôi khổng lồ thè ra. Bốn chiếc răng nanh to lớn nhỏ ra những những giọt độc xanh lục xuống đất làm tan chảy băng ở dưới.

Hai đứa nó quay sang nhìn nhau. Đôi mắt của Hel trắng dã, đôi mắt Jormungand có màu vàng với đồng tử nhọn. Cả hai lao vào Nidhogg. Jormungand cắn vào thân thể trắng tinh của con rồng. Hel ném những quả cầu bóng tối vào mặt con rồng. Ta cũng có nhiệm vụ của mình.

"Nọc độc của mày chẳng làm gì được tao đâu, con rắn biển thối tha." ta nghe tiếng Nidhogg. "Răng của mày chẳng đủ sắc nhọn để đâm qua vảy của tao nữa. Và bóng tối của mày, con ả quái thai, chẳng đủ để gãi ngứa cho tao."

Nghe hắn chửi rủa các em của ta khiến ta hơi bực. Nhưng ta cần phải làm điều mình cần làm. Ta bước dọc theo thân của con rồng. Ta bước vào đống rễ cây. Ở đây ta có thể thấy rõ hơn thân thể con rồng. Nó dài như muốn bất tận.

Ta cố cảm nhận sức mạnh của mình. Ta cố suy nghĩ về một phần của bản thân. Ta cảm thấy một thứ gì đó ở phía trước. Một thứ gì đó đầy quyền năng và đầy hoang dã. Ta lao nhanh về phía đó.

Trước mặt ta là phần thân của Nidhogg. Tức là từ nãy đến giờ ta mới chỉ thấy phần cổ của nó. Ta thấy móng vuốt của Nidhogg. To. Từ duy nhất ta nghĩ ra được. Nó có hình dạng như móng của loài chim với ba móng trước và một móng phía sau. Trong cái móng ấy là một quả cầu to vừa lòng móng vuốt. Sức mạnh của ta.

"Đừng nghĩ đến chuyện đó, chó con." ta nghe thấy tiếng Nidhogg. "Sức mạnh của mày sẽ là chất xúc tác giúp tao thoát ra khỏi đống rễ cây này. Tao sẽ tự do."

"Sao ta lại phải nghe theo ngươi chứ?" ta hỏi.

"Vì tao sẽ thay đổi vận mệnh của cả Cửu Giới. Tao sẽ biến Ragnarok thành truyền thuyết không bao giờ xảy ra."

"Truyền thuyết không bao giờ xảy ra?"

"Tao sẽ san phẳng Asgard. Tao sẽ biến cả Cửu Giới thành lãnh địa của tao. Tất cả thần thánh và quỷ dữ đều sẽ phải quỳ xuống dưới chân tao. Tao sẽ trở thành Long Vương. Tao sẽ biến Asgard thành đống hoang tàn. Và để làm được điều đó, tao cần sức mạnh của mày."

"Nếu ta nói "đéo" thì sao?" Ta cười khểnh. Có vẻ ký ức quay lại cũng đem theo tính văng tục cha truyền con nối.

"Mày định chết trong trận chiến Raknarok sao?"

"Chết ư? Ngươi nghĩ Odin giết được ta sao? Ta là quái vật mạnh nhất. Lão già đó mới là kẻ phải chết." ta đưa tay về phía sức mạnh của mình.

"Còn chúng? Các em mày, con cái mày? Mày định để Jormungand chết dưới Mjolnir của Thor sao? Mày định để bố mày chết dưới lưỡi kiếm của Heimdall sao? Skoll và Hati nữa."

Ta dừng lại. Nidhogg đặt quả cầu xuống và vung cái móng to gấp trăm lần ta đánh bay.

"HAHAHAHA. Fenrir ơi là Fenrir. Sao mày phải cố chấp tuân theo cái định mệnh đó chứ? Hãy phục vụ cho tao. Tao sẽ cho mày... chắc là... 1/1000 vũ trụ. Để mày và gia đình mày có thể yên ổn sống bên nhau. Điều mà bọn mày đã ao ước suốt hàng nghìn năm qua."

Ta sợ. Đúng. Ta đang sợ hãi. Ta chưa bao giờ, kể cả khi còn sức mạnh, từng một lần cảm thấy sợ hãi. Chỉ mới mấy ngày trở thành con người, mà ta đã hiểu đôi chút về cái gọi là tình thương. Chỉ quên đi hai đứa nó có một chút thôi mà ta đã không thể chịu đựng được. Ai biết ta sẽ thế nào nếu mất đi cả hai đứa? Rồi còn tình yêu? Ta nhớ Leo và Calypso. Ta cũng muốn có một thứ giống như họ. Một lý do đủ lớn để một người có thể đánh đổi tất cả và đánh lừa cả cái chết. Vui vẻ. Phẫn nộ. Đau buồn. Sợ hãi. Khi là quái vật, ta không có những thứ cảm xúc này. Ta chỉ vui vẻ khi ăn thịt những kẻ tới Lingvi. Ta phẫn nộ khi có những kẻ nói xấu cha và các em ta. Trong hình hài con người, ta vui vẻ khi ngồi bên đóng lửa cùng hai người bạn. Ta phẫn nộ khi chẳng thể làm được gì để giúp đỡ em ta và các Thợ Săn. Ta đau buồn khi chẳng nhớ được gì về quá khứ, về gia đình mình. Ta sợ hãi cái chết, sợ mất đi người thân.

"Anh cả." Jormungand gào lên. "Đừng để ý đến lời hắn. Anh phải làm điều đó. Anh phải giết Odin."

"Câm mồm, thứ sâu bọ." Nidhogg gầm lên. Ta nghe tiếng "phập" rất lớn. Và sau đó là tiếng la ầm trời vì đau đớn của Jormungand.

"Không. Đồ mất nhân tính." ta chạy về phía đầu con rồng.

"Ta là rồng." Nidhogg hét lên với ta.

"Đồ mất long tính." ta sửa lại

"Đừng có mà lại đây."

Tiếng của Hel vang lên. Ta đứng khựng lại.

"Bọn em ở đây để cầm chân hắn. Nhiệm vụ của anh là lấy lại sức mạnh của mình. Đừng có nhầm lẫn."

"Nhưng các em..."

"Anh định để bọn em bỏ mạng vô ích tại đây sao?"

Cơ thể ta run lên. Nước mắt chạy ròng ròng xuống gò má. Những giọt nước mắt của bất lực, của căm phẫn, của hận thù. Ta quay bước trong những cảm xúc ấy. Không cần suy nghĩ, ta lao thẳng vào quả cầu trong tay Nidhogg.

Nóng. Như thể đứng trong biển lửa vậy. Nhưng rồi ta cũng quen dần. Ta cử động. Cơ thể ta tràn trề nguồn năng lượng mạnh mẽ. Ta gồng lên. Cơ thể ta tỏa ra ánh sáng của một ngọn lửa mạnh mẽ và phóng về phía trước.

Ta mở mắt. Đôi mắt của ta trở nên tình tường hơn rất nhiều. Miệng ta dài ra, hàm răng là hai hàm răng nanh sắc nhọn. Đôi tai dựng trên trán, cơ thể đầy những lông và một cái đuôi dựng lên đang ve vẩy và ta đang đứng bằng tứ chi, bốn bộ móng vuốt sắc bén. Ta đã trở hình dạng thật của mình. Một con sói với kích thước của... một con sói.

Những dòng ký ức của ta vẫn còn rất mờ mịt. Nhưng đây đúng là kích thước của ta. Dù chỉ cao đến đùi Hel, ta vẫn là ta. Khuyển Lang Vương. Ta là Vánagandr. Ta là Fenrisúlfr. Ta là Hróðvitnir Fenrir*.

Hel và Jormungand đang thở dốc, cơ thể đổ mồ hôi như tắm. Em trai ta đang trong hình dạng người, eo chảy máu ròng ròng và mặt thì tái mét.

"Tại sao? Mày không sợ cái chết của cha mày sao? Cả em trai mày nữa." Nidhogg gầm lên giận dữ.

"Có. Ta sợ. Ta sợ phải thấy gia đình ta bỏ mạng. Nhưng đó là định mệnh chúng ta phải đối đầu. Nếu định mệnh bắt ta chết, ta sẽ chết."

"Mày chấp nhận đầu hàng số phận như thế à?"

"Ta không đầu hàng. Ta chấp nhận chiến đấu với Odin trong Ragnarok. Ta chấp nhận cái chết của ta. Ta chấp nhận chết để được chiến đấu như kẻ mạnh nhất chín thế giới chứ không phải một kẻ ăn rễ cây hàng vạn năm tới úng cả não."

"Thằng chó. Mày nghĩ mày là ai chứ?"

"Tao là con trai của thần lừa lọc Loki anh trai của Mãng Xà Trần Gian Jormungandr và Nữ Hoàng Địa Ngục Hela. Ta là Khuyển Lang Vương Fenrir."

Ta vận cái nguồn sức mạnh đang sôi sục trong huyết quản và giải phóng ra bằng miệng. Một cột lửa đen bay thẳng về phía con rồng trắng đang mắc kẹt trong đống rễ cây. Nidhogg thở ra một nguồn năng lượng màu trắng. Cả hai va vào nhau và nổ tung. Khói bay mù mịt khiến ta mờ cả mắt. Nhưng ta ngay lập tức nhận ra Nidhogg đang húc đầu hắn vào ta. Ta né ra ngay lập tức. Hel cũng ôm Jormungand kéo ra khỏi tầm sát thương của con rồng.

"Chó chết." Nidhogg gào lên. "Lũ quái vật hạ đẳng, hãy đợi đó. Khi nào thoát ra khỏi đây, tao sẽ xé xác chúng mày. Tao sẽ..."

Ta phun một ngọn lửa đen vào miệng con rồng khiến nó im bặt.

"Ta nghe ngươi nói mỏi tai lắm rồi. Nhưng nếu ngươi muốn, ta không ngại từ chối đâu."

Và ba chúng ta lại dịch chuyển qua bóng tối, trở về Midgard.


____________

* Những tên khác của Fenrir.
Hróðvitnir Fenrir: Con sói vĩ đại
Fenrisúlfr: Sói Fenris
Vánagandr: Quái vật sông Ván
 
Top