Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 233: Cô ấy là người duy nhất cô không thể động vào! (3)

Lục Cẩn Niên duy trì khuôn mặt lạnh băng, đi về phía thang máy.

***

Xe của Kiều An Hạ theo sát dừng gần khách sạn, Kiều An Hạ không kịp chờ xe dừng hẳn, liền đẩy cửa, hướng đại sảnh chạy vào.

Lục Cẩn Niên vừa tiến vào thang máy, cô nhanh chân chạy lên theo, nhìn thoáng qua tầng Lục Cẩn Niên đi tới, hanh chóng sang cái thang máy bên cạnh đi vào.

Kiều An Hạ từ thang máy phi ra, đánh mắt nhìn xung quanh, thấy Lục Cẩn Niên đang đứng gõ cửa.

Kiều An Hạ mím môi, cầm túi, hướng về phía Lục cẩn Niên chạy tới, vừa chạy được 2 bước liền dừng lại, rút đôi giày cao gót cầm trên tay.

***

Sau nửa giờ từ khi Lâm Thi Ý đưa Kiều An Hảo vào phòng của nhà sx Tôn, nhận được 1 tin, 2 chữ đơn giản "Tốt".

Lâm Thi Ý dương khóe môi, trả lời lại một câu "Chúc ngài đêm nay vui vẻ" , sau đó nằm trên giường, khoái trá xem ti vi.

Chừng 10 rưỡi, Lâm Thi Ý từ giường đứng lên, đi toilet làm vệ sinh, sau đó qua gương ngắm nghía một chút, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến 1 tiếng đập cửa.

Tiếng đập cửa dồn dập.

Lâm Thi Ý hơi không kiên nhẫn ra khỏi phòng, hỏi:" Ai?"

Không có tiếng trả lời.

Lâm Thi Ý tưởng người đại diện đã trở lại, liền bước chậm chạp ra mở cửa.

Kết quả, bên ngoài lại là Lục Cẩn Niên.

Người đàn ông vẻ mặt âm trầm, phát ra hàn khí rét lạnh.

Lâm Thi Ý toàn thân đổ mồ hôi, nhịn không được run run, đáy lòng nâng lên 1 dự cảm xấu.

Lục Cẩn Niên nên sẽ không là vì Kiều An Hảo đến đó chứ...... Nhưng là bọn họ hai người thoạt nhìn cũng không quá thân thiết, hơn nữa lần trươc vụ bàn đu dây, Lục Cẩn Niên sở dĩ nghiêm khắc xử lý, là vì hắn thực không thích người ở cùng 1 đoàn làm phim sử dụng thủ đoạn mâu thuẫn nội bộ....

Lâm Thi Ý nhịn xuống bất an, tươi cười, ngữ điệu mị hoặc:" Lục tiên sinh, có chuyện sao?"

"Kiều an Hảo đâu?" Lục Cẩn Niên không vòng vo, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Kiều An Hảo... Lâm Thi Ý đáy mắt thoáng hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn định, hướng phía Lục Cẩn Niên cười cười:" Kiều tiểu thư có lẽ ở phòng cô ta chứ..."

"Đồ rắn độc!" Lâm Thi Ý còn chưa nói hết, Kiều An Hạ vừa đuổi tới liền hung giữ chửi một câu, giây tiếp theo, không đợi mọi người kịp phản ứng, liền cầm giày cao gót trong tay vung tới:" Cô ở đây giả ngu cái gì, đừng tưởng tôi không biết em gái tôi bị cô mang đi rồi?"
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 234: Cô ấy là người duy nhất cô không thể động vào! (4)

Giày cao gót của Kiều An Hạ trực tiếp nện lên đầu Lâm Thi Ý, chuẩn xác khiến Lâm Thi Ý đau đến tái mét mặt, theo đà lui vào phòng mấy bước, tay theo bản năng ôm lấy đầu, nhưng vẫn già mồm:" Tôi không biêt các người đang nói gì cả?"

"Còn không?" Kiều An Hạ tính tình trước giờ vôn nóng nảy, nghe được Lâm Thi Ý nói vậy, liền bất ngờ xông đến trước mặt Lâm Thi Ý, hung hăng giáng xuống mấy cái tát:" Này thì không biết!"

Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, nhìn thấy một màn này, mi tâm giật giật, nhưng không có nửa điểm có ý định lên ngăn cản.

"Lâm Thi Ý, tôi hỏi cô lần cuối cùng, tốt nhất là thành khẩn nói ra, em gái tôi rốt cuộc bị đưa đi đâu rồi!" Kiều An Hạ nói xong tay liền túm lấy tóc Lâm Thi Ý mà giật, sau đó đem mặt cô ta nâng lên, dùng hết sức lực mà đánh, khuôn mặt Lâm Thi Ý lúc này đã sưng đỏ 1 mảng, Kiều An Hạ nhìn chằm chằm, ngữ khí sắc bén lần nữa lên tiếng:" Em gái tôi ở đâu?"

Lâm Thi Ý nhắm tịt mắt, nhất quyết không chịu mở miệng nói chuyện.

Kiều An Ha thực sự tức giận, cô nhìn quanh quất, nhìn đến dao gọt hoa quả trên bàn, trực tiếp vớ lấy di vào mặt Lâm Thi Ý:" Tôi cho cô 30 giây, nếu vẫn còn không muốn nói ra, tôi trực tiếp mang khuôn mặt này của cô hủy đi!"

Lâm Thi Ý nhìn thoáng qua con dao liền kề, đáy lòng 1 trận rét lạnh, nhưng vẫn gân cổ phản kích:" Cô dám, đây là phạm pháp!"

"Phạm pháp?" Kiều An Hạ như là nghe được một câu chuyện cười , ôm lấy bụng cười ha hả, cầm dao hướng Lâm Thi Ý trên mặt dùng sức mà vỗ :"Cô mang em gái của tôi đi, sẽ không phạm pháp ? Nếu chúng ta đều làm phạm pháp, vậy liền cùng nhìn xem đến cuối cùng, ai sẽ chết thảm hại hơn!"

Kiều An Hạ nói xong, liền lạnh lùng đếm:"Ba!"

Lâm Thi Ý run run một chút, lại nghe đến một tiếng "Hai" phát ra

"Một!" Kiều An Hạ nói xong, không lưu tình chút nào cầm dao hướng về phía mặt của Lâm Thi Ý mà rạch.

Chỉ nhẹ nhàng mà cứa một chút, đã có vài giọt máu chảy xuống.

Lâm Thi Ý bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, run run lên tiếng:"Tôi nói, tôi nói! Dừng tay!"

Kiều An Hạ động tác ngừng một chút.

Lâm Thi Ý môi run run , tiếp tục nói:"Kiều An Hảo hiện tại ở trong phòng của Tôn tổng......"

Cửa đứng Lục Cẩn Niên nghe đến vậy, đáy mắt trong nháy mắt xẹt qua một tia ngưng trọng, giây tiếp theo liền xoay người chạy bán mạng.

"Bốp --" Kiều An Hạ nghe hoàn Lâm Thi Ý xong, lại hướng về phía trên mặt cô ta hung hăng tặng thêm một cái tát, sau đó bóp chặt cằm, hung hăng trừng mắt, từng chữ rành rọt:"Lâm Thi Ý, nhớ cho kĩ lời tôi nói đây, em gái tôi chỉ cần có mệnh hệ gì, tôi sẽ mang cô ra băm vằm thành trăm mảnh! Cô hiện tại tốt nhất ngồi đó mà cầu nguyện, em gái tôi không xảy ra việc gì, nếu không..."

Kiều An Hạ nói tới đây, bởi vì trong lòng bất chợt dâng lên linh cảm xấu, thanh âm trở nên có chút run run:"Lâm Thi Ý, tôi nói cho cô, tôi khẳng định giết chết cô
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 235: Cô ấy là người duy nhất cô không thể động vào! (5)

Nói xong, Kiều An Hạ liền nhìn thoáng qua dao gọt trái cây trong tay, hướng về phía Lâm Thi Ý cười lạnh một tiếng, ngữ điệu mang theo vài phần trào phúng nói:"Tôi nghĩ đến, chỉ là nhẹ nhàng mà rạch một chút, liền bị dọa thành như vậy! Cô thật đúng là ngu ngốc nghĩ rằng tôi muốn hủy dung cô thật sao?"

Kiều An Hạ cầm trong tay dao trái cây hung hăng ném xuống đất, chạy ra khỏi phòng Lâm Thi Ý, chạy đến cửa, lại nhìn đến trợ lý Lục Cẩn Niên , nói:"Đi đem giày của tôi về!"

Sau đó, liền quay gót, chạy vội tới thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất.

-

Lâm Thi Ý không phải không do nhà sản xuất Tôn sai khiến, cho nên khi hắn nhìn đến tin nhắn của Lâm Thi Ý, lập tức liền sáng tỏ ý của cô ta, liền rời khỏi bể nước nóng, lái xe trở về khách sạn.

Dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn suy nghĩ, Lâm Thi Ý lần này sẽ đưa đến ai, khi hắn mở ra chính mình phòng, đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy người nằm trên giường, nhất thời trở nên kích động không nói nên lơi.

Hắn thật không nghĩ tới, Lâm Thi Ý thế lại đem Kiều An Hảo cho hắn... Người hắn đang khao khát đến phat điên!

Có lẽ do bị hạ thuốc, cô gái kia thần trí đảo lộn, toàn thân vô lực cuộn mình ở giường, thân thể quyến rũ động lòng người, mặt hơi hồng hồng, da thịt vô ý lộ ra ngoài, đều biến thành màu hồng phấn, thật hết sức dụ người.

Hắn nhìn đến hình ảnh kia, liền suýt nữa kích động tước vũ khí đầu hàng, hắn bước chân, đi đến bên giường, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo tinh xảo xinh đẹp mặt mày trong chốc lát, thấy tim đập thình thịch như gõ trông, sau đó còn không quên gửi qua cho Lâm Thi Ý một phản hồi, sau đó vươn tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Kiều An Hảo, đứng dậy đi tắm rửa .

Hắn làm mọi việc nhanh chóng, sau đó từ nhà tắm đi ra, do dự một chút, còn cẩn thận cầm lên lọ nước hoa xịt mấy cái vào người, mới thập phần vừa lòng đem khăn tắm buộc lại bên hông, rồi đi ra ngoài.

Hắn cười gian xảo, nhanh chóng vươn tay, cởi ra y phục Kiều An Hảo tùng chút một, thời điểm tay hắn đụng tới da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, cảm giác như bị điện giật làm cho hắn thở gấp, động tác trở nên càng nhanh hơn.

Kiều An Hảo cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa, nhanh chóng đi lên, thần kinh cũng nhanh chóng trở nên hưng phấn, làm cho mọi nơi trên cơ đều trở nên có chút mẫn cảm.

Cản giác này, có lẽ cô cả đời chưa bao giờ từng có , trong não còn lại một tia lý trí, làm cho cô cảm thấy này co gì đó không bình thường, nhưng là, đầu óc đã hỗn độn 1 mảnh, càng làm cho cô loạn lên.

Kiều An Hảo mặc quần áo có chút bảo thủ, phá lệ cực kỳ kín đáo, cô cuộn mình, khiến cho Tôn pr càng khó hơn, cho nên nhất thời sốt ruột, lực đạo liền mạnh hơn một chút, đau đớn khiến cho Kiều An Hảo nhíu nhíu mày, sau đó thấp thoanga ngửi được một mùi hương xa lạ, xộc vào mũi, xen lẫn mùi của đàn ông.

Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu mày, mơ màng trừng lớn mắt, cố gắng nhìn xem người trước mắt là ai, nhưng như cũ hình ảnh trước mắt vẫn hư hư thực thực .
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 236: Cô ấy là người duy nhất cô không thể đụng vào! (6)

Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu nhíu mày, mơ mơ màng màng mở trừng mắt, cố gắng nhìn xem người trước mắt mình là ai, nhưng vẫn như cũ hình ảnh trước mắt vẫn hư hư thực thực.

Nhưng mà, cô lại có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể người kia, biết người này không phải Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo nâng lên tay muốn đảy ra bàn tay đang cởi bỏ quần áo của cô, nhưng mà cô bị trúng kế, căn bản không sử dụng được một tí sức lực, vỗ vào tay của Tôn producer , tựa như trêu chọc, làm cho bản tính háo sắc của Tôn producer nổi lên , hồn cũng chưa , nhịn không được cúi đầu, liền hướng về phía Kiều An Hảo hôn lên trên mặt cô.

Kiều An Hảo mê ly hồ đồ né tránh , không phải là thuốc tác dụng phụ, mà là do cô không biết ai đang hôn môi mình, nói ngắn lại, làm cho trong lòng cô ghê tởm, cô giãy dụa nghĩ muốn né tránh sự xâm phạm của người đàn ông kia, nhưng cả người cô xụ lơ không lực, trong lòng suy nghĩ nhưng cô lại không có sức để chống cự.

Tôn producer loay hoay một lúc lâu, rốt cục ở thời điểm sắp cởi được quần áo Kiều An Hảo, đột nhiên điện thoại hắn vang lên.

Tôn producer không muốn để ý đến, nhưng chuông điện thoại tiếp túc vang lên, Tôn producer có chút bực bội đứng dậy, nhìn thoáng qua mà hình điện thoại, thì ra là vợ hắn gọi tới , vì thế vội vàng leo xuống giường, trốn vào toilet, nghe điện thoại.

Tuy rằng ý thức Kiều An Hảo mơ hồ, nhưng cô cũng biết tính huống này không phù hợp, cho nên khi người đàn ông kia vừa rời khỏi, liền giãy dụa nghĩ muốn bò xuống giường, kết quả, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể dịch người lại gần thành giường, ngã xuống giường.

Rơi xuống đất đau đớn, khiến cho cô kêu rên một tiếng, sau đó liền vươn tay, vịn vào một bên cái bàn, giãy dụa đứng lên, kéo thân thể, hướng về phía cửa đi đến.

Toàn thân tứ chi cảm giác vô lực, làm cho hai chân Kiều An Hảo giống như bị liệt, mỗi lần nâng lên một chút, thì giống như phải dùng sức lực của toàn thân, thật vất vả miễn cưỡng ra tới cửa phòng ngủ, rốt cuộc cô không chống đỡ được nữa liền ngồi xổm xuống.

Tôn producer cúp điện thoại, đi ra khỏi tolet, nhìn lên trên giường không thấy Kiều An Hảo, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Kiều An Hảo đang ngồi xổm trên đất, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, miệng hô “Bảo bối”, liền vươn người đem Kiều An Hảo từ dưới đất bế đứng lên.

Lúc này Kiều An Hảo, thần trí hoàn toàn mơ màng, nhu thuận giống như mèo con, chẳng những không có trốn tránh, ngược lại còn mềm tựa vào trong lòng Tôn producer.

Hành dộng đó của cô khiến cho Tôn producer tâm ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đem cô đặt lên trên giường, sau đó liền hành động tiếp......

-

Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn producer......

Những lời này có ý nghĩa như thế nào, trong nháy mắt Lục Cẩn Niên liền hiểu được.

Dựa theo thời gian Kiều An Hảo biến mất đến bây giờ, đã là nửa tiếng, bọn họ đi từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn làm phim, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa giờ, như vậy tính ra, nói cách khác, Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn producer ngây người đã một giờ......

Một giờ......

Lục Cẩn Niên ngón tay run run lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, muốn lấy thẻ mở cửa phòng của Tôn producer .

Thang máy đến đỉnh tầng, Lục Cẩn Niên từ bên trong đi ra, phục vụ khách sạn đã đứng ở bên ngoài, Lục Cẩn Niên tiếp nhận thẻ mở cửa phòng, suy nghĩ một chút, bảo phục vụ khách sạn rời đi, sau đó liền sải bước tiêu sái đến bên ngoài phòng của Tôn producer.

Lục Cẩn Niên mở cửa phòng Tôn producer trong nháy mắt, trái tim giống như ngừng đập , đầu ngón tay hắn run run đẩy cánh cửa ra, phát hiện trong phòng yên lặng đến quỷ dị, sau đó liền hướng về phía cửa phòng ngủ đi đến.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 237: Cô ấy là người duy nhất cô không thể đụng vào! (7)
Lục Cẩn Niên còn chưa đi vào phòng ngủ qua cánh cửa khẽ mỡ liền nhìn đến cảnh tượng trên giường .

Tôn tổng đang ở trên người Kiều An Hảo, đôi tay đang ở dùng sức lột đi quần áo của nàng, mà Kiều An Hảo nằm ở trên giường, không chút dấu hiệu giãy dụa, tròng mắt tối đen thẳng tắp nhìn trần nhà, ánh mắt tan rã không ánh sáng, nhìn giống như là một cái món đồ chơi của trẻ nhỏ.

Tức giận hàn ý cùng đau lòng nháy mắt theo sâu thẳng tâm hồn nhất tràn ra, nháy mắt thổi quét tứ chi bách hải của hắn.

Hắn ở trong vòng giải trí lăn lộn lâu như vậy, cũng biết được một ít nữ minh tinh dùng cái loại tối bẩn tối loạn quy tắc ngầm đi lên, trong đó ít hoặc nhiều hoặc sẽ có một ít thuốc mê cùng thành phần thuốc kích dục.

Lục Cẩn Niên cảm thấy giống như có cái gì hung hăng đập vào trái tim mình, hô hấp trong nháy mắt như đứt đoạn, lại trong nháy mắt sắc mặt hắn tràn ngập thô bạo khí, ngay sau đó liền nâng lên chân, hung hăng đá cửa phòng ngủ văng ra , đằng đằng sát khí đi vào.

Cửa bị người hung hăng một cước đá văng ra, thanh âm rất lớn, khiến Tôn tổng không khỏi sửng sốt, liền nghiêng đầu mà nhìn về phía cửa, kết quả hắn đều còn chưa kịp thấy rõ ràng ai vào phòng mình, Lục Cẩn Niên đã chạy tới trước mặt hắn, vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, một quyền đầu liền đánh vào trên mặt hắn.

Lục Cẩn Niên dùng hết toàn thân khí lực, Tôn tổng bị hắn đánh dập đầu lập tức thiên hướng một bên, to mọng thân thể không ổn định,“Phanh” lập tức, liền nằm ngửa ra trên mặt đất.

Lục Cẩn Niên cả người toát ra một cỗ khí tàn nhẫn, đi tới trước mặt Tôn tổng, khom người túm hắn lên, sau đó nâng chân hung hăng đá, đem Tôn tổng theo trong phòng ngủ trực tiếp bị đá đến phòng khách.

Sàn trống trải vô cùng, Tôn tổng bị đụng vào sô pha mới ngừng lại được, người còn chưa có hoãn thần lại thì bất chợt một cái ghế dựa lúc liền hung hăng nện lại đây, trực tiếp nện ở trên người của hắn.

Tôn tổng không hề có tâm phòng bị nên căn bản trốn tránh không kịp, kêu rên một tiếng, cả người liền đứng dậy nổi.

Lục Cẩn Niên lại giống như không thấy Tôn tổng thống khổ, cả người bao trùm trong khí tức thô bạo, từng bước từng bước đi tới, sau đó túm hắn lên, loan chân, hướng về phía hạ bộ của hắn dùng sức đánh tới:“Ai cho ngươi động vào nàng! Mẹ nó! Ai cho phép ngươi động vào nàng!”

Lục Cẩn Niên, hắn còn chưa hết giận vừa nói vừa hướng về phía hạ bộ của Tôn tổng lại dùng lực đá xuống một chút, giống như người điên, thô bạo quát:“Con mẹ nó! Dám chạm vào người của ta, xem ta hôm nay có phế đi ngươi không!”

Lục Cẩn Niên vừa nói xong, lại nghĩ tới hình ảnh mình vừa mới xuất hiện nhìn thấy, ghen tuông cùng đau lòng, khiến cho đầu óc hắn hoàn toàn mất đi lý trí, tức giận bao phủ liền với tới một chiếc ly thủy tinh bên cạnh dùng sức đạp mạnh về phía đầu Tôn tổng.

Nháy mắt, máu đỏ tươi theo trên đầu Tôn tông chảy xuống sàn nhà.

-

Kiều An Hạ cùng trợ lý Lục Cẩn Niên đuổi tới là lúc Tôn tổng bị Lục Cẩn Niên đá từ phòng ngủ đá ra.

Kiều An Hạ nhìn đến cảnh tượng như vậy, nháy mắt sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không khỏi lui về sau vài bước.

Mà trợ lý Lục Cẩn Niên, đầu tiên là bị trường hợp thô bạo như vậy chấn trụ, sau đó, ở lúc Tôn tổng đổ máu bị mạnh mẽ kinh hoàng hoàn hồn, liền vội vàng xông lên, giữ chặt lấy Lục Cẩn Niên còn cầm ly thủy tinh đang chuẩn bị đam về Tôn tổng khuyên:“Lục tổng, đủ! Ngươi còn tiếp tục sẽ có án mạng !”
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 238: Cô ấy là người duy nhất cô không thể đụng vào![8]

Editer : phương nguyễn

“Lục tổng, đủ! Cậu còn như vậy đánh xuống, sẽ gây ra án mạng!”

Lục Cẩn Niên căn bản không để ý tới lời nói của trợ lý, đẩy mạnh trợ lý sang một bên, tay nắm nửa chiếc ly thủy tinh, hung hăng đâm xuống.

Trợ lý vội vươn tay ôm lấy thắt lưng Lục Cẩn Niên, dùng hết toàn lực giữ chặt thân thể hắn, kéo ra đằng sau hai bước, lớn tiếng hét lên:“Lục tổng, nếu cậu thật sự đánh chết người, chính cậu cũng không xong!”

Đáy mắt Lục Cẩn Niên giống như muốn phun ra lửa, phát cuồng dãy giụa thoát khỏi kiềm chế của trợ lý, đi về phía sản xuất Tôn .

Kiều An Hạ nhìn Lục Cẩn Niên giống như người điên, cầm nửa chiếc ly thủy tinh bén nhọn giống như tên côn đồ, đâm thẳng về phía cổ họng sản xuất Tôn, theo bản năng cô nâng tay lên, che kín miệng mình lại, vẻ mặt thì biểu tình đầy thất kinh.

Trợ lý nhìn một màn này, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn theo bản năng quay đầu, liếc mắt một cái nhìn Kiều An Hảo đang hôn mê bất tỉnh trong phòng ngủ, dưới tình thế cấp bách, thốt ra:“Lục tổng, Kiều tiểu thư hôn mê bất tỉnh, cần nhanh đưa đi bệnh viện, tránh xảy ra điều bất trắc!”

Những lời này, giống như lời ma chú, làm cho động tác của Lục Cẩn Niên dừng lại trong tích tắc.

Nửa chiếc ly thủy tinh trong tay hắn chỉ cách yết hầu của sản xuất Tôn nhiều nhất là hai cm.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm người bị hắn đánh mặt mũi bầm dập, ngực phập phồng lợi hại, tay dùng sức nắm nửa chiếc ly thủy tinh, hai hàng lông mày nhíu chặt, sau đó hung hăng ném văng ly thủy tinh.

Sản xuất Tôn sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại.

Nửa chiếc ly thủy tinh sượt qua tai hắn, bay thẳng tắp đi ra ngoài, đụng vào chiếc TV cách đó không xa, màn hình TV bị rạn nứt, nửa chiếc ly thủy tinh vỡ ra thành nhiều mảnh, phân tán khắp nơi .

Sản xuất Tôn sợ tới mức mất hồn mất vía, toàn thân đều run run.

Lục Cẩn Niên dường như còn chưa hết giận, nâng lên chân, hung hăng đá đổ bàn trà ở bên cạnh, sau đó vươn tay siết cổ sản xuất Tôn, đầu cúi xuông, nhìn chằm chằm vào sản xuất Tôn, ổn định lại hô hấp, mới nói với ngữ điệu sắc bén:“Ở trong vòng giải trí, ông muốn làm chuyện gì, ngủ với người nào, tôi mặc kệ, cũng chẳng liên quan gì tới tôi!”

Thời điểm nói tới đây, đáy mắt hắn nổi lên một tia hồng ngoài ý muốn, bởi vì tay hắn dùng sức siết cổ sản xuất Tôn nên gân xanh đều hiện nên rõ ràng, tức giận khiến cho đáy mắt hắn tối đen, một tia hủy diệt xẹt qua thô bạo:“Nhưng tôi cảnh cáo ông, duy nhất cô ấy, Kiều An Hảo, ông không thể đụng vào! Nếu không tôi tuyệt đối không tha cho ông!”

Lục Cẩn Niên nói xong, vẻ mặt liền trở nên âm trầm, liếc mắt một cái Kiều An Hạ đứng ở một bên không dám mở mắt xem cùng một bên trợ lý đang thở phào nhẹ nhõm, lui về sau hai bước liền xoay người đi vào phòng ngủ.

Hắn lấy chăn quấn lấy người Kiều An Hảo, sau đó một phen ôm lấy cô, vội bước chân, đi về phía cửa phòng.

Đợi tới lúc lái xe của Lục Cẩn Niên tới cửa, Kiều An Hạ mới mở trừng mắt nhìn tình huống xung quanh, hồi phục tinh thần lại, cô buông xuống bàn tay đang che miệng, nhìn người bị Lục Cần Niên ôm trong ngực, hỗn loạn Kiều An Hảo, sắc mặt có chút lo lắng lên tiếng hỏi:“Kiều Kiều thế nào?”

Nói xong, Kiều An Hạ liền muốn vươn tay, đi lại lôi kéo tay Kiều An Hảo.

Lục Cẩn Niên giống như phản xạ có điều kiện, ôm Kiều An Hảo, mạnh nghiêng người tránh ra tay của Kiều An Hạ, sau đó ôm càng chặt cô vào lòng, giống như đang ôm trân bảo, đối Kiều An Hạ làm như không thấy trực tiếp ôm Kiều An Hảo đi.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 239: Duy chỉ có cô ấy là cô không thể đụng vào![9]

Editor: May

Lúc này trợ lý đã bò dậy từ dưới đất, kéo Kiều An Hạ vẫn còn đang đứng ngẩn người ở cửa nhìn chằm chằm tay của mình, chạy về phía Lục Cẩn Niên đang đứng ở trước cửa thang máy.

Lúc trợ lý và Kiều An Hạ đuổi tới trước cửa thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, Lục Cẩn Niên hoàn toàn không có để ý tới hai người kia, chỉ ôm Kiều An Hảo đi vào.

Trợ lý trước đẩy Kiều An Hạ mất hồn mất vía vào, sau đó mới đi vào thang máy, nhấn tầng một.

Thang máy đến tầng một, Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo dẫn đầu đi ra từ bên trong, trợ lý vội vàng chạy chậm đuổi kịp, giành trước mở cửa sau xe ra.

Trợ lý chờ Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi xong, đóng cửa xe, sau đó lại mở cửa ghế lái phụ, thúc giục một chút, chờ sau khi Kiều An Hạ ngồi xong mới vội vàng lên xe, khởi động xe, lái về phía bệnh viện gần đây nhất.

Tốc độ lái xe của trợ lý rất nhanh, trong xe thật im lặng, không ai nói chuyện. Trong đầu Kiều An Hạ lộn xộn, đầu tiên là nhìn chằm chằm đường phía trước phát ngốc thật lâu, mới hơi hơi vòng vo đôi mắt một chút, nhìn về phía kính chiếu hậu. Sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn đến Lục Cẩn Niên vẫn dùng bộ dáng che chở, ôm Kiều An Hảo. Đầu cô gái mềm nhũn tựa vào trước ngực của anh, sắc mặt đỏ hồng, mà Lục Cẩn Niên tựa hồ là sợ đầu cô dựa vào như vậy không thoải mái, còn vươn tay điều chỉnh tư thế cho cô một chút, thuận thế vuốt thuận những sợi tóc lộn xộn của cô, Kiều An Hạ thấy rõ ràng, hành động của Lục Cẩn Niên rất nhu hòa, hoàn toàn không có thô bạo và điên cuồng như khi đối mặt với nhà sản xuất Tôn vừa rồi, thậm chí còn nhìn ra một tia nhu tình từ trên người trong trẻo lạnh lùng của anh.

Kiều An Hạ cảm thấy giống như có vật gì có nghẹn ở cổ họng của mình, rất khó chịu, đáy mắt thật chua xót, cô muốn chuyển tầm mắt, nhưng làm sao cũng không chuyển đi được.

Xe đến dưới lầu cấp cứu bệnh viện nhân dân, Lục Cẩn Niên không lưu lại lời nào với trợ lý và Kiều An Hạ, liền trực tiếp đẩy cửa xe ra, ôm Kiều An Hảo nhanh chóng xuống xe, đi vào phòng cấp cứu.

Chờ trợ lý và Kiều An Hạ dừng xe xong, lúc đi vào, Lục Cẩn Niên đã sắp ở dưới sự hướng dẫn của y tá, ôm Kiều An Hảo vào thang máy lên lầu hai, hai người đành phải ngựa không ngừng vó đuổi theo.

Khi bác sĩ kiểm tra cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn luôn ôm cô vào trong ngực, rút máu, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, thậm chí đến khi treo ngược túi nước cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn không có dấu hiệu buông tay. Mãi cho đến khi bác sĩ treo ngược túi nước xong rời đi, Lục Cẩn Niên mới ngẩng đầu, phân phó một câu với trợ lý: “Anh đi lấy quần áo sạch sẽ đi.”

Trợ lý biết Lục Cẩn Niên bảo mình đi lấy quần áo cho Kiều An Hảo mặc, không tiếng động gật đầu một cái, liền cầm chìa khóa xe đi đến ngoài cửa phòng bệnh. Thời điểm sắp đi tới cửa, nhìn thấy Kiều An Hạ ngồi ở một bên vẫn luôn không có lên tiếng, sau đó lại cất bước chân đi trở về trước mặt của Kiều An Hạ, thấp giọng hỏi một câu:“Đại Kiều tiểu thư, muốn tôi thuận đường đưa cô về nhà không?”

Kiều An Hạ lắc lắc đầu với trợ lý.

Trợ lý nở nụ cười một chút, lễ phép cung kính gật đầu một cái, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Trong phòng bệnh im lặng không có tạp âm nào, hai tay Kiều An Hạ nắm chặt ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo một cái. Tầm mắt người đàn ông vẫn luôn dừng lại ở trên người của Kiều An Hảo, hoàn toàn không có liếc mắt nhìn cảnh tượng và người xung quanh chút nào.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
HÔN TRỘM 55 LẦN
Chương 240: Duy chì có cô ấy là cô không thể đụng vào![10]

Editor: May

Trong phòng bệnh im lặng không có tạp âm nào, hai tay Kiều An Hạ nắm chặt ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo một cái. Tầm mắt người đàn ông vẫn luôn dừng lại ở trên người của Kiều An Hảo, hoàn toàn không có liếc mắt nhìn cảnh tượng và người xung quanh chút nào.

Hoặc là nói, giờ phút này, đáy mắt anh chỉ có Kiều An Hảo, những người khác ở bên cạnh, hoàn toàn không lọt nổi vào đáy mắt anh.

Đêm dần dần sâu, Kiều An Hạ hơi hơi giật giật thân thể ngồi đến có chút cứng ngắc của mình, sau đó đứng dậy rót hai ly nước, đưa một ly tới trước mặt của Lục Cẩn Niên. Người đàn ông ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút nào, Kiều An Hạ mím mím môi, tay dùng sức nắm ly nước, trong nháy mắt cảm thấy mình có vẻ như là dư thừa trong phòng bệnh này.

Kiều An Hạ đứng thẳng ở trước mặt của Lục Cẩn Niên trong chốc lát, sau đó liền cầm ly nước, xoay người đi ra phòng bệnh, đứng ở phía trước cửa sổ hành lang, nhìn chằm chằm bóng đêm đã rất sâu ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt một mảnh mê mang.

Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, đêm dần dần sâu, ngay cả tiếng xe trên đường phố cách đó không xa đều biến mất theo. Mãi cho đến lúc một giờ rạng sáng, trợ lý cầm quần áo quay lại, sau đó gõ gõ cửa, đi vào, đặt túi ở trên ghế sa lon, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, nhìn thấy Kiều An Hạ vẫn đứng ngẩn người trước cửa sổ, lần nữa mở miệng hỏi một câu:“Đại Kiều tiểu thư, nơi này có Lục tiên sinh rồi, cô có muốn đi về trước nghỉ ngơi không? Đã rất khuya rồi.”

Sau khi Kiều An Hạ trầm mặc thật lâu, mới mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn:“Chờ một chút đi, chờ Kiều Kiều ổn định, tôi sẽ đi.”

Trợ lý không lên tiếng, chỉ đứng cùng Kiều An Hạ.

Ước chừng lại qua nửa giờ, chất lỏng trong bình treo của Kiều An Hảo gần hết, Lục Cẩn Niên nhấn chuông gọi y tá tới đây, rút kim cho Kiều An Hảo, lại đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể của Kiều An Hảo. Nhìn thấy tất cả khôi phục bình thường, nói với Lục Cẩn Niên: “Nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm, trong thức ăn của bệnh nhân có bỏ thuốc gây ảo giác, đó là một loại thuốc phiện, tuy rằng lượng thuốc không lớn, nhưng vẫn sợ lát nữa sẽ tái phát.”

Lục Cẩn Niên gật đầu, chờ sau khi y tá rời khỏi, mới vươn tay sờ sờ mạch đập của Kiều An Hảo, phát hiện trước khi ôm cô ra khỏi khách sạn, anh gần như đếm không hết mạch đập của cô, lúc này đã ổn định bình thường, mà vốn là hôn mê bất tỉnh đã sắp biến thành chìm vào giấc ngủ.

Lục Cẩn Niên âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thận trọng đặt Kiều An Hảo ở trên giường, kéo xuống toàn bộ ra giường và áo tắm bao bọc trên người cô xuống, thay cô đắp tốt chăn, vào phòng tắm.

Một lát sau, Lục Cẩn Niên cầm một cái khăn mặt nhúng qua nước đi ra, ngồi ở bên giường, vén chăn lên, còn đặc biệt rất cẩn thận chà lau da thịt của Kiều An Hảo.

Nhà sản xuất Tôn từng chạm qua cô... Cô khẳng định sẽ ghét bỏ bẩn ...Anh muốn trước khi cô tỉnh lại, giúp cô lau sạch sẽ...

-

Kiều An Hạ bị rung động của điện thoại trong túi xách làm hoàn hồn, cô lấy di động ra, phát hiện bên trong lại có mười cuộc điện thoại nhỡ, toàn bộ đều là Trình Dạng. Sau đó lúc này mới nhớ tới, khi bản thân chạy ra khỏi khách sạn, hoàn toàn không có lên tiếng chào hỏi với Trình Dạng.

Khi Kiều An Hạ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Dạng, Trình Dạng lại gọi điện thoại tới, Kiều An Hạ nghe máy, bên trong truyền đến giọng lo lắng như lửa đốt của Trình Dạng: “Hạ Hạ? Cô đã đi đâu?”

Kiều An Hạ hạ mi mắt, mang theo vài phần xin lỗi nói:“Thực xin lỗi, vừa rồi Kiều Kiều xảy ra chút nguy hiểm, tôi vội vàng đi tìm nó, quên nói với anh.”
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 241: Cô biết người hắn thích là ai sao?[1]
“Không có việc gì chứ? Có nghiêm trọng không?”

“Hiện tại đang ở bệnh viện, đã không có việc gì ...... Anh tới đón em trước đi...... Dạ, ở bệnh viện nhân dân......”

Kiều An Hạ tắt điện thoại, xoay người đi vào phòng bệnh, muốn cùng Lục Cẩn Niên chào một tiếng, nói lát nữa bản thân phải đi, kết quả người còn chưa đi đến trước cửa, cách cánh cửa thủy tinh, nhìn Lục Cẩn Niên ngồi ở bên giường, cầm khăn mặt, giúp Kiều An Hảo lau người.

Kiều An Hạ dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.

Lục Cẩn Niên thật sự lau rất cẩn thận, giống như là muốn rửa sạch mọi dấu tích lưu lại của sản xuất Tôn trên người Kiều An Hảo.

Sau khi chà lau xong, Lục Cẩn Niên cầm quần áo trợ lý đưa tới, tuy rằng thân thể Kiều An Hảo đều bị Lục Cẩn Niên che khuất, mà Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía bản thân, Kiều An Hạ lại có thể dựa theo bóng dáng của Lục Cẩn Niên, đoán được động tác mà hắn giúp Kiều An Hảo thay quần áo, nhất định rất nhẹ nhàng ôn nhu che chở.

Thay quần áo xong, Lục Cẩn Niên đặt lại Kiều An Hảo lên giường, hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng nhìn Kiều An Hảo đang ngủ say, sau đó vươn tay, vuốt lên hai gò má của cô, cuối cùng đầu ngón tay thon dài xinh đẹp dừng lại ở trán của cô, chậm chạp không rời đi.

Kiều An Hạ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Lục Cẩn Niên, cô nhìn không được ánh mắt hắn, nhưng từ vẻ mặt hắn cô có thể rút ra kết luận là từ lúc quen biết Lục Cẩn Niên tới nay cô chưa một lần chứng kiến vẻ mặt hắn có thần thái ôn nhu mềm mại.

Trong khoảnh khắc này, Kiều An Hạ cảm thấy Lục Cẩn Niên thật xa lạ.

Cả người cô giống như bị điểm huyệt nói, đứng ở tại chỗ, chậm chạp không nhúc nhích một bước, thẳng đến lúc di động trong tay rung lên, Kiều An Hạ mới hoàn hồn, cúi đầu thấy là Trình Dạng gọi điện thoại tới, tiếp nghe:“Hạ Hạ, anh đã đến cửa bệnh viện.”

Kiều An Hạ thu lại ánh mắt ổn định lại đầu óc , nhẹ giọng nói một câu:“Em xuống ngay.”

Sau đó liền tắt điện thoại, liếc mắt nhìn một cái vào phòng bệnh, nhìn đến Lục Cẩn Niên đang cúi đầu, thong thả mềm nhẹ hôn lên mi tâm Kiều An Hảo, Kiều An Hạ rất nhanh rời đi, không có đi vào chào hỏi Lục Cẩn Niên, chỉ trực tiếp xoay người rời đi.

Thời điểm đi đến cửa thang máy, gặp trợ lý của Lục Cần Niên đi toilet mới trở về:“Đại Kiều tiểu thư, cô muốn đi đâu?”

“Trình Dạng tới đón tôi , tôi đi về trước .”

“Kia đại Kiều tiểu thư, cô đi đường cẩn thận.”

“Tạm biệt.” Kiều An Hạ mỉm cười nói lời từ biệt, xuống lầu.

Kiều An Hạ lên xe, cùng Trình Dạng nói hai câu nói, hai mắt liền nhắm lại, Trình Dạng nghĩ cô mệt mỏi, không có làm phiền cô, ngược lại còn cởi ra áo khoác của bản thân, đắp lên người của cô.

Trình Dạng trực tiếp lái xe đi nhà của chính mình, đỗ xe tốt, hắn không có gọi Kiều An Hạ, động tay ôm lấy cô, lên lầu.

Trình Dạng đặt Kiều An Hạ lên giường, ôn nhu thay cô đắp chăn, sau đó hôn lên tóc dài của cô, liền đi toilet.

Kiều An Hạ nhắm mắt lại, như cũ không nhúc nhích nằm ở giường, thẳng đến khi nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm phát ra, mới đưa mặt vùi vào đệm chăn, trong đầu trong nháy mắt hiện ra hình ảnh lúc mình ở bệnh viện, Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo đắp cái chăn, hôn môi Kiều An Hảo.

Mầy giờ trước, cô ở cửa toilet của khách sạn, vô tình gặp Lục Cẩn Niên, gọi lại hắn, muốn cùng hắn xác thực một đáp án, hỏi hắn một câu cô gái mà mấy năm nay hắn yêu, có phải hay không là Kiều An Hảo.

Nhưng cô còn chưa nói ra khỏi miệng, liền không bao giờ cần hỏi nữa.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 242: Cô biết hắn thích ai sao?[2]
Mấy năm nay người mà Lục Cần Niên nhớ mãi không quên, chính là Kiều An Hảo.

Trên đường đi từ bệnh viện trở về, tuy rằng nhìn cô như đang ngủ, nhưng thực ra trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ, cho tới nay Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo không hề giao tiếp, rốt cuộc hắn như thế nào thích Kiều An Hảo ?

Có chút thời điểm, làm ngươi nếu bản thân không để ý tới nó, sẽ cảm thấy nó không có vấn đề gì, nhưng khi bản thân ý thức được một ít này nọ, rồi hồi tưởng lại, mới nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Lúc học trung học, không phải mỗi một lần tụ hội, Lục Cẩn Niên đều đi, nhưng là chỉ cần Kiều An Hảo xuất hiện ở tụ hội, Lục Cẩn Niên đều xuất hiện.

Chẳng qua hai người rất ít nói chuyện, đôi khi, ngồi ở vị trí rất xa nhau, thật khó có thể làm cho người ta liên tưởng tới cái gì.

Kiều An Hạ hoàn toàn nhớ rõ, một năm cấp ba kia, Hứa Gia Mộc một lần tổ chức dã ngoại, buổi tối dựng lều trại ở giữa sườn núi, trong lều oi bức, cuối cùng mọi người ngủ trực tiếp ở bên ngoài, nửa đêm cô tỉnh lại thời điểm đi WC, phát hiện Lục Cẩn Niên thế nhưng ngồi ở bên người Kiều An Hảo, lúc ấy cô nhìn thấy vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều, đi WC trở về liền tiếp tục ngủ, nhưng mà thời điểm mơ mơ hồ hồ mở mắt, cô thấy tay Lục Cẩn Niên không ngừng vung trên người Kiều An Hảo.

Chỉ tiếc, ngày mai mọi người tỉnh lại thời điểm, sớm đã không thấy Lục Cần Niên, mà cô căn bản sẽ không để chuyện kí ỏe trong lòng.

Hiện tại suy nghĩ một chút, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, vì cái gì Kiều An Hảo luôn luôn sợ muỗi cắn, một đêm kia phá lệ ngủ ngon, hôm sau da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, không có một dấu vết bị muỗi cắn.

Nguyên lai, một đêm kia Lục Cẩn Niên, thừa dịp thời điểm mọi người ngủ, giúp Kiều An Hảo đuổi muỗi một đêm.

Còn có, sau khi lên đại học, mọi người bận học này nọ, cô cùng Kiều An Hảo thường xuyên cùng nhau đi Hàng Châu chơi, Lục Cẩn Niên sẽ mời các cô đi ăn cơm, cô còn nhớ có một vài lần cô một mình đi Hàng Châu, cũng có hỏi qua Lục Cẩn Niên có thời gian đi ăn cơm không, Lục Cẩn Niên sẽ tìm ra các loại lý lo khác nhau từ chối cô, lúc đó cô cho rằng hắn thực sự bận quay phim, cho tới bây giờ, cô mới hiểu , không phải hắn bận, mà là thời gian của hắn, chỉ dành cho cô gái tên Kiều An Hảo.

Còn có, còn có...... Khó trách 4 năm trước, Lục Cẩn Niên chủ động tìm chính mình nói chuyện, thời điểm đó cô cũng thật ngu ngốc, sao cô lại không chú ý tới, mỗi lần Lục Cẩn Niên tìm cô nói chuyện, đều nhắc tới tên một người a...... Chính là Kiều An Hảo...... Nguyên lai, là cô tự mình đa tình, nguyên lai kia năm đó hắn không phải thực sự muốn cùng cô nói chuyện, hắn chỉ là muốn thông qua cô biết được tin tức của Kiều An Hảo......

Nếu không phải đêm nay, cô tận mắt chứng kiến, hắn vì Kiều An Hảo mà điên cuồng phẫn nộ lo lắng như thiêu như đốt, cô làm sao mà biết được, Lục Cẩn Niên cũng sẽ như thế đi yêu khắc sâu một người.

Nga, không đúng, nàng nghĩ, trên cái thế giới này, hẳn là không có người bình thường nào như Lục Cẩn Niên, như thế ẩn nhẫn mà lại khăng khăng một mực yêu một người.

-

Bệnh viện, phòng bệnh nội, thập phần thanh tĩnh.

Lục Cẩn Niên ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một hồi lâu, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở lâu dài thâm trầm của cô, mới thở ra một hơi, thân thể buộc chặt lúc này mới thả lỏng, giống như trải qua một vòng sinh tử, cả người trong nháy mắt trở nên vô lực.

Nếu như, nếu như Tống Tương Tư không có phát hiện Kiều An Hảo mất tích, nếu như, nếu như đêm nay hắn trong chốc lát tới trễ......Kiều An Hảo sợ là đã bị sản xuất Tôn làm bẩn ......

Trong nháy mắt một nỗi sợ hãi, nấp đầy toàn thân Lục Cẩn Niên, chỉ nghĩ tới thôi hắn cũng không dám nghĩ.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top