Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Hồi ức - Gaily

[Tản văn] Hồi ức - Gaily

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Hồi ức
1422328257-zlnmhoi_uc_ki_niem_1_ckms.jpg

Design by: @Thiên Nam

Tác giả: Tuyết Dương
Thể loại: Tản văn
Tình trạng: Hoàn
Link thảo luận góp ý: Đây
~o~

"Sau này sẽ luôn bên cạnh tôi phỏng?"

"Có muốn đi cũng không được, có một đứa nhoi nhoi loắt choắt thế này thì sao mà nỡ đi chứ."

"Hứa nhé! Ai thất hứa sẽ bị 1000 cây kim đâm vào bụng."

"Ừ, hứa."

~o~o~o~

Thanh Yên ngồi bật dậy, lại là giấc mơ ấy, giấc mơ thật khiến người ta khó chịu...

Đó là lời hứa trẻ con mà ngày xưa cô từng hứa.

Đó là lời hứa mà cô từng coi trọng nhất trên đời.

Bởi đối phương là người cô tin tưởng nhất...

Nhưng khi ấy, cô đâu hiểu rằng: Lời hứa gió bay.

Hôm ấy cô vẫn ngồi ở đấy, chỗ thân thuộc mà hai người từng ngồi, cô ngồi là đợi anh - người con trai mà bây giờ cô còn chả nhớ rõ mặt.

Cô đợi từ khi mặt trời con tận trên cao, bây giờ thì đã là xế chiều... Sao anh chưa tới?

Chắc do bận thôi mà. Cô nghĩ vậy, rồi bỏ về.

Do anh đã từng nói, nếu hoàng hôn buông xuống mà một trong hai chưa xuất hiện thì hãy về nhà kẻo ba mẹ lo lắng.

Từng câu từng chữ cô đều nhớ rõ, và chưa từng cãi lời.

Nhưng rồi hôm sau, hôm sau nữa, tuần sau, tuần sau nữa... cô đều không thấy anh đến.

Cô đã khóc rất nhiều, khi ấy cô mới chỉ là một đứa trẻ, tưởng chừng tìm được thanh mai trúc mã ngờ đâu chỉ là cơn gió thoáng qua.

~o~o~o~

Hôm nay, công ty cô cho phép những nhân viên tăng ca nghỉ xả hơi một tuần, mẹ cô nói nên về thăm bà ngoại vì bà nhớ cô lắm rồi.

Cô bắt đầu chuẩn bị, quần áo đã gấp sẵn, vé máy bay đã mua, cô ăn mặc gọn gàng, trang điệm gợn nhẹ rồi đi ra sân bay.

Quê cô khá xa nơi cô làm việc, ước chừng hơn 1 giờ bay sau đó còn phải bắt xe vận chuyển đi thêm 1 giờ nữa.

Về đến nhà, cô uể oải không ngừng sau một chuyến đi dài. Sự mệt mỏi thể hiện rõ trên gương mặt bé nhỏ của cô.

Mẹ nói cô hãy đi nghỉ đi, tối bà qua. Cô nghe lời, về căn phòng cũ của mình.

Từ cửa sổ căn phòng ấy, có thể thấy được nơi hẹn ước khi xưa, giờ đang là mùa xuân, bên bờ một con kênh nhỏ, cỏ xanh mơn mởn, thật đẹp, nhưng cũng chỉ còn là hồi ức.

Cô ngủ một mạch tới tận 4h chiều. Một giấc ngủ ngon nhưng lâu khiến cơ thể phản hồi, vô cùng khó chịu.

Cô quyết định đi dạo quanh làng mình một vòng, mà không đúng giờ làng cô đã thành thị trấn rồi, đổi mới hơn xưa nhiều.

Cô dạo quanh các ngõ nhỏ gần nhà cô. Nhưng điểm dừng cuối cùng là mỏm đá ấy, mỏm đá khiến cô mất bao nhiêu nước mắt và chờ mong.

Cô ngồi ấy, mỉm cười tuy cười nhưng gương mặt cô như bị một cơn giông bão tàn phá, cô vẫn chưa quên được cậu bé năm ấy.

Tuy là thất hứa đấy nhưng cô không thể nói ghét cậu được.

Tuy là khiến cô đau buồn đấy nhưng cô lại không thể gạt cậu ra khỏi tâm trí được.

Cô như bị bỏ bùa.

Thanh Yên hoạt bát trên công sở, vui vẻ bên bạn bè. Thanh Yên hiếu thảo với cha mẹ, kính cẩn với ông bà. Thanh Yên coi trọng đồng nghiệp luôn làm vừa ý sếp. Nhưng ít ai biết được cô cũng có khi tâm trạng nặng trĩu như này.

Mặt trời dần dần khuất sau biển, từng cơn gió lạnh thổi từ biển vào. Cô khẽ rùng mình nhận ra trời đã tối.

Đứng dậy, cô quay đầu bước đi, đến nửa đường Thanh Yên quay lại nói khẽ: "Tạm biệt cậu, hồi ức của tớ."

Dừng lại một chút rồi cô nói thật to: "Cảm ơn đã bước đến cuộc đời của tớ, cảm ơn cậu rất nhiều. Sau này cậu sẽ là một hồi ức đẹp, tớ sẽ không quên cậu đâu, yên tâm nhé, tớ không phải một người thất hứa."

Nói rồi cô quay đầu đi thẳng, không chút do dự, nhưng ai biết đâu nơi khóe mắt rơi xuống một giọt lệ như là lời tạm biệt với hồi ức thân thương.



Tuyết Dương.
11/6/2020
 
Sửa lần cuối:
Top