Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Hey! Em trai đẹp cách vách! - Trang Sơ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Hey! Em trai đẹp cách vách! - Trang Sơ
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hoàng Dũng để cậu nằm trong còn mình nằm ngoài, vì hắn biết tên này khi ngủ sẽ lăn rất lợi hại. Không khéo lăn luôn xuống nền.

"Anh còn tưởng mày định hấp diêm anh á...." - Ngọc Hưng úp mặt vào tường, nhỏ nhẹ thỏ thẻ.

Nghe cậu nói thế, bạn nhỏ Dũng mới nghĩ lại hành động của mình vừa rồi. Quả thật mang hơi hướng ép buộc.

"Thần kinh." - Nói xong, hắn buông eo Ngọc Hưng ra, quay phắt đi, đưa lưng đối với lưng cậu.

Ngọc Hưng quay mặt lại nhìn tấm lưng của em trai đẹp, không ngại nói tiếp.

"Nếu chú em mà là gay. Anh chắc chắn sẽ là dạng bá đạo mặt than thụ!"

Hắn nghĩ sẽ nhét bông tai để khỏi nghe cậu lảm nhảm.

"Này này. Mai đi xin việc với anh không?"

"Việc gì?" - Hoàng Dũng mặt quay lại nói chuyện với Ngọc Hưng.

"Kiểu đi bưng bề đồ thôi. Hay làm pha chế ở mấy quán trà sữa í."

Hai người đang nói chuyện thì cún nhỏ từ ổ của nó leo tót lên giường, cứ phải chen giữa hai người mới chịu.

"Gấu!" - Cún nhỏ kêu một tiếng thật khảnh.

Cả cậu và hắn cùng vươn tay ra ôm cún thì hai bàn tay vừa vặn đặt lên nhau. Ngọc Hưng tay chạm lông cún còn tay hắn thì áp lên tay cậu.

Nhỏ tuổi hơn nhưng con nhà nòi có khung xương lớn nên tay Hoàng Dũng dễ dàng bao phủ cả bàn tay mảnh mảnh thon dài của cậu. Đụng vào mới biết tay của Ngọc Hưng rất ấm trong khi tay hắn lúc nào cũng lạnh.

"Gru gru~" - Cún nhỏ kêu một tiếng thật mềm mại, có lẽ nó thấy thoải mái hơn.

Không biết em đẹp trai đang nghĩ cái gì mà còn chưa rút tay về, thế là Ngọc Hưng chủ động rời bàn tay mình ra. Vừa nhích tay được một chút thì bị nắm chặt lấy, theo đó hại cậu hết hồn một phát.

Hoàng Dũng cứ ngẩn ngơ mà miết lấy bàn tay ấm này. Ngón tay cậu thon dài nhưng vẫn có chút thô, rõ ràng là tay của con trai nhưng da vẫn mìn mịn nhẵn nhụi như con gái vậy.

Trong khi đó em cún cứ ngọ nguậy cọ cọ má cậu, chốc chốc lại ư ử. Thấy thế, cậu nắm ngược lại tay hắn, áp tay hắn lên lưng em cún, dịu dàng đưa tay hắn vuốt ve lông cho nó.

"Trông nó có vẻ khó chịu thì phải, chắc nó nhớ mẹ nó đó."

Ngọc Hưng thu tay về. Cậu mở điện thoại thấy giờ mới có chín rưỡi, quá sớm để cho cậu có thể ngủ được.

"Anh bật điện nhé, ngồi nghịch tí chứ giờ mày ép anh cũng chả ngủ được."

Đèn bật lên, thấy rõ hắn đang nằm nghiên ôm cún nhỏ trong lòng. Mà giờ mới để ý kĩ bộ phận sinh dục của con cún.

"Nó là con cái thì phải? Vậy phải đặt tên khác thôi." - Cậu ngồi cạnh hắn, vươn tay nựng cún.

"Đàn ông tên Trang còn được, sao nó lại không thể tên Hưng?"

"Anh nghĩ rùi, anh hong thích, hong thích, đổi tên đi."

"Con gái, nếu con thích tên Hưng, đặt tay lên tay bố."

Hắn ngồi dậy đối mặt với cậu, tay hắn chìa ra, cún nhỏ ngoan ngoãn đặt bàn chân nhỏ xinh lên bàn tay hắn. Điều đó khiến hắn nhếch môi cười rất chiến thắng. Ngược lại khiến cậu giận phừng phừng.

"Phi!! Con gái!! Nghe bố! Rụt tay lại!! Con không thể trùng tên với bố được!!"

Cả hai người này làm cún nhỏ bối rối hết sức, tay nó run run muốn rụt mà cũng không muốn rụt. Thấy hai baba lại trừng nhau tóe lửa rồi, cún nhỏ chỉ biết tru lên vài tiếng khổ sở.

"Con ngoan con ngoan." - Ngọc Hưng âu yếm thơm lên đầu cún nhỏ.

Hắn thấy thế mà cứ dị dị thế nào ý. Cứ như kiểu mình với anh ta cộng thêm con cún này là một gia đình vậy.

Oops!

Nựng một lúc thì cún nhỏ thiu thiu nhắm mắt ngủ ngon lành mất tiêu.

"Mà nếu mày đi làm với anh thì con cún này ai trông?"

"Chịu."

"...."

Đặt lại cún nhỏ vào ổ của nó, Ngọc Hưng đi xuống nhà tắm rửa tay xong quay lại đã không thấy em đẹp trai đâu cả.

Cửa mở, chắc nó đi ra ngoài.

Chân vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Vũ Tuấn túm áo của em đẹp trai rồi.

Vội vàng chạy tới giữ tay Vũ Tuấn lại, Ngọc Hưng gắt lên.

"Anh đang làm cái gì đấy???"

"Con mẹ nó! Đây là bạn trai mới của em đúng không?" - Vũ Tuấn nổi xúc động muốn đánh người.

"Không phải! Anh bỏ tay ra rồi tôi với anh nói chuyện."

Từ lúc bị gọi ra rồi bị túm cổ, Hoàng Dũng hoàn toàn không động tay chân phát nào. Đợi đến khi Vũ Tuấn buông áo mình ra, hắn mới đấm một cú khiến Vũ Tuấn lùi ra mấy bước.

"Óc đất." - Hoàng Dũng lạnh lùng nói như vậy.

Ngọc Hưng muốn hỏi hắn có bị sao không thì hắn gạt phăng tay cậu ra, thong dong quay trở về phòng, khép cửa lại.

Tay của cậu giơ lên vô định ở không trung, ngập ngừng định thu lại thì bị Vũ Tuấn nắm lấy cổ tay kéo đi.

"Theo anh."

Ngoái lại nhìn phòng Hoàng Dũng đã tắt đèn, Ngọc Hưng mới ngồi vào trong xế hộp của Vũ Tuấn.

"Em trai anh đâu?"

"À, nó muốn xem chỗ này có gì hot nên anh bảo thằng Nam dẫn nó đi lượn rồi."

Lúc này tâm trạng cậu đã dịu hơn, ngồi cạnh hắn một lúc thì cảm giác quen thuộc năm xưa ùa về.

"Năm qua anh làm gì?"

"Hôm mình chia tay, bố gọi anh về nhà rồi tống anh qua Mexico với ông bạn ổng."

"Ở đó tận một năm luôn?"

"Ờ. Cơ mà không chán đâu, nhờ đấy mà anh quen được mấy ông trùm hoạt động ngầm ngầu vãi."

Vũ Tuấn bật lên một bản nhạc rồi ngân nga hát theo.

"Anh còn nhớ, em nói nếu chỉ cần mình thương nhau.

Dù giông có đến, thì cũng sẽ tắt trước hiên nhà.

Yêu thật đấy, anh giá như chỉ cần mình thương nhau.

Thì cho anh trở lại lúc ấy, lúc còn yêu, anh sẽ yêu nhiều hơn nữa."*

Ngọc Hưng lặng thinh ngồi nghe, không biết từ khi nào hai mắt đã lệ nhòa. Dụi dụi mắt, cậu bảo.

"Bày đặt. Lúc em bảo anh nghe anh không nghe."

Thấy giọng Ngọc Hưng cuối cùng cũng thả lỏng không còn cứng ngắc nữa, Vũ Tuấn xen chút vui mừng mà phản bác.

"Thì lúc đấy đang yên ấm hạnh phắc anh đi nghe thể loại nhạc này làm giề??"

Cậu ngoảnh mặt đi, lặng lẽ ngắm nhìn đường phố từ kính xe.

Bất chợt điện thoại của cậu rung lên vì có tin nhắn đến.

Trên messenger đặt biệt hiệu dài ngoằng ngoẵng, còn ở danh bạ điện thoại, Ngọc Hưng chỉ đặt cho thằng Nam vỏn vẹn ba chữ [Nam Gâu Gâu].

Nam Gâu Gâu: Chết tao rồi!! Tao nghĩ tao cong rồi!! Cíu taoo!!

Hưng Hua Hua: Sủa xem mày đang ở đâu.

Nam Gâu Gâu: Cái bar Cắc Cùm Cum.

"Anh vòng ra bar Cắc Cùm Cum đi, chó Nam cầu cứu."

"Người của nó đâu? Để anh gọi mấy thằng ra chiến."

"Má!! Không phải đánh nhau!! Anh cứ đi ra đó đi."

Về phần Hoàng Dũng, hắn nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Cơ mà cún nhỏ lần nữa bị tỉnh, nó lại cun cút leo lên giường cuộn mình dụi dụi trong lòng hắn.

Vuốt vuốt lông cún, Hoàng Dũng nhắm mắt suy nghĩ.

"Hưng Hưng Hưng."

Cún con nghe thế là vẫy đuôi kêu lên.

"Gâu gâu!!"

"Hưng Hưng Hưng."

"Gâu gâu gấu!"

_________ ______________

*Đây là bài Chỉ cần mình thương nhau - Andiez
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Vào đến nơi đã thấy thằng Nam ôm đầu bối rồi thu mình một góc.

"Em tao đâu?"

"Ở phòng vip."

Thằng Nam vừa dứt câu thì Vũ Tuấn đã xông tới túm cổ lôi dậy.

"Đừng gây loạn, anh đi tìm Ngọc đi." - Ngọc Hưng nhảy vào can.

Vũ Tuấn gật đầu, rút điện thoại ra gọi cho em trai, vừa chạy đi tìm vừa gọi.

Thằng Nam bị buông ra thì loạng choạng suýt ngã, may mà có Ngọc Hưng đỡ lấy dìu ra ghế ngồi.

Gọi một ly nước lạnh, tạt vào mặt thằng nhỏ.

"Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì kể bố nghe."

"Tao... đm. Tao nghĩ, tao nghĩ em Ngọc là DJ mày ạ."

"WTF?"

"Em ấy remix nhịp tim tao... ĐM... Nhịp tim tao loạn hết cả lên r--"

Lần này là xô nước đá, tạt cho bạn nhỏ Nam tê tái cả tâm hồn.

"ĐM TAO ĐANG RẤT TỈNH MÀ!" - Thằng Nam rống lên đầy uất hận.

Trong khi cậu với thằng Nam giằng co chó mèo thì Vũ Tuấn đã tìm ra em trai của mình.

Nghe tin em mình vào phòng vip của cái Bar này thì Vũ Tuấn tức gần chết. Ai chả biết cái phòng này là dành cho cái nhóm ăn chơi hít shisha đập đá.

Chỉ sợ thằng bé sẽ bị đám không ra gì bắt nạt rủ rê.

Gọi không nghe máy càng khiến Vũ Tuấn tức hơn, Vũ Tuấn cay cú lôi cổ nhân viên đến, bắt mở cửa.

Đang muốn gào tên em trai thì thấy nó đang ngồi như ông hoàng trên ghế sa lông trải lụa nhung đắt tiền, hai chân đan chéo đặt lên bàn thùy tinh. Miệng thì liếng thoắng một hồi.

Đứng xung quanh nó lại là mấy thằng ăn chơi hổ báo cáo chồn.

"Thề chứ cái boot này của Louis Vuitton đéo bao giờ có chuyện hai mươi củ." - Bạn nhỏ Ngọc nhíu mày chỉ vào đôi boot của đứa tóc đỏ.

Xong, dùng ngón trỏ xách cái túi trên bàn lên, khinh khỉnh phán.

"Fake lòi. Túi Hermes này năm ngoái anh mày mua 200 củ, cần đem ra đây check hộ không?"

Một cháu nhỏ khác đến lượt là hăng hái đi đến nhờ tư vấn.

"Ờ, cái này hàng auth cơ mà mày phối vào trông tởm vl. Đây, đổi sang cái khăn họa tiết caro của Burberry hợp hơn."

Vũ Tuấn âm thầm khép cửa lại, cảm thấy mình lo bò trắng răng rồi.

Tay đút túi quần, đi xuống thì thấy thằng Nam đỏ bừng mặt ấp úng nói chuyện với Ngọc Hưng, còn Ngọc Hưng thì trưng ra vẻ mặt "Đừng đùa tao, tao không tin".

Không lẽ...

Không lẽ bẵng đi một năm thôi, mà thằng bạn mình đã cưa cẩm Ngọc Hưng rồi?

Lén lút đi đến gần hơn thì nghe thấy Ngọc Hưng bảo.

"Mày đừng có dại mà để ông Tuấn biết, không thì nát."

"Tao... Nhưng mà cứ giữ kín thế này, tao thấy bí bách lắm..."

Tim của Vũ Tuấn đập thình thịch không dám tin vào tai mình.

Rồi tia hi vọng vụt sáng khi nghe cậu nói.

"Buông bỏ sớm đi, tao thấy không có tương lai đâu."

Nhưng, nhưng!!

Thằng Nam lại nói.

"Không!! Đây là lần đầu tiên tao có rung động mà!! Tao không buông!!"

Cả hai người khiến Vũ Tuấn hoang mang hết sức. Hắn còn yêu cậu thật đấy, nếu như cậu có bạn trai mới, hắn sẽ đập thằng bạn trai đó một trận nhừ như cháo rồi tha. Nhưng, lần này lại là thằng bạn thân của mình, cái thằng mà Vũ Tuấn tin tưởng nhất!

Nắm đấm của Vũ Tuấn rắn lại cứng như thép. Xong, hắn nhắm mắt hít vào thở ra một hơi lấy bình tĩnh.

Vũ Tuấn đi đến ngồi cạnh hai cháu Nam Hưng.

Quả đúng như dự đoán, thằng Nam thấy hắn thì chột dạ không dám nhìn thẳng.

"Nam. Tao nghe thấy hết rồi."

Ngọc Hưng lầm nhầm mặc niệm cho chó Nam. Cậu tự nhủ đây không phải chuyện của mình, đang muốn tìm chỗ trú thì bị thằng Nam kéo lại.

"Tuấn, nếu mày nghe rồi thì tao cũng không muốn giấu mày nữa."

Bạn nhỏ Hưng bị bắt ép ngồi giữa hai thằng mặt gấu, trông rất thốn.

Cậu chắc chắn việc này không liên quan đến cậu!

"Tao không nghĩ là..." - Vũ Tuấn run run bả vai.

"Chính tao cũng không nghĩ là..." - Hoàng Nam run run bả vai.

"Còn tui hong liên quan mà..." - Ngọc Hưng bức xúc run run bả vai theo.

Những người xung quanh bị hắn đuổi sạch, vậy là cả một khu chỉ có ba con người ngồi đàm chuyện.

"Tao không muốn vì chuyện này mà làm mất tình anh em." - Vũ Tuấn đan hai bàn tay lại, nghiêm túc nói.

Ngọc Hưng ngồi giữa nghĩ "Chỉ là thằng Nam thích em trai hắn, mà hắn đã muốn cắt đứt tình nghĩa anh em keo sơn?? Căng vãi!!".

"Nghiêm trọng đến vậy?" - Hoàng Nam hỏi lại.

Vũ Tuấn gật đầu, bảo:"Tao nhờ mày thay tao giúp đỡ em ấy(Hưng) trong lúc tao vắng(khoảng thời gian 1 năm sau chia tay). Vậy mà mày!!!".

Thằng Nam lại tưởng Vũ Tuấn đang nói đến chuyện nhờ đưa Ngọc đi chơi trong lúc hắn nói chuyện với Ngọc Hưng.

Vậy là Vũ Tuấn chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra tình cảm thầm kín mà Hoàng Nam dành cho em trai hắn.

"Tao... xin lỗi..." - Hoàng Nam hít một hơi, hai mắt đỏ ngàu ân hận nói.

Bạn Hưng ngồi ở giữa vẫn cứ mông lung. Không hề hay biết mình đang bị kéo vào cuộc nói chuyện này.

"Lương Ngọc Hưng." - Vũ Tuấn bất thình lình gọi tên cậu.

"Có!" - Giật mình nhớ đến ông thầy giáo dục quốc phòng cấp 3, Ngọc Hưng hô lên.

"Em trả lời tôi, chuyện này, em quyết như nào?"

Quyết như nào là như nào.

Cậu có liên quan đâu??

"E hèm. Em thấy, đã yêu thì đâu ai có thể làm chủ được lí chí. Nếu thằng Nam đã... Đấy. Thì anh cứ cho nó cơ hội này đi."

Rồi cậu giật mình khi thấy Vũ Tuấn cắn môi dưới đến bật máu.

WTF??

Cậu với cháu Nam không hề hay biết Vũ Tuấn đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt. Chính Vũ Tuấn không ngờ sẽ có ngày hôm nay, người mình yêu cùng bạn thân lại có quan hệ này.

Vó này quá đau!

Nhưng có thể làm gì đâu.

"Được." - Vũ Tuấn thả một câu như vậy rồi mang nét mặt đau thương bước đi.

Chỉ chờ có thế, thằng Nam hú hét ăn mừng như đúng rồi càng làm Vũ Tuấn cay nghẹt mũi.

"Tao đi tỏ tình với Ngọc đây! Bọn mày chờ tin tao!"

"....."

Đến lúc thằng Nam chạy mất tiêu rồi thì Vũ Tuấn mới định thần lại.

"Hóa ra là nó thích em trai anh à?" - Câu hỏi muộn màng được đưa ra.

Ngọc Hưng hồn nhiên gật đầu khẳng định. Cậu vừa gật đầu xong thì bị Vũ Tuấn ôm chầm lấy.

"Anh tưởng nó với em... Đù mẹ, may quá."

"Điên. Phải để nó yêu chắc em giết nó rồi!!"

Khẽ đẩy hắn ra, cậu bảo cậu buồn ngủ lắm rồi nên cậu muốn đi về.

Vũ Tuấn nhắn tin cảnh báo cho em trai rồi đưa Ngọc Hưng về. Đi được nửa đường thì cậu đã ngủ say trên xe rồi.

Đến nơi, định hỏi chiều khóa phòng thì nhớ ra chính Vũ Tuấn đã phá mất khóa phòng cậu rồi còn đâu.

Cứ như vậy mà bế cậu từ trên xe xuống bước vào phòng. Vũ Tuấn dịu dàng hết mực, vừa đi vừa đặt cái hôn lên trán Ngọc Hưng.

Vì Vũ Tuấn biết đang có ánh mắt nhìn hai người.

Ngọc Hưng ngủ say không biết trời cao đất dày mặc cho Hoàng Dũng nhìn theo không nói lên lời.

Hắn không biết tại sao mình lại ra ngồi ngoài cửa làm gì để rồi thấy cảnh tượng như vậy.

Khó khăn hít một hơi sâu, Hoàng Dũng một mình đi ra khỏi xóm trọ, lang thang trong đêm thâu.

______________________________________
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên Ngọc Hưng làm là đạp Vũ Tuấn cút ra khỏi phòng.

"Anh thề anh chưa làm gì em cả!!"

Ném đôi giày lẫn chiều khóa xe của Vũ Tuấn ra theo, Ngọc Hưng quát.

"Anh mà dám "làm gì" thì bây giờ đã không còn tồn tại trên cõi đời này rồi!"

Hồ Vũ Tuấn muốn phân trần thêm thì nhận được điện thoại của em trai, mặt tái mét, tức tốc rời đi.

Còn cậu tranh thủ thay quần áo, chuẩn bị sách vở để đi học. Đi ra đến cửa, vặn vẹo eo một hồi thì thấy rất kì quái.

"Gâu gâu gâu!!! Gâuuu!!"

Tiếng cún nhỏ của phòng bên cạnh vang lên inh ỏi khiến cậu không khỏi tò mò ngó sang.

Đúng rồi, tầm giờ này là em đẹp trai đi bộ về lâu rồi mà, thế quái nào bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

Mà, cửa khóa trong, chắc vẫn trong phòng.

Kì lạ, kì lạ. Hơn nữa thấy cửa sổ còn khép không kĩ, thế là Ngọc Hưng vội cậy cậy mở ra.

Hiện ra trước mắt cậu là gương mặt của em đẹp trai. Gương mặt này nổi bần bật với cái mũi cao thẳng tắp, thẳng hơn cả giới tính của cậu.

Cơ mà, hình như nó không được ổn cho lắm. Mi tâm của nó nhăn lại, trên trán đẫm mồ hôi. Trời nóng thế mà nó lại co ro quấn chăn.

"Này này!! Mày bị sao thế!!! Này!! Có nghe thấy anh nói gì khônggggg?"

Giường của phòng cậu kê xa cửa sổ để ngủ nướng cho sướng, còn giường của Hoàng Dũng lại kê đối diện cửa sổ.

Chậc, rất không hợp phong thủy, để khi nào cậu nhắc nhở nó sau.

Thế là cậu lách tay qua thanh chắn cửa sổ, cố gắng chạm đến vai em đẹp trai mà lay lay.

Cuối cùng đáp lại cậu là cái giọng điệu lạnh lùng của ẻm.

"Đừng gây ồn."

"Mày có bệnh rồi đấy, xem xem thuốc thang như nào. Đừng nằm ủ bệnh ở đấy!!"

Nó cứ im lặng càng làm cậu hối thúc.

"Mở cửa nhanh!!"

"Đi đi."

"Nhanh lên không anh mày phá cửa đấy!!"

Kèm theo tiếng gào của cậu là tiếng kêu oăng oẳng của cún nhỏ. Cả hai cứ thế mà tra tấn lỗ tai hắn.

Mãi sau em đẹp trai mới lật đật dậy mở cửa. Chỉ chờ thế là cậu xông vào đưa tay áp lên vầng trán nóng bừng của hắn.

"Bị sao đấy?"

Trông hắn mệt mỏi chẳng buồn nói, cứ lừ đừ quay trở lại giường nằm.

Tay cậu vẫn áp trên trán nó, khi lòng bàn tay mình nóng quá cậu sẽ đổi sang úp mu bàn tay lên. Chốc chốc lại nghe được tiếng khịt khịt mũi của nó.

Nhìn biểu hiện của em trai đẹp, bác sĩ tự do - tự do làm bác sĩ Lương Ngọc Hưng chuẩn đoán.

"Mày bị cảm lạnh rồi."

Lúc này hắn mới gạt tay cậu ra, xong, vội che miệng ho hụ hụ vài tiếng, giọng trở nên khan khản.

"Đi học đi."

Ngọc Hưng đặt cặp xuống, xắn cao tay áo sơ mi lên.

"Bùng một ca cũng chả chết được, hơn nữa anh hết động lực đi học rồi."

Nhân tiện cậu cũng chưa ăn sáng, thế là dùng chỗ gạo nếp ở phòng mình đi nấu cháo cho cả hai cùng ăn. À, còn cho cả cún nhỏ ăn nữa.

Cún nhỏ dường như cũng biết chủ nhân của nó bị bệnh nên nó chỉ thiu thiu thu mình lại nằm cạnh Hoàng Dũng.

Đầu óc của hắn bây giờ nặng như đá đè, cơ thể cứ nóng rồi lại lạnh, cảm giác rất khó chịu.

Hắn mê man thấy bóng hình Ngọc Hưng lúc ẩn lúc hiện tháo vát nấu ăn. Rồi hắn nghĩ chắc tối qua đi lang thang bên ngoài nên mới bị cảm lạnh thế này.

Hồi còn ở nhà, hắn cũng hay đi lung tung vào ban đêm để giải tỏa, cũng có bị cảm lạnh. Nhưng đều là hắn tự gồng lên vượt qua, bố mẹ bận bịu, người mang danh "bạn gái" thì tối ngày bám lấy bạn thân của mình.

Đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên. Lại từ chính cái tên nhoi nhoi đáng ghét này.

Hoàng Dũng mê man khép mi lại rơi vào giấc ngủ.

Để đến khi mùi cháo xộc vào mũi rồi má bị chó liếm thì hắn mới tỉnh.

"Dậy dậy, anh nấu xong rồi."

Đưa em trai đẹp tô to màu hồng, em cún tô nhỏ hơn màu trắng rồi cậu múc cháo cho vào bát hai đứa.

"Hai đứa ăn trước đi, anh đi học."

Cậu vừa ngồi dậy thì hắn nói.

"Ăn đi. Muộn rồi đi làm gì."

Hắn nói vậy làm cho Ngọc Hưng quay lại cong khóe môi mà cười.

"Cảm động rồi đúng hem? Hahaha!! Chú em thấy đỡ ghét anh rồi phải hemmmm??"

Xong, cún nhỏ ăn ở trong ổ còn hắn với cậu ngồi khoanh chân trên giường ăn. Hoàng Dũng ăn hết thì Ngọc Hưng lại chủ động múc đầy bát cho hắn.

Cả hai người cứ im lặng ăn, chỉ có cậu thi thoảng lại để ý xem sắc mặt hắn như nào. Nhưng trước sau vẫn là bộ mặt lạnh như tiền âm phủ.

Ăn xong cậu đi rửa bát, lúc quay ra đã thấy em trai đẹp trùm chăn lăn ra ngủ tiếp rồi.

"Nghỉ ngơi rồi uống chỗ thuốc anh để trên bàn nhé. Anh đi xin việc tiếppp!!"

Cho đến khi cửa phòng khép lại, giọt nước mắt của Hoàng Dũng mới lăn dài thấm lên gối. Giây phút này hắn thật sự bị làm cho cảm động.

Có lẽ vì cơn cảm lạnh này khiến hắn suy nhược cơ thể nên mới dễ lay động tinh thần đến thế.

Ngẫm lại những giây phút vừa rồi, hắn thấy lòng ấm lên nhưng bất chợt xô vào óc hắn là hình ảnh đêm qua. Lòng hắn lại nguội lạnh.

Chết tiệt.

_____________ _________

Lúc Ngọc Hưng về đã là buổi trưa, cậu đã xin được việc lại còn tiện thể mua được củ gừng về pha trà cho em đẹp trai uống.

Về đến nơi, cậu sang phòng em đẹp trai luôn. Nhìn thuốc trên bàn đã uống hết nhưng cậu vẫn không hết lo lắng mà đi đến cúi đầu áp trán mình lên trán ẻm, thấy ẻm đỡ hơn nhiều rồi.

"Ngoan thế mới tốt nha."

Cún nhỏ tưởng bố Hưng khen mình, thế là vẫy đuôi rối rít kêu trời trêu đất.

Ngọc Hưng bế cún lên, bịt luôn cả mõm nó, đem nó đi ra ngoài.

"Suỵt!! Trật tự!!"

Cậu quyết định mua mì tôm ăn cho nhanh để lát đi học, chứ chỗ cháo còn lại chỉ đủ hâm nóng lên cho mỗi hắn ăn thôi.

Bế cún đi đến đâu là đến đấy ai cũng trầm trồ ngắm.

"Phốc sóc đẹp thế, cho chị ơm tí!!"

"Chị nữa!!"

Cún nhỏ thế mà rất khó tính. Ngoại trừ hắn với cậu ra(trai đẹp) thì ai nó cũng không cho động. Kết quả là mấy chị bán hàng không có cơ hội động đến một sợi lông của nó.

Ơm cún trở về thì đã thấy ở cửa có em trai đẹp bày ra dáng đứng bến tre chờ mình. Cả cậu và cún nhỏ rạng rỡ kêu lên.

"Yolo!!"

"Gâu gâu!!"

Hoàng Dũng hiếm hoi nhoẻn miệng cười.

Nụ cười khuynh đảo thiên hạ là đây, đù mẹ, thiết nghĩ nếu cứ ốm là ẻm sẽ cười thì cậu cũng dám trù ẻm ốm cả đời.

Đi đến trả lại cún cho em đẹp trai, thì ẻm bất thình lình ngả người dụi đầu lên hõm vai cậu.

"Mệt." - Hoàng Dũng mệt nhoài nói.

"Mệt thì nằm trong mà nghỉ. Ra đây đứng chờ anh để làm màu à!!"

"Ừm." - Xong, hắn dụi dụi đầu lần nữa rồi vòng tay ôm lấy eo cậu.

Không nghĩ lúc nó bệnh tật thì não cũng hỏng theo khiến tính tình dịu dàng hẳn.

Ngọc Hưng học xong ca chiều thì về nhà xem xem em đẹp trai khỏi hẳn chưa.

Vừa bước vào phòng ẻm thì có tiếng gọi.

"Hưng."

Vũ Tuấn gọi cậu. Ngọc Hưng đi ra thì Vũ Tuấn nói khẽ.

"Thằng Nam vào viện rồi."

Tin này khiến cậu hốt hoảng vô cùng, chạy vào trong phòng lấy ví, vội vàng khóa cửa lại rồi đi theo Vũ Tuấn.

Lại một lần nữa, Hoàng Dũng tận mắt nhìn thấy hai người bên nhau.

Rằng, hắn đã mua thịt bò để trả công cho tên ngu ngốc kia hôm nay chăm sóc mình.... Chỉ chờ cậu đến ăn vậy mà...

Hắn nổi xúc động muốn ném tan đĩa thịt bò trên bàn.

Hoàng Dũng buột miệng buông ra lời khiếm nhã "Mẹ nó!".

_________________ __________

Sơ: Từ đợt chương 5 hình như 10 12k bắt đầu viết tiếp đến giờ được 20k hic:< iu mọi người <3
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Ngọc Hưng với Vũ Tuấn vừa vào phòng bệnh đã thấy thằng Nam băng bó khắp người. Ngồi bên cạnh giường bệnh là em trai Vũ Tuấn.

"Sao bọn mày biết?" - Thằng Nam bất ngờ nói.

Ngọc Hưng quay sang nhìn Vũ Tuấn thì Vũ Tuấn nhìn em trai mình.

"Ngọc nhắn tin cho tao."

Thằng Nam định nói gì đó rồi lại nuốt xuống, xuề xòa nói.

"Tao ngã xe thôi, có gì đâu." - Xong, quay sang nói với em trai Vũ Tuấn - "Anh đã bảo là không cần báo cho chúng nó."

Đi đến không thương tiếng gõ cái đầu quấn băng của thằng Nam, Vũ Tuấn trách lại.

"Ơ đ*t mẹ phải đợi mày xuống lỗ mới cho bọn tao biết à?"

Ngọc Hưng lúc này mới kéo ghế ngồi gần, nghĩ nghĩ có mỗi thế thôi mà làm cậu hết cmn hồn.

Xong, thằng Nam phải nằm viện vài ngày theo dõi nên Vũ Tuấn tranh thủ đi làm thủ tục cho nó.

Vũ Tuấn đi rồi thì cậu mới vạch trần thằng Nam nói phét.

Ngã xe kiểu gì trong khi nó đi ô tô??? Chả lẽ nó vừa đi vừa để cửa mở rồi lăn từ trong ô tô xuống đường à?

"Tao đánh nhau." - Thằng Nam mãi mới thừa nhận.

"Thật không? Đánh đến độ này chắc mày xiên chết người ta rồi chứ gì?"

"Không. Tao... Đm... Tao."

Mặt thằng Nam thoáng chốc đỏ bừng, nó ngậm miệng nhất quyết không nói. Phải để đến khi Ngọc Hưng hỏi em trai Vũ Tuấn thì cậu mới biết chân tướng.

Hóa ra thằng Nam thấy em trai Vũ Tuấn bị một thằng lạ hoắc dồn vào góc tối. Thế là bạn nhỏ lập tức sắm vai anh hùng cứu mỹ nam, mắt mũi chắc gắn vào đít nên mới trượt vỏ chuối ngã sml. Vừa khéo đập vào mấy thứ góc cạnh nên mới ra độ này.

Mặc dù cũng thương thằng Nam lắm nhưng Ngọc Hưng nghe xong vẫn đíu thể khép mồm lại được.

"Hài vãi. Thế thằng kia đâu?"

"Ngọc đưa tao vào viện luôn, thằng kia... hình như là người quen của em ấy."

Cũng chẳng biết có phải là người quen không mà thằng em trai Vũ Tuấn đã khai cả họ cả tên thằng đó ra.

"Trần Hồng Quân."

Vừa vặn rơi hết vào tai Vũ Tuấn mới đi làm thủ tục về. Cơn giận từ đâu đến khiến con người này phải gầm gừ dữ tợn như hổ.

"ĐÙ MẸ LẠI CÁI THẰNG ĐẦU KHẤC ĐẤY À?"

Cái tên "Quân" kia thoáng làm cậu nhột một tí, nhưng ngẫm lại cậu Quân trước làm cùng mình họ "Hoàng" nên chắc chả liên quan đâu.

Chả biết cái tên Hồng Quân kia gây nghiệp gì mà vừa nghe thấy tên đã khiến Vũ Tuấn phát rồ. Không nói lời nào kéo em trai rời đi, một mạch hộ tống em trai trở về nhà.

Chỉ còn lại cậu với thằng bạn thương tật đau khổ này. Sẵn có cặp lồng ủ cháo, cậu vừa múc cháo cho nó ăn vừa buôn chuyện với nó một lúc cho nó đỡ cô đơn.

"À, thế vụ tỏ t---"

"Dẹp dẹp. Tao nhìn mặt ẻm đã thấy ngại, nói thế đéo nào được."

Cảm thấy trêu bạn nhỏ Nam chưa đủ, thế là Ngọc Hưng lấn tới.

"Nhục nhất mày. Tình địch chưa đánh được, còn bị tình địch thấy mày sấp mặt lợn!! Há há há!!"

Quả nhiên trúng tim đen cháu Nam.

"Cút về mẹ đi. Mệt mỏi."- Xong, Hoàng Nam nhìn màn hình điện thoại có tin nhắn đến. Nó nói tiếp - "Tao vừa nhắn cho thằng Dũng đến chăm rồi, mày cứ về đi."

Nhắc đến em đẹp trai, Ngọc Hưng nhảy dựng lên.

"Nó cũng đang bệnh tật mày còn lôi nó đến làm gì??"

Hoàng Nam đưa điện thoại cho cậu xem tin nhắn.

Thằng Nam nhắn [Đang có thằng Hưng ở đây bám anh không về. Mày không bận gì thì ra bệnh viện chăm anh đi. Rep nhanh để anh còn biết].

Em đẹp trai không quá 5 phút đã rep lại [Em đến bây giờ đây].

"Mày bảo lại đi. Nó đã khỏi hẳn đâu, lại còn lao đi vù vù lại nặng thêm à!!"

Thằng Nam chưa gấp mà cậu đã gấp hơn, lôi điện thoại ra gọi cho ẻm mà ẻm không nhấc máy. Chắc ẻm đang trên đường đến đây rồi.

Khổ công cậu chăm sóc nó nguyên ngày hôm nay, giờ thì hay rồi, đâu vẫn đóng đấy cho xem.

"Mày đi đâu đấy?" - Thấy Ngọc Hưng đi ra, thằng Nam hỏi.

"Tao ra cổng bệnh viện chờ nó."

Chờ tầm 15 phút đã thấy em trai đẹp phóng xe phân khối lớn đến rồi. Ẻm định gửi xe thì bị cậu chặn lại.

"Về đi, không khí trong bệnh viện không tốt. Không khéo lại ốm thêm."

Tay cậu giơ lên gạt kính mũ bảo hiểm của nó rồi lại áp lên trán nó. May là nó đỡ hơn lúc sáng nhiều rồi.

Xong, nó chả nghe lời cậu, vẫn ương bướng vào trong phòng bệnh của Hoàng Nam để thăm.

Thằng Nam chỉ đau tay đau chân còn cái mồm vẫn khỏe re, cứ liếng thoắng chém gió một hồi nhức cả tai. Phải đến khi Ngọc Hưng nghe đến buồn ngủ thì mới thôi.

Mà thằng Nam lại cảm thấy mắc ỉa trong khi lòng tự trọng cao ngất ngưởng không cho phép nó để ai dìu đi hết(ngoại trừ ai-đó). Nên, bạn nhỏ Nam đành chống nạng tập tễnh đi vào WC giải quyết nỗi buồn.

Em trai đẹp thấy vai nằng nặng, cũng biết là mình đang bị lợi dụng làm chỗ dựa để người ta ngủ gật. Xong, khẽ khàng vỗ về rồi bế ngang cậu lên, Hoàng Dũng đặt cậu nằm lên giường bệnh còn trống trong phòng.

Lúc này, hắn lại nghĩ đến cái cảnh tối hôm đó, không biết bị ma xui quỷ khiến hay sao mà lại cúi đầu áp lên trán cậu cái hôn.

Chờ đã.

Chờ đã!!

Vậy chẳng khác nào hắn hôn gián tiếp với cái tên thô lỗ cục súc kia à?!

Bình tĩnh, anh ta(Hưng) sáng nay chắc chắn rửa mặt, rửa sạch rồi, không tính, không tính.

Trọng điểm, là tại sao hắn lại làm ra cái hành động này?

"Mày làm cái đéo gì vậy Dũng!!!"

Hoàng Nam nói xong mới bước ra khỏi WC nên khiến cho Hoàng Dũng có tật giật mình.

"Làm... làm gì?"

"Ai bảo mày nói với mẹ anh là anh đang nằm viện hả? Mày hại chết anh rồi!!"

Hắn không biết.

Hắn không biết rằng không chỉ hắn mà cả cậu đang giả vờ ngủ cũng phải thở phào vì thằng Nam không thấy hình ảnh vừa rồi.

Bạn nhỏ Hưng ban nãy chỉ giả ngủ để chó Nam ngậm mõm, không ngờ....

Hành động vừa rồi của em đẹp trai là có ý gì?

Hay là cậu nghĩ nhiều quá rồi, hành động đấy chắc là vô ý thôi, không nên nghĩ nhiều.

Không nên nghĩ nhiều.

___________________________
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hai hôm sau, Ngọc Hưng bắt tay vào công việc làm thêm mới.

Mới ở địa điểm còn công việc thì vẫn thế, nhưng, lần này có em đẹp trai làm cùng cậu.

Phải công nhận từ khi có hai người vào làm, quán trà sữa "Gian Tình" bỗng trở nên đông khách hẳn. Mà đa phần là nữ giới.

Có bốn lí do để lí giải.

+ Thứ nhất: Đa số con gái thích uống trà sữa.

+ Thứ hai: Ngắm trai đẹp.

+ Thứ ba: Ship trai đẹp với nhau.

+ Thứ tư: Nựng em cún.

Xui xẻo thay cái thứ ba lại ướm lên cậu với hắn.

Lần này chủ quán là một bà chị chứ không phải ông già khô khan, nhưng, cái đó không quan trọng. Quan trọng là.

CHỊ TA THUỘC LOẠI ĐỘNG VẬT CÓ DÚ RẤT NGUY HIỂM MANG TÊN "HỦ NỮ"!!!

Nhọ hơn, bả là tác giả viết truyện gay. Và ngày nào cũng như ngày nào, muốn lương cao thì hai đứa phải diễn kịch bản mỗi ngày bả đưa ra.

(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Cậu không phải sinh viên trường nghệ thuật sân khấu điện ảnh!!

Bút danh của bả trên mạng là gì ý nhỉ, Sơ moe moe hay Sơ kwaii ý nhỉ? Có nên bóc phốt hay không?

Đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì có một em trai vẫy tay gọi cậu đến.

"Anh dùng gì ạ?"

"Cho em một trà sữa hoa nhài size L không topping với số điện thoại của anh." - Nói xong, cậu ta nháy mắt đưa tình với Ngọc Hưng.

Ngọc Hưng rét run trong lòng, cậu là gay đấy, nhưng cậu không thích bị trai lạ ve vãn như vậy đâu nha.

Mới đi đến chuyển lời cho nhân viên pha chế thì cậu bị em trai đẹp nắm chặt lấy cổ tay mà kéo đến trước mặt em trai nọ.

Hoàng Dũng vẫn giữ nguyên sắc thái lạnh như tiền mà nói.

"0916******. Giỏi thì gọi vào số của tôi. Đừng gọi cho vợ tôi."

Được rồi, cậu lại nghe thấy tiếng hú hét hâm mộ của khách nữ xung quanh rồi.

Đính chính rằng đây cũng chỉ là một phần của kịch bản bà Sơ đưa ra nên cậu cũng không bất ngờ gì lắm. Chỉ bất ngờ ở chỗ em đẹp trai vậy mà chịu diễn thôi.

Biết là diễn thôi nhưng hai má cậu vẫn không tránh khỏi xấu hổ mà hồng lên. Len lén nhìn sắc mặt của Hoàng Dũng, Ngọc Hưng thầm thán phục.

Sức mạnh của trai thẳng là đây sao? Diễn kịch gei sến cmn xúa nhưng mặt vẫn không đổi sắc?

"Em... Em không biết là anh ấy đã có bạn trai..." - Em khách lúng túng nói.

Đấu tranh tâm lí một hồi, Ngọc Hưng ra vẻ thánh mẫu mà nói.

"Thôi, em đừng nóng, cậu ấy không biết mà."

"Ừm." - Đoạn, nó ngoảnh mặt ra vẻ hờn dỗi.

Đám hủ nữ xung quanh lại được dịp bàn tán xôn xao. Cái gì mà "bá đạo công", "niên hạ công", "nhược thụ",...,...

Ngọc Hưng không trách họ, chỉ trách bạn nhỏ Dũng diễn sâu quá rồi đấy.

Cậu muốn hỏi xem bà chủ đã trả nó bao nhiêu để khiến nó trở nên như vậy.

Chờ đã. Cái gì "niên hạ công"!! Ý chỉ thằng Dũng mà là công trong khi cậu là thụ á?

Mơ đi (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻.

Nở nụ cười pha chút nham hiểm, Ngọc Hưng vuốt vai Hoàng Dũng. Cậu ra vẻ nguy hiểm mà nói.

"Ngoan ngoan đừng dỗi. Tối nay anh sẽ dịu dàng."

Nhưng dường như mấy hôm nay cậu chăm em đẹp trai tốt quá nên nó nhiều muối hơn rồi.

"Tôi dỗi anh vì eo anh hôm nay còn chưa hết đau mà cứ đòi đi làm."

......

Ôm mặt, Ngọc Hưng xua xua tay giải thích.

"Hahahaha bọn tôi tập yoga, tập yoga ấy mà!!"

Tan ca, bả chủ khen hai đứa có tiến bộ, lệnh sẽ tăng lương nên đã xua đi ác niệm muốn muốn cắt tiết em đẹp trai của cậu. Thế nhưng bà lại nhét vào tay cậu một tuýt kem gì đó.

Trời má, là lọ kem tiêu sưng dùng để bôi cúc hoa đó các mẹ!!

"Tại mày! Tại mày!" - Ngọc Hưng cáu giận đập đập đệm giường.

"Gâu gâu! Gâu gâu!!" - Cún nhỏ thấy cậu cáu giận thì hốt cmn hoảng.

Mà nó đến cún nhỏ. Vừa vặn bà chủ cũng thích nuôi chó nên cho phép đem đến quán, vậy là khỏi lo vấn đề ai trông nó khi hai người đi làm.

Nựng cún yêu, Ngọc Hưng thích thú dụi dụi cái mũi lên nhúm lông mềm mại của nó.

"Bố đặt tên lại cho con nhé! Con sẽ tên là Dũng! Dũng D--"

Cậu bị em đẹp trai bịt mồm lại, dọa sẽ cho ăn đòn nếu dám phản động.

"Á à! Sáng nay mày kêu anh là vợ ngọt xớt cơ mà!! Ngon mày gọi lại xem!!"

Hắn bỏ tay ra, lại nhàn nhạt mắng cậu là "Thần kinh".

"Vợ nè vợ nè, vợ đau eo quá chồng ơi~~"

"Thần kinh."

Đến tối cậu lăn sang phòng em đẹp trai ngủ. Căn bản là phòng cậu không có đệm êm như phòng nó, hơn nữa có nó thì buổi sáng cũng không lo ngủ quên.

Cậu đoán là nghĩa cử cao đẹp của cậu hôm nọ đã khiến nó cảm động nên nó không bắt cậu nằm nền nữa.

Hai người cùng nằm giường nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.

"Dũng."

"..."

"Chưa ngủ đúng không? Buôn dưa tí nhỉ?"

Hắn vẫn lặng im, chỉ có bé cún là dân hóng chuyên nghiệp tưởng có drama nên chạy ra hít hà.

"Gâu gâu!!"

Ngọc Hưng ôm ôm bé cún, khúc khích trêu cún rồi bật cười. Bé cún biết là bị trêu nên cố rướn chân đập đạp tay hắn để cầu cứu.

Tiếc là bạn nhỏ Dũng lại không biết điều đó, thay vào đó hắn lại miết miết đệm thịt mềm mềm của cún.

"Nói thật là, anh mong ngày nào cũng được bình yên như lúc này."

Cậu thả cún ra, cún nhanh chân nhào vào lòng hắn.

"Mặc dù sến vãi nồi nhưng anh vẫn phải bày tỏ rằng chú em đối xử với anh rất tốt."

"Tốt như nào?"

"Thì... Đấy. Mày không kì thị anh... Mày còn nghe anh tâm sự, mày không ngại anh khóc nhè. Mày cò-"

"Có tốt bằng anh ta không?"

Em đẹp trai làm quả chốt ngang khiến Ngọc Hưng cứng họng. Cậu suy nghĩ không lẽ em ấy đang nói đến... Vũ Tuấn?

Nhưng Vũ Tuấn liên quan gì đến ẻm?

Hay là ẻm muốn nói đến thằng Nam? Nói đến thằng Nam thì lại chẳng thấy sát phong cảnh gì cả.

Câu hỏi vừa rồi là hắn lỡ lời. Hắn không biết tại sao lại hỏi như vậy, đợi chờ cậu trả lời nhưng không thấy nên thất thố nói.

"Quên đi."

Hoàng Dũng vừa xoay mình thì Ngọc Hưng nói.

"Anh không biết mày ám chỉ đến ai nên không biết trả lời như nào."

"Quên đi!"

Không khí căn phòng trở nên trầm xuống, thoáng chút lạnh lẽo.

"Này... Nếu anh sai ở đâu thì mày nói chứ đừng ghét anh..."

Hắn đột ngột trở mình đối mặt với cậu.

Tay hắn vươn ra chạm lên gò má của Ngọc Hưng rồi dùng ngón cái gạt đi giọt nước mắt. Rồi lại đột ngột vòng tay ra sau đầu cậu, kéo cậu lăn vào lòng mình.

Lúc này cậu mới có can đảm bày tỏ nỗi lòng sau khi bị nó thả thính quá nhiều!!!

"Mày cứ thả thính như vậy thì anh thích mày mất!!"

"Không phải thính. Bả đấy."

"Gừ gừ!!"

Đến ca làm tiếp theo, mọi việc vẫn ngon lành cành đào cho đến khi...

Vũ Tuấn là khách của quán.

Diễn theo kịch bản thì kiểu gì cũng bị hiểu lầm mất thôi!!

___________________ __________
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Đồng phục nhân viên mà Ngọc Hưng phải mặc bảo gồm: Áo sơ mi trắng, caravat xám tro cùng quần tây phẳng phiu trang nhã.

Có đợt bà chủ bảo mặc đồ hầu gái, Ngọc Hưng suýt nữa lật tung quán của bả lên.

Sửa soạn áo quần xong xuôi, Ngọc Hưng đã sẵn sàng cho công việc.

"Kịch bản nè!"

"KHÔNG DIỄN!"

Giật tờ giấy từ tay bà chủ quán, cậu vo tròn nó lại rồi ném ngược ra sau lưng. Có lẽ vì ném nhiều lần rồi nên cú ném có độ chính xác rất cao, rơi trúng xọt rác.

Cậu vẫn miệt mài làm việc, thảnh thơi ngước nhìn đồng hồ thì thấy chỉ còn một tiếng nữa là hết ca.

Đang định thở phào nhẹ nhõm thì lập tức đứng tim khi thấy Vũ Tuấn đẩy cửa kính đi vào.

"Ra xem khách gọi gì đi!!" - Thằng pha chế thấy cậu đứng ngây như phỗng thì nhắc nhở.

Ngọc Hưng nãy giờ đang mường tượng ra cảnh mình sắp phải chạy tới chạy lui đi xin việc lần nữa rồi...

Cậu cưỡng ép đi tới bàn của Vũ Tuấn, miễn cường nở nụ cười rồi đè giọng nhỏ xuống.

"Đừng có phá miếng cơm này của em đấy."

Vũ Tuấn tỉnh bơ nói.

"Anh cho em miếng cơm khác là được."

Lấy hết vẻ bình tĩnh, Ngọc Hưng nghiêm chỉnh nói.

"Quý khách gọi gì ạ?"

Cậu thấy Vũ Tuấn lấy hai ngòn tay kẹp giữa tờ menu mà giơ lên nhìn, nhìn đi nhìn lại một lượt rồi lại phát biểu liều.

"Cho toàn phần Lương Ngọc Hưng."

Đang định giơ nanh vuốt ra thì cậu bị em đẹp trai ngăn lại.

Trong khi đó, vừa thấy Hoàng Dũng, sắc mặt của Vũ Tuấn liền tối sầm lại.

"Anh gọi gì?" - Hoàng Dũng điềm tĩnh hỏi.

"Dũng, ra bàn khác đi." - Ngọc Hưng sợ Hoàng Dũng liên lụy nên vội kéo lấy tay hắn.

Vũ Tuấn thấy một màn che chở cho nhau như vậy, không khỏi cáu giận. Xong, Vũ Tuấn tỏ ra ngông nghênh, nghiễm nhiên đứng dậy ghé sát tai Hoàng Dũng mà nói.

"Tôi nói là tôi muốn Lương Ngọc Hưng. Nghe rõ chưa?"

Lạy trời lạy phật, cậu mong là thằng bé Dũng chưa cầm cái kịch bản lên. Mà xui thay cậu cũng không biết hôm nay trong kịch bản diễn ra cái quái quỷ gì!!

Bà Sơ đâu rồi!! Mọi hôm bà ý ngồi một góc hít hà drama cơ mà!! Sao chưa gì đã chạy bay chạy biến đi đâu rồi!!

Không ngoài dự đoán, tập thể anh chị em hủ nam hủ nữ dều được dịp bàn tán sôi nổi.

"Tay ba tay ba mấy cô ơi!!" - Nam thanh 1.

"Tôi!! Tôi nhảy thuyền!! Các cô tha thu cho tôi!!" - Nam thanh 2.

"Tui chèo bạn đầu gấu với em Dũng được không?" - Nữ tú 1.

"Chiến hạm không lên cô lên thuyền rách không sợ chìm sml à??" - Nữ tú 2.

Giây phút này, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi Hoàng Dũng hành xử ra sao.

"Trong menu không có thứ này. Phiền anh xem lại."

"Ồ? Nước lọc không có trong này mà có thể gọi, tại sao Ngọc Hưng lại không thể?"

"Căn bản là." - Hoàng Dũng gỡ bàn tay của cậu đang bám lấy cánh tay hắn ra. Xong, hắn nắm chặt bàn tay ấy. Hắn nói tiếp - "Lương Ngọc Hưng số lượng có hạn. Anh ấy chỉ có một và là của tôi."

Xong rồi xong rồi, mùi thuốc súng lại sặc lên ròi.

Trước khi Vũ Tuấn bùng nổ, Ngọc Hưng hết cách đành hất tay em đẹp trai ra. Thay vào đó là nắm lấy cổ tay của Vũ Tuấn mà kéo ra ngoài quán.

Cậu không biết rằng, khoảnh khắc bị cậu hất tay ra, Hoàng Dũng đã thoáng hẫng hụt.

Vũ Tuấn đang bực bỏ mẹ mà được cậu nắm tay nên dịu hẳn đi, cun cút đi theo cậu ra ngoài.

"Những lời vừa rồi nó nói ra là bị ép buộc. Anh đừng lưu tâm."

Ngọc Hưng nói chuyện với Vũ Tuấn một hồi, hóa ra là chó Nam bán đứng cậu. Đã bảo là đừng có nói mà không biết vì sao nó đã khai tất tần tật việc của cậu cho Vũ Tuấn biết.

May mà bà Sơ không có ở quán, chứ không lại giống ông già kia thấy cậu giao du với côn đồ nên đuổi thẳng cổ.

"Vất vả lắm em mới kiếm được chỗ làm, anh tha cho em đi."

"Anh đến tìm em là sai sao?"

Nhu nhu thái dương, Ngọc Hưng thở dài.

"Anh lấy tư cách gì để tìm em?"

Chuẩn một phát chí mạng khiến Vũ Tuấn cứng họng.

"Anh nói với em rồi, khi anh quay lại mà em vẫn chưa có người yêu! Thì cứ liệu hồn với anh!"

Lúc này Ngọc Hưng mới buông tay Vũ Tuấn ra.

"Nếu bây giờ em nói em không còn tí tình cảm nào với anh nữa?"

Vũ Tuấn nghe xong, thẫn thờ. Cánh tay bị trả về thì bất lực buông thõng không muốn động. Đợi đến khi Ngọc Hưng sắp đẩy cửa đi vào, Vũ Tuấn chạy đến giữ cậu lại.

"Anh không tin! Có phải là do thằng nhóc kia không??"

"Nó không liên quan! Là thời gian làm mờ đi tất cả. Tình cảm của chúng ta khi đó chưa đủ để em khắc cốt ghi tâm. Vậy thôi!"

"Anh..." - Vũ Tuấn nghẹn lời, không nói được gì đành thả cậu ra.

Ngọc Hưng bước vào trong quán, cậu đi một mạch vào trong phòng thay đồ rồi ngồi ngẩn ngơ trong đó.

Cho đến khi em đẹp trai đến lay vai cậu vài cái cho tỉnh thì đã là lúc tan ca mất rồi.

Bà chủ quán đi du lịch cmnr nên giao tiệm cho hai người quản lí rồi té luôn. Thiết nghĩ cậu là người tử tế, chứ không, đến lúc bả quay lại thì ra đồng nát mà chuộc lại máy móc.

"Lên xe."

"Anh cũng đi xe mà."

Hắn kéo cậu ra, cứ lầm lì dắt xe của cậu để ở trong quán rồi đóng cửa kính tiếp theo cho hạ cửa cuốn của quán lại.

Không biết nó có ý gì nữa đây.

Đội mũ nó đưa, cậu vòng chân qua leo lên xe nó. Nếu không nhầm thì đây là em siêu môtô Kawasaki Z1000 của chó Nam thì phải.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Ngọc Hưng xuống xe, vừa tra khóa vào ổ vì em đẹp trai bảo.

"Ăn gì?"

"Chắc đớp mì tôm. Chiều anh có ca học, nấu mất thời gian lắm."

"Vào phòng tôi." - Xong, nó vô tư ném cho cậu chiều khóa phòng nó, quành xe lượn đi đâu mất hút.

Lúc nó quay lại thì trên tay đã có hai bịch cơm hộp, hai người định ăn thì chợt nhớ ra hình như họ quên mất cái gì....

..........

......

..

AAAAAAA!!! EM CÚN!!!

Ngọc Hưng chụp mũ bảo hiểm lên đầu Hoàng Dũng, cấp tốc đuổi nó ra ngoài, bắt nó đi tiếp.

"Quay lại đón cún đi!! Nhanh nhanh!!"

"Ăn xong đã."

"Đi mau! Con nó chết đói mà mày còn ăn được à?!"

Giữa trời nóng sml mà vòng đi vòng lại mấy lần liền, Hoàng Dũng rất ư là cau cmn có.

Hóa ra em cún ngủ ngon lành cành đào trong góc tủ quần áo ở phòng thay đồ, thảo nào quên béng đi mất.

Cún nhỏ mới tỉnh ngủ đã bị bố Dũng túm về nhà, đang ngơ ngơ ngác ngác thì bị bố Hưng tộng vào miệng miếng đùi gà.

"Ăn đi con. Trời ơi khổ thân." - Ngọc Hưng suýt xoa.

"Gâu gâu?" (Bố nói clgt?)

"Tất cả là tại thằng Dũng, người gì đâu nuôi chó mà còn quên mất nó."

Hoàng Dũng đang ăn cơm nên không thích mở miệng ra cãi tay đôi với cậu.

Đến chiều Ngọc Hưng theo thói quen mò mẫm chiều khóa xe để đi học mà chợt nhận ra đường từ đây đến lấy lại xe còn dài gấp đôi đường đến trường.

(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Đùa nhau à!!

"Dậy dậy, chở anh đi học!! Mày phải chịu trách nhiệm đi chứ!!"

"Nghỉ đi." - Hắn uể oải nói.

"Nghỉ quần què!! Dậy mau!!"

Hắn nhức hết cả tai, mặt mày mới giãn ra để ngủ lại co hết lại. Trong chớp mắt, hắn kéo cậu ngã nằm lên giường với mình.

"Ồn quá."

Cựa quậy miếng nào là nó ôm chặt hơn miếng đó.

Phòng nó có điều hòa man mát, nghĩ nghĩ tí ra ngoài kia bị nắng thiêu sống thì bỏ mẹ. Thế là cậu bắt đầu bị ảnh hưởng tư tưởng.

Chấp nhận buông xuôi tất cả, vùi mình trong lòng hắn mà ngủ ngon lành.

___________________________
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
"Mày biết thằng Tuấn đi đâu không?"

"Không. Sao?"

"Sao cờ cờ, bố gọi điện không nghe máy, đến tận cửa tìm thì không có nhà "

"Thì nhỡ đâu đi làm gì đấy, ai biết được."

"Hôm nay tao với nó có hẹn. Nó mà bùng hẹn thì có biến. Bố tắt máy đây."

Khóa màn hình điện thoại lại, Ngọc Hưng bắt đầu suy nghĩ. Cậu nghĩ có phải vì hôm qua cậu quá nặng lời nên anh ta mới trở nên như vậy?

Mà không, Vũ Tuấn không xốc nổi như vậy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ được lí do là tại mình.

"Dũng ơi đưa anh đi họcccc!!!!"

Đi xe của nó vừa êm mà vừa phê lại còn đến trường nhanh. Cái quan trọng hơn là không tốn xăng của mình!

Em đẹp trai mới dắt em cún đi bộ về.

Cậu nhìn em đẹp trai có khối cơ khá lực lưỡng dưới lớp áo ba lỗ mỏng manh, lại nhìn sang cún nhỏ rồi nghĩ. Cậu nghĩ có khi nào con cún này cũng sẽ đô con như thằng chủ nó không?

Chó cơ bắp?

Tưởng tưởng ra hình ảnh em cún đáng yêu nhỏ nhắn bỗng chốc biến thành hình thể 6 múi, Ngọc Hưng cười đau ruột.

"Lên."

Trong lúc cậu suy nghĩ chán chê thì hắn đã tắm qua một lượt rồi dắt xe ra ngoài rồi.

Ngọc Hưng ngồi đằng sau vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người. Nhưng thằng Dũng cứ phi với tốc độ bàn thờ nên cậu mới có vài lần đổ dồn người lên tấm lưng của nó.

Và tình cảnh bây giờ cũng vậy.

"Mày đi chậm một tí thì chết à!!!"

Mà nó lại cho xe dừng trước quầy bán bánh mì.

"Cho 2 bánh mì kẹp thịt." - Hoàng Dũng nói

Lát sau nó chia cho cậu một cái rồi lại phi vèo vèo đến trường cậu.

"Bao giờ về thì anh gọi nhé."

Căn bản là Ngọc Hưng nói cho mình cậu nghe chứ thật ra cậu vừa xuống xe thì nó đã lao đi vun vút rồi.

Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ. Cậu thấy nó như kiểu bạn trai của mình không bằng.

Hôm nay đã có giảng viên khác dạy thay anh đẹp trai rồi, nhìn mà mất hết cả cảm hứng học.

Ngồi chầy mặt đến 11h trưa thì cậu gọi cho em đẹp trai, vừa nhấn gọi cho ẻm được một phút thì ẻm tắt cmn máy.

Xong, cậu cuốc bộ từ phòng học ra đến cổng trường thì đã thấy thằng Dũng đang chờ mình.

"Anh biết là mày sẽ không bỏ rơi anh mà!" - Cậu vừa nói vừa hí hửng leo lên xe ẻm.

"Tiện đường."

"Xạo xạo!!"

Đang vui vẻ nên cậu vô ý vòng tay qua ôm eo thằng Dũng. Bụng định rút tay về mà nghĩ rút tay về sẽ càng mờ ám hơn, cứ để như vậy cho nó tự nhiên.

"Mày còn tập gym nữa đúng không?? Anh đệch tin chỉ cần đi bộ mà cũng có múi chắc thế này!!"

Thằng Dũng đột ngột đánh cua hại cậu hết hồn chi én.

"À! Ra chợ đi Dũng!! Chiều nay anh không có ca học, tranh thủ làm bữa cơm."

Hôm nay mấy bà chị bán thịt thấy cậu dẫn theo trai đẹp lạ mặt đến, không khỏi phấn khích.

"Cũng chưa có bạn gái á? Sao bọn đẹp trai bây giờ thích ế thế nhỉ?"

Không phải là thích ế, mà là chúng nó rủ nhau chơi gay thôi - Ngọc Hưng nghĩ.

Vẫn là tiết mục Hưng lọ lem nai lưng ra nấu cơm còn em đẹp trai ôm cún lăn trên giường.

"Mày rảnh quá thì lại đây phụ anh!!"

Mồm nói vậy chứ cậu không trông mong gì ở nó, thế mà lát sau nó đã đứng sừng sững sau lưng.

Căn bản là Hoàng Dũng cao tận 1m88 hình thể lực lưỡng còn Ngọc Hưng dáng người dong dỏng ở mức 1m72. Nên, Ngọc Hưng cứ có cảm giác có con titan đang đứng đằng sau cậu vậy.

Mà cảnh này quen lắm nhá huhu!! Sau đó em đẹp trai sẽ khom người liếm lên vành tai cậu, ngọt ngào nói rằng "Em ăn anh là đủ no rồi".

À, đấy là cậu nghĩ ra thôi, chứ thực tế rất khốc liệt. Khi mà.

"Sắp cháy rồi kìa."

Tá hỏa một hồi mới biết mình bị troll, hóa ra cậu còn chưa bật bếp nói gì đến cháy thịt.

Quay lại đối mặt với nó, đang định tuôn một tràng thì nó khom người đưa mặt nó tới sát mặt cậu. Khoảng cách giữa hai chóp mũi là 1cm.

"Nghĩ gì?" - Nó hỏi cậu.

Ở cự li gần sát sàn sạt thế này, Ngọc Hưng không giấu được tầm nhìn tham lam của mình. Cậu cứ nhìn đôi môi của hắn.

"Anh nghĩ nếu mày là gay thì hay biết mấy." - Nói xong, mặt cậu đỏ lựng.

Đến mơ cậu cũng không mơ được cảnh tượng hiện tại.

Hoàng Dũng vòng một tay ra sau lưng Ngọc Hưng, nhẹ nhàng kéo cậu dán lên người hắn. Đồng thời tay kia nhanh nhẹn áp lên gáy cậu.

Hắn nghiêng đầu đặt lên môi cậu cái hôn phớt.

Hoàng Dũng định rời môi thì bị Ngọc Hưng vòng cánh tay qua cổ, Ngọc Hưng kéo hắn lún sâu vào nụ hôn đó.

Từ hôn phớt đã chuyển sang hôn sâu, lưỡi của cả hai cũng đã tìm đến nhau.

Cả hai hôn nhau một lúc lâu, dây dưa một hồi tưởng như không ai muốn dứt. Đến lúc lưu luyến dứt ra được thì Ngọc Hưng đã xụi lơ.

Cậu trượt xuống, ngồi bám lấy chân hắn, thở hổn hển như chó.

Câu đầu tiên mà cậu thốt ra sau trận nồng nàng đó là:

"Phê lòi."

"...."

Hắn kéo cậu đứng dậy, ép cậu ngồi lên thành đá đằng sau, tiếp tục hôn lần nữa

________________________________
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hoàng Dũng sau khi ép cậu hôn đến ná thở thì có việc nên bỏ đi trước. Để lại Ngọc Hưng nằm trên giường thở hồng hộc, áo sơ mi mặc trên người cởi hơn nửa.

Ngọc Hưng đi ra nhà tắm, nhìn mình một lượt rồi thất thần. Hiện tại khắp cổ cậu toàn là dấu hôn hắn để lại. Chưa kể môi cậu còn bị sứt nhẹ do hắn cắn.

Chậm chạp quay trở lại giường, Ngọc Hưng bắt đầu suy nghĩ. Suy nghĩ xong xuôi một lúc, cậu vò loạn mái tóc lên.

Cậu cảm thấy hối hận rồi.

Cậu với hắn vốn không nên có hành động vừa rồi.

____________________________

Hoàng Dũng trở về xóm trọ là lúc trời xế chiều. Hắn thấy cún nhỏ cùng chiều khóa phòng được bà chủ xóm trọ giữ hộ.

"Thằng Hưng nó gửi cô chỗ này, còn nó đi đâu cô không biết."

Nhận lại cún con với chiều khóa, hắn vội vàng lấy điện thoại gọi cho Ngọc Hưng. Phải đến cuộc thứ 3 mới nghe thấy tiếng Ngọc Hưng trả lời.

"À, chiều khóa anh gử--"

"Không hỏi cái đó. Đang đâu?

Trong khi hắn hối thúc hỏi thì đổi lại chỉ là tiếng cười khanh khách của Ngọc Hưng.

"Hài hước. Anh đi đâu mày lấy quyền gì để hỏi?"

Tiếp đó truyền vào tai hắn là tiếng nói lạ của đàn ông "Ai gọi cho em vậy?".

Ngọc Hưng trả lời.

"Nhầm số thôi anh à."

Rồi cậu tắt máy luôn. Chưa kể còn kéo số của hắn vào danh sách chặn làm hắn cố gọi lại cũng chẳng được.

Cậu bỗng chốc thay đổi như vậy khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu rồi chuyển sang tức giận.

Hắn làm sai cái gì sao?

Cho cún nhỏ ăn trước, còn hắn cứ ngồi bơ vơ trước cửa tự dày vò mình bằng loạt câu hỏi.

Hoàng Dũng cứ ngồi ngoài cửa đợi Ngọc Hưng mấy tiếng liền, rồi hắn sững sờ khi thấy cậu về nhà cùng một thằng đàn ông lạ mặt.

Tim hắn phát nhói, lí trí không kiểm soát nổi cơn giận trong lòng hắn.

"Điên à!!"

Đến lúc bị cậu đạp sang một bên, Hoàng Dũng mới nhận thức được hành vi của mình.

Người nọ bị hắn đánh cho tả tơi, thấy hắn tiến đến thì hết hồn con chồn.

"Tôi chưa làm gì cậu ấy cả!!" - Nói xong thì chạy mất tiêu.

Còn Ngọc Hưng vừa mới tra chiều khóa phòng mình thì bị hắn giữ lại.

"Sao nữa!" - Cậu quát lên.

"Hắn ta là ai?"

"Bạn trai."

"Không tin."

"Ai khiến mày tin!"

Hoàng Dũng giật chiều khóa từ tay cậu, nhanh tay nhét vào túi quần. Xong, hắn bế bổng cậu lên nhét vào phòng mình.

Cậu càng chống cự hắn càng kìm hãm lại.

"Là ai?"

"Không liên quan đến mày!"

"Ai?"

"Bỏ ra!"

Mặt Ngọc Hưng đỏ bừng bừng vì bị chèn ép quá đáng, xong, cậu vẫn cứ ngang bướng tìm cách chống lại hắn.

"MẸ NÓ! HẮN LÀ AI?" - Hắn không chịu đựng được nữa thì gầm lên từng chữ.

Hắn làm như vậy khiến cho Ngọc Hưng sợ hãi co người lại. Đôi ngươi của hắn ánh lên cái nhìn như muốn giam cầm cậu tận nơi đáy mắt.

Ngọc Hưng không giãy dụa nữa, cậu thả lỏng người rồi rầu rĩ nói.

"Anh đau..."

Buông tay Ngọc Hưng ra, hắn nhìn vết lằn đỏ au trên nền da trắng nhẵn nhụi của cậu.

Tưởng hắn sẽ xin lỗi, ai ngờ hắn lại há miệng cắn lên vết đỏ đó, hại cậu la hét một trận banh nhà.

"Cái giá anh phải trả." - Hoàng Dũng không hề có thái độ ăn năn mà nói vậy.

"Mẹ ơi mẹ ơi, đau chết con!! Mày điên à!! Mày điên lắm rồi đấy!!"

Mặc cho Ngọc Hưng khóc nức nở, hắn vẫn vồ đến đè cậu ngã lên giường. Tay của hắn đỡ sau gáy cậu, khẽ nâng đầu cậu lên.

"Tên gay chết tiệt!"

"Hức, hức."

Không e ngại gì cả, hắn vươn lưỡi liếm đi giọi lệ bên gò má của cậu. Xong, còn lươn lẹo vòi vào trong khoang miệng của cậu.

"Ưm.. Ư... ah..."

Hôn cho đến khi hai khóe mắt của cậu khô mới thôi. Đổi lại khóe môi của cậu đầm đìa nước miếng.

Thấy em đẹp trai hấp tấp muốn cởi áo mình ra, Ngọc Hưng vội nói.

"Không được!"

"Sao?" - Vừa hỏi vừa cởi áo của cậu.

"Chúng ta không thể!"

Tay của hắn dừng lại. Hắn dừng lại thì cậu lại tự cởi áo mình ra.

"Mày là trai thẳng phải không? Nhìn kĩ đi! Anh mày không phải con gái!"

Cảm xúc cao trào trong hắn bay sạch, miệng hắn hé ra mà không nói được lời nào.

"Hiểu vấn đề chưa? Anh không biết mày làm những điều này là có ý gì. Nhưng đừng để một phút bốc đồng mà lạc lối."

Mặc lại áo vào, cậu đứng dậy, định bước xuống giường thì bị hắn giữ cổ tay lại.

"Tôi thích anh."

Đáp lại là cái hất tay phũ phàng lần thứ hai của cậu đối với hắn.

"Không thể đâu." - Ngọc Hưng lạnh nhạt nói.

Cầm lại chiều khóa phòng, Ngọc Hưng đi ra ngoài.

Cậu thở dài, giơ mu bàn tay lên quệt đi giọt nước mắt mới chảy xuống. Những giọt nước mắt đó đè lên những vệt nước mắt trước đó chưa khô hẳn.

Kể từ giây phút phát hiện ra Hoàng Dũng lén hôn lên trán mình, Ngọc Hưng đã nghĩ có thể là nó thích mình. Nhưng cậu lại trách mình ảo tưởng nên cứ vô tư quanh quẩn bên hắn.

Giờ cậu lại càng trách mình hơn.

Không phải là cậu không thích hắn, mà là cậu muốn tốt cho hắn.

Cậu không muốn một thằng nhóc đẹp trai lại tốt như nó phải chịu cái nhìn dị nghị của gia đình, xã hội. Hơn ai hết cậu hiểu chứ. Bị gia đình chối bỏ, từng có những ngày chịu giá chịu rét ngoài đường. Bị khinh ghét, bị đánh đập.

Chưa kể Vũ Tuấn với hắn đã có hiềm khích, nếu hai người thực sự thành một đôi thì....

Đành lòng hít sâu một hơi, lòng Ngọc Hưng quặn thắt. Cậu nghĩ dẫu sao thì cũng chỉ là cảm xúc mới chớm, hoàn toàn có thể dập tắt.

Giá như lúc nãy có thể đáp lại rằng "Anh cũng thích em".

________________ _____________
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hôm sau cậu đến quán trà sữa xin nghỉ làm.

"Sao vậy?"

"Lịch học của em đổi rồi, không phù hợp với ca làm."

"Chị sắp xếp lại cho chú là được mà."

"Không cần đâu."

Cậu bước ra đến cửa thì bà Sơ nói.

"Thật ra chỉ có buổi đầu tiên là có kịch bản, về sau tôi cũng lười soạn, chỉ đưa cho hai bọn cậu tờ giấy trắng."

Đẩy cửa, Ngọc Hưng bước ra ngoài. Bên trong quán yên tĩnh bao nhiêu thì bên ngoài ồn ã bấy nhiêu.

Buổi đầu có kịch bản thì cậu với thằng Dũng đều vò nát ném đi. Vậy là đó giờ toàn em đẹp trai tự biên tự diễn chứ không hề có kịch bản nào cả.

Cậu để ý, từ tối qua đến giờ thở dài ngao ngán rất nhiều rồi. Mặc dù là cậu từ chối người ta, nhưng cậu lại có cảm giác nhoi nhói như đang thất tình.

Không suy nghĩ nữa, Ngọc Hưng đi đến trường.

Ngọc Hưng hay nhờ một cậu bạn giữ chỗ cho mình, cậu ta tên Chử Khánh Điệp.

"Lạ nhỉ, mọi hôm thấy bạn trai đưa đón cơ mà?" - Khánh Điệp hỏi cậu.

"Em hàng xóm. Bạn trai cái gì."

"À, đó chính là tình huynh đệ ( ͡° ͜ʖ ͡°)."

Cong ngón tay gõ một nhát lên đầu thằng Điệp, Ngọc Hưng nhe răng đe dọa.

Tan học, cậu đi mua một bọc mì ăn liền các loại rồi ôm về xóm trọ.

Đi đến cổng thì thấy Hoàng Dũng, cậu suýt nữa thì buột miệng chào nó, may là nuốt lại được.

Cả hai dửng dưng đi qua nhau.

Điều đó là khó tin, chỉ mới hôm nào thôi cả hai còn quấn quít bên nhau, giờ đã thành người dưng nước lã.

Nghĩ nghĩ, cậu không nhịn được ngoái lại nhìn.

Có cún nhỏ tăng động thấy Ngọc Hưng là quấn quít đuổi theo bám chân cậu. Bất đắc dĩ Hoàng Dũng mới quay lại nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau, gật nhẹ đầu chào nhau rồi quay mặt đi hướng ngược nhau.

Đáng lẽ ra ngay từ đầu bọn họ nên như vậy.

Hoàng Dũng đi đến khom người ôm cún nhỏ, mà cún nhỏ bướng bỉnh không chịu nhả gấu quần của Ngọc Hưng ra.

"Cứ đi chợ đi, anh trông hộ cho."

Kiểu hiểu nhau đến độ không cần nói cậu cũng biết tầm này là nó sẽ đi chợ.

"Phiền anh." - Hắn khách sáo nói với cậu.

Hai người nói chuyện chẳng khác nào dập khuôn mấy cuộc đối thoại trong sách giáo khoa. Một không khí xa lạ đến đau lòng.

Hoàng Dũng vừa quay đầu bước đi thì cún nhỏ lại chạy tới cắn quai dép của hắn. Nó cố gắng kéo giữ hắn lại không cho đi.

"Hưng!" - Hoàng Dũng không tự chủ mà thốt ra như vậy.

"Đổi tên cho nó đi." - Ngọc Hưng nói xong thì mím môi lại.

Không mảy may quan tâm, cậu đi vào phòng mình, đóng cửa lại.

Cửa đóng lại là lúc Hoàng Dũng dứt khoát bỏ đi không nán lại nữa, mặc cho cún con không thèm theo hắn.

Hắn cau có nói.

"Ngu xuẩn!"

Quay trở lại phòng lấy chiều khóa xe. Xong, mang theo một mảnh mất mát trống vắng, hắn cứ phi đi trong vô thức.

Hắn đi rồi mà bên ngoài vẫn có tiếng cún nhỏ sủa, Ngọc Hưng mở cửa đón cún nhỏ vào.

Đến lúc đi học chiều thì cậu lại gửi cún nhỏ cho bà chủ trông. Thế mà tận 6 giờ tối cậu về, cún nhỏ vẫn ở chỗ bà chủ.

Không biết hắn đi đâu mà không về.

Nựng cún nhỏ, thấy hai mắt tròn xoe rạng ngời của nó bỗng ỉu xìu buồn lắm.

Còn Hoàng Dũng say khướt mãi 10 giờ tối mới về đến nhà. Hắn cứ lâng tâng khâng đập cửa phòng Ngọc Hưng. Đập cho đến khi tay đau rát, cho đến khi nào cậu không chịu được phải mở cửa mới thôi.

"Hưng..." - Hắn nhìn cậu đến ngây ngốc rồi gọi tên cậu.

Cậu nhìn hắn cứ đứng liêu xiêu, mệt mỏi nói.

"Đừng như vậy nữa."

"Hưng. Hưng. Hưng."

"Dũng!"

Kêu tên hắn đầy giận dữ, mà lọt vào tai hắn lại là tiếng gọi trêu ghẹo thân thuộc của cậu. Mỉm cười ngu ngốc không tả được, Hoàng Dũng cứ lì lợm gọi.

"Hưng, Hưng, Hưng."

Gọi mà không thấy cậu đáp lại, hắn nhíu mày, đôi mắt bắt đầu ứa nước mắt.

"Tại sao? Tại sao? Tôi... thích anh mà. Này, tôi thích anh lắm..."

Hằn nhào đến ôm thì cậu đẩy hắn ra, không nương tay đấm hắn một cái.

"Im đi!"

Cậu thả cún lại cho hắn rồi đóng sập cửa lại lần nữa.

Cho đến khi không còn tiếng gào tên cúng cơm của mình nữa, Ngọc Hưng mới hé cửa rồi té ngửa khi thấy hắn nằm gục trên nền đất.

Hắn hay nhét chiều khóa trong ví nên cậu dễ dàng mò ra. Khó khăn nhét hắn trở lại phòng hắn, Ngọc Hưng giận mình dám nán lại ngắm nhìn.

Gương mặt hắn phờ phạc, bình thường mạnh mẽ cục cằn là thế. Mà, xem, giờ đến làn mi của hắn cũng đẫm nước mất rồi.

Xót xa lắm, nhưng đâu có thể đáp lại.

Nằm trên giường, Ngọc Hưng lại thao thức.

"Anh cũng không quan tâm em hơn nữa.

Trong chúng ta đâu ai có quyền níu kéo được nhau.

Em muốn quên đi bao tháng ngày.

Anh cũng mong hai ta cùng giữ lấy.

Những giấc mơ khi xưa khép lại theo gió nhẹ trôi.

Thôi cũng đành thôi."*

Tắt nhạc đang phát trên điện thoại, Ngọc Hưng nở nụ cười đong đầy sầu não. Nhìn sang bên không thấy tấm lưng vững chãi của hắn, Ngọc Hưng cay sống mũi.

Hoàng Dũng phòng bên cạnh bị cún con cắn chân giờ mới tinh tỉnh. Hắn biết mình vừa làm ra cái gì, hắn nín nhịn tiếng rít gào trong cổ họng.

Đến khi đi ngủ, hắn vô thức vươn tay sang bên cạnh, nhưng nhận ra người bên cạnh nay đã cách mình một bức vách.

Cậu với hắn chỉ cách một bức vách để thấy nhau, nhưng trong lòng lại như xa đến muôn đời.

__________ ______________________

*Trích bài hát "Cũng đành thôi - Đức Phúc".
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hai người cứ duy trì khoảng cách như vậy cho đến một tuần sau đó.

Ngọc Hưng ngẫu nhiên thấy em đẹp trai đang đèo gái lạ đi trên đường.

"Oh sịt! Mày bị cắm sừng rồi bạn nhỏ à."

"Chả liên quan." - Đoạn, Ngọc Hưng đạp vào mông thằng Điệp.

Khánh Điệp xoa xoa mông, lanh lẹ nói tiếp.

"Sắp sửa đông lạnh tới nơi, người người nhà nhà có gấu rồi. Mày cũng đi kiếm đi cho bằng bè bằng bạn đi."

Cúi xuống nhặt cái chổi lên, Ngọc Hưng lại dựng chổi rồi tì cằm lên cán chổi. Cậu suy nghĩ chốc lát.

Theo chỉ dẫn thằng Điệp, cậu đã xin vào quán cafe này để làm. Nhọ thay, chạy đâu cho thoát được bàn tay của... bà Sơ.

Ờm ờ, quán cafe này cũng thuộc quyền sở hữu của bả.

"À, chiều tao qua nhà mày phát. Lão chồng tao đi công tác rồi, ở biệt thự một mình rất chán."

"Khiếp vl. Mày nói như thể tao với mày đang vụng trộm đíu bằng!!"

Haiz. Giới thiệu thêm, cậu quen Khánh Điệp nhờ một buổi tối đi gay bar chứ không phải quen trên giảng đường đại học. Khánh Điệp có bạn trai hơn 5 tuổi, nghề nghiệp ổn định, đẹp trai, perfect.

Mỗi lần nghĩ đến, cậu luôn có cảm giác ghen tị với nó.

Mặc dù không muốn cho thằng Điệp vô phòng mình, nhưng xét thấy nó xung phong trả tiền ăn nhờ ở đậu, nên, cậu khai ân.

Lại ngay tại cái cổng xóm trọ, thằng Điệp vô tư khoác vai cậu đi qua em đẹp trai. Đi qua xong, nó ra vẻ tự hào nói.

"Tao cho nó thấy! Ngọc Hưng không có nó vẫn ổn!"

Ngọc Hưng cúi gằm mặt xuống không nói gì.

Đã một tuần cậu với hắn không nói chuyện, không nhìn nhau. Nhưng đôi khi vô tình đi qua nhau, vẫn có cảm giác.

Vừa thấy Ngọc Hưng, từ trong nhà, em cún quẫy quẫy đuôi đi tới quấn quýt bên chân cậu. Xong, cô gái lạ sáng nay hắn đèo đi ra bắt cún lại.

"Xin lỗi cậu." - Cô gái nói.

"Không sao."

Cún con không hề an phận trong lòng chị đẹp, nó cứ giãy dụa đòi thoát ra. Cô gái càng bế nó cách xa cậu, nó càng kêu gào to hơn.

"Hưng hư!!" - Cô gái mất kiên nhẫn quát lên.

Đi đến vươn tay xoa xoa đầu cún nhỏ, Ngọc Hưng nhìn nó trìu mến rồi mỉm cười. Cậu dịu dàng nói.

"Hưng ngoan, nghe lời chị đẹp nhé."

Cún nhỏ ngoan ngoãn him híp mắt lại.

"Gâu, gâu, gru... Gru..."

Thu tay về, Ngọc Hưng vừa quay lại thì đã thấy hắn đứng một chỗ nhìn mình.

Xem ra hắn đã thấy hết hành động vừa rồi của cậu, chỉ nghĩ đến thôi, cậu đã thất thố đỏ bừng mặt.

May có thằng Điệp nhanh trí kéo cậu vào trong phòng.

Hai thằng Hưng Điệp ăn no thì lăn ra nền nhà ngủ, cậu đang ngủ yên lành thì bị thằng Điệp dựng dậy.

"Bên kia rên ồ ồ mà mày đéo nghe thấy gì à?"

Ngọc Hưng ngơ ngác không hiểu cái mẹ gì.

"Áp tai vào tường mà nghe."

Nuốt trôi một ngụm, Ngọc Hưng lắc đầu không muốn đú theo Khánh Điệp. Cậu nằm lại, nghiêng mình sang một bên để né tránh ánh mắt dò xét của thằng Điệp.

"Mẹ, đéo hiểu sao. Phịch gái cho mày nghe để thể hiện clgt?"

"Ngủ đi." - Ngọc Hưng trầm giọng nhắc nhở.

Nói cậu không để tâm là nói dối. Cậu ép bản thân không được mường tượng ra cảnh hắn bên cạnh cô gái khác, cậu tự sỉ vả bản thân không có tư cách để ghen.

Cơ mà cái cảm giác lồng ngực ẩn ẩn cơn đau âm ỉ, rất khó chịu.

Haiz. Mày phải vui lên chứ, cuối cùng thằng bé cũng thoát khỏi cái bóng của mày rồi.

Cô gái đó rất xinh, họ rất xứng đôi. Còn cậu với hắn chỗ nào cũng không xứng.

Ngọc Hưng vừa nhắm mắt thiu thiu ngủ thì tiếng xoạt xoạt ở cửa vang lên, theo đó là tiếng sủa của cún con. Chắc hẳn cún con đang cào cào cửa phòng của cậu.

Lật đật ra mở cửa, thứ đầu tiên mà cậu thấy không phải là cún con, mà là Hoàng Dũng.

Cậu vội ngoảnh mặt đi, giọng có chút ấm ức mà nói.

"Đang chịch nhau như gà mà còn qua đây là có ý gì?"

"Chịch?" - Hắn mờ mịt hỏi lại.

"Thôi quay về với bạn gái mày đi!"

Vành mắt của Ngọc Hưng lúc này đã phiếm đỏ, cậu sụt sịt vài cái toan đóng cửa lại thì bị hắn giữ lấy.

Bàn tay thô to của hắn dễ dàng nắm gọn cả cổ tay thanh mảnh của cậu. Hắn kéo cậu ra ngoài trước ánh mắt ngơ ngác của thằng Điệp, xong, hắn tiện tay khóa chốt cửa.

Báo hại cả Khánh Điệp vô tội cùng cún nhỏ mới lon ton chạy vào phòng cậu đã bị nhốt ở bên trong.

Hắn cưỡng chế cậu ngồi lên xe của mình rồi phi một mạch ra khách sạn ngay đó.

Hai thằng đàn ông đứng giằng co trước cửa khách sạn thì rất tếu, nên, cậu miễn cưỡng theo hắn đi vào bên trong.

Hắn nói.

"Đó là chị gái tôi. Chắc chị ta xem JAV."

Ngọc Hưng phụng phịu.

"Ai hỏi mà nói? Bỏ ra!"

Thấy Ngọc Hưng cứ bướng bỉnh cứ đứng lì một chỗ, hắn thở dài chậm rãi đi đến. Tiện tay khóa luôn cửa phòng sau lưng cậu lại.

Hoàng Dũng mon men vòng hai tay qua eo cậu, ghé sát tai cậu mà thầm thì.

"Sao khóc? Do tên kia không tốt?"

Phồng má lên, Ngọc Hưng giận dỗi không thèm trả lời.

"Tôi đánh hắn."

Giả vờ hùng hổ liền dụ được Ngọc Hưng mắc lừa.

"Do mày đấy!! Ai bảo... Ai bảo... Aaaa!! Anh mặc kệ. Mày thả anh về đi!!"

Thật lâu rồi hắn mới thấy khuôn mặt cậu đáng yêu đến vậy. Da mặt cậu trắng, chưa kể phần má có hơi phinh phính, lại còn phủ thêm sắc hồng.

Chính cái kẻ đáng yêu này, hình ảnh của anh ta đêm nào cũng quanh quẩn trong tâm trí hắn.

"Nghe này."

Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên làn môi của cậu.

"Tôi yêu anh."

Biết cậu định nói thêm, hắn nhanh tay bụm miệng cậu lại.

"Anh nói gì tôi cũng kệ. Tôi yêu anh, anh không cấm được tôi đâu."

Hai tay của Ngọc Hưng ra sức cào cào tấm lưng của hắn. Cậu muốn nói mà hắn không cho cậu nói.

"Trước đó tôi cũng ghen vì anh. Tôi càng phủ nhận tình cảm thì nó càng khắc sâu."

"Giờ đây anh cũng ghen, ghen là yêu tôi rồi."

"Chấp nhận tôi. Xin anh."

Chóp mũi của Ngọc Hưng nóng lên, đôi mắt cậu trong chốc lát đã phủ lên màng nước trong veo. Hai tay cậu cào lưng hắn đã thấm mệt.

Cuối cùng hắn cũng chịu bỏ tay bịt miệng cậu.

Chỉ đợi có thế, Ngọc Hưng òa khóc ôm chầm lấy hắn.

"Đẹp trai mà sao ngu vậy em!!" - Cậu cảm thán.

_____________________________

Sơ: Sơ chỉ cảnh báo chương tới không phù hợp với các cháu dưới 15:v
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top