Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 314: Hứa Gia Mộc có phản ứng (14)
Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo vừa đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy rất nhiều chuyên gia mặc áo blu trắng đang vây quanh để kiểm tra cho Hứa Gia Mộc.

Hàn Như Sơ đứng một bên, lo lắng khẩn trường nhìn con trai mình.

Kiều An Hảo nhẹ nhàng bước vào, đứng bên cạnh Hàn Như Sơ, nhẹ giọng nói một câu: “Bác Hứa.”

Hàn Như Sơ nghiêng đầu, có thể là do vừa mới khóc, hốc mắt có chút hồng, nhìn thấy Kiều An Hảo, lập tức vươn tay nắm lấy tay cô: “Kiều Kiều, cháu đã đến.”

Kiều An Hảo gật đầu một cái, nhìn một chuyên gia đang kiểm tra cho Hứa Gia Mộc: “Anh Gia Mộc thật sự đã có phản ứng rồi hả?”

“Vâng, hôm nay tôi đến xem cậu ấy, lúc ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu ấy, thấy ngón tay của cậu ấy hơi động đậy.” Hàn Như Sơ có chút kích động: “Kiều Kiều, Gia Mộc đã cử động, nó nắm chỗ này của bác…” Nói xong, Hàn Như Sơ đư tay phải của mình, nơi Hứa Gia Mộc đã chạm qua, chỉ cho Kiều An Hảo: “Là chỗ này, Gia Mộc chạm vào chỗ này của bác.”

Hàn Như Sơ vừa mới dứt lời, một vị chuyên gia liền xoay người, đi đến trước mặt bà, tháo khẩu trang xuống.

“Con trai tôi sao rồi?” Hàn Như Sơ không đợi người kí mở miệng nói chuyện, đã lo lắng hỏi trước.

Chuyên gia nói: “Cậu Hứa đã khôi phục bình thường, nếu hôm nay cậu ấy có phản ứng, thì có thể khẳng định cậu ấy đã tỉnh lại.”

Hàn Như Sơ nghe thấy thế, liền cười lên, trong mắt dần có ánh sáng: “Thật vậy sao? Khi nào thì Gia Mộc sẽ tỉnh lại?”

“Cái này tạm thời vẫn khó nói trước được, có lẽ tùy lúc sẽ tỉnh lại, có khi còn phải đợi một thời gian nữa, cụ thể là bao lâu, tôi cũng không thể hoàn toàn nói trước được, thế nhưng, phu nhân, xin bà yên tâm, nếu cậu Hứa đã có phản ứng, thì chứng tỏ phươn g pháp đánh thức mà chúng ta đang dùng là có hiệu quả, tôi nghĩ nếu tiếp tục kéo dài, cậu Hứa rất nhanh có thể tỉnh lại rồi.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Hàn Như Sơ liên tục nói cảm ơn, có thể là do quá kích động và hưng phấn, đến sau cùng, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống.

-

Hứa Gia Mộc rốt cuộc cũng đã có hy vọng tỉnh lại, khiến mẹ của anh hết sức cao hứng.

Thật ra Kiều An Hảo cũng rất cao hứng, Hứa Gia Mộc là một trong những người bạn tốt nhất trên thế giới này của cô, chẳng qua cao hứng đi qua, trong lòng lại hơi nhàn nhạt bi thương.

Cứ việc Lục Cẩn Niên đối với cô lúc tốt lúc xấu, cứ việc cô bởi vì chuyện mất mác ở đêm sinh nhật của anh mà luôn thấy khổ sở.

Cứ việc bây giờ anh dịu dàng với cô, cũng là bởi vì, trước đó anh đã trút giận lên người cô, cô nhìn anh phát tiết giận dữ như vậy, đã thấy được anh chán ghét cô, cô thương anh, nhưng cô cũng là con người, cô không thể cứ mãi chịu oan ức bởi anh, rồi sau đó lại hạ mình bám lấy anh, van xin anh.

Cô hơi mất hứng, có tức giận, người con gái nào cũng có tự trọng của riêng mình, nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ đến muốn không có một chút quan hệ nào với anh.

Đúng là, hiện tại Hứa Gia Mộc bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cho đến lúc ấy, cô và anh sẽ không thể sắm vai phu thê, cô và anh có phải sẽ mỗi người một ngả, trở lại quan hệ xa lạ như trước đây không?

Hàn Như Sơ ngây ngốc ở trong bệnh viện đến 11 giờ trưa mới rời đi, Kiều An Hảo vẫn ở cùng, cô được Lục Cẩn Niên đưa tới, không hề lái xe, cho nên tiện lên xe của Hàn Như Sơ.

Trước khi lên xe, cô nhớ tới dạ dày của mình mấy ngày nay không được thoải mái.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 315: Hứa Gia Mộc tỉnh lại (15)
Lúc nãy ở trên xe, Kiều An Hảo mới nhớ mấy ngày nay dạ dày của mình có hơi không thoải mái, trước khi xuống xe Lục Cẩn Niên, còn nhắc nhở cô nên đi tìm bác sĩ kiểm tra.

Kiều An Hảo nhìn nhiều người chờ đợi khám bệnh, nghĩ dạ dày của mình không có gì nghiêm trọng, cũng lười đi kiểm tra.

Cô không phải chưa từng bị bao tử, chỉ cần uống thuốc, hai ngày nữa là khỏe rồi.

Hàn Như Sơ gọi điện thoại để hôm nay lịch quay của Kiều An Hảo đổi ngày, cho nên cả ngày nay, cô cũng không có chuyện gì làm, lên xe, Hàn Như Sơ hỏi: "Kiều Kiều, con muốn đi đâu?"

Kiều An Hảo suy nghĩ một chút, phát hiện dường như mình không có ý đi chỗ nào khác, cuối cùng nói: "Về Cẩm Tú viên."

Lúc Hàn Như Sơ khởi động xe, liếc mắt nhìn thời gian, đã gần buổi trưa, mở miệng nói: "Bây giờ cũng đến giờ cơm trưa, Kiều Kiều, bằng không con theo bác trở về nhà họ Hứa đi, cũng lâu rồi con không đến đó ăn, đúng lúc bác trai không có ở đây, trong nhà chỉ có một mình bác, không có ai nói chuyện, xme như về nhà ăn cơm với bác, bác để cho tài xế đưa con về nhà. "

Kiều An Hảo nghĩ đến hai ngày trước mình ở Cẩm Tú viên chuẩn bị bất ngờ cho Lục Cẩn Niên lại trở thành sự mất mát, trở về cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới những hình ảnh thương tâm kia, vì vậy gật đầu: "Được rồi."

Dừng lại, nghĩ đến nhà họ Kiều và nhà họ Hứa gần nhau, vì vậy còn nói: "Đúng lúc con ăn cơm xong, sẵn đường đến nhà họ Kiều, lâu rồi cũng không đi thăm chú thím."

Hàn Như Sơ cười khen Kiều An Hảo hiếu thảo, sau đó chạy xe về nhà họ Hứa, dọc theo đường đi, hai người nói vài ba câu về chuyện nhà cửa.

Quản gia thấy Kiều An Hảo và Hàn Như Sơ cùng trở lại, vô cùng vui mừng, hết sức nhiệt tình chào hỏi mời Kiều An Hảo ngồi xuống rồi pha trà, thậm chí còn để cho người giúp việc chuẩn bị mấy món Kiều An Hảo thích ăn.

Mặc dù chỉ có Hàn Như Sơ và Kiều An Hảo ăn cơm trưa, nhưng người giúp việc chuẩn bị một bàn món ăn, vô cùng phong phú.

Trước kia lúc ở nhà họ Kiều, Kiều An Hảo và Kiều An Hạ cũng thường đến nhà họ Hứa ăn cơm, Hàn Như Sơ và quản gia cũng biết khẩu vị của hai người, cho nên thức ăn vừa lên tới, Hàn Như Sơ đành gắp một miếng thịt gà đặt ở trong chén của Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, đây chính là món con thích ăn, dì Vân đã nấu đó, rất lâu rồi bà ấy không xuống bếp, hôm nay con tới, dì ấy mới tự mình làm."

Dì Vân trong miệng của Hàn Như Sơ, chính là quản gia ở nhà họ Hứa.

Món thịt gà này là Kiều An Hảo thích ăn nhất, suy nghĩ cũng lâu rồi không ăn, Kiều An Hảo có hơi thèm ăn, cười híp mắt nói một tiếng "Cảm ơn", không câu nệ cầm đũa ăn.

Mùi vị vẫn như cũ, không có thay đổi chút nào, Kiều An Hảo không nhịn được khen ngợi quản gia đôi câu.

Quản gia nghe Kiều An Hảo khen mình, lại gắp thêm thịt cá mình tự làm.

Là món cá kho, nghe thấy tên đã cảm thấy rất ngon miệng, Kiều An Hảo không thể chờ đợi mà gắp, bỏ vào trong miệng, nhưng mới vừa nhai, mơ hồ cảm thấy mùi cá tanh, sau đó trong dạ dày quằn quại, cô giơ tay lên, che miệng, lập tức buồn nôn đứng lên.

"Kiều Kiều, sao vậy?"

"Cô chủ đang khỏe mạnh, sao vậy?"

Hàn Như Sơ và quản gia đồng thời quan tâm hỏi.

Kiều An Hảo khoát tay áo, chạy nhanh vào phòng vệ sinh lầu một, đi về phía bồn cầu, tiếp tục nôn.

Hàn Như Sơ vội vàng đặt chén đũa, đi tới, cửa bị Kiều An Hảo khóa trái, Hàn Như Sơ đẩy không được, chẳng qua là nghe bên trong có tiếng nôn mửa không ngừng truyền ra.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 316: Hứa Gia Mộc có phản ứng(16)
Hàn Như Sơ gõ cửa hai cái: “Kiều Kiều? Cháu có sao không? Kiều Kiều?”

“Cháu không sao…” Kiều An Hảo nói ba chữ, lại ói ra.

Hàn Như Sơ nghe thấy âm thanh nôn mửa, lo lắng cau mi lại, nhìn về phía quản gia trực tiếp phân phó: “Gọi điện thoại, kêu bác sĩ đến đây một chuyến, Kiều Kiều nôn thành như vậy, nhấn định là có gì không thoải mái.”

Quản gia đứng tại chỗ không động đậy.

Hàn Như Sơ nhịn không được lên tiếng thúc giục một chút, sau đó quản gia tiến đến gần bên tai Hàn Như Sơ, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nôn mửa không nhất định là bị bệnh, cũng có thể là mang thai.”

Hàn Như Sơ đã từng sinh con, là người từng trải, nghe câu như thế, nháy mắt liền hiểu ra, bà quay đầu liếc mắt nhìn của toilet một cái, sau đó liền bước chân đi về phía phòng khách, đi qua đi lại, nhìn về phía quản gia vẫy vẫy tay, ghé vào bên tai của bà ta, nhỏ giọng nói: “Cô đi gọi điên cho chị Lâm, khiến cho chị ấy qua đây một chuyến.”

“Dạ, phu nhân.” Quản gia lập tức làm theo.

Giống như buổi sáng, Kiều An Hảo nôn ra xong thoải mái rất nhiều, từ toilet đi ra, liền thấy Hàn Như Sơ đứng ngoài cửa, lập tức ngượng ngùng nói: “Bác gái, thực xin lỗi, ảnh hưởng tới bác ăn cơm.”

“Không có việc gì, ngược lại là cháu, sao lại thế này, nôn thành như vậy.” Hàn Như Sơ đưa tay chỉ chỉ nhà ăn, cùng trở về với Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo đáp: “Đêm sinh nhật của anh Gia Mộc, uống hơi nhiều rượu, kết quả ngày hôm sau dạ dày liền không thoải mái, hai ngày nay đều muốn nôn.”

“Dạ dày không thoải mái, để bác cho tài xế đưa cháu trở về, không cần phải phiền phức nhiều thứ, không cẩn thận lại phát hiện ra nhiều vấn đề khác.”

Kiều An Hảo cười cười, ngây thơ nói: “Đã biết, bác gái.”

Hàn Như Sơ cười cười, không nói gì, cùng Kiều An Hảo ngồi xuống bàn ăn, tiếp tục ăn cơm, ăn hai miếng, bà nhìn canh dưa chua cách thủy thịt gà, sau đó tự mình múc thêm một chén nữa, đưa cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo nói một tiếng “Cám ơn”, rồi nhận lấy, cầm thìa uống một ngụm, hương vị chua nồng, rất là ngon, vì thế lại tiếp tục uống thêm vài hớp, Hàn Như Sơ ngồi ở đối diện, nhìn hành động này của Kiều An Hảo, mắt lóe lên, bên miệng lộ ra một tia cười đoan trang, tiếp tục tao nhã ăn cơm.

Ăn cơm xong, có khách của Hứa gia đến, Hàn Như Sơ mời người khách do mình mời ngồi xuống, sau đó nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, cháu còn nhớ không? Đây là dì Lâm, lúc trước khi cháu cùng Gia Mộc kết hôn, dì ấy có tặng cháu một chiếc vòng tay bạch ngọc.”

Nhắc tới chiếc vòng bạch ngọc, Kiều An Hảo liền nghĩ tới, người khách này là một người chị em đặc biệt tốt của Hàn Như Sơ, làm bác sĩ ở khoa phụ sản trong bệnh viên.

Kiều An Hảo lập tức lễ phép lên tiếng chào: “Dì Lâm, ngài tốt.”

Người phụ nữ được kêu là dì Lâm này, lập tức nở nụ cười dụi dàng, nhìn từ trên xuống dưới Kiều An Hảo, mở miệng nói với Hàn Như Sơ: “Như Sơ, người con dâu này của em lớn lên thật xinh đẹp”

Hàn Như Sơ cười, cũng lên tiếng khen Kiều An Hảo một câu.

“Xem bộ dạng đắc ý của em kìa” Bà Lâm nói trắng một câu với Hàn Như Sơ, sau đó khách sáo hỏi Kiều An Hảo vài vấn đề, ánh mắt nhìn lên chiếc dây xích tay trên cổ tay của Kiều An Hảo, nhìn thật kỹ, rồi vươn tay bắt lấy cổ tay của Kiều An Hảo, ngón tay lặng yên không một tiếng động đặt lên mạch của Kiều An Hảo, ngoài miệng lại nói: “Đây là dây xích tay mới nhất năm nay của Chanel phải không, số lượng có hạn, dì còn không có mua được.”

Độc giả nói: Ngươi vì cái gì luôn hơn phân nửa đêm mã tự? Của ta hắc đôi mắt đều đi ra !

Tác giả nói: Ô ô ô, ta cũng không tưởng a, nhưng là ta liền buổi tối có linh cảm, ngươi có thể tỉnh ngủ lại nhìn thôi ~~

Trúng thưởng tốc độ đi nhắn lại khu hồi phục qq hào, ngày mai ta muốn hướng q tệ ~~ vốn hôm nay có Weibo hoạt động , đổi thành ngày mai ~ bởi vì hôm nay không thoải mái, tỉnh ngủ tương đối trễ ~
Được đề xuất cho bạn
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 317: Hứa Gia Mộc có phản ứng (17)
“Đây là vòng đeo tay hiệu Chanel mới nhất, số lượng có hạn, tôi cũng chưa thể có được nó.”

Kiều An Hảo cùng bà Lâm cũng không quen biết, cô không thích người khác động vào mình thân mật như vậy. Nhưng cũng phải theo lễ phép, không thể gạt bàn tay kia ra được, cô chỉ có thể để yên, cười yếu ớt một chút.

“Lúc trước nhìn thấy ảnh chụp dây đeo tay này, tôi đã cảm thấy rất được, bây giờ tận mắt chiêm ngưỡng, quả thật là đẹp mắt, chỉ là cô Kiều có làn da trắng, nếu đeo vào thì xinh hơn tôi nhiều. Bà Lâm ngoài miệng giống như được quét một lớp mật ong, tiếp tục khen ngợi Kiều An Hảo, sau đó mở sợi dây đang ở trên cổ tay cô ra, rồi yên lặng nhìn về phía Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ bưng chén trà, nhìn thấy ánh mắt của bà Lâm, sau khi nhìn nhau vài giây, bà rũ mắt xuống, chầm chậm uống một ngụm, sau đó từ từ đặt chén trà xuống, hơi khó chịu nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, không phải con muốn tới Kiều gia hay sao? Mẹ bảo dì Vân chuẩn bị thức ăn nhẹ để con mang qua nhé.”

Kiều An Hảo rất thông minh, nghe nói như vậy liền biết Hàn Như Sơ muốn một mình nói chuyện phiếm cùng bà Lâm, vì thế cô biết ý lế phép tạm biệt hai người, mang theo vật mà Hàn Như Sơ đã chuẩn bị lúc ban đầu rời khỏi Hứa gia.

-

Quản gia vẫn đưa Kiều An Hảo ra tới sân lớn rồi mới trở về, nói với Hàn Như Sơ đang ngồi trong phòng khách: “Bà chủ, cô An Hảo đi rồi.”

Hàn Như Sơ gật đầu một cái, nhìn thoáng qua người giúp việc đứng xung quanh, quản gia liền hiểu chuyện đưa tất cả mọi người ra khỏi phòng, lúc này bà mới mở miệng, hỏi bà Lâm: “Chị Lâm, thế nào?”

“Như Sơ, tôi nhân cơ hội bắt mạch cho con dâu của bà, theo như mạch thì chắc chắn là mang thai, bởi vì sợ thời gian bắt mạch hơi lâu, bị cô ấy phát hiện, nên thời gian bao lâu thì tôi không xác định được, nhưng ít nhất cũng phải trên hai tháng rồi.” Bà Lâm dừng một chút, mở miệng hỏi: “Mang thai là việc vui, tại sao bà lại thản nhiên như vậy, có chuyện gì xảy ra à?”

Nét mặt Hàn Như Sơ trông thật bình tĩnh, tiếp tục tao nhã ung dung bưng ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới ngước mặt lên, mở miệng nói: “Chị Lâm, chị cứ xem như chưa từng xảy ra việc gì đi.”

Bà Lâm nhìn thấy vẻ mặt trở nên nghiêm túc trong nháy mắt của Hàn Như Sơ, tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng sau một lúc lâu, vẫn gật đầu: “Được, tôi sẽ coi như không biết gì cả.”

P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

Hàn Như Sơ tươi cười, mời bà Lâm tiếp tục uống trà chiều.

Buổi chiều bà Lâm có việc trong bệnh viện, nên không ở lâu, chỉ một lát liền từ biệt rời khỏi, Hàn Như Sơ đứng ở cửa, nhìn bà Lâm lái xe chạy đi, mới xoay người rời đi.

Hàn Như Sơ đi đến phòng ngủ trên tầng hai, quản gia cũng đi theo vào, đóng cửa, mới đi đến bên người bà, đè thấp giọng hỏi: “Bà chủ, cô An Hảo thật sự có bầu?”

Hàn Như Sơ đối mặt với bà Lâm luôn luôn bình tĩnh, ánh mắt trở nên sắt bén, nhìn người quản gia “ừ” một tiếng.

“Đứa nhỏ trong bụng cô ấy là con của ai?” Quản gia vừa nói ra nghi ngờ, biểu tình sau đó cũng nghiêm túc theo: “Không phải là tạp chủng của Lục Cẩn Niên chứ?”

Hàn Như Sơ không hé răng, sắc mặt càng u ám.

Qua một lúc lâu, quản gia lại hỏi: “Bà chủ, bà tính làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn tùy ý để cô ta sinh đứa bé?”

Lời này giống như hỏi đến điều trong lòng của bà, bà hơi buồn phiền khoát tay áo với quản gia: “Bà ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ một chút.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 318: Hứa Gia Mộc có phản ứng (18)
“Vâng, phu nhân.” Quản gia cung kính trả lời một câu, rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng chỉ còn Hàn Như Sơ, vô cùng im lặng, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, chiếu lên tất cả, một mảnh yên tĩnh.

-

Kiều An Hảo quay về Kiều gia không báo trước, nhưng vận may cũng không tệ lắm, Kiều Thanh Hải và Thẩm Di đều ở nhà.

Kiều Thanh Hải và Thẩm Di nhìn Kiều An Hảo trở về, vô cùng vui vẻ, theo Kiều An Hảo từ lúc 10 tuổi, sau khi cha mẹ qua đời, bọn họ mang cô về nhà mình nuôi dưỡng, sống với nhau hơn mười năm, tình cảm đã sớm sâu sắc hơn rất nhiều so với tình cảm chú con, nghiễm nhiên xem Kiều An Hảo trở thành con của mình.

Người giúp việc của Kiều gia nhìn thấy Kiều An Hảo cũng vui vẻ, dọn nhiều đồ ăn ngon lên bàn, đặc biệt tiếp đón “tiểu thư nhỏ”.

Lúc đầu, Kiều Thanh Hảo và Thẩm Di nghĩ muốn để Kiều An Hạ gả cho Hứa Gia Mộc, dù sao cũng là cha mẹ, thiên vị con gái của mình một chút cũng không thể bị chỉ trích nặng nề, nhưng là về sau trong nhà Hứa gia lại chỉ đích thị Kiều An Hảo, bọn họ cũng không có ý kiến nhiều lắm.

Sau khi Kiều An Hảo “gả cho” Hứa Gia Mộc, liền ra khỏi Kiều gia, bởi vì quay phim, rất ít khi có thời gian trở về, cho nên Kiều Thanh Hải và Thẩm Di đều vây quanh cô, hỏi đông hỏi tây, sợ cô ở bên ngoài gặp người không tốt.

Hàn Như Sơ cũng quan tâm Kiều An Hảo, nhưng Kiều An Hảo cũng không cảm động, đáp lại đều mang theo lễ phép cơ bản cùng tôn trọng, hiện tại cô đối mặt cô chú quan tâm đến mình, đáy lòng cũng là tràn đầy cảm động cùng ấm áp.

Lúc cô 10 tuổi, mất đi một gia đình, nhưng ông trời đối đãi với cô không tệ, cho cô một gia đình khác.

Kiều An Hảo vốn muốn trở lại đoàn làm phim, nhưng là Kiều Thanh Hải và Thẩm Di quá nhiệt tình, mạnh mẽ khiến cô không thể chối từ, như thế nào cũng không mở miệng được, vì thế toàn bộ một buổi chiều, Kiều An Hảo cùng Thẩm Di đan áo len, Kiều Thanh Hải chơi cờ, mãi cho đến chạng vạng, Kiều An Hảo mới mở miệng nói rời đi.

Lúc ba giờ chiều, Hàn Như Sơ gọi điện tới, cố ý dặn Thẩm Di trước khi Kiều An Hảo tạm biệt, để bà tiếp đón, cho nên lúc Kiều An Hảo phải rời khỏi, Thẩm Di liền gọi điện thoại lại cho Hàn Như Sơ.

Qua không quá năm phút, lái xe của Hứa gia xuất hiện ở trước cửa Kiều gia, Hàn Như Sơ đẩy cửa sau, trước nói vài câu vui vẻ khách sáo với hai người lớn, sau đó mới xoay người, nói với Kiều An Hảo: “Mẹ đặc biệt để lại lái xe đưa con đi.”

Kiều An Hảo cười nói một tiếng: “Cám ơn”.

Hàn Như Sơ mở cửa sau, chỉ chỉ vào bên trong hai hộp tổ yến, nói: “Cái này mở ra là có thể ăn, mẹ cố ý bảo Vân Di chuẩn bị cho con, đặc biệt lựa chọn loại tổ yến tốt nhất, con ở trong đoàn làm phim, khẳng định ăn rất khổ, người gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay dạ dày lại không tốt, càng không thể tủi thân chính mình, đem những thứ này này đi, bồi bổ thân thể.”

Kiều Thanh Hải và Thẩm Di nhìn thấy Hàn Như Sơ thay Kiều An Hảo nghĩ chu đáo như vậy, vô cùng vui vẻ.

Kiều An Hảo nói cảm ơn, sau đó theo chân bọn họ hàn huyên vài câu, lên xe.

Hàn Như Sơ cũng không lên xe, trực tiếp ở lại Kiều gia.

Lúc lái xe của Kiều gia lái đến sân, đã sắp bảy giờ, hướng đến đường Nam Thành, hôm nay cực kỳ tắc, bình thường một giờ là chắc chắn có thể đến nơi, hôm nay ước chừng mất đến hai tiếng.

Đợi đến lúc dừng ở khách sạn của đoàn làm phim, đã là mười giờ đêm.

Xa xa cảnh quay phim buổi tối còn không chưa kết thúc, dưới lầu khách sạn có vẻ hơi im lặng.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 319: Hứa Gia Mộc có phản ứng (19)
Editor: Xiu Xiu

Lái xe dừng xe lại, xuống xe đầu tiên, trước thay Kiều An Hảo mở cửa xe ra, sau khi chờ Kiều An Hảo xuống dưới, mới mở đến cốp xe đằng sau, xách lấy hai hộp tổ yến mà Hàn Như Sơ chuẩn bị cho Kiều An Hảo xuống, không hề sơ suất, lái xe lễ phép mở miệng nói:“Cô Kiều, cô ở phòng nào, tôi mang lên giúp cô.”

Kiều An Hảo nhìn thoáng qua hai chiếc hộp trong tay người lái xe, nhẹ giọng nói một câu “Cám ơn”, sau đó xoay người hướng về phía khách sạn, lái xe mang theo hộp, cung kính đi theo cách phía sau Kiều An Hảo khoảng hai bước.

Hai người đều không chú ý tới, trong một chiếc xe cách đó không xa, có một người đang ngồi bên trong......

-

Sau khi Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo vào bệnh viện, vẫn luôn không rời đi, đại khái lúc mười một giờ, nhìn Kiều An Hảo vào xe của Hàn Như Sơ, trong đầu lại vô tri vô giác, không nghĩ được gì, ngồi hồi lâu trong xe, mới chuyển tay lái, vô ý thức rời đi, mãi đến lúc hoàng hôn, xe trở về dưới lầu khách sạn của đoàn làm phim, cũng không lên lầu, an vị ở trong xe, đợi suốt bốn giờ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn một chiếc quen thuộc,.

Đó là xe của Hứa gia.

Xe đứng ở ngưỡng cửa chính của khách sạn, cửa xe mở ra, lái xe của Hứa gia xuống trước, cung kính mở cửa xe phía sau cho Kiều An Hảo, sau đó xách thứ gì đó từ trong cốp xe ra, theo sau Kiều An Hảo đi vào khách sạn.

Hẳn là Hứa gia đưa cho Kiều An Hảo thuốc bổ linh tinh gì đó đi, Hứa gia đối với Kiều An Hảo vẫn rất tốt, giống như là người một nhà, nếu như Hứa Gia Mộc đã tỉnh, bọn họ sẽ trở thành một gia đình hoàn mỹ.

Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, cảm thấy có một loại đau đớn nói không nên lời, từ trong xương tủy toát ra bên ngoài không dứt.

Triệu Manh không có trong phòng của khách sạn, lái xe đặt đồ xuống trên một khoảng đất trống, liền cung kính nói tạm biệt.

Một ngày Kiều An Hảo cũng không làm gì, nhưng cảm thấy có một loại uể oải nói không nên lời, tắm nước nóng sạch sẽ một cái, liền leo lên giường, lúc mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, cửa khách sạn bị mở ra, sau đó liền truyền đến giọng nói của Triệu Manh: “Tổ yến, Kiều Kiều, mình có thể ăn không?”

Kiều An Hảo ngay cả mắt cũng chưa mở, chỉ nói một câu “Ừ” với Triệu Manh, sau đó liền trở mình, vừa lúc mặt đối diện với đèn ngủ trên tủ đầu giường, chiếu vào cô có chút khó chịu, vì thế liền mở to mắt, đi tắt đèn, lại thoáng nhìn hộp thuốc hôm qua bị cô ném sang bên, tầm mắt liền chuyển tới bên trên mặt hộp thuốc, nhìn chằm chằm.

Triệu Manh mở một lọ tổ yến, vừa ăn, vừa khen hương vị không tệ, sau đó đi đến trước mặt Kiều An Hảo, hỏi một câu:“Kiều Kiều, cậu có muốn ăn hay không? Hương vị ngon lắm.”

Buổi tối, Kiều An Hảo chưa ăn gì, vốn dĩ không thấy đói, bị Triệu Manh vừa nói như vậy, lại cảm giác trong bụng trống rỗng, vừa mới suýt nữa đi vào giấc ngủ, một Triệu Manh ồn ào, thêm nữa lại thấy được hộp thuốc dạ dày, cũng không buồn ngủ, vì thế liền hướng về phía Triệu Manh gật đầu một cái, Triệu Manh để lọ tổ yến trong tay mình xuống, vui vẻ chạy tới, cho Kiều An Hảo một lọ, vẫn không quên mở nắp ra, đưa cho cô.

Theo lời Triệu Manh, hương vị tổ yến hoàn toàn không tệ, Kiều An Hảo ăn vài miếng, cũng không cảm thấy trong dạ dày khó chịu, vì thế liền tiếp tục ăn.

Từ trước đến nay, Triệu Manh là cú đêm, nếm qua tổ yến, liền ngồi trước bàn đọc sách chơi máy vi tính, chơi chưa được nửa giờ, đã liên tục ngáp.
Được đề xuất cho bạn
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 320: Hứa Gia Mộc có phản ứng (20)
Editor: Xiu Xiu

Từ trước đến nay, Triệu Manh là cú đêm, nếm qua tổ yến, liền ngồi trước bàn đọc sách chơi máy vi tính, chơi chưa được nửa giờ, đã liên tục ngáp, sau cùng thật sự không thể chịu được mới đứng lên, đi tắm, lúc lên giường, Kiều An Hảo đã sớm ngủ say.

-

Sau hai ngày, Kiều An Hảo như cũ vẫn hay nôn mửa, trước kia cô cũng thường xuyên thấy trong bụng không thoải mái, cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày, sau đó cơ thể

theo bản năng điều tiết hết ra, cũng không vấn đề gì, ai ngờ lần này vậy mà giằng co đến mấy ngày, cũng không thấy tốt lên, trong tâm trí cô không nhịn được nổi lên chút bất an, vẫn muốn đi bệnh viện kiểm tra xem sao, kết quả hôm trước vừa mới nghĩ như vậy, hôm sau ăn cái gì đó, lại hoàn toàn không thấy ghê tởm hay buồn nôn nữa, hai ngày trước thấy thịt kho tàu đã muốn phun ra, trong bụng cũng không thấy có chút nào không thoải mái, Kiều An Hảo cho rằng mình đã bình thường như mấy lần trước, bản thân đã tự điều tiết, vì thế yên tâm một cách triệt để.

Lấy tổ yến của Hàn Như Sơ ra, ước chừng có khoảng bốn mươi lọ, mỗi lúc trời tối Triệu Manh đều ăn một lọ, nói ra lời hại vậy thôi, chứ dù Kiều An Hảo không ăn mỗi ngày giống như Triệu manh nhưng cũng đã lục tục ăn hết năm sáu lọ.

Cũng không biết có phải hay không gần đây quay phim quá mệt mỏi, Kiều An Hảo luôn mệt rã rời, mà Triệu manh cũng thấy cô thường xuyên ngáp liên tục.

Mãi đến một lúc trời tối, khi Kiều An Hảo quay phim xong, cũng mới có tám giờ, cô vậy mà không thể mở mắt được ra, lúc đóng chung cùng Lục Cẩn Niên, còn ngáp một cái, khiến cho cảnh quay bị gián đoạn, phải quay lại.

Kiều An Hảo uống hết nửa hai nước lạnh, muốn tỉnh táo tinh thần một chút, muốn lần thứ hai được thuận lợi thông qua, kết quả sắp quay xong xuôi, lại không thể khống chế được ngáp mấy cái, khiến cho NG.

Sau khi Kiều An Hảo tiến vào đoàn làm phim, biểu hiện luôn rất tốt, vậy mà giờ lại bị NG hai lần, đạo diễn không hề tức giận, chỉ phân phó lại để Kiều An Hảo nghỉ ngơi nửa giờ.

-P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

Kiều An Hảo cũng không biết gần đây mình có chuyện gì, luôn ngủ bảy tiếng, hai ngày nay vậy mà mệt muốn chết, tuy đạo diễn không chỉ trích cô, nhưng đã NG hai lần

liên tục, cũng chậm trễ không ít thời gian, mà đêm nay lại là đêm quay phim, khó tránh khỏi sẽ liên lụy nhiều người cùng thức đêm theo.

Kiều An Hảo khiến lần quay thứ ba của mình thuận lợi thành công xong, một mình đi ra khỏi phim trường.

Vừa mới có một trận mưa đổ xuống, nhiệt độ giảm không ít, Kiều An Hảo chỉ mặc một chiếc váy ngắn đơn sắc mỏng manh, gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, trong nháy mắt tinh thần đã tỉnh táo không ít.

Vì muốn duy trì loại tinh thần này, Kiều An Hảo trực tiếp đi bộ ở bên ngoài, sau cùng nhìn thấy một gốc cây hoa dâm bụt vừa nở, liền ngừng lại, ngắm nhìn.

Vừa lúc lại có một trận gió lạnh thổi đến, không khí ẩm ướt hỗn loạn sau cơn mưa, khiến cánh hoa rời lả tả xuống, có giọt nước mưa bắn vào da thịt trần trụi của cô, lạnh khiến cô run rẩy cả người, ôm bả vai, chà chàn chân, lúc vừa định quay về phim trường, chợt đột nhiên có một chiếc áo khoác lên vai cô.

Kiều An Hảo sửng sốt một phen, quay đầu, nhìn thấy Lục Cẩn Niên, chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau mình.

Lục Cẩn Niên giống như không hề chú ý đến đáy mắt kinh ngạc của Kiều An Hảo, vươn tay, đem áo choàng trên vai cô chỉnh lại ngay ngắn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 321: Ba tiếng 'thực xin lỗi' (1)
Editor: Xiu Xiu

Lục Cẩn Niên dường như không hề chú ý đến sự kinh ngạc trong mắt Kiều An Hảo, vươn tay, đem áo khoác choàng trên vai cô chỉnh lại, thấp giọng nói: “Trời lạnh, cẩn thận bị cảm.”

Sau đêm kia, quan hệ của hai người vẫn cực kỳ lạnh nhạt, trừ lúc trao đổi khi quay phim, những cái khác đều không cùng xuất hiện.

Kiều An Hảo nghe đến âm thanh của Lục Cẩn Niên, thu lại khúc mắc trong lòng, nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn.”

Lục Cẩn Niên không nói tiếp, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một hồi, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô, thấy hoa dâm bụt đang nở kiều diễm tuyệt đẹp.

Kiều An Hảo yên lặng đứng một bên, không nói gì, khoác áo khoác trên người, mùi hương của Lục Cẩn Niên nhàn nhạt bay vào trong mũi, khiến tâm tình của cô giống như thủy triều lên xuống không xác định được.

Anh đang quan tâm cô… Bằng không thì sẽ không mua thuốc dạ dày cho cô, sẽ không đưa áo khoác cho cô…

Đúng là, nếu anh thật sự quan tâm cô, vì sao lại đột nhiên tỏ ra phẫn nộ với cô?

Hai người không biết cứ im lặng giằng co nhau như vậy trong bao lâu, tầm mắt của Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào hoa dâm bụt không hề rời đi, đột nhiên lại nhàn nhạt mở miệng, phá đi sự yên tĩnh: “Tình hình của Gia Mộc thế nào? Có phải đã tỉnh rồi không?”

“Ừhm.” Kiều An Hảo nhẹ nhàng đáp lại, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói tiếp: “Anh Gia Mộc đã cử động, chuyên gia nói việc này có ý nghĩa khẳng định anh ấy đã tỉnh, nhưng cụ thể là lúc nào, vẫn chưa xác định được.”

Lúc nói những lời này, Kiều An Hảo rất chú ý đến Lục Cẩn Niên, muốn nhìn ra được chút tiếc nuối trên khuôn mặt của anh, nhưng cô nhìn chăm chú rất lâu, cũng vẫn là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng kia, thậm chí đến sau cùng, còn bình tĩnh “Ừ” một tiếng, cực kỳ nhạt nhẽo nói: “Có thể tỉnh lại là tốt.”

Kiều An Hảo có chút suy sụp cúi đầu, đáy lòng có chút khổ sở, không phải cô không hy vọng Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cô chỉ là vì Lục Cẩn Niên biết rõ Hứa Gia Mộc tỉnh lại, giữa bọn họ sẽ không còn chút quan hệ nào, lại không có lấy một tẹo phản ứng khó chịu.

Kiều An Hảo bình ổn lại tâm trạng mất một lcus lâu, sau đó chậm rì rì lên tiếng: “Tôi đi vào trước, đã đến lúc quay phim rồi.”

Lục Cẩn Niên không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn hoa dâm bụt nở rộ như cũ.

Kiều An hảo đứng một lúc lâu, thấy anh không có phản ứng, mới cởi áo khoác xuống, đưa cho anh, xoay người, đi về phía phim trường.

Lục Cẩn Niên nghe tiếng gót giày của cô dẫm trên đất, âm thanh lộc cộc lộc cộc, từ từ rời xa, mãi đến khi không nghe thấy, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về hướng cô vừa mới rời đi, một con đường, đèn đường mờ nhạt, không có lấy một bóng người.

Gia Mộc đã muốn tỉnh, cô nên cao hứng… Lúc đó, có phải đã muốn ở ngay lập tức ở cùng một chỗ với cậu ta?

Còn anh? Anh phải làm sao bây giờ? Từ từ rút lui? Cô độc sống nốt quãng đời còn lại?

-

Liên tục đến lúc kết thúc quay phim, Kiều An Hảo có mười ngày nghỉ.

Trở về thành phố, Kiều An Hảo còn rất nhiều tổ yến, vì thế liền đưa cho Triệu Manh một nữa, sau đó xác phần còn lại về Cẩm Tú Viên.

Kiều An hảo không phải quay phim trong mười ngày, Lục Cẩn Niên thì không như vậy, lúc Kiều An Hảo ngẫu nhiên xem tin tức giải trí, có thể thấy được một chút tin tức của anh, cũng biết được mấy ngày nay anh đều ở Bắc Kinh, nhưng lại không hề quay về Cẩm Tú Viên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 322: Ba tiếng 'thực xin lỗi' (2)
Editor : Meitu

Nghỉ phép buổi trưa ngày thứ tư, Kiều An Hảo mơ hồ cảm thấy bụng có hơi không thoải mái, cảm giác giống như đến tháng.

Từ nhỏ cô có tật xấu lúc đau bụng kinh, từ trước đến nay kinh nguyệt không đều, có lúc ba bốn tháng tới một lần, đi bệnh viện kiểm tra, cũng không có gì đáng ngại, chỉ uống thuốc Đông y, nửa năm đó thật sự không sao, nhưng vẫn như cũ không đều, nhưng uống thuốc nhiều, thì hại thân, thay đổi bệnh viện kiểm tra, buồng trứng bình thường, nên cuối cùng quyết định không uống thuốc.

Nhưng chỉ là bụng Kiều An Hảo không thoải mái thôi, buổi chiều không có chuyện gì.

Lúc ăn cơm tối, má Trần còn hỏi một câu: "Cô chủ, gần đây cậu chủ bận công việc sao? Không thấy về nhà?"

Những lời này hỏi Kiều An Hảo có hơi sững sờ, sau một lúc lâu, mơ hồ không rõ "Ừ" một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm tối xong, má Trần hâm lại tổ yến Hàn Như Sơ chuẩn bị cho cô, Kiều An Hảo ăn xong, lên lầu, vùi ở trên ghế sa lon xem TV, lại cảm thấy bụng không thoải mái, cô sợ lạnh, kéo một tấm mền lên trên người, sau lại xem TV, rồi dần dần thiếp đi.

-

Mấy ngày nay Lục Cẩn Niên có trở về Cẩm Tú viên, nhưng chỉ dừng xe đến ngoài cửa, không có vào nhà.

Vốn là hôm nay có một bữa tiệc, lúc kết thúc, cũng mới chín giờ rưỡi, ông chủ bữa tiệc mời mọi người chơi đánh bài, Lục Cẩn Niên cũng không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra, tinh thần cứ cảm thấy bất an, đành từ chối.

Trợ lý lái xe từ dưới bãi đậu xe lên, mở cửa cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên không đi vào, mà đứng bên cạnh xe một lát, mở miệng nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu đi về trước đi."

Đợi đến lúc trợ lý đón chiếc taxi rời đi, Lục Cẩn Niên mới lên xe, tốc độ tim đập tăng nhanh, đè nén hơi thở dồn dập, vì vậy mở cửa sổ xe xuống, hơi thở ổn định một chút, lại cảm thấy khó chịu, định khởi động xe lại ngừng.

Qua hồi lâu, sự nặng nề trong lòng Lục Cẩn Niên không giảm bớt chút nào, vì vậy cầm điện thoại di động, gọi về Cẩm Tú viên.

Má Trần giật mình khi thấy số điện thoại di động của anh hiện lên, vừa nhận liền gọi một câu: "Cậu chủ."

Lục Cẩn Niên "Ừ" một tiếng, không thể chờ đợi hỏi thăm: "Kiều Kiều có khỏe không?"

Má Trần cảm thấy cú điện thoại này của Lục Cẩn Niên khó hiểu, sửng sốt, thấy lạ nói: "Cô chủ rất khỏe, ở trên lầu xem TV."

Vốn tâm trạng Lục Cẩn Niên đang bất ổn, rốt cuộc đã bình tĩnh lại, âm thầm thở một hơi, "Ừ" một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Lục Cẩn Niên muốn đến công ty làm thêm giờ, nhưng lúc lái xe đến ngã ba, không biết tại sao rõ ràng đã gọi cho má Trần, má Trần cũng nói Kiều An Hảo không có sao, nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn, cuối cùng dứt khoát chọn quay về Cẩm Tú viên.

Lục Cẩn Niên lái xe vào trong biệt thự Cẩm Tú viên, cũng chỉ mới mười giờ tối rưỡi, má Trần còn chưa ngủ, nghe được tiếng xe, thì đi ra.

Lục Cẩn Niên xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe, hoàn toàn không để ý tới lời má Trần, dứt khoát giơ chìa khóa bấm khóa xe, rồi đi vào trong nhà, ngay cả giầy cũng không cởi ra, sau đó chạy từng bước lên lầu, tới trước cửa phòng ngủ, chợt đẩy cửa ra, đi vào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 323: Ba tiếng 'thực xin lỗi' (3)
Má Trần đứng ở dưới lầu, nhìn một loạt hành động làm cho người ta không phản ứng kịp của Lục Cẩn Niên, trố mắt hồi lâu, vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Lục Cẩn Niên vòng qua vách tưởng toilet, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo đang ngồi trên sô pha một cái, anh mạnh dựng lại bước chân, tầm mắt nhìn xung quanh đánh giá phòng ngủ một phen.

Trên người Kiều An Hảo đắp một tấm thảm trắng, im lặng ngủ say.

Toàn bộ phòng ngủ đều giống như mọi ngày, không có gì khách biệt, không khí yên tĩnh nhàn hạ.

Lục Cẩn Niên mang theo tâm trí, chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ, anh thở dài một hơi, bước chân rất chậm và nhẹ, đi đến trước sô pha, vươn tay cầm chiếc điều khiển từ xa trong tay Kiều An Hảo, tắt đi TV, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ngủ say trong chốc lát, vươn tay, vuốt ve tóc dài che mất khuôn mặt một chút, đầu ngón tay đụng tới hai gò má mềm mại của cô, cảm giác mềm mại tinh tế,vô cùng chân thật, Lục Cẩn Niên trong lòng hoảng loạn cả đêm lúc này mới bỉnh ổn lại.

Thì ra hết thảy là do tâm tình của anh không yên, nên mới bị luống cuống, cõ lẹ là do gần đây cô và anh thực xa cách, có lẽ do Hứa Gia Mộc có thể tỉnh lại, tâm tình của anh trở nên phức tạp, cho nên đêm nay mới có cảm giác như thế.

Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, mới phát giác có một tầng mồ hôi lạnh ở sau lưng từ lúc nào không biết, đáy lòng cảm thấy may mắn giống như sống sót sau tai nạn, anh nhịn không được cảm thấy dở khóc dở cười, đáy mắt nhìn Kiều An Hảo, lộ ra một tia thâm tình.

Cõ lẽ, trên này, cũng chỉ có một mình cô, có thể khiến anh hoảng hốt lo sợ, ngạc nhiên, không hiểu ra sao cả.

Đầu ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ cọ hai gò má của Kiều An Hảo, cúi đầu, hôn lên trán cô, sau đó ôm lấy cô từ trên sô pha, thật cẩn thận đặt lên trên giường lớn mềm mại, cầm chăn, tinh tế đắp cho cô thật tốt.

Toàn thân đều là mồ hôi, Lục Cẩn Niên có chút không thoải mái, cởi sao khoác ra, tùy tiện ném lên sô pha, vừa tháo cà vạt, vừa đi về phía toilet, đi được hai bước, thì Lục Cẩn Niên đột nhiên dừng lại bước chân, anh nhíu mi, quay đầu lại, nhìn về phía sô pha, nhìn tấm thảm trắng trên sô pha mà Kiều An Hảo vừa đắp, có một mảnh máu đỏ tươi.

Lục Cẩn Niên hung hắng nhíu chặt mi, lùi về phía sau hai bước, đứng trước sô pha, cầm lên tấm thảm, kia rõ ràng là vết máu, còn mang theo môt chút ấm áp dính ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới lưu lại.

Mà tấm thảm này Kiều An Hảo vừa đắp…

Trong lòng Lục Cẩn Niên thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nháy mắt lại nổi lên cuồng phong bão táp, sóng lớn nhấp nhô, anh kéo cà vạt qua loa, vứt lên sàn nhà, chạy vọt tới bên giường, xốc lên chăn, kiểm tra thân thể Kiều An Hảo, kết quả khi lật thân mình của cô, phát hiện trên đệm, cũng có một mảnh nhỏ vết máu, trên người Kiều An Hảo mặc một chiếc váy màu trắng nei, cũng có một đoàn hồng.

Mẹ của Lục Cẩn Niên qua đời sớm, lại là một người đàn ông, tiếp xúc ít với phụ nữ, trong nhất thời quên mất chuyện kinh nguyệt của phụ nữ, nhìn thấy máu, liền hết sức căng thẳng, theo bản năng vươn tay, vỗ vỗ gò má của Kiều An Hảo: “Kiều Kiều? Kiều Kiều?”

Nhưng mà Kiều An Hảo vẫn nhắm mắt, một chút phản ứng cũng không có.

“Kiều Kiều?” Lục Cẩn Niên hô lên một tiếng, lay động hai bả vai Kiều An Hảo, sau đó liền nhìn về phía dưới lầu lớn tiếng hô: “Má Trần! Má Trần!”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top