Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Hồi ức thanh xuân- Giang Nhân Ly

[Truyện ngắn] Hồi ức thanh xuân- Giang Nhân Ly
Tham gia
15/4/19
Bài viết
17
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Hồi ức thanh xuân
Tác giả: @Giang Nhân Ly
1588255049654.png


Thể loại:
Truyện ngắn
Độ dài: 1 chương

Nguồn: truyencuatoi.com

"Anh ơi, có biết điều gì thật đau

Trong cuộc sống muôn màu để em nói cho anh nghe nhé

Rằng nơi em đã từ lâu có cảm xúc lạ

Mỗi khi anh kề bên được nghe anh nói cười

Mình đã biết nhau từ lâu

Nên em chẳng nói ra hết những lời này

Sợ anh đi mất

Lặng im thấy anh cùng ai

Dần khoảng cách với em bao ngày

Anh đâu nào hay"



Tôi ngồi đó, bắt một bản nhạc quen thuộc, rồi lại nhâm nhi tách cà phê đắng, nhìn ra khung cửa sổ, cơn mưa tháng bảy cứ hay thất thường đến thế, đến rồi lại đi nhanh chóng chỉ vương lại vài hạt đọng trên mái nhà.

‘Tách, tách…”

Tôi nghe tiếng mưa rơi, môi lại giương lên chút ý cười.

-------------

Mỗi người luôn có những ước mơ riêng, hoài bảo riêng của chính mình, dù là khó khăn hay vạn lần vấp ngã vẫn kiên cường tiến bước. Không phải vì họ có ý chí mạnh mẽ hơn người khác mà vì có thứ đáng để họ trở nên mạnh mẽ hơn.

Tình yêu vốn có rất nhiều loại nhưng đơn phương lại là bi ai nhất… Giống như ánh sáng mặt trời cháy bỏng đầy hấp dẫn nhưng ta chỉ có thể nhìn mà không tài nào chạm tới được tia nắng ấy! Thuở thanh xuân mà, ai không từng trải qua cảm giác chênh vênh hụt hẫng ấy, cứ đem lòng quý mến người ta rất nhiều, luôn nghĩ rằng người ta cũng có ý gì đó với mình… để rồi kết cục chỉ mình ta tự khóc tự cười, hóa ra mọi việc điều do chính mình ảo tưởng mà ra.

Năm đó tôi vừa lên cao trung, bởi tính tình hướng nội nên không có nhiều bạn bè, lại càng không thích giao tiếp với nhiều người. Có nhiều mối quan hệ phải cho là rất tốt, có thể giúp mình học hỏi nhiều hơn, rất cần thiết cho công việc sau này của tất cả mọi người. Nhưng bạn biết không đây không phải là ngôi trường bình thường, những con người này luôn nở với nhau nụ cười giả tạo, đôi lúc cách họ nói chuyện, xâm xỉa nhau khiến tôi nổi cả da gà…

Bởi vậy, tôi thà chọn cô đơn một mình tự phấn đấu còn hơn là làm bạn với những con người kinh tởm ấy!

Suốt một năm trời, tôi vẫn không hề có lấy một người bạn nào, trong lớp đám người ấy luôn nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, có đôi khi lại là chán ghét, ganh tị. Ban đầu, bọn chúng cho rằng tôi là người có hội chứng tâm thần nên ai cũng xa cách, tôi thì chẳng thèm để tâm vì tôi vốn không muốn làm bạn với đám giả dối ấy chút nào...

Sau một năm học tập, thành tích của tôi không vì đó mà thụt lùi, tôi không những đứng nhất lớp mà còn nhất khối, dường như tất cả các môn tôi điều được điểm tối đa mà chẳng hề phí hoài công sức. có lẽ, luôn tồn tại một loại người gọi là thiên tài chăng? Họ ít khi chú tâm nghe giảng, cũng ít hay lên lớp nhưng kiến thức của họ lại vượt xa những gì họ có thể biết và tôi chính là con người ấy.

Kì nghỉ hè của mọi người ngày một cận kề, ai cũng háo hức được đi đây đó du lịch, còn riêng tôi thì vẫn thản nhiên như vậy, đi mua một ít sách tham khảo về đọc. Mọi người thường nói đọc sách rất chán nên sinh ra lười biếng, còn tôi thì ngược lại, cảm giác kiến thức mà sách mang lại là vô tận, dù thầy cô có tận tình giảng dạy đến đâu chăng nữa thì vẫn là tầng trên mặt sóng.

Tôi là một con người khí cao chất ngạo, không thích đứng cùng hàng với ai cả, thay vì là mặt sóng cùng họ tôi lại muốn mình là đáy đại dương sâu thẳm. Đó mới chính là thứ tôi mong muốn!

Đi ngang qua kệ sách, có một quyển sách khiến tôi chú tâm nói về “thiên hà vũ trụ”, lòng hứng thú của tôi nổi dậy,mang nó đến bàn đọc sách, lật từng trang ra xem. Nội dung của nó khá trừu tượng nên tôi cũng không hiểu cho lắm, có chút bực bội cau mày, đóng quyển sách lại trả về chỗ cũ.

“Mới có bấy nhiêu mà đã làm khó một thiên tài rồi ư?” Một nam thanh niên nhìn tôi cười khẩy một cái.

Lòng tự trọng của tôi rất cao, mới một khắc mà đã bị cậu ta đẩy ngã xuống, té một cái thật đau. Tôi nhìn chầm chầm cậu ta, nhàn nhạt trả lời: “Câu biết?”

“Đương nhiên là không. Tớ nào phải thiên tài’’.

Tôi bị cậu ta khiêu khích đến thế nhưng vẫn không hề nổi cáu, ngược lại tâm trạng rất là vui vẻ hỏi:

‘’ Chúng ta quen nhau sao?’’

‘’Đương nhiên là quen rồi!’’

‘’Thế sao tôi không biết nhỉ?’’

Cậu ta tiến đến đứng trước mặt tôi, cốc vào đầu tôi một cái đau điếng, Cười nói:

‘’Con nhỏ này, cậu thật vô tâm quá đấy!’’

Tôi nhìn dáng vẻ đó, cách cư xử đó đầu liền hiện lên một hình ảnh, một cậu nhóc đang rượt theo một cô bé, tay cậu cầm con thằng lằng sọc vằn trông thật đáng sợ, cậu không ngừng đưa đến trước mặt cô bé khiến cô khóc toáng lên :

‘’Mẹ ơi, Vĩ Văn trêu con… Mẹ ơi… Hu hu’’.Cậu nhóc đằng sau vẫn rất vui vẻ chạy theo, miệng cười một cách tinh nghịch:

‘’Thiên Hà, đến đây chơi với tớ nè ha ha ha’’.

Cô bé bị cậu dọa cho đến ngất xỉu.


Kinh ngạc nhìn cậu ta, tôi lên tiếng hỏi :

‘’Vĩ Văn?’’

‘’Chính xác.’’

‘’Cậu về nước khi nào vậy?’’

‘’Mới hôm qua thôi!’’



Từ sau cuộc tái ngộ với người bạn cũ, tôi thay đổi rất nhiều, biết cách cư xử hơn với mọi người, hay cười, dạo gần đây tôi còn thích trang điểm nữa… Cũng không biết là vì nguyên do gì, nhưng mỗi lần không trang điểm mà xuất hiện trước mặt Vĩ Văn tôi có chút thấy mình thấp kém.

Vĩ Văn tuy học không giỏi nhưng hát rất hay, tính tình rất phóng đảng nhưng lại khá đẹp trai, các cô gái trong trường không ngừng tìm kiếm tôi nhờ tôi cho số điện thoại hay thăm dò về bạn gái của cậu ta… Nhiều lần bị làm phiền như thế, tôi có chút phẫn nộ với họ nhưng vẫn không hề biểu lộ chỉ ậm ờ đáp cho có lệ, mà tận sâu trong nội tâm là có thứ gì đó ngày một mài mòn thật đau…

Thoáng cái đã là nghỉ hè, tôi được Vĩ Văn mời về quê của cậu ở tận Mộc Châu. Thảo nguyên xanh rì, tươi mát, chút nắng chiều thoáng qua ấm áp sưởi ấm chút sương chiều lạnh buốt nơi đây. Tôi nằm dài trên thảm cỏ, cảnh vật mông lung ,nghiêng đầu nhìn cậu ấy định lên tiếng nhưng lại không nói thành lời.

Vĩ Văn có đôi môi trái tim quyến rũ, chiếc mũi cao thanh lịch, đôi mắt tuy không to lắm nhưng rất đáng yêu. Mỗi lần cậu cười thật sự khiến trái tim thiếu nữ như chúng tôi đều loạn nhịp. Tôi chưa từng ngắm nhìn kĩ cậu ấy, chưa từng ngồi gần cậu ấy, cũng chưa từng biết mình đã yêu cậu ấy… Nhưng giờ phút này, mọi thứ như thể đóng băng. Cậu nằm đó nhắm mắt như đang ngủ, đôi môi mím chặt khiến cậu trở nên nghiêm nghị hơn hằng này, tôi có chút thất thần đưa tay lên chạm vào mặt cậu, cảm giác ấm ấm truyền đến khiến tôi thẹn thùng vội rụt tay về.

Vĩ Văn vì thế cũng bị đánh thức, dụi dụi khóe mắt trông rất trẻ con, nhướng mài hỏi tôi:

‘’Cậu không khỏe à, mặt có chút đỏ đấy?’’

Tôi ngoảnh mặt sang nơi khác đáp:

‘’Không… không sao. Tối rồi, về thôi!’’

Không đợi cậu đứng dậy, tôi đã vội chạy về trước.

Vĩ Văn chạy theo sau tôi, có chút kỳ quặc nói vọng đến:

‘’Con nhỏ kia, làm gì chạy dữ vậy, lại lên cơn nữa à?’’


Từ ngày biết mình có cảm giác với cậu ấy, tôi rất ít khi gặp cậu ấy, cũng không gọi điện hay nhắn tin trò chuyện với cậu như trước, đôi khi gặp mặt tôi cũng trả lời cậu vài câu rồi lại không tự nhiên trốn tránh. Một lần nọ cậu ấy gọi cho tôi, hỏi tôi vì sao cứ luôn trốn tránh cậu, cũng không còn hẹn cậu đi chơi hay trò chuyện nữa... Thật ra tôi cũng rất khó xử, không biết nên trả lời ra sau. Tôi và cậu ấy vốn là hai người của hai thế giới khác nhau.

Cậu quá trẻ con, phóng khoáng lại còn rất đào hoa nữa, còn tôi thì là người sống nội tâm, rất ít khi biểu đạt cảm xúc càng không phải là mẫu người xinh đẹp gì. Nhiều lần muốn bày tỏ nỗi lòng cùng cậu, nhưng lại nhìn nụ cười sáng lạng đó, những cô gái xinh đẹp vây quanh tôi có chút chạnh lòng rồi lại thở dài bảo rằng thôi đi.

Cứ ngỡ sẽ chấm dứt được thứ gọi là tình yêu không nên có này với cậu ấy, nhưng thời gian càng khiến tôi phải yêu quý cậu hơn. Ngắm nhìn cậu từ xa, tôi mỉm cười đầy tự hào, Vĩ Văn ngày một đẹp trai hơn, thành công hơn, cậu vừa đoạt giải trong kì thi ‘The voice’ vừa rồi, tiếng tâm rầm rộ khắp trường. Đã từng muốn nhấc điện thoại gọi chúc mừng nhưng lại không dám, chỉ gửi cho cậu một tin nhắn ‘Chúc mừng cậu, tớ rất tự hào vì chúng ta đã là bạn của nhau’.

Rất lâu rồi, tôi không nhắn tin cho cậu, nhận được tin nhắn, cậu không trả lời mà gọi ngay cho tôi vui vẻ hỏi:

‘’Này nhóc, cảm ơn nhe! Mà cậu có chọn được ngành nghề gì chưa vậy ? Dù sao cũng sắp thi đại học rồi nên chọn cho mình ngành nào phù hợp với sở thích và đam mê của cậu nhé! ‘’

‘’Ừm, cảm ơn cậu’’. Tôi cúp máy, mỉm cười suy nghĩ ‘’Sở thích sao? Đam mê sao?’’

Bấy lâu nay tôi liên tục được mời vào các trường đại học danh tiếng, nhưng vẫn phân vân chưa biết nên chọn ngành nghề nào cho mình cả, sau khi nghe cậu nói, suy nghĩ cả một đêm. Tôi lại khiến cho mọi người có một tin bất ngờ.

Là một thiên tài nhưng tôi không chọn học đại học về những ngành nghề chủ chốt của đất nước, tôi muốn trở thành du học sinh sang Trung Quốc học tập phong tục tập quán của họ, tìm hiểu sâu hơn về văn học để trở thành một nhà văn.

Ban đầu gia đình kiên định bác bỏ quyết định của tôi, sau vài ngày kịch liệt giông bão ba mẹ cũng mặc kệ nói tôi muốn làm gì thì làm, sau này đừng có trở về đây trách cứ ai cả. Thái độ đó tôi biết họ đã hoàn toàn thất vọng về tôi như muốn từ bỏ đứa con gái này vậy.

Thiên Hà tôi một thân một mình sang Trung Quốc học tập, ban đầu gặp nhiều khó khăn, vấp ngã nhưng vẫn không hề buông bỏ mà đứng dậy bước tiếp. Tôi muốn mình có thể cùng cậu ấy song hành, càng muốn trở thành người tự tin hơn khi đứng cạnh cậu ấy.

Rốt cuộc sau gần bảy năm phấn đấu, tôi đã có được một tác phẩm nổi tiếng mang tên ‘’Miền kí ức’’ nói về mối tình đầu của tôi Vĩ Văn- Thiên Hà. Câu chuyện khá nhẹ nhàng sâu lắng nhưng lại khắc sâu trong tâm trí của đọc giả về mối tình thanh xuân có chút trẻ con có chút khờ dạy nhưng lại đầy đau thương.

_ Năm hai mươi lăm tuổi

Vĩ Văn giành được cúp vàng về giọng hát trẻ Việt Nam.

Thiên Hà xuất bản tác phẩm đầu tiên mang tên "Miền kí ức".

_ Năm hai mươi bảy tuổi

Vĩ Văn đạt danh hiệu giọng hát vàng của The world.

Thiên Hà được bình chọn là nhà văn được yêu thích nhất thế giới.

Năm ba mươi tuổi

Vĩ Văn sáng tác tác bài hát ‘Cô bạn thân ngày ấy tôi yêu’.

Thiên Hà xuất bản tác phẩm mới mang tên ‘Bỏ lỡ’.

Năm ba mươi mốt tuổi

Vĩ Văn qua đời.

Thiên Hà kết hôn.


Tuổi trẻ con người ta phấn đấu vì hoài bão, vì lí tưởng mà không hoài mệt nhọc. Nhưng thời gian khiến chúng ta ngày càng trở nên mệt mỏi, tổn thương để rồi buông bỏ.

Cũng giống như Vĩ Văn và Thiên Hà, họ phấn đấu rất nhiều ở tuổi trẻ để xứng đáng đứng cạnh nhau ở tương lai. Nhưng quá trình xảy ra họ lại chưa từng nghĩ đến sẽ gặp những vấn đề gì… và rồi lạc nhau trong cõi hư vô.

Dù sao thì Thiên Hà và Vĩ Văn rất cảm ơn định mệnh vì đã cho họ gặp nhau, làm bạn của nhau rồi lại yêu nhau. Để rồi đến cuối cùng mới nhận ra, trên đời này vẫn còn có người yêu mình nhiều đến như thế !

Thanh xuân chính là như thế, dễ có dễ mất dễ lạc nhau…

Thanh xuân lại là bỏ lỡ, mệt mỏi và rồi tổn thương...




Link thảo luận: Vào đây ném đá đi mọi người :))
 
Sửa lần cuối:
Top