Lượt xem của khách bị giới hạn

[Event] Cuộc thi viết truyện ngắn AA Truyện Lần I

Bạn thích bài dự thi nào nhất?

  • Bài số 1

    Bình chọn: 4 21.1%
  • Bài số 2

    Bình chọn: 3 15.8%
  • Bài số 3

    Bình chọn: 8 42.1%
  • Bài số 4

    Bình chọn: 2 10.5%
  • Bài số 5

    Bình chọn: 2 10.5%

  • Số thành viên bình chọn
    19
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Event] Cuộc thi viết truyện ngắn AA Truyện Lần I

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
CUỘC THI VIẾT TRUYỆN NGẮN AA TRUYỆN LẦN I
(15/07/2020-18/08/2020)

PicsArt_07-15-02.08.49.jpg


Chào mừng cả nhà đến với cuộc thi Viết Truyện Ngắn AA Truyện.
Lời đầu tiên, BTC gửi lời chào thân thương đến cả nhà, chúc cả nhà luôn vui khỏe và thành công trong cuộc sống!

Trong mỗi chúng ta ai ai đều cũng có những khát khao cùng ước vọng về một cuộc sống tươi đẹp muôn sắc màu,
Nhưng mà, trong vòng quay xô bồ cuộc sống, có đôi lúc ta bỏ lỡ hoặc phải đưa ra một vài quyết định, để rồi, mỗi khi nhớ về mãi luôn là điều tiếc nuối không nguôi...

Cũng trong tâm tình đó, cuộc thi này BTC hướng tới hai chủ đề trên, như là lời nhắn nhủ, bức tâm thư mà bạn viết cho chính mình hoặc thân bằng quyến thuộc quanh mình.

Chủ đề 1: Bạn hãy viết về "Những ước mơ, dự định, hy vọng đối với cuộc sống trong tương lai của bạn hoặc cộng đồng."
Chủ đề 2: Bạn hãy viết về "Những tiếc nuối mà bạn tha thiết nhất."

Yêu cầu:
Bài viết phải từ 1.200 chữ trở lên, bạn tham gia Event gửi bài vào đối thoại riêng với @Thẩm cửu (trường hợp bạn nào chưa biết cách mở đối thoại, bạn qua tường nhà Cửu nha, Cửu sẽ hướng dẫn bạn cách nộp bài dự thi).

Một lưu ý nhỏ: Bài viết tham gia Không giới hạn số lượng (Tức là mỗi cá nhân có thể nộp từ hai bài trở lên nha cả nhà).

Thời gian gửi bài: Từ 15/07/2020 đến 15/08/2020 (Từ ngày 16/08/2020-18/08/2020 mở vote bài viết yêu thích).

Thành phần Ban Giám Khảo: 05 Người (Bao gồm 03 GK chính và 02 GK Khách mời), gồm có: @Hoa Tử @Hương Thảo Lan @Nhật Tà (BGK Khách mời sẽ được bật mí vào thời điểm kết thúc event).

Thang điểm: Là tổng điểm BKG + Điểm like (1 like ~ 1 điểm cộng); Trường hợp tác giả tham gia 2 bài trở lên, điểm tổng là điểm bình quân trên bài viết + điểm like (Ví dụ tác giả tham gia 3 bài: Tổng điểm của 3 bài/ 3 + điểm like).

Giải thưởng:
Giải nhất: 5.000nl và một cuốn sách (999 lá thư gửi cho chính mình).
Giải nhì: 3.000nl.
Giải ba: 2.000nl.
Giải được yêu thích nhất (thông qua bình chọn): 1.000nl và một cuốn sách (999 lá thư gửi cho chính mình).

109793392_1214178312273285_1562389592700304627_n.jpg
Bạn tham gia không có giải, mỗi người nhận 200nl từ BTC.

Nhà tài trợ: @trucxinh0505
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Bài thứ nhất - Chủ đề hai:

Bản thân mỗi con người ai ai đều có những quá khứ không thể quên, đó có thể là niềm hạnh phúc vô bờ bến, đó có thể là sự ngọt ngào mà ít ai có được, đó có thể là sự thỏa mãn về một điều gì đó, nhưng cũng có thể là sự đau đớn khôn nguôi, niềm tiếc nuối vô hạn thậm chí là những lỗi lầm mãi mãi không thể sửa chữa để lại bao nhiêu thương đau và nước mắt, để lại sự hối hận tột cùng nhưng lại chẳng thể sửa chữa được bởi lẽ quá khứ không thể thay đổi, nó là thứ gì đó kiên định hơn sắt đá. Sông có thể cạn, đá có thể mòn nhưng quá khứ thì không thể thay đổi… Tôi cũng thế, cũng như bao người, cũng có những hối hận mà giờ đây nghĩ lại thấy bản thân thật đáng trách, đáng chết, đáng trừng phạt…

Tôi từng có một gia đình viên mãn, cuộc sống hạnh phúc. Tôi từng nghĩ bản thân là đứa trẻ có cuộc sống tốt hơn bao người. Tôi có cha chăm chỉ làm lụng, quan tâm gia đình, tôi có mẹ yêu thương tôi hết mực, em trai nghe lời.

Nhưng tôi lại không tốt, ngày xưa thuộc kiểu thân lừa ưa nặng, bao giờ cũng làm cho mọi người phiền lòng, không vui. Cũng vì tôi mà bố mẹ đôi lúc cãi vã, gia đình cũng vì tôi mà ồn ào, bất hòa.

Tôi có mẹ kèm cặp, nhưng lại không chịu học hành, lười biếng, hay cãi. Tôi không nghe lời một chút nào, đến bài tập cũng không thèm làm. Nhưng được cái tiếp thu nhanh bài thi hồi tiểu học chả là gì, 10 có, 9 có. Cũng vì thế mà ngày càng không có phép tắc, bài tập bỏ hơn nửa quyển. Nhưng vì thấy tôi học tốt, cô cũng chả kiểm tra. Cơ mà cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đâu gì là viên mãn vẹn toàn. Mọi người biết đây, khi phát hiện ra thì cả một bầu trời sóng gió đập vào tôi. Thầy cô nhìn tôi bằng đôi mắt khác, bố mẹ thì quá tức giận với tôi nên quay sang la mắng nhau. Tôi khi ấy, chỉ biết khóc, một lời xin lỗi nói cũng không được. Thật vô dụng. Năm ấy là khi tôi lớp 1.

Lên lớp 2, ờ thì chăm chỉ được một chút, làm được mấy bài đầu, cơ mà dang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời, sau đó lại đâu vào đấy. Mẹ cũng thất vọng về tôi nhiều, gia đình không như xưa nữa. Bố giận vì tôi không học hành ra đâu vào đâu, đánh mắng nhiều, đánh mắng mẹ cũng nhiều. Tôi giờ đây vô cũng hối hận, chỉ muốn nói con xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ thật nhiều…

Lớp 3 đến, tôi thầm nhủ chắc chắn phải học hành tốt, có lẽ đây là năm học ít lỗi nhất của tôi. Đùng cái mẹ tôi phát hiện, mẹ bị bệnh ung thư. Cuộc sống thật sự trêu ngươi tôi mà. Tôi nghe như sét đánh ngang tai cơ mà vì mẹ còn đang cười, tôi không thể khóc. Có lẽ chứng không khóc khi có người của tôi bắt đầu ở đây… Mẹ lúc này gần gũi các con hơn, mỗi tháng mẹ phải đi HCM 1 tuần để xạ trị, khoảng cách xa, tôi chưa từng xa mẹ nhiều như thế trong 1 năm. Tôi khi ấy bắt đầu ngủ một mình, khóc một mình, khóc rất nhiều. Cơ mà khi có mẹ, luôn vui cười. Mẹ còn nói được ngày nào, hay ngày đấy, sống vui vẻ chết cũng không nuối tiếc…

Hai năm sau, bác sĩ nói khối u tạm thời không phát triển, tôi vui lắm, vui vô cùng. Tôi cứ nghĩ, vậy là mẹ sẽ ở bên mình, mãi mãi, mãi mãi. Năm ấy, là tròn 10 năm ông ngoại mất, mẹ về quê để thay mộ cho ông. Sau khi trở lại thì khối u ngày càng nặng. Bác sĩ nói, do hàn tính… Bác sĩ còn bảo công nghệ hiện giờ, bất lực, khối u đi vào trong mạch máu, lại còn là động mạch dẫn máu lên tim và não, không thể mổ… Chỉ còn cách hóa trị kéo dài thời gian. Khi ấy, tôi chuẩn bị lên lớp 6. Vì để mẹ vui tôi luôn gắng học hành. Cơ mà luôn phân tâm, còn nhớ hay khóc, muốn khóc lại chạy vào phòng để khóc. Từ đó ít giao tiếp hẳn…

Hè năm ấy, tôi về quê với ông bà, bỏ mẹ lại. Bỏ mẹ lại một mình… 2 tuần sau, tôi nghe bố nói mẹ không trụ được lâu nữa, về thôi. Tôi không tin, tôi mới gọi cho mẹ, mẹ nói mẹ khỏe, mẹ không sao. Trên xe khách tôi nằm trong góc, kéo tấm màn che lại. Hôm ấy trời mưa to. Tôi khóc, lẳng lặng đến tận khuya, không ai biết. Khóc và mưa ắt hẳn dễ ngủ, nhưng tôi không ngủ được, khóc tới tận sáng. Mãi đến khi chú lái xe nói sắp đến nơi, tôi bắt đầu lau nước mắt, dọn đồ. Mắt sung lên, tôi nói do dậy sớm nó vậy không sao cả. Lúc ấy là 3h sáng. Bác tôi đón ở thành phố. Đi 2 tiếng nữa là về đến nhà, tôi không ngủ được. Về nhà, nhìn thấy mẹ, tôi muốn khóc lắm, nhưng lại thôi, nhìn mẹ mỉm cười. Mẹ nói, sau khi mẹ mất, không được khóc. Nếu mà hai đứa khóc, mẹ sẽ không nỡ rời đi, mẹ sẽ không hết đau khổ được. Nghe lời mẹ không được khóc. Sau khi nói xong mẹ ăn một ít rồi ngủ. Tôi cũng đi ngủ. Nhà tôi đông khách, tôi ngủ chung với bác. Cảm giác khó chịu tôi đi vào nhà vệ sinh, khóc. Tôi nói một mình, bây giờ khóc, mẹ không thấy, sẽ không đau lòng… Ba ngày sau thì mẹ mất. Hôm đó, khi đưa mộ, một giọt nước mắt tôi cũng không rơi. Mọi người chỉ trích rất nhiều, tôi không quan tâm. Nhất quyết, một giọt nước mắt cũng không khóc… Sau đưa mộ, mọi người về dần. Tôi lại một mình trong phòng. Cả ngày tôi không ăn gì cả. Tối cũng nói mệt mà đi ngủ. Sau khi đưa mộ trời mưa thật to. Mọi người đều nói may quá. Tôi thì không, nó chỉ khiến tôi thấy cô quạnh thêm mà thôi. Tôi nằm sấp trong giường, chùm chăn, nói một mình, nói rất nhiều, xin lỗi mẹ rất nhiều, khóc rất nhiều, còn xin lỗi vì không thể giữ được lời hứa với mẹ. Nhưng con chỉ khóc lần này nữa, sau khi nghĩ đến sẽ luôn mỉm cười, mẹ nhé? Đêm ấy mưa to, bão trong lòng tôi cũng to, cuộc sống của tôi sau hôm ấy, thật bất lực. Luôn mỉm cười với mọi người. Đến mộ mẹ cũng cười. Bị chỉ trích cũng cười. Như một con hâm, não có vấn đề. Sau đó khi nằm ngủ, cũng không khóc nữa, chỉ thấy đau mà thôi. Càng về sau lại không có cảm giác nữa, lâu lâu nhói lên thành từng đợt một. Bác tôi ngoài Gia Lai có một người quen là bác sĩ tâm lí, một hôm tôi ở nhà bác, cả nhà đi vắng, vị bác sĩ ấy lại đến thăm, tôi chỉ nói chuyện với bác ấy một lúc, bác ấy liền bảo tôi thuộc dạng khó chia sẻ, kìm nén nhiều trong lòng. Khó nói ra, dễ tổn thương nhưng khó ai biết. Nếu nói không nói không được thì có thể viết, viết nhật kí. Tôi nói là có lẽ thế thật bác ạ. Bác còn bảo nếu không mở lời được, có lẽ là bị trầm cảm đấy. Tôi cười bảo, cháu vui vẻ lắm, không bị được đâu. Bác lúc ra về hứa sẽ không nói với ai, tôi nghĩ bác nói dối nên đã chuẩn bị hết tinh thần, cuối cùng bác lại không nói thật. Bác có nói một câu khiến tôi đến bây giờ vẫn nhớ. Không phải là không cảm thấy đau đớn mà là đau đớn quá lớn không chịu nổi đau đến nỗi mất cảm giác vậy, nếu cháu bị một hoặc nhiều con dao đâm vào người, sau một lúc cháu sẽ không thấy nó đau bằng một vết đứt tay. Đừng gượng ép quá… Tôi chỉ cười, không nói gì cả… Tôi nhớ mẹ, mỗi ngày mưa đều nhớ mẹ, có chuyện buồn cũng nhớ mẹ.

Giờ đây tôi đã là người con như mẹ muốn, chăm ngoan học hành, đạt thành tích tốt, cơ mà những cái này giờ mẹ cũng không thể thấy nữa, cơ mà tôi vẫn tin, có lẽ ở đâu đó mẹ vẫn thấy vui vì tôi. Có lẽ vậy, lúc mẹ còn sống, tôi không thể khiến mẹ vui lòng, khi mẹ mất rồi tôi mới hiểu, quá muộn. Mọi chuyện đã qua, không sửa đổi được. Tôi có lỗi với mẹ, thứ nhất là con bất hiếu, thứ hai là trò bất đạo, thứ ba là người bất nghĩa. Tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ cả… Tôi bây giờ thậm chí nhìn bảng điểm cũng nhớ mẹ. Vui, buồn, đau khổ, tức giận hết thảy đều nhớ đến mẹ. Như một cảm xúc khó tả, tôi thật sự muốn nói, tôi yêu mẹ nhiều, tôi thương mẹ nhiều, cảm ơn mẹ nhiều lắm vì đã là mẹ của con, cũng xin lỗi mẹ nhiều lắm vì không thể là con ngoan của mẹ… Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con của mẹ, được mẹ chở che, ích kỉ mẹ nhỉ. Nhưng con muốn vậy, con sẽ thật ngoan, con yêu mẹ nhiều lắm… Mẹ của con…
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Bài thứ hai - Tôi có phải người lạnh bạc vô tâm?

Có người hỏi tôi, bạn có từng nuối tiếc điều gì hay không?

Bạn hỏi câu này thực làm khó tôi rồi ấy nhé.

Bạn biết không, trả lời có tôi lại không chắc, mà trả lời là không bạn cũng không tin, chính tôi cũng không rõ ràng về mình nói chi là bạn.

Vì vậy, tôi chỉ cười cười “Mình không rõ nữa bạn ạ?”

Bạn tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi “Không phải chứ?”

“Đúng vậy!” Lúc này tôi mới thật sự gật mạnh đầu xác nhận đáp án đó.



Tôi có cô bạn hàng xóm nhà bên, tuổi thơ của tôi là gắn liền cùng nhỏ. Hễ rỗi là tôi chạy sang nhà nhỏ chơi, nếu không phải về nhà ăn cơm ngủ nghỉ có lẽ tôi không muốn về nhà mình.

Sơ xẩy một chút là không thấy bóng tôi, mẹ giận lắm, một ngày không biết réo gọi tôi bao lần. Mẹ bắt phải ngủ trưa, tôi giả vờ nằm ngủ, chờ mẹ ngủ rồi tôi liền trèo xuống giường chuồn mất. Cửa mẹ chốt, không sao, tôi bắt ghế mở được.

Tôi và nhỏ chơi quanh quẩn mấy trò mãi mà không chán, hết bày bán đồ hàng, nấu cơm gia đình thì chơi trò búp bê giấy. Lớn lên chút thì chơi nhảy dây, chơi bằng cộ, chơi ô quan, chơi nhảy cò…

Một bầu trời tuổi thơ vô âu vô lo trong tiếng cười đùa cùng nhỏ và tiếng mẹ réo gọi tôi.

Đi học rồi, môi trường chúng tôi tiếp xúc rộng hơn, bất giác mỗi chúng tôi đều thay đổi.

Tôi học trường công lập gần nhà, khoản cách đến trường chưa đến một cây số, mà nhỏ học trường xa hơn, đi gần bốn cây số mới tới nơi nên nhỏ được ba mẹ sắm cho chiếc xe đạp nhỏ xinh đi học, mà tôi đi học bằng đôi chân nhỏ của mình.

Trường nhỏ theo học nghe nói rất có triển vọng, trong lớp cạnh tranh điểm số rất cao nên học chính khóa nhỏ còn đi học thêm nữa, nhỏ không giống tôi, ngoài đến trường còn phải phụ ba mẹ làm việc nhà, trông em, nên rỗi rãnh nhỏ đi tụ tập cùng bạn bè mới.

Bất giác, tình cảm chúng tôi dần xa cách và chỉ còn là hàng xóm mà thôi.



Tôi nhận ra mình đối với mọi thứ xung quanh không quá cố chấp, có cũng được không có cũng không sao.

Dần dà tính cách ấy thể hiện rõ ràng hơn khiến tôi có chút phân vân, mình có vô cảm lắm hay không?

Khi bé, không lúc nào tôi ở yên trong nhà, mẹ tôi luôn phiền não về điều ấy, khi lớn rồi, hiểu biết nhiều hơn tôi lại không thích đi đâu xa, cho dù cuộc sống gia đình tôi thoải mái hơn cũng vậy.

Cảm giác con người tôi kỳ ngộ lắm bạn ạ.

Có khi rơi nước mắt như mưa vì người dưng hoặc nhân vật ảo không có thật trong truyện tôi đọc, ngược lại, khi nghe tin thân bằng quyến thuộc gặp nạn, gặp chuyện không may lại chẳng có chút cảm giác nào.

Trừ những kẻ khó ưa có thể chấp nhận đi nhưng mà hay tin mẹ tôi ốm gì đó, khi em tôi hỏi han này nọ tôi mới thuận miệng hỏi thăm bà. Em tôi chạy ngược chạy xuôi mua thuốc men còn tôi thuận đường mới ghé mua giùm.

Hay nói về bà cố ngoại tôi cũng vậy, sinh thời bà thương tôi lắm và tôi cũng rất quý mến bà, ghé thăm bà, ngồi nghe bà kể mãi một câu chuyện tôi vẫn nghiêm túc lắng nghe, cảm giác bà vui tôi cũng vui, trước khi về bà sẽ cho vài đồng mua kem ăn thật là hạnh phúc.

Ngày mà mất, cô dì chú bác không ngừng khóc than, hở xíu là nước mắt chảy dài, mà tôi, không rặn nổi được một giọt nước mắt nào.

Tôi cảm thấy hoang mang, bà thương tôi như vậy, có thứ gì ngon cũng không quên dành cho chị em tôi. Tôi sống có quá lạnh bạc lắm không?

Cũng may hôm phát tang bà tôi khóc được một trận ra trò, cũng không hiểu sao mình khóc được, dường như có sợi dây vô hình nào đó tác động mà tôi không sao nắm bắt được.

Ngày bà ngoại tôi mất, khi nghe tin, tâm trạng tôi lúc đó thế nào nhỉ?

Bà mất rồi!

Tuần trước còn gặp bà trong bữa ăn tân gia nhà bác, tôi còn nhờ bà cầm giúp mình cái áo khoát nữa mà.

Mọi người hỏi thăm sức khỏe bà thế nào, bà cười hiền từ nói khỏe lắm, nhưng tôi biết bà không khỏe, sắc mặt bà thiếu sức sống, hơi thở bà mạnh hơn bình thường rất nhiều, chỉ là tôi cũng tự thôi miên như lời bà nói, bà còn khỏe mạnh lắm.

Vừa hay tin tôi không khóc, chỉ là trái tim tôi nó không yên bình được nữa rồi.

Vội cùng đứa em chạy xuống nhà bà, dọn dẹp trong ngoài chờ xe chở xác bà về liệm.

Từ lúc liệm xác bà đến khi đưa tiễn bà đến nơi an nghỉ cuối cùng, tôi không được như mấy đứa em cậu dì hở tí nước mắt ngắn dài nhưng lúc ở một mình lòng tôi buồn vô hạn, nước mắt cứ thế lăn dài...

Bây giờ tôi hiểu rõ hơn về bản thân mình, không phải tôi lãnh cảm mà chỉ là ẩn giấu cảm xúc mà thôi.

Những người thân thuộc kia tôi không có cảm giác được là vì cách bọn họ cư xử khiến tôi không tài nào chấp nhận được. Không có tình cảm tất nhiên không thể có cảm xúc rồi, tôi đâu phải là diễn viên rỗi dư nước mắt.

Bà cố ngoại mất khi ấy tôi chưa đủ thấu hiểu, lại không sống gần bà tất nhiên tình cảm không đủ sâu sắc như khi bà ngoại qua đời.

Đối với ba mẹ cũng thế, tôi không quá thân cận, không quá nhiệt thành không có nghĩa là không quan tâm họ. Dường như ba mẹ hiểu điều này, họ không có bất cứ sự bất mãn hay không hài lòng nào đối với tôi.

Trái tim tôi mềm yếu nên luôn chọn phương thức an toàn, nếu người không thích tôi, tôi sẽ không vì người lấy lòng mà phiền não. Thứ không thuộc về tôi, tôi sẽ không hy vọng, mất công lại thất vọng khổ đau.

Có lẽ vậy dần hình thành tính cách trong tôi lúc nào không hay, tôi không quá hướng nội cũng không quá hướng ngoại, không quá hào hứng cũng không quá tẻ nhạt, mọi thứ cứ bình bình trôi qua.



Hôm nay là ngày nghỉ, khí trời buổi chiều dịu mát hẳn, tôi quyết định đi dạo một chút.

Tôi và bạn gặp nhau trên đường.

Ừ, lâu rồi, uống tách trà chiều cũng tốt.

Nói đông nói tây bạn lại hỏi “Bạn có từng tiếc nuối điều gì không?”

Tôi đã có tự tin trả lời bạn rồi “Không có!”

Bạn tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi “Bạn nói thật?”

Tôi gật đầu xác nhận “Ừ!”

Và tôi cũng hỏi lại bạn “Bạn có từng tiếc nuối điều gì không?”
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Bài thứ ba - Cô gái ma.

Giật mình thức giấc giữa đêm khuya, tôi cố mò lấy cái điện thoại. Bây giờ đã là một giờ sáng rồi, tôi nghe đâu đó bên tai tiếng hạt mưa đang ào ào đổ xuống vang lên từng hồi. Tôi nhắm mắt lại, cố ngủ thêm một chút nữa, nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện những hình ảnh quen thuộc của những năm tháng đã qua.

Tôi thấy tôi đang ngồi một mình trên những dãy bàn ghế dài ngoằng, tôi thấy đôi mắt tôi hiện lên sự cô độc, tôi thấy đôi vai nhỏ bé ấy đang run lên từng hồi. Tôi bất giác bật cười, thì ra tôi đang nhớ lại tôi của những năm học cấp ba, nhớ về những năm tháng đã cũ…

Tà áo dài trắng tung bay trong gió, tiếng bước chân vang lên từng hồi trên những bậc thang. Cô gái bước vào lớp, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Cô có chút ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt họ liền lảng tránh sang hướng khác rồi nhanh chóng tiến vào chỗ ngồi.

Họ đang bàn tán với nhau.

- Nhìn kìa con nhỏ đó nó mang giày cao gót mày ạ.

- Cái thứ xấu xí đó nay cũng biết điệu đà rồi.

Cô gái mắt đượm buồn cúi gằm mặt xuống bàn. Ngày đầu tiên đi học của cô gái trôi qua với những nỗi buồn và sự tự ti về bản thân. Cô gái về nhà đưa đôi tay tháo đôi giày cao gót ra, cô nhìn nó thật lâu rồi cất vào một góc tủ. Từ đó cô không còn mang nó nữa. Cứ mỗi lần ngồi vào chiếc bàn học cô đều đưa mắt ngắm nhìn nó. Đó là đôi giày cô thích nhất từ trước đến nay. Đó là đôi giày mà lần đầu tiên cô được mua theo sở thích của mình nhưng có lẽ cô không đủ tự tin để mang nó nữa rồi.

Năm cô lên lớp mười một, người bạn thân nhất của cô không hiểu sao lại trở nên rất lạnh nhạt với cô. Người bạn ấy không còn chơi với cô nữa và cô bị cô lập bởi những người bạn mà cô tưởng chừng rất thân thiết. Cô gái không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì sai, cô cuồng quay tìm ra cho mình những lý do. Mỗi ngày đến trường đối với cô như địa ngục, không một ai nói chuyện, cô ngồi khép mình vào một góc lớp, tay lật ra những trang sách vô hồn, cô ngắm nhìn mọi người đang cười đùa vui vẻ với nhau. Cô thầm nghĩ, bọn họ sống thật vui vẻ!

Cứ mỗi khi đêm về cô luôn tự an ủi bản thân mình bằng những giọt nước mắt. Cứ mỗi ngày trôi qua những giọt nước mắt của cô càng nhiều hơn, tinh thần của cô bị khủng hoảng trầm trọng. Mỗi lần bước vào lớp cô đều có cảm giác mọi người, ai ai cũng có thể bắt nạt mình, khinh miệt mình. Cô cảm thấy sợ hãi, mỗi lúc càng thấy sợ. Cô gái cảm thấy bản thân không có một chút giá trị tồn tại nào cả, một chút cũng không có.

Không ai công nhận sự tồn tại của cô.

Không một ai.

Có lúc cô gái đã nghĩ đến cái chết của bản thân, liệu bản thân chết đi rồi sẽ có ai đó quan tâm đến mình hay không. Nhìn thật kỹ con dao để ở trên bàn cô đã nghĩ đến việc cô sẽ cắt một đường thật sâu vào cổ tay, lúc đó sẽ hơi đau một chút, máu sẽ chảy ra thật nhiều. Rồi sẽ nhanh thôi, mọi đau khổ này sẽ kết thúc. Đưa tay cầm lấy con dao, cô chợt bừng tỉnh. Không! Không! Bọn họ sẽ lại cười nhạo mình, bọn họ sẽ hả hê nếu thấy mình thảm hại như vậy.

Cô vội rụt tay lại, thân hình nhỏ bé đang chui rúc vào một góc nhà. Cô òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô muốn nói tất cả với mẹ, rằng con mệt mỏi lắm mẹ ạ, không có ai muốn chơi với con, con không biết mình đã làm gì sai, bọn họ ngày nào cũng khinh bỉ, cười nhạo con. Con không muốn đi học nữa mẹ ạ, con không muốn đến lớp nữa, bọn họ người nào người nấy đều rất đáng sợ. Cứ tiếp tục như thế này con sẽ không chịu đựng nổi nữa mất. Nhưng sau tất cả cô vẫn không dám nói cho mẹ nghe, cô sợ mẹ sẽ mắng cô, cô sợ phải nghe thấy những lời chửi rủa cay nghiệt từ mẹ. Nếu đến mẹ cũng như thế thì cô không sống nổi nữa mất.

Những ngày sau đó cô đều đến lớp với thân xác gầy mòn, đôi mắt thâm quầng vô hồn. Cô vất vưởng như một hồn ma trong lớp, không một ai để ý đến. Năm đó thành tích của cô tuột hạng không phanh.

Đến năm lớp mười hai, cô gái có một người bạn khác lớp nhưng hai người rất thân nhau, cô liền cảm thấy người bạn kia rất an toàn. Mỗi ngày đến lớp tuy vẫn không nói chuyện được với ai nhưng ít ra mỗi lần ra về cô đều sẽ gặp được người bạn thân của mình, hai người sẽ nói cho nhau nghe thật nhiều chuyện. Chỉ như vậy thôi cô liền cảm thấy rất vui rồi.

Một hôm nọ, bọn con gái trong lớp đang xì xào với nhau về người mà bọn nó thích. Bọn nó quay qua hỏi cô “Mày có thích người con trai nào trong lớp không?”. Cô ngồi suy nghĩ một hồi lâu, cô không thể nói cho bọn nó biết rằng cô thích con gái được, nếu không, bọn nó sẽ đem chuyện này ra chế nhạo cô. Vì vậy cô nói tên một người con trai mà cô muốn kết bạn cho bọn nó nghe. Thế là bọn nó đem chuyện này đi rêu rao tất cả mọi nơi, chọc cô cùng người con trai ấy.

Tối đến cô gái nhắn tin cho người con trai kia, nhưng người con trai kia từ chối làm bạn với cô gái ấy. Từ đó, họ không còn nói chuyện với nhau nữa.

Sau đó cô gái nghe mọi người trong lớp truyền tai nhau một câu chuyện: có con đỉa xấu xí muốn đeo theo chân hạc nhưng bị con hạc kia đá ra xa.

Cô gái biết mọi người đang nói về ai. Đúng cô là một con đỉa xấu xí thì làm sao có thể chơi chung với một con hạc xinh đẹp. Nhưng sau tất cả từng ấy chuyện khủng khiếp xảy ra với cô thì cô cũng không lấy làm buồn lòng những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.

Bừng tĩnh giữa cơn mộng mị, cổ họng tôi hơi khô, tôi bật dậy đi xuống giường rồi tự rót cho một một cốc nước ấm. Ngoài kia, trời vẫn đổ cơn mưa nặng hạt. Tôi chợt rùng mình bởi trời đêm lạnh lẽo, nhưng tôi lại thích những đêm tối như vậy, tôi yêu những cơn mưa như yêu một thứ gắn bó với mình từ rất lâu vậy. Mẹ tôi kể rằng, ngày tôi được sinh ra cũng là vào một ngày mưa, từ đó cứ mỗi lần sinh nhật tôi bầu trời lúc nào cũng đổ một cơn mưa nặng hạt như một lời cầu chúc.

Bật tung cái cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn ngắm những hạt mưa đang rơi tung tóe rồi bật cười. Có lẽ đối với hầu hết mọi người cấp ba chính là khoảng thời gian họ cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, chất chứa nhiều kỷ niệm nhất nhưng đối với tôi nó lại là khoảng thời gian đau thương nhất. Nhưng đó là những chuyện của năm tháng đã cũ, tôi đã sớm đem những cảm xúc tiêu cực trước kia mà vứt đi hết rồi. Tôi của hiện tại đang không ngừng nỗ lực, không ngừng phấn đấu để trở nên tốt hơn.

Tôi bây giờ biết quan tâm đến bản thân nhiều hơn rồi, mặc dù con người hiện tại của tôi không phải là hoàn hảo nhất cũng không xinh đẹp hơn ai, nhưng tôi luôn tỏa ra một năng lượng tích cực, tôi cười mỗi ngày, vui vẻ mỗi ngày. Bởi vì quanh tôi vẫn còn những người bạn thật sự, họ có thể không hoàn hảo nhưng đối với tôi họ là những người bạn tốt nhất.

Không biết vì con người tôi luôn tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực, hay họ cảm thấy tôi xinh hơn trước rất nhiều, mà những người bạn thời cấp ba của tôi tưởng chừng như, không bao giờ nói chuyện với tôi lại nhắn tin hỏi thăm tôi. Mới hôm qua thôi, khi tôi đăng những tấm ảnh với nụ cười rạng rỡ của mình lên trang facebook cá nhân tôi nhận được rất nhiều bình luận và tin nhắn của những người bạn cấp ba và trong đó có cả chàng trai từng chối bỏ tôi. Cậu ấy nói rằng tôi càng ngày càng đẹp khiến cậu ấy càng lúc càng thích tôi.

Điều đó khiến tôi nhận ra rằng, thay đổi để bản thân tốt hơn là một điều đúng đắn nhất mà từ trước tới nay tôi đã từng làm.

Sau tất cả từng ấy chuyện xảy ra, tôi chỉ muốn nói rằng: cô gái em đã rất dũng cảm vì đã không chọn đến với cái chết mà đã chọn vượt qua mọi thứ. Em đã khóc nhiều rồi, nên tôi hy vọng sau này em sẽ cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn đừng để người khác làm tổn thương trái tim của em nữa.

Cảm ơn em vì lúc ấy đã cho mình một quyết định đúng đắn, để bây giờ em xứng đáng có được những thứ mà em nên có.

Mong rằng tôi của tương lai cho dù có gặp bất cứ chuyện gì vẫn có thể đứng lên bước tiếp về phía trước. Chỉ cần không gục ngã, tôi tin rằng bản thân sẽ có được những thứ mà mình mong muốn. Chúc tôi của sau này sẽ có một cuộc đời an nhiên.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Bài viết thứ tư.

Chủ đề 1: Những ước mơ, dự định, hy vọng đối với cuộc sống trong tương lai của bạn hoặc cộng đồng.

Gửi bản thân của năm 2022.

Cô gái nhỏ của tôi, hi vọng bức thư này sẽ đến với cậu vào một ngày đẹp trời của tháng sáu, khi mà những ước mơ được viết lên bằng hoài bão của tuổi trẻ, khi mà ngày thi THPT QG đang từng bước tiến gần và cậu là một chiến binh đang mang trong mình sự nhiệt huyết, sẵn sàng lao vào để chiến đấu. Ngày hôm nay, các anh chị 2002 đang chuẩn bị cho bước ngoặt của cuộc đời mình, hai năm sau cũng sẽ đến lượt cậu.

Tôi mường tưởng tượng đến ngày hôm ấy, có cô gái nhỏ chạy bất tật trên hành lang để đi tìm thông tin mình cần. Ngồi hàng tiếng đồng hồ trong phòng thư viện, chỉ để nghiên cứu bài học. Sẽ chỉ dẫn các em khóa dưới, kể chuyện và chia sẻ những kinh nghiệm. Trên bàn la liệt những nét bút, khắc tên trường đại học mà bản thân đã thầm yêu thích từ lâu.

Cậu của hiện tại bây giờ vẫn không biết nên theo Văn Sử Địa, hay là Toán Sử Địa. Cũng chẳng biết, có nên theo nghành Sư phạm như dự định ban đầu. Cậu từng mơ ước là một cô giáo dạy Sử, mơ ước sẽ gieo nhiệt huyết và đam mê của môn này đến cho thế hệ trẻ, muốn cải tạo tương lai của đất nước để thêm yêu văn hóa, truyền thống lâu đời. Nhưng, ngành giáo ngày càng đi xuống, giáo viên cũng nói thế này: Bao nhiêu nghề không chọn em lại chọn nghề giáo? Cũng phải thôi, ngay ngày hôm qua ấy, tôi đã ôm lồng ngực và nghẹn ngào, ngày nay chẳng thể nào như ngày xưa rồi. Mẹ tôi, thầy cô đều không muốn tôi theo cái nghề nguy hiểm đến cần câu cơm kia...

Năm nay là một năm không - hề - may - mắn. Nên tôi mong đến năm của cậu sẽ có nhiều may mắn đề bù vào. Tôi từng ước mơ tháng 4 lớp 12 sẽ đi thi HSG, nhưng nghĩ lại thì vẫn không nên. Nhưng tôi sẽ không khuyên cậu điều gì cả. Nếu thấy ổn, hãy liều và phải chắc chắn ăn thật nhiều. Nếu thấy không ổn, hãy dồn tâm sức để thi vào Đại học. Hãy giống như Đại tướng Võ Nguyễn Giáp trong chống dịch Điện Biên Phủ. Đánh chắc thắng chắc. Hãy thể hiện mình là một con cá vàng vượt vũ môn, tuy không giỏi nhất nhưng lại là người cố gắng nhất, hóa rồng thành công...

Cô gái của năm 2022 yêu quý. Tôi với cậu cuối cùng cũng đã đi qua một chặng đường dài như vậy rồi. Đích đến kia sẽ là một chân trời mới, một góc nhìn mới và cả một cuộc sống mới. Từ một cô gái chân ướt chân ráo vào lớp 10, nay cậu đã thành một thiếu nữ rồi. Trong ba năm qua, cậu tự hỏi xem, mình đã làm được và chưa làm được những gì nào? Mơ ước có một thằng bồ đúng nghĩa, đã thực hiện được chưa? Đứng trước toàn trường phát biểu, cậu làm đã làm rồi chứ? Nhìn thật kĩ từng đứa bạn, theo dõi bước chân của thầy cô, đứng ngắm lâu hơn "người cha già", chụp ảnh với các bạn, nỗ lực một cách đúng nghĩa... Cậu, đã hoàn thành rồi chứ? Chưa hoàn thành cũng được, hoàn thành rồi thì hoan nghênh, dù sao ba năm cũng chỉ đến thế, nếu không thử thì sẽ rất hối hận. Năm đó sẽ khiến cậu buồn hoặc vui? Đến lúc đó thì mới cảm nhận được. Tôi nghĩ cậu sẽ không cô đơn như năm lớp 9, hay chưa hiểu giống như năm lớp 5, bao nhiêu cảm xúc của thanh xuân, của tuổi trẻ, cậu sẽ lần lượt cảm nhận được. Bản thân của năm đó sẽ không cô đơn.

Cậu biết không, hiện tại tôi có hai người bạn thân thiết mà sau này khó có thể tìm kiếm được.

Một cô bạn tròn trịa xinh xắn, nhìn thì tưởng đanh đá nhưng đúng là đanh đá thật, luôn luôn vì tôi mà sẵn sàng oánh nhau với bất cứ người nào. Cậu ấy giống tôi đủ điều, kể cả phương châm sống, cậu ấy học rất giỏi, tất cả đều như cậu từng mơ ước "khi mình có đứa bạn thân". Lên lớp 12, tôi đoán chắc cậu với cậu ấy sẽ không học chung lớp nữa, nhưng tôi mong tình bạn này sẽ được kéo dài mãi, cậu có thể mỉm cười mà nói với tôi rằng, ba năm thanh xuân thật vui vì có PTTT. Và vui hơn nữa, khi mà có hiện diện của NNT, cậu bạn thân khá là nhát cáy, chuyên về Lịch Sử, hiểu biết đạt đến "thượng thừa", luôn khiến cho cậu bật cười một cách hồn nhiên và hạnh phúc. Luôn khiến cho cậu phải suy ngẫm nhiều vấn đề, hay làm người ta tưởng hai đứa là một đôi. Song T của tôi đã khiến tôi thay đổi rất nhiều và tôi khá chắc chắn, họ cũng sẽ thay đổi cậu. Tôi hi vọng cậu sẽ thay đổi một cách tích cực, ít nhất là giống tôi của hiện tại.

Nay mai nữa thôi, cậu sẽ thi tốt nghiệp. Với tôi mà nói, chỉ mong cậu có thể thi đậu khoa nghành mơ ước. Tự tin nhìn tôi và mỉm cười. Chặng đường sóng gió ấy vẫn còn đó, và vẫn còn chúng ta. Ở đâu đó trên mạng có nhắc nhở thế này: Ngày mai, khi đặt xuống dấu chấm cuối cùng và gác bút. Em hãy nhìn thật kỹ từng bạn học xung quanh, dù cho thân quen hay xa lạ. Hãy ghi nhớ những gương mặt lo âu đầy căng thẳng ấy, mái tóc rối ren ấy, bàn tay cầm bút gấp gáp đến cứng đơ ấy. Hãy nhắm mắt và cảm nhận hơi thở nặng nhọc của họ, lắng nghe âm thanh vù vù của quạt trần trên đầu và cả tiếng chim hót xa vắng sau những rặng cây. Tuổi trẻ của các em đấy. Là tất cả điềm tĩnh và nông nổi, tất cả tự do và ngờ nghệch, tất cả nông cạn hời hợt và thương mến chân thành. Sau này dù các em có nhà lầu xe hơi, có ăn những bữa tối bằng tiền lương mấy tháng của người khác, thì cũng không thể gặp lại cảm giác trẻ dại đầy say mê ấy nữa.
Thiếu nữ tuổi 18 đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời, tôi rất mong dược nhìn thấy cậu trong hình dáng trưởng thành nhất. Đừng mải loay hoay với những gì không cần thiết. Hãy thật bình tĩnh, tự tin lên nhé. Cho tôi gửi lời chúc đến các bạn cùng lớp, gửi lời chúc đến bạn đi cùng xe, gửi lời chúc đến những người đã chịu đựng sự xấu tính của tôi suốt ba năm qua. Tôi chúc cậu thi tốt, nhớ ăn no ngủ khỏe, tinh thần thoải mái để còn có sức chiến đấu.

I love you 3000...
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Bài thứ 5.

Tôi có hai lựa chọn để viết bài, một là dự định vẽ ra một con đường cho tương lai, hai là kể về những gì tiếc nối đã qua trong quá khứ. Nhưng những gì tôi sắp viết dường như không thuộc về trường hợp nào cả. Có quá khứ, có tương lai và hơn hết là hiện tại.

Tóm tắt một xíu nhé, tôi sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng mà ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới thì tôi thường xuyên chứng kiến những trận cải vả của ba mẹ. Vấn đề vẫn mãi xoay quanh tiền bạc hay rượu chè của ba. Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy trời mưa rất to cả nhà đang quay quần bên mâm cơm đợi ba, trông thấy ba về trước cổng nhà tôi vui lắm vui vì sắp được thỏa cơn đói nhưng không, đều đầu tiên ba làm khi bước vào nhà là hất văng mâm cơm đi và bắt đầu to tiếng với mẹ... Lúc đấy tôi đã ước, ước gì nhà không còn tiền nữa để ba mẹ không còn những cuộc cãi vả như thế, bởi nhà của nhỏ bạn hàng xóm tuy không giàu có những rất hạnh phúc chưa bao giờ tôi nghe bố mẹ nhỏ đấy to tiếng cả.

Rồi một ngày của đầu năm cấp 3, tôi phát hiện ba mẹ làm ăn thua lỗ, phải chạy vay tiền trả cho người ta nhưng anh chị em tôi vẫn được mẹ lo cơm ba bữa một ngày, quần áo thơm tho sạch sẽ. Khi đấy tôi bắt đầu quan tâm ba mẹ nhiều hơn, tôi thấy mẹ trằn trọc hằng đêm, ba thì vừa 40 mà tóc bạc trắng cả đầu. Lần đầu tiên trong đời tôi sợ đều ước thành hiện thực đến thế.

Tôi trãi qua những năm cấp 3 đầy hứa hẹn cùng chúng bạn, hằng ngày vẫn học tập nô đùa, Ai cũng bảo tôi vui vẻ, vô lo, vô âu nhưng hơn ai hết hằng đêm tôi đều trăn trở cùng mẹ nhưng không thể giúp gì ngoài việc cố gắng học tập.

Tôi có một bảng thành tích tốt, có đam mê nhiệt huyết của tuổi trẻ. Khi đã sẵn sàng bước vào công cuộc chinh phục ước mơ thì ba mẹ lại vạch cho tôi một con đường khác, một con đường mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Giữa ước mơ và ba mẹ, tôi chọn ba mẹ

Cứ thế tôi đi trên con đường mà ba mẹ chọn. Khi vào nam sinh hoạt và học tập thì tôi sống cùng người bắc. Vì là người trung nên giọng tôi khá nặng và vùng miền, lúc đầu vì ngại nên tôi rất ít nói. Dần dần tôi không còn hoạt bát như trước, trước khi nói ra một điều gì ấy dường như tôi phải cân nhắc suy nghĩ rất lâu. Từ một đứa nói nhiều giờ đây mỗi ngày tôi có thể đếm được số lần mình mở miệng nói chuyện.

Nhiều lúc thật mệt mỏi thật áp lực nhưng vì biết ba mẹ đã đặt hết kì vọng lên tôi, nên dù có ra sao tôi vẫn phải bước tiếp, chịu không nổi nữa thì khóc, khóc rồi lại tiếp tục bước về phía trước.

Tôi vẫn cho rằng mọi thứ điều ổn cho đến khi phát hiện ra tôi của hiện tại và tôi của quá khứ như hai người xa lạ. Đã từng rất thích những nơi náo nhiệt giờ đây chỉ muốn ru rú trong phòng. Đã từng khó chịu khi ai đó nói mãi bên tai thế mà giờ đây lại thiếp đi trong tiếng ồn ào nói chuyện điện thoại của bạn cùng phòng. Đã từng bị mắng vì nói quá nhiều giờ đây lại trở nên lầm lì ít nói, đã từng vì một vấn đề không cùng quan điểm mà tranh luận với bạn suốt năm tiết học thế mà giờ chỉ lặng lẽ bỏ qua quan điểm của bản thân để trách những cuộc cải vả không cần thiết.

Tôi thật sự rất nhớ bản thân của những lúc ồn ào, náo nhiệt hay mộng mơ. Tôi muốn tìm, tìm lại bản thân của quá khứ. Nhưng mà nực cười thay hiện tại không cho phép tôi đi tìm nữa, không cho phép tôi nghoảnh đầu nhìn lại dù chỉ một khoảnh khắc

Không tìm được quá khứ, không thay đổi được hiện tại. Tôi lại chọn một con đường khác cho căn bệnh tinh thần của mình đó là vẽ lên một bức tranh màu hồng đầy hứa hẹn cho tương.

Thế là tôi ra sức tưởng tưởng, nhưng mà dù cho tưởng tượng một ngày mai tươi đẹp như thế nào đi chăng nữa. Thì qua ngày mới mọi thứ vẫn vậy, vẫn là hiện thực cái hiện thực đang dần ăn mòn bản năng đang dần ăn mòn cảm xúc của tuổi trẻ trong tôi.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Mở bình chọn rồi nha mọi người ơi, hãy bình chọn cho bài viết mình yêu thích nha~~~
Lưu ý: vì những bạn đăng bài trễ sẽ ít like hơn nên điểm cộng thêm sẽ có cả điểm vote.
Xin lỗi vì sự thay đổi này.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Tổng kết.
Bài thứ nhất: 41.2 điểm (ban mai)
Bài thứ hai: 41.8 điểm (@trucxinh0505 )
Bài thứ 3: 47 điểm (@Tóc Xanh )
Bài thứ tư: 50.4 điểm (@Gemini Aries )
Bài thứ 5: 39 điểm (kim chi)

Trao giải:
Giải nhất: 5.000nl và một cuốn sách (@Gemini Aries )
Giải nhì: 3.000nl. (@Tóc Xanh )
Giải ba: 2.000nl. (@trucxinh0505 )
Giải được yêu thích nhất: 1000nl và một cuốn sách@Tóc Xanh với 8 lượt vote.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top