[Ngôn tình] Truyện Đề Cử Làm một người cứu vớt thẳng nam chính trực - by Hắc Sắc
- Tham gia
- 5/8/19
- Bài viết
- 154
- Điểm cảm xúc
- 339
- Điểm
- 63
Chương 10: Ở lại
Mộng tiên tử nhíu mày bắt lấy Huyền Long, nhìn thấy hắn hoảng hốt nàng mới giãn mày ra, không thể dọa trẻ nhỏ được. Mộng tiên tử trong lòng tự nhủ Huyền Long lúc này cái gì cũng không biết, hắn không nhớ lời hứa với nàng, nàng không thể trách hắn được. Nàng buông lỏng tay thả hắn ra, trong đầu xoay chuyển làm thế nào để hắn ở lại bên cạnh nàng mà không để hắn nghi ngờ.
Nàng cần phải ngăn cản hắn hướng đến ác mộng, nếu hắn rời khỏi tầm mắt của nàng thì Mộng tiên tử không thể yên tâm được.
“Ngươi không thể rời đi được.”
Mộng tiên tử chậm rãi nói.
A Kỳ nhìn chằm chằm nàng. Hắn cố đoán xem lí do mà người trước mặt giữ hắn lại, một kẻ ăn mày chẳng chút giá trị nào, lại còn là nam tử. Hắn năm nay đã mười hai tuổi nhưng cả người gầy còm, trông không khác gì đứa trẻ mười tuổi, là người không thể làm việc nặng. A Kỳ liếc nhìn dung mạo của Mộng Hồi, người thiếu nữ chỉ cao hơn hắn một đầu trông cũng chẳng lớn hơn hắn là bao. A Kỳ đột nhiên lại nghĩ tới trong nhà này nàng chỉ ở một mình, trong nhà không có nam nhân. A Kỳ từng nghe một đồng bạn của mình bàn về việc một người phụ nữ bị nhà chồng thôi, không thể trở về nhà mẹ đẻ, chỉ có thể lui thủi ở một mình bị nhiều người bắt nạt, sau đó còn bị lừa bán vào thanh lâu.
Nữ tử sống một mình thật sự rất thảm, chưa nói tới còn bị dòm ngó tới lui, không biết lúc nào bị kẻ xấu để ý, bị mấy người nhiều chuyện mắng chửi. Hắn bỗng chốc lo lắng cho nàng. Người này nhìn qua không giống người có thể đối phó người khác. Nếu nàng tiếp tục một mình ở đây không biết sẽ bị người khác bắt nạt như thế nào nữa.
Lúc nãy đi rửa chén ở bên ngoài, hắn thấy có bà bác nhìn ngó vào trong đây, nơi này quả thật bị người để ý.
Mộng tiên tử không biết Huyền Long lúc này trong đầu tưởng tượng bay xa như thế nào, nàng nhớ lại kinh nghiệm sống ở phàm giới bị bỏ xó hơn mười ngàn năm của mình cùng tư liệu Huyền Long đã đưa. Trong lòng nàng chợt nảy lên sáng ý.
“Bên ngoài quan binh đang lùng sục khắp nơi. Ta không biết mục đích của bọn họ là gì nhưng đã có không ít người lưu lạc bị kéo đi. Ngươi hiện tại rời đi rất dễ bị bắt. Mặc dù nói không làm chuyện xấu thì cái gì cũng không sợ nhưng bị quan binh bắt chắc chắn không tốt lành gì. Tạm thời ngươi cứ ở lại đây, chờ khi nào tình hình bên ngoài ổn định hơn thì đi cũng không muộn.”
Mộng tiên tử không nói dối, trong ngôi sao nhỏ của Huyền Long quả thật có nhắc đến chuyện này. Đám người bị kéo đi là do có tin bên trong bọn họ có trà trộn quân phản loạn phương Bắc. Triều đình vì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, sau khi kéo người đi thì âm thầm bí mật sát hại. Huyền Long vốn cũng bị bắt vào đêm qua nhưng hắn may mắn xoay sở trốn thoát sau đó bị triều đình truy nã, bọn họ đinh ninh đám người trốn thoát là quân phản loạn. Huyền Long vốn làm ăn mày nay càng phải trốn chui trốn nhủi, còn liên lụy người giúp đỡ hắn.
A Kỳ nghe tới quan binh lùng bắt người trong lòng thật sự không dám rời đi nữa rồi, nhưng hắn thật sự không hiểu vì sao nàng phải giúp hắn. Người trước mặt càng giúp hắn thì hắn càng không yên tâm, sợ đây chỉ là một cái bẫy. A Kỳ hắn có thể sống tới giờ này tuyệt đối không ngốc, nhiều người bên cạnh hắn đã chết nhưng hắn vẫn ngoan cường tồn tại. Hắn sớm không dễ tin người nhưng nếu chút ấm áp này là giả thì hắn cũng sẽ đau lòng.
“Ân nhân, người giúp đỡ ta như vậy, A Kỳ không biết lấy gì báo đáp… ta… ta…”
Mộng tiên tử cảm nhận hắn không cố chấp nắm lấy chuyện rời đi không buông nữa thì trong lòng thả lỏng. Nàng hạ giọng nói.
“Chuyện báo đáp thì sau này không thiếu cơ hội, trước mắt phải sống đã.”
A Kỳ lại quỳ xuống mảnh vải chắp vá hắn đã trải, vái lạy nàng. Mộng tiên lại phải kéo hắn dậy. A Kỳ gãi tai cười cười nhìn nàng. Mộng tiên tử liếc mắt nhìn tấm vải rách kia nói.
“Nếu ngươi sợ y phục dơ thì đừng quỳ.”
A Kỳ xua tay.
“Không không, đây là thứ duy nhất lúc này ta có thể cho ân nhân.”
Mộng tiên nhìn hắn dọn tấm vải kia đi, trong lòng nghĩ nếu không phải nàng biết hắn làm ăn mày từ đầu tới đuôi thì nàng còn nhầm hắn là công tử nhà ai mà quy tắc quá nhiều. Không biết cái này là hắn học được từ đâu.
Nếu đã quyết định ở lại thì việc sắp xếp nơi ở cho hắn là việc cần thiết. Mộng tiên tử để hắn ở lại căn phòng mà hắn đã tỉnh dậy, A Kỳ lại ngại ngùng từ chối nàng nhưng bị Mộng tiên tử nhất quyết thúc ép nên hắn đành nhận. Lúc A Kỳ tìm thấy trong rương vài bộ quần áo dành cho nam tử thì trong lòng hắn phức tạp. Mộng tiên tử đem đồ dùng đến cho hắn thấy hắn đứng ôm đồ như trời trồng thì lên tiếng.
“Chúng là của ngươi, cứ tự nhiên mà dùng.”
Nàng thật sự sợ hắn lại ngại ngùng đùn đẩy từ chối khiến nàng phải đi thuyết phục. Mộng tiên tử thật muốn đánh Huyền Long một trận. Trong ngôi sao nhỏ của hắn không ghi tính cách hắn ở phần lịch kiếp này lại rối rắm như vậy, một chút cũng không giống con rồng tâm đen kia, khiến nàng đối phó quá sức.
A Kỳ nghe nàng nói không biết vì lí do gì mà mặt đỏ lên. Cũng khó cho hắn, nước da vốn dĩ vàng vọt đỏ mặt bình thường nhất định không dễ nhận ra nhưng ai ngờ hắn lại đỏ mặt thấy rõ như vậy.
“Ân… ân nhân, cái này là người chuẩn bị cho ta sao?”
Mộng tiên tử đang tính “ừ” một tiếng nhưng vừa mở miệng thì giác quan thứ sáu lại thức tỉnh khiến nàng phanh gấp lại. Mộng Hồi nhớ lại Huyền Long có nỗi sợ chính là sợ có người mơ ước mình. Nàng lại nhìn đứa trẻ đỏ mặt đứng không xa, quần áo cũng là đồ vật khá riêng tư, không biết có phải vì bình thường hay áp suy nghĩ long tộc toàn những kẻ tâm tư đen tối hay không mà nàng lại nghĩ đến cách nhìn kẻ đang đứng ôm đồ kia về hành động của nàng có vẻ không bình thường.
Là… mơ ước hắn?
Mộng tiên tử một trận nổi da gà. Không không, nàng không nên nghĩ xấu đứa trẻ kia như vậy, nhưng mà ngẫm lại thì không phải không có căn cứ!
Mộng tiên tử uốn lưỡi rồi đáp.
“Không phải ta.”
Nàng quay lưng về phía hắn, đặt đồ trên tay xuống bàn, không dám nhìn thẳng A Kỳ nói.
“Là người hàng xóm sáng hôm nay đưa tới.”
Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Huyền Long nhưng ẩn ẩn nghe hắn thở phào. Trong lòng nàng cũng biết cửa ải này qua rồi đồng thời Mộng tiên tử cũng khẳng định trong lòng long tộc thật chỉ biết nghĩ đến những thứ không đâu, ngay cả phân thần biến thành một đứa trẻ cũng không tha.
“Ra là vậy, A Kỳ nhất định sẽ cảm tạ người hàng xóm kia.”
A Kỳ nói mà trong lòng không nói rõ là tư vị gì. Hắn không hiểu sao có chút thất vọng. Trong lòng hắn thầm giật mình. Tại sao hắn lại thất vọng? Chẳng lẽ hắn còn hy vọng ân nhân tự tay chuẩn bị những thứ này cho hắn sao? Trong lòng hắn tự xấu hổ. A Kỳ hắn thật vô sỉ!
A Kỳ vội vàng chuyển tâm tư của mình cất lời.
“Đêm qua trời rất lạnh, trên đường không người qua lại, không có ai để ý ta nên việc ân nhân bảo ta giả làm họ hàng xa của người chắc chắn không bị người khác phát hiện.”
Mộng tiên tử bảo hắn dùng danh nghĩa em họ của nàng từ nơi xa đến để ở lại. Hắn không biết nên cảm thấy việc bản thân bất tỉnh bên đường ngày hôm qua là may mắn hay bất hạnh nữa.
Mộng tiên tử nói với hắn là nàng là người cùng gia đình từ nơi khác đến thôn này, cha mẹ nàng gặp nạn vừa qua đời không lâu chỉ còn lại một mình nàng, nàng ở đây không có họ hàng nên việc nàng nói trong nhà không có ai lúc trước cũng là vì vậy. A Kỳ lúc này đã tin tưởng nàng, hắn có đi ngang qua nơi thờ cúng trong nhà, nghĩ đến tình cảnh nàng không tốt còn lương thiện giúp đỡ hắn thì hắn càng thấy nàng tốt bụng. Mộng tiên tử thấy hắn đồng tình nhìn mình, biết bản thân thành công trong việc tạo dựng thân phận, trong lòng thoải mái ra.
Mộng tiên tử cũng đã giải thích với hắn chuyện cứu hắn cùng với hoàn cảnh xung quanh. Đêm qua là nàng có việc lên trấn, vì về trễ nên nàng mới phát hiện hắn ngất xỉu bên đường. Là nàng tự mình đem hắn về. Đến sáng thì nàng nhờ người hàng xóm mua y phục cho hắn giúp nàng.
Vốn đang ấm lòng chợt nghĩ đến đây A Kỳ trong đầu đột nhiên có một dấu chấm hỏi lớn.
Khoan đã… từ đêm qua đến sáng đều không có người ghé qua nơi này… vậy… ai là người thay y phục cho hắn????
A Kỳ: “…”
Hắn phụt một tiếng mặt đỏ bừng như sắp bốc khói tới nơi. A Kỳ đưa tay lên, vui mặt vào cánh tay, hắn hé miệng lại không phát ra tiếng nổi.
Ân nhân…
…
(Ngoài lề)
A Kỳ (đỏ mặt): “Ân nhân thay đồ cho ta! Ân nhân mơ ước ta!”
Mộng tiên tử kiên định chéo tay thành chữ X: “Không! Sự thật không phải như vậy!”
Nàng cần phải ngăn cản hắn hướng đến ác mộng, nếu hắn rời khỏi tầm mắt của nàng thì Mộng tiên tử không thể yên tâm được.
“Ngươi không thể rời đi được.”
Mộng tiên tử chậm rãi nói.
A Kỳ nhìn chằm chằm nàng. Hắn cố đoán xem lí do mà người trước mặt giữ hắn lại, một kẻ ăn mày chẳng chút giá trị nào, lại còn là nam tử. Hắn năm nay đã mười hai tuổi nhưng cả người gầy còm, trông không khác gì đứa trẻ mười tuổi, là người không thể làm việc nặng. A Kỳ liếc nhìn dung mạo của Mộng Hồi, người thiếu nữ chỉ cao hơn hắn một đầu trông cũng chẳng lớn hơn hắn là bao. A Kỳ đột nhiên lại nghĩ tới trong nhà này nàng chỉ ở một mình, trong nhà không có nam nhân. A Kỳ từng nghe một đồng bạn của mình bàn về việc một người phụ nữ bị nhà chồng thôi, không thể trở về nhà mẹ đẻ, chỉ có thể lui thủi ở một mình bị nhiều người bắt nạt, sau đó còn bị lừa bán vào thanh lâu.
Nữ tử sống một mình thật sự rất thảm, chưa nói tới còn bị dòm ngó tới lui, không biết lúc nào bị kẻ xấu để ý, bị mấy người nhiều chuyện mắng chửi. Hắn bỗng chốc lo lắng cho nàng. Người này nhìn qua không giống người có thể đối phó người khác. Nếu nàng tiếp tục một mình ở đây không biết sẽ bị người khác bắt nạt như thế nào nữa.
Lúc nãy đi rửa chén ở bên ngoài, hắn thấy có bà bác nhìn ngó vào trong đây, nơi này quả thật bị người để ý.
Mộng tiên tử không biết Huyền Long lúc này trong đầu tưởng tượng bay xa như thế nào, nàng nhớ lại kinh nghiệm sống ở phàm giới bị bỏ xó hơn mười ngàn năm của mình cùng tư liệu Huyền Long đã đưa. Trong lòng nàng chợt nảy lên sáng ý.
“Bên ngoài quan binh đang lùng sục khắp nơi. Ta không biết mục đích của bọn họ là gì nhưng đã có không ít người lưu lạc bị kéo đi. Ngươi hiện tại rời đi rất dễ bị bắt. Mặc dù nói không làm chuyện xấu thì cái gì cũng không sợ nhưng bị quan binh bắt chắc chắn không tốt lành gì. Tạm thời ngươi cứ ở lại đây, chờ khi nào tình hình bên ngoài ổn định hơn thì đi cũng không muộn.”
Mộng tiên tử không nói dối, trong ngôi sao nhỏ của Huyền Long quả thật có nhắc đến chuyện này. Đám người bị kéo đi là do có tin bên trong bọn họ có trà trộn quân phản loạn phương Bắc. Triều đình vì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, sau khi kéo người đi thì âm thầm bí mật sát hại. Huyền Long vốn cũng bị bắt vào đêm qua nhưng hắn may mắn xoay sở trốn thoát sau đó bị triều đình truy nã, bọn họ đinh ninh đám người trốn thoát là quân phản loạn. Huyền Long vốn làm ăn mày nay càng phải trốn chui trốn nhủi, còn liên lụy người giúp đỡ hắn.
A Kỳ nghe tới quan binh lùng bắt người trong lòng thật sự không dám rời đi nữa rồi, nhưng hắn thật sự không hiểu vì sao nàng phải giúp hắn. Người trước mặt càng giúp hắn thì hắn càng không yên tâm, sợ đây chỉ là một cái bẫy. A Kỳ hắn có thể sống tới giờ này tuyệt đối không ngốc, nhiều người bên cạnh hắn đã chết nhưng hắn vẫn ngoan cường tồn tại. Hắn sớm không dễ tin người nhưng nếu chút ấm áp này là giả thì hắn cũng sẽ đau lòng.
“Ân nhân, người giúp đỡ ta như vậy, A Kỳ không biết lấy gì báo đáp… ta… ta…”
Mộng tiên tử cảm nhận hắn không cố chấp nắm lấy chuyện rời đi không buông nữa thì trong lòng thả lỏng. Nàng hạ giọng nói.
“Chuyện báo đáp thì sau này không thiếu cơ hội, trước mắt phải sống đã.”
A Kỳ lại quỳ xuống mảnh vải chắp vá hắn đã trải, vái lạy nàng. Mộng tiên lại phải kéo hắn dậy. A Kỳ gãi tai cười cười nhìn nàng. Mộng tiên tử liếc mắt nhìn tấm vải rách kia nói.
“Nếu ngươi sợ y phục dơ thì đừng quỳ.”
A Kỳ xua tay.
“Không không, đây là thứ duy nhất lúc này ta có thể cho ân nhân.”
Mộng tiên nhìn hắn dọn tấm vải kia đi, trong lòng nghĩ nếu không phải nàng biết hắn làm ăn mày từ đầu tới đuôi thì nàng còn nhầm hắn là công tử nhà ai mà quy tắc quá nhiều. Không biết cái này là hắn học được từ đâu.
Nếu đã quyết định ở lại thì việc sắp xếp nơi ở cho hắn là việc cần thiết. Mộng tiên tử để hắn ở lại căn phòng mà hắn đã tỉnh dậy, A Kỳ lại ngại ngùng từ chối nàng nhưng bị Mộng tiên tử nhất quyết thúc ép nên hắn đành nhận. Lúc A Kỳ tìm thấy trong rương vài bộ quần áo dành cho nam tử thì trong lòng hắn phức tạp. Mộng tiên tử đem đồ dùng đến cho hắn thấy hắn đứng ôm đồ như trời trồng thì lên tiếng.
“Chúng là của ngươi, cứ tự nhiên mà dùng.”
Nàng thật sự sợ hắn lại ngại ngùng đùn đẩy từ chối khiến nàng phải đi thuyết phục. Mộng tiên tử thật muốn đánh Huyền Long một trận. Trong ngôi sao nhỏ của hắn không ghi tính cách hắn ở phần lịch kiếp này lại rối rắm như vậy, một chút cũng không giống con rồng tâm đen kia, khiến nàng đối phó quá sức.
A Kỳ nghe nàng nói không biết vì lí do gì mà mặt đỏ lên. Cũng khó cho hắn, nước da vốn dĩ vàng vọt đỏ mặt bình thường nhất định không dễ nhận ra nhưng ai ngờ hắn lại đỏ mặt thấy rõ như vậy.
“Ân… ân nhân, cái này là người chuẩn bị cho ta sao?”
Mộng tiên tử đang tính “ừ” một tiếng nhưng vừa mở miệng thì giác quan thứ sáu lại thức tỉnh khiến nàng phanh gấp lại. Mộng Hồi nhớ lại Huyền Long có nỗi sợ chính là sợ có người mơ ước mình. Nàng lại nhìn đứa trẻ đỏ mặt đứng không xa, quần áo cũng là đồ vật khá riêng tư, không biết có phải vì bình thường hay áp suy nghĩ long tộc toàn những kẻ tâm tư đen tối hay không mà nàng lại nghĩ đến cách nhìn kẻ đang đứng ôm đồ kia về hành động của nàng có vẻ không bình thường.
Là… mơ ước hắn?
Mộng tiên tử một trận nổi da gà. Không không, nàng không nên nghĩ xấu đứa trẻ kia như vậy, nhưng mà ngẫm lại thì không phải không có căn cứ!
Mộng tiên tử uốn lưỡi rồi đáp.
“Không phải ta.”
Nàng quay lưng về phía hắn, đặt đồ trên tay xuống bàn, không dám nhìn thẳng A Kỳ nói.
“Là người hàng xóm sáng hôm nay đưa tới.”
Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Huyền Long nhưng ẩn ẩn nghe hắn thở phào. Trong lòng nàng cũng biết cửa ải này qua rồi đồng thời Mộng tiên tử cũng khẳng định trong lòng long tộc thật chỉ biết nghĩ đến những thứ không đâu, ngay cả phân thần biến thành một đứa trẻ cũng không tha.
“Ra là vậy, A Kỳ nhất định sẽ cảm tạ người hàng xóm kia.”
A Kỳ nói mà trong lòng không nói rõ là tư vị gì. Hắn không hiểu sao có chút thất vọng. Trong lòng hắn thầm giật mình. Tại sao hắn lại thất vọng? Chẳng lẽ hắn còn hy vọng ân nhân tự tay chuẩn bị những thứ này cho hắn sao? Trong lòng hắn tự xấu hổ. A Kỳ hắn thật vô sỉ!
A Kỳ vội vàng chuyển tâm tư của mình cất lời.
“Đêm qua trời rất lạnh, trên đường không người qua lại, không có ai để ý ta nên việc ân nhân bảo ta giả làm họ hàng xa của người chắc chắn không bị người khác phát hiện.”
Mộng tiên tử bảo hắn dùng danh nghĩa em họ của nàng từ nơi xa đến để ở lại. Hắn không biết nên cảm thấy việc bản thân bất tỉnh bên đường ngày hôm qua là may mắn hay bất hạnh nữa.
Mộng tiên tử nói với hắn là nàng là người cùng gia đình từ nơi khác đến thôn này, cha mẹ nàng gặp nạn vừa qua đời không lâu chỉ còn lại một mình nàng, nàng ở đây không có họ hàng nên việc nàng nói trong nhà không có ai lúc trước cũng là vì vậy. A Kỳ lúc này đã tin tưởng nàng, hắn có đi ngang qua nơi thờ cúng trong nhà, nghĩ đến tình cảnh nàng không tốt còn lương thiện giúp đỡ hắn thì hắn càng thấy nàng tốt bụng. Mộng tiên tử thấy hắn đồng tình nhìn mình, biết bản thân thành công trong việc tạo dựng thân phận, trong lòng thoải mái ra.
Mộng tiên tử cũng đã giải thích với hắn chuyện cứu hắn cùng với hoàn cảnh xung quanh. Đêm qua là nàng có việc lên trấn, vì về trễ nên nàng mới phát hiện hắn ngất xỉu bên đường. Là nàng tự mình đem hắn về. Đến sáng thì nàng nhờ người hàng xóm mua y phục cho hắn giúp nàng.
Vốn đang ấm lòng chợt nghĩ đến đây A Kỳ trong đầu đột nhiên có một dấu chấm hỏi lớn.
Khoan đã… từ đêm qua đến sáng đều không có người ghé qua nơi này… vậy… ai là người thay y phục cho hắn????
A Kỳ: “…”
Hắn phụt một tiếng mặt đỏ bừng như sắp bốc khói tới nơi. A Kỳ đưa tay lên, vui mặt vào cánh tay, hắn hé miệng lại không phát ra tiếng nổi.
Ân nhân…
…
(Ngoài lề)
A Kỳ (đỏ mặt): “Ân nhân thay đồ cho ta! Ân nhân mơ ước ta!”
Mộng tiên tử kiên định chéo tay thành chữ X: “Không! Sự thật không phải như vậy!”