Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 171: Lục Ảnh đế tức giận (3)
A, không đúng, không phải lần đầu tiên.

Là lần thứ tư.

Lần đầu tiên, cô bị đoạt mất vai nữ thứ của Khuynh Thành thời gian.

Lần thứ hai, cô đưa lời gièm pha, muốn hại chết Kiều An Hảo, kết quả lại thành giúp cô ta.

Lần thứ ba, Kiều An Hảo lại tranh mất vị trí khách quý trong tiết mục nghệ thuật mà cô từng ao ước.

Lần thứ tư, chính là hôm nay.

Cô thế nhưng lại bị người khác nắm trong tay, liên tục ngã quỵ những bốn lần, mà số lần cô quay phim bị NG trong ngày hôm nay, chỉ sợ về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người trong làng giải trí lôi ra bàn tán.

Lâm Thi Ý càng nghĩ, càng cảm thấy không phục, đến cuối cùng, cô trực tiếp nghiến răng nghiến lợi bước đi thật nhanh.

Lâm Thi Ý cũng không biết rốt cuộc mình đang đi về hướng nào, chỉ là đi được một lúc, lại nhìn thấy trước mặt là một mảnh đất được cỏ mọc lên bao phủ, một đám người đang bận rộn ở đó.

Lâm Thi Ý tuy rằng không biết những người này nhưng cũng có thể nhận ra, đây là những nhân viên đạo cụ của đoàn làm phim.

Cô nhìn chốc lát, đang chuẩn bị xoay người rời đi, những người đó lại làm xong việc rồi, Lâm Thi Ý dù thế nào cũng được coi là một ngôi sao, nên bọn họ liền nhận ra cô, có một cô gái trẻ tuổi lên tiếng gọi cô: "Chị Thi Ý."

Lâm Thi Ý tuy không có tâm trạng nào nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cô nhìn về chỗ mấy người đang bận rộn, thấy có một bàn đu dây được trang trí hoa tươi và cỏ cây rất đẹp, Lâm Thi Ý tò mò, liền thuận miệng hỏi một câu: "Cái này lát nữa dùng để quay phim sao?"

Cô gái trẻ vốn không nghĩ rằng Lâm Thi Ý lại chủ động nói chuyện với mình, nhất thời có chút kích động, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, lát nữa chị An Hảo sẽ dùng để quay phim ạ."

Kiều An Hảo? Lâm Thi Ý hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười như cũ "a" một tiếng.

"Chị Thi Ý, chị có thể ký tên cho em không?" Cô gái trẻ lúi húi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa tới trước mặt Lâm Thi Ý.

Lâm Thi Ý liền đưa bút, ký tên.

Cô gái kia thấy thế vô cùng cao hứng, nói tạm biệt với Lâm Thi Ý sau đó nhanh chóng đuổi theo nhóm nhân viên đạo cụ đã đi xa.

Lâm Thi Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô chờ đến khi không thấy bóng dáng của nhóm nhân viên kia đâu nữa, lúc này mới đi đến chỗ bố trí bàn đu dây, sau đó quan sát một lượt, cuối cùng dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc dây thừng đang buộc vào bàn đu dây, rồi lại hướng mắt thẳng lên xem xét.ới Kiều An Hảo đều thất bại... Mà nay...

Ánh mắt Lâm Thi Ý biến đổi càng lúc càng lạnh lẽo, đến cuối cùng, cô dùng sức mấp máy môi, nhìn xung quanh một chút rồi tìm một hòn đá nhỏ, sau đó quay trở lại bên cạnh bàn đu dây.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 172: Lục ảnh đế tức giận (4)
Lâm Thi Ý kiễng mũi chân, kéo lấy dây thừng hơi dựa vào bàn đu dây, một bên quấn quanh hoa, sau đó hơi hơi vén lên trên, dùng hòn đá nhỏ, cọ sát lên phía trên dây thừng.

Sau cùng, chỉ còn lại một sợi dây nhỏ, Lâm Thi Ý mới ngừng lại, sau đó dùng hoa che lại dây thừng bị cô ta phá hỏng mài mòn, nhìn một vòng trái phải, thấy không ai phát hiện, bước chân vội vã rời đi.

Đi được một lúc, Lâm Thi Ý mới phát hiện, trong tay mình còn cầm hòn đá nhỏ kia, vì thế vội vàng ném vào một hồ nước bên cạnh.

-

Đến phiên Kiều An Hảo diễn thì đã là xế chiều, mặt trời chiều vừa mới ngã về tây, soi chiếu toàn bộ nơi đây thành một mảnh hồng.

Cảnh quay này, chỉ cần Kiều An Hảo diễn xuất một mình, nội dung đại khái là, khi nữ thứ biết nam thứ không hề yêu mình, dự định buông tay, sau đó một mình đi vào nơi bàn đu dây nam thứ từng dựng cho mình, ngồi nhớ lại chuyện cũ phát sinh giữa bọn họ.

Cảnh quay này không có lời thoại, chỉ cần biểu đạt vẻ mặt và ánh mắt cảm giác thống khổ khi yêu mà không được đáp lại, cho nên đối với Kiều An Hảo mà nói, cũng không có khó khăn gì to tát.

Đạo diễn xem xét cảnh quay, xác nhận không có vấn đề gì, liền đưa tay ý ‘bắt đầu’ với Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo tạm biệt đến trước bàn đu dây, dùng một vẻ mặt cực kỳ ngây ngẩn, vươn tay chậm rãi vuốt ve bàn đu dây, sau đó ngồi vào chỗ bàn đu dây.

Trước khi quay phim, đạo diễn có nói tình huống trong kịch bản cho cô biết, Kiều An Hảo ngồi ở bàn đu dây, chỉ im lặng ngây ngẩn, yên tĩnh giữ bàn đu dây, một lát sau, chính là giẫm hai chân lên, nhẹ nhàng đong đưa bàn đu dây.

"Tốt, đẹp lắm, cảnh này xong!"

Cảnh kế tiếp, muốn quay Kiều An Hảo đùa vui với bàn đu dây, sau đó là cảnh nhắm mắt lại cười yếu ớt.

Một mình Kiều An Hảo rất khó đưa bàn đu dây lên cao, cho nên đạo diễn cố ý phân phó một nhân viên, ở phía sau Kiều An Hảo, đẩy một phen.

Lần đầu, lực của nhân viên không đủ lớn, bàn đu dây lay động không đủ cao, cho nên bị lặp lại, lần thứ hai, bàn đu dây lay động đủ độ cao, nhưng nhân viên không có tránh máy quay, vì thế đành phải quay đến lần thứ ba.

Theo sự chỉ thị lần thứ ba của đạo diễn, Kiều An Hảo lại đung đưa, lúc đó, nhân viên dùng sức đẩy một phen, sau đó lập tức chạy đi.

Kiều An Hảo vội vàng nhắm mắt lại, biểu đạt vẻ mặt đòi hỏi.

Theo sự nâng lên của bàn đu dây, khóe môi Kiều An Hảo lộ ra một nụ cười.

Đạo diễn quan sát màn hình, vừa lòng gật đầu, khen ngợi.

Nhưng mà, ngay lúc bàn đu dây ở điểm cao nhất, dây thừng đột nhiên đứt, Kiều An Hảo mất cân bằng, nhịn không được hét lên một tiếng, cả người bị quẳng lên trên.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 173: Lục ảnh đế nổi giận (5)
Xích đu khi đạt đến điểm cao nhất thì sợi dây bất chợt bị đứt. Kiều An Hảo mất thăng bằng, nhịn không được thét lên, cơ thể bị bị văng lên không trung rồi rơi tự do xuống mặt đất.

Đạo diễn trông thấy một màn này thông qua camera, khuôn mặt tươi cười ngay lập tức co rút, một trận choáng váng ập tới khiến cho mọi phản ứng đình chỉ.

Những người xung quanh hiện trường nghe tiếng hét chói tai của Kiều An Hảo, tất cả liền nhìn về phía phim trường đang quay, sau đó đồng loạt đều ngẩn ngay tại chỗ.

Ngay cả Tống Tương Tư đang lười biếng dựa vào cây đại thụ, nghịch nghịch chiếc điện thoải đời mới vừa sắm cũng bật thẳng người dậy, tay run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất. Cô vô thức nhìn Lục Cẩn Niên đứng một bên, còn chưa kịp mở miệng, Lục Cẩn Niên đang đứng bất động liền phóng nhanh ra ngoài.

Xích đu vươn đến đỉnh điểm nhưng cũng cao hơn hai mét, chỉ cần vài giây thôi là rơi chạm đất. Nhưng đối với Kiều An Hảo, mấy giây này như cảnh quay chậm bị kéo ra thật dài.

Trong giây phút không trọng lượng đó, cô hoảng loạng nhắm chặt hai mắt, tâm trí là một mớ hỗn loạn, ngẫm nghĩ cô lần này chắc là xong đời rồi. Cái này gần bằng một tầng lầu, cứ thế mà té xuống thì không bị thương nặng cũng không thoát khỏi số phận thương tích nhẹ đầy mình. Cảnh quay nữ hai của cô cũng không ít, chắc chắn sẽ liên lụy đến tiến độ quay của đoàn phim, khi đó khó tránh khỏi sẽ bị mọi người trách cứ.

Bên tai truyền đến tiếng lướt gió vun vút, Kiều An Hảo âm thầm cắn chặt hàm răng, tay nắm thành đấm, chuẩn bị tinh thần tiếp đất không tàn cũng tật thật tốt.

Chỉ một khắc nữa thôi, Kiều An Hảo sẽ chạm đất, đột nhiên có một cơ thể cách đó không xa trượt trên sàn, theo quán tính vọt tới đệm vững vàng cho Kiều An Hảo.

Toàn bộ hiện trường như bị bấm nút dừng lại ở khoảnh khắc ấy, một mảnh im lặng như tờ, tầm mắt mọi người đều chăm chú vào sự cố phía trước.

Không thấy cơn đau truyền đến theo dự kiến, Kiều An Hảo có chút hoảng hốt, cảm thấy như mình đang nằm mơ, mắt nhắm nghiền qua một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Kiều An Hảo không nặng, nhưng trực tiếp rơi từ độ cao xuống như thế, vẫn khiến Lục Cẩn Niên bị đập mạnh đến khá choáng váng. Anh nằm giảm xóc trên đất một hồi thật lâu mới sực nhớ tới điều gì đó, liền đột ngột ngồi dậy, nâng Kiều An Hảo đang nằm sấp trên người mình vào trong lòng.

Kiều An Hảo nhắm tịt mắt, mái tóc hơi rối, người bất động, dường như đã ngất đi.

Đáy mắt Lục Cẩn Niên thoáng hiện một tầng hoảng loạn, gương mặt tuấn dật tích tắc không có huyết sắc: "Kiều An Hảo?"
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 174: Lục ảnh đế nổi giận (6)
Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên, mi tâm hơi chau lại, sau đó mới ý thức được việc mình bị ngã xích đu mà không có tí đau đớn xác thịt nào, hóa ra là bên dưới có đệm người.

Mà người này là... Lục Cẩn Niên? Anh xông tới cứu cô?

Lập tức đáy lòng Kiều An Hảo rối thành một nùi.

Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng, không thể không vỗ nhẹ khuôn mặt cô, lúc này mới phát hiện trên trán cô lấm tấm những mảnh nhỏ máu tươi đỏ chói. Ngón tay Lục Cẩn Niên chợt run, tâm như bị bóp nát. Sự sợ hãi và kinh hoảng bao trùm, khiến anh há miệng nhưng không thốt được nên lời.

Đạo diễn vẫn luôn sát sao theo dõi qua camera đột ngột lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo. Cử động của ông cũng thức tỉnh người chung quanh, mọi người đều đổ xô về hiện trường.

Đạo diễn trước hết đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, ông cúi đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút bối rối mở miệng nói với Lục Cẩn Niên: "Lục..."

"Lục cái gì lục!" Lục Cẩn Niên bất chợt ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lùng tràn đầy sắc nét tức giận, giọng điệu bén nhọn cắt đứt lời đạo diễn: "Từng người các người đều ngẩn ra đấylàm gì, còn không mau đi chuẩn bị xe, đưa đến bệnh viện!"

Đạo diễn bị Lục Cẩn Niên gầm lên liền lui về sau một bước theo bản năng, sau đó mới nhanh chóng gật đầu: "Vâng..."

"Nhanh lên!" Một Lục Cẩn Niên từ trước đến nay luôn thờ ơ bình tĩnh, nhưng lúc này hầu như hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lại một lần nữa cắt đứt lời đạo diễn còn chưa nói xong. Vẻ mặt khủng bố khiến đạo diễn không dám chậm trễ một giây, nếu không anh sẽ bạo phát giết người mất. L༲e༲

Đạo diễn rút kinh nghiệm xương máu, lần này không dám đáp lời Lục Cẩn Niên, thậm chí cũng quên đi phân phó người khác, liền nhanh chân chạy về bãi đỗ xe.

Mấy người đứng gần thấy trạng thái Lục Cẩn Niên, sợ đến đều dừng bước, không dám mảy may tiến về phía trước.

Kiều An Hảo bị hai tiếng rống giận liên tiếp của Lục Cẩn Niên lập tức cả kinh phục hồi lại tinh thần.

Bệnh viện, đưa cô đến bệnh viện sao? Cô cũng không có té bị thương, đi bệnh viện làm gì? (Ai biểu bà giả chết)

Kiều An Hảo giật giật mi tâm, vội vã mở mắt, cô vừa định ngăn cản, kết quả trái lại càng sửng sốt.

Cô quen biết anh lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hiện tại của Lục Cẩn Niên. Sắc mặt tái nhợt khó coi, đôi mắt mang theo vài phần lo âu và hỗn loạn, như thể đang sợ hãi điều gì.

Tại thời điểm này, Kiều An Hảo cảm thấy như có gì đó hung hăng đập vào tim mình, thoáng cái ngây người nhìn chăm chăm Lục Cẩn Niên.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 175: Lục Ảnh đế nổi giận (7)
Triệu Manh bị Lục Cẩn Niên dọa sợ không dám tới gần, thấy Kiều An Hảo mở to mắt ra, lập tức hỏi một câu: "Kiều Kiều, cậu thế nào rồi?"

Lục Cẩn Niên nghe được âm thanh của Triệu Manh, mới ý thức được Kiều An Hảo đã mở mắt, ánh mắt anh mang theo mấy phần khẩn trương đánh giá Kiều An Hảo một lúc, tin tưởng cô không có gì bất trắc, lúc này mới ngấm ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, như chưa hề có gì xảy ra, khuôn mặt khôi phục lại vẻ tỉnh táo và lạnh lùng.

Lục Cẩn Niên thay đổi nhanh như thế khiến Kiều An Hảo khẽ nhăn trán, lại tiếp tục nhìn chằm chằm anh, nhưng rốt cuộc cũng không thể tìm ra được nửa điểm lo lắng và kích động từ đáy mắt anh.

Môi cô khẽ mấp máy, mới quay đầu lại, lắc lắc đầu nhìn Triệu Manh, nhẹ nhàng nói một câu: "Mình không sao."

Nói xong, tầm mắt của cô lại lần nữa chuyển đến trên mặt Lục Cẩn Niên, nhưng bây giờ chỉ thấy được vẻ lạnh lẽo không cảm xúc của anh.

Phảng phất lúc cô vừa mới mở to mắt, liền nhìn thấy được sự kích động ngập tràn khuôn mặt anh, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của cô.

"Thật sự không có chuyện gì chứ?" Tống Tương Tư nhịn không được hỏi một câu: "Có chỗ nào bị thương không? Thử đứng lên xem."

Kiều An Hảo nghe thấy lời nói của Tống Tương Tư, mới ý thức được mình vẫn còn nằm trong ngực Lục Cẩn Niên, mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng đứng lên, sau đó giậm chân hai cái, rồi lại đi lại hai ba bước, mới mở miệng nói: "Thật sự không sao."

"Tốt quá, vừa rồi thật là dọa chết người, ngã cao như vậy, có thể liệt nửa người cũng không chừng, may mà Lục Cẩn Niên phản ứng nhanh nhẹn, chạy đến đỡ được cô." Lời nói này của Tống Tương Tư đưa ra, cô cũng theo đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng bị một màn kia dọa sợ hãi.

Bấy giờ, Kiều An Hảo mới nhìn Lục Cẩn Niên, cô cắn cắn môi, nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Ông Lục, vừa rồi thật cảm ơn ông."

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ đưa tay ra ấn xuống mặt đất, không biết có phải do anh ngồi lâu hay không, lúc đứng dậy, trán anh khẽ nhăn lại, tay dùng sức chống xuống, sau đó liền đứng thẳng người rất nhanh.

Đạo diễn vừa rồi bị Lục Cẩn Niên quát đi chuẩn bị xe đến bệnh viện, lúc này vội vã chạy về, thở hồng hộc nói: "Ông Lục, xe đã chuẩn bị xong..."

Lời còn chưa nói hết, đã thấy Kiều An Hảo nguyên vẹn cả người đứng trước mặt mình, bỗng chốc liền ngây ngẩn, lại nói: "Cô Kiều, cô không có chuyện gì chứ?"

Kiều An Hảo lắc đầu.

Đạo diễn lại hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"

Kiều An Hảo lại vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi không sao."

"Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra để đảm bảo." Tống Tương Tư mở miệng nói: "Hơn nữa, trên trán cũng bị chảy máu, đừng để lại sẹo."
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 176: Lục ảnh đế tức giận (8)
Kiều An Hảo giơ tay lên, sờ soạng vết thương trên trán: "Chỉ là bị rách một lớp da thôi, hai ngày nữa sẽ ổn, sẽ không để lại sẹo, thật sự không cần đến bệnh viện.”

Đạo diễn không làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Lục Cẩn Niên, chờ ý kiến.

Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chỗ bị thương của Kiều An Hảo, trên trán có một vết máu lớn, giọng nói mang theo vài phần cự tuyệt mở miệng nói:”Đến bệnh viện!”

"Thật sự không cần phiền toái như vậy..." Kiều An Hảo còn chưa nói dứt lời, Lục Cẩn Niên đã mở miệng lần nữa, giọng nói cứng rắn cắt đứt lời của cô: "Kiều tiểu thư, cô ở trong đoàn làm phim gặp sự cố, bây giờ cô nói cô không sao, không cần đến bệnh viện, nếu lát nữa, cô đến bệnh viện kiểm tra được vấn đề gì dọa dẫm đoàn làm phim thì sao?”

Kiều An Hảo mở miệng, muốn giải thích mình sẽ không, nhưng mà Lục Cẩn Niên cũng chưa cho cô cơ hội nói chuyện, giành trước một bước tự mình mở lời nói: "Còn nữa, cô đừng quên, cô là người ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh của tôi, gặp tai nạn không đến bệnh viện, tôi không muốn sau này đồn đãi truyền ra ngoài là truyền thông Hoàn Ảnh ngược đãi nhân viên!”

Lục Cẩn Niên vừa nói, vừa lấy chìa khóa xe trong tay đạo diễn, trực tiếp nắm lấy tay Kiều An Hảo, bước về chiếc xe dừng cách đó không xa, chẳng qua mới đi hai bước, giống như bất chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến đạo diễn bị dọa sợ, cả người run rẩy, giây kế tiếp, Lục Cẩn Niên nâng chìa khóa trong tay lên, chỉ vào đoạn dây bị đứt của xích đu, giọng nói cương quyết:”Trước khi tôi trở lại, tốt nhất ông nên giải thích rõ ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt đứt!”

Nói xong, Lục Cẩn Niên lạnh lùng quay đầu, kéo tay Kiều An Hảo, nghênh ngang đi.

-

Tốc độ lái xe của Lục Cẩn Niên rất nhanh, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau, từ chỗ quay phim đến nội thành, ít nhất phải mất 2 tiếng đi xe, chẳng qua mới nửa tiếng, anh đã tới bệnh viện nhân dân.

Lục Cẩn Niên đương nhiên sẽ không hỏi ý kiến Kiều An Hảo, trực tiếp kéo cô đến phòng cứu cấp của bệnh viện, bấm số, sau đó ném một câu về phía bác sĩ: "Kiểm tra tổng quát cho cô ấy!”

Cũng không nhìn lấy Kiều An Hảo, liền sải chân cất bước, rời đi.

-

Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, Lục Cẩn Niên đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.

Anh thỉnh thoảng giơ tay lên, bấm từng đốt tay sau lưng, sau đó lại nhíu chặt mi tâm, cau mày, giống như đang ngầm chịu đựng điều gì.

Cuối cùng giống như không chịu đựng nổi, sờ lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, muốn hút một điếu để tránh đi nhưng vừa mới chuẩn bị đốt thuốc thì thấy trên vách tường có mấy chữ to ‘Cấm hút thuốc’, sau đó buồn bực rút điếu thuốc trong miệng xuống nhét vào bao thuốc lá, bỏ vào trong túi lần nữa.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 177: Lục ảnh đế nổi giận (9)
Lục Cẩn Niên đứng ở cửa sổ hành lang bệnh viện, nhìn khoảng không tối đen nơi bầu trời đêm bên ngoài khung cửa. Trầm ngâm một hồi, anh nhớ tới vết thương trên trán Kiều An Hảo tuy không nghiêm trọng nhưng lại ở phần mặt, bèn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

Trợ lý ở nội thành nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới, cầm một bình thuốc nhỏ đưa cho Lục Cẩn Niên: "Ông Lục, thuốc này đã hết, chỉ còn lại mỗi một lọ. Nếu anh đưa cho cô Kiều, thì khi bản thân bị thương sẽ không có mà dùng."

Thuốc đó là khi Lục Cẩn Niên đi Vân Nam quay phim mấy năm trước, vô tình gặp một lão trung y, mua được ba chai thuốc mỡ trị sẹo gia truyền của ông ấy. Thời gian đó anh hay phải đi quay, khó tránh khỏi thương tích đầy mình. Bất kể vết thương có nặng hơn, thì chỉ cần bôi thuốc này lên sẽ không để lại sẹo.

Lục Cẩn Niên nghe trợ lý nói, mặt mày không nhúc nhích, chỉ nhận lấy thuốc mỡ, nhét vào trong túi mình, nhàn nhạt bảo: "Khi có cơ hội, đi Vân Nam, tìm lão trung y mua một ít."

Trợ lý giần giật khóe môi, không nói gì, nhưng suy nghĩ trong bụng: Chỉ gặp được lão trung y một lần, giờ đã trôi qua nhiều năm thì biết đi nơi nào tìm người mua thuốc chứ?

-

Kiều An Hảo kiểm tra xong đã là chín giờ tối, kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, vết thương trên trán cũng đã được bác sĩ tiệt trùng bằng oxy già, có thể do lúc té bị rách mất miếng da nhỏ.

Mặc dù bác sĩ nói không có việc gì, Lục Cẩn Niên vẫn bắt Kiều An Hảo cho xem các mục kiểm tra một lần, xác nhận không có việc gì, mới trả phiếu khám lại cho Kiều An Hảo, xoay người đi ra khỏi bệnh viện. Kiều An Hảo nhét phiếu vào trong túi, rồi nhanh chóng đuổi theo.

-

Lục Cẩn Niên không đưa Kiều An Hảo quay về đoàn phim, mà đi diễn đàn của Lê Quý Đôn Cẩm Tú Viên. Anh chạy xe một mạch đến cửa biệt thự rồi mới dừng xe.

Má Trần dường như nghe thấy có tiếng động, xe còn chưa dừng hẳn, bà liền chạy ra.

Kiều An Hảo tháo dây an toàn, xuống xe, chào hỏi má Trần một tiếng. Cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, Lục Cẩn Niên móc bình thuốc kia từ trong túi ra, giao cho Kiều An Hảo qua ô cửa, sau đó nhìn lướt qua vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Có thể chống sẹo."

Kiều An Hảo không đưa tay ra nhận, thuận miệng nói: "Bác sĩ bảo sẽ không lưu sẹo..."

Một lọ thuốc mỡ cũng muốn từ chối anh? Lục Cẩn Niên xụ mặt, ngắt lời Kiều An Hảo: "Nếu lưu lại sẹo, ai chịu trách nhiệm? Cô Kiều, cô đừng quên, cô là diễn viên, phải dựa vào gương mặt này. Mặt sẹo sẽ ô nhiễm mắt người xem. Phiền cô có chút tinh thần chuyên nghiệp đi!"
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 178: Lục ảnh đế tức giận (10)
Lục Cẩn Niên mở miệng nói không chút lưu tình nào, nói xong, cũng không nhìn lấy Kiều An Hảo mà tiện tay ném thuốc mỡ cho má Trần đứng một bên.

Má Trần vội đưa tay ra nhận lấy, sau đó lại cười mở miệng nói:”Tôi đã chuẩn bị xong cơm tối bây giờ vẫn còn nóng, mau vào ăn đi.”

Nói xong, má Trần mới nhận thức Lục Cẩn Niên vẫn còn ngồi trên xe, vì thế lại hỏi một câu:”Ông Lục, đêm nay sẽ ở lại đây chứ?”

"Không ở." Lục Cẩn Niên ném hai chữ lạnh lùng, rõ ràng, sau đó đổi tay lái, vòng xe lại, ra sức giẫm một chân lên chân ga, xe lại nhanh chóng lao vút ra khỏi Cẩm Tú Viên.

Kiều An Hảo nhìn thấy xe Lục Cẩn Niên nhanh chóng biến mất, mí mắt hơi buông xuống, che giấu sự mất mát trong đáy mắt, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, nhợt nhạt nở nụ cười:”Chúng ta đi vào thôi.”

Ăn cơm xong, lúc Kiều An Hảo đi lên lầu, má Trần cầm thuốc mỡ mà Lục Cẩn Niên ném cho mình đưa tới:”Bà chủ, ông chủ đưa thuốc mỡ.”

Kiều An Hảo nhìn bình thuốc nhỏ trong tay má Trần, tạm dừng một hồi, rồi vươn tay nhận lấy, sau đó lên lầu.

Ban ngày đã mệt mỏi suốt một ngày, Kiều An Hảo cũng hơi mệt, tắm xong rồi leo lên giường, lúc tắt đèn, nhìn thấy bình thuốc nhỏ mình để trên tủ đầu giường, cô cầm bình thuốc nhỏ trong tay, tắt đèn, chui vào trong chăn mềm mại, sau đó nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Lục Cẩn Niên vì điều gì mà cứu cô? Vẻ mặt anh lúc đó là lo lắng cho cô sao?

Nhưng mà sau đó, dáng vẻ anh đối xử với mình vẫn lạnh nhạt, nói chuyện cũng khó nghe.

Kiều An Hảo nhịn không được xoay người lại, dưới đèn ngủ mỏng manh mờ nhạt, nhìn bình thuốc cầm trong tay, anh cho cô bình thuốc của anh, là thật sự sợ trên mặt cô để lại sẹo, ảnh hưởng người nhìn, hay vốn dĩ là không muốn để lại sẹo trên mặt cô?

Kiều An Hảo càng nghĩ, trong lòng càng rối loạn.

Hơn năm năm trước kia, cô đến hàng Châu lần đầu tiên chung sống cùng anh rồi lại trở về cô cũng miên man suy nghĩ như vậy, cô nghĩ rằng anh có ý với cô, đúng là sau cùng, mới biết được, chẳng qua cô chỉ là người tự mình đa tình.

Huống chi, năm năm trước, anh từng nói với cô, mặc kệ người trong lòng anh là ai, không bao giờ có thể là cô.

Cho nên, bây giờ hà tất trong lòng cô nghĩ những điều kỳ lạ này, sau cùng, chẳng qua người thất vọng cũng chỉ là mình, khổ sở cũng chỉ là mình.

Kiều An Hảo nghĩ tới đây, cắn cắn môi, ôm ấp bình thuốc nhỏ trong lòng, nhắm hai mắt lại, sau đó, trên mặt chậm rãi tràn đầy bi thương.

-

Lục Cẩn Niên lái ô tô thẳng đến biệt thự giữa sườn núi Nghi Sơn.

Trong biệt thự trống không, không có ai, anh bấm mật mã rồi đi vào, uống một ly nước, sau đó mới cởi bỏ nút, trước cởi áo khoác âu phục, sau đó cắn răng cởi sạch quần áo trên người, cúi đầu, nhìn đến vải màu trắng che kín từng chỗ đỏ.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 179: Tỏ tình bằng thủ ngữ (1)
Lục Cẩn Niên mím môi, tiện tay ném áo sơ mi trắng vào trong sọt, sau đó lên lầu, tìm hộp thuốc đứng trước gương trong phòng thay đồ rộng rãi, cầm bông vải, cố hết sức đưa cánh tay ra, khử trùng vết thương sau lưng.

Bởi vì đau đớn, vẻ mặt của anh, hơi có vẻ đông lại, có nhiều chỗ không thể với tới, Lục Cẩn Niên thử nhiều lần, cuối cùng đành bỏ đi, cất hộp thuốc, thân trên không mặc áo, đứng trước cửa sổ.

Bầu trời đêm giữa lưng chừng núi, ánh trăng soi sáng nhẹ nhàng, ánh sao lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm bầu trời một lát, mơ hồ phảng phất nhìn thấy gương mặt của Kiều An Hảo, cả người anh lập tức bình tĩnh lại, bất chợt điện thoại vang lên, anh phục hồi tinh thần, phát hiện mình lại thấy ảo giác.

Lục Cẩn Niên rũ mi mắt xuống, đứng tại chỗ một lát mới xoay người trở về phòng ngủ cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn số máy hiển thị là đạo diễn của Khuynh Thành Thời Gian gọi đến, ngón tay Lục Cẩn Niên trượt qua màn hình, nhận nghe.

"Ông Lục, sự cố quay phim buổi chiều đã điều tra xong, là do tổ đạo dụ chuẩn bị sơ xuất, bọn họ không chú ý sợi dây kia bị hỏng, tôi đã mắng bọn họ một trận, ông xem kế tiếp nên xử lý như thế nào?”

Gương mặt Lục Cẩn Niên hơi lạnh, hỏi lại:”Xác định đã điều tra xong?”

"Là người trong tổ đạo cụ chính miệng nói.”

Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động, không mở miệng nói chuyện.

Mặc dù cách một cú điện thoại, đạo diễn vẫn bị sự im lặng của Lục Cẩn Niên đè nén đến mức khó thở, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.

Thật lâu, Lục Cẩn Niên mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Nếu đã điều tra xong, tự ông xử lý đi.”

Lục Cẩn Niên nói, không rõ ràng tâm tình gì nhưng đạo diễn lại nghe được đáy lòng có chút chột dạ, ông ta dùng giọng thương lượng, cẩn thận nói:”Tôi lập tức sa thải bọn họ, đổi một nhóm nhân viên mới tới làm việc, ông Lục, ông thấy vậy có được không?”

"Tùy ông, tôi chỉ hy vọng trong đoàn phim không xảy ra tình huống như thế nữa.” Lục Cẩn Niên lạnh nhạt nói một câu rồi thẳng thắn cúp điện thoại.

-

Đạo diễn nghe thấy tiếng ‘bíp bíp’ trong điện thoại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lâm Thi Ý là người của bầu Tôn, giơ tay lên, lau mồ hôi trên trán, nhìn Lâm Thi Ý, lòng vẫn còn sợ hãi nói:”Cô cũng không phải không biết, ông Lục vốn không thích chuyện mâu thuẫn với nhau trong đoàn phim, lần này tôi nể mặt mũi bầu Tôn mới giúp cô che dấu, nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện như vậy nữa.”

Gương mặt Lâm Thi Ý lấy lòng nhìn đạo diễn cười cười:”Lần này thật sự rất cảm ơn ông, đạo diễn.”
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 180: Tỏ tình bằng thủ ngữ (2)
"Cô đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn, hãy cảm ơn bầu Tôn." Đạo diễn xua tay, nói: "Tốt nhất là cô nên nhanh chóng cho người đưa tiền cho mấy nhân viên công tác kia, nhân lúc ông Lục không có ở đoàn làm phim, để bọn họ đi nhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng, đến lúc đó lại bị người khác phát hiện ra sơ hở."

Tuy rằng ngày hôm qua lúc quay phim, xảy ra sự cố lớn như vậy, nhưng bởi vì không có ai bị thương, cho nên ngày hôm sau quay phim như cũ.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên vốn là buổi sáng có một cảnh quay chúng, bởi vì hôm qua bị chậm trễ, nên bị đẩy đến buổi chiều.

Buổi chiều là quay ở trong thành phố, Kiều An Hảo đóng vai nữ thứ, vì cô biết người mà nam thứ yêu say đắm trở về nước, hai người có liên hệ với nhau, cho nên có chút hồn siêu phách lạc đi dọc trên đường cái, mà nam thứ Lục Cẩn Niên bắt gặp Kiều An Hảo, liền đi phía sau cô, sau đó lúc Kiều An Hảo qua đường, vì thất thần mà suýt nữa bị xe đụng, anh liền vươn tay kéo lấy cô.

Con đường dùng để quay phim, sớm đã bị phong tỏa, người trên đường cái đi lại đều là do đoàn làm phim tìm đến.

Bởi vì muốn đi đến ngã tư đường, cũng có khoảng một ngàn mét, cho nên chia thành ba phân cảnh, cảnh thứ nhất chỉ có mình Kiều An Hảo, cảnh thứ hai là Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo, rồi đi theo cô, cảnh cuối cùng là lúc Kiều An Hảo qua đường cái, Lục Cẩn Niên đưa tay kéo lấy cô.

Những cảnh quay trước, đều quay đúng một lần, nhưng đến cảnh cuối, Lục Cẩn Niên nhanh chóng đuổi theo Kiều An Hảo suýt nữa bị xe đâm vào, giơ tay lên, vừa mới chuẩn bị bắt lại cánh tay cô, nhưng không biết vì chuyện gì, tay chỉ đưa lên đến giữa chừng, liền đột nhiên dừng lại.

Đạo diễn hô một tiếng "Cắt", lông mày nhăn lại, lớn tiếng kêu gào một câu: "Thế nào đưa tay đến một nửa liền dừng lại?"

Lục Cẩn Niên không nói gì, tay vẫn để giữa chừng như vậy được một lát, sau đó mới châm rãi bỏ tay xuống, quay đầu, nhìn đạo diễn áy náy mở miệng: "Xin lỗi, làm lại một lần nữa đi."

Nói xong, Lục Cẩn Niên liền bước đi đến vị trí lúc đầu của mình, sau đó chuyên gia trang điểm liền đi đến dặm phấn cho anh.

Bố trí tốt hậu trường, tất cả đạo cụ cũng đã chuẩn bị, đạo diễn hô một tiếng: "Chuẩn bị."

Lục Cẩn Niên giơ tay lên, nắn bóp bờ vai của mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, khi đạo diễn hô một câu "Bắt đầu" liền nhanh chóng nhập vai.

Lúc xe sắp đi tới chỗ Kiều An Hảo, cả người Lục Cẩn Niên tựa như một con báo, trong phút chốc liền nhảy dựng lên, sau đó duỗi tay ra, dùng sức kéo Kiều An Hảo trở về, xe đi qua trước mặt Kiều An Hảo, cô kinh hãi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Lục Cẩn Niên, anh chỉ âm thầm cắn chặt khớp hàm, cố nén đau đớn phía sau lưng, nhìn lại cô.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top