Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Ma Hồn Vong Phách - Xuân Phúc

[Huyền huyễn] Ma Hồn Vong Phách - Xuân Phúc

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
created_image_1600867552854.png

Tên tác phẩm: Ma hồn vong phách.
Tác giả: Xuân Phúc .
Thể loại: Truyện ma.
Rating: Không dành cho người dưới 9 tuổi.
Tình trạng: Đang tiến hành.
Số chương: ?
Link thảo luận: Vào đây.
Văn án: Tổng hợp các truyện ma do mình sáng tác.

Các khách và độc giả có thể gửi thêm các mẫu truyện ma, tâm linh cho email: buicaoxuan.phuc2008@gmail.com
Xin cảm ơn.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Quyển 1: Cuộc chiến với ác quỷ.

created_image_1601127371483.png


Chương 1: Ác mộng kinh hoàng.​
Gia đình Vy chỉ có hai chị em, họ hàng lại ở xa, Vy phải nghỉ học để kiếm tiền nuôi em trai tên Minh còn cha mẹ thì mất sớm một cách bí ẩn. Đã nhiều lần hai chị em hỏi bác Bách trưởng làng về cái chết của cha mẹ mình nhưng bác chỉ ậm ừ trả lời qua loa là do tai nạn. Chiều nay, vừa đi làm về thì Vy thấy có vài đứa nhóc trạc tuổi Minh đứng lóng ngóng ngoài cổng, có lẽ chúng đang chờ cô về. Thấy cô mở cổng, một đứa chạy tới, vẻ mặt nghiêm trọng, mồ hôi nhễ nhại:

- Chị Vy ơi, thằng Minh nó trèo lên cây ổi đầu làng ngã gãy chân rồi, chị vào bệnh viện tỉnh nhanh lên đi!

Vy nghe vậy thì không kịp thay quần áo, xách chiếc xe đạp cũ chạy một mạch vào bệnh viện tỉnh. Đêm đó hai chị em ngủ lại tại bệnh viện. Vừa ngã lưng xuống chiếc chiếu, Vy liền rùng mình vì làn hơi lạnh không biết từ đâu tràn vào phòng dù đã đóng kín cửa.

- Lạ thật, sao lạnh quá!

Cô liếc nhìn sang chiếc cửa sổ mở toang, nghĩ rằng chắc mình chỉ quên cài chốt mà thôi.

''Ah!''

Vy cố nén tiếng hét của mình. Minh vẫn nằm đó, ngủ say đến mức không hề nghe thấy tiếng của chị cậu. Vy đứng sững người ra trước khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt chỉ toàn màu đen như mực và mái tóc xõa được gió hất tung bay phấp phới.

- M... ma... là ma s... sao?

Cô lùi về sau, toàn thân run lẩy bẩy. Đoạn, như có ai đó đẩy mạnh, Vy ngã ngửa ra sau.

- Hi hi hi hi! Hi hi hi hi! Hi hi hi hi!

Một giọng cười vừa trẻ con vừa đáng sợ vang lên khắp căn phòng, len lỏi khắp nơi.

- Minh! Dậy mau!

- Gì vậy chị?

Minh lúc này mới lơ mơ tỉnh dậy, nói bằng một giọng hoàn toàn khác hẳn.

- Minh, e... em sao vậy? Giọng của em...

- Không phải là Minh!

Nghe Minh nói vậy, Vy hốt hoảng đứng bật dậy và chết lặng. Giường của Minh rõ ràng là nằm ở phía bên kia. Vậy là từ lúc đi đóng cửa sổ đến giờ, bằng cách nào đó Vy đã nhầm giường của Minh với giường bên cạnh.

- Á...á...á!

Vy hét lên. Minh vẫn ngủ say như chết, không hề nghe thấy chị mình đang hét lên rất lớn, như thể đây chỉ là một đêm hết sức yên tĩnh và chẳng có chuyên gì xảy ra. Vy mở to đôi mắt và choàng tỉnh dậy, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng thực sự lại không phải vậy. Cô bất giác ngẩng đầu lên và một lần nữa, cảm giác sợ hãi tột độ lại bao trùm cô. Thực ra cô vẫn chưa thực sự tỉnh dậy. Vy hốt hoảng chạy như bay về phía trước, mong rằng mình sẽ tìm được lối thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.

- Hi hi hi hi!

Giọng cười ấy lại vang lên, càng làm cho mọi thứ thêm đáng sợ hơn bao giờ hết. Vy lấy hai tay bịt chặt tai lại, hét lên trong tột cùng sợ hãi.

- Im đi! Im ngay đi!

- Chị ơi!

Cô nhận ra ngay giọng nói này, làm sao mà cô lại không nhận ra giọng nói của em trai mình chứ?!

- Minh!

Vy bật dậy, ôm chầm lấy Minh.

- Khoan, em không phải là Minh, em chị đang bị gãy chân mà, sao em ấy có thể đi xuống giường được chứ?

- Phải, em không phải là Minh đâu!

- Vậy... em là.. ai?

Vy lắp bắp hỏi, cảm giác lạnh sống lưng lại ùa về với cô.

- Em chết lâu rồi! Em là ma đó!

Vy cảm thấy như đầu óc quay cuồng, cả cơ thể hóa đá và thời gian dừng lại, hơi thở trở nên thật khó khăn. Đoạn, các đường nét trên khuôn mặt của ''Minh'' dần biến đổi: đôi mắt chỉ còn lại màu đen, đen như mực, Hốc mắt hõm sâu, môi thâm tím và hai gò má xương xẩu nhô cao, làn da trắng thiếu sức sống, tóc dài tỏa ra tứ phía như mạng nhện quấn lấ chân cô gái. Vy lại một lần nữa mở to đôi mắt, cô thấy mình đứng trước cánh cửa sổ mở toang, tất cả chỉ là tác phẩm do trí tưởng tượng của chính cô tạo ra. Vy đóng cánh cửa sổ lại, quay vào trong, không hề nhìn thấy vô vàn sợi tóc buông xuống trên trần nhà, và rồi, hai bàn tay thò ra từ trong đám tóc, trắng đến đáng sợ.

- Chị ơi! Chị hai ơi!

Hôm sau, Vy xin bác sĩ cho Minh về nhà, không dám ở bệnh viện nữa. Mặc dù đã về với căn nhà nhỏ quen thuộc nhưng Vy vẫn bị hình ảnh cô bé ma có đôi mắt đen sì trạc tuổi Minh kia ám ảnh, có lẽ nó không muốn để cô yên. Cứ nhắm mắt lại thì Vy lại nhìn thấy con ma kia, tóc xõa dài bay phấp phới, làn da trắng xanh, môi nhợt nhạt, không ngừng kêu lên, nghẹn ngào hồ như sắp khóc:

- Chị quên rồi! Chị hai quên em rồi!

Nó nắm chặt tay Vy, kéo ra đầu làng, vừa đi vừa nói:

- Chị hai phải dọn đi, nhanh lên, không kịp bây giờ!

- Nhưng sao phải dọn đi?

- Nó sắp thức giấc rồi, con quỷ, con quỷ!

Thế là Vy tỉnh dậy, lòng ngổn ngang bao câu hỏi không lời giải đáp.

Vy bước xuống bếp như thường lệ, vì hôm nay Minh không phải đi học nên cô còn dư thời gian sau khi nấu thức ăn. Đang đi loanh quanh trong nhà thì Vy chợt rùng mình, tóc gáy dựng ngược lên, hơi lạnh không biết từ đâu luồn vào nhà - Giống hệt như cái cảm giác trong bệnh viện tỉnh. Cô cảm giác như ở đây không chỉ có mình cô, cô không đơn độc.

- Đi đi! Đi khỏi đây đi!

Một giọng trẻ con vang lên, nghe có vẻ như đang cảnh báo điều gì đó. Vy quay ngoắt lại, mặt đối mặt với cô là một cô bé rất nhỏ tuổi, cặp mắt đen sì phóng ra hai đám khói đen đặc đẩy Vy ngã ngửa, ngón trỏ dứt khoát chỉ về phía cửa, đoạn tan thành sương khói. Vy đứng dậy, ho sặc sụa, vô cùng sợ hãi.

- Minh!

Cô sực nhớ đến em trai của mình, chạy như bay vào phòng Minh kiểm tra, nhỡ đâu con ma làm gì Minh thì sao? Thấy Minh nằm ngủ ngon trên giường, Vy thở phào nhẹ nhõm. Không sao rồi! Vy tự trấn an, rón rén ra khỏi phòng của em cô, thật rón rén để Minh không thức giấc.
- Ê, Vy, Minh sao rồi?

Loan, đồng nghiệp của Vy nói qua chiếc điện thoại cũ, cô mệt mỏi đáp lời:

- Nó ổn rồi!

- Sao giọng mày mệt mỏi quá vậy?

Loan thắc mắc. Vy cũng không muốn làm phiền tới Loan nên đáp qua loa:

- Chắc hôm qua tới giờ lo cho Minh nên tao mệt thôi!

- Hay chiều nay tao sang nhà mày!

- Ừ!

Vy ngắt máy, xuống bếp dọn bữa sáng cho Minh. Ánh mắt Vy bỗng bị vết bầm tím trên tay phải Minh.

- Em bị sao vậy?

- Em cũng không biết nữa, sáng thức dậy là đã vậy rồi!

Rồi như sực nhớ ra thứ gì, Minh kể lại giấc mơ của cậu, giọng sợ sệt.

Tối đó...

Cơ thể Minh hồ như đã hoá đá trước một lực vô hình, và một bàn tay trắng bệch tóm lấy tay phải cậy ta, kéo cậu ngã xuống giường.

- Đi đi! Mau đi đi!

Minh choàng tỉnh, thấy mình nằm sõng soài dưới sàn. Giấc mơ đó là thật sao? - Cậu tự hỏi, lòng dấy lên bao câu hỏi khác nữa.

- Ê, Phúc, chiều nay qua nhà con Vy không?

Câu hỏi của Loan qua chiếc điện thoại làm tôi ngạc nhiên.

- Con Vy nó bị sao à?

- Em nó ngã gãy chân, hôm trước nó ở trong bệnh viện thị trấn, chiều qua mới về nhà nên nó mệt lắm!

- Ừ, để tí tao qua!

Tôi đáp ngắn gọn, dọn dẹp đống bài vở trên bàn, trong ba đứa thì gia đình tôi khá giả nhất vì vậy tôi được đi học còn Loan và Vy thì không. Tôi dẫn xe ra cửa, ba và mẹ của tôi giờ đang đi làm nên tôi khóa cửa cẩn thận rồi lái xe đi. Nơi tôi sống hầu như trong mấy năm qua không hề có vụ trộm nào xảy ra nhưng mẹ tôi vẫn dặn phải khóa cửa cẩn thận, ''Đề phòng vẫn hơn!'' - Mẹ tôi luôn nói vậy.

Loan để chiếc xe đạp cũ ở một bên sân, giờ đã là năm giờ rưỡi chiều, những tia nắng gay gắt đầu giờ nhường chỗ cho ánh nắng dịu dàng, yếu ớt. Cô lau mồ hôi trên trán bước vào nhà .

- Vy ơi!

Loan gọi. Vy nhanh nhảu mở cửa cho Loan vào. Lát sau tôi đến. Thấy vậy Loan càu nhàu:

- Đã nói là năm giờ rưỡi mà giờ này mới tới!

Tôi ngượng chín mặt, cố phân bua:

- Tại chiếc xe bị hỏng mà, vậy nên tao tới trễ thôi!

- Thôi không sao đâu, để tao xuống lấy nước!

Vy đem lên ba ly nước cam mát lạnh, tôi uống ừng ực tận nửa ly nước, Loan giễu:

- Đúng là con trai, uống gì mà thấy ghê!

Tôi xụ mặt, từ lúc nhỏ đến giờ Loan luôn tìm đủ mọi cách chọc ghẹo tôi, nhưng vậy đôi khi lại thấy vui.

- Thôi, mày đừng chọc nó nữa!

Vy ''giãn hòa'' cho hai chúng tôi. Ngay lúc đó Minh chạy vội ra, mồ hôi đầm đìa.

- Chị ơi! Tay của em!

Vết bầm ở tay phải Minh đã chuyển thành màu đen, hiện lên hình dạng năm ngón tay.

Là sao hả Minh?

Vy nắm lấy cổ tay Minh, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tôi chạy xuống nhà sau định mang lên một chai dầu nước xanh, Loan thì lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên trán Minh.

Mười phút trước...

Minh tập đi vòng quanh căn phòng, cậu muốn mau đi lại được như trước để có thể phụ giúp chị gái. Cánh cửa sổ mở đột nhiên đóng mở liên tục, hồ như có một bàn tay vô hình cứ mở rồi đóng lại, mở rồi đóng lại. Bên ngoài gió xộc vào phòng từng cơn.

- A!

Tay phải Minh chợt nhói đau, cậu nhìn thấy một bàn tay trắng bệch, nhợt nhạt nắm lấy tay của cậu, ngày càng siết chặt hơn.

- Đừng ở đây nữa, đừng ở đây nữa, mau dọn đi đi!

Giọng nói trẻ con ấy lại vang vọng bên đôi tai Minh. Và đập vào mắt cậu là một khuôn mặt xanh xao, thiếu sức sống nhìn Minh chằm chằm, ánh mắt vừa cảnh báo vừa đe dọa. Thế là Minh cố hết sức lao ra ngoài.

- C... có ma chị à!

Minh lắp bắp, cùng lúc đó tôi cũng mang chai dầu nước xanh xoa lên vết bầm đen.

- Nhẹ thôi!

- Biết rồi!

Tôi cố xoa thật nhẹ theo lời Loan nhưng Minh vẫn nhăn mặt vì đau. Ngay lúc ấy, trời đổ mưa, sấm sét lóe sáng trong những tầng mây sũng nước, gió gào thét mãnh liệt tựa như vô vàn con quỷ hung hãn.
Con sông đầu làng thường rất êm ả giờ đây chảy xiết và cuộn sóng dữ đội. Sâu dưới dòng nước cuồn cuộn kia là một chiếc hang lớn, ẩm ướt được đất cát che lấp bấy lâu nay mà không ai hay biết sự tồn tại của nó, đúng hơn là cho đến hôm nay. Mặt bùn ở đáy sông bị xáo động mạnh, giữa đám bùn hiện rõ cặp mắt đỏ sáng rực lửa.

Loan đóng các cửa lại, Vy và tôi đã phần nào làm Minh bình tĩnh hơn, sau khi nghe em mình kể mọi sự, Vy tái mặt. Là con ma đó sao? Cô như người mất hồn, con ma mà cô từng thấy trong bệnh viện đã theo hai chị em cô về tận đây sao? Loan vỗ vai Vy, hỏi:

- Những chuyện này là sao? Mày giấu tao chuyện gì có phải không?

Chuyện tới nước này thì Vy cũng không thể che giấu được nữa, cô kể tất cả cho Loan cùng tôi nghe. Hai chúng tôi càng nghe càng không tin vào tai mình, nhất là với tôi. Trên đời này thật sự tồn tại thế lực mà dân gian vẫn cứ gọi là ''Ma'' sao?

- Không sao đâu, rồi sẽ có cách giải quyết thôi, mày dừng lo!

Loan an ủi, nhưng tôi biết cô cũng giống Vy, đang chơi vơi giữa dòng nước xoáy hung dữ. Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi: Gọi hồn.

- C... cái gì? Gọi... h... hồn!

Giọng Vy run run.

- Đúng đó, chỉ có vậy thì chúng ta mới biết là tại sao con ma đó muốn mày và em mày dọn đi!

Loan cố thuyết phục bạn mình, phần vì lo cho bạn, phần vì tò mò. Cuối cùng Vy cũng đồng ý. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi: Bảng chữ cái, đồng xu, bút, giấy, nến đỏ. Minh sẽ là người ghi chép lại tất cả các kí tự. Ba chúng tôi ngồi thành vòng tròn quanh tấm bảng chữ cái bằng bìa cứng.

- Cho dù có ra sao thì nhất định không được bỏ tay ra, nhớ chưa?

Tôi nghiêm giọng.

- Nhưng chúng ta đâu có biết tên con ma!

Vy suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói:

- Cứ gọi là em gái đi, chẳng phải nó luôn gọi tao bằng chị sao?

Vậy là tất cả đã sẵng sàng, Vy đặt tay lên đồng xu, đoạn gọi tên con ma. Cả tôi lẫn Loan và Vy lập tức cảm nhận thấy một luồng hơi lạnh ùa đến, Vy nổi da gà nhưng vẫn cố bình tĩnh.

- Em gái của chị có ở đây không?

Vy lặp lại, ngay tức khắc, đồng xu di chuyển đến chữ ''c'' và ''o'', nghĩa là ''có''.

- T... tại sao em... lại muốn chị dọn đi?

Đồng xu tiếp tục di chuyển, rất nhanh. ''Con quỷ sắp thức giấc rồi!''

- Con quỷ nào?

Loan tò mò. ''Con quỷ ở dưới sông!''

- Là ma da? Có phải là ma da không?

Tôi hỏi tới, lần này đồng xu di chuyển khá chậm, như phân vân điều gì. ''Không phải ma da, là quỷ trăm năm, nó sắp thức giấc rồi! Đi mau đi, không kịp đó!'' Tôi giật mình, Vy và Loan xanh mặt. Là quỷ trăm năm!

- Nếu không còn chi xin hãy rời đi!

Vy hô to nhằm che giấu nỗi sợ, nhưng Loan và tôi đã nhận ra nó. Cây nến vụt tắt, để lại căn phòng tối om, chưa bao giờ bóng tối trở nên đáng sợ như lúc này. Nhất là khi ngoài kia còn biết bao thế lực đáng sợ chờ đợi chúng tôi - Những con mồi yếu đuối không thể kháng cự.
-----------------------
Các khách và độc giả có thể gửi thêm các mẫu truyện ma, tâm linh cho email: buicaoxuan.phuc2008@gmail.com
Xin cảm ơn.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 2: Quỷ dữ.
- Giờ mình đi dâu hả chị?

Câu hỏi của Minh kéo chúng tôi về thực tại. ''Cạch! Cạch! Cạch!'' - Cánh cửa chính run lên như có ai đập mạnh vào khiến ai nấy đều giật bắn mình. Vy định ra xem có chuyện gì thì có tiếng trẻ con thét lên:

- Đừng!

- Gì?

Vy khựng lại, ngơ ngác, tôi và Loan gai người. Lẽ nào là nó? Loan bấu chặt lấy cánh tay tôi đồng thời tôi thấy môi cô khẽ run lên vì sợ.

- Có ai không?

Một giọng nhẹ nhàng mê hồn vọng vào từ ngoài cửa.

- Đừng mở cửa!

Giọng trẻ con kia lại thét lên, nó không muốn cho Vy mở cửa ra.

- Cho tôi vào đi!

Vy còn đang lưỡng lự thì giọng nói mê hồn ngoài kia đã chuyển sang giận dữ, gào lên:

- Cho tôi vào!

Ngay sau đó là âm thanh của móng tay cào kêu ken két, tôi, Loan, Vy và Minh nhăn mặt bịt tai lại. ''Cạch! Cạch! Cạch!'' - Cánh cửa vẫn run dữ dội kèm theo âm thanh ken két đinh tai nhức óc. Mưa ngày càng nặng hạt, gió giật liên hồi. Từ các khe cửa túa ra rất nhiều tóc, đen mượt và óng ả. Bỗng, một bóng hình trẻ em hiện ra, cố giữ cánh cửa.

- Mọi người hãy đi mau lên đi!

Chúng tôi nghe vậy liền sau ra sau nhà, ở đó có một cánh cửa nữa. Thời khắc chiếc cửa trước không chịu được thêm áp lực nữa vỡ vụn thành nhiêu mảnh nhỏ cũng là lúc chúng tôi đội mưa phóng ra khỏi nhà. Vy chợt nghe thấy tiếng ai đó gào to tên mình sau lưng:

- Vy! Vy!

Nhưng lúc này đây, cô không dám ngoái lại nhìn, đúng hơn là cô không thể.

- Chị hai ơi!

Minh trượt chân ngã xuống đất, từ phía sau, nhanh như cắt, một bàn tay với bộ móng dài nhọn hoắt và đen sì túm lấy chân cậu nhóc, máu lập tức ứa ra.

- Á!

Loan kêu trong đau đớn, hóa ra chân cô cũng bị bàn tay ấy túm chặt khi cố đỡ Minh ngồi dậy. Khi Vy và tôi tiến đến nơi thì đã quá muộn. Một cô gái trẻ trung với mái tóc đen dài sũng nước cùng bàn tay nhợt nhạt đang giữ chân của Loan và Minh như con thú săn mồi hung tợn, đói khát. Đến gần, tôi mới phát hiện ra đôi mắt cô ta trắng dã, ẩn sâu trong đó là sự thù hận rực cháy phừng phừng, xung quanh đôi mắt đó là những đường gân màu đen trông như rễ cây. Tôi ngăn không cho Vy tới gần Loan và Minh bở lẽ nếu cô làm vậy, con quỷ kia chắc chắn sẽ làm hại cô mất. Thấy vậy, con quỷ giận dữ:

- Giao Vy ra cho ta!

- Không!

Tôi gào to, giữ tay Vy, giữa lúc này tôi chẳng biết nên phải làm gì.

- Chị ơi, cứu em!

Con quỷ ấn mạnh những chiếc móng tay nhọn vào chân Minh, máu tươi phụt ra nhiều hơn lẫn cùng với tiếng kêu đau đớn của cậu càng khiến Vy rối loạn.

- Thả tao ra!

Vy hất tay tôi, lao về phía Minh, nước mắt giàn giụa. Tôi theo sau, mong rằng con ác quỷ sẽ không làm hại Vy.

- A!

Tôi kêu lên, chiếc mặt dây chuyền hình Phật bà bằng ngọc xanh tôi đeo trên cổ trở nên nóng rẫy đồng thời phát ra một thứ ánh sáng xanh biếc. Con quỷ trước mặt tôi dừng lại trong vài giây, tôi liền tiến tới thêm vài bước, rồi vài bước tiếp theo, con quỷ không tỏ ra hung dữ như trước nữa, nó lùi xa khỏi tôi mỗi khi tôi tiến tới gần nó. Là do chiếc mặt dây chuyền! Tôi nhanh chóng giơ chiếc mặt dây chuyền lên, hơi hướng tới con quỷ, nó buông Loan và Minh ra đúng như tôi nghĩ và ''Phụt'' - Con quỷ dữ tan biến ngay tức khắc, để lại một đám khói trắng mờ mờ ảo ảo.
 
Sửa lần cuối:
Top