Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện teen] Hẹn Gặp Lại Nhé, Thanh Xuân!

[Truyện teen] Hẹn Gặp Lại Nhé, Thanh Xuân!

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
59
Điểm cảm xúc
197
Điểm
33

Lời Tựa​

Chiều cuối tuần, Thành Phố Hồ Chí Minh đổ một cơn mưa rào bất chợt. Tôi, trong một phút ngẫu hứng hiếm hoi, quyết định dọn dẹp lại cái gác, nơi mà đã bị phủ 1 lớp bụi bởi sự vô tình lãng quên của tôi.

Đúng lúc ấy, tay tôi chạm phải một chiếc hộp carton bám đầy bụi. Tò mò mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một tấm ảnh kỷ yếu đã ngả màu. Phía dưới là dòng chữ “Tập thể lớp 12A.. – Niên khóa 20xx-20xx”.

Cả một miền ký ức tưởng chừng đã ngủ yên bỗng ùa về, sống động như chỉ mới ngày hôm qua.

Tôi lật mặt sau của tấm ảnh, những dòng chữ viết vội bằng bút bi xanh đỏ chi chít trên đó. “Hẹn gặp lại ở Sài Gòn nhé!”, “Đừng quên tao!”, “Chúc mày đỗ nguyện vọng 1!”…

Tôi ngồi đứng đó cả buổi, nhìn lấy tấm ảnh, và bất giác mỉm cười. Nụ cười của sự hoài niệm, của sự nuối tiếc, và của cả niềm hạnh phúc vì đã từng có một thời thanh xuân rực rỡ đến thế.

Bạn có từng có một thời như vậy không? Một thời áo trắng với những trò đùa ngốc nghếch, những lần giận hờn vu vơ, những rung động đầu đời trong veo và cả những giọt nước mắt trong ngày chia tay. Một thời mà chúng ta dám ước mơ, dám sai lầm, và dám sống hết mình cho từng khoảnh khắc.

Cuốn tiểu thuyết ngắn này được viết ra từ chính buổi chiều hôm ấy, từ chính tấm ảnh kỷ yếu ấy, và từ chính những cảm xúc không thể gọi tên ấy. Nó không phải là một câu chuyện phức tạp, chỉ là một lát cắt nhỏ về những ngày cuối cùng của tuổi học trò, về lớp 12A8 của chúng tôi.

Mời bạn, hãy cùng tôi lật lại từng trang ký ức, để cùng cười, cùng khóc, và cùng sống lại một lần nữa trong giấc mơ mang tên “thanh xuân”.

Số chương dự kiến: 03
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
59
Điểm cảm xúc
197
Điểm
33
Tháng Năm về mang theo cái nắng hanh hao và tiếng ve inh ỏi như một bản giao hưởng bất tận của mùa hạ. Nắng không chỉ len lỏi qua từng kẽ lá, nhuộm vàng cả sân trường, mà dường như còn muốn len vào từng tâm hồn mười tám tuổi của chúng tôi, khuấy động lên những cảm xúc chẳng thể gọi thành tên. Lớp 12A8, cái "ổ kiến lửa" trứ danh của trường THPT Quang Trung, đang sống trong những ngày kỳ lạ nhất. Ban ngày, chúng tôi vùi đầu vào những chồng đề cương dày cộp, không khí đặc quánh mùi giấy mực và sự căng thẳng của kỳ thi sinh tử sắp tới. Nhưng khi tiếng trống tan trường vang lên, cái vỏ bọc nghiêm túc ấy vỡ tan, nhường chỗ cho một khao khát được "bung lụa", được làm một điều gì đó thật điên rồ, như một dấu ấn cuối cùng khắc vào lịch sử của mái trường này.

Và khi nói đến những ý tưởng điên rồ, không ai trong 12A8 có thể qua mặt được Khánh “Lém”. Phan Quốc Khánh, hay còn được cả khối 12 gọi với biệt danh Khánh “Lém”.

Khánh không phải đứa học dốt nhất lớp, cũng chẳng phải đứa cá biệt chuyên đội sổ. Nó học khá, đặc biệt là môn Văn, nhưng năng lượng và trí thông minh của nó dường như được sinh ra để phục vụ cho những âm mưu nghịch ngợm. Nó là linh hồn của mọi cuộc vui, đạo diễn của mọi trò đùa tai quái, và là nỗi khiếp sợ của các giáo sinh thực tập. Biệt danh "Lém" không chỉ vì cái miệng lanh lợi của nó, mà còn vì bộ não của nó chứa đầy những kế hoạch tinh quái mà ngay cả Tôn Ngộ Không cũng phải gọi bằng "sư phụ".

Với Khánh, cuộc sống ở trường học sẽ trở nên vô vị nếu thiếu đi những "tác phẩm" mang đậm dấu ấn cá nhân của nó. Và khi những ngày cuối cùng của đời học sinh đang đếm ngược, Khánh cảm thấy một áp lực sáng tạo còn lớn hơn cả áp lực thi cử. Nó cần một “siêu phẩm” để đời, một kiệt tác để kết lại sự nghiệp quậy phá lẫy lừng của mình.

Phụ tá cho Khánh là Minh “Mọt Sách”. Đừng để cặp kính dày năm đi-ốp và vẻ ngoài thư sinh của nó đánh lừa. Đằng sau dáng vẻ hiền lành ấy là một "nhà khoa học điên", kẻ có thể tính toán quỹ đạo của một viên phấn rơi, hay pha chế một dung dịch "trứng thối" từ những nguyên liệu có sẵn trong nhà.

Còn Tôi, Nam, với khả năng văn chương lai láng, tự phong cho mình chức vụ “sử quan”, có nhiệm vụ cao cả là ghi chép lại những "chiến tích" này, để mai sau còn có cái mà kể cho con cháu.

Buổi chiều hôm ấy, tại "tổng hành dinh" quen thuộc là quán trà đá của bà Sáu trước cổng trường, Khánh Lém đập bàn một cái rầm, tuyên bố một câu xanh rờn:

“Chúng mày ơi! Sắp ra trường rồi, phải làm một quả ‘bom tấn’ để đời chứ!”

Tôi nhấp một ngụm trà đá, uể oải nói:

“Bom tấn gì nữa ông? Lo mà ôn thi đi, rớt tốt nghiệp thì có mà bom nổ trong nhà đấy.”

Minh “Mọt” cũng gật gù, tay vẫn không rời cuốn sổ tay vật lý:

“Tỷ lệ rủi ro cao. Thời điểm này không thích hợp để thực hiện các hoạt động có khả năng dẫn đến việc bị hạ hạnh kiểm.”

Khánh Lém bĩu môi, nhìn chúng tôi với ánh mắt của một nghệ sĩ bị phụ bạc.

“Hai thằng mọt sách chúng mày thì biết gì về nghệ thuật! Đây không phải là một trò nghịch phá thông thường. Đây là một ‘performance art’, một tác phẩm sắp đặt mang tên ‘Gột Rửa Bụi Trần’. Nó sẽ là một thông điệp, một lời nhắc nhở về sự vô thường của vẻ bề ngoài!”

Cái mồm của Khánh có thể biến một trò quậy phá thành một triết lý sâu sắc. Tôi và Minh nhìn nhau, bắt đầu tò mò. “Thông điệp gì? Gửi cho ai?”

Khánh nheo mắt, giọng đầy bí hiểm: “Nạn nhân… à không, ‘đối tượng nghệ thuật’ của chúng ta lần này, chính là Tuấn Anh!!

Cả tôi và Minh đều suýt sặc nước. Nguyễn Tuấn Anh là chàng trai có sự tồn tại như một sự thách thức đối với toàn bộ hệ giá trị của 12A8.

Tuấn Anh là một định nghĩa sống về sự hoàn hảo. Cậu ta đẹp trai theo kiểu thư sinh, học giỏi đều các môn, và luôn là niềm tự hào của cô chủ nhiệm trong các cuộc họp. Nhưng điều khiến cậu ta trở thành cái gai trong mắt Khánh “Lém” chính là sự chỉn chu đến mức phát hờn.

Mỗi sáng, Tuấn Anh bước vào lớp như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Mái tóc được vuốt keo cẩn thận, không một sợi nào dám đi lệch khỏi quỹ đạo đã định. Chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng lì, không một nếp nhăn, trắng đến mức chói mắt dưới ánh đèn neon của lớp học. Quần tây phản lỳ, có thể dùng để cắt bánh mì. Cậu ta đi nhẹ, nói khẽ, cười mỉm, và lúc nào cũng toát ra một thứ hào quang của sự "không thuộc về nơi này". Tuấn Anh giống như một bức tượng sáp hoàn mỹ được ai đó đặt nhầm vào cái lớp học lúc nào cũng như một cái chợ vỡ, nơi cặp sách được quăng quật, bàn ghế chi chít hình vẽ và vỏ hướng dương có thể được tìm thấy ở mọi ngóc ngách.

Cậu ta là "hot boy" của lớp, là chàng trai trong mộng của nhiều cô gái, và cũng là cái gai trong mắt của những đứa luộm thuộm như hội của Khánh Lém. Chọc vào Tuấn Anh cũng giống như vẽ bậy lên một bức tranh sơn dầu đắt tiền, vừa kích thích lại vừa cảm thấy tội lỗi.

“Tại sao lại là Tuấn Anh?” - Tôi hỏi, dù trong lòng đã đoán được phần nào.

“Tại vì nó quá hoàn hảo!” - Khánh nói, giọng đầy cảm thán. “Chúng ta cần phải giúp nó nhận ra rằng, vẻ đẹp đích thực nằm ở tâm hồn, chứ không phải ở mấy lớp keo xịt tóc. Cơn mưa rào của chúng ta sẽ gột rửa đi lớp vỏ bọc phù phiếm đó, giúp nó trở về với bản ngã thuần khiết nhất!”

Minh “Mọt”, sau một hồi đăm chiêu tính toán gì đó trong đầu, bỗng đẩy gọng kính, mắt sáng lên. “Ý tưởng không tồi. Nếu tính toán đúng góc độ, vận tốc rơi và thể tích nước, chúng ta có thể tạo ra một hiệu ứng ‘slow-motion’ rất nghệ thuật khi nước vỡ ra. Về mặt vật lý, đây là một thí nghiệm thú vị về sức căng bề mặt và định luật bảo toàn năng lượng.”

Thế là xong. Nhà triết học và nhà khoa học đã bắt tay. Số phận của Tuấn Anh đã được định đoạt trên bàn trà đá, giữa những tiếng rao và khói bụi của phố phường.

Kế hoạch được vạch ra còn chi tiết hơn cả một bài giải tích phân. Lợi dụng vị trí đắc địa của lớp 12A8 ở tầng ba, ngay phía trên hành lang chính. Một hệ thống gồm hai mươi quả bong bóng nước cỡ lớn sẽ được treo lên trần hành lang. Nhưng không chỉ là nước lã. Minh “Mọt” đề xuất pha thêm một ít màu thực phẩm xanh đỏ tím vàng, để “cơn mưa” thêm phần rực rỡ và “nghệ thuật”. Hệ thống kích hoạt sẽ là một sợi dây cước mỏng, một đầu buộc vào chùm bóng bay, đầu còn lại luồn qua khe cửa sổ vào trong lớp, chỉ chờ một cú giật nhẹ.

Công đoạn chuẩn bị diễn ra trong bí mật và không kém phần gian nan. Việc lén lút mang cả một bịch bóng bay và mấy lọ màu thực phẩm vào lớp mà không bị giám thị phát hiện đã là một kỳ công. Rồi đến màn bơm nước. Chúng tôi phải canh lúc nhà vệ sinh vắng người nhất, thay phiên nhau vào bơm từng quả một, giấu trong cặp rồi lại lén lút mang lên lớp. Mấy đứa con gái trong lớp, đặc biệt là Trang – cô bạn lớp phó có nụ cười tỏa nắng và là “crush” ba năm của tôi – nhìn chúng tôi với ánh mắt vừa lo sợ vừa bất lực.

“Các cậu đừng làm vậy mà,” – Trang khẽ nói với tôi khi thấy tôi đang loay hoay cột mấy quả bóng nước lại với nhau. “Trêu bạn như vậy không vui đâu. Nhất là hôm nay…”

“Hôm nay làm sao?” – Tôi ngơ ngác hỏi.

Trang thở dài: “Hôm nay trường mình chụp ảnh kỷ yếu cho những học sinh xuất sắc để treo trên bảng vàng danh dự. Tuấn Anh có tên trong danh sách đó. Cậu ấy chuẩn bị kỹ lắm.”

Khánh Lém xua tay. “Ôi dào, lớp phó lo xa quá. Bọn tớ chỉ giúp cậu ấy ‘tái hòa nhập cộng đồng’ thôi mà. Vui vẻ một tí trước khi ra trường thôi.”

“Nhưng niềm vui của các cậu lại được xây dựng trên sự khó xử của người khác,” Trang vẫn kiên trì. “Tuấn Anh rất coi trọng buổi chụp hình đó. Các cậu làm vậy khác nào phá hỏng công sức của cậu ấy. Với lại, dùng màu thực phẩm lỡ vào mắt thì sao?”

Lời can ngăn của Trang rất có lý, và nó khiến tôi khựng lại. Tim tôi chùng xuống một nhịp. Trêu đùa ngày thường đã đành, đây lại là phá hỏng một khoảnh khắc quan trọng của người khác. Tôi quay sang nhìn Khánh, định nói gì đó. Nhưng Khánh đã chặn họng tôi trước: “Chính vì thế nên mới phải làm! Để sau này nhìn lại tấm ảnh, nó sẽ nhớ mãi về ‘cơn mưa rào định mệnh’ đã giúp nó có một tấm ảnh ‘để đời’ theo đúng nghĩa đen. Đó là kỷ niệm, hiểu không?”

Khánh trấn an Trang bằng một tràng lý lẽ về “tính nghệ thuật” và “sự vô hại của màu thực phẩm đã được Minh ‘Mọt’ kiểm chứng”, và cuối cùng, Trang đành thở dài bỏ đi, để lại một câu nói lửng lơ: “Tớ mong các cậu sẽ không phải hối hận.”

Lý lẽ của Khánh luôn có một sức thuyết phục kỳ lạ, nó đánh vào cái tâm lý nổi loạn cuối mùa của tuổi 18. Và thế là, một chút do dự trong tôi nhanh chóng bị dập tắt bởi sự phấn khích của một trò đùa lớn.

Giờ G đã điểm. Đó là tiết năm, tiết cuối cùng của buổi sáng. Sau tiết này, Tuấn Anh sẽ xuống phòng truyền thống để chụp ảnh. Cả lớp 12A8 hôm nay không ai có thể tập trung học được. Tim đứa nào đứa nấy đập thình thịch. Cô Hạnh chủ nhiệm đang giảng bài trên bục, thỉnh thoảng lại nheo mắt nhìn xuống đám học trò đang có biểu hiện lạ thường của mình.

“Tín hiệu ‘Đại Bàng’ từ tổ trinh sát hành lang!” - Một đứa ngồi gần cửa sổ thì thầm, tay ra dấu.

Đó là mật mã báo hiệu Tuấn Anh đã ra khỏi lớp nhà vệ sinh ở dãy nhà bên cạnh và đang tiến về phía này. Khánh “Lém” hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt đầu dây cước. Minh “Mọt” thì lẩm bẩm: “Góc tới 45 độ, vận tốc 1.2 m/s, mục tiêu sẽ vào đúng điểm rơi trong 15 giây nữa.”

Tôi ghé mắt qua khe cửa. Dáng hình của Tuấn Anh hiện ra, không lẫn vào đâu được. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, được ủi phẳng lỳ. Mái tóc được tạo kiểu cầu kỳ hơn mọi ngày. Cậu ta đi rất chậm, khoan thai như một vị hoàng tử đang sải bước trong lâu đài của mình, tay còn cầm một chiếc gương nhỏ để thỉnh thoảng lại liếc nhìn, chỉnh lại một sợi tóc bị lệch. Dáng vẻ ấy khiến sự tội lỗi trong tôi vơi đi một nửa, thay vào đó là một cảm giác buồn cười không thể tả.

“Năm… bốn… ba…” – Khánh đếm nhẩm, mắt dán chặt vào mục tiêu.

Cả lớp nín thở. Tiếng kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường kêu “tích tắc” dường như còn to hơn cả tiếng giảng bài của cô Hạnh.

“Hai… một… GIẬT!”

Một tiếng “phựt” nhẹ của sợi dây cước. Những chùm bong bóng nước ngũ sắc lần lượt được giải phóng. Chúng rơi xuống, như những thiên thạch đầy màu sắc đang lao về phía Trái Đất.

Và rồi… “BÙM!!!”

Một tiếng nổ không lớn, nhưng đủ để cả hành lang chấn động. Cả một thác nước bảy sắc cầu vồng đổ ập xuống đầu Tuấn Anh. Cậu ta đứng sững sờ giữa “cơn mưa”, toàn thân ướt sũng. Mái tóc bóng lộn giờ bẹp dí, dính vào trán một cách thảm hại. Chiếc áo sơ mi trắng tinh giờ trở nên trong suốt, loang lổ những vệt màu xanh đỏ như một bức tranh trừu tượng thất bại. Vài giọt nước màu hồng chảy từ tóc xuống, đọng lại trên chóp mũi cậu ta rồi nhỏ giọt xuống đất.

Khoảnh khắc đầu tiên là sự im lặng chết người. Rồi một đứa trong lớp không nhịn được, bật ra một tiếng “phụt”. Thế là đủ để cả lớp vỡ òa trong tiếng cười. Tiếng cười giòn giã, sảng khoái, tiếng cười của sự nổi loạn được thỏa mãn.

Nhưng tiếng cười nhanh chóng tắt ngấm khi chúng tôi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Tuấn Anh. Cậu ta không tức giận, không la hét. Cậu ta chỉ đứng đó, chết lặng, đôi mắt mở to nhìn xuống bộ dạng thảm hại của mình. Rồi cậu ta từ từ đưa tay lên vuốt mặt, một cử chỉ đầy hoang mang và tuyệt vọng. Đôi vai cậu ta bắt đầu run lên. Cậu ta đang khóc. Không phải là tiếng khóc nức nở, mà là những giọt nước mắt im lặng, hòa lẫn với dòng nước màu mè đang chảy ròng ròng trên mặt.

Đúng lúc ấy, cô Hạnh mở cửa lớp bước ra. Cô không cần hỏi, chỉ cần nhìn cảnh tượng trước mắt là đã hiểu tất cả. Ánh mắt cô lướt qua cả đám học trò đang im thin thít, rồi dừng lại trên người Tuấn Anh. Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào chúng tôi, những kẻ chủ mưu. Ánh mắt cô không có sự giận dữ. Chỉ có một nỗi buồn và thất vọng sâu sắc.

“Các em vào lớp hết cho cô,” – giọng cô trầm và lạnh.

Chúng tôi lủi thủi quay vào lớp, không ai dám nhìn ai. Tuấn Anh cũng được một vài bạn nữ dìu vào phòng y tế. Không khí trong lớp 12A8 giờ còn nặng nề hơn cả lúc ôn thi.

Cô Hạnh đứng trên bục giảng, im lặng một lúc lâu. Sự im lặng của cô còn đáng sợ hơn cả ngàn lời mắng nhiếc.

“Cô biết các em sắp ra trường,” – cuối cùng cô cũng lên tiếng. “Các em muốn có những kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng kỷ niệm đáng nhớ không có nghĩa là làm tổn thương người khác, nhất là bạn bè của mình.”

Cô nhìn thẳng vào Khánh, vào Minh, và vào tôi. “Trò đùa sẽ chỉ vui khi tất cả mọi người cùng cười. Khi có một người phải khóc vì trò đùa đó, thì nó không còn là trò đùa nữa. Nó là sự độc ác.”

Câu nói của cô như một gáo nước lạnh dội vào mặt tất cả chúng tôi. “Độc ác”. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến từ đó. Chúng tôi chỉ nghĩ đây là một trò nghịch ngợm vô hại. Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Tuấn Anh, chúng tôi biết cô Hạnh đã đúng.

“Ba năm học chung một lớp, ăn chung một căng tin, học chung một thầy cô. Tình bạn ấy đáng lẽ phải là thứ các em trân trọng nhất. Đừng để đến ngày chia tay, trong lòng lại mang theo sự hối tiếc vì đã đối xử không tốt với nhau. Cô chỉ mong, những ngày tháng cuối cùng này, các em hãy dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất.”

Buổi học hôm đó kết thúc trong sự im lặng nặng nề. Chiều hôm đó, không ai rủ ai, “bộ ba nguyên tử” chúng tôi lại ngồi ở quán trà đá bà Sáu. Không còn không khí hồ hởi, tự mãn. Chỉ có ba thằng con trai ngồi im, nhìn những chiếc lá rơi ngoài đường.

“Tao… sai rồi.” – Khánh “Lém” bất ngờ lên tiếng, giọng nó khàn đi. Lần đầu tiên trong ba năm, tôi thấy nó thừa nhận mình sai.

Tôi và Minh không nói gì, nhưng trong lòng cũng trĩu nặng một nỗi ân hận. Trò đùa của chúng tôi, “siêu phẩm cuối cấp” của chúng tôi, đã thất bại thảm hại.

Tối hôm đó, một cuộc họp lớp khẩn cấp được diễn ra trên nhóm chat. Không còn những icon cười đùa, chỉ có sự im lặng và những lời hối lỗi. Dưới sự khởi xướng của Trang, cả lớp đã cùng nhau viết một lá thư xin lỗi thật dài gửi Tuấn Anh. Mỗi đứa góp một câu, một lời. Khánh Lém là người viết nhiều nhất. Nó không còn dùng những lời lẽ hoa mỹ, chỉ có ba từ “Tao sai rồi” được lặp đi lặp lại.

_________________

Trong buổi sinh hoạt lớp cuối tuần đó, cô Hạnh bước vào. Cả lớp im phăng phắc. Chúng tôi chờ đợi một trận giáo huấn, một bản kiểm điểm, hoặc thậm chí là hình phạt từ ban giám hiệu. Nhưng cô Hạnh chỉ đặt cặp sách xuống bàn và nhìn chúng tôi, một cái nhìn bao dung đến lạ.

“Các em thân mến,” cô bắt đầu, “những ngày qua có lẽ là những ngày rất dài với tất cả chúng ta. Cô biết các em đã nhận ra lỗi của mình. Và cô cũng tin rằng, không ai trong các em thực sự muốn làm tổn thương bạn mình.”

Cô ngừng lại một chút, để lời nói của mình thấm vào không gian.

“Sắp tới, chúng ta sẽ bước vào một chặng đường rất quan trọng. Nhưng trước khi lao vào cuộc chiến cuối cùng đó, cô muốn các em có một cơ hội để nhìn lại, để hàn gắn, và để thực sự trưởng thành.”

Cô hít một hơi thật sâu, rồi thông báo một tin bất ngờ.

“Tuần sau, nhà trường sẽ tổ chức Lễ Trưởng Thành cho toàn thể học sinh khối 12.”

Cả lớp ngơ ngác. Lễ Trưởng Thành? Đó là cái gì? Nó có giống lễ bế giảng không? Sao lại tổ chức vào lúc nước sôi lửa bỏng này?

Như đọc được suy nghĩ của chúng tôi, cô Hạnh mỉm cười hiền hậu, một nụ cười mà chúng tôi ít khi được thấy. “Đúng vậy. Đây không phải là lễ bế giảng. Đây là một buổi lễ để các em chính thức được công nhận là những người lớn. Một buổi lễ để các em nhìn lại chặng đường ba năm đã qua, và quan trọng nhất,” – cô ngừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào từng đứa chúng tôi, từ Khánh Lém, Minh Mọt, tôi, và dừng lại lâu hơn một chút ở Tuấn Anh – “là để các em có cơ hội nói với nhau những lời cần nói, trao cho nhau những cái ôm, để gói ghém lại tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ này, kể cả những kỷ niệm buồn.”

“Sau buổi lễ đó,” cô tiếp tục, giọng đầy tha thiết, “cô mong tất cả các em sẽ gác lại mọi cuộc vui, mọi giận hờn, để cùng nhau nắm tay bước vào giai đoạn ôn thi nước rút cuối cùng. Chúng ta đã cùng nhau đi qua gần ba năm trời với đủ mọi hỉ nộ ái ố. Đừng để những ngày cuối cùng này trôi qua trong sự im lặng và hối tiếc. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một kỷ niệm đẹp trọn vẹn, để sau này, dù đi đâu về đâu, khi nhớ về 12A8, trong lòng các em chỉ còn lại sự ấm áp. Được không, 12A8?”

Lời của cô Hạnh như một dòng nước mát lành tưới vào mảnh đất tâm hồn đang khô cằn vì tội lỗi và sự ngượng ngùng của chúng tôi. Một cơ hội. Một cơ hội để sửa sai, để nói lời xin lỗi một cách chân thành nhất, để làm cho những ngày tháng cuối cùng này trở nên thật ý nghĩa.

Một ai đó bắt đầu vỗ tay. Rồi hai người, ba người. Và rồi cả lớp đứng dậy, vỗ tay vang dội. Giữa những tiếng vỗ tay ấy, một giọng nói vang lên, to và rõ ràng hơn bao giờ hết:

“Dạ được ạ!”

Đó là tiếng của cả lớp đồng thanh. Một tiếng hô chứa đựng cả sự quyết tâm, sự hối lỗi và niềm hy vọng. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi thấy Tuấn Anh ngẩng đầu lên, và trên môi cậu ấy, dường như có một nụ cười rất nhẹ.
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
59
Điểm cảm xúc
197
Điểm
33
Thông báo về Lễ Trưởng Thành của cô Hạnh giống như một cơn mưa rào giữa mùa hạ, không chỉ xua đi không khí oi bức, ngột ngạt đã bao trùm lớp 12A8 suốt mấy ngày qua, mà còn gột rửa cả những cảm giác tội lỗi, ngượng ngùng và xa cách. Nó giống như một chiếc phao cứu sinh được ném xuống đúng lúc, cho những tâm hồn đang chới với một cơ hội để bám víu, để được tha thứ và để hàn gắn. Năng lượng của "ổ kiến lửa" một lần nữa được khơi dậy, nhưng lần này, nó không phải là thứ năng lượng của sự phá phách, nổi loạn, mà là một dòng chảy ấm áp của tinh thần tập thể và của khao khát được cùng nhau tạo nên một kỷ niệm cuối cùng thật đẹp.

Không khí chuẩn bị cho buổi lễ sôi động và khác hẳn mọi khi. Những kế hoạch nghịch ngợm được thay thế bằng những cuộc bàn luận nghiêm túc. Lần đầu tiên trong ba năm học, lớp 12A8 họp lớp mà không có tiếng cãi vã hay trêu chọc nhau. Thay vào đó là sự lắng nghe và đóng góp. Dưới sự điều phối của lớp trưởng và sự cố vấn của cô Hạnh, một kế hoạch chi tiết cho hôm buổi lễ đã được vạch ra.

Các bạn nữ, vốn là những người nhạy cảm và bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi không khí căng thẳng vừa qua, giờ lại là những người tích cực nhất. Họ xôn xao chọn lựa những tà áo dài đẹp nhất, không phải để thi xem ai lộng lẫy hơn, mà là để cả lớp cùng nhau tạo nên một bức tranh thanh xuân đồng đều và rực rỡ. Những cuộc tranh luận về màu sắc, kiểu dáng diễn ra khắp nơi, từ trên lớp đến các nhóm chat, mang lại một sức sống tươi mới cho tập thể.

Các bạn nam, những kẻ đầu têu trong vụ việc vừa rồi, cũng được giao một nhiệm vụ quan trọng: chuẩn bị một tiết mục hợp ca “cây nhà lá vườn”. Ban đầu, ý tưởng này bị phản đối kịch liệt. “Hát hò gì tầm này, lo ôn thi không hết,” một vài đứa càu nhàu. Nhưng rồi, chính Khánh “Lém” lại là người đứng ra nhận trách nhiệm. “Phải làm,” nó tuyên bố chắc nịch. “Đây là cách duy nhất để chúng ta cho cả lớp thấy sự chân thành của mình.”

Và thế là, những buổi tập hát dở khóc dở cười bắt đầu. Phòng học lớp tôi trở thành sân khấu bất đắc dĩ sau mỗi buổi học. Dưới sự chỉ huy của Tuấn Anh, người duy nhất trong đám con trai biết chơi guitar và có kiến thức về nhạc lý, dàn hợp ca "vỡ giọng" của 12A8 bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên. Tiếng hát ban đầu lộn xộn, kẻ cao người thấp, đứa lạc nhịp đứa quên lời. Nhưng không có tiếng chê bai, chỉ có những tràng cười sảng khoái và những cái vỗ vai động viên. Dần dần, những giọng ca rời rạc ấy bắt đầu hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản hợp âm tuy còn vụng về nhưng chứa đựng đầy sự nỗ lực và tình bạn.

Ngay cả Khánh “Lém” cũng nghiêm túc một cách lạ thường. Nó không chỉ tham gia tập hát, mà còn tự nhận trách nhiệm viết kịch bản cho một vở kịch ngắn, tái hiện lại những kỷ niệm đáng nhớ của lớp. Vẫn là những trò nghịch ngợm, những tình huống dở khóc dở cười, nhưng lần này, góc nhìn đã khác. Tiếng cười không nhằm vào một cá nhân nào, mà là tiếng cười nhìn lại sự ngây ngô của chính mình. Phân cảnh cuối cùng của vở kịch là hình ảnh cả lớp cùng nhau cúi đầu xin lỗi một nhân vật tượng trưng cho những người bạn đã bị trêu chọc quá đà. Đó là lời xin lỗi công khai mà Khánh và những người bạn muốn gửi đến Tuấn Anh và cả những người khác.

Buổi sáng diễn ra buổi lễ, sân trường THPT Quang Trung như được khoác lên mình một tấm áo mới. Sân khấu được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi và phông nền màu xanh hy vọng. Chúng tôi, 45 thành viên của 12A8, ngồi bên nhau trong khu vực riêng của lớp, mỗi người một chiếc ghế nhựa, chia làm 2 làn, được xếp dọc ngang ngắn. Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu xuống, nhưng chúng tôi lại cảm thấy ấm áp hơn từ những ngọn nến nhỏ lung linh được đặt trong ly thủy tinh trước mỗi người.

Buổi lễ bắt đầu bằng một đoạn video. Trên màn hình lớn, những hình ảnh của chúng tôi từ ba năm qua lần lượt hiện ra, được lồng trên nền nhạc của bài "Xe Đạp" đầy trong trẻo. Từ những khuôn mặt ngây ngô, bỡ ngỡ trong ngày khai giảng lớp 10, những chuyến đi dã ngoại với những nụ cười hết cỡ, những giờ học căng thẳng với những cái ngáp dài, đến cả những khoảnh khắc quậy phá bị chụp lén.

Ảnh của lớp chúng tôi cuối cùng cũng hiện lên, một bức ảnh Minh "Mọt" ngủ gật với cuốn sách úp trên mặt khiến cả lớp bật cười. Một bức ảnh Trang dịu dàng chăm sóc chậu cây cảnh của lớp khiến vài trái tim xao xuyến. Và rồi, hình ảnh Tuấn Anh bị ướt sũng trong “trận mưa rào định mệnh” hiện lên. Nhưng ngay sau đó, màn hình chuyển cảnh sang bức ảnh cả lớp đang cùng nhau dọn dẹp hành lang, và Tuấn Anh đang mỉm cười nhận lấy chiếc khăn khô từ một bạn nữ. Đoạn video kết thúc bằng hình ảnh các lớp đang đồng thanh hô vang khẩu hiệu của riêng lớp mình, trong đó lớp chúng tôi chọn “12A8 quyết thắng!” trong buổi hội thao cuối cùng.

Sau phần phát biểu của thầy hiệu trưởng, là phần được mong chờ nhất: tiết mục văn nghệ. Các lớp khác lần lượt lên sân khấu. Lớp 12A1 với màn nhảy hiện đại sôi động trên nền nhạc K-Pop. Lớp 12A5 có một bạn nữ hát đơn ca, giọng hát trong trẻo khiến cả sân trường xao xuyến. Mỗi tiết mục đều hay, đều được đầu tư, nhưng chúng tôi chỉ thấp thỏm chờ đợi đến lượt mình.

Cuối cùng, bạn MC cũng gọi tên: “Và bây giờ, xin một tràng pháo tay thật lớn cho tiết mục kịch và hợp ca đến từ tập thể lớp 12A8!”

Tim tôi đập thình thịch. Cả bọn bước lên sân khấu, đứa nào đứa nấy mặt mày căng thẳng. Vở kịch của Khánh tái hiện lại những “phi vụ” kinh điển của lớp, từ việc giấu sổ đầu bài đến việc chế “bom thối” trong giờ Hóa. Cả sân trường cười nghiêng ngả.

Ngay sau đó, Tuấn Anh cầm cây đàn guitar bước ra. Dàn hợp ca nam của 12A8 đứng sau lưng cậu. Tiếng đàn vang lên, và chúng tôi cất tiếng hát bài “Mong ước kỷ niệm xưa”. Giọng hát còn vụng về, nhưng nó chứa đựng tất cả sự hối lỗi, tình bạn và niềm hy vọng của chúng tôi. Khi chúng tôi hát đến đoạn “Thời gian sao đi mau, xin hãy ngừng trôi…”, tôi thấy cô Hạnh ở dưới đang lặng lẽ lau nước mắt.

Sau buổi văn nghệ kết thúc, chúng tôi di chuyển lên lớp, để sinh hoạt lớp buổi cuối cùng. Cô Hạnh bước vào lớp, không cầm theo sổ đầu bài hay giáo án. Cô chỉ mang theo một nụ cười hiền, nhưng trong đôi mắt lại phảng phất một nỗi buồn.

Cô Hạnh mới về chủ nhiệm lớp tôi từ đầu năm lớp 12. Cô nhận một “di sản” là lớp 12A8 nổi tiếng quậy phá nhất khối từ một thầy giáo khác chuyển trường. Ngày đầu tiên cô nhận lớp, chúng tôi đã chào đón cô bằng một thái độ khá dửng dưng. Một năm cuối cấp, thay đổi giáo viên chủ nhiệm, ai cũng nghĩ đó là một điều phiền phức. Nhưng cô Hạnh đã làm chúng tôi thay đổi suy nghĩ.

“Vậy là, một năm học nữa lại sắp kết thúc,” – cô bắt đầu, giọng ấm áp. “Khi cô nhận chủ nhiệm lớp mình vào đầu năm, thú thật là cô đã rất lo lắng. Các thầy cô khác đã ‘cảnh báo’ cô rất nhiều về sự ‘bá đạo’ của 12A8.”

Cả lớp cười ồ lên. Vài đứa còn tự hào vỗ ngực.

Cô Hạnh cũng cười theo: “Một năm không phải là ba năm. Cô không được may mắn chứng kiến các em từ những ngày còn là học sinh lớp 10 bỡ ngỡ. Cô chỉ có một năm ngắn ngủi để đồng hành cùng các em trong giai đoạn quan trọng nhất. Nhưng đối với cô, một năm ấy còn đáng giá hơn cả mười năm.”

Giọng cô bắt đầu chùng xuống. “Trong một năm qua, các em đã cho cô đủ mọi cung bậc cảm xúc. Vui có, buồn có, tự hào có, và cả những phen tức đến ‘tăng xông’ cũng có.” – Ánh mắt cô liếc nhẹ về phía Khánh Lém, rồi lại nhìn sang tôi. – “Như cái vụ ‘mưa rào’ tuần trước chẳng hạn. Lúc đó cô đã rất giận. Nhưng sau cơn giận, cô lại thấy mừng. Cô mừng vì thấy các em biết mình sai, biết hối lỗi, và biết cách xin lỗi bạn mình. Đó là bài học về sự trưởng thành mà không sách vở nào có thể dạy được.”

Cả lớp im phăng phắc. Chúng tôi không ngờ cô lại nhắc đến chuyện đó theo một cách như vậy. Lời nói của cô không phải là sự trách móc, mà là sự bao dung.

“Cô không dạy các em được lâu,” – giọng cô nghẹn lại, “nhưng cô mong rằng, những gì cô trò mình đã có với nhau trong năm học cuối cấp này sẽ là một kỷ niệm đẹp. Hãy nhớ rằng, 12A8 là một gia đình. Sau này dù cuộc sống có đưa đẩy mỗi đứa một nơi, hãy luôn nhớ về nhau, giúp đỡ nhau, và hãy sống sao cho xứng đáng với sự tử tế.”

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má những bạn nữ. Tôi nhìn quanh, thấy cả những thằng con trai vốn khô khan nhất cũng đang cúi gằm mặt, vành mắt đỏ hoe. Tiếng nói của cô Hạnh, bài học cuối cùng của cô, chắc chắn sẽ theo chúng tôi đi suốt cuộc đời.

Giọng cô nghẹn ngào: “Bây giờ, là thời gian dành cho các em. Ba năm qua, có lẽ có những lời cảm ơn chưa được nói, những lời xin lỗi còn ngập ngừng, những tình cảm còn giấu kín. Hôm nay, đừng để sự hối tiếc theo các em vào phòng thi. Hãy đến bên những người bạn của mình, nói với họ những điều các em chưa dám nói. Hãy trao cho nhau những cái ôm thật chặt để cảm nhận hơi ấm của tình bạn. Và hãy viết vào những trang lưu bút này, những lời chân thành nhất từ trái tim. Để sau này, khi đọc lại, các em sẽ mỉm cười vì đã có một thời thanh xuân trọn vẹn đến thế.”

_____

Viết lưu bút cho nhau trở thành một cách để chúng tôi nói lời xin lỗi mà không cần phải cất lời, để bày tỏ sự trân quý mà ngày thường chúng tôi hay che giấu sau những trò trêu chọc. Những trang giấy trắng giờ đây trở thành nơi trú ngụ an toàn cho mọi tâm tư.

Cuốn sổ của tôi bắt đầu được lấp đầy bởi những nét chữ khác nhau. Có những dòng ngắn gọn, hài hước đúng chất 12A8: “Gửi Nam, ‘kẻ huỷ diệt văn học’! Sau này giàu đừng quên anh em nhá. P/S: Trận mưa rào vừa rồi ghi vào sử sách nhớ tô đậm chiến công của tao!”. Đó là chữ của Khánh Lém, vẫn ngang tàng và tếu táo như mọi khi, nhưng ở cuối trang, nó lại viết thêm một dòng nhỏ xíu: “Xin lỗi vụ Tuấn Anh nhé. Tao biết mày cũng áy náy.” Đọc xong dòng đó, tôi thấy sống mũi mình cay cay.

Rồi đến nét chữ lý trí và ngay ngắn của Minh “Mọt”: “Gửi cậu, người đồng đội trong nhiều ‘phi vụ’. Phân tích về mặt tâm lý học, hành động của chúng ta đã vượt qua ranh giới của một trò đùa và gây ra tổn thương không đáng có. Đây là một bài học thực tiễn quý báu. Chúc cậu thành công trên con đường đã chọn. Hy vọng tương lai chúng ta sẽ cùng thực hiện những ‘dự án’ mang tính xây dựng hơn.” Đúng là Minh, ngay cả lời xin lỗi cũng phải khoa học như vậy.

Và rồi, tôi nhận được lưu bút từ Tuấn Anh. Tôi đã rất hồi hộp khi mở ra. Cậu ta sẽ viết gì? Sẽ trách móc, hay sẽ mỉa mai? Nhưng không, trang giấy trắng chỉ có một dòng chữ ngay ngắn: “Gửi Nam. Cảm ơn vì đã là một phần của 12A8. Chúc cậu thi tốt.” Ngắn gọn, lịch sự, và có một chút xa cách. Nhưng chính sự không trách móc ấy lại khiến tôi cảm thấy day dứt hơn. Tôi đã viết một lời xin lỗi thật dài vào sổ của cậu ấy, kể lại mọi chuyện từ góc nhìn của một thằng con trai nghịch ngợm nhưng không hề có ác ý. Tôi hy vọng cậu ấy hiểu.

Những cuốn sổ cứ thế chuyền đi, chở theo những lời chúc, những bí mật, những lời hẹn hò và cả những lời xin lỗi thầm lặng. Tôi đã đọc được biết bao câu chuyện. Chuyện con Hà lớp phó lao động thầm thích thằng Huy lớp trưởng đội cờ đỏ. Chuyện con bé My “bốn mắt” mơ ước trở thành một nhà thiết kế thời trang dù bố mẹ bắt thi vào kinh tế. Mỗi trang lưu bút là một thế giới thu nhỏ, đa cảm và sâu sắc. Tập thể 12A8 ồn ào của tôi, hóa ra lại là một tập hợp của những tâm hồn đầy mơ mộng và nhạy cảm.

Nhưng có hai cuốn sổ dường như đang cố tình lẩn tránh nhau. Cuốn sổ của tôi đã đi gần hết một vòng lớp, nhưng vẫn chưa một lần dừng lại trên bàn của Trang. Và dĩ nhiên, cuốn sổ bìa màu xanh da trời với những hình vẽ hoa bồ công anh của cô ấy cũng chưa bao giờ đến tay tôi. Chúng tôi như hai hành tinh cứ xoay trên quỹ đạo của riêng mình trong vũ trụ lớp học, thỉnh thoảng lướt qua nhau, ánh mắt chạm phải rồi lại vội vàng lảng đi. Sự ngượng ngùng sau trò đùa tai hại dường như đã dựng lên một bức tường vô hình còn cao hơn cả sự bối rối vốn có giữa chúng tôi.

Tôi ngồi giữa sân trường, tay cầm cây bút, nhìn đăm đăm vào trang giấy trắng mà tôi để dành cho Trang. Viết gì bây giờ? Viết về nụ cười của cậu ấy? Về mái tóc dài luôn thoảng hương mà khiến tôi lưu luyến đến lạ? Hay viết về bí mật mà chỉ riêng tôi và có lẽ là cả cậu ấy biết?

Trí nhớ của tôi đột ngột quay ngược về một buổi chiều cách đây vài tháng. Đó là một tiết Lịch sử buồn tẻ. Thầy giáo giảng bài đều đều như ru ngủ, còn ngoài kia, nắng thì gay gắt, tiếng ve kêu đến não nùng. Cả lớp đa phần đã chìm vào trạng thái “tiền hôn mê”. Tôi cũng không ngoại lệ. Mắt tôi dán vào bóng lưng của Trang ngồi ở bàn trên, cách tôi hai dãy. Mái tóc dài của cô ấy được buộc hờ, vài sợi tơ mềm mại vương trên chiếc cổ trắng ngần. Ánh nắng chiếu vào làm nó óng lên một màu nâu nhẹ.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong một phút lơ đãng và mơ mộng, tôi cầm cây bút bi lên, không phải để viết bài, mà để vẽ. Tôi xòe lòng bàn tay trái của mình ra, một khung vẽ bất đắc dĩ. Bằng những nét run run, tôi nắn nót vẽ một hình trái tim nhỏ xíu. Nó không hoàn hảo, hơi méo mó một chút. Rồi bên trong, tôi cẩn thận viết hai chữ cái: N và Tr. Hai chữ cái lồng vào nhau, đơn sơ và ngây ngô như chính thứ tình cảm tôi đang cất giấu. Tôi ngắm nhìn “tác phẩm” của mình, bất giác mỉm cười một mình. Đó là bí mật của riêng tôi, một bí mật an toàn và ngọt ngào nằm gọn trong lòng bàn tay.

Nhưng cuộc đời luôn đầy những bất ngờ không thể lường trước. Đúng lúc ấy, thầy giáo đột ngột nói lớn: “Các tổ trưởng thu bài kiểm tra 15 phút hôm trước nộp lại cho thầy!”

Cả lớp giật mình, nhốn nháo hẳn lên. Bị gọi tên bất ngờ, Trang, với tư cách là tổ trưởng, luống cuống đứng dậy quay xuống thu bài. Trong lúc di chuyển giữa hai dãy bàn vốn đã chật chội, cô ấy vô tình vấp nhẹ. Theo phản xạ, Trang đưa tay ra vịn vào cạnh bàn tôi để giữ thăng bằng. Và cũng theo phản xạ, tôi vội vàng úp lòng bàn tay trái của mình xuống mặt bàn, cố che đi “bí mật” kia. Nhưng đã quá muộn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chỉ một giây thôi, tôi thấy ánh mắt của Trang đã lướt qua lòng bàn tay tôi.

Cô ấy khựng lại, chỉ trong một tích tắc. Đôi mắt to tròn mở lớn hơn một chút. Tôi thấy hai gò má trắng hồng của cô ấy thoáng ửng lên. Rồi rất nhanh, Trang lấy lại vẻ bình tĩnh, không nói một lời nào, thu vội quyển bài của tôi rồi quay đi. Tim tôi lúc đó đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ấy thấy rồi. Chắc chắn là cô ấy đã thấy rồi. Nhưng tại sao cô ấy lại không có phản ứng gì? Không trêu chọc, không hỏi han, cứ im lặng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Sự im lặng đó còn làm tôi bối rối hơn cả ngàn câu hỏi. Kể từ ngày hôm đó, giữa chúng tôi có thêm một thứ vô hình nữa. Một sự ngượng ngùng không thể giải thích. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp ánh mắt cô ấy nhìn tôi, một ánh mắt rất lạ, vừa tò mò lại vừa như né tránh. Và tôi, mỗi khi đối diện với cô ấy, lại bất giác nắm chặt bàn tay trái của mình lại.

Trở về với thực tại, tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình. Vết mực ngày ấy đã phai từ lâu, nhưng cảm giác về nó thì vẫn còn vẹn nguyên. Làm sao tôi có thể viết vào lưu bút của Trang bây-giờ? Thú nhận ư? “Chào Trang, tớ là thằng ngốc đã vẽ tên hai đứa mình trong lòng bàn tay đây.” Hay giả vờ như không có gì? “Chúc Trang thi tốt và thành công nhé.” Cả hai lựa chọn đều có vẻ không ổn.

Buổi sinh hoạt kết thúc. Tiếng trống trường cuối cùng của ngày học vang lên, từng tiếng một, chậm rãi và nặng nề như đang giã từ. Không ai nói với ai câu nào, chúng tôi lặng lẽ thu dọn sách vở. Nhưng không ai muốn về. Mọi người cứ nấn ná, đứng ở góc này, góc kia của lớp học. Chụp với nhau vài tấm ảnh, viết vội vài dòng lưu bút còn dang dở. Cái không khí bịn rịn ấy đặc quánh lại, khiến người ta khó thở.

Giữa sự im lặng đó, một cuốn sổ màu xanh da trời nhẹ nhàng được đặt lên bàn tôi. Là sổ của Trang. Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt cô ấy. Cô ấy cũng đang chìa tay ra chờ đợi. Tôi luống cuống đưa cuốn sổ của mình cho cô ấy. Tay chúng tôi vô tình chạm nhẹ vào nhau. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, xua đi mọi ngượng ngùng.

Tôi ngồi đó, lật từng trang trong cuốn sổ của Trang. Nét chữ cô ấy nghiêng nghiêng, mềm mại. Tôi đọc những lời chúc, những vần thơ bạn bè viết cho cô ấy. Và rồi, tôi dừng lại ở trang cuối cùng, trang để trắng dành cho tôi. Tôi phải viết gì đây?

Tôi nhìn xuống lòng bàn tay trái của mình, nơi từng có một bí mật nhỏ. Rồi tôi ngước lên nhìn Trang. Cô ấy cũng đang cặm cụi viết vào sổ của tôi. Thỉnh thoảng, cô ấy lại ngẩng lên, khẽ cắn môi suy nghĩ, một thói quen thật đáng yêu.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đặt bút xuống. Tôi quyết định sẽ không viết những lời sáo rỗng. Tôi sẽ kể cho cô ấy nghe một câu chuyện. Câu chuyện về một chàng trai ngốc nghếch, đã dùng lòng bàn tay mình làm trang giấy để viết lên một bí mật, và rồi cứ sống trong thấp thỏm, day dứt vì sợ người con gái ấy đã biết mà vẫn giả vờ không biết.

Tôi không biết Trang sẽ phản ứng thế nào khi đọc được những dòng này. Nhưng tôi biết, nếu bây giờ không nói ra, có lẽ tôi sẽ phải hối tiếc mãi mãi. Trang lưu bút này, có lẽ là cơ hội cuối cùng và duy nhất. Tôi cẩn thận viết từng chữ, nắn nót như cái cách tôi đã vẽ hình trái tim ngày ấy. Bàn tay tôi hơi run, nhưng trái tim tôi lại bình yên một cách lạ lùng. Bởi vì cuối cùng, tôi cũng đã đủ can đảm để đối diện với bí mật của chính mình.
 
Top