Phùng Ảnh Liên không phải người ngốc, cô biết cô gái này là đang nhằm vào tài liệu trong tay cô mà tới. Cô đã nghĩ ra rất nhiều lí do nhưng dù người này có phải thật sự không có ác ý hay không thì cô cũng đã quyết định tự mình giao cho Dư Man, bởi vì cô đã hứa như vậy và cô biết với tính tình của Dư Man, hắn chắc chắn sẽ không vui khi thấy người khác mang tài liệu thay cô.
Tựa như cô có nguyên tắc của cô, hắn cũng có nguyên tắc của hắn.
Phùng Ảnh Liên được dẫn đến trước phòng tổng giám đốc, cô thư kí đưa cô đến nơi liền rời đi. Phùng Ảnh Liên để ý vị trí làm việc của cô ấy thấy đúng là vị trí của trợ lí Dư Man mới yên tâm, cũng có thể là cô nghĩ nhiều.
Dù sao gián điệp thương nghiệp không phải chổ nào cũng có.
Phùng Ảnh Liên nhấn chuông, rất nhanh cửa tự động mở ra, cô cùng túi đồ cô xách theo đi vào trong. Sau khi Phùng Ảnh Liên đi vào, cửa cũng đóng lại ngăn chặn tầm mắt ác độc của cô thư kí kia bên ngoài.
Phùng Ảnh Liên đi thẳng đến bàn làm việc của Dư Man, đưa tài liệu hắn cho hắn rồi mới có thời gian đánh giá nơi này. Phong cách này thật kì lạ, cô không hiểu lắm.
Dư Man thấy cô đang tò mò nhìn xung quanh môi khẽ cong lên. Hắn nghĩ chuyện này ít nhất cũng trở thành sự thật theo đúng những gì hắn nghĩ mà không giống như những lần trước.
“Cảm ơn cậu, hôm nay lại làm phiền rồi.”
Hắn vừa cười vừa nói. Phùng Ảnh Liên lắc đầu.
“Không có gì, tôi chỉ đưa đồ một chút thôi, không phiền. Nếu không còn chuyện gì nữa vậy tôi về đây.”
Dư Man vội bật dậy hô.
“Cậu đi vội thế!”
Phùng Ảnh Liên khó hiểu nhìn hắn.
“Ừm, có vấn đề gì sao?”
Dư Man trong lòng thầm đảo rồi bình tĩnh nói ra lí do bản thân đã uốn lưỡi bảy lần với Phùng Ảnh Liên.
“À, không có gì, chỉ là dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa, tôi muốn mời cậu ăn một bữa xem như cám ơn cậu vậy.”
Phùng Ảnh Liên hiểu ra, cô đáp ứng, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Huống hồ Dư Man còn bảo sẽ mua tặng cô một chiếc bánh kem nhỏ, cô không có lí do gì để từ chối quà cảm ơn hợp ý như thế mặc dù thấy hắn hơi câu nệ. Có lẽ tệp tài liệu kia rất rất quan trọng với hắn đi, cho nên hắn mới trịnh trọng cảm ơn cô như vậy.
Dư Man tươi cười càng thêm chân thật, vội vàng dắt Phùng Ảnh Liên ăn trưa tại nhà hàng đối diện, lúc bọn họ đi ngang qua đại sảnh thì Phùng Ảnh Liên cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn cô và Dư Man có chút kì lạ, lại có phần quen thuộc. Đúng rồi, là ánh mắt trêu chọc trong hôn lễ kia. Phùng Ảnh Liên không biết có nên nhắc nhở Dư Man một tí hay không nhưng rồi cô thấy cũng không cần thiết nên thôi.
Lúc ra về, Phùng Ảnh Liên hạnh phúc ôm lấy hộp bánh đi về nhà.
Tối hôm đó, Phùng Ảnh Liên đang ngồi đọc sách ở nhà Dư Man. Nhà hắn có cả một thư phòng rất lớn, đây là nơi Phùng Ảnh Liên thích lui tới nhất trong nhà hắn. Dư Man đã rất hào phóng chia sẻ nó với cô nên cô cũng thoải mái làm ổ ở đây, cô nghĩ mình sẽ bù lại cho hắn bằng cách thêm những quyển sách mới.
Phùng Ảnh Liên gấp quyển sách trên tay lại, cô muốn chọn một quyển mới. Cô bèn đứng dậy đi tới giá sách nhìn nhìn. Ở ngăn thứ ba có một quyển sách khiến cô vừa lòng. Phùng Ảnh Liên muốn đọc nó nhưng nó có hơi quá tay cô một chút.
Phùng Ảnh Liên quay đầu nhìn chiếc ghế đặt trong góc phòng, đó là cái ghế Dư Man mua cho cô để cô có thể tiện lấy sách, trước đó trong phòng vốn không có bởi vì với chiều cao của hắn thì căn bản không cần. Phùng Ảnh Liên tỉnh táo để nhận biết cô chỉ cần đi tới góc phòng và lấy cái ghế đó đặt xuống rồi đứng lên trên lấy sách là được nhưng cơ thể cô lúc này lại không muốn động.
Quyển sách chỉ cách tay cô khoảng mười cm thôi, cô nghĩ chỉ cần nhón chân lên là được, vì vậy cuối cùng Phùng Ảnh Liên phải chật vật lấy sách dù cô có thể dễ dàng lấy nó bằng một cách khác. Không hiểu sao trong lòng cô lại cự tuyệt đứng lên cái ghế kia, cô có cảm giác nếu cô làm như thế chính là đã đồng ý với cái gì đó mà cô không thích.
Ừm, chiều cao không đủ…
Lúc Phùng Ảnh Liên chạm tới được quyển sách kia thì nó đột nhiên bị một bàn tay nhấc lên. Phùng Ảnh Liên quay đầu thì thấy Dư Man đã ở sau lưng cô từ lúc nào, hắn cười đưa quyển sách đến trước mặt cô.
“Đây rồi.”
Phùng Ảnh Liên nhìn động tác dễ dàng thoải mái của hắn lại nghĩ tới hành động bản thân từ nãy đến giờ cảm thấy bản thân thật ngốc lại hơi chua. Cô cầm lấy quyển sách, cảm ơn hắn.
Dư Man chỉ cười cười rồi bảo.
“Tôi đã mua ghế cho cậu rồi đó, lần sao có giống như vậy thì cứ đứng lên đó là được, có phải cậu không biết nó ở đâu đúng không? Nó ở trong góc đó…”
Phùng Ảnh Liên cắt ngang lời hắn.
“Tôi biết rồi. Lần sau…”
Cô ngập ngừng.
“Lần sau tôi sẽ làm như lời cậu nói…”
Cô có chút ủ rũ. Dư Man nhìn vẻ mặt rối rắm của Phùng Ảnh Liên biết cô đang nghĩ gì nên tươi cười càng rạng rỡ.
Đáng yêu.
…
Phùng Ảnh Liên nhìn khắp nơi tìm cái ghế để lấy sách. Cô không phải người cố chấp quá mức, huống hồ lại thêm việc làm phiền Dư Man lần trước cho nên hiện tại cô đã ngoan ngoãn làm việc phù hợp với chiều cao của mình mà không miễn cưỡng, chỉ là cô lại bắt đầu không tìm thấy chiếc ghế kia mỗi khi cô cần, nó luôn nằm ở vị trí khó nhìn thấy và mỗi lần lại mỗi khác nhau.
Phùng Ảnh Liên không ngốc để nghĩ cái ghế biết chạy, Dư Man mỗi lần cô tìm không thấy ghế lại kịp thời đến giúp, cô chắc chắn rằng là do hắn làm ra. Chẳng qua cô không nghĩ ra tại sao hắn lại làm như vậy.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua kể từ ngày cô và hắn kết hôn, công việc của Dư Man đã không còn bận rộn như trước, tần suất về nhà của hắn nhiều lên, tần suất cô vô tình gặp hắn cũng nhiều lên. Phùng Ảnh Liên nhìn người ngồi đối diện bàn ăn mà hơi thất thần. Lúc Dư Man ngẩng đầu đã thấy cô nhíu mày nhìn hắn.
Hắn hỏi.
“Sao thế? Không hợp khẩu vị của cậu ư?”
Phùng Ảnh Liên lắc đầu, cô hơi rũ mắt xuống. Dư Man quan sát kĩ biểu hiện của cô, trong lòng có cân nhắc.
Hắn nghĩ mình cũng nên thu lưới rồi.
…
Phùng Ảnh Liên ngồi trên xích đu trong vườn đọc sách, nhưng được một lúc thì gương mặt của Dư Man lại hiện lên trong đầu cô khiến cô làm sao cũng không đuổi đi được. Phùng Ảnh Liên thở dài gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không.
Phải hay không phải?
Nếu phải thì nên như thế nào?
Nếu không phải thì nên như thế nào?
Phùng Ảnh Liên lí trí đã phân tích rõ ràng lợi hại nhưng trong lòng cô lại nặng nề, chẳng muốn làm gì cả.
A, thật phiền phức…
…
Một buổi họp lớp…
Phùng Ảnh Liên nhận được lời mời đến buổi họp lớp cấp ba, Dư Man học chung với cô nên cũng nhận được lời mời. Cả hai cùng quyết định đi đến đó, chẳng qua nó đến quá đột ngột nên Phùng Ảnh Liên trong lòng không nói rõ cảm giác của mình đối với buổi họp lớp này.
Cô là một nhân vật mờ nhạt trong lớp học, ngoài Dư Man ra thì chẳng quen biết ai, cô nghĩ lần này mình đi cũng chỉ là cho đủ số thôi.
Cô vẫn còn rối rắm vì hành động của Dư Man nhưng Phùng Ảnh Liên không phải người sẽ vội vàng kết luận điều gì đó vì trực giác hư vô mờ mịt, cô nghĩ mình cần làm một vài việc để bản thân có thể cho ra một quyết định chính xác nhất mà không khiến bản thân hối hận. Buổi họp lớp này có lẽ là một cơ hội không tồi.
“Cổ áo của cậu bị lệch rồi này.”
Dư Man cười nói, còn không đợi Phùng Ảnh Liên hồi thần thì hắn đã đưa tay, cúi đầu chỉnh lại giúp cô. Phùng Ảnh Liên nhìn thẳng mặt hắn, cũng không có ngắn cản. Cô nhìn mái tóc rủ xuống của hắn, trong đầu chợt nhảy ra một vài hình ảnh, dường như trước đây hắn cũng không thích để tóc giống như hiện tại, hắn thích tóc để lộ trán giống như trong hôn lễ kia.
Là vì vết sẹo kia ư? Phùng Ảnh Liên tự hỏi.
“Đi thôi.”
Dư Man hài lòng hạ tay xuống, nói với Phùng Ảnh Liên rồi quay đầu đi ra ngoài. Mọi hành động của hắn đều bình thường và rất tự nhiên. Phùng Ảnh Liên theo sau chân hắn.
Bọn họ ngồi chung xe tới, xe là Dư Man lái, dù sao bên ngoài bọn họ mang tiếng là vợ chồng tự nhiên phải hành sự cho giống.
Lúc tới nơi, Dư Man rất tích cực đỡ cô xuống xe. Phùng Ảnh Liên cảm ơn hắn, một hành động nhỏ nhặt này của Dư Man vô tình nhắc nhở Phùng Ảnh Liên vài điều. Sau khi xuống xe, cô chợt muốn rút tay ra khỏi tay hắn, là Dư Man nhắc nhở một tiếng nên cô mới dừng lại, để nguyên cho hắn dẫn mình đi.
Phùng Ảnh Liên nhìn tay của mình được tay Dư Man nắm lấy trong lòng thầm rối.
Không tốt…
Buổi họp lớp diễn ra ở một nhà hàng khá nổi tiếng, lúc bọn họ đến nơi thì lớp học cũng đã hội tụ gần đủ. Phùng Ảnh Liên nhìn xung quanh, cô chẳng nhận ra được ai cả, cô vốn không giỏi nhớ mặt một người lắm, cả tên nữa. Cô phối hợp với Dư Man ứng đối với người tiếp đón rồi lặng lẽ tách ra khỏi Dư Man đi vào trong góc ngồi.
Bữa tiệc náo nhiệt, còn Phùng Ảnh Liên thì như ở thế giới khác, xung quanh cô yên tĩnh đến kì lạ. Cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Dư Man lẩn trong đám đông, dù là ở đâu thì hắn vẫn nổi bật như cũ, chỉ cần liếc mắt thì cô liền có thể tìm ra. Xung quanh hắn là những cô gái trong lớp vây lấy.
Dư Man thoải mái chuyện trò với họ, một người đàn ông đứng vòng ngoài thấy thế có chút không vui, hắn ta điều chỉnh sắc mặt của mình rồi hỏi Dư Man.
“Cậu chắc là có bạn gái rồi nhỉ! Sao không đưa cô ấy đến đây cho bọn tớ gặp mặt! Man của chúng ta giỏi thế này, không biết là ai có được diễm phúc bắt được trái tim cậu đấy!”
Mấy cô gái kia sắc mặt nháy mắt không tốt, nhưng bọn họ nhanh chóng che giấu bày ra bộ dáng tò mò, trong lòng họ thì thầm cắn giết tên vừa hỏi lại càng lo lắng Dư Man đáp có!
Người đàn ông cực phẩm như này có ai lại không thích, nếu đã bị người khác giành được vậy đúng là đáng hận!
Dư Man không vội trả lời mà quay đầu nhìn Phùng Ảnh Liên. Ánh mắt của hắn trao cho cô một vài thông tin Phùng Ảnh Liên không nắm chắc lắm. Cô hơi suy nghĩ rồi đứng dậy, đi tới chỗ hắn nói.
“Ông… ông xã, em hơi mệt, muốn về nhà…”
Cô không quen lắm nhưng do gương mặt quá bình tĩnh cộng với giọng nói bình lặng, không gợn sóng cho nên không ai phát hiện Phùng Ảnh Liên khác thường, bọn họ hoàn toàn bị nội dung cô nói gây sốc.
Kể từ lúc Dư Man cười cười lãng tránh trả lời nhìn về phía Phùng Ảnh Liên thì tầm mắt mọi người đã đặt lên người cô rồi bởi vậy lúc cô kết thúc câu nói tất cả đều nghe rõ ràng.
Trời trời! Bọn họ đã nghe cái gì thế này? Phù thuỷ hắc ám gọi nam thần là ông xã!!!
Dư Man kết hôn! Còn kết hôn với cái mụ phù thuỷ này!
Phùng Ảnh Liên bình thản đứng đó cho bọn họ đánh giá, bổ não. Dư Man mắt sáng lên, hắn tươi cười càng rạn rỡ.
…
Phùng Ảnh Liên cùng Dư Man đi bộ vào nhà, kể từ khi trở về từ bữa tiệc họp lớp cả hai cứ im lặng như vậy. Lúc đi tới khoảng sáng dưới chân đèn điện, Phùng Ảnh Liên đột nhiên dừng chân lại, cô nhàn nhạt lên tiếng. Giọng nói vang lên trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
“Cậu cố ý.”
Cô khẳng định.
“Tại sao phải làm như vậy?”
Dư Man chậm chạp quay đầu nhìn cô, đôi mắt hắn tối đen u ám.