Khi tôi viết những dòng này, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, mình sẽ nghiêm túc suy ngẫm lại một năm vừa qua. Ở cái tuổi ngấp nghé "trưởng thành", một năm vừa qua của tôi cũng không có quá nhiều biến động, nói trắng ra, nó khá nhàm chán. Tôi vẫn thức dậy vào lúc sáng sớm, vẫn tự nấu đồ ăn sáng, vẫn đi học, vẫn về nhà, vẫn nghỉ ngơi. Ngày nào cũng như ngày nào, có lẽ, nó đã và đang trở thành một quy luật. Chính vì quy luật tuần hoàn này, tư tưởng và suy nghĩ của tôi có sự đổi mới.
Một năm nay, có không biết bao nhiêu lần tôi khóc, khóc vì sự bất công mà tôi nhận thấy ở một môi trường mới. Bạn xấu, bạn làm gì cũng xấu; bạn đẹp, bạn luôn được ưu tiên. Bạn nghèo, bạn luôn bị che mờ; bạn giàu, bạn luôn được tung hô. Thời gian ấy, tôi tức giận bức xúc với con 7,4; khóc không biết bao nhiêu lần. Tôi có mục tiêu, tôi có chí, tôi có năng lực, tôi có thể chấp nhận 7,4 nhưng không chấp nhận được việc một người trống rỗng kiến thức lại được 8,2 - cao điểm hơn tôi. Thậm chí, tôi từng stress đến mức nhận lần đầu tiên kiểm tra Toán được điểm 3. Nhưng, càng khóc càng ức, tôi càng nhận ra, tôi khóc, tôi bức xúc thì có ích gì đây. Khóc thì làm được gì? Mình khóc thì sẽ có thể thay đổi thực tại sao? Không đâu, vậy nên, tôi im lặng gạt đi nước mắt.
Một năm nay, thay vì hành động nhiều hơn, tôi lắng nghe nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn và thấu hiểu nhiều hơn. Tôi lắng nghe những câu chuyện cuộc sống về đêm của những con người chuyên làm ở quán bar. Tôi lắng nghe những câu chuyện tình yêu dù bản thân chưa có một mảnh tình vắt vai nào. Tôi nghĩ, dù tốt hay xấu dù đồng tình hay không đồng tình, khi bản thân tôi chịu lắng nghe, tôi nhận được những bài học kinh nghiệm, giúp tôi phân định được nên hay không nên. Có đôi khi, những cái tôi thấy xấu xí ở bề ngoài chưa chắc đã xấu, bản thân mình phải tìm tòi, khám phá mới biết nó đẹp đẽ nhường nào.
Một năm nay, tôi cũng thường mơ mộng về một tình yêu. Có nhiều người tầm tuổi tôi, họ vẫn yêu đấy, họ vẫn thương đấy còn tôi thì khác. Đầu tiên cũng tự nhận mình không xinh lắm. Nhưng thứ hai, tôi thấy mình chưa đủ trưởng thành để bắt đầu một mối quan hệ khác. Với cái tuổi vẫn còn lông nhông này, tình yêu có khả năng chi phối rất nhiều đến cuộc sống, mà đa phần đều theo hướng xấu. Vậy nên, tôi chỉ mơ mộng thôi rồi tạo cho mình mẫu bạn trai lý tưởng: Cao cao một chút, gầy gầy một chút, da trắng một chút, đeo kính để trông tri thức một chút, đặc biệt, người ấy phải có tính cách "tsundere". Thôi, thôi, vẫn nên mơ thôi.
Một năm nay, tôi thấy bản thân mình càng lì lợm và cố chấp, vẫn còn hay cãi mẹ. Khi tôi quyết định một điều gì đó, chắc chắn tôi sẽ làm tới cùng. Bản thân tôi chẳng có gì hơn người khác, chỉ có tự tin một cách vô tư. Nhiều lần trèo cao ngã đau, tôi vẫn không khắc phục được. Tôi thuộc về kiểu người càng đau càng thích trèo cao, đến tôi cũng thấy bất lực. Nói về việc cãi mẹ, tôi cũng nhận là bản thân mình nóng tính, nhưng đa phần những lần hai mẹ con cãi nhau đều là do mẹ giận cá chém thớt, còn tôi vô tình chạm vào quả bom nổ chậm. Thật ra thì, nếu hai mẹ con không cãi nhau vài lần một tuần thì cuộc sống dường như bớt thú vị.
Một năm nay, một năm 2020, trong khi tôi ít biến động thì thế giới lại tràn đầy biến cố. Có lẽ, 2020 là một năm đi vào lịch sử, một năm có nhiều nỗi buồn hơn niềm vui. Nhưng ai cũng tin một điều: sau cơn mưa trời lại sáng. Chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn, chẳng có biến cố nào mà không phai, còn tàn phai sớm hay muộn đều do con người chúng ta.
Tôi vô cùng tâm đắc một câu nói: "Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật vui?" Phải, cuộc đời ngắn ngủi, trăm năm hữu hạn, dù trải qua bao nhiêu thăng trầm, trái đất vẫn quay, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta nên sống làm sao để không tiếc nuối. Nếu 2020, tôi có buồn, có vui, có nước mắt thì ở 2021, tôi sẽ tìm cho mình nhiều niềm vui và hứng khởi trong cuộc sống. Vạn vật đều có hai mặt, cuộc sống cũng có đẹp có xấu. Tôi đã tiếp nhận một 2020 có chút xấu xí ương bướng. Tôi sẽ tạo ra một 2021 đẹp đẽ vui tươi.
Ở 2021, tôi mong mình sẽ thi đỗ vào trường đại học tôi đã chọn. Ở 2021, tôi sẽ rời xa ra đình, bắt đầu cuộc sống tự lập như bao thế hệ sinh viên. Ở 2021, tôi sẽ kiếm được những đồng tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình. Ở 2021, tôi sẽ tìm một chàng trai để yêu. Và ở 2021, tôi mong bản thân trưởng thành hơn, biết lo lắng và phụ giúp cho gia đình.
Tạm biệt tôi ở 2020, một cái tôi đầy khó hiểu và suy tư.
Xin chào tôi ở 2021, một cái tôi mới mẻ và đầy hi vọng. Chưa bao giờ thôi mong ngóng!