Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Không cùng nhau vượt qua giông bão... Sao có thể nở hoa? - Linh Phong

[Tản văn] Không cùng nhau vượt qua giông bão... Sao có thể nở hoa? - Linh Phong

Linh Phong

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
23/4/20
Bài viết
319
Điểm cảm xúc
573
Điểm
93
KHÔNG CÙNG NHAU VƯỢT QUA GIÔNG BÃO... SAO CÓ THỂ NỞ HOA?
Hình-ảnh-hoa-cúc-trắng-đẹp-3-600x450.jpg

Tác giả: Linh Phong
Thể loại: Tản văn.
Tình trạng: Hoàn thành.
Gạch đá:
Kho gạch.

Sâu bên trong khu rừng kia có một thân cây cao lớn nằm trên ngọn đồi trọc, thân của nó thẳng tắp vươn thẳng lên bầu trời, tán của nó xòe rộng xanh mướt. Không ai biết tên nó, không ai biết nó đã ở đó từ bao lâu. Người ta chỉ biết rằng nó ở đó, rất lâu và đơn độc.

Người ta từng thấy những cánh chim trắng muốt đẹp đẽ làm tổ trên tán lá xanh rì rậm rạp của nó. Hàng ngày, những chú chim hót vang, thân cây dường như cũng vui lên mà lay động trong cơn gió chiều nhàn nhạt.

Thế nhưng, đến một ngày, những cánh chim trắng ấy rời tổ, bay đến những chân trời xa lạ, bỏ lại nó một mình giữa cánh rừng già rậm rạp. Những lúc ấy, người ta cảm thấy nó trở nên khô cằn hơn và cũng dường như sức sống trong nó mất đi một chút.

Năm dài tháng rộng, người ta vẫn thường kể nhau nghe về thân cây kỳ lạ ấy, một thân cây không bao giờ nở hoa, chỉ có tán lá rậm rạp xum xuê của nó che phủ gần hết cả ngọn đồi nhỏ.

Dưới chân nó, những loài hoa vô danh thi nhau mọc lên như nấm sau mưa, những lùm cỏ dại huốt cả đầu người sinh tồn mạnh mẽ. Ấy thế mà… nó vẫn cứ đứng đấy, im lìm, lặng lẽ chở che cho đám cỏ hoa vô tư không quan tâm trời đất kia.

Thời gian đằng đẵng, xuân đi đông đến, cánh rừng phủ đầy tuyết trắng giống như đám bông gòn mềm mại những đầy thử thách của sự chết chóc bao trùm cả khu rừng. Những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi qua từng tán lá khiến khu rừng xôn xao hơn bao giờ hết.

Năm nay mùa đông kéo đến nhanh quá, năm nay mùa đông khắc nghiệt quá…

Những con người nói với nhau như thế, sau thời gian làm việc cật lực, họ trở về nhà, quây quần bên gia đình và bếp lửa ấm nóng. Những con người ấy lại kể về nó, về thân cây cao lớn mạnh khỏe thẳng tắp vươn những tán lá khổng lồ của mình đón chịu ngọn gió đông lạnh lẽo.

Tuyết vẫn rơi, băng đã đóng thành từng lớp trên tán và cành. Những loài hoa cỏ vô danh kia không chịu nổi cái lạnh tàn khốc ấy nên bị chôn sâu vào lớp tuyết dày đặc. Chỉ để lại nó, một thân một mình chống chọi với gió tuyết và sự cô đơn có lẽ còn lạnh lẽo hơn cả những cơn gió đang cuồn cuộn thổi qua khắp khu rừng. Những tán lá không hiểu vì sao bỗng chốc ủ rũ như phiền muộn điều gì.

Mùa đông cứ thế chậm chạp và uể oải rời đi nhường chỗ cho mùa xuân mát mẻ. Năm ấy, người ta thấy được bên cạnh nó xuất hiện một thân cây nhỏ bé khẳng khiu nép sát thân mình vào nó như muốn nhận được sự chở che của nó.

Thân cây ấy… nói không đẹp cũng không đúng, nói nó xấu lại càng sai. Cái đẹp của nó dường như chưa được bộc lộ hết, hoặc cũng có thể là do cảm nhận của của người khác chăng.

Thân cây ấy đứng đó, vững trãi như muốn bảo bọc thân cây nhỏ bé vừa xuất hiện bên cạnh mình.

Xuân đi thu đến, mùa thu năm ấy đầy gió và nước lũ. Tại sao à, bởi vì trên thượng nguồn người ta làm vỡ đập nước khiến cho nước lũ cuồn cuộn cuốn qua khu rừng. Ngọn đồi nơi thân cây ấy sinh sống cũng nhanh chóng bị cuốn vào cơn lũ dữ dội. Thân cây nhỏ lung lay, người ta tưởng như nó không thể sống nổi nữa. Ấy vậy mà ai biết được, bên dưới lòng đất, rễ của loài cây cao lớn kia đã bao bọc lấy rễ của thân cây nhỏ giúp nó trở nên vững chắc không dễ bị cuốn đi.

Qua mùa lũ, thân cây rũ rượi, mặt đất nhớp nháp lớp bùn mà cơn lũ vừa kéo qua. Cả khu rừng lại trở về sự im lặng. Người ta thấy có rất nhiều thân cây bị nước lũ cuốn trôi, những loài cây nhỏ cũng bật cả gốc. Ấy vậy mà hai thân cây trên ngọn đồi kia vẫn đứng nép bên nhau, lặng lẽ cùng nhau trải qua mùa lũ khủng khiếp của khu rừng.

Rồi… lũ vừa đi, bão lại đến. Cơn mưa xối xả dội hàng tấn nước xuống khu rừng như muốn rửa đi những gì còn sót lại của cơn lũ khi trước. Gió thổi cuồn cuộn, mưa hắt như những thác nước khổng lồ ầm ầm đổ xuống. Thân cây cao lớn giang rộng tán cây che chở cho thân cây nhỏ bé kia khỏi những hạt mưa lạnh lẽo.

Rồi đến những ngày trời âm u không một bóng nắng, nó dường như muốn vươn lên, vươn cao hơn nữa để có thể đón nhận những ánh mặt trời ít ỏi kia. Thân cây nhỏ bé lẳng lặng đứng bên cạnh như cổ vũ cho khát vọng của nó. Thật nhẹ nhàng, những cơn gió lướt qua làm run lên tán lá xanh mướt như ngọc bích.

Mùa đông lại đến, do lúc này thân cây cao lớn kia đã quá cao nên nó bị gió đông quật ngã cả đoạn thân trên cùng một vài tán lá. Nó như muốn gục ngã trong cơn gió lạnh lẽo và đám tuyết rơi dày đặc. Thế nhưng lúc này, thân cây nhỏ bé bên cạnh lại bỗng chốc trở thành điểm tựa vững chắc cho nó. Thân cây vốn nhỏ bé ấy lúc này nhẹ nhàng nâng đỡ cho nó, những tán cây được giữ lại, thân cây cũng chỉ nghiêng đi một ít.

Thật lặng lẽ, giữa khu rừng ấy, hai thân cây đỡ đần nhau vượt qua mùa đông khắc nghiệt.

Xuân đến, khi những chú chim bắt đầu cất tiếng hót chào đón một năm mới, khi những con người vào trong cánh rừng kia để làm việc. Họ nhận ra một sự thay đổi.

Thân cây cao lớn ấy… nở hoa. Một đóa hoa tuyệt đẹp, đỏ rực như màu ráng chiều rực rỡ. Và điều đặc biệt chính là, đóa hoa đóa được nở ngay giữa tán cây mà hai thân cây bao bọc lấy nhau. Không ai biết, đóa hoa đó là của thân cây nào. Nhưng… nếu như không cùng nhau vượt qua giông bão, làm sao có thể nở hoa?
 
Top