[Thảo luận - góp ý] Góp ý tác phẩm của QuangNguyen
- Tham gia
- 10/7/25
- Bài viết
- 42
- Điểm cảm xúc
- 135
- Điểm
- 33

Haha, đúng là một sự trùng hợp... kỳ diệu và dị thường!Những giây phút tưởng chừng như sẽ chỉ mình viết, mình đọc.
Tôi đã đọc đoạn văn gần nhất của bạn một đoạn tự sự ngắn, nhưng có một sự trùng hợp kỳ lạ giữa bạn và tôi.
Với tôi, mọi thứ... có màu sắc tinh quái hơn một chút.
Tôi không đủ bạn để chia sẻ những nụ cười. Thế nên, tôi học cách lẩm bẩm một mình.
Tôi thường không viết ra giấy những điều tôi đang nghĩ. Tôi giữ chúng trong đầu: những câu thơ chưa hoàn chỉnh, những đoạn suy nghĩ rối ren, và cả những đêm không ngủ.
Tôi từng lấy bút viết đầy hai chữ Thanh Hải lên chiếc tivi , vì tôi muốn được là người sáng tạo.
Tôi vào phần cài đặt và dò tất cả các kênh có thể: trung, nhật, vtc, vtv... tôi giỏi việc này.
Tôi cũng khá giỏi trong việc kiểm soát nỗi buồn của mình.
(Có lần tôi gọi vào dãy số 1288, mất 15 ngàn cho 60 phút nghe gì đó ,máy bà nội tôi bị âm tiền vì ứng quá nhiều. Tôi không định thế, tôi chỉ tò mò...)
Tôi có thể nghĩ ra ba trăm sáu mươi cách chơi một mình mà không chán.
Đục lỗ sân để chơi bắn bi, vẽ khắp sân những vòng cò chập, và hơn cả , tôi đào hầm.
Tôi bị chửi suốt. Tôi phá nhiều thứ... nhưng tôi đang sống theo cách của mình.
Hồi nhỏ tôi cũng mê dò TV lắm – cứ ngồi bấm tạch tạch hết kênh này đến kênh kia như thể đang giải mã cái TV vậy. Nhưng thú thật tuổi thơ của bạn rõ ràng rực rỡ và "phiêu" hơn tôi nhiều.
Thật ra, đến giờ tôi vẫn giữ thói quen lẩm bẩm một mình – một thói quen nghe có vẻ "lẻ loi" nhưng lại là cách tôi hiểu rõ chính mình, biết mình thật sự muốn gì, cần gì. Người ta hay đùa rằng: "Tôi nói chuyện một mình vì tôi là người duy nhất đủ thông minh để hiểu chính tôi." – và có lẽ tôi hơi tin điều đó thật.
...Thường thì tôi lẩm bẩm như thể đang tập dượt cho những cuộc đối thoại trong tương lai – để khi nó thật sự đến, tôi sẽ không bị lúng túng. Hoặc đơn giản là để ghi nhớ một điều gì đó – kiểu như sáng má biểu mua bịch đường, tôi sẽ lẩm bẩm suốt dọc đường: “Mua bịch đường, mua bịch đường...” (Nhưng rồi vẫn có vài lần về tới nhà với một... bịch muối, hoặc ngược lại)
Không biết bạn có giống tôi không, tôi hay tự viết ra trong đầu những "kịch bản giả định", kiểu giống nếu hôm đó mình nói khác đi, làm khác đi, thì chuyện sẽ ra sao? Đôi khi điều đó khiến tôi trở nên hơi lơ đễnh trong mắt người khác, kiểu như đầu óc lúc nào cũng đang phát lại một việc đã xảy ra rồi.