Editor: Bộ Yến Tử - DĐLQĐ
Truyện đăng chính thức tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn
____________
Động tác của Phương Sóc Chương rất nhanh, chung quy hắn ta cũng không phải người chỉ biết đọc sách, tuy chuyện kiểm kê lại đồ cưới của đích thê đối với hắn ta mà nói là lần đầu gặp phải, nhưng lại làm rất quen tay.
Không để ý không quan trọng, lý do này, thật sự khiến hắn ta vô cùng xấu hổ.
Thẩm thị còn bị giữ lại ở phủ An Viễn hầu, Phương Sóc Chương không dám chậm trễ, số đồ cưới bị thiếu hụt, tất cả đều được hắn ta quy ra ngân lượng đưa về Thường gia.
Sính lễ lúc trước Phương gia cho Thường Nhuận Chi, Thường gia đã sớm trả trở về.
Đối với chuyện này, Phương Sóc Chương càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Việc tiếp theo chính là đến phủ nha trình thư hòa ly.
Phương Sóc Chương lại gặp Thường Nhuận Chi.
Hắn ta không biết có phải do lỗi của mình hay không? Chỉ cảm thấy, sau khi Thường Nhuận Chi rời khỏi Phương gia thì không còn bệnh tật, khiến người ta nhìn thấy đã phiền lòng như trước.
Hiện tại gặp Thường Nhuận Chi, tựa như thoát ly bất hạnh, nói nói cười cười, chói lọi, khiến cho người ta nảy sinh vui mừng.
Nhớ lại lúc hắn ta kiểm kê đồ cưới của Thường Nhuận Chi, nghe hạ nhân trong phủ nói huyên thuyên, ánh mắt Phương Sóc Chương càng thêm thâm trầm.
Lấy được thư hòa ly, hai nhà Phương - Thường đã không còn là thân gia.
Tiểu Hàn thị nhận thư hòa ly, cười như không cười nói: "Phương lão thái thái, bây giờ chúng ta chia tay, lần sau gặp mặt, e là phải chờ tới lúc Phương đại nhân đứng hàng quan to tam phẩm. Quan to như thế thật không dễ dàng, hi vọng ngài có thể lấy được."
Tước vị An Viễn hầu khi đến đời Thường Cảnh Sơn thì bắt đầu chờ tập tước, tiểu Hàn thị là thê tử của Thường Cảnh Sơn, là nhất phẩm hầu phu nhân, ở trong cung có tư cách gặp mặt quý nhân.
Lời tiểu Hàn thị nói rõ, từ giờ trở đi, bà đại biểu cho Thường gia, không có ý định chuyện lui tới cùng Phương gia. Nếu nữ chủ nhân hai nhà muốn gặp mặt, cũng chỉ có thể gặp nhau lúc vào cung tham gia cung yến, Phương Sóc Chương bây giờ là quan ngũ phẩm, chỉ có thể chờ đến lúc hắn ta thăng lên tam phẩm, trong cung có yến tiệc, gia quyến mới có tư cách vào cung, thậm chí gia quyến của quan tam phẩm có thể vào cung dự tiệc hay không, còn phải xem trong cung có ý chỉ hay không? Cũng không biết khi Phương Sóc Chương trở thành đại quan tam phẩm, Thẩm thị có còn sống không nữa.
Tiểu Hàn thị nói hết lời, cười một tiếng, không thèm dài dòng, dẫn Thường Nhuận Chi về phủ.
Lưu lại mẹ con Thẩm thị cùng Phương Sóc Chương, sắc mặt rất không tốt.
"Chẳng qua chỉ là một hầu phủ chờ tập tước, kiêu ngạo cái gì, chờ khi con ta thăng quan, lại cưới cái..." Thẩm thị còn chưa oán giận xong, Phương Sóc Chương đã lạnh giọng ngắt lời: "Mẫu thân còn muốn nói gì, trở về phủ rồi hẳn nói." Dừng một chút, Phương Sóc Chương lại nói tiếp: "Theo nhi tử thấy, nên đến phủ Thái Tử mời lão ma ma đến phụng dưỡng, sau này chuyện ở hậu trạch, sẽ để người chuẩn bị, mẫu thân nhớ phải tôn kính với người một chút."
Lời của Thẩm thị nhất thời bị nghẹn tại yết hầu, mở to hai mắt.
Sau đó Phương gia liên tục xảy ra biến hóa, Thường Nhuận Chi không hề biết tới, có thể là do tiểu Hàn thị phái người nhìn chằm chằm Phương gia, Phương Sóc Chương phái người đi phủ Thái Tử nói chuyện, tiểu Hàn thị biết nhất thanh nhị sở.
Trở về hầu phủ, tiểu Hàn thị đem chuyện cười này nói với Thường Nhuận Chi.
"Chuyện này ngược lại Phương Sóc Chương cũng không chịu tính rõ ràng, nghĩ lại khi hắn ta kiểm kê đồ cưới cho con, ta cũng thấy được hắn ta đã biết được chuyện ở hậu trạch Phương gia. Hiện tại, e rằng lão thái thái kia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, còn phải ưỡn mặt tươi cười hảo hảo cung phụng lão ma ma."
Thường Nhuận Chi mỉm cười nâng trà nóng đến trước mặt tiểu Hàn thị: "Cũng không phải sao, lão thái thái muốn chưởng quản gia đình, hiện tại quyền đương gia lại bị người ngoài đoạt đi, còn là người của phủ Thái Tử, chắc chắc bà ta sẽ không dám chậm trễ, chỉ có thể cắn răng nhịn. Bất quá, chỉ cần tâm tư bà ta phóng khoáng một chút, an nhàn sống qua ngày cũng không khó."
Tiểu Hàn thị cười lạnh, nhận trà trong tay nàng nhấp một ngụm, nói: "Với tính tình lão thái thái kia, có thể từ bỏ ý đồ mới là lạ. Chờ coi đi, Phương gia yên tĩnh không được bao lâu."
Thường Nhuận Chi cười xác nhận: "Không yên thì sao chứ, không liên quan tới chúng ta. Chỉ cần ngồi xem chuyện cười là được rồi."
Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi, trầm mặc một lát rồi nói: "Trước khi hòa ly, chỗ của di nương con, ta sẽ nói rõ ràng với nàng, chỉ là sau khi nàng biết chuyện chắc sẽ nghĩ không thông, còn phải để con đi an ủi nàng vài câu."
Thường Nhuận Chi nghĩ đến Nhạc thị, trong lòng có chút khó chịu.
"Việc này cũng không vội, gấp là chuyện khác." Tiểu Hàn thị khẽ nhíu mày, đặt ly trà xuống: "Bên kia, đại tỷ tỷ con đã cho người đến nói, nó sẽ tự mình đến chỗ lão thái thái bẩm chuyện. Hai chữ hòa ly nên để từ trong miệng nó nói ra, lão thái thái sẽ không tiện mở miệng phản đối, đó chẳng phải đánh vào mặt ta sao? Chỉ là muốn chờ cho lão nhân gia lễ Phật được tốt đẹp, nghe xong chuyện này chắc chắn sẽ về phủ, nhìn ý tứ kia, chắc là muốn nhanh một chút bàn mối hôn nhân tốt, gả con ra ngoài."
Thường Nhuận Chi sửng sốt.
Lão thái thái Hàn thị, là lão tổ tông phủ An Viễn Hầu, làm người nghiêm túc, mạnh mẽ, đại khái vì tuổi tác lớn, làm người có chút cũ kỹ, nghe nhà ai có tức phụ bị hưu, nhà ai có quả phụ tái giá, đều có phê bình kín đáo.
Có phải lão thái thái này ngại nàng làm bại hoại môn phong Thường gia hay không nhỉ?
Thường Nhuận Chi có chút khẩn trương.
Tiểu Hàn thị thấy nàng lo lắng, cất tiếng an ủi: "Yên tâm đi, lão thái thái nặng môn phong, sẽ không tùy tiện hứa hôn cho con đâu. Dù sao thì đại tỷ con cũng là vương phi, lo lắng mặt mũi cho nàng, sẽ không tìm người không đáng tin kết đồng hao với Thụy vương gia."
Thường Nhuận Chi cười, nhưng ruột gan đều quấy thành một đoàn.
Xem ra, ý nghĩ muốn ở lại nhà mẹ đẻ của nàng đã thất bại.
Cũng đúng thôi, nàng xuất giá hai năm, đã mười bảy tuổi. Những người trong nhà giàu có, sẽ có chút đau lòng nữ nhi, nữ nhi mười tám, mười chín tuổi xuất giá cũng có, dân phong Đại Ngụy cởi mở, cũng không có người nói gì. Lão thái thái lại là người thủ cựu cũ kỹ, sao có thể cho phép nàng ở lâu trong nhà?
Nhưng mà, thật sự muốn nàng phải nghe theo an bài của lão thái thái sao?
Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút không yên lại có chút mê mang, nàng sợ mình mới ra hang hổ, lại vào hang sói.
Giờ Thân, Nhạc thị mang đôi mắt đỏ ửng đến viện tử của Thường Nhuận Chi, kéo tay nàng không nói chuyện, chỉ liên tục hít hít mũi, cầm khăn gạt nước mắt.
Giờ Thân: là từ 15-17h chiều.
Thường Nhuận Chi chỉ có thể nhỏ giọng khuyên nhủ một hồi: "Di nương chắc đã nghe thái thái nói rồi chứ? Người Phương gia không tốt, con không muốn ở lại Phương gia nữa, sợ là không sống được vài năm. Di nương nên cao hứng thay con mới đúng, cũng may có thái thái làm chủ, nên có thể rời khỏi Phương gia."
Nhạc thị sờ mặt Thường Nhuận Chi, vừa khóc vừa nói: "Tam cô nương chịu ủy khuất."
"Không có, không phải còn có di nương đau lòng cho con sao?" Thường Nhuận Chi cười, nhào vào lòng Nhạc thị: "Lần này con trở về, có thể ở cùng di nương một thời gian mà."
Lúc này, trên mặt Nhạc thị mới lộ ra nét tươi cười: "Thái thái nói, lão thái thái sắp trở về, chuyện hôn nhân của con chỉ sợ lão thái thái muốn làm chủ. Ánh mắt lão thái thái tốt hơn lão gia nhiều."
Thường Nhuận Chi nghẹn họng nói không nên lời.
Lời này của Nhạc thị mà để An Viễn hầu nghe được, e là không hay.
Chỉ có điều đó là sự thật.
Hàn thị chọn tiểu Hàn thị cho An Viễn hầu, Nhạc thị, Tiền thị cũng phải bước qua được minh lộ của Hàn thị mới có thể làm thiếp. Mấy năm nay, hậu trạch An Viễn hầu sạch sẽ thanh tịnh, không chút việc xấu, so với các nhà giàu quyền chức khác thanh thản hơn không biết bao nhiêu lần.
Năm đó, đích trưởng nữ Thường Mộc Chi của phủ An Viễn hầu đến tuổi thành thân, Thường Cảnh Sơn nhìn trúng một kim khoa Trạng Nguyên, nhưng Hàn thị không đồng ý, giật dây bắc cầu, thành công gả Thường Mộc Chi cho Ngũ Hoàng Tử lúc ấy còn chưa được phong làm Thụy vương.
Sau đó, Trạng Nguyên kia nạp tam thê tứ thiếp, phụ mẫu thiếp thất làm chuyện ác độc làm giảm đi không ít danh vọng của hắn, treo danh trước mặt Nguyên Vũ đế, Trạng Nguyên kia không còn được trọng dụng nữa.
Thụy Vương thanh tâm quả dục, nữ nhân hậu viện không nhiều, lại rất nặng đích thê, sau đó được phong vương. Thường Mộc Chi cũng liên tục sinh hạ ba đứa con trai, không ai nói nàng gả không tốt nữa?
Đây là một mối.
Nhị tỷ của nàng Thường Thấm Chi, hôn phu Lý Thừa Học, cũng là người mà lão thái thái chỉ định.
Lý Thừa Học xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công, tuy là thứ tử, nhưng làm người chăm chỉ cầu tiến, chẳng qua mang danh thứ tử, không thể thăng tiến.
Lúc đó, cùng cầu thân Thường Thấm Chi còn có mấy nhà cao môn khác, có vài người là đích tử.
Thường Thấm Chi tướng mạo điệt lệ, từng làm nữ quan, tài học xuất chúng, ngay đến cả Nguyên Vũ đế còn phải khen nàng, nữ tử như vậy, ai không muốn lấy?
Nhưng mà, dù nhiều người, Thường Thấm Chi tự mình nhìn trúng Lý Thừa Học.
An Viễn hầu không vừa ý nữ nhi gả cho thứ tử phủ Quốc Công, lão thái thái trách ông ta tóc dài kiến thức ngắn như nữ nhân. An Viễn hầu bị mắng cúi đầu ngậm miệng, chỉ có thể để lão thái thái làm chủ hôn sự cho nhị nữ nhi.
Lý Thừa Học có năng lực cũng có vận khí, sau hai năm thành hôn, vị quan ở Hàng Châu tái phát bệnh cũ qua đời, Nguyên Vũ đế hạ lệnh bổ khuyết Lý Thừa Học đi Hàng Châu, trước lúc phu thê hai người ra đi, Thường Thấm Chi được chẩn có thai, sợ trên đường xóc nảy, tính toán muốn để hai nha hoàn hầu hạ Lý Thừa Học đi Hàng Châu.
Nào biết lúc đó Lý Thừa Học phát thề, tuyệt không nạp thiếp.
Cuối cùng, Lý Thừa Học và Thường Thấm Chi cùng đi Hàng Châu, sau đó Thường Thấm Chi sinh hạ một đứa con trai, ngồi vững trên vị trí phu nhân.
Người trong kinh đều nói tỷ muội Thường gia gả tốt, kỳ thực trong đó không thể thiếu đi hỏa nhãn kim tinh của lão thái thái.
Chỉ là đến phiên Thường Nhuận Chi, lão thái thái xương cốt không tốt, đi Phổ Thọ am tĩnh dưỡng, hôn sự của Thường Nhuận Chi giao cho tiểu Hàn thị.
An Viễn hầu cảm thấy hôn sự của hai nữ nhi ông ta đều không xen vào được, lần này ông ta phải tự mình tìm một hôn phu tốt cho nữ nhi.
Kết quả, coi trọng Phương Sóc Chương.
An Viễn hầu cảm thấy Phương Sóc Chương có tiền đồ, lại bởi vì Phương Sóc Chương xuất thân từ hàn môn, cho rằng hắn ta kiêng kị thế lực phủ An Viễn Hầu, không dám đối đãi không tốt với Thường Nhuận Chi, cho nên chọn người con rể này.
Mặc dù, tiểu Hàn thị cảm thấy cửa hôn nhân này không được tốt lắm, lại không thể làm trái ý ông ta, gả Thường Nhuận Chi tới Phương gia.
Về sau, khi thân thể lão thái thái khỏe hơn, trở về thấy Phương Sóc Chương làm người cũng không tệ.
Sau này, mới qua hai năm, Thường Nhuận Chi cũng chưa nói qua nữa câu Phương gia không tốt, chỉ là số lần về nhà mẹ đẻ ngày càng ít, mỗi lần trở về người liền gầy đi một vòng, lão thái thái nói thầm, nàng sống ở nhà chồng không được như ý.
An Viễn hầu còn không chịu phục.
Kết quả chứng minh, ánh mắt của An Viễn hầu thật sự không tốt.
Thường Nhuận Chi ở nhà mẹ đẻ đợi hai ngày, ngày thứ ba, lão thái thái hồi phủ.