Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Kế hoạch lừa hôn - by Hắc sắc

[Truyện ngắn] Kế hoạch lừa hôn - by Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Kế hoạch lừa hôn

Tác giả: Hắc sắc
Thể loại: Ngôn tình, 1vs1, sủng, HE
Giới hạn: 15 tuổi
Tình trạng: Full
Số chương: 7

80.jpg


Link thảo luận góp ý: Kho tàng của Hắc sắc

Giới thiệu:

Cặp chính: Phùng Ảnh Liên x Dư Man

Khác: Chậm nhiệt nhưng lại rất nóng bỏng (theo góc nhìn của tác giả thì là vậy).

Bên trong một tiệm cà phê yên tĩnh, một đôi bạn thân tâm sự với nhau. Phùng Ảnh Liên nữ cường nhân hơi cúi đầu, chống tay nhìn cà phê trong tách xoáy tròn trên bàn nói.

“Man, tôi phải kết hôn.”

Dư Man tay đưa tách cà phê lên cao khựng lại, vẻ mặt hắn như thường hỏi.

“Thật lạ, không phải cậu nói mình muốn sống độc thân cả đời à?”

Phùng Ảnh Liên: “… Hiện thực không cho phép. Cậu có thể giúp tôi thoát khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này thì tôi vạn lần đội ơn cậu.”

Dư Man nhìn cô dường như đang suy nghĩ, hồi lâu hắn đáp.

“Không muốn kết hôn đến thế?... Vậy thì lấy tôi đi. Tôi cũng không muốn kết hôn, chúng ta vừa hay hoàn hảo.”

Phùng Ảnh Liên hơi nâng mắt nhìn hắn.



“Được, quyết định vậy đi.”
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 1: Người bạn nhỏ

Thế giới giữa người với người có thể khác nhau như thiên đường và địa ngục… nếu bước sai trái tim sẽ phải chết nơi đó, Phùng Ảnh Liên đã luôn nghĩ như vậy.

“… Tôi không muốn đi vào cõi hư vô không xác định đó, cũng không muốn kéo ai vào thế giới của mình, bởi tôi biết rõ thế giới của tôi không phải vùng đất màu mỡ mà là một sa mạc cằn cõi…”

“Tôi không hy vọng làm tổn thương bất kì ai vô tội…”

Phùng Ảnh Liên đã luôn đóng chặt cánh cổng vào đối với tất cả mọi người xung quanh.

“Nhưng mà trong lúc tôi không nhận ra bản thân đã bị một tên trộm thôi miên. Tôi… đã vô thức giao cho hắn chiếc chìa khoá duy nhất mở cánh cổng vào thế giới vô vị và khắc nghiệt đó...”

Không thể lường trước được.



“Cậu không nói đùa đúng không?” Người phụ nữ xinh đẹp dùng đôi mắt đen sâu thẳm tựa hồ nước đọng nhìn người ngồi đối diện. Giọng nói cô trầm thấp, từng tiếng phát ra đều là nốt trầm trên đàn piano.

Đối diện cô là một người đàn ông điển trai mang vẻ đẹp xấu xa, tên hắn là Dư Man.

Nếu ví mỗi người là một nhân vật vậy thì Phùng Ảnh Liên chính là tiên tử trên đỉnh núi tuyết, lạnh nhạt với cả thế gian, còn hắn là một yêu quái tu luyện ngàn năm, có sức hút khiến người xung quanh mê hoặc. Trước mặt họ là hai tách cà phê nóng còn đang toả hơi nóng ra xung quanh.

Phùng Ảnh Liên mím môi nhìn chằm chằm hắn, cô ban đầu khẳng định nhưng biểu hiện của Dư Man làm cô trở nên không chắc chắn lắm.

“Tôi thật sự muốn kết hôn với cậu.”

Dư Man môi cong lên tươi cười, tóc mái hơi dài rũ xuống, nghiêm túc nói. Hắn cũng nhìn chằm chằm gương mặt của Phùng Ảnh Liên, không bỏ sót chút thói quen xấu nào của cô.

“Cả tôi và cậu đều bị giục kết hôn và chúng ta đều không muốn kết hôn. Tôi và cậu còn rất quen thuộc đối phương, nếu chúng ta lấy nhau vậy thì chúng ta có thể làm vợ chồng trên danh nghĩa. Tôi và cậu đều có thể tiếp tục cuộc sống của chúng ta giống như trước khi kết hôn hơn nữa sẽ không còn bị giục hôn nữa, tôi có một người bạn cũng đã quyết định kết hôn như vậy, thấy kết quả không tồi nên mới hẹn cậu ra đây để nói chuyện này.”

Phùng Ảnh Liên nghe giải thích của hắn xem như cũng đã hiểu ra phần nào, chẳng qua Dư Man đề nghị quá đột ngột cho nên cô vẫn còn chưa thích ứng được. Dư Man đã quen với mọi thói quen nhỏ của Phùng Ảnh Liên tự nhiên biết cô cần thời gian suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận nên cũng không tiếp lời dồn ép cô quá mức.

Hắn nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khói trắng làm gương mặt hắn mơ hồ.

Sẽ là như vậy thôi, hắn nghĩ.

Phùng Ảnh Liên cũng nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh táo, cô suy nghĩ một lúc, xem như chấp nhận lời hắn nói, cô hỏi.

“Tại sao cậu lại chọn tôi?”

Cô không nghĩ bản thân là người duy nhất Dư Man quen là phụ nữ, bên cạnh hắn không thiếu người chưa kết hôn. Cô khá tò mò tại sao cuối cùng hắn lại hẹn cô, một người bạn đã hơn một năm không gặp này.

Độ cong trên môi của Dư Man hình như đã lớn hơn hoặc có lẽ chỉ là ảo giác, hắn bình thản đáp.

“Bởi vì cậu là người đáng tin cậy. Mọi điều kiện của cậu đều phù hợp, định lực của cậu cũng rất mạnh, tôi rất yên tâm, dù sao chúng ta kết hôn giả chứ không phải mua dây buộc mình mà. Nhà cậu lại rất gần nhà tôi, nếu có chuyện cũng dễ dàng xử lí.”

Phùng Ảnh Liên gõ tay lên bàn nhưng không phát ra tiếng động, động tác cô chậm rãi, đều đều, không có gì vội vã. Ắt hắn câu cuối cùng mới là nguyên nhân chính hắn chọn cô đi.

Phùng Ảnh Liên trong lòng cán cân đã hơi nghiêng về lời đề nghị của Dư Man nhưng cô luôn là người cẩn thận, vì thế cô bảo hắn cho bản thân thêm ba ngày để suy nghĩ. Dư Man cũng thoải mái đồng ý. Dù sau hắn cũng độc thân hơn hai mươi bảy năm rồi, hắn không ngại lại chờ đợi thêm vài ngày nữa.

Mọi chuyện cứ thế đã được quyết định.



Phùng Ảnh Liên đã không còn nhớ khi nào mình lại trở thành bạn của Dư Man. Dường như chuyện đó đã xảy ra rất xa, rất xa trong quá khứ. Tất cả những gì cô còn nhớ đó là hắn là người duy nhất tìm đến cô mỗi khi đến giờ ra chơi giữa buổi học.

Dư Man là một người có ngoại hình được ông trời ưu ái, từ nhỏ đến lớn luôn là một cậu bé xinh đẹp. Gương mặt non nớt tươi cười của hắn năm đó cũng là người duy nhất trong lớp học cô còn nhớ được. Cô cũng đã không nhớ rõ tại sao lại không liên lạc lần nào với hắn trong hơn một năm qua, dường như lúc nào đầu óc cô cũng đãng trí như thế.

Phùng Ảnh Liên mím môi, mà cũng không cần thiết…

“Ít nhất bản thân vẫn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó…”

Ít nhất bản thân cô cũng không bài xích mấy khi nghĩ tới việc sống hoà hợp với Dư Man trong một ngôi nhà. Hắn không có thói quen xấu, sở thích cũng khá tương đồng với cô, huống hồ nếu kết hôn giả còn có thể dự tính sống riêng miễn người nhà không phát hiện là được.

“Đấy đã là kết quả tốt nhất rồi…”

Phùng Ảnh Liên ngã người trên giường, hai mắt nhắm lại, cả căn phòng yên tĩnh.

Nếu có khuất mắt, cùng lắm cô và hắn kết hôn sau đó li hôn, nghĩ vậy cũng không tồi…
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 2: Chuẩn bị

Phùng Ảnh Liên đồng kí kết hôn với Dư Man. Vì vậy bọn họ thương lượng với nhau việc chuẩn bị hôn lễ cùng với việc ra mắt hai gia đình.

Gia đình Phùng Ảnh Liên có cha mẹ cô cùng một người chị đã kết hôn, từ nhà chồng trở về để xem con/em rể. Trong nhà do mẹ cô làm chủ, mẹ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, khôn khéo, ải nhà cô chỉ có mẹ cô là khó qua, chẳng qua Dư Man là đứa trẻ hàng xóm mẹ cô nhìn từ nhỏ nên mẹ cô cũng yên lòng về hắn, bọn họ không gặp khó khăn nào.

Bên nhà Dư Man, người nhà đông hơn nhà cô một chút. Nhà hắn có hai bác Dư cùng hai người anh trai, anh cả đã kết hôn còn anh ba thì chưa, Dư Man là bé út trong nhà. Cả nhà Dư Man cùng nhà cô là hàng xóm lâu năm, họ cũng cũng quen với Phùng Ảnh Liên tự nhiên cũng yên tâm về sự lựa chọn của Dư Man, tính tình cả nhà họ đều ôn hoà nên Phùng Ảnh Liên cảm thấy thoải mái.

Chẳng qua sau khi đi gặp hai gia đình xong cô lại có chút lo lắng. Nếu chuyện của cô và Dư Man lừa gạt bọn họ vỡ lẽ ra vậy thì có thể hậu quả không chỉ đơn giản là cô và hắn bị đuổi ra đường mà có khi hai nhà còn trở mặt với nhau… Phùng Ảnh Liên thở ra một hơi, có lẽ cô nghĩ nhiều.

Dư Man đi phía trước dường như bị tiếng thở dài của cô làm cho hiếu kì, quay đầu lại hỏi Phùng Ảnh Liên đang bước chậm phía sau hắn.

“Sau tự nhiên cậu lại thở dài thế? Hối hận rồi à?”

Hắn cười, đôi mắt trong lúc Phùng Ảnh Liên cúi đầu nhìn chân của mình thì hơi híp lại, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh không rõ nghĩ gì.

Phùng Ảnh Liên mím môi cân nhắc lại cảm xúc của bản thân rồi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn lắc đầu khẳng định.

“Tôi cũng không phải người như vậy.”

Dư Man đưa tay lên muốn vỗ đầu cô nhưng rồi sau đó lại thật tự nhiên chuyển sang vỗ vỗ vai Phùng Ảnh Liên, vui vẻ nói.

“Tôi biết mà, chẳng qua chuyện này rất quan trọng nên tôi mới lo lắng không đâu thôi. Dù sao chúng ta cũng đã thông báo cho gia đình rồi, muốn lui cũng lui không được, đâm lao thì phải theo lao. Cậu sẽ không trách tôi lo đâu đâu chứ?”

Phùng Ảnh Liên lại lắc đầu.

“Không, tôi hiểu mà.”

Cô hiểu suy nghĩ của hắn, dù sao nếu hiện tại cô rút lui, quay đầu lại bán đứng sau lưng Dư Man thì hắn sẽ gặp rắc rối to. Dù sao lừa hôn cũng không phải chuyện nhỏ, nếu nháo lên thì chắc chắn hắn sẽ bị cha mẹ hắn mắng chết, còn cô khả năng chẳng có chuyện gì cả, từ nhỏ đến lớn Dư Man đã luôn gánh tiếng ác thay cô rồi mặc dù cô chẳng khi nào cố ý. Dư Man lo lắng không phải chuyện dư thừa.

Dư Man rất hài lòng.

Hắn không muốn thịt đã tới miệng còn muốn nhảy đi trốn hắn.

Không tốt, không tốt chút nào.



Kết hôn giả là thoả thuận riêng của Dư Man và Phùng Ảnh Liên, còn với người khác thì bọn họ là kết hôn thật, vì vậy trình tự nào cũng phải có đủ, hai bên gia đình cũng gặp nhau thương lượng ngày cưới cùng chuẩn bị hôn lễ. Dư Man trong chuyện này rất tích cực, hắn chủ động nhận việc in thiệp, đặt nhà hàng, gửi thiệp, đặt mâm quả, bánh cưới,… Phùng Ảnh Liên ngồi nhìn hắn làm việc rồi thầm nghĩ, có lẽ hắn muốn bớt việc cho cô đi, đúng là một đồng bọn tri kỉ.

Ngày cưới là do người lớn trong nhà chọn. Dư Man dẫn cô đi thử áo cưới tại một shop đồ cưới của bạn hắn. Phùng Ảnh Liên biết Dư Man ngoài cô ra có rất nhiều người bạn khác, chẳng qua cô còn chưa có ấn tượng sâu về chuyện đó giống như lúc này. Dư Man cùng bạn của hắn ra ngoài để lại cô ở lại thử mấy mẫu váy cưới trước đó hắn đã chọn. Phùng Ảnh Liên thật ra cũng không có kiến gì, cô cảm thấy chuyện thử đồ một mình này chẳng có gì lớn, dù sao cũng chỉ là kết hôn giả thôi.

Phùng Ảnh Liên rất hợp tác ngồi yên cho cô gái đáng yêu chỉnh lại chiếc váy giúp mình. Cô ấy là nhân viên ở đây, đôi mắt cô ấy to tròn, hay cười, giọng nói cũng rất ngọt ngào khiến cô bất giác cũng vui vẻ. Phùng Ảnh Liên thích nhìn ngắm những điều tốt đẹp, vì vậy tâm trạng của cô càng tốt hơn.

“Oa! Chị mặc bộ này đẹp quá đi! Nếu chú rể thấy nhất định sẽ bị hớp hồn cho coi!”

Phùng Ảnh Liên nhìn ảnh mình trong gương. Cô không quan tâm lắm chuyện cô bé nói về cảm nhận của Dư Man nhưng được cô bé khen làm cô rất vui vẻ, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, cô cũng rất vui khi bản thân xinh đẹp và được người khác công nhận.

Phùng Ảnh Liên trong gương mặc chiếc váy cưới dài, cổ cao, trên váy đính ngọc tạo thành hình hoa, cô hơi ngẩn người ra. Cô có nhớ chị cô từng nói người phụ nữ đẹp nhất khi mặc váy cưới, mặc dù đây không phải ý định của cô nhưng kết quả vẫn làm cô vui vẻ.

Mắt Phùng Ảnh Liên hơi rũ xuống, hai má hơi ửng hồng, cô đột nhiên cười, một nụ cười dịu dàng.

Cô bé đứng bên cạnh Phùng Ảnh Liên lúc này đã hoàn toàn bị cô hớp hồn, mắt nhìn không chớp.

Cửa phòng chợt mở ra. Phùng Ảnh Liên nghe tiếng quay đầu lại, trên môi vẫn còn nụ cười chưa dứt cất tiếng với Dư Man đang bước vào.

“Trở lại rồi sao?”

Dư Man cả người cứng đờ. Phùng Ảnh Liên thấy hắn kì lạ, chớp mắt lại khó hiểu hỏi, ý cười cũng thu hồi lại.

“Làm sao thế?”

Hắn ho khan một tiếng, tiếp tục đi tới, vừa đi vừa đáp.

“Không có gì.”

Cô bé đứng cạnh Phùng Ảnh Liên là người tinh ý, hiểu rõ chuyện gì đang xảy nhưng cũng không có vạch trần da mặt mỏng của chú rể, cô bé rất là tri kỉ tìm cớ ra khỏi phòng. Phùng Ảnh Liên không thấy có gì bất thường, chợt tầm mắt cô nhìn tới đôi tai của Dư Man mơ hồ lộ ra đỏ bừng, khi cô chớp mắt lần nữa thì hắn đã đổi vị trí nên không còn nhìn thấy nữa.

Phùng Ảnh Liên lắc đầu, chắc cô nhìn nhằm thôi.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 3: Kết hôn

Có người từng nói với Phùng Ảnh Liên rằng trông cô rất giống một con búp bê, muốn cô nhất định phải cười với mình. Cô đã không nhớ rõ ai nói điều đó, cô chỉ nhớ lúc nói điều đó dường như người đó đang rất vui, mà cô thì lại rất kiên nhẫn nghe người đó ríu rít bên tai. Hình như cô đã từng ngạc nhiên vì người nọ dường như không phải người hay nói nhiều như thế...

...

Phùng Ảnh Liên ở trong phòng, trên người mặc áo cưới, đang ngồi im cho người trang điểm. Thợ trang điểm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định trang điểm nhạt một chút cho cô dâu, gương mặt Phùng Ảnh Liên nếu trang điểm đậm không phải không đẹp nhưng cô hợp với trang điểm nhạt hơn, có khí chất thanh lãnh.

Mắt Phùng Ảnh Liên rũ xuống, cô cảm thấy đột nhiên mọi thứ xung quanh trở nên kì lạ, có chút không thật.

Cô đang lo lắng, dù biết rõ bản chất của cuộc hôn nhân này là gì.

Cô chợt nhớ tới những hình ảnh rời rạc, mặc dù cô không hiểu rõ chúng lắm nhưng nó phần nào giúp cô thả lỏng người. Chị cô ngồi trên giường thấy cô thở ra một hơi bèn cười nói.

“Căng thẳng lắm đúng không? Lúc chị em làm cô dâu lúc trước cũng căng thẳng giống vậy, nhưng mà vẫn có người còn căng thẳng hơn chị nữa a....”

Chị cô đi đến bên cạnh cô, cùng nhìn vào người con gái xinh đẹp khiến người không thể rời mắt trong gương, cười ra tiếng.

“Nào hít thở sâu nào. Em phải bình tĩnh a, phải giữ vững mà xem chú rể của em thất thố ra sao!”

Phùng Ảnh Liên nghi hoặc, chị cô đang nói tới Dư Man sao? Cô không nghĩ hắn sẽ căng thẳng đâu. Mặc dù hơi chậm một chút so với bản thân tính toán nhưng cô đã điều chỉnh được tâm trạng của mình trở về bình thường. Dư Man so với cô lợi hại hơn nhiều, hắn giỏi nhất là điều khiển cảm xúc, điều khiển cảm xúc người khác hay điều khiển cảm xúc của hắn, cô chắc rằng hiện tại hắn đang rất ung dung chờ làm xong hôn lễ này.

Nghĩ như vậy nhưng Phùng Ảnh Liên không có nói ra, cô chỉ gật đầu bừa xem như đồng ý với ý chị, dù sau liên quan đến kết hôn giả thì tốt nhất cô nên giữ kín.

Lúc này Phùng Ảnh Liên không biết động tác cô trông ngốc ngốc và đã bị máy quay đặt ở góc khuất trong phòng quay lại. Cô cảm ơn cô gái trang điểm cho mình, mặt cô ấy hơi đỏ cười với cô.

“Ai, cô dâu quá xinh đẹp, chú rể thật lời a!”

Phùng Ảnh Liên chỉ cười, cô biết cô ấy là bạn của Dư Man, cô chỉ nghĩ cô ấy đang trêu chọc Dư Man mà thôi.

Thời gian lại trôi qua, Phùng Ảnh Liên chỉ cần nghe theo lời người mẹ và chị yên tĩnh ngồi trên giường chờ đợi. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, đông đặc, thế giới xung quanh chuyển động thế nào cô cũng không biết nữa. Cho đến khi nhìn thấy Dư Man cô mới hồi thần, đúng rồi, cô còn phải làm xong hôn lễ này.

Dư Man nhận lấy tay cô từ cha. Mắt Phùng Ảnh Liên hơi rũ xuống, chợt không dám nhìn hắn. Chắc cô không muốn hắn nhận ra mình đang lúng túng chăng?

Dư Man nắm tay cô rất chặt, Phùng Ảnh Liên biết bởi vì cô đau, cô nghĩ tay cô dưới bao tay trắng có lẽ bị hắn nắm đỏ rồi. Phùng Ảnh Liên đưa mắt nghi hoặc nhìn hắn, ý hỏi cậu căng thẳng như thế làm gì?

Dư Man lại thất thần, cô càng khó hiểu. Hắn đờ người ra như tượng, mọi người xung quanh thì cất tiếng trêu chọc, Phùng Ảnh Liên thoáng bắt được điểm nào đó nhưng vẫn còn chưa rõ ràng. Hắn đây là cố ý cho mọi người xung quanh nhìn? Cô ngạc nhiên khi nghĩ như vậy, sau đó cô lại hâm mộ hắn thật lợi hại và tỉ mỉ, cô lại không chú ý đến điểm đó.

Liệu đồng bọn có thầm trách cô không chuyên nghiệp hay không?

Phùng Ảnh Liên xấu hổ, ngượng ngùng khiến bản thân cười, cô hy vọng cứu chữa còn kịp.

Dư Man vậy mà vội quay ngoắt đầu đi. Phùng Ảnh Liên lúc này hơi giận, cô đã rất cố gắng rồi, hẳn là không khó coi tới mức không thể nhìn đi.

Hôm nay, Dư Man thật khó hiểu, cô nghĩ.

Sau đó cô không nhìn tới Dư Man nữa, lí trí nhắc nhở cô phải hoàn thành buổi lễ thật hoàn mĩ. Dư Man cũng không nhìn cô, chẳng qua lúc đeo nhẫn cho cô, Phùng Ảnh Liên thấy tay hắn dường như hơi run rẩy. Cô lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn nói nhỏ.

“Cậu không sao chứ?”

Dư Man dường như không nghe thấy tiếng cô, vẫn cuối đầu giúp cô đeo nhẫn. Hôm nay hắn vuốt tóc ra sau đầu để lộ một vết sẹo nhỏ trên trán. Phùng Ảnh Liên cảm thấy quen thuộc nhưng chợt nghĩ đến nên không nhớ ra. Cô thấy không làm gì được hắn nên đành thôi cho hắn tập trung đeo nhẫn vào.

Khi cô thấy hắn lúc làm xong đã thở phào rồi vui sướng tươi cười. Cô bất giác đột nhiên thấy căng thẳng, việc đeo nhẫn áp lực đến thế ư?

Đến lượt cô rồi. Phùng Ảnh Liên cầm lấy bàn tay của Dư Man.

Lúc nãy cô đã chú ý tới bàn tay của hắn lớn hơn cô rất nhiều, nhưng lúc này cầm lấy tay Dư Man cô vẫn cảm thấy là lạ, còn có tò mò. Cô thuận lợi đeo nhẫn cho hắn, vừa làm vừa nghĩ Dư Man thì ra không có định lực bằng mình, là cô đánh giá hắn quá cao gây hại cho hắn.

Lễ thành, trước đó mọi người còn hô hào bắt cô dâu và chú rể hôn môi. Chuyện này cô và Dư Man đã lường trước, bọn họ cũng thảo luận là sẽ che lại như vậy sẽ không ai biết được hoặc nếu không còn cách nào khác sẽ hôn hôn một chút. Phùng Ảnh Liên quét tầm mắt một vòng, không tìm ra được góc chết nào, xem ra cô và hắn phải hôn thật.

Phùng Ảnh Liên chưa hôn bao giờ nhưng cũng biết cách làm. Chỉ chạm môi một chút rồi lui ra hẳn không phải vấn đề lớn. Cô muốn kết thúc sớm, ắt hẳn Dư Man cũng nghĩ giống như vậy vì vậy Phùng Ảnh Liên dứt khoát nhón chân lên muốn đặt môi mình lên môi Dư Man.

Cô không nhắm mắt vì như vậy sẽ không nhìn thấy được mặt hắn để làm việc, vì vậy đôi mắt Phùng Ảnh Liên đã bắt gặp ánh sáng kì lạ sáng rực trong mắt Dư Man.

Hắn lại có chủ ý xấu.

Dư Man cúi đầu phối hợp với cô, chẳng qua Phùng Ảnh Liên khi thấy gương mặt phóng đại quen thuộc của hắn lại phản ứng, vô thức nhắm chặt mắt lại, thành ra cô để cho Dư Man giúp đỡ.

Cảm giác nong nóng trên môi lan ra làm mặt cô nóng bừng. 1... 2... 3 giây, Phùng Ảnh Liên lùi bước, cô không thể duy trì lâu hơn. Xung quanh ồn ào tiếc nuối. Dư Man ôm Phùng Ảnh Liên vào lòng che cô lại, cô cũng thuận lợi tìm chổ núp trong lòng hắn để điều chỉnh lại trạng thái xấu hổ của bản thân. Cô nghe thấy tiếng nói của hắn vang trên đỉnh đầu khiến cô tỉnh táo trở lại.

“Xin lỗi mọi người, vợ của tôi da mặt mỏng lắm, xin đừng làm khó cô ấy!”

Xung quanh cười rộ lên, trêu chọc hắn rồi cũng buông tha cho màn hôn hôn.

Chuyện sau đó Phùng Ảnh Liên không để tâm lắm, đối với cô màn khó nhất đã qua rồi, mời bàn không phải chuyện lớn.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 4: Đêm tân hôn

Phùng Ảnh Liên mệt mỏi ngồi lên giường. Trên người cô lúc này đã mặc một chiếc váy cưới khác, nhưng điểm chung là nó đẹp nhưng rất nặng. Cô đã biết trước là sẽ rất mệt nhưng hiện tại vẫn cảm thấy quá sức.

Dư Man cũng vào phòng, hắn tiện tay đóng cửa lại, rồi vừa mệt mỏi đi tới bên cạnh Phùng Ảnh Liên vừa nới lỏng cà vạt. Hắn dường như đang gặp rắc rối với nó. Phùng Ảnh Liên nhìn gương mặt đỏ bừng vì say của hắn đoán, có lẽ đã say quá nên không còn đủ khả năng xử lí nút thắt rồi. Dư Man vẫn đang nổ lực dằn vặt bản thân với cái cà vạt của hắn.

Cô cảm thấy trạng thái này của hắn khá buồn cười. Phùng Ảnh Liên rất mệt và cô biết hắn cũng mệt, cô không nhìn được nữa bèn lên tiếng.

“Để tôi giúp cậu.”

Dư Man cười rồi gật gật đầu, đi tới trước mặt cô cúi người xuống cho vừa tầm tay Phùng Ảnh Liên. Đôi tay trắng của cô cầm lấy cà vạt của hắn thoăn thoắt nới lỏng rồi cởi nó ra giúp hắn. Trên người Dư Man là mùi rượu nồng nặc làm cô hơi nhíu mày. Mọi người vốn tới chuốc rượu hắn, lại thêm việc hắn chắn rượu giúp cô nên hắn đã uống rất nhiều.

Phùng Ảnh Liên rất biết ơn hắn, cô không uống rượu tốt, cũng không thích uống.

“Cậu đi tắm trước đi.”

Tiếng hắn khàn khàn, nói với Phùng Ảnh Liên. Cô nhìn trạng thái choáng váng của hắn, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Bộ đồ trên người quá nặng làm cô khó chịu. Cô lấy đồ trong tủ rồi mở cửa vào phòng tắm, chỉ còn lại Dư Man đưa lưng về phía cửa.

Trong căn phòng tân hôn đâu đâu cũng là màu đỏ, đâu đâu cũng dán chữ hỷ. Hắn nỗ lực khống chế bản thân không nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đó. Hắn nhắm chặt mắt mình lại, miệng lẩm bẩm rồi mệt mỏi ngã người lên giường.

Trên môi hắn không kiềm nén được nụ cười.

Lúc Phùng Ảnh Liên tắm xong đi ra thì đã thấy một đống nằm bẹp trên giường. Phùng Ảnh Liên mặc một chiếc áo dày, rộng, cổ cao cùng một chiếc quần dài bước ra đi tới bên giường chọc chọc người đang ngủ say. Cô thấy hắn không tỉnh bèn nhíu mày suy nghĩ, nên làm gì nhỉ.

Phùng Ảnh Liên nhớ lại chị cô thường hay bóp mũi cô để gọi cô dậy nhưng cô thấy không nhân đạo lắm. Nhưng nếu không gọi hắn dậy thì hắn ngày mai sẽ gặp phiền phức. Phùng Ảnh Liên đắn đo một lúc rồi quyết định đưa tay bóp mũi Dư Man. Hắn nhanh chóng tỉnh dậy trừng mắt nhìn đầu sỏ. Cô bình tĩnh giải thích.

“Đến lượt cậu tắm đấy.”

Cô nói xong chợt nhìn thấy hắn hai mắt sáng rực không hiểu ra làm sao. Thích tắm thế à?

Cũng phải, trên người Dư Man lúc này chắc dinh dính khó chịu lắm, phải tắm mới dễ chịu được, cô nghĩ.

Dư Man không biết suy nghĩ của cô, mệt mỏi trên người khác sau một câu nhắc nhở của cô thì ở đâu bay biến, hắn vừa ngâm nga vừa bước vào phòng tắm. Trong lúc đó thì Phùng Ảnh Liên đã mở tủ lấy chăn niệm cô trộm cất ở đây lấy ra, trải lên sàn. Cô lấy một cái gối trên giường xuống, bận bịu một lúc đã chuẩn bị xong chổ ngủ cho mình.

Lúc Dư Man đi ra tóc còn nhỏ nước, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cái niệm trải trên sàn như nó có thâm thù đại hận với hắn vậy.

Phùng Ảnh Liên nghĩ rằng hắn nghĩ cô sẽ để hắn ngủ dưới đất nên vội giải thích.

“Cái chổ này là của tôi, cậu hôm nay ngủ trên giường đi, cậu hôm nay đã bận hơn tôi mà.”

Dư Man vừa chầm chậm lau tóc vừa rầu rĩ nói.

“Nào có chuyện để con gái ngủ sàn, còn mình ngủ trên giường chứ…”

Hắn chuyển mắt về cái giường, trong mắt là hài lòng, đủ rộng, đủ mềm mại rất phù hợp cho giấc ngủ chất lượng!

Phùng Ảnh Liên nhìn biểu cảm hài lòng về cái giường của hắn mà cảm thấy buồn cười, khẩu thị tâm phi, rõ ràng rất thích cái giường kia vậy mà lại còn nói muốn nhường cho cô. Phùng Ảnh Liên sẽ không vạch trần hắn, cô kiên trì.

“Tôi ngủ ở đây được rồi, cậu không cần lo, tôi không phải cậy mạnh, huống hồ cậu uống nhiều rượu như vậy cũng nên ngủ sớm đi kẻo mai lại đau đầu.”

Dư Man còn muốn nói gì đó thay đổi tình thế trước mặt nhưng dĩ nhiên hắn không nghĩ ra được gì nên đành buồn bực lau khô tóc rồi leo lên giường nằm xuống. Hắn lấy chăn trùm kín mình, không biết có phải say thật rồi hay không mà hắn lúc này lại trẻ con, nhích nhích người tới sát mép giường nhìn xuống Phùng Ảnh Liên đã nằm ngủ ngay ngắn.

Cô nghe được tiếng động trên giường nên mở mắt ra nhìn hắn, nhỏ tiếng hỏi.

“Làm sao vậy? Không ngủ được?”

Dư Man dù ở trong bóng đêm vẫn phác hoạ ra được bóng dáng của cô, hắn thầm nghĩ đúng là rất khó ngủ được, tất cả là tại người nằm phía dưới cả.

Phùng Ảnh Liên tự nhiên không đọc được suy nghĩ của hắn, hắn chỉ lắc đầu, cô cũng không làm gì được chỉ có thể nhắc nhở hắn ngủ sớm rồi thôi. Cô nói suy nghĩ nếu hắn không quen ngủ chung với người khác thì khuya này cô sẽ lẻn qua phòng khác ngủ, Dư Man làm sao lại cho phép cho nên hắn đành phải thành thật.

Đêm tân hôn này hoàn toàn không giống như những gì hắn đã từng nghĩ.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 5: Những ngàu đầu sau khi kết hôn

Như đã nói việc kết hôn giả là thoả thuận riêng của Dư Man cùng Phùng Ảnh Liên, còn đối với người bên ngoài thì họ là kết hôn thật cho nên xã giao ngoài mặt là không thể thiếu. Phùng Ảnh Liên cảm thấy may mắn rằng họ đã nói với gia đình về việc sau khi kết hôn thì dọn ra ở riêng, người lớn cũng không phản đối, bởi vậy cô mới yên tâm hoàn thành nốt vở diễn của mình với diễn xuất tàm tạm mà không bị phát hiện.

Căn nhà bọn họ sẽ ở là nhà của Dư Man. Phùng Ảnh Liên cũng có nhà riêng, tuy nhiên sau khi bọn họ thảo luận thấy nhà của cô không đủ chổ nên quyết định dọn đến căn lớn hơn của Dư Man, hắn sẽ chia cho cô một phòng. Có một sự trùng hợp may mắn đó là căn nhà đó của Dư Man cách nhà cô không xa nên việc dọn đồ cũng không tốt sức, với lại đồ cô muốn rất ít nên rất nhanh cả hai người đã chỉnh lí xong.

Phùng Ảnh Liên ngồi trên giường mới nhìn căn phòng mới của mình, trong lòng thầm cảm thán Dư Man có tâm, cô rất thích cách bày trí trong căn phòng này. Cô chợt nhận ra trong giao dịch này Dư Man đã bỏ ra quá nhiều, nhiều hơn những gì cô đã làm để kế hoạch bọn họ tiến hành suôn sẻ, điều này làm cô cảm thấy áy náy. Phùng Ảnh Liên mím môi rồi đứng dậy, đi ra ngoài gõ cửa phòng cách đó hai căn phòng trống.

“Cốc! Cốc!”

“Cạch” một tiếng Dư Man mở cửa, nhô đầu ra, tóc của hắn lại để thẳng xuống như thường lệ, che đi vết sẹo nhỏ trên trán. Hắn cười hỏi cô.

“Phòng của cậu có gì không đúng sao? Muốn đổi chổ nào à?”

Phùng Ảnh Liên lắc đầu.

“Cậu rất chu đáo, căn phòng không có gì không tốt. Chẳng tôi muốn thương lượng một chút chuyện sinh hoạt sau này.”

Dư Man hơi nhướng mày, hắn không nghĩ cô lại đến sớm như thế, quả nhiên là người cẩn thận.

Phùng Ảnh Liên không biết trong lòng hắn hiện tại đang quay cuồng trong suy nghĩ và vô số giả thuyết tự hắn đặt ra rồi tự hắn tưởng tượng cách giải quyết. Cô chỉ nghĩ cô chiếm tiện nghi hơi bị nhiều, hơi áy náy nên muốn báo đáp lại Dư Man một chút. Cách làm của cô cũng rất rõ ràng, cô muốn bản thân chi bảy phần tiền sinh hoạt trong nhà.

Dư Man nghe đề nghị của cô biết bản thân lại hiểu lầm Phùng Ảnh Liên, quả nhiên hắn đã bị mấy quyển truyện tổng tài của cháu gái đầu độc, quên mất tính cách nguyên tắc của Phùng Ảnh Liên. Không tốt, không tốt chút nào.

Hắn thật ra rất tình nguyện cô chiếm tiện nghi của hắn nhưng mà hắn biết nếu mình làm như vậy thì cô sẽ không được tự nhiên nên thà thôi vậy.

“Được, nhưng cậu cũng không cần câu nệ khi ở đây đâu.”

Phùng Ảnh Liên nghe hắn đồng ý, nháy mắt cả người thả lỏng ra, trên mặt có tươi cười, cô còn lo lắng Dư Man sẽ làm căng với cô, không đồng ý chuyện này, dù sao trước giờ hắn luôn rất tốt với người xung quanh. Cô không muốn hắn đã đem nhà mình góp vào lại không cho cô góp gạo. Còn về việc hắn muốn cô thoải mái khi ở đây, cô không có ý kiến. Phùng Ảnh Liên đột nhiên muốn nói đùa với hắn một chút.

“Ừm, dù sao tôi đã bỏ tiền thuê nơi này mà, tôi nhất định sẽ ở thoái mái.”

Dư Man ngây người trong chốc lát như chưa phản ứng lại được sao đó hắn bật cười, hắn cười cong cả người, ôm bụng, ngạc nhiên nhìn Phùng Ảnh Liên.

“Cậu cư nhiên lại nói đùa được ư? Đúng là chuyện lạ ha ha ha!”

Phùng Ảnh Liên nói đùa vốn cũng có ý muốn chọc hắn cười tuy nhiên khi nghe Dư Man nhận định cô giống như một người vô vị thì cô lại có chút giận mặc dù cô biết hắn nói đúng.

Phùng Ảnh Liên mím môi, cô muốn yên tĩnh ba giây.



Cứ thế cuộc sống sau hôn nhân của Phùng Ảnh Liên và Dư Man bắt đầu, ngoại trừ mấy ngày đầu còn có chút không quen thì sau đó Phùng Ảnh Liên cũng không còn bài xích nữa, thậm chí cô còn có cảm giác bản thân thật ra chẳng có kế hoạch lừa hôn nào cả, cô chỉ đang sống cuộc sống thường ngày ở nhà mình mà thôi.

Bởi vì căn nhà Dư Man gần nhà cô nên cô rất thường hay về nhà. Nếu không phải Dư Man lo lắng việc phụ huynh tập kích đột xuất thì có lẽ cô sẽ không qua nhà hắn nữa. Điều này làm một người rầu rĩ.

Phùng Ảnh Liên là một người làm công việc tự do, có khi cô là hoạ sĩ, có khi lại là thợ mộc, có khi lại khắc đá, có khi lại làm đồ trang sức nhỏ,… bởi vì thế thời gian làm việc của cô không cố định, cô lại luôn ở nhà. Ngược lại Dư Man thì rất bận rộn, thường không hay thấy bóng dáng, Phùng Ảnh Liên còn rất thông cảm.

Hắn cùng một nhóm bạn của mình vào năm cuối đại học lập ra một công ty game, hiện tại công ty đó đã đứng vững trong giới còn có danh tiếng tốt, bình thường hắn cũng không cần bận như thế nhưng do gần đây họ muốn cho ra mắt một tựa game mới do công ty sản xuất nên mới bận như thế. Phùng Ảnh Liên rất rõ ràng, bởi vì công ty đó cô cũng có góp vốn, và phải nói thật thì nguồn sống chính của cô chính là từ cổ phần của công ty đó.

Phùng Ảnh Liên là một cổ đông nhàn nhã, bình thường chỉ cần đưa tiền hỗ trợ là được.

Hôm nay, Dư Man cũng vội vàng rời khỏi nhà, và hắn vội đến mức để quen tài liệu quan trọng ở nhà và phải nhờ Phùng Ảnh Liên mang đi đến công ty hộ hắn. Phùng Ảnh Liên đồng ý, dù sao giúp đỡ hắn làm việc chính là giúp túi tiền của cô, vả lại cô không có gì bất tiện nên sau khi cúp máy liền ra khỏi nhà mình qua nhà Dư Man lấy đồ.

Phùng Ảnh Liên bắt xe đến công ty Dư Ảnh, cô đã từng đến đây nhưng cũng là chuyện rất lâu về trước rồi nên thành ra cô cũng không quen thuộc nơi này lắm.

[Tin nhắn].

[Ngọn núi lớn có bóng một người]: Cậu có thể mang lên phòng tôi được không?*đáng yêu*.

[Tu Tâm]:… (Đang nhập).

[Tu Tâm]: OK.

Phùng Ảnh Liên trả lời xong liền một thân một mình đi vào Dư Ảnh. Cô hỏi thăm về phòng làm việc của Dư Man, ở đây có không ít gương mặt quen thuộc từng xuất hiện trong hôn lễ của cô và Dư Man nên cô thuận lời chào hỏi đồng thời nhận được thông tin cần thiết.

Mọi người ở đây rất nhiệt tình làm cô hơi không quen nhưng cô vẫn hiểu rõ bản thân phải ứng xử như thế nào cho ổn thoã. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu cắt ngắn bước đến xung phong dẫn đường cho Phùng Ảnh Liên, cô rất biết ơn. Cuối cùng cũng có thể rời khỏi thế giới ồn ào, cô cùng cô ấy bước vào thang máy đi lên trên.

“Em thật sự có thể mang giúp chị mà, chị không cần thấy ngại đâu, đây vốn cũng là công việc của em mà.”

Đây đã là lần thứ ba cô gái nhắc đến chuyện mang tài liệu giúp Phùng Ảnh Liên, cô ấy là trợ lí của Dư Man, tên là Giang Tình. Phùng Ảnh Liên chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

“Cảm ơn, nhưng vẫn là tôi mang đi thì tốt hơn.”

Cô gái kia thấy cô lại từ chối rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn, mày hơi nhíu lại không nói gì nữa với Phùng Ảnh Liên.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 6: Lấy sách

Phùng Ảnh Liên không phải người ngốc, cô biết cô gái này là đang nhằm vào tài liệu trong tay cô mà tới. Cô đã nghĩ ra rất nhiều lí do nhưng dù người này có phải thật sự không có ác ý hay không thì cô cũng đã quyết định tự mình giao cho Dư Man, bởi vì cô đã hứa như vậy và cô biết với tính tình của Dư Man, hắn chắc chắn sẽ không vui khi thấy người khác mang tài liệu thay cô.

Tựa như cô có nguyên tắc của cô, hắn cũng có nguyên tắc của hắn.

Phùng Ảnh Liên được dẫn đến trước phòng tổng giám đốc, cô thư kí đưa cô đến nơi liền rời đi. Phùng Ảnh Liên để ý vị trí làm việc của cô ấy thấy đúng là vị trí của trợ lí Dư Man mới yên tâm, cũng có thể là cô nghĩ nhiều.

Dù sao gián điệp thương nghiệp không phải chổ nào cũng có.

Phùng Ảnh Liên nhấn chuông, rất nhanh cửa tự động mở ra, cô cùng túi đồ cô xách theo đi vào trong. Sau khi Phùng Ảnh Liên đi vào, cửa cũng đóng lại ngăn chặn tầm mắt ác độc của cô thư kí kia bên ngoài.

Phùng Ảnh Liên đi thẳng đến bàn làm việc của Dư Man, đưa tài liệu hắn cho hắn rồi mới có thời gian đánh giá nơi này. Phong cách này thật kì lạ, cô không hiểu lắm.

Dư Man thấy cô đang tò mò nhìn xung quanh môi khẽ cong lên. Hắn nghĩ chuyện này ít nhất cũng trở thành sự thật theo đúng những gì hắn nghĩ mà không giống như những lần trước.

“Cảm ơn cậu, hôm nay lại làm phiền rồi.”

Hắn vừa cười vừa nói. Phùng Ảnh Liên lắc đầu.

“Không có gì, tôi chỉ đưa đồ một chút thôi, không phiền. Nếu không còn chuyện gì nữa vậy tôi về đây.”

Dư Man vội bật dậy hô.

“Cậu đi vội thế!”

Phùng Ảnh Liên khó hiểu nhìn hắn.

“Ừm, có vấn đề gì sao?”

Dư Man trong lòng thầm đảo rồi bình tĩnh nói ra lí do bản thân đã uốn lưỡi bảy lần với Phùng Ảnh Liên.

“À, không có gì, chỉ là dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa, tôi muốn mời cậu ăn một bữa xem như cám ơn cậu vậy.”

Phùng Ảnh Liên hiểu ra, cô đáp ứng, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Huống hồ Dư Man còn bảo sẽ mua tặng cô một chiếc bánh kem nhỏ, cô không có lí do gì để từ chối quà cảm ơn hợp ý như thế mặc dù thấy hắn hơi câu nệ. Có lẽ tệp tài liệu kia rất rất quan trọng với hắn đi, cho nên hắn mới trịnh trọng cảm ơn cô như vậy.

Dư Man tươi cười càng thêm chân thật, vội vàng dắt Phùng Ảnh Liên ăn trưa tại nhà hàng đối diện, lúc bọn họ đi ngang qua đại sảnh thì Phùng Ảnh Liên cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn cô và Dư Man có chút kì lạ, lại có phần quen thuộc. Đúng rồi, là ánh mắt trêu chọc trong hôn lễ kia. Phùng Ảnh Liên không biết có nên nhắc nhở Dư Man một tí hay không nhưng rồi cô thấy cũng không cần thiết nên thôi.

Lúc ra về, Phùng Ảnh Liên hạnh phúc ôm lấy hộp bánh đi về nhà.

Tối hôm đó, Phùng Ảnh Liên đang ngồi đọc sách ở nhà Dư Man. Nhà hắn có cả một thư phòng rất lớn, đây là nơi Phùng Ảnh Liên thích lui tới nhất trong nhà hắn. Dư Man đã rất hào phóng chia sẻ nó với cô nên cô cũng thoải mái làm ổ ở đây, cô nghĩ mình sẽ bù lại cho hắn bằng cách thêm những quyển sách mới.

Phùng Ảnh Liên gấp quyển sách trên tay lại, cô muốn chọn một quyển mới. Cô bèn đứng dậy đi tới giá sách nhìn nhìn. Ở ngăn thứ ba có một quyển sách khiến cô vừa lòng. Phùng Ảnh Liên muốn đọc nó nhưng nó có hơi quá tay cô một chút.

Phùng Ảnh Liên quay đầu nhìn chiếc ghế đặt trong góc phòng, đó là cái ghế Dư Man mua cho cô để cô có thể tiện lấy sách, trước đó trong phòng vốn không có bởi vì với chiều cao của hắn thì căn bản không cần. Phùng Ảnh Liên tỉnh táo để nhận biết cô chỉ cần đi tới góc phòng và lấy cái ghế đó đặt xuống rồi đứng lên trên lấy sách là được nhưng cơ thể cô lúc này lại không muốn động.

Quyển sách chỉ cách tay cô khoảng mười cm thôi, cô nghĩ chỉ cần nhón chân lên là được, vì vậy cuối cùng Phùng Ảnh Liên phải chật vật lấy sách dù cô có thể dễ dàng lấy nó bằng một cách khác. Không hiểu sao trong lòng cô lại cự tuyệt đứng lên cái ghế kia, cô có cảm giác nếu cô làm như thế chính là đã đồng ý với cái gì đó mà cô không thích.

Ừm, chiều cao không đủ…

Lúc Phùng Ảnh Liên chạm tới được quyển sách kia thì nó đột nhiên bị một bàn tay nhấc lên. Phùng Ảnh Liên quay đầu thì thấy Dư Man đã ở sau lưng cô từ lúc nào, hắn cười đưa quyển sách đến trước mặt cô.

“Đây rồi.”

Phùng Ảnh Liên nhìn động tác dễ dàng thoải mái của hắn lại nghĩ tới hành động bản thân từ nãy đến giờ cảm thấy bản thân thật ngốc lại hơi chua. Cô cầm lấy quyển sách, cảm ơn hắn.

Dư Man chỉ cười cười rồi bảo.

“Tôi đã mua ghế cho cậu rồi đó, lần sao có giống như vậy thì cứ đứng lên đó là được, có phải cậu không biết nó ở đâu đúng không? Nó ở trong góc đó…”

Phùng Ảnh Liên cắt ngang lời hắn.

“Tôi biết rồi. Lần sau…”

Cô ngập ngừng.

“Lần sau tôi sẽ làm như lời cậu nói…”

Cô có chút ủ rũ. Dư Man nhìn vẻ mặt rối rắm của Phùng Ảnh Liên biết cô đang nghĩ gì nên tươi cười càng rạng rỡ.

Đáng yêu.



Phùng Ảnh Liên nhìn khắp nơi tìm cái ghế để lấy sách. Cô không phải người cố chấp quá mức, huống hồ lại thêm việc làm phiền Dư Man lần trước cho nên hiện tại cô đã ngoan ngoãn làm việc phù hợp với chiều cao của mình mà không miễn cưỡng, chỉ là cô lại bắt đầu không tìm thấy chiếc ghế kia mỗi khi cô cần, nó luôn nằm ở vị trí khó nhìn thấy và mỗi lần lại mỗi khác nhau.

Phùng Ảnh Liên không ngốc để nghĩ cái ghế biết chạy, Dư Man mỗi lần cô tìm không thấy ghế lại kịp thời đến giúp, cô chắc chắn rằng là do hắn làm ra. Chẳng qua cô không nghĩ ra tại sao hắn lại làm như vậy.

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua kể từ ngày cô và hắn kết hôn, công việc của Dư Man đã không còn bận rộn như trước, tần suất về nhà của hắn nhiều lên, tần suất cô vô tình gặp hắn cũng nhiều lên. Phùng Ảnh Liên nhìn người ngồi đối diện bàn ăn mà hơi thất thần. Lúc Dư Man ngẩng đầu đã thấy cô nhíu mày nhìn hắn.

Hắn hỏi.

“Sao thế? Không hợp khẩu vị của cậu ư?”

Phùng Ảnh Liên lắc đầu, cô hơi rũ mắt xuống. Dư Man quan sát kĩ biểu hiện của cô, trong lòng có cân nhắc.

Hắn nghĩ mình cũng nên thu lưới rồi.



Phùng Ảnh Liên ngồi trên xích đu trong vườn đọc sách, nhưng được một lúc thì gương mặt của Dư Man lại hiện lên trong đầu cô khiến cô làm sao cũng không đuổi đi được. Phùng Ảnh Liên thở dài gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không.

Phải hay không phải?

Nếu phải thì nên như thế nào?

Nếu không phải thì nên như thế nào?

Phùng Ảnh Liên lí trí đã phân tích rõ ràng lợi hại nhưng trong lòng cô lại nặng nề, chẳng muốn làm gì cả.

A, thật phiền phức…



Một buổi họp lớp…

Phùng Ảnh Liên nhận được lời mời đến buổi họp lớp cấp ba, Dư Man học chung với cô nên cũng nhận được lời mời. Cả hai cùng quyết định đi đến đó, chẳng qua nó đến quá đột ngột nên Phùng Ảnh Liên trong lòng không nói rõ cảm giác của mình đối với buổi họp lớp này.

Cô là một nhân vật mờ nhạt trong lớp học, ngoài Dư Man ra thì chẳng quen biết ai, cô nghĩ lần này mình đi cũng chỉ là cho đủ số thôi.

Cô vẫn còn rối rắm vì hành động của Dư Man nhưng Phùng Ảnh Liên không phải người sẽ vội vàng kết luận điều gì đó vì trực giác hư vô mờ mịt, cô nghĩ mình cần làm một vài việc để bản thân có thể cho ra một quyết định chính xác nhất mà không khiến bản thân hối hận. Buổi họp lớp này có lẽ là một cơ hội không tồi.

“Cổ áo của cậu bị lệch rồi này.”

Dư Man cười nói, còn không đợi Phùng Ảnh Liên hồi thần thì hắn đã đưa tay, cúi đầu chỉnh lại giúp cô. Phùng Ảnh Liên nhìn thẳng mặt hắn, cũng không có ngắn cản. Cô nhìn mái tóc rủ xuống của hắn, trong đầu chợt nhảy ra một vài hình ảnh, dường như trước đây hắn cũng không thích để tóc giống như hiện tại, hắn thích tóc để lộ trán giống như trong hôn lễ kia.

Là vì vết sẹo kia ư? Phùng Ảnh Liên tự hỏi.

“Đi thôi.”

Dư Man hài lòng hạ tay xuống, nói với Phùng Ảnh Liên rồi quay đầu đi ra ngoài. Mọi hành động của hắn đều bình thường và rất tự nhiên. Phùng Ảnh Liên theo sau chân hắn.

Bọn họ ngồi chung xe tới, xe là Dư Man lái, dù sao bên ngoài bọn họ mang tiếng là vợ chồng tự nhiên phải hành sự cho giống.

Lúc tới nơi, Dư Man rất tích cực đỡ cô xuống xe. Phùng Ảnh Liên cảm ơn hắn, một hành động nhỏ nhặt này của Dư Man vô tình nhắc nhở Phùng Ảnh Liên vài điều. Sau khi xuống xe, cô chợt muốn rút tay ra khỏi tay hắn, là Dư Man nhắc nhở một tiếng nên cô mới dừng lại, để nguyên cho hắn dẫn mình đi.

Phùng Ảnh Liên nhìn tay của mình được tay Dư Man nắm lấy trong lòng thầm rối.

Không tốt…

Buổi họp lớp diễn ra ở một nhà hàng khá nổi tiếng, lúc bọn họ đến nơi thì lớp học cũng đã hội tụ gần đủ. Phùng Ảnh Liên nhìn xung quanh, cô chẳng nhận ra được ai cả, cô vốn không giỏi nhớ mặt một người lắm, cả tên nữa. Cô phối hợp với Dư Man ứng đối với người tiếp đón rồi lặng lẽ tách ra khỏi Dư Man đi vào trong góc ngồi.

Bữa tiệc náo nhiệt, còn Phùng Ảnh Liên thì như ở thế giới khác, xung quanh cô yên tĩnh đến kì lạ. Cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Dư Man lẩn trong đám đông, dù là ở đâu thì hắn vẫn nổi bật như cũ, chỉ cần liếc mắt thì cô liền có thể tìm ra. Xung quanh hắn là những cô gái trong lớp vây lấy.

Dư Man thoải mái chuyện trò với họ, một người đàn ông đứng vòng ngoài thấy thế có chút không vui, hắn ta điều chỉnh sắc mặt của mình rồi hỏi Dư Man.

“Cậu chắc là có bạn gái rồi nhỉ! Sao không đưa cô ấy đến đây cho bọn tớ gặp mặt! Man của chúng ta giỏi thế này, không biết là ai có được diễm phúc bắt được trái tim cậu đấy!”

Mấy cô gái kia sắc mặt nháy mắt không tốt, nhưng bọn họ nhanh chóng che giấu bày ra bộ dáng tò mò, trong lòng họ thì thầm cắn giết tên vừa hỏi lại càng lo lắng Dư Man đáp có!

Người đàn ông cực phẩm như này có ai lại không thích, nếu đã bị người khác giành được vậy đúng là đáng hận!

Dư Man không vội trả lời mà quay đầu nhìn Phùng Ảnh Liên. Ánh mắt của hắn trao cho cô một vài thông tin Phùng Ảnh Liên không nắm chắc lắm. Cô hơi suy nghĩ rồi đứng dậy, đi tới chỗ hắn nói.

“Ông… ông xã, em hơi mệt, muốn về nhà…”

Cô không quen lắm nhưng do gương mặt quá bình tĩnh cộng với giọng nói bình lặng, không gợn sóng cho nên không ai phát hiện Phùng Ảnh Liên khác thường, bọn họ hoàn toàn bị nội dung cô nói gây sốc.

Kể từ lúc Dư Man cười cười lãng tránh trả lời nhìn về phía Phùng Ảnh Liên thì tầm mắt mọi người đã đặt lên người cô rồi bởi vậy lúc cô kết thúc câu nói tất cả đều nghe rõ ràng.

Trời trời! Bọn họ đã nghe cái gì thế này? Phù thuỷ hắc ám gọi nam thần là ông xã!!!

Dư Man kết hôn! Còn kết hôn với cái mụ phù thuỷ này!

Phùng Ảnh Liên bình thản đứng đó cho bọn họ đánh giá, bổ não. Dư Man mắt sáng lên, hắn tươi cười càng rạn rỡ.



Phùng Ảnh Liên cùng Dư Man đi bộ vào nhà, kể từ khi trở về từ bữa tiệc họp lớp cả hai cứ im lặng như vậy. Lúc đi tới khoảng sáng dưới chân đèn điện, Phùng Ảnh Liên đột nhiên dừng chân lại, cô nhàn nhạt lên tiếng. Giọng nói vang lên trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

“Cậu cố ý.”

Cô khẳng định.

“Tại sao phải làm như vậy?”

Dư Man chậm chạp quay đầu nhìn cô, đôi mắt hắn tối đen u ám.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 7: End

Hắn từ nhỏ đã chán ghét cái mối quan hệ gọi là vợ chồng. Cha hắn và mẹ hắn đã ly dị từ lúc hắn bảy tuổi, bọn họ không ai muốn mang cục nợ là hắn bên người nên cuối cùng hắn được chuyển đến tay gia đình anh của mẹ hắn. Hắn biết mình như vậy là không đúng bởi vì trên đời này ngoài quan hệ vợ chồng như cha mẹ hắn ra thì vẫn có rất nhiều những mối quan hệ vợ chồng hoà thuận khác chẳng hạn như nhà cha nuôi hắn hiện tại nhưng mà hắn vẫn chán ghét, rất ghét, rất rất ghét. Hắn đã nghĩ cả đời này sẽ không kết hôn.

Hắn nghĩ bản thân sẽ không bao giờ kết hôn cho đến khi thế giới bắt hắn học được hai điều. Một, đó là yêu một người. Hai, chính là vì yêu người đó nên nhất định phải kết hôn với người đó, dùng hôn nhân buộc chặt người đó vào mình, nếu người đó kết hôn cùng người khác vậy hắn nhất định không chịu đựng được nổi.

Khi hắn lần đầu gặp Ảnh Liên là khi hắn học tiểu học. Vì chuyển về sống chung nhà với cha mẹ nuôi nên hắn cũng chuyển trường học. Bọn trẻ ở trường mới không biết từ đâu biết được chuyện nhà hắn bắt đầu bắt nạt hắn, những đứa khác sợ chúng nên không nói gì chỉ có Ảnh Liên lúc đó chạy đến hù doạ đám trẻ kia cứu hắn. Cô sau đó cùng hắn đi về nhà chào hỏi với cha mẹ nuôi xin lỗi về chuyện đánh nhau rồi cứ thế đi bên cạnh hắn không để bọn trẻ kia bắt nạt hắn nữa. Phải thật lâu về sau hắn mới chúng minh được với cô là hắn không yếu đuối như thế, đến khi cô tin tưởng điều đó thì bọn họ cũng đã là học sinh trung học.

Hắn từ bài xích cô nhóc mặt gỗ này đến dần dần thân thuộc rồi cô trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, nhưng hắn luôn biết đối với Ảnh Liên có hắn hay không thì cũng không sao. Hắn đã sống trong một thế giới tối tăm, thấy rõ mặt xấu xa của con người từ rất sớm bởi vậy hắn rất khó mở lòng cùng người khác. Ảnh Liên là tồn tại đặc biệt trong lòng hắn, cô đã đến bên hắn rất sớm vào lúc hắn vẫn còn ngây ngô tin tưởng vào những điều tốt đẹp, không ai có thể thay thế được.



“Cậu cố ý.”

Cô khẳng định.

“Tại sao phải làm như vậy?”

Dư Man chậm chạp quay đầu nhìn cô, đôi mắt hắn tối đen u ám.

“Cậu không giả ngốc nữa à?” Hắn bình tĩnh hỏi cô.

Phùng Ảnh Liên mày hơi nhíu lại, cô suy nghĩ rồi nói.

“Cậu thực sự thích tôi ư?”

Dư Man cười, hắn thấy rõ cô tới giờ này vẫn không chắc chắn đáp án. Hắn cảm thấy cô thật ngốc lại thấy có chút mất mát. Hắn đã từng rất vui vẻ vì phản ứng chậm chạp về mặt tình cảm của Phùng Ảnh Liên, vì điều này đã khiến cô không nhận ra tình cảm của những tên đàn ông bên cạnh cô nhưng đến lượt hắn thì hắn mới thấy khổ sở.

“Ừ.”

Dư Man nhẹ đáp.

“Tôi thích em. Em sẽ làm gì tiếp theo?”

Hắn đã không cố kị nữa, cũng chẳng có gì để hắn cố kị bởi vì dù cô có chọn đáp án nào thì trong lòng hắn cũng đã có quyết định rồi. Phùng Ảnh Liên không nghĩ tới hắn lại đột ngột như vậy, Dư Man không cho cô rụt vào vỏ rùa của mình. Cô mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời cuối cùng lại khép miệng lại. Dư Man không sốt ruột, hắn rất có kiên nhẫn với cô.

Phùng Ảnh Liên trừng hắn, trong lòng rối rắm không biết diễn tả như thế nào. Hồi lâu cô mới phun ra một câu.

“Cậu muốn cái gì?”

Dư Man bật cười, hắn không biết nên nói là cô muốn cự tuyệt hắn hay là dụ dỗ hắn nữa. Đêm nay hiếm khi lắm sao, ánh trăng chiếu xuống ánh sáng trắng ngà, đèn đường cũng rực rỡ.

“Tôi muốn… em.”

Phùng Ảnh Liên phút chốc mặt đỏ bừng, không, hẳn không phải ý cô đang nghĩ đi. Dư Man bị biểu hiện của cô làm cho tim đập thình thịch. Hắn cười, âm thầm lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa tới trước mặt Phùng Ảnh Liên. Cô nhìn hắn mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ cũ, cô mở to hai mắt nhìn nó.

Kí ức phủ bụi bị người lau đi bắt đầu hiện về trong đầu Phùng Ảnh Liên.

“Tôi trả lại cho em.”

Phùng Ảnh Liên cả người cứng đờ ra, Dư Man tự tay đeo đồng hồ vào tay cô. Làm xong hắn còn nói rất hợp. Phùng Ảnh Liên lúc này đã lấy lại được lí trí. Cô không nghĩ tới Dư Man lại giữ đồ này lâu như vậy, từ lúc đại học cô cứu hắn khỏi tai nạn xe chiếc đồng hồ này đã bị hư hỏng nặng. Cô không thể trốn tránh được nữa, không thể lừa mình được nữa.

“Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, em nói xem, tôi chỉ là muốn chúng ta là vợ chồng thật sự thôi.”

Phùng Ảnh Liên đưa tay chạm vào tóc hắn, thuở nhỏ cô cao hơn Dư Man nên rất hay xoa đầu hắn, không biết từ lúc nào hắn đã lớn hơn cô rồi. Cô thừa nhận mình đang sợ hãi, cô như chú chim sợ cành cong dù cô biết hắn không cố ý.

“Từ lúc nào?” Cô hỏi.

Dư Man biết cô đang nói đến cái gì, hắn nắm lấy cánh tay đang làm loạn trên đầu hắn áp nó vào má đáp.

“Khoảng một năm trước.”

Phùng Ảnh Liên ngạc nhiên.

“Cậu trốn tôi liên quan đến chuyện này ư?”

Dư Man trong mắt có ý cười tỏ vẻ khen ngợi cô. Phùng Ảnh Liên cảm thấy bất đắc dĩ, ban đầu cô thấy tình cảm Dư Man đến thật đột ngột khiến cô mơ hồ nhưng sau khi làm rõ ràng mọi chuyện cô lại thấy chua xót. Cô biết rõ chuyện nhà Dư Man, cô biết hắn thật ra không có dũng khí đối với hôn nhân đến thế, hắn làm tất cả vì cô. Cô nên làm gì đây?

Cô thương Dư Man nhưng tình cảm của cô hiển nhiên không giống hắn. Dư Man nhìn ra do dự trong mắt cô, hắn ôm cô vào lòng siết chặt nói.

“Tôi hiểu em mà.”

Hắn có thể chờ, dù là bao lâu đi nữa chỉ cần cô còn ở cạnh hắn là đủ.
 
Sửa lần cuối:
Top