Nạn đói kéo tới trong im lặng, nhưng cái đói không bao giờ chỉ đến một mình,cái rét đi kèm theo nó, len lỏi qua từng ngóc ngách của thôn làng, như bàn tay lạnh lẽo của tử thần luồn vào trong từng căn nhà, lục lọi từng góc bếp đã cạn sạch gạo,người chết đói ngồi dựa vách, miệng há hốc, đôi mắt mở trừng không kịp khép,không ai còn hơi sức để chôn họ.
Khi tưởng như cùng cực đã là tận cùng, chiến tranh lại tràn đến như một tiếng cười cay độc của số phận,lửa thiêu, người giết người, nhà cửa đổ sụp trong hoảng loạn và máu me,quan sai ập đến như lũ quạ đen, bắt bớ những kẻ còn sống sót, dồn họ thành từng nhóm và lùa đi như đàn cừu sắp mổ.
Tiểu Kỳ nằm trong số đó.
Cô vừa tròn mười sáu,đáng ra, tuổi đó người ta vẫn còn đang cười khi thấy cánh bướm, vẫn còn đỏ mặt khi được ai đó đưa tay nắm lấy,nhưng giờ, tất cả thanh âm tươi đẹp đều đã biến mất khỏi thế giới,mọi thứ bị bóp nghẹt trong tiếng gió buốt, tiếng roi da, và ánh mắt của những kẻ không còn chút nhân tính.
Đoàn người lặng lẽ bước qua vùng đất lạnh ngắt như nghĩa địa,mỗi bước chân là một lần gió cứa qua má,không ai dám nói, không ai dám khóc,nỗi sợ như lớp bùn dính chặt vào miệng lưỡi.
Một tên quan sai đi đầu, mắt dán vào cô,ánh mắt hắn mang một thứ ánh sáng mà không ngọn lửa nào có, sự thèm khát trần trụi, bẩn thỉu,hắn bước tới, không một lời cảnh báo, ôm chầm lấy cô như vồ một con mồi yếu ớt. Tiểu Kỳ giật lùi, cánh tay nhỏ bé tát mạnh vào mặt hắn. Âm thanh không lớn, nhưng đủ để đôi mắt hắn đỏ ngầu.
Hắn cười,không phải nụ cười vui vẻ, mà là tiếng bật cười khô khốc, lạnh tanh, như gió va vào vách đá.
Rồi hắn nói với cô, bằng cái giọng đều đều như kể một câu chuyện cũ kỹ.
“Nếu cô không thuận theo, những kẻ kia sẽ sống không bằng chết,còn nếu biết điều… có thể chúng sẽ được ‘đối xử nhẹ tay’ hơn,số phận của họ... tùy vào cô đấy.”
Cô quay đầu nhìn những người xung quanh, những khuôn mặt bơ phờ, gầy guộc, run rẩy trong manh áo rách,nhưng đôi mắt họ, những đôi mắt vẫn còn ánh lên hy vọng,cái hy vọng mong manh rằng ai đó sẽ làm điều gì đó để cứu họ,họ nhìn cô, như thể chỉ có cô mới là con đường sống còn lại.
Tim cô như bị xiết chặt,mọi tế bào đều muốn hét lên "không...", Nhưng lý trí thì lại đang cân đo, cô biết rõ, thứ hắn muốn không phải là tình cảm,cũng chẳng phải là sự quy phục,hắn muốn quyền lực, muốn thấy con mồi khuất phục, muốn hành hạ cả thể xác lẫn linh hồn.
Và cô biết, nếu cô từ chối, sẽ chẳng ai dám đứng ra thay cô.
Nên cô gật đầu.
Sau đêm đó, trời vẫn không sáng. Những người trong đoàn vẫn bị roi quất vào lưng, vẫn bị bắt quỳ gối và nộp những gì họ có,không gì thay đổi cả, ngoại trừ ánh mắt của họ.
Những ánh mắt từng mong đợi cô, từng hy vọng vào cô... giờ đây đầy ghẻ lạnh. Họ không cần nói gì, bởi ánh nhìn đó đã quá rõ ràng "khinh bỉ..."
Cô thấy họ tránh né mình như thể cô mang bệnh,họ xì xào sau lưng, không buồn che giấu,họ cười nhạt mỗi khi cô ho khan hay ngã xuống vì kiệt sức,họ lấy phần cơm cuối cùng trong tay cô, bảo là vì “cô cũng chẳng cần đến nó nữa”.
Tiểu Kỳ không phản kháng,mắt cô dường như đã thôi ướt, nỗi đau không còn chảy thành nước mắt, nó đông lại trong lòng.
Cô co người trong một góc hẻm núi, nơi đoàn người tạm dừng nghỉ chân,tấm áo bị giật mất từ đêm trước, cơ thể lạnh như sắt vụn trong mưa,mắt cô mở lớn, dán vào khoảng không không hình thù. Câu hỏi trong đầu cứ lặp đi lặp lại, không có hồi đáp.
“Cô đã cứu họ mà...phải không...? Vậy thì tại sao...? Tại sao lại như thế này...?”
Môi cô không còn sức để mấp máy,bàn tay nhỏ bé run rẩy níu vào tảng đá lạnh như mặt người,cơn rét rút cạn mọi thứ, từ sức lực đến hơi thở,thế nhưng, không ai quay lại.
Không một ai hỏi cô lạnh không. Không ai che cho cô tấm áo, dù chỉ là một mảnh rách, một vài người còn cười, họ gọi cái chết của cô là “cái giá phải trả cho kẻ dơ bẩn.”
Gió lùa qua, mang theo tiếng cười nhẫn tâm và cái lạnh buốt thấu tận xương, mắt cô nhắm lại, cuối cùng cũng thoát khỏi cõi đời không còn chỗ cho lòng tốt.
Cái chết của cô không có người khóc.
Chỉ có một vết lõm nhỏ in lại trên nền đất đá lạnh lẽo, nơi một cô gái từng tồn tại, từng hy sinh, từng yêu thương, và rồi bị lãng quên.