Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Làm một người cứu vớt thẳng nam chính trực - by Hắc Sắc

[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Làm một người cứu vớt thẳng nam chính trực - by Hắc Sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 20: Kính trọng người

Tú Hương ánh mắt phức tạp. Nàng ấy cúi đầu nhìn đống lửa hồng ấm áp, nó quá ấm áp, ấm áp đến nỗi khi nàng ấy hồi thần nhận ra mình thất thần, xấu hổ trước mặt hai người Mộng tiên tử.

“Thật xin lỗi hai vị…”

Tú Hương giọng nói nhỏ nhẹ xin lỗi bọn họ. Mộng tiên tử không cảm thấy gì cả, lắc đầu ý bảo rằng không sao với nàng ấy.

Tú Hương cũng chỉ luống cuống trong chốc lát. Nàng ấy dấu đi tâm sự trong lòng, mỉm cười với Mộng tiên tử nói.

“Đa tạ nhị vị ân công quan tâm, tiểu nữ dự định sẽ cùng mẫu thân và muội muội đến nhà người thân lánh nạn một thời gian, đợi cho qua nạn này rồi mới tính tiếp.”

Mộng Kỳ nghe nàng ấy nói thế trong lòng thầm cảm thấy may mắn thay cho ba người Tú Hương. May mắn là bọn họ vẫn có chỗ dừng chân.

Mộng tiên tử lúc này lại hỏi thêm.

“Nơi đó sợ là cách đây rất xa đi. Mọi người định đi đến đó như thế nào?”

Mộng Kỳ lúc này mới nhận ra mình vui mừng quá sớm. Cả nhà Tú Hương đều là người già – phụ nữ - trẻ em, tại thế đạo này muốn đi ra ngoài nhất định gặp rất nhiều nguy hiểm. Nghĩ vậy, hắn lo lắng nhíu mày lại.

Tú Hương vẫn dáng vẻ ôn nhu, nàng ấy mỉm cười nhưng trong đó lại có sự khổ sở đan xen. Mộng tiên tử nghe nàng ấy nói.

“Bất cứ cách nào, chỉ cần có thể đi đến đó thì tiểu nữ đều sẽ thử. Chỉ là ân tình của nhị vị không biết khi nào chúng ta mới có thể báo đáp được.”

Mộng Kỳ cảm thấy bọn họ có thể giúp được nhưng lời này của Tú Hương thể hiện rõ nàng ấy không muốn đi cùng bọn họ nữa. Hắn nhịn không được đưa mắt nhìn tỉ tỉ trông đợi.

Mộng tiên tử làm như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng vẫn như bình thường tựa như đang hỏi ngày hôm nay ăn món gì tiếp tục trò chuyện cùng Tú Hương.

“Nếu cô nương đã quyết định như vậy, ta sẽ ủng hộ cô nương. Chúc cô nương thuận lợi bình an.”

“Tỉ tỉ?”

Mộng Kỳ ngạc nhiên nhìn nàng. Tú Hương lại đối với nàng vô cùng cảm kích. Mộng Kỳ bối rối, lại có chút gì đó mất mát. Hắn cứ nghĩ tỉ tỉ sẽ ngăn cản Tú Hương nhưng không ngờ lại đồng ý với nàng ấy. Rõ ràng đây là con đường đầy rẫy nguy hiểm, bọn họ khó có thể bảo đảm tính mạng, tại sao hai người bọn họ lại lựa chọn nó chứ?

Mộng Kỳ sau chuyện này thất thần. Hắn nhìn thấy tỉ tỉ cùng Tú Hương sau đó câu được câu không trò chuyện cùng nhau, trong đầu hắn đặc lại như keo, không nghe rõ họ đang nói gì. Thậm chí đến khi tỉ tỉ của hắn khoanh chân nghỉ ngơi ở một bên thì hắn vẫn cảm thấy có thứ gì đó đè nặng ở trong lòng.

“Ân nhân…”

Mộng Kỳ giật mình tỉnh lại. Hắn quay đầu nhìn Tú Hương ngồi đối diện. Tú Hương muốn để hắn đi nghỉ ngơi hồi sức nhưng Mộng Kỳ vẫn ngồi đó, cất tiếng hỏi nàng ấy.

“Tại sao? Rõ ràng cô nương có thể nhờ vả ta và tỉ tỉ giúp đỡ cô nương nhưng tại sao cô nương lại không muốn?”

Hắn thật sự không hiểu. Là lòng tự trọng không cho phép sao? Hắn không cho là như vậy, bởi vì lúc trước Tú Hương rõ ràng có thể vì bị đám người trong thành chèn ép mà cầu xin mọi người cứu mình. Hắn không nghĩ nàng ấy lại là người cứng nhắc không quan tâm hậu quả cuối cùng.

Tú Hương nhìn thiếu niên kiên định trước mặt. Nàng ấy lại thất thần, trên người Mộng Kỳ nàng ấy nhìn thấy bóng dáng nhị ca của nàng ấy. Vốn không muốn nhắc đến nhưng dáng vẻ này của Mộng Kỳ làm nàng ấy bỗng có xúc động muốn buông xuôi, đáp ứng lòng hiếu kì của hắn.

“Công tử, câu hỏi của ngài có lẽ ta phải đáp lại một đáp án rất dài.”

Mộng Kỳ yên tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe này khiến nàng ấy cảm thấy như được cỗ vũ, Tú Hương nghĩ.

Có lẽ nàng ấy nên nói ra từ lâu…

“Tiểu nữ… không, là gia đình của tiểu nữ hai năm trước là một gia đình vô cùng hạnh phúc. Mọi người trong nhà đều quan tâm lẫn nhau. Phụ thân của ta có một tay nghề là điểm tâm rất nổi tiếng, mặt dù cửa hàng nhà ta không lớn nhưng có rất nhiều người mộ danh mà đến. Đáng tiếc, ta ngoài bánh bao ra không học thêm được những món khác của ông ấy…”

Mộng Kỳ trong lòng cảm thấy phức tạp, hắn có lẽ đã động đến vết thương lòng của người khác. Hắn áy náy mím môi.

Tú Hương dường như đã chìm đắm vào kí ức cũ, nàng ấy nhìn đống lửa đỏ, cảm nhận ấm áp nó phát ra, vô thức mỉm cười. Nhà của nàng thật ra có đến bảy người, phụ thân, mẫu thân, A Nha, nàng ấy và ba ca ca. Năm năm trước mẫu thân của nàng ấy vẫn còn khoẻ mạnh, cũng không mù loà. Phụ thân nàng cũng chỉ mới qua tứ tuần, ông ấy mỗi ngày đều sẽ làm rất nhiều điểm tâm ngon cho nàng ấy và A Nha.

Đại ca sớm đã qua tuổi lấy vợ nhưng vì người trong nhà nên huynh ấy luôn trì hoãn, huynh ấy là một người rất ôn nhu. Nhị ca lòng hiếu kì rất nặng, hay nghịch ngợm thường chọc cho phụ thân nàng ấy tức giận đuổi đánh người. Tam ca lại khá ngốc nhưng cũng rất thương nàng ấy và A Nha. Có thứ gì ngon, huynh ấy cũng nhớ đến bọn nàng. Mẫu thân có một tay thêu thùa, bà rất thích mua vải về làm y phục mới cho bọn nàng. Những ngày tháng đó là những ngày bình yên nhất trong lòng Tú Hương.

Không phú quý nhưng sống vô cùng thoải mái.

“… Đáng tiếc tai hoạ đến quá bất ngờ…”

Tú Hương cảm thán, ý cười trong mắt cũng biến mất, theo sau đó là thù hận cùng cực.

Có người lợi dụng điểm tâm của phụ thân nàng ấy hạ độc hại chết người. Tranh đấu của quý nhân, một nhà thường dân của nàng ấy làm sao chống đối lại. Phụ thân bị người đánh chết trong ngục. Ba ca ca muốn báo thù cũng bị đám người quyền quý không lộ mặt kia đưa đến trên chiến trường thế mạng. Mẫu thân nàng ấy chịu đả kích trầm trọng hết lần này đến lần khác, thương tâm quá mức khóc mù hai mắt, già đi rất nhiều.

Tú Hương cuối cùng trở thành trụ cột trong nhà, vị trí mười mấy năm trước đó nàng ấy nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Lúc còn nhỏ, phụ thân nuông chiều, tiểu nữ thích trâm cài, ông ấy sẽ mua trâm cài cho ta. Tiểu nữ thích ăn điểm tâm, ông ấy sẽ làm điểm tâm cho ta ăn. Nếu có đứa trẻ nào bắt nạt ta thì các ca ca sẽ bảo vệ ta. Có người nói lời khó nghe với ta, mẫu thân sẽ giúp ta nói lại họ. Phụ thân, mẫu thân, ca ca… bọn họ là chỗ dựa của ta. Cảm giác được bảo vệ thật sự rất tốt…”

Tú Hương hít một hơi thật sâu, giọng nàng ấy mỏng nhẹ, vô lực, tựa như sương sờ không tới nhìn không rõ.

“Phụ thân ngã xuống, ta hoảng sợ dựa vào mẫu thân và các ca ca. Các ca ca ngã xuống, ta níu lấy mẫu thân. Nhưng mẫu thân còn không chịu nổi, ta rốt cuộc không còn chỗ dựa nữa…”

Cảm giác bỗng dưng không còn ai bảo vệ nữa, không còn ai để dựa vào nữa. Tất cả những bất công, đáng sợ ở thế giới bên ngoài đột ngột nhắm thẳng vào nàng ấy. Nàng ấy vô cùng sợ hãi. Lại càng sợ hãi những người thân yêu nàng ấy luôn cho là mạnh mẽ đó có thể yếu ớt tan biến trước mắt nàng ấy như thế.

“Nhờ vậy mà ta rốt cuộc biết được “trụ cột” khổ sở như thế nào, trở thành chỗ dựa cho người khác phải cực khổ ra sao. Ta làm sao dám cưỡng cầu quá mức chứ…”

“… Hơn nữa… ta sợ nếu ta lại mềm lòng, dựa vào ai đó, ta sợ mình sẽ không đứng lên được lần nào nữa. Đến lúc đó mẫu thân và A Nha của ta phải làm sao đây… Rốt cuộc ta không có bản lĩnh, không kiên định, cũng không mạnh mẽ như phụ thân, ca ca… khi họ giải quyết rắc rối của ta, ta đã chỉ biết khóc mà thôi…”

Mộng Kỳ trong lòng phức tạp, hắn luôn biết sống sót không hề dễ dàng. Thế giới trong lòng hắn có thêm thứ gì đó nhưng nó lại áp lực, khiến hắn khó thở.

Tú Hương co người lại, dường như làm như vậy khiến nàng ấy thấy yên lòng hơn. Tên công tử kia không phải người đầu tiên đến tìm nàng ấy gây rắc rối, ánh mắt những người bên ngoài nhìn đến nàng lúc nào cũng mang theo những ý nhị khinh miệt, nàng ấy đều biết.

Đã rất nhiều đêm nàng ấy nghĩ nếu lúc đó người chết là nàng, người sống là phụ thân hoặc các ca ca vậy nhà nàng ấy có phải sẽ tốt hơn không.

Mộng tiên tử không biết từ khi nào đã mở mắt ra. Nàng rũ mi xuống. Trong hang động vang lên âm thanh của nàng, như thì thầm lại vô cùng rõ ràng rơi vào tai những người còn thức.

“Ta kính trọng cô nương.”

Vậy nên đừng xem thường mình.

Tú Hương khoé mắt cay cay. Nàng ấy một tay chống trán rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng nức nở.

Nàng ấy thật sự quá mệt mỏi.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Top