Lượt xem của khách bị giới hạn

[Event] Chúng ta của một năm đã trải qua những gì?

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Event] Chúng ta của một năm đã trải qua những gì?

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
29CBB6D6-4CAF-4359-93F0-0C2CA0217DE5.jpeg

Ấy thế mà 365 ngày nữa lại sắp trôi qua rồi. Tôi ơi, một năm qua bạn có ổn không. Đã trải qua bao nhiêu những yêu thương và hạnh phúc, trải qua bao buồn vui và mệt mỏi. Những đắng cay, mật ngọt trong một năm qua có làm bạn nuối tiếc điều gì không? Bạn đã đạt được ước mục tiêu mà mình đã đề ra chưa? Bạn ngóng trông và đợi chờ gì ở năm 2021 đầy triển vọng ấy?

Nhìn lại một năm qua, gom góp những mảnh vụn, những vướng bận và mong chờ của bạn hãy chia sẻ với “Chúng ta của một năm đã trải qua những gì”. Hãy để nơi đây như một dòng lưu bút, giúp cho bạn lưu giữ những khoảng khắc, đồng thời gửi gắm vào đó những mong chờ tốt đẹp vào một tương lai tươi sáng kia.


Chủ đề:
Viết cảm nhận của bạn về một năm qua.


Thể loại:
Tự do.

Độ dài:
Văn xuôi: tối thiểu 500 từ
Thơ: tối thiểu hai khổ, tám câu

Hình thức dự thi:
Gửi bài vào đối thoại riêng với @Giản Trinh
Số lượng gửi không giới hạn

Thời gian gửi bài:
Từ 13/12/2020 - 07/01/2021

Phần thưởng:

Giải đặc biệt:
- Một móc khoá chuột Hamster
- Sách Gửi bạn, người đang lạc lối trong thế giới người lớn đầy phức tạp
- Thế giới sẽ chẳng có gì thay đổi kể cả khi bạn khóc
- Một cuốn sổ tay
- 1000 nl

Giải nhất
- Sách Những gì trải qua đừng nghĩ lại quá nhiều
- Một cuốn sổ tay
- 3000 nl

Giải nhì:
- Một cuốn sổ tay
- 2500 nl

Giải ba
- Một cuốn sổ tay
- 2000nl

Không có giải
- 100nl



 
Sửa lần cuối:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
PicsArt_12-13-06.53.43.jpg

Thời gian trôi thật nhanh nhỉ, mới thế mà một năm nữa sắp trôi qua rồi, không biết bản thân có sống vôi quá không ta? Em tự cảm thấy bản thân quá vội vàng rồi mọi người ạ. Cuộc sống em có nhiều nuối tiếc, tuy 2020 không phải là năm nhiều tiếc nuối nhất nhưng cũng không xem nó là ít được. Em đã lạc sâu vào trong bộn bề của cuộc sống sau đó thì không thể trở ra được, không thở được, cũng không quay lại được...

Mỗi ngày, mỗi ngày, em đều tự hỏi rằng "Sau này chúng ta có hạnh phúc không?" hay "Chúng ta đang cố gắng vì cái gì?" Những câu hỏi nội tâm lặp đi lặp lại mà không có đáp án, em mong cuộc sống sẽ thay em trả lời những câu hỏi ấy, mong là vậy!

Em cảm thấy bản thân chưa trưởng thành so với tuổi, thời gian cứ trôi còn em thì cứ đứng lại đó, đứng trong vô vọng, không bước đi được, cảm giác ấy thật khó chịu, mọi người nói em cứ mãi bé nhỏ như vậy cũng tốt nhưng em lại thấy nó chả có gì tốt cả, cuộc sống thay đổi buộc ta phải thay đổi, em muốn nói với bản thân "Đi đi đừng dừng lại, sẽ có tớ mãi bên cậu!" nhưng bản thân em có lẽ không cần em, còn cần ai thì em cũng không biết...

Một năm không phải là một thời gian quá dài nhưng nó cũng không quá ngắn, nó đủ để em thích ứng với môi trường cấp ba. Em không có ai thân thích ở đó cả, nó khá khó thở nhưng em biết em làm được, bởi xưa giờ em cũng không cần nhiều bạn bè cho lắm, có rất nhiều chuyện xung quanh lớp em và em không thích nghi được nhưng có lẽ em sẽ cố gắng, đặt nó là một mục tiêu cho 2021 đi nhỉ! Tên nó sẽ là gì đây? Có lẽ nên là: "Nếu không thay đổi được cách nhìn của thế giới, hãy thay đổi cách nhìn của bản thân." Em không thể thay đổi cách mọi người nghĩ về em vì em không biết họ nghĩ gì, em cũng không quan tâm lắm, nên chắc em sẽ thay đổi cách nhìn của em về họ vậy, mong rằng sẽ tình hình sẽ khả quan hơn!

Nuối tiếc to lớn nhất đối với em trong năm nay có lẽ là em quá nhu nhược, quá ảo tưởng, chưa cố gắng hết mình. Có lẽ em phải thay đổi thôi, sẽ cố gắng hơn nữa, còn nhu nhược với ảo tưởng thì chưa biết, nó thẩm thấu vào máu rồi nên chắc sẽ khó lắm đây!

Em muốn nói chuyện với người em yêu quý và người đó sẽ lại cho em lời khuyên, nhưng em không làm được, em nhận ra bản thân ngày xưa quá ích kỉ, chỉ biết dựa vào người ấy nhưng lại chẳng làm gì được cho người cả vì thế mối quan hệ mới tan vỡ, hoặc là do em nghĩ vậy. Mong mọi người đừng như em.

Năm nay tình hình gia đình em không khả quan cho lắm và có lẽ năm sau sẽ tồi tệ hơn nữa, nhưng cũng không ai biết đâu, vì những gì em nghĩ cũng chỉ có em biết mà thôi!

2020 là một năm có nhiều tiếc nuối, đau thương, hối hận nhưng cũng có những niềm vui nho nhỏ len lỏi trong đó, là năm mà em đến với gia đình mình chẳng hạn, em gặp được rất nhiều người tốt và họ cũng yêu quý em, em cũng yêu họ nhiều lắm! Có một tiếc nuối mà em muốn nhắc đến ở đây là không tham gia off mess với mọi người được, tiếc quá điii. Mong lần sau em có thể nghe giọng của mọi người, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ!

Suy cho cùng một năm qua đối với em cũng không viên mãn cho lắm, tuy có buồn nhưng cũng có vui, có đau thương nhưng cũng có hạnh phúc! Em sẽ chấp nhận nó như một phần của cuộc sống của bản thân, một năm qua đi để lại nhiều ý nghĩa, em sẽ cất 2020 vào trong trái tim, nhớ về nó thì sẽ mỉm cười cho những nỗ lực của bản thân, cũng mỉm cười cho những đau thương vì nó là màu sắc không thể thiếu cho cuộc sống của em. Em muốn nhắn nhủ rằng, em vô cùng yêu 2020. Em mong rằng trong thời gian còn lại của năm nay mọi chuyện đều suôn sẻ, mong rằng em sẽ thi thật tốt, đối với em 2020 sẽ là khoảng thời gian giao thoa giữa u muội với trưởng thành, em rất cảm kích một năm qua, cảm kích 2020 vì đã đồng hành cùng em, cùng em trải qua vui buồn, cảm ơn cậu nhiều, 2020 của tớ!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
IMG_20201214_160041.jpg


Thời gian là dòng nước...

Nó luôn luôn chuyển động.

Chẳng qua cảm giác chúng ta giống như độ dốc...

Là bằng phẳng để nó lưu luyến chảy chậm...

Hay là dựng thẳng để nó dữ dội lao nhanh đi.

Nhưng dù thế nào đi nữa tôi, bạn hoặc bất cứ ai đều không thể ngăn cản dòng chảy này chảy về biển lớn, không thể ngăn cản mọi thứ dần trở thành quá khứ.

Năm 2020 là một năm đặc biệt đối với tôi, đối với bạn, với toàn nhân loại. Ngay từ những ngày đầu tiên, chúng ta đã phải chào đón nó bằng những thấp thỏm, lo âu và những giọt nước mắt.

Có quá nhiều mất mát... và tôi đã cảm thấy bản thân rất may mắn khi được sinh ra ở Việt Nam và may mắn không cần phải chịu thương tổn trực tiếp như gia đình của các bạn bè quốc tế. Tôi và gia đình tôi đã an toàn, đó là điều tuyệt vời nhất tôi được nhận. Nhà tôi ở miền Nam và tôi không phải chịu tổn thương như đồng bào miền Trung, tôi đã quá may mắn và tôi thật sự rất hạnh phúc.

Tôi biết mình đã may mắn hơn rất nhiều người. Bởi vì tôi biết mình may mắn nên tôi luôn cố gắng sống một cách vui vẻ hết sức mình!

Đại dịch covid năm 2020 đã làm chậm thời gian sinh hoạt của toàn nhân loại lại. Tôi cũng như bao người khác.

Tôi sinh năm 2002 và đáng lí ra tôi phải sớm bắt đầu kì thi quan trọng nhất trong đời học sinh của mình, kì thi THPT. Nhưng với tác động của đại dịch Covid, tôi đã trải qua khoảng thời gian cuối cùng của cấp 3 mình theo một cách khác.

Học sinh được nghỉ học ở nhà, sau đó bắt đầu học online. Các bạn bè của tôi đã rất tích cực trong cách học mới và tạo ra những khoảng khắc vui nhộn trong lớp học. Không chỉ xung quanh tôi, rất nhiều người đã chia sẻ đủ loại tình huống thú vị trong lúc học, lúc họp hay làm việc làm tôi thấy yêu đời. Nghĩ theo một hướng tích cực, tôi đã có một năm học cuối cấp vô cùng ấn tượng và đó sẽ là kí ức đẹp để tôi nhớ lại khi tôi lớn lên.

Tôi thật ra không phải người hay online facebook hay tham gia nhiệt tình vào các trang mạng xã hội. Các bạn tôi thường bảo chờ tôi rep được một tin nhắn của họ thì ba thu đã qua, giờ thì tôi đã thay đổi. Do môi trường bắt buộc, dần dần tôi thấy mình cũng hóa thân thành một thần dân của đế chế Inter. Tôi cũng không ngại khi thấy mình chọc nhiều điện thoại bởi vì tôi cảm thấy sau khi tôi rep được tin nhắn nhiều hơn thì quan hệ bạn bè với tôi tốt lên nhiều.

Việc học tập của tôi năm nay, tôi đánh giá có gom hết mười một năm học trước lại cũng không kịch tính bằng một góc. Tôi bắt đầu thi khá trễ nhưng may mắn tôi là một người biết cố gắng, không đến mức đánh mất bản ngã của bản thân sau một thời gian dài thoải mái nghỉ học ở nhà. Cái hôm tôi thi, trước phòng thi của tôi xảy ra một kì tích.

Một cái cầu vòng mọc lên trước phòng thi của tôi, tụi thí sinh bọn tôi hùa nhau nói rằng trời phù họ, đề chắc ngon ăn, tôi không biết một đám cùng tôi cầu nguyện thi điểm cao kia thi thế nào nhưng tôi thì cảm thấy cái cầu vòng nó thật sự rất linh, bài thi tôi làm trơn tru như quả thật đã được trời phù hộ. Kết quả thi cũng cao ngoài ý muốn, thật ra nếu xếp theo tổ hợp môn thì điểm của tôi không đặc biệt cao mấy nhưng tôi thi rất đều, trừ môn ngoại ngữ ra tất cả đều trên tám phẩy. Ma xui quỷ khiến sao thành ra tui điểm cao nhất ban, được nhà trường điểm danh khen ngợi.

Lần đầu tiên trong mười hai năm đi học của tôi, tôi nhận được cái danh hiệu nhất trường này. Đáng tiếc vì dãn cách xã hội nên thầy tôi cho học sinh ngồi trong lớp sinh hoạt đầu tuần và tôi thì lên lãnh giải với khoảng sân trống vắng, hiu quạnh. Mà thôi, tôi không phải người tham lam, đối với tôi như thế đã rất tuyệt vời!

Sau khi thi xong là một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi, để tự thưởng cho bản thân sau ngày tháng học tập vất vả. Các thầy cô rất nhiệt tình đãi ăn, tôi cùng đám bạn tôi đi ăn từ nhà này đến nhà khác, nhận thưởng từ người này đến người khác và tôi không biết nên vui hay nên buồn bởi vì đây là cái năm Tết mà tôi không cần ra khỏi nhà chúc Tết nhưng lại nhận được tiền lì xì cao nhất trong năm năm trở lại.

Lớp luyện văn của tôi, mối quan hệ mọi người rất tốt nhưng tôi đã thân với mọi người hơn bằng một cảm giác rất lạ. Tôi không phải là người có nhiều bạn bè và tôi là người nói chuyện khá khó hiểu nên hầu hết trong các buổi tám chuyện thì tôi luôn là kẻ phá hỏng không khí, bởi vậy tôi thường lắng nghe người khác nhiều hơn là phát biểu. Nhưng mà tôi đã phát hiện ra một cách khác để giao lưu với người khác. Đây là lần đầu tiên tôi được khen ngợi còn có bàn tay hoa khác ngoài vẽ tranh, bạn học trong lớp luyện văn khen tôi chụp ảnh đẹp và điều đó làm tôi có cảm giác mở ra chân trời mới.

Tôi rất ít khi chụp ảnh, số ảnh chụp bản thân hầu hết đều phục vụ cho việc làm hồ sơ học tập và theo yêu cầu của nhà trường nên tôi đối với chụp trước đây không hứng thú lắm. Nhưng khi có lần trong lúc chờ lên lớp học Văn, các bạn trong lớp nhờ tôi chụp giúp họ một kiểu và được họ khen ngợi, tôi cảm giác mây mù trong thế giới của mình lại lùi đi đôi chút. Tôi nhìn lại bức ảnh lưu giữ nụ cười của họ trong sân chợt nghĩ hóa ra chụp ảnh cũng là một việc tốt đẹp như vậy, thế là sau đó tôi nghiện chụp ảnh.

Vào ngày lên lớp cuối cùng trước khi nghỉ ngơi đi thi, tôi đã chụp rất nhiều kiểu hình cho các bạn trong lớp học Văn. Trong trường tôi có nhiều cảnh đẹp, ánh sáng buổi chiều rất tốt, cộng thêm bạn tôi rất hài hước nên tụi tôi đã có một bộ hình siêu... không biết nên miêu tả thế nào, nói chung cả ảnh và quá trình chụp ảnh đều là những kỉ niệm đẹp với tôi.

Tôi nghiện chụp ảnh nhưng không giống như chị tôi, tôi chỉ chụp ảnh người khác và chụp phong cảnh. Bởi vì lời khen ngợi của bạn bè đã cho tôi một nguồn động lực chụp ảnh trong suốt một khoảng thời gian dài. Tôi tải app về cái điện thoại mới mua, tôi vốn nhờ bạn bè tư vấn mua giúp nhưng sau đó không kịp nên tôi tự xử chọn một cái, cũng may nhãn quan tôi không tồi, chỉ là hơn ba mươi tin nhắn cộng giới thiệu sản phẩm của bạn bè tôi công cốc làm tôi thấy hơi có lỗi.

Tôi bắt đầu chụp ảnh phong cảnh ở nhà, tôi bắt đầu bằng những cảnh mây và tôi phát hiện giàn mướp đã nở hoa, thế là trong lúc cả nhà dọn dẹp cúng kiến thì tôi tranh thủ chụp được mấy bức hoa và bầu trời. Tôi tự chỉnh ảnh và cảm thấy không tồi, đáng tiếc bà chị tôi bả chê, tôi thấy là bả đang ghen tị với tài năng của tôi.

Tôi dùng điện thoại chụp lại lúc lớp làm kỉ yếu, ngôi trường,... những thứ tôi trước đây chưa từng để ý tới nhưng không nghĩ tới lúc sắp đi xa thì từng góc đều hiện rõ trong đầu. Tôi vẫn còn ghim vụ thầy hiệu trưởng nói muốn xây hồ bơi và tôi đợi đến khi mình ra trường chỉ được một cái hồ cá nên tôi tập trung chụp nó nhiều nhất.

Kì nghỉ hè năm này là kì nghỉ hè ngắn nhất mà tôi có, tôi có cảm giác mới chớp mắt một cái tôi đã phi được từ cái ngày nghỉ hè đầu tiên đến ngày nghỉ hè cuối cùng.

Tôi phải làm đơn nhập học, đáng tiếc tôi thiếu một chút điểm so với điểm xét tuyển mà ngôi trường mà tôi chọn lúc đầu nhưng ngôi trường lựa chọn thứ hai cũng rất tuyệt nên tôi không buồn lắm, đơn giản vừa xem xong điểm sàn, vừa mở cửa ra thông báo với cả nhà mình rớt nguyện vọng một một cái, thấy cả nhà mỗi người lo lắng đi tới đi lui, mỗi lần đi qua mình là cho một chén súp gà tâm hồn là tôi không có tâm trạng buồn nổi.

Cái ngày tôi đi làm đơn nhập học, cảm thấy đi chuyến xe này giống như chuyến xe định mệnh. Tôi đi xa rất nhiều lần nhưng chưa có bảo giờ có cảm giác bản thân chân chính đi xa như thế. Lúc tới trường mưa rơi tầm tã, mỗi cảnh vật, mỗi con đường đều lạ lẫm nên tôi nhớ rất kĩ. Nước ngập chổ nông chổ sâu, có chổ sâu đến mắt cá chân làm tôi nhớ đến hồi tháng mười năm rồi, một người lái xe yếu nhớt như tôi đã có một phen lái xe mà tay lái lụa cũng khó mà lái. Bữa đó mưa lớn và tôi lái xe trong mưa, nước ngập quá xe, tôi thấy vài người ngã xe trước mũi xe tôi làm tôi có mấy phen thót tim, cứ tưởng hôm nay phải bỏ mạng xa trường.

Quá trình làm thủ tục nhập học cũng khá ấn tượng, tôi phải chạy tới chạy lui như con ong chăm chỉ, trong biển người tấp nập tìm kiếm và xác nhận lại địa chỉ nhiều lần. Lúc đó thì cảm thấy cái sân sao mà nó bao rộng, giờ thì thấy nó cũng không có lớn như vậy. Cách học ở đại học cũng khác nhiều với cách học ở cấp ba, tôi phải làm việc nhóm với các bạn mới nên kết bạn được nhiều người. Bạn bè cũ vẫn còn tích cực liên lạc.

Một năm qua có lo lắng, có hồi hộp, có vui vẻ, có may mắn, tôi không thấy chỗ nào không hài lòng.

Hy vọng năm sau cũng là một năm vui vẻ, hy vọng mọi người cũng vui vẻ. [\SPOILER]
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
PicsArt_12-14-07.34.42.jpg


Khi tôi viết những dòng này, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, mình sẽ nghiêm túc suy ngẫm lại một năm vừa qua. Ở cái tuổi ngấp nghé "trưởng thành", một năm vừa qua của tôi cũng không có quá nhiều biến động, nói trắng ra, nó khá nhàm chán. Tôi vẫn thức dậy vào lúc sáng sớm, vẫn tự nấu đồ ăn sáng, vẫn đi học, vẫn về nhà, vẫn nghỉ ngơi. Ngày nào cũng như ngày nào, có lẽ, nó đã và đang trở thành một quy luật. Chính vì quy luật tuần hoàn này, tư tưởng và suy nghĩ của tôi có sự đổi mới.

Một năm nay, có không biết bao nhiêu lần tôi khóc, khóc vì sự bất công mà tôi nhận thấy ở một môi trường mới. Bạn xấu, bạn làm gì cũng xấu; bạn đẹp, bạn luôn được ưu tiên. Bạn nghèo, bạn luôn bị che mờ; bạn giàu, bạn luôn được tung hô. Thời gian ấy, tôi tức giận bức xúc với con 7,4; khóc không biết bao nhiêu lần. Tôi có mục tiêu, tôi có chí, tôi có năng lực, tôi có thể chấp nhận 7,4 nhưng không chấp nhận được việc một người trống rỗng kiến thức lại được 8,2 - cao điểm hơn tôi. Thậm chí, tôi từng stress đến mức nhận lần đầu tiên kiểm tra Toán được điểm 3. Nhưng, càng khóc càng ức, tôi càng nhận ra, tôi khóc, tôi bức xúc thì có ích gì đây. Khóc thì làm được gì? Mình khóc thì sẽ có thể thay đổi thực tại sao? Không đâu, vậy nên, tôi im lặng gạt đi nước mắt.

Một năm nay, thay vì hành động nhiều hơn, tôi lắng nghe nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn và thấu hiểu nhiều hơn. Tôi lắng nghe những câu chuyện cuộc sống về đêm của những con người chuyên làm ở quán bar. Tôi lắng nghe những câu chuyện tình yêu dù bản thân chưa có một mảnh tình vắt vai nào. Tôi nghĩ, dù tốt hay xấu dù đồng tình hay không đồng tình, khi bản thân tôi chịu lắng nghe, tôi nhận được những bài học kinh nghiệm, giúp tôi phân định được nên hay không nên. Có đôi khi, những cái tôi thấy xấu xí ở bề ngoài chưa chắc đã xấu, bản thân mình phải tìm tòi, khám phá mới biết nó đẹp đẽ nhường nào.

Một năm nay, tôi cũng thường mơ mộng về một tình yêu. Có nhiều người tầm tuổi tôi, họ vẫn yêu đấy, họ vẫn thương đấy còn tôi thì khác. Đầu tiên cũng tự nhận mình không xinh lắm. Nhưng thứ hai, tôi thấy mình chưa đủ trưởng thành để bắt đầu một mối quan hệ khác. Với cái tuổi vẫn còn lông nhông này, tình yêu có khả năng chi phối rất nhiều đến cuộc sống, mà đa phần đều theo hướng xấu. Vậy nên, tôi chỉ mơ mộng thôi rồi tạo cho mình mẫu bạn trai lý tưởng: Cao cao một chút, gầy gầy một chút, da trắng một chút, đeo kính để trông tri thức một chút, đặc biệt, người ấy phải có tính cách "tsundere". Thôi, thôi, vẫn nên mơ thôi.

Một năm nay, tôi thấy bản thân mình càng lì lợm và cố chấp, vẫn còn hay cãi mẹ. Khi tôi quyết định một điều gì đó, chắc chắn tôi sẽ làm tới cùng. Bản thân tôi chẳng có gì hơn người khác, chỉ có tự tin một cách vô tư. Nhiều lần trèo cao ngã đau, tôi vẫn không khắc phục được. Tôi thuộc về kiểu người càng đau càng thích trèo cao, đến tôi cũng thấy bất lực. Nói về việc cãi mẹ, tôi cũng nhận là bản thân mình nóng tính, nhưng đa phần những lần hai mẹ con cãi nhau đều là do mẹ giận cá chém thớt, còn tôi vô tình chạm vào quả bom nổ chậm. Thật ra thì, nếu hai mẹ con không cãi nhau vài lần một tuần thì cuộc sống dường như bớt thú vị.

Một năm nay, một năm 2020, trong khi tôi ít biến động thì thế giới lại tràn đầy biến cố. Có lẽ, 2020 là một năm đi vào lịch sử, một năm có nhiều nỗi buồn hơn niềm vui. Nhưng ai cũng tin một điều: sau cơn mưa trời lại sáng. Chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn, chẳng có biến cố nào mà không phai, còn tàn phai sớm hay muộn đều do con người chúng ta.

Tôi vô cùng tâm đắc một câu nói: "Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật vui?" Phải, cuộc đời ngắn ngủi, trăm năm hữu hạn, dù trải qua bao nhiêu thăng trầm, trái đất vẫn quay, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta nên sống làm sao để không tiếc nuối. Nếu 2020, tôi có buồn, có vui, có nước mắt thì ở 2021, tôi sẽ tìm cho mình nhiều niềm vui và hứng khởi trong cuộc sống. Vạn vật đều có hai mặt, cuộc sống cũng có đẹp có xấu. Tôi đã tiếp nhận một 2020 có chút xấu xí ương bướng. Tôi sẽ tạo ra một 2021 đẹp đẽ vui tươi.

Ở 2021, tôi mong mình sẽ thi đỗ vào trường đại học tôi đã chọn. Ở 2021, tôi sẽ rời xa ra đình, bắt đầu cuộc sống tự lập như bao thế hệ sinh viên. Ở 2021, tôi sẽ kiếm được những đồng tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình. Ở 2021, tôi sẽ tìm một chàng trai để yêu. Và ở 2021, tôi mong bản thân trưởng thành hơn, biết lo lắng và phụ giúp cho gia đình.

Tạm biệt tôi ở 2020, một cái tôi đầy khó hiểu và suy tư.

Xin chào tôi ở 2021, một cái tôi mới mẻ và đầy hi vọng. Chưa bao giờ thôi mong ngóng!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
Giấc mộng mà tôi theo đuổi
IMG_20201215_205234.jpg


14/12/2020

Chớp mắt lại một mùa đông nữa dần trôi qua, miền Bắc trở nên thật lạnh, mặc đến ba lớp áo nhiều khi vẫn run cầm cập, có đôi khi thời tiết thất thường, lại nóng nực một cách khó chịu

Tôi vừa chia tay, đã là người thứ hai trong năm nay rồi, ôm theo nỗi thất vọng vì những người đã đi ngang qua cuộc đời ngắn ngủi này, tôi cầm bút, viết loạn, và không ngừng suy nghĩ

Người kia đến với tôi, vào lúc tôi đang cố gắng tìm lại chính mình, muốn hoàn toàn khép lòng với người khác. Anh ấy làm trái tim nhỏ bé của tôi loạn nhịp, dù bận rộn lại dành cho tôi thời gian, chỉ một câu quan tâm đơn giản, cũng ấm áp hơn so với ánh nắng mặt trời. Ngày tôi mở lòng, tôi vẫn luôn không biết, đây liệu có phải là lựa chọn đúng đắn. Ở cạnh nhau, quan tâm nhau, tôi sụp đổ khi người mệt mỏi là anh ấy, tôi nghĩ đến những kỉ niệm đã qua, và chìm trong hồi ức không thể vực dậy

Tôi, cũng đã từng yếu đuối và nhu nhược như thế

Nhiều khi cảm thấy, bản thân thực không xứng được yêu thương, tôi theo đuổi vẻ đẹp hoàn mĩ, chạy theo những thứ viển vông, chìm trong thế giới của riêng mình một cách mù quáng. Cô độc, đã đi theo tôi mười sáu năm

Tôi có rất nhiều bạn, cũng thích qua rất nhiều người, nhưng không một ai hiểu tôi, hay để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc, họ cảm thấy thế giới của tôi khó hiểu, hoặc là, họ chưa bao giờ muốn hiểu

Vì vậy, tôi chìm trong câu chữ. Đây thật sự là một thế giới tuyệt vời đối với tôi. Tôi viết ra cuộc sống, viết ra con người, định đoạt số phận của những nhân vật tôi tạo ra, và tôi thật sự yêu thích viết lách

Tôi muốn trở thành một cây bút tự do nhất, muốn viết lên câu chuyện làm lòng người thổn thức nhất, đau lòng nhất...

Văn phong không đủ sắc bén, không đủ cứng cáp, tôi sẽ càng cố gắng, càng trưởng thành. Vực dậy từ thất bại trong chuyện tình cảm, tôi hiểu rõ bản thân mình không nên tiếp tục yêu

Trong cái lạnh của ngày đông miền Bắc, mỗi tiết hai vẫn phải chạy xuống sân tập thể dục, tôi thật sự lười quá, chỉ muốn làm một con sâu gạo trắng mập, và suy nghĩ " A? Hôm nay nên để nhân vật nào chết? "

2020 để lại cho tôi nhiều lưu luyến, 2021 sắp đến rồi, tôi mong mình có thể bắt đầu một cuộc sống càng rực rỡ

Tựa như pháo hoa trong màn đêm tối tăm, dù thoáng qua rồi vụt tắt, chỉ để lại vẻ đẹp nhất thời.

2021, tôi đang tới
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
PicsArt_12-15-01.53.34.jpg

Cứ gần hết năm tôi lại thầm nhủ ‘Năm sau mình cố gắng hơn, không thể như năm này được.’

Nhưng mà, vòng quay tạo hóa của mỗi năm nó không giống nhau, cũng giống như công việc tôi đang theo đuổi vậy, khi tôi nắm bắt được chỗ này thì chỗ mới nó lại phát sinh, mãi mãi không bao giờ là điểm dừng tuyệt đối.

Năm nay tôi lỡ quên một điểm quan trọng, vì sự lơ đãng đó của mình mà tôi bị mất ngủ vài ngày, lồng ngực bị ứ nghẹn như ai đó bóp chặt lại, ăn cơm cũng chẳng cảm nhận được chút vị giác nào dù tôi biết hướng giải quyết được điều đó.

Tôi không dám tưởng tượng nếu mình gặp phải một vấn đề mà không có cách nào giải quyết, thì khi đó mình sẽ ra sao?

Tôi sẽ chết mất thôi!

Nghĩ đến đây, dường như tôi phần nào đồng cảm được sự tuyệt vọng của những con người cùng khổ, khi mà họ luôn nỗ lực hết mình nhưng nghịch cảnh vẫn luôn đeo bám không buông tha.

Tôi không thuộc tuyp người bi quan, cho nên tôi tin tưởng, nếu có nỗ lực sẽ có thành công.

Dõi ánh mắt nhìn ra xung quanh mình tôi thấy điều đó rất rõ ràng.

Có lẽ bạn cũng cảm nhận giống tôi như vậy đúng không?

Mẹ tôi có câu cửa miệng hay nói với các con của bà ‘Nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống còn hơn nhiều người, tụi bây phải cám ơn thượng đế về điều đó.’

Ừm, mỗi người đều có một niềm tin, niềm tin đó giúp chúng ta sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn và thành công hơn.

Hạnh phúc rất giản đơn khi mà bạn biết đủ, biết cho đi…

Và một câu nữa mà mẹ tôi cũng thường hay nói ‘Ngày mai cứ để ngày mai lo, ngày nào có cái khổ của ngày đó.’

Con người ta sinh ra việc đầu tiên là khóc như báo trước cuộc đời sẽ lắm chông gai, không bằng phẳng như thiên đường trong mơ.

Mỗi ngày, mỗi phút giây ta sống đều hãy dốc hết sức mình vì không ai biết trước ngày mai nó sẽ thế nào.

Năm 2020 vừa rồi có thật nhiều sự kiện chấn động khiến hàng triệu, hàng vạn người đau thương, chú ý.

Nhìn ra thế giới đó là nạn cháy rừng ở Châu Úc kéo dài cả tháng trời, tiếp đó là nạn lũ lụt ở khắp nơi và nạn dịch Covid thế kỷ khiến các quốc gia phải lao đao, điêu đứng.

Nhìn lại trong nước, sau nạn hạn nặng ở miền Tây khiến bao mùa màng gần như mất trắng, nước uống nước sinh hoạt cần phải tiếp tế thì đến nạn lũ lụt liên tiếp xảy ra ở miền Trung, làm cuốn trôi biết bao mái nhà, biết bao tài sản từ mồ hôi nước mắt con người gầy dựng nên…

Tôi hy vọng qua hết năm nay, qua năm sau đổi khác.

Tôi của năm sau sống tích cực hơn và biết nhìn ra xung quanh nhiều hơn.

Nụ cười ngọt ngào sẽ thay thế giọt nước mắt đau thương…
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
PicsArt_12-21-05.59.09.jpg

Một năm. Số ít. Ba trăm sáu mươi lăm ngày. Số nhiều.

Chúng ta chờ từng ngày từng ngày trôi qua như một buổi chiều mưa buồn mãi không dứt. Nhưng nhìn lại thì một năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Quả thật, nếu như Mẹ Trái Đất là một con người, thì một năm trôi qua chẳng khác gì một cái chớp mắt.

Một năm qua, tôi đánh mất nhiều thứ, và tôi cũng có được những thứ tuyệt vời. Mất đi một gia đình, nhưng nhận lại một gia đình. Mất đi một ước mơ, nhưng lại được ươm mầm cho một ước mơ khác. Tôi đã đưa ra những quyết định sai lầm. Nhưng chính những quyết định sai lầm ấy đã đưa tôi đến ngày hôm nay.

Ai cũng mơ ước có một cỗ máy thời gian. Để quay trở về thời điểm mình ngu xuẩn nhất và tự vả vào mặt mình "Tỉnh táo lên tôi ơi!" bởi chẳng ai muốn nhận quả đắng hối hận. Ai cũng muốn thay đổi những quyết định xuẩn ngốc của mình trong quá khứ. Từ quyết định lựa chọn trường học, công việc, hay thậm chí là quyết định nói ra lời tỏ tình. Tôi cũng thế. Nhưng những gì tôi có thể làm là thở dài và tự nói: "Lần sau sẽ khác."

Chà, nhìn về quá khứ rồi chợt nhận ra, tương lai mình vẫn còn đó, chẳng chạy đi đâu được. Nhiệm vụ của mình vẫn là tiến lên. Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, một năm mới đầy những điều tốt đẹp và luôn vui vẻ lạc quan tràn trề sức khỏe
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
IMG_20201217_201840.jpg

Thời gian qua đi thật nhanh, thấm thoát một năm nữa lại sắp khép lại để trong lại trong lòng ta một thứ cảm giác gì đó quyến luyến, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày nọ nó để lại trong lòng tôi một cảm giác nhớ thương. Năm nay là một năm đặc biệt nó để lại trong lòng tôi những mất mát, những niềm đau, nỗi nhớ. Năm 2020 đã lấy đi rất nhiều sinh mạng của con người thương yêu mà đáng thương, như chúng ta đã biết năm nay là năm của sự tàn khốc, từ dịch Covid đã kiếp đi sinh mạng của hàng triệu con người , rồi đến những căn bệnh , những vụ tai nạn cướp đi sinh mạng của biết bao con người. Trong giới nghệ thuật Việt Nam:Chí Tài, Mai Phương, Ánh Hoa,... ra đi để lại biết bao niềm thương sót trong lòng người dân Việt Nam. Bên cạnh những cái hạn chế đó năm 2020 cũng là năm phát triển một số công trình,theo dự đoán thì cuối năm nay sẽ có buổi trầu trời của Táo Quân. Năm 2020 cũng là năm đánh dấu sự nghiệp thành công của tôi không chỉ trong học tập mà còn ở cả trong các lĩnh vực khác.Ấy thế mà, một năm nữa lại sắp qua chỉ còn vài tuần nữa thôi chúng ta sẽ cùng đón chào những ngày đầu tiên của năm 2021. Thời gian trôi qua thật nhanh,nhanh đến lỗi mà tôi còn không kịp nhận ra mình đã sống như thế nào. Đối với tôi năm nay vừa là một năm buồn có vui cũng có.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
“Một năm qua mầy đã trải qua những gì vậy cô gái!?” - Có một người bạn cũ đã hỏi tôi như vậy.

Có lẽ năm vừa rồi là khoảng thời gian nhiều thăng trầm nhất là tôi đã từng trải qua.

Trong khoảng thời gian ấy, có những chuyện đã xảy ra không thể cứu vãn được nữa, cũng có những thứ bản thân không thích nhưng vẫn phải làm. Có những nỗi buồn sâu thẳm chất chứa trong ánh mắt nhưng lại chẳng thể nói ra, để rồi mỗi khi đêm về, tôi cứ lặng nhìn thành phố tấp nập với nhiều cảm xúc hỗn tạp nằm ngổn ngang trong lòng.

Chỉ trong vòng một năm thôi, mà tôi đã cảm nhận được thế nào là bị người mình tin tưởng nhất phản bội, đã nếm trãi thế nào là đủ thất vọng sẽ tự khắc buông bỏ, cũng đã nhìn thấy được thế nào là lòng người sâu thẳm. Những lời phán xét, dè biểu từng chút, từng chút một cứ như một chất axit ăn mòn lấy cơ thể tôi.

Mỗi ngày, tôi đều phải đối mặt với vô số áp lực, nỗi đau. Tôi lúc nào cũng sống trong căng thẳng, tôi cứ mãi ám ảnh bởi cảm giác lo sợ bản thân mình trong một lúc nào đó vô ý sẽ làm tổn thương người khác. Nhưng lại quên mất rằng người khác đang từng chút một đâm nhát dao vào trái tim tôi.

Mọi người thường hay bảo rằng tôi là một cô gái vừa mạnh mẽ vừa kiên cường, làm việc gì cũng rất quyết đoán đôi khi còn có chút nhẫn tâm nữa. Thực ra thì… tôi vốn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu. Con người tôi cũng có những góc khuất không ai nhìn thấy được! Tôi cũng không nhẫn tâm như bạn thấy đâu, chỉ là khi chịu đủ tổn thương rồi, tự khắc sẽ buông tay không một chút luyến tiếc.

Có những buổi chiều khi tan học, tôi dường như muốn buông bỏ hết mọi thứ. Tôi cứ thẩn thờ đi trong vô định giữa dòng người vội vã, mãi cho đến khi bản thân đã chán chê rồi mới lại quay về với thực tại. Đôi khi, tôi dừng chân ở một nơi xa lạ nào đó và rồi mới giật mình nhận ra bản thân vừa đi lạc. Nhưng không một chút lắng lo, như một phản xạ tự nhiên tôi nở một nụ cười rồi bật định vị và đặt một cuốc xe về phòng. Có lẽ, mọi thứ đã quá quen thuộc đến nỗi đã thành thói quen mất rồi.

Có người bạn rất thân hỏi tôi rằng: “Mầy buồn không?”

Tôi nhìn vào mắt nó trả lời: “Có chứ!”

Nó nheo mày nhìn tôi: “Vậy sao vẫn cười?”

Tôi nhìn nó mỉm cười: “Bởi vì tao không muốn mình chết chìm trong những nỗi đau.”

Dường như, những cô gái hay cười lại là những người chất chứa nhiều nỗi đau đằng sau nụ cười ấy nhất. Bởi vì ngoài cười ra, cô gái ấy còn có thể làm gì để lấy lại được tinh thần nữa cơ chứ!

Để rồi khi có người hỏi tôi rằng: “Một năm qua mầy đã trải qua những gì vậy cô gái!?”

Tôi vẫn có thể tươi cười mà nói với họ rằng: “Một năm qua của tao vẫn rất tốt….”



Có những chuyện khiến em đầy phiền muộn

Có những người phá nát trái tim em

Lời dè biểu ôi sao thật nghiêm khắc

Không sao cả, em vẫn cứ cười lên.


Có những ngày trời đất bỗng khóc than

Mưa rét mướt, sấm ầm ầm tia chớp

Gió thở than mang qua từng chiếc lá

Không sao cả, em vẫn cứ cười lên.


Có những ngày trời một màu tối đen

Ánh đèn đường không còn hay lấp ló

Em ló ngó té vào một cái “vực”

Không sao cả, em vẫn cứ cười lên.


Rồi một ngày em bỗng thấy sợi dây

Người nào đó kéo em ra khỏi “vực”

Người nhìn em nở nụ cười ấm áp

Em khóc oà, hạnh phúc có phải đây?
 

Cố Trinh

Unstoppable
Tham gia
26/6/20
Bài viết
336
Điểm cảm xúc
513
Điểm
93
Kết thúc phần gửi bài thi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top