Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] [Kinh dị] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] [Kinh dị] Nhật ký người điên - Nhược Cẩn Trần

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,298
Điểm cảm xúc
6,015
Điểm
113
40. Ngày 3 tháng 10
Editor: trucxinh0505

Mẹ tôi nói, tủ đông có chút mùi thịt thúi nhưng chưa có hư, rửa sạch sẽ là có thể ăn.

Bà dùng những thịt đó làm vài món đồ ăn.

Cứ việc mẹ nói bà đã rửa sạch qua rất nhiều lần, nhưng mùi vị tanh hôi ngọt kia, chỉ tăng chứ không giảm.

Tôi rõ ràng biết, những thịt đó không có hư, là mùi vị trong thịt phát ra, không rửa sạch được.

Nghĩ vậy đây chính là thịt người, tôi chỉ ăn một miếng liền phun ra.

Tôi nói với mẹ, gần đây dạ dày không tốt, ăn thịt không được.

Bà quan tâm hỏi vài câu, cuối cùng cười cười với tôi.

Nhiều đáng sợ là, một khắc kia thế nhưng tôi cảm thấy nụ cười của mẹ làm bạn bên tôi mười mấy năm, lại âm trầm đáng sợ như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,298
Điểm cảm xúc
6,015
Điểm
113
41. Ngày 6 tháng 10
Editor: trucxinh0505

Mấy ngày liên tiếp mẹ đều dùng những thịt “thúi” đó nấu ăn, hoàn toàn không màng đến tôi dạ dày đáng thương “Chỉ có thể ăn rau xanh”. Từ lúc bắt đầu tôi đầy bi ai đến cuối cùng chết lặng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Là thế giới thay đổi? Vẫn là tôi thay đổi?

Darwin nói, vật cạnh thiên trạch, người thích ứng được thì sống sót. Vậy tôi thì sao? Không thể thích ứng xã hội biến hóa nhanh chóng, có phải cũng nên bị đào thải hay không?

Tôi nghĩ quay lại trường học trước một ngày, nhưng mẹ không muốn tôi đi sớm, bà nói nhớ tôi, luyến tiếc tôi.

Thậm chí nói với tôi, có thể không vào đại học, bà nguyện ý nuôi tôi cả đời.

Ngữ khí của bà, làm tôi cảm thấy kinh ngạc, mà ánh mắt bà nhìn tôi, làm tôi cảm thấy sởn tóc gáy.

Cuối cùng tôi vẫn quyết định đi sớm, nhưng thấy ánh mắt mẹ thất vọng lại có chứa một tia nhẹ nhàng, lòng tôi dự cảm rất không tốt.

Đúng rồi, hôm nay ở trên xe buýt tôi lại ngửi được mùi “Thịt”, bất quá mùi vị thực đạm, không thể xác định là ai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,298
Điểm cảm xúc
6,015
Điểm
113
42. Ngày 9 tháng 10
Editor: trucxinh0505

Mấy ngày nay rất kỳ quái, tôi luôn có thể gặp được “Thịt” bên người, cái mùi vị tanh hôi kia luôn tràn ngập ở chóp mũi tôi.

Rõ ràng người bên cạnh khác nhau, nhưng trước sau tồn tại cái mùi kia, chẳng lẽ bọn họ đều là “Thịt”?

Từ khi nào “Thịt” trở nên nhiều như vậy?

Thật là quá kỳ quái.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,298
Điểm cảm xúc
6,015
Điểm
113
43. Ngày 10 tháng 10
Editor: trucxinh0505

Ngày 10 tháng 10

Tôi đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.

Nếu trước sau bên người tôi tồn tại mùi “Thịt” mà tôi lại không xác định được người cố định, vậy chuyện này chỉ có một ý nghĩa ——

Mùi “Thịt” kia là phát tán ra trên người tôi!

Khó trách mùi này tuy đạm lại kéo dài không tiêu tan, khó trách tôi đi đến đâu cũng ngửi được mùi này.

Khó trách… Mẹ tôi luyến tiếc tôi rời đi.

Tôi nên cảm kích bà, đến cuối cùng bà không có mạnh mẽ giữ tôi lại.

Nhưng hiện tại tôi nên làm cái gì bây giờ?

Tìm người cầu cứu? Chính là không ai tin tưởng tôi.

Trốn sao? Nhưng tôi có thể trốn đến nơi nào? Thiên hạ to lớn, lại có chỗ nào là không ăn “Thịt”?

Tựa hồ lựa chọn duy nhất của tôi chính là chờ đợi, ngồi chờ chết.

Sau đó, bị bọn họ ăn luôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,298
Điểm cảm xúc
6,015
Điểm
113
44. Ngày 11 tháng 10
Editor: trucxinh0505

Hôm nay tôi còn sống.

Từ sau ý thức bản thân cũng là “Thịt”, tôi mới chậm rãi phát hiện một ít chuyện không giống bình thường.

Tỷ như, luôn có mấy người không quen biết muốn mời tôi ăn cơm. Tỷ như, nam sinh lớp bên cạnh chưa gặp mặt lần nào đột nhiên thông báo cho tôi. Tỷ như, giáo viên chúng tôi mời tôi đi văn phòng, nói có một danh ngạch du học sinh cho tôi.

Sao quá đột nhiên! Bình thường tôi đi học không nghiêm túc, thành tích chỉ ở học sinh trung bình, thế nhưng đạt được danh ngạch quý giá như vậy! Làm cho nhóm học bá học thần đó sao chịu nổi?

Nhưng tôi thật sự sợ hãi, càng hiểu biết, càng biết bọn họ có bao nhiêu năng lực, tôi trốn không thoát, hiện tại vấn đề chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

Tôi tin tưởng, nếu không phải bọn họ sợ làm người chú ý, khả năng hiện tại tôi cũng đã bị ăn rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,298
Điểm cảm xúc
6,015
Điểm
113
45. Ngày 12 tháng 10
Editor: trucxinh0505

Hôm nay tôi còn sống.

Tôi nhớ có một vị triết nhân nói qua, đáng sợ nhất không phải tử vong, mà là quá trình chờ đợi tử vong.

Tôi sắp chết rồi, cứ việc thân thể tôi vẫn còn khỏe mạnh, cứ việc cuộc đời của tôi mới vừa khởi bước, nhưng tôi phải chết.

Có thể là ngày mai, khả năng tại một giây này, không biết dùng phương thức gì phát sinh, lại biết kết cục cuối cùng.

Tôi chưa từng chờ mong sống giống như hiện tại, chưa từng giống như bây giờ chờ mong sống sót, nếu này hết thảy này chỉ là một giấc mộng, vậy thật tốt.
 
Top