Lượt xem của khách bị giới hạn

[Thảo luận - góp ý] Kiếm Vấn Nhân Gian- Thanh Hải

[Thảo luận - góp ý] Kiếm Vấn Nhân Gian- Thanh Hải
Tham gia
22/5/25
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
49
Điểm
13

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
Hải ơi, lưu ý đăng nhập bằng nick, không đăng nhập bằng gmail nha
Như vậy sẽ bị lỗi đưa truyện về xét duyệt mỗi lần đăng hoặc sửa chương
Do nhiều spam ảo quá bên kỹ thuật định dạng đăng nhập kiểu đó sẽ bị xét duyệt hết!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
Trúc góp ý một chút nhé

Rồi hắn thiếp đi.

Khi tỉnh lại, nàng đã không còn nữa.

Cơ thể nhỏ bé của nàng nằm đó, không dấu vết giằng co, không tiếng thét đau đớn. Chỉ là ra đi, như một chiếc lá rơi mà không ai hay biết.


Trong tay nàng là một mảnh giấy. Nét chữ run run, như viết vội:

“ta không biết ngươi là ai. nhưng khi ngươi rơi xuống, ánh mắt ngươi như kẻ không cam lòng chết đi trong cô độc. nếu một ngày nào đó ngươi cầm kiếm, xin nhớ:

kiếm – là để giữ một chén nước. là để trả một nhân tình. đừng quên.”

Cuối mảnh giấy là một dòng nhỏ hơn:

“ta từng gặp một người, tay cầm kiếm, đi ngang suối này. hắn nói: ‘kiếm – là tâm. không tâm, không kiếm.’”

Hắn lặng lẽ chôn nàng cạnh suối. Không tên, không mộ chí. Chỉ một mảnh gỗ nhỏ, dựng lên làm dấu. Và ba cánh hoa khô, rơi trước phần mộ như tiễn biệt.

Hắn không đi. Cũng không khóc.

Rồi hắn thiếp đi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tỉnh lại nàng đã không còn nữa...


Chỉ có một thanh kiếm, đặt ngang tấm bia gỗ mục.

ngươi chết, để ta sống.

ta sống, không phải vì sợ chết. mà vì chưa được phép chết.”

Hắn không nói thêm. Xoay người, rời đi.

Cát dưới chân không còn nhấn chìm hắn như trước. Gió phía sau cũng không kéo được hắn quay đầu. Một người. Một kiếm. Một đoạn đường không biết điểm đến.

Thân thể hắn vẫn còn rách nát. Linh thể chưa ổn định. Nhưng mỗi bước chân là một phần ý chí in lại mặt đất. Mỗi hơi thở—dù mong manh—cũng không còn là để tồn tại mà là để bước tới.

Hắn không cầu thành tiên. Không mong thành ma. Cũng không nghĩ đến đạo, hay con đường giải thoát nào. Hắn chỉ muốn hiểu vì sao một người như nàng lại chết vì một người như hắn.

Câu hỏi ấy, chưa ai trả lời. Cũng không cần trả lời. Bởi mỗi lần nhớ đến, kiếm trong tâm lại ngắn đi một phân, sắc thêm một phần.
Chỗ bôi đậm này nè Hải, trúc nghĩ mình nên làm rõ hơn cho độc giả, vì độc giả không hiểu vì sao nam chính nói rằng, nàng, người cho hắn chén nước, chết là vì hắn.
Ban đầu nếu không có đoạn nhận định này, trúc cho là do nam chính ngất quá lâu, lâu đến nổi vật đổi sao dời, hơn nữa, nữ nhân đó xuất hiện có ánh mắt u buồn làm trúc nghĩ đến làm một người có chuyện xưa, sống cô độc, thấy hắn ngất nên canh giữ bên người, đến khi hắn tỉnh lại, nàng đã ra đi mãi mãi...
 
Tham gia
22/5/25
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
49
Điểm
13
Trúc góp ý một chút nhé



Rồi hắn thiếp đi, không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tỉnh lại nàng đã không còn nữa...



Chỗ bôi đậm này nè Hải, trúc nghĩ mình nên làm rõ hơn cho độc giả, vì độc giả không hiểu vì sao nam chính nói rằng, nàng, người cho hắn chén nước, chết là vì hắn.
Ban đầu nếu không có đoạn nhận định này, trúc cho là do nam chính ngất quá lâu, lâu đến nổi vật đổi sao dời, hơn nữa, nữ nhân đó xuất hiện có ánh mắt u buồn làm trúc nghĩ đến làm một người có chuyện xưa, sống cô độc, thấy hắn ngất nên canh giữ bên người, đến khi hắn tỉnh lại, nàng đã ra đi mãi mãi...
Tôi muốn nàng ta xuất hiện một cách gần như là lướt qua ,vội đến nổi chả biết được tên.
Nhưng cái vội này lại là thứ đã cứu hắn ,khỏi sự cô độc trong vô số tiết điểm...
Như một sợi dây mỏng để níu cái phần người của hắn thôi.
Đây là một trạng thái dày vò, không phải nàng vì hắn mà chết nhưng nàng lại xuất hiện một cách trùng hợp đến mức phi lý...
Đây là phần phục bút cho một cảnh quan trọng khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,356
Điểm cảm xúc
6,101
Điểm
113
Tôi muốn nàng ta xuất hiện một cách gần như là lướt qua ,vội đến nổi chả biết được tên.
Nhưng cái vội này lại là thứ đã cứu hắn ,khỏi sự cô độc trong vô số tiết điểm...
Như một sợi dây mỏng để níu cái phần người của hắn thôi.
Đây là một trạng thái dày vò, không phải nàng vì hắn mà chết nhưng nàng lại xuất hiện một cách trùng hợp đến mức phi lý...
Đây là phần phục bút cho một cảnh quan trọng khác.
Hải có thể sửa một chút kiểu miêu tả tâm trạng nam chính hay không, hắn không biết nàng chết như thế nào, nhưng có cảm giác như vì là vì hắn, vậy sẽ logic hơn phi logic,
Nhưng tác giả cứ theo cảm nghĩ bản thân cho là hay nhất, có thể tạo ra đột phá về sau, bởi chỉ có tác giả mới quyết định được thôi, hihi
 
Tham gia
22/5/25
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
49
Điểm
13
Hải có thể sửa một chút kiểu miêu tả tâm trạng nam chính hay không, hắn không biết nàng chết như thế nào, nhưng có cảm giác như vì là vì hắn, vậy sẽ logic hơn phi logic,
Nhưng tác giả cứ theo cảm nghĩ bản thân cho là hay nhất, có thể tạo ra đột phá về sau, bởi chỉ có tác giả mới quyết định được thôi, hihi
Ngươi cũng cảm nhận được ,hắn chỉ biết chén nước ấy cứu mạng hắn,nàng muốn hắn cầm kiếm hắn liền cầm kiếm.
Nhưng sự mê mang kia gần như hóa thành thực chất.
 
Tham gia
22/5/25
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
49
Điểm
13
Hải có thể sửa một chút kiểu miêu tả tâm trạng nam chính hay không, hắn không biết nàng chết như thế nào, nhưng có cảm giác như vì là vì hắn, vậy sẽ logic hơn phi logic,
Nhưng tác giả cứ theo cảm nghĩ bản thân cho là hay nhất, có thể tạo ra đột phá về sau, bởi chỉ có tác giả mới quyết định được thôi, hihi
Nàng ấy à ...tôi chỉ cho nàng một cái danh nghạch của người cầm chân.
Người nhắc nhở hắn mỗi lần rơi vào mê loạn.
Ừm ...như một ngọn hải đăng.
Hiu hắt ,nhưng sẽ giữ được chút gì đó.
Còn nữ chính thì tôi sẽ không cho..
Bởi tôi không tính viết nữ chính.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
934
Điểm cảm xúc
2,368
Điểm
93
"Mắt hắn – không có ánh sáng, chỉ là một màu đỏ sậm đến lạnh người, như tro của máu đã cháy suốt nghìn năm."

Mình thấy đoạn so sánh này bị kỳ ý, máu không có tro mà nhỉ?
 
Tham gia
22/5/25
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
49
Điểm
13
"Mắt hắn – không có ánh sáng, chỉ là một màu đỏ sậm đến lạnh người, như tro của máu đã cháy suốt nghìn năm."

Mình thấy đoạn so sánh này bị kỳ ý, máu không có tro mà nhỉ?
Đỏ như máu,lạnh lẽo ,vô hồn như trò tàn đã cháy suốt nghìn năm.
Đây không phải so sánh mà là ẩn ý của một thứ cực đoan.
 

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
542
Điểm cảm xúc
1,220
Điểm
93
Xin chào @Thanh Hải ,
Phiên ngoại bạn vừa đăng có 01 chương nên sẽ được chuyển về trang truyện ngắn nghen. ~hb01~
 
Top