Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Lạc Thần Chí - Thanh Hải

[Tiên hiệp] Lạc Thần Chí - Thanh Hải

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Tên Tác Phẩm: LẠC THẦN CHÍ



file_0000000005a061f7a241e7815c2d8323.png

Tác giả : Thanh Hải
Độ tuổi : 16+
Tình trạng : Đang Sáng Tác
Tổng chương dự kiến : >50 chương
Giới thiệu truyện
Một vùng đất cổ xưa từng là thiên đường thần linh giờ chỉ còn tàn tích. Hoàng Vô Trần đứa trẻ huyết mạch thần tộc và linh mạch cổ gia mang trong mình sức mạnh phi thường nhưng cũng là gánh nặng vận mệnh. Giữa thế giới suy vong, cậu sẽ trở thành ngọn lửa đổi thay hay bóng tối hủy diệt?
Mô tả truyện
Lạc Việt Thần Giới từng là thánh địa tối thượng, nơi thần linh và tiên nhân cùng tồn tại, tạo nên nền móng vũ trụ huy hoàng. Nhưng thời gian và chiến tranh vạn năm đã xé nát thiên địa, khiến Văn Lang Quốc Độ trở thành vùng đất hoang tàn, linh khí suy yếu, đạo lộ bị phủ mờ. Trong khung cảnh đó, Hoàng Vô Trần con trai của Chiến Thiên Quân và Tô thị phu nhân, mang trong mình hai dòng huyết thống thần võ và linh mạch cổ gia xuất hiện như tia sáng giữa đêm tối. Không phải thiên tài luyện công, cậu là tiểu bá vương đầy ngông nghênh nhưng cũng đầy tiềm lực, đương đầu với vận mệnh và trách nhiệm đè nặng lên vai. Giữa âm mưu quyền lực, tình mẫu tử và thử thách khốc liệt, Vô Trần sẽ là kẻ thay đổi số phận của thiên địa hay bị chính định mệnh nghiền nát?
Thảo luận truyện
Thread 'Tập Sự Bút Ký - Thanh Hải' https://forum.aatruyen.vn/threads/tap-su-but-ky-thanh-hai.1320/

 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Chương 1 : Tiểu Bá Vương
--------
Lạc Việt Thần Giới, vùng đất cổ xưa nhất từng được ghi chép trong Thần Thư, được xem là nơi đầu tiên Thiên Địa khai mở, là trụ cột khởi nguyên của vũ trụ. Vào thuở Sơ Thiên, khi trời đất còn chưa phân, nhật nguyệt chưa định hình, thì Lạc Việt đã hiện thế như một cội nguồn của vạn đạo. Đó là nơi thần linh giáng sinh, linh khí lưu chuyển vì ý niệm của đất trời, là nơi mỗi tiếng chuông chạm ngân có thể chấn động ba nghìn thế giới.

Nơi ấy không chỉ là thánh địa của thần đạo, mà còn là mảnh đất duy nhất trong cổ vũ trụ có thể dung chứa và sinh ra tiên nhân, thần nhân, đế quân. Những thần khí được đúc từ tinh hoa vạn cổ không chỉ sở hữu sức mạnh phá thiên khuyển địa, mà còn mang ý niệm của đạo pháp vĩnh hằng. Kinh điển ở đó không dùng mực mà viết bằng linh quang, chữ nghĩa lưu động như ngọc lưu ly, mang theo ý chí cổ thần. Đó là thời đại mà thần tộc từng giẫm nát thời gian, phá vỡ hư không, lời nói có thể đảo nghịch thiên mệnh.

Khi đó, Lạc Việt không chỉ là một giới vực, mà là trái tim của Thiên Đạo, nơi đạo vận tự sinh, linh mạch tự dưỡng, và mọi sinh linh cao đẳng đều quy phục. Tứ Thiên – Tam Thập Lục Địa vốn gắn kết như lưới trời, tạo thành một chỉnh thể hoàn mỹ, trong đó Nhất Thiên là tầng trung tâm, nơi cổ thần an tọa, truyền đạo qua cội Bất Chu Thần Thụ.

Thế nhưng, sự huy hoàng nào rồi cũng phải đối diện với quy luật diệt vong.

Vào lúc Thần Giới đạt đến cực thịnh, một sự kiện chấn động gọi là Vạn Linh Hạo Kiếp giáng xuống. Không ai biết khởi nguồn từ đâu, chỉ biết rằng từ bên ngoài giới vực, những tồn tại vô danh ập tới, không mang hình thể, không có ngôn ngữ, nhưng mỗi bước chân của chúng khiến không gian sụp đổ, thời gian đông kết. Các cổ thần lần lượt ngã xuống, thần thành bị đốt cháy thành tro tàn, thậm chí một phần Thần Mạch – mạng lưới linh lực liên kết vạn giới – bị xé toạc.

Trận chiến kéo dài suốt ba vạn năm, biến cả Thần Giới trở thành chiến trường huyết lệ. Vô số cường giả, đạo nhân, tiên linh cùng chung vận mệnh, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Nhưng cường thịnh đến đâu cũng hữu hạn, còn hủy diệt thì vô biên.

Sau cùng, Lạc Việt Thần Giới sụp đổ.

Tứ Thiên vỡ nát, Tam Thập Lục Địa tan thành từng mảnh, Thần Đình đổ sập, kinh văn bị thiêu hủy, thần khí bị chôn vùi hoặc rơi vào tay dị giới. Linh khí rút cạn, đạo vận tiêu tan, vũ trụ từng rực rỡ như kim tinh băng ngân giờ chỉ còn là những vệt tro bụi trôi dạt trong hỗn độn.

Từ toàn thể hoàn chỉnh, Thần Giới chỉ còn lại một mảnh tàn: Nhất Thiên Cửu Địa, bị trôi dạt giữa dòng thời không hỗn loạn, không còn kết nối với đại vũ trụ.

Trong Nhất Thiên đó, một góc gọi là Văn Lang Quốc Độ vẫn tồn tại, dù bị phong ấn, dù linh mạch đã đứt đoạn, nhưng vẫn còn lưu lại một tia khí tức xưa cũ. Từ cội nguồn rực rỡ nhất của vũ trụ, Lạc Việt Thần Giới đã trở thành truyền thuyết, và mảnh tàn còn sót lại trong đó chỉ được nhắc đến như tiếng vọng của một thời đại đã mất.

Từ nơi thần linh từng giảng pháp dưới thần thụ, giờ chỉ còn là vùng đất khô cằn, phủ bụi thời gian.
Sau khi Lạc Việt Thần Giới tan vỡ, mảnh tàn còn lại là Nhất Thiên Cửu Địa trôi nổi giữa hỗn độn, chẳng còn liên hệ gì với các giới vực còn lại. Trong số đó, Văn Lang Quốc Độ là một thiên khu hạ giới từng được ánh sáng thần đạo soi rọi, nhưng sau trận đại kiếp, nó bị phong ấn trong kết giới vô hình, trở thành một góc cô tịch giữa biển loạn thời không.

Linh mạch nơi đây đã đứt. Thiên địa luân hồi không còn vận hành như cũ. Những vùng đất từng sinh ra thần thú, từng chứa đựng đạo lộ, giờ chỉ còn là những rặng núi khô cằn, đồng bằng lạnh lẽo, những thành trì hóa thạch giữa cát bụi của lịch sử. Các truyền thừa cổ xưa mất dần qua từng thế hệ, rơi rụng như lá khô, bị thời gian gặm nhấm đến khi không còn để lại dấu tích.

Linh khí thưa thớt. Tụ linh trận mục nát. Tu sĩ nếu không dựa vào thiên phú dị bẩm hoặc kỳ duyên, thì con đường tu hành chẳng khác gì đi tìm nước giữa biển cát. Từ nơi từng có thể dựng nên đế quân, giờ muốn có một chân nguyên sơ khởi cũng đã là một kỳ tích.

Nhưng giữa tàn tro ấy, con người nơi đây không chịu buông tay.

Trải qua hàng ngàn năm đổ máu và khổ luyện, hậu duệ của nhân tộc đã dựng nên một hệ thống tu hành mới – Phàm Địa Thiên Tam Cảnh. Nó không có sự siêu thoát như thần đạo, không mang uy áp như tiên thể, nhưng là kết tinh của ý chí. Dù chỉ là tàn dư mờ nhạt so với Thần Giới năm xưa, nhưng nó là niềm tự hào cuối cùng còn sót lại của Văn Lang.

Hệ thống ấy chia làm ba tầng: Phàm Cảnh – nơi rèn thân thể và khai mở linh căn, Địa Cảnh – bước vào hành trình thu nạp linh khí, hợp nhất tinh thần thể, và Thiên Cảnh – nơi tinh thần vượt thoát giới hạn phàm trần, có thể điều khiển thiên địa linh vận trong giới vực cạn kiệt này. Mỗi bước tiến là một quá trình khổ tu, là kết quả của cả trăm năm nghiên cứu, tổng hợp tàn tích cổ lộ và máu xương vô số thế hệ.

Nhưng dù có cố gắng đến đâu, những mảnh đất còn lại của Văn Lang chỉ là vài linh thổ nhỏ nhoi – những vệt xanh hiếm hoi trong sa mạc hoang hóa. Phần lớn những khu vực từng tràn ngập linh khí giờ đã trở thành nơi chết chóc, đầy oán niệm và hỗn độn năng, không một ai dám đặt chân vào.

Chỉ có một nơi – Long Hành Thành – vẫn còn giữ được khí vận.

Đó là trung tâm cũ của Văn Lang, nơi Hoàng tộc vẫn tồn tại, như một chiếc trụ gãy giữ lấy mái đình đã mục nát. Long Hành Thành không còn lộng lẫy như thuở thần vương ngự trị, nhưng vẫn là điểm hội tụ cuối cùng của văn minh. Nơi đây còn những thư viện cổ, những tàng các ẩn giấu bí thuật, những luyện đài vẫn còn thiêu đốt bằng linh hỏa xưa. Hơn hết, nơi đó còn có Hoàng tộc – hậu duệ trực hệ của thần nhân thời cổ.

Trải qua hàng nghìn thế hệ, dù đã mất đi thần thể, nhưng huyết mạch vẫn chưa bị đoạn tuyệt. Họ không thể giẫm nát thời gian như tổ tiên, nhưng ánh nhìn của họ vẫn có thể trấn nhiếp lòng người, và ý chí của họ vẫn mang theo dư âm của thần uy cổ xưa.

Đứng đầu Hoàng tộc hiện tại chính là Chiến Thiên Quân, vị thống soái đã từng phá vỡ Thiên Kết, mở ra lối đi xuyên qua ba vực phong ấn, thống nhất Thập Đại Lãnh Thổ trong thời đại hỗn loạn nhất. Người đời kính gọi ông là Thần Tướng Chiến Thiên – người có thể vung chiến thương phá tan sơn mạch, có thể đứng trên đài cao nhìn rõ toàn cảnh Văn Lang trong một ánh mắt.

Ông không chỉ là cột trụ của Hoàng tộc, mà còn là biểu tượng cuối cùng của một nền huyết mạch chưa chịu khuất phục. Nhưng trong lòng người chiến tướng ấy, điều quan trọng nhất lại không phải là giang sơn hay bá tánh.

Mà là người phu nhân đã cùng ông vượt qua những tháng năm chiến loạn – Tô thị phu nhân, người nữ tử từng khiến cả Long Hành Thành phải ngừng thở trong ngày đại hôn.
Cuộc hôn nhân giữa Chiến Thiên Quân và Tô thị phu nhân không chỉ là sự kết hợp của hai dòng máu cường đại, mà còn là thiên mệnh mà bao người kỳ vọng sẽ khơi dậy thần uy năm xưa đã lụi tàn.

Tô thị, trưởng nữ của Tô gia – thế gia tu đạo từng có tổ tiên là Thiên Sư dưới trướng cổ thần Lạc Việt – không chỉ nổi danh nhờ dung nhan như sương tuyết, mà còn nhờ tâm cơ, trí tuệ, và một linh mạch cổ chưa từng gián đoạn. Trong khi Chiến Thiên Quân là biểu tượng của thần võ, thì nàng là ánh trăng soi rọi đạo tâm giữa thời loạn.

Và kết tinh của hai dòng huyết mạch ấy – chính là Hoàng Vô Trần.

Hắn sinh ra vào một đêm tuyết phủ nhưng trời không lạnh. Nhật nguyệt đổi sắc, chín con hỏa long giáng thế, gào thét vờn quanh thiên tượng. Trên tuyết, một đóa bạch liên đột nhiên nở rộ, ánh sáng tràn ngập khắp Long Hành Thành. Vạn sinh linh cúi đầu, cổ lôi ầm ầm đánh xuống, khiến thiên tượng như nghẹt thở trong một khắc.

Thiếu chủ của Hoàng tộc, vừa cất tiếng khóc đầu đời, đã khiến toàn bộ Văn Lang Quốc Độ chấn động.

Từ thuở ấu thơ, mọi người đều biết đứa trẻ này không thể xem như phàm nhân. Khi mới năm tuổi, hắn đã hoàn tất Tụ Thể Nhập Mạch – điều mà người thường mất ít nhất mười năm tu hành khổ luyện mới có thể chạm tới. Ăn một bữa là khí huyết tràn đầy, có thể nhấc bổng đồng la nghìn cân. Chỉ hít thở thôi cũng khiến bầu không khí quanh hắn như chấn động nhẹ.

Lão sư từng dạy hắn lắc đầu thở dài:
“Tiểu công tử không phải thiên tài. Hắn là tà vật trời sinh, đến để đảo loạn thiên địa.”

Thế nhưng, thiên tài ấy… lại không theo lối mòn.

Hoàng Vô Trần không thích tu luyện. Hắn thích trèo lên mái điện cưỡi diều bằng lụa. Thích ném bánh sen vào ao cá linh để nhìn chúng tranh giành. Thích cưỡi linh thú rượt đuổi đám học giả trong thư viện, khiến các đạo nhân trẻ tuổi hoảng vía bỏ chạy. Bảo mẫu từng khóc lóc xin đổi chức. Gia nhân không ai dám lớn tiếng. Trưởng lão chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Hắn chính là tiểu bá vương của Long Hành Thành.

Người duy nhất khiến hắn kiêng sợ – là cha hắn, Chiến Thiên Quân. Chỉ một ánh mắt, một tiếng quát nhẹ, là hắn lập tức đứng thẳng như quân sĩ.

Còn lại, trong mắt mẫu thân Tô thị, hắn là bảo vật của trời.

Tô thị chưa từng trách mắng nặng lời. Nàng một tay bế bồng, một tay dạy dỗ, nhưng nuông chiều đến tận xương tủy. Ai dám nói Vô Trần “hư”, nhẹ thì bị đày đi biên ải, nặng thì mất mạng không ai dám bàn cãi. Bởi với nàng, dù đứa trẻ này có làm loạn cả Long Hành Thành, thì chỉ cần còn một hơi thở, hắn vẫn là máu thịt của nàng.

Một chiều hoàng hôn, ánh nắng rọi xiên qua tầng lụa, hai nữ nhân ngồi đối diện trong đại điện Tụ Linh Các. Một là Tô thị – ánh mắt lạnh mà dịu, vẻ đẹp như tranh. Một là Trầm thị – thê thiếp được cưới sau thời chiến, dung nhan đoan trang, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ kín gió.

Bầu không khí nhẹ như khói, nhưng căng như dây đàn.

“Vô Trần… lại đánh con của Trưởng lão Viêm gia?”
Trầm thị đặt chén trà xuống, giọng nói êm mà sắc.
“Ta nghe nói lần này suýt nữa phế luôn đứa trẻ ấy.”

Tô thị nhấp nhẹ ngụm trà, thản nhiên đáp:
“Nó chỉ lấy lại công đạo. Đứa trẻ Viêm gia miệng mắng tổ mẫu của nó, không dạy được thì để người khác dạy.”

“Công đạo…?”
Trầm thị ngẩng đầu, ánh mắt thẳng như đao.
“Hắn là người nối dõi của Hoàng tộc. Nếu cứ mãi như vậy, đến một ngày, chính hắn sẽ chôn vùi huyết mạch của mình.”

“Ngươi lo thay ta sao?”
Tô thị mỉm cười, nhưng mắt không cười.
“Dù Trần nhi có thành hay bại, hắn vẫn là con ta. Nếu vận mệnh ép hắn thành một vũ khí, thì ta tình nguyện để hắn sống như một đứa trẻ tự do, vui vẻ một đời.”

Trầm thị im lặng hồi lâu, rồi nói khẽ:
“Ngươi nuông chiều hắn như thế… đến khi thiên địa đại biến, ai sẽ bảo vệ nó? Ngươi có thể thay hắn chống đỡ cả đạo vận sao?”

Tô thị không đáp. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt nhìn ra ánh tà dương đang tàn. Một lúc sau, nàng khẽ nói:
“Ngươi chưa từng sinh con, nên không hiểu… Có đôi khi, thà để hắn phế cả một đời trong lòng ta, còn hơn phải đổi lấy vinh quang bằng máu và nước mắt.”

Gió nhẹ thổi qua cửa điện. Vạt áo bay khẽ. Không ai nói gì thêm.

Tô thị rời đi, tà váy quét qua nền đá khắc trận văn. Trong ánh sáng lụi dần, nàng thì thầm như nói với chính mình:
“Dù thế gian có mắng hắn là phế vật, là tiểu bá vương… thì chỉ cần còn một hơi thở, hắn vẫn là nhi tử của ta.”
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Chương 2 : Tiên Hạ Nhân Gian
------
Trời Văn Lang vào đầu hạ, gió xuân chưa tan, sắc hè chưa tới. Ánh tà dương buổi sớm nhẹ rọi qua từng tán ngọc mai, hắt bóng râm mát lên mặt hồ sen trước Tụ Linh Các. Trên mặt nước, từng cánh hoa rơi khẽ như những lời thì thầm cổ xưa, vọng lại từ thuở thần linh còn bước đi giữa nhân gian.

Trong khuôn viên hậu điện, một cỗ linh thú lưng cánh mỏng đang chở theo một bóng người nhỏ nhắn phi vút giữa các hành lang cong uốn như sóng.

Tiếng cười lanh lảnh vang lên, mang theo mùi thơm của gỗ đàn hương và bánh sen còn nóng:

“Bay lên! Mau, mau bay lên! Không được để đuôi nó dính mái điện nữa đấy!”

Trên lưng linh thú, một bé trai mặc tử bào thêu văn long hỏa đang ngồi vắt vẻo, tay cầm dây điều khiển một chiếc diều lụa hình Bạch Hổ, dài hơn ba trượng, được chế từ tơ vàng ngàn năm.

Lũ tiểu nô phía sau mặt xanh như tàu lá, vừa chạy vừa cúi đầu, không dám hét to:
“Đại hoàng tử, xin… xin đừng bay sát chính điện… nếu kinh động Thánh quân…”

“Câm miệng! Cái đuôi của diều vướng vào long khí cũng là tại các ngươi chạy chậm!”

Giọng bé trai dõng dạc, mang theo uy thế bẩm sinh khiến người nghe dù là tiểu nô hay cung giám cũng đều rụt cổ không dám phản bác.

Cách đó không xa, nơi tầng lầu cao nhất của Tụ Linh Các, Tô thị phu nhân đang tựa bên cửa sổ khảm ngọc lưu ly, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng đường bay của đứa con.

Nàng mặc cung phục thêu lam văn thủy vân, dung nhan như họa, mày mắt như tranh thủy mặc, vừa yên tĩnh như hồ nước, vừa sâu không lường được.

Một tỳ nữ đứng sau khẽ cúi người, nói nhỏ:
“Phu nhân… Đại hoàng tử lại bắt linh thú của trưởng lão Nam viện cưỡi bay... hôm trước đã bị khiển trách rồi…”

Tô thị khẽ đặt tay lên chén trà, không nhìn xuống, nhẹ giọng:

“Nó là nhi tử của ta, là huyết mạch của Chiến tộc và Tô gia. Nếu linh thú của Nam viện không đủ tư cách để cưỡi, thì nên đưa lên bếp lò mà nấu.”

Tỳ nữ cứng người, cúi đầu không dám nói nữa.

Nàng vẫn chăm chú nhìn theo đứa con nhỏ, trong mắt là một thứ dịu dàng gần như đau đớn. Nàng biết hắn không phải đứa trẻ thường, và cũng hiểu rõ — càng là thiên tài nghịch thiên, vận mệnh càng không cho phép sống tùy ý.

Nhưng nàng là mẫu thân. Không ai có quyền cướp mất tuổi thơ của con nàng.

Dù hắn một đời không thành, cũng không hối.

Tiếng chuông đồng ngân lên từ hướng Long Thần Tháp, báo giờ Tý đã qua.

Từ phía chính cung, một đạo khí tức dày nặng như thần sơn khẽ động. Trên đài luyện khí, Chiến Thiên Quân đang luyện thương, đột ngột thu thế, mũi thương dừng giữa không trung như trụ trời ngăn vạn vật.

Ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời phía đông — nơi khí lưu đang bắt đầu loạn động.

Cùng lúc đó, Vô Trần đang vung dây cười lớn thì bỗng dừng lại. Tay cậu siết chặt dây diều, ánh mắt chằm chằm nhìn lên không trung.

Bầu trời… không biết từ khi nào đã đổi sắc.

Tầng mây nguyên bản trắng ngà giờ đang chuyển dần sang màu xám xanh nhạt, rồi xám tro. Gió không thổi. Cây không lay. Nhưng khí áp đột nhiên nặng đến mức chim bay cũng khựng cánh.

Một sợi sáng mảnh như tóc rạch ngang không gian, không có tiếng sấm, chỉ có một đường phân cách giữa thiên – địa – nhân.

Một tia quang từ rọi xuống từ tận ngoài cửu thiên.

Tụ Linh Các run lên một nhịp rất nhỏ. Hồ nước phía trước sôi lăn tăn như đang phản ứng với điều gì đó không thể diễn tả bằng lời.

Vô Trần nheo mắt, vô thức hỏi:
“Diều của ta… sao không bay nữa rồi?”

Không ai đáp.

Vì từ phía chân trời, quang đạo từ thượng giới đang hạ xuống, mang theo khí tức khiến cả một tòa thành của Văn Lang chìm trong lặng câm.

Tô thị phu nhân siết nhẹ tấm rèm bên cửa. Ánh mắt nàng lạnh dần.
Chiến Thiên Quân đã đứng thẳng nơi vọng lâu, tay cầm chiến thương dựng bên mình, ánh mắt như xuyên qua tầng trời, nhìn rõ thứ đang sắp sửa giáng hạ.

Kỳ dị không có thiên uy.
Không có pháp âm.
Không có chuông ngọc hay mưa hoa như ghi chép trong Thần Thư về những lần thượng giới giáng lâm.

Chỉ có… một đạo quang trụ vô thanh vô tức không mang theo thần thánh, mà chỉ có áp lực.

Và ở cuối quang đạo ấy, từng bóng người bắt đầu hiện ra như bước từ ảo ảnh của tầng trời thứ mười ba.
Ánh sáng nơi chân trời như rẽ đôi vòm thiên không, để lộ ra một khe hở trắng toát, kéo dài từ tầng mây cho tới đỉnh núi phía xa. Từ bên trong đó, tám bóng người từ từ hiện ra, không mang theo dị tượng lớn lao, không có mưa hoa trời rơi hay chuông vàng vang vọng — mà là một loại áp lực lạnh lẽo, cao cao tại thượng.

Bóng đầu tiên bước ra, trường bào trắng tuyết, tay áo rộng không nhiễm trần bụi. Mắt hắn nhắm hờ, dáng đi bình ổn như đang bước trên mặt nước tĩnh lặng. Chỉ một cái khẽ thở nhẹ, không gian quanh đó đã lập tức đông cứng lại như bị đóng băng.

Bóng thứ hai là nữ tử, sắc mặt lạnh nhạt, lưng đeo đàn ngọc, ánh mắt quét xuống như nhìn một vùng đất hoang không tên. Bên môi nàng phảng phất ý cười mỏng, nhưng là nụ cười của kẻ đã thấy mọi thứ ở thế gian đều vô nghĩa.

Từng người, từng người một bước ra từ trong quang trụ, không ai lên tiếng, không ai giao tiếp. Chỉ có khí tức không thể diễn tả đang từ từ lan rộng xuống phía dưới — như sóng thần tràn xuống đồng bằng nhỏ bé, như thần linh bước vào nơi mà người phàm không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Phía dưới, trong hoàng thành Văn Lang, từ quan binh tới dân thường đều đã quỳ xuống, trán dán sát nền đất, run rẩy không dám động đậy. Có người đã sợ đến khóc, nhưng không dám phát ra tiếng nấc.

Chiến Thiên Quân đứng thẳng trên đài cao, trường bào tung bay, mắt nhìn lên bầu trời nhưng không hành lễ. Lưng hắn vẫn thẳng, tay nắm lấy thương, ánh mắt lặng như nước hồ cổ. Sau lưng hắn, Tô thị phu nhân cũng đã bước ra, ánh mắt nàng đảo qua đám tu sĩ kia một lượt, không kiêng nể.

Vô Trần đứng sau cánh cổng nhỏ giữa vườn hoa, một tay nắm thanh diều gãy, tay còn lại khẽ lau trán. Khí tức của những người kia khiến cả đám linh thú trong hoàng thành rít lên mà bỏ chạy, khiến cây cối không gió mà gục rạp, khiến chim trời rơi khỏi mây.

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, đến từ kẻ đầu tiên:

"Đây là... nhân gian cảnh giới thấp nhất?"

Một kẻ khác cười cợt: "Cũng chẳng khác gì mấy năm trước. Thế giới này mãi vẫn như vũng nước đục, đến một chút dao động cũng không tạo nổi."

"Không phải đến để than thở. Mau tìm xem nơi đây có động tĩnh gì. Trên đã truyền lệnh, thì dù là cỏ khô đá vụn cũng phải moi ra."

"Biết rồi, biết rồi. Lần này xuống vốn chỉ để giải sầu, không ngờ lại bị đẩy đến chốn hoang vu này..."

Bọn họ nói chuyện như thể đang ở một chiều không gian khác, lời nói vang vọng qua không khí nhưng người thường không nghe rõ. Chỉ có Chiến Thiên Quân và vài trưởng lão gần đó là có thể hiểu được một phần.

Tám người đứng giữa không trung, không người nào quay đầu xuống nhìn rõ cảnh tượng bên dưới, cũng không có một chút cảm thông hay hứng thú nào với sinh linh của cõi này. Họ không phải đến để giao lưu, cũng không phải để cứu độ.

Tô thị phu nhân khẽ nói:

"Bọn họ... là tiên nhân?"

Chiến Thiên Quân trầm giọng:

"Không. Bọn họ là khách. Không có lý do gì để quỳ trước khách."

Phía trên bầu trời, một đạo khí tức đột ngột khuếch tán.

Một trong tám người — nữ tu cầm đàn — đã phất tay tạo ra một luồng sáng mỏng lan rộng khắp thành, tựa như tơ lụa quấn lấy mọi hơi thở, để tìm kiếm thứ gì đó. Ánh mắt nàng lạnh như băng tuyết nghìn năm, mi tâm không động đậy.

Không ai biết, họ đang tìm thứ gì.

Nhưng mọi người đều hiểu — từ giờ phút này, Văn Lang sẽ không còn yên ổn nữa.
Trời đất lặng câm dưới áp lực vô hình. Khi tám người từ trên cao giáng xuống, bầu trời Văn Lang như bị bóp nghẹt, linh khí dồn ứ, đạo vận đứt đoạn. Ngay cả mặt trời cũng bị mây đen che phủ, ánh sáng không thể xuyên xuống mặt đất.

Trong lúc chúng sinh đang rạp mình vì sợ hãi, tám thân ảnh lơ lửng giữa không trung không ai buồn nói lời nào. Đôi mắt lạnh nhạt quét qua sơn hà như nhìn một bức họa đã cũ, bụi bặm, mờ nhạt và mục nát.

Một nam tử cao lớn, thân khoác trường bào trắng viền vàng, chắp tay sau lưng, phóng mắt nhìn khắp đại địa, lạnh nhạt nói:

— Quả nhiên là nơi đạo tàn linh tuyệt. Cái gọi là Phàm Địa Thiên Tam Cảnh... cũng chỉ là phàm cảnh ngụy trang, không đáng nhắc đến.

Một nữ tử mặt che khăn lụa bạc, giọng như tơ mảnh, nhưng lại lạnh buốt thấu xương:

— Thần mạch đoạn rồi, kết giới cũng chỉ là hình thức... Cái gọi là cường giả nơi đây, không có nổi ba người chân chính bước vào Thiên Cảnh. Đã như vậy, chúng ta còn khách khí làm gì?

Một tu sĩ khác cười khẽ, giọng nói như chuông ngọc ngân vang:

— Dưới Thiên Môn, đều là cỏ dại. Vốn định du ngoạn một phen, ai ngờ chỉ là một đống tro tàn...

Khi lời vừa dứt, ánh mắt người này vô thức liếc xuống phía dưới — nơi đại hoàng tử Hoàng Vô Trần vừa được mẫu thân dìu vào trong điện, ánh mắt non nớt vẫn còn hướng về trời cao, không chút sợ hãi.

Ánh nhìn ấy, dù non trẻ, lại mang theo tia hoang dã bản năng như loài thú con lần đầu nhìn thấy thiên địch.

Tu sĩ kia bật cười, phất tay áo:

— Một đứa trẻ mà dám nhìn lên sao? Thật không biết sống chết...

Một người trong bọn bỗng đưa tay ra giữa không trung, khẽ vẽ một vòng. Không cần tụ khí, không cần pháp quyết, thiên địa tự vận chuyển theo ý hắn, sinh ra một đạo phù văn bay về tứ phương.

— Bắt đầu đi. Truy tung theo lệnh trên. Dù chỉ là một tia dấu vết… cũng phải lôi từ rễ ra.

Không ai phản đối. Không ai hỏi lại.

Tám người, tám luồng linh quang, như thiên tinh giáng trần, tản ra bốn phương tám hướng. Có người bước thẳng về phía Bắc — nơi tổ địa hoang phế đã bị kết giới phong kín suốt ngàn năm. Có người đáp xuống rừng U Minh cổ xưa, nơi từng là linh sơn thần cảnh. Có người lại vào tận Luyện Hồn Cốc, vùng đất từ lâu bị coi là tử địa.

Không một tiếng động, không báo hiệu. Nhưng mỗi bước họ đi qua, thiên địa đều chấn động, linh thú ẩn mình, cỏ cây rạp xuống. Những trận pháp từng kiên cố nhất, gặp họ như giấy vụn.

Cung điện Long Hành Thành chấn động từng đợt. Trong đại điện, các lão tổ Hoàng tộc đang lặng lẽ rút về tầng sâu nhất của tổ đường, chỉ dám truyền âm bằng pháp trận. Không một ai dám trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Vì họ biết — dù có là Thiên Cảnh đi nữa, cũng không đủ tư cách nhìn thẳng tám người đó.

Không phải là thần.

Nhưng cũng không còn là người.

Mà là... tiên.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Chương 3 : Sau Lớp Tàn Tro
----
Ba tháng kể từ ngày đạo quang từ thiên ngoại giáng xuống, Văn Lang quốc đã không còn là Văn Lang quốc nữa. Tám bóng người như tám vị thần nhân từ trên cao bước xuống, ánh mắt cao ngạo, hành tung tuyệt đối, đạp nát từng tấc đất linh mạch. Nơi bọn họ đi qua, nếu ai dám cản trở, lập tức bị nghiền nát không chút thương tiếc. Còn nếu chỉ tránh né... thì cũng chỉ sống thêm được vài ngày thoi thóp trong lo sợ.

Bọn họ vốn phụng mệnh thượng giới hạ phàm tìm kiếm một vật. Nhưng chính miệng kẻ đứng đầu, Hứa Diêu, từng lạnh lùng buông ra trước mặt bá quan Văn Lang:

"Chẳng qua là một mảnh phàm thổ vô dụng, đạo vận không ra đạo vận, tu đạo chẳng khác gì mượn hơi tàn. Cũng xứng gọi là quốc độ?"

Từ câu nói đó, cả triều đình chìm trong sấm sét. Chỉ một ngày sau, ba tông môn lớn phía Nam đồng loạt hóa tro tàn.

Dân chúng gào khóc, tướng sĩ hoảng loạn, các tộc trưởng quỳ gối, nhưng cũng chỉ là dãy dụa trước số mệnh đã bị bóp chặt.

Trong cung Long Hành, Hoàng Thiên Quân — Quốc chủ đương triều — một trong ba người duy nhất từng đạp vào Thiên Cảnh, từ khi những “tiên nhân” xuất hiện, ngày nào cũng chỉ khoác áo giáp, ngồi bất động trong chính điện nhìn về trời cao. Ông không run, nhưng ánh mắt đã có tia tuyệt vọng. Người người đều biết, Thiên Quân không phải sợ chết, mà là sợ những kẻ như vậy đạp nát huyết mạch ngàn năm của Văn Lang, biến con cháu mình thành tro bụi giữa đất trời.

Và trong cung thất phía sau, đứa trẻ mới năm tuổi — Hoàng Vô Trần — vẫn đang sống những ngày tháng nửa mộng nửa thật. Vô Trần chưa hiểu chiến loạn là gì, chỉ biết trong ba tháng nay, không còn được cưỡi diều giấy trên nóc điện, không còn được đuổi bắt học giả hay ném bánh sen vào ao cá linh. Những người hầu cười đùa với hắn ngày trước, giờ thay bằng những bóng áo xám lặng lẽ, mặt luôn cúi gằm. Mẫu thân hắn — Tô thị phu nhân — chẳng còn kể chuyện trước giờ ngủ nữa, chỉ ôm hắn chặt hơn mỗi đêm, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu tận cùng là sầu thương khó tả.

Có lần, Vô Trần hỏi:

"Mẫu thân, vì sao bầu trời mãi không sáng?"

Tô thị nhìn đứa con thơ ngây, khẽ siết tay hắn: "Bởi có những kẻ che ánh dương của chúng ta, nhưng trời sẽ lại sáng, chỉ cần Trần nhi còn thở."

Trong bóng đêm bao phủ khắp các châu lãnh, đứa trẻ ấy vẫn còn cười, vẫn còn ngủ say trong lòng mẫu thân, nhưng những người lớn... không ai còn dám mơ mộng.
Trời Văn Lang đỏ rực như máu. Những tầng kết giới từng bao phủ Long Hành Thành tan dần như sương khói, không phải vì bị công phá, mà là tự động tan rã trước áp lực vượt ngoài lý giải.

Ngày thứ chín mươi bảy kể từ khi những kẻ từ trên trời bước xuống, trong chính điện, tiếng chuông Tụ Linh Các chưa kịp vang thì đã bị nghiền nát trong một luồng áp lực lạnh lẽo. Một trong tám người đó, kẻ có mái tóc trắng như băng, tên gọi Phó Lân, ánh mắt dừng lại thật lâu trên thân ảnh hai người nữ đang đứng phía sau tấm rèm ngọc của cung Huyền Hương.

Hắn không giấu giếm dã tâm. Đôi mắt không phải đang nhìn người, mà là ngắm một món bảo vật chưa khui. Dáng đứng lười nhác nhưng khí thế lại như đè ép cả không gian xung quanh, khiến đám thị vệ chưa kịp rút kiếm đã quỳ sụp vì huyết mạch đông cứng.

Phó Lân cười khẩy, phất tay đẩy tung cánh cửa điện. Trong thoáng chốc, Tô thị phu nhân và Trầm thị đều cảm nhận được sát cơ. Một bước hắn tiến vào, hư không rung lên như có hàng ngàn chiếc chuông ngầm vang vọng trong linh hồn. Cả điện thất run rẩy, sàn đá nứt toác dưới chân hắn dù chưa động tới.

Ba đạo quang mang từ ngoài điện lập tức bắn tới, mang theo uy thế Thiên Cảnh. Một người trong đó là Hoàng Thiên Quân, bậc quân vương của Văn Lang, thân khoác chiến bào, ánh mắt đỏ rực như thiêu đốt cả máu huyết.

“Rút lui!”

Ông quát lớn, khí huyết chấn động, trong nháy mắt, tường điện lật đổ, linh lực cuộn xoáy như dậy sóng. Hai phu nhân bên trong bị một cỗ lực lượng kéo lùi về sau, nhưng Phó Lân chỉ cười lạnh.

"Thiên Cảnh? Dưới thượng giới, phàm là Thiên Cảnh đều là nô."

Một cái liếc mắt. Chỉ một ánh nhìn lạnh lẽo, vô thanh vô tức như gió nhẹ lướt qua đồng cỏ. Nhưng ba người đứng chắn trước mặt hắn — ba trụ cột cuối cùng của Văn Lang — liền hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc. Không máu, không tiếng hét. Chỉ là tan biến. Như chưa từng tồn tại.

Hai nữ nhân phía sau còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy thân ảnh hắn hiện lên như u linh, từng bước áp sát. Không ai kêu cứu. Không ai van xin. Trong mắt Tô thị là băng lạnh, còn Trầm thị thì lặng lẽ nắm chặt đoản kiếm giấu trong tay áo.

"Đừng phí công." Phó Lân cười cợt, một tay phất nhẹ như định bóp nát mọi phản kháng.

Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, Tô thị ngẩng đầu, mắt không hề dao động. Một luồng tử khí trỗi dậy từ sâu trong huyết mạch.

"Tự bạo? Các ngươi thật ngu."

Tiếng nổ không vang, chỉ là một luồng ánh sáng trắng chớp qua, rồi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Tấm rèm tan thành bụi. Cung điện chấn động. Hai nữ tử, mảnh y phục cuối cùng rơi theo gió, nhưng thân thể đã hóa thành hư vô, để lại hư ảnh cuối cùng là dáng người kiêu ngạo của Tô thị, vẫn như ngày nào ngồi đối diện trong Tụ Linh Các.

Phó Lân không giận. Hắn cười. Một tràng cười vang dội giữa thành trì đổ nát, kéo dài không dứt.

"Không ai cấm được ta... Muốn chết thì cũng phải cho ta chút thú vị chứ?"

Dưới chân hắn, tàn tích của quốc gia linh thiêng ngàn năm bắt đầu rực cháy. Thiên Hỏa Thượng Giới từ lòng bàn tay hắn phóng ra, như một con rồng lửa nuốt trọn cả Long Hành Thành.

Văn Lang — vùng đất từng vang danh là một trong cửu thiên hạ giới của Lạc Việt Thần Giới — chỉ còn lại tàn tro dưới ánh lửa dữ. Không một ai sống sót trong cung cấm. Không có truyền thừa, không còn linh mạch. Ngay cả thần tượng của cổ tổ cũng hóa thành đá vụn giữa biển lửa.

Và trong khi ngọn lửa còn cháy rực nơi nền trời, bảy người còn lại lần lượt xuất hiện sau lưng Phó Lân.

Bọn họ không vội rời đi. Lệnh chưa hoàn thành. Thứ cần tìm vẫn còn lẩn khuất.
Lửa thiêu rụi cả quốc đô rộng lớn, từng mái ngói long cung bị nung đến vỡ vụn, từng tòa tháp ngọc sụp đổ thành bụi. Khí tức linh lực nơi này bị thiêu đến cạn kiệt, mặt đất nứt toác, mùi máu tanh và khói cháy len lỏi khắp từng khe đá.

Trên bầu trời tro xám, bảy tên tu sĩ thượng giới đứng lơ lửng giữa không trung. Từng người khoác trường bào thêu phù văn, tóc dài tung bay trong linh phong, mắt lặng lẽ nhìn về phía tàn tích cháy đen bên dưới.

Bọn chúng tụ lại quanh một pháp trận đơn giản, dùng để đồng bộ kết quả tìm kiếm. Từng người lần lượt truyền vào pháp ấn khí tức mình đã dò xét, mỗi người đều lắc đầu, thần sắc có phần mất kiên nhẫn.

“Không có.” – Một gã áo đỏ thở dài – “Không phải ở đây.”

“Ba tháng trời, phàm cảnh này gần như bị lật tung... Nếu còn chưa tìm ra thì chỉ có hai khả năng: hoặc đã bị hủy, hoặc là bị giấu quá sâu.” – Một tên khác cười lạnh.

Kẻ dẫn đầu liếc mắt nhìn quanh, giọng nói trầm ổn:

“Cũng có thể... chưa đúng vị trí.”

Cả bảy kẻ đều im lặng. Bọn chúng vốn xuống đây chỉ là để khoái hoạt, giải sầu, mệnh lệnh tìm vật bất quá là phụ. Nhưng hiện tại đã giết đến tay mỏi, máu chảy thành sông, thứ cần tìm vẫn như cũ không hiện thân, thật khiến lòng người bực bội.

Một kẻ khẽ nâng tay, ngọn thiên hỏa thượng giới còn chưa tắt hoàn toàn trên mặt đất lập tức phụt bùng lên. Những đốm lửa màu tím cháy âm ỉ trong lớp tro, như những con rắn nhỏ trườn trên xác người, xác ngựa, xác cung nữ, xác tướng sĩ.

Không còn tiếng hét. Không còn phản kháng. Ngay cả linh khí cũng đã tuyệt tích.

Trong biển tro ấy — giữa trung tâm hậu cung đã bị thiêu sạch, bỗng có tiếng “bụp” nhỏ vang lên.

Một tảng đá lớn bị đẩy lệch. Dưới lớp đổ nát ấy, một thân thể bé nhỏ nhuốm máu đang lết ra từng chút một.

Đầu tóc cháy sém, da thịt nứt nẻ, máu thấm đỏ cả đất. Tay run rẩy, từng móng tay bị tróc gần hết. Đôi mắt nhỏ từng hồn nhiên sáng ngời, nay chỉ còn lại tròng đen khô cạn, phủ bụi tro.

Là Hoàng Vô Trần.

Đứa bé năm tuổi, con trai trưởng của quốc chủ Hoàng Thiên Quân, lết ra khỏi tro tàn bằng chính cơ thể sắp tan rã. Không khóc, không kêu, chỉ bò... bò ra từ đống chết chóc, như một con sâu nhỏ bị bỏ quên giữa lửa.

Không ai trong bảy tên tu sĩ để ý đến.

Bọn chúng vẫn đang nói chuyện.

“Tạm nghỉ một canh giờ, rồi dời đến phía nam. Chỗ đó có một mảnh di tích cổ, linh khí hơi bất thường.”

“Ừm, trước khi trở về... thử thêm lần nữa.”

Người cười, kẻ thờ ơ, chẳng ai để tâm dưới lớp tro ấy, có một sinh linh nhỏ đang nhìn lên... bằng ánh mắt không còn chút hơi thở trẻ con nào nữa.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Chương 04 : Cái Nhìn Kia
----
Ánh tà dương yếu ớt từ sau tầng mây đen vỡ vụn, rọi xuống mặt đất hoang tàn chẳng còn bóng người. Mùi máu tanh, khói đốt và tàn tro quện vào nhau thành một hỗn hợp khó tả, phủ lên từng tảng đá cháy sạm, từng mảnh gỗ cong vênh nứt nẻ, từng vết xương vụn lẫn trong tro bụi. Cảnh sắc ấy lặng ngắt đến rợn người.

Phía trên trời cao, tám bóng người vẫn lơ lửng giữa không trung, giống như từ đầu đến cuối chưa từng dính chút bụi trần. Bọn họ không nói một lời, thần sắc thản nhiên, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn xuống mảnh đất từng gọi là Long Hành cổ quốc. Trong số đó, một người chắp tay sau lưng, ánh mắt không mang lấy một tia cảm xúc – Phó Lân.

Hắn là người duy nhất còn giữ lại ánh nhìn chăm chú. Khi bảy kẻ còn lại lần lượt xoay người chuẩn bị rời khỏi, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đảo một vòng qua đống đổ nát đen sẫm phía dưới, mi tâm khẽ nhíu lại, như đang cảm ứng điều gì.

Ngay lúc ấy, một luồng linh khí yếu ớt thoát ra từ giữa biển tro. Nó mỏng đến mức gần như không tồn tại, như một hơi thở mong manh bị gió cuốn tan, thế nhưng với nhãn lực của một thượng giới tu sĩ, không gì có thể che giấu.

Ánh mắt Phó Lân nheo lại. Gió lặng dần.

Một vật thể bé nhỏ từ trong đống gạch vụn lửa cháy lết ra ngoài. Đầu tiên là một bàn tay nhỏ nhắn, móng tay cháy sém, đầu ngón tím bầm. Rồi là cánh tay run rẩy kéo theo nửa thân trên, toàn thân đầy máu tươi và những vết phỏng khô sần. Mái tóc bết dính, máu khô phủ kín da đầu, gương mặt mơ hồ đến không còn rõ nét.

Là một đứa trẻ.

Chỉ mới năm tuổi, thế nhưng đôi mắt ấy… hoàn toàn không tương xứng với thân xác. Không có tiếng khóc, không có tiếng van xin. Chỉ là ánh nhìn trống rỗng đến lạnh lẽo, như một mặt gương vỡ, phản chiếu lại tất cả sự thờ ơ của trời đất, phản chiếu luôn cả cái thế giới vừa bị cướp mất khỏi tay mình.

Phó Lân khẽ nở nụ cười, chẳng rõ là hứng thú hay đùa cợt.
Một tiểu hài tử… lại có thể nhìn hắn bằng đôi mắt đó.

Gió nổi lên trở lại, cuốn một lớp tro mỏng bay tán loạn. Trong khoảnh khắc, Phó Lân khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chú như đang cân nhắc điều gì. Đứa trẻ kia vẫn nằm đó, thân hình rách nát, nhưng ánh mắt chưa từng cúi xuống.

Chính là… Hoàng Vô Trần.

Đại hoàng tử Long Hành quốc, kẻ duy nhất còn sống sót giữa địa ngục. Nhưng thứ còn sống… không phải thân thể.
Mà là oán niệm.
Ánh mắt Phó Lân vẫn dừng lại nơi thân thể nhỏ bé đang bò ra khỏi đống tàn tro. Một ánh nhìn chẳng khác gì kẻ đang quan sát một món đồ chơi rách nát nhưng khiến hắn nổi hứng. Hắn không lập tức rời đi cùng những kẻ khác, mà đứng lặng, tựa hồ trong đầu đang cân nhắc điều gì đó thú vị hơn việc cứ thế bỏ qua.

Một kẻ chẳng còn giá trị lợi dụng.
Một đứa bé chưa bước vào tu hành.
Một kẻ dưới cả phàm nhân trong mắt thượng giới.

Nhưng... ánh mắt kia. Lạnh. Tĩnh. Như từng chết qua một lần, lại còn chưa chết đủ.

Phó Lân bước ra một bước, chân không chạm đất, cả thân thể liền từ trên cao hạ xuống, khiến gió xoáy trào lên từng luồng khí xoáy quanh đống tro bụi. Đứa bé vẫn nằm đó, không nhúc nhích, cũng chẳng sợ hãi. Chỉ có đôi mắt vẫn dõi theo thân ảnh ấy, lạnh lẽo đến khó tin.

Không ai nói gì. Không khí như đông đặc.

Phó Lân khẽ nhếch môi, lẩm bẩm – không phải nói với đứa trẻ, mà như đang tự hỏi bản thân.

"Thứ ánh mắt đó... nên để nó kéo dài bao lâu nhỉ?"

Trong lúc những kẻ khác bắt đầu phân tán tìm kiếm thêm lần cuối, Phó Lân đứng thẳng người, hai tay đan chéo trước ngực. Hư không chấn động.

Một luồng khí tức lạ lùng lan ra, tựa như hàng vạn linh hồn rên xiết từ đáy cõi u minh, uất khí ngưng thành bóng đen tràn ngập thiên địa. Gió ngừng thổi, khói cháy tan biến, ngay cả đám tro phủ quanh Vô Trần cũng lập tức bị cuốn sạch để lộ ra thân thể nhỏ nhoi bê bết máu.

Phó Lân niệm lên từng chữ, âm thanh không vang ra ngoài nhưng từng âm tiết như khắc thẳng vào linh hồn.

"Hồn Tận Luyến Chú."

Lời nguyền cổ xưa truyền từ thượng giới – không dùng để giết, mà để gặm nhấm. Một ngày trôi qua, linh hồn kẻ bị chú sẽ bị xé rách một phần, lặp lại mãi mãi đến khi hồn diệt thần tán, nhưng lại không bao giờ có thể chết. Không thể tự sát, không thể chuyển thế, không thể bị giết bởi kẻ khác, thậm chí chẳng thể phát ra tiếng hét nào cho trọn vẹn.

Chỉ có thể chịu đựng.
Sống không bằng chết.

Từ lòng bàn tay Phó Lân, một đạo ấn văn đen tím vặn vẹo như con rắn giãy chết lao xuống giữa trán Vô Trần. Thân thể đứa trẻ co rút lại, máu tươi trào ra từ bảy khiếu, da thịt vốn cháy sém lại thêm một tầng mục nát, tưởng chừng không chịu nổi thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.

Phó Lân quay người, ánh mắt đã lạnh nhạt trở lại. Giọng nói vang ra, không rõ là cười hay khinh thường:

"Một ánh mắt dám ngước lên trời, để xem ngươi còn giữ được đến bao giờ."

Hắn rời đi, hòa vào đám tu sĩ đang lần lượt tản ra khắp vùng hoang phế.
Còn nơi đó, chỉ còn lại một thân ảnh bé nhỏ co quắp, sống sót giữa địa ngục, nhưng đã không còn là một đứa trẻ.
Sau khi Phó Lân rời đi, mảnh thiên địa chìm vào một sự yên tĩnh đến rợn người. Không còn tiếng người, không còn tiếng gió, chỉ còn làn khói mỏng lượn lờ bên trên biển tro đen trải dài vô tận. Vài ngọn lửa yếu ớt vẫn cháy âm ỉ, như chưa chịu cam lòng tắt hẳn.

Trên mặt đất hoang tàn, nơi từng là trung tâm của cổ quốc hùng mạnh, một thân ảnh nhỏ bé nằm bất động giữa đống tro bụi. Vô Trần, thân thể máu me be bét, da thịt cháy nám từng mảng, từng hơi thở mong manh như chỉ chực tan biến trong gió. Nhưng ánh mắt ấy vẫn mở, nhìn thẳng lên bầu trời. Không còn hồn nhiên, không còn sự ngây thơ của một đứa trẻ năm tuổi – chỉ có sự lạnh lùng vô cảm, xen lẫn tia quật cường như muốn thiêu cháy cả thiên giới.

Cấm chú Hồn Tận Luyến Chú đang ăn mòn thần hồn.

Một luồng khí âm u vờn quanh thân thể nó, từng sợi như chiếc móc câu quấn vào cốt tuỷ linh hồn mà kéo, mà xé. Không đau về xác thịt, mà là đau về sự tồn tại. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đập, đều như đang sống lại khoảnh khắc thân nhân tan biến, cảnh quốc phá nhà tan…

…và cả ánh mắt của kẻ đã gieo xuống địa ngục này.

Xung quanh, những đạo tàn hồn chưa tan hết của thần dân cổ quốc vờn nhẹ trong gió như những tia sáng mỏng. Không ai khóc, không ai oán trách – chỉ có một loại cảm xúc không tên đọng lại, tụ quanh thân thể đứa bé như một vòng bảo hộ cuối cùng.

Nhưng không ai cứu được nó.

Ở nơi xa hơn, bảy bóng người dừng lại giữa không trung, ánh mắt lướt qua bốn phía như đang cảm ứng điều gì. Một người chau mày nói:

“Không có tín hiệu gì… thứ cần tìm, vẫn chưa xuất hiện.”

Người khác cười nhạt:
“Ba tháng lục soát, giết sạch toàn bộ phàm nhân nơi đây, vẫn không thấy. Có khi lão già trên kia để lạc hướng rồi cũng nên.”

Không ai đáp lại. Không khí mang theo vẻ thất vọng xen lẫn chán ghét. Bọn họ không muốn ở lại thêm phút giây nào. Nơi đây trong mắt họ chẳng khác gì một vùng đất chết – ô uế, bẩn thỉu và vô nghĩa.

Rất nhanh, tất cả dần tụ lại với nhau, đứng trên tầng mây ngũ sắc mà bàn bạc. Những vệt ánh sáng thượng giới dần hội tụ quanh họ, chuẩn bị dẫn đường trở về.

Còn phía dưới...

Giữa vùng đất cháy khô, nơi máu và tro hoà quyện, đứa trẻ vẫn chưa chết. Mặc dù thần trí sắp tan, linh hồn đang bị xé thành trăm mảnh, Vô Trần vẫn nằm đó. Không khóc, không hét, không run rẩy.

Chỉ có ánh mắt kia. Nhìn thẳng lên bầu trời. Không còn oán hận, không còn kinh hoảng.

Chỉ là... lạnh lẽo.

Như tro tàn chưa tắt lửa.
Như một ngọn lửa âm ỉ cháy giữa địa ngục, chờ ngày bùng lên thiêu trụi thiên giới.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Chương 05: Mặt Trời Không Còn Sáng Nữa
----
Trải qua nửa năm càn quét, tám bóng người đến từ thượng giới cuối cùng cũng biến mất giữa tầng không, để lại phía sau một thế giới nhuộm màu tàn tro. Trời đã trở lại trong xanh, mây lững lờ trôi như chưa từng bị xé rách bởi uy năng của bọn họ, nhưng mảnh đất này... không còn là mảnh đất cũ. Núi sông biến dạng, sinh linh tuyệt tích, linh mạch đoạn tuyệt. Cảnh tượng hôm nay chẳng khác gì một cõi U Minh hoang lạnh giữa nhân gian.

Thứ khiến tám người ấy bỏ công giáng lâm không phải là châu báu hay quyền lực, mà là một truyền thuyết – một truyền thuyết mơ hồ tới mức chính những người kể lại cũng không thể xác minh được thật giả. Tẫn Ngôn Ma Kiếm. Một cái tên như vọng lại từ đáy vực thời gian, gợi ra bóng hình mờ nhạt của một thanh kiếm đã vượt khỏi mọi tri thức và tưởng tượng. Tương truyền, nó không sinh từ tay người, mà nở ra từ hư không, từ tiếng gào thét đầu tiên của vũ trụ, khi ánh sáng và bóng tối còn chưa phân rạch, khi ngôn ngữ vẫn chưa có hình dạng.

Tẫn Ngôn – là lời nói tận cùng. Là thanh âm cuối cùng trước khi vạn vật tan biến. Ma Kiếm – là ý chí của diệt diệt sinh sinh, là mảnh bóng tối còn sót lại khi mọi thứ đã bị thiêu hủy.

Nó không nằm ở đây. Không ai từng thấy nó. Nhưng có một dòng chảy vô hình đang len lỏi giữa trời đất, như dẫn dắt, như trêu chọc những kẻ tham vọng. Tám tu sĩ thượng giới, vốn là hậu duệ của những thế gia cổ xưa, đến nơi này với tư cách thi hành nhiệm vụ – nhưng tâm lý lại mang theo sự khinh thị, ngạo mạn và đùa cợt. Họ xới tung mọi linh mạch, nghiền nát mọi bảo điện, phá vỡ mọi di tích cổ xưa, từng phiến đá, từng giọt nước nơi đây cũng không được tha.

Họ không thật lòng tin thanh kiếm kia tồn tại. Nhưng họ sợ… sợ nếu có ai đó tìm ra trước họ. Chỉ cần một khả năng dù là nhỏ nhất, họ cũng phải hủy đi toàn bộ cơ hội còn sót lại cho kẻ khác. Thứ họ không có được – cũng không ai được phép có.

Thế là hơn sáu tháng trôi qua, từng ngày từng đêm như cơn ác mộng phủ xuống toàn bộ mảnh đất cổ quốc. Họ không chỉ tìm kiếm – mà là hủy diệt triệt để. Không còn người để ngăn cản. Không còn sinh linh đủ tư cách chất vấn. Cuối cùng, khi tất cả chỉ còn là cát bụi, khi bản thân cũng chẳng còn kiên nhẫn, tám người ấy đứng giữa trời đất, lặng im nhìn xuống nơi từng là một vương triều ngạo nghễ, rồi chẳng thốt một lời nào – rời đi.

Chỉ còn gió. Một cơn gió mang theo hơi nóng của tro tàn, quét ngang qua đỉnh điện đã sụp, cuốn lên những tàn tích cuối cùng của một nền văn minh vừa bị xóa tên khỏi lịch sử.
Giữa đại địa tan hoang, sâu trong một góc hẻo lánh bị lửa trời thiêu sạch mọi thứ, giữa vô vàn tro tàn và đá vụn chất cao như núi, có một cái hốc đen sì bị che khuất bởi thi thể nửa cháy nửa mục của vô số cung nhân và hộ vệ. Nơi đó từng là một mật thất của hậu cung, không ngờ lại trở thành chốn duy nhất chưa bị thiêu hủy hoàn toàn.

Và tại nơi ấy… một đứa trẻ đang thở.

Không phải là một hơi thở sinh động, mà là tiếng rít khe khẽ, khô khốc, đứt đoạn. Hoàng Vô Trần – đứa bé từng mang trong mình thân phận đại hoàng tử, từng được quốc chủ yêu thương và chư vị phu nhân cưng chiều – giờ đây chỉ còn là một thân thể gầy gò đến đáng sợ, tựa như được bọc bằng da khô và máu cứng lại.

Trong sáu tháng qua, Vô Trần không chết. Nhưng hắn cũng chẳng sống đúng nghĩa.

“Hồn Tận Luyến Chú” như một ác ma vô hình ẩn bên trong linh hồn hắn, ngày ngày gặm nhấm từng sợi tơ tinh thần, cắn xé từng ý niệm ý thức. Mỗi khi trời tối, Vô Trần lại cảm thấy như bản thân bị ném vào một vực thẳm đen ngòm không đáy, nghe thấy vô số tiếng gào rú hỗn loạn, có lúc là tiếng mẹ khóc, có lúc là tiếng cha tan xác, có lúc lại là tiếng cười ngạo mạn của kẻ đã gieo lời chú kia.

Đau. Không thể miêu tả nỗi đau ấy bằng lời. Nó không phải đau thể xác – vì thân thể hắn đã sớm vượt ngưỡng chịu đựng. Cái đau ấy đến từ từng mảnh ký ức, từng hình ảnh bị xé vụn rồi ép hắn nhìn lại, mỗi ngày, mỗi đêm.

Hắn từng muốn chết. Nhưng không thể. Cấm chú ngăn hắn tự sát, ngăn cả linh hồn rời xác. Mỗi khi ý nghĩ kết thúc vụt lên, liền bị một ngọn lửa mờ nhạt bên trong não thiêu đốt, khiến hắn co quắp, lăn lộn, giãy giụa không tiếng kêu.

Thời gian với một đứa trẻ năm tuổi là dòng suối dài bất tận. Nhưng với Vô Trần lúc này, nửa năm ấy là một địa ngục không có ánh sáng. Một mình hắn nằm giữa thế giới đã bị bỏ rơi, bị vùi lấp trong máu khô và xương cốt, với những giấc mơ bị ám bởi lửa cháy và tiếng thét tuyệt vọng.

Thế nhưng… hắn vẫn chưa chết.

Bởi sâu thẳm trong đôi mắt từng hồn nhiên ấy, giờ đã đọng lại một ánh lặng thầm không thể miêu tả. Không còn là sự ngây thơ – mà là sự trống rỗng. Không còn nước mắt – chỉ còn cái nhìn lạnh buốt như đá băng chưa từng bị ánh sáng chiếu đến.

Một đứa trẻ, đáng lẽ không nên mang theo ánh nhìn đó.

Và chính ánh nhìn ấy… chính cái im lặng còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc ấy… đang âm thầm khắc một vết nứt không thể lành trong số mệnh của thế gian.
Khi bầu trời dần chuyển xanh trở lại, không còn hào quang chói lọi của tám đạo nhân thượng giới, cũng chẳng còn dư ảnh của thiên hỏa khủng khiếp – chỉ có mây nhạt nhẹ trôi, gió uể oải lướt qua trên đại địa cháy đen. Sự yên bình này không đến từ hồi sinh, mà là thứ tĩnh lặng khô cạn sau một hồi tàn sát tận diệt.

Bọn họ đã đi rồi. Tám kẻ từ thượng giới đến trong dáng vẻ kiêu ngạo và bất cần. Sáu tháng lật tung mọi ngóc ngách, sáu tháng thừa cơ hoang tàn mà thỏa mãn bản tính cợt nhả, cuối cùng vẫn không thể tìm ra bóng dáng Tẫn Ngôn Ma Kiếm. Dù vậy, đối với bọn họ, đây cũng chẳng phải là một thất bại đáng bận tâm – vì bản thân việc đến hạ giới, với họ, đã là một trò tiêu khiển kéo dài hơn dự kiến.

"Rốt cuộc thì cũng chỉ là đống tro tàn." Một tên cười khẽ, vỗ nhẹ tay áo phủi tro bụi khi đứng trên phi đài ánh sáng. Người khác khoanh tay, hờ hững liếc nhìn đống phế tích dưới chân, giọng mỉa mai: "Vốn đã phàm tục, nay còn phàm hơn cả tro tàn. Đi thôi."

Tám luồng sáng lại lần lượt vút lên không trung, biến mất vào hư vô như chưa từng hiện diện. Trời lại yên. Đất lại lặng. Chỉ có những đống xương đen vụn vỡ, cùng vô số lăng tẩm bị hủy hoại, chứng kiến rằng nơi này từng là một đế quốc phồn hoa.

Dưới tầng tro bụi ấy, Vô Trần đã không còn là Vô Trần của nửa năm trước.

Hắn không khóc khi nhìn bầu trời trong trẻo. Cũng không cười khi hơi ấm mặt trời lần đầu rọi vào thân thể đẫm máu đã khô cứng của mình. Đôi mắt hắn, sau hàng trăm ngày bị cấm chú dày vò, giờ đã không còn ánh nhìn của một đứa trẻ. Không là giận. Không là oán. Chỉ là một khoảng lặng chết chóc.

Thân thể bé nhỏ lê từng tấc qua lớp tro dày, mỗi động tác đều khiến thịt da nứt nẻ, máu tươi chảy ra nhưng khô lại ngay trong gió.

Hắn bước qua những nơi từng là điện ngọc, từng có tiếng nhạc du dương và mùi hương cung nữ. Giờ chỉ còn mùi khét của xương cháy và khói ám. Hắn dừng lại nơi một bệ đá sụp đổ – nơi mà mẫu thân hắn từng hay ngồi thêu gấm mỗi sáng – rồi cứ thế đứng yên rất lâu, như thể mong chờ ai đó gọi tên hắn một lần nữa.

Không có ai. Không còn ai.

Bầu trời thượng giới khép lại. Cõi trần gian hóa lặng. Và giữa ngã rẽ của sống và chết, một sinh linh mang ánh mắt tịch mịch đã cất bước… lặng lẽ đi về phía định mệnh.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Chương 06 : Linh Hồn Bán Thân
----
Nửa năm trôi qua, từng ngày với vô trần là những chuỗi ngày địa ngục trần gian không lối thoát. Cấm chú “Hồn Tận Luyến Chú” như một nanh vuốt vô hình gặm nhấm linh hồn hắn, từng chút từng chút một, không khoan nhượng. Mỗi ngày khi mặt trời ló rạng cũng là lúc hắn mở mắt trong đau đớn, không thể tự sát, không thể trốn thoát, không thể một lần buông lời than thở. Từng tiếng gào thét dâng lên đều bị nghẹn lại, như bị xiềng xích siết chặt trong lòng ngục tối, không thể phát ra thành âm thanh.

Đôi mắt vô trần dần trở nên mờ đi, tối sầm trong đau đớn dằn vặt. Nhưng bên trong ánh mắt ấy lại chảy tràn một ngọn lửa hận thù mãnh liệt, một ngọn lửa cháy rực đến tận cùng. Hắn không thể chết, không thể buông tay, chỉ có thể chịu đựng và nung nấu một ý chí mạnh mẽ để vượt qua sự tra tấn không ngừng.

Sự tra tấn tưởng như vô tận ấy không chỉ phá hoại thể xác mà còn cào xé tâm hồn hắn đến tận cùng, từng hơi thở đều như thở trên lưỡi dao. Hắn cảm nhận rõ từng mảng linh hồn mình như bị bóc tách ra, từng miếng một, đau đớn và tuyệt vọng vô cùng. Nhưng trong sâu thẳm, ý chí kia lại như một tia sáng le lói, thắp lên hi vọng cuối cùng cho cuộc sống bị ràng buộc.

Vào một ngày tưởng chừng như vô tận, khi ngọn lửa hận thù đã cháy đến đỉnh điểm, một biến cố bất ngờ xảy ra. Trong màn đêm tăm tối của tâm hồn, một thanh kiếm ma quái xuất hiện như từ hư vô, ánh sáng lạnh lùng tỏa ra bao phủ toàn bộ không gian. Thanh kiếm ấy không chỉ là vũ khí mà còn là linh hồn, chứa đựng sức mạnh hồng hoang của thời đại cổ xưa. Chính sức mạnh đó đã khơi dậy một giao điểm thần bí trong ý chí vô trần, tạo nên một bước ngoặt không thể đảo ngược.

Khi vô trần chạm vào thanh ma kiếm ấy, thân thể hắn như hóa thành bụi tro, tan biến trong ánh sáng lạnh lẽo. Cấm chú tưởng chừng muốn tràn theo, nhưng trước ý chí mãnh liệt ấy, nó cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt. Hắn chỉ còn lại một tia ý thức mỏng manh, bước vào một tầng không gian bí ẩn gọi là tẫn tâm khư – nơi mà linh hồn và thể xác bắt đầu một hành trình mới, một cuộc giao kèo bán thân với thanh ma kiếm, mà hắn chấp nhận mà không hề do dự.

Nơi đó, ý chí hận thù và oán khí bắt đầu hòa quyện, tạo nên sức mạnh mới cho vô trần, mở ra một chương mới cho cuộc đời đầy bi thương nhưng cũng tràn đầy kỳ vọng.
Trong tẫn tâm khư, không gian đen tối bao trùm, tĩnh lặng như vô tận. Vô trần chỉ còn là một tia ý thức yếu ớt, cảm nhận rõ từng sợi oán khí, hận ý ngự trị khắp nơi. Khí lạnh và u ám quấn quanh hắn như một tấm áo giáp vô hình, vừa bóp nghẹt lại vừa bao bọc. Ở nơi này, thời gian như bị giam cầm, không trôi chảy theo cách thông thường mà bị kéo giãn đến vô hạn, khiến mỗi giây phút đau đớn như kéo dài mãi không dứt.

Thanh ma kiếm nằm lơ lửng trước mắt hắn, ánh sáng đen tuyền của nó phản chiếu sự huyền bí của thuở hồng hoang, một sức mạnh vượt lên trên tất cả những gì con người từng biết. Hắn cảm nhận được sự thôi thúc, sự ràng buộc không thể tránh khỏi giữa bản thân và thanh kiếm. Sự giao ước bán thân được hình thành, không chỉ là sự trao đổi sức mạnh mà còn là sự kết nối linh hồn sâu sắc.

Trong quá trình này, thân thể vô trần bắt đầu tái tạo từng mảnh, từng tế bào từ trong bóng tối. Oán khí trở thành chất liệu, hận thù làm nên hồn vía, từng chút từng chút thấm vào từng thớ thịt đang hồi sinh. Hắn không còn là đứa trẻ năm tuổi ngày nào, mà là một thực thể mới, mạnh mẽ hơn, gai góc hơn, đượm màu ma quái. Từng vết thương cũ như được nối lại bằng sức mạnh đen tối, từng sợi thần kinh mới mọc lên mang theo hương vị của hận thù và khát vọng sống mãnh liệt.

Dẫu cơ thể dần hồi sinh, nỗi đau vẫn không hề nguôi ngoai. Mỗi đêm, vô trần phải chiến đấu với chính bản thân mình, với cơn cám dỗ từ thanh ma kiếm, với ý chí sắt đá phải giữ vững để không bị cuốn vào bóng tối hoàn toàn. Hắn biết con đường phía trước đầy hiểm nguy, nhưng cũng là con đường duy nhất để thoát khỏi kiếp nạn. Cuộc sống mới của vô trần bắt đầu từ đây, không còn là một đứa trẻ yếu đuối, mà là kẻ mang trong mình sức mạnh hắc ám, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Vô trần vẫn nằm yên trong bóng tối dày đặc của tẫn tâm khư. Không gian bao quanh hắn như một biển đen mênh mông, không ánh sáng, không tiếng động, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt hòa cùng tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Những cơn đau giằng xé thể xác vẫn không ngừng bủa vây, nhưng đã không còn là đau đớn đơn thuần mà là thứ cảm giác vừa tàn phá vừa biến đổi. Thịt da từng mảnh một bị ma kiếm khắc họa lại, từng mạch máu từng thớ xương được hun đúc bằng hận ý, oán khí và sự phẫn nộ sâu sắc.

Ma kiếm không đơn thuần chỉ là một thanh kiếm, nó là một thực thể có linh hồn riêng, một sự tồn tại ma quái không ai có thể đoán trước. Luồng ý chí ma kiếm len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí vô trần, khiến hắn như bị kéo giãn giữa ranh giới sống và chết, giữa ánh sáng và bóng tối. Mỗi ngày trong tẫn tâm khư đều là một thử thách mới, những ảo cảnh kinh hoàng liên tục hiện ra, buộc hắn phải chiến đấu với chính bản thân mình, đối mặt với những bóng ma quá khứ, với những hối hận và đau thương chưa thể nguôi ngoai.

Sự dằn vặt kéo dài suốt hơn trăm ngày, mỗi ngày trôi qua đều là một địa ngục mở ra, mà không có một tia hy vọng nào lóe lên. Vô trần không thể chết, không thể tự sát, không thể kêu cứu hay trốn tránh. Ánh mắt hắn dần mất đi vẻ hồn nhiên ngày nào, thay vào đó là sự lạnh lùng sắc bén đến rợn người. Trong mắt, hận ý và oán khí hòa quyện, cháy bừng như ngọn lửa thiêu đốt cả thể xác lẫn tâm hồn.

Dần dần, ý chí của vô trần không chỉ là phản kháng đơn thuần mà trở thành một thứ sức mạnh tiềm tàng, một ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn bất kỳ thứ gì khác trong tẫn tâm khư này. Hắn học cách chấp nhận mọi đau đớn, dùng chính sự dằn vặt để rèn luyện bản thân. Mỗi lần ma kiếm thử thách, mỗi lần ý chí hắn bị vắt kiệt, thì cũng là lúc sức mạnh bên trong hắn lớn lên, ý chí kiên cường hơn bao giờ hết.

Vô trần bắt đầu hiểu ra rằng cuộc thí luyện này không chỉ đơn thuần là trừng phạt hay giam cầm, mà là sự tái sinh dưới bàn tay của thanh ma kiếm. Hắn không còn là đứa trẻ yếu ớt lúc đầu, mà là một kẻ đã trải qua hàng trăm ngày đau thương, dằn vặt, cũng là kẻ chuẩn bị vươn mình mạnh mẽ. Từng mảnh hồn từng mảnh xác vụn vỡ đang được kết nối lại, tái tạo từng chút một bằng sức mạnh của chính bản thân hắn hòa quyện cùng ma kiếm.

Vẫn nằm trong bóng tối, vô trần không rời đi, không trốn chạy, mà âm thầm chờ đợi. Cuộc thí luyện của ma kiếm vẫn chưa kết thúc, và hắn, với trái tim cháy bỏng hận thù và ý chí không khuất phục, sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo, bước qua cánh cổng sinh tử để vươn lên thành một thực thể mới – một người mang sức mạnh của ma kiếm, một kẻ không còn là nạn nhân, mà là kẻ sẽ thay đổi vận mệnh của chính mình và thế giới.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
64
Điểm cảm xúc
243
Điểm
33
Chương 07 : Trước Ngưỡng Cửu Thế

Từ đáy giếng máu, thân thể hắn tái tạo trong đau đớn không tiếng. Mỗi giọt huyết, mỗi mảnh xương, mỗi dây thần kinh được thấm nhuộm bởi khí tức tà dị của Ma Kiếm. Nhưng chẳng còn tiếng thét. Hắn đã học cách không gào lên nữa.

Khi thân thể dựng dậy lần thứ hai, gầy gò và non nớt như thể vừa ra khỏi bụng mẹ, cũng là lúc linh hồn hắn gắn trọn với thanh kiếm đen dựng ngược bên cạnh.

Hắn không còn cha mẹ, không còn tên họ, không còn nhân gian. Chỉ còn lời nguyền đã khắc lên máu thịt, và một thanh kiếm không có hơi thở của người sống.

"Vô Trần," kiếm nói.

Hắn ngẩng đầu, mắt đỏ.

"Ngươi đã cho ta thân. Giờ, đến tâm."

Rồi lối mở của Tẫn Tâm Khư hiện ra trước mặt hắn—không phải cửa đá, không là bóng tối, mà là một vệt mờ trong không gian, như gió hít sâu một hơi lạnh và để lại vết rách trong trời.

Hắn không hỏi thêm điều gì. Vì hỏi cũng vô ích. Hắn biết, đây chỉ là bắt đầu.
"...Lạnh."
"Vì ngươi không còn máu."
"...Đau."
"Vì da thịt không còn quen với tồn tại."
"...Đây là đâu?"
"Nơi những gì yếu đuối sẽ hóa thành quên lãng."

Vô Trần đứng giữa một nền đá tối như tro, dưới chân không có bóng, trên đầu không có trời.

"Ngươi bảo... sẽ cho ta trở thành kiếm chủ."
"Không. Ta bảo sẽ nghiền nát ngươi."
"...Vậy tại sao lại cứu ta?"
"Vì ngươi đã bán linh hồn."
"...Còn thân thể?"
"Đã tái tạo. Nhưng không phải của ngươi nữa."

Hắn không đáp. Hắn siết bàn tay, đầu ngón cứng như đá, không còn cảm giác.

"Ta... vẫn còn là ta chứ?"
"Chưa từng là ai cả."

Một khoảng lặng kéo dài như không khí cũng rút lui khỏi căn phòng.

"Ngươi định đưa ta đi đâu?"
"Không đi đâu cả. Ngươi sẽ rơi."
"Rơi vào đâu?"
"Chín tầng giả mộng. Chín đời không trở lại."
"...Nếu ta không sống sót?"
"Ngươi đã chết rồi. Đây chỉ là phần còn lại."

Vô Trần khẽ nhíu mày, tay đưa lên ngực, nơi tim từng đập.

"Ta nghe tiếng gì đó..."
"Đó là ngươi. Tự gọi mình lần cuối."

Bên dưới chân hắn, một khe sáng chậm rãi mở ra.

"...Tên ngươi là gì?"
"Ta không có tên."
"Nhưng ngươi đang nói."
"Vì ngươi là nô lệ của ta."
"...Nếu ta vượt qua chín thế?"
"Ngươi sẽ không còn hỏi điều đó nữa."

Tiếng gió từ khe sâu không rít, không hú, chỉ như một cái thở dài của đá.

"Ta có thể giữ lại một phần của mình không?"
"Ngươi giữ được gì... cứ giữ."

Không có bước chân. Vô Trần tự nhiên rơi vào.
Không sợ. Không gọi.
Chỉ lặng, như thể cậu vẫn chưa từng tồn tại.
"Thế đầu... là gì?"

"Khởi sinh. Rất nhẹ. Chỉ là một giấc mơ yên bình."

"...Yên bình? Ở đây?"

"Yên bình là cái bẫy đầu tiên. Kẻ yếu mềm sẽ không muốn rời."

"Ta... không nhớ ra mẹ nữa."

"Không cần nhớ. Trong đó, ngươi sẽ có lại."

"...Có lại?"

"Gia đình. Tên gọi. Một cái ôm. Một buổi sớm bình dị. Một bát cháo nóng."

"...Vậy... là tốt?"

"Nếu ngươi tin như thế."

"...Sau đó?"

"Chúng sẽ bị thiêu rụi trước mắt ngươi."

Vô Trần khựng lại, đá dưới chân bắt đầu mềm, như da thịt, đang thở.

"Vì sao phải cho ta yên bình rồi lại cướp nó?"

"Vì tâm ngươi cần một hình dạng rõ ràng... trước khi bị đập vỡ."

"Ta có thể không đi vào không?"

"Không. Đã rơi, thì phải chạm đáy."

"Chạm rồi... có lên lại không?"

"Không ai lên lại như cũ."

"...Ngươi từng thử chưa?"

"Ta không cần thử. Ta là kiếm. Ngươi là tay cầm."

"...Nếu ta lạc đường?"

"Ngươi sẽ sống trọn một đời sai lầm. Và chết y hệt như ngươi từng chết."

"Linh hồn... vẫn là của ta chứ?"

"Không. Chỉ còn chút phản chiếu. Dùng để gọi ngươi là 'ta'."

"Vậy... nếu ta quên mất rằng ta đang rèn luyện thì sao?"

"Thì ngươi sẽ tin đó là thật. Và cái chết trong ảo mộng sẽ kéo theo thật sự."

"Đau không?"

"Còn hơn đau."

Hắn cúi đầu. Tóc dài phủ xuống gò má khô lạnh, như giấy cũ.

"Vào thế... là ngủ sao?"

"Không. Là tỉnh theo cách khác."

"Ta có thể tỉnh lại?"

"Khi tâm không còn gì để vỡ nữa."

Phía trước, một khe ánh sáng mở ra — không chói, không ấm, như da bụng mẹ mơ hồ từ một ký ức lạc.

"...Nếu ta không muốn quên?"

"Thì phải nhớ trong khi mọi thứ đều đòi hỏi ngươi quên."

"...Nếu ta nhớ lầm?"

"Thì ngươi sẽ giết chính người mình từng yêu thương."

"...Thế giới này là bao nhiêu lời nói dối?"

"Chín."

"...Và thật thì ở đâu?"

"Trong nỗi cô độc cuối cùng."

Hắn bước một bước. Ánh sáng không đến gần hơn. Chỉ lạnh đi một phần.
"Ngươi run."

"Không phải."

"Là lạnh?"

"...Không biết."

"Ngươi sắp quên."

"Ta đang cố nhớ."

"Cố để làm gì?"

"Vì nếu quên… ta sẽ chẳng biết ta là ai."

"Đúng. Và chính lúc đó, cửu thế bắt đầu."

Hắn nhìn vào khe ánh sáng phía trước, không rộng, không sâu. Nhưng không có đáy. Giống như nhìn vào một giấc mơ, chưa bắt đầu đã muốn khóc.

"Đó là… ảo?"

"Không. Là thật hơn ngươi từng biết."

"Nhưng là giả tạo."

"Thật hay giả, chỉ tâm phân biệt. Tâm ngươi còn chưa đủ mạnh để gọi tên."

"Vậy ta bước vào, rồi?"

"Ngươi sẽ không thấy ta nữa."

"Không nghe tiếng?"

"Không."

"Không cảm được máu?"

"Không."

"Không nhớ là đang rèn luyện?"

"Chỉ còn một điều để nhớ: Nếu tâm ngươi tan, ngươi là nô lệ."

"Ta đã là nô lệ."

"Chỉ mới là thể xác. Còn linh hồn, nếu gãy lần nữa… thì không còn gì nữa."

"...Nếu ta sống cả chín kiếp đó mà không tỉnh?"

"Thì ngươi mãi mãi ở trong đó."

"Và nếu ta tỉnh?"

"Thì ngươi bước qua được một bước trong tẫn tâm khư."

"Chỉ một bước?"

"Ừ. Chỉ một. Ngươi chưa là gì cả."

Hắn im lặng. Trong ngực có gì đó nhói, nhưng hắn không biết đó là sợ hãi, hay mong đợi.

"Ngươi không dặn gì thêm sao?"

"Không. Ngươi đâu còn là ngươi nữa."

"Vậy ai là ta?"

"Đi rồi sẽ biết. Nếu ngươi còn giữ lại được một chữ ‘ta’ sau chín thế."

Ánh sáng rung nhẹ, như khe mi mắt đang khép lại. Hắn đưa chân về phía đó. Hơi ấm không có, gió không có, chỉ còn tiếng trong đầu mình.

"Ta là Vô Trần."

Không ai đáp lại. Và hắn biến mất.
 
Top