Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hằng năm có ngày này - Trà Đá Đáng Yêu

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hằng năm có ngày này - Trà Đá Đáng Yêu

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 60: Khác thường
Cùng Cừ Chiêu nán lại Hải Thành mấy ngày nay, để lại ấn tượng nhất cho Tuế Hòa là ngày nhà họ Trương bên cạnh làm đám cưới, bọn họ đến chung vui trong bầu không khí đó.

Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Hải Thành, Tuế Hòa và Cừ Chiêu đưa tiền mừng, chọn vị trí trong góc ngồi xuống, chờ bữa tiệc bắt đầu để nhìn cô dâu.

Chung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, Tuế Hòa ngồi sát Cừ Chiêu, hơi căng thẳng.

Kỳ thật Cừ Chiêu đã sớm nhìn ra, Tuế Hòa luôn giữ khoảng cách an toàn đến lạ lùng với người lạ… Tôi có thể cười với anh/ cô, nhưng anh/ cô đừng đứng gần tôi, càng đừng chạm vào tôi.

Giống chứng sợ giao tiếp, nhưng lại không phải.

Bởi khả năng xã giao của Tuế Hòa rất giỏi, cô chỉ không thích đứng gần đám đông, nhất là với người lạ.

Chẳng lẽ do lần trước bị theo dõi để lại bóng ma? Nhưng lại giống như có chỗ nào đó không đúng…

Cho dù Cừ Chiêu biết tình huống đại khái, nhưng người khác không biết.

Một bàn mười chỗ ngồi, ngoài Tuế Hòa và Cừ Chiêu, còn có một đứa bé, một người già, sáu người còn lại đều là nam nữ tầm tuổi trung niên đang trò chuyện rôm rả.

Có mấy người mắt nhìn nhau, không nhịn được chủ động mở miệng hỏi.

“Aiui, hai cô cậu từ đâu đến đây thế?”

Đậm chất giọng Hải Thành, Tuế Hòa nghe không hiểu, nhưng thật ra Cừ Chiêu có thể hiểu sơ sơ câu hỏi, hắn vẫn ôm Tuế Hòa, đáp: “Chúng tôi từ thành phố B tới.”

Hắn đáp lại, mọi người như pháo bông được đốt, cuộc thảo luận nổ ra, ríu ra ríu rít, không quen cũng thành thân.

“Thành phố B à? Thành phố lớn đó.”

“Đúng vậy đúng vậy, khó trách dáng dấp tốt như vậy, vừa trắng lại mềm.”

“Không phải nói con gái lão Đồng cũng ở thành phố B sao? Bà nhìn Niên Niên xem, từ nhỏ đã trắng rồi.”

Bên tai quá mức ồn ào, lòng bàn tay Tuế Hòa đổ mồ hôi lạnh, cô càng thêm ỷ lại Cừ Chiêu, trong đầu lấp đầy một câu…

“Nếu thật sự sợ hãi, vậy thì trốn đến nơi yên tĩnh một lát, làm lại từ đầu cũng không sao.”

Tuế Hòa giật mình run lên, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Không đúng, Cừ Chiêu ở cạnh cô, cô không cần phải trốn.

Tuế Hòa thở phào, dần dần bình tĩnh lại. Đúng lúc này, một bàn tay ngăm đen đột nhiên vươn đến đây, trong nháy mắt kia, cô tựa như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, linh hồn bé nhỏ suýt nữa biến mất, sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời.

“…Dọa cô à, cô không uống nước có ga sao? Vậy uống được nước trà không?”

Người đàn ông đưa nước cho Tuế Hòa có chút xấu hổ. Ông ấy nghĩ người mới tới nên khách sáo, dù chỉ mới nói chuyện phiếm được vài câu, nhưng thấy mình đưa ly nước có ga đã dọa người ta thành như vậy, trong lòng vẫn cực kỳ thấp thỏm, thu lại ly nước không ổn, để lại cũng không xong.

Cổ họng Tuế Hòa như có cục đá chặn ngang, lạnh thấu xương, cô biết cô chuyện bé xé to, muốn nói xin lỗi, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cừ Chiêu nhìn hết thảy vào trong mắt, hắn bạnh quai hàm, ôm tay Tuế Hòa.

Sau đó, hắn dùng một bàn tay khác nhận lấy ly nước giơ ở ngoài không trung đã lâu, cười nói: “Cô ấy hay xấu hổ, vừa rồi lại ngẩn người, không để ý tiếng của chú, ngại quá.” Cuối cùng bổ sung, “Cô ấy rất thích uống nước có ga.”

Ông chú cười chất phác sờ sờ ót, “Không sao không sao.”

Cừ Chiêu cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Tuế Hòa: “Thích uống nước có ga không?”

Tuế Hòa gật đầu: “Thích.” Cô nhấp môi, nghiêng đầu nói với chú bên cạnh, “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Hàng năm dãi nắng dầm mưa, hơn nữa lại ở bờ biển, làn da ngăm đen khỏe khoắn, nếp nhăn trên mặt theo tuổi tác ngày một nhiều lên, ông ấy cười tươi lại quá mức thật thà, Tuế Hòa thả lỏng cảnh giác.

Cừ Chiêu ghé tai Tuế Hòa nói nhỏ, “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Cô hoàn toàn yên tâm.

Cũng không biết có phải câu nói của Cừ Chiêu gây tác động không, lúc sau Tuế Hòa thực sự thả lỏng, rất tự nhiên đối đáp người khác khi được hỏi chuyện, cô cũng khôi phục lại dáng vẻ tự tin ngày trước.

Lòng Cừ Chiêu lại càng khó chịu.

Trước kia Tuế Hòa không thích dừng chân khi đi trong đám người, chuyện này hắn biết.

Nhưng tình huống trước mặt có phải quá nghiêm trọng rồi không?

Bắt đầu từ khi nào đây? Ngón tay Cừ Chiêu gõ trên mặt bàn, hắn nhẩm tính khoảng thời gian.

Loại trừ lúc đó, loại trừ tiếp… Cừ Chiêu dừng gõ tay, hắn biết rồi.

Ngày đó, Tuế Hòa nói dối hắn cô đi siêu thị, về sau cô liền bắt đầu không thích ra ngoài.

Người dân Hải Thành thuần phác, thích náo nhiệt, những bữa tiệc như này, vẫn là lần đầu tiên Tuế Hòa đối mặt với nhiều người nói nhiều đến vậy.

Cừ Chiêu nhíu mày, rốt cuộc ngày đó Tuế Hòa đi đâu? Và rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Trên đường về nhà, bóng đêm bao trùm, Tuế Hòa nắm tay Cừ Chiêu bước đi chầm chậm, đi qua một cây đèn đường, bóng hai người dính vào nhau sẽ ngắn lại, rồi lại kéo dài, lặp đi lặp lại.

Cừ Chiêu: “Tuế Hòa.”

Tuế Hòa biết hôm nay cô biểu hiện khác thường, Cừ Chiêu không có khả năng không phát hiện ra. Cô đáp, đột nhiên nghĩ, nếu Cừ Chiêu thật sự hỏi, cô có thể nói ra được không?

Ngay cả dũng khí nhớ tới sự kiện kia cô cũng không có, bảo cô mở miệng nói, cô sợ mình làm không được.

Nhưng cô càng sợ Cừ Chiêu thất vọng.

“…Không có gì.” Mọi lời nói mắc kẹt trong cổ họng, Cừ Chiêu đổi đề tài, “Mai chúng ta phải dậy sớm một chút, đi ngắm mặt trời mọc.”

“Ồ, được.”

Cừ Chiêu không hỏi, Tuế Hòa không thể nói rõ đây là giải thoát hay mất mác, cô rũ đầu nhìn mũi chân mình, khẽ nói: “Cừ Chiêu, em có một chuyện muốn nói với anh.”

“Đợi đã.”

Cừ Chiêu cắt ngang lời cô, “Chờ đến ngày mai lại nói tiếp.”

“Cừ Chiêu.” Tuế Hòa dừng lại, cô nắm ngón tay Cừ Chiêu thật chặt, “Anh đừng sợ, dù em nói ra, em cũng sẽ không rời đi nữa. Nếu anh muốn ngày mai em nói, vậy cứ để ngày mai đi, anh muốn biết cái gì, em sẽ nói hết cho anh nghe.”

Hóa ra cô biết mọi chuyện, bao gồm cả sự ích kỷ lẫn nỗi sợ hãi của hắn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 61: Quà sinh nhật
Tối hôm qua hai người ngủ sớm, lúc Cừ Chiêu nói lời chúc sinh nhật vui vẻ với Tuế Hòa, cô đã sớm lăn ra ngủ.

Bây giờ là rạng sáng 3 giờ rưỡi, Tuế Hòa bị hôn tỉnh.

Cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo, cô chỉ cảm thấy môi rất ngứa, muốn đẩy ra, thành công chưa đến hai giây, vành tai lại bị ngậm lấy.

Rên khẽ một tiếng, Tuế Hòa nghe thấy bên tai truyền đến “Sinh nhật vui vẻ”.

Ngày hôm sau.

Tuế Hòa híp mắt, trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm, vầng trăng vẫn đang treo trên ngọn cây chậm chạp không đi.

“Mấy giờ rồi?”

Cừ Chiêu chỉnh lại chăn cho cô, “3 giờ rưỡi.”

Tuế Hòa không muốn động đậy, cả người co lại: “Không muốn cử động.”

“Anh bế em đi rửa mặt.”

Tuế Hòa quả thực để Cừ Chiêu bế đi. Quá buồn ngủ, lại còn mệt, mấy tiếng trước vừa lăn lộn ba trận hai hiệp, hiện tại cô hưởng thụ sự chăm sóc cũng là điều hiển nhiên.

Đánh răng rửa mặt một phen, Tuế Hòa dần tỉnh lại, Cừ Chiêu chiếm đoạt đôi môi ngập tràn hương bạc hà của cô, cô mới chịu mở mắt ra.

“Phải mặc nhiều vậy à?”

Cừ Chiêu mặc thêm áo khoác dày vào cho Tuế Hòa, kéo khóa, nói: “Tầm này gió lạnh.”

Ra khỏi cửa, cả dãy phố vắng tanh, không còn một ngọn đèn đường nào bật sáng.

Tuế Hòa ôm chặt cánh tay Cừ Chiêu, “Lạnh thật.”

Gió đêm thổi vào cổ áo cô, không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.

Cừ Chiêu mở balo lấy ra một chiếc áo khoác, phủ thêm cho cô, “Như vậy có đỡ lạnh không?”

Tuế Hòa tặc lưỡi: “Hóa ra đây là công dụng của cái balo này?” Cừ Chiêu từ chối cho ý kiến, “Đề phòng mọi trường hợp.”

Đi đêm có cảm giác đường đi dài hơn ban ngày rất nhiều lần.

Lúc Tuế Hòa và Cừ Chiêu nhìn thấy bờ biển, mặt trời bắt đầu ló rạng.

Tìm được vị trí ngồi ngắm mặt trời lần trước, gió biển thổi tung làn tóc, lại thổi phồng áo khoác, Tuế Hòa tóm mái tóc buộc lại, sau đó nằm trong lồng ngực Cừ Chiêu, nói: “Vẫn là anh ấm nhất.”

Yên tĩnh nghỉ ngơi một hồi lâu.

“Tuế Hòa,” Cừ Chiêu hôn lên tóc cô, “Tại sao trước kia muốn tiếp cận anh?”

Tuế Hòa ngẩn người, cô còn tưởng cô giả bộ rất khá.

Lúc ấy vừa mới trọng sinh, cô vì giữ cái mạng nhỏ, cũng vì trong lòng nảy ra chút đồng tình mới đưa ra lời giúp đỡ Cừ Chiêu. Để không ai hoài nghi, cũng không muốn Cừ Chiêu nghĩ mình là đặc thù, khi đó còn bảo Tuế Tử Đình viện trợ cho vài người nữa.

Đúng vậy, trợ giúp nhiều người như vậy, sẽ luôn có người được nhiều hơn có người được ít hơn.

Chuyện trọng sinh này quá huyền ảo, Tuế Hòa trả lời không đúng trọng tâm: “Em nói không rõ được.”

Có vẻ Cừ Chiêu cũng không muốn truy cứu đáp án thật sự, hắn nhìn mặt biển phẳng lặng, ngữ khí bình tĩnh, “Anh nói thật, trước kia anh nhìn em ngoài giúp đỡ anh còn giúp đỡ nhiều người khác, khi đó anh không cảm thấy không vui vẻ mà chỉ cảm thấy thú vị.”

“Thực ra bây giờ ngẫm lại, lúc ấy đã muốn em là của riêng anh rồi. Tuy rằng ngoài mặt anh không để ý, nhưng cũng là vì anh nhìn ra em đối xử với anh khác bọn họ. Em luôn ở cạnh anh làm mọi chuyện cùng anh, mà những người kia, được viện trợ nhiều năm như vậy, có lẽ ngay cả em trông thế nào họ cũng không biết.”

“Thế nên anh không hề sợ hãi.”

“Chỉ là, có đôi khi anh rất hiếu kì, vì sao anh được hưởng thụ đãi ngộ bất đồng này.”

Cừ Chiêu dừng một chút, dùng lòng bàn tay xoa xoa gương mặt Tuế Hòa bị gió biển thổi lạnh, “Tuế Hòa, vừa rồi em nói em nói không rõ được, anh sẽ coi đó là do số mệnh an bài.”

Tuế Hòa nghe đến đó, nhịn không được bật cười: “Mê tín vậy à?”

“Anh chỉ tìm bừa một cái cớ.”

“Tìm cớ làm gì?”

Cừ Chiêu lại không nói, hắn giữ cằm Tuế Hòa, xoay mặt cô nhìn biển cả, xa xa là dải lụa kim tuyến ánh vàng.

Lần trước ngắm mặt trời lặn, là những tia sáng đi về nơi bóng tối vô biên; lần này ngắm mặt trời mọc, là từ nơi tối tăm vươn tới những tia nắng rực rỡ.

Một nửa địa cầu đi vào giấc ngủ say, nửa địa cầu còn lại hoàn toàn tỉnh giấc.

Tim Tuế Hòa đập bình ổn, cô cảm giác mọi thứ trước mắt như được gột rửa sạch sẽ một lần.

Đúng vậy, cô và Cừ Chiêu vẫn luôn chơi một trò chơi.

Trò anh/ cô truy tôi đuổi.

Nhưng ai truy, ai đuổi, dường như không có đáp án.

Kết cục tốt nhất chính là cả hai bên giơ cờ trắng đầu hàng, cùng đối phương thỏa hiệp.

Tuế Hòa nheo mắt, lòng đỏ quả trứng mang theo vầng hào quang từ từ ngoi lên mặt biển, mang đến ánh sáng, mang đến hy vọng cho vùng đất này, cả bầu trời như sáng rực lên, mặt biển nhấp nhô gợn sóng, dập dờn ánh vàng trong suốt.

“Đẹp quá.”

Vô luận là cảnh mặt trời mọc hay mặt trời lặn, vô luận là tình cảm ái muội hay trong sáng, đều tuyệt đẹp.

Đầu ngón tay chợt lạnh, Tuế Hòa cúi đầu, một chiếc nhẫn kim cương trước mắt khiến cô theo bản năng cong cong ngón tay.

Món quà sinh nhật này còn lóa mắt hơn ánh mặt trời.

Hóa ra chiếc balo này đựng áo khoác chỉ là thủ thuật che mắt, hoá ra đang ở chỗ này chờ cô.

Mặt Cừ Chiêu sát lại gần cô, lúc nói chuyện đôi môi khi đóng khi mở cô có thể cảm nhận rõ.

Nhưng tiếng sóng biển cuồn cuộn quá to, Tuế Hòa cho rằng cô nghe lầm.

“Tuế Hòa, gả cho anh được không?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 62: Em đã nói anh sẽ khóc mà
Trời sáng.

Tuế Hòa cởi áo khoác, Cừ Chiêu gấp gọn lại bỏ vào balo, tiếp tục cầm tay cô.

Bọn họ phải về cuối phố ăn cơm lam. Lần đầu tiên Tuế Hòa ăn cơm lam đã thích, mấy ngày liên tiếp sau đó, bữa sáng nào cô cũng chỉ ăn món này.

Tuế Hòa hít sâu một hơi, cảm khái: “Không khí thật tuyệt.”

Chóp mũi quanh quẩn mùi nước biển, bầu trời trong xanh như một viên kẹo bạc hà khổng lồ, gió thổi lành lạnh, thổi tan những đám mây vừa tụ lại, tiết trời rất đẹp, người bên cạnh cũng rất tuyệt.

Lòng bàn tay bị cộm bởi một vật cứng, hơi lạ, nhưng Cừ Chiêu lại cảm thấy thoải mái.

Tuế Hòa đồng ý hắn.

Dưới sự chứng kiến của mặt trời, cô gật đầu đáp “Vâng”.

“Hôm nay còn có một bất ngờ nữa tặng em.” Cừ Chiêu nói.

Tuế Hòa nhìn hắn, “Còn có?”

“Ừ.”

Từ sáng đến tối, Tuế Hòa vẫn không chờ được cái gọi là bất ngờ.

“Đi tắm đi.” Cừ Chiêu vỗ mông cô. Cô ôm đồ, lòng hiếu kỳ tăng vọt, “Rốt cuộc là điều bất ngờ gì thế?”

Cừ Chiêu vẫn câu nói kia: “Đi tắm đi.”

“Nếu em thấy bất ngờ đó em sẽ khóc không?” Tuế Hòa quyết định hỏi vòng vo, “Em mà khóc thì không thể kẻ mắt.”

“…Có lẽ sẽ.” Tuế Hòa ôm chặt ngực: “Anh như vậy làm em không dám đi tắm.”

Cừ Chiêu cực kỳ kiên nhẫn, “Đi tắm nào.”

Một hồi tắm gội, Tuế Hòa cực nôn nóng, lơ đãng suýt nữa dùng nước lạnh gội đầu.

Lau khô bọt nước trên người, cô dùng tay lau hơi nước trên mặt gương, thấy trong gương là khuôn mặt bị hơi nóng xông đỏ ửng.

Cô đột nhiên ngại đi ra ngoài.

Sáng nay cô đồng ý lời cầu hôn của Cừ Chiêu, suốt một ngày không có cảm giác gì, bây giờ lại cảm thấy ngượng ngùng.

Tuế Hòa rũ mắt vuốt ngón tay trơn nhẵn của mình, vẫn nhớ cảm giác lúc đeo nhẫn, lạnh lẽo lại ấm áp, giống như bị tưới nước đá lên, lại giống như bị đám lửa thiêu cháy.

“Không thể tưởng tượng được.” Cô thì thào.

Búi tóc lại, Tuế Hòa không mặc áo lót, cũng không để ý trên người chỉ mặc váy ngủ, xỏ dép mở cửa phòng tắm.

Ngoài cửa, cả căn phòng rộng tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường. Điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, thổi đi hơi nước đọng lại trên da Tuế Hòa sau khi tắm gội, cô dừng bước, qua ánh đèn yếu ớt, cô chỉ có thể nhìn thấy một đống hộp to hộp nhỏ trải đầy giường, nhưng không thấy Cừ Chiêu ở trong phòng, chẳng biết đã đi đâu.

“Cừ Chiêu?”

“Anh ở đây.”

Bỗng sau lưng nóng lên, Tuế Hòa hoảng hốt, cô sờ ngực, “Làm em sợ muốn chết, sao không bật đèn?”

“Sợ em khóc sưng húp mắt không muốn anh thấy.”

Tuế Hòa trầm mặc, nghi ngờ đi đến mép giường.

“Những thứ đó… Là gì?”

Cả một chiếc giường bị hộp quà phủ kín, không hộp nào giống hộp nào, nhưng trên mỗi chiếc hộp đều có một tấm thiệp.

Cừ Chiêu vẫn ôm cô, hắn thổi khí vào tai cô: “Em nhìn chẳng phải sẽ biết sao.”

Tuế Hòa cầm lên một tấm thiệp cách gần nhất, vật kèm theo là một chiếc túi xách, là nhãn hiệu túi xách cô yêu thích, nhưng lại là kiểu dáng của hai năm trước.

“Tuế Hòa 24 tuổi, sinh nhật vui vẻ.” Cô đọc ra, thanh âm ngày càng nhỏ.

Cừ Chiêu cười cười, giải thích: “Lúc ấy vừa mới tìm được em, không dám đến trước mặt em hỏi ý kiến, biết em thích nhãn hiệu túi xách này nên đã mua cho em một chiếc.”

Tuế Hòa tưởng Cừ Chiêu nói cô sẽ khóc chỉ là nói quá, nhưng nghe mấy lời này lại nhìn những thứ kia, chóp mũi cô thực sự có chút chua xót.

Cô lại lấy hộp ruy băng màu xanh lá bên tay phải, là món quà tuổi 20.

“Được đặt vào cuối kỳ Đại học năm hai, cảm thấy em đeo sẽ rất đẹp.”

Tuế Hòa muốn khóc.

18 tuổi năm ấy, Cừ Chiêu mua một chiếc vòng tay, định làm quà tốt nghiệp tặng cô, kết quả cô lại chúc Cừ Chiêu tiền đồ như gấm, sau đó quyết đoán rời bỏ hắn.

19 tuổi, năm đầu tiên cô và Cừ Chiêu xa cách, Cừ Chiêu mua tặng cô một chiếc đồng hồ kiểu nữ, dây đeo tinh xảo, kim đồng hồ vẫn đang chuyển động.

Quà sinh nhật năm 21 tuổi, là một con thỏ thú bông, mua cho cô con thỏ giống hệt năm đó Cừ Chiêu dùng số tiền làm thêm bị ông chủ lòng dạ hiểm độc cắt xén.

22 tuổi, là một lọ nước hoa, Cừ Chiêu nói lần đầu tiên bọn họ làm tình, hắn ngửi thấy mùi hương này trên người cô.

23 tuổi và 25 tuổi, Cừ Chiêu mua dây chuyền, sợi thứ nhất là hình ổ khóa tinh xảo, sợi sau là hình chìa khóa tinh xảo.

Cừ Chiêu nói: “Mua ổ khóa là lúc không tìm thấy em, mua chìa khóa là sau khi tìm thấy em.”

Hắn thở dài một tiếng: “26 tuổi, Tuế Hòa đáp ứng lời cầu hôn của Cừ Chiêu, cũng không biết rốt cuộc ai là người nhận quà tặng.”

Tuế Hòa khóc không thành tiếng.

Cừ Chiêu xoa mặt cô, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt của cô.

“Em xem, anh đã nói em sẽ khóc mà.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 63: Ông xã
Tuế Hòa bị Cừ Chiêu ôm lên, hai người lùi đến vách tường, cô khóc nhiều đến nỗi đôi mắt đỏ ửng, dưới ánh đèn yếu ớt nhìn cực kỳ đáng thương, biểu tình hơi giống con thỏ đặt trên giường kia.

Cô hít hít mũi, giọng nức nở: “Lần trước anh xé váy của em, em vẫn luôn oán giận. Hôm nay mặc cho anh xé, em chắc chắn sẽ phối hợp.”

Cừ Chiêu hôn chóp mũi hồng hồng của cô, “Hào phóng vậy à?”

Tuế Hòa sụt sịt gật đầu, chủ động mơn chớm đôi môi hắn, không rảnh nói chuyện, trong lòng lại nhịn không được nói: Cừ Chiêu, anh thật sự quá tốt, quá tốt mà…

Tốt đến mức làm cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi trừng phạt bản thân.

Cừ Chiêu vốn không nghe thấy Tuế Hòa khóc, nhưng hết lần này đến lần khác cô khóc lóc làm nũng. Hắn vừa mút môi dưới Tuế Hòa vừa dùng bàn tay nâng bắp đùi cô lên, xuyên qua lớp vải quần lót mỏng manh, hắn sờ đến một mảng ướt át nóng hầm hập.

Cô gái mẫn cảm này, nhất định là được sinh ra vì hắn.

Tuế Hòa nói tối nay mặc cho Cừ Chiêu xé váy. Thế nên Cừ Chiêu sẽ không xé, hắn cũng không cởi ra, cách vải lụa chộp lấy đầu v* hơi nhô lên.

Trong lòng bàn tay mềm mại như bông, đưa cả bầu ngực vào miệng, dường như chỉ cần dùng thêm chút sức nữa thôi, hắn sẽ ăn được nước sữa.

Hông dưới không ngừng cọ cọ hoa huy*t ướt át lầy lội, Tuế Hòa bị đâm có cảm giác hư không, đầu v* vừa tê vừa ngứa, như có con kiến đang bò, cô không chịu được nâng lên một chân ngoắc lấy eo Cừ Chiêu, muốn hắn nhanh chóng cắm vào, không thì quần lót sắp ướt sũng rồi.

Cừ Chiêu bôi nước trong lòng bàn tay lên quy đầu, cúi đầu, kéo ra quần lót ẩm ướt, lại xoa xoa âm đế, nhìn mị thịt mấp máy, mới đẩy thắt lưng đi vào, “Phụt phụt…”

Xuân thủy trong hoa huy*t vừa nhiều lại ấm.

Ôm lấy một chân Tuế Hòa sắp trượt xuống, Cừ Chiêu cười với cô: “Bảo bảo, em cúi đầu nhìn này.”

Dây đai trượt xuống, xuân phong chợt tiết, xương quai xanh loang lổ vết đỏ, hình dáng đầu v* nổi bật trên tấm vải tơ lụa bóng loáng, trước ngực lộ ra càng nhiều theo sự va chạm, đáy lòng Tuế Hòa không muốn cúi đầu, cơ thể lại sớm hành động.

Cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cây trường côn khác xa diện mạo Cừ Chiêu, đẩy ra hai mảnh trai thịt, côn th*t cắm vào, rút ra, mang theo huyệt thịt, lại chen lấn đi vào, luôn có dịch trắng tràn ra, cũng văng d*m thủy ra khắp nơi.

May còn có tường để dựa, có Cừ Chiêu để ôm, nếu không cô đã mềm nhũn thành bùn lầy rồi.

Đường đi co rút lại, nước chảy ra ngày càng nhiều.

Cừ Chiêu đắc ý cười một tiếng, thọc vào rút ra càng dùng sức, lồng ngực đè nặng lên bầu vú đầy đặn của cô, tháo đai lưng trên người cô nghe như xé rách vải.

Tuế Hòa nhịn không được nữa.

Cô muốn cởi váy.

Cừ Chiêu bắt lấy cổ tay cô, nâng lên, nhũ phong cao ngất dồn lại một chỗ, đáy mắt hắn lay động, “Gọi anh.” Tuế Hòa nghe lời nhỏ giọng gọi hắn: “… Cừ Chiêu.”

“Không đúng.” Cô gọi sai, Cừ Chiêu liền hung hăng chọc vào hoa tâm, trực tiếp đưa cô lên đỉnh.

Toàn thân Tuế Hòa như mất hết khí lực, cô thật sự nóng, nửa người dưới không nhịn được co rút, “Cừ Chiêu… Cừ Chiêu…” Cừ Chiêu cắn cô, ngoài miệng lại dịu dàng dỗ dành: “Bà xã, gọi anh.”

Tuế Hòa thật vất vả mới hòa hoãn lại, tầm mắt cô mơ hồ, mật đạo vẫn run rẩy trào nước không ngừng.

Cô ôm Cừ Chiêu, liên tục thở gấp bên tai hắn, vốn dĩ côn th*t đã chậm lại, cô cắn răng thừa nhận hắn ra vào, rồi lại đứt quãng gọi.

“Ông xã…”

Eo Cừ Chiêu run lên, cứ như vậy phụt bắn.

Tuế Hòa nuốt nước miếng: “Xong… Xong rồi?”

Cừ Chiêu đen mặt, côn th*t chưa kịp mềm ra đã vội vàng cắm vào, bị hoa huy*t căng chặt chật hẹp bao lấy ma xát vài cái, lại khôi phục sức sống.

“Em nghĩ sao.”

Tuế Hòa khóc.

Cảm xúc khác với những lần làm tình trước, lần này cô khóc thay tính mạng.

*

Ngày mai phải rời khỏi Hải Thành.

Tuế Hòa ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Cừ Chiêu đặt lại những hộp quà tặng cô vào vali, cô lầm bầm: “Khó trách anh không cho em xem vali của anh.”

Cừ Chiêu nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, “Mặc váy hẳn hoi.”

Nhìn thấy cả quần lót rồi.

Tuế Hòa hậm hực kéo kéo làn váy che lại bắp đùi, cô nâng má nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tới Hải Thành sáu ngày, thời tiết ngày một đẹp hơn, đã thân quen và trò chuyện vui vẻ với hàng xóm láng giềng, giờ sắp phải đi, cô có chút luyến tiếc.

Cừ Chiêu đóng nắp vali, như con giun trong bụng cô, “Không nỡ?”

Tuế Hòa gật đầu.

“Nếu em thích, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây ở.”

Tuế Hòa nằm ngả sang một bên, “Năm nào vào thời gian này chúng ta cũng đến đây nhé.”

Cừ Chiêu bắt đầu thu dọn quần áo của cô, đáp: “Được.”

Trong phòng chỉ còn lại tiếng máy điều hòa hoạt động.

Tuế Hòa sực nhớ, hai hôm trước, cô từng nói, qua ngày sinh nhật, cô sẽ nói cho Cừ Chiêu mọi chuyện hắn muốn biết.

Cô liếm môi, nghiêng mặt nhìn Cừ Chiêu.

Cừ Chiêu sợ cô nói xong sẽ chạy, vậy nên muốn chờ qua ngày sinh nhật cầu hôn mới bằng lòng nghe kết quả.

Sao cô có thể không sợ chứ?

Cô có bệnh.

Cô sợ Cừ Chiêu chán ghét cô.

“Ông xã.”

“Hửm?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 64: Kẻ biến thái
Tuế Hòa từng gặp một kẻ biến thái, là năm cô lên 7 tuổi.

Còn nhớ khi đó, cô mới bắt đầu có ký ức, lúc bị tên biến thái mang đi chưa mất hẳn ý thức, nghĩ chỉ là đến một nơi khác chơi, chơi xong sẽ về nhà.

Mãi đến khi tên biến thái cầm tay cô dẫn cô tới một căn phòng tối, cô mới bắt đầu sợ hãi.

Phòng tối rất thối, trong không khí quanh quẩn mùi nước tiểu. Tuế Hòa được nuông chiều từ bé, đã bao giờ đến những nơi như này?

Cô muốn về nhà.

“Chú ơi, chú dẫn cháu về nhà được không?”

Tên biến thái sờ sờ đầu Tuế Hòa, “Đây chính là nhà cháu.”

Đó là lần đầu tiên Tuế Hòa cảm thấy thì ra nụ cười có thể ghê tởm xấu xí như vậy.

Cô vùng vẫy khỏi tên biến thái, liên tục lùi về phía sau vài bước, hét to: “Không phải ở đây!”

Nói xong tủi thân khóc.

Tuế Hòa xoa xoa đôi mắt, tiếng khóc đứt quãng, dần dần, cô phát hiện trong phòng tối chỉ có tiếng khóc của cô, ngoại trừ âm thanh đó không còn tiếng động nào khác.

Cô hạ tay xuống, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn xung quanh thì thấy cách đó mấy mét người đàn ông đó cởi quần, hình như ông ta đang móc ra thứ gì đó…

Tuế Sơ từng nói không thể nhìn chỗ đó của nam sinh!

Cô theo bản năng dùng tay che đôi mắt, liều mạng thét chói tai: “A!!!”

Tên biến thái lại như nghe thấy thanh âm trời ban, lão ta móc ra vật bẩn thỉu trong đũng quần, bàn tay ngăm đen thô ráp bọc lấy, bắt đầu di động lên xuống, ông ta hưng phấn, hai mắt sáng rực: “Tiếp tục khóc đi! Tiếp tục kêu lên! Khóc to thêm chút nữa! Khóc càng to càng tốt!”

Tuế Hòa càng thét càng hoảng sợ, bên tai truyền đến tiếng thở gấp ngày càng rõ, hai chân cô mềm ra, bùm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

Váy bị dơ.

Tuế Hòa vừa khóc vừa chà lau vết bẩn trên váy lụa, cô không biết mình đang khóc vì bộ váy bị bẩn hay đang khóc vì mình gặp phải kẻ xấu, cô chỉ biết tim cô đập rất nhanh, mồ hôi ướt đẫm, xương cốt như bị xay nhuyễn thành bột phấn, không còn chút sức lực nào.

Sau đó, trước mắt cô tối sầm.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, ngay cả động tác trên tay cũng ngừng lại.

Tuế Hòa không dám quay đầu lại, cô nơm nớp lo sợ ngước mắt nhìn vách tường, chỉ nhìn thấy hình dạng của một cái bóng thật lớn.

Cái bóng của một cây gậy từ cơ thể người đó.

Quái vật sẽ ăn thịt người.

“A!!!” Tuế Hòa ôm đầu, “Ông tránh ra! Ông tránh ra!”

Có khí nóng phả xuống từ trên đỉnh đầu, chóp mũi nồng đậm mùi xạ hương khó chịu, dạ dày sôi sục, Tuế Hòa nôn khan một tiếng, đồng thời cánh cửa của căn phòng tối bị người ở bên ngoài đá văng… Nôn càng nhiều váy càng thêm dơ bẩn.

Tuế Hòa nghe thấy có người gọi tên cô, nhưng cô chưa kịp đáp lại, hai mắt đã nhắm nghiền.

Cơn ác mộng rất nhanh kết thúc.

Từ sau khi Tuế Hòa tỉnh lại ở bệnh viện, suốt nửa tháng, cô chẳng nói chẳng rằng, gặp người khác ngoài Tuế Tử Đình và Tuế Sơ đều thét chói tai.

Nhất là nam giới, cô vừa thấy liền nôn.

Hồi đó Tuế Tử Đình chưa đến 40 tuổi, bởi vì chuyện của Tuế Hòa, sau một đêm tóc bạc đầy đầu.

“Hòa Hòa,” Tuế Tử Đình đút cháo cho Tuế Hòa, “Hôm nay muốn nghe kể chuyện không?”

Đây là vấn đề ngày nào Tuế Tử Đình cũng hỏi, tuy nhiên cả nửa tháng nay, câu trả lời của Tuế Hòa luôn là lắc đầu.

Nhưng hôm nay không phải.

Cô chớp chớp mắt, phút chốc chậm rãi nâng tay, sờ thái dương của Tuế Tử Đình, nơi ấy đã bạc trắng.

Cô cất tiếng gọi: “Bố.”

Đã lâu không nói từ nào, chỉ biết hét to, dây thanh quản bị tổn thương khiến cổ họng của cô như bị gió thu cứa, khản đặc.

Tuế Tử Đình tức khắc cắn chặt quai hàm, ông nuốt ngụm chua xót trào lên cổ họng, đặt cháo xuống, sợ làm cô sợ, khẽ đáp: “Ơi.”

“Bố giống Ông già Noel quá, tóc bạc hết rồi này.”

Hốc mắt Tuế Tử Đình ửng đỏ, nói: “Bố già rồi.”

Giọng Tuế Hòa khàn khàn, cô cười khan, lại bĩu môi, “Nhưng con không muốn bố già.”

Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ già đi của bố.

Từ hôm đó trở đi, Tuế Hòa chậm rãi khôi phục bình thường.

Ngay cả bác sĩ tâm lý lúc đó cũng nói, Tuế Hòa đã ổn định.

Bọn họ không ai nghĩ tới, mọi biểu hiện đều là giả dối…. Một bé gái 7 tuổi làm ra biểu hiện giả dối.

Nửa tháng này, Tuế Hòa cảm thấy mình như trở thành trung tâm của vũ trụ, chẳng sợ cô vô cớ gây rối, người bên cạnh sẽ không bao giờ trách cứ cô.

Ngược lại, bọn họ cực kỳ quý trọng mỗi một phản ứng của cô.

Tất cả mọi người vây quanh cô, tất cả mọi người đối xử với cô cẩn thận từng li từng tí, tất cả mọi người kiên nhẫn dỗ dành cô.

Có lẽ sẽ có người bởi vậy cậy sủng sinh kiêu.

Nhưng Tuế Hòa không thế.

Cô đau lòng hai bên thái dương Tuế Tử Đình mọc đầy tóc bạc, không đến Công ty làm việc chỉ để chăm sóc cô; cũng đau lòng Tuế Sơ, rõ ràng có cả đống bài tập sau mỗi ngày tan học, nhưng luôn chạy đến bệnh viện kể chuyện cười cho cô nghe, chỉ vì sợ cô buồn chán.

Mẹ Tuế Hòa rời đi quá sớm, bên cạnh cô chỉ còn bố và anh trai.

Cô không muốn bởi vì cô mà bố và anh trai phải mỏi mệt phiền muộn.

Thế nên cô đã mang cho mình một chiếc mặt nạ.

Bọn họ hy vọng cô thế nào, cô sẽ như thế đó.

Dù cho có bệnh, cũng phải ngụy trang.

Cô không chỉ phải làm người bình thường, còn phải khỏe mạnh lớn lên, luôn tiến về phía trước.

Phải cho tất cả mọi người công nhận cô.

Người yêu thương cô nhìn thấy cô như vậy, bọn họ sẽ vui vẻ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 65: Đồng loại
Giữ khoảng cách với người khác, nhưng phải để cho người ta cảm thấy cô thân thiện dễ gần.

Đời trước Tuế Hòa diễn không nhuần nhuyễn, đời này có kinh nghiệm, Tuế Hòa làm những việc này rất đỗi thành thục.

Cô được hoan nghênh hơn so với trước kia.

Bệnh tâm lý cũng theo đó nghiêm trọng thêm.

“Cừ Chiêu,” Tuế Hòa chạm vào đôi mắt Cừ Chiêu, “Anh không biết anh đặc biệt thế nào đâu.”

“Trước kia em không thể đứng lâu trong đám đông. Bởi vì anh, em đi công viên giải trí, cũng bởi vì công viên giải trí, em phát hiện em không hề bài xích tiếp xúc với anh.”

Năm ấy lúc đi công viên giải trí, Tuế Hòa có thử cầm tay Cừ Chiêu… Không ngờ thành công, cô không bị nôn.

Tuế Hòa ngạc nhiên cảm thán mình không hề chán ghét chạm vào Cừ Chiêu, cô cực kỳ phấn khích, dù lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi cũng không chịu buông tay. Nếu không phải Cừ Chiêu buông ra trước, có lẽ cô sẽ nắm tay hắn đi chơi hết ngày.

Cô còn tưởng là do cô trọng sinh một lần, thế nên bệnh tâm lý trở nên tốt hơn.

Nhưng không phải.

Chỉ có Cừ Chiêu đặc biệt mà thôi.

Cuộc sống sớm chiều ở cùng Cừ Chiêu, Tuế Hòa chưa từng ôm Cừ Chiêu, bọn họ nắm tay nhau đã là giới hạn lớn nhất, nhưng cũng đủ để cho Tuế Hòa cảm thấy khó tin.

Lần đầu tiên xa cách, là bởi vì hôm tốt nghiệp, cô ôm Cừ Chiêu, không thấy ghê tởm.

Lần đầu tiên gặp lại, là bởi vì trò nói thật hay mạo hiểm, cô lại ôm Cừ Chiêu lần nữa, vẫn không thấy ghê tởm.

Cừ Chiêu không hề thay đổi theo thời gian.

Sau đó…

“Chúng ta làm tình.” Tuế Hòa lộ ra nụ cười dịu dàng quyến luyến.

Cừ Chiêu hôn cô, như đang hôn viên pha lê dễ vỡ, hắn tiếp lời: “Em không nghĩ tới chúng ta có thể phát triển đến một bước kia, thế nên em bỏ chạy.”

Rốt cuộc hắn biết, Tuế Hòa bài xích không phải cả đám người, mà là nam giới trong đám người đó, công viên hải dương là vậy, tên theo dõi cũng là vậy.

Cừ Chiêu nghĩ tiếp, cái gọi là đặc biệt trong miệng Tuế Hòa, có lẽ là lực hấp dẫn đồng loại chăng.

Hai người đều có vấn đề tâm lý, đều đeo mặt nạ để sống, đều mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng hắn sống đeo mặt nạ là vì đùa giỡn người khác, mà Tuế Hòa sống đeo mặt nạ là vì để cho người khác sống không lo nghĩ.

Cừ Chiêu à Cừ Chiêu, mày quả thực hèn mọn, thế mà dựa vào chút tâm lý đen tối chiếm được sự đặc biệt của Tuế Hòa. Hắn âm thầm cười khổ.

“Nói vậy cũng đúng, nhưng không đầy đủ.” Môi Tuế Hòa khô khốc, cô hồn nhiên không biết vẻ mặt Cừ Chiêu thay đổi, “Bởi vì làm tình, em bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề tâm lý của mình, em muốn khắc phục nó.”

“Em nói thẳng với anh trai. Anh ấy đồng ý giúp em giấu giếm, cũng tìm nơi để em điều trị.”

Cừ Chiêu đã hiểu, khó trách sau này Tuế Sơ có ác cảm với hắn như vậy.

“Một năm kia, em vẫn luôn ở trong bệnh viện.” Dường như Tuế Hòa không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, cô nói giản lược, “Em đổi rất nhiều bác sĩ mới chọn được một bác sĩ phù hợp với em. Vị bác sĩ kia quả thực lợi hại, mỗi lần kết thúc đợt trị liệu từ chỗ anh ta, tâm trạng của em sẽ tốt lên rất nhiều.”

“…” Cừ Chiêu không nói chuyện.

Bởi theo hắn quan sát, Tuế Hòa vẫn bài xích những người nên bài xích.

Bệnh tình không hề chuyển biến tốt lên.

“Chỉ là về sau, anh ta bảo em thử tự sống một mình.” Tuế Hòa rụt rè liếc mắt nhìn Cừ Chiêu, “Do em không thể ỷ lại vào anh.”

“Đây là nguyên nhân em không đi tìm anh.” Cừ Chiêu mặt không biểu cảm nói.

Tuế Hòa dừng lại, gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng sau đó chúng ta vẫn gặp lại, thậm chí còn ở bên nhau. Lúc đó em thật sự rất vui, ngỡ rằng mình thực sự khá hơn rồi.”

Sắc mặt Cừ Chiêu kém đi, hắn bạnh cằm, “Vậy nên em lại đi tìm tên bác sĩ kia, kết quả không được như mong muốn nên em lại bắt đầu không chịu ra ngoài.”

“Là bởi vì gặp ác mộng, em lại mơ thấy… Không, là vấn đề của em,” Tuế Hòa nói năng lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, “Chắc chắn là do em có vấn đề…”

Nhìn cô quá suy yếu, Cừ Chiêu hoảng hốt, thu lại tư thế hùng hồn dọa người, hắn ôm Tuế Hòa, thấp giọng dỗ cô: “Không phải. Không phải vấn đề của em.”

Tuế Hòa phục hồi tinh thần, cô túm lấy cổ tay áo Cừ Chiêu, thấp giọng hỏi: “Anh cảm thấy vị bác sĩ kia có vấn đề phải không?”

Cừ Chiêu không trả lời. Coi như cam chịu.

“Chắc không phải bác sĩ có vấn đề,” Tuế Hòa không biết nói sao, vẫn biện hộ thay vị bác sĩ kia, “Có thể là sau khi em gặp được anh, quá ỷ lại vào anh thế nên yếu ớt không chịu nổi.”

Nói nói, mí mắt nặng trĩu, giọng cũng nhỏ dần, Tuế Hòa buồn ngủ.

“Cừ Chiêu, em buồn ngủ quá…”

Đầu óc mộng mị, cô không muốn nói tiếp.

Biết được nguyên nhân, Cừ Chiêu càng khó chịu.

Hắn nằm nghiêng ôm Tuế Hòa ngủ, chỉnh chăn giúp cô.

“Ngủ đi.”

Lần đầu tiên nói ra những việc này, cho dù ý thức của Tuế Hòa mê man cô vẫn không quên cầm tay Cừ Chiêu.

“Anh đừng đi.”

Cừ Chiêu trở tay cầm tay cô, “Không đi.”

————

Hơi sợ Cừ Chiêu sẽ giết bác sĩ tâm lý.

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 66: Không dùng đủ sức
Thời tiết thành phố B không đẹp bằng Hải Thành, mưa dầm dề mấy ngày liên tục.

Bầu không khí âm u, trời mưa rả rích, cả thành phố như được rửa trôi, sạch sẽ nhưng ngột ngạt.

Tuế Hòa tự pha ly trà nóng, cửa sổ trước mặt đọng lại vô số giọt nước. Màn hình di động cạnh người sáng lên, mười giây sau màn hình tối lại.

Không cần nhìn nội dung tin nhắn Tuế Hòa vẫn có thể đoán ra được.

Là thời gian hẹn gặp Lý Y điều trị lần thứ hai đã sắp tới, vào hai ngày sau.

Lý Y chính là bác sĩ tâm lý của Tuế Hòa.

Sau khi nói rõ ràng với Cừ Chiêu, Tuế Hòa đột nhiên không thích đối mặt với việc trị liệu nữa, cô cảm thấy hiện giờ bản thân rất ổn.

Nghĩ như vậy, Tuế Hòa cầm lấy di động, trả lời tin nhắn của Lý Y: Hai ngày tới tôi có việc, không đi được.

Chưa đến một phút sau, di động rung lên.

“Vẫn nên bớt chút thời giờ đến kiểm tra, có lẽ đây là lần cuối cùng.”

Cừ Chiêu hôn lên vành tai Tuế Hòa, hạ thể không ngừng va chạm, nghiêng đầu nhìn cô thất thần, bộ dạng lơ đãng.

“Nghĩ gì thế?”

Dường như Tuế Hòa không nghe thấy, Cừ Chiêu nhíu mày, gập chân cô lại rồi đâm vào thật sâu, hỏi lại: “Nghĩ gì thế?”

Hoa tâm bị chọc, Tuế Hòa rụt bả vai, rên rỉ, trong đầu tức khắc không còn sót lại chút suy nghĩ gì.

Cô trả lời đúng sự thật: “… Đang… nghĩ nên đến bệnh viện một chuyến nữa hay không.”

Ở dưới thân hắn lại nghĩ đến tên bác sĩ nam kia là có ý gì?

Cừ Chiêu ấn bắp đùi Tuế Hòa, hạ người, côn th*t cắm vào vừa mạnh vừa sâu, hắn trầm giọng: “Xem ra anh dùng không đủ sức rồi.”

“A!” Tuế Hòa siết chặt gối ngủ, bụng dưới hóp lại, trên bụng đột nhiên xuất hiện hình dạng quy đầu.

Cừ Chiêu rút ra, ngọn núi nhỏ biến mất; Cừ Chiêu cắm vào, bụng phẳng bỗng gồ lên ngọn núi nhỏ.

Quá sâu.

Tuế Hòa cảm giác hốc mắt ươn ướt, gần đây cô luôn bị Cừ Chiêu thao khóc, cũng không biết dây thần kinh nào bị kích thích mà mỗi lần làm tình đều rơi nước mắt.

“Cừ Chiêu.”

“Sai rồi.” Cừ Chiêu giữ nguyên động tác, nhưng lại cố ý đẩy nhanh tốc độ.

Chỗ giao hợp tràn ra nước sốt dính sợi lông làm một, túi trứng đóng sầm lại, có mấy sợi bị kéo theo, Tuế Hòa không thấy đau, chỉ cảm thấy kích thích.

Cô há miệng thở dốc gọi: “Ông xã…” Vừa nghe liền không chịu nổi, nhưng lại không chịu nổi muốn nghe.

Cừ Chiêu cầm lấy hai mắt cá chân của cô, hoa huy*t chật hẹp chèn ép côn th*t không rời.

Hắn khẽ thở gấp, ra vào càng thêm kịch liệt, lúc Tuế Hòa cao trào mới cùng tước đoạt vũ khí.

“Anh nói em nên đi không?” Tuế Hòa bị dày vò ý thức mê mang, mệt mỏi dựa vào người Cừ Chiêu hỏi.

Cừ Chiêu trầm ngâm một lát, “Đi.”

“Nhưng anh muốn đi cùng em.”

Đêm khuya, Cừ Chiêu mở mắt.

Hắn hơi khát nước.

Rón rén xuống giường, hắn quay đầu lại hôn lên trán Tuế Hòa, ra khỏi phòng, nhưng không rót nước mà đi vào thư phòng.

Hắn mở két sắt.

Lại lấy ra túi tư liệu điều tra kia, Cừ Chiêu chỉ cảm thấy một tờ giấy này nặng ngàn cân.

Nội dung bên trong tờ giấy, là bản báo cáo vắn tắt cái năm Tuế Hòa biến mất. Báo cáo viết không quá khác những gì Tuế Hòa nói, năm đó, cô ở lại trung tâm cố vấn tâm lý, gần như không bước ra khỏi đó.

“Cách xa đám người, kháng cự đám người, ghê tởm đàn ông.”

“Mỗi một ngày đều bị dày vò.”

Hai câu ngắn ngủi, đủ để Cừ Chiêu lòng đau như cắt. Tuế Hòa nói nhẹ như gió thổi, khoảng thời gian khó khăn đó cô trải qua bằng cách nào?

Vì không để Tuế Tử Đình biết bệnh trạng của cô, Tuế Sơ ngoài mặt lừa gạt, bên trong cô phải tự mình gánh chịu nỗi cô độc; cô nói mỗi lần tiếp nhận đợt trị liệu, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn, chỉ sợ là bởi vì có người cùng cô nói chuyện; rõ ràng muốn đến chỗ đông người, lại phải sống một khoảng thời gian không có ai làm bạn…

Khó trách hôm đó Tuế Hòa không muốn nói kĩ quá trình nằm viện.

Đã lâu Cừ Chiêu không hút thuốc lá.

Châm thuốc kẹp giữa hai ngón tay, trong không khí mùi thuốc nồng nặc.

Hắn nhắm mắt, nhức đầu vô cùng.

Tuế Hòa cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý một lần. Hắn nghĩ.

Vài phút sau, dập tắt điếu thuốc, ánh mắt Cừ Chiêu tối đen như mực, lóe lên tia máu.

Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tên Lý Y kia trị liệu cho Tuế Hòa ra sao.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 67: Mẹ nó, tao giết mày
Cừ Chiêu đưa Tuế Hòa đi vào trung tâm tư vấn tâm lý, Tuế Hòa bỗng khẩn trương, cô nắm chặt tay Cừ Chiêu, “Nếu không anh ở trong xe chờ em nhé?”

“Đừng sợ.”

Tuế Hòa thở ra một hơi, cố giữ bình tĩnh, không hiểu sao, trong lòng cô cứ luôn hốt hoảng.

Trước sảnh là một nhân viên làm đây lâu năm, nhận ra Tuế Hòa, thấy cô còn lên tiếng chào, “Tuế tiểu thư, cô tới rồi à.”

“Ừ.”

Sau đó, nữ nhân viên đứng quầy lễ tân nhìn thấy Cừ Chiêu đi bên cạnh Tuế Hòa, lại thấy hai người tay nắm tay, lòng đầy ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ ra mặt, giơ tay chỉ đường đến thang máy mới chậm rãi ngồi xuống.

Cô ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tuế Hòa dẫn người tới.

Tuế Hòa là khách hàng quan trọng, nhân viên làm việc trong trung tâm tư vấn hoặc nhiều hoặc ít đã nghe qua bệnh trạng của cô. Nhìn tình huống này, chẳng lẽ Tuế Hòa đã khỏi hẳn?

Vậy chẳng phải bác sĩ Lý… Cô gái rùng mình một cái.

Thang máy lên đến tầng 5, văn phòng của Lý Y nằm bên tay trái ngã rẽ, Cừ Chiêu định dẫn Tuế Hòa đi vào nhưng bị ngăn lại.

“Tiên sinh, anh không thể đi vào.”

Tuế Hòa biết quy định, dù cho Tuế Sơ tới cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, cô véo eo Cừ Chiêu, “Anh ở đây chờ em, em sẽ nhanh ra ngoài thôi.”

Cô mím mím môi, nhón chân hôn nhẹ lên vành tai hắn, “Không sao đâu.”

Cừ Chiêu dùng tay vuốt mắt, “Ừ, em vào đi, anh ở đây chờ em.”

Tuế Hòa xoay người đi về hướng văn phòng, dáng người cao gầy, cô gõ cửa, sau đó mở ra, đi vào… Như là đi vào trong miệng dã thú tràn đầy máu tươi.

Cừ Chiêu siết chặt nắm tay.

“Bác sĩ Lý.” Tuế Hòa lễ phép mỉm cười.

Lý Y có tướng mạo đứng đắn, đeo kính mắt không gọng, khí chất nho nhã, chỉ là dường như hôm nay hắn ta không vui, mặt mày nhăn lại, mãi đến khi mở miệng mới khôi phục bình thường, “Đến rồi à, ngồi đi.”

Tuế Hòa ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi cảm thấy tình trạng hiện giờ của tôi đã khá lên rất nhiều.”

Lý Y nhướng mày, “Nói rõ xem.”

“Thứ nhất, đợt trước tôi đến Hải Thành, tiếp xúc với những người ở đó không gặp trở ngại.”

“Uống chén nước trước đã,” Lý Y ngắt lời cô, “Nhìn cô khá căng thẳng.”

Dưới tình huống bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Tuế Hòa chuyển thành thế bị động, cô nghe lời nhấp ngụm nước.

“Cô nói tiếp đi.”

“Thứ hai,” Có chút nước làm đôi môi sáng hồng lên, Tuế Hòa xấu hổ cười vén tóc ra sau mang tai, “Tôi đang hẹn hò. Tôi nghĩ, tin tức này rất có sức thuyết phục.”

“Tuế Hòa,” Lý Y hít sâu một hơi, ngữ khí giảm xuống 3°C, “Cô vươn tay ra đi.”

“Cái gì?” Tuế Hòa theo bản năng nắm chặt tay.

Lý Y như thể nghiệm chứng được chuyện khó lường, hắn ta cười, “Cô coi, tôi chỉ mới nói vươn tay ra, tâm lý của cô đã có sự mâu thuẫn.”

Tuế Hòa nhíu mày: “Đây là phản ứng bình thường.”

Lý Y không ngừng theo sát, “Vậy bây giờ cô vươn tay ra đi.”

Tuế Hòa không làm, cô lạnh mặt: “Bác sĩ Lý, hôm nay anh đưa ra yêu cầu có hơi vô lý.”

Những lần điều trị trước, Lý Y rất ít khi dồn ép như vậy. Hắn ta làm ra hành động này như thể ước gì cô có bệnh thật.

Lý Y đứng dậy, vòng qua cái bàn: “Cô đã dẫn người tới đây rồi, cô cho rằng tôi vẫn phải giữ lý trí với cô?”

Tuế Hòa ngửa người ra sau, giây tiếp theo rời khỏi ghế, cô lùi về phía sau vài bước, mặt đầy vẻ đề phòng, “Anh muốn làm gì?”

“Tuế Hòa, nhiều năm trôi qua, cô vẫn giữ thái độ như vậy với tôi.”

Đầu óc bỗng chốc choáng váng, Tuế Hòa lảo đảo hai bước, “Lý…”

Cừ Chiêu mới đợi vài phút, không kiên nhẫn đã hiện rõ giữa đôi lông mày.

Nhìn di động trong tay bỗng rung lên, hắn vừa thấy người gọi đến, thần sắc liền nghiêm trọng.

“Alo.”

“Triệu tiên sinh, theo quan sát mấy ngày gần đây của tôi, dường như Tuế tiểu thư luôn bị người nào đó theo dõi. Ban đầu tôi nghĩ đó là người của Tuế gia phái tới bảo vệ Tuế tiểu thư, nhưng tôi đã tra xét, Tuế gia không hề phái người làm chuyện này.”

Cừ Chiêu đột nhiên nhớ tới, ngày đó Tuế Hòa bị theo dõi, ngoại trừ tên theo dõi Thẩm Oái phái đi, hắn còn bắt gặp một đối tượng khả nghi khác.

Không có khả năng vẫn là Thẩm Oái, cô ta không có dũng khí này.

Hắn nhìn chằm chằm cửa văn phòng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên.”

“Lý Y.”

“F*ck.”

Cừ Chiêu ngay lập tức vứt di động, nhân viên tiếp khách chưa kịp phản ứng lại, hắn đã cất bước nhanh đến cửa văn phòng, vặn chốt cửa, bị khóa!

Chắc chắn không phải Tuế Hòa khóa.

Trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, Cừ Chiêu lui về phía sau vài bước, đang muốn đá cửa thì bị nhân viên tiếp khách ngăn cản.

“Tiên sinh, anh…”

“Cút!”

Cừ Chiêu vung tay, quay người nhấc chân, dùng sức đạp cánh cửa trước mặt!

Ván cửa cứng cáp, hắn lại đá một cái thật mạnh… một lần không đủ, vậy đá đến khi cửa mở mới thôi.

Nhân viên tiếp khách hoảng loạn gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, tay run run, vừa rồi bị quăng ngã, cô ấy còn tưởng mình sẽ chết.

Cô ấy tuyệt đối không dám đi cản người kia nữa.

Hiện tại Cừ Chiêu không nghe bất cứ thứ gì, chỉ cần nghĩ đến không biết Tuế Hòa gặp chuyện gì trong căn phòng này, hắn liền nóng nảy muốn giết người.

Hắn dồn mọi sức lực trên người vào bắp đùi, một phát cuối cùng!

Cửa mở.

Nhìn thấy một màn trong văn phòng, đôi mắt Cừ Chiêu ngay lập tức đỏ lên, hắn vọt thẳng vào…

“Mẹ nó, tao giết mày!”

————

Vẫn nhớ Tuế Hòa từng nhìn thấy một bóng người đi ngang qua trong bệnh viện chứ?

Là Lý Y đó.

Lúc ấy hắn ta đã theo dõi được một thời gian.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 68: Cừ Chiêu là cái thá gì chứ
Lúc Tuế Hòa được chuyển đến chỗ Lý Y là đã từng đổi qua 6 bác sĩ nữ. Mà sáu người này đều nói giống hệt Lý Y… Tuế Hòa quá bài xích người lạ, tâm lý phòng bị rất khó phá vỡ, chạm vào đã khó chứ đừng nói đến trị liệu.

Điều này làm cho Lý Y chưa từng gặp Tuế Hòa đã sinh ra hứng thú mãnh liệt.

Người bệnh càng khó đối phó càng có tính khiêu chiến.

Lý Y nổi danh trong giới tâm lý, vốn dĩ hắn ta là người đầu tiên Tuế Sơ sắp xếp cho Tuế Hòa, nhưng Tuế Hòa từ chối.

Lý do là không muốn bác sĩ nam.

Có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

Vòng đi vòng lại, không phải vẫn tới sao? Lý Y cười khẩy khinh thường, “Mời vào.”

Tuế Hòa thong thả bước vào, sắc mặt hồng nhuận, nụ cười có sức cuốn hút lạ thường, cô hơi cong người, thanh âm êm ái: “Bác sĩ Lý, chào anh.” Ánh mắt Lý Y giấu dưới mắt kính chợt lóe, hắn ta không nghĩ tới Tuế Hòa sẽ lấy tư thái này xuất hiện trước mặt hắn ta. Nếu không phải biết Tuế Hòa có bệnh tâm lý, hắn ta suýt nữa cho rằng cô gái đứng trước mặt là người bình thường.

Thật biết giả bộ.

Tuế Hòa ngồi xuống, nói ra câu nói thứ hai sau khi bước vào đây.

“Bác sĩ Lý, tôi không thể chịu được việc người khác phái chạm vào người, nhưng một tháng trước tôi đã xảy ra quan hệ với một người đàn ông mà không hề cảm thấy ghê tởm, vậy có bình thường không?”

Nghe vậy, Lý Y ngồi thẳng người.

Vẻ mặt thản nhiên lại nói ra lời như vậy… thú vị.

Đây mới chỉ là khởi đầu.

Từ sau khi điều trị, Lý Y luôn duy trì khoảng cách an toàn với Tuế Hòa, bất luận là hỏi chuyện hay tiến hành trị liệu bằng thôi miên, đều chưa từng xảy ra chuyện hắn ta tiếp xúc cơ thể Tuế Hòa.

Không phải hắn ta không nghĩ đến việc này.

Mà là… Cho dù Tuế Hòa đang trong trạng thái thôi miên nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn ta chạm vào.

Mặc dù hắn ta chỉ không cẩn thận đụng vào cánh tay Tuế Hòa, cô vẫn nhạy cảm co người lại.

Khi còn nhỏ trải qua chuyện kia gây ảnh hưởng rất lớn đến cô, cô nhốt chính mình trong một vòng tròn, không cho bất cứ người nào đi vào, cũng không cho bản thân đi ra.

Một lần thì bình thường, nhưng hơn mười lần thử không thành công khiến Lý Y có cảm giác thất bại thảm hại. Hắn ta không cho phép bản thân thất bại, không đi được lối tắt, không tìm cách để Tuế Hòa đi vào đám người nữa mà là nỗ lực tăng thêm độ dày cho chiếc mặt nạ của Tuế Hòa.

Lại mắc thêm sai lầm khác.

Thậm chí còn tạo ra biểu hiện giả dối rằng Tuế Hòa đang có chuyển biến tốt hơn.

Không biết hướng sự việc sẽ đi về đâu, vậy nên Lý Y ngày càng để bụng về Tuế Hòa, dần dà, hắn ta ghen ghét cái tên Cừ Chiêu được nhắc đến trong miệng Tuế Hòa… sự tồn tại của một người đặc biệt.

Một khi cái suy nghĩ này xuất hiện, nó sẽ bạo nộ, chờ đến khi Lý Y phản ứng lại, hắn ta đã bước vào vực sâu.

Lý Y phạm phải tối kỵ của bác sĩ tâm lý, hắn ta yêu bệnh nhân của chính mình.

Xuất phát từ lòng đố kỵ, lúc Tuế Hòa rời đi, hắn ta nói với cô: “Đừng đi tìm Cừ Chiêu, học cách xa cách đối tượng đặc biệt, cô sẽ mở rộng được phạm vi, mà không phải chỉ ỷ lại vào một mình anh ta. Phải biết rằng, tính ỷ lại không có lợi cho người bệnh.”

Lý Y biết Tuế Hòa sẽ nghe lời.

Bởi vì dẫu Cừ Chiêu đặc biệt đến đâu thì cũng chẳng thắng nổi tính cách lạnh lùng của Tuế Hòa.

Tuy nhiên không ai có thể biết trước tương lai.

Dù Tuế Hòa rời khỏi trung tâm nhưng vẫn giữ liên lạc với Lý Y.

Mãi đến một ngày, Tuế Hòa nói cô gặp lại Cừ Chiêu.

Lý Y vốn không để trong lòng, nhưng mọi chuyện dần xấu đi, Tuế Sơ gọi điện thoại cho hắn ta, hỏi hắn ta có phải gần đây Tuế Hòa gặp lại Cừ Chiêu hay không.

Lúc này hắn ta mới hoảng sợ.

Đến cả Tuế Sơ cũng có thể nhìn ra Tuế Hòa thay đổi, cuối cùng hắn ta vẫn xem nhẹ lực ảnh hưởng của Cừ Chiêu đối với Tuế Hòa.

Vì thế Lý Y quyết định dùng phương thức theo dõi để gợi lại nỗi sợ hãi trong lòng Tuế Hòa.

Chỉ là không nghĩ tới, còn có một người khác cũng làm hành động theo dõi giống hắn ta.

Cơ hội tới sớm không bằng tới đúng lúc, Lý Y vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân cho Tuế Hòa tiếp nhận hắn ta, bỗng giữa đường xuất hiện chướng ngại vật… Cừ Chiêu.

Lý Y không dám hành động thiếu suy nghĩ, vội vã bỏ chạy nhưng không tránh được Cừ Chiêu nhìn thấy mặt hắn ta.

Nhưng cũng vào lúc chạm trán, Lý Y liền biết Cừ Chiêu có vấn đề tâm lý.

Tràn ngập mùi nguy hiểm.

Theo dõi không đạt kết quả, ý nghĩ bất chợt nảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng thất bại, Lý Y lại không phiền muộn, bởi hắn ta si mê việc theo dõi Tuế Hòa.

Có một lần hắn ta suýt thì bị phát hiện… Đó là lần Tuế Hòa đi đưa cơm cho Cừ Chiêu.

Sau này, Tuế Hòa ở bên Cừ Chiêu.

Lý Y biết rất nhanh thôi Tuế Hòa sẽ lại tìm hắn ta. Việc hắn ta phải làm, đó là tiếp tục đả kích ý chí của Tuế Hòa, khiến cô nhận ra bản thân sợ đám đông, cũng khiến cô nhận ra tai hại của việc ỷ lại vào Cừ Chiêu.

Vậy mà kết quả lại là, Tuế Hòa không thích ra ngoài nữa, càng ỷ lại Cừ Chiêu hơn.

Đáng giận hơn là, cô dọn đến chỗ Cừ Chiêu ở, hai người còn cùng đi du lịch…

Bao gồm cả chiếc nhẫn trên ngón tay Tuế Hòa.

Trong lòng Lý Y rất rõ, hắn ta không thể tiếp tục đợi.

Nếu thôi miên không đạt hiệu quả vậy hắn ta dùng đến thuốc.

Hắn ta nhất định phải có được Tuế Hòa!

Chỉ khi làm Tuế Hòa thực sự nổi điên, cô mới có thể ôm chặt lấy hắn ta như tấm gỗ nổi.

Đến lúc đó, Cừ Chiêu là cái thá gì chứ?

————

Vẫn không thể viết tiếp nối sự việc ngày hôm qua【 Ôm đầu khóc thét 】

Ta nhìn xem lát nữa có thể viết thêm không, đỡ có người nói ta viết ngắn quá…

Ta muốn chứng minh ta có khả năng viết dài thật là dài!

Còn có, nội dung ở trên chỉ là hư cấu, xin đừng khảo chứng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,915
Điểm cảm xúc
5,656
Điểm
113
Chương 69: Máu
“Mẹ nó, tao giết mày!”

Lý Y run tay, lại cởi lại cái cúc áo vừa rồi… Cừ Chiêu đá cửa gây ra tiếng động quá lớn, hắn ta vừa cởi được mấy cúc áo lại vội vàng cài lại.

Cúc áo đứt ra, bắn lên mắt Lý Y, hắn ta bị đau che lại mắt, chưa kịp tránh đã bị Cừ Chiêu cho một cước đạp ra ngoài!

Sống lưng đụng phải vách tường, đau thấu xương lên tận khớp hàm, Lý Y phun ra ngụm máu, lại liếm kẽ răng, vậy mà thiếu cảnh giác. Hắn ta nhổ nước bọt, muốn đứng dậy nhưng không có sức lực.

Hắn ta cao gầy, suốt ngày ngồi trong văn phòng, thiếu rèn luyện, nếu là ngày thường còn dễ nói, đến lúc này, đột nhiên bị va phải vách tường, xương cốt như bị xay nhuyễn, hắn ta mới nhận ra bản thân tay trói gà không chặt.

Thật sự rất đau.

Cừ Chiêu cài lại cúc áo sơmi cho Tuế Hòa, xác nhận cô không sao, chỉ là hôn mê bất tỉnh mới xoay người đến chỗ Lý Y.

Dùng chân nghiền nát mắt kính, tiếng răng rắc vang lên, Cừ Chiêu lại nhấc chân dùng đế giày bám mảnh thủy tinh ra sức giẫm lên mặt Lý Y.

“A!!!”

Khuôn mặt bị cứa rách, ngũ quan nhăn nhó, lúc này toàn thân Lý Y không chỗ nào không đau, hắn ta muốn dùng tay đẩy chân Cừ Chiêu ra, Cừ Chiêu lại thuận thế giẫm thật mạnh lên mu bàn tay hắn ta!

Lý Y rên lớn, Cừ Chiêu càng thêm sức giẫm lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là mày.”

Ngày đó Cừ Chiêu nhìn thấy người khả nghi trong ngõ nhỏ chính là Lý Y.

“Bàn tay này chạm vào Tuế Hòa?” Cừ Chiêu ngồi xổm xuống, trọng lực nghiêng về trước, hắn hừ lạnh với khuôn mặt máu thịt be bét của Lý Y, “Hay là bàn tay kia?”

Lý Y đau đến mức tròng mắt long sòng sọc, gân xanh dưới da thịt như (1), nổi lên từ cổ lan đến thái dương, hắn ta vẫn muốn giãy giụa thoát khỏi đế giày vững chãi của Cừ Chiêu, Cừ Chiêu bỗng thả lỏng chân.

(1) 虬: chưa rõ lắm từ này, tra Baidu ra nghĩa là con rồng nhỏ không sừng???

Mà tay hắn ta đã sớm đau không còn cảm giác.

Cừ Chiêu từ trên nhìn xuống Lý Y, mặt đầy vẻ thương xót, “Có phải nghĩ được giải thoát rồi không?”

Lý Y há miệng, Cừ Chiêu liền đạp một cước lên bụng hắn ta!

Dưới chân cơ thể cong lên, cực giống con tôm bị luộc chín, Cừ Chiêu không đợi Lý Y hòa hoãn, lại nhấc chân đạp phát nữa!

Chỉ hai lần, Lý Y đã đau tê tái, mà dường như Cừ Chiêu vẫn chưa xong, Cừ Chiêu giữ đầu Lý Y đập mạnh vào tường.

“Rầm rầm rầm ~”

Ba tiếng vang to, người của phòng bảo vệ cuối cùng cũng chạy tới, nhưng bọn họ lại không dám bước lên phía trước.

Người đàn ông máu me đầy mặt trong góc tường kia là bác sĩ Lý sao?

Cừ Chiêu ném Lý Y như ném bao rách, gan bàn tay tê tê, hắn vỗ vỗ bàn tay không có bụi bẩn, lát sau quay đầu lộ ra nụ cười cổ quái với mấy người phòng bảo vệ.

“Đối với tội cưỡng gian chưa thành, kết cục như vậy, có phải quá nhẹ không?”

Không ai dám trả lời.

Cừ Chiêu biết hiện tại Lý Y chỉ còn nửa cái mạng, hắn mà thêm vài phát nữa, chắc chắc Lý Y sẽ phải chào tạm biệt thế giới này.

Nhưng Cừ Chiêu không xử lý Lý Y ngay.

Hắn không sợ ngồi tù. Chẳng qua cứ như vậy buông tha Lý Y thì thật quá hời cho tên cặn bã này rồi.

Ngày sau còn dài.

“Người đi rồi.”

“CMN tôi đương nhiên biết người đi rồi!” Bảo vệ Ất rống lớn với bảo vệ Giáp, anh ta dùng sức xoa ót, “Bây giờ phải làm gì?”

Lúc này cảnh sát chưa tới, người gây họa đã rời đi, bọn họ phải trả lời thế nào?

Bảo vệ Bính nôn nóng nói: “Ai cho các anh thả cậu ta đi?”

“Mẹ nó ai dám cản chứ! Đổi thành anh vừa rồi anh có dám tiến lên không?”

Mọi người tức khắc lặng ngắt như tờ.

Làm việc ở đây, sợ nhất là đắc tội với người có vấn đề tâm lý, chỉ sợ chẳng may không cẩn thận cái mạng liền đi tong.

Vài giây sau, có người yếu ớt mở miệng: “Vậy bác sĩ Lý làm sao bây giờ?”

Bên phía bệnh viện tới rất nhanh, nhưng gương mặt của Lý Y…

Không ai nhẫn tâm nhìn.

“… Đáng đời.” Có người đáp.

Không khí lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Vừa rồi chính tai bọn họ nghe thấy bốn từ cưỡng gian chưa thành.

Đây không phải trừng phạt đúng tội thì là gì?

Cừ Chiêu bế Tuế Hòa ra khỏi trung tâm tư vấn tâm lý, cực kỳ có phong độ, hoàn toàn không có thái độ điên cuồng vừa rồi.

Hắn vốn chẳng sợ có người tìm tới cửa.

Những ưu thế từ thân phận địa vị, chưa đến mười tuổi hắn đã biết chỗ tốt của nó.

Huống chi… Tội danh cưỡng gian chưa thành cũng đủ để Lý Y ăn chút đau khổ.

Mà đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

Tên cặn bã này, dám chạm vào Tuế Hòa, quả thật là không muốn sống nữa. Sắc mặt Cừ Chiêu trầm xuống.

Lúc Tuế Hòa tỉnh lại, Cừ Chiêu vừa mới dừng xe.

Gần như vừa mở mắt, hai cánh tay Tuế Hòa liền nổi đầy da gà, ý thức chưa trở về, năm giác quan tê cứng, cô bỗng dưng hét lên: “Tránh ra!”

Cừ Chiêu phản xạ có điều kiện, cơ thể nhanh hơn trí não, chờ hắn phản ứng lại, hắn đã ôm Tuế Hòa vào lòng.

“Tuế Hòa, là anh.”

————

Trận này một trong những công thần áp chế lớn nhất chính là cúc áo.

Càng ngày càng ngắn… Bởi vì sửa lại cũng không sửa tốt… Sắp kết thúc, về sau sẽ cố gắng viết thêm.

Lại lần nữa cường điệu, chỉ là hư cấu, xin đừng khảo chứng.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top