Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 81: Cô thật là thẳng thắn (5)
“Đúng vậy.” Lâm Thi Ý không hề do dự liền sảng khoái thừa nhận.

Kiều An Hảo trong lòng thầm giật mình một chút, sờ sờ cánh môi, lạnh nhạt cười một cách hờ hững: “Cô thật là thẳng thắn.”

“Tôi đã dám làm, tất nhiên cũng không sợ cô biết.” Lâm Thi Ý soi gương rồi tô lại son môi, hơi hơi mím môi lại để màu son thấm đều, mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, lại tiếp tục lấy mascara từ trong túi ra:

“Như thế nào, biết là tôi hãm hại cô, muốn tìm cơ hội trả thù tôi à? Nhưng cô tính trả thù tôi sao đây? Gậy ông đập lưng ông? Lại đợi đến lúc tôi quay phim, phải đi giày cao gót, sau đó cũng làm cho tôi xấu mặt một lần?”

Nói tới đây, Lâm Thi Ý đưa tay ôm lấy bụng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Cô thử xem, cô có thể làm được hay không.”

Kiều An Hảo thong dong cười khẽ một tiếng: “Cô Lâm, cô suy nghĩ nhiều quá rồi, đừng nói tôi không muốn trả thù cô, cho dù tôi có làm, cũng sẽ không dùng lại phương pháp cũ rích của cô. Huống chi, tôi thật lòng không muốn trả thù cô, bởi vì tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu cô không gọi nhiều người đến xem tôi diễn như vậy, tôi sao có thể làm cho mọi người đều tâm phục khẩu phục chỉ trong một buổi sáng. Nếu không phải cô làm hỏng giày cao gót của tôi, tôi sẽ không thể tương kế tựu kế, sau đó cứ vậy phát huy ý tưởng của mình, lại thành công được đạo diễn không ngớt lời khen ngợi, dùng con mắt khác để nhìn tôi. Cho nên, cô Lâm, vô cùng cảm ơn cô.”

Nghe Kiều An Hảo nói, trong lòng Lâm Thi Ý vô cùng tức giận, buổi sáng muốn xem Kiều An Hảo bẽ mặt, kết quả cô lại diễn quá xuất sắc, buổi chiều sử dụng chút thủ đoạn hãm hại, cuối cùng lại giúp cô ta được đạo diễn khen ngợi. Đáy mắt Lâm Thi Ý xẹt qua một tia âm độc, cô âm thầm cắn chặt răng nói: “Cô Kiều không cần khách khí.”

Nói xong, Lâm Thi Ý liền cầm lấy túi của mình, xoay người rời đi, nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên lại nhớ tới việc bầu Tôn đối với Kiều An Hảo có ấn tượng rất tốt, liền dừng bước, quay đầu lại, nhìn Kiều An Hảo không nhanh không chậm nói: “Cô Kiều thật sự là dựa vào năng lực của mình để có được vai diễn trong bộ phim này sao? Cô đừng tưởng tôi không biết, cô dựa vào việc lên giường với đàn ông, mới có được vai diễn này.”

Lâm Thi Ý nói tới đây, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút, tiến đến bên tai Kiều An Hảo, thấp giọng nói: “Cô có thể dạy tôi không, cô rốt cuộc làm thế nào bò lên được giường của bầu Tôn, sau đó bắt được cơ hội hợp tác cùng Lục Ảnh đế?”

Kiều An Hảo thật sự không nghĩ tới, lời tiếp theo của Lâm Thi Ý lại ngậm máu phun người như vậy, cô có chút phẫn nộ nắm chặt tay lại, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong thùng rác gần đó có một chai nước khoáng vẫn còn đầy, đáy mắt cô sáng lên, nghiêng đầu nhìn Lâm Thi Ý hỏi: “Cô thật sự muốn biết sao? Muốn để tôi dạy cô sao?”
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 82: Cô thật là thẳng thắn (6)
Kiều An Hảo nói xong, liền đi tới trước thùng rác, vươn tay lấy chai nước khoáng, mở nắp chai ra, xoay người đi đến trước mặt lqd Lâm Thi Ý, dứt khoát giơ chai nước khoáng lên trên đầu Lâm Thi Ý đổ xuống.

Cho đến khi nước chảy hết, Kiều An Hảo tiện tay ném chai nước khoáng vào trong thùng rác, nhìn Lâm Thi Ý, mỉm cười hỏi một câu: "Tưới đủ chưa? Nếu không đủ…tôi lại đổ tiếp…"

Lâm Thi Ý không hề nghĩ Kiều An Hảo sẽ dùng phương thức này đáp trả cô ta, bị chai nước khoáng dội từ trên đầu xuống, khiến gương mặt vất vả trang điểm của cô ta bị nhòe đi. Nhất thời vẻ mặt cô ta lạnh lẽo, không có nửa điểm ưu nhã rộng lượng, vươn tay hướng chỗ quan trọng trên mặt Kiều An Hảo đánh.

Kiều An Hảo đã sớm chuẩn bị tinh thần, dựa theo tính tình của Lâm Thi Ý, cô đối xử với cô ta như vậy, khẳng định cô ta sẽ đánh trả, cho nên đã sớm phòng bị.

Trong nháy mắt lúc Lâm Thi Ý muốn giơ tay lên, cô nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô ta, vừa định mở miệng đáp trả Lâm Thi Ý thì bất chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người vào toilet.

Đôi mắt Kiều An Hảo đảo qua lại liên tục, liền rút khăn giấy ở một bên, nhìn gương mặt của Lâm Thi Ý, giống như chị em tốt, ân cần lau: "Chị Thi Ý, sao lại không cẩn thận như vậy khiến toàn thân đều bị ướt.”

Lâm Thi Ý vừa định chửi ầm lên vì cử chỉ thân mật bất thình lình của Kiều An Hảo thì kết quả lại nghe phía sau truyền đến giọng nói của bầu Tôn: “Tiểu Kiều, Thi Ý?”

Sau đó, bầu Tôn đi tới, nhìn thấy cả đầu Lâm Thi ý đầy nước, lập tức cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?”

Kiều An Hảo vốn không cho Lâm Thi Ý có cơ hội nói, liền mở miệng giành nói trước: "Bầu Tôn, lúc nãy chị Thi Ý vặn vòi nước lại không cẩn thận siết vòi nước nên bị ướt cả người.”

Nói xong, Kiều An Hảo càng thêm dịu dàng lau mặt cho Lâm Thi Ý, lau đi lớp trang điểm bị trôi trên gương mặt của Lâm Thi Ý: "Chị Thi Ý, đừng động, để em lau giúp chị!”

Không phải cô ta thích nhất diễn bộ dạng quan tâm mọi người ở trước mặt lãnh đạo lắm sao? Tốt lắm, bây giờ cô liền đóng giả bộ dáng quan tâm của cô ta, khiến cô ta tức giận đầy mình nhưng không thể trút ra được mà còn muốn phải diễn vẻ mặt ôn hòa phối hợp với cô!

Bầu Tôn gật gật đầu: "Thi Ý, về sau cẩn thận một chút.”

Lâm Thi Ý muốn phát điên, nhưng cô lại không thể biểu thị trước mặt Kiều An Hảo, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giọng nói hết sức mềm mại nói: "Em đã biết, cám ơn bầu Tôn.”

Sau đó quay đầu, nhìn về phía Kiều An Hảo cứng ngắc cười nói: "Cám ơn An Hảo, tôi đi thay quần áo khác.”

Sau đó, hoàn toàn không cho Kiều An Hảo và lqd bầu Tôn có bất kỳ phản ứng nào, liền xoay người, dẫm lên giày cao gót, lấy tay che khuôn mặt trôi phần trang điểm, vội vã rời đi.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 83: Cô thật là thẳng thắn (7)
Kiều An Hảo nhìn Lâm Thi Ý rời khỏi, cũng muốn lên tiếng chào hỏi Tôn tổng rồi đi luôn. Kết quả cô còn chưa kịp mở miệng, bầu Tôn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, cười tít mắt đã mở miệng: "Tiểu Kiều, lát nữa có muốn vào phòng vip ngồi không? Không ít người bên đoàn phim đều ở đấy."

Kiều An Hảo cong khóe môi, từ chối khéo: "Tôn tổng, thật rất xin lỗi, tôi đã có hẹn với chị Dương đánh bài, chắc là cô ấy đang đợi tôi."

"Đánh bài? Nhắc tới, anh cũng hơi ngứa tay đây. Đợi lát nữa anh cũng qua so tài với các em." Bầu Tôn dừng một chút, còn nói: "Đúng lúc anh đang chuẩn bị đầu tư cho phim mới, cuối năm mới quay, đến lúc đó chắc bộ Khuynh Thành Thời Gian cũng đã quay xong, chúng ta vừa đánh bài vừa bàn xem em có hứng thú với bộ mới hay không."

Bầu Tôn đã nói đến vậy, Kiều An Hảo muốn từ chối cũng khó, chỉ có thể miễn cưỡng cười đồng ý.

-

Lúc Lâm Thi Ý vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng karaoke, Lục Cẩn Niên liền đứng dậy xách áo khoác, vẻ mặt lạnh lẽo để lại một câu: "Mọi người chơi vui đi, tôi còn có việc", liền xoay người đi ra cửa.

Trợ lý của Lục Cẩn Niên vội vã hướng phía mọi người trong phòng cười "xin lỗi", rồi nhanh chóng đuổi theo.

Lục Cẩn Niên bước đi rất nhanh, trợ lý theo sát phía sau, nhưng lại không dám tới gần, luôn duy trì một khoảng cách. Mãi đến tới gần thang máy, trợ lý mới tiến lên hai bước, vượt qua Lục Cẩn Niên, nhấn nút thang máy.

Cửa thang máy mở, Lục Cẩn Niên nét mặt không đổi bước vào, trợ lý vội vàng đuổi theo, lúc nhấn nút đóng cửa thang máy, mới đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, âm thầm thở dài một hơi.

Anh ta đi theo ông Lục bảy tám năm, đương nhiên biết tâm trạng ông Lục lúc này không được tốt.

Cụ thể vì sao thì anh cũng không biết, chỉ biết là, lúc ông Lục mặc quần áo ướt nhẹp vừa về tới khách sạn, câu nói đầu tiên là kêu anh đi lấy băng ghi hình lúc quay để điều tra ngay. Anh vội vã làm theo lệnh. Sau khi cầm băng ghi hình trở về, ông Lục xem xong, mặt mày càng trở nên đáng sợ hơn.

Trong đoàn phim có hoạt động gì, đều sẽ đến hỏi ông Lục một câu. Tối nay cũng không ngoại lệ, đạo diễn chiêu đãi mấy nhà đầu tư tới phòng karaoke dưới lầu, đặc biệt tới hỏi ông Lục có đi không. Trên thực tế, anh biết rõ ông Lục sẽ không đi đâu, bởi vì anh ấy từ trước đến nay không có hứng đối với loại hoạt động ăn chơi này. Thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, khi đạo diễn nhận điện thoại của cô Lâm Thi Ý xong, ông Lục lần đầu tiên nói chờ một chút anh ấy sẽ xuống ngay.

Tuy rằng anh rất ngạc nhiên sao ông Lục chợt có ý định tham gia vào các hoạt động giải trí như vậy, nhưng vì chức trách một trợ lý tốt, anh đã đi cùng với ông Lục.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 84: Cô thật là thẳng thắn (8)
Ông Lục đâu cần phải cùng mọi người đi chơi, quả thực là phá hỏng cuộc vui. Sau khi tiến về phía ghế lô rồi ngồi xuống, không nói một câu cũng thôi đi, còn bày ra sắc mặt lạnh lùng, làm cho không khí cả phòng, đều trở nên cảm thấy áp lực không ít.

Trong giới, không ít nữ minh tinh muốn tiếp cận ông Lục, về sau mọi người đều âm thầm lưu truyền rằng, ai có thể cưa được ông Lục, người đó có thể làm vua trong giới giải trí.

Chẳng qua ông Lục khiến cho người khác cảm thấy rất khó tiếp xúc, những nữ minh tinh nhát gan đều sao dám đến gần. Tất nhiên cũng có những người lớn gan, nhưng bởi vì ngoại việc quay phim, le quy don, ông Lục rất ít khi gặp riêng vui đùa, cho nên mấy cô nàng táo bạo cũng chả có cơ hội để đến tiếp cận. Nhưng đêm nay, ông Lục xuất hiện, lại tạo cơ hội cho nữ diễn viên lớn mật.

Không biết có phải cô Lâm Thi Ý uống nhiều rượu nên lá gan cũng lớn lên hay không, thế nhưng lại chọn một bài hát, đi đến trước mặt ông Lục, dung mạo xinh đẹp quyến rũ nhìn ông Lục, mời ông Lục cùng hát song ca với cô.

Một giây trước đó còn là khuôn mặt lạnh lẽo im lặng không tiếng động, giây tiếp theo ông Lục chợt liền tức giận mắng Lâm Thi Ý cho máu chó đầy đầu.

#Nguyệt Vỹ: (=v=)/ edit đến đây tự nhiên thấy thật happy

Lúc ấy tình hình thay đổi quá nhanh, mọi người trong phòng đều choáng váng, chỉ có bài hát trong phòng karaoke vẫn đang chạy, điệu nhạc êm tai vẫn vang lên bên trong, ngay cả Lâm Thi Ý vừa bị mắng xong cũng mất một lúc thật lâu sau, hốc mắt mới đỏ lên, chạy ra khỏi phòng vip.

Trợ lý nhớ lại, khi cửa thang máy mở ra, trợ lý đứng một bên giữ cửa, chờ Lục Cẩn Niên đi ra, mới chạy theo.

Sau khi trở lại phòng khách sạn, trợ lý nhớ tới ban ngày Lục Cẩn Niên có nhảy vào bể bơi, sợ sẽ bị cảm làm ảnh hưởng đến việc quay phim, liền dặn dò nhân viên trong khách sạn nấu bát canh gừng chống cảm.

Trợ lý bưng bát canh gừng nhân viên vừa đưa tới, gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ đóng chặt của Lục Cẩn Niên, qua khoảng chừng một phút đồng hồ, bên trong mới truyền đến một tiếng mời nhạt "Vào đi".

Trợ lý đẩy cửa ra, liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc đến gay mũi, nhíu nhíu mày, le quy don, nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên đang đứng ở cửa sổ sát đất, trên tay cầm một điếu thuốc, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ không nói, hoàn toàn không có chút giận dữ nào khi ở trong phòng vip karaoke.

Trợ lý đã thấy Lục Cẩn Niên như vậy rất nhiều lần, thường xuyên là vào lúc nửa đêm, sẽ nhìn thấy anh một mình hút thuốc ngẩn người, như đang suy nghĩ chuyện gì, giống hơn như đang suy nghĩ đến ai đó. Mặc dù trông anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng vẫn như cũ vây quanh anh là sự cô đơn và đau khổ dày đặc.

Trợ lý tuy rằng thấy nhưng không nói, chỉ là đáy lòng vẫn có chút tò mò, rốt cuộc là vì dạng người nào chuyện gì, mà có thể làm cho ông Lục tính tình luôn lạnh nhạt đã qua 5 năm mà vẫn không bỏ xuống được.

Song dù trợ lý rất tò mò, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ là bưng bát canh gừng vào, nhẹ giọng mở miệng đánh vỡ im lặng: "Ông Lục, hôm nay bị rơi xuống nước, uống chút canh gừng, chống cảm, để khỏi bị ốm."
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 85: Trong mắt anh, tôi là cái gì (1)
Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì.

Trợ lý cũng không lên tiếng làm phiền anh, chỉ nhẹ nhàng đặt canh gừng ở trên bàn.

Động tác của trợ lý rất nhẹ, nhưng bát sứ chạm vào mặt bàn, vẫn phát ra tiếng động, dù nhỏ nhưng lại rất vang.

Lục Cẩn Niên xoay đầu lại, theo âm thanh vừa phát ra nhìn lạị, đưa điếu thuốc trong tay lên miệng hút một hơi dài. Sau đó anh lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ sát đất một lúc lâu mới đem dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi xoay người đi đến trước bàn, một tay bưng bát canh gừng lên uống một ngụm, hương vị cay nồng của gừng lan tràn trong miệng. Đột nhiên, anh như là nhớ tới điều gì, nhìn trợ lý lặng lẽ lui ra gần đến cửa, ra tiếng hỏi: “Vẫn còn sao?”

Trợ lý dừng lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại câu hỏi của anh, nghĩ đến anh còn muốn uống canh gừng, lập tức gật đầu nói: “Tôi sẽ đi lấy cho ông.”

Lục Cẩn Niên nhẹ giọng “Được” một tiếng, sau đó cúi đầu thổi thổi cho bớt nóng, lại uống thêm một ngụm, ngữ điệu thoáng có vẻ mơ hồ không rõ nói: “Mang cho phòng 5231 một bát.”

Trợ lý ngay lập tức trố mắt tại chỗ, ai ở phòng 5231?

Lục Cẩn Niên thấy trợ lý mãi không có phản ứng gì, liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía trợ lý, sau đó lại bổ sung một câu: “Nói là đoàn làm phim sắp xếp.”

Trợ lý hiểu ý của Lục Cẩn Niên, lấy canh gừng đưa qua bên đó rồi nói là do đoàn làm phim chuẩn bị chứ không phải do anh dặn mang đến, liền vội vàng gật đầu, “a” một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trợ lý chỉ mất tầm năm phút đi đưa canh gừng xong rồi quay lại.

Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế, tay cầm bát canh gừng vẫn còn hơi nóng nghi ngút bốc lên, nghe được tiếng đẩy cửa, điềm nhiên giương mắt lên quét về phía trợ lý, lạnh nhạt hỏi một câu: “Đưa xong rồi.”

“Vâng” Trợ lý do dự một chút, rồi đem tình hình chi tiết báo lại: “Thực ra cô Kiều không có trong phòng, là trợ lý Triệu Manh của cô ấy ra nhận.

Ấn đường Lục Cẩn Niên hơi nhăn lại, anh cúi đầu, cầm bát canh lên chậm rãi uống một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống, lại nghe trợ lý nói tiếp:

“Cô Triệu nói, cô Kiều ở dưới lầu cùng bầu Tôn đánh bài, nói là bầu Tôn muốn cùng cô ấy bàn luận thêm về diễn xuất.”

Động tác của Lục Cẩn Niên ngay lập tức dừng lại, bàn tay dùng sức nắm chặt chiếc bát, ánh mắt đầy vẻ lạnh nhạt, ước chừng qua hai giây, Lục Cẩn Niên mới đem nước canh trong miệng nuốt xuống, giống như việc không liên quan đến mình, thản nhiên gật đầu một cái: “Biết rồi.”

Dừng một chút, Lục Cẩn Niên lại mở miệng nói: “Đêm nay không còn việc gì nữa, cậu có thể về phòng.”

Trợ lý yên lặng rời khỏi phòng được một lúc, Lục Cẩn Niên mới đem bát đặt lại trên bàn, sắc mặt lạnh lẽo quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó liền lấy di động của mình ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, gửi đi một tin nhắn.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 86: Trong mắt anh, tôi là cái gì (2)
Lục Cẩn Niên đợi đến khi trên màn hình điện thoại lqd di động hiện dòng ‘Tin nhắn đã gửi” mới thuận tay đặt điện thoại di động ở một bên.

Tối nay thật sự là vận may của Kiều An Hảo, bốn người chơi mạt chược, chỉ có mình cô thắng, mà mỗi lần cho cô nã pháo* đều là bầu Tôn ngồi ở đối diện cô, hai người kia chỉ giả vờ chơi để làm nền.

(Trong chơi mạt chược, nã pháo thắng nhà dưới một trăm nhưng lại bại bởi trung pháo ba mươi lần. => thật ra không hiểu với không rành mấy cái quy luật của mạt chược lắm T__T)

Không ít diễn viên có thể được vai diễn tốt nhờ đi lấy lòng đạo diễn hoặc nhà sản xuất. Lúc chơi mạt chược, cố ý thua nhường nhà sản xuất hoặc đạo diễn, làm cho bọn họ vui vẻ, có thể đổi lấy vai diễn. Mà Kiều An Hảo thắng liên tục hơn mười lần, thắng được một số tiền trong túi của bầu Tôn thì cô cũng không muốn chơi nữa.

Bầu Tôn cũng không cưỡng ép cô tiếp tục chơi, ngược lại giơ cổ tay, nhìn thời gian, nói: “Chơi lâu như vậy cũng mệt rồi, nếu không ngại thì tôi mời mọi người ra ngoài ăn khuya chút?”

Kiều An Hảo còn chưa lên tiếng, ngược lại hai nữ diễn viên kia lại rất phấn khởi luôn miệng nói “Được”.

“Tôi biết gần đây có một quán bán hải sản không tệ, đến đó đi.” Bầu Tôn một bên nói ra quyết định, một bên cầm lấy di động, gọi điện cho trợ lý của mình.

Kiều An Hảo thừa dịp lúc bầu Tôn gọi điện thoại, suy nghĩ tìm cớ gì để từ chối, kết quả di động lại đột nhiên rung lên, cầm lên vừa thấy, là Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn, chỉ có mấy chữ đơn giản: “Cô cầm kịch bản đến đây.”

Tuy rằng Kiều An Hảo không đoán được đang êm đẹp vì sao Lục Cẩn Niên lại muốn cô cầm kịch bản đi tìm anh, nhưng vẫn cảm ơn anh bất ngờ gửi tin nhắn đến.

Vì thế, Kiều An Hảo đợi bầu Tôn cúp điện thoại xong liền đưa di động tới trước mặt của bầu Tôn, giọng nói có phần áy náy nói: “Tôn tổng, thật ngại quá, ông Lục muốn tôi cầm kịch bản đi tìm anh ấy, có thể là muốn nói về vấn đề quay phim ngày mai, cho nên tôi không thể đi ăn khuya cùng mọi người rồi, thật xin lỗi.”

Bầu Tôn nói mời mọi người đi ăn khuya, thật ra mục đích thật sự là mời Kiều An Hảo. Lúc ông ta lần đầu tiên thấy cô, hai mắt đã sáng rực, cho nên mấy ngày nay, ông ta mới quan tâm cô như vậy, đương nhiên ông ta làm vậy là có mục đích, rất đơn giản, chính là muốn Kiều An Hảo.

Nào biết lần đầu lấy việc làm người phát ngôn cho hợp đồng quảng cáo mỹ phẩm để dụ dỗ, kết quả Truyền thông Hoàn Ảnh lại cho cô nhận một hợp đồng quảng cáo, một minh tinh không thể cùng lúc làm đại diện nhiều thương hiệu, cho nên chỉ có thể từ bỏ.

Hiện tại ông ta muốn diễn trò – mê hoặc cô, vốn tưởng rằng đi ra ngoài ăn khuya, uống chút rượu, sau đó suôn sẻ phát sinh chuyện gì đó, rồi tiếp theo cho cô vai nữ chính, người phụ nữ này cũng là của ông rồi, bây giờ được nửa đường lại nhảy ra Lục Cẩn Niên tìm cô có việc muốn nói.

Hai lần liên tục đều bị phá hủy, đáy lòng bầu Tôn có chút bực bội, nhưng lại không dám trêu chọc Lục Cẩn Niên, cho nên đành phải lqd cố gắng cười trừ, bộ dạng giả bộ như không có việc gì, tiện thể sờ tay Kiều An Hảo, nói: “Tiểu Kiều, em có việc thì đi trước đi, lần sau chúng ta sẽ ăn khuya, lần sau.”
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 87: Trong mắt anh, tôi là cái gì? (3)
Từ khi kết hôn cho đến nay, Lục Cẩn Niên chưa bao giờ chủ động đi tìm Kiều An Hảo

Đây chính là lần đầu tiên.

Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết rằng Lục Cẩn Niên tìm cô căn bản không liên quan gì đến kịch bản, nhưng nghĩ mãi cô cũng không nghĩ ra được nguyên nhân anh muốn tìm mình.

Kiều An Hảo mang theo tâm tình phức tạp trở lại phòng khách sạn của mình, cầm kịch bản lên rồi bước vào thang máy, nhìn những con số màu đỏ đang không ngừng tăng lên phía trên cửa thang máy. Nhớ tới cảnh tượng lần trước đến phòng Lục Cẩn Niên đưa kịch bản, anh liều mạng giày vò ép buộc cô, Kiều An Hảo nhịn không được rùng mình, tận đáy lòng càng thêm lo lắng.

Cửa thang máy mở ra, Kiều An Hảo bước ra, bên ngoài hành lang vắng lặng không người, cô tạm dừng bước, dùng sức nắm chặt kịch bản trong tay, đi về phía phòng Lục Cẩn Niên.

Đứng trước cánh cửa phòng 1001, Kiều An Hảo hít sâu vài hơi, mới run rẩy nhấn chuông cửa.

-

Lục Cẩn Niên nghe được tiếng chuông cửa vang lên, nhưng không lập tức đứng dậy đi ra mở, mà ngược lại đi đến trước bàn đọc sách, cầm lấy xấp kịch bản của mình đi vào phòng tắm, sau đó anh không hề do dự xé kịch bản làm thành từng mảnh nhỏ, ném vào trong bồn cầu rồi xả nước.

Chờ đến khi dòng nước trong bồn cầu cuốn trôi những mảnh giấy nhỏ thoát xuống sạch sẽ, Lục Cẩn Niên mới đi ra khỏi phòng tắm và mở cửa cho Kiều An Hảo.

-

Chuông cửa vang lên một lúc lâu mà không thấy ai ra mở, ngay lúc Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên không có trong phòng, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt cánh cửa trước mắt bị người bên trong giật mạnh mở ra.

Thân thể cô chợt cứng đờ, sau đó nín thở, ngước mắt, liếc nhanh nhìn qua Lục Cẩn Niên, thậm chí chưa thấy rõ gương mặt anh đã vội cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh Lục, anh gọi tôi mang kịch bản lên đây có việc gì không?”

Lục Cẩn Niên không để ý đến lời nói của Kiều An Hảo, chỉ hơi nghiêng người qua một bên tạo thành một lối nhỏ bên cạnh cho cô, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Vào đi.”

Ngay khi Kiều An Hảo vừa đi qua người Lục Cẩn Niên thì cánh cửa phía sau lưng cô đã bị anh nhẹ nhàng đóng lại, lee quyy donn vang lên tiếng “rắc”. Cô nhịn không được khẽ run run, dừng bước chân, cô xoay người lại đối diện với Lục Cẩn Niên đang ở sau lưng và đem vấn đề vừa mới hỏi anh hỏi lại một lần nữa: “Anh Lục, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Như lúc nãy, Lục Cẩn Niên vẫn không trả lời câu hỏi của cô, nhưng lần này anh không hề mở miệng nói một lời nào cả.

Lục Cẩn Niên trầm mặc khiến cho Kiều An Hảo cảm giác càng áp lực hơn, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được mùi vị không vui của anh.

Kiều An Hảo nhất thời sợ tới nỗi toàn thân căng thẳng, tưởng rằng anh sẽ lại lên cơn như lần trước.

Khoảng nửa phút sau, Lục Cẩn Niên chợt mở miệng, giọng bình tĩnh: “Tôi không thấy kịch bản của mình, cho tôi mượn kịch bản của cô để copy.”
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 88: Trong mắt anh, tôi là cái gì? (4)
Trong phim Khuynh Thành Thời Gian, hầu như hai người đều đóng cùng nhau, cho nên kịch bản của hai người cũng gần như y chang nhau.

Lục Cẩn Niên nói chuyện bình tĩnh như vậy... khiến Kiều An Hảo có chút khó tin mà ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, thấy trên mặt anh không có chút tức giận, lo lắng mới thả lỏng một ít. Sau đó lập tức đưa kịch bản hơi nhăm nhúm vì bị cô cầm chặt, suy nghĩ một chút, nói: "Kịch bản để ở chỗ anh, tôi đi trước. Sau khi anh photo xong, thì nói tôi biết, tôi sẽ đến lấy."

Ánh mắt Lục Cẩn Niên lạnh xuống, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo đang cuối đầu trước mặt trong chốc lát, sau đó nhận lấy kịch bản trong tay Kiều An Hảo, xoay người đi vào trong phòng khách. Khi đi qua chỗ ghế sô pha, anh cầm kịch bản chỉ chỉ nói: "Cô ngồi ở đây chờ một chút."

Sau đó không để cho Kiều An Hảo từ chối, liền cầm kịch bản đi vào trong phòng ngủ.

Kiều An Hảo rón rén ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua cửa phòng ngủ đang mở, thấy Lục Cẩn Niên đứng trước bàn đọc sách, tháo kịch bản của cô ra, sau đó đặt toàn bộ vào trong khay máy photocopy mini của khách sạn, tiếp đó truyền đến tiếng sột soạt của máy photo hoạt động.

Máy photocopy hoàn toàn tự động, Lục Cẩn Niên khởi động xong, liền xoay người đi ra phòng khách.

Kiều An Hảo hoảng sợ lập tức thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Lục Cẩn Niên lại.

Lục Cẩn Niên ra khỏi phòng ngủ, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo đang căng thẳng ngồi trên ghế salon, sau đó đi thẳng đến một bên quầy bar, rót một cốc nước, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo hơi ngạc nhiên, mới vội vàng vươn hai tay nhận lấy cốc nước, nhẹ giọng nói một câu "Cảm ơn".

Lục Cẩn Niên không nói năng gì, chỉ thư thái nhàn hạ ngồi ở bên cạnh Kiều An Hảo trên ghế salon, cầm lấy remote trên bàn, mở tivi đang phát sóng chương trình văn nghệ tổng hợp.

Đó là chương trình Kiều An Hảo thích xem nhất, nhưng lúc này Lục Cẩn Niên lại đang ngồi cạnh cô, mỗi cái hít thở của cô, đều có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người anh, làm cho tim cô đập bình bịch bình bịch ngày càng nhanh, mà càng nhanh cô lại càng hồi hộp, cô càng hồi hộp lại càng không có lòng dạ nào mà xem tivi. Lee quy don chấm cơm. Cuối cùng vì muốn làm dịu cảm xúc, Kiều An Hảo đành phải liên tục uống nước trong cốc nước.

Lục Cẩn Niên thấy cốc của Kiều An Hảo đã cạn, bình thản hỏi: "Uống nữa không?"

Kiều An Hảo bị âm thanh bất thình lình của Lục Cẩn Niên làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc lắc đầu, đặt cốc lên bàn trước mặt, sau đó mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.

Lúc nãy Kiều An Hảo còn có thể dùng cốc nước để che giấu sự hồi hộp của mình, nhưng hiện tại hai tay cô lại trống không, chỉ có thể cứng ngắc ngồi bên cạnh Lục Cẩn Niên, mà càng ngồi lâu cả người Kiều An Hảo lại càng cứng. Đến cuối cùng, cô cảm thấy cả người mình như hóa đá.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 89: Trong mắt anh, tôi là cái gì? (5)
Editor : LemonPhan

Beta-er : Mèo WĩWĩ

Tuy rằng khi nhìn vào tivi Lục Cẩn Niên biểu hiện hết sức bình tĩnh nhưng thật ra lực chú ý của anh vẫn đặt trên người Kiều An Hảo, anh có thể cảm nhận rõ ràng cô đang câu nệ lẫn bất an. Lúc đầu có ly nước trong tay thì không sao, lúc cô cầm ly trà lên uống, nhưng ngay khi cô đã uống xong thì liền bất động như bị người khác điểm huyệt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, mọi hành động đều cực kỳ dè dặt và cẩn thận.

Đáy lòng Lục Cẩn Niên hiện lên một cảm giác thất vọng tràn trề, ánh mắt anh trở nên ngẩn ngơ, nhìn vào tivi một hồi, sau đó chợt đứng lên, lời nói không nghe ra một chút cảm xúc: “Tôi đi xem kịch bản photo xong chưa.”

Sau đó liền nhanh chóng đi khỏi.

Lục Cẩn Niên đi khỏi, cảm giác như ngọn núi lớn đè trên người được dời đi, khiến cho Kiều An Hảo cuối cùng cũng hô hấp lại bình thường. Cô vỗ vỗ ngực mình, hít thở vài hơi thật sâu, sau đó toàn thân thả lỏng dựa vào trên ghế salon, xem tivi.

Trong tivi, người dẫn chương trình vừa kể một câu chuyện cười, tuy Kiều An Hảo không dám cười to nhưng vẫn không thể nhịn được mà nâng lên khóe môi.

Lục Cẩn Niên đang ngồi trước chiếc bàn sách trong phòng ngủ, nhất cử nhất động của cô tại phòng khách đều được anh thu hết vào trong đáy mắt mình, anh hơi ngây người ra, nhưng trong chớp mắt anh liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh như trước, dời lực chú ý của mình từ trên người cô chuyển sang máy photocopy vẫn còn đang hoạt động.

-

Kiều An Hảo sợ lát nữa Lục Cẩn Niên trở lại, để tránh cho mình khỏi xấu hổ nên cô đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng, ngoại trừ truyền tới tiếng sột soạt của máy photocopy bên ngoài thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa cả.

Lúc đầu Kiều An Hảo vừa nhắm mắt, trong đầu còn suy nghĩ một mớ hỗn loạn, nhưng sau một chặp, mơ mơ hồ hồ ngủ lúc nào không hay.

Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ Sau khi photo xong, Lục Cẩn Niên ghim lại kịch bản của Kiều An Hảo, cầm ra, kết quả lại thấy cô đang nghiêng ngả dựa vào ghế salon ngủ mất tiêu.

Bước chân vô thức dừng lại, anh đứng nguyên tại chỗ một lát, sau đó xoay người trở về phòng ngủ cầm theo một tấm chăn mỏng, đi tới trước ghế salon nơi cô đang say ngủ, anh nhẹ nhàng đắp tấm chăn lên người cô.

Kiều An Hảo ngủ rất say nên căn bản không nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào gương mặt lúc ngủ xinh đẹp của cô một hồi, mới vươn đôi tay thon dài của mình, nhẹ nhàng, chầm chậm hướng về gò má của cô. Ngay khi tay anh sắp chạm vào làn da của Kiều An Hảo thì động tác anh bất chợt dừng lại, những ngón tay anh vẫn đang ở trên không trung bất động rất lâu, sau cùng như thể đang cố gắng thuyết phục chính bản thân mình, anh mới từ từ hạ bàn tay mình xuống, chạm nhẹ nhàng vào tóc mai của Kiều An Hảo, chớp mắt anh vội thu bàn tay lại rất nhanh, đứng lên và trở về phòng ngủ.

Bởi vì Kiều An Hảo ngủ trên ghế salon, tư thế không được thoải mái, vì vậy ngủ chừng một tiếng, cô liền tỉnh giấc, mở đôi mắt ra thoáng có chút mơ hồ nhìn cách bày trí chung quanh, sau đó chợt nhớ tới chuyện mình đang ở trong phòng của Lục Cẩn Niên, cô lập tức từ trên ghế salon bật đứng dậy.
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,057
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 90: Trong mắt anh, tôi là cái gì? (6)
Editor : Mèo WĩWĩ

Vì Kiều An Hảo ngủ trên ghế salon, tư thế không thoải mái, cho nên ngủ hơn một tiếng thì tỉnh dậy. Cô mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó mới đột nhiên nhớ ra đây là phòng của Lục Cẩn Niên. Toàn bộ đại não nháy mắt thanh tỉnh lại, cô vịn vào thành ghế lập tức đứng lên.

Tấm chăn đắp trên người Kiều An Hảo liền rớt xuống đất khi cô đứng dậy.

Bên trong im phăng phắc. Vốn là mở tivi, nhưng chẳng biết đã được tắt lúc nào. Cũng không có tiếng sột soạt của máy photocopy trong phòng ngủ, chắc là đã photo xong kịch bản rồi.

Kiều An Hảo bước nhanh đi về phía phòng ngủ ddlqd, lại cảm thấy mình vừa giẫm lên cái gì đó, cúi đầu thì thấy ngay tấm chăn mỏng. Kiều An Hảo sửng sốt một chút, mới khom người nhặt tấm chăn lên, sau đó giữ lấy chăn mà đờ đẫn người ra.

Đây là chăn Lục Cẩn Niên đắp cho cô trong lúc ngủ sao?

Biết rõ hắn hành động như vậy cũng không phản ánh lên cái gì, nhưng trong thâm tâm Kiều An Hảo vẫn le lói một tia vui sướng mong manh, khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng cong lên, sau đó ôm chặt tấm chăn trong lòng, chạy nhanh về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ không khóa, bên trong đèn đóm sáng trưng. Kiều An Hảo không trực tiếp xông vào, mà đứng ở trước cửa phòng ngủ.

Ban đầu lúc ở trong phòng khách, Kiều An Hảo cũng không nghethấy mùi thuốc lá. Lúc này đứng ở cửa, mùi thuốc lá kích thích liền xông vào mũi. Kiều An Hảo âm thầm nhíu mày, đưa đầu vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Lục Cẩn Niên nằm sấp trước bàn đọc sách, dđlqđ vẫn không nhúc nhích.

Theo phép lịch sự, Kiều An Hảo vươn tay gõ một cái lên cửa phòng ngủ. Thấy Lục Cẩn Niên không có phản ứng, cô lại gõ cửa, vừa gọi: "Anh Lục."

Người đàn ông vẫn không trả lời, dường như nằm trên bàn đã chìm vào giấc ngủ.

Kiều An Hảo do dự một chút, rón rén đi vào phòng ngủ. Cô đi đến trước cửa sổ, mở cửa ra.

Những làn gió đêm lành lạnh thổi tới, Kiều An Hảo nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên chỉ mặc áo ngắn tay, suy nghĩ một lúc, liền thận trọng đi tới bên người Lục Cẩn Niên, đắp chăn lên người anh.

Toàn bộ mặt Lục Cẩn Niên đều chôn dưới cánh tay, làm cô không nhìn được gương mặt anh. Sau khi Kiều An Hảo đắp chăn, cô nhìn chằm chằm đầu Lục Cẩn Niên một hồi, liền lặng yên không tiếng động vươn tay, muốn cầm lấy kịch bản bày ở trên mặt bàn bày rời đi.

Chỉ là, bàn tay cô vừa đưa đến phía trước kịch bản, người đàn ông nằm trên bàn bỗng dưng ngẩng đầu lên. Kiều An Hảo sợ đến vội vã rút tay trở về, quay sang Lục Cẩn Niên giải thích rõ: "Tôi gõ cửa rồi, nhưng anh không phản ứng, vì vậy tôi tự ý đi vào."

Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn qua cửa sổ khẽ mở, lại nhìn vào chiếc chăn khoác lên người mình.

Kiều An Hảo thấy anh hành động như vậy, đáy lòng có chút khẩn trương, vội vã lại lên tiếng: "Trong phòng hơi hôi mùi thuốc lá, nên tôi đã mở cửa sổ, gió thoáng lại sợ anh bị cảm lạnh."
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top