Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Gửi đến người chị của em

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện ngắn] Gửi đến người chị của em

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,670
Điểm cảm xúc
5,209
Điểm
113
Tên truyện: GỬI ĐẾN NGƯỜI CHỊ CỦA EM

Untitled-1.jpg


Tác giả: trucxinh0505
Số chương: 01 chương.
Tình trạng: Hoàn
Link thảo luận: Đây ạ!

******

Nhà cụ Nguyễn sinh được bốn trai hai gái, các con cụ đều lớn cả và đều đã dựng vợ gả chồng, con cháu đuề huề. Đến út trai năm ngoái cũng đã cưới vợ ở ngưỡn tuổi ba chín ngót bốn mươi, vậy là cụ yên tâm rồi. Từ ngày trai út lấy vợ liền thay đổi thái độ chóng mặt, chững chạc hẳn ra. Con ngựa bất kham bao năm khiến cụ đau đầu nay có thể thực sự buông xuống.

Một buổi sáng tháng bảy, cụ đang ngồi uống trà ngắm mưa phùn bên ngoài cửa sổ thì nghe dâu út chuyển dạ sắp sinh. Đặt ly trà đang uống dỡ xuống, cụ gọi cho thằng út một tiếng rồi gọi xe cùng con dâu ba đưa dâu út đến bệnh viện.

Dâu ba làm xong thủ tục thì cùng cụ ngồi đợi ngoài phòng sinh, hai giờ sau thằng út cũng đến nhưng phải đến bốn giờ chiều đứa bé mới chịu ra đời. Nghe tin mẹ tròn con vuông, cả nhà thở phào hoan hỷ, thằng út vội gọi điện báo cho nhà ngoại ở Buôn Mê Thuột một tiếng.

Đứa cháu này khi còn trong bụng mẹ suýt giữ không được, may cụ kiên trì bốc thuốc, nấu thuốc, mỗi sáng bưng vào buồng cho con dâu uống trước khi rời giường nên đứa trẻ này mới đợi được đến ngày rời bụng mẹ đón ánh bình minh, hít thở khí trời.

Nhìn đầu cháu gái dài nhọn hơn bình thường thì được bác sỹ trấn an, không sao đâu, đó là do tác động hỗ trợ của máy hút, sau một tháng là bình thường trở lại thôi, được bác sỹ bảo đảm, lúc này mọi người mới yên tâm.

Kể ra tình hình trong phòng sinh lúc đó cũng gay cấn lắm, khi bé sắp được sinh ra thì người mẹ không còn sức rặn nên bác sỹ vội dùng máy hỗ trợ hút ra, nếu không kịp là bé có thể chết vì ngạt mất. Kéo được bé ra rồi, thay vì cất tiếng khóc chào đời như bao đứa trẻ khác thì bé mãi im lặng, gọi hoài vẫn không ư hử. Nhìn cả thân mình bé mềm oạch nằm trên tay mình, bác sỹ liền dùng biện pháp cuối cùng, một tay dốc ngược bé xuống cho máu lưu thông lên não, tay kia vỗ bốp bốp vào mông bé. Bỗng tiếng khóc bé cất vang, lúc này, tất cả những người có mặt trong phòng sinh mới thực sự thở phào, bé cứu được rồi.

Ngày bé đầy năm, sau bữa tiệc sinh nhật ấy ba đón cả nhà về Buôn Mê nơi ba công tác, đây cũng là quê ngoại ở. Chẳng là khi ba công tác ở đây mới quen biết mẹ, theo đuổi rồi cưới mẹ về, sau đó là bé ra đời.

Bởi bé là con đầu của ba mẹ nên rất được cả nhà quan tâm, từ miếng ăn đến giấc ngủ, sữa uống phải là hiệu Bông Trắng bé mới chịu, những hiệu sữa khác cho bé uống đều bị bé ọc ra hết, trông rất là tội nghiệp. Nhìn bé ốm đi vì không chịu uống sữa dặm, ba liền đánh điện cho ông nội gửi sữa đường máy bay từ Sài Gòn lên, uống hết ông tiếp tục gửi cho đến khi bé dứt sữa mới thôi.

Sau chị là em, đứa em trai nhỏ hơn chị một tuổi, là con thứ hai, khi còn là bào thai bác sỹ nói thai nhi này rất khỏe, thật là tốt biết bao. Ngày mẹ sinh em chỉ mất nữa ngày là sinh xong, em không hay đau yếu, bệnh tật vặt gì cả, rất là dễ nuôi, có lẽ vì nuôi em dễ, sự quan tâm của cả nhà đối với em ít hơn chị phải không?

Ngoại còn nói rằng, chị hai mày là sướng nhất, bạn bè cùng trang lứa có đứa nào được hơn nó đâu, người ta ngoài phụ giúp việc nhà, trông em cho ba mẹ, mặt mũi đứa nào cũng lấm lem như mèo, đâu như chị mày suốt ngày chạy nhảy vui chơi, luôn có áo quần mới thay đổi. Muốn chị mày xếp trầu giúp bà đó hả, là phải trả tiền công mới chịu làm…

Chị sáu tuổi em năm tuổi, công việc của ba chuyển về Vũng Tàu, mẹ theo ba tới đơn vị mới, hai chị em tất nhiên cũng theo ba mẹ chuyển đi.

Ông bà ngoại cùng dì ba vẫn sống ở Buôn Mê.

Quê ngoại có nhiều trái cây ngon, không nói đâu xa, cứ trông mảnh vườn nhỏ của ông cũng lóa mắt rồi, nào là sầu riêng, ổi, măng cầu xiêm, trái na… ăn không hết. Nhất là măng cầu xiêm, trái chín rồi mà không ai ăn cả, ông hái quăng xuống ao cho cá nó ăn giùm.

Nơi ở mới không thấy được nhiều vườn trái cây nhưng mùa mưa không lầy lội như chỗ quê ngoại. Thêm nữa nơi đây gần biển cả, hai chị em thích ra biển chơi lắm, ngoài tắm biển thì còn nhiều trò hay nữa đó là đắp lâu đài cát hay đào vỏ sò bị chôn dưới cát, hai chị em thi nhau xem ai đào nhiều hơn...

Đón xong cái Tết đầu tiên cùng ba mẹ ở đây thì hay tin em sắp lên chức anh trai rồi, không còn là con trai bé nhỏ của ba mẹ nữa.

Khi bé em chào đời, bé em này thường hay khóc nhè lắm, ba rảnh là phụ mẹ bế em, thời gian chơi với hai chị em mình ít đi, em thật không thích em gái nhỏ chút nào. Bé chỉ biết làm nũng giành ba mẹ với em, may còn chị chịu chơi với em, em thích chị nhất.

Năm chị tám tuổi em bảy tuổi, ba vì chắn cơn lốc xoáy nơi cửa sổ cho em gái nhỏ mà bị phát bệnh lạ, nghe mọi người nói, nếu ba mày không chắn kịp có lẽ em gái nhỏ không còn nữa, nhưng thay vào đó thần chết cướp mất ba của chị em mình rồi.

Ba ra đi mẹ như người bị mất phương hướng, suốt ngày đau buồn khóc than đến báo tử cho ông bà ngoại mà cũng không nhớ gì cả.

Khi ông bà ngoại đến, nhìn ngôi nhà trống không họ chỉ có thể lắc đầu. Ông hỏi mẹ đồ dùng trong nhà đâu cả rồi, lúc này mẹ mới để ít nhìn xung quanh và hoang mang, mẹ thực sự không biết đồ đạc trong nhà bị mất như thế nào nữa. Không đành lòng, ông bà đón mẹ cùng ba chị em về Buôn Mê sinh sống.

Sống với ông bà, ba chị em không phải sầu muộn điều gì, chỉ ăn rồi học mà thôi bởi ông ngoại làm việc rất giỏi, mình ông làm vẫn nuôi được cả gia đình.

Năm chị chín tuổi em tám tuổi, ông ngoại muốn chuyển nhà, đất Buôn Mê không trồng được lúa nước, mà lúa từ miền xuôi chuyển lên lúc này rất khó khăn, ăn mãi cơm độn ông không chịu nổi, ông thèm ăn cơm trắng lắm rồi.

Một phẹn lục tục chuyển nhà, ông mua một mảnh đất tại Tam Hà ở Sài Gòn lập nghiệp. Nhưng mảnh đất này quá nhỏ không thỏa mãn niền vui trồng trọt của ông, nghe nói đất Bà Rịa hoang sơ, ai khai hoang được thì là của họ mà không phải bỏ tiền ra mua, thêm nữa, nơi đó có thể trồng lúa nước, thế là ông vội vội vàng vàng về đó khai hoang. Ổn định rồi thì bán mảnh đất ở Tam Hà này luôn, đưa cả nhà về dưới đó sinh sống.

Sau ba năm canh tác trồng tỉa, ông gầy dựng được bốn mảnh lúa nước, một mảnh đất vườn trồng ít rau dưa. Đất vườn tuy không phì nhiêu như ở Buôn Mê nhưng vẫn trồng được vài loại trái cây như ổi, mít, mãng cầu na vậy là ông vui rồi.

Được ăn cơm trắng ông ngoại là người vui vẻ nhất, mỗi bữa cơm bà ngoại đều rót cho ông một ly rượu trắng để ông nhắm ấm bụng. Sau bữa cơm trưa, ông ngồi trước hiên uống nước trà xanh chờ tiêu thực chừng mười lăm phút, sau đó ngủ trưa nữa giờ rồi mới dậy làm việc ruộng nương.

Hôm nay, đã qua nữa giờ lâu rồi không thấy ông dậy, bà ngoại vào buồng đánh thức ông, nhưng mà...

Bà ngoại thực không dám tin, cái người mới ngồi cùng bàn dùng cơm lúc trưa với mình, còn nói chuyện dự định hôm nay của ông... mà lúc này đang nằm bất động trên giường, hơi thở không còn nữa.

Ông ngoại ra đi thật nhẹ nhàn không cho ai kịp chuẩn bị tâm lý gì cả, bà ngoại đau lòng ngất xỉu lên xuống, làm cả nhà một phen bấn loạn.

Một tháng sau, khi ông ngoại đã được mồ yên mã đẹp thì người mẹ luôn sống mơ màng của ba chị em bị bệnh sốt xuất huyết rồi cũng ra đi vĩnh viễn, chị em mình chính thức là trẻ mồ côi rồi đó.

Em trộm nghĩ, ai sẽ cưu mang ba chị em mình đây? Bà ngoại thì đau ốm luôn, dì ba trước giờ cuộc sống không khác gì tiểu thư phú hộ là mấy, được cái dì không lập gia đình nhưng liệu dì chịu cưu mang chị em mình không đây? Hai năm trước ông nội qua đời rồi, gia đình các bác, các chú cũng không dễ dàng gì, ai mà muốn ôm ba cục nợ này chứ?

Thương ba đứa cháu côi cút, cuối cùng dì đứng ra bảo lãnh trông nom ba chị em mình rồi đó, ba chị em vẫn được ở bên nhau là tốt quá rồi.

Trước giờ dì dạy học tại một trường tư thục, tiền dạy học nuôi một mình dì không thành vấn đề, nay vừa nuôi mẹ và ba đứa cháu nhỏ, công việc ấy không thể tiếp tục được rồi, phải có lương thực mới không bị đói, mà muốn không muốn đói thì làm nông thôi. Dì quyết định nghỉ dạy về làm ruộng, mà việc đồng áng nặng nhọc này dĩ nhiên là đổ lên đôi vai dì và chị.

Cuộc sống quả thật quá khó khăn, không có tiền thuê trâu xới đất, dì và chị dùng cuốc lật từng khối đất nhỏ, làm cỏ, dẫn nước, băm đất, xạ lúa... còn em phụ việc vặt cho dì và chị.

Lúa xạ xuống nảy mầm tạm ổn thì dì quay qua học trồng giá đỗ đem bán, kiếm thêm phí sinh hoạt trong nhà.

Em ba còn nhỏ, ở nhà phụ ngoại quét dọn nhà cửa, nấu cơm, chăm vườn rau cùng vài con gà mái đẻ với bà.

Mỗi tuần chị lên núi chặt củi gánh về nhà chụm, bữa nào rãnh rỗi không có việc đồng áng, chị liền đi gánh củi thuê cho bác hai Quang, chị muốn kiếm thêm chút tiền phụ dì chi tiêu trong nhà.

Em cảm thấy mình thật thất bại, thua chị một tuổi mà không làm được như chị, em vô dụng quá phải không?

Nhà bác Linh bên cạnh có một cái ao khá sạch và có thể tập bơi. Em xin dì qua nhà bác ấy học bơi, biết bơi rồi em sẽ đi rừng Sát lưới tôm cá, dù không bán được thì vẫn có chút thức ăn bồi bổ sức khỏe cho mọi người.

Nghĩ đến điều mình sẽ làm được trong nay mai, em càng hạ quyết tâm nhiều hơn. Nữa năm luyện tập em đã bơi giỏi có thể ra đời thử được rồi, nhưng dì không yên tâm về em, muốn cùng em đi lưới cá mới được. Dì lại không biết bơi gì cả, người đáng lo là dì mới đúng chứ không phải em đâu, mà thôi, để dì yên tâm em đi cùng dì vậy, đi lưới ở mé trong này tuy ít tôm cá nhưng được cái an toàn, em không muốn làm dì lo lắng và cũng lo lắng sợ dì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác.

Sau năm tháng cùng em đi lưới, cuối cùng dì cũng an tâm để em đi một mình, dì nói, tuy em học tập ngu dốt nhưng lại có thiên phú trong toán học và phương hướng, quăng ra đời sẽ không lo bị thua thiệt hay đi lạc đường.

Dì khen em đấy! Em thành công rồi phải không chị?

Bữa nào rãnh em sẽ cùng chị đi gánh củi thuê, bây giờ em gánh gần gang tài gang sức với chị rồi đó. Chỉ tội việc vác mấy bao lúa dưới ruộng lên xe kéo vẫn thua chị một bao, mỗi lần chị vác đến những hai bao, thật trâu bò quá đi, ai cũng nói thế chứ không phải em đâu nhé.

Hôm nay chị ốm rồi, bao nhiêu tiền dì dành giụm đều đội nón ra đi vì tiền thuốc men cho chị cả, nhưng sao chị uống thuốc nữa năm rồi mà không khỏe lên chút nào vậy? Chị mau khỏe lên chị nhé! Đừng bỏ em chị ơi!

Cứ ngỡ chị sẽ không qua khỏi, vậy mà... thật thần kỳ! Có lẽ thần chết không nỡ buông lưỡi hái tử thần lấy mạng chị phải không? Em thực sự khóc khi nghe bác sỹ nói bệnh chị thuyên giảm nhiều và sẽ khỏe mạnh trở lại nay mai.

Chị hết bệnh rồi nhưng không thể làm được những công việc nặng nhọc như xưa, chị đừng lo, còn có em đây mà chị!

Em đã lớn rồi, em sẽ thay chị che mưa, chắn gió cho cả nhà mình.

Chị đừng nghĩ lung tung nữa, em sẽ đau lòng lắm chị biết không?

Em trai của chị!


...
 
Sửa lần cuối:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top