Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Kiếm Vấn Nhân Gian

[Tiên hiệp] Kiếm Vấn Nhân Gian

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 10: Thức Tỉnh

"Không phải ai tỉnh dậy cũng còn là người cũ.
Có kẻ mở mắt giữa yên bình, có kẻ mở mắt giữa máu tanh.
Và đôi khi… tỉnh giấc chỉ để bắt đầu một cơn ác mộng không có hồi kết..."
---
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có cảm giác như mình đã bị xé toạc ra rồi ghép lại, từng mảnh xương thịt đều mơ hồ như không thuộc về bản thân nữa.
Khi lần nữa có ý thức trở lại, hắn còn chưa kịp mở mắt thì tiếng động đầu tiên đã ập đến - tiếng kèn lệnh rít lên từng hồi, chói tai như có thể xé toạc lồng ngực. Rồi tiếng trống trận, tiếng la hét, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng. Tiếng ngựa hí, tiếng người rú lên trong đau đớn. Tất cả như một cơn sóng ập vào não hắn, khiến tim đập thình thịch như vừa bị ném vào một cơn ác mộng đang vận hành thật sự.
Hắn mở choàng mắt.
Trước mắt là chiến trường.
Một khoảnh khắc nào đó, hắn đã nghĩ mình đang mơ. Nhưng mùi máu tanh nồng nặc xuyên vào mũi, những tàn thi vương vãi, những cái xác không nguyên vẹn, cánh tay bị chặt đứt rơi vãi đầy đất, xương trắng loang lổ xen giữa vũng bùn... Những tiếng kêu rên, tiếng nức nở đứt đoạn, tiếng gào thét điên dại...
Tất cả đều thật.
Hắn không hiểu mình là ai. Không nhớ tại sao lại ở đây. Nhưng thứ duy nhất rõ ràng là: nơi này đang giết người.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một toán binh lính từ đâu ùa tới. Không ai nhìn hắn kỹ, cũng chẳng ai thắc mắc. Một kẻ nào đó nhét đại vào tay hắn một bộ giáp rách tả tơi, rồi ném cho hắn một thanh kiếm gãy.
"Đứng lên. Mặc vào. Còn sống thì chiến."
Giọng nói dứt khoát, không có lấy một cảm xúc.
Trên chiến trường, tên họ không quan trọng. Hắn là ai, đến từ đâu, chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng binh khí và mùi máu kéo đi. Một người sống sót là một mảnh chiến lực. Không ai có thời gian để đặt câu hỏi.
Bộ giáp nặng trĩu, nhưng lạnh. Hắn mặc nó trong vô thức, tay run run, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi những thân thể vỡ vụn quanh mình. Có một người còn đang thở, nằm gần hắn, một cánh tay bị nghiền nát, miệng sùi bọt mép, gọi tên ai đó trước khi trút hơi thở.
Một mũi tên bay vèo qua, cắm phập xuống đất ngay bên cạnh hắn.
Đó là lúc hắn đứng bật dậy. Không phải vì dũng cảm, mà vì bản năng. Một luồng thứ gì đó trong người trỗi dậy. Hắn không có thời gian để sợ, cũng chẳng kịp nghĩ. Kẻ thù đã tới, và trong tay hắn là thanh kiếm gãy.
Hắn giết người đầu tiên.
Máu nóng bắn lên mặt. Một nhát chém vụng về, nhưng trúng cổ. Kẻ kia ngã gục, máu phun ra thành tia. Hắn lùi lại một bước, tay run bần bật. Nhưng kẻ thứ hai lao đến. Rồi thứ ba.
Hắn không nghĩ nữa. Chỉ chém. Tay cứng lại. Mắt mở to, đỏ au. Tiếng hét của kẻ thù, tiếng xương gãy, tiếng máu phụt ra từ cổ họng... tất cả khiến hắn càng lúc càng chìm sâu hơn vào cơn mê đỏ.
Người bên cạnh hắn khẽ rùng mình.
"Ác ma... hắn là ác ma sao?"
"Không... hắn còn đáng sợ hơn ác ma. Ngươi nhìn mắt hắn đi..."
Giọng nói nào đó vang lên, nhưng hắn không nghe rõ. Trong tầm mắt hắn lúc đó, chỉ còn thù địch, chỉ còn máu.
Trận chiến hôm ấy không lớn. Một vùng đất hẹp, vài trăm người chém giết suốt một ngày, rồi cả hai bên đều rút lui. Những gì còn sót lại là xương thịt tả tơi, giáp sắt vỡ vụn, và mùi máu tanh không thể tẩy rửa.
Mặt trời lặn. Gió đêm thổi đến mang theo mùi thối rữa. Hắn buông thanh kiếm.
Tay vẫn còn run.
Rồi hắn quỳ xuống và nôn.
Từng đợt. Ruột gan như lộn nhào, mọi thứ trong người đều tuôn ra. Cổ họng hắn rát cháy, bụng co thắt, nước mắt tự nhiên trào ra không ngăn được.
Có tiếng bước chân. Một người lính đi ngang qua, giật mình nhìn thấy cảnh tượng ấy. Gã dừng lại, tròn mắt:
"Ngươi đừng nói là... lần đầu giết người?"
Hắn ngẩng đầu lên, mồ hôi, nước mắt, chất nôn hòa trộn trên mặt. Không biết là vì kiệt sức hay vì sợ, mà hắn chỉ khẽ gật đầu.
Người kia sững lại. Rồi chậm rãi lùi một bước, nhìn hắn từ đầu đến chân như muốn xác nhận điều gì đó vượt ngoài khả năng chấp nhận của bản thân.
"Má ơi..." gã thốt lên, giọng khàn khàn như nghẹn lại trong cổ họng.
"Lão tử ở chiến trường tám năm... còn chưa từng thấy ai lần đầu giết người mà điên cuồng như ngươi."
Không ai hỏi thêm. Không ai nói gì nữa. Đêm đó, hắn được đưa về doanh trại, được phân vào doanh số 27. Gã lính kia sau này mới biết tên, gọi là Đại Ngưu.
Sau trận chiến đầu tiên, hắn sốt li bì. Ba ngày nằm mê man, giữa đám người đang bận lau vũ khí, bận vá giáp, chẳng ai quan tâm đến hắn - trừ một người.
Mỗi ngày, Đại Ngưu đều lẳng lặng mang đến một chút nước ấm, ít cháo nguội. Không ai bảo gã làm thế, cũng chẳng ai cảm ơn. Nhưng hắn, mỗi lần hé mắt giữa cơn mê sảng, đều thấy nụ cười ngu ngơ ấy bên mép giường. Không rực rỡ, không huy hoàng, nhưng ấm.
Giữa nơi địa ngục ấy, hắn đã nhớ nụ cười đó. Rất lâu.
Sáng ngày thứ tư sau khi tỉnh dậy, A Tử bước ra khỏi lều. Mặt trời đã lên từ lâu, nhưng ánh sáng nơi doanh trại vẫn vẩn đục. Không có sự sống. Chỉ có tiếng rèn binh khí, tiếng rít giáp sắt va nhau, và tiếng la của những kẻ mới nhập ngũ đang bị đánh đập để “làm quen với đau đớn”.
Cơ thể hắn nhẹ đi, không phải vì khỏe lại, mà vì trống rỗng. Hắn nhìn quanh, không ai quen, không ai nhìn hắn. Một thân thể giữa ngàn vạn người, ai cũng mang khuôn mặt giống nhau: nhợt nhạt, chai lì, lạnh như đá.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 11: Chiến Hữu

"Không phải tất cả những người đi qua chiến trường đều đã chết.
Có kẻ còn sống… nhưng trái tim đã bị cắt làm đôi, mỗi phần gửi lại một xác thân.
Ở nơi chẳng còn gì đáng giữ, vẫn có người cười ngốc như thể chưa từng biết đau..."
---
Hắn bước loạng choạng ra bãi đất phía sau doanh trại, nơi người ta vứt tạm xác chết chưa kịp chôn,máu đọng thành vũng, ruồi nhặng bu kín những thân thể cụt đầu, những tay chân gãy nát, lẫn lộn trong bùn đất và rác rưởi.

Hắn đứng nhìn một lúc rất lâu.

Phía xa, có người đang đào.

Mỗi nhát cuốc chậm rãi, lặng lẽ, như đang làm một việc quá đỗi quen thuộc. Hắn tiến lại gần, và nhận ra đó là Đại Ngưu.


Gã to lớn, vai thô, tay chai sần, đang một mình đào huyệt. Gần đó đã có ba cái xác được xếp ngay ngắn. Gã dùng một tấm vải rách phủ lên mặt họ, rồi mới lấp đất. Không khóc, không nói, chỉ cúi đầu, như một thói quen đã ăn vào máu.
A Tử đứng đó, không biết vì sao chân mình không nhấc nổi nữa.
"Mấy người này..." hắn lên tiếng, nhưng giọng yếu ớt như tiếng ruồi.


"Không ai hỏi họ tên," Đại Ngưu đáp, vẫn không ngẩng đầu. "Chết rồi thì ai cũng như nhau. Nhưng chôn thì vẫn phải chôn."
A Tử im lặng. Một cơn gió lạnh thổi ngang, khiến mùi máu, mùi thịt phân hủy và đất ẩm hòa trộn, nồng lên như muốn tràn vào họng.
"Ngươi làm vậy để làm gì?" Hắn không chịu nổi nữa, hỏi thẳng.


Lần này Đại Ngưu ngừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Vì nếu không ai còn làm vậy," gã nói, mắt chớp một cái, "thì chúng ta đâu khác gì cổ máy chỉ biết giết chóc chứ."


A Tử nhìn vào mắt gã. Trong một khoảnh khắc, hắn thấy được điều gì đó mềm mại ẩn sâu trong dáng vẻ vụng về kia. Không phải sức mạnh, mà là lòng người còn sót lại. Thứ mà nơi này đã vắt cạn của tất cả những kẻ còn sống.
Tối hôm đó, họ ăn cùng nhau lần đầu. Một bát cháo loãng, lẫn vài hạt gạo chưa nấu chín. Đại Ngưu đưa cho hắn một nắm rau dại nhai kèm, vừa cười vừa nói:
"Chống đói đó. Đắng thì đắng, nhưng đỡ hơn là cạp giày."
A Tử không cười nổi. Nhưng hắn ăn. Từng muỗng cháo trôi xuống họng như bào mòn lớp băng trong lòng hắn.


Từ đó, hai người hay ngồi cùng nhau. Không thân thiết như anh em, cũng không gắn bó kiểu chiến hữu, nhưng cứ sau mỗi trận đánh, A Tử luôn tìm được gã. Có hôm gã bị thương nơi vai, máu chảy đầm đìa mà vẫn cố chôn nốt hai cái xác còn lại. Có hôm gã không nói gì, chỉ ngồi một mình nhìn lên trời. Đôi khi gã cười, chẳng vì lý do gì cả.
Một lần, A Tử hỏi:
"Ngươi là loại người gì vậy chứ?"
Gã nhếch môi, gãi đầu.
"Ta hả? Chắc là loại người còn muốn giữ một chút hơi ấm ở cái nơi chẳng còn ai biết đến tình người này..."


Câu nói ấy khắc vào lòng A Tử như một vết dao cùn, không đau ngay, nhưng cứa mãi.
Mấy tháng trôi qua, hắn không còn nhớ rõ số lần chém giết nữa. Có ngày máu văng đầy mặt, khô đi rồi lại bị máu mới phủ lên. Có người chết ngay bên cạnh, máu văng lên bát cơm của hắn, hắn cũng ăn hết. Có người đang nói chuyện, quay đi rồi đầu bị bắn nát.
Chiến tranh dạy hắn im lặng. Im khi thấy người quen chết. Im khi thấy bất công. Im cả khi thấy một kẻ lính mới bị đâm sau lưng vì dám nhường nước cho người bị thương.
Đêm nọ, sau một trận chiến nặng nề, hắn và Đại Ngưu ngồi dựa lưng vào nhau, phía sau là mấy chục xác người chưa kịp thu dọn.
Gã đưa hắn bọc cơm khô.
"Ăn đi. Ngày mai có thể không còn mà ăn đâu."
A Tử nhận lấy. Nhìn tay mình đen sạm, đầy máu khô, những vết phồng rộp chưa kịp liền đã bị xé toạc.
Hắn hỏi, lần đầu sau nhiều ngày im lặng:
"Ngươi không mệt sao?"


Đại Ngưu không trả lời ngay. Gã ngẩng lên nhìn trời, nơi chẳng có gì ngoài màu đen thăm thẳm.
"Ta có mệt. Nhưng ngươi biết không... mệt còn hơn là thành thứ không phải ta."
A Tử siết chặt nắm tay. Trong lòng bỗng chùng xuống như có ai thả một hòn đá lớn.
Đêm đó, hắn nằm không ngủ. Cả doanh trại im lặng như một nấm mồ khổng lồ. Hắn không biết mình còn có thể giết bao nhiêu người nữa, không biết bao lâu nữa sẽ bị giết. Nhưng hắn biết một điều rõ ràng - nếu không có Đại Ngưu, chắc hắn đã hóa điên.
Một người như gã - ngu ngốc, chậm chạp, cười lố bịch, hay đào hố, thích đắp xác bằng vải rách...
Một người như thế, lại là điểm neo duy nhất giữa biển máu.
Trời lại sáng.
Hôm sau có lệnh điều quân. Một trận chiến mới. Lại máu, lại xương, lại tiếng hét. Nhưng A Tử không còn run nữa.
Hắn vẫn chém. Vẫn giết. Nhưng giữa những vũng máu, hắn thầm lẩm nhẩm một điều.
"Chỉ cần hắn còn sống... mình còn có thể giữ lại cái gì đó... gọi là người."


Tin báo kẻ thù tập hợp quân lực ở thung lũng Bạch Cốt truyền đến vào sáng sớm, lúc doanh trại còn chìm trong sương. Không ai kinh ngạc. Không ai bất ngờ. Ở đây, chiến tranh giống như thời tiết. Lúc nào cũng có.

Lần này, quân lệnh hạ xuống nhanh và lạnh như băng: toàn bộ quân đoàn số 5, số 11, số 18 và cả doanh 27 đều phải xuất phát ngay trong ngày. Không một ai được ở lại.
Cả người què. Cả người chưa lành vết thương. Tất cả.


A Tử nhìn thấy một người già, răng đã rụng gần hết, đang cố buộc lại dây giày rách bằng một sợi dây mây. Hắn nhìn thấy một cậu lính trẻ, tay vẫn còn run, tròng áo giáp rộng hơn cả thân thể, đang lặng lẽ đeo thanh đao đã mẻ vào hông.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 12: Hiến Tế

"Kẻ sống sót không phải người mạnh nhất.
Chỉ là kẻ cuối cùng dám nhúng tay vào máu người mình yêu quý.
Đôi khi, để tất cả được sống… một người phải chết. Nhưng cái giá, không phải ai cũng đủ sức trả..."
---
Đại Ngưu cũng đi.

Gã bị thương vài hôm trước, chân vẫn còn tập tễnh. Khi bước ngang qua A Tử, gã nhe răng cười - nụ cười quen thuộc, có chút ngốc nghếch, có chút bất cần.

“Đi được. Không sao. Ta còn chưa chết đâu.”

A Tử không đáp. Trong lòng chợt dấy lên một linh cảm mơ hồ, khó gọi thành tên. Như thể từng bước vào nơi này rồi. Như thể đã biết kết cục từ trước, chỉ là không thể quay lại.

Thung lũng Bạch Cốt cái tên nghe như truyền thuyết , thực ra là một cái bẫy.

Khi họ đến, cả ngọn đồi đã bị bao vây kín. Tên bay như mưa, lửa bùng lên ở ba phía, cháy ngùn ngụt, thiêu cả lá cây, cỏ đất, cả mùi máu tươi. Địa hình chật hẹp khiến không thể rút lui, càng giẫm lên nhau càng chết nhanh hơn. Tiếng hét vang vọng suốt từ khi mặt trời còn lửng lơ cho đến lúc khuất hẳn sau rặng đá.

Đồng đội ngã xuống từng người một. Có người còn chưa kịp hô xung phong, đã bị đâm xuyên ngực. Có kẻ chết trong lúc quay đầu bỏ chạy. Khói bụi và máu che mờ mắt A Tử. Mọi thứ như hòa làm một - mùi thịt cháy, tiếng rên xiết, tiếng áo giáp rách toạc như da bị lột.

Lúc hắn bị thương, máu từ tay tuôn ra thành dòng, nhưng hắn không còn cảm giác đau nữa. Chỉ thấy mọi thứ như đang chìm vào nước. Nặng. Lạnh. Và tĩnh.

Hắn nằm giữa đống xác người, ngửa mặt nhìn trời. Trên ngực có một thanh giáo cắm xuyên qua giáp. Không đủ sâu để chết, nhưng cũng chẳng còn sức để đứng dậy. Tai ù đi. Mắt nhòe nước. Không nghe được gì nữa ngoài tiếng thở nặng nề của chính mình - như tiếng kẻ sắp chết vùng vẫy trong giấc mơ.

Rồi… có một bàn tay túm lấy cổ áo hắn, kéo lê đi.

Là Đại Ngưu.

Gã không còn là người to lớn như mọi khi. Một chân đã mất. Vết thương nơi bắp đùi được buộc lại bằng dải giáp rách. Máu vẫn chảy qua kẽ vải như muốn nói: “Ta vẫn còn sống đấy, nhưng không lâu đâu.”

Gã lết đi, một tay kéo theo A Tử, một tay đào bới từng cái xác, lục tìm vải, cỏ, bất kỳ thứ gì có thể cầm máu. Gió thốc qua thung lũng như tiếng ma khóc. Xác người chất thành đống, bầy kềnh kềnh bay trên đầu, chờ rỉa.

“Không chết được đâu… ngươi không được chết đâu…” Gã thì thầm, như nói với chính mình.

A Tử không nói gì. Chỉ nhìn khuôn mặt kia - nhợt nhạt, đẫm máu, dính đầy tro bụi - vẫn kiên quyết như thể kéo một người khỏi vực sâu là việc dễ như hái rau.

Gã kéo hắn ra khỏi bãi chiến. Hai người ngồi dưới một gốc cây cháy dở, thân cây còn rực than đỏ. Không còn ai khác.

Xung quanh chỉ còn xác chết.

“Ngươi…” A Tử mở miệng, cổ họng khô cháy như bị cào rách, tiếng phát ra chỉ như hơi gió.

“Ngươi là loại người gì vậy chứ…”

Đại Ngưu bật cười. Nụ cười đó khiến vết thương nơi bụng rách toạc ra. Máu phun như nước giếng vỡ.

“Ngươi lại hỏi câu đó… chán thật đấy…” Gã ngửa đầu nhìn trời. “Có lẽ ta là đồ ngu đi…”

Một cơn gió lạnh cuốn qua.

Rồi… một tiếng rít xé không gian vang lên. Bầu trời như rách làm đôi. Một cánh cửa máu hiện ra ngay giữa lòng thung lũng. Không ai biết nó đến từ đâu. Không ai kịp né tránh.

Nó hút tất cả vào trong - kể cả những kẻ đã chết.

A Tử không phản ứng kịp. Khi hắn mở mắt ra, tất cả đã là một màu đen đặc. Trên mặt đất lạnh băng, có mười vạn người. Tất cả còn sống. Tất cả đều thở. Nhưng không ai nói gì. Không tiếng gió. Không tiếng bước chân. Chỉ có im lặng đặc quánh, đè nặng lên từng hơi thở.

Một giọng nói vang lên từ hư vô:

“Hiến tế một người… còn lại được sống.”

Một luồng ánh sáng rọi xuống - chiếu thẳng vào Đại Ngưu.

Tất cả như bị giật khỏi cơn mê. Một loạt tiếng gào thét vang lên. Có tiếng kêu khóc, có tiếng hét như điên dại.

“Là hắn!”
“Đưa hắn lên!”
“Đó là kẻ ngu ngốc ấy! Đồ chậm chạp ấy!”
“Chính là hắn - hiến hắn đi! Đừng lãng phí thời gian!”

Ánh mắt A Tử va phải hàng trăm cái nhìn - tuyệt vọng, điên cuồng, độc ác. Không còn ai nhớ tới những gì Đại Ngưu từng làm. Không còn bát cháo gã từng nấu, không còn những xác chết được gã tự tay chôn, không còn những lần gã cõng người bị thương chạy khỏi lằn tên.

Chỉ còn một điều: hắn được chọn. Hắn là kẻ phải chết để mười vạn người được sống.

A Tử đứng yên. Trong tay hắn ,không biết từ bao giờ là một thanh đao.

Giọng nói kia lại vang lên, lần này sát bên tai:

“Rút máu hắn. Vẽ lên pháp đài. Nếu không… tất cả các ngươi sẽ chết.”

Hắn nhìn thanh đao. Nhìn gã.

Đại Ngưu nhìn lại, không oán. Không sợ. Chỉ cười. Vẫn là nụ cười ngốc nghếch ấy, nhưng giờ khàn hơn, nhòe máu.

“Đừng chần chờ… ta sống kiếp này đã đủ rồi. Mạng ta đổi lấy ngần ấy người, đáng.”

Gã nhắm mắt lại. Vai không run. Lưng thẳng như người đi nhận huân chương, không phải người sắp chết.

A Tử không biết mình đã đứng đó bao lâu. Những tiếng la hét phía sau như từng nhát roi đánh vào gáy. Có người đã xô tới. Có người định kéo Đại Ngưu lên pháp đài.

Hắn giơ đao.

Không vì đồng ý. Không vì căm hận. Chỉ vì… nếu không giết gã, người khác sẽ làm.

Hắn nhắm mắt.

Một đao. Rồi đao thứ hai. Không biết bao nhiêu nhát. Máu trào ra, rơi xuống đất, hóa thành ký hiệu đỏ rực dưới chân. Pháp đài sáng lên. Giọng nói kia vang lên lần cuối:

“Hiến tế hoàn tất.”

Tất cả mười vạn người được trả về. Mở mắt ra là doanh trại cũ. Không còn chiến tranh. Như chưa từng có gì xảy ra.

A Tử tỉnh dậy dưới ánh sáng dịu nhẹ. Mọi người gọi hắn là anh hùng. Tên hắn được khắc lên bia đá. Có người làm thơ, có người dâng rượu, có trẻ con chạy đến ngước nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Không ai nhắc đến Đại Ngưu.

Một hôm, khi đi ngang qua quảng trường, có đứa bé chỉ vào tượng hắn:

“Ca ca, người này là anh hùng sao?”

Hắn nhìn đứa bé, mắt như cạn khô.

“Không phải.”

“Vậy anh hùng là ai?”

“Người được gọi là anh hùng… đã chết nơi chiến trường rồi.”

Chẳng rõ đã trôi qua bao lâu từ ngày hắn mở mắt lần nữa. Không còn tiếng kèn hiệu. Không còn gươm giáo. Không còn mùi máu tanh. Trước mắt hắn là một mảnh trời xám tro. Không có mặt trời. Không có đêm. Chỉ là khoảng lặng vô tận - nơi chẳng có sự sống, cũng chẳng có cái chết.

Hắn nằm đó. Tay chân đã lành lặn. Không còn vết thương nào. Nhưng không thể cử động. Cảm giác như xác thịt lành lặn nhưng linh hồn thì rỗng toác. Không còn gào khóc. Không còn buồn. Cũng không còn cả sợ hãi.

Chỉ là lặng. Như thể có ai đã đập vỡ một chiếc chuông rồi thả vào không trung, mặc nó rơi mãi không chạm đất.

Một tiếng vọng khẽ vang lên đâu đó trong hư vô - không rõ là gió hay tiếng vọng từ sâu trong tâm khảm:

“Ngươi đã vượt qua kiếp thứ hai.”

Hắn không đáp. Vì hắn chẳng hiểu "vượt qua" nghĩa là gì.

Nếu sống sót là vượt qua - vậy cái chết của gã có nghĩa lý gì? Nếu sống sót là chiến thắng - vậy tại sao tay hắn còn run khi nhớ tới nụ cười kia?

Một pho tượng đá trồi lên từ lòng đất. Dựng thẳng trước mặt hắn. Không tên. Không tạc mặt. Chỉ là một hình dáng thô ráp, đang cười - kiểu cười gượng gạo nhưng ấm áp mà hắn từng biết.

Dưới chân tượng, một dòng chữ nhỏ hiện ra:

“Tượng Anh Hùng: Kẻ đã hiến tế thân mình để cứu lấy vạn người.”

Không phải tên gã. Không ai nhớ tên gã. Không ai còn biết gã từng đào từng cái hố chôn người. Không ai còn nghe tiếng gã cười mỗi khi bưng chén cháo lạnh đến chỗ hắn.

Chỉ hắn còn nhớ.

Nhưng nhớ để làm gì? Khi chính tay hắn đã đẩy gã xuống. Khi hắn không còn tin vào lòng tốt vô điều kiện. Khi hắn biết rằng - ngay cả điều đẹp đẽ nhất, cũng sẽ bị đem ra làm vật tế, chỉ để đổi lấy một cơ hội sống mù mịt.

“Ta đã giết hắn.”

Hắn khẽ lẩm bẩm. Không ai đáp. Không phán xét. Không oán trách.

Chỉ còn chính hắn - lặp đi lặp lại vài chữ ấy, như niệm chú.

Một khe nứt nhỏ mở ra dưới chân. Không có tiếng sụp đổ. Không có ánh sáng. Chỉ là một dòng chảy lạnh ngắt, dẫn tới nơi nào đó khác, xa hơn, sâu hơn.

Hắn bước tới.

Không do dự. Không sợ hãi. Không hy vọng.

Chỉ đơn giản là… không còn gì để níu lại nữa.

Phía sau, tượng đá vẫn đứng yên. Không đổ. Không sụp.

Chỉ có một điều khác - nụ cười trên khuôn mặt tượng đã biến mất.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 13: Trăng Máu

“Có những giấc mơ đẹp đến mức khiến người ta quên mất mình từng là ai. Nhưng cũng có những cơn ác mộng đến mức, dù có tỉnh bao nhiêu lần… cũng không thể thoát ra.”
----
"Mẹ... Đại Ngưu, đừng đi mà..."

Hắn choàng tỉnh giữa bóng tối,hai tay vồ lấy khoảng không như muốn níu lại điều gì, nhưng chẳng còn gì để níu,mồ hôi vã ra như tắm,đầu nhói lên từng cơn, đau buốt như thể có ai đó đang dùng kim nhỏ đâm sâu vào từng sợi thần kinh.

Hắn thở mạnh,rồi chậm rãi vỗ nhẹ vào trán,một lúc sau, hắn ngồi dậy, mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.

"Kiếp thứ ba rồi... Là đại đệ tử của La Vân Môn,có sư phụ thương yêu, có tiểu muội nghịch ngợm, có hảo hữu bầu bạn..."

Hắn khẽ cười,khóe môi cong lên nhưng đáy mắt lạnh tanh.

"Ngươi lại muốn ta cầm kiếm giết họ ư? Vậy thì cứ yên tâm,lần này, ta sẽ là người chết,mặc kệ phải trả giá bằng thứ gì, ta cũng không quan tâm,thứ yêu thương mà ngươi đưa tới... xin lỗi, ta không dám nhận."

Ánh mắt hắn chậm rãi nhìn về khoảng không bên góc phòng,ở đó không có gì cả,nhưng hắn biết, vẫn luôn có một thứ đang nhìn lại hắn.

Không ai đáp lại,nhưng hắn biết, nó nghe được.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng len vào cửa sổ, tiếng bước chân khe khẽ vang lên ngoài cửa phòng,cánh cửa mở hé,một cái đầu nhỏ ló ra, tóc cột hai bím lệch, đôi mắt lấp lánh ánh tinh nghịch.

"Đại sư huynh..."

Tiếng gọi lanh lảnh như chuông bạc,nàng bước vào, tay cầm chén trà nghi ngút khói, mặt cười như hoa.

"Hôm qua huynh nghe đến tên La sư tỷ là ngất tại đương trường,là ngại ngùng đúng không? Không thể nha...Dù La sư tỷ là đệ nhất mỹ nhân, nhưng người đứng trước mặt huynh đây cũng đâu có kém,tại sao sức phòng thủ của huynh lại yếu như vậy nha?"

Nàng xoay quanh hắn, tay vẫn nâng chén trà, mắt sáng long lanh như muốn chiếu vào tận tâm can.

Hắn khựng lại,hàng loạt từ ngữ vang lên trong đầu: "La sư tỷ... ngất tại đương trường... ngại ngùng..."

Hắn nhìn nàng,nhìn rất lâu.

Trong những ký ức như ào ạt kéo về, hắn thấy rõ vị đại sư huynh trước kia từng thương nàng đến nhường nào,là hắn của hiện tại, hay là một "hắn" nào đó khác, không rõ nữa,chỉ biết trái tim hắn khẽ động.

Nhưng rồi hắn thở dài.

Cái khiến hắn bất an không phải là nàng,mà là nơi này,là La Vân Môn.

Là cái không khí trong lành quá mức,là tiếng cười vô tư vang khắp hành lang,là những ánh mắt thân thiện không chút đề phòng.

Không tranh đấu,không ghen tị,không ai thù ai, cũng không ai ghét ai.

Hắn từng sống qua địa ngục,từng chứng kiến cái chết không đếm nổi,từng giết người đến mức tay run, mắt đỏ, và tim trống rỗng.

Vậy mà bây giờ... một chỗ như thế này ư?

Một nơi như mơ,quá dịu dàng,đến mức hắn không dám bước chân thật mạnh, sợ làm vỡ tan điều gì đó.

Ngày hôm đó, hắn rảo bước khắp tông môn,dưới ánh mặt trời, quảng trường rộn ràng tiếng người,những sư đệ sư muội luyện công, đùa giỡn, chào hỏi nhau bằng những câu chân thành.

Có người gọi tên hắn,có người vỗ vai hắn. Có người đưa cho hắn một cái bánh nếp nhỏ tự làm.

Từng cái chạm, từng lời nói, đều thật như mạch máu chảy qua lòng bàn tay.

Là thật ư? Hay là ảo mộng?

Hắn không rõ.

Chiều xuống, hắn ngồi nghe sư phụ giảng đạo. Ánh mắt của sư phụ như nước hồ thu ,trong suốt, ôn hòa, khiến người ta không nỡ làm điều gì sai quấy. Ánh mắt đó, hắn đã quá lâu không được nhìn thấy.

Tối đến, hắn cùng nhị sư đệ uống rượu. Một bình rượu nhạt dưới bóng hoa, hai người ngồi mà chẳng cần nói nhiều. Gió thổi, hương rượu lan ra, nhẹ đến độ gần như không có thực.

Hắn không nhớ mình về phòng bằng cách nào. Cũng chẳng rõ, mình đã ngủ từ bao giờ.

Chỉ biết, trong đêm ấy, giấc mơ lại tìm về.

---

"Mẹ..."

"Đại Ngưu... là các ngươi sao..."

Hắn giật mình tỉnh giấc. Thở gấp. Hai tay khua khoắng trong không khí.

Không có gì cả. Chỉ là mơ thôi.

Hắn trấn an mình như thế. Nhưng tim vẫn đập gấp. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ, như thể sắp khóc.

Tiếng cửa gỗ cọt kẹt vang lên. Cánh cửa mở hé. Lại là nàng. Vẫn là bộ dạng đó, chén trà thơm ngát trên tay.

"Đại sư huynh, muội mới học trộm cách pha trà của tiểu a di đó. Uống thử đi."

Nàng cười, đặt chén trà xuống trước mặt hắn. Cười rất hồn nhiên.

Hắn nhìn nàng. Nhìn rất lâu.

Lâu đến nỗi nàng đỏ mặt, khẽ hỏi:
"Muội... muội dính gì trên mặt sao?"

Hắn giật nảy người, vội lắc đầu.
"Không... không phải."

Rồi chầm chậm, hắn nâng chén trà lên. Uống một ngụm. Đắng chát. Như trong mơ.

"Ngon... ngon thật."

Nàng nghe thế thì sáng rỡ cả gương mặt. Cười toe rồi khẽ đung đưa tay hắn.

"Vẫn là sư huynh biết thưởng thức nhất. Chẳng bù cho ai kia, một giọt cũng không chịu uống."

Hắn bật cười. Đưa tay xoa đầu nàng.

Mái tóc mềm mại, làn da ấm áp, tất cả đều thật.

Một ngày nữa lại trôi qua.

Một ngày quá đỗi bình thường. Một ngày quá đỗi đẹp.

Hắn tự hỏi:
Nếu đây là mộng... thì tại sao lại không thể sống hết mình, trước khi nó tan?

Hôm ấy là ngày rằm.

Gió nhẹ, trời trong, sư phụ giảng thêm về đạo lý "vô tranh", đồng môn ngồi thành hàng, ai nấy đều chăm chú. Vân Phán Nhi ngồi bên cạnh, tay chống cằm, mắt cứ liếc trộm hắn rồi quay mặt đi cười trộm.

Cuối buổi, nàng dúi vào tay hắn một nắm ô mai.
"Muội làm đó, ăn đi, không chua lắm đâu."

Hắn đưa lên miệng nếm thử, nhăn mặt.
"Cái này mà không chua thì cái gì mới chua?"

Nàng cười khanh khách, chạy biến đi như chim sẻ. Hắn nhìn bóng lưng nhỏ ấy khuất dần nơi hành lang rồi lặng lẽ thở dài.

La Vân Môn đẹp quá. Yên bình quá. Như thể thời gian nơi đây cũng trôi chậm lại.

Nhưng cũng chính cái yên bình ấy khiến hắn thấy bất an. Như thể đang đứng trong một giấc mơ, chỉ cần nhắm mắt lại, mở ra lần nữa thì tất cả sẽ tan biến.

Tối hôm đó, hắn không uống rượu cùng nhị sư đệ. Hắn lặng lẽ ngồi trên mái đình, nhìn ánh trăng treo trên cao, lòng ngổn ngang.

Trăng đẹp. Gió mát. Không lý do gì để bất an cả.

Hắn nói với chính mình như vậy, rồi trở về phòng.

Sau nửa đêm, giấc mơ lại ùa tới.

---
Mùi máu nồng nặc.

Hắn choàng tỉnh.

Hai tay đỏ thẫm, máu nhỏ giọt từ đầu ngón xuống nền đá, tí tách, tí tách như nước rỉ. Hắn ngơ ngác nhìn quanh.

Không còn trăng, không còn tiếng cười, không còn ai cả. Chỉ còn quảng trường nhuốm máu.

Là máu của sư đệ hắn. Là máu của sư phụ hắn. Là máu của những người từng gọi hắn là huynh trưởng, từng ngồi cùng hắn ngắm trăng, từng cười với hắn mỗi sáng.

Hắn bước đi trong câm lặng, như kẻ mộng du. Gió lạnh lùa qua kẽ áo.

Hắn ôm đầu.
"Không phải ta... không phải ta..."

Thanh kiếm trong tay vẫn còn nhỏ máu.

Khi hắn quay lại, nàng đứng đó.

Tiểu sư muội,vẫn là nàng "Vân Phán Nhi ", nhưng ánh mắt đỏ hoe, không phải vì nũng nịu hay dỗi hờn, mà là vì máu.

Trong tay nàng là con dao nhỏ, run rẩy, nhưng kiên quyết.
"Muội thấy rồi... muội thấy hết rồi..."

Hắn lùi lại, lắc đầu như điên.
"Không... không phải ta..."

Nàng không nói gì thêm. Chỉ cắn môi rồi lao tới.

Nhát dao đầu tiên.

Sau đó là liên tiếp, từng nhát, từng nhát, điên cuồng như người mất trí.

Hắn không chống đỡ. Không còn muốn làm gì nữa. Chỉ để mặc cơ thể mình từ từ gục xuống.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 14: Vô Thanh

"Mỗi lần mở mắt, hắn đều hy vọng ác mộng đã qua.
Nhưng cơn mộng thật sự...
là cái chớp mắt dẫn về điểm bắt đầu."
----
Tỉnh lại.

Vẫn là căn phòng quen thuộc,không có máu,không có thi thể,không có kiếm.

Chỉ có tiếng cửa cọt kẹt mở ra,chén trà thơm ngát,giọng nói quen thuộc.
"Đại sư huynh, muội mới học cách nấu trà, uống thử xem?"

Hắn nhìn nàng, nhìn rất lâu,từng nét, từng động tác đều y hệt trong giấc mơ,cả mùi hương,cả giọng nói,đến cả sự ngây thơ trong ánh mắt.

Hắn không biết nên cười hay nên khóc.

Nàng đỏ mặt.
"Sao... sao huynh cứ nhìn muội như vậy? Mặt muội dính gì sao?"

"Không..." Hắn chậm rãi lắc đầu. "Không có gì cả."

Hắn đưa tay run rẩy cầm lấy chén trà. Vẫn là vị đắng chát hôm qua.
"Ngon... ngon lắm."

Nàng mỉm cười rạng rỡ,lại chạy đi như chim sẻ.

Hắn ngồi yên, tay vẫn cầm chén, nước trong mắt suýt nữa trào ra.

Hắn muốn tin tất cả chỉ là mộng,chỉ là trùng hợp thôi,chỉ là đầu óc hắn rối loạn sau quá nhiều kiếp luân hồi.

Chắc vậy,nhất định là vậy.

Nhưng ngày trôi qua, mọi chuyện lại y hệt.

Người nói câu đó,ánh mắt đó,nụ cười đó.

Hắn bắt đầu sợ.

Đêm đến, hắn khóa chặt cửa phòng,dùng xích trói tay chân mình lại,cài bẫy quanh giường, quanh cửa. Chỉ cần có động tĩnh, hắn sẽ chết ngay tức khắc.

Vậy mà...

Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy, tay vẫn cầm kiếm,máu vẫn đọng trên ngón tay,quảng trường vẫn loang lổ thi thể,mùi máu vẫn xộc lên tận óc.

Mọi người vẫn chết,tiểu sư muội vẫn cầm dao lao vào hắn,vẫn là ánh mắt đẫm máu ấy, vẫn là tiếng thét nghẹn ngào.

Hắn lại gục,lại tỉnh,lại chén trà,lại giọng nói.
"Muội mới học pha trà đó, huynh uống thử nha?"

Hắn như phát điên,muốn hét lên, muốn đập vỡ tất cả,nhưng hắn không làm gì cả,chỉ lẳng lặng uống chén trà.

Rồi tự hỏi nếu đây là mộng, thì vì sao tim lại đau thế này?

Vài lần sau đó, hắn thử làm nhiều cách hơn.

Tự sát trước ngày 15,chạy thật xa khỏi tông môn,cầu cứu sư phụ,cầu cứu trời đất.

Nhưng lần nào cũng như nhau.

Mỗi khi mở mắt ra, hắn lại ở trong phòng, trước mặt là chén trà,và nàng vẫn ngây thơ như chưa từng có máu, chưa từng có giết chóc.

Hắn bắt đầu mất dần cảm giác về thời gian.

Là lần thứ mấy rồi? Ba mươi? Năm mươi? Một trăm?

Hắn không đếm nữa.

Đêm nào cũng là rằm,sáng nào cũng là máu.

Mỗi lần tỉnh lại, hắn chỉ lặng người, không biết còn nên tin vào điều gì nữa.

Chỉ biết, sâu trong ngực... thứ gì đó đang rạn nứt dần.

Lần thứ một trăm hai mươi chín.

Hắn tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng, không còn cả sự sợ hãi. Mỗi cử động của tay, mỗi bước chân đều như đã được ai đó lặp đi lặp lại hàng trăm lần trước đó,như một vở diễn cũ mèm, đến nét mặt khán giả cũng đã thuộc.

Vân Phán Nhi vẫn xuất hiện nơi cửa, vẫn mang chén trà. Giọng nói trong veo như suối đầu nguồn:
"Đại sư huynh, muội mới học được cách nấu trà..."

Hắn không trả lời, chỉ đưa tay đón lấy. Uống cạn,không còn vị đắng,không còn gì cả.

Sau đó, hắn ngồi bên cửa sổ đến tận khuya,nhìn trăng lên,nhìn gió thổi,nhìn hoa đung đưa,lặng như tờ.

Sáng hôm sau, hắn trói mình chặt hơn,đặt bẫy tinh vi hơn,thậm chí khảm cả phù triện tự hủy sinh mệnh nếu hắn rời khỏi giường.

Nhưng... khi tỉnh lại, hắn vẫn đứng giữa quảng trường.

Máu chảy lênh láng,xác người chồng chất. Những tiếng kêu gào đau đớn như vọng từ địa ngục về.

Hắn không hét nữa,chỉ lặng lẽ bước đi giữa tông môn nhuộm máu, như một hồn ma không còn tim.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 15: Tro Tàn

"Trên con đường không dẫn tới đâu, ta vẫn thấy một cánh hoa rơi xuống, rất nhẹ.
và thế là đủ để ta không dừng lại."
---
Lần thứ một trăm bảy mươi ba.

Hắn tự sát trước ngày rằm ba ngày. Cứ tưởng mọi thứ sẽ dừng lại.

Nhưng không.

Khi mở mắt, lại là ngày rằm,vẫn là chén trà,vẫn là nàng.

Hắn phát điên,cười phá lên như kẻ loạn trí, rồi đập phá mọi thứ, đâm nát cả bàn tay, tự móc móng tay mình, tự cắn vào lưỡi đến bật máu.

Vẫn không thoát.

Lần thứ hai trăm bốn mươi mốt.

Hắn nằm im,không làm gì nữa,không trốn. Không phản kháng,không tự sát.

Chỉ lẳng lặng đợi.

Khi đêm đến, hắn mở mắt,không còn bất tỉnh,không còn mơ hồ.

Hắn nhìn thấy " chính mình " bước ra khỏi phòng,cầm kiếm,đi về phía đồng môn.

Từng nhát kiếm hạ xuống,không sai một ly,không do dự,không đau khổ,chỉ là giết.

Hắn nhìn thấy mắt họ mở to,nhìn thấy họ gọi tên hắn,nhìn thấy họ cố giơ tay ngăn lại, không phải vì phản kháng, mà vì tin tưởng. Tin rằng hắn sẽ không làm vậy,tin hắn sẽ dừng lại...

Hắn quỳ xuống, gào lên trong lặng thinh. Không một âm thanh thoát ra khỏi miệng. Hắn chỉ có thể nhìn,và khóc.

Lần thứ ba trăm lẻ một.

Hắn quyết định làm trước,tự tay giết tất cả,không đợi đến lúc "hắn kia" xuất hiện nữa.

Muốn phá vòng,muốn đảo chiều số mệnh. Muốn làm chủ ít nhất một điều.

Máu văng lên mặt,ánh mắt kinh hoàng dội ngược vào tâm trí. Tiếng gọi "sư huynh..." vỡ tan.

Đêm đó, hắn ngồi một mình giữa quảng trường, chờ đợi chính mình bước ra.

Quả nhiên, cái bóng kia xuất hiện,là hắn. Không phải ai khác,không còn nghi ngờ gì nữa.

Hắn lao tới, cầm kiếm chém như điên. Không trúng,không có vết,như đang đánh vào hư không.

Cái bóng đứng đó,nhìn hắn,cũng cầm kiếm,không lên tiếng,không cười,chỉ đứng.

Hắn gào,chém,ngã,lại đứng dậy chém tiếp.

Cho đến khi cả hai hòa làm một.

Không còn "hắn" và "cái bóng". Chỉ có một. Chỉ còn hắn.

Lần thứ bao nhiêu... không nhớ nữa.

Có thể là lần thứ bốn trăm. Hoặc năm trăm. Hoặc chưa từng kết thúc.

Hắn không đếm nữa.

Chỉ biết, sáng nay khi mở mắt ra, hắn không làm gì. Không rút kiếm. Không giết. Không khóa cửa. Không đặt bẫy. Không nói chuyện với ai.

Chỉ lặng lẽ đi đến quảng trường. Ngồi đó. Một mình.

Không ai lại gần. Không ai dám hỏi.

Tối xuống, trăng lên. Hắn vẫn ngồi đó. Im lặng.

Đến tận khuya, không khí bắt đầu thay đổi. Một mùi máu nhẹ bốc lên. Gió lạnh hơn. Sương dày hơn.

Hắn biết thời khắc lặp lại đang đến.

Mọi lần trước, hắn hoặc bất tỉnh, hoặc phản kháng, hoặc điên loạn.

Nhưng lần này, hắn chỉ nhắm mắt lại. Rồi mở ra. Nhìn thẳng vào trước mặt.

Là chính hắn, bước tới. Không kiếm. Không máu. Chỉ là một hình bóng trống rỗng, như soi gương vào quá khứ.

Hắn không đứng lên. Cũng không gào thét. Chỉ thở dài.

"Ta biết mà..."

Bóng kia không đáp. Chỉ đứng đó. Câm lặng.

Hắn cười.
"Chẳng phải ngươi luôn muốn ta thừa nhận sao?"

Gió thổi nhẹ qua.

"Được thôi,là ta,là ta giết,là ta yếu,là ta sợ. Là ta không dám tin vào yêu thương."

"Ngay từ đầu... đã không có cái bóng nào cả."

Hắn nói rất khẽ,nhưng từng chữ như đâm vào tim.

Không khí quanh hắn chợt vỡ ra, như một lớp kính trong suốt bị rạn.

Cái bóng trước mặt dần tan biến,không máu,không tiếng động,chỉ lặng lẽ biến mất, như chưa từng tồn tại.

Một tiếng nói vang lên trong không gian trống rỗng:

"Kiếp thứ ba... vượt qua."

Không ai khác nghe thấy. Cũng không ai chứng kiến.

Chỉ có hắn vẫn ngồi đó, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy,hai mắt đỏ ngầu, như rỉ máu.

Không khóc,nhưng lệ chảy,không gào, nhưng tim đau.

Rồi hắn gục xuống, bất tỉnh.

Trên mặt đất chỉ còn thanh kiếm nhỏ rỉ máu, lặng lẽ nằm cạnh hắn như thể cũng vừa khóc xong.

Lúc hắn tỉnh lại, trời không còn sáng. Cũng không còn tối. Là một khoảng mờ trắng, như sương, như tro bụi. Không có bóng người. Không có gió. Cũng không còn thời gian.

Hắn không biết mình đã nằm bao lâu. Cơ thể vẫn còn, nhưng chẳng còn cảm giác gì. Tựa như tay chân chỉ là vật đeo thêm, không gắn với linh hồn.

Hắn ngồi dậy, rất chậm. Cái chậm của người vừa vượt qua một cơn sốt kéo dài, hay một giấc ngủ quá sâu, quá dài, quá rỗng.

Trước mặt hắn là thanh kiếm,nằm đó,rất lặng,rất ngoan ngoãn,không còn rỉ máu. Chỉ còn màu xám tro loang nơi lưỡi kiếm, như thể từng vết máu đã cháy hết trong im lặng.

Hắn đưa tay cầm lấy,không lạnh,không ấm,chỉ là một vật,một chứng tích.

Hắn đứng dậy,bước chân không vững. Đi mãi, chẳng rõ đi đâu, chẳng rõ hướng nào. Nhưng cũng chẳng thể ở lại nơi ấy thêm một khắc nào nữa.

Bên trái là một cánh cổng gãy. Bên phải là bức tường đổ. Hắn dừng lại trước một cây đào không còn hoa. Cành trơ trụi, vỏ khô nứt nẻ, như từng sống một lần rất mãnh liệt rồi tự cháy trong chính mùa xuân của mình.

Hắn ngồi xuống. Tựa lưng vào thân cây. Nhắm mắt lại.

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hắn... không phải giấc mộng, không phải máu, không phải gương mặt đau đớn. Là tiếng cười. Rất nhỏ. Rất trong.

“Vẫn là sư huynh biết thưởng thức... chẳng bù cho ai kia, một giọt cũng không uống.”

Hắn không mở mắt. Chỉ ngửa đầu ra sau, dựa vào thân cây.

Đến khi mở mắt ra lần nữa đã là rất lâu. Gió bắt đầu thổi. Lần đầu tiên có gió từ khi hắn tỉnh dậy. Gió lướt qua mái tóc rối, qua y phục rách nát, qua ánh mắt không còn ánh sáng.

Hắn đứng dậy. Tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Lòng bàn tay có một vết hằn nhỏ, mảnh như sợi tóc, không rỉ máu nhưng cứ đau âm ỉ. Cứ như vết thương không có thật, nhưng chưa từng lành.

Hắn bước đi. Và lần đầu tiên, không còn ai nhìn hắn nữa. Không còn ai gọi “sư huynh”. Không còn ai chạy đến dúi cho hắn một gói ô mai chua. Không còn ai đợi hắn cùng uống rượu dưới trăng.

Tất cả biến mất. Như chưa từng có thật. Hoặc đã từng có thật,nhưng đã chết. Chết sạch trong chính tay hắn.

Hắn đã mang theo không phải thanh kiếm,không phải vết thương. Chỉ là một sự yên lặng quá dài,một loại rỗng trống rất cụ thể, như khi ai lạnh lùng rút cây kiếm đã ghim sâu nơi ngực tra, nhưng thứ còn lại không phải lành, mà là một lỗ hổng.

Không thể lấp,không ai lấp,không muốn ai lấp,cũng không dám để ai lấp nữa. Vì nếu ai đó chạm vào …thì có thể lại chết.

Một nơi nào đó phía trước, gió vẫn thổi. Hắn bước tiếp, không biết sẽ đi đâu. Cũng chẳng cần biết. Kiếp ba đã tàn. Hắn chỉ là kẻ còn sót lại sau đống tro. Đi tiếp, không phải để tìm điều gì. Mà vì hắn đã không còn gì để ở lại.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 16: Mâu Thuẫn

"Trong làn sương tĩnh lặng,
có một ánh mắt đang chìm dần vào đáy vực danh dự.
Thánh Tông cao vời, mà gió dưới chân đã bắt đầu rít."
----
Đã bảy ngày kể từ khi Thánh Nữ Sở Linh Nhi hồi tông.

Bảy ngày trôi qua không một ngày yên ổn.

Bên trong Thánh Tông, khói mù bao phủ, lòng người phân tán. Ngoài mặt vẫn là một trong tam đại thế lực của Tinh Hà thành, nhưng kẻ sáng mắt đều nhìn ra khí thế của Thánh Tông đang dần tụt xuống đáy.

Bởi vì một chuyện ,chuyện liên quan đến Thánh Nữ.

Không phải một trận chiến,không phải một cuộc sát phạt,càng không phải đại họa máu chảy đầu rơi.
Chỉ là… nàng bị hạ mê dược rồi bị kéo vào rừng trong đêm.

Chuyện ấy vẫn chưa tới mức tuyệt lộ. Nhưng cũng đã đủ để kéo cả Thánh Tông đến sát bờ vực.

Nàng là Thánh Nữ,là biểu tượng khí tiết, là gương mặt của thế hệ kế thừa. Là người đại diện cho cả một dòng dõi linh căn trong sạch, đạo hạnh tinh thuần. Mà nay, chỉ vì một trận mơ hồ trong rừng sâu, tất cả đều lung lay.

Danh dự mất là chuyện nhỏ. Mất uy là chuyện lớn. Nhưng nếu xử lý không thỏa đáng, cái mất tiếp theo sẽ là địa vị. Và Thánh Tông, một khi rơi khỏi vị thế, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Trong đại điện Thánh Tông, ánh sáng linh thạch rọi mờ trên các bức tường cổ kính.
Các trưởng lão đều có mặt, người thì giận tím mặt, kẻ thì mặt lạnh như sương.
Tiếng bàn luận vang lên không ngừng.

Một trưởng lão râu bạc đập tay xuống bàn đá.

– Không thể nhẫn nhịn hơn nữa! Bọn chúng dám đụng tới Thánh Nữ, chính là vuốt râu hùm. Phải lập tức khai chiến, lấy máu rửa nhục!

Phía bên trái, một lão già áo xám chau mày.

– Khai chiến? Ngươi tưởng chuyện chỉ là đánh một trận rồi xong? Phía sau Lãnh Gia còn có Sở Gia. Nếu Thánh Tông khơi mào, e rằng bị hai bên ép thành kẹp bánh. Khi đó… có muốn giữ mạng cũng khó.

Một trưởng lão khác lên tiếng, giọng trầm trầm:

– Hay là... thuận nước đẩy thuyền? Dù sao hai người cũng...

Lời chưa dứt, đã bị gần chục ánh mắt nhìn sang.

Sự im lặng bao trùm trong khoảnh khắc.
Đề nghị ấy ,ép Thánh Nữ gả cho kẻ bị nghi phạm tội , không khác gì tự vả vào mặt cả tông môn.

Đa số vẫn là những người không muốn chiến tranh. Nhưng chẳng ai dám mở miệng dung túng.

Chu Lâm "Tông Chủ Thánh Tông" im lặng ngồi trên cao, ánh mắt trầm mặc.

Là người đứng đầu, ông hiểu rõ hơn ai hết. Một bước sai, không chỉ là Linh Nhi, mà cả Thánh Tông sẽ bị cuốn vào vòng xoáy chính trị tàn khốc. Mà hiện tại, đối mặt với họ là Lãnh Gia , không phải một nhánh phụ, mà là một thế lực tự trị ngang hàng, thậm chí về tài lực còn có phần vượt trội.

Chu Lâm hít một hơi dài, nhìn xuống toàn điện.

– Truyền Thánh Nữ.

Một đệ tử áo lam khẽ cúi người rồi lui ra ngoài.

Chỉ một lúc sau, bước chân khẽ vang lên nơi cửa điện.

Sở Linh Nhi xuất hiện trong bộ y phục trắng ngà. Bảy ngày qua nàng vẫn im lặng, nhưng ánh mắt lại sâu hơn rất nhiều. Như hồ nước đã từng trong vắt, nay bị xáo động, chẳng còn yên tĩnh như xưa.

Nàng khẽ cúi đầu, bước tới chỗ mình, ngồi xuống không hề lên tiếng.

Chu Lâm trầm giọng hỏi:

– Linh Nhi… ngươi có ý kiến gì về việc này?

Giọng ông không nặng, không nhẹ. Nhưng trong sự điềm đạm ấy là tầng tầng gánh nặng.

Sở Linh Nhi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nàng không còn ánh sáng của kẻ thánh khiết. Chỉ là sự tĩnh mịch.

– Tông Chủ… Linh Nhi đã nói từ trước. Việc này… mặc Tông Chủ xử lý. Linh Nhi… không có ý kiến.

Câu trả lời đơn giản. Nhưng lại như đinh đóng cột.

Trong đại điện, vài người lắc đầu thở dài. Có kẻ mím môi. Có kẻ gật nhẹ, tán thành.

Nhưng Chu Lâm thì nhíu mày sâu hơn.

Thái độ của nàng quá bình thản. Mà bình thản trong chuyện này là bất thường. Làm người bị hại, lại không hề có oán hận, không đòi lại công đạo, không gào khóc cũng không phẫn uất ,khiến người khác không khỏi sinh nghi.

Chu Lâm không hỏi thêm,ông nhìn mọi người một lượt rồi nói.

– Nếu chúng ta không làm rõ chuyện này, thiên hạ sẽ cười vào mặt Thánh Tông.

Dừng lại một chút, ông nói tiếp, giọng kiên định:

– Phái sứ giả đến Lãnh Gia. Nói cho bọn họ rõ, Thánh Tông muốn một cái công đạo. Nếu không… dù thương gân động cốt… cũng sẽ khai chiến một lần.

Lời vừa dứt, không khí trong đại điện như ngưng lại.

Không ai nói thêm điều gì. Không ai phản đối. Nhưng cũng chẳng ai vỗ tay tán thưởng.

Buổi nghị sự kết thúc trong im lặng.

Vài trưởng lão rời điện, ánh mắt u ám. Có người bước ra mà vẫn còn lẩm bẩm:
"Không đánh, thì lòng không yên. Đánh… thì càng rối hơn."

Giữa đám mây mù ấy, Sở Linh Nhi vẫn ngồi yên. Nàng không khóc. Không nói. Chỉ nhìn vào bóng tối nơi góc điện. Như thể đang tìm lại hình ảnh trong đêm ấy – thứ mà suốt bảy ngày qua vẫn không thể nào xóa nhòa.

Ánh mắt ấy... nụ cười ấy...

Rốt cuộc, kẻ đó... là ai?
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 17: Phế Tử

"Một cái tên bị xóa, như lá rụng trong gió loạn.
Huyết mạch thân tộc cạn dần trong tiếng người hả hê.
Có lời thề chưa nói… đã bị chôn theo lệnh giáng..."
-----
Tinh Hà Thành.

Giữa trung tâm thành trì, Lãnh Gia đại điện như một pháo đài xám bạc, thâm nghiêm lạnh lẽo. Gió cuốn qua đỉnh mái cong, phảng phất mùi máu chưa kịp tan.

Lãnh Quân Hà "gia chủ Lãnh Gia" đứng lặng trước tấm bản đồ Tinh Hà, lưng thẳng như cột đá, đôi mắt sâu như vực tối. Khi tiếng bước chân của sứ giả vang lên, lão vẫn chưa xoay người.

Sứ giả cúi thấp, không nói lời dư thừa, chỉ dâng thư tín có đóng dấu ngọc của Thánh Tông.

Khi đọc xong dòng cuối, sắc mặt Lãnh Quân Hà đen lại như đít nồi. Lá thư tuy lịch sự, nhưng từng chữ như kim châm vào huyệt.

Công đạo.

Cái gọi là công đạo đó, là muốn hắn giao ra con trai? Hay là muốn hắn cúi đầu nhận tội? Lãnh Gia chưa từng chịu ép uổng như thế này.

Bốp!

Tiếng vỗ bàn vang dội khiến mười mấy tên hộ vệ ngoài điện rùng mình.

– Hỗn trướng! Đồ nghịch tử! Đến cả Thánh Nữ cũng dám có ý đồ... là muốn diệt môn sao?

Phía bên góc điện, một bóng người run rẩy lặng im " đại phu nhân của Lãnh Gia". Tóc tai rối bù, sắc mặt tiều tụy. Bà ta ngã vật xuống ghế ngay khi nghe tin con bị phế bỏ linh căn, sống chết không rõ, đã nằm mê man suốt hai ngày. Giờ gắng gượng được tới đây, hai mắt vẫn đỏ hoe.

Nghe Lãnh Quân Hà gào giận, bà ta bật khóc:

– Con của lão nương… chú ý tới Thánh Nữ các ngươi, đó là tổ tiên các ngươi hiển linh! Không vừa mắt thì các ngươi giết lão nương luôn đi! Nó còn là hài tử, nó biết cái gì?

Lời nói vang rền như muốn đập thẳng vào mặt sứ giả,sứ giả toát mồ hôi, không dám nhúc nhích.

Lãnh Quân Hà tức đến run người,hai bàn tay siết chặt, môi run rẩy vì giận,rồi đột ngột, hắn nói dứt khoát:

– Truyền lệnh của ta.

Giọng hắn lạnh như băng đóng trên đỉnh Tuyết Sơn.

– Từ nay, xóa bỏ ngôi vị Đại Công Tử của Lãnh Lộ Tử,đồng thời… trục xuất hắn khỏi Lãnh Gia.

– Ai dám trái lệnh, xử đồng tội!

Không ai lên tiếng,cả sảnh điện như rơi vào hố sâu lạnh buốt.

Hắn quay sang sứ giả, ánh mắt sắc như đao:

– Truyền lời với Chu Tông Chủ,nếu như trục xuất trưởng tử là chưa đủ công đạo, vậy thì…

Ngừng một chút, giọng trầm xuống như muốn nghiền nát từng chữ:

– Lãnh Gia sẵn sàng bồi thêm hai phần tài nguyên mỗi năm… Còn nếu vẫn chưa đủ...

Hắn nhìn thẳng, như đâm xuyên vào mắt đối phương:

– Vậy… liền chiến.

Một chữ “chiến” bật ra như tiếng đập của đao rút khỏi vỏ, khiến cả đại điện lạnh đi vài phần. Sứ giả run rẩy cúi người, xoay người rời đi mà không dám quay đầu lại.

Khi bóng sứ giả khuất khỏi cổng lớn, đại phu nhân gào lên, chạy đến trước mặt Lãnh Quân Hà, quỳ rạp xuống nền đá.

– Phu quân! Chàng nhẫn tâm vậy sao? Nó là cốt nhục của chàng! Phạm chút sai lầm có gì to tát? Một cái Thánh Nữ thì sao? Không phải còn có Sở Gia ở sau? Bọn họ không có gan khai chiến đâu… chẳng lẽ vì một con tiện nhân mà hủy cả tương lai của nhi tử?

Gương mặt Lãnh Quân Hà trắng bệch vì giận,hắn nghiến răng:

– Không phải là tiện nhân! Không phải là một cái Thánh Nữ!

– Ngươi... đang nói tiếng người sao?

– Bao nhiêu lần hắn gây họa, ta đã bỏ qua,đó là việc nhỏ , đã bảo ngươi quản chế nó. Kết quả thì sao?

Hắn ngừng lại một khắc, rồi gằn giọng:

– Người đâu!

Tiếng bước chân dội lên từ hai bên hành lang.

– Giam đại phu nhân vào ngục tối. Không có lệnh ta, không ai được thả ra. Kẻ nào trái lệnh… chém.

Không ai dám cãi,hộ vệ lập tức tiến lên, lôi bà ta đi, mặc cho tiếng gào khóc vang vọng khắp đại điện.

Lãnh Quân Hà ngồi sụp xuống ghế,toàn thân như bị rút cạn sức,trong mắt lão không còn là một gia chủ nữa, chỉ còn một kẻ đang gánh trên lưng nghìn vạn mũi nhọn của thiên hạ.

– Ngu xuẩn…

Hai chữ ấy rơi ra từ miệng lão như lời phán quyết.

Không biết là đang mắng con trai. Mắng vợ. Hay là mắng chính mình.
 

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
343
Điểm
53
Chương 18: Tiếng Vọng

"Gió đêm không nói, nhưng mang theo mùi máu đã cũ.
Có thứ gì đó… đã biến mất từ rất lâu rồi."
---

Tin tức Lãnh Gia đoạn tuyệt huyết mạch chỉ bằng một câu nói, như sét đánh giữa trời quang. Không ai ngờ gia chủ Lãnh Quân Hà lại tuyệt tình đến thế. Từ xưa đến nay, dù gia tộc có nghiêm khắc thế nào, việc phế vị hay đọa đày ,thì vẫn còn để lại lối quay đầu,nhưng hai chữ “trục xuất” như đinh đóng cột, xóa tên hắn khỏi gia phả Lãnh gia, ném hắn khỏi thế giới mà hắn từng đứng trên đỉnh.

Sự dứt khoát ấy khiến cả thành Tinh Hà sửng sốt,nhưng cảm giác ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Ngay sau đó là một cơn bão tin đồn,những âm thanh bị đè nén bao năm như được giải thoát, cuộn trào như thủy triều, đổ dồn về một cái tên" Lãnh Lộ Tử".

Cái tên ấy nhanh chóng phủ khắp từng ngóc ngách thành trì, len vào mọi câu chuyện trà dư tửu hậu, thậm chí chui vào cả giấc mơ của những kẻ từng bị hắn giày vò.

Từ tên ăn mày lê lết bên vệ đường cho đến những kẻ quyền quý ngồi xe kiệu, không ai không biết đến hắn. Không ai chưa từng nghe ít nhất một vài câu chuyện bẩn thỉu về kẻ từng được gọi là Đại công tử, quyền thế ngập trời.

Người ta kể, hắn từng cưỡng đoạt nữ nhân giữa ban ngày tại chợ lớn. Người ta kể, hắn từng giết một gia nô chỉ vì lỡ nhìn hắn một cái. Có lời đồn hắn từng đầu độc một nhóm vũ cơ chỉ vì múa sai giai điệu hắn thích. Có kẻ thậm chí rỉ tai nhau rằng sau lưng hắn là một mật thất đầy xác thiếu nữ chưa kịp phân hủy.

Không ai biết thật giả,nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến sự thật nữa. Chỉ cần có thể nguyền rủa, có thể mắng chửi, có thể hả hê trước sự suy tàn của một kẻ từng đạp đầu họ, thì bất cứ lời nào cũng có thể tin. Câu chuyện cứ thế lan đi, ngày càng độc địa, không biên giới, không giới hạn.

Trong tiềm thức trẻ con, cái tên Lãnh Lộ Tử dần trở thành lời hù dọa.

“Không ngủ là Lãnh Lộ Tử tới bắt đấy.”

“Không nghe lời sẽ bị Lãnh Lộ Tử lột da đấy.”

Chưa từng có ai rơi từ mây xanh xuống địa ngục nhanh đến thế. Từ biểu tượng quyền thế trở thành nỗi nhơ bẩn mà cả Tinh Hà Thành muốn xóa sạch.

Bên trong Lãnh gia, bọn hạ nhân mấy hôm nay bước đi nhẹ hơn, nói ít hơn, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác. Những cái nhìn thấm lệ, không phải thương xót, mà là sự uất nghẹn vừa được cởi trói.

Từng người đều nhớ rõ những ngày sống dưới cái bóng của hắn. Có kẻ từng bị nhốt ba ngày không nước chỉ vì làm đổ chén trà. Có nữ tì từng bị lột xiêm y giữa sân chỉ vì giẫm phải vạt áo hắn. Bao năm qua, họ sống trong sợ hãi, nhẫn nhịn, câm nín.

Đại phu nhân ngày trước chỉ cần một ánh mắt là đủ khiến người khác biến mất. Nhưng giờ, cả bà ta cũng đã bị nhốt vào ngục tối. Thảm trạng của hai mẹ con chẳng những không làm họ tiếc thương ,mà họ còn muốn đãi tiệc ăn mừng nữa.

Có người lau sàn mà môi mím cười. Có kẻ thắp nhang mà lòng nhẹ nhõm.

Không một ai thương tiếc.

Cũng từ khoảnh khắc ấy, hắn trở thành kẻ không nhà.

Giữa thế giới rộng lớn này, không còn nơi nào dung thân. Không mái che, không dòng họ, không tên tuổi. Chỉ còn lại cái danh bị nguyền rủa, mang theo hàng ngàn lời oán sẽ đeo bám suốt đời.

Tận cùng Tinh Hà Thành, giữa khe nứt hư vô, cánh cổng máu uốn lượn như vết sẹo không lành. "Tu La Chi Môn "nơi không ai muốn nhắc đến, càng không ai dám đến gần.

Rồi đột ngột, từ trong cánh cổng vang lên một tiếng gào.

“Mẹ… Đại Ngưu đừng đi mà!”

Tiếng thét xé mây, vang vọng không gian. Âm thanh ấy mang theo nỗi đau tận xương, gào lên rồi tắt lịm như linh hồn ai đó vừa bị xé rách.

Không ai nghe được.

Nhưng trời đất dường như run rẩy.

Mây trên cao đảo loạn,gió lặng,ánh sáng nhòe đi. Như thể cả thiên địa cũng dành một khoảnh khắc… để thương tiếc.

Rất xa nơi ấy, trong rừng sâu phía nam, một bóng người ngồi bên tảng đá xám. Tay cầm hồ lô rượu. Sau lưng là một thanh kiếm gãy. Áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời như đã sống qua quá nhiều năm tháng mục ruỗng.

Lão Cửu.

Lão uống một ngụm rượu, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía tây bắc, nơi "Tu La Chi Môn "u ám như lò thiêu trời định.

Ánh mắt lóe lên rồi tắt lịm như tàn lửa. Lão đặt hồ lô xuống, khẽ thở dài.

“Có lẽ… đã chết trong đó rồi cũng nên.”

Giọng lão khàn đục như tro tàn, không mang theo đồng tình, cũng chẳng có hả hê. Chỉ là một câu quen miệng, như thở dài cho một số phận đã định. Như người từng nghe nhiều lời gào thét giống hệt… và kết cục đều là tan vào máu đen nơi đó.

Kẻ từng khiến người người khiếp đảm, giờ hóa thành tiếng phỉ nhổ.

Một cái tên từng là ác mộng, giờ chỉ còn là ký ức dơ bẩn mà ai cũng muốn chôn sâu.

Không ai biết hắn còn sống hay đã chết. Nhưng trong mắt thế gian, hắn đã là kẻ không tồn tại.

Không nhà,không gốc rễ,không tên tuổi.

Chỉ còn duy nhất một tiếng gọi… vang vọng mãi trong cõi Tu La:

“Mẹ… Đại Ngưu đừng đi mà…”
 
Top