[Xuyên không] Má! Bản Đế Trọng Sinh Thành Nữ Nhi Họ Quách - Bình Thường Văn
- Tham gia
- 16/6/20
- Bài viết
- 182
- Điểm cảm xúc
- 798
- Điểm
- 93
Chương 10: Lữ Bố art [ Hạ quyển 2 ] Trước trận chiến
" Đại nhân, ngài vừa nói gì a ? "
Để cho chắc chắn mình không có nghe lầm, về những gì Vô Pháp vừa nói đó là sự thật . Lữ Phụng Tiên cất giọng để hỏi lại, và ánh mắt thì có vẻ hơi nghi ngờ , nhìn cậu chút chút .
Nào ngờ, Vô Pháp cười nhạt một cái và đáp : -- " Thế không phải là ngươi đang muốn tìm cách để tu luyện thành tiên à !? "
Nói tới đây Vô Pháp cười nhẹ một cái nhếch miệng , rồi phóng tay để kéo lại nhóc Quách Tương . Rồi nói tiếp
" Muốn học cách để tu luyện đúng không, chỉ cần ngươi đánh thắng nàng. Thì vị trí cận thần đầu tiên sẽ thuộc về ngươi, đến lúc đó đừng nói là muốn trở thành cái tiên này, hay là bất kì cái tiên nọ . Chỉ cần ngươi nhất mực trung thành cùng với cô nhóc của ta , Ta dám đảm bảo, thứ ngươi nhận được , sẽ còn nhiều hơn cả những thứ ngươi nhận biết, ở lúc sống ! "
Lữ Bố nghe xong, toàn thân như đã cứng đờ ớn lạnh một trận. Và rồi dưới góc nhìn của mình.
Nàng thấy được cái này nam nhân chẳng có chút gì ẩn tàn từ thái độ , cho đến cả cử chỉ, là hướng mình gây bất lợi . Cho nên cũng nhẹ nhõm được một chút , vì đỡ phải cảnh giác .
Mặt khác, nói đến cái này Quách Tương sau khi bị cậu bắt tới tay, đã không ngừng tỏ vẻ khó hiểu, về những thứ cậu đang suy tính.
Và rồi vào lúc này, khi Vô Pháp cùng với nữ nhân kia đã nói xong. Thì cậu chuyển sang phần của Quách Tương , cho nên cậu đã kéo người của nàng, đang đứng phía trước mình, quay trở lại và nói : -- " Nha đầu, lần này sẽ là một bài học rất là quan trọng và dành riêng cho ngươi. Cho nên..."
" Ể!? " --: Tiểu gia hỏa nghiêng nhẹ cái đầu nhỏ của mình, đôi mắt thì hơi nhướng lên , để cho thấy sự ngạc nhiên của cô nhóc.
" Thiệt là… ! "
Thấy tiểu gia hỏa vẫn còn rất là lơ ngơ như vậy, Vô Pháp cũng chỉ biết thở dài một cái, rồi đưa tay véo nhẹ vào giữa mi tâm mình, xong mới cùng nàng nói rõ.
" Hời ! Nghe đây, hiện tại nhóc và ta vẫn chưa có thể gọi là hợp nhất lại làm một, vì vậy sự thiếu nhận thức của nhóc hiện giờ chính là một cái điểm yếu chết người, cực kỳ phức tạp đấy biết không hả? "
" Ta…" - : Cô nhóc định phản bác hay gì đó, nhưng giữa chừng tư duy lại thấy Vô Pháp nói đúng nên mới ngừng lại, và hơi xụ mặt xuống.
Vô Pháp cũng chưa vội nói tiếp, đưa tay chạm nhẹ đầu nàng tỏ ra như vẻ quang tâm an ủi, rồi chỉ tay về Lữ Bố hay còn gọi là Lữ Phụng Tiên và nói .
" Cái này Lữ Bố trước khi chết, từng được người đời truyền tụng là một cái phàm nhân Chiến Thần, vậy nên lần này cơ duyên xảo hợp mà chúng ta gặp được nàng ta ở đây, thành thử ta mới muốn nhóc và nàng ta giao đấu, mục đích là để nhóc nhận ra điểm yếu và điểm mạnh của mình là như thế nào . "
" Điểm yếu ? Không lẽ ta tu luyện sai cách? " -- : Quách Tương giật mình, và hỏi thẳng. Liền ngay sau đó nàng nhận được một cái lắc đầu của Vô Pháp.
" Từ xưa đến nay, con đường tu chân vốn là muôn hình muôn nẻo, còn việc đúng hay là sai thì hãy để kết quả ở tương lai trả lời cho câu hỏi đó. Thứ mà ta muốn nhóc học ở đây, không phải là một đường đã bị rập khuôn sẵn, mà là cách để nhóc tự nhận biết được nhiều con đường khác nhau để sau này có thể tự ý lựa chọn. "
Lữ Phụng Tiên và nhóm người thân đứng kế bên, nghe Vô Pháp từ từ chỉ dạy cho Quách Tương cũng thật sự phải cảm kích, và bái phục những lý lẽ sâu xa, ở bên trong những lời dạy của cậu dành cho cô nhóc. Bất giác Hoàng Dược Sư cũng phải cất nên lời tự tiếng lòng.
" Thì ra đây chính là sự khác nhau trong cách dạy dỗ của người thường và thần tiên a, nếu khi xưa ta cũng nhận được những đạo lý như thế này thật tốt biết mấy. Hời, là vi sư nông cạn, nên thiệt thòi các con tương lai ! "
Như những gì Hoàng lão tà đã nói, người bình thường đối với thế hệ sau của mình, lúc nào cũng bị rập khuôn trong một vòng lập truyền thừa bất tận. Khiến cho các thế hệ sau, lúc nào cũng phải noi theo các bậc tiền nhân của mình, để rồi từ đó liên tục tạo ra các hệ lụy, khiến cho những đời tiếp theo chẳng còn có nổi tính chất đột phá, bởi vì cái bóng của họ những người tiền nhân thực sự quá lớn.
Còn về cách mà Vô Pháp chỉ dạy cho Quách Tương, vốn là cách mà trước đây sư phụ Thiên Mà đã chỉ dạy cho cậu.
Bài học thì cứ luôn đi đôi với thực hành, từ các sư tỷ cho tới những sư huynh khác và cuối cùng đứa nhỏ nhất là mình , Vô Pháp lúc nào cũng được sư phụ, chỉ ra cho những con đường sáng mà cậu có thể đi, chứ không bao giờ trực tiếp đứng ra, bắt buộc cậu phải đi theo đúng một hướng đi nào cả.
Bởi bản thân của Thiên Ma vốn đã là Ma Đạo Chí Tôn, nên nào có sợ các đệ tử rồi cũng sẽ nhập Ma giống mình. Một khi đã bước vào môi trường của Vạn Giới rồi, thì Thiện Ác đã không còn là thứ quan trọng để quyết định kết quả cuối cùng nữa. Vì các câu chuyện chỉ được kể lại từ những kẻ sống sót, bằng mọi giá các đệ tử của ông phải nhận biết tầm quan trọng của chính sinh mạng của mình. Chỉ cần có thể sống sót trong mọi trường hợp, như thế là đã đủ.
Và cái thứ hai , đó là phải luôn nhớ bản ngã của chính mình, trong bất kỳ mọi trường hợp. Chỉ có những kẻ lạm sát vì sở thích, đó mới là những kẻ ngu muội bị sát nghiệp vây quanh. Nếu giết một đã bị gọi là sát nhân, thì giết trên trăm người sẽ là gọi là diệt chủng. Ấy vậy mà , nếu giết trên một triệu người thì từ kẻ sát nhân, và diệt chủng cũng có thể trở thành một Anh Hùng. Vì đa số, con người ta chỉ hiếu kỳ, là khi một kẻ nào đó có chiến tích thật sự vang dội, bắt buộc họ phải tìm hiểu.
Liền lúc này là chính hay tà, không còn là chỉ do một số người nhận định. Miễn là không cảm thấy hổ thẹn về những gì mình hành động là được. Đã người muốn giết ta, thì sao ta không thể giết người.
Giết bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là vì cái để giết. Đôi lúc giết người cũng chính là cách để bảo vệ những thứ quan trọng. Như là người thân hay gia đình, vũ trụ hay thế giới. Bất cứ lý do gì cũng được, chỉ cần có cái để khiến sát nghiệt sẽ không vướng mắt lại quanh thân là coi như xong.
Và Vô Pháp thì do không có gì để bảo vệ kém chút bị sát nghiệp quấn lấy, thì được Thiên Ma mách nước, là để bảo vệ bản thân. Thế mà cũng hợp lệ, thành thử cậu mới biết sư phụ mình bị gọi là Ma Đạo Chí Tôn là vì sao. Không phải vì ông gặp ai cũng giết, mà là vì ông quá Ma Giáo. Đến nỗi ngay cả chính ông còn tự gạt được bản thân, khiến cho linh hồn Nguyên Thần của ông trong suốt như mấy vị Đại Tổ Phật, không chút nhiễm bẩn nhìn rất là mộng bức. Dù biết bao thế giới bị ông quậy cho tan nát vì đụng tới chính mình.
Và một câu ông hay dùng để dạy hư các đồ đệ, ngay những ngày đầu mới nhập môn đó là :
Bởi do sư phụ toàn dạy những kiểu như vậy, hỏi sao cái này Vô Pháp lại không gan lỳ đến cuối cùng cũng phải tìm cách để trọng sinh và luân hồi thành Quách Tương để trở lại.
Có điều Lữ Phụng Tiên tuy muốn truy cầu tiên đạo, nhưng nàng cũng không phải là một cái mất lý trí, nên vừa nghe Vô Pháp đưa ra yêu cầu, nhất mực làm liền, cho nên nàng mới nói ra suy nghĩ của mình cùng với cậu.
" Đại nhân, thứ cho Phụng Tiên không thể làm theo yêu cầu này rồi. Nếu vì truy cầu thành tiên mà phải tổn thương tiểu cô nương như thế này, thì Phụng Tiên xin phép không tiếp nhận yêu cầu của đại nhân được, cảm ơn ngài đã chiếu cố, cáo từ ! "
Thấy cái này nữ nhân sắp bỏ đi, tiểu gia hỏa mới giật mình la làng.
" Tỷ tỷ, đứng lại ! "
Lữ Phụng Tiên liền đứng yên, và quay lại nhìn Quách Tương. Lúc này, cô nhóc mới đưa một cánh tay lên, rồi nhắm về mặt đất bên phải, phát ra một luồng quang ảnh màu xanh ngọc bích của linh khí, ở đầu bàn tay, rồi chém sâu một nhát.
.・゜-✧ Keng ✧・゚
Tiếng âm phát ra từ ánh quang giống hệt lưỡi gươm, cắt vào mặt đất một vệt dài 2 mét , xong rồi được Quách Tương thu lại, làm cho Lữ Phụng Tiên phải trố mắt nhìn về phía cô nhóc, và rồi tiểu tổ tông cất giọng.
" Tuy ta không biết là tỷ tỷ mạnh như thế nào, nhưng ta ghét nhất là mình bị xem như là một kẻ yếu. Vậy nên, trận này dù tỷ không muốn, nhưng ta thì nhất định phải đánh ! "
Lữ Phụng Tiên nghe xong miệng đã vô thức hé mở, Vô Pháp thì thấy rất hài lòng với cách xử lý như vậy của cô nhóc, nên mới phất tay đánh ra một đạo quang ảnh bạch sắc hướng vào cả hai người, rồi nhập vào cơ thể. Và nhàn nhạt nói
" Có cái này [ Giáp Linh Hộ Thể ] cả hai cứ an tâm dùng hết sức, mà không sợ lỡ tay làm ảnh hưởng đến tính mạng của nhau. Nhưng nhớ kĩ, tuy là có bảo hộ rồi sẽ không thể bị thương, nhưng cảm giác của những cơn đau thì có nhé. Chỉ cần các vết thương có khả năng ảnh hưởng đến tính mạng,thì ngay lập tức sẽ bị cưỡng chế ép bất tỉnh, để tránh tổn lên tinh thần, vậy được rồi chứ "
Một màn này Vô Pháp khiến cho toàn bộ mọi người phải đứng hình mất giây, vì cảm nhận sự ớn lạnh bởi năng lượng ngưu bức của chính mình.
Chưa ngừng lại ở đó, để cho trận đấu sẽ diễn ra thêm sự công bằng, và mang tính chất quang trọng cho sự phát triển của cả hai. Trước khi thi đấu, cả hai người phải trải qua, một lớp học cấp tốc của Vô Pháp, kéo dài không đến nửa tiếng đồng hồ, để học được những năng lực cách vận dụng.
" Tiểu nha đầu, xem kĩ đây là [ Thai Hóa Dị Hình ] một trong những thuật pháp của Thiên Cang 36 biến. Có thể biến một người lớn thành một đứa trẻ và một đứa trẻ sẽ lớn lên, nhưng chỉ là hình dáng bên ngoài mà thôi, còn thể chất thì vẫn như cũ. Một lần dụng pháp tương đương 7 ngày biến hóa nếu không giải trừ ! "
Vô Pháp vừa nói, vừa tự thi pháp lên chính mình, khiến cho đang từ một cái trưởng thành nam nhân, chớp mắt đã biến thành một cái tiểu tử lớn ngang cùng với Quách Tương, thành ra khiến nàng và mọi người nhìn rất là thích thú. Sau mấy giây Vô Pháp tiếp tục giải khai thuật pháp, và trở lại bình thường như lúc đầu.
Chính vào thời khắc này, tiểu nha đầu đã không kiềm nổi sự yêu thích và nhảy vào ôm đùi cậu, kéo kéo ống quần hối thúc :-- " Vô Pháp ngươi sao còn có những thuật pháp này, trong ký ức ta thật sự không có nha. Mau.. mau dạy cho ta, cái này điểm yếu trẻ con ta thật sự khổ lắm! "
Thấy cô nhóc nãi thanh nãi khí kiểu vậy Vô Pháp cười trộm một cái, rồi đưa tay điểm một chỉ vào giữa trán của tiểu gia hỏa , tức khắc toàn bộ lý thuyết và cách vận dụng của chiêu vừa rồi được truyền đến vào Quách Tương ở não hải.
Nhận được cái này kỹ năng truyền thừa tư duy, Quách Tương trực tiếp ngồi xuống nhắm mắt, để tinh thần bước vào trạng thái nhập định, khắc lên toàn bộ biến hóa vào não của cô.
Bấy giờ, sau khi đã chỉ cho tiểu gia hỏa xong, cậu mới tiếp tục đến chỉ dạy cho Lữ Bố. Về cách sử dụng thân pháp, để cô nàng không phải chật vật nếu như giữa chừng Quách Tương sử dụng cách bay lên để chạy trốn . Ngờ đâu lớp học bay cấp tốc này còn đông hơn cậu tưởng .
" Cho hỏi !? "
Quách Tĩnh giữa chừng dơ tay trong bài giảng về cách chuyển hóa nội lực thành linh lực. Thấy vậy, Vô Pháp tạm ngưng và quay nhìn ông và hỏi.
" Có gì không hiểu!? "
Quách Tĩnh liền gật đầu và đáp
" Nếu nói nội công tu luyện , chính là do linh lực của tu tiên biến tấu lại để cho phàm nhân dễ tu luyện hơn một chút, vậy tại sao họ không lưu truyền rộng rãi ra , lúc đó võ lâm cũng tránh được hiện trạng phân chia như bây giờ , và nhân loại cũng tăng thêm nhiều cách để sống sót a !? "
Nghe xong, Vô Pháp cười khẩy, rồi trả lời một cách qua loa cho Quách Tĩnh biết : -- " Vậy Quách đại hiệp muốn nghe về thuyết âm mưu của những kẻ quản lý thế giới này hả? Hiện tại, tôi chỉ có thể tồn tại được đến trời sáng, là phải nhập lại cùng Quách Tương thể xác. Không biết còn cơ hội để xuất hiện nữa không, nếu trong vòng nữa năm nàng chưa đạt đến tu vi [ Nguyên Anh ] để hợp nhất cùng tôi, thì tôi còn thể ứng cứu các người một lần nữa nếu như mọi người bị các thế lực nhắm đến, vì bí mật ấy!! "
" Thôi thôi, cậu tiếp tục giảng đi. Xem như Quách mổ chưa có hỏi tới a!! "
Vô Pháp chỉ định dọa chút thôi nào đâu Quách Tĩnh vậy mà sợ thật, lần này xuất hiện cậu dắt mọi người xuống âm phủ một chuyến cũng là vì lý do đó. Ai biết được nếu giờ cậu không xuống để dằn mặt đám này, thì sau khi cậu nhập lại cùng Quách Tương chuyện gì sẽ xảy ra tiếp. Đã cậu mất đi ký ức cộng thêm suốt mấy trăm năm tìm đường về là đủ rồi, không có lý do gì mà Vô Pháp bắt tiểu nha đầu phải nếm trải lại nổi cô đơn ấy tiếp nữa.
Và rồi cậu tiếp tục quay lại bài giảng của mình , độ dài cũng không dài lắm, tầm khoảng 5 phút nói không ngừng là kết thúc phần lý thuyết chuyển sang phần thực hành, cách tạo dựng và sử dụng linh lực thể nội.
Đúng lúc này, Lữ Bố và Dương Quá là hai cái nhanh nhất lĩnh hội, chỉ trong vòng vài ba phút là đã cấu tạo thành công khí tức chuyển hóa. Còn về phía cha mẹ , và gia gia thì trước đó đã được Quách Tương giúp họ phần này rồi. Nên Vô Pháp cũng bớt phải quản đến.
Sau cùng, là cậu chỉ họ thêm một số lý thuyết để điều khiển linh lực biến hóa thể trạng, và cách bay đơn giản nhất là { Đằng Vân }, còn riêng Lữ Bố thì được dạy thân pháp { Đạp Không Thuấn Bộ } , vì loại này là thích hợp nhất chuyên dành cho chiến đấu, và xử lý những tình cảnh éo le để bức tốc. Dù sao cái này Lữ Phụng Tiên sau này sẽ thành hộ pháp của tiểu nha đầu, nên phần giảng dạy Vô Pháp khá là kỹ lưỡng, không có như những bình thường người khác vừa dạy vừa sợ họ làm phản, thành ra giấu diếm không dạy hết, để rồi vì vậy mà phát sinh hậu nạn tai hại về sau. Tệ nhất đó là người được truyền dạy sẽ gặp phải nguy hiểm không đáng, vì những thiếu xót ấy.
Cuối cùng, chuyện gì đến cũng đến. Vô Pháp vừa dạy xong thì những cái âm phủ người đứng đầu cũng đã tới. Chính vì vậy Vô Pháp tạm phải bận rộn một chút, để sắp xếp xong cho Quách Tương và Lữ Phụng Tiên giao chiến, rồi mới cùng nhóm người của Âm Phủ rời đi qua chỗ khác. Trước khi đi, cậu còn bắt Diêm Vương phải quang sát kĩ một vòng từng người, khiến lão và mấy cái quỷ sai cũng chẳng hiểu lý do. Cho đến lúc đi cùng cậu vòng lại chỗ của đám Chung Thiên Sư, thì Diêm Vương mới tá hỏa, cái này Vô Pháp thật chất là đang muốn lợi dụng điều này và bắt đền với phía địa phủ. Và cách mà cậu đang bắt đến chẳng khác gì với ăn cướp.
" Đại Đế, ngài thật sự phải làm khổ tiểu vương vậy a !? "
Diêm Vương cũng chịu không nổi và than thở, thấy vậy Vô Pháp mới chạy đến ôm lấy xác của { Cậu Vàng }, vốn là con chó ghẻ hoang dại và tỏ ra như đau lắm.
" Ta không biết, nó vốn là bạn thân của ta trong suốt bao lâu nay, nếu không phải do hai tên Quỷ Sai của ngươi vô duyên vô cớ chạy lên đòi bắt người của ta, thì nó đâu phải kiểu này chết thảm !! "
Mấy cái hạ nhân của Quách phủ thì vốn đang tụ ở chỗ này, giờ được xem một màn giả trang kể khổ của Vô Pháp, cũng giật mình kém chút té ngã. Diễn sâu đến nổi ôm cả một con chó ghẻ , nói là bạn thân, thiệt họ cũng phục cậu sát đất . Tưởng sao khi Diêm Vương xuất nhã ý giúp con chó hồi sinh thì, Vô Pháp đã hành động cực quỷ dị .
" Ta cho ngươi biết, trong mắt bản đế { Cậu Vàng } trên đời chỉ có một và không thể thay thế, đừng nghĩ là ngươi bắt một linh hồn khác vào làm giả chó của ta thì ta không biết "
.・゜゜.Xoát..・゜゜・・
" Ế !? "
Diêm Vương và đám phán quan còn chưa kịp giải thích thì Vô Pháp đã chưởng { Cậu Vàng } một chưởng, khiến nó cả xác và hồn cũng không còn nữa để hồi sinh . Có ngờ đâu mọi người đang ngỡ ngàng thì Vô Pháp nói.
" Ta nói rồi đó, Địa Phủ các ngươi mau đền lại bạn thân cho ta a, vừa nãy bay ngang Quỷ Môn Quang, ta thấy con cẩu hộ pháp Tam Đầu Mục, vừa sinh thì phải , một lứa kháu khỉnh chắc cũng 2 , 3 tháng tuổi nhỉ, nếu các ngươi có nhả ý đem một trong mấy con tiểu cẩu ấy đến đưa cho ta, thì ta cũng gắng bấm bụng mà nhận vậy! "
Phụt…
Diêm Vương nghe xong phun cả khí, đầu óc chao đảo xém ngã ngửa , cũng may có đám phán quan hậu cần sau lưng.
" Vô sỹ, sao trên đời lại có đứa vô sỹ đến vậy!! "
Lão nghĩ trong đầu chứ không có dám nói ra, tại lão biết cái Vô Pháp Đại Đế này lúc hắn mở cửa Luân Hồi đi vào thế giới của mình, Thiên Đạo còn phải như thế nào run lẩy bẩy và căn dặn các kiểu. Bấc quá tránh đông, tránh tây cho đã để không đụng đến hắn. Thậm chí là sợ nhất đụng trúng người họ Quách, ngờ đâu đi bắt cái kia Phùng Hành trốn trong cây sáo của Hoàng Lão Tà, lại là bà ngoại của Quách Tương. Lão Diêm Vương thật hận đến nổi, nếu như lão có đủ thực lực cũng muốn đè Vô Pháp ra để xem coi da mặt cậu dày đến cỡ nào, mà có thể vô sỹ đến như vậy.
Con chó ghẻ đói chết nói là bạn thân, tưởng sao cho nó sống lại thì chưởng con người ta tan nát để bắt đền tiếp, cái này là ăn cướp chứ bắt đền đâu ra. Khổ tâm lắm mới lai giống được hai con Tam Mục Ma Khuyển với Hạo Thiên Thần Khuyển vào 500 năm trước, mà ra được một lứa 2 con tiểu cẩu này. Giờ tưởng sao bị Vô Pháp đổi ngang một con chó ghẻ.
. ・ ゜-: ✧ :- Chương 10 -:✧ :- ゜・.
_____________________
_____________________
" Đại nhân, ngài vừa nói gì a ? "
Để cho chắc chắn mình không có nghe lầm, về những gì Vô Pháp vừa nói đó là sự thật . Lữ Phụng Tiên cất giọng để hỏi lại, và ánh mắt thì có vẻ hơi nghi ngờ , nhìn cậu chút chút .
Nào ngờ, Vô Pháp cười nhạt một cái và đáp : -- " Thế không phải là ngươi đang muốn tìm cách để tu luyện thành tiên à !? "
Nói tới đây Vô Pháp cười nhẹ một cái nhếch miệng , rồi phóng tay để kéo lại nhóc Quách Tương . Rồi nói tiếp
" Muốn học cách để tu luyện đúng không, chỉ cần ngươi đánh thắng nàng. Thì vị trí cận thần đầu tiên sẽ thuộc về ngươi, đến lúc đó đừng nói là muốn trở thành cái tiên này, hay là bất kì cái tiên nọ . Chỉ cần ngươi nhất mực trung thành cùng với cô nhóc của ta , Ta dám đảm bảo, thứ ngươi nhận được , sẽ còn nhiều hơn cả những thứ ngươi nhận biết, ở lúc sống ! "
Lữ Bố nghe xong, toàn thân như đã cứng đờ ớn lạnh một trận. Và rồi dưới góc nhìn của mình.
Nàng thấy được cái này nam nhân chẳng có chút gì ẩn tàn từ thái độ , cho đến cả cử chỉ, là hướng mình gây bất lợi . Cho nên cũng nhẹ nhõm được một chút , vì đỡ phải cảnh giác .
Mặt khác, nói đến cái này Quách Tương sau khi bị cậu bắt tới tay, đã không ngừng tỏ vẻ khó hiểu, về những thứ cậu đang suy tính.
Và rồi vào lúc này, khi Vô Pháp cùng với nữ nhân kia đã nói xong. Thì cậu chuyển sang phần của Quách Tương , cho nên cậu đã kéo người của nàng, đang đứng phía trước mình, quay trở lại và nói : -- " Nha đầu, lần này sẽ là một bài học rất là quan trọng và dành riêng cho ngươi. Cho nên..."
" Ể!? " --: Tiểu gia hỏa nghiêng nhẹ cái đầu nhỏ của mình, đôi mắt thì hơi nhướng lên , để cho thấy sự ngạc nhiên của cô nhóc.
" Thiệt là… ! "
Thấy tiểu gia hỏa vẫn còn rất là lơ ngơ như vậy, Vô Pháp cũng chỉ biết thở dài một cái, rồi đưa tay véo nhẹ vào giữa mi tâm mình, xong mới cùng nàng nói rõ.
" Hời ! Nghe đây, hiện tại nhóc và ta vẫn chưa có thể gọi là hợp nhất lại làm một, vì vậy sự thiếu nhận thức của nhóc hiện giờ chính là một cái điểm yếu chết người, cực kỳ phức tạp đấy biết không hả? "
" Ta…" - : Cô nhóc định phản bác hay gì đó, nhưng giữa chừng tư duy lại thấy Vô Pháp nói đúng nên mới ngừng lại, và hơi xụ mặt xuống.
Vô Pháp cũng chưa vội nói tiếp, đưa tay chạm nhẹ đầu nàng tỏ ra như vẻ quang tâm an ủi, rồi chỉ tay về Lữ Bố hay còn gọi là Lữ Phụng Tiên và nói .
" Cái này Lữ Bố trước khi chết, từng được người đời truyền tụng là một cái phàm nhân Chiến Thần, vậy nên lần này cơ duyên xảo hợp mà chúng ta gặp được nàng ta ở đây, thành thử ta mới muốn nhóc và nàng ta giao đấu, mục đích là để nhóc nhận ra điểm yếu và điểm mạnh của mình là như thế nào . "
" Điểm yếu ? Không lẽ ta tu luyện sai cách? " -- : Quách Tương giật mình, và hỏi thẳng. Liền ngay sau đó nàng nhận được một cái lắc đầu của Vô Pháp.
" Từ xưa đến nay, con đường tu chân vốn là muôn hình muôn nẻo, còn việc đúng hay là sai thì hãy để kết quả ở tương lai trả lời cho câu hỏi đó. Thứ mà ta muốn nhóc học ở đây, không phải là một đường đã bị rập khuôn sẵn, mà là cách để nhóc tự nhận biết được nhiều con đường khác nhau để sau này có thể tự ý lựa chọn. "
Lữ Phụng Tiên và nhóm người thân đứng kế bên, nghe Vô Pháp từ từ chỉ dạy cho Quách Tương cũng thật sự phải cảm kích, và bái phục những lý lẽ sâu xa, ở bên trong những lời dạy của cậu dành cho cô nhóc. Bất giác Hoàng Dược Sư cũng phải cất nên lời tự tiếng lòng.
" Thì ra đây chính là sự khác nhau trong cách dạy dỗ của người thường và thần tiên a, nếu khi xưa ta cũng nhận được những đạo lý như thế này thật tốt biết mấy. Hời, là vi sư nông cạn, nên thiệt thòi các con tương lai ! "
Như những gì Hoàng lão tà đã nói, người bình thường đối với thế hệ sau của mình, lúc nào cũng bị rập khuôn trong một vòng lập truyền thừa bất tận. Khiến cho các thế hệ sau, lúc nào cũng phải noi theo các bậc tiền nhân của mình, để rồi từ đó liên tục tạo ra các hệ lụy, khiến cho những đời tiếp theo chẳng còn có nổi tính chất đột phá, bởi vì cái bóng của họ những người tiền nhân thực sự quá lớn.
Còn về cách mà Vô Pháp chỉ dạy cho Quách Tương, vốn là cách mà trước đây sư phụ Thiên Mà đã chỉ dạy cho cậu.
Bài học thì cứ luôn đi đôi với thực hành, từ các sư tỷ cho tới những sư huynh khác và cuối cùng đứa nhỏ nhất là mình , Vô Pháp lúc nào cũng được sư phụ, chỉ ra cho những con đường sáng mà cậu có thể đi, chứ không bao giờ trực tiếp đứng ra, bắt buộc cậu phải đi theo đúng một hướng đi nào cả.
Bởi bản thân của Thiên Ma vốn đã là Ma Đạo Chí Tôn, nên nào có sợ các đệ tử rồi cũng sẽ nhập Ma giống mình. Một khi đã bước vào môi trường của Vạn Giới rồi, thì Thiện Ác đã không còn là thứ quan trọng để quyết định kết quả cuối cùng nữa. Vì các câu chuyện chỉ được kể lại từ những kẻ sống sót, bằng mọi giá các đệ tử của ông phải nhận biết tầm quan trọng của chính sinh mạng của mình. Chỉ cần có thể sống sót trong mọi trường hợp, như thế là đã đủ.
Và cái thứ hai , đó là phải luôn nhớ bản ngã của chính mình, trong bất kỳ mọi trường hợp. Chỉ có những kẻ lạm sát vì sở thích, đó mới là những kẻ ngu muội bị sát nghiệp vây quanh. Nếu giết một đã bị gọi là sát nhân, thì giết trên trăm người sẽ là gọi là diệt chủng. Ấy vậy mà , nếu giết trên một triệu người thì từ kẻ sát nhân, và diệt chủng cũng có thể trở thành một Anh Hùng. Vì đa số, con người ta chỉ hiếu kỳ, là khi một kẻ nào đó có chiến tích thật sự vang dội, bắt buộc họ phải tìm hiểu.
Liền lúc này là chính hay tà, không còn là chỉ do một số người nhận định. Miễn là không cảm thấy hổ thẹn về những gì mình hành động là được. Đã người muốn giết ta, thì sao ta không thể giết người.
Giết bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là vì cái để giết. Đôi lúc giết người cũng chính là cách để bảo vệ những thứ quan trọng. Như là người thân hay gia đình, vũ trụ hay thế giới. Bất cứ lý do gì cũng được, chỉ cần có cái để khiến sát nghiệt sẽ không vướng mắt lại quanh thân là coi như xong.
Và Vô Pháp thì do không có gì để bảo vệ kém chút bị sát nghiệp quấn lấy, thì được Thiên Ma mách nước, là để bảo vệ bản thân. Thế mà cũng hợp lệ, thành thử cậu mới biết sư phụ mình bị gọi là Ma Đạo Chí Tôn là vì sao. Không phải vì ông gặp ai cũng giết, mà là vì ông quá Ma Giáo. Đến nỗi ngay cả chính ông còn tự gạt được bản thân, khiến cho linh hồn Nguyên Thần của ông trong suốt như mấy vị Đại Tổ Phật, không chút nhiễm bẩn nhìn rất là mộng bức. Dù biết bao thế giới bị ông quậy cho tan nát vì đụng tới chính mình.
Và một câu ông hay dùng để dạy hư các đồ đệ, ngay những ngày đầu mới nhập môn đó là :
- Đại Đạo mạnh nhất Thiên Đạo, tu luyện không sợ khó chỉ sợ chẳng dám nghịch thiên mà đi. Tự do chính là không có vật cản , Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật. Nếu Thiên cản ta, ta trảm luôn Thiên.
Bởi do sư phụ toàn dạy những kiểu như vậy, hỏi sao cái này Vô Pháp lại không gan lỳ đến cuối cùng cũng phải tìm cách để trọng sinh và luân hồi thành Quách Tương để trở lại.
Có điều Lữ Phụng Tiên tuy muốn truy cầu tiên đạo, nhưng nàng cũng không phải là một cái mất lý trí, nên vừa nghe Vô Pháp đưa ra yêu cầu, nhất mực làm liền, cho nên nàng mới nói ra suy nghĩ của mình cùng với cậu.
" Đại nhân, thứ cho Phụng Tiên không thể làm theo yêu cầu này rồi. Nếu vì truy cầu thành tiên mà phải tổn thương tiểu cô nương như thế này, thì Phụng Tiên xin phép không tiếp nhận yêu cầu của đại nhân được, cảm ơn ngài đã chiếu cố, cáo từ ! "
Thấy cái này nữ nhân sắp bỏ đi, tiểu gia hỏa mới giật mình la làng.
" Tỷ tỷ, đứng lại ! "
Lữ Phụng Tiên liền đứng yên, và quay lại nhìn Quách Tương. Lúc này, cô nhóc mới đưa một cánh tay lên, rồi nhắm về mặt đất bên phải, phát ra một luồng quang ảnh màu xanh ngọc bích của linh khí, ở đầu bàn tay, rồi chém sâu một nhát.
.・゜-✧ Keng ✧・゚
Tiếng âm phát ra từ ánh quang giống hệt lưỡi gươm, cắt vào mặt đất một vệt dài 2 mét , xong rồi được Quách Tương thu lại, làm cho Lữ Phụng Tiên phải trố mắt nhìn về phía cô nhóc, và rồi tiểu tổ tông cất giọng.
" Tuy ta không biết là tỷ tỷ mạnh như thế nào, nhưng ta ghét nhất là mình bị xem như là một kẻ yếu. Vậy nên, trận này dù tỷ không muốn, nhưng ta thì nhất định phải đánh ! "
Lữ Phụng Tiên nghe xong miệng đã vô thức hé mở, Vô Pháp thì thấy rất hài lòng với cách xử lý như vậy của cô nhóc, nên mới phất tay đánh ra một đạo quang ảnh bạch sắc hướng vào cả hai người, rồi nhập vào cơ thể. Và nhàn nhạt nói
" Có cái này [ Giáp Linh Hộ Thể ] cả hai cứ an tâm dùng hết sức, mà không sợ lỡ tay làm ảnh hưởng đến tính mạng của nhau. Nhưng nhớ kĩ, tuy là có bảo hộ rồi sẽ không thể bị thương, nhưng cảm giác của những cơn đau thì có nhé. Chỉ cần các vết thương có khả năng ảnh hưởng đến tính mạng,thì ngay lập tức sẽ bị cưỡng chế ép bất tỉnh, để tránh tổn lên tinh thần, vậy được rồi chứ "
Một màn này Vô Pháp khiến cho toàn bộ mọi người phải đứng hình mất giây, vì cảm nhận sự ớn lạnh bởi năng lượng ngưu bức của chính mình.
Chưa ngừng lại ở đó, để cho trận đấu sẽ diễn ra thêm sự công bằng, và mang tính chất quang trọng cho sự phát triển của cả hai. Trước khi thi đấu, cả hai người phải trải qua, một lớp học cấp tốc của Vô Pháp, kéo dài không đến nửa tiếng đồng hồ, để học được những năng lực cách vận dụng.
" Tiểu nha đầu, xem kĩ đây là [ Thai Hóa Dị Hình ] một trong những thuật pháp của Thiên Cang 36 biến. Có thể biến một người lớn thành một đứa trẻ và một đứa trẻ sẽ lớn lên, nhưng chỉ là hình dáng bên ngoài mà thôi, còn thể chất thì vẫn như cũ. Một lần dụng pháp tương đương 7 ngày biến hóa nếu không giải trừ ! "
Vô Pháp vừa nói, vừa tự thi pháp lên chính mình, khiến cho đang từ một cái trưởng thành nam nhân, chớp mắt đã biến thành một cái tiểu tử lớn ngang cùng với Quách Tương, thành ra khiến nàng và mọi người nhìn rất là thích thú. Sau mấy giây Vô Pháp tiếp tục giải khai thuật pháp, và trở lại bình thường như lúc đầu.
Chính vào thời khắc này, tiểu nha đầu đã không kiềm nổi sự yêu thích và nhảy vào ôm đùi cậu, kéo kéo ống quần hối thúc :-- " Vô Pháp ngươi sao còn có những thuật pháp này, trong ký ức ta thật sự không có nha. Mau.. mau dạy cho ta, cái này điểm yếu trẻ con ta thật sự khổ lắm! "
Thấy cô nhóc nãi thanh nãi khí kiểu vậy Vô Pháp cười trộm một cái, rồi đưa tay điểm một chỉ vào giữa trán của tiểu gia hỏa , tức khắc toàn bộ lý thuyết và cách vận dụng của chiêu vừa rồi được truyền đến vào Quách Tương ở não hải.
Nhận được cái này kỹ năng truyền thừa tư duy, Quách Tương trực tiếp ngồi xuống nhắm mắt, để tinh thần bước vào trạng thái nhập định, khắc lên toàn bộ biến hóa vào não của cô.
Bấy giờ, sau khi đã chỉ cho tiểu gia hỏa xong, cậu mới tiếp tục đến chỉ dạy cho Lữ Bố. Về cách sử dụng thân pháp, để cô nàng không phải chật vật nếu như giữa chừng Quách Tương sử dụng cách bay lên để chạy trốn . Ngờ đâu lớp học bay cấp tốc này còn đông hơn cậu tưởng .
" Cho hỏi !? "
Quách Tĩnh giữa chừng dơ tay trong bài giảng về cách chuyển hóa nội lực thành linh lực. Thấy vậy, Vô Pháp tạm ngưng và quay nhìn ông và hỏi.
" Có gì không hiểu!? "
Quách Tĩnh liền gật đầu và đáp
" Nếu nói nội công tu luyện , chính là do linh lực của tu tiên biến tấu lại để cho phàm nhân dễ tu luyện hơn một chút, vậy tại sao họ không lưu truyền rộng rãi ra , lúc đó võ lâm cũng tránh được hiện trạng phân chia như bây giờ , và nhân loại cũng tăng thêm nhiều cách để sống sót a !? "
Nghe xong, Vô Pháp cười khẩy, rồi trả lời một cách qua loa cho Quách Tĩnh biết : -- " Vậy Quách đại hiệp muốn nghe về thuyết âm mưu của những kẻ quản lý thế giới này hả? Hiện tại, tôi chỉ có thể tồn tại được đến trời sáng, là phải nhập lại cùng Quách Tương thể xác. Không biết còn cơ hội để xuất hiện nữa không, nếu trong vòng nữa năm nàng chưa đạt đến tu vi [ Nguyên Anh ] để hợp nhất cùng tôi, thì tôi còn thể ứng cứu các người một lần nữa nếu như mọi người bị các thế lực nhắm đến, vì bí mật ấy!! "
" Thôi thôi, cậu tiếp tục giảng đi. Xem như Quách mổ chưa có hỏi tới a!! "
Vô Pháp chỉ định dọa chút thôi nào đâu Quách Tĩnh vậy mà sợ thật, lần này xuất hiện cậu dắt mọi người xuống âm phủ một chuyến cũng là vì lý do đó. Ai biết được nếu giờ cậu không xuống để dằn mặt đám này, thì sau khi cậu nhập lại cùng Quách Tương chuyện gì sẽ xảy ra tiếp. Đã cậu mất đi ký ức cộng thêm suốt mấy trăm năm tìm đường về là đủ rồi, không có lý do gì mà Vô Pháp bắt tiểu nha đầu phải nếm trải lại nổi cô đơn ấy tiếp nữa.
Và rồi cậu tiếp tục quay lại bài giảng của mình , độ dài cũng không dài lắm, tầm khoảng 5 phút nói không ngừng là kết thúc phần lý thuyết chuyển sang phần thực hành, cách tạo dựng và sử dụng linh lực thể nội.
Đúng lúc này, Lữ Bố và Dương Quá là hai cái nhanh nhất lĩnh hội, chỉ trong vòng vài ba phút là đã cấu tạo thành công khí tức chuyển hóa. Còn về phía cha mẹ , và gia gia thì trước đó đã được Quách Tương giúp họ phần này rồi. Nên Vô Pháp cũng bớt phải quản đến.
Sau cùng, là cậu chỉ họ thêm một số lý thuyết để điều khiển linh lực biến hóa thể trạng, và cách bay đơn giản nhất là { Đằng Vân }, còn riêng Lữ Bố thì được dạy thân pháp { Đạp Không Thuấn Bộ } , vì loại này là thích hợp nhất chuyên dành cho chiến đấu, và xử lý những tình cảnh éo le để bức tốc. Dù sao cái này Lữ Phụng Tiên sau này sẽ thành hộ pháp của tiểu nha đầu, nên phần giảng dạy Vô Pháp khá là kỹ lưỡng, không có như những bình thường người khác vừa dạy vừa sợ họ làm phản, thành ra giấu diếm không dạy hết, để rồi vì vậy mà phát sinh hậu nạn tai hại về sau. Tệ nhất đó là người được truyền dạy sẽ gặp phải nguy hiểm không đáng, vì những thiếu xót ấy.
Cuối cùng, chuyện gì đến cũng đến. Vô Pháp vừa dạy xong thì những cái âm phủ người đứng đầu cũng đã tới. Chính vì vậy Vô Pháp tạm phải bận rộn một chút, để sắp xếp xong cho Quách Tương và Lữ Phụng Tiên giao chiến, rồi mới cùng nhóm người của Âm Phủ rời đi qua chỗ khác. Trước khi đi, cậu còn bắt Diêm Vương phải quang sát kĩ một vòng từng người, khiến lão và mấy cái quỷ sai cũng chẳng hiểu lý do. Cho đến lúc đi cùng cậu vòng lại chỗ của đám Chung Thiên Sư, thì Diêm Vương mới tá hỏa, cái này Vô Pháp thật chất là đang muốn lợi dụng điều này và bắt đền với phía địa phủ. Và cách mà cậu đang bắt đến chẳng khác gì với ăn cướp.
" Đại Đế, ngài thật sự phải làm khổ tiểu vương vậy a !? "
Diêm Vương cũng chịu không nổi và than thở, thấy vậy Vô Pháp mới chạy đến ôm lấy xác của { Cậu Vàng }, vốn là con chó ghẻ hoang dại và tỏ ra như đau lắm.
" Ta không biết, nó vốn là bạn thân của ta trong suốt bao lâu nay, nếu không phải do hai tên Quỷ Sai của ngươi vô duyên vô cớ chạy lên đòi bắt người của ta, thì nó đâu phải kiểu này chết thảm !! "
Mấy cái hạ nhân của Quách phủ thì vốn đang tụ ở chỗ này, giờ được xem một màn giả trang kể khổ của Vô Pháp, cũng giật mình kém chút té ngã. Diễn sâu đến nổi ôm cả một con chó ghẻ , nói là bạn thân, thiệt họ cũng phục cậu sát đất . Tưởng sao khi Diêm Vương xuất nhã ý giúp con chó hồi sinh thì, Vô Pháp đã hành động cực quỷ dị .
" Ta cho ngươi biết, trong mắt bản đế { Cậu Vàng } trên đời chỉ có một và không thể thay thế, đừng nghĩ là ngươi bắt một linh hồn khác vào làm giả chó của ta thì ta không biết "
.・゜゜.Xoát..・゜゜・・
" Ế !? "
Diêm Vương và đám phán quan còn chưa kịp giải thích thì Vô Pháp đã chưởng { Cậu Vàng } một chưởng, khiến nó cả xác và hồn cũng không còn nữa để hồi sinh . Có ngờ đâu mọi người đang ngỡ ngàng thì Vô Pháp nói.
" Ta nói rồi đó, Địa Phủ các ngươi mau đền lại bạn thân cho ta a, vừa nãy bay ngang Quỷ Môn Quang, ta thấy con cẩu hộ pháp Tam Đầu Mục, vừa sinh thì phải , một lứa kháu khỉnh chắc cũng 2 , 3 tháng tuổi nhỉ, nếu các ngươi có nhả ý đem một trong mấy con tiểu cẩu ấy đến đưa cho ta, thì ta cũng gắng bấm bụng mà nhận vậy! "
Phụt…
Diêm Vương nghe xong phun cả khí, đầu óc chao đảo xém ngã ngửa , cũng may có đám phán quan hậu cần sau lưng.
" Vô sỹ, sao trên đời lại có đứa vô sỹ đến vậy!! "
Lão nghĩ trong đầu chứ không có dám nói ra, tại lão biết cái Vô Pháp Đại Đế này lúc hắn mở cửa Luân Hồi đi vào thế giới của mình, Thiên Đạo còn phải như thế nào run lẩy bẩy và căn dặn các kiểu. Bấc quá tránh đông, tránh tây cho đã để không đụng đến hắn. Thậm chí là sợ nhất đụng trúng người họ Quách, ngờ đâu đi bắt cái kia Phùng Hành trốn trong cây sáo của Hoàng Lão Tà, lại là bà ngoại của Quách Tương. Lão Diêm Vương thật hận đến nổi, nếu như lão có đủ thực lực cũng muốn đè Vô Pháp ra để xem coi da mặt cậu dày đến cỡ nào, mà có thể vô sỹ đến như vậy.
Con chó ghẻ đói chết nói là bạn thân, tưởng sao cho nó sống lại thì chưởng con người ta tan nát để bắt đền tiếp, cái này là ăn cướp chứ bắt đền đâu ra. Khổ tâm lắm mới lai giống được hai con Tam Mục Ma Khuyển với Hạo Thiên Thần Khuyển vào 500 năm trước, mà ra được một lứa 2 con tiểu cẩu này. Giờ tưởng sao bị Vô Pháp đổi ngang một con chó ghẻ.
Sửa lần cuối: