Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Giao Dịch Tình Yêu - Hữu Mộng

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Giao Dịch Tình Yêu - Hữu Mộng

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 30: Cao ốc tài chính
“Cô có ý gì?”

Võ Lưu Niên ngước mắt lên nhìn Lâm Thảo một lượt từ đầu tới chân.

Lâm Thảo nếu so với Võ Lưu Niên thì đúng là rất bình thường, bình thường tới mức nếu ở trong đám đông thì căn bản không có điểm gì nổi bật.

“Xem ra Thanh Tuấn không hề muốn cô biết sự việc này, thôi bỏ đi vậy, Tôi còn có việc, Tôi đi trước đây.”

Võ Lưu Niên đứng lên đi về phía cửa.

Lâm Thảo hốt hoảng, nối sợ hãi trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.

Con cháu nhà họ Thanh chẳng lẽ không có một ai có thể có tủy phì hợp với con của Võ Lưu Niên sao?

Cô nhìn Bích Hằng và hỏi: “Trợ lý Bích, không phải như Tôi nghĩ đâu đúng không? Sở Sở nó vẫn còn bé như thế....”

Bích Hằng nhìn Võ Lưu Niên và khẽ thở dài, những lời anh nói ra như thể đá đập vào đầu cô: “Đứa bé đã được nhà họ Thanh đưa đi rồi, cô Lâm không cần lo lắng, đứa bé sẽ bình yên vô sự.”

“Bình yên vô sự, sao có thể bình yên vô sự được chứ, Sở Sở vừa mới sinh ra được có mấy tháng, nó vẫn còn bé như thế, nó bé như vậy làm sao...làm sao có thể hiến tủy được.... Sở Sở còn bị sinh non nữa, cơ thể nó căn bản không thể....không thể chịu được....”

Một câu không nói hết được, cô thất thanh, những uất ức trong lòng không biết làm thế nào mới trút hết được ra ngoài.

Con gái cô, đứa trẻ cô mang nặng đẻ đau tám tháng trời, bây giờ vì một đứa trẻ khác mà rơi vào vòng nguy hiểm.

“Haiz, đứa trẻ đó đúng là bé tới mức đáng thương, Tôi nhìn y tá đem chiếc mũi tiêm to đùng chọc vào người nó mà Tôi cũng cảm thấy đau xót, cũng làm khó cho người mẹ như cô rồi, thế nhưng không có cách nào khác....Thanh Nghệ còn phải thừa kế gia tài nhà họ Thanh, chỉ có thể thiệt thòi cho đứa bé đó thôi.....”

Tiếng thở dài của Võ Lưu Niên giống như một con dao cứa vào da thịt của Lâm Thảo.

“Sao có thể như vậy, đó là con gái anh ấy, sao có thể....” Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lâm Thảo nắm lấy cánh tay của Bích Hằng: “Anh ấy...anh ấy bây giờ ở đâu?”

Bích Hằng mím chặt môi, sắc mặt khó coi.

Và từ phía sau lưng Võ Lưu Niên lên tiếng: “Trên sân khẩu diễn thuyết của cao ốc tài chính.”

.......

Ngày hôm đó, từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thanh thị đột nhiên có một người phụ nữ không rõ danh tính chạy ra ngoài.

Tất cả nhân viên đều xôn xao bàn tán về thân phận của người phụ nữ đó.

Có người nói đó là em gái của tổng giám đốc Thanh, có người nói là do đi nhầm, và sự suy đoán nhiều nhất đó là....người tình.

Cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, thân hình đẹp như vậy thì thích hợp nhất làm kẻ thứ ba.

Ngay sau đó, người phụ nữ vừa nãy đã xuất hiện ở tòa nhà tài chính.

Lúc đó Thanh Tuấn đang ở trên bục diễn thuyết của cao ốc tài chính nói về việc mua bán và sáp nhập với nhiều công ty truyền Thông, sự việc quan trọng, các báo đài tới tham dự không dưới trăm đơn vị.

Tất cả đều được truyền hình trực tiếp.

Khi mà Lâm Thảo chạy lên sân khấu và như một kẻ điên túm lấy anh không rời, tất cả mọi ống kính đều hướng về phía cô và quay lại toàn bộ cảnh tượng đó.

Trong khoảng thời gian năm phút, tin tức tập đoàn Thanh thị mua bán và sáp nhập thất bại đã được truyền ra cả nước ngoài.

Do đó Thanh Thị đã bị tổn thất nặng nề, cả ngàn tỷ chỉ trong chớp mắt.

Tiếp theo đó ngày hôm sau,mọi người khi đang đoán thân phận của người phụ nữ thì một tờ báo lá cải đã để lộ hết Thông tin của cô ra.

Cái danh kẻ thứ ba được gắn cho cô.

Đồng thời tất cả những tin tức lý lịch trước đây của cô đều bị đào bới lên, từng làm giáo viên, từng ngồi tù, đã có con, từng làm ở quán bar....

Ngay đến cả Thông tin của mẹ cô là Lâm Phương cũng bị đưa lên mạng làm chủ đề bàn tán cho người khác.

Tới ngày thứ ba, luật sư hàng đầu trong nước là Võ Lưu Niên tiến hành cuộc họp báo, đồng thời tới tham dự còn có sự góp mặt của lãnh đạo cốt cán trong Thanh thị.

Võ Lưu Niên giải thích: “Tôi và anh ấy quen biết đã nhiều năm, anh ấy luôn là một người con tốt, một người chồng và người cha tốt, Tôi không tin những lời đồn đại bên ngoài, cũng không tin bất kì lời vu khống nào về chồng Tôi, đương nhiên là Tôi tin vào những gì các bạn đưa tin, bởi vì chồng Tôi là một người quá ưu tú vì thế nên mới có nhiều các cô gái đổ xô vào như vậy.”

Đồng thời, Võ Lưu Niên cũng cho phát một đoạn video một minh tinh điện ảnh nổi tiếng đã có những ám thị đối với Thanh Tuấn.

Đoạn video được truyền đi với tốc độ chóng mặt, dẫn tới việc mạng bị tê liệt trong vòng nửa tiếng. Chính những sự ồn ào này đã khiến cho cổ phiếu của Thanh thị tụt dốc không phanh.

............

Lâm Thảo bị gọi triệu tập với lí do gây rối trật tự an ninh.

Nơi như thế này không phải lần đầu tiên cô tới, cô tỏ ra hết sức bình tĩnh, cho dù trong lòng cô đang dậy sóng.

Cô cầu xin cảnh sát cuối cùng cũng có được cơ hội gọi một cuộc điện thoại.

Cô gọi điện cho Lâm Phương để hỏi về tình hình của Sở Sở.

Nhưng điện thoại của Lâm Phương luôn trong tình trạng máy bận, không có cách nào gọi được.

Sau đó cô lại gọi cho Thanh Tuấn, Thanh Tuấn thì tắt máy....cô lo lắng lòng như lửa đốt, nhưng khi cô đang bất lực không biết làm thế nào thì Bích Hằng tới.

“Trợ lý Bích, Sở Sở rốt cuộc thế nào rồi? Anh có thể để Tôi gặp nó không? Nó vẫn còn nhỏ như thế.....”

Bích Hằng không nói gì, chỉ đưa cho cô một tập tài liệu.

Lâm Thảo liếc nhìn, cô chỉ chú được dòng chữ: Bệnh viện Phượng Hoàng Sơn.

Bệnh viện Phượng Hoàng Sơn là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố về bệnh tâm thần.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 31: Anh trai cô chết rồi
“Ký vào nó là cô có thể gặp con gái cô.” Bích Hằng chỉ nói một câu lạnh lùng không kèm theo bất kì cảm xúc nào khác.

Lâm Thảo đơ người ra: “Tại sao?”

“Không tại sao cả, là giao dịch. Cô ký vào đó rồi thì cô có thể gặp con gái mình.”

Bàn tay cầm lấy tập tài liệu của cô run lên: “Đây là giao dịch của Tôi và ai chứ?”

“Tổng giám đốc Thanh!”

Con tim cô thắt lại, cô ngước mắt lên nhìn Bích Hằng.

Cô đã tiếp xúc với Bích Hằng rất nhiều lần, mỗi lần cô đều không hiểu được con người này đang nghĩ gì.

Cô không thể hiểu được con người trước mắt cô đây rốt cuộc đóng vai trò gì.

“Thanh Tuấn?” Lâm Thảo hỏi lại.

Bích Hằng không động đậy.

Lúc này cô dường như dám khẳng định ý nghĩ trong đầu mình: “Trợ lý Bích, từ trước tới giờ đều không phải chỉ phục vụ cho Thanh Tuấn đúng không?”

Nếu như cô đoán không nhầm, Bích Hằng có thể ở bên cạnh Thanh Tuấn là do sự chỉ thị của cha anh, bởi vì cha của Thanh Tuấn không hề tin vào người con trai của chính mình.

“Có rất nhiều việc cô Lâm không cần phải hiểu rõ đâu.”

Bích Hằng vẫn với khuôn mặt không biểu cảm, anh ta nói giọng cảnh cáo.

Nhưng Lâm Thảo sao có thể không rõ chứ, người cô yêu, con của cô đều đang ở trong trò chơi đúng đúng sai sai này.

“Anh chỉ phục tùng mệnh lệnh của cha của Thanh Tuấn, vì thế người sắp đặt cho Tôi vào tù là ông ta, thậm chí người muốn Tôi chết trong đó cũng là ông ta, sau đó thì phát hiện Tôi mang thai, các người muốn đợi Tôi sinh đứa bé ra, nhưng các người lại không biết sự việc đã xảy ra vào cái ngày rồi say mà cho rằng đứa trẻ trong bụng Tôi là con của Thanh Tuấn, nhưng sau đó tại sao lại đưa Tôi đi làm xét nghiệm ADN?”

Ngày mà cô nói ra sự việc cô say với Thanh Tuấn cô chắc chắn rằng trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

“Vì thế, các người đã đặt máy nghe trộm trong căn biệt thự nhỏ đó, hoặc là máy quay?” Cô trợn mắt lên, trong ánh mắt đó đầy sát khí.

Bích Hằng vẫn với khuôn mặt lạnh lùng.

Nhưng vẫn có rất nhiều điểm nghi vấn chưa thể giải thích được.

Ví dụ như câu: Cô Lâm đã khiến cho cô Võ không vui.

Thanh Tuấn không phải là một người thích giải thích những chuyện vô nghĩa.

Lại nhớ tới chuyện cô đi làm loạn ở cao ốc tài chính ngày hôm qua, khiến cho Thanh Thị tổn thất nặng nề, khi đó Bích Hằng cũng có mặt, anh ta hoàn toàn có thể ngăn cô lại nhưng anh ta không hề làm vậy.

Trong đầu Lâm Thảo đột nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, cô nhăn mặt lại và hỏi: “Trợ lý Bích, Võ Lưu Niên và anh có mối quan hệ nhưthế nào?”

Ánh mắt thờ ơ của người đó đột nhiên sáng lên, mặt anh ta sầm xuống rồi lại đỏ lên.

Bích Hằng tức giận.

Cô đã đoán đúng rồi!

“Võ Lưu Niên có biết anh thích cô ta không?”

Bích Hằng đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ tay vào tập tài liệu, giọng nói sắc lạnh: “Tôi không muốn nhiều lời với cô Lâm, cô ký tên xong thì Tôi đưa cô đi, còn không thì đừng trách Tôi ngăn cách mẹ con cô.”

Bàn tay cầm tập giấy của Lâm Thảo từ từ siết chặt lại, tờ giấy cũng nhăn theo.

Cô nghiến răng vào, cánh cửa được đóng kín đó bỗng mở ra, Võ Lưu Niên đã xuất hiện.

Cô ta vẫn trang điểm và ăn mặc như ngày thường, vấn khí chất cao quý, sắc mặt thì lạnh lùng.

“Trợ lý Tần, kể cả là không ký thì vẫn có thể đưa người vào đó như bình thường, không phần phí lời với cô ta nhiều làm gì.” Võ Lưu Niên nhướn mày lên, mặt cô ta vênh váo, trong ánh mắt là sự không vui.

Cổ họng Lâm Thảo khô khốc lại, cô cố nuốt nước bọt để khiến nó dễ chịu hơn.

“Đều là do cô sắp đặt đúng không? Đưa Tôi vào đó, đưa Tôi đi xét nghiệm ADN, bây giờ lại chuẩn bị đưa Tôi và bệnh viện tâm thần?”

“Ha ha....” Võ Lưu Niên khẽ bật cười: “Cô đã gây ra tổn hại nặng nề như thế cho Thanh Thị, lẽ nào không nên chịu sự trừng phạt à?”

“Tại sao?”

Võ Lưu Niên nhìn Lâm Thảo như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Cướp chồng của Tôi, cô còn có tư cách để hỏi tại sao à?”

Lâm Thảo suýt nữa quên mất, Võ Lưu Niên cũng yêu người đàn ông đó.

“Thanh Tuấn đâu?” Lâm Thảo hỏi.

Võ Lưu Niên cười hắt ra một tiếng: “Vẫn còn tâm trí để nhớ tới đàn ông à? Sao cô không hỏi xem con gái cô thế nào?”

Lâm Thảo cắn chặt môi nghe từng câu từng chữ của Võ Lưu Niên.

“Con trai Tôi chết rồi, bất luận là lấy tủy của con gái cô thế nào cũng không thể cứu nó.”

Mỗi lời nói của Võ Lưu Niên nói ra đều đáng sợ, đôi môi cô ta giống như đang phun ra máu, giọng nói bình thản của cô ta khiến Lâm Thảo nghe mà cảm thấy rùng mình.

“Đứa trẻ mới được một tuần thì không thể tiêm thuốc mê, nó cứ khóc ở trên giường, khóc tới nỗi không thành tiếng, nhưng cây kim ở cột sống vẫn không ngừng được hút...bởi vì có có nó mới có thể cứu được con trai Tôi....nhưng con trai Tôi cuối cùng vẫn chết....không, nói đúng hơn thì là con trai của cô chết rồi....”

Của cô?

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của cô hiện rõ lên sự sợ hãi, đôi môi cô run lên không biết nên nói gì để đáp lời Võ Lưu Niên.

“Cô sinh đôi, một chị gái một em trai, vốn là bé trai thì thuộc về Tôi còn bé gái thì thuộc về cô, Tôi vẫn là phu nhân của tổng giám đốc Thanh thị, còn cô vẫn chỉ là tình nhân bé nhỏ của Thanh Tuấn, trước sau gì thì Thanh Tuấn vẫn về bên Tôi, còn cô...thì giống như người mẹ của cô, sinh ra hai người con nhưng chỉ có thể sống một, bé trai chết rồi, quân cờ của Tôi trong nhà họ Thanh cũng mất rồi...”

Để củng cố vị trí phu nhân của tổng giám đốc, cô ta cố tình dựng lên một màn kịch khiến cho Thanh thị rơi vào cảnh tổn thất nặng nề, khiến cho Thanh Tuấn không thể rời khỏi cô ta là Võ Lưu Niên.

Cả người Lâm Thảo run lên, rõ ràng cô nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ của Võ Lưu Niên nhưng kết nối lại với nhau thì cô vẫn không dám hiểu.

Lâm Thảo nhanh chóng sắp xếp lại những lời mà Võ Lưu Niên vừa nói, nhưng cô vẫn không thể tiêu hóa nổi chúng.

“Nhưng vẫn may....Tôi mang thai rồi, Tôi vẫn là mẹ của đứa bé, vợ của Thanh Tuấn, phu nhân tổng giám đốc của Thanh thị.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 32: Anh ấy tới rồi
“ Phu nhân của tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Thị? Hừ...”

Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, ánh mắt của ba người trong phòng cùng quét ra hướng cửa.

Người đàn ông mặc bộ vest đen đang cong khóe miệng, một đôi mắt như vực sâu khó đoán.

Anh ấy đến rồi.

Lâm Thảo gào to lên một tiếng: “ A Thanh...”

Trút bỏ toàn bộ nỗi ấm ức trong lòng ra, viền mắt của người phụ nữ càng đỏ hơn.

Thanh Tuấn sải bước lớn đi đến bên cạnh Lâm Thảo, lớp băng trong đáy mắt lập tức tan chảy, thay vào đó bằng ánh mắt đầy dịu dàng tình cảm.

Anh kéo người phụ nữ bên cạnh vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, “ Xin lỗi em, lại khiến em chịu ấm ức rồi.”

Võ Lưu Niên và Bích Hằng chau mày lại, Thanh Tuấn dịu dàng như thế, bọn họ chưa từng trông thấy.

Lâm Thảo lắc đầu, nước mắt theo đó rơi xuống, giọng khàn khàn hỏi: “ Sở Sở nó...còn có Thanh Nghệ, Võ Lưu Niên nói...”

Thanh Tuấn nhướn mày lên, không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói một câu: “ Sở Sở rất khỏe...”

Thanh Nghệ không còn nữa.

Là sự thật không thể chối cãi.

Lúc Lâm Thảo mang thai ở trong tù, điều kiện chữa trị trong tù quá chung chung, bệnh di truyền mà Lâm Thảo mang không được phát hiện, từ khoảnh khắc cặp song sinh được phát hiện, đã định sẵn chỉ có thể giữ được một đứa.

Võ Lưu Niên bị cặp đôi trước mặt làm mắt đau nhói.

Bích Hằng hai tay nắm thành nắm đấm, lên tiếng, “ Tổng giám đốc Thanh, lúc này anh không nên xuất hiện ở đây, công ty còn có hàng đống chuyện đợi anh xử lý.”

Thanh Tuấn khẽ ngẩng đầu, liếc sang phía Bích Hằng.

Anh vẫn biết Bích Hằng là người cha anh gài bên cạnh mình, nhưng lại không biết giữa anh ta và Võ Lưu Niên còn có cấu kết.

Bích Hằng chột dạ, gương mặt anh tuấn lập tức cúi xuống.

Võ Lưu Niên khẽ hít một hơi, nén chặt cơn sóng trong lòng lại, vẫn giữ trạng thái một người vợ hiền mẹ tốt nên có, “ A Thanh, bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên, chúng ta đi trước đi, Bích Hằng sẽ xử lý sạch sẽ chuyện ở đây, anh biết mà, bây giờ tập đoàn Thanh Thị rất không ổn.”

Tập đoàn Thanh Thị mua bán và sáp nhập thất bại, tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị bị những tin đồn tiêu cực bủa vây, bọn họ cần gấp một sự quan hệ công chúng tốt.

Lâm Thảo kìm lòng lại, hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của Thanh Tuấn lúc này, cô khẽ cách xa Thanh Tuấn một khoảng, vốn định nói một hai câu quan tâm mà lại khiến bản thân buồn tủi, nhưng đầu lại lần nữa bị bàn tay to lớn của Thanh Tuấn ép vào lồng ngực của anh.

“Tập đoàn Thanh Thị có ổn hay không, liên quan gì tới Tôi?” Thanh Tuấn lời lẽ nặng nề, những người có mặt đều nghe rõ mồn một.

Võ Lưu Niên kinh ngạc, “ Anh...điên rồi sao? Đó là tập đoàn Thanh Thị đấy!”

“Hả, là tập đoàn Thanh Thị? Thì sao nào? “ Đôi mắt Thanh Tuấn đối diện với Võ Lưu Niên, con ngươi khóa chặt.

Võ Lưu Niên sắc mặt trắc bệch, khuôn mặt lộ ra vẻ cứng đờ dưới lớp trang điểm kĩ tinh tế.

“30% cổ phẩn của Tôi ở Thanh Thị không phải đã chuyển vào tay cô rồi sao? 30% cổ phần của Thanh Nghệ cũng cho cô rồi, cô là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thanh Thị, cô mới là giám đốc điều hành của tập đoàn Thanh Thị, tập đoàn Thanh Thị có liên quan gì với Tôi?”

Nói xong câu này, Thanh Tuấn bế ngang Lâm Thảo lên trước ngực, hai người muốn đi ra ngoài.

Võ Lưu Niên lại giữ chặt Thanh Tuấn, khua môi múa mép dưới đôi môi đỏ rực, “Thanh Tuấn, em đã có con của anh rồi, anh vẫn định đi sao?”

Chuyện Võ Lưu Niên mang thai, Lâm Thảo cũng nhớ, không hỏi cũng không biết nên hỏi thế nào.

Thanh Tuấn cúi đầu nhìn Lâm Thảo một cái, người phụ nữ yêu kiều xinh đẹp cuộn chặt lại, hàm răng trắng tinh đang cắn đôi môi hồng căng bóng, biểu cảm vừa căng thẳng vui mừng vừa lại buồn bã làm cho anh đau xót.

“Tiểu Thảo, anh chưa từng đụng vào cô ta.”

Võ Lưu Niên ngây ra, lập tức mở miệng chất vấn, “ Buổi tối hôm đó, rõ ràng chúng ta...”

Thanh Tuấn khẽ cười nhạt, chẳng mảy may để mắt tới Võ Lưu Niên chút nào, mà nói với Lâm Thảo: “ Em có tin anh không?”

Lâm Thảo khẽ mở miệng, vô cùng kinh ngạc, hôm đó cô cầu xin người đàn ông này nói cho Võ Lưu Niên biết sự tồn tại của mình, anh cự tuyệt rồi, hôm nay lại ở trước mặt cô ta không mảy may giữ chút thể diện nào cho Võ Lưu Niên.

Cô không nhìn thấu được anh, cũng không dám không tin, cô khẽ gật đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực anh.

Võ Lưu Niên như sắp sụp đổ, lớn tiếng hét:"Buổi tối hôm đó anh bị em bỏ thuốc,chúng ta quấn quýt cả tối, anh làm với em nhiều lần như thế, liện tục không ngừng, sao anh lại có thể không thừa nhận chứ? Thanh Tuấn, anh không thể đi được, anh là chồng của em, cha của con em mà!”

“Chuyện tối hôm đó, Bích Hằng sẽ cho cô một lời giải thích vừa ý!”

Nói xong, Thanh Tuấn ôm Lâm Thảo rời đi.

Lâm Thảo đã có đáp án, người nảy sinh quan hệ với Võ Lưu Niên chắc là Bích Hằng.

Vì vậy đứa bé trong bụng Võ Lưu Niên, cũng là của Bích Hằng.

Hai người đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khách.

Ngoài cửa phóng viên vây kín, Thanh Tuấn che chở cho người trong lòng, lúc trả lời câu hỏi đó của phóng viên: “Tổng giám đốc Thanh và cô gái này có quan hệ gì”

Người đàn ông không sợ sệt trước ống kính, thẳng thắn, “Lâm Thảo là vợ của Tôi.”

Lúc tin tức phát trên ti vi, dư luận bùng nổ trong nháy mắt.

Sự thay đổi của vở kịch đánh trúng khẩu vị của khán giả, tập đoàn Thanh Thị lại một lần nữa bị đẩy ra hướng đầu sóng ngọn gió.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 33: Vô cùng hổ thẹn
Cả quãng đường Thanh Tuấn che chở Lâm Thảo trong lòng mình.

Lúc xuống xe, anh cũng bế cô, không cho phép cô xuống đất.

Cô đã chịu sự hoảng sợ, bị ép buộc, khuôn mặt nhỏ cau lại, anh cố gắng hết sức giúp cô xoa dịu lại tâm trạng.

Lúc về đến biệt thử nhỏ, thím Trần đang nấu cơm, Lâm Phương thì đang bế Sở Sở ngồi trên sofa.

Trông thấy mẹ và con mình, đôi mắt u ám của Lâm Thảo bỗng sáng lên.

Cô ôm con vào lòng, vẫn là Lâm Phương ân cần hỏi han một hồi, nỗi lo lắng trong lòng mới dần dần tan biến.

Từ trong lời mẹ nói, Lâm Thảo mới biết khoảng thời gian này Thanh Tuấn chăm sóc cho con và mẹ mình rất tốt.

Chuyện Võ Lưu Niên nói lấy tủy xương của đứa bé đã không hề xảy ra.

Để chưa trị tủy xương của Thanh Nghệ đều lấy trên người Thanh Tuấn, đứa bé đó... Thanh Tuấn cũng cố gắng hết sức rồi, nhưng đứa trẻ khiếm khuyết bẩm sinh, bác sĩ giỏi nhất cũng không cứu nổi.

Bữa tối, Lâm Phương thím Trần và Lâm Thảo cùng nhau ăn cơm, Thanh Tuấn không ở trong biệt thự nhỏ.

Lâm Phương biết con gái mấy ngày này đã chịu không ít ấm ức, buổi tối chủ động đề nghị đưa đứa bé đi ngủ, để Lâm Thảo nghỉ ngơi cho tốt.

Nhưng Lâm Thảo nằm trên giường, không hề thấy buồn ngủ.

Cô đang nhưng nhớ Thanh Tuấn.

Thanh Tuấn không ở bên cạnh, cô rất lo lắng.

Vì sự liều lĩnh của cô khiến cho Thanh Tuấn bị những tin tức tiêu cực, cô rất bất an.

Sự nhẫn tâm của Thanh Tuấn đối với Võ Lưu Niên, cô không thích ứng được.

Sự ra đi của Thanh Nghệ, cô còn buồn hơn.

Đủ mọi cảm xúc vướng mắc, giống như sợi len rối tung rối mù bị thắt vô số nút, tháo thế nào cũng không ra.

“ A Thanh...”

Miệng cô lẩm bẩm thành tiếng, không thể kìm lòng được gọi điện thoại cho Thanh Tuấn.

Điện thoại đổ hai hồi chuông, cuối cùng nghe thấy một giọng nam Trầm đó.

“Alo...” Sự mệt mỏi xen lẫn trong giọng nói của người đàn ông

Cũng chỉ là một tiếng lạnh nhạt, làm cho chiếc hũ đong đầy cảm xúc của cô nứt ra một cái miệng, tất cả nỗi uất ức của cô tuôn trào.

Người phụ nữ nhỏ bé ngồi trên giường, lại bật khóc lớn lên.

“ Anh ở đâu, tại sao còn chưa về về nhà...”

Giọng của Lâm Thảo kinh động đến Lâm Phương và thím Trần ở phòng bên cạnh.

Hai người phụ nữ trung niên nghe thấy tiếng mà đi sang, trông thấy Lâm Thảo đang gọi điện thoại, liền đứng ở ngoài cửa không vào trong.

“ Anh thật sự rất quá đáng, sao lại có thể sao lại có thể... đối xử với em như thế, rõ ràng anh biết em lo lắng cho anh, anh lại không thèm nói gì với em hết, anh đối xử với Võ Lưu Niên như thế, lại còn công Khai ra bên ngoài mối quan hệ của chúng ta, sau này anh làm thế nào, muốn khiến em hổ thẹn chết hay sao?”

Cô ấy là một người nhát gan yếu đuối như vậy, hơn nữa tất cả mọi chuyển đều quen ôm vào người.

Anh đối xử tốt với cô như thế, thậm chí không ngại làm tổn thương chính bản thân mình, cô phải chịu đựng thế nào đây.

“Em không cần làm vợ tổng giám đốc gì cả, Sở Sở cũng không cần thân phận thiên kim, em chỉ muốn sống hạnh phúc bên cạnh anh thôi mà, làm người vợ bình thường, nhưng mà...nhưng mà...” Nhưng mà Thanh Tuấn ưu tú như vậy sao có thể cam tâm sống cuộc sống bình thường.

Tập đoàn Thanh Thị quan trọng như thế, sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ được.

Tiếng khóc của Lâm Thảo giày xé tâm can.

Lâm Phương và thím Trần ở bên ngoài nghe, viền mắt đỏ hoe, lau nước mắt theo.

Hai người cũng là sau khi xem tin tức mới hiểu được những chuyện thị phi này, trong lòng cũng không dễ chịu gì.

" Nên khóc ra như thế, nếu không cứ giữ hết trong lòng, dễ công tâm(*).” Thím Trần khuyên Lâm Phương.

(*) Công tâm: vì đau khổ ra hôn mê, cách gọi khác là độc khí công tâm, cách gọi của Đông y)

Lâm Phương gật gầt đầu, cũng tán đồng.

Thím Trần khuyên Lâm Phương mau chóng đưa đứa bé về nghỉ ngơi, bà tới chăm sóc Lâm Thảo, nhân tiện đợi ông Thanh quay về.Lâm Phương lại không đồng ý, bà muốn đợi Thanh Trần quay về, muốn nói chuyện với anh.Thím Trần thuận theo ý của Lâm Phương, về phòng cùng đứa bé.Khoảng chừng 1 giờ sáng, Thanh Tuấn mới về đến biệt thự nhỏ.Lâm Phương lúc này mới có thời gian và cơ hội quan sát người con rể này.Một nhân tài, khí chất nổi bật.Xã giao hai câu đơn giản, liền cảm thấy đứa con rể này không phải tầm thường.Chẳng trách mà có thể khiến con gái mình mê mẩn đến như vậy.Chỉ là càng nhìn, Lâm Phương càng cảm thấy Thanh Trần quen quen, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Lâm Phương chuẩn bị cho Thanh Tuấn một bát vằn thắn nhỏ, sau khi Thanh Tuấn ăn xong, Lâm Phương cũng không hỏi gì thêm, liền để Thanh Tuấn quay về phòng.Rời khỏi Lâm Phương, tâm trạng căng thẳng của Thanh Tuấn lúc đó mới có thể thả lỏng. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa Lâm Phương là mẹ vợ anh, căng thẳng cũng là điều khó tránh.……Thanh Tuấn về đến phòng, Lâm Thảo đã ngủ say.Người phụ nữa gào khóc ban nãy,lúc này yên tĩnh giống một chú mèo con, cuộn tròn người lại, đợi anh tới ôm.

Người đàn ông nhanh chóng lên giường, giơ cánh tay dài ra tóm chặt trên vòng eo mềm mại của người phụ nữ. “A Thanh...” Lâm Thảo khẽ thì thầm, cơ thể dính chặt về phía anh.Thanh Tuấn cảm thấy kinh ngạc, Lâm Thảo cơ thể bị lạnh, sau khi vào mùa đông người không dễ ấm lên.Anh lấy một cái túi chườm nóng, đựng nước sôi vào, đặt bên cạnh chân cô.Sau đó vào phòng tắm rửa ráy qua loa, lúc lên giường lại, đã cởi sạch, ôm người phụ nữ lạnh băng vào lòng, hồi lâu mới làm ấm được cho cô.Lâm Thảo khẽ mở mắt, trong phòng, một mảng tối mờ, cô nhìn không rõ, nhưng cũng biết người đàn ông đang ôm mình là ai.“A Thanh.”Cô lại kêu to một tiếng.Thanh Tuấn cúi đầu hôn lên trán cô, xem như là đáp lời. “Mọi chuyện đã xử lý xong hết chưa anh? Em rất lo lắng.”“Xử lý xong rồi, đơn từ chức đã nộp rồi,từ ngày mai trở đi anh không còn là tổng giám đốc Thanh Thị nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 34: Em đẹp quá
Khuôn mặt Lâm Thảo đỏ bừng, cơ thể cũng tăng theo theo nhiệt độ phòng, trong lòng rạo rực.Sự ấm áp từ tận đáy lòng trào ra, dễ dàng bôi trơn. “Gọi một tiếng chồng nữa đi...”Hấp dẫn cám dỗ ở bên tai, người phụ nữ đã không còn thần chí chỉ có thể nghe theo. “Chồng...” Chồng của cô, người yêu của cô, cha của con cô.Khoảng cách gần thế này, tim liền tim, thân dính chặt thân.Bầu không khí ám muội tăng cao,trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng giường bị cọ xát.Vén lên, tụt xuống, cởi bỏ hết quần áo.Không bao lâu sau chỉ còn lại tiếng ra vào đầy quy luật.Đường nét tuyệt đẹpTiếng rên rỉ êm taiTiếng thở gấp nặng nề.Hai người cùng nhau lên xuống.

Hơi nóng bên tai, da thịt đau nhức, theo cùng với những giọt mồ hôi đó là sự tươi mát ngọt ngào.“Bảy năm trước, chúng ta thật sự đã từng gặp mặt sao? Tại sao anh lại chẳng có bất cứ ấn tượng nào cả?” “ Có thể, lúc đó, anh căn bản không chú ý tới em.” “ Vậy thật đáng tiếc.” “Hả?”“ Nếu không, bắt đầu từ lúc đó, em đã phải là người của anh rồi, sao lại phải đợi đến bây giờ.”……Sau khi Thanh Tuấn từ chức giám đốc điều hành, Chủ tịch Thanh lại lần nữa tiếp quản Tập đoàn Thanh Thị.Còn công ty Hướng Vinh mà Thanh Tuấn mở bên ngoài bị chèn ép khắp mọi nơi. Mấy vụ làm ăn đã bàn xong, vì tập đoàn Thanh Thị mà thất bại.Mới chưa tới một tháng, Hướng Vinh phải đối mặt với tình trạng người cùng ngành cướp người của công ty mình đi và bị chèn ép, triển vọng thị trường đáng lo ngại, không ít nhân viên thấy tình thế không ổn đều nhảy việc sang nơi khác. Thanh Tuấn mấy ngày liền, mỗi hôm đều thức tới đêm khuya.

Sự vẻ vang của tổng giám đốc Thanh Thị trước đây không còn.

Võ Lưu Niên và chủ tịch Thanh hẹn riêng Thanh Tuấn gặp mặt, thái độ mềm mỏng, cái gọi là chèn ép... cũng chỉ là muốn khiến Thanh Tuấn biết khó mà rút lui.Nhưng Thanh Tuấn lại không thèm gặp ai hết.Hạ quyết tâm muốn chống lại tới cùng.Anh muốn thoát khỏi sự khống chế của chủ tịch Thanh cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai rồi. Lâm Thảo trông thấy bộ dạng chau mày của Thanh Tuấn, vô cùng đau lòng.……Một hôm buổi sáng,Lâm Phương đem một túi đồ giao cho Thanh Tuấn 。Dặn dò nói: “ Trong này đều là đồ của Tiểu Thảo, con giúp mẹ đưa cho nó.”Thanh Tuấn ngây ra, vội vàng hỏi:” Mẹ muốn đi đâu ạ?”Lâm Phương cười nhạt khẽ thở dài một cái, “ Mẹ chuẩn bị quay về, không làm phiền cuộc sống của hai đứa con nữa.”Người phụ nữ bơ vơ không nơi nương tựa đã quen với cuộc sống bơ vơ không nơi nương tựa từ lâu rồi.Ở đây ăn nhờ ở đậu con gái con rể, trong lòng bà sẽ cảm thấy xấu hổ.Thanh Tuấn nhíu mày, “ Chuyện này, mẹ vẫn nên đích thân nói với Tiểu Thảo thì tốt hơn ạ.”Lâm Phương lắc đầu, “ Tiểu Thảo là một đứa con tốt, nhất định không muốn mẹ đi, chuyện này chỉ có thể làm phiền con thôi.”Lâm Phương biểu hiện tha thiết, Thanh Tuấn không tiện nói gì thêm.Bảo tài xế đưa Lâm Phương ra trạm xe.Túi đồ Lâm Phương đưa hầu như là quần áo và đồ dùng hay mang theo bên mình của Lâm Thảo, Thanh Tuấn giao đồ đạc cho thím Trần, suy nghĩ nên nói chuyện Lâm Phương rời đi cho Lâm Thảo như thế nào.”Thưa ông, trong này có đồ, ông xem thử đi.” Thím Trần đưa một đồ vật giống hình chiếc bút đến tay Thanh Tuấn, “Vừa nãy Tôi không cẩn thận để đồ ngấm nước chuẩn bị rửa, cái này hình như là đồ điện tử, ông thử xem còn dùng được nữa không?”

Thanh Tuấn đáp một tiếng, mở bút ghi âm ra, liền nghe thấy câu nói đó: Bao nuôi cô ta? Anh chưa bao giờ nghĩ như thế, anh chỉ là đưa tiền chơi bời nhiều hơn một chút, không tính là bao nuôi.

Thanh Tuấn sắc mặt u ám.Thím Trần kinh ngạc, thấy sắc mặt Thanh Tuấn không tốt, vội vàng lui xuống.Thanh Tuấn chỉnh nội dung bút ghi âm tua một chút về đoạn sau đó, cuộc nói chuyện hôm đó của mình và Võ Lưu Niên đều ở trong này. Chiếc bút ghi âm này chắc là của Võ Lưu Niên!Bàn tay nắm chiếc bút của Thanh Tuấn từ từ buông ra, trong lòng rối bời.Anh vào phòng, ngồi bên mép giường, ngắm người phụ nữ đang im lặng ngủ say, ngón tay thon dài của người đàn ông vén vén mái tóc mượt mà của người phụ nữ, lộ ra khuôn mặt hồng hào đó, đôi môi căng mọng. Thân thể mỏng manh người phụ nữ mềm mại giống như chú mèo.Đêm qua anh làm đi làm lại với cô nhiều lần như trước đó, khiến người phụ nữ mệt mỏi ngủ đến giờ chưa tỉnh giấc.

Thanh Tuấn khẽ hít một hơi đi ra bên ngoài, nghe lại chiếc bút ghi âm đó, trong lòng càng hổ thẹn hơn.Bỗng nhiên, một tạp âm không giống như bình thường phát ra từ trong chiếc bút ghi âm.” Chủ tịch Thanh, muốn làm trong sạch quỹ đen của tập đoàn Thanh Thị, không dễ dàng như vậy đâu!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 35: Phần kết
Công ty Thanh Tuấn một tay gây dựng nên sau khi nếm trải sự chèn ép của tập đoàn Thanh Thị, chưa hề thất bại hoàn toàn. Mà trong hoàn cảnh khó khăn đã mở rộng ở thị trường nước ngoài.

Thời gian chưa tới một năm,Thanh Tuấn lại một lần nữa được xếp hạng trong danh sách người giàu có của tạp chí Forbes

Các học giả trong giới tài chính đều cho rằng cuối cùng Chủ tịch Thanh cũng hổ dữ không ăn thịt con.

……

Trong một năm nay, Lâm Thảo lại mang thai một lần nữa

Sinh một bé trai.

Hai người thương lượng, đặt tên cho con là Thanh Nghệ.

……

Lúc Lâm Thảo sinh con, Thắng Cảnh từng tới tìm cô.

Thanh Tuấn luôn ở bên cạnh Lâm Thảo, Thắng Cảnh chỉ có thể hỏi thăm qua loa.

Thắng Cảnh ôm đứa bé trêu đùa một chút, sớm đã chuẩn bị hai chiếc khóa vàng tặng cho hai đứa nhỏ.

Thắng Cảnh đến thăm Lâm Thảo, Thanh Tuấn đã không vui rồi.

Thắng Cảnh tặng quà đứa bé, Thanh Tuấn liền nhíu mày lại.

Khi Thanh Tuấn trông thấy trên hai chiếc khóa đó viết “ Nguyện có được trái tim một người” và “ Bạc đầu không xa cách nhau”, Thanh Tuấn không nhịn được, ném hai chiếc khóa đó sang một bên, giọng điệu lạnh lùng nói: “ Sự chúc phúc của anh, chúng Tôi đã nhận được rồi, cảm ơn!”

Thắng Cảnh là giáo sư dạy văn học ở đại học, một chút chua xót trong lời nói sao lại không nghe ra được, anh ta cúi xuống, sát gần Lâm Thảo, trông giống như muốn nói thầm với Lâm Thảo, nhưng âm lượng lại khiến cho những người có mặt nghe được rõ ràng, “ Bây giờ anh không có bạn gái, cũng không chuẩn bị kết hôn, sau khi trao trái tim cho em thì không chấp chận nổi người khác nữa.”

Lâm Thảo mắt mở to mồm há hốc, khẽ liếc nhìn Thanh Tuấn một cái, người đó đã rất nghiêm túc.

Nha Nham giống như không phát giác ra, càng nói càng gắng sức: “ Nếu như em bằng lòng, lúc nào không thích người đó nữa, nghĩ tới anh, tới tìm anh lúc nào cũng được, anh sẽ luôn chờ đợi em, cho dù em thay đổi ra thành thế nào, anh cũng sẽ ở đó, đều sẽ đặt em vào vị trí anh yêu quý nhất ……”

Một đoạn thoại còn chưa nói hết, cú đấm của Thanh Tuấn đã giáng lên Thắng Cảnh.

“Lời anh nói có phần hơi thừa!”

Thắng Cảnh giữ vững thân thể, hằn học nhìn Thanh Tuấn, cắn răng, từng câu từng chữ nói: “ Mới nói hai câu đã không kìm nổi cơn giận, Tiểu Thảo, em chắc chắn người đàn ông này không có khuynh hướng bạo lực?”

Thanh Tuấn nắm chắc nắm đấm, sự phẫn nộ bộc lộ trong lời nói, Thắng Cảnh là cái thá gì, người nhà ngoại? Người yêu cũ? Chẳng là gì cả, còn dám làm ầm ĩ như vậy.

Đâm qua đấm lại, hai người thân hình cao lớn lập tức túm lấy nhau.

Bác sĩ y tá khuyên thế nào cũng không được.

Lâm Thảo sinh con thuận lợi từ phòng sinh ra ngoài, đến sức gào thét cũng không có, chỉ có thể mở to mắt nhìn trò hề này, lẩm bẩm: “ Phiền!”.

Dưới cú đấm của Thanh Tuấn, trên mặt Thắng Cảnh là một mảng xanh tím:“Vợ Tôi mà anh cũng dám nhung nhớ!”

Thắng Cảnh cũng không chịu thua kém, sau vẻ ngoài nho nhã yếu đuối ấn giấu một trái tim không chịu thừa nhận thất bại, “Vợ anh xinh đẹp,sao lại không thể nhớ nhung,Tôi nhớ nhung cô ấy cũng không phải mới ngày đầu,nếu không phải anh dùng thủ đoạn ép buộc cô ấy, sao cô ấy có thể ở bên cạnh anh được!”

Thanh Tuấn tức đến nối nổi gân xanh trên trán, túm lấy Thắng Cảnh sau đó ngã về phía sau.

Cuối cùng,phòng bệnh bị đập phá,trên người hai người đàn đông đều đổ máu.

Vẫn là y tá báo cánh sát dẫn hai người đi,phòng bệnh của Lâm Thảo mới yên ổn lại.

Thím Trần trông thấy ông chủ nhà mình bị đưa tới trại giam ,trong lòng vô cùng sốt sắng.

Lâm Thảo lại không lo lắng chút nào,họ rất đang trách,“Thím Trần,nếu cảnh sát gọi thím đến bảo lãnh người ra,thím đừng đi,giam anh ấy vài ngày,cho anh ấy biết sự lợi hại khi ra tay đánh người, nếu không thì lần sau lại phạm phải!”

Thím Trần “Hả” một tiếng,trong lòng không nỡ,những vẫn làm theo.

……

Trong phòng giam,Thắng Cảnh và Thanh Tuấn giam cùng một chỗ, hai người ngồi ở hai góc chéo cách xa đối phương nhất

Lâm Thảo hạ quyết tâm muốn khiến Thanh Tuấn chịu ít đắng cay, còn Thắng Cảnh từ lúc chia tay với người phụ nữ được mai mối liền gây mâu thuẫn với bố mẹ, không ngờ chuyện đánh nhau cỏn con này, khiến hai người bị nhốt ba ngày trời.

Trong ba ngày, hai người đối mặt nhau, Thắng Cảnh có ý không muốn Thanh Tuấn sống dễ chịu, trong sở cảnh sát không dễ động tay, sử dụng bản lĩnh trên miệng.

“Tiểu Thảo rất xinh đẹp,đúng không?”

Thắng Cảnh hỏi, Thanh Tuấn không phủ nhận

Vợ của anh,đương nhiên xinh đẹp, người xinh đẹp nhất trên thế gian chính là người phụ nữ của Thanh Tuấn

Thắng Cảnh tiếp tục hỏi: “ Cô ấy mắt phượng, miệng chúm chím, mặt nhỏ mũi thẳng, nhưng Tôi thích nhất là làn da của cô ấy, vô cùng trắng.”

Thắng Cảnh đang khen Lâm Thảo, ngôn Ngữ lúc miêu tả Lâm Thảo giống như đang mường tượng hình ảnh của Lâm Thảo

Thanh Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng,khịt mũi khinh thường tên đàn ông tỏ vẻ nho nhã này, “Vợ Tôi ngày ngày ngủ bên cạnh Tôi, lẽ nào Tôi không biết cô ấy thế nào, đừng quên, chúng Tôi đã có hai đứa con rồi.”

Trẻ con sinh ra thế nào, là chuyện thân mật nhất giữa nam nữ không gì so sánh nổi.

Thắng Cảnh sắc mặt tối sầm.

Thanh Tuấn cong môi lên, biết mình đã chọc trúng tim Thắng Cảnh, tăng thêm Ngữ khí:“ Cô ấy trước mặt mọi người luôn luôn dịu dàng hiền thục, nhưng mà ở trước mặt Tôi là đủ mọi loại tư thế, vẻ đẹp như thế...anh mãi mãi cũng sẽ không biết!”

Thanh Tuấn nói không rõ ràng, không mảy may đề cập tới chi tiết lúc hai người thân mật, nhưng mà lại kích động đến Thắng Cảnh, học giả nho nhã yếu đuối cũng đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt nắm đấm.

Rất lâu Thắng Cảnh dường như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn thẳng hướng Thanh Tuấn, “ Chỗ ngực cô ấy có một nốt ruồi đỏ, bên trái đỏ hây hây, không to không nhỏ...nhưng rất đẹp...”

Một câu nói khiến Thanh Tuấn “ vụt” từ dưới dất bật lên, như mũi tên lao đến trước mặt Thắng Cảnh, hai tay nắm lấy cổ áo người đàn ông đó từ dưới đất nhấc lên, lại đột ngột đập lên tường, “ Sao mày lại biết?”

Thắng Cảnh thất tình trong lòng đau khổ, nhưng trông thấy tình địch tức giận khóe miệng nhếch lên, “Tất nhiên là Tôi từng nhìn thấy rồi!”

Thanh Tuấn đột nhiên nhớ lại chuyện Lâm Thảo bị mạo phạm, chuyện đó sau đó anh từng điều tra camera giám sát mặt đường, nhưng vì là góc chết, không quay được gì cả.

Vậy là…buổi tối hôm đó,Thắng Cảnh cũng đã mạo phạm cô?

Trong đầu Thanh Tuấn trống rỗng, một đấm thụi vào bụng Thắng Cảnh, sau đó chất vấn hông ngớt: “ Buổi Tôi hôm đó, có phải mày cũng ở đó không?Ngoài mày ra ra,còn ai nữa?”

Thắng Cảnh chịu một cú đấm một lúc lâu sau mới khôi phục lại hô hấp, tiếp tục ho một trận dữ dội: “ Khụ khụ, ngoài Tôi ra... còn có thể có ai nữa? Cô ấy luôn nhớ mãi không quên gọi tên anh, nhưng lúc đó anh đang ở đâu?”

“Tao không ở đó, vì thế mày liền đụng vào cô ấy! Luôn miệng nói yêu cô ấy, lại cùng kẻ khác...”

Sự việc đã trôi qua hai năm, hai năm chưa từng nhắc tới, nhưng chuyện này quả thực là nút thắt trong lòng Thanh Tuấn và Lâm Thảo.

“ Câm miệng!” Thắng Cảnh giơ tay lau vết máu trên khóe miệng đi, hai mắt hằn học nhìn anh, “ Tôi chưa từng nghĩ anh hẹp hòi như vậy, sau khi Tôi đuổi mấy tên lưu manh đó đi, đưa cô ấy về khách sạn, lúc đó cô ấy say đến bất tỉnh nhân sự, nôn khắp người bẩn thỉu, Tôi không phải, không phải là cố ý mạo phạm...”Anh ta không phải là cô ý mạo phạm, chỉ là lúc ôm Lâm Thảo vô tình nhìn thấy nốt ruồi đó.

Quần áo trên người Lâm Thảo cũng là nữ nhân viên phục vụ giúp cô cởi ra.

Thanh Tuấn ngừng lại!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,780
Điểm cảm xúc
5,479
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 36: Ngoại truyện
Lâm Phương thấy cô con gái 17 tuổi của mình thành tích môn toán yếu kém, đem tiền làm thêm ban đêm mời giáo viên dạy kèm cho Lâm Thảo.

Thầy giáo dạy kèm tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, mỗi tuần dạy hai buổi, Ngữ văn hóa học vật lý cũng đều tiện kèm cặp luôn.

Nhà Lâm Phương nhỏ, hai phòng một phòng khách, thầy giáo dạy kèm giảng bài trong phòng ngủ của con gái.

Thành tích của Lâm Thảo thực ra không hề kém, lần đó lúc thi toán, có một bạn học tỏ tình với cô trước mặt toàn bộ học sinh trong trường, cô vì cảm thấy khó xử mà nộp bài trước, cuối cùng hai câu lớn đều không làm.

Cô không muốn học bù, càng không muốn khiến mẹ mình ngày nào cũng đi làm đêm.

Vì vậy lúc giáo viên dạy kèm tới, cô đưa ra một đống câu khó.

“Đây là nội dung toán cao cấp bậc đại học, thi đại học chắc không thi đến đâu, em chắc chắn muốn học?” Thầy giáo dạy kèm rất đẹp trai, thường mặc một chiếc áo phông màu trắng, trên người luôn có mùi bột giặt thoang thoảng.

Lâm Thảo tự cao, rất xem thường thầy giáo dạy kèm, ngửa cằm lên nói:“Học,tốn nhiều tiền như thế mời gia sư,em đương nhiên muốn học những thứ cao siêu một chút.”

Yêu cầu của học sinh, giáo viên dạy theo.

Xong một tiết học, Lâm Thảo trong đầu đầy mơ hồ.

Vốn dĩ muốn khiến thầy giáo dạy kèm thấy khỏ mà từ bỏ, cô không ngờ lại khiến chính bản thân mình cuốn vào trong.

Liền đổi chiến thuật, lần thi sau chăm chỉ ôn tập, trở lại vị trí đứng đầu lớp như trước.

Lâm Thảo muốn đuổi việc thầy giáo dạy kèm,Lâm Phương lại nói:“Không được không được,thành tích của con mới khá hơn chút,gia sư không thể nghỉ được, phải tiếp tục đến khi con thi đại học xong, thầy giáo dạy kèm này tuổi còn trẻ, không ngờ giỏi như vậy.”

Lâm Thảo hết cách.

Tiếp đó lại thử nghiệm mấy lần thi kém nữa, Lâm Phương vừa tức vừa nóng vội, còn kể khổ trước mặt thầy giáo dạy kèm.

Lâm Thảo không nỡ nhìn mẹ buồn như vậy.

Chỉ có thể cùng thầy giáo dạy kèm chăm chỉ học hành ngày một tiến bộ.

……

Lâm Thảo lại được bạn học tỏ tình lần nữa

Bạn nam đó để tăng thêm khí thế của bản thân, tìm năm sáu bạn nam sinh đi theo mình.

Thầy giáo dạy kèm đúng lúc ngang qua, cho rằng Lâm Thảo bị bạn học ức hiếp, chủ động lên phía trước đứng cạnh Lâm Thảo.

“Mấy người các cậu, lớp nào vậy?”

Thầy giáo dạy kèm giọng nói thành thật, thân hình cao to so với các bạn nam cùng học khác tạo nên sự đối lập rõ ràng.

Hôm đó, lần đầu tiên Lâm Thảo chính diện quan sát kĩ thầy giáo dạy kèm, ánh nắng mặt trời chiếu xuống một bên má của thầy ấy, tia sáng chói mắt, nhưng không che lấp được ngũ quan khôi ngô đó.

Lâm Thảo kinh ngạc thốt lên một tiếng: “ Đẹp trai quá!”

Bạn nam sinh lần đầu tiên nghe thấy Lâm Thảo khen người khác, không những ghen tức, muốn để lộ ra phong thái oai hùng của bản thân, cuối cùng gọi mấy tên nhãi cùng vây quanh thầy giáo dạy kèm.

Lầm Thảo đầu tiên là kinh hãi, còn sau đó là kinh ngạc.

Thầy giáo dạy kèm tay không đánh năm sáu học sinh trung học bò lê dưới đất.

Hình tượng thầy giáo dạy kèm trong lòng Lâm Thảo giống như lại cao lớn thêm.

Càng cảm thấy các bạn nam trong lớp vô cùng tẻ nhạt và ấu trĩ.

Về đến nhà, cô hỏi Lâm Phương: “ Thầy giáo dạy kèm tên là gì ạ?”

Lâm Phương nghĩ ngợi nói: “ Tên Tiểu Thanh, cả tên...quên rồi, con tự hỏi cậu ấy đi...”

Sau đó Lâm Thảo hỏi.

Biết được tên đầy đủ của thầy giáo dạy kèm: “ Thanh Tuấn.”

Từ sự chán ghét thầy giáo dạy kèm ban đầu, đến sự mong đợi tiết học gia sư về sau, trong lòng Lâm Thảo xảy ra sự thay đổi vô cùng lớn.

Cô thiếu nữ đã chớm yêu rồi.

……

“Thầy,thầy có bạn gái chưa?” Lâm Thảo nhìn anh chàng trước mặt hỏi,khuôn mặt nhỏ đỏ ửng,không biết là do thời tiết nóng,hay là vì xấu hổ。

Thanh Tuấn :“ Chưa có.”

Lâm Thảo trong lòng ngọt ngào, lại hỏi: “ Tại sao chưa có ạ?”

Thanh Tuấn :“Không rảnh”

Lâm Thảo mím mím môi, tiếp tục nói: “ Em làm bạn gái thầy, được không?”

Thanh Tuấn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu quan sát học sinh trước mặt.

Cô nữ sinh trước mặt diện mạo chưa tới 17 tuổi, bím tóc đuôi ngựa đen, khuôn mặt đỏ bừng bừng, lúc sát gần tỏa ra hương thơm thanh mát vốn có của thiếu nữ.

Đôi mắt sáng của người đàn ông khẽ cụp xuống, ánh mắt liếc nhìn bộ ngực cô gái hơi nhô lên, không kèm theo chút tình cảm nào nói: “Không được”

Cô thiếu nữ không từ bỏ, truy hỏi tại sao.

Thanh Tuấn không buồn để ý,cuối cùng bị hỏi đến mất kiên nhẫn, liền nói một câu kiểu cô quá nhỏ nên chuyên tâm học hành.

Lâm Thảo đem câu nói này chôn giấu trong lòng

Lại một tuần nữa, lúc lại trông thấy Thanh Tuấn, cô nói: “ Nếu như em thi đỗ vào trường của thầy, thì em sẽ làm bạn gái thầy, được không?”

Thanh Tuấn nhìn cô gái bướng bỉnh, thân hình mảnh khảnh nhưng ngực cô nhô cao, nhìn sự trong veo trong cặp mắt phượng của cô, lại chú ý đến đôi môi hồng căng mọng của cô gái trẻ, không kìm được mà nuốt cổ họng, trong đầu đang suy nghĩ mơ hồ sự chênh lệch chiều cao như thế này khi hôn có phải sẽ rất mệt không!

“Thầy, nếu em thi đỗ vào trường của thầy, em làm bạn gái thầy,được không?”

Lâm Thảo lại hỏi lần nữa, hai má đỏ giống như từng bị mực nhuộm vậy, thân hình mảnh mai bứt rứt không yên, chỉ sợ nghe thấy người trước mặt nói không được.

Thanh Tuấn lại liếc nhìn ngực cô gái một cái, so với tuần trước nhìn thấy, hình như to lên một chút.

Chắc cô ấy sẽ lớn lên!

Cũng sẽ cao lên nhỉ!

Cô ấy kém mình năm sáu tuổi, hình như cũng không được xem là nhiều.

Đợi đến lúc cô 23 tuổi tốt nghiệp đại học, anh cũng 28 tuổi, trước 30 tuổi anh chắc anh cũng chưa kết hôn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô gái trước mặt quả thực có cơ hội trở thành bạn gái mình, liền gật đầu, đáp một tiếng “ Được.”

Trái tim hồi hộp của cô thiếu nữ bỗng trút xuống, thân người ưỡn thẳng cũng vì thế mà thả lỏng ra, sự nghiêm túc và chân thật trên khuôn mặt được thay thế bằng một niềm vui và niềm hạnh phúc

“ Vậy chúng ta quyết vậy nhé, em thi đỗ đại học sẽ làm bạn gái anh, cho dù lúc đó anh đang ở đâu, em cũng sẽ đi tìm anh.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top