Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 80: Trần Lâm phát quà
Ánh sáng trắng lóe lên, Trần Lâm tạm chia tay Anna rời khỏi Thánh thành quay trở lại hiện thực...

Khung cảnh đồi núi hiện ra trước mắt Trần Lâm, đây không đâu khác chính là đỉnh núi lúc cậu đánh quái kia, thời gian trôi qua chỉ mới có 3 tiếng, hiển nhiên thời gian ở thánh thành và hiện thực có chênh lệch...

Theo Anna nó là gấp 3 lần, tức là ba ngày ở Thánh thành thì hiện thực mới chỉ 1 ngày, rất thích hợp để ăn chơi...!à nhầm luyện tập...

Cứ thế Trần Lâm vô cùng vui vẻ chạy về huyết điện, hôm nay huyết tộc lại mở tiệc lớn...

Bên trong huyết điện Trần Lâm vui vẻ nhìn 10 cao tầng của huyết tộc, từ Huyết Linh, Thanh Vân, Hồng Ánh, Huỳnh Dao, tiểu Hắc, tiểu Kim, tiểu Tuyết, tiểu Thanh, đến cả Tuyết Nhi và Bào Bào cũng có mặt...

Khi mọi người con đang khó hiểu không biết vị bộ trưởng bộ văn hóa muốn bày trò gì mà gọi mọi người đến đây thì Trần Lâm đã lên tiếng trước...

- Hôm nay ta đã đột phá cấp 20 và đã vào Thánh thành tham quan một vòng...

Nghe Trần Lâm nói thế mọi người đều kinh ngạc rốt cuộc huyết tộc cũng có người đến được Thánh thành, nói gì thì nói khi biết về tòa thành kia ai cũng muốn đến đó xem sao...

Lúc này Hồng Ánh kích động nói:

- Ngài đã vào Thánh thành bên trong đó như thế nào...

Nghe nàng hỏi Trần Lâm chỉ lắc đầu nói:

- Chuyện về Thánh thành nói sau, hiện tại ta có mua quà cho các nàng...

Nghe Trần Lâm nói mọi người lại một lần nữa kinh ngạc, không ngờ có quà và...!ai cũng thích quà...

Thật tế Trần Lâm không biết rõ lắm các nàng thích trang phụ kiểu gì nên dựa vào những trang phục thường ngày của các nàng mà làm ra, mong ràng các nàng sẽ thích...

- Hồng Ánh bước lên nghe thụ phong...

Khẽ nhướng mày Hồng Ánh biết Trần Lâm lại bày trò, những nàng vẫn chiều theo ý cậu bước lên đứng trước mặt cậu...

Khẽ nhìn Hồng Ánh, Trần Lâm mỉm cười thích thú đôi tay lóe lên hiện ra một bộ quân phục màu đen:

- Đây là Binh Phương Chiến Bào, phẩm chất tím ta thiết kế riêng cho nàng, mong nàng sẽ thích nó...

Nhìn thấy bộ quân phục màu đen trong tay Hồng Ánh vô cùng khích thú, đi đến hôn Trần Lâm một nụ hôn say đắm rồi nói...

- Cảm ơn người! Chủ...!nhân...

Chữ “chủ nhân” được nàng kéo dài ra làm cho Trần Lâm nghe thấy phê không diễn tả được, khẽ ho kha một tiếng rồi vô sỉ nói:

- Nếu được nàng có thế thay luôn tại đây thay cho lời cảm ơn!

Nghe Trần Lâm nói thế Hồng Ánh không nhịu được hừ lạnh, tệ bộ trưởng bộ văn hóa này lại nổi máu làm càng...

Tuy nhiên Hồng Ánh vẫn...!cởi đồ ra trước mặt mọi người thay luôn tại đương trường.

Thấy từng tất da thịt trắng hồng, bộ ngực sữa vung cao no tròn hiện ra làm Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, không biết là vì cơ thể của Hồng Ánh hay là vì độ bá đạo của nàng...

Nhưng rất nhanh nàng đã thay xong, một nữ quân nhân anh khí hiên ngang bá đạo tuyệt luân hiện lên trước mặt mọi người.

Mặc trên mình một bộ quân phục màu đen tuyền với những họa tiết màu hoàng kim óng ánh, khoát trên vai một cái áo lớn cùng với thanh kiếm bên hông, đúng theo phong cách nữ tướng quân điều binh kiển tướng thống lĩnh trăm vạn sư đoàn.

Nhưng đặc biệt nhất không biết là do khí chất vốn có của nàng hay do tác động của trang bị tím mà nàng không chỉ hiện lên khí thế anh thư mà còn toát lên vẽ thượng vị giả là cho những người ở đây trừ Trần Lâm, Huyết Linh và Thanh Vân đều không nhịn được cúi đầu vô thức hiện lên sự kính sợ...

Từ giờ phút này đệ nhất Đại tướng quân của huyết tộc Hồng Ánh, thống lĩnh sư đoàn huyết tộc gieo rắc sự sợ hãi cho vạn tộc chính thức ra đời...

Thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người Hồng Ánh mỉm cười thích thú cúi vs người trước Trần Lâm rồi đứng sang một bên...

Trần Lâm đắc ý cười lớn rồi nói tiếp...

- Huyết Linh bước ra nghe thụ phong...

Nghe Trần Lâm gọi tên Huyết Linh thích thú chạy ra, không quên đánh mắt khıêυ khí©h nhìn nữ nhân phía đối diện...

Trên tay Trần Lâm hiện ra một bộ cung trang màu đỏ đưa cho Huyết Linh.

Tiếp nhận bộ cung trang Huyết Linh cực kỳ vui vẽ không quên tiến tới hôn Trần Lâm một nụ hôn nồng cháy đến độ khi rời ra một tia chỉ nước mỏng manh kéo dài nói liền hai khoé miệng...

- Huyết Linh cảm ơn phụ thân đại nhận...

Nói xong Huyết Linh cũng phóng khoáng không kém Hồng Ánh thay luôn trước mặt mọi người, nhưng nàng thay rất chậm cho vị kia thỏa thích ngắm nhìn...

Lúc này một đương kim hoàng hậu hiện ra trước mặt mọi người, thân mặc cung trang màu đỏ thẩm cùng với những họa tiết màu vàng kim hiện lên vẽ quyền quý kiêu xa, nhưng khác với bộ trước đó của nàng còn khá đơn điệu thì bộ cung trang của Trần Lâm cầu kỳ hơn rất nhiều, hiển nhiên Trần Lâm đã chú tâm rất nhiều nhất là những họa tiết hình phượng hoàng ẩn hiện sau lớp áo, toát lên một vẻ đẹp kiêu xa quyền quý bể nghể thiên hạ.

Liếc nhìn Thanh Vân đang đứng một bên, Huyết Linh cười khıêυ khí©h nhìn nàng rồi đứng qua một bên...

- Được rồi đến ai nhỉ...

- Huỳnh Dao bước ra nghe thụ phong...

Không ngờ bị Trần Lâm gọi tên Huỳnh Dao vội vàng chạy ra đứng trước cậu.

Mỉm cười nhìn mỹ phụ đang khá ngại ngùng trước mặt, trên tay Trần Lâm hiện ra một bộ váy dài màu đen thuyền nói:

- Đây là Ám dạ phục y ta cố tình làm riêng cho nàng mong nàng sẽ thích nó...

- Cảm ơn ngày...!chủ..

chủ nhân...

Tiếp nhận y phục trên tay Trần Lâm không quên làm thủ thục mà Hồng Ánh đã lập ra, tuy nhiên mỹ phụ lại khá ngại ngùng chạy vội vào một góc không dám bá đạo như hai người trước trực tiếp thay luôn tại chỗ...

Rất nhân một mỹ phụ mặt váy đen bước ra trước mặt mọi người, bộ váy đen tuyền như màng đêm hiện lên vẻ đẹp thanh tao nhẹ nhàng những cũng không kém phần huyền bí...

Mỉm cười nhìn mỹ phụ đang ngượng ngùng, Trần Lâm tiếp tục công việc...

- Thanh Vân bước ra nghe thụ phong...

Nghe thấy mình được gọi tên Thanh Vân ung dung bước ra không quên trả đũa Huyết Linh đáng đứng đối diện...

Trên tay Trần Lâm hiện lên một bộ váy dạ hộ màu xanh lam đưa cho nàng...

Tiếp nhân độ dạ váy, Thanh Vân cúi người xuống đặt một nụ hộ thấm thiết lên môi Trần Lâm chiếc lưỡi như linh xà quấn lấy lưỡi của Trần Lâm là cậu say sưa...

- Thanh Vân cảm ơn phụ...!thân đại nhân...

Dĩ nhiên Thanh Vân không ngại ngừng như Huỳnh Dao trước tiếp thay luôn tại chỗ, cơ thể trắng như tuyết tô điểm thêm mái tóc màu nâu vàng óng ánh hiện ra trước mắt mọi người...

Rất nhanh một tây phương nữ vương hiện ra trước mắt mọi người, Thanh Vân thân mặc một bộ váy dài màu xanh lam kiêu xa thoát thụt ẩn hiện trên bộ váy là hư ảnh một con rồng bạc đang tung cánh, khoát trên tay một vãi lụa màu trắng tô điểm thêm cho bộ dạ y bên dưới làm cho nàng hiện lên vẻ đẹp quý phái từa như một nữ hoàng châu âu thời cổ đại đầy cao ngạo và bá quyền...

Cuối người Trần Lâm, ánh mắt Thanh Vân tràng đầy khiêu kích nhìn Huyết Linh, ngược lại Huyết Linh cũng không chịu yếu thế nhìn lại Thanh Vân, cứ thế một xanh một đỏ đối mắt nhau, mùi thuốc súng cùng những tia lửa điện quanh quẩn quanh đây...

Thật tế chuyện đối chọi của hai người đã có từ lâu khi Thanh Vân mới gia nhập huyết tộc, tất cả chỉ xuất phát từ một sự vô tình...

Huyết tộc cực kỳ phân chia tầng thứ và cách xưng hô là một trong số đó.

Huyết Linh xưa nay có địa vị độc tôn chỉ sau Trần Lâm cho nên những người khác sẽ tránh cách xưng hô Trần Lâm là “phụ thân” của nàng vì thế nhóm người Hồng Ánh đều gọi Trần Lâm là “chủ nhân” ngược lại nhóm hung thú đều gọi Trần Lâm là “đại nhân” như một sự tôn trọng nhóm Hồng Ánh những cao tầng có “quan hệ đặc biệt” với Trần Lâm...

Tuy nhiên khi đến huyết tộc do lúc đó đang gập sự kiện chiến lực bảng nên không ai nhắc nhở Thanh Vân và nàng đã vô ý gọi Trần Lâm là “phụ thân” đυ.ng chạm đến đại kỵ của Huyết Linh.

Dĩ nhiên vô tình thì không nói gì, Huyết Linh cũng không nhỏ mọn đến vậy thật tế nhóm người Hồng Ánh cũng tường gọi Trần Lâm là phụ thân không ít lần, nhưng sau đó khi biết chuyện Thanh Vân vẫn không chịu lép vế tiếp tục cách xưng hô củ, hiển nhiên nàng không muốn đổi cũng không ai trừ Trần Lâm có quyền bắt nàng đổi...

Thế là cuộc đối đầu cứ thế bắt đầu...

Tuy nhiên đối đầu thì đối đầu người chịu khổ không phải Trần Lâm mà là các cao tầng khác khi...!khí tràng bá đạo tuyệt luân của một “Tây phương nữ hoàng” đối đầu gay gắt với một “Đông phương hoàng hậu” không ai chịu nhường ai làm cho những cao tầng khác đều chịu không nổi run rẩy...

- Đủ rồi...!muốn nhìn thì ra ngoài mà nhìn...

Ngồi trên bảo tọa ánh mắt Trần Lâm lạnh lùng nhìn hai người làm cho hai vị đại nhân chỉ tôn của huyết tộc lo sợ...

Đừng thấy Trần Lâm suốt ngày không màng đến chuyện huyết tộc chỉ lo làm bộ trưởng bộ văn hóa mà quên rằng sâu bên trong tên bộ trưởng kia chính là Huyết tổ đại nhân, người từng nắm mọi quyền hành của huyết tộc chỉ khi sau này khi nhóm người Hồng Ánh gia nhập mới nhường quyền lại cho họ rồi rút vào hậu phương.

Nhưng đánh thức vị huyết tổ kia là không nên một chút nào...

Cứ thế không gian huyết điện rơi vào trầm lắng không khí yên lặng đề nén làm cho những người ở đây đều trở nên khó thở nhất là hai người Thanh Vân và Huyết Linh...

- Ta không muốn có lần sau...

- Tranh đấu là điều tốt với một tập thế nhưng đừng để nó đi quá giới hạn...

- Giới hạn...!hiểu không...

Nghe thấy thế mọi người đều thở ra một hơi, Thanh Vân và Huyết Linh cúi người trước Trần Lâm rồi đi vào chỗ của mình...

Khẽ nhìn hai người khuôn mặt lạnh lùng của Trần Lâm dần dần thối lui, thay vào đó là nụ cười vô ưu vô lo vốn có...

Như chưa hề có chuyện gì xảy ra Trần Lâm vỗ đùi nói tiếp...

- Tới ai rồi nhỉ...

- Uk..

à...!tiểu Tuyết bước lên nghe thụ phong nào...

Bị gọi tên tiểu Tuyết thoáng hoảng sợ nhưng khi thấy nụ cười của Trần Lâm, nàng biết đây là Trần Lâm đại nhân dễ gần dễ nói chuyện không phải vị huyết tổ kia...

- Đa tạ đại nhân...

Khẽ tiếp nhân bộ võ phục, tiểu Tuyết tiến đến đặt một nụ hôn vụng về lên môi Trần Lâm, còn cậu thì vui vẻ tận hững sự vụng về đó của nàng...

Tiếp theo là đến tiểu Thanh và tiểu Kim, nhìn chung trang phục của cả ba đều là võ phục chỉ khác mỗi màu sắc và họa tiết đặc trưng của các nàng, vì các nàng đều là hung thú cho nên khi hóa thân thành nhân hình võ phục sẽ tốt hơn ngoài ra Trần Lâm cũng không có nhiều tiền để làm ra cách trang phụ cho các nàng cậu đã phải bán lại những trang bị không dùng đến với giá vô cùng bèo bọt cho hệ thống nhưng...!các nàng vui là được.

Tuy nhiên đánh nói nhất chính là...!hai nha đầu Tuyết Nhi và Bào Bào khi nhân được hai hộ váy công chúa các nàng không chỉ bắt chước hôn lên môi Trần Lâm lạm cậu sửng sờ, nhưng không chỉ thế hai nha đầu còn có ý định thay luôn tại chỗ làm cho không chỉ Trần Lâm mà mọi người đều giật mình, may thay Huỳnh Dao đã tức giận bước ra lôi hai nha đầu không biết sống chết kia đi...

Nhìn thấy Huỳnh Dao đang lôi hai nha đầu kia nhất là Tuyết Nhi, Trần Lâm không nhịn được bật cười...

- Đúng là con hơn mẹ là nhà có phúc...

Mỉm cười nhìn ba người đang trốn một góc thay quần áo, Trần Lâm cuối cùng cũng nhìn lại cao tầng còn lại của huyết tộc, con heo đang nằm ngủ một bên không màng thế sự kia, dừng như mọi chuyện không hề liên quan đến nó...

Khẽ mỉm cười Trần Lâm hét lớn

- Con heo...!à nhầm tiểu Hắc đâu bước lên nghe thụ phong...

Bất chợt ánh mắt của tiểu Hắc mở ra khinh ngạc nhìn Trần Lâm, không ngờ nó cũng có quà, thật tế tiểu Hắc không hề ngủ chỉ là nó nghĩ Trần Lâm sẽ không đem gì về cho nó nên nằm đó cho đỡ quê, không ngờ Trần Lâm cho nó thật...

Đứng trước Trần Lâm rồi nhìn bộ võ phục màu đen trong tay cậu, tiểu Hắc không khỏi thẩn thờ...

- Không cần phải cảm ơn đâu...

- Ta không biết ngươi thích gì nên chọn đại màu đen giống lông ngươi...

Bất chợt khi Trần Lâm còn chưa nói hết câu thì tiểu Hắc biến thân, nhưng khác với những là trước lần này nó thu nhỏ người lại..

Dần dần một nữ nhân nước da ngâm đen khỏe khoắn, cơ thể vô cùng đồ sộ tầm 2,3m cơ bắp cuồng cuộn những điện nước lại vô cùng đầy đủ, ngực nở to tròn như hay quả đao tiên cùng bồ mông đẫy đà săng chắc, nhưng đặc biệt nhất là kết hợp với nước da ngâm đen của nàng là một mái tóc màu trắng trông đặc biệt vô cùng...

Bất chấp ánh mắt khinh ngạc của mọi người tiểu Hắc của thế hùng hổ tiến đề, nắm đầu Trần Lâm nhấc hổng đất rồi đặc một nụ hôn đúng kiểu nồng cháy theo nghĩ đen lên môi cậu nghe một tiếng “bóp” giòn tan...

Xong chuyện tiểu Hắc quăng Trần Lâm lên ghế rồi chạy đi mất không quên cầm lấy bộ võ phục của mình...

Nhìn thấy tiểu Hắc đã chạy đi xa, Trần Lâm không nhịn được sờ lên đôi môi đau rát sau cú va chạm không khỏi cười khổ một tiếng:

- Tiểu Hắc vẫn bá đạo như mọi khi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 81: Hàng tới 18
Sáng sớm, bên trong huyết điện phòng ngủ của Trần Lâm...

Những tia sáng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ đánh thức Trần Lâm dậy...

- Áp...!thật là sáng khoái...

Khẽ vươn mình hoạt động cơ thể rồi nhìn ngắm hai mỹ nữ đang say ngủ...

Họ không ai khác chính là Huyết Linh và Thanh Vân, sau sự kiện hôm qua khi huyết tổ đại nhân đã bỏ qua cho hai người như Trần Lâm thì không, cậu quyết định làm công tác tư tưởng với hai người suốt cả đêm...

Tuy nhiên sáng sớm cũng nên công tác thêm chút nữa...

Nhẹ nhàng vén cái chăn trên người Huyết Linh ra, thân hình trắng nõn nà của nàng hiện ra trước mắt cậu, bầu vυ" trắng mịn cứ phập phồng lên xuống theo nhịp thở, nhìn xuống phía dưới là cái bụng mịn màng cùng tiểu huyệt bé nhỏ đầy lông hấp dẫn dẫn cậu muốn phạm tội.

Và Trần Lâm phạm tội thật...

Trần Lâm nhè nhàng mò xuống lấy tay chà nhè nhẹ lên khe âʍ ɦộ của Hồng Ánh, thấy nàng không phản ứng cậu thích thú cảm giác vụиɠ ŧяộʍ cho một ngón tay vào chạm nhẹ lên hạt đậu nhỏ của cô bé, không ngờ trước kí©h thí©ɧ của cậu dâʍ ŧᏂủy̠ từ âʍ ɦộ nàng bắt đầu ứa ra ướt cả mấy ngón tay cậu.

Nhìn âʍ ɦộ lông lá đang rĩ ra những giọt dâʍ ŧᏂủy̠ tựa như giọt sương long lanh làm Trần Lâm thèm thuồng cúi xuống há mồm liếʍ vào âʍ ɦộ của nàng.

Được một lúc bú ɭϊếʍ chán chèn Trân Lâm mới ngồi dậy, khẽ vuốt ve nhẹ lên cặp đùi tuyết trắng của Huyết Linh rồi nhẹ nhàng tách cúng ra để lộ ra âʍ ɦộ lông lá ẩm ướt.

Không một giây chần chờ Trần Lâm kê ngay côn ŧᏂịŧ đang cứng như sắc của mình nơi khe âʍ ɦộ mà chà xát lên đó một lúc, nhưng khi đang định đút vào lỗ nhỏ xinh xắn kia thì đột nhiên Huyết Linh lên tiếng:

- Phụ thân đại nhân đừng mà...

- Để ta ngủ một lúc nữa đi, có gì thì tìm Thanh Vân bên kia kìa..

Biết nàng đã tĩnh Trần Lâm cười hì hì nói.

- Nàng cứ lo việc ngủ của nàng, ta lo việc ta không ai đυ.ng chạm đến ai...

- Còn Thanh Vân thì sớm muốn cũng đến phiên nàng ta.

Nói xong Trần Lâm kê côn ŧᏂịŧ cho ngay ngắn vào âʍ ɦộ của Hồng Ánh rồi đẩy mạnh một cái, côn ŧᏂịŧ to lớn lông lá chuôi tọt vào trong âʍ ɦộ ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠, làm nàng không nhịn được rên nhẹ một tiếng “ah...!ah...” trong cổ họng.

Thấy thế Trần Lâm thích thú bắt đầu nhấp mạnh và nhanh hơn vào âʍ ɦộ lầy lội kia, côn ŧᏂịŧ to lớn liên tục thục ra thục vào như một cái pít tông công suất lớn đang chuyển động trong cái xi lanh chật hẹp đầy dầu nhớt.

Chân Hồng Ánh vô thức gác lên vai Trần Lâm để côn ŧᏂịŧ của cậu đâm vào sâu hơn, bầu ngực đã bắt đầu căng lên lắc lư theo từng cú giập của cậu, phía dưới cái eo thon gọn không ngừng uốn éo cố đẩy mông lên cao đón nhận từng cú dập của cậu trút xuống.

Càng dập, âʍ ɦộ Huyết Linh càng co bóp mạnh như muốn mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm làm cậu sướиɠ tê người.

Không chịu yếu thế, Trần Lâm ra sức đốn thật sâu côn ŧᏂịŧ to lớn vào âʍ ɦộ nhỏ bé lầy lộ kia hết mức có thể.

Cứ thế côn ŧᏂịŧ to lớn không ngừng chạm vào một vách thịt mềm mềm nằm sâu đen trong, làm cho mỗi lần chạm vào là Huyết Linh lại trợn mắt há mồm ra mà thở lấy thở để.

Sau một thời gian, người Huyết Linh run cầm cập, âʍ ɦộ co bóp mạnh mẽ từ sâu trong lỗ nhỏ huyền bí ứa ra một loạt âm tinh nóng hổi bao trùm lấy côn ŧᏂịŧ làm Trần Lâm suýt phóng xuất.

Vội rút côn ŧᏂịŧ ra Trần Lâm không ngần ngại ghé miệng vào âʍ ɦộ đang phun trào dữ dội mυ"ŧ sạch hết âm tinh vừa phún ra từ tử ©υиɠ nàng.

Qua lúc sau, khi cơn cực khoái qua đi, Huyết Linh cảm nhân Trần Lâm đang say sưa liếp láp âʍ ɦộ mình nên mới ngẩng đầu lên hỏi:

- Phụ...!phụ thân ngài làm gì vậy...

Nghe câu hỏi của nàng Trần Lâm cười tà nói:

- Hì...!hì...!ta đang ăn sáng.

Nghe lời lời nói vô sỉ của Trần Lâm, Huyết Linh chỉ biết cười khổ nói:

- Thôi mà phụ thân đại nhân...!ta không chịu nổi nữa đâu...

- Để ta phục vui ngài nhé.

Nói rồi Huyết Linh gượng dậy, hả miệng ngậm lấy hung vật vừa ra vào trong âʍ ɦộ mình vào miệng không ngừng bú ɭϊếʍ...

Phải nói là Huyết Linh bú ɭϊếʍ càng ngày càng giỏi làm cả người Trần Lâm sướиɠ không thể tả, côn ŧᏂịŧ to lớn khôn cầm cự lâu hơn nữa giật giật rồi phóng sạch tinh hoa vào trong miệng nàng,

Còn Huyết Linh thì ngậm chặt miệng lại hứng trọng từng đợt phun trào trong miệng mình rồi “ực...” một tiếng, nàng nuốt sạch tất cả tinh hoa mà côn ŧᏂịŧ vừa bắn ra vào bụng một cách sung sướиɠ.

- Ngon không? Thấy sẽ say mê của nàng Trần Lâm không nhịn được hỏi.

Nghe thế Huyết Linh thích thú nói.

- Ngon lắm, vừa đặc vừa béo ngậy lại thơm thơm tanh tanh nữa...

Nghe câu trả lời của nàng, Trần Lâm cười tà nói:

- Vậy ăn thêm nửa nhé...

Cảm nhân được côn ŧᏂịŧ đang còn cứng rắn sau lần phóng xuất, Huyết Linh không nhịn được run mình van xin:

- Phụ thân đại nhân tha cho nữ nhi lần này đi...

- Ta thật sự không chịu nổi nửa.

- À mà không phải ngài còn một nữ nhi nữa sau...

Nói xong Huyết Linh cực kỳ vô sỉ kéo cái chăn ra, lộ ra cơ thể trắng như tuyết cùng mái tóc nâu vàng óng ánh xõa dài...

Thấy thế Trần Lâm cũng mỉm cười vô sỉ không kém, dương đôi tay heo sờ mó khấp cơ thể mịn màng trắng khỏe của người đẹp đang giả vờ ngủ trong rừng kia làm cho nàng run lên nhè nhẹ...

Thật ra Thanh Vân đã thức giấy từ lâu nhưng nàng vẫn giả vờ ngủ mong tránh bảo, chỉ là không ngờ ”yêu nữ” kia lại vô sỉ kéo nàng vào trồng...

Nhưng không chỉ có thế Huyết Linh còn tham gia cuộc vui, khẽ cười lên một nụ cười nham hiểm, nàng khôn ngờ nằm xuống cạnh Thanh Vân chiếc miệng nhỏ nhậm lấy nhũ hoa đỏ hồng của nàng, không chỉ thế đôi tay tinh tế trượt dài trên phần da thịt mềm mại lần mò xuống dưới hạ thân trắng mịn không một sợ lông kia.

Khẽ tác hai mép âʍ ɦộ của Thanh Vân ra, Huyết Linh vô cùng tinh quái cho luôn hai ngón tay vào trong không ngừng bới móc làm cho Thanh Vân đáng thương chỉ biết oằn mình chịu trận...

Thấy thế Hồng Ánh cười lên thích thú khẽ thì thầm vào tai Thanh Vân...

- Đánh đời ngươi giám giả vờ ngủ...

Dần dần Huyết Linh cảm nhật được âʍ ɦộ kia đã bắt đầu rĩ nước ướt hết cả ngón tay nàng, khẽ rút ngón tay ra một sợ chỉ trong suốt kéo dài hiện lên đầy dâʍ ɖu͙©...

Chỉ chờ có thế Trần Lâm vội tiến đến kê ngay côn ŧᏂịŧ lông lá của mình vào âʍ ɦộ trắng trẻ nhẵn nhụi kia rồi đâm mạnh vào, côn ŧᏂịŧ to lớn chứ thế đâm sâu bên trong âʍ ɦộ bé nhỏ là của nhân của nó không nhịn được rên lên:

- Ư...!ư...!khốn...!khốn kiếp...!hai người thật qua đáng....

Nghe thấy lời nói của Thanh Vân, Trần Lâm không khỏi cười lớn rồi bắt đầu nhấp mạnh vào âʍ ɦộ lầy lôi phía dưới.

Dần dần những cơ âʍ ɦộ bắt đầu bóp chặc lấy thân côn ŧᏂịŧ là Trần Lâm sướиɠ khoái không ngừng ra sức, cùng lúc đó Thanh Vân cũng không nhịn được sung sướиɠ bắng đầu rêи ɾỉ.

- Phụ...!phụ thân...!sướиɠ… ta sướиɠ quá…

Thấy Thanh Vân không ngừng rêи ɾỉ Huyết Linh khá khó chịu nhất là khi nghe nàng ta luôn mồm kêu phụ thân này phụ thân nọ...

Khẽ đảo mắt một vòng Huyết Linh mỉm cười tinh quái rồi chầm chậm bò đến, bất chợt nàng ịn âʍ ɦộ lông lá của mình vào miệng Thanh Vân.

Có thế nói không ai hiểu mình bằng địch thủ, vừa thấy hành động của Huyết Linh, Thanh Vân biết ngay nàng ta muốn bịt miệng mình, nhưng Thanh Vân không chịu yếu thế lấy hai tay ôm lấy cập mông của Huyết Linh rồi ghì chặt âʍ ɦộ của nàng vào miệng mình không ngừng bú ɭϊếʍ một cách điên cuồng như để trả đũa hành động lúc này kia.

Và nàng đã thành công khi Huyết Linh giật mình rên lên.

Ở phía dưới thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ đó Trận Lâm không nhịn được sướиɠ khoái tột độ, ra sức đẩy mạnh hông nhấp liên tục vào âʍ ɦộ trắng mình kia là cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra tràn trề, ướt đẫm cả háng cậu lần cả mảng ga giường phía dưới.

Được một lúc thì Thanh Vân bất chợt đẩy Huyết Linh ra rồi hét lớn:

- Sướиɠ… sướиɠ quá… phụ thân ơi… ta ra...!ra...

Hét lên một tiếng thư sướиɠ Thanh Vân công người lên rồi đổ gục xuống âʍ ɦộ co bóp dữ dội, từ sâu bên trong một dòng âm tinh nóng hỏi phun ra tràn ngập lấy côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm.

Mĩm cười nhìn Thanh Vân đang nằm đó thở hổn hển, Trần Lâm từ từ côn ŧᏂịŧ ra, dâʍ ŧᏂủy̠ nhờ hể cũng trào ra ướt đẫm hạ bộ của nàng.

Nhẹ nhàng đẩy người Thanh Vân sang một bên Trần Lâm từ từ mò đến Huyết Linh đang nằm kế bên, khẽ nâng mông nàng lên cậu không khách khí nhấp vào âʍ ɦộ đang sưng tấy lên theo kiểu chó.

Còn Huyết Linh đáng thương chỉ biết chịu trận thầm trách đồng độ quá gà, bất chợt nàng thấy âʍ ɦộ lầu lội của Thanh Vân đang ở trước mặt, ý nghĩ trả đũa mãnh liệt hiện lên trong đầu nàng.

Chịu đựng những cú nhấp phẩm phập từ phía sau nàng cố bò lại đưa lưỡi liếʍ lên mép âʍ ɦộ đỏ hồng trắng khéo kia, cái miệng không khách khí nhập lấy âʍ ɦộ lầu lội rồi mυ"ŧ chùn chụt như trả đũa Thanh Vân bú ɭϊếʍ mình lúc nảy.

Bị tập kích bất ngờ Thanh Vân giật mình cố kẹp đôi chân trắng ngần lại không cho Huyết Linh tác quái nhưng nào đâu có dễ khi Huyết Linh đã kép chặt lấy hạ thân của nàng là cho Thanh Vân chỉ biết rên lên...

- Khốn...!khốn kiếp...!yêu nữ kia buôn...!âm...!âʍ ɦộ ta ra...!ư ư...

Ở phía sau Trần Lâm vẫn điên cuồng nhấp vào âʍ ɦộ Huyết Linh, ánh mắt khẽ nhắm nhìn khung cảnh dâʍ đãиɠ trước mặt, đúng là huyết tổ đại nhân nói không sai tranh đấu đúng chổ là rất tốt, các ngươi cứ nhiệt tình tranh đâu đi ta rất sướиɠ....

Cứ thế đến trưa ba vị lãnh đạo tối tao của huyết tộc mới chịu rời giường nhưng không phải vì họ đã xong việc mà là một thông báo làm họ phải dừng cuộc “tranh đấu” kia lại...

Nó không gì khác chính là hàng đã đến...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 82: Trao đổi và mua lương
Trước cầu Vân Hà một đạo quân nhân loại đang tập hợp, họ không phải ai xa lạ chính là những quân lính từ khu căn cứ đến để chuộc người...

Dĩ nhiên người lãnh đạo không ai khá chính là Minh Nguyệt mẫu thân của Hồng Ánh.

Nhìn vào cánh rừng huyết thụ trước mắt Minh Nguyệt khẽ thở dài, vì hôm nay đến đây ngoài nhiệm vụ trao đổi tù binh nàng còn một nhiệm vụ khác chính là hỏi mua lương thực.

Nghe thì có vẻ ngược đời nhưng hoàn toàn là sự thật, vấn đề lương thực của khu căn cứ càng ngày càng nghiêm trọng, thây ma bên trong thành phố không hiểu do đâu bạo loạn dữ dội, những nhóm khai thác không thể vào bên trong tìm kiếm lương thực được nữa...

Thật ra khu căn cứ cũng từng nghĩ đến vấn đề trồng lương thực nhưng không chỉ thực vật mà hạt giống của chúng đều biến dị không thể dùng làm lương thực, thậm chí một số còn có tính công kích...

Thế là một đề nghị khả dĩ nhất được đề ra đó là hỏi mua từ huyết tộc, một chủng tộc duy nhất họ có thể “nói chuyện” được...

.

Bất chợt khi Minh Nguyệt còn đang suy nghĩ thì trên cầu Vân Hà một sư đoàn chiến sĩ huyết tộc chầm chậm đi ra, được dẫn đầu bởi năm nhân ảnh đang cưỡi trên lưng năm con...!“kỳ lân”...

Phải kỳ lân thú...!trò mèo của Trần Lâm, được kết hợp với huyết mạch loài hươu mà huyết tộc vô tình tiềm được ở nam thành với loài rắn nước, nhưng ngoại trừ vẽ bề ngoài vô cùng bá đạo ra thì năng lực của chúng trả có gì đặc biệt nếu không muốn nói lại phế phẩm...

Tuy nhiên lần đầu tiên các cao tầng của huyết tộc lại gật đầu táng đồng cái “tính sáng tạo” của Trần Lâm làm cho vị bộ trưởng bộ văn hóa phê pha vô cùng, đúng là đi gập kẽ khác mà đi bộ thì hơi kỳ...!cưỡi kỳ lân bước ra trước ánh mắt kinh ngạc của đám nhân loại kia...!nghe thôi đã thấy thích rồi..

Hiển nhiên huyết tộc đã thành công, khi thấy những thần thú trong truyền thuyết bị dùng làm vật cưỡi những quân lính nhân loại không nhịn được kinh sợ...

- Huyết tộc bá đạo thật...!không hổ danh là top 1 server...

Từng tiếng nghị luận không ngừng vang lên, còn Minh Nguyệt cũng không ngoại lên, bởi lẽ năm nhân ảnh kia không ai khác chính là Hồng Ánh và tứ đại hung thú...

Từ phía xa Minh Nguyệt không nhịn được khẽ đánh giá Hồng Ánh, một thân quân phục màu đen tuyền bá khí tuyệt quân, cưỡi trên thân một con kỳ lân màu xanh óng ánh như ngọc bích tô điểm thêm cho nàng một khí thế của một bật đại tướng quân điều binh khiển tướng...

Ngoài ra bên cạnh nàng là bốn nữ nhân vô cùng to lớn, mặc trên người một bộ võ phục trông vô cùng oai vệ cưỡi trên lưng bốn con hắc kỳ lân, làm cho vừa nhìn vào đủ biết vai trò của bồn người họ chính là vệ sĩ của Hồng Ánh...

Nghĩ đến đây thôi dù biết Hồng Ánh không phải nhân loại nữa nhưng một cảm giác tự hào vẫn hiện lên trong lòng Minh Nguyệt, hiển nhiên Hồng Ánh giữ địa vị rất cao trong huyết tộc, phải cao thật chỉ có điều nếu Minh Nguyệt biết Hồng Ánh giữ địa bị cao đến độ...!nhấn đầu vị lãnh đạo tối cao của huyết tộc vào âʍ ɦộ mình thì không biết sẽ có cảm nghĩ gì...

Ngược phía Hồng Ánh cũng khẽ đánh giá mẩu thân mình, nàng ốm hơn trước gương mặt hốc hác do phải suy nghĩ quá nhiều, làm cho Hồng Ánh đau lòng không nhịn được có xúc động muốn trực tiếp xông lên bắt mẩu thân vào huyết tộc...

Tuy nhiên rất nhanh nàng đã dẹp bỏ tư tưởng đó, không ai hiểu mẹ bằng con Hồng Ánh biết nếu dùng vũ lực ép nàng thì nàng chắc chắn sẽ phản kháng thậm chỉ là tự vẫn, cho nên phải dùng mưu ép nàng, hiển nhiên khu căn cứ kia chắc chắn đang gập vấn đề, đây chính là cơ hội tốt nhất với Hồng Ánh, một loạt những suy tính chạy trong đầu nàng...

“Sau chuyện này cũng nên đến căn cứ Minh Nhật xem sao...” Hồng Ánh khẽ suy nghĩ trong đầu...

Tuy nhiên vẻ mặt bên ngoài của nàng vẫn bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mỉm cười ngọt ngào nói...

- Mẫu thân người rốt cuộc cũng đến, ta rất nhớ người...

Nói xong nàng nhảy xuống đất đi đến bên người Minh Nguyệt thân thiết nắm lấy tay nàng kéo qua một bên trò chuyện không hề quan tâm đến có gần 100 tù binh đang bị cột như chó được cách chiến sẽ huyết tộc canh giữ phía xa...

Cứ thế qua một lúc lâu hai mẹ con say sưa ôn chuyện trên trời dưới đất, nhưng dần dần Minh Nguyệt nhận thấy Hồng Ánh có điểm đáng ngờ nên không muốn tiếp tục nữa...

Khẽ hít một hơi sâu Minh Nguyệt nghiêm mặt từ tốn nói:

- Hồng Ánh ta đến đây để trao đổi tù bình...

- Thời gian cũng không còn sớm nữa đây là 35.000 thần tệ.

- Còn đằng kia là 50 thùng thuốc nổ cùng 700 món cổ vật chúng là dân lên mong có thể làm vui lòng huyết tộc...

Nghe thấy nhiều hơn 200 món cổ vật Hồng Ánh khá bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười sàn khoái nói...

- Tốt nếu khu căn cứ đã có lòng như vậy cũng ta cũng không làm khó các vị...

- Người đâu thả người...

Cứ thế gần 100 tù binh được trao trả cho quân lính của khu căn cứ trong đó hiển nhiên được bảo vệ nhiều nhất chính là Gia Huy ánh mắt lúc này khá âm trầm không biết đang nghĩ gì...

Ngược lại huyết tộc cùng thu về 700 món cổ vật, 50 thùng thuốc nổ, còn 35.000 thần tệ đã được đích thân Minh Nguyệt trao lại cho Hồng Ánh...

Cuộc trao đổi con tin diễn ra vô cùng xuông sẽ không ai muốn làm khó ai...!tuy nhiên Hồng Ánh vẫn chờ đợi nàng biết khu căn cứ còn có chuyện muốn nhờ nếu không thì ai dễ lại cho lên tiền chuộc bao giờ...

Rất nhanh nàng đã có câu trả lời, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho gần 100 chiến sĩ, Minh Nguyệt cùng một số cao tầng khác tiếng đến, khẽ suy nghĩ một chút nàng cười khổ một tiếng nói.

- Hồng Ánh chắc con đã đoán được khu căn cứ có chuyện muốn nhờ nên ta cùng không dông dài...

- Không biết huyết tộc có thừa lương thực hay không...

- Khu căn cứ muốn trao đổi một ít với huyết tộc...

Nghe Minh Nguyệt nói thế Hồng Ánh khẽ mỉm cười, hiển nhiên nàng đã mơ hồ đoán được, không như huyết tộc vấn đề lương thực luôn là vần đề đau đầu cho rất nhiều tổ chức nhất là nhân loại khi đa phần họ phải tìm kiếm lương thực từ những thành phố đầy rẫy thây ma, còn tự trồng thì hiện tại thực vật cũng biến dị không kém gì hung thú để tìm ra một loại cây lương thực còn cần một khoảng thời gian nữa...

Khẽ gật đầu Hồng Ánh mỉm cười nói:

- Tốt huyết tộc có thể bán cho các vị nhưng là dùng thần tệ để trao đổi...

- Được chứ...

Nghe Hồng Ánh nói thế những người ở đây đề gật đầu, mặc dù họ biết thần tệ rất quan trọng nhưng đó là chuyện của tương lai hiện tại cái bụng vẫn quan trọng hơn, huống hồ chưa ai trong khu căn cứ đến được cấp 20 cả...

Thấy đâm người kia xác nhận nhanh như vậy Hồng Ánh mĩm cười thầm nghĩa “chắc là gấp lắm rồi...!như vậy rất có thể là họ không thể vào thành phố để tìm kiếm được, nhưng tại sao bên trong thành phố Minh Nhật đã xảy ra chuyện gì?”

Nghĩ đến đây khát vọng muốn đến Minh Nhật của Huyết Linh càng mạnh, đây là thời cơ trời ban không thể bỏ lở...

Tuy nhiên mặc dù một loạt những suy nghĩ chạy trong đầu chỉ sau một hàng động vô ý của cao tầng khu căn cứ, nhưng mặt ngoài của Hồng Ánh vẫn tĩnh bơ khẽ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy các vị còn bao nhiêu thần tệ?

Nghe nàng hỏi Minh Nguyệt khẽ suy nghĩ rồi nói:

- Chúng ta còn 20.000 thần tệ...

Khẽ suy nghĩ một lúc Hồng Ánh gật đầu nói:

- Tốt vậy huyết tộc dùng 5 tấn lương thực đổi lấy 20.000 thần tệ của các vị...

Nghe nàng nói thế mọi người ở đây đều giật mình, tuy 5 tấn lương thực vào thời bình thì không phải quá nhiều nhưng đây là mạt thế ai cũng cần lương thực, mặc dù không biết 20.000 thần tệ kia giá trị thế nào nhưng họ biết 5 tấn lương thực có thể giải quyết rất nhiều vấn đề của khu căn cứ...

Ngược lại Hồng Ánh cũng không để ý số lương thực này, nông trường của huyết tộc vô cùng tốt có thế cho ra vô số cây ăn quả phẩm chất vô cùng tốt những đó là cho huyết tộc kẽ khác đừng có mơ, huyết tộc đã chiếm lĩnh hơn nữa thành phố Bạc Hà số lương thực thu được chất đống như núi nhưng không ai thèm ăn, giờ “bán rẽ” lại cho khu căn cứ cũng trả sao...

Hiển nhiên những cao tầng của khu căn cứ không hề biết Hồng Ánh cho họ đồ bỏ chỉ cảm thấy vô cùng biết ơn nàng, đây chắc chắn là do quan hệ rồi...

Còn Minh Nguyệt thì cứ cảm thấy chuyện này là lạ, Hồng Ánh sao tự nhiên tốt như thế được, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ Minh Nguyệt cũng không có lữa chọn khác...

- Rất cảm ơn huyết tộc đã rộng lượng.

- Hiện tại chúng ta có thể trao đổi luôn không...

Khẽ mỉm cười Hồng Ánh gật đầu xác nhận, rất nhanh một chi đội quân đem 5 tấn lương thực từ khu cảng gần đó đem ra...

Nhìn những bao gạo trắng tinh cùng vô số đồ hộp các quân nhân của khu căn cứ đều không khỏi vui mừng vội vàng chất lên xe tải, thậm chỉ còn đuổi cả những tù binh vừa chuộc về kia xuống dành chổ để chứa lương thực...

Sau khi chuyển 20.000 thần tệ cho Hồng Ánh, Minh Nguyệt nhìn nàng đầy cảm kích nói.

- Cảm ơn con Hồng Ánh...

Thấy thế Hồng Ánh chỉ cười trừ nói...

- Chỉ là chuyện nhỏ...

- Vẫn là câu đó, sau này nếu có việc gì khó khăn cứ đến huyết tộc tìm con...

- Bất cứ chuyện gì con đều có thể giúp người...

Nghe Hồng Ánh nói thế những cao tầng của khu căn cứ đều vô cùng vui mừng, đây là một lời hứa hẹn chỉ cần Minh Nguyệt không gập chuyện gì thì khu căn cứ có thể nhận được vô số sự giúp đỡ của huyết tộc hay nói đúng hơn là của Hồng Ánh.

Tuy nhiên chỉ có Minh Nguyệt là càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, ngoài năng lực lãnh binh được thừa hững từ nàng, thì Hồng Ánh cò sở hữu năng lực khác được thừa hưởng từ người cha quá cố đó là năng lực gieo suy nghĩ là tiềm thức của người khác, trong vô thức Hồng Ánh đã gieo vào lòng những người ở đây tâm ý sẽ nhận được giúp đỡ từ huyết tộc khi gập khó khăn và dần dần họ sẽ ỷ lại vào huyết tộc...

Nhưng Minh Nguyệt không có cánh nào giải quyết nó, đây là sự đáng sợ của Phạm Hồng và giờ là sự đánh sợ của Phạm Hồng Ánh con gái của ông ta....

Khẽ thở dài một hơi Minh Nguyệt suất lĩnh đại quân nhân loại chở về khu căn cứ, chuyến đi này có thể nói là vô cùng thành công khi không chỉ trao đổi được gần 100 từ binh còn mua lạ được 5 tấn lương thực.

Nhưng Minh Nguyệt vẫn mơ hồ cảm thấy không yên lòng một dự cảm không may cứ quanh quẩn trong lòng này, tương lai nhất định sẽ có chuyện lớn...

Cứ thế đoàn người nhân loại chầm chậm tiến về khu căn cứ trong ánh chiều tà không hề hay biết có vô số Huyết ưng đang bay lượn trên đầu họ, có thế nói tai mắt của Hồng Ánh chưa bao giờ bỏ rơi mẫu thân mình hay nói đúng hơn là ma trảo của đang đang dần vươn đến cứ điểm Minh Nhật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 83: Thợ hàng bắt đắc dĩ
Nhìn “núi cổ vật” trước Trần Lâm triệt để ngây người, dù tỷ lệ để một cổ vật có thể thanh một trang bị cam là khá thấp nhưng có đến 700 cổ vật khì không lẽ không ra được 70 món sau, nhưng cậu đã lầm...!khi ngọn Bĩ ngạn huyết hỏa cháy hừng hực giữa không trung như một chất dẫn thì trong 700 cổ vật kia chỉ có khoảng...!50 cổ vật có phản ứng lại rồi bay lên không trung, chầm chậm quay nhanh ngọn huyết hỏa nhưng một thái dương hệ...

Nhìn thấy khoảng 50 cổ vật, chính xác là 54 cổ vật đang quay tròn kia Trần Lâm không khỏi chết lặng, 700 món cổ vật mà chỉ có 54 món có thể hình thành trang bị cam tỉ lệ này thật quá thấp đi, không tính đến truyện trong 54 trang bị cam kia chỉ sợ có hơn phân nữa là những tranh bị thuộc loại phế như: dạ minh châu, bô shit hoàng đế, ống đồng các kiểu, điếu cày...

Khẽ thở dài Trần Lâm chỉ cầu mong có đủ trang bị dạng vũ khí cho các cao tầng huyết tộc là được...

Dần dần ngọn huyết hỏa cũng diệu lại bay trở về trên tay Trần Lâm, 54 món trang bị phẩm chất cam rơi xuống mặt đất...

Khi nhìn sơ qua chúng Trần Lâm triệt để chết lặng, bởi lẽ đa phần đều là...!nhạc cụ, đánh thương cho Trần Lâm không hề biết rằng lão già Gia Bảo có sở thích sưu tập những nhạc cụ cổ đại...

Khẽ ho khan một tiếng Trần Lâm mỉm cười nhìn các cao tầng của huyết tộc nói:

- Mọi người ra lựa chọn vũ khí cho mình đi thích món gì thì cứ lấy...

- Nếu không hợp thì sau này ta lại tìm kiếm cái khác...

Nghe Trần Lâm nói thế mọi người đều đi ra tìm kiếm cho mình một món vũ khí ưng ý...

.

Rất nhanh tiểu Tuyết đang tìm kiếm chợt phát hiện một cập song đao trước mặt, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Khẽ cầm cập song đao lên tiểu Tuyết không nhịn được vung đao chém một vòng, ánh đao bàn bạc lướt trong không khí hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Thấy đã có người chọn được vũ khí Trần Lâm vui vẻ đi đến từ xa xa đánh giá cặp song đao kia.

Gọi là song đao những thật ra chúng là hai thanh đao hoàn toàn khác nhau chỉ là đều có kích thước khá nhỏ đều thích hợp làm song đao nên được tiểu Tuyết dùng chung.

Trong đó một thanh đao màu bạc chạm trổ vô cùng tinh tế, phần chuôi đao được đính lên một ít đá quý toát lên vẽ quý phái nhưng cũng không kém phần thanh tao, phần lưỡi đao công lên như một mặt trắng khuyết ánh lên những tia sáng bạc trông sắc bén vô cùng.

Trái ngược với thanh đao kia thành cao còn lại vô cùng thô sơ, toàn thân thanh đao là mộ màu đen xám xem lẫm những đường vân màu đỏ như máu chạy dọc thân đao, lưỡi đao không quá công và khá “cùn” chi chít các vết rạn nứt trông không hề có tí sắc bén gì như một hung khí đập thịt hơn là để chém...

Khẽ mỉm cười nhìn cập song đao không cái nào giống cái nào Trần Lâm nhìn tiểu Tuyết nói:

- Tốt lắm nàng thấy ưng ý là được...

- Uk...!ta thấy nàng nên đặt cho nào một cái tên nhỉ...

Nghe Trần Lâm gợi ý tiểu Tuyết khẽ suy nghĩ rồi cười nói.

- Gọi nó là Song Đao Huyết Nguyệt...

- Ngài thấy thế nào...

Nhìn thấy một thanh đao tựa như hung thú ánh lên tia sáng đỏ, một thanh đao công như mặt trăng ánh lên tia sáng bạc, Huyết - Nguyệt...!hợp lý.

Chỉ là Trần Lâm vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, khẽ đảo mắt nhìn quanh Trần Lâm bất chợt nhìn thấy một sợ dây xích sắc màu đem xám nằm phía xa...

Cần nó trên tay ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên, đưa ra một lời để nghị với tiểu Tuyết...

- Nàng thấy sao nếu ta dùng nó gắn liền hai thanh đao lại...

Nhìn thấy sợ dây xích nhỏ bé dài hơn 4m trên tay Trần Lâm nghe được lời đề nghị của cậu, ánh mắt tiểu Tuyết không nhịn được kích động, đừng nhìn sợi xích nhỏ bé kia mà kinh thường nó hoàn toàn là một trang bị cam nên vô cùng rắn chắc, đính nó vào chuôi hai thanh đao nàng không chỉ có thể cận chiến mà còn có thể tấn công tầm xa...!thế thì còn gì bằng.

- Nhờ...!nhờ đại nhân giúp ta...

Mỉm cười tiếp nhân hai thanh đao trong tay nàng, ngọn huyết hỏa một lần nửa cháy lên hừng hực dần dần nó hung đỏ hai đầu sợ xích và đuôi đao...

Cứ thế trước nhiệt lượng khủng khϊếp của huyết hỏa đầu sợi xích sắc tang chảy ra rồi dính chặt lấy chuôi đao, cứ thế hai thanh đao được gắn chặt vào hai đầu sợ xích...!từ đó Song Đao Huyết Nguyệt hung vật lấy đầu người chính thức ra đời.

Nhìn tiểu Tuyết cười híp mắt ôm lấy cặp song đao, Trần Lâm không nhịn được vổ vào cập mông to tròn của nàng cười mắng...

- Nhất nàng rồi đó...!một lúc lấy luôn ba món đồ cam...

Bị Trần Lâm sàm sơ tiểu Tuyết không thấy khó chịu mà ngược lại vô cùng thích thú cười tươi như hoa nói:

- Cảm ơn đạo nhân...

Cuối người trước Trần Lâm làm cho bộ ngực quả chanh bạo lộ trước mắt cậu, tiểu Tuyết đánh bạo tiến đến đặt một nụ hôn trên môi cậu rồi chạy đi mất....

Mỉm cười nhìn tiểu Tuyết xấu hổ chạy đi Trần Lâm tiếp tục đi chắn rau...!à nhầm đi hổ trợ các cao tầng khác chọn vũ khí...

Xa xa nhìn thấy tiểu Kim không ngờ đã chọn được vũ khí ưng ý, đó là một kim cây thương làm Trần Lâm khá ngạc nhiên, nàng là chim cậu còn nghĩ nàng sẽ chọn cung tên làm vũ khí không ngờ lại chọn thương, nhưng không sau nàng thích là được...

Khẽ vung Kim thương lên một vòng, cây thương điêu luyện bay múa vòng vòng trên tay nàng ánh lên những tia sáng màu kim tựa như tia nắng mặt trời.

Mỉm cười nhìn cây kim thương chạm trổ tinh xảo ánh lên tia sáng vàng óng ánh chỉ sợ là làm từ vàng thật, Trần Lâm tung chiêu củ...

- Khư...!khư...!tốt lắm tiểu Kim chúc mừng nàng đã chọn được vũ khí ưng ý...

- Ta nghĩ nàng nên đặt cho nó một cây tên...

Nghe Trần Lâm gợi ý, tiểu Kim khẽ vuốt ve thân thương nói:

- Gọi nó là Kim Thương đi...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm cười lớn...

- Hay đúng là một cái tên hay...!rất có phong cách của ta...

Được Trần Lâm khen ngợi tiểu Kim vô cùng thích thú, mỉm cười rồi đặt một nụ hôn say đắm lên môi cậu là cho cậu thích thú...

.

- Hay...

Thở ra một hơi sảng khoái Trần Lâm đảo mắt tìm kiếm con mồi tiếp theo, lâu lâu mới có dịp này không thể bỏ lở.

Rất nhanh cậu đã phát hiện mỹ phụ Huỳnh Dao đã chọn được vũ khí cho mình, thấy thế Trần Lâm không một giây chần chờ ba chân bốn cẳng chạy đến...

- Ah...

Thấy Trần Lâm đột nhiên xuất hiện bên cạnh như cô hồn làm mỹ phụ giật mình hét lên một tiếng, nhưng khi nhìn lại nàng không khỏi túc giận phòng má nhìn cậu.

Còn Trần Lâm chỉ cười hề...!hề...!quan tâm hỏi.

- Ta đến xem nàng tìm được vũ khí gì chưa mà thôi...

- Đâu chọn được món gì nào cho ta xem...

Nghe Trần Lâm nói thế Huỳnh Dao vui vẻ khoe cây cung trên tay.

Đây là một cây cổ cung, thân cung đen tuyền không biết được làm từ gì không giống kim loại cũng không giống gỗ...!đặc biệt dây cung màu vàng kim nổi bật trên thân cây cung đen tuyền.

Cây cung khá đặc biệt nhưng làm Trần Lâm ngạc nhiên chính là Huỳnh Dao, không ngờ nàng lại chọn cung làm vũ khí.

Mà nghĩ lại cũng phải nàng thường dẫn theo nhóm tinh linh thiếu nữ đi càn quét chiến trường sau các chiến dịch lớn của đại quân cho nên việc biết bắn cung cũng không có gì lạ...

Nhưng Trần Lâm cũng không mấy quan tâm, khẽ mỉm cười nói...

- Ta thấy nàng nên đặt...

- Ta đặt rồi nó tên là Hắc Thiên Cung...

Ngay khi Trần Lâm định giở trò củ thì Huỳnh Dao đã nhanh hơn chặn chiêu của cậu...

Biết chiêu của mình đã bị bại lộ Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên...

Tuy nhiên mỹ phụ Huỳnh Dao chỉ cười khẽ rồi tiến đến hôn Trần Lâm một nụ hôn say đấm, chiếc lưỡi ướŧ áŧ quấn lấy lưỡi cậu dần dần lè ra cho cậu say sưa mυ"ŧ lấy nó...

- Hay...

Được một lúc lâu hai người mới tác nhau ra, không nhịn được thở ra một hơi sảng khoái...

Tuy nhiên mỹ phụ vẫn khá xấu hổ chạy đi mất để lại Trần Lâm đang còn lân lân thư sướиɠ.

.

Đảo một vòng quanh hầu hết các cao tầng của huyết tộc đều đã chọn được vũ khí, chỉ trừ hai nha đầu Bào Bào cùng Tuyết Nhi là không cần đến vũ khí là không mấy quan tâm thì trên cơ bản các cao tầng của huyết tộc đều đã có vũ khi hết.

Chỉ có hai vị đại nhân Huyết Linh và Thanh Vân là chờ Trần Lâm đích thân chọn cho như một sự ưu ái đặc biệt và tiểu Thanh vẫn đang loay hoay chưa chọn được món nào...

Thấy thế Trần Lâm tiến đến quanh tâm hỏi:

- Thế nào chưa chọn được vũ khí ưng ý à...

Bị Trần Lâm hỏi tiểu Thanh giật mình lo lắng khi thấy ai cũng đã chọn xong chỉ còn lại mình:

- Vân..

vân thưa đại nhân, ta chưa chọn được.

Thấy nàng lo lắng Trần Lâm mỉm cười vuốt ve bộ ngực sữa của nàng an ủi, đừng hiểu lầm không phải Trần Lâm muốn sàm sở nàng mà là do nàng quá cao không thể xoa đầu nàng an ủi nên cậu chỉ có thể xoa những thứ mình với tới mà thôi...

- Không sau đâu, nàng thích vũ khí như thế nào...

Được Trần Lâm an ủi tiểu Thanh mới bớt lo lắng lý nhí nói:

- Ta muốn một vũ khí dài có thế chém nhưng không phải đao hay búa...

Nghe nàng nó thế Trần Lâm không nhìn được giật mình, bà cô này cũng thật cầu kỳ thích chém nhưng lại không thích đao búa, mà nghĩ lại cũng phải dù hình thể nàng khá cao lớn nhưng lại khá mảnh khảnh “rắn mà” nên cầm đao hay búa thì đúng là phả bỏ vẻ đẹp ma mị của nàng thật...

“À mà ma mị” nghĩ đến vẻ đẹp ma mị yêu tinh của nàng Trần Lâm không nhịn được liên tưởng đến một món vũ khí...

- Nàng thấy lưỡi hái thế nào...

Nghe thấy Trần Lâm đền nghị tiểu Thanh ánh mắt sáng lên gật đầu như gà mổ thóc...

Tuy nhiên lưỡi hái rất hiếm hiện tại chưa có mà chỉ sợ có kiếm mòn gót cũng không kiếm ra được...

Nhưng may mắn thay nếu không có thì mình chế ra, Trần Lâm đã thử kết hợp ba món đồ cam lại thành một món vũ khí mới nên không ngại làm thêm một lần nửa...

Khẽ đi một vòng tìm kiếm rất nhanh Trần Lâm đã chọn được nguyên liệu phù hợp mà thật ra cùng đâu còn gì nhiều để chọn.

Nguyên liệu không có gì nhiều gồm một cây gậy điêu khắc khá cầu kỳ được đính vào rất nhiều những viên ngọc bịch ánh lên những tia sáng xanh rất hợp với màu của tiểu Thanh và một thanh dao lớn không biết của dân tộc nào khi mà phần chuôi đao có thêm một lưỡi đao nhỏ nữa trong như một thanh đao hai lưỡi không biết đánh nhau kiểu gì sơ sẩy bị lưỡi đau nhỏ kia đâm vào người chớ chẳng đù, nhưng cùng nhờ thế mà nó lại bô cùng thích hợp làm phần lưỡi của lưỡi hái.

Nhìn chung lưỡi hái cũng khá dễ làm chỉ cần hàn dính cầu cây gậy vuông góc với cán đao là xong, chỉ có điều đầu cây gậy và cán đao khá to nên cần thời gian khá lâu cậu chỉ sợ huyết hỏa sẽ phá hủy luôn hai món vũ khí kia, dù sau không phải đồ cam nào cũng bá đạo như Tà nguyệt đao chịu được sức nóng của huyết hỏa mà không hề gì...!tuy nhiên ngại gì mà không thử...

Thế là Trần Lâm từ huyết tổ đại nhân đức cao vọng trọng rớt xuống làm bộ trưởng bộ văn hóa chỉ biết ăn chơi sa đọa hôm nay lại rớt xuống là thợ hàn bất đắc dĩ...

.

Cứ thế không một giây chần chờ ngọn huyết hỏa cháy lên hừng hực nung nóng đấu cây gậy và cả cán đạo ánh lên tia sáng đỏ, Trần Lâm trực tiếp hứng chịu sức nóng khủng hiệp từ ngọn huyết hỏa tỏa ra, mồ hôi dần dần chảy xuống gương mặt góc cạnh đang tập trung cao độ những rất nhanh đã hóa thành hơi nước trước khi kịp rơi xuống đất.

Xa xa các cao tầng của huyết tộc đều tập trung đứng quan sát lo lắng nhìn Trần Lâm, nhưng tuyệt nhiên không ai có thể đến gần bởi lẽ huyết tộc hiện tại trừ Trần Lâm ra chỉ sợ không ai chịu được sức nóng kia, còn tiểu Thanh thì sắp khóc đến nơi nàng chỉ nghĩ tạo ra vũ khí cho mình cũng dễ như làm Song đao cho tiểu Tuyết không ngờ nó lại cầu kỳ đến vậy...

Dần dần ngọn huyết hỏa cũng diệu lại an tĩnh nằm một bên...

- Keng...

Kẽ vung lưỡi hái trong tay, đầu lưỡi sắc bén chém một đường dài trên mặt đất làm Trần Lâm vô cùng thích thú không nhịn được muốn tự làm cho nhìn một cây...

Tuy nhiên làm một người mắc phải bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế Trần Lâm vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm...!nguyên do không gì khác chính là phần “mối hàn” giữa đầu gậy và cán đao lộ ra ngoài vô cùng thô thiển...

- Phải kiếm gì che lại mới được...

Khẽ nhìn quanh một vòng tìm kiếm thứ thích hợp, may mắn thay rất nhanh Trần Lâm đã tìm được thứ thích hợp đó là hai miến ngọc bội khá lớn đủ để che đi mối hàng kia.

Thế là huyết hỏa lại một lần nữa rực cháy...

Cứ thế sau tiếng đồng hồ một cây lưỡi hái hiện ra trước ánh mắt mọi người

Thân lưỡi hái dài đính vô số viên ngọc bích ánh lên tia sáng xanh huyền bí, phần lưỡi khá công và có hai đầu một lớn một nhỏ, trung tâm là một viên ngọc ánh lên tia sáng xanh chiếu rọi lên phần lưỡi sáng bóng.

Nhìn cây lưỡi hái Trần Lâm vô cùng hài lòng đưa nói tới trước người tiểu Thanh nói:

- Đây là của nàng...!đặt cho nó một cái tên đi...

Khẽ tiếp nhân lưỡi hái trong tay Trần Lâm, tiểu Thanh vô cùng xúc động khẽ suy nghĩ rồi nói:

- Bịch Ngọc...!Bích Ngọc Ma Câu...

- Ngài thấy thế nào...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm khẽ gật đầu đúng là một cái tên không tệ...

Bất chợt trước ánh mắt của mọi người tiểu Thanh tiến đến cúi người xuống ôm chấm lấy Trần Lâm rồi đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi cậu, chiếc lưỡi như linh xà chủ động quấn lấy lưỡi cậu, Trần Lâm cùng không khách khí ôm lấy nàng nhiệt tình đáp trả dù cho có chút nhón chân...

Cứ thế 5 phút sau hai người mới tách nhau ra...

Tiểu Thanh vô cùng yêu mị nháy mắt với Trần Lâm rồi bỏ đi, hiển nhiên nàng cần làm quên với vũ khí mới này...

Còn Trần Lâm lúc này phê không thể tả chỉ biết cười ngu nhìn theo mông to tròn của tiểu Thanh đang đun đưa theo từng bước chân...

Bất chợt Trần Lâm rùng mình bắt gặp ánh mắt cười nhưng không cười của hai vị đại nhân đang đứng phía xa chờ quà...

Khẽ thở dài một hơi, chỉ sợ chọn quà cho hai vị kia còn khó hơn là làm lưỡi hái cho tiểu Thanh...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 84: Phượng Vũ Phiến và Băng Long Quan
Rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc Trần Lâm đau đầu tìm trong đống đồ cam rải rác trên mặt đất hai món quà dân lên hai vị nữ vương kia, dù sau bộ trưởng bộ văn hóa chức vụ nhỏ...!lở đâm bị thương hai vị kia có chút xíu mà khổ như vậy...

Phải nói trên đời này không gì đau khổ bằng chọn quà cho nữ nhân, một người đã muốn chết nay lại tới cả hai, nhưng đáng chết hơn là hai người kia lại ngầm ganh đua nhau không thể bên trọng bên khinh được...

Cứ thế sau gần 2 tiếng đồng hồ Trần Lâm mới mỉm cười tươi rói nhìn hai vị đại nhân nói:

- Ta biết hai nàng không cần lắm đến vũ khí nên cố tình chọn hai món này tặng cho hai nàng mong các nàng sẽ thích.

Nói xong Trần Lâm đưa cho hai người Huyết Linh và Thanh Vân mỗi người một đồ vậy.

Của Huyết Linh là một cây quạt lông vũ gọi là Phụng Vũ Phiến, là một cây quạt xếp được làm từ vàng rồng chạm trổ hình một con phụng hoàng đang dương cánh, thân quạt được làm từ lông vũ nhưng không biết từ loài chim gì mà có màu đỏ tươi rất hợp với Huyết Linh.

Khẽ phe phẩy Phụng Vũ Phiến trên tay Huyết Linh thích ý mỉm cười tiến đến hôn nhẹ lên môi Trần Lâm.

Bên kia Thanh Vân cũng thích thú vuốt ve món quà của mình, nó là một cái vương miện trong suốt như thủy tinh ánh lên tia sáng xanh huyền ảo gọi là Băng Long Quan, khẽ đội nó lên đầu tia sáng xanh cứ thế chiếu rồi, rốt cuộc nữ vương cũng đã vương miện của mình.

Mỉm cười say đấm nhìn Trần Lâm, Thanh Vân cũng tiến đến hôn nhẹ lên môi cậu.

Khẽ sờ lên môi mình Trần Lâm mỉm cười nhìn các thành viên của huyết tộc, rốt cuộc về cơ bản tất cả cao tầng huyết tộc đều được trang bị vũ khí cam thỏa mãn ước mong của cậu.

Hiện tại Huyết Linh đã có Phụng Vũ Phiến và Thanh Vân có Băng Long Quan nói chung hai vị này không cần lắm đến vũ khí, một người chịu chịu tránh nhiệm ra lính, một người hóa long phun điện nên hai thứ kia là tương đối ổn...

Còn Hồng Ánh thì có Thu Thủy Kiếm từ trước không muốn chọn thêm hay chọn vật khác, mà thật tế nàng cũng rất ít dùng đến vũ khi đa phần chỉ dùng đến năng lực của mình.

Ngược lại hậu cần quân của Hồng Ánh, mỹ phụ Huỳnh Dao cũng đã sở hữu Hắc Thiên Cung, dĩ nhiên cung là một loại vũ khí khó sử dụng dù mỹ phụ đã học bắn cung từ các tinh linh thiếu nữ nhưng vẫn cần một quá trình làm quen với cây cung mới này.

Bên kia team hung thú cũng đã trang bị đầu đủ

Tiểu Hắc có Chấn Thiên Cụ Phủ từ trước đó.

Tiểu Tuyết sở hữu Song Đao Huyết Nguyệt.

Tiểu Kim có Kim Thương...

Tiểu Thanh có Bích Ngọc Mà Câu.

Tuy nhiên lại phát sinh một vấn đề đó là khi hóa thành hung thú trang bị dạng trang phục hay phụ trợ đều không mấy bị ảnh hưởng, nhưng vũ khí thì lại khác đúng là không biết để nó vào đâu, cho nên Trần Lâm phải cất công vào Thánh thành muôn 4 cái giới chỉ cho bốn nàng để vũ khí...

Nhưng đánh nói hơn hai nha đầu Tuyết Nhi và Bào Bào cũng tham gia cuộc vui, Tuyết Nhi vô cùng thích thú chọn cho mình một viên ngọc trong suốt như pha lên rất ra dáng thánh nữ, chỉ có điều lâu lâu nàng lại vô tình làm rớt nó xuống đất cũng may nó là trang bị phẩm chất cam nên không bị rớt bể.

Còn ngóc man Bào Bào thì không ngờ chọn một cái ô, nghĩ đến chuyện nàng muốn dùng nó che nắng cho mình là Trần Lâm cảm động không thôi, chỉ tiết là cậu không hề hay biết cái ô kia cũng là do Tuyết Nhi chọn còn nguyên nhân là đề che cho chính nàng không hề liên quan đến cậu...

.

Tuy hiên sau khi chọn xong trên mặt đất vẫn còn lại rất nhiều những trang bị cam khác cần Trần Lâm kiểm kê một lượt.

Trên cơ bản đa phần đều là...!nhạc cụ từ: sáu trúc, đàn tranh, đàn tỳ bà, trống, cồng chiên, đến cả đàn cò đều có, tổng cộng lại hơn 30 món là Trần Lâm không biết nói gì chỉ biết bảo tộc nhân cất chúng lại.

- Hay! lại phải đến nam thành tìm tộc nhân mới rồi...

Hiển nhiên khi thấy 30 món nhạc cụ kia Trần Lâm không nhịn được xúc động muốn đến nam thành tìm tộc nhân nào đó phù hợp cho việc chơi nhạc, dù sao cũng là trang bị cam không thể chỉ bỏ đó được...

Cứ thế Trần Lâm tiếp tục công tác thống kê, rất nhanh trong số chúng Trần Lâm chỉ tìm thêm được 7 món vũ khí nữa còn lại đều thuộc thể loại trang trí như dạ minh châu, kim quang bảo thạch, ốc bảy màu, bình gốm thanh vân, bô vàng hoàng đế...!hiển nhiên các thứ đó sẽ chuyển qua cho bộ trưởng bộ văn hóa để y sáng tạo thêm mấy công viên cho huyết tộc...

Cuối cùng Trần Lâm khẽ đánh giá 7 món vũ khí còn lại, chúng gồm: một thanh đại đao lớn giống như đao của Quan Nhị ca, một thanh tiểu đao, một cây chủy thủ, một cây cung nhỏ hơn của Huỳnh Dao một chút, một cái khiên đá to lớn, một cây rìu cũng được làm từ đá.

Khẽ suy nghĩ một chút Trần Lâm lên tiếng phân phó:

- Gọi ba vị chỉ huy của nhóm chiến sĩ đến đây...

Nghe Trần Lâm phân phó rất nhanh ba bị chỉ huy của ba nhóm chiến sĩ Huyết Lang, Bạch Giác và Tinh Linh Thiếu nữ đã có mặt.

Khẽ đánh giá ba người trước mặt, hiển hiên họ là ba vị tiểu thống lĩnh của ba tộc kia từng góp sức rất lớn cho huyết tộc, khi xưa thì không nói nay thừa ra mấy món vũ khí thích hợp cũng nên ban thưởng cho họ.

Khẽ mỉm cười cầm cây cung lên, nhìn vào vị tinh linh thiểu nữ có thể nói là theo mình đầu tiên Trần Lâm không nhịn được có tý xúc động.

- Linh Diệp tới đây nào...

Nghe Trần Lâm gọi tên vị tinh linh thiếu nữ lo lắng bước ra...

Thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười nói:

- Không cần lo lắng ta gọi các người ra là để ban thưởng...

- Linh Diệp nàng có công lãnh đạo nhóm tinh linh thiếu nữ chiến đấu vì huyết tộc...

- Nay bang cho nàng cây Tinh Linh Cung này mong tinh linh xạ thủ luôn là những hộ vệ trong bóng tối của huyết tộc.

Khẽ cầm cây cung màu xanh lục được trạm khắc vô cùng tinh vi, Linh Diệp xúc động cúi đầu trước Trần Lâm nói:

- Linh Diệp thấy mặt các chiến sĩ tinh linh xin thề, nhất định cố gắng vì huyết tộc vì huyết tổ đại nhân...

Nói xong nàng lặng lẽ quay chở lại đứng cạnh hai người kia làm Trần Lâm kinh ngạc..

ủa chỉ vậy thôi sao dụ kia đâu...!hiển nhiên ba người này không hề biến dụ kia là dụ gì làm cho vị huyết tổ đại nhân thất vọng không thôi.

Khẽ ho khan một tiếng Trần Lâm mỉm cười nói tiếp...

- Khư...!khư...!Lang Ảnh đến đây...

Nghe kiêu đến tên mình Lang Ảnh kích động bước ra.

Mỉm cười nhìn nàng Trần Lâm không chậm trễ lấy thanh đạo đưa cho nàng nói:

- Đây là Lang đao mong rằng nàng là sẽ dùng nó thống lĩnh các chiến sĩ lang tộc chém gϊếŧ mọi địch nhân của huyết tộc.

Khẽ tiếp nhận thanh đao từ tay Trần Lâm, Lanh Ảnh vô cùng kích động cúi đầu trước cậu.

Cuối cùng Trần Lâm nghé mắt nhìn vị Bạch giác chiến sĩ thân mạng trọng giáp kia nói:

- Được rồi Bạch Linh đến phiên nàng...

Nghe được gọi tên Bạch Linh chằm chậm bước ra...

Cầm trên tay khiên đá và cây rìu đá Trần Lâm đưa hết cho nàng nói:

- Thạnh Khiên và Thạch Phủ này rất hợp với nàng, mong sau này nàng sẽ luôn là khiên chắn của huyết tộc ngăn chặn hết mọi khẽ thù.

Khẽ tiếp nhận Thạch khiên và Thạch phủ, Bạch Linh vô cùng kích động không ngờ mình được đến hai món, khẽ cúi đầu trước Trần Lâm nàng quay lại đứng cạnh hai đồng bạn của mình...

Mỉm cười nhìn ba người đang đứng Trần Lâm gật đầu nói.

- Được rồi không có việc của các nàng nữa...

- Các nàng có thể trở về...

Một lần nữa khẽ cúi người trước Trần Lâm ba người mới quay người đi tiếp tục làm công việc của mình...

.

Khẽ nhìn ba thân ảnh đang đi xa Trần Lâm không nhịn được thở dài, thật ra cậu rất muốn thêm một chi quân đôi nhân hình nữa nhưng sợ sẽ phá hỏng sự ăn ý vốn có của bộ ba, điển hình nhất chính là các Huyết Nghĩa khi họ đã từng có lúc tham gia vào chiến đấu và trở thành những máy chém thật thụ nhưng dần dần Trần Lâm nhận thấy không thể phối hợp chung với bộ ba nên mới quyết định rứt họ về hậu cần quân chịu trách nhiệm giải giáp quân địch, xây dựng tường thành hoặc pháo đài, nhưng sao chiến dịch trên đỉnh núi tuyết kia cậu quyết định thay đổi...

Tuy nhiên đó là chuyện sau này còn hiên tại Trần Lâm có chuyện quanh trọng hơn để làm...

Nhìn lại hai món vũ khí còn lại Trần Lâm say người cất thanh đại đao đi hiện tại không ai dùng đến nó nên cứ để qua một bên biết đâu tộc nhân sau này lại cần.

Ngược lại Trần Lâm quan tâm đến thanh chủy thủ kia hơn, nhưng trước hết phải chế thêm một chút...

Lúc này trên tay Trần Lâm có thêm một sợ dây vàng dài dần 7m khá nhỏ nhưng lại rất dai và chắc.

Chỉ chờ có thế ngọn huyết hỏa hiện ra nung đỏ chuôi thanh chủy thủ dần dần hàn dính đầu sợi dây vào chuôi thanh chủy thủ.

Mỉm cười thích ý Trần Lâm khẽ vung tay thanh chủy thủ bay ra cấm vào một góc cây gần đó, gật mạnh sợ dây vàng lực kéo là chủy thủ bay ra quay lại tay Trần Lâm.

- Không đến nỗi tệ...!vậy gọi ngươi là Phi Thiên đi...

Trần Lâm mỉm cười thích ý, từ nay cậu đã có thêm một tuyệt chiêu đó là phóng móc câu.

Sau khi bị Thanh Vân bán hành cậu nhận thấy khuyết điểm không biết bay của mình là một vấn đề lớn nên luôn cố tìm cách khắc phục nó, tuy nhiên thứ có thể giúp cậu bay được thì có nhưng nó là trang bị tím độc nhất chỉ có thể tùy vào may mắn không thế muốn mua là mua được.

Cho nên khi nhìn thấy sợi dây và thanh chủy thủ kia cậu nghĩ ngay đến chuyện chế tạo lại chúng tuy không thể bay được nhưng kéo những tên biết bay xuống đất cũng là một giải pháp không tệ...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 85: Lời đề nghị của Hồng Ánh 18
Khẽ vung tay lên lưỡi đao Phi Thiên bay ra uốn lượn trên không trung rồi cắm vào một cái bia gổ phía xa, khẽ vung tay một lần nữa lực đạo từ cánh tay truyền vào sợi dây vàng kéo Phi Thiên ra một lần nữa uốn lượng trên không trung, nhưng thay vì để nó bay về tay mình Trần Lâm lại phát lực làm nó ghim vào bia gổ...!cứ thế cậu thông qua sợi dây dần dần học cách điểu khiển thanh chủy thủ gắn trên đầu...

Tuy nhiên còn chưa linh hoạt lắm Trần Lâm muốn luyện đến độ có thể điều khiến nó như một cánh tay thật thụ, nhìn chung Phi Thiên khá giống roi sắt nên khá khó để điều khiển nên cần một quá trình luyện tập nữa...

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang hăng say luyện tập thì cửa huyết điện chợt hé mở...

Nghe có người bước vào Trần Lâm quay đầu lại nhìn chợt ngây người.

Người đến không ai khác chính là Hồng Ánh...!nhưng nàng không giống thường ngày.

Hôm nay nàng không mặc quân phục như thường ngày nữa mà mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình nhưng nó cũng làm cho Hồng Ánh trở nên quyến rũ là thường, đặc biệt nhất bên dưới không biết nàng có mặc quần hay không chỉ thấy lấp ló bên dưới là một cập dùi trắng ngần...

Thấy Trần Lâm trố mắt nhìn mình Hồng Ánh mỉm cười yêu kiều nó:

- Bộ tiểu nô xấu lắm hay sao mà...!chủ nhân nhìn khϊếp thế.

Nghe Hồng Ánh nói Trần Lâm thoáng xấu hổ cười nói:

- Không trông nàng rất đẹp...

- Chỉ là ta không ngờ nàng mặc lại mặc quần áo như thế...

Nghe câu trả lời của Trần Lâm, Hồng Ánh thích thú mỉm cười rồi ngồi một bên lẳng lặng nhìn cậu.

- Tiểu nô chỉ đến nhìn ngài luyện tập thôi, đừng để ý đến ta...

Tuy nhiên dáng ngồi của nàng lại cực kỳ dụ người khi nàng gác một chân lên để má tựa vào đầu gối, vì thế phần hạ thể của nàng lại bạo lộ trước mặt Trần Lâm...

Hồng Ánh nàng không mặc quân thật, âʍ ɦộ đỏ hồng đầy lông măng đen tuyền cứ thế phơi bày trước mắt cậu, thậm chí với thị lực được cường hóa từ hai trang bị dạng nhãn cậu có thể thấy rõ từng sợ long tơ uống lượng cùng giọt nước còn động lại nới khóe môi hồng của cô bé...

Cứ thế Trần Lâm đứng như trời trồng nhìn khung cảnh ma mị trước mắt.

Thấy Trần Lâm cứ nhìn mình Hồng Ánh cười quyến rũ hỏi:

- Sao...!chủ nhân chứ nhìn ta như thế...!không luyện tập tiếp đi...

- Tiểu nô muốn nhìn ngài luyện tập...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm có xúc động muốn đánh vào mông nàng, đã đến đây câu dẫn người ta còn giả nai...

Không thế nhẫn nhịn lâu hơn Trần Lâm tiến đến ôm chặt Hồng Ánh vào trong lòng mình, đồng thời đưa tay lên bóp nhẹ lầu bầu ngực to tròn săn chắc của nàng, dần dần làm nàng cảm thấy bắt đầu rạo rực hơi thở trở nên gấp gáp.

Không chỉ thế Trần Lâm vừa xoa nhẹ lên bầu ngực vừa luồn tay xuống vuốt ve vùng tam giác huyền bí bên dưới, khiến cho nhũ hoa đỏ hồng của nàng càng căng cứng độn lên sau lớp áo.

Vừa trêu chọc nàng Trần Lâm không nhịn được thì thầm bên tai nàng:

- Nói tới đây có mục đích gì...

Nghe Trần Lâm nói Hồng Ánh mỉm cười hơi thở đứt quản nói:

- Ta đến đây...!chỉ để...!hầu...!hầu hạ chủ nhân...

- Không được sau...

Thấy nàng cứng miệng Trần Lâm cười lớn nói:

- Tốt, cái này là do nàng nói.

Nói xong Trần Lâm không khách khí bế luôn Hồng Ánh lên rồi chạy lên phòng của mình, đặt nàng xuống giường.

Nằm trên giường lớn Hồng Ánh mỉm cười nhìn Trần Lâm nói...

- Bây giờ tất cả của tiểu nô là thuộc về chủ nhân rồi...

- Tới đây trừng phạt tiểu nô đi...

Nghe được những lời kiêu khích của nàng Trần Lâm như con hổ đói mồi nhảy thẳng xuống lột luôn cái áo của Hồng Ánh ra, cả tấm thân nõn nà của nàng hiện ra trước mắt cậu…

Làn da trắng hồng, bầu ngục to tròn căng cứng cùng với hai hạt đậu hồng hồng trông đẹp vô cùng, không một giây chần chờ Trần Lâm nằm luôn xuống ngậm lấy nhủ hoa hồng hào của Hồng Ánh mà mυ"ŧ một cách say sưa làm cho nàng chỉ biết ngửa cổ lên rêи ɾỉ, tận hưởng sự sung sướиɠ do cậu mang lại...

- Mυ"ŧ mạnh lên đi...!chủ...!chủ nhân...

- Đừng thương tiếc tiểu nô...

Ngẩng đầu lên nhìn nàng Trần Lâm cười đê tiện nói:

- Yên tâm đi...!món ngon như thế này là sao ta có thể bỏ qua được...

Nói xong Trần Lâm lại cúi xuống đưa lưỡi liếʍ quanh bầu ngực sữa rồi ngậm luôn nhũ hoa vào mà mυ"ŧ chùn chụt, chẳng mấy cả bộ ngực hồng hào của Hồng Ánh đã ướt nhẹp bởi nước miếng của cậu..

Chưa đã Trần Lâm đưa lưỡi liếʍ xuống cái bụng phẳng lì của Hồng Ánh, cái lưỡi tinh quái liếʍ lên chiếc rốn trắng trẻo bé bé xinh xinh của nàng...

Dường như bị khích thích vào yếu điểm Hồng Ánh không thế nào chịu được nữa rên nhè nhẹ trong cổ họng:

- Thôi …dừng liếʍ chỗ đó của tiểu nô nữa… tiểu nô …không thể nào...!chịu được đâu mà…

Tuy nhiên Trần Lâm nào đâu có nghe vẫn miệt mài kiếm láp cái rốn nhỏ xin của nàng làm nàng oằng quại, bàn tay heo không khách mò xuống âʍ ɦộ đang bắt đầu rĩ nước của nàng.

Trần Lâm mỉm cười tinh quái nói:

- Sao tiểu nô của ta cảm thấy thế nào...!chắc sướиɠ chứ hả...

Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, Hồng Ánh thở hổn hển nói:

- Ừ sướиɠ...!sướиɠ lắm..

đâm thật mạnh tay vào bên trong tiểu nô đi..

Nghe Hồng Ánh nói như vậy Trần Lâm cũng không ngại ngần chiều theo nguyện vọng của nàng, cánh tay phát lực đâm thật mạnh ngón tay của mình giữa cái khe ẩm ướt kia, những giọt nước ấm áp từ bên trong âʍ ɦộ nàng rĩ ra như khẽ suối dần dần chảy ra làm ướt bàn tay cậu.

Là một đại nam nhân bỏ lở mật dịch là một tội ác, cảm nhận được chất dịch thần thánh đang rĩ ra Trần Lâm cúi người xuống khẽ nắm cái mu căng phồng cùng với những sợi lông loăn xoăn trông đẹp vô cùng làm cho cậu không nhịn được lấy tay vuốt mấy sợi lông đó dọc lên trên, rồi mỉm cười nói.

- Lông của nàng cũng mượt thật...

- Không biết bên trong sò lông có ngon không?

Biết Trần Lâm đang trêu chọc mình, Hồng Ánh không ngần ngại khıêυ khí©h:

- Ngon hay không...!chủ nhân thử là biết ngay thôi mà...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên cái âʍ ɦộ lông lá của Hồng Ánh, mùi hương da thịt đặc trưng của nàng làm cậu say sưa vô cùng.

Không một giây chần chờ Trần Lâm đưa lưỡi liếʍ dọc theo cái khe âʍ ɦộ, những giọt mật dịch bên trong đó chầm chậm chảy ra, thấy thế cậu say sưa đưa lưỡi liếʍ vòng quanh cái khe âʍ ɦộ như muốn mυ"ŧ sạch chất dịch thơm ngon đó làm cho Hồng Ánh sướиɠ khoái kêu lên:

- Ư...!ư...!sướиɠ...!sướиɠ không thể nào...!chịu được nữa...

- Chủ...!chủ nhân ơi...!liếʍ...!liếʍ thật mạnh vào bên trong tiểu huyệt của tiểu nô đi...

Thấy Hồng Ánh rên lên như mèo cái động dục Trần Lâm mỉm cười chiến thắng.

Không khách khí cố gắng vạch rộng tiểu huyệt bé nhỏ của nàng ra thêm đôi chút mà liếʍ vào trong, những thứ thịt hồng hồng thơm tho ấm áp, ẩm ướt càng khiến cậu say sưa cố đưa lưỡi vào mạnh hơn.

Chẳng mấy chốc âʍ ɦộ ẩm ướt của Hồng Ánh đã ướt nhẹp bởi dâʍ ŧᏂủy̠ lẫn nước miếng của Trần Lâm.

Không thể chờ đời thêm Trần Lâm đứng dậy cởi cái quần đùi của mình ra, côn ŧᏂịŧ to lớn đã cứng rắn hiên ra trước mặt Hồng Ánh...

Thấy nó Hồng Ánh không một giây chần chờ cầm lấy côn ŧᏂịŧ cứng ngắt của cậu rồi mυ"ŧ say sưa như người nghiện...

Thấy thế Trần Lâm cũng không chậm trễ tiếp tục công việc của mình, hai người cứ như thế say sưa liếʍ láp mυ"ŧ chùn chụt lấy hạ thế của nhau.

Dần dần hai tiếng rên lên sướиɠ khoái vang lên, Hồng Ánh co giật dữ đội rồi phóng xuất, một dòng âm tinh ấm ấp từ khe sâu huyền bí của nàng phun ra, Trần Lâm không khác khí miết sạch.

Cùng lúc đó Trần Lâm cũng không thể nhịn được nữa phun trào, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hỏi phun đầy miệng Hồng Ánh nhưng nàng vẫn cố nhậm chặc qυყ đầυ không cho chất tinh hoa đó trào ra rồi ực một tiếng nuốt xuống bụng...

Khẽ nhã côn ŧᏂịŧ vẫn còn vô cùng cứng rắn sao lần phóng xuất kia ra, Hồng Ánh say mê liếʍ sạch những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng còn sót lại mỉm cười nói...

- Của chủ nhân là ngon nhất...

- Nào bé bự vẫn chưa thỏa mãn...!hãi để tiểu huyệt của tiểu nô thỏa mãn nó nhé...

Nói xong Hồng Ánh nằm xuống dạng rộng chân của mình ra để âʍ ɦộ đỏ ao hồng hào hiện ra rõ ràng trước mắt Trần Lâm.

Không chần chờ Trần Lâm cầm côn ŧᏂịŧ to lớn của mình để đúng vào cái lỗ hồng hồng kia rồi đút vào chầm chậm…

Một cảm giác ấm áp khó tả lan tỏa ra từ đầu côn ŧᏂịŧ, những thớ thịt bên trong âʍ ɦộ nhỏ nhắn của Hồng Ánh như siết chặt lấy nó.

Hồng Ánh cố gắng nhìn xuống xem côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm đã chui được vào như thế nào, khi côn ŧᏂịŧ to lớn đã được nửa thì nàng cố gắng đẩy mình lên để côn ŧᏂịŧ lông lá chui gập vào trong.

Hai mau cầu cứ thế khẽ chạm vào âʍ ɦộ ẩm ướt của nàng…

Thấy thế Trần Lâm bắt đầu nhấp phầm phập vào âʍ ɦộ lông lá kia làm Hồng Ánh rên nhè nhẹ:

- Ư...!ư...!đã quá… nhấp mạnh nữa đi chủ nhân..

- Cắm...!cắm thật sâu côn ŧᏂịŧ của ngài vào bên trong tiểu huyệt...!của tiểu nô đi.

a.

a.

sướиɠ...

Cứ thế Trần Lâm điên cuống nhấp ầm ầm vào âʍ ɦộ bên dưới là cho dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra lai láng ướt cả đám lông dưới hai quả mau cầu của cậu, cơ âʍ ɦộ càng bóp mạnh như muốn nuốt lấy côn ŧᏂịŧ bên trong nó.

Nhấp được một lúc thì Trần Lâm chợt nằm đè luôn lên thân thể trắng trẻo mềm mại của Hồng Ánh rồi đưa lưỡi vào bên trong miệng nàng, Hồng Ánh cũng hướng ứng ôm chặt lấy thân thể săn chắc bên trên rồi cũng đưa cái lưỡi mềm mại của mình vào để cậu mυ"ŧ, nước miếng ngọt lịm cùng cái lưỡi nhỏ nhắn được của nàng là cậu say sưa mυ"ŧ liên hồi, bên dưới thì côn ŧᏂịŧ không quên công việc cứ chạy ra chạy vào cái âʍ ɦộ nhỏ nhắn của nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ thế phun ra lênh láng qua tường cú nhấp.

Cứ thế hai người say sưa ôm chấm lấy nhau trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy nhất, bên dưới hai bộ phân sinh dục không quên công việc của mình nghiệp nhàng qua lại.

Dần dần Trần Lâm cũng không thế cầm cự lâu hơn và cũng không cần cầm cự phóng ồ ạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của mình vào bên trong âʍ ɦộ nhầy nhựa của Hồng Ánh, bên kia Hồng Ánh cũng không nhịn được phóng xuất, khẽ cong người lên đẩy âʍ ɦộ của mình lên cao cho côn ŧᏂịŧ kia cấm và sâu nhất.

- Đã quá..

cho hết vào bên trong tiểu huyệt của tiểu nô đi chủ nhân… ôi…

- Nước của ngài làm...!làm tiểu nô sướиɠ...!quá đi mất…

.

Khẽ thở ra một hơi sướиɠ khoái Trần Lâm và Hồng Ánh nhìn nhau mỉm cười rồi trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy, bên dưới côn ŧᏂịŧ to lớn đã hạ nhiệt đôi chúc vẫn nằm ngọn trong âʍ ɦộ lông lá kia không hề muốn rút ra.

Khẽ ôm ấp lấy cơ thể trắng trẻo mềm mại của Hồng Ánh, ngửi lấy muốn hương quyến rũ trên cơ thể nàng, chầm chậm tận hưỡng sự ấm áp mà âʍ ɦộ nàng đa bao lấy côn ŧᏂịŧ mình Trần Lâm không nhịn được sướиɠ khoái đưa tay vuốt ve cái lưng ông mát lạnh mịn màng của nàng rồi nói:

- Nói đi nàng muốn gì nào...

Nghe Trần Lâm hỏi Hồng Ánh không vội trả lời mà vuốt ve lên bộ ngực săn chắc của cậu rồi mới từ tốn nói...

- Ta muốn đến cứ điểm Minh Nhật...

- Mong chủ...!chủ nhân chấp thuận...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm không nhịn được nhíu mày nói:

- Cho ta một lý do.

Hồng Ánh từ tốn nói:

- Thứ nhất theo như ta đoán thành phố Minh Nhật đang xảy ra chuyện, chén canh này ta muốn xem vào...

- Thứ hai là vì mẩu thân của tiểu nô, về công hay về tư thì có được nàng vô cùng có lợi cho huyết tộc.

- Thứ ba ăn có mẹ lẩn con không phải rất phê sao...

Nghe nàng nói thế mặc dù rất thích nhưng Trần Lâm vẫn giã nay đánh vào mông nàng nói:

- Nàng nghĩ ta là người như vậy sao...

- Được rồi để may ta đi cùng nàng...

Nghe Trần Lâm nói thế Hồng Ánh lắc đầu nói:

- Ngài không thể đi, huyết tộc cần người chủ trì.

- Đừng thấy huyết tộc có nhiều cao tầng thật tế chỉ có ta với ngài có thể cầm quân...

- Nên ngài không thể đi được...

Biết là thế nhưng Trần Lâm vẫn rất lo lắng cho Hồng Ánh, đa muốn mở miệng thì Hồng Ánh đã hôn lên môi cậu rồi nói:

- Ngài yên tâm Hồng Ánh của ngài không hề yếu đuối đâu...

- Lần này đi ta nhất định đem mẫu thân về dân lên cho ngài...

Biết không thể thay đổi được nàng Trần Lâm chỉ có thể thở dài, khẽ ôm chắc nàng vào lòng rồi nói:

- Hay! Thế là tháng ngày nhàn nhã của ta phải tạm gác lại rồi...

Hồng Ánh cười hì hì nói:

- Ta sẽ về nhanh thôi...

- Huống hồ giờ tiểu nô bù cho ngài nè...

Nói xong nàng chồm người dây đè Trần Lâm xuống bắt đầu cưỡi ngựa...

Một màng mây mưa kéo dài đến hừng đông sáng chính thức bắt đầu...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 86: Chia ly
Hôm sau, trên cầu Vân Hà!

Trần Lâm lo lắng nhìn Hồng Ánh nói:

- Nếu thấy không ổn thì phải quay về rõ chưa!

Nhận thấy sự lo lắng của Trần Lâm, Hồng Ánh mỉm cười hạnh phúc nói:

- Ngài yên tâm lần này đến Minh Nhật đa phần là tham thính lợi dùng tính hình!

- Không phải xuất binh đánh nhau!

Nói xong nàng khẽ ôm Trần Lâm một cái rồi quay người leo lên lưng tiểu Kim!

- Éc!

Kêu lên một tiếng, tiểu Kim vổ cánh dẫn theo đội quân Phi điểu nhắm hướng tây cứ điểm Minh Nhật bay đi, phía sau đàn Phi điểu chở các Tinh linh thiếu nữ trên lưng nhưng một đội kỵ sĩ trên không vội vàng vổ cánh bay theo!

Đúng như Hồng Ánh nói lần xuất phát này đa phần là thám thính nên nàng chỉ mang theo tiểu Kim, tiểu Tuyết, đại quân Phi điểu, các Tinh linh thiếu nữ và đại lượng Huyết Ưng chính xác!

Nhìn thấy đàn Phi điểu đang bay xa Trần Lâm không khỏi thở dài nói:

- Vậy là tháng ngày ăn chơi đã qua!

Dần dần tia cười cợt thường ngày biến mất thay vào đó là sự uy nghiêm mà rất lâu không thấy, huyết tổ đại nhân đã trở lại!

Khẽ nhìn tất cả mọi người một vòng Trần Lâm chầm chậm ra lên:

- Tiểu Thanh tiếp tục canh giữ khúc sông Vân Hà, sẵn sàng hổ trợ Hồng Ánh nếu có biến cố xảy ra.

- Huỳnh Dao suất lĩnh các Huyết Nghĩa và Ải nhân tộc dời đến khu bắc thành! từ nay bắc thành sẽ là đặc khu quân sự của huyết tộc!

- Còn nữa hối thúc tộc nhân khai khác Địa nham kim tinh sớm ngày thay thế tất cả các vũ khí của huyết tộc, ta muốn vũ khí của huyết tộc hoàn toàn từ Địa nham tinh trong thời gian sớm nhất!

- Cuối cùng Huyết Linh, nàng cùng Thanh Vân và tiểu Hắc đến khu tiếp giáp với đông thành xây dựng tuyến phòng thủ ở đó phòng ngừa thây ma đột khích!

Nghe một loạt mệnh lệnh của Trần Lâm các cao tầng của huyết tộc đều lũ lượt đi làm.

Đầu tiên nhất là kéo đến bắc thành, nguồn kim loại mới của huyết tộc chính là Địa nham kim tinh chỉ có ở bắc thành nên Trần Lâm quyết định biến bắc thành trở thành trung tâm quân sự, trại lính và những xưởng chế tạo vũ khí áo giáp đều sẽ dời hết về đây, dĩ nhiên đó chỉ là trọng binh như Thiết Giáp Ngư hay Địa Nham tịch mà thôi còn cách binh sĩ Huyết Lang, Bạch Giác hay Tinh linh thiếu nữ vẩn ở lại thủ hộ huyết thành.

Tiếp theo là thay đổi hoàn toàn vũ khí của các chiến sĩ huyết tộc bằng kim loại mới!

Song song với đó chính là xây một số pháo đài để canh gác đàn thây ma từ đông thành, hiển nhiên sớm muốn gì huyết tộc cũng sẽ đối đầu với tộc đàn thây ma kia!

Cuối cùng chính là Trần Lâm cậu cũng không rảnh rỗi, cậu có chuyện khác cũng quan trọng không kém!

Khẽ nhìn mọi người đang bắt tay vào công việc Trần Lâm hóa thành một làn khói cấp tốc bay đi!

Khu nam thành trên một cành cây cao một bóng người lướt qua!

Đó không ai khác chính là Trần Lâm, đây là lần thứ hai cậu đến khu nam thành này, mục đích cũng như lần trước tìm kiếm tộc nhân tích hợp!

Nhưng lần này tộc nhân mà Trần Lâm nhắm đến không hề mang yếu tốc cho vui như lần trước, sau chiến dịch bắc thành cậu nhận thấy huyết tộc có điểm thiếu sót khá lớn về mặt không quân, cho nên ưu tiên hàng đầu của cậu chính là nhấm đến loài ong sống trong khu đầm lầy này.

Ngoài ra một tộc nhân khác mà Trần Lâm nhấm đến chính là quân y, những tộc nhân chịu trách nhiệm cứu thương cho cách chiến sĩ, tuy nhiên cậu cũng không biết loài vật có khả năng đó!

Đứng trên một ngọn cây Trần Lâm dương mắt nhìn cánh rừng ngậm nước vô bờ bến, thực tế cánh rừng này không chỉ bao phủ nam thành phố Bạc Hà mà còn kéo dài bao thủ cả lưu vực đồng bằng sông Vân Hà, có thế nói cả đồng bằng Vân Hà rộng lớn đều trở thành lãnh địa của những cây ngập nước này, đó cũng là nguyên nhân mà huyết tộc chọn chinh phục nam thành sau cùng.

Bất chợt một cảm giác nguy hiểm hiện lên, Trần Lâm nhanh chống hóa thành một làn khói tránh thoát, cùng lúc đó trên một cành cây khác một con thanh xà há miệng táp đến nhưng hiển nhiên chỉ táp vào không khí, làn khói quỷ dị bay vòng qua người con thanh xà rồi dần dần ngưng tụ lại.

Từ trong làn khói Trần Lâm rút ra Tà nguyệt đao lạnh lùng nhìn con thanh xà trước mặt rồi chém xuống, lưỡi đao Tà nguyệt nhẹ nhàng cắt bay đầu con rắn không biết sống chết, thân rắn mất đầu quẳn oại rồi rơi ầm xuống nước thu hút những con hung ngư đến xé thịt!

Mỉm cười nhìn xác con rắn Trần Lâm như chưa hề xảy ra chuyện gì tung người nhảy trên các cành cây tìm kiếm con mồi thích hợp!

Bất chợt khi đang nhảy trên các nhánh cây Trần Lâm chợt vướng vào gì đó kẹt lại giữa không trong, hình kỹ lại thì ra là cậu dính vào một cái lưới trong suốt, không cần nghĩ nhiều cậu cũng biết cái bẩy này thuộc về ai!

Rất nhanh một con nhện đen to lớn chầm chậm bò đến hí hửng hình con muồi bị mắc bẫy, nhưng con mồi kia lại không dễ ăn như nó tưởng!

Trên tay Trần Lâm hiện lên một ngọn huyết hỏa, cứ thế huyết hỏa cháy hừng hực thiêu đốt hết những tơ nhện xung quanh, không chỉ thế cậu còn vung tay ngọn huyết hỏa cứ thế bay một vòng thiêu cháy hết những sợ tơ nhện bên trên làm cho con nhện đen rơi xuống đất.

- Gào!

Bị con mồi khốn kiếp đốt sạch mạng nhện mà nó cất công giăng ra, con nhện đen tức giận gào rống.

Trên cành cây Trần Lâm mỉm cười nhảy xuống đất.

- Tơ nhện đúng là không tệ!

Mặc dù không phải mục tiêu nhắm đến nhưng tơ nhện đúng là không tệ, độ rằn chắc thì không cần phải bàn cãi, tạo ra thêm một chi nhền nhện nhả tơ hổ trợ làm áo giáp cũng không tệ.

Bên kia không biết có phải do hiểu được ý định của Trần Lâm hay không mà con nhện đen tức giận lao đến.

Giơ lên những cái chân nhưng những ngọn giáo đâm về phía Trần Lâm, thấy thế cậu vội vàng lách người né tránh, tuy nhiên con nhện cũng không chậm hiểm nhiên sở trường của nó cũng là tốc độ ngoài ra nó có đến tám chân.

Khi Trần Lâm vừa người né tránh một cái chân đang đâm đến thì một cái chân khá từ trên cao đâm xuống đính đầu cậu.

- Keng!

Một tiếng điếc tai vang lên, lưỡi đao Tà nguyệt va chạm cùng cái chân kia ánh lên những tia lửa, không ngờ những cái chân của con nhện đen không chí sắc bén là còn cứng rắn vô cùng.

Tuy nhiên không phái bộ phân nào trên người nó đủng cứng rắn như vậy!

Lợi dụng thời cơ Trần Lâm hóa thành một làn khói chui xuống bụng của con nhện đen.

Thấy đối thủ đột nhiên biến mất con nhện đen giật mình, tuy nhiên một cảm giác đao đớn từ bụng chuyền đến làm nó gào lên in ổi!

Bên dưới Trần Lâm không hề khách khí chém vào bụng con nhện đen, lưỡi đao Tà nguyệt sắc bén tuyệt luân chém một vết dài trên bụng của nó, máu và dịch mũ không ngường trào ra lênh láng!

- Gào!

Đau đớn gào rống con nhện đen há mồm muốn cắn vào Trần Lâm, nhưng cậu đã nhanh hơn hóa thanh một làn khói bay ra xa!

Khẽ vung tay lên một thanh chủy thủ bay ra đâm xuyên qua đầu con nhện đen!

Tin! bạn đã gϊếŧ chết Hắc Ảnh Mà Chu*

Tin! bạn nhận được kinh nghiệm*

Tin! bạn đã tiến cấp*

Mỉm cười nhìn xác con nhện đen Trần Lâm nhanh chóng thu nó vào trong giới chỉ.

Đêm về cho Huyết Linh thôn huyết, huyết tộc sẽ có thêm một nhóm tộc nhân chuyên nhả tơ may áo mới.

Bất chợt khi Trần Lâm định nhảy đi thì mặt đất dưới chân rung động kịch liệt rồi dần dần trồi lên cao, một cái đầu to lớn từ trong “gò đất” dưới chân cậu nhô ra!

Không ngơ nãy giờ Trần Lâm không phải đang đánh nhau trên mặt đất mà làm trên lưng một con rùa lớn!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 87: Cây táo
Nam thành Bạc Hà một bộ phận của khu đầm lầy rộng lớn kéo dài hàng ngàn km bao phủ cả lưu vực đồng bằng Vân Hà...

Tại đây một con Cự Quy đang chầm chậm di chuyển, gọi là chậm là do bộ dáng có phần nặng nề và chậm chạp của nó, thực tế với kích thức khổng lồ cơ thể gần bằng cả một căn nhà mỗi bước chân của nó có thế bước xa gần chục mét.

Nhưng đặc biệt nhất chính là trên cái mai to lớn sần sùi phủ đầy rông rêu của nó, một thanh niên đang nhàn nhã nằm đó nhìn trời...

Tên kia không ai khác chính là Trần Lâm.

Chuyện phải kể đến mấy tiếng trước, sau khi phát hiện mình đang đứng trên mai con Cự Quy, Trần Lâm còn tưởng sẽ có một cuộc ác chiến diễn ra nhưng không, con Cự Quy không hề tấn công cậu mà cứ chầm chậm tiến về phía trước, có lẽ cậu đứng ngay điểm mù trên mai của nó nên nó không phát hiện ra cậu hoặc là nó không thích thịt khỉ...

Nhưng Trần Lâm mặc kệ, cậu quyết định quá giang chút đỉnh, dù sau có tài xế chở đi miễn phí tội gì mà không quá giang, ngoài ra tài xế này còn tục kỳ bá đạo...

Khi vừa lúc nảy...!một con cá sấu lớn từ trong đầm lây trồi lên cắn vào chân con Cự quy, tuy nhiên không chỉ có cái mai cứng rắn lớn da của nó cũng cứng rắn không kém, nhác cắn của con cá sấu vậy mà không thể để lại bất kỳ vết thương nào trên người nó, ngược lại con Cự quy chỉ ung dung há miệng cắn đứt đôi con cá sấu...!làm cho người chứng kiến mà Trần Lâm giật mình không thôi.

- Phòng ngự tuyệt đối, lực cắn khủng khϊếp, chỉ sợ nó mà đi ngan qua huyết tộc thì lấy gì cản nó lại...

Chứng kiến sức mạnh tuyệt đối của nó Trần Lâm không khỏi thanh thở.

Tuy nhiên nói thì nói vậy chớ nếu nó dám đến huyết tộc chắc chắn sẽ thành rùa quay, vì huyết tộc có một thứ...!“Bĩ ngạn huyết hỏa” gần như có thể khắc chế hết những gã phòng ngự tuyệt đối này nhưng lại hơi phế với những tên thiên về tốc độ nhất là tốc độ còn biết bay...

.

Nhưng con Cự quy có mạnh cách mấy Trần Lâm cũng mặc kệ thậm chí còn thích thú, khi nhờ nó mà cậu tránh được khá nhiều phiền phức, thậm chỉ còn hôi của...

Sau khi cắn đứt đôi con cá sấu, Cự Quy không hề ăn nó mà bỏ mặc cái xác cứ thế bước đi.

Thấy thế là một người yêu thiên nhiên và biết bảo vệ môi trường Trần Lâm không thể để xác con cá sấu gây ô nhiễm môi trường được nêu quyết định thu nó về...

Khẽ vung tay, lưỡi đao Phi thiên bay ra ghim vào người con cá sấu, cứ thế Trần Lâm từ từ kéo xác con cá sấu lên thu vào giới chỉ.

- Sau hơi giống câu cá nhỉ...

Ngồi trên mai con Cự quy Trần Lâm thầm nghĩ, tuy nhiên niềm vui câu cá không khéo dài lâu, sau khi cắn chết con cá sấu thì không có tên nào khác đến làm phiền con Cư Quy nữa...

Cứ thế một người một rùa an ổn lên đường mặc dù Trần Lâm không biết con rùa này muốn đi đâu.

Dần dần mặt trời cũng xuống núi Trần Lâm nhàm chán dựng tạm một cái lều đốt một ngọn lửa trại trên mai con Cự quy...

Ngồi nhìn miến thịt họp đang được hâm nóng trên đống lửa, Trần Lâm hớp một ngụm nước nóng rồi nhìn nhắm các ngôi sao trên trời...

- Mai mà không gập được thứ tốt thì nên quay về thôi...

Khẽ thì thầm một câu Trần Lâm có nhàm chán nằm xuống, hiển nhiên cậu không thể cứ mãi cứ trú trên lưng con Cự Quy được, mục tiêu của cậu là quá giang nó để tìm những hung thú thích hợp đem về ai ngờ gằn nó bá quá trả có ma nào giám lại gần...

Tuy nhiên Trần Lâm muốn nán lại đến mai mới bỏ đi, nguyên nhân không gì khác chính là tò mò, con Cự Quy không thể rảnh rỗi đi xa đến vậy thâm chí đến đêm vẫn tiếp tục hành trình, chắc chắn nó có mục đích gì đó...!biết đâu lại có gì tốt để hôi...

.

Cứ thế một đêm yên bình trôi qua, ánh mặt trời ban mai ló dạng...

Trần Lâm cuộn mình say ngủ trong căn lều tồi tàn, ngọn lửa đã tắt từ lâu bốc lên cột khói trắng.

Bất chợt một trận rung động dữ dội làn căn lều tạm bợ đổ sập đề lên tên còn đang ngủ nướng bên trong...

Chui ra đống đổ nát Trần Lâm tức giận muốn chửi ẩm lên, nhưng khung cảnh trước mặt làm cậu kinh ngạc không nói nên lời...

Trong khu rừng ngập nước một khoảng không rộng hàng trăm km hiên lên, không biết nguyên do gì mà không gian trước mặt không hề có bất khì cây lớn nào mộc vào như có một bước từng vô hình ngăn cản tạo thành một không gian thoáng đãng...

Khẽ hít một hơi không khí trong lành mát lạnh tràng vào l*иg ngực là Trần Lâm sản khoái...!cho trận chiến chuẩn bị diễn ra.

Bởi lẽ giữa không gian trống đó trên gò đất nhỏ, có độc nhất một cây táo mọc lên vô cùng bắt mắt...

Nhìn về tổng thể cây táo không có gì đặc biệt chỉ là to hơn những cây táo thông thường một chút và trên cây chỉ có 3 quả táo mà thôi...

Nhưng điều đặt biết không phải cây táo kia mà là xung quanh nó khi ngoại trừ Cự quy thì có thêm 6 sinh vật khác đang đứng đó...

Hiển nhiên mục tiêu của Cự quy và 6 con hung thú kia chính là những quả táo kia...

Vì thể không cần ai nói Trần Lâm cũng biết những quả táo kia không thể là những quả táo bình thường được, chỉ sợ cúng cũng không khác mấy đóa huyết là mà Thanh Vân từng ăn...

Tuy nhiên những con hung thú kia chưa vội đánh nhau mà chỉ lẳng lặng chờ đợi, có lẽ những quả táo kia vẫn chưa thành thục và chúng đang chờ đợi, nhưng cũng nhờ thế Trần Lâm có thời gian đánh giá 6 đối thủ của Cự quy...

Đầu tiên là một con cá sấu trắng, nó không gì khác chính là người quen của của Trần Lâm, chính là con cá sấu đã đánh lén cậu lần trước...

Ngoài con cá sấu trắng ra vẫn còn một con cũng trắng không kém đó là một con cò trắng thân hình gầy tong teo như que củi đang đứng trên một cành cây lớn.

Xa xa ngồi một góc là một con hồ ly to lớn, bộ lông màu đỏ làm nó trở nên khá nổi bật.

Nhưng kế bên nó lại là một con cóc xanh to lớn bộ da sầm sùi đầy mụn bộc, hiển nhiên nó và con hồ ly là đồng minh chỉ là bộ dáng xấu xí của nó không hợp tý nào với vẻ đẹp của đồng đội bên cạnh...

Ngoài ra còn có thêm sự tham gia của một con...!bị ngựa, cơ thể màu xanh là từ đầu đến chân, hai cái lưỡi liềm sắc bến tựa như hai thanh liêm đao trông vô cùng dọa người, chỉ là kích thức của nó dù có chút to lớn nhưng vẫn quá nhỏ sơ với những rã to xác kia, không biết nó tranh đấu với đám hung thú kia kiểu gì.

Nhưng ấn tượng nhất với Trần Lâm chính là thành phẩm còn lại, khi Cự quy cùng 4 hung thú kia đều đi một mình có chăn thì chỉ có con cóc xanh và hồ ly là kết minh, còn đam óc sên kia lại kéo nguyên tộc đàn đến.

Nhìn nguyên đàn óc sên gần mấy trăm con Trần Lâm không khỏi lắc đầu ngao ngán...

- Bộ thấy không đủ chất lượng nên tính lấy số lượng bù vào chắc...

Cứ thế Trần Lâm cùng 6 con thu thú và một đàn óc sên lặng lẽ chờ đợi...

.

Ting...

Bất chợt một tiếng kêu thanh thúy vang lên, một giọt nước động trên lá cây táo rơi xuống nước làm cho mặt nước phẳng lặng chợt gợn sống...!cùng lúc đó một ngùi hương thơm ngác thoang thoảng hiện ra...

Những quả táo trên cây đã thành phục cùng lúc đó những hung thú đang cánh giữ xung quanh cũng trở nên bạo động, tuy nhiên chúng chỉ nhìn châm châm vào nhau chưa con nào muốn xuất thủ trước.

Nhưng nó không kéo dài lâu khi đã có kẻ không kiên nhẫn, đó không ai khác chính là Cự quy.

Nhìn thấy cảnh đó Trần Lâm hiện đã trốn lên một ngọn cây không khỏi giật mình nói:

- Lão quy thật bá đạo...

- Nhưng chỉ sợ trong đám hung thú kia không ai làm gì được nó.

Bên kia như chứng minh lời nói của Trần Lâm, con Cự quy cứ thế ngang nhiên tiến đến cây táo không coi ai ra gì...

Hiển nhiên trước hành động kiêu khích của Cự quy đã có con không nhịn được ra tay, đó không ngờ lại là con cò trắng kia.

- Éc...

Nó tức giận kêu lên một tiếng rồi bay đến cào vào người con Cự quy nhưng không hề có tác dụng gì khi mà lớp da của con Cự quy quá dầy...

Tuy nhiên bằng khả năng bay lượng con cò trắng không hề sợ hãi tiếp tục tấn công tới tấp, dù không thể làm gì Cự quy những vẫn làm chậm bước chân của nó.

- Gào...

Dù không hề bị thương tổn nhưng bị là phiền vãn làm Cự quy tức giận rống lên một tiếng như cảnh cảo...

Tuy nhiên con cò trắng tự tinh vào khả năng của mình không hề sợ hãi lao đến tấn công tới tấp cự quy...

Còn cự quy chỉ biết chịu đựng chầm chậm bước lên.

Thấy thế Trần Lâm thoáng nhíu mày, dù mới chỉ sống chung một đêm nhưng cậu hiểu tính khí của Cự quy, tuy có phần ục mịch và chậm chạp nhưng nó lại là một thành phần cực kỳ máu chó sẽ không để ai kiêu khích nó mà còn sống...

Nó đang chờ đợi thời cơ...

Cứ thế con Cự quy thu người chịu đựng những đòn tấn công từ con cò trắng...

Bất chợt sao vô số lầm tấn công con cò trắng thoáng chóc lơ là bay khá gần đầu Cư quy, chớp lấy thời cơ đó Cự quy không một giây chần cờ...

Bắn tốc độ nhanh đến kinh ngạc nó há miệng cắn vào con cò trắng.

- Rắc...!rắc...

Từng tiếng sương gẩy lạnh sống lưng không ngừng vang lên, bằng lực hàm vô cùng khủng bố của mình Cự quy dễ dàng cắn gãy sương con cò trắng, mặt cho nó cố gắng giãy giụa vẫn không khoát ra được...

- Éc...

Hét lên một tiếng đao đớn con cò trắng cứ thế bị Cự quy cắn đứt làm đôi.

Một lần thấy lại cảnh đó Trần Lâm không khỏi lao mồ hô, không tính lực hàm khủng bổ của nó thì...!ai nó rùa chậm chạp nào, chúng nó chỉ di chuyển chậm mà thôi chớ tốc độ một cú cắn vùa rồi của nó chỉ sợ cậu phải dùng đến Quỷ ảnh độn thuật mới né tránh được...

Cứ thế con Cự quy ngang nhiên đi đến cây táo, hiển nhiên nó đã chấn hϊếp hết thải những con hung thú kia nên không con nào giám đến khıêυ khí©h nó nữa.

Tuy nhiên Cự quy chỉ há miệng ăn đúng một quả rồi quay người chầm chậm bỏ đi.

Hiển nhiên quả táo chỉ tác dụng được một lần cho một sinh vậy ăn nhiều vào cũng uổng phí và Cự quy chơi khá đẹp khi chỉ ăn một quả hoặc là nó không muốn phiền chức...

Cứ thế Cự quy đốp xong quả táo thì quay đầu bỏ đi để lại Trần Lâm bơ vơ một mình, còn Trần Lâm hiển nhiên cậu không tiếp tục tá túc trên lưng nó nữa mà muốn tham gia cuộc vui tại đây.

Bởi lẽ trên cây giờ chỉ còn lại hai quả táo, cạnh tranh sẽ vô cùng gay gắt...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 88: Trận chiến nơi đầm lầy
Sau khi đại ca Cự quy bỏ đi không khí trở nên vô cùng âm trầm đến đáng sợ!

Trên cành cây giờ chỉ còn lại 2 quả táo trong khi không tính Trần Lâm thì còn đến 5 tên đang gườm nhau! tỉ lệ trội hơi bị cao!

Nhưng chúng vẫn chưa xông lên, hiển nhiên không có tên nào được bá đạo như Cự quy.

Cư thế cục diện rơi vào giằng co cho đến khi một bên phá bỏ thế cân bằng đó!

Nhưng không ngờ đến đó lại là đàn óc sên kia!

Chúng bất chấp ánh mắt hung ác của những hung thú khác chầm chậm bò lên!

Nhưng cũng nhờ thế mà phá bỏ đi cục diện dàng co giữa đôi bên, những hung thú khác cũng không chần chờ lao đến cây táo!

Ngược lại Trần Lâm khi thấy cảnh đó không nhịn được nhíu mày thì thầm:

- Kỳ lạ thật, biểu hiện của đàn óc sên có chút! vô lý!

Cứ thế Trần Lâm không vội ra tay, tiếp tục quan sát.

Bên kia trận chiến đã nổ ra, khi đàn ốc sên sắp bò đến cây táo thì một bóng dáng to lớn đã nhảy đến tấn công chúng, đó không ai khác chính là con ếch xanh kia.

Nó không khách khí nhảy đến đàn ốc sên, lè lưỡi đốp ngai một con vào miệng.

Tuy nhiên rất nhanh nó đã phun con ốc sên ra, bởi lẽ lớp vỏ của những con óc sên kia quá cứng con ếch xanh không thể cắn bể lớp vỏ đó được.

Không chỉ thế đàn ốc sên bắt đầu đáp trả, chúng phun ra một chất dịch nhầy màu lam về phía con ếch xanh, dần dần thành một đầm lầy nhỏ bao quanh con ếch, bên trong đầm dịch nước của đàn óc sên làm cơ thể con ếch xanh bắt đầu trở nên chậm chạm.

Hiển nhiên làm chậm chính lạ tác dụng của chất dịch thủy kia!

Tuy nhiên chuyện không chỉ có vậy đàn ốc sên chia ra làm hai, một bộ phận tiếp tục tiến lên cây táo, một bộ phận khác tiếp tục tấn công con cóc xanh, nhưng lần này chúng không phun ra chất dịch màu lam nữa mà phun ra một chất dịch mà đỏ hồng!

- Gào!

Khi hồng dịch tiếp xúc với lớp da sần sùi của con ếch làm nó đau đớn gào lên một tiếng!

Rõ ràng khác với lam dịch có tính làm chậm thì hồng dịch có tính công kích.

Trên cành cây Trần Lâm nhìn vào đàn ốc sên không nhịn được hiện lên tia kích động, đây không phải là tộc nhân tốt của huyết tộc thì còn là gì nửa!

Tuy nhiên khuyết điểm của đàn ốc sên thật sự quá rõ ràng, đó chính là tốc độ và tính công kích yếu, hồng dịch dù làm con cóc xanh đau đớn nhưng không thể gϊếŧ chết nó, nhìn chung ốc sên thích hợp cho vay trò hổ trợ nhiều hơn!

Ngược lại con ếch xanh kia nếu ngay từ đầu nó chọn cách bỏ qua đàn ốc sên mà lao đến cây táo thì thế khó lại rơi vào đầu đàn ốc sên khi phải nghĩ cách giữ chân nó lại chớ không phải như bây giờ rơi vào vòng vây của đàn ốc sên!

Tuy nhiên ở một bên khác đồng đội của con ếch xanh lại không ngu ngốc như nó!

Con hồ ly bỏ qua chiến hữu đang bị bao vây lao nhanh đến cây táo, nhưng khi nó chỉ vừa mới đến gò đất một cái đuôi lớn đập đến phía nó!

Kẽ ra tay không ai khác chính là con cá sấu trắng kia.

Cảm nhận được sự nguy hiểm con hồ ly vội vàng né tránh nhưng! con cá sấu dù to lớn nhưng không hề chậm chạp, cái đuôi như một sợi roi quét trong không khí đánh bay con hồ ly ra xa!

Không chỉ thế con cá sấu cảm nhận được những con óc sên đang bò đến, nó tức giận há cái miệng máu táp về phía chúng.

Tuy nhiên khung cảnh như con ếch xanh không hề diễn ra, chiếc vỏ ốc không đủ sức để bảo vệ những con ốc sên trước lực hàm của con cá sấu, chúng dễ dàng bị nghiền nát!

Khẽ quất đuôi một cái trực tiếp gϊếŧ chết mấy chục con ốc sên không biết sống chết lao lên, con cá sấu gầm lên một tiếng thị uy rồi ung dung bò đến cây táo!

Bên kia con hồ ly sau khi bị đánh bay không hề có hành động gì chỉ lẳng lặng chờ đợi, hiển nhiên con hồ ly rất thông minh nó muốn giữ gìn thể lực!

Dù sao trên cây còn có hai quả táo, con cá sấu kia ăn một quả thì vẫn còn một quả và nó sẽ thuộc về kẽ mạnh còn!.

Tuy nhiên mọi sự trên đời đều không thể lường trước hết được, khi con cá sấu vừa mới há miệng định cắn vào một quả táo thì dị biết phát sinh.

Từ trong đàn ốc sên một bóng xanh cấp tốc lao ra, bằng tốc độ cực nhanh của mình nó nhanh chống lướt đến cướp ngai quả táo trước miệng con cá sấu.

Nó không ai khác chính là con bọ ngựa đã biết mất từ trước, hiển nhiên nó và đàn ốc sên chính là một bọn, đàn ốc sên thu hút sự chú ý của mọi người còn nó thì ẩn mình trong đàn ốc sên chờ cơ hội xuất thủ và dĩ nhiên đã thành công!

Tuy nhiên nó không dám ở lại, sau khi cướp được quả táo nó bỏ mặc hết tất cả lao đầu bỏ chạy!

Còn con cá sấu thì vô cùng tức giận khi miếng mồi đến miệng lại bị cướp đi, thật tế đừng thấy nó có vẻ ung dung, thật ra nó luôn cảnh giác xung quanh chỉ đáng tiết nó đã có một giây lơ là chính miến mồi trong miệng mình, nếu lúc nãy con bọ ngựa chọn cướp lây quả táo còn lại thì con cá sấu sẽ cảm nhận được trực tiếp gϊếŧ chết nó.

Điều đó làm cho con cá sấu vô cung tức giận nó không một giây chậm trễ há miệng táp về phía con bọ ngựa nhưng hiển nhiên con bọ ngựa đã nhanh hơn một nhịp tránh thoát khỏi nhát cắn chí tử của con cá sấu rồi lao nhanh vào rừng, biến mất trong tầm mắt mọi người!

- Gàoo!

Để con bọ ngựa chạy đi mất con cá sấu vô cùng tức giận, nó không ngần ngại trút sự tức giận lên đàn ốc sên, khẽ gào lên một tiếng rồi quất đuôi trực tiếp gϊếŧ chết mấy chục con ốc sên mới hả giận!

Sau khi phát tiết xong con cá sấu mới quay lại quả táo cuối cùng còn trên cây!

Tuy nhiên con hồ ly đang lẳng lạng chờ đợi chợt lao đến gậm lấy quả táo kia, bằng trí tuệ của mình nó nhận ra kế hoạch ban đầu của nó đã thất bại và nếu không cướp lấy quả táo còn lại sẽ chẳng ế có gì cho nó.

Thế là nó bất chấp nguy hiểm lao đến cướp lấy quả táo kia.

Tuy nhiên lần này con cá sấu đã không lơ là nữa, khi con hồ ly còn trên không trung nó đã quất đuôi đánh đến, thấy thế con hồ ly chỉ biết gồng mình chịu đựng.

Cái đuôi to lớn của con cá sấu như một sợi roi sắc đánh bay nó ra xa.

Lực đạo cự mạnh của con cá sấu trực tiếp đánh nát xương cốt của con hồ ly làm nó phun máu nằm thôi thóp dưới đất, quả táo đã rơi ra rổi miệng nằm ngay bên cạnh!

Thấy thế con cá sấu gầm lên một tiếng như cảnh cáo những kẽ xung quanh rồi chầm chậm tiếng đến chổ con hồ ly!

Bất chợt từ dưới đất con hồ ly đột nhiên ngồi dậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngậm lấy quả táo rồi quay đầu bỏ chạy!

- Gào!

Thấy thế con cá sấu tức giận vội vàng đuổi theo!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 89: Các tộc nhân mới ra đời
Thấy con hồ lỳ ngậm quả táo bỏ chạy, con cá sấu tức giận đuổi theo.

Trận tranh đoạt "táo" có thể tạm kết thúc.

Tuy nhiên cuộc chiến thì vẫn chưa kết thúc khi con ếch xanh bị đàn ốc sên bao vây không ngừng vùng vẫy, may mắn cho nó con cá sấu đã gϊếŧ chết đại lượng ốc sên khiến nó dễ thở hơn, rất nhanh qua một lúc vùng vẫy nó gồng người nhảy ra khỏi vũng nước xanh khốn kiếp kia.

Bất chợt khi nó còn trên không trung một vậy màu đen phá không lao đến đâm vào người nó ghim nó lên mặt đất...

- Oa...

Đau đớn con ếch xanh gào lên cố nhìn vật đã đâm vào mình...!một thanh hắc đao...!rồi tuyệt khí bỏ mình.

Một làn khói xanh vô thức bay đến Trần Lâm dần dần hiện ra.

Khẽ rút thanh tà đao rồi mỉm cười thu xác con ếch xanh và xác con ốc sên gần đó vào không gian giới chỉ...

Cùng lúc đó một ngọn huyết hỏa bay ra thiêu chết những con óc sên đang muốn lao lên tấn công cậu.

Cứ thế ngọn huyết hỏa thiêu trụi hết thải, trả lại không gian yên lặng cho khoảng không này như lúc ban đầu.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề bỏ đi mà chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn mọi vật xung quanh, đặc biệt mắt trái nơi đã đã ghép U linh quỷ nhãn và Huyết sắc quỷ nhãn, hai con ngươi trong cùng một mắt chuyển động liên tục như muốn thu hết mọi thứ...

Dần dần một phút trôi qua...!rồi 2 phút...!rồi đến 5 phút...

Bất chợt như phát hiện ra điều gì đó hai con ngươi quỷ dị kia nhìn vè một điểm.

Một góc khuất không hề có gì đặc biệt...

Khẽ rút thanh tà đao bên hông Trần Lâm chầm chậm đi đến đó.

- Rắc...

Bất chợt theo bước chân của Trần Lâm không gian trước mặt chợt nứt ra rồi vở vụng để lộ mọi thứ bên trong...

Cảnh sắc không có gì thay đổi chỉ có thêm một con hồ ly lông đỏ đang nằm thôi thóp cùng một quả táo đỏ...

Cúi xuống cầm quả táo dưới đất rồi khẽ nhìn con hồ ly Trần Lâm không nhịn được thanh thở:

- Thật là một năng lực quỷ dị...

- Suýt nữa ta cũng bị ngươi lừa.

Phải tất cả mọi chuyện đều do con hồ ty bày trò, nó không hề bỏ chạy hay thậm chí là hồi phục vẫn bị thương nằm không dậy nói, con hồ ly và cả quả táo kia đều là ảo cảnh của nó tạo ra...!và nó đã thành công khi lừa được con cá sấu.

Thật tế bản thân Trần Lâm cũng đã bị lừa nhưng rất may cậu có hai trang bị dạng nhãn nên rất nhanh đã phát hiên ra điểm không thích hợp.

Nhưng đáng thương cho con hồ ly là đều không thích hợp đó không phải ở chổ nó mà là ở chổ con ếch xanh, khi song quỷ nhãn phát hiện con ếch xanh dù bị thương nhưng không đến độ lâu như vậy mà không thoát ra được đàn óc sên đã bị tiêu diệt gần hết, hiển nhiên con ếch xanh muốn chờ cho con cá sấu bỏ đi mới thoát ra.

Chính vì điểm không thích hợp này mà Trần Lâm nán lại không đổi theo con cá sấu, dần dần phát hiện ra không gian bình chứng mà con hồ ly đang chốn.

.

- Ta đúng là thiên tài...

Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được cười lớn, rốt cuộc người chiến thắng sau cùng chính là cậu, khi cậu vừa thua được quả táo kỳ bí kia, vừa thua được xác con ếch xanh và ốc sên cùng với xác con nhện và cá sấu đã thu được từ trước như vậy huyết tộc có thể có thêm 4 tộc nhân nữa.

Ngoài ra còn có con hồ ly đang thôi thóp nằm dưới đất kia, nếu như may mắn nó cầm cự về đến huyết tộc nơi an toàn để Trần Lâm “trích huyết” thì huyết tộc sẽ có thêm một cao tầng nữa tuy không mạnh lắm như không đến nỗi tệ, nhất là cái “chứng nhãn pháp” mà nó bài ra khá là thú vị...

Cứ thế Trần Lâm cất quả táo vào không gian giới chỉ rồi vác con hồ lỳ lên vai tung người nhảy lên các cành cây...

.

Lúc này ánh mặt trời lên cao, trong khu khu rừng huyết thụ to lớn Trần Lâm đang ngồi dưới góc huyết thu chờ đợi 5 cái kém mộc bên dưới góc huyết thụ, chúng không gì khác chính là 5 tộc nhân mới của huyết tộc, gồm huyết mạnh ốc sên, nhện đen, ếch xanh, cá sấu và...!hồ ly.

Phải con hồ ly Trần Lâm muốn “trích huyết” kia đã chết trên dọc đường, thế là cậu không còn cách nào khác ngoài cho Huyết Linh “thôn huyết” nó, xem như một chi tộc nhân mới.

Thật ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của nó là do Trần Lâm, nếu cậu có thể cho nó ăn quả táo kia rất có thể nó sẽ sống, đáng tiết hồ ly thì không thu con này có thể thu con khác nhưng quả táo quý kia không biết bao giờ có thể gập lại, dù sau cho Huyết Linh “thôn huyết” tạo ra tộc nhân mới cũng không tệ...

Có thể nói Trần Lâm càng ngày càng kén chọn nhất là đối với hung thú, bởi lẽ bộ bốn hung thủ của huyết tộc đã đủ màu sắc mỗi người một vẽ không chỉ về sức mạnh mà còn về thẩm mỹ...

Tiểu Kim sở hữu khả năng bay lượn dung mạo xinh đẹp như một mỹ nữ châu âu, khí chất lạnh lùng cao ngạo.

Tiểu Thanh được xem là phòng thủ mạnh nhất của team hung thú và cả huyết tộc, ngoài ra nàng con có khả năng dùng độc cực kỳ bá đạo, bộ dáng yêu mị tuyệt luân như một yêu nữ câu dẫn người khác phạm tội.

Tiểu Tuyết tốc độ chiến vương của huyết tộc được xem như người sở hữu tốc độ nhanh thứ hai của huyết tộc sau tiểu Kim, như đó là tiểu Kim trên bầu trời nếu ở trên mặt đất thì nàng đủ sức cân mọi kèo đua xe...!sở hữu khí chất hoang dại của núi rừng cùng vẻ đẹp thanh thuần mà sắc bén làm nàng như một cô công chúa của các bộ lạc du mục vùng thảo nguyên...

Và cuối cùng là tiểu Hắc được xem như người mạnh nhất của nhóm hung thú nếu solo, dĩ nhiên là trừ tiểu Kim ra hoặc là solo dưới mặt đất.

Nhưng điều ấn tượng nhất của nàng không phải sức mạnh mà là nàng sở hữu vẻ đẹp nam tính...!à nhầm cá tính, khi có thể xem như là thành phần “đô con” nhất của nhóm hung thú khi ở dạng người dù nàng thấp hơn tiểu Thanh một chút nhưng bộ dáng cơ bắp cuồng cuộn cùng thân nhìn đồ sộ làm cho Trần Lâm không nhịn được nghĩ đến nhân vật “she hulk” trong mấy phim Marvel, chỉ có điều da của tiểu Hắc có màu ngâm đen chắc là black hulk rồi...

Cứ thế tứ đại hung thú huyết tộc mỗi người một vẽ làm cho Trần Lâm cũng không thấy hung thủ nào tốt hơn các nàng để thu phục, có thì tốt không được thì cũng trả sao...

Nhưng có lẽ quanh trọng nhất vẫn là ở thời điểm hiện tại hung thú chỉ có thể nhìn không thể ăn thu vào cho nhiều chỉ thêm tức, nên thôi tập trung vào những chủng tộc ai khác có vẻ khả thi hơn...!ví dụ như nhân loại hay thây ma...

.

Cứ thế Trần Lâm không mấy tiết nuối về cái chết con hồ ly chỉ quan tâm đến những cái kén trước mặt.

Rất nhanh trước sự chờ mong của Trần Lâm hai cái kén cũng vở ra để lộ hai chi tộc nhân mới của huyết tộc, Cá xấu huyết văn và Ếch kỳ diệu...

Cá xấu huyết văn hiển nhiên là do huyết mạch cá sấu hình thành, sở hữu vẽ ngoài y như một con cá sấu chỉ là trên thân nó có vô số các đường huyết văn chạy dọc sống lưng như muốn báo hiệu nó là thành phần của huyết tộc...

Ếch kỳ diệu dĩ nhiên vẫn là do huyết mạch ếch xanh hình thành, đối với hai chủng tộc này Trần Lâm không tác động gì nhiều đến chúng bởi lẽ mục đích của chúng là để canh giữ vùng đầm lầy của huyết tộc, cấu trúc cơ thể kia đã hoàn toàn phù hợp với môi trường đầm lầy rồi không cần phải cải tổ hay lai ghép gì thêm.

Nhưng không hướng đến tính nghệ thuật màu thì không phải Trần Lâm, khi cậu bảo Huyết Linh cho thêm...!một bông hoa đỏ bự tổ bố trên lưng của con ếch xanh chiếm trọn phần lưng của nó như một góc thực vật ký sinh trên người, cứ thể Ếch kỳ diệu con ếch có bông hoa đỏ to lớn trên lưng ra đời và cùng với một con rùa xanh biết phun nước, một con thằn lằn đỏ đuôi bốc cháy và một con chuột vàng kè vô tình trở thành một trong các sinh vật đặc trưng nhất của huyết tộc sau này...!dĩ nhiên là đối với nhân loại thậm chí có không ích cao tầng của nhân loại từng liên hệ với Trần Lâm để hỏi...!mua chúng...!nhưng đó là một tương lai rất xa sau này khi mà...!liên minh tam tộc ra đời.

Còn hiện tại Trần Lâm tiếp tục đánh giá một tộc nhân mới vừa ra đời nữa...!Huyết Văn Chu...

Huyết Văn Chu sự kết họp giữa huyết mạch nhện đen và huyết mạch thây ma, tạo ra một tộc nhân nửa thân trên là một nữ nhân xinh đẹp nước da trắng ngần như tuyết, mái tóc đen tuyền xõa dài che đi ánh mắt đầy yêu mị, còn nữa thân dưới từ vòng eo của nàng trở xuống lại là thân nhện đầy lông đen cùng tám cái chân nhện to lớn như những ngọn giáo sắc bến...

Có thế nói nhiệm vụ của tộc Huyết Văn Chu là chế tạo áo giáp cho huyết tộc nhưng với vẽ ngoài thiện chiến như thế sợ là các nàng lên chiến trường chém gϊếŧ là hoàn toàn có thể.

Mà thực tế mọi tộc nhân của huyết tộc đều có thể trở thành một chiến sĩ, khi không tính bộ ba chiến sĩ và trọng quân thì nhóm quân hậu cần hoàn toàn có thể chiến đấu, và họ đang làm chuyện đó.

Nhóm hậu cần quân do Huỳnh Dao thống lĩnh ngoài nhiệm vụ tạo ra tranh bị cho các chiến sĩ thì họ còn có nhiệm vụ khác chính là giải giáp chiến trường, xây dựng các công trình phòng thủ và gϊếŧ chết các tàng dư của quân địch sau đợt càn quét của đại quân huyết tộc...

Nhất là các Huyết nghĩa sau khi bỏ cuốc sẻn xuống và cầm lên những thanh loan đao, họ thực sự trở thành những máy chém thực thụ.

Ngoài ra các Ải Nhân cũng từng tham gia chiến đấu khi khu xưởng chế tạo từng bị đàn địa nham tích phục kích, lúc đó những thợ rèn của huyết tộc có dịp thể hiện trình độ cận chiến của mình bằng việc...!một búa đập bể đầu đàn Địa nhàm tích là cho Hồng Ánh khi biết tinh đã không nhịn được có xúc động muốn đem họ ra chiến trường, nhưng nghĩ lại đi đào lính của Trần Lâm còn được đào lính của Huỳnh Dao thì không ổn nên quyết định bỏ qua...

Có thể nói huyết tộc như một trại lính thật thụ, dù cho có nhiều tộc nhân không tham gia chiến đấu nhưng dòng máu thiện chiến chảy trong người làm cho họ có thể cầm lên vũ chiến đấu bất cứ lúc nào...

Còn Huyết Văn Chu hiển nhiên nhiệm vụ chính của các nàng là cùng các Ải Nhân chế tạo áo giáp, tơ của các nàng tạo ra vô cùng rắn chắc là nguyên liệu hổ trợ làm áo giáp tuyệt vời...!như thế Huyết Văn Chu chính thức gia thập hậu cần quân dưới trướng Huỳnh Đao...

Dĩ nhiên quân hậu cần đã ra đời thì quân của...!bộ văn hoá không thể không có...

Sau bao phen chờ đợi cái kém thứ tư cũng đã vở ra, một tộc nhân vô cùng duyên dáng yểu điệu hiện ra...

Huyết hồ tộc nhân xinh đẹp nhất của huyết tộc chính thức ra đời, được kết hợp từ huyết mạnh hồ ly và thây ma, nàng sở hữu cơ thể cực kỳ ma mị, nước da trắng ngần cùng bộ ngực to tròn, vong eo thon ngọn tinh tế và cập mông phì nhũ vén lên cao mời gọi.

Nàng sở hữu một mái tóc dài màu đỏ cam tựa như lông của loài cáo và trên mái tóc đó dĩ nhiên là một cập tai cáo xinh xắn cũng như một một cái đuôi cáo lông đỏ cam đa phe phẩy tô điểm thêm cho cập mông gợϊ ȶìиᏂ của nàng...

Nhìn vu vật trước mặt Trần Lâm không nhịn được, đôi tay không khách khí khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng, làm cho tiểu hồ ly vừa mới chào đời ngượng ngùng không thôi.

- Đẹp thì có đẹp, chỉ có điều không biết để nàng làm gì...

Vừa vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày suy nghĩ cho chủng tộc chắc chắn sẽ được sự ưu ái đặc biệt của bộ trưởng bộ văn hóa...

Mặc dù các nàng rất đẹp, đẹp từ trong huyết mạch khi năng lực của huyết mạch hồ ly chính là Thiên sinh mị hoặc...!nhưng ngoài nó ra các nàng lại không có ưu điểm gì nổi trội...

Thiên sinh mị hoặc: nghe thì có vẻ rất bá đạo nhưng thật tế năng lực này chỉ làm cho chủ sở hữu trông đặc biệt xinh đẹp hơn từ đó dễ đàng dành được sự yêu thích, mặc dù có thể tác động lên tất cả các chủng tộc nhưng sự yêu thích đó không đủ giúp các nàng sống sót trước kẻ thù...

Ví dụ điển nhìn nhất chính là khi con hồ ly đối đầu với con cá sấu kia, mặc dù đã bị tác động bởi Thiên sinh mị hoặc nhưng con cá sấu trong lúc nổi giận vẫn không ngần ngạc đập chết nó...

Có thể nói Thiên sinh mị hoặc chỉ có thể tác động nhẹ lên tinh thần của kẻ khác mà thôi không bá đạo như kiểu điều khiển tâm trí kẻ khác...

Nhưng đáng chết hơn hai kỹ năng mà Trần Lâm thấy con hồ ly từng sử dụng là tạo phần thân và không gian bình chứng kia đều không có, hiển nhiên hai kỹ năng kia là của cá nhân con hồ ly, “thôn huyết đản sinh” của Huyết Linh chỉ hấp thu huyết mạch của một chủng tộc rồi tạo ra chủng tộc tương ứng giống như sao chép, như kỹ năng thuộc về cá nhân nhân không dính dáng đến huyết mạch sẽ không nằm trong phạm vị sao chép, đó cũng là một trong các yếu điểm của “thôn huyết đản sinh” nếu so sánh với “trích huyết” của Trần Lâm...

- Hay...!thôi để các nàng làm người hầu trong nội thành vậy...

Không nghĩ ra được sẽ để cho các Huyết hồ tộc làm công tác gì, Trần Lâm chỉ có thể để các nàng làm hầu gái cho mình chịu trách nhiệm quét don khu nội thành...

Bất chợt Trần Lâm vỗ đầu như nhớ ra gì đó...

- Phải rồi...!huyết tộc còn mấy chục nhạc cụ trang bị cam, sao không để Huyết hồ tộc làm nhạc công...

- Với năng lực “thiên sinh mị hoặc” của mình công thêm nhạc cụ phẩm chất cam.

- Không biết sẽ tạo ra hiệu ứng gì...

Thế là Trần Lâm quyết định cho Huyết hồ tộc trở thành nhạc công làm cho các cao tầng khác đều không biết nói gì vì đã quá quen với độ ngẫu hứng của vị đại nhân này...

Tuy nhiên đến Trần Lâm hay thậm chí là Hồng Ánh cũng không ngờ đến sẽ có một ngày đội nhạc công chỉ biết đàn ca hát sướиɠ làm vui cho huyết tổ kia lại trở thành một trong những binh chủng mạnh nhất Thiên Lam tinh sánh ngan cùng Long Kỵ Sĩ quả Long tộc và kỹ Sĩ Khải Huyền của Thiên tộc là cho vị huyết tổ đại nhân lên mặt không thôi...
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top