Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 530: Lâm Mỹ Anh chiến lão mã hán
Ngồi trên ghế chủ vị nhìn nữ nhân có phần mảnh mai trước mặt...

Lôi Minh hoàn toàn không thể nào tin được nàng ta lại có thể đánh bại được con thây ma huyết sắc cực kỳ kh ủng bố kia cứu lấy Bích Ngọc, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại trầm ngâm.

Phải biết theo lời kể của Lôi Phúc con thây ma huyết sắc kia không hề tầm thường một chút nào.

Nhận thấy sự ngờ vực của Lôi Minh, không cần Lâm Mỹ Anh phải đứng ra giải thích lão Mã Hán đã gánh team cực mạnh bước đến thì thầm vào tai Lôi Minh:

- Nàng ta nữ nhân của tên mà ta đã kể với ngài trước đó...

- Đừng nhìn vẽ ngoài của nàng ta không mấy mạnh mẽ thực lực của nàng ta không tầm thường đâu...

- Ồ...!là người cùng với Trương Thiết phục dụng viên ngọn của không gian kia...

- Như vậy việc nàng ta đánh lui con huyết sắc thây ma cũng không phải không có khả năng...

Nhận được câu trả lời của Mã Hán, Lôi Minh mới hài lòng gật đầu thì thầm.

Chuyện ở trong không gian kỳ bí kia và cả những gì diễn ra sau đó đều đã sớm được báo cáo cặn kẽ với Lôi Minh, nhờ thế Lôi Minh trên cơ bản đều hiểu được toàn bộ tình hình.

Trong đó ẩn tượng nhất ngoài tên Trần Đại Kê ngang trời xuất thế kia ra, thì chính là những viên ngọc xanh đỏ thu được khi hoàn thành nhiệm vụ của không gian kia.

Tuy nhiên tên Trần Đại Kê kia đúng là khốn nạn khi dám giữ một viên làm của riêng, một viên cho nữ nhân của hắn và chỉ chia cho Viễn Đông một viên.

Hành động kia trong mắt Lôi Minh chính là tội ác tăng trời, chiếm dụng của công, lấn chiếm lòng lề đường, ăn chặn tài sản quốc gia.

Nếu không phải tên kia bị chim gắp đi, Lôi Minh thật sự muốn hảo hảo hỏi thâm sức khỏe của tên này, ít nhất cũng phải bắt hắn trả loại viên ngọc xanh kia cho Viễn Đông.

Dĩ nhiên Trần Đại Kê cũng có công khi nhờ có hắn mà Viễn Đông ý thức được những không gian kỳ dị như thế của thể đem đến thứ gì.

Trương Thiết từ một lính quèn bổng biến thành thiết nhân thứ ba của Viễn Đông trở thành đại cả của nhóm về quân chính là ví dụ điển hình nhất.

- Mã Hán thử nàng ta một chút đi...

Gặp được người thứ hai ngoài Trương Thiết phục dụng huyết sắc bảo ngọc, Lôi Minh nổi lên lòng hứng thú cười nói.

Đánh thương cho Mã Hán khi không bị dính đạn, khuôn mặt méo mó chuyển thành màu đen như gan heo đau khổ nhìn Lôi Minh.

Mã Hán là một thuần pháp sự thuộc hệ quả cầu lửa, dù rất bá đạo nhưng kêu hắn solo với một đấu sĩ như Lâm Mỹ Anh khả năng bị đánh dường như hơi bị cao.

“Mẹ nó...!biết thế đã không ham vui đến đầy...”

Thầm hô một tiếng xui xẻo trong lòng, Mã Hán bản mặt không khác gì ăn shit cúi đầu lĩnh mệnh rồi bước ra đối đầu với Lâm Mỹ Anh.

Ngược lại Lâm Mỹ Anh có chút ngạc nhiên không hiểu thằng cha này muốn gì khẽ nghiên đầu khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu được vẫn đề thoáng cười cười...

Dù là một trong những đạo lão của Viễn Đông, nhưng chiến lực của Mã Hán không thiên về khoảng solo mà thiên về hỗ trợ hoá lực nhiều hơn.

Nếu là một trận đấu một một với Trương Long hay Triệu Hổ thậm chí Trương Thiết, Lâm Mỹ Anh còn có chút kiêng kỵ nhưng Mã Hán thì không, trận này vẫn đánh được.

- Tiểu Mỹ cô nương không ngại giao hữu với ta một chút chứ...

- À mà giao hữu nhẹ thôi nhé...

Nhớ đến những trận chiến lớn nhỏ có sự tham gia của Lâm Mỹ Anh, Mã Hán lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn thoáng mỉm cười chấp nói.

- Được...

Lâm Mỹ Anh cũng không từ chối nhè nhàng gật đầu đáp ứng.

Như một lẽ dĩ nhiên muốn được người khác công nhận trước hết phải chứng minh được thực lực của bản thân.

Lâm Mỹ Anh muốn để Lôi Minh tin vào câu chuyện do mình và Bích Ngọc vẽ ra cũng rất đơn giản, lượm lão Mã Hán là được.

Chỉ là nghe theo những tư tưởng không mấy lành mạnh của Trần Lâm...

Ngay khi vừa mới gật đầu đồng ý Lâm Mỹ Anh đã lập tức phát động năng lực của mình không cho lão Mà Hán bất kỳ cơ hội nào.

Hư ảnh ma thần 6 đầu sáu tay cực độ kh ủng bố theo đó hiện ra sau lưng Lâm Mỹ Anh, cảm giác đè nén lan ra bốn phía chấn hϊếp tất cả.

- Đây là sức mạnh của huyết sắc hoàng quang sao khi được cường hoá sao?

- Thật sự đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Cảm nhận được sức mạnh chấn hϊếp do hư ảnh ma nhân huyết sắc vô cùng đáng sợ kia mang đến, lão Lôi Minh mi mắt giật giật lắc đầu thầm than.

Dù đã gặp qua Trương Thiến một người cũng thoát thai hoán cốt nhờ cắn thuốc, nhưng một lần nữa nhìn thấy được sự biến hoá kỳ lạ kia lão Lôi Minh vẫn không nhịn được kinh ngạc không thôi.

Theo lời kể của Mã Hán, năng lực trước khi cắn thuốc của nữ nhân gọi là Tiểu Mỹ kia chỉ là huyết sắc hoàng quang, một loại năng lực có thể nói là khá bình thường ở nhân loại, Lôi Triết con trai nuôi của Lôi Minh cũng sở hữu một loại năng lực tương tự nhưng có màu xanh.

Nhưng chỉ sau một lần cắn thuốc, huyết sắc hoàng quang bình thường kia đã biến hoá nghiên trời lệch đất trở thành một tồn tại kh ủng bố.

Tuy không biết ma nhân kia sẽ giúp được gì nhưng riêng phần khí thế thôi cũng đủ chấn hϊếp địch thủ, chính Lôi Minh cũng ít nhiều bị khí thế kia tác động đến đủ để thấy đòn phủ đầu này đáng sợ đến mức nào.

Thế nên lão Mã Hán người trực tiếp bị ma nhân kia nhắm đến lại càng thảm thương hơn gập bội.

Ngay tập tức trước hung uy vô hạng của ma nhân kia, lão Mã Hán cảm thấy chân tay lạnh toát, cơ thể trầm trọng vô cùng như đang gánh hai quả tạ.

Nói về khí thế huyết sắc ma nhân 6 đầu 6 tay 6 chân vẫn không có địch thủ...

Chỉ là cuộc đời này không đợi ai bao giờ...

Ngay khi lão Mã Hán vừa bị hư ảnh ma nhân chấn hϊếp, Lâm Mỹ Anh đã lao người đến trước không chút khách khí một quyền đánh tới.

Quyền phong mang theo những đạo huyết quang sắc bén vô cùng đánh thẳng vào khuôn mộc của lão Mã Hán, ăn một quyền kia xem như tàn đời trai.

Rất may lão Mã Hán tuy là pháp sự hệ nhưng cũng một quân nhân chính quy kinh nghiêm chiến đấu không tệ.

Trước một quyền của Lâm Mỹ Anh, lão Mã Hán đã kịp thời hoàn hồn trở lại thoát khỏi chấn kiếp của hư ảnh ma nhân nghiên người lộn qua một bên tránh thoát.

Mặc dù bộ dáng kia có chút khó coi như với Mã Hán không bị đánh vào mặt là được.

Tuy nhiên qua một thoáng giao phong nhẹ kia, lão Mã Hán cũng ý thức được nữ nhân nhìn có phần mảnh mai kia tàn ác vô cùng, nàng không hề đánh chơi mà là đánh thật.

- Đúng là gấu của tên chó ăn shit kia xem ra cũng không tốt đẹp gì...

Mọi tội ác đều tại Lâm Trọc, lão Mã Hán vô cùng tức giận nghiến răng nghiến lợi thì thầm một câu rồi nhanh tay phát động năng lực của mình đáp trả Lâm Mỹ Anh trước khi bị đánh chết.

Hành chục quả cầu lửa theo đó từ hư không hiện ra quanh người lão Mã Hán rồi như bị một bang tay vô hình điều khiển đồng loạt bay đến Lâm Mỹ Anh.

Trước hàng chục quả cầu lửa tỏa ra nhiệt lượng khủng kiếp đồng loạt lao đến...

Lâm Mỹ Anh hiển nhiên không đứng đó chịu chết mà lấy ra hàng nóng đáp trả, ngân thương ánh lên những tia sáng bàng bạc theo đó hiện lên trên tay nàng tỏa ra hàng quang bức người.

Theo sự vận động của Lâm Mỹ Anh, ngân thương cấp tốc bay múa quay vòng trên không trung từng thương từng thương đánh xuống đập tan những quả cầu lửa đang bay đến.

Thấy thế Mã Hán không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn cây thương bạc trong tay Lâm Mỹ Anh.

Những quả cầu lửa của Mã Hán tuy không phải năng lực hỏa diễm mạnh nhất nhưng cũng không phải bình thường, sức nóng của nó đủ sức làm nóng chảy cả sắt thép chứ không đùa.

Nhưng trước thanh ngân thương kia những quả cầu lửa lại không thể làm gì còn bị đánh tan, đủ để thấy được cây thương bạc kia không đơn giản, rất có thể là một trang bị phẩm chất cao của hệ thống.

- Hai bên giao hữu nhẹ nhẹ sương sương mà lấy cả hàng nóng...

- Moá...!nữ nhân này rõ ràng muốn đánh chết ta cho bằng được mà...

Cảm nhận được quyết tâm đánh bại mình của đối thủ, Mã Hán khóc không ra nước mắt lắc đầu thầm nghĩa.

Tuy nhiên không đợi lão Mã Hán nghĩa gì nhiều Lâm Mỹ Anh đã phát động thể công...

Ngân thương bay múa như một con ngân long uốn lượn một vòng trên không rồi phá không đâm tới, hư ảnh ma thần cũng theo đó tỏa ra vạn trượng huyết quang chấn hϊếp vạn vật xung quanh.

- Cmn...

Cả cơ thể lập tức trầm xuống như có hàng trăm sợ xích sắt đang quấn lấy mình, Mã Hán không nhịn được chửi cr thề một câu.

Ngay lập tức lão Mã Hán một cước giậm xuống đất cấp tốc lui ra xa tránh càng xa càng tốt nữ nhân điên kia, cùng lúc hàng chục quả cầu lửa đồng hoạt hiện lên rồi lao đến Lâm Mỹ Anh đập trả.

Trận chiến giữa đấu sĩ và pháp sư, giữa kẻ chạy và người đuổi chính thức bắt đầu.

Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh đúng hơn là ngân thương trong tay nàng quá kh ủng bố không ngừng đánh tan những quả cầu lửa của Mã Hán một đường đánh tới.

Khôn nạn hơn hư ảnh ma nhân dù không có tính công kích nhưng lại có thể tác động đến đối thủ giống như một loại nguyền rủa khiến cơ thể lão Hán Hán có phần trì trệ, bản thân lão lại không phải sở trường tốc độ gì rất nhanh đã bị Lâm Mỹ Anh tiếp cận.

Pháp sư mà để đấu sĩ tiếp cận chỉ có lên bảng đếm số...

Lâm Mỹ Anh lại càng không kiêng nể Mã Hán là thằng nào một thương quét qua đánh tan những quả cầu lửa đang bay đến rồi nhấm vào ngực đâm tới.

Cùng lúc đó như đã nhắm được con mồi, hư ảnh ma nhân huyết sắc sau lưng Lâm Mỹ Anh đột nhiên gầm lên một tiếng, sáu cảnh tay kh ủng bố chầm chậm đưa lên rồi làm ra công tác nắm lại.

Ngay lập tức Mã Hán cảm nhận dường như cơ thể mình bị một thế lực tâm linh gì đó bắt lấy, tuy vẫn có thế cử động không như định thân thuật của Khổng Tước tộc nhưng lại trì trệ với cùng.

Trước một thương sắc bén đang đâm tới lão Mã Hán chỉ có thể trừng đôi mắt trâu kinh sợ cố hết sức bình sinh từng chút từng chút một nghiên người tránh thoát trong vô vọng.

- Đủ rồi...

Bất chợt một tiếng hét trầm hùng vang lên...

Cùng lúc đó một bàn tay có phần gầy gò gần như từ hư trong không hiện ra nắm chặc lấy ngân thương của Lâm Mỹ Anh trước khi nó đâm xuyên qua người lão Mã Hán.

Suýt chút nữa là lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân...

Mã Hán mặt không còn chút máu không biết nên khóc hay nên cười liếc nhìn nữ nhân dung mau không quá đặc biệt trước mặt rồi nhìn lại mũi ngân thương chỉ cách ngực mình chưa đến 5 cm kia.

Cơ thể thoáng rùng mình lên một cái, lão Mã Hán đưa ra một quyết định vô cùng khôn ngoạn chầm chậm lui về phía sau.

Đến khi đã cảm thấy an toàn, Mã Hán mới ngượng cười liếc nhìn kẻ đã cứu mình nhỏ giọng nói:

- Đa tạ Châu lão...

Không một ai có thể ngờ đến chủ nhân của cánh tay đã cứu nguy cho Mã Hán không ai khác chính là của lão quân nhân họ Châu tên đầu đủ là Châu Bá Thông, lão quân nhân rảnh rỗi chạy đến bảo tin.

Đánh tiếc Châu lão đầu này cũng không phải người bình thường, trước lời cảm tạ của Mã Hán lão chỉ nhè nhàng buông ngân thương ra rồi lắc đầu cười nói:

- Không cần cảm ơn, ta chỉ là không muốn Viễn Đông quá mất mặt mà thôi...

- Ngược lại ngươi đó nha đúng là con gà...!còn Tiểu Mỹ cô nương phải không...!he...!he...

- Cô nương đúng là có bản lãnh...!đánh rất hay...!ha...!ha...

- Không biết có thể cho ta xin số...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 531: Sai lầm của Lôi minh
Dù phương châm sống của Lâm Mỹ Anh vẫn là lấy việc buscu Huyết tổ đại nhân làm trọng.

Nhưng dưới tác động mưa dài thấm lâu của huyết mạch Huyết tộc, một trong những loại huyết mạch máu chiến nhất đại thiên thế giới, Lâm Mỹ Anh vẫn hình thành nên những ý niệm gϊếŧ chóc nhất định trong đầu.

Thế nên khi đang muốn cho Mã Hán một trận ra trò hoặc ít nhất cũng phải lấy tí huyết thì bị lão quân nhân Châu Bá Thông ngăn cản, Lâm Mỹ Anh khó chịu ra mặt liếc nhìn lão quân nhân gầy gò ốm như cây tre miễu kia.

Ngược lại Châu lão quân nhân lại như không cảm nhận được ánh mắt địch ý kia khẽ vuốt mái đầu bạc đã xoáy gần hết của mình cười nói:

- Tiểu Mỹ cô nương đúng không?

- He... he... thật không ngờ nàng không chỉ xinh đẹp lại còn mạnh mẽ như vậy...

- Được... đánh rất hay rất khá... lão đầu rất thích... ha... ha...

- He... he... mà người ta thương nói gặp nhau xe như có duyên, không biết Tiểu Mỹ cô nương có thể cho ta xin số zalo được không?

Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình...

Nghe được những lời nói kia của Châu lão nhân, Lâm Mỹ Anh chả có xúc động gì ngoài việc muốn xiên cho lão này một phát vì cái tội nói nhảm.

- Đủ rồi Châu lão...

- Nàng ta là người của ta, ông mau nhốt con dê già của mình lại đi...

Rất may trước khi Lâm Mỹ Anh bị những lời nói kia của Châu lão quân nhân khiến cho phát điên động thủ, thì Bích Ngọc đã tiến lên hừ lạnh nói rồi kéo Lâm Mỹ Anh qua một bên.

Khôn ngoan như Lâm Mỹ Anh cũng không vì chút xúc động kia mà hỏng việc chỉ khoanh tay đứng một bên không nói gì, trận đấu kia nàng đã thắng phần còn lại là ở lão Lôi Minh không việc gì phải kiếm thêm chuyện.

Huống chi Châu lão nhân này cũng không làm gì quá đáng chỉ được cái nói nhảm giống tên nào đó mà thôi.

Ngược lại Châu lão nhân chỉ bĩu môi hừ một tiếng nói:

- Ta chỉ quan tâm nhân tài của Viễn Đông thôi mà... mà gì căn dữ vậy...

Đứng một bên Mã Hán thật ra cũng biết rõ bản tính của vị Châu lão nhân này thoáng cười cười không nói gì, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn hai nữ nhân đang tay trong tay kia.

“Moá... không lẽ sau khi bị Lôi Phúc bỏ lại rồi được Tiểu Mỹ cứu, Bích Ngọc đột nhiên nhận ra chỉ có nữ nhân mới đem lại hạnh phúc cho nhau sao?”

“Kèo này đm... hơi bị căn à nha...”

Cảm nhận được cái mùi “bách hợp thể” nó thoang thoảng quanh đây, Mã Hán khẽ li3m li3m môi hung ác nghĩ thầm.

Tính ra thì còn có chiêu này động đến phương tâm của nữ nhân hơn cái trò cổ lỗ sĩ anh hùng cứu mỹ nhân.

Trong cái hoàn cảnh bị thây ma bắt đi khả năng cao là sẽ bị chết còn chết rất thảm, có thể nói là đen như cái tiền đồ chị Dậu, bỏng một hảo anh hùng nhảy ra ứng cứu, khủng cảnh đó không khác gì mặt trời xua tan đi đêm tối

Nếu hỏi có cảm động hay không thì câu trả lời chắc chắn là có.

Chỉ là anh hùng kia lại là một nữ nhân...

Cái kèo anh hùng cứu mỹ anh trở thành mỹ nhân cứu mỹ nhân khá là căng thẳng.

...

Ngược lại trên ghế chủ tọa...

Lôi Minh lại không nghĩ nhiều như thế, ánh mắt đầy thưởng thức nhìn nữ nhân Tiểu Mỹ kia.

Tuy Mã Hán không phải nhân vật mạnh mẽ gì trong chuyện solo, nhưng một phen giáo phong Lâm Mỹ Anh vẫn chứng minh được thực lực đáng gờm của mình với Lôi Minh, chút nghi ngờ gì đó về chuyện nàng đánh hạ huyết sắc thây ma lập tức được chứng minh.

Không chỉ thế Lôi Minh cũng nảy sinh hứng thú muốn thu Tiểu Mỹ về dưới trướng của mình.

Dù sao thì đại lão nào mà không thích mời chào nhân tài về thế lực của mình, huống chi đó lại còn là một nữ nhân anh dũng thiện chiến.

Liếc nhìn hai nữ nhân một hồng một đen đứng cạnh nhau nhìn đúng là giống bách hợp thật kia...

Lôi Minh đã có chủ ý thoáng gật gật đầu cười nói:

- Lần này phải cảm tạ Tiểu Mỹ cô nương đã ra tay cứu nguy cho Bích Ngọc.

- Đây là đại công mà đại công phải có thưởng...

- Thay mặt Viễn Đông ta quyết định bổ nhiệm cô nương làm cận vệ cho Bích Ngọc.

- Không biết Tiểu Mỹ cô nương thấy thế nào?

Ngay lập tức nghe thấy được những lời nói kia của Lôi Minh, không đợi đương sự Lâm Mỹ Anh có phản ứng hai người Mã Hán và Châu lão nhân đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn vị tổng chỉ huy này.

Nếu hỏi muốn trở thành quân nhân của Viễn Đông có khó không? Câu trả lời là không, rất dễ là đằng khác, chỉ cần đăng ký là được.

Nhưng đó là lính quèn, còn để trở lành một quân nhân giữ vị trí quan trọng trong Viễn Đông lại rất khó cực kỳ khó và cái khó ở đây chính là lý lịch.

Sau sự kiện đánh buồn của Trần Lâm tại Vũng Hải, bóng ma tâm lý đã phủ sóng khấp toàn bộ ba khối quân sự Lôi Chấn.

Việc chỉ nhìn năng lực không quản đến xuất thân nguồn gốc của đối tượng trở thành một đề tài được bàn cãi rất nhiều sau đó và quyết định cuối cùng là không.

Từ đó hình thành nên một “luật bất thành văn” đó là muốn giữ vị trí cao tại ba khối quân sự Phần Thiên, Vũng Hải và Viễn Đông thì đề phải xác minh nguồn gốc xuất xứ lý lịch ba đời rõ ràng.

Tất cả cũng chỉ để nhằm tránh vị Huyết tổ đại nhân kia hay những kẻ tương tự khác trà trộn vào cao tầng của nhân loại thì nguy to.

Tính ra quyết định này đúng là rất lợp lý.

Chỉ là ngặt một nổi đây là mạt thế, trừ khi ngươi là người bản địa hay con ông cháu cha nhà có quan hệ, còn lại thì làm quái gì chứng mình được cái thân phận ngươi từ đâu chui ra.

Đó cũng chính là nguyên nhân dù rất ứng ý Trần Đại Kê nhưng lão Mã Hán vẫn chỉ giữ hắn ở vai trò hỗ trợ nói chúng là lính quèn không cất nhắc lên vị trí cao hơn.

Nếu không thì... đúng là “chết mịa” nó rồi...

Với độ bá đạo trong từng hạt gạo của mình còn ở một nơi thường xuyên có đánh nhau như Viễn Đông, tên Trần Đại Kê kia mà được cất nhắc kiếu gì cũng đánh lên thiếu tá, thậm chí thiếu tướng thống lĩnh cả một sự đoàn chứ chả đùa.

Đến lúc đó kéo đi đánh Huyết tộc thì thật sự là vui... rất là vui luôn...

Tuy nhiên luật bất thành văn kia hôm nay lại bị chính Lôi Minh phá bỏ.

Rõ ràng nữ nhân Tiểu Mỹ kia tuy rất mạnh nhưng lại chả có lai lịch gì, thông tin duy nhất về nàng chỉ có một đó là gấu của Trần Đại Kệ một kẻ cũng không có lý lịch gì rõ ràng không kém.

Người như thế làm lính quèn thì được nhưng làm cận vệ đội tổ đội chịu trách nhiều bảo vệ những đối tượng quan trọng thì sao mà được.

Nhưng rất nhanh khi nhìn vào Bích Ngọc, Mã Hán và Châu lão quân nhân đã tìm ra được đáp án.

Tất cả là vì Bích Ngọc và chỉ có thể là do Bích Ngọc mà ra.

Sau chuyện Bích Ngọc bị con thây ma huyết sắc bắt đi, Lôi Minh mới ý thức được siêu hỗ trợ của Viễn Đông mỏng manh thế nào, thế nên Lôi Minh muốn tìm một đối tương thích hợp chịu trách nhiệm bảo hộ cho Bích Ngọc tránh để trường hợp đáng tiếc như trước đó diễn ra và Tiểu Mỹ vừa hay chính là đối tượng phù hợp nhất.

Tiểu Mỹ vừa đủ mạnh để bảo vệ cho Bích Ngọc khi cần cái này không cần phải bàn, nàng ta lại là nữ nhân tính ra vẫn tiện hơn đám hán tử Trương Long và Triệu Hổ, huống chi sau một lần tai kiếp hai nữ nhân này xem ra đã kết thân Lôi Minh cũng thuận nước đẩy thuyền vừa thu người về vừa dùng người làm việc.

Chính vì thế với nhiều ưu điểm như kia, Lôi Minh không có lý do gì không chọn Tiểu Mỹ cả.

Dù sao người là sống luật là chết, ngoài ra cận vệ nói trắng là cũng chỉ là chức bảo vệ không phải lớn lao gì.

Chỉ là có đánh chết lão Lôi Minh cũng không tính ra được không chỉ cận vệ mà cả chính chủ Bích Ngọc cũng là người của địch.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, yếu tố quan trọng nhất dẫn đến quyết định chắc chắn là sai lầm kia của Lôi Minh lại là do tình báo.

Trần Đại Kê và Tiểu Mỹ đến Viễn Đông từ khá lâu rồi, trong khi đó thành phố Thanh Thủy chỉ vừa mới đánh hạ khu lô cốt tai mắt của Vũng Hải gần đây.

Thế nên theo tính toán của Vũng Hải, Huyết tổ Trần Lâm hiện vẫn còn ở thành phố Thanh Thủy khoảng cách rất xa Viễn Đông không thể nào liên hệ được với Tiểu Mỹ cho được, mà đã không liên hệ nhiều với tên kia thì hiển nhiên là nên dùng.

Đáng buồn thay không ai nghĩ ra được Huyết tổ đại nhân đã chơi cái trò độn thổ chạy đến Viễn Đông từ sớm dẫn đến tính toán sai lần mà sai một li là đi một dặm.

Ngược lại Lâm Mỹ Anh cũng ý thức được dụng tâm của Lôi Minh thoáng mỉm cười tiến lên nói:

- Đa tạ Lôi đại nhân...

- Nếu ngài đã có lòng ta hiển nhiên là không từ chối...

- Như vậy thì quá tốt...

- Sau này cứ theo Bích Ngọc bảo hộ nàng, Viễn Đông chắc chắn sẽ không bạc đãi người hữu dụng...

Lôi Minh cũng thoáng cười cười gật đầu đáp.

Hôm này có thể xem như một ngày may mắn vừa có lại được Bích Ngọc lại thu thêm được một nhân tài.

Nhưng rất nhanh may mắn thứ ba trong ngày cũng đã đến...

Két... một tiếng...

Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng được mở ra...

Một quân nhân có phần vội vã chạy vào khẽ nghiên người chào Lôi Minh một cái rồi cứ thế tiên lên mặc kệ Mã Hán và Châu lão nhân đang đứng đó bước lên thì thầm vào tai Lôi Minh.

Xong việc vị quân nhân kia mới khẽ cúi đầu chào Mã Hán, Châu lão nhân và cả Lôi Minh còn đang nhíu mày trầm tư rồi lại nhanh chân rời đi, công việc xem ra khá là bận rộng.

Tuy nhiên người thì đã rời đi nhưng mặt lão Lôi Minh vẫn như mướp đắng nhíu mày trầm ngâm.

- Bích Ngọc ngươi sắp xếp cho Tiểu Mỹ đi...

- Sau này nàng ta không chỉ là cận vệ mà còn là thuộc hạ chính thức của ngươi...

- Hai người nên hảo hảo phối hợp.

Mãi một lúc lâu, Lôi Minh mới ngước mặt lên nhìn Bích Ngọc và Lâm Mỹ Anh cười nói.

- Bích Ngọc cùng Tiểu Mỹ đa tạ Lôi đại nhân đã chiếu cố...

- Chúng ta đi trước có việc gì cứ gọi hai chúng ta...

Nghe thấy thế Bích Ngọc đã làm việc với Lôi Minh được một thời gian biết ngay lão muốn gì bước lên một bước cúi đầu nói rồi dẫn Lâm Mỹ Anh rời đi.

Lâm Mỹ Anh cũng biết chuyện cúi đầu chào Lôi Minh một cái rồi theo sau Bích Ngọc rời đi...

Căn phong làm việc chỉ còn ba tên đực rựa kẻ ngồi người đứng đưa mắt nhìn nhau.

- Lôi Minh có chuyện gì sao?

Biết được Lôi Minh đuổi khéo Bích Ngọc đi khả năng cao là có chuyện, Châu lão nhân có chút tò mò nhỏ giọng hỏi.

Lôi Minh cũng không giấu giếm lắc đầu nhìn qua Mã Hán hỏi.

- Mã Hán cái tên gà gì đó mà ngươi nói đến... là gì ấy nhỉ?

Nghe Lôi Minh hỏi về tên gà, Mã Hán có chút bất ngờ không biết gà nào...

Rất may nhờ có quả đầu trọc chất lượng cao, Mã Hán cũng nhớ ra tên gà kia có chút khó hiểu nói:

- Tên gà???

- À đúng rồi là Trần... Trần Đại Kê...

- Tiểu Mỹ kia cũng là nữ nhân của hắn, chỉ là sau trận chiến trước đó hắn đã bị con hải âu lớn bắt đi không rõ tung tích...

- Lôi đại nhân đột nhiên nhắc đến hắn... không lẽ có chuyện gì sao?

- Hắn ta đã về Viễn Đông...

- Chỉ là vừa vào cổng thành đã đánh nhau với người của Mạnh gia, còn gi3t chết một người...

Lôi Minh mặt mũi âm tàn bất định cười như không phải cười nói.

Nghe thấy thế, Mã Hán như rơi vào hầm băng kinh ngạc đến há hốc mồm vỗ đầu nói:

- Cái gì???

- Hắn... hắn đánh nhau với người của Mạnh gia...

- Đcmn... tên trẩu tre này đi đến đâu cũng gây chuyện được...

Trần Lâm đánh ai cũng được, Mã Hán đều có cách bao che cho hắn...

Nhưng lần này thật sự là chơi lớn đánh cả người của Mạnh gia, không cần Lôi Minh chủ trì công đạo riêng phần Mạnh Hải cũng đủ phiền phức rồi.

Đến nước này Mã Hán chỉ cảm thấy một tương lại đen tối cho con gà trụi lông kia.

Ngược lại nhìn Mã Hán trợn mắt há mồm vừa kinh ngạc nhưng cũng không kém phần sợ hãi...

Lôi Minh không hiểu sao lại đột nhiên bật cười thành tiếng lắc đầu nói:

- Ha... ha... không...không chỉ thế thôi đâu...

- Tên kia có lẽ là đánh không đã ghiền nên đã xong vào Hắc Phong bang đánh tiếp...

- Đám người Trương Long, Triệu Hổ chỉ vừa mới đến đó mà thôi...

- Cái gì tên gà gì đó đánh... đánh vào Hắc Phong bang...

- Cmn... thật là muốn chết...

Đứng một bên hóng drama, Châu lão nhân cũng không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Hắc Phong bang hoàn toàn là một bang phái hắc đạo tàn ác vô cùng không hề dễ chơi.

Đến cả Viễn Đông còn đau đầu vì bang hội kia, một tên rảnh rỗi không công ăn việc làm xong vào đó kiếm chuyện đúng là muốn tìm cái chết.

Tuy nhiên trước ánh mắt kinh dị của Mã Hán và Châu lão nhân, Lôi Minh lại chỉ lắc đầu cười nói:

- Không, Châu thúc sai rồi...

- Tên kia không có chết, Hắc Phong bang mới chết... còn chết rất, rất nhiều người...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 532: Diện kiến Lôi Minh
Bên trong tổng bộ Viễn Đông...

Nhìn tên trọc đầu trước mặt hết nhìn đông lại ngó tây, hết nhìn lên nóc nhà lại nhìn xuống sàn nhà trông không khác gì hai lúa mới lên tỉnh, bộ dáng còn vô cùng là vui vẻ như đang đi tham quan du lịch không hề ý thức được bản thân đang bị bắt về quy án.

Cưng rắn như huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.

Thằng đầu trọc này đúng là điên mẹ nó rồi.

Cũng như bao nhiêu người khác, sau khi rời khỏi khu nhà giam của Hắc Phong Bang, nhóm người Trần Lâm cũng đυ.ng phải quân đội đang trấn thủ bên ngoài.

Kế hoạch bắt cua trong chậu của Viễn Đông xem như thành công.

Tuy niên khác với suy nghĩ của nhiều người song phương sẽ lại tiếp tục đánh nhau một trận, nhưng không Trần Lâm rất là ngoan ngoãn chấp nhận quy án theo Trương Long và Triệu Hổ về tổng bộ Viễn Đông để Lôi Minh định đoạt.

Về phần Chu Lệ Đình, cô bé Đào Nhi và toàn bộ những nạn dân xấu số bị Hắc Phong bang bắt được thì tạm thời sẽ do quan đội giải quyết.

Dù sao những nạn dân kia đều là những người vô tội không may bị Hắc Phong bang bắt giữ xem như gia súc.

Không thấy thì thôi nhưng chuyện đã diễn ra ngay trước mắt nến Viễn Đông không lo thì không chỉ mất mặt mà rất có thể sẽ phát sinh bao động hoặc ít nhất uy tín của Viễn Đông cũng bị giảm mạnh.

Hàng nghìn quân nhân theo đó thuận nước đẩy thuyền tràn vào Hắc Phong bang giải giáp bang phái hắc đạo này.

Hắc Phong bang tuy vẫn còn một bộ phận không nhỏ theo chân Lãnh Phong ra ngoài và một bộ phận chạy thoát khỏi tai kiếp này, nhưng trên cơ bản đã chân chính bị dẹp sạch.

Lãnh Phong có trở về cũng khó lòng mà dựng nên một Hắc Phong bang hung danh hiển hách như trước nữa.

Tuy nhiên con người đã làm nên tất cả những chuyện kia lại đang phải về Viễn Đông quy án.

- Đại Kê à Đại Kê...!ta cũng không biết nói ngươi thế nào cho phải...

- Haizzz...!nghe lời ta lần này gặp Lôi đại nhân ngươi tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng một chút, tuyệt đối không được nói nhảm như trước nữa có biết không?

Lòng vẫn cảm thấy không yên tâm, Triệu Hổ xem như quen mặt trên này bước lên đứng cạnh hắn nhỏ giọng quan tâm nói.

Lôi Minh là một hung nhân, tuy vẻ ngoài không phải hung thần ác xác gì nhưng nội tâm của lão lại cứng rắn và tàn ác vô cùng, Triệu Hổ chỉ sợ tên trẻ trâu này nói nhảm chọc giận lão thì lại nguy to.

Tuy nhiên trước sự lo lắng của Triệu Hổ, Trần Lâm lại chỉ nhếch mép cười nói:

- Hổ ca an tâm đi...

- Lôi đại nhân muốn trừng trị ta ý nhất cũng phải có một phen cân nhắc mới được...

- Dù sao thì ta cũng giúp cho Viễn Đông một việc lớn mà...

Không ngờ Trần Lâm lại nói thế hai người Trương Long, Triệu Hổ cùng hai tên đi theo góp vui là Liễu Thanh Thiên và Ngô Chiến đều thoáng trầm ngâm suy tư.

Trần Lâm nói không sai, nếu nói ai là người có lợi nhất trong cái chuyện máu liều nhiều hơn máu não này của Trần Lâm thì kẻ đó chắc chắn là Viễn Đông.

Tuy Hắc Phong bang vẫn là một thế lực lớn của Viễn Đông, là tài nguyên có thể tận dụng được, nhưng khác với hai bang hội nhà nước là Chiến Thần bang và Thiên Tuyệt bang hay hai bang hội chân chính do thợ săn lập ra như Dã Lang bang hay Kim Ngưu bang.

Hắc Phong bang lại là một bang phái hắc đạo, tuy có tốt thật nhưng rất nhiều việc họ làm lại không tốt một chút nào, tiếng xấu có thể nói là nhiều gấp 100 lần tiếng lành, không chuyện ác gì mà đám từng là xã hội đen này chưa làm nhất là trong điều kiện mạt thế pháp luật hạn chế này.

Có thể nói Hắc Phong bang như một con độc xà, vừa có thể dùng để tấn công kẻ thù nhưng nên không kéo hoàn toàn có thể bị nó cắn ngược.

Thế Viễn Đông luôn muốn quản chặc bang hội này, chỉ là hắc đạo nào dễ quản như vậy.

Lần này Trần Lâm ngang trời xuất thế trực tiếp cắt đi khói u kia tuy có chút đau thật nhưng tính ra vẫn là giúp Viễn Đông tránh được một nguy cơ tìm tàn.

Huống chi sau sự kiện này dù có chuyện gì diễn ra nhưng có thể chắc chăn những nạn dân bị Hắc Phong bang giam cầm phải đội ơn anh đầu trọc này.

Tiếng lành đồn xa uy vọng của Trần Lâm trong lòng những nạn dân theo đó tăng lên, dùng hai từ anh hùng để hình dung cũng không sai.

Vẫn là câu nói đó, luật là chết người là sống...

Tuy Trần Lâm đánh vào Hắc Phong bang còn gϊếŧ không ít người tội ác tày trời hoàn toàn vi phạm pháp luật, nhưng thời đại này pháp lực chỉ là thứ yếu lợi ích mới là trên hết, nếu Viễn Đông muốn vì chuyện đó mà trừng phạt Trần Lâm thì chắc chắn là không ổn.

Nghĩ đến đây hai đại lão Chiến Thần bang Ngô Chiến và Thiên Tuyệt bang Liễu Thanh Thiên cũng nhận ra được huyền cơ trong đó thoáng cười cười nhìn tên đầu trọc đang tung tăng đi phía xa kia.

Cái này người ta gọi là tự gây nghiệt không thể sống, ai kêu Hắc Phong bang hết chuyện làm lại đi đóng vai ác, kẻ ác bị tiêu diệt cả Viễn Đông ăn mừng thế này thì sao mà trách tội tên kia.

- Vậy người gϊếŧ người của Mạnh gia ta thì sao?

Đi phía sau đội ngũ, lão Mạnh Lương thấy tên kia dương dương đắc ý như vậy lòng tức giận vô cùng hừ lạnh nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ dừng bước rồi quay đầu lại nhìn lão cười như không cười nói:

- Cái đó phải xem ông chủ của ngươi muốn thế nào?

Nói xong Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười đắc ý phủi đít bỏ đi, nhìn bộ dáng dường như rất là nôn nóng muốn gặp Lôi Minh.

Ngược lại, Mạnh Lương cái hiểu cái không nhíu mày nhìn theo bóng dáng Trần Lâm nghênh ngang bước đi.

Tuy nhiên rất nhanh Mạnh Lương đã ý thức được gì đó kinh ngạc nhìn Mạnh Hải đi bên cạnh.

Ông chủ của Mạnh Lương lão không phải là gia chủ Mạnh gia Mạnh Hải hay sao?

Lúc này khác với những người khác, Mạnh Hải không hề lên tiếng tham gia chỉ lặng lẽ đi theo sau, đặc biệt trong ánh mắt kia không hề có sự tức giận hay câm thù vốn có của một bị hại mà chỉ có sự trầm ngâm dường như đang cân nhắc gì đó và lão Mạnh Lương đã ý thức được Mạnh Hải đang cân nhắc cái gì.

Trần Lâm có hai tội, một là gϊếŧ người của Mạnh gia và hai là đánh vào Hắc Phong bang.

Trong đó cái sau rõ ràng là nghiêm trọng hơn cái trước, nhưng tình hình khá phúc tập Viễn Đông có xử tội Trần Lâm vì chuyện của Hắc Phong bang hay không lại là một ẩn số.

Nếu Viễn Đông nhắm mắt cho qua đến lúc đó chỉ còn chuyện của Mạnh gia, đây là một vấn đề khó Mạnh Hải phải cân nhắc xem phải xử lý như thế nào cho tốt.

Cho qua thì không ổn nhưng vì một chuyện nhỏ, một cái mạng quèn mà mâu thuần với kẻ vừa dỡ nhẹ cái Hắc Phong bang lên, tính kiểu gì vẫn thấy hơi ngu.

- Gia...!gia chủ chúng ta phải làm sao đây?

Ý thức được tình huống khó xử của Mạnh gia, Mạnh Lương có chút lo lắng rung giọng hỏi.

Nghe thấy thế Mạnh Hải chỉ lắc đầu cười khổ nói:

- Để xem phản ứng của Viễn Đông rồi tính tiếp...

- Nếu họ muốn loại trừ tên kia chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền...!còn nếu không chỉ sợ phải xem lại...

Nói xong Mạnh Hải khẽ lắc đầu nặng nề thở dài rồi nhanh chân đi theo đoàn người.

Thật không thể nào ngờ được Mạnh gia kẻ dưới một người trên vạn người lại có lúc rơi vào thế khó này.

Bất chợt từ phía xa xa một nam tử hùng hổ chạy đến rồi cứ thế vượt qua đoàn người Trần Lâm, tốc độ có thể nói là vô cùng nhanh đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái thoáng cái đã chạy đi mất, bộ dáng vô cùng vội vãn...

Đúng là đến và đi như một cơn gió...

- Thằng mặtL này làm gì gập gáp vậy nhĩ?

Thấy tên mất lịch sự kia chạy ù qua mặt mình không thèm chào hỏi lấy một tiếng, Trần Lâm gãi gãi đầu có phần khó hiểu hỏi.

Đáng tiếc những người khác cũng không hơn gì Trần Lâm đều không biết gì khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang ngày một xa dần kia.

Mãi một lúc lâu khi bóng hình kia đã hoàn toàn biến mất, Triệu Hổ mới bạo gan lắc đầu đáp:

- Không rõ lắm...!như mà không phải hắn bị cấm túc rồi sao...

- Hư dám trốn về đây...!để ta báo lên Lôi đại nhân hảo hảo trừng phạt tên này mới được.

Hiển nhiên cái tên mất lịch sự đến và đi như một cơn gió kia không ai khác chính là Lôi Phúc kẻ vừa bị Lôi Minh cấm túc, chỉ là không hiểu bằng nguyên nhân gì và lấy cái gan ở đâu ra Lôi Phúc lại dám trốn về đây.

Để lão Lôi Minh biết được Lôi Phúc xem như tới số rồi...

Rất nhanh sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với Lôi Phúc, đôi bên có thể nói là chưa kịp nói gì đã kết thúc...

Nhóm người Trần Lâm cũng đến được nơi cần đến, cả đoàn người gồm những kẻ có liên quan và cả không liên quan nối đuôi nhau kéo vào trong một căn phòng lớn không khác gì một quản trường rộng lớn kiến trúc khá là xa hoa thuần một màu trắng bạch.

Tuy nhiên đây lại không phải là phòng làm việc trước đó của lão Lôi Minh mà là phòng hợp của Viễn Đông, chuyên để giải quyết những vấn đề của Viễn Đông.

...

Ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa...

Lôi Minh ánh mắt lạnh lùng quét một vòng nhìn những khuôn mặt quen thuộc rồi dừng lại trên một khuôn mặt xa lạ chầm chậm đánh giá.

Trần Đại Kê kẻ được Mã Hán nhắc đến không ít lần, giờ đây Lôi Minh cũng đích thân gặp được hắn và đánh giá đầu tiên của Lôi Minh về tên họ Trần kia chính là không phải người tốt.

Thử hỏi nhìn một tên thiếu niên trẩu tre đầu trọc lóc không một cộng tóc thì làm sao là người tốt cho được.

Huống chi hắn ta còn mang họ Trần, trong mắt Lôi Minh càng tuyệt đối không phải người tốt.

Ấn tượng ban đầu không khác một đống shit, Lôi Minh khó chịu ra mặt hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi là Trần Đại Kê...

Ngược lại bị Lôi Minh ngồi đó đánh giá mình, Trần Lâm cũng đánh giá vị tổng chỉ huy pháp đài Viễn Đông mà bản thân đã muốn gặp từ lâu này.

Nhìn chung Lôi Minh là một lão trung niên nhân phong độ bất phàm, ngoại hình có 7 phần giống với lão Lôi Thành nhưng nhiều hơn một chút hung ác trong hơi đáng sợ.

Tuy nhiên Huyết tổ đại nhân sao có thể ngán lão già kia được...

Bị lão dọa hỏi Trần Lâm máu chó nổi lên bĩu môi một cái kinh bỉ rồi lắc đầu chu mỏ nói:

- Không phải...

- Ta không phải cái gì kê cả...!ta là Saitama...!ha...!ha...

Nói xong Trần Lâm vô cùng gợi đòn vuốt lấy quả đầu trọc của mình cưới lên như thằng ngu.

Đáng tiếc trước lời nói nhảm của Trần Lâm, tất cả mọi người ở đây đều không cảm thấy vui ở điểm nào cả.

Mặt Lôi Minh lập tức chuyển thành màu đen híp mắt lại nhìn tên Saitama đang đứng cười như thằng bên trĩ kia.

Ngược lại mặt Trương Long và Triệu Hổ lập tức trắng bệch không còn chút máu vô cùng hối hận khi đã không may miệng tên này trước khi đem hắn đến đây.

Đứng ngay cạnh Lôi Minh, lão Mã Hán lại càng không phải nói có xúc động muốn nhảy lầu.

Chỉ có Châu lão quân nhân là nhíu mày gật gật đầu nói:

- Thì ra là Saitama...!thảo nào nhìn cái đầu kia lại quen như vậy...

Đáng tiếc không ai được lạc quan như Châu lão quân nhân...

Triệu Hổ lập tức bước lên một bước cúi đầu cung kinh nói:

- Lôi đại nhân có chỗ không biết...

- Tên này đầu óc có chút vấn đề, nói năng không được đúng cho lắm...!mong Lôi đại nhân đại nhân đại lượng không chấp với hắn...

Dĩ nhiên nghe được những lời biện hộ kia của Triệu Hổ, Lôi Minh làm sao có thể tin được nhưng tạm thời vẫn không nổi giận chỉ hừ lạnh một tiếng nói:

- Được Saitama đúng không...

- Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại tấn công vào Hắc Phong bang, ngươi có biết không đã có hơn ngàn người bỏ mạng trong trận chiến kia...

- Ra tay gϊếŧ hơn cả nghìn người, ngươi đúng là tội ác tày trời...

Tuy nhiên trước lời nói của Lôi Minh, Trần Lâm lại khóc rống lên như heo bị chọc tiết gào khóc nói:

- Không...!không...!không nha...!Lôi đại nhân, ngài đừng có nghĩ mình là cán bộ cấp cao mà vu oan cho ta...

- Ta là Saitama mà Saitama là anh hùng đó nha...

- Hắc Phong bang tội ác tài trở bắt giữ không biết bao nhiêu người vô tội, ta thân là anh hùng sao có thể khoanh tay đứng nhìn quyết ra tay hành hiệp trợ nghĩa...

- Chuyện này tính ra là thiên kinh địa nghĩa đó nha, việc tốt như vậy sao thành tội ác được...

- Không tinh ngài có thể hỏi đám nạn dân kia xem họ nói thế nào...!he...!he...

- Cmn...!vậy mà hắn cũng nói được...

Nghe những lời nói hùng hồn chính khí lẫm liệt của Trần Lâm, Mã Hán không nhịn được hai mắt trắng dã kinh ngạc nhìn Trần Lâm.

Toàn trường cũng không nhịn được ngạc nhiên há hóc mồm trước lý lẽ đánh thép kia của Trần Lâm.

Quan trọng hơn là dù cảm thấy lý do lý trấu kia nghe đm vô lý nhưng không hiểu sao nó lại thuyết phục một cách kỳ lạ khiến người ta giận tím người như không cãi lại được.

Chỉ có Châu lão quân nhân một lần nữa xoa xoa cằm gật đầu nói:

- Hắn ta hình như nói cũng đúng ah...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 533: Lôi Phúc tìm đến cửa
Nghe thấy tên đầu trọc vô sỉ đến cực điểm kia không chút ngại ngùng mở miệng chó nói ra những lời nói chính khí lẫm liệt như thế, việc hắn gϊếŧ chết cả nghìn người dường như lại rất chi là chính nghĩa.

Lôi Minh dù tĩnh cách mấy vẫn không nhịn được giận đến tím tái cả mặt mày nghiến răng nghiến lợi rất muốn lao lên dạy cho tên kia một trận.

Song những lời nói của đối phương tuy rất vô sỉ nhưng lại thuyết phục đến lạ kỳ.

Tất cả đều chỉ tại Hắc Phong bang là kẻ xấu và kẻ tiêu diệt kẻ xấu dù bằng nguyên nhân gì và mục đích gì thì vẫn được quân chúng nhân dân ủng hộ.

Có thể nói ngay từ đầu khi đánh vào Hắc Phong bang cương vị của Trần Lâm đã như một anh hùng trong lòng những nạn dân khốn khổ.

Cái này thật ra cũng quá nổi bình thường kể cả khi trước mạt thế.

Rất nhiều những “anh hung mạng” thời trước kia cũng áp dụng công thức này, người xem chả ai quan tâm đến vị anh hùng mạng kia là ai, càng không xem xét cách làm của hắn có đúng hay không và hắn mang mục đích gì, chỉ biết việc hắn làm khiến người xem rất là thích, rất là hả dạ và hắn là anh hùng.

Trần Lâm chắc chắn không phải anh hùng, mục đích của hắn cũng chả phải cao đẹp gì nói trắng ra chỉ là vì thẳng em và hắn đã gϊếŧ người gϊếŧ rất nhiều người.

Nhưng Hắc Phong bang lại là kẻ xấu khiến người người câm ghét lại không thể làm gì, Trần Lâm trùng hợp thay lại vô tình thay mặt những kẻ kia cho Hắc Phong bang một trận vừa hay khiến rất nhiều người thích thú và cảm xúc đã đánh giá là thích thì hành động có thế nào cũng được xem là tốt đẹp.

Thế nên Trần Lâm một kẻ chỉ làm những việc tốt đẹp thì sao mà trị tội cho được.

Lôi Minh dù trong lòng không hiểu sao lại thấy tên trọc kia rất là đáng ghét nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ...!trừ gian diệt ác...!đúng là một cái lý do hết sức chính đáng mà mấy tên đạo đức giả thường dùng...

- Tuy nhiên giải quyết kẻ xấu là chuyện của quan phủ không đến phiên điêu dân như ngươi quản đến...!ngươi gϊếŧ nhiều người như vậy đừng nghĩ lấy cái danh trừ gian diệt ác là có thể thoát tội được...

Nghe thấy thế Trần Lâm làm sao chịu thua lắc đầu cãi lại, còn đưa ra cái bản mặt uất ức vô cùng.

- Cái này Lôi đại nhân lại sai rồi...

- Phụng sự tổ quốc là trách nhiệm của mỗi công dân.

- Thân là một công dân gương mẫu lại là Saitama anh hùng làm sao có thể dương mắt nhìn kẻ ác tác oai tác quái được...

- Huống chi các ngài không phải rất là vui vẻ giải giáp Hắc Phong bang đó sai...!giờ lại trách ra...

- Chơi vậy hơi bị kỳ nhe...

Ngược lại trông thấy cái bản mặt uất hận ngàn thu kia...

Lôi Minh không hiểu sao lại rất là ngứa răng khó chịu nói:

- Hừ...!ngươi đang nói Viễn Đông lợi dụng ngươi sao?

- Ta nào dám nói thế...

Trần Lâm lại càng ra vẻ vô tội lắc lắc cái đầu trọc chu mỏ nói.

Chỉ là dù mồm nói như thế, biểu hiện lại còn oan ức vô cùng, nhưng giọng điệu của Trần Lâm lại rất chi là gợi đòn đầy tính châm chọc khiến Lôi Minh đã không ưa nổi lại càng thêm căm ghét.

Nội tâm bắt đầu có xúc động muốn lấy việc công báo thù riêng hảo hảo dạy cho tên trẩu tre không lông kia một bài học.

Rất may trước khi Lôi Minh kịp làm việc đó...

Mã Hán đã cảm nhận được cái game này dường như đang càng lúc càng khó chơi vội vàng tiến lên cúi đầu nói:

- Lôi đại nhân bớt giận...

- Đại Kê đầu óc thật sự có chút vấn đề, nhìn cái đầu trọc của hắn là biết rồi...!một người bệnh mà thôi mong người lượng thứ...

- Tuy nhiên hắn nói cũng không phải không có lý, lần này tuy hắn gϊếŧ không ít người nhưng cũng đánh hạ Hắc Phong bang cứu giúp rất nhiều nạn dân vô tội...

- Quần chúng nhân dân Viễn Đông với hắn đề có phần cảm kích...!nếu ta chỉ vì việc kia mà trách tội chỉ sợ có chút không ổn...

- Mong Lôi đại nhân hảo hảo suy xét...

Nói xong Mã Hán khẽ cúi đầu với Lôi Minh một cái nhưng ánh mắt lại liếc xéo Trần Lâm, trong lòng lão chỉ sợ cũng muốn cho tên này một trận không kém gì Lôi Minh.

Sau khi hảo hảo nghiên cứu Mã Hán đã nhận thấy cái chuyện hoang đường kia của Trần Lâm rất khó phân định đúng sai.

Thế nên với năng lực của mình chỉ cần Trần Lâm căm cái miệng chó của mình lại, lão Mã Hán có lòng tin có thể giúp thằng đệ đầu trọc này chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hóa thành không.

Đáng tiếc ngay từ đầu Trần Lâm đã không có khái niệm đó chọc cho Lôi Minh giận đến tím mặt.

Chuyện này cứ kéo dài sẽ càng lúc càng hỏng việc, Mã Hán sợ đến độ suýt ngất phải vội vàng đứng ra nói xem như bịt miệng tên trọc kia lại.

Rất may cho lão Mã Hán, Châu lão nhân một lần nữa góp sức xoa xoa cằm nói:

- Phải đó ta thấy tên Saitama này cũng không tệ đâu...

- Ra tay trừ hại cho dân, rất có phong phạm của lão đầu ta ngày trước ha...!ha...

Tiếp tục nghe được những lời nói hùng hồn của Châu lão quân nhân...

Đến lượt tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được đưa ánh mắt trắng dã nhìn lão đầu này, trong nội tâm mỏng manh đồng loạt thầm nghĩ.

“Có khùng giống ngài thì có...”

Tuy nhân Châu lão quân nhân tuy đầu óc có hơi chập mạch nhưng lại là lão binh có tiếng, thậm chí lão khùng khùng điên điên như thế cũng là do chiến tranh gây ra nên không một ai dám nói gì chỉ dám nghĩ trong đầu.

Lôi Minh cũng chỉ biết nhìn Châu lão quân nhân kia một cái bất lực thở dài rồi lắc đầu nói:

- Đề nghị của Mã sư đoàn trưởng đúng là rất đáng để cân nhắc...

- Tên kia tuy có tội nhưng cũng có công...

- Công tội bù nhau xem như có thể miễn tội chết...!nhưng tội sống lại khó ta...

- Luật là luật không thể để pháp luật của Viễn Đông bị xem nhẹ được...

- Xét thấy hiện tại có không ít thây ma kéo đến Viễn Đông làm loạn, ngươi đã có bản lãnh như vậy thì theo Mã Hán đi tiêu diệt đám thây ma đó đi...

- Hả cái gì??? lại bắt ta đi khổ sai...

Quanh đi quẩn lại rốt cuộc lại bắt mình đi làm việc trừ nợ, Trần Lâm mặt ngu ra kinh ngạc nói.

Moá số của Huyết tổ đại nhân đúng là khổ lần nào cũng vậy chưa về chơi được mấy hôm lại bắt phải đi làm việc.

Tuy nhiên không đợi Trần Lâm kịp ú ớ gì thêm...

Mã Hán đã nhanh chân bước ra cung kính nói:

- Như vậy thì đa tạ Lôi đại nhân đại lượng hải hà...!ta lập tức đem hắn đi ngay...

Nói Mã Hán không nói hai lời lập tức quay người nắm đầu Trần Lâm kéo đi bộ dáng vô cùng vội vãn.

Dĩ nhiên vội như vậy là sợ trên trọc này lại nói nhảm làm hỏng việc thì nguy.

Cuộc gặp gỡ định mệnh giữ Trần Lâm và Lôi Minh vì thế xem như tạm thời kết thúc.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm và Mã Hán nhanh chân chạy đi xa...

Lôi Minh chỉ khẽ lắc đầu xem như kết thúc được một vấn đề đau đầu.

Tuy nhiên sự thật là vấn đề này cũng nên kết thúc như vậy...

Trần Lâm khá mạnh, với sức một người đánh cả Hắc Phong bang tuy chưa đánh với Lãnh Phong nên chưa thể khẳng định được hắn mạnh đến đâu nhưng vẫn được xem như một tài nguyên tốt không thể lãnh phí.

Hiện tại vừa lúc đang trong gian đoạn khó khăn cần dùng người, Lôi Minh không có khả năng trị tội Trần Lâm nên quyết định tận dụng hắn.

Dĩ nhiên đến khi Lãnh Phong trở về có làm thịt tên đầu trọc này hay không thì Lôi Minh không quản đến.

Sống được thì sống còn tài không bằng người bị gϊếŧ chết cũng chả sao, dù sao Lôi Minh cũng không thích tên này mạng của hắn lão không quản đến.

Tà nhãn liếc nhìn một vòng, Lôi Minh thoáng cười cười gật đầu phân phó:

- Trương Long, Triệu Hổ...!chuyện của Hắc Phong bang không đơn giản hai người các ngươi đến đó hỗ trợ Trương Thiết giải quyết những nạn dân kia đi...

- Một mình hắn không kham nổi số nạn dân đó đâu...

- Vâng...!Lôi đại nhân chúng ta đi ngay...

Nhận được mệnh lệnh của Lôi Minh, hai người Trương Long và Triệu Hổ biết lão đang đuổi khéo nhưng vẫn gật đầu lĩnh mệnh rồi quay người rơi đi.

- Chuyện này không còn gì vui nữa...

- Lôi đại nhân chúng ta cũng đi trước đây...!còn về phần chuyện kia chúng ta đang cố gắng hoàn thành nhưng lại gặp chút khó khăn tạm thời ngắn chưa xong được mong ngài thứ lỗi...

- À mà lúc nãy từ vừa gặp Lôi Phúc thiếu gia ngài tranh thủ tìm hắn kéo lại đi lắc đó...!he...!he...

Ngô Chiến cũng thoáng cười cười tiến lên chấp tay nói rồi cũng Liễu Thanh Thiên theo sau hai người Trương Long và Triệu Hổ trời đi.

Tuy nhiên ác ở chỗ trước khi đi Ngô Chiến không quên thay mặt Triệu Hổ nhắc đến vị Lôi thiếu gia mà mình vừa mới gặp kia.

Lôi Minh nghe thấy thế cũng khẽ nhíu mày nhưng chỉ bật cười không mấy để tâm.

Cả căn phòng rộng lớn bất giác chỉ còn lại Lôi Minh, Châu lão nhân, Mạnh Hải và Mạnh Lương.

- Yên tâm đi tên kia cũng không sống lâu đâu...

- Lãnh Phong sẽ không tha cho hắn, ta cũng chỉ bảo hắn chuộc tội không phải thu nhận...

Ngồi trên ghế của tọa nhìn hai con chó già nhà mình đứng phía dưới không dám nói câu nào, Lôi Minh thoáng cười cười đột nhiên lên tiếng không đầu không đuôi nói.

...

Ở một diễn biến khác...

Vừa nghe tin Bích Ngọc trở về, Lôi Phúc đáng thương mặc kệ lệnh cấm của Lôi Minh vội vàng chạy về đây gặp mặt người đẹp.

Rất may trời không phụ người có lòng, rất nhanh Lôi Phúc đã tìm ra được người cầm tìm, mà thực tế thì cũng không phải khó tìm lắm.

Bích Ngọc không đi đâu xa mà về phòng riêng của nàng trong một khu nhà lớn trước kia là một khách sạn nằm sâu trong tổng bộ của Viễn Đông.

Chỉ lắc có phần trùng hợp khi Bích Ngọc không ở trong phòng mà đứng ngoài hành lang dường như đang quan sát gì đó.

- Bích Ngọc...!thật...!thật sự là ngươi rồi...

- Quá...!quá may mắn đi...!ha...!ha...

Trông thấy Bích Ngọc, Lôi Phúc vô cùng vui mừng nhanh chân tiến lên cưới nói.

Ngược lại đang quan sát bên ngoài chuẩn bị cho phi vụ loot đồ thì bị làm phiền…

Bích Ngọc khó chịu ra mặt khẽ nhíu mày liếc nhìn Lôi Phúc đang vui vẻ tiến đến, sâu trong đôi mắt tròn long lanh như hổ phách chỉ có sự chán ghét.

Nhưng sự chán ghét kia không phải đến từ huyết mạch Huyết tộc mà đến từ chính Lôi Phúc, kẻ đã bỏ rơi đúng hơn là dùng Bích Ngọc để bảo mạng.

Nữ nhân đều rất khôn ngoan, Bích Ngọc càng là nữ nhân không đơn giản làm sao có thể chấp nhận tên vì mạng sống của mình mà bỏ rơi nàng.

Đáng tiếc Lôi Phúc lại không nhận thấy ánh mắt chán ghét kia vui vẻ tiến đến.

Tuy nhiên keng...!một tiếng...

Một thanh ngân thương đã đột ngột xuất hiện chắn trước người Lôi Phúc không cho hắn tiến lên.

Không biết từ lúc Lâm Mỹ Anh đã xuất hiện bên cạnh Bích Ngọc hoàn thành trách nhiệm bảo vệ của mình, thân hình vệ nữ hiên ngang đứng đó, tay cần lấy ngân thương càng tỏa ra khí chấn anh thư bừng bừng ngăn cản bước tiến Lôi Phúc.

Ngược lại bị người khác ngăn càng còn là thương kề cổ, Lôi Phúc vừa giận vừa sợ đưa mắt nhìn kẻ không biết sống chết dám ngăn cản mình kia.

Như khi nhận ra đó là nữ nhân thân hình ma quỷ đi bên cạnh tên Trần Đại Kê kia, Lôi Phúc lại thoáng kinh ngạc rồi nhếch mép cười nham nhở, qua nụ cười kia bất kỳ ai cũng có thể nghĩ ra được hắn đang nghĩ gì trong đầu.

- Lôi Phúc thiếu gia...!không biết ngài tìm ta có gì không?

Trông thấy ánh mắt kia của Lôi Phúc, Bích Ngọc lại càng chán ghét hừ lạnh nói.

Tính ra thì Bích Ngọc dù mang danh là thị nữ của Huyết tổ đại nhân, nhưng thân phận thật sự lại không thấp một chút nào ít nhất là ngang hàng ngang vế với bộ trưởng bộ kinh tế Hàn Thiên Lâm và bộ trưởng bộ ngoại giao Phó Mỵ Nương, hai đối tương mà không ít đại lão của các phương thế lực của nhân loại đều phải cung kính.

Đứng dưới thân phận của Huyết tộc đừng nói Lôi Phúc đến cả Lôi Minh cũng chỉ có thể ngang hàng nói chuyện với Bích Ngọc mà thôi.

Tầm nhìn của Bích Ngọc theo đó cũng có sự biết hoá nghiên trời lệch đất, Lôi Phúc trong mắt nàng từng rất cao giờ lại thấp bé vô cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 534: Lôi Phúc đáng thương
Cảm nhận được độ lạnh trong lời nói kia của Bích Ngọc, Lôi Phúc không khỏi ngạc nhiên nhướng mày nhìn nàng.

Xưa nay Bích Ngọc chưa bao giờ dùng ngữ điệu lạnh nhạt như vậy để nói chuyện với hắn.

Ánh mắt khẽ đảo một vòng…

Rất nhanh Lôi Phúc đã nghĩ ra được nguyên nhân vội vàng mở miệng giải thích:

- Bích Ngọc… chuyện… chuyện kia ta cũng là bất đắc dĩ…

- Không phải ra sợ chết...!nhưng con thây ma kia thật sự quá mạnh…

- Thân là trưởng quan dù rất lo lắng cho nàng nhưng ta không thể để sinh mạng của thuộc hạ chết oan được…

- Tất cả đều do ta vô dụng nhưng ta thật sự rất lo cho nàng xin nàng… tha thứ cho ta đi được không?

Theo suy nghĩ của Lôi Phúc việc hắn từng làm khiến Bích Ngọc giận đến vậy chỉ có một, đó không gì khác chính là lúc hắn để con huyết sắc thây ma kia bắt nàng đi.

Mặc dù có chút hối hận nhưng mọi chuyện đã rồi, Lôi Phúc chỉ có thể hảo hảo dỗ dành Bích Ngọc mong nàng sẽ tha thứ cho hắn.

Đáng tiếc Bích Ngọc đã quá hiểu Lôi Phúc là loại người gì.

Dù miệng Lôi Phúc nói thế nhưng nếu việc tương tự diễn ra hắn cũng sẽ làm y như vậy dùng Bích Ngọc nàng làm khiên thịt bảo mạng.

Kẻ mà Lôi Phúc yêu quý nhất chỉ có chính bản thân hắn, người như thế nói gì cũng không đánh tin.

Bích Ngọc càng không muốn nói nhiều với tên này nữa khẽ lắc lắc đầu không nóng không lạnh nói:

- Lôi thiếu gia quá lời rồi...!chúng ta không thân đến độ phải liều mạng vì đối thương...

- Ngài làm như vậy là rất đúng...

- Ta không có gì trách ngài...!chỉ ta mới trở về nên hơi mệt xin cáo từ trước...

Nói xong Bích Ngọc xoay người rời đi đến nhìn cũng không thèm nhìn Lôi Phúc lấy một cái.

Lâm Mỹ Anh cũng không nói gì đúng hơn là không thèm nói gì chỉ thoáng nhếch mép cười lạnh một thương đẩy lui Lôi Phúc rồi theo chân Bích Ngọc trở về phòng.

Thấy thế Lôi Phúc vô cùng kinh ngạc trợn mắt nhìn Bích Ngọc...

Trong nhận thức của Lôi Phúc, Bích Ngọc đơn thuần chỉ là một con rối của Viễn Đông hắn ta xuống nước nhỏ với nàng đã là quý hoá lắm rồi.

Bích Ngọc phải ngoan ngoãn tha thứ cho hắn còn vẫy đuôi mừng vì hắn đã yêu thương nàng mới đúng, nàng không thể nào từ chói hắn như vậy được.

Chỉ tiếc là Bích Ngọc của ngày xưa đúng là sẽ làm theo những gì Lôi Phúc nghĩ, ngoan ngoãn tha thứ cho hắn rồi xem như không có gì.

Nhưng Bích Ngọc này đã khác xưa, nàng đã tìm được một gốc đại thụ uy tín hơn để dựa vào sao có thể quan tâm đến thằng thiếu gia bất tài vô dụng này nữa, một đường đi vào phòng mặc kệ Lôi Phúc đứng đó như trời trồng.

Gầm...

Đến khi cánh cửa phòng đóng sầm lại phát ra một tiếng động lớn...

Lôi Phúc mới từ trong kinh ngạc giật mình tỉnh dậy.

Nhận thấy đại sự không ổn, Lôi Phúc mặt không còn chút máu vừa sợ vừa giận chạy nhanh đến trước cửa phòng của Bích Ngọc đập cửa hét lớn:

- Bích Ngọc là ta sai...!ta sai rồi ngươi mau ra đây gặp ta đi...

- Chúng ta...!chúng ta từ từ nói chuyện...!ngươi chắc chắn có hiểu lầm gì rồi...

Tuy nhiên đáp lại Lôi Phúc chỉ có một sự yên lặng đến đáng sợ...

Thấy thế Lôi Phúc gấp đến phát khóc có xúc động muốn phá cửa xông vào trong.

Bích Ngọc đúng là con rối của Viễn Đông nhưng lại là một con rối rất đặc biệt.

Dù không có thực quyền lẫn thực lực gì nhưng bằng năng lực hỗ trợ bá đạo của mình Bích Ngọc vẫn giữ một vai trò rất lớn trong Viễn Đông, Lôi Minh mặc kệ luật bất thành văn gì đó để Lâm Mỹ Anh ở lại chỉ vì bảo hộ Bích Ngọc cũng đủ thấy được giá trị to lớn của nàng.

Không chỉ thế Lôi Minh không có con chỉ có một thằng con nuôi là Lôi Triết, nhưng không có điện trong người thì họ Lôi cũng vô dụng, người thừa kế Viễn Đông khi lão Lôi Minh nằm xuống trở thành một ẩn số không lời giải.

Đáng chết hơn là hệ thống hàng lâm đem đến khả năng cường hoá thể chất nhưng có cường hoá tuổi thọ hay không thì không ai biết.

Thế nên tuy chưa đến mức đánh nhau giành tài sản và lão Lôi Minh còn chưa đến mức giật sắp chết, nhưng rất nhiều tộc hệ Lôi gia bắt đầu rục rịch thâu tóm những phần của riêng mình và Bích Ngọc cũng là một trong số đó.

Rất nhiều thanh niên Lôi gia đều ra sức đi bài muốn lôi kéo Bích Ngọc về phe cánh của mình và tình hình trước mắt Bích Ngọc đang nghiên về phe Lôi Phúc.

Nhưng giờ đã hết...!hết thật rồi...

Mất đi sự ủng hộ của Bích Ngọc thậm chí là chuyển thành chán ghét khả năng cao sẽ theo một phe cánh đối địch nào đó, mọi thứ với Lôi Phúc từ đây đã hết...

Hung quang trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm, Lôi Phúc bí quá hoá liều gầm lên một tiếng:

- Bích Ngọc mau ra đây gặp ta...!ta là thiếu gia Lôi gia ngươi không có quyền từ chói mệnh lệnh của ta...

- Ra đây...!ra đây cho ta...

Nói xong Lôi Phúc vô cùng tức giận không ngừng đập vào cánh của gỗ phát ra nhưng tiếng Đùng...!Đùng...

Không chỉ thế, tuy hơi phế nhưng Lôi Phúc vẫn mang họ Lôi và mang trong mình sức mạnh của lôi điện.

Qua mỗi tiếng gầm như thú rống, lôi quang quanh người Lôi Phúc theo đó điên cuồng tỏa ra rồi ngưng tụ nơi cánh tay hắn, một quyền mạnh mẽ tràn ngập hơi thở hủy diệt của lôi điện đánh xuống trực tiếp phá tan cánh cửa gỗ xấu số...

Đùng...!một tiếng...

Cánh cửa gỗ không làm gì cũng bị tổng thương bị đánh nát bay ra tứ phía rồi bén lửa bốc cháy trước sức mạnh của lôi điện...

Lôi Phúc cũng thoáng giật mình trước một quyền bộc phát kia ngơ nhác nhìn vào cánh tay của mình, hắn tuyệt đối không cố ý phá cửa càng không có ý định đường đột xông vào trong.

Tuy nhiên người bên trong lại không nghĩ như thế...

Một mũi ngân thương sắc bén lập tức xe gió lao ra nhắm vào đầu Lôi Phúc đâm tới.

Rất may trong lúc nguy cấm Lôi Phúc vẫn phát huy giá trị của một người chơi cao cấp dù có hơi fake và được người khác gánh nhưng vẫn kịp lộn một vòng tránh thoáng một thương hung hiểm kia.

Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh chủ nhân của ngọn thương kia lại không muốn tha cho Lôi Phúc lập tức xoay người quét thương đánh với quyết tâm xỏ xâu tên dám phá cửa phòng của mình.

- Cmn...!ngươi đâu mau cứu ta...!nữ...!nữ nhân điên này muốn tạo phản rồi...

- Cứu ta...

Ngược lại lăng vòng dưới mặt đất như một con chó, Lôi Phúc lòng vô cùng hoảng sợ khàn giọng gào lên.

Chưa bao giờ Lôi Phúc có thể nghĩ ra được bản thân lại suýt tí nữa đã bỏ mạng ở trong chính tổng bộ của Viễn Đông...

Cú sống đầu đời này thật sự quá lớn với vị thiếu gia Lôi gia này.

Tuy nhiên mặc kệ Lôi Phúc gào khóc thế nào...

Lâm Mỹ Anh vẫn không chút khoan nhượng vung thương đánh tới, ngân thương lạnh lẽo ánh lên những tia hàn quang bức người như vu long xuất hải nhắm ngay l*иg ngực Lôi Phúc lao đến.

Cảm nhận được sát ý khủng bố ập đến và nhất là nhận ra nữ nhân khuôn mặt bình thương nhưng lại có thân hình ma mị quyến rũ kia sẽ không vì cái họ Lôi mà tha cho mình...

Lôi Phúc mặt không còn chút máu cắn răng rút ra một thanh kiếm phẩm chất lâm quý giá vội vàng đưa lên đón đỡ.

Nói gì thì nói Lôi Phúc vẫn là một người chơi cấp cao, thậm chí cấp độ còn cao hơn cả Lâm Mỹ Anh một chút.

Kéo này trong mắt Trần Lâm tính ra khá là ngon tốt cho việc luyện lính, nhưng lính ở đây không phải Lâm Mỹ Anh mà là những thành viên mới gia nhập.

Cũng như hai thằng em họ Lôi Bảo và Lôi Vệ của mình cấp độ kia của Lôi Phúc là do người khác “hỗ trợ” mà có, tính thực chiến của Lôi Phúc sao có thể bằng Lâm Mỹ Anh kẻ bị Huyết tổ đại nhân hành cho lên bờ xuống ruộng được.

Keng...

Một tiếng kim loại cạ vào như nghe đinh tai nhức óc vang lên...

Trước một thương của Lâm Mỹ Anh, Lôi Phúc lập tức thể hiện sự chênh lệch giữa gà nuôi công nghiệp và gà đá là thế nào, bị Lâm Mỹ Anh đánh lui trượt dài trên mặt đất, hai cánh tay do chịu áp lực lớn mà rung lên nhè nhẹ.

Rất may Lôi Phúc vẫn mang họ Lôi một dùng họ đem đến một năng lực cực kỳ khốn nạn cho địch thủ.

Ngược lại dù thành công nhất kích đánh lui Lôi Phúc khiến tên này chật vật vô cùng, nhưng Lâm Mỹ Anh lại không cảm thấy vui vẻ gì chỉ khẽ liếc nhìn Lôi Phúc một cái rồi nhìn lại cánh tay lúc này đã tê rần của mình.

- Đúng là không khác gì chọt vào cái ổ điện...

Nhớ đến những đánh giá của Trần Lâm về cái dòng tộc họ Lôi kia, Lâm Mỹ Anh kẻ vừa đích thân trải nghiêm không khỏi lắc đầu thầm than.

Hiển nhiên sau một kích đánh lui Lôi Phúc, Lâm Mỹ Anh cũng không tránh khỏi việc bị “dính chưởng” bị năng lực lôi điện của Lôi Phúc giật cho lên cứng cả người.

Nếu không Lâm Mỹ Anh làm sao có thể dễ dàng chỉ đánh một cái rồi thôi như thế.

Phía bên kia, Lôi Phúc cũng nhận ra biểu hiện bất thường của Lâm Mỹ Anh.

Rất nhanh sau đó Lôi Phúc đã nhớ đến năng lực phụ bá đạo của dòng tộc mình thoáng cười lạnh nói:

- Nữ nhân ngu xuẩn dám đả thương bổn thiếu gia...

- Hư...!đợi khi người của ta đến nhất định đè ngươi xuống hành hạ một trận.

Trận chiến nổ ra lớn như vậy, Lôi Phúc không tin không ai biết.

Thế nên chỉ cần Lôi Phúc trụ được đến khi người của Viễn Đông chạy đến hỗ trợ xem như thành công và với năng lực của phần khốn nạn của Lôi gia Lôi Phúc là lòng tin làm được việc đó.

Đến lúc đó Lôi Phúc phải hảo hảo hành hạ nữ nhân không biết sống chết kia.

Tuy nhiên hơi đen cho Lôi Phúc là Trần Lâm từng ăn không ít thua thiệt trong tay Lôi gia và bản thân Huyết tộc cũng có một con pikachu như vậy.

Lôi điện vô cùng khốn nạn của Lôi gia sớm đã được Huyết tộc nghiên cứu kỹ lưỡng, cách khắc chế chỉ sợ đã được đóng thành sách từ lâu rồi.

Mặc dù không phải cách nào cũng dùng được nhưng vừa hay Lâm Mỹ Anh lại có phương pháp khắc chế đó.

- Ngươi...!chết chắc rồi...

Mạnh mẽ cắm ngân thương xuống đất phát ra một tiếng Keng...!thanh thúy, Lâm Mỹ Anh huyết quang đại phóng lạnh giọng nói.

Ngay lập tức hư ảnh ma thần 6 đầu 6 tay cực kỳ khủng bố hiện ra sau lưng Lâm Mỹ Anh, sức ép khủng bố như ma thần hàng lâm khiến người người run sợ theo đó tràn ra bốn phía...

Minh vương hàng lâm vạn vật run sợ, nói về khí thế hϊếp người Cuồng Nộ Ma Thân năng lực của Lâm Mỹ Anh vẫn là số một...

Hứng chịu ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống của ma thần nhìn đến...

Lôi Phúc lập tức cảm thấy bản thân như rời vào chốn cửu u của địa ngục, cơ thể dường như bị hàng trăm sợ xích sắt, hàng ngàn cánh tay ác quỷ nắm lấy rồi kéo xuống địa phủ trì chạc vô cùng...

Mỗi cái nhấc tay, mỗi bước chân đều chậm chạp và nặng nề một cách kỳ lạ.

Đó chính là cách của Lâm Mỹ Anh để đối đầu với lôi điện của Lôi Phúc.

Tính ra khá là đơn giản, trước hết dùng Cuồng Nộ Ma Thân trấn hϊếp đối thủ để tên này khỏi chạy sau đó chấp nhận bị điện giật nhất kích lấy mạng hắn...

Ngươi giật điện ta nhưng ta cũng đã đâm chết ngươi rồi, quả là một kể sách tuyệt hảo...

Dĩ nhiên kết sách tuyệt hảo này chỉ áp dụng được với con gà công nghiệp như Lôi Phúc.

Những kẻ máu hơn và chiến hơn như lão Lôi Minh có thể thoát khỏi tác động của hư ảnh ma thần thì lại hoàn toàn vô dụng.

Tuy nhiên nhiêu đó đã là quá đủ với Lâm Mỹ Anh...

Chớp lấy thời cơ ngàn vàng kia, huyết quang quanh người Lâm Mỹ Anh điện cuồng tỏa ra, hư ảnh ma thần cũng hưởng ứng gầm lên một tiếng...

Ngay lập tức Lâm Mỹ Anh vung thương, một thương tràn ngập huyết quang sáng chói nhắm ngay đầu Lôi Phúc đập tới.

Trông thấy một thương khủng bố kia lao tới...

Đồng tử Lôi Phúc rẽ rung lên cố nghiên đầu tránh thoát, đáng tiếc lúc này cơ thể hắn lại chậm chạp vô cùng dù cố gắng cách mấy cũng không thể né được chỉ có thể như con cá nằm trên thớt không ngừng giãy giụa trong vô vọng.

- Dừng tay...

Bất chợt trước khi ngân thương sắp xuyên qua đầu Lôi Phúc thì một tiếng hét trầm trọng như biến gầm vang lên.

Ngay sau đó một cây thiết chùy nặng tựa ngàn cân phá không bay đến đánh bật ngân thương của Lâm Mỹ Anh ra xa cứu nguy cho Lôi Phúc một mạng, tuy nhiên mũi thương vẫn kịp thời rạch một đường dài trên má của Lôi Phúc...

Rất may Lôi Phúc cũng thuộc dạng khôn ranh nén đau ôm lấy mặt máu nhanh chân lui ra xa tránh càng xa càng tốt nữ nhân khủng bố kia.

Ngược lại con mồi ngay trước mặt lại bị cứu thoát, Lâm Mỹ Anh khó chịu ra mặt nhíu mày nhìn một đội nhân mã đang hùng hổ chạy đến kia.

Dẫn đầu không ai khác chính là hai người đã gặp trước đó Lôi Minh và Châu lão nhân, nhưng người khiến Lâm Mỹ Anh chú ý nhất chính là một trung niên nam tử có phần lực lưỡng đi bên cạnh.

Lão ta không ai khác chính là Mạnh Hải và cũng là người vừa xuất thủ của Lôi Phúc một mạng trực tiếp phá đám chuyện tốt của Lâm Mỹ Anh nàng.

- Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra hay không?

Quét mắt nhìn toàn trường một vòng, Lôi Minh lạnh giọng gần như kết băng nói.

Tất cả ánh mắt của tất cả mọi người theo đó đề đổ dồn về phía Lâm Mỹ Anh chờ đợi câu trả lời của nàng, đánh người của Lôi gia ngay trên đất của Lôi gia kèo này hơi căn à nha.

Tuy nhiên trước ánh mắt kinh nghị của tất cả mọi...

Lâm Mỹ Anh chỉ chống ngân thương xuống đất dường như rất là vô tội khó hiểu nói:

- Hắn ta có ý đồ muốn xông vào phòng của Bích Ngọc còn phá luôn cả cánh cửa bên ngoài...

- Ta thấy chuyện này không ổn nên ra tay năng cản hắn lại...

- Không phải Lôi đại nhân bảo ta chịu trách nhiệm bảo vệ cho Bích Ngọc sao?

- Mọi người thứ lỗi...

- Lôi Phúc thiếu gia không biết nổi điên cái gì muốn xông vào phòng ta...

- Tiểu Mỹ lại là người mới không hiểu chuyện nên không nhịn dược ra tay ngăn hắn lại...

- Ta phận gái không thể làm gì, cũng không có cách nào hơn...!chỉ mong mọi người thứ lỗi...

Bất chợt một từ bên trong phòng một giọng nói thanh thúy vang lên.

Đến khi mọi chuyện đã xong sắp hạ màn, Bích Ngọc mới ung dung bước ra lắc đầu nói.

Nhưng dưới sự có mặt không sớm không muộn cực kỳ đúng lúc của Bích Ngọc, gió lập tức đảo chiều...

Mọi người ngay sau đó đều đồng loạt nhìn vào cánh cửa gổ bị cháy đen còn in rõ dấu vết lôi điện rồi nhìn lại Lôi Phúc đang ôm mặt máu đứng một bên.

Còn mặt của Lôi Minh thì trầm xuống đen không khác gì đít nồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 535: Vú em Chu lệ đình
Ngược lại với không khí khá là căng thẳng bên trong tổng bộ Viễn Đông...

Bên ngoài, lão Mã Hán lại đang rất là vui vẻ xách cổ Trần Lâm rời khỏi cái chốn không mấy hay ho này.

- Nhóc con chết tiệt lần này xem như ngươi may mắn...

- Giải quyết mấy con thây ma lạc đàn mà thôi...!tính ra không là gì với ngươi...

Kéo Trần Lâm ra khỏi cổng chính tổng bộ Viễn Đông, Mã Hán mới thở ra một hơi lắc đầu cười nói.

Lần này thật sự phải nói là may mắn...

Mặc dù lão Mã Hán có lòng tin có thể giúp được Trần Lâm lần này và Viễn Đông cũng không có khả năng vì một đám xã hội đen mà trị tội nhân tài được nhân dân yêu quý như Trần Lâm.

Song vẫn không ai có thể chắc chắn lão Lôi Minh sẽ quyết định thế nào, huống chi tình hình lúc đó thật sự đúng là hơi bị căng.

Rất may sự việc tày trời của Trần Lâm lại có thể kết thúc trong êm được như thế.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại không cho là vậy bĩu môi nói:

- Là do ta chưa đυ.ng đến lợi ích của Lôi gia.

- Huống chi Lôi Minh cũng không việc gì phải ra tay...

- Dù chưa thấy xuất hiện nhưng Lãnh Phong chắc chưa chết đâu đúng không?

- Phải hắn chưa chết chỉ ra ngoài Viễn Đông làm nhiệm vụ mà thôi...

- Bản thân ta cũng đang lo lắng về chuyện này...

Nghe Trần Lâm nói thế, nụ cười trên môi Mã Hán thoáng cứng lại lắc đầu cười khổ nói.

Chuyện của Trần Lâm với Viễn Đông xem như đã xong, Lôi Minh có thể xem như đã tha tội cho Trần Lâm.

Nhưng chuyện của Trần Lâm và Hắc Phong bang không vì thế mà kết thúc.

Lãnh Phong bang chủ Hắc Phong bang sớm muộn gì cũng sẽ trở về, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ tìm Trần Lâm tính sổ.

Lãnh Phong dù sao cũng là một người chơi có tiếng ở Viễn Đông thực lực không thể xem thường, trận chiến của hai tên này chết ai sống còn chưa xác định được.

Mã Hán có chút lo lắng cho cái tương lai u ám kia, đáng tiếc lại chưa tìm được đối sách thích hợp.

Thật ra ngoài lợi ích ra thì đó cũng là nguyên nhân khiến Lôi Minh dễ dàng tha cho Trần Lâm đến vậy.

Tại sao phải trừng trị Trần Lâm dẫn đến sự mất lòng tin của nhân dân trong khi sẽ có một kẻ làm việc ác đó thay thế mình.

Đến lúc đó nếu có nhã hứng Viễn Đông cũng có thể lượm luôn cả Lãnh Phong triệt để giải quyết Hắc Phong bang với một cái danh nghĩa hết sức mỹ miều, trả thù cho anh hùng đầu trọc Saitama.

Quả là hảo thủ đoạn...

Chỉ là khác với sự lo lắng đến thúi ruột thúi gan của Mã Hán, đương sự Trần Lâm lại chả mấy quan tâm.

Lãnh Phong mà đến tìm, Huyết tổ đại nhân chỉ việc thả chó ra cắn hắn thôi, dạo này Huyết tổ đại nhân nuôi được khá nhiều chó nên không sợ bố con thằng nào nữa, huống chi Trần Lâm cũng đâu có ý định ở lại đây lâu.

Trần Lâm chỉ muốn chơi vài hôm chờ đợi hai người Bích Ngọc và Lâm Mỹ Anh loot đồ xong sẽ lập tức đi ngay, đến lúc đó Lãnh Phong có trở về hay chưa cũng không ai biết.

Đùng...

Bất chợt từ bên trong tổng bộ Viễn Đông ngay sau lưng...

Một tiếng nổ be bé dường như có đồ vật gì bị phát hủy đột nhiên vang lên.

Dù âm thanh kia khá nhỏ nhưng Trần Lâm vẫn có thể nghe thấy được khẽ nhướng mày nhìn lại tòa nhà to lớn thuần một màu trắng xám vô cùng tráng lệ kia, trong lòng thầm nghĩ xem tên nào chán sống dám đánh nhau bên trong đầu não Viễn Đông thế này.

Không nhịn được tò mò, Trần Lâm lặng lẽ phát động quỷ nhãn soi vào bên trong để xem chuyện vui gì đang diễn ra.

Chỉ là không thấy thì thôi thấy rồi lại khiến người ta chết lặng, bá đạo như Trần Lâm cũng chỉ biết lắc đầu thầm than.

- Haizzz...!tội nghiệp thằng bé...!bị hai ác nữ kia gài...

- Phận làm trai mười hai bến nước nó thật là khổ...

Hiển nhiên dưới góc nhìn của ma quỷ, Trần Lâm có thể thấy được những gì đang diễn ra bên trong, không chỉ thế còn thấy được những thứ người khác không thể thấy được.

Trong đó có cả nổi hàm oan của Lôi Phúc đáng thương và hai cái đuôi ác quỷ của hai ma nữ đang phe phẩy cười đắc ý.

Có thể nói là dù không biết là giống ai, nhưng các thành viên Huyết tộc đều thích chọc chó theo một cách nào đó, có tinh vi và cũng có thô thiển.

Đi ngay bên cạnh, pháp sư Mã Hán không được “thính” như Trần Lâm nên hồn nhiên không biết những việc đang diễn ra bên trong tổng bộ Viễn Đông, vẫn rất là vui vẻ dẫn theo Trần Lâm một đường đi tới rời khỏi khu bắc thành.

Về phần Trần Lâm thấy mọi chuyện chả có gì hot nên cũng để hai yêu nữ kia tự giải quyết ngoan ngoãn theo sau Mã Hán.

Rất nhanh hai người một già một trẻ, một trước một sau đã rời khỏi phạm vị bắc thành nơi ở của những con tiểu boss.

Thấy thời cơ thích hợp Trần Lâm thoáng cười cười tiến lên cạnh Mã Hán nhỏ giọng nói:

- Mã đại nhân ta còn có việc xin đi trước nhé...

Nói xong Trần Lâm lập tức đánh bài chuồn xoay người định rời đi, nhiệm vụ giải giáp thây ma lang thang gì đó của lão Lôi Minh ban xuống Trần Lâm hoàn toàn không mấy để ý đến.

Huyết tổ đại nhân là cánh chim của sự tự do làm sao có chuyện nghe theo người khác.

Đáng tiếc trước khi cách chim của sự tự do kịp bay đi...

Mã Hán đã nhanh tay nắm lấy cổ áo Trần Lâm kéo lại không cho tên này bỏ chạy rồi nghiệm giọng nói:

- Tiểu tử đừng giở trò, đây là nhiệm vụ mà Lôi đại nhân ban xuống tuyệt đối không phải trò chơi...

- Ngươi không làm thì đừng có mà về Viễn Đông này nữa.

“Không về thì không về sợ cc gì...”

Nghe Mã Hán nói thế Trần Lâm khẽ bĩu môi hung ác thầm nghĩa.

Tuy nhiên mặt ngoài Trần Lâm lại chỉ cười hì hì lắc đầu nói:

- Ai nói là ta không làm...!ta chỉ muốn chơi một vài hôm rồi mới đi thôi...

- Mã đại nhân ngài có đui thì cũng phải thấy mờ mờ chứ...!ta chỉ mới về Viễn Đông chưa nóng đít đã bắt đi lao động khổ sai...

- Moá...!bóc lột thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ...

- Chuyện này...!cũng đúng...

- Nhưng mà nhiệm vụ của Lôi đại nhân cũng không đùa được...

Nghe Trần Lâm nói thế, lão Mà Hán cũng cảm thấy có lý gật đầu thì thầm.

Đúng là có chút bóc lột tên trọc này thật...

Tính ra Trần Lâm cũng chỉ mới từ bên ngoài trở về Viễn Đông, thời gian còn chưa đến một ngày đã phải ra người giải giáp thây ma, tuy không nguy hiểm gì với hắn nhưng áp lực công việc thật sự quá lớn, quân đội chính quy cũng chưa “chạy sô” được như thế...

Chỉ là nhiệm vụ của Lôi Minh cũng không thể bỏ ngỏ, đúng là khó xử.

Ngược lại thấy lão Mã Hán đã có chút xiêu lòng...

Trần Lâm thoáng cười cười tiến lên vỗ vai lão một cái cười nói:

- Nào ai dám đùa với mệnh lệnh của Lôi đại nhân...

- Ta chỉ muốn ăn chơi một vài ngày rồi sẽ theo ngài ra ngoài đánh thây ma...

- Nhìn mặt ta biết con người uy tín rồi, Mã đại nhân cứ an tâm đi...

- Huống chi Lôi Minh chỉ bảo đánh thây ma chứ đâu có nói thời gian.

Nói xong không đợi Mã Hán kịp phản ứng, Trần Lâm lập tức quay người chạy đi mất.

Không chỉ thế khi chạy Trần Lâm cũng không quên quay lại hét lớn trấn an lão Mã Hán:

- Mã đại nhân an tâm...!mấy ngày nữa gặp lại...

Tuy nhiên những lời nói kia hoàn toàn là xạo chó...

Trần Lâm nói chúng là sắp đi nên không có lý do gì lại đi giúp Viễn Đông giải quyết khó khăn cả, hắn chỉ đang cố tình câu giờ mà thôi.

Ngược lại nhìn theo bòng lưng Trần Lâm đã sớm cao chạy xa bay.

Lão Mã Hán hồn nhiên không biết tên trọc kia sẽ thật sự chạy đi mất chỉ hừ lạnh nói:

- Ranh con chết tiệt...!có giỏi thì ngươi chạy luôn đi...

Nói xong Mã Hán cũng không nghĩ nhiều tiếp tục lên đường thực hiện công việc của mình, lão chưa bao giờ nghĩ tên trọc Trần Đại Kê dám bỏ đi khỏi Viễn Đông.

...

Về phần Trần Lâm, cậu hiển nhiên không rời khỏi Viễn Đông lúc này mà lại đến một nơi khác, trở về tổng bộ Hắc Phong bang.

Tuy nhiên không phải là để đánh nhau tiếp mà là đi xem tình hình của Chu Lệ Đình.

Sau khi bị cán bộ ập vào trấn áp…

Trần Lâm bị đem đi về tổng bộ Viễn Đông hảo hảo thẩm vấn.

Còn Chu Lệ Đình và cả cô bé Đào Nhi thì chà trộn vào những nạn dân xấu số bị Hắc Phong bang bắt đi nên được quân đội Viễn Đông giữ lại thẩm vấn xem xét lý lịch rồi tình hướng giải quyết cho số nạn dân này.

Dù sao quân đội Viễn Đông vẫn mang danh chính phủ không thể bỏ mặc dân thường được.

Về phần Chu Lệ Đình lý lịch của lão bản nương quán trọ Bò Sữa uy tín không phải bàn, Trần Lâm trước khi lên đừng còn âm thầm móc nối với thằng đệ ruột Trương Thiết nên càng không vấn đề…

Song khi thoát khỏi tay lão Mã Hán, Trần Lâm vẫn ưu tiên chạy đến đây xem xét tình hình.

Nếu được hiển nhiên là đem Chu Lệ Đình đi trước rồi tìm một hơi trăng thanh gió mát đè xuống hấp.

...

Rất nhanh với tốc độ chạy của mình Trần Lâm một lần nữa chạy về tổng bộ của Hắc Phong bang tại khu đông thành.

Tuy nhiên, khung cảnh của Hắc Phong bang lúc này lại khiến Trần Lâm có phần ngạc nhiên về hiệu suất làm việc của quân đội Viễn Đông.

Lúc này bên trong Hắc Phong bang nơi từng không khác gì luyện ngục đã được dọn dẹp sạch sẽ, những xác chết trước đó đều đã được dọn đi nơi khác chuẩn bị hỏa thiêu nhầm tránh dịch bệnh.

Về phần những nạn dân được Trần Lâm giải thoát trước đó và chính quân đội Viễn Đông sau này đều được sắp xếp ở tạm trên khoảng sân lớn bên ngoài Hắc Phong bang.

Tuy điều kiện không phải tốt lắm nhưng rõ ràng là tốt hơn ngồi nhà giam, huống chi Viễn Đông có lẽ là muốn làm cho người ta thấy nên đã hào phóng hỗ trợ một chút thức ăn cho những tù nhân này.

Hàng trăm người theo đó xếp thành hàng dài nối đuôi nhau chờ lãnh cháo, mặc dù không đáng là bao nhưng có đỡ hơn không.

- Sao hắn lại về đây...!mọi người mau cẩn thận...

Trông thấy Trần Lâm bất ngờ trở về, không ít quân nhân thoáng hoảng sợ kinh nghị kêu lên.

Gần nghìn quân nhân Viễn Đông theo đó đồng loạt đưa súng về phía Trần Lâm đầy cảnh giác, có lẽ trong mắt những quân nhân lúc này và mãi về sau tên đầu trọc kia vẫn luôn là một ác ma đáng sợ.

- Dừng tay...!tất cả hạ súng xuống hết cho ta...

Rất may Trương Thiết kẻ tạm thời là chỉ huy cánh quân này đã vội vàng hét lớn ngăn cảnh những cái đầu đang hoảng sợ này lại rồi nhanh chân chạy đến chỗ Trần Lâm.

Gần nghìn quân nhân Viễn Đông dù còn không mấy an tâm nhưng vẫn nghe theo lời Trương Thiết hạ súng xuống.

Song ánh mắt vẫn đầy cảnh giác nhìn Trần Lâm.

Ngược lại Trương Thiết lại không mấy bận tâm còn vui vẻ chạy đến.

Liếc nhìn Trần Lâm đã trở về cơ thể còn không chút tổng thương gì, Trương Thiết thoáng cười cười tiến đến cạnh Trần Lâm cười nói.

- Thế nào...!giải quyết xong rồi sao?

Trần Lâm cũng không việc gì phải giấu giếm cười nói:

- Xong rồi...!chỉ là mấy hôm nữa phải đi lao động khổ sai không lương, nào được sung sướиɠ như ngươi.

Bị Trần Lâm trêu chọc, Trương Thiết thoáng cười cười gãi đầu nói:

- Cũng nhờ Trần tiểu huynh đệ chiếu cố...!he...!he...

Tính ra dù là một trong ba thiết nhân của Viễn Đông nhưng công việc của Trương Thiết lúc này lại tương đối nhàn hạ.

Với chức danh cảnh trưởng cảnh vệ quân của Viễn Đông, chức vụ nói chung là khá giống thanh niên Ngô Phàm ở Vũng Hải chịu trách nhiệm quản lý trị an tương tự như cảnh sát.

Thế nên trước khi bị điều đi làm công việc khác, Trương Thiết không cần phải ra ngoài hoang dã chịu khổ nữa mà sống trong thành hưởng phúc.

Mặc dù thời mạt thế địa vị của cảnh sát không cao bằng quân đội nhưng so với những nạn dân hay cả các thợ săn trong Viễn Đông, Trương Thiết đơn giản là cha là mẹ rồi.

Và tất cả những thứ kia đều do anh đầu trọc Trần Lâm ban cho.

Trương Thiết trên cơ bản vẫn nhớ cái ơn này nên vẫn có phần chiếu cố Trần Lâm và cả người của hắn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 536: Vú em Chu lệ đình 2
Nhìn cái bản mặt cười đến độ sắp rớt cả quai hàm ra của Trương Thiết...

Trần Lâm không khỏi buồn cười lắc đầu nói:

- Được rồi...!được rồi...!việc trả ơn gì đó để sau đi...

- Giờ thì...!người của ta đâu?

- Bên này ngay đây thôi, để ta dẫn Trần tiểu huynh đệ gặp họ...

Trước sự gấp gáp của Trần Lâm, Trương Thiết cũng nhiệt tình cười nói rồi nhanh chân dẫn đường.

Rất nhanh vượt qua ánh mắt cảnh giác của các quân nhân...

Trương Thiết đã dẫn Trần Lâm vào sâu bên trong khu lánh nạn lâm thời này, đến nơi mà Trương Thiết dành riêng cho người mà Trần Lâm đã ký gửi và như một lẽ dĩ nhiên điều kiện của Chu Lệ Đình tốt hơn những nạn dân khác rất nhiều.

Không phải ngồi như chó chực xương ngoài trời thu lạnh giá mà ngồi trong một túp lều quân dụng, còn tự thân nấu cháo muốn ăn bao nhiêu cũng được, phúc lợi kia quả là quá mức xa xỉ với những nạn dân xung quanh.

Rất nhanh sau đó hành động kia nhanh chóng vấp phải sự ganh tỵ của rất nhiều nạn dân khác, đố kỵ vẫn luôn là bản chất cố hửu của nhân loại nhưng không một ai dám đứng ra nói câu nào.

Người xưa có câu "nhất quan hệ, nhì tiền tệ" câu nói kia luôn đúng trong bất kỳ đâu và bất kỳ thời điểm nào, mạt thế cũng chả thể thay đổi được chân lý kia.

Người ta có quan hệ nên được ưu tiên đó là chân lý.

Huống chi những quân nhân khác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện thì những nạn dân không có chút địa vị xã hội này càng không dám hó hé câu nào.

Tuy nhiên những quân nhân khác không nói gì không phải chỉ do Trần Lâm mà còn là vì họ nhận ra nữ nhân thân hình phồn thực đầy đặn, vυ" to như quả dưa hấu kia.

Tuy nhiên ác ở chỗ cái điều kiện ngon ăn kia lại không chỉ dành riêng cho mình Chu Lệ Đình mà là cả một đội ngũ ăn theo Chu Lệ Đình khiến chính bản thân Trần Lâm cũng phải chết lặng.

Lúc này bên trong túp lều che mưa che gió mà Trương Thiết cấp cho Chu Lệ Đình không chỉ có mình nàng và cô bé Đào Nhi mà còn có thể 2 cô nhóc khác, tất cả đều ngồi quây quần bên bếp lửa ăn cháo, vô hình chúng hiện lên một không khí gia đình đầm ấm không khác gì bà mẹ và đàn con thơ.

Chỉ là đàn con thơ này từ đâu chui ra thì Trần Lâm không biết.

- Đám trẻ kia từ đâu ra vậy?

Tự nhiên lồi ra thêm mấy cục nợ đời, Trần Lâm khẽ nhíu mày liếc nhìn Trương Thiết hỏi.

Ngược lại Trương Thiết chỉ gãi đầu cười khổ đáp:

- Ta cũng không biết...!là tiểu cô nương kia kéo về đây...

- Chỉ là mấy cô nhóc ta cũng không biết phải làm gì nên để Chu lão bản nàng chăm sóc luôn...

...

- Để ta hỏi Chu Lệ Đình xem sao?

Không tình được đáp án nơi Trương Thiết, Trần Lâm khẽ lắc đầu cất bước tiến đến túp lều nhỏ của nhóm người Chu Lệ Đình.

Trương Thiết cũng biết điều âm thầm rơi đi tiếp tục công việc của mình trả lại không gian riêng tư cho Trần Lâm.

Bên kia Chu Lệ Đình cũng nhận ra Trần Lâm đang tiến đến vội vàng đứng lên chào hỏi ông chủ mới này của mình:

- Trần đại nhân mừng này trở về...

- Thế nào Viễn Đông không làm khó ngài chứ?

Nhìn chung dù Hắc Phong bang đã gần như bị tiêu diệt và kẻ đứng sau Lãnh Nhũ cũng đã chết, nhưng tình hình hiện tại của Chu Lệ Đình không phải quá tốt.

Chu Lệ Đình trên cơ bản là đã bị Viễn Đông đá đi trở thành một công dân thất nghiệp.

Thế nên nếu muốn sinh tồn ở cái pháo đài Viễn Đông này Chu Lệ Đình cần phải tìm một công việc gì đó và với một nữ nhân cấp độ 0 như thì công việc tốt nhất ngoài bán sữa thì cũng chỉ có thể nằm ngửa.

Mặc dù không ngại chuyện đó nhưng Chu Lệ Đình dù sao cũng là người có thân phận, là lão bản nương của quán trọ Bò Sữa thuộc loại gái hạng sang siêu cấp vip-pro sao có thể làm công việc cấp thấp kia được.

Rất may Trần Lâm ngang trời xuất thế không chỉ cứu nguy cho Chu Lệ Đình một mạng mà còn muốn thu nhận nàng làm việc cho mình, dù không biết rõ mình sẽ làm gì nhưng chắc chắn là ngon hơn gái gọi hạng bét.

Trước là trả ơn sau là để sinh tồn, Chu Lệ Đình hiển nhiên là không có lý do gì để từ chói ngoan ngoãn nhận vị ông chủ mới đầu trọc này.

Ngược lại tiểu nha đầu Đào Nhi cùng 2 tiểu cô nương khác cũng ngơ ngác đứng lên cúi chào Trần Lâm, bộ ba tiểu nha đầu ngực vừa mới nhú theo đó đưa ánh mắt đáng thương hại nhìn Trần Lâm.

Đội ngũ kia, ánh mắt kia, dường như đã được tập luyện từ trước.

Tuy nhiên vị ông chủ mới đầu trọc này chỉ muốn nhận một mình Chu Lệ Đình mà thôi không có hứng thú với kẻ khác.

Trước câu hỏi của Chu Lệ Đình, Trần Lâm chỉ khẽ liếc nhìn ba tiểu nha đầu đang khoanh tay đứng một bên kia rồi lắc đầu nói:

- Ta hiển nhiên là không sao…

- Chỉ là Chu lão bản không lẽ muốn mở trại trẻ mồ côi sao?

Nghe Trần Lâm nói thế, Chu Lệ Định cũng chỉ biết cười khổ lắc đầu nói:

- Thân ta còn lo không xong nào quản được đến những người khác...

- Hai nha đầu kia gọi là Lan Nhi và Phượng Nhi là bạn của cô bé Đào Nhi và cũng bị Hắc Phong bang bắt giam xem như công cụ để trao đổi...

- Ta thấy hai nha đầu này còn quá nhỏ không đành lòng để chúng rơi vào tay kẻ khác nên mới tạm thu nhận chúng...

- Nếu ngài thật sự không thích...!ta...!ta sẽ đuổi chúng đi ngay...

Dứt lời Chu Lệ Đình không khỏi thở dài đưa ánh mắt thương hại nhìn hai cô bé vừa mới gia nhập kia, nàng cũng lệ thuộc vào người ta sức của nàng chỉ có thế.

Hai cô bé kia và cả Đào Nhi đều nghe được những lời nói kia của Chu Lệ Đình, cơ thể nhỏ bé khẽ rung lên nhè nhẹ đưa ánh mắt đáng thương nhìn Trần Lâm, kẻ sẽ quyết định vận mệnh của các nàng.

Ngược lại, Trần Lâm không vội trả lời chỉ lặng lẽ liếc nhìn ba cô nhóc chỉ toàn là quýt với chanh này chầm chậm đánh giá.

Nhìn chung hai cô bé gọi là Lan Nhi và Phượng Nhi kia đều khá nhỏ chỉ khoảng 11-12 tuổi trạch tuổi Đào Nhi, dung mạo cũng không kém cạnh vô cùng khả ái đáng yêu như hai đóa hoa vừa mới nở thanh thuần thánh khiết.

Nước da cái hai đều trắng như bông bưởi mịn màng như da trẻ em, đôi mắt ngọc trong veo như nước hồ mùa thu.

Trong đó Lan Nhi người tựa như tên dù còn nhỏ nhưng đã có nét thanh thuần khó tả tựa như một đóa hoa lan, còn Phượng Nhi lại có phần sắc sảo hiếu động hơn không khác gì một đó hoa phượng đỏ rực.

Cả hai đứng cạnh cô bé đáng yêu đến tận xương tủy Đào Nhi, trông tựa như ba tiểu thiên sứ linh lung xinh đẹp khiến người ta yêu thích.

Nhưng ác ở chỗ Huyết tổ đại nhân lại không thích...

Huyết tổ đại nhân chỉ thích vυ" bự mà thôi, thanh thuần đáng yêu gì gì đó nhưng đít vυ" chỉ bằng quả chanh thì xem như bỏ.

Huống chi hai nha đầu kia và cả cô bé Đào Nhi đều là ba cục hơn đời...

Trần Lâm không phải nhân loại và sớm muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi cái pháo đài Viễn Đông này, đến lúc đó sao mà lo cho đám nha đầu này được.

Còn nếu trích huyết thì nói thật nghĩ đến cảnh trích huyết ba cái màn hình LCD 24inch kia Trần Lâm đã cảm thấy chân tay lạnh toát mồ hôi háng chảy ra như vỡ đập Tam Hiệp rồi, Huyết tổ đại nhân đáng kính không thể trích huyết tầm bậy tầm bạ như vậy được.

Nói chung là phiền quá phiền...

Trần Lâm nể tình Chu Lệ Đình bấm bụng thu nhận cô bé Đào Nhi đã là đến giới hạn rồi, giờ lồi thêm hai cục nữa chắc chết.

Tuy nhiên Chu Lệ Đình nói cũng không sai, nếu Trần Lâm không thu nhận các nàng thì số phận của các nàng sẽ rất bi thảm.

Tương tự như cô bé Đào Nhi, hai tiểu nha đầu Lan Nhi và Phượng Nhi này đều là những hàng hóa được Hắc Phong bang nuôi dưỡng nhằm mục đích trao đổi những lợi ích nhất định về cho Hắc Phong bang khi cần.

Trước khi cứu Đào Nhi, Trần Lâm cũng từng ra tay giải thoát cho nhóm hàng hóa này nhưng quyết định của họ là chấp nhận số phận không muốn chạy đi và hai cô bé này cũng nằm trong số đó.

Tuy nhiên khác với những người khác, hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi đơn thuần là quá nhỏ nên không biết phải là gì cuối cùng chọn cách làm theo số đông.

Rất may sau này cô bé Đào Nhi đã tìm được hai nàng rồi làm một trận công tác tử tưởng khiến hai cô bé thấy được ánh sáng của Đảng, hiểu rõ được con đường cách mạng phải đi như thế nào.

Chỉ là dù đã giác ngộ lý tưởng nhưng số phận của Lan Nhi và Phượng Nhi vẫn không thể thoát được bánh xe của vận mệnh một lần nữa trở thành một món hàng hóa.

Ngay cái buổi hoàng hôn ngày tận thế đó, hệ thống hàng lâm, thây ma và hung thú điên cuồng hoành hành khiến 96,69% dân số nhân loại trực tiếp bay màu hoặc biến thành thây ma, trong đó trẻ em và người già là chết nhiều nhất.

Nguyên nhân rất đơn giản họ không đủ khả năng sống sót qua đợt sóng thây ma bạo tạc kia.

Phần còn lại của nhân loại vì thế chỉ toàn thanh niên hoặc trung niên, trẻ em và người già vẫn có nhưng rất ít và cái gì càng ít thì càng quý hiếm.

Trong đó những tiểu nha đầu có ngoại hình xinh đẹp trở thành mặt hàng quý hiếm nhất trong nhân loại thế hệ đầu mạt thế này.

Chính vì thế với độ quý hiếm của mình, chừ khi hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi gia nhập Viễn Đông nếu không kiểu gì thì kiểu cũng sẽ lại rơi vào tay một thế lực nào đó tương tự Hắc Phong bang.

Tuy nhiên ngặt một nổi Viễn Đông đúng là cũng có chính sách nuôi dưỡng và huấn luyện những mầm xanh cho tương lại này, nhưng mục đích chính của Viễn Đông nói riêng và cả nhân loại nói chung vẫn là huấn luyện để phục vụ cho chiến đấu, nói trắng ra là đào tạo binh sĩ ngay từ lúc có thể cầm súng trang thủ thời gian cày cấp mặc kệ vị thành niên hay không.

Thế nên Viễn Đông phần lớn chỉ chọn những nam hài có đủ sức khỏe mà thôi, đám tiểu nữ nhân không cầm nổi súng thì Viễn Đông không để ý đến xem như một loại ngầm chấp nhận tương lại của phái nữ sẽ giữ vai trò gì trong nhân loại hậu mạt thế.

Thời đại này tồn tại mới là quan trọng nhất, nữ quyền gì gì đó tạm thời để qua một bên khi nào nhân loại phục hưng rồi hả đòi tiếp.

Hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi rõ ràng không có cửa vào được Viễn Đông...

Chính vì thế Chu Lệ Đình mới không nhịn được mủi lòng tạm thời thu nhận hai nha đầu này trước rồi chờ Trần Lâm định đoạt.

Rất may Trần Lâm cũng là một con người có tấm lòng trắc ẩn, chanh chưa thành bưởi thì ta nuôi cho lớn thôi lo gì.

Sau một thoáng suy nghĩ Trần Lâm rốt cuộc cũng vẫn là chơi ngu thở dài lắc đầu nói:

- Chu lão bản đã nói như thế ta con biết nói gì...!không lẽ làm người xấu đuổi đám nhóc kia đi...

- Tuy nhiên Chu lão bản đã muốn nhận thì phải có trách nhiệm của người nhận.

- Sau này đám nhóc kia sẽ do ngươi giữ, ta chỉ chịu trách nhiệm bảo hộ và chi tiền thôi.

- Được dĩ nhiên là được...

Không ngờ Trần Lâm vậy mà lại chấp nhận thu một lúc ba tiểu nha đầu ngoài ăn hại ra thì không thể làm gì, Chu Lệ Đình không khỏi vui mừng ra mặt gật đầu như gà mổ thóc nói.

Tuy nhiên trước sự nhiệt tâm nhiệt tình của Chu Lệ Đình, Trần Lâm lại chỉ lắc lắc cái đầu trọc cười nói:

- Không...!không...!không...!không chỉ đơn giản như vậy đâu...

- Cái thời đại mạt thế này tất cả đều dựa trên trao đổi đồng giá...

- Các nàng đã không muốn làm hàng hóa để kẻ khác mặc sức chơi đùa thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta...

- Thế nào mấy nhóc, vận mệnh là của các ngươi quyết định như thế nào là quyền của các ngươi.

Nói rồi Trần Lâm khẽ mỉm cười liếc nhìn ba cô nhóc Lan Nhi, Phượng Nhi và cả Đào Nhi đang đứng bên cạnh.

Trên đời này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, đến chính các thành viên Huyết tộc còn bị Trần Lâm bóc lột thì làm gì có chuyện hắn ra tay giúp không cho hai tiểu nha đầu không quen không biết này.

Muốn tồn tại phải trả giá đó luôn luôn là thứ Trần Lâm theo đuổi.

Một kẻ khốn khổ tán dương Trần Lâm vài câu khiến hắn vui, hắn liền ra tay giải thoát cho tên kia, đó là sự trao đổi đồng giá...

Một con sói đen thề chết tận trung với hắn, hắn cho con sói kia vũ khí mà nó ước mơ, đó là sự trao đổi đồng giá...

Một tên ngốc chấp nhận theo hắn liều mạng, hắn cho tên ngốc kia thứ thay đổi vận mệnh, đó cũng là sự trao đổi đồng giá...

Một tên mập ra tay giúp hắn dẫn đến tán gia bại sản, hắn cho tên kia cơ hội mà không ai có thể có được, đó vẫn là trao đổi đồng giá...

Và một tên ngu bán cho hắn một trang bị cam, hắn chủ động trả giá cao hơn yêu câu để đối phương không thiệt thòi, đó chính là trao đổi đồng giá...

Đó chỉ có thể là Huyết tổ đại nhân một con người có nhân cách cao đẹp, chỉ là hắn không phải người và cái nhân các cao đẹp kia chỉ áp dụng với những ai tốt với hắn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 537: Dã Lang Bang
Vận mệnh là của các nàng quyền quyết định như thế nào cũng là quyền của các nàng...

Trần Lâm chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn ba tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa Lần Nhi, Phượng Nhi và cả cô bé Đào Nhi lựa chọn con đường của riêng mình.

Tuy nhiên tính ra thì Trần Lâm làm vậy có hơi...!xạo chó...

Ba cô nhóc mới tí tuổi đầu thì quyết định thế đéo nào được vận mệnh của mình.

Vốn dĩ ngay từ đầu cái trò chơi này đã không có quyền lựa chọn rồi, dù chọn A hay B thì cốt chuyện vẫn không hề thay đổi, đừng tin lời quảng cáo của nhà sản xuất và cũng đừng tin lời Huyết tổ đại nhân nói.

Rất nhanh không ngoài sở liệu...

Đào Nhi cô bé được Trần Lâm đích thân quán triệt tư tưởng là phản ứng sớm nhất chỉ khẽ liếc nhìn thanh kiếm đen thanh thoát như linh xà đeo bên hông mình một cái rồi bước đến đứng cạnh Trần Lâm.

Dù không thể nói gì nhưng ý tứ ta quyết định đi theo ngươi của Đào Nhi là vô cùng rõ ràng.

Hai tiểu nha đầu Lan Nhi và Phượng Nhi cũng khẽ nhìn nhau một cái rồi như một hiệu ứng domino học theo Đào Nhi cúi đầu tiến lên đứng cạnh Trần Lâm.

Bộ ba tiểu nha đầu theo đó nối đuôi nhau đi vào tay giặc.

- Các ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay...

Nhìn ba cô bé đứng thành một hàng cúi đầu khoanh tay trước mặt mình nhìn chung là ngoan, Trần Lâm thoáng cười cười gật đầu hài lòng nói.

Kế hoạch của Huyết tổ đại nhân cũng vì ngày hôm nay mà thay đổi và nhóm nhạc ba cô gái cũng vì ngày hôm nay mà bắt đầu.

Ngược lại Chu Lệ Đình không biết mình vừa chứng kiến một khoảnh khắc của lịch sử chỉ cảm thấy vui mừng thay cho đám nhóc này.

Mặc dù không biết tên Trần Đại Kê kia là ngươi thế nào nhưng theo quan sát của Chu Lệ Đình nàng hắn cũng không đến nỗi tệ, huống chi còn có nàng đích thân chăm sóc tương lai của các cô nhóc này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.

Tuy nhiên đó là chuyện của tương lai còn hiện tại vẫn còn rất nhiều vấn đề phải lo...

Trước mắt đám người Chu Lệ Đình dù được Trương Thiết chiếu cố nhưng cũng không thể ngây ngốc ngồi ở đây mãi được, họ cần phải tìm một nơi thích hợp để trú ngụ.

Thoáng trầm ngâm một lúc, Chu Lệ Đình nhẹ nhàng tiến đến cạnh Trần Lâm nhỏ giọng nói:

- Đại nhân ngài chấp nhận thu lưu đám nhóc này khiến ta thật sự rất cảm kích.

- Tuy nhiên ta thật lòng phải nhắc nhở ngài đám nhóc này khá phiền phức.

- Trước chúng ta không thể ở đây mãi được phải tìm một nơi thích hợp để ở mới được.

Đang vui vẻ thì nghe Chu Lệ Đình nhắc nhở, Trần Lâm mới ý thức được vấn đề mới phát sinh khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Thu nhận thêm hai cô nhóc đội ngũ của Trần Lâm đã có đến năm người, nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít.

Quan trọng hơn là đại quân Viễn Đông chỉ ở đây một thời gian, đến khi sắp xếp ổn thỏa cho những nạn dân bị bắt giam sẽ rời đi, bản thân Trần Lâm cũng không thể theo đại quan Viễn Đông được nên việc cấp thiết trước mắt chính là tìm hơi trú ngụ.

Tuy nhiên khác với Vũng Hải, trại lính như Viễn Đông lại độc quyền về nhà đất, bỏ tiền ra thuê mấy căn phòng trò thì được nhưng lại hơi phiền, Trần Lâm muốn là một đại bản doanh có thể tự do ra vào hơn.

Không tìm được giải pháp thích hợp, Trần Lâm thoáng nhìn qua Chu Lệ Đình ánh mắt khẽ sáng lên cười nói:

- Đúng là phải tìm một nơi ở thích hợp, nhưng ta lại không thích chia ra ở trọ...

- Chu lão bản ngươi là dân trong nghề có kiến nghị gì không?

- Yên tâm tiền bạc không thành vấn đề.

Còn đang lo lắng Trần Lâm cảm thấy phiền phức nhưng không ngờ là phiền vì không biết chỗ tiêu tiền.

Chu Lệ Đình cũng thoáng ngạc niên như rất nhanh đã cười lớn nói:

- Ha...!ha...!ta còn đang lo ngài không có tiền mà quên mất ngài lại là đại da, ngài an tâm có tiền rồi thì không cần phải lo gì hết...

- Viễn Đông tuy độc quyền về nhà đất rất khó để sở hữu, thế nên các thợ săn cấp thấp chỉ có thể thuê phòng trọ...

- Tuy nhiên nếu ngài đủ tiền ngài có thể thuê...!nguyên căn mà...

Nhận được câu trả lời của Chu Lệ Đình, Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên không ngờ Viễn Đông còn chơi cái trò này.

Tuy nhiên nó vừa hay lại đúng ý định của Trần Lâm.

- Tốt nếu đã như vậy chuyện này phiền Chu lão bản sắp xếp…

- Chúng ta cũng nên đi rồi..

Liếc nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần Trần Lâm cười nói.

Chu Lệ Đình cũng không từ chối mỉm cười nhận lấy trách nhiệm này.

- Được, ta vừa hay có người quen trong lĩnh vực này…

- Ta dẫn ngài đi xem sao...

Quyết là làm, nhóm năm người Trần Lâm cũng không muốn ở đây lâu nhanh chóng thu xếp đôi chút chuẩn bị rời đi.

Bản thân Trần Lâm cũng hảo hảo tính toán kế hoạch trong dự định của mình, một căn nhà trọ vừa hay thích hợp để trích huyết, chỉ cầu mong không tạo huyết giáp nào khủng bố như của Long Ngữ Yên.



- Trần tiểu huynh đệ nhanh vậy mà ngươi muốn đã rời đi rồi sao?

Nhận được tin Trần Lâm muốn rời đi còn dẫn đám người Chứ Lệ Đình, Trương Thiết nhanh chóng chạy đến chào hỏi.

Song ánh mắt của Trương Thiết lại vô thức liếc nhìn ba cô bé đang đi phía sau kia vài lần.

Dĩ nhiên Trương Thiết không phải lolicon và cũng không phải đang có ý đồ xấu với ba cô bé này mà ngược lại hắn đang lo lắng vì ba nha đầu này.

Trên cơ bản các nàng cũng là những nạn nhân của Hắc Phong bang, quân đội Viễn Đông cần phải quản lý các nàng, Trần Lâm muốn đem người đi như thế có chút làm khó Trương Thiết.

Đáng tiếc Trần Lâm mặt dày hơn tường thành nào biết ngại là gì bước đến vỗ vai Trương Thiết cười nói:

- Thiết huynh ta dẫn người của mình đi trước nhé, nói thật làm phiền các ngươi như vậy ta cũng thấy ngại…

- Về phần mấy cô nhóc kia chỉ mới mấy tuổi đầu nào có lý lịch gì để mà tra xét, ở lại cũng bằng thừa.

- Thôi chúng ta đi nhé…

Nói xong Trần Lâm tự nhiên như người điên vỗ vỗ vai Trương Thiết rồi cứ thế nghênh ngang rời đi.

Chu Lệ Đình và ba cô bé cũng thoáng cười cười nhanh chân chạy theo Trần Lâm.

- Thiết đại nhân sao người không ngăn hắn lại?

Trông thấy Trần Lâm cứ thế ngang nhiên đem người đi không khác gì nhà của mình, một quân nhân không nhịn được tiến lên chất vấn Trương Thiết.

Tuy nhiên trước lời chất vấn kia, Trương Thiết ánh mắt trắng dã nhìn tên kia tức giận hừ lạnh nói:

- Ngăn cc… ngươi không thấy hắn đã rút sẵn kiếm rồi sao?

- Moá nó… muốn ngăn cản hắn thì ngươi tự đi mà ngăn cản… lão tử đẹp trai chứ không có ngu…

Các quân nhân khác nghe thấy thế cũng không dám dị nghị gì liếʍ liếʍ môi liếc nhìn tên đầu trọc đang kéo nhẹ thanh katana siêu to khổng lồ kia rời đi…

Và tương tự như Trương Thiết không một quân nhân nào dám đứng ra ngăn cản.

Nhóm người Trần Lâm vì thế an ổn không gặp chút khó khăn gì kéo nhau rời khỏi khu đông thành tiến đến nội thành tìm nhà trọ.

Bất chợt phía xa xa...

Một nhóm người đồng phục vô cùnhg chỉnh tề nhưng lại không khách gì lục lâm thảo khấu hùng hổ đi đến, khi đi còn đẩy ngã không ít người đi đường bộ dáng vô cùng hổ báo trường mẫu giáo.

Song lại không ai dám làm gì chỉ biết thầm trách bản thân xui xẻo rồi âm thầm rời đi.

- Trần đại nhân chúng ta cũng đứng qua một bên đi, đừng dây vào đám chó điên kia.

Trông thấy đám người kia đi đến, Chu Lệ Đình thoáng giật mình khẽ nói rồi nhanh chóng kéo đám nhóc Đào Nhi qua một bên đứng.

Mặc dù Trần Lâm vô cùng bá đạo nhưng “tay bay vạ gió” tránh được thì càng tốt không việc gì phải vướng vào.

Huống chi ở đây còn có trẻ nhỏ không tốt để đánh nhau.

Ngược lại nhóm người kia cũng không mấy quan tâm đến nhóm Trần Lâm và những người đi đường khác nhanh chân chạy về hướng khu trung tâm của pháo đài Viễn Đông.

- Đám người kia là ai, tại sao lại phách lối như vậy?

Tò mò hóng chuyện, Trần Lâm không nhịn được chỉ vào nhóm người không khác gì lục lâm thảo khấu kia hỏi.

Nhìn theo bóng lưng có phần phách lối của nhóm người kia, ánh mắt của Chu Lệ Đình không che giấu sự chán ghét hừ lạnh nói:

- Họ là người của Dã Mang bang… à không Dã Lang bang, một đám chó điên rất khích cắn người...

- Không biết tên nào xui xẻo bị bọn chúng cắn phải...

- Dã Lang bang?

Nghe cái tên quen quen Trần Lâm không nhịn được khó hiểu nói.

Chu Lệ Đình cũng không giấu giếm gật đầu nói:

- Phải, Dã Lang bang một trong Viễn Đông ngũ đại bang hội.

- Chắc ngài cũng đã biết rồi, Viễn Đông có năm đại bang hội lớn.

- Trong đó Thiên Tuyệt bang và Chiến Thần bang là hai bang hội do hai thợ săn cấp B thành lập và được nhà nước công nhận, thực lực được xem là hùng mạnh nhất.

- Nhỏ hơn bọn họ một chút chính là Dã Lang bang, Kim Ngưu bang và Hắc Phong bang vừa bị ngài đánh, được xem ba bang hội không chính thức của Viễn Đông.

- Tuy thực lực yếu hơn và không được Viễn Đông ưu tiên nhưng với những người ở đây ba bang hội kia vẫn là hung thần...

- Dã Lang bang à...!nghe có vẽ rất thú vị...

- Đi...!chúng ta đi theo xem đám chó kia muốn làm gì...!ta nghĩ chắc chắn là có chuyện vui...

Đời không hóng chuyện là đời không vui, thấy đám người Dã Lang bang không khác gì bang Đầu Búa đang đi tìm kẻ khác tính sổ như trong phim của Tinh Gia, Trần Lâm không nhịn được hiếu kỳ nói.

Tuy nhiên, Chu Lệ Đình lại không có cái gan đó kiên quyết lắc đầu nói:

- Dã Lang bang là một đám chó điên, tốt nhất là đừng dính đến bọn chúng thì hơn...

- Đại lão của ta ơi không phải người muốn tìm nhà trọ sao, trời sắp tối rồi chúng ta nhanh đi thôi.

Mặc dù thành công đánh hạ Hắc Phong bang còn gϊếŧ chết không ít người, thực lực của Trần Lâm không cần phải nói cũng biết là rất mạnh.

Song Trần Lâm vẫn không được đánh giá cao chỉ được xem là mạnh mà thôi, nguyên nhân của việc này đến từ Lãnh Phong.

Trần Lâm đánh hạ Hắc Phong bang nhưng đó là Hắc Phong bang không có Lãnh Phong, nhìn chúng chỉ được xem là một đám quái rừng không boss, đánh hạ đám quái này tuy đúng là một việc khó nhưng không phải không làm được.

Rất nhiều người trong đó có cả Chu Lệ Đình đều nghĩ nếu có Lãnh Phong tọa trấn người chết sẽ là tên đầu trọc này, thế nên thực lực của Trần Lâm vì thế cũng không được đề cao.

Lần này Trần Lâm lại muốn dính vào Dã Lang bang, Chu Lệ Đình hiển nhiên là cương quyết phản đối.

Đáng tiếc Trần Lâm làm sao có chuyện nghe lời người khác cười nói:

- Chu lão bản cứ an tâm...

- Chúng ta chỉ đi theo xem thôi không đánh nhau đâu mà lo...!ta có thể đảm bảo...

...

Ở một diễn biến khác trong một quán rượu khá lớn lại trung tâm pháo đài Viễn Đông.

Nơi đây có thể xem như con phố của những nhà hàng, quán rượu, sòng bạc và cả lầu xanh của cả pháo đài Viễn Đông, mục đích không gì khác chính là để phục vụ cho các quân nhân và cả các thợ săn.

Hiển nhiên đúng như Trần Lâm đã dự đoán trước đó, theo sự phát triệu của một cái nghề mới thời mạt thế chuyên lấy việc gϊếŧ chóc để kiếm tiền tạm gọi là thợ săn thì rượu và gái là hai thứ theo sau đó.

Dù muốn dù không bất kể là quân nhân chính quy hay những thợ săn tự do thì sau những tháng ngày chém gϊếŧ sống giữa sự sống và cái chết thì họ đều cần phải giải tỏa căng thẳng...

Chính quyền Viễn Đông và gần như toàn bộ chính quyền lâm thời của nhân loại đều mắt nhắm mắt mở để cho cái nghề nguyên thủy kia tự do phát triển, thậm chí chính bản thân tự mở luôn cho nó có huy hoạch và Viễn Đông cũng nằm trong số đó...

Trong đó, rượu được phục vụ cho những thợ săn này hiển nhiên là rượu Chuối Ngô, mặc dù không ngon nhưng có đỡ hơn không.

Tuy nhiên bên trong cái quán rượu có thể nói là lớn nhất ở Viễn Đông này, thứ được phục vụ không phải rượu Chuối Ngô thường thấy mà lại là Hải Hồn Huyết Tửu loại rượu cực mạnh thuần một màu đỏ tươi như máu của Huyết tộc.

Từ đó có thể thấy được chủ nhân của quán rượu này không ai khác chính là Tiền Đa Đa và quán rượu này một lần nữa trở thành một cột móc của lịch sử, là bàn đạp để Tiền Đa Đa đem Hải Hồn Huyết Tửu phổ biến khắp cả nhân loại của Đông Á đại lục, chân chính tạo nên thời kỳ thịnh thế của nhân loại.

Tuy nhiên có được tất có mất, rượu đúng là giúp giải tỏa áp lực cho các thợ săn, ăn nhậu lại là công cụ tuyệt vời không thể thiếu sau những cuộc hành trình dài.

Nhưng rượu nhiều tất sinh chuyện...

Trong quán rượu có phần to lớn bề thế của Tiền Đa Đa, dù chỉ là bên dưới tầng trệt tầng thấp nhất nhưng lúc này đã loạn như cái chợ.

Bốn năm thanh niên ngã lăng dưới đất không ngừng rê rỉ, những vũng máu nhỏ cùng bàn ghế gần như bị đạp nát báo hiệu nơi đây vừa trải qua một trận chiến nhỏ...

Dù thiệt hại không lớn nói chung cũng chỉ làm một góc nhỏ dưới tầng trệt nhưng làm ăn mà phát sinh đánh nhau thế này, Tiền Đa Đa đáng thương chắc chắn không vui.

Rất may chưa xảy ra án mạng nhưng người bị thương thì có...

Trong đó, bị thương nặng nhất là một thiếu niên đầu đinh dáng người khá thấp bé, cả cánh tay phải của hắn lúc này gần như bị bắn nát, khiến khuôn mặt có phần nham hiểm đổ mồ hôi hột vì đau đớn.

Nhưng dù là như thế hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào cấp đôi “number ten“ trước mặt đầy oán hận.

Cập đôi ”number ten“ một cập đôi khá nổi tiếng tại pháo đài Viễn Đông, nhưng không phải vì sức mạng của cập đôi chưa đến được cấp 20 này mà là vì độ máu chiến của họ, chính xác hơn là một trong số họ...

Còn tại sao lại gọi là cập đôi ”number ten“ thì cũng khá là đơn giản, cập đôi này có hai người trong đó một người thì gầy tong teo như que củi, còn một người lại béo tốt mập mạp bất chấp mạt thế khiến cho khi đi chung nhìn khá giống số 10.

Cái tên cập đôi ”number ten“ cũng vì ngoài hình đũa lệch kia mà ra.

Tuy nhiên, không chỉ có ngoài hình mà tính cách của cập đôi này cũng trái ngược hoàn toàn.

Tên thanh niên trong đội không chỉ gầy như cây tre mà gan cũng cực bé, khi thấy đánh nhau hắn đã sớm trốn xuống gầm bàn tránh né.

Ngược lại lão trung niên nhân mập mạp như con heo kia lại cực kỳ hiếu chiến chả sợ bố con thằng nào.

Những tên thanh niên đang nằm dưới đất đều bị một mình lão bắn hạ, cánh tay của tên thanh niên đầu đinh sắp thành Dương Quá kia cũng là do lão nổ súng bắt nát...

Đúng là độ trẻ trâu không liên quan đến tuổi tác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 538: Cặp đôi Number Ten
Mới khai trương mở cửa làm ăn còn chưa đến một tuần thì đã gặp cái cảnh khách nhân đánh nhau...

Mặc dù cũng chỉ làm hư mấy cái bàn cũng vài bình rượu nhưng vẫn khiến khuôn mặt mập mạp của Tiền Đa Đa đen như đít nồi.

Sau khi bị Vũng Hải bài xích, Tiền Đa Đa không nhục chí quyết tâm làm lại cuộc đời chạy đến Viễn Đông lập nghiệp.

Dưới danh nghĩa của lão Bao Chuẩn và sự trợ lực từ xa của Huyết tộc, Tiền Đa Đa mạnh tay chơi lớn mua luôn một khách sạn hạng sang có ba tầng dùng làm quán rượu và cũng là đại bản doanh mới của mình.

Thế nên quán rượu này là toàn bộ gia sản của Tiền Đa Đa, là bước khỏi đầu mới trong quá trình lập nghiệp của lão, là xương máu của lão, thằng nào đυ.ng đến nó dù chỉ là cái bàn cái ghế cũng khiến lão ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa...

- Bạch Trạch lượm mấy tên mặt L kia cho ta...

Nhìn mấy tên chó đẻ nhậu nhẹt đánh nhau kia, Tiền Đa Đa nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn thanh niên đứng cạnh tức giận nói.

Đứng ngay cạnh Tiền Đa Đa, thanh niên Bạch Trạch kẻ tuy lạ mà quen chính là thanh niên xấu số bị Yêu Cơ lúc đó còn là đóa hoa vô chủ truy sát, rất may phút cuối cùng đã được đám người Trần Lâm cứu mạng.

Sau này cũng nhờ Trần Lâm giới thiệu mà đi theo Tiền Đa Đa đến giờ, tính ra là một thanh niên khá trung thực.

Nhận được mệnh lệnh của Tiền Đa Đa, Bạch Trạch chịu trách nhiệm bảo an cho cái quán này càng không chút nghĩ ngợi gì nhiều nhanh chân bước đến, muốn cho đám khốn kiếp phá quán kia biết mùi lễ độ.

- Bạch Trạch mau dừng tay...

- Chuyện này không đơn giản chúng ta tốt nhất không nên dính vào...

Tuy nhiên một tiếng kêu thất thanh đã vang lên ngăn cảnh bước chân của Bạch Trạch lại.

Từ bên trong lão Bao Chuẩn vội vàng chống nạn chạy đến lắc đầu ngăn cản hành động của Bạch Trạch.

Thấy thế Tiền Đa Đa có chút ngờ ngợ nhỏ giọng hỏi sẽ:

- Lão Bao...!đám người kia có vấn đề gì sao?

- Phải, đám người kia đúng hơn là tên đầu đinh kia có thân phận không đơn giản...

- Mấy cái bàn mà thôi chúng ta là người mới chân ướt chân ráo tốt nhân là xem như không thấy không biết gì...!để đám người kia tự giải quyết với nhau...

Lão Bao Chuẩn cũng không giấu giếm lắc đầu cười khổ nói.

Nghe thấy thế Tiền Đa Đa và thanh niên Bạch Trạch cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười khổ.

Lần này đúng là đen như shit chó, những tên mặt L đáng ghét đang kiếm chuyện kia lại là người có thân phận, Tiền Đa Đa cũng chỉ là người mới không có gốc rác tốt nhất là không nên xen vào ai làm gì mặc kệ.

...

Bên kia thanh niên đầu đinh dù một bên tay bị bắn nát nguy cơ sắp thành Dương Quá đại hiệp, nhưng vẫn thể hiện cái trình của mình không chút sợ hãi đưa ánh mắt đầy oán hận nhìn đối phương.

Ngược lại cảm nhận được ánh mắt oán độc của tên nam đầu đinh không biết sống chết này...

Trung niên nhân mập mạp không chút khách khí càng không chút sợ hãi đạp lên người hắn thị uy khiến thanh niên đầu đinh không nhịn được đau đớn kêu lên.

- Hai...!hai tên chó chết các ngươi...!đợi ca ca ta đến đây sẽ bâm thây các ngươi ra...

Bị hai kẻ không quyền không thế đánh như chó, thanh niên đầu đinh vô cùng tức giận gầm lên nói, hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đang nằm trong tay kẻ khác.

Tuy nhiên tên đầu đinh này không ngu, hắn ta có giá trị để có thể kêu ngạo như vậy.

Hắn gọi là Triệu Cẩu là em trai ruột của hội trưởng Dã Lang bang Triệu Lang và với sức mạnh của Dã Lang bang trong hội thợ săn Tiểu Cẩu có thể nói là dựa hơi anh mình mà hoàn hành bá đạo.

Đáng tiếc Triệu Cẩu lại đυ.ng trúng trung niên nhân mập mạp này, kẻ trên cơ bản là điên hơn cả Trần Lâm hay đúng hơn là Trần Lâm máu chó điên như hiện tại là do học theo lão mập này.

- Vậy phải đợi xem ngươi có sống được đến đó hay không...

Lấy ra một cây shotgun ngoại hình khá to lớn khoa huyễn không biết đào từ đâu ra, lão trung niên nhân mập mạp không chút sợ hãi trước lời uy hϊếp kia chỉ khẽ cười lạnh nói.

Không chỉ thế lão mập này còn chỉ súng vào đầu Triệu Cẩu uy hϊếp ngược lại hắn.

Tuy nhiên đồng đội của lão, thanh niên gầy yếu nhát gan đang trốn dưới đít bàn lại bị dọa sợ thật nhỏ giọng nói:

- Lão...!Lão Chủ Quán...!hay là chúng ta bỏ chạy đi...

- Dã Lang bang không dễ chơi...

Tuy nhiên trước sự sở hãi của đồng bạn...

Trung niên nhân mập mạp lại không chút sợ hãi nói, hào quang của nhân vật chính vô cùng mạnh.

- Đến một tên lão tử gϊếŧ một tên, đến cả bang ta lượm luôn cả bang...!sợ cc gì...

- Ngươi đừng quên lão tử còn có “chiêu cuối” chưa dùng đến...!ha...!ha...

- Mà ta nói người nè Vương Bi Quan...!mạt thế đã khoảng nửa năm rồi cái gan của ngươi sao vẫn không mấy tiến bộ vậy...

Thật không thể nào ngờ, cập đôi ”number ten“ này lại là bằng hữu củ đã thất lạc của Trần Lâm.

Thanh niên cao gầy không ai khách chính là lão Vương, Vương Tam Thông hay theo cách gọi của lão chủ quán là Vương Bi Quan, bởi lẽ tên này lúc nào cũng bi quan sợ đầu sợ đuôi.

Ngược lại trung niên nhân mập mạp kia chính là người trên cơ bản đã gánh team khi mạt thế vừa hàng lâm Lão Chủ Quán...

Chỉ là khác với thanh niên Vương Bi Quan đang trốn dưới bàn, lão chủ quán tỏa ra rất chiến không chỉ là tính cách mà con ở ngoại hình.

Không biết loot được từ nhà nào, lão chủ quán “tậu” cho mình một bộ đồ trang phục rất là chất chơi người dơi, trên cổ còn khoát một cái áo đỏ nhìn khá chiến.

Không chỉ thế Lão Chủ Quán còn trang bị cho bản thân một cây shotgun to lớn, khiến cho lão chỉ thiếu mỗi điếu xì gà ngậm trong miệng nữa là đúng chất cosplay thanh niên Graves.

Chỉ là với thân hình béo tốt như thế này thì nhìn kiểu gì cũng không thấy “kẻ ngoài vòng pháp luật” nào cả, chỉ cảm thấy giống “gã bợm rượu” Gragas chơi súng mà thôi.

Tuy nhiên nếu nghĩ ngược vấn đề, trên cái tinh cầu này kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi chơi trò cosplay màu mè hoa lé hẹ này thì ngoài Trần Lâm ra chỉ sợ cũng chỉ có mình Lão Chủ Quán có đủ phách lực như vậy.

Tâm tính đó không phải người thường có thể có được mà chỉ có mấy thằng điên mới có.

Đáng tiếc trước phách lực của Lão Chủ Quán, Vương Bi Quan vẫn giữ thái độ của mình lắc đầu gào khóc:

- Chiêu cuối cái gì chứ...!đến bây giờ ta cũng chưa thấy lão dùng lần nào...

- Rõ ràng là đang gạt ta...

Nghe thấy Vương Tam Thông vẫn gào khóc như thế.

Lão Chủ Quán cũng chỉ cười cười bởi lẽ sự thật đúng như vậy, lão chủ quán lúc nào cũng vỗ ngực bảo mình có một chiêu cuối cực mạnh nhưng chưa hề thấy dùng đến, 96,69% là chém gió.

Tuy nhiên thua người không thua trận, lão chủ quán vẫn cứng miệng lắc đầu nói:

- Đã gọi là chiêu cuối thì làm sau có thể tùy tiện dùng được...

- Tiểu Vương tử ngươi nhất định phải tin ta...

- Tin...!tin...!cc...

- Lần này lớn chuyện rồi...!moá nó...!không biết phải chạy đi đâu đây...

Chui ra khỏi đít bàn, Vương Tam Thông vô cùng khốn khổ nói.

Từ cái ngày chạy theo Lão Chủ Quán này, Vương Tam Thông mới nhận ra bản tính trẻ trâu bố đời của lão già mập mạp này, đi đến đâu gây chuyện đến đó không ngày nào được yên.

Trước đó như bao nhiêu người chạy nạn từ thành phố Bạc Hà khác, hai người Vương Tam Thông và Lão Chủ Quán cũng đã chạy đến Vũng Hải lánh nạn từ trước.

Đáng tiếc vào một ngày đẹp trời nào đó, lão chủ quán đột nhiên nổi hứng dẫn muốn Vương Tam Thông đi chơi gái cho biết mùi đời, dù sao pháp luật trên cơ bản đã sụp đổ bây giờ gϊếŧ người còn được nói gì đi chơi gái.

Thế nên Vương Tam Thông dĩ nhiên là không từ chối vui vẻ đi theo...

Đáng tiếc đó lại là một sai lầm trí mạng của Vương Tam Thông.

Không biết bị con quỷ da^ʍ dê nào nhập, Lão Chủ Quán đột nhiên nổi hứng chơi 3D bóp đít một tên bê đê trước ánh mắt chết lặng của toàn trường.

Tên bê đê xui xẻo bị heo cắn kia trùng hợp thay lại là Đào Quân.

Và cái gì đến cũng phải đến...

Bị một con heo bóp đít, Đào Quân hiển nhiên là giận đến tím tái mặt mày ra lệnh truy sát cái tên không biết sống chết kia và đồng bọn.

May thay Đông Xưởng lúc đó chưa phải một thế lực quá mức hùng mạnh, nhờ thế hai người Vương Tam Thông và Lão Chủ Quán có cơ hội thoát thân rồi chạy đến tá túc pháo đài Viễn Đông đến ngày nay.

Đáng tiếc lịch sử lại một lần nữa lập lại...

Lão Chủ Quán rượu vào máu chó nổi lên gây sự với đám người của Dã Lang bang còn rút súng bắn gãy tay của Triệu Cẩu em trai ruột của Triệu Lang bang chủ Dã Lang bang...

Kèo này toang...!toang thật rồi...

Tuy nhiên đứng trước mọi chuyện do mình gây ra...

Lão chủ quán lại không chút sợ hãi đưa lên báng súng đánh ngất Triệu Cấu rồi cười nói:

- Trong cái game này trừ lão tác ra không ai có thể gϊếŧ được ta đâu...

- Da^ʍ ba cái Dã Lang bang mà thôi...!ta mà xuất chiêu cuối cực mạnh thì...

- Thì cái gì mà thì...!còn không mau chạy...

Đã quá quen với độ chém gió thông thạo 7 của lão chủ quán, Vương Tam Thông hoàn toàn không tin nhanh chân quay người bỏ chạy.

Muốn tranh thủ lúc mọi người còn đang chạy tán loạn cũng như Dã Lang bang chưa đến mà bỏ chạy trước.

Chỉ là lần này sẽ đi đâu thì Vương Tam Thông hoàn toàn không biết.

Ngược lại Lão Chủ Quán thì vô cùng nhàn nhã không nhanh không chậm đi theo tên nhát gan kia.

Khi đi qua tên Triệu Cẩu đang nằm dưới đất ngất xỉu, Lão Chủ Quán nhanh tay kéo lấy tên này gác lên vai xem như con tin đề phòng xảy ra bất trắc, bộ dáng còn khá là thuần thục chứng tỏa đây không phải lần đầu lão chơi cái trò này...

Đáng tiếc Dã Lang bang đến nhanh hơn dự tính rất nhiều...

Từ phía xa xa gần 30 - 40 nam nhân người mặc hắc y có in hình một đầu sói màu bạc phía sau lưng đã hùng hổ kéo đến rồi bao vây lấy hai người Vương Tam Thông và lão chủ quán...

Những người xung quanh đã sớm nhận thấy chuyện này không thơm đều nhanh chân bỏ chạy đi hết, để lại cặp đôi số mười này bơ vơi một mình.

Cứ thế cả con đừng lớn chỉ còn lại hai người Vương Tam Thông và lão chủ quán cùng 40 tên phần tử vũ trang tay cầm súng trường, đao kiếm của Dã Lang bang đang bao vây xung quanh.

Dĩ nhiên không thể thiếu được những người gần đó trốn trong các tòa nhà phía xa xa hóng chuyện.

- Hội trưởng chính là hai tên kia...

Bên trong đoàn người đang bao vây cả con phố của Dã Lang Bang, một nam tử mắt hí mỏ chuột nhỏ giọng nói với nam nhân bên cạnh.

Khi phát sinh đánh nhau với lão chủ quán, tên này đã sớm nhận thấy tình hình không êm cấp tốc chạy về báo tin cho bang hội, nhờ thế Dã Lang bang mới đến sớm như vậy thành công bao vây hai người Vương Tam Thông và Lão Chủ Quán.

Nghe thấy tên mỏ chuột nói thế, nam nhân ánh mắt vô cùng sắc lạnh kia khẽ nhìn về hai người Vương Tam Thông và Lão Chủ Quán.

Ánh mắt đó lạnh lùng đến đánh sợ dường như không phải hình vào hai con người bằng xương bằng thịt mà đang nhìn vào hai bộ tử thi.

Nam nhân kia không ai khác chính là Triệu Lang, bang chủ Dã Lang Bang.

Tuy không phải một thợ săn cấp B do thành tích không đủ, nhưng Triệu Lang vẫn là một người chơi cấp 20 hàng thật giá thật.

Thân thể của hắn phải nói là vô cùng cân đối, ánh mắt sắc lạnh tựa như một con sói nhìn chằm chằm vào con mồi khiến người khác vô thức hoảng sợ không dám nhìn thẳng...

Trông thấy team ta bị đối phương bao vậy, còn cảm nhận được ánh mắt sát nhân của Triệu Lang, nhát gan như Vương Tam Thông lập tức hoảng sợ không ngừng lui lại phía sau.

Đến khi thành công trốn sau lưng Lão Chủ Quán, Vương Tam Thông mới run rẩy rặn ra từng chữ nói:

- Lão...!Lão Chủ Quán...!chúng ta bị bao vây rồi...!phải làm sao đây???

Nghe thấy tiếng khóc mếu máo như mèo kêu sau lưng mình...

Lão Chủ Quán không nhịn được bật cười thành tiếng không chút sợ hãi thả nhẹ tên Triệu Cẩu trên vai xuống đất.

Mạnh mẽ tiếp xúc thân mật với đất mẹ bình yên, Triệu Câu lập tức kêu lên một tiếng đau đớn từ trong cơn mê tỉnh dậy...

- Đại Ca...!cứu...!cứu ta...

Mơ hồ nhìn mọi vật xung quanh đến khi thấy một khuôn mặt quen thuộc, Triệu Cẩu lệ rơi đầy mặt gào lên một tiếng thảm thiết.

Tuy nhiên một họng súng đen ngòm đã chỉ vào đầu Triệu Cẩu khiến hắn im bặt không dám kêu lấy một tiếng, qua một cuộc giao phong nhẹ Triệu Cẩu biết tên mập kia sẽ làm thật.

- Để cho chúng ta đi, nếu không ta cho tên này về gặp ông bà tổ tiên...

Không chút khách khí ngồi lên người Triệu Cẩu khiến vết thương trên cánh tay phun máu trước áp lực kinh hồn đang đè xuống, Lão Chủ Quán khẽ cười lạnh nói đối mắt nhìn Triệu Lang phía xa.

Cảm nhận được tên mập kia không chút sợ hãi trước khí thế của mình, Triệu Lang thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn hừ lạnh cứng miệng nói:

- Các ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta...

- Khôn hồn thì thả người, ta cho các ngươi chết toàn thây, nếu không đừng trách ta ác độc cho các ngươi nếm mùi thế nào là sống không bằng chết...

- Ồ...!thế à...

Tuy nhiên trước lời uy hϊếp của Triệu Lang, Lão Chủ Quán chỉ ồ lên một tiếng rồi đưa lên báng súng đạp mạnh xuống bàn tay của Triệu Cấu.

- Ahhh...!tay của ta...!đại...!đại ca mau cứu ta...!tay của ta...

Trước một đập của Lão Chủ Quán, bàn tay của Triệu Cẩu bị đập nát khiến hắn không nhịn được rên lên một tiếng đau đớn, nước mắt chảy xuống như mưa nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Thấy thế ánh mắt của Triệu Lang giật giật ánh lên tia sát nhân đáng sợ, cuồng cuộn nộ hỏa khiến khuôn mặt hắn trở nên méo mó.

Tuy nhiên qua hành động kia Triệu Lang cũng ý thức được tên mập kia sẽ làm thật.

Vì cái mạng của em trai, Triệu Lang chỉ có thể nhịn liếc nhìn thuộc hạ đứng bên cạnh.

Thấy ánh mắt của Triệu Lang, tên thuộc hạ kia khẽ gật đầu.

Tuy nhiên động tác nhỏ của hai người lại không qua được ánh mắt hí tinh tường của Lão Chủ Quán.

Ngay lập tức sâu trong đôi mắt hẹp dài như lá liễu kia của Lão Chủ Quán đột nhiên ánh lên vô tận tinh quang mà nếu nhìn kỹ có thể thấy được một dãy nhị phân đang điên cuồng chạy bên trong đó.

Bất chợt như cảm nhận được gì đó, tinh quang trong ánh mắt Lão Chủ Quán đột nhiên tắt đi, ánh mắt có phần kinh ngạc nhìn về phía bóng tối phía xa, dường như lão đã thấy được gì đó rất thú vị...

Cùng lúc đó trên một tòa nhà không mấy đặc biệt, một viên đạn bằng tốc độ gần như siêu thanh xé rách cả không khí phá không lao đến nhắm ngay cái đầu mập mạp béo tốt của Lão Chủ Quán...

Nếu bị bắn trúng Lão Chủ Quán xem như lên bàn thời ngắm gà khỏa thân.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đề nghĩ như cái đầu heo của Lão Chủ Quán sẽ bị bắn nát thì keng...!một tiếng...

Một tiếng kim loại cạ vào nhau nghe rợn người vang lên...

Một thanh niên trẻ tuổi bằng tốc độ nhanh khủng bố lao đến vung đao chém bay viên đạn kia cứu Lão Chủ Quán một mạng trước ánh mắt kinh nghị của toàn trường.

Liếc nhìn mọi người đang vây quanh lẫn những kẻ đang trốn phía xa quan sát...

Thanh niên trẻ tuổi vung đao chém đạn cực kỳ bá đạo kia chỉ mỉm cười nhìn Lão Chủ Quán và Vương Tam Thông còn đang ngơ ngác phía xa cười lớn nói:

- Lão Vương...!Lão Chủ Quán đã lâu không gặp...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,466
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 539: Gặp lại Lão Vương cùng Lão chủ quán
Trông thấy sự xuất hiện vô cùng bất ngờ của một tên thiếu niên trẻ tuổi không biết từ đâu nhảy ra...

Đám phần tử vũ trang của Dạ Lang bang đều không nhịn được kinh sợ nhìn vị khách không mời mà đến này, nhất là thanh kiếm vô cùng to lớn trên tay hắn và quả đầu trọc vô cùng bắt mắt thu hút mọi ánh mình.

Triệu Lang cũng không ngoại lệ nhíu mày nhìn tên thiếu niên đầu trọc kia.

Nhìn chung tên thiếu niên kia có bộ dáng khá thư sinh, da vàng tóc...!à không hắn không có tóc, dáng người tương đối phổ thông không quá cao lớn lực lưỡng.

Nhưng hàng trong tay hắn lại là khủng...

Đó là một thanh kiếm nhật to lớn không phải ai trong số đám phần tử vũ trang của Dã Lang bang có thể nhẹ nhàng cầm lên như vậy.

Từ đó có thể thấy được thể chất trâu bò của vị thiếu niên trẻ tuổi này, hắn là một đối thủ không dễ chơi.

Trái ngược hoàn toàn với đám người Dã Lang Bang...

Sau một thoát kinh ngạc nhìn thanh niên vừa lạ vừa quen hình kiểu gì cũng giống hòa thượng đứng trước mắt.

Vương Tam Thông rốt cuộc cũng nhận ra phong khái bố đời không lẫn vào đâu được của anh em mình rung giọng kêu lên:

- Lão...!lão Trần...!là ngươi phải không???

- Con mẹ nó...!ta cứ nghĩ là ngươi xanh cỏ rồi...!không ngờ còn gặp lại ngươi...

- Phải, như vậy mà cũng sống được đúng là trời cao không có mắt...

- Thiên lý còn đâu...

Lão chủ quán cũng liếc nhìn thanh niên một đao cứu mạng mình không ai khác chính là Trần Lâm mỉm cười trêu chọc.

Nghe thấy những lời trêu chọc không khác gì tát vào mặt kia...

Trần Lâm lại thoáng mỉm cười phụ họa nói:

- Phải...!chính là trẫm đây...

- Hư...!trẫm hồng phúc tề thiên làm sao dễ dàng lượm gạo như vậy được.

- Có phúc hay không thì ta không biết, ta chỉ thấy ngươi khá là giống đệ tử phật môn rồi đó...

- Tiểu tử cạo đầu ở ngôi chùa nào vậy để ta đến đó thấp một nét nha đáp lễ...

Lão Chủ Quán cũng không khách khí liếc nhìn quả đầu trọc trơn bóng của Trần Lâm chắt lưỡi nói.

Không khí huynh đệ tương tàn như trước kia ùa về Trần Lâm không khỏi xúc động, đáng tiếc cảnh còn người mất hiện tại chỉ còn lại mấy người...

Và đáng tiếc hơn nữa là vẫn có những tên không biết sống chết dám phá rối hồi ức tươi đẹp vô cùng quý giá này của Huyết tổ đại nhân.

- Tiểu tử đây là chuyện của Dã Lang bang, ngươi khôn hồn thì mau cút đi.

- Nếu không...!hư...!đừng trách Dã Lang bang chúng ta độc ác...

Liếc những tên thiếu niên lạ mặt đang cười nói với hai người Vương Tam Thông và lão mập chơi shotgun, tên đầu lĩnh mặt chuột không nhịn được tiến lên khiêu kích.

Tuy nhiên phải nói là hơi đen cho Dã Lang bang khi sự việc diễn ra ở Hắc Phong bang tuy rất oanh động cả Viễn Đông đều biết, nhưng nó diễn ra bên trong Hắc Phong bang và kẻ thủ ác lại bị bắt ngay sau đó.

Thế nên trừ những người có liên quan ra, còn lại không một ai biết được ác ma khủng bố khét tiếng kia tròn béo thế nào, Triệu Lang dù có địa vị không nhỏ cũng không kịp biết được.

Nếu không đừng nói tên lính quèn mặt chuột này đến cả Triệu Lang cũng không da^ʍ bước ra sủa như vậy trước mặt Trần Lâm.

Ngay lập tức khuôn mặt vui vẻ của Trần Lâm trầm xuống như khe vực sâu thẩm, ánh mắt lạnh lùng như tử thần liếc nhìn tên mặt chuột không biết chữ chết viết thế nào kia.

Tuy nhiên không chỉ Trần Lâm, chính bản thân Triệu Lang cũng nhíu mày nhìn tên mặt chuột này.

Chuyện tên đầu trọc kia là đồng bạn của hai tên một mập một ốm này thì đến chó còn nhìn ra được, tên mặt chuột này nói như vậy chả khác nào nói nhảm.

Nhưng nếu nghĩ theo một góc độ khác, tên mặt chuột này không ngu đến mức nói nhảm thì chỉ có thể là hắn đang cố kích động đôi bên đánh nhau.

Nghĩ đến đây Triệu Lang ánh mắt ánh lên tia sát ý nhìn thanh niên đầu đinh mặt như mặt chuột nham hiểm vô cùng kia, rõ ràng tên này là gian tế...

Ngược lại Trần Lâm cóc cần biết tên mặt chuột kia là cái gì tế, chỉ muốn thiêu sống tên này tại đây.

Cha mẹ bỏ mạng trong miệng thây ma, huynh đệ cũng chết không ít, giờ may mắn gặp lại lão Vương và Lão Chủ Quán chính là chuyện vui hiếm có trong lòng Trần Lâm.

Ấy vậy mà lại bị bên ngu kia phá đám khiến Huyết tổ đại nhân cực kỳ không vui muốn xuất thủ đưa tên này về với đất mẹ bình yên.

Tuy nhiên tình hình team ta không chỉ ít mà còn là một đám ăn hại...

Một mình Trần Lâm thì không hề sợ mấy chục tên Dã Lang bang này, thậm chí đánh thẳng vào tổng bộ gì gì đó của chúng cũng được.

Nhưng hai người lão Vương và Lão Chủ Quán thì không được như thế, nếu hai đánh đánh nhau bom rơi lạc hai có gà này chỉ sợ sẽ lên bảng đếm số đầu tiên.

Nghĩ đến đây Trần Lâm dù không muốn những cũng phải phát động quỷ nhãn soi xem hai chiến hữu lâm thời này làm ăn thế nào và dưới tác dụng của quỷ nhãn hai bảng thông tin đơn giản của hai người lão Vương và Lão Chủ Quán lập tức xuất hiến trước mặt Trần Lâm.

———

Tên: Vương Tam Thông

Cấp độ: 15

Chủng tộc: Nhân loại.

Năng lực: Gia Tốc.

Năng lực chủng tộc: trái tim dũng giả.

———

Tên: Đinh Đại Bảo

Cấp độ: 17

Chủng tộc: Nhân loại.

Năng lực: Triệu Hồi Thuật

Năng lực chủng tộc: trái tim dũng giả.

Nhìn vào bảng thông tin của hai “ông cố nội” này...

Trần Lâm thật sự có xúc động muốn chửi thề, nghĩ team ta bá đạo đến mức nào không ngờ lại là hai con gà chưa đạt đến cấm 20, thậm chí tên “Vương Ăn Hại” kia đạt cấp 15 đủ để thấy được thường ngày tên này cày cấp “nhiệt tình” đến mức nào.

Phen này Huyết tổ đại nhân không chỉ phải gánh team tuột quần mà còn kiêm mẹ luôn chức bảo mẫu, game này hơi khó...

Tuy nhiên cũng nhờ lần soi mói kia mà Trần Lâm phát hiện một số thứ khá thú vị, lão Vương thì phèn quá không có gì đặc biệt nhưng Lão Chủ Quán lại khá đặc biệt...

Đầu tiên nhất chính là cái tên Đinh Đại Bảo...

Thật tế Trần Lâm và rất nhiều người trong khu xóm nhỏ trước kia đều không hề biết tên thật của lão già mập mạp này, chỉ biết lão từ nơi xa đến đến thành phố Bạc Hà lập nghiệp, tính ra đã được 20 năm trước cả kia Trần Lâm ra đời.

Song cái tên Lão Chủ Quán cũng bắt nguồn từ nghề nghiệp của lão mà thôi, dần dần trở thành cái tên chính của lão.

Giờ nghĩ lại rất có thể lão mập đã từng có một quá khứ khá là báo đạo, thảo nào có thể bình tĩnh giải quyết đám thây ma khi mạt thế vừa hàng lâm.

Dĩ nhiên đó là quá khứ của Lão Chủ Quán, Trần Lâm không mấy quan tâm cũng không muốn hỏi đến, với Trần Lâm tình cảm gần 20 của hiện tại đánh quý hơn rất nhiều quá khứ xa xăm gì đó không quan trọng.

Lão Chủ Quán có là tội phạm gϊếŧ người thì vẫn là lão chủ quán nét mà Trần Lâm từng quen biết.

Ngược lại một thứ khác từ bảng thông tin của Lão Chủ Quán khiến Trần Lâm lập tức chú ý, đó là năng lực của lão Triều Hồi Thuật.

Hiển nhiên Triệu Hồi Thuật nghe cái tên thôi cũng đủ hiểu nó chính là gọi đệ chi thuật hàng thật giá thật...

Tính ra năng lực trích huyết của Trần Lâm có thể xem là “thu đệ chi thuật”, giờ đυ.ng phải thành phần “gọi đệ chi thuật”.

Trần Lâm thật sự rất tò mò không biết “đệ” mà lão mập này gọi ra là cái giống gì, có khi nào chơi bài vong linh sư gọi ra mấy bộ xương biết đi hay không.

Tuy nhiên theo Trần Lâm đoán khả năng cao là không thơm.

Nếu có năng lực ngon Lão Chủ Quán đã sớm dùng rồi không việc gì phải dùng thân thể gầy yếu chỉ khoảng 100kg của mình đè lên người thanh niên Triệu Cẩu bắt hắn làm con tin làm gì.

Trận này trên cơ bản vẫn do Trần Lâm gánh, may thay Huyết tổ đại nhân gánh được, ngoài ra team ta còn có con tin.

Đứng che chắn trước người lão chủ quán và Vương Tam Thông đề phòng trên xạ thủ ẩn trong bóng tối kia bắng lén...

Trần Lâm khẽ cười lạnh bỏ qua tên lính quèn mặt chuột kia nhìn về phía Triệu Lang tên trong có vẻ là lão đạo trong nhóm mở miệng nói:

- Có ta ở đây các ngươi không làm trò gì được đâu...

- Để chúng ta đi...!ta trả tên kia lại cho ngươi.

Chỉ vào Triệu Cẩu đang bị Lão Chủ Quán chĩa súng vào đầu uy hϊếp, Trần Lâm không hề muốn đánh nhau đưa ra một quyến định khá là ven cả đôi đường.

Chuyện quan trọng nhất lúc này là bảo vệ hai người lão Vương và Lão Chủ Quán thoát khỏi vòng vây, nếu phát sinh đánh nhau Trần Lâm hiển nhiên là không sao nhưng hai con gà này chắc chắn sẽ vào nồi, đó là điều Trần Lâm không muốn.

Còn Dã Lang bang gì đó đợi khi nào rảnh Trần Lâm lại đến hỏi tham sao cũng không muộn.

Ngược lại Triệu Lang cũng nhận thấy tên thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia không dễ ăn, có hắn ở đây không thể dùng đến những xảo thật gϊếŧ người cứu con tin kia nữa.

Liếc những thằng em trai ngu hết chỗ nói đang nằm trong tay kẻ khác, Triệu Lang chỉ biết bất lực thở dài nói:

- Được ta để các ngươi đi...!ra ngoài cổng thành lập tức thả người...

Nghe thấy tên kia dễ dàng chấp nhận như vậy, Trần Lâm ngược lại cảm thấy không thích hợp nhỏ giọng nói:

- Cẩn thận bọn chúng một chút...

- Yên tâm...!đây mới là nghề nghiệp chính của ta...

Lão Chủ Quán cũng cảm thấy không thích hợp nhưng vẫn vô cùng tự tin nói.

Gì chứ con tin trong tay lão đừng mơ thằng nào cứu được.

Biết lão chủ quán cũng không phải thường nhân, Trần Lâm khẽ gật đầu rồi che chắn cho ba người phía sau chầm chậm bước đi trên còn đường dài.

Nhóm người Dã Lang bang cũng không để yên báo sát theo không bỏ...

Cứ thế dưới cự hộ tống của Trần Lâm và hàng chục phần tử vũ trang Dã Lang bang đang bao vây, ba người Vương Tam Thông, Lão Chủ Quán và cả con tin khốn khổ Triệu Cẩu nối đuôi nhau tiến về phía cổng thành.

Gây chuyện lớn như vậy với Dã Lang bang, hai người Vương Tam Thông và Lão Chủ Quán không có cửa sống tại pháo đài này nữa dù muốn hay không cũng phải rời đi.

Trần Lâm cũng tạm thời để Chu Lệ Đình và bọn nhóc qua một bên quyết định hộ tống hai người ra ngoài trước, cùng lắm sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai người lão Vương và lão chủ quán lại quay về đây chơi, còn chơi cái gì thì dĩ nhiên là chơi chết cái Dã Lang bang kia...

Xét theo một góc độ nào đó, Trần Lâm có thể xem như một phần tử cực đoan, bất kể người ta đúng hay sai, đúng đến huynh đệ của hắn thì kết cuộc chỉ có một...

Dần dần dưới sự bảo hộ của Trần Lâm bức tường to lớn bao bọc Viễn Đông đã xuất hiện ngay trước mắt, đường ra cũng đang ở ngay đó.

Ngược lại, nhóm quân nhân thủ vệ cổng thành cũng nhận thấy điểm bất thường của đoàn thể kỳ lại kia.

Tuy nhiên chuyện của thợ săn, nhóm quân nhân này chả buồn quan tâm đứng trên bức tường thành cao nhìn cuộc vui bên dưới.

Trần Lâm cũng trông thấy bức tường phía xa, nhưng nội tâm lại càng lúc càng lo lắng liếc nhìn đám người Dã Lang bang đang bám theo phía sau.

Linh tính mách bảo Trần Lâm phía trước có cái gì đó nguy hiểm, cuộc chơi này không đơn giản kết thúc như vậy...

Chính vì thế Trần Lâm chậm lại cước bộ đứng chắn trước người Lão Chủ Quán ngăn không cho đám người Dã Lang bang có cơ hội giải cứu con tin Triệu Cẩu kia.

Chỉ cần có con tin trong tay đám người Dã Lang bang kia có quỷ kế gì cũng chả thế làm gì được.

Đáng tiếc Trần Lâm đã sai...

Ngay khi gần đến cổng thành, mặt đất dưới chân đột nhiên rung lên một cái...

Tuy đông tĩnh rất nhỏ nhưng lập tức Trần Lâm phát hiện mình dính bẩy gầm lên một tiếng đầy tức giận rồi xoay người lao đến.

Cùng lúc đó mặt đất bên cạnh đột nhiên vỡ ra...

Một bóng đen bằng tốc độ cực nhanh phá đất lao lên nhưng không phải để giải cứu con tin mà là nhắm đến Vương Tam Thông đang đứng gần đó.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ...

Trần Lâm dù vô cùng nhanh nhưng vẫn chậm hơn một bức, ánh mắt trừng lớn nhìn lão Vương không khác gì con gà bị người ta xách đi, lưỡi đao sắc bén kề cổ sẵn sàng chọc tiết...

- Bây giờ chúng ta đều có con tin...

- Thả em trai ta ra nếu không huynh đệ của ngươi cũng đừng hòng sống...

Thấy người của mình đã đắc thủ, Triệu Lang vô cùng tự tin cười lớn nói.

Hiện tại hai bên đều đã có con tin của mình, cuộc chơi cũng nên phải tính toán lại.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề để ý đến tên Triệu Lang kia, ánh mắt đầy tức giận liếc nhìn tên thanh niên áo đen đang bắt giữ Vương Tam Thông.

Một có cổ sát ý khủng bố từ người Trần Lâm điên cuồng tỏa ra nhắm đến tên thanh niên áo đen kia khiến hắn thoáng hoảng sợ, cánh tay cầm thanh chủy thủ đang kề cổ Vương Tam Thông vô thức siết chặt khứa nhẹ một đường khiến máu tươi rỉ ra.

- Đm...!lão Trần...!Lão Chủ Quán...!mau cứu ta...

Ngược lại Vương Tam Thông, lúc này mặt đã không còn chút máu khóc lớn lòng thầm oán hận trời xanh, nhiều người như vậy tại sao kẻ bị bắt lại là ta...

Dĩ nhiên là do Vương Tam Thông gà, ngay từ đầu đây đã là kế hoạch nhắm đến con gà này.

Giác quan của Trần Lâm vô cùng linh mẫn, chỉ cần một chuyển động nhỏ xung quan đều có thể phát hiện được.

Tuy nhiên Trần Lâm không phải thần, tên thanh niên áo đen kia không hề chuyển động mà đã nằm dưới đất chờ đợi từ trước rồi bất ngờ xuất thủ.

Chí mạng hơn là nằm ngoại dự đoán của Trần Lâm tên kia không phải nhắm đến Lão Chủ Quán để giải cứu con tin mà lại nhằm đến Vương Tam Thông khiến Trần Lâm trở tay không kịp.

Từ đó có thế thấy được tất cả đều đã được tính toán từ trước...

Dã Lang bang đại bang nơi đầu sóng ngọn gió này rõ ràng là hơn xa Băng Thiên hội ăn hại của La Thiên tại Vũng Hải.

Ngoài ra cũng có thể đoán được, những kẻ như tên thanh niên áo đen trông như ninja kia không chỉ có một người mà rất có thế là một nhóm người được Dã Lang bang đặc biệt huấn luyện.

Cuộc chơi như thế này mới chính là cuộc chơi vui vẻ và giờ nó mới chính thức bắt đầu.
 
Top