Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Manh sư tại thượng - Phong Dữ Thiên Mạc

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Manh sư tại thượng - Phong Dữ Thiên Mạc

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
MANH SƯ TẠI THƯỢNG

81502be1c556c4d9c4ecd0e56bdfbb32.jpg

Tác giả: Phong Dữ Thiên Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp, Huyễn Huyễn, Trọng Sinh, Nữ Cường
Nguồn: Truyenfull - Wikidich
Editor: Sênh Mai
Số chương: 1286 chương (c1-c74 sưu truyenfull; c75 đến hết wikidich)

Văn án:
Đã xuyên vào tiểu thuyết tu tiên thì chắc chắn phải làm một vai nữ chính xuât sắc a! Không làm được nam bàn Long Ngạo Thiên, nhưng có thể làm nữ bản!

Đáng tiếc mộng mơ nhiều điều, cuối cùng lại bị nam chính xử lý!

May mắn thay, nàng lại trọng sinh, trở về lúc nam chính còn nhỏ!

Nhìn tên nhóc con gầy gò ốm yếu trước mắt, thế nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện rõ khí phách vương giả, nàng có hai cái lựa chọn.

Một là: Giết chết hắn, xem thử về sau hắn còn ngưu bức được không!

Hai là: Nuôi dưỡng hắn, về sau rõ ràng sẽ được quang minh hồi báo!

Nghĩ đến những mở kho báu từ nhân vật chính, mà tâm hồn tham tiền của nàng cuối cùng hình thành!

Ai ngờ nàng không cẩn thận liền nuôi dưỡng hắn thành lão sói xám tuấn tú chính trực! Sau khi hắn lớn lên lại cầm bảo vật tới dụ dỗ nàng!

“Sư phó, muốn không! Nếu muốn thì song tu với đệ tử đi?" Sư phụ lệ rơi đầy mặt: Sớm biết vậy nàng bắn đứng nhan sắc là có thể được rồi, đời trước nàng cần gì phải BOSS chứ!

 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 01.

Edit: Sênh Mai

Bầu trời không rõ ngày đêm, bụi bay mịt mù.

Nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh cưỡi kiếm đứng trong gió, lạnh lùng nhìn phía dưới đất đầy những hố lớn nhỏ, sau khi uy lực bay đi hết. Chỉ thấy trong hố lớn nhất là thân ảnh màu đỏ chôn dưới đáy, thắng bại đã rõ.

Một trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị trọng thương, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt lại cầm kiếm cười nói:

"Thế nào? Mặc dù lần nào ngươi đều có thể dành trước tiên cơ, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, ngươi còn gì để nói!"

Nguyên Sơ còn lại một hơi cuối cùng, gian nan giơ bàn tay, nhìn lên trời dựng thẳng ngón giữa.

"... Dạ Trầm Uyên... Tên khốn nhà ngươi!!! "

“Ngươi…”

Rầm! Dạ Trầm Uyên tức giận cho nàng một chưởng.

Cuối cùng vẫn không địch lại nam chính, cuối cùng vẫn là bia đỡ đạn cho nam chính. Ta tên Nguyên Sơ, bây giờ trong lòng cực kỳ khó chịu! Vô cùng khó chịu!

Bắt ta xuyên vào một tiểu thuyết tu tiên, ta đành chịu! Bắt ta làm bia đỡ đạn cho nam chính, ta cũng đành chịu!

Nhưng rõ ràng ta cố gắng trở nên mạnh mẻ như vậy, vì sao cuối cùng vẫn thua bởi Dạ Trầm Uyên?!

Là pháp bảo ta không đủ trâu? Rõ ràng cũng là Thần Khí! Hay võ lực ta không đủ mạnh? Hiện tại ta so với nam chính còn cao hơn cả một đại cảnh giới! Nhưng dù vậy ta vẫn bị nam chính giết chết, thiết lập thế giới này tuyệt đối có BUG, ta không phục!!!

Nguyên Sơ hai mắt nhắm lại, mang theo mãnh liệt không cam lòng cùng tiếc nuối.

Nhưng ta không biết rằng bản thân mình còn một ngày có thể tỉnh lại...

"Coong —— Coong —— Coong —— "

Tiếng chuông vang lên như có linh lực, truyền khắp mỗi một góc mười vạn núi lớn của Vạn Kiếm Tông, một loạt tiên hạc nghe tiếng mà vẫy cánh, phá tan tầng mây, hướng ánh bình minh phía chân trời bay đi.

Nguyên Sơ trong lòng muốn mắng chửi che hai lỗ tai...

Sao tiếng chuông rách này lại phá rối giấc mộng của ta nữa rồi!!!!

Nhưng ta không phải đã sớm rời xa Vạn Kiếm Tông với lão Cổ môn chủ đó sao? Tại sao còn nghe được tiếng chuông sáng sớm ngàn năm không đổi kia chứ?

Đợi đã!... Vạn Kiếm Tông?

Nguyên Sơ bật dậy từ trên giường, trong nháy mắt đầu co rút một trận đau đớn, thầm rên rỉ một tiếng.

Ta bỗng phát hiện tu vi giảm mất hơn phân nửa, cả cơ thể của ta nữa. Ta trước đây chưa từng yếu ớt như vậy!

Còn nữa! Ta.. Không phải đã chết rồi sao? Tại sao có thể sống lại? Chẳng lẽ trước khi chết chấp niệm của ta quá mạnh mẽ, cho nên ta trọng sinh?

Xem cách bày trí xung quanh, đây rõ ràng là điện Nam Phong nơi ở của ta tại Vạn Kiếm Tông mà...?
Nguyên Sơ đè nén khiếp sợ, ở giữa không trung dùng linh lực vẽ một cái kính Nguyên Quang, nhìn chính mình trong gương, trợn tròn mắt!

... Ta bất quá bị nam chính đánh chết, như thế nào còn bị nam chính đánh thành nhỏ lại? Nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ bé, nam chính từ bi vẫn chưa hủy diệt? Đây là ta trọng sinh tới lúc nào?!

Lúc này, một tỳ nữ diện mạo thanh tú có vài phần tiên khí cung kính hành lễ về phía ta

"Tôn thượng, ta tới hầu hạ người thay y phục, đại điển khai sơn 10 năm một lần sắp bắt đầu, chưởng môn thỉnh chư vị phong chủ đi trước điện nghị sự!"

Nguyên Sơ nhìn Tiểu Thu, vẻ mặt ngây ngốc. Khốn kiếp! Quả nhiên,hiện tại ta vẫn là Hàn Kiếm Phong phong chủ, vậy lúc này ta mấy tuổi?!

Nguyên Sơ nhìn chằm chằm tiểu tỳ nữ hỏi, "Tiểu... Tiểu Thu à, hiện tại ta bao nhiêu tuổi?"

Tiểu tỳ nữ tên Tiểu Thu được hỏi sửng sốt một chút, đôi mắt mờ mịt nhìn nàng tràn đầy ôn nhu, "Tôn thượng, người sáu tuổi ạ."

Sáu tuổi!

Một đường phi thăng cảnh giới tu tiên gian nan cỡ nào? Từ Luyện Khí, đến Trúc Cơ, đến Kết Đan, rồi đến Nguyên Anh... Người giỏi nhất cũng cần hơn một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Nguyên Anh

Mà phong chủ của Hàn Kiếm Phong, Vạn Kiếm Tông tương truyền là một nữ đồng Nguyên Anh sáu tuổi, là Nguyên Anh trẻ nhất trong lịch sử tu tiên. Người đó cũng chính là ta, Nguyên Sơ. Về việc vì sao ta sáu tuổi đã là Nguyên Anh…

Năm ấy lúc ta ba tuổi, nương ta dùng cấm thuật chuyển dời năng lực, tiêu hết toàn bộ tu vi cùng sinh mệnh kỳ xuất khiếu của bà ấy, biến ta từ một người bình thường trở thành Nguyên Anh, thế nên sau khi nương mất, ta mới có thể dựa vào tu vi Nguyên Anh, trở thành chủ một núi của Vạn Kiếm Tông.

Nói cách khác, nói cách khác...

"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"

Tiếng cười đầy ma quái phát ra từ miệng một tiểu cô nương nằm trên giường tinh xảo truyền tới, Vang vọng khắp núi linh Nam Phong làm chim sợ đến mức một trận bay tán loạn, Tiểu Thu cũng sợ ngây người, tôn thượng đây là thế nào?

Không trách Nguyên Sơ ta kích động như vậy. Năm ta sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi!

Nhưng Dạ Trầm Uyên không có vận khí tốt như ta. Ta đã là tu vi Nguyên Anh, nhưng bây giờ Dạ Trầm Uyên còn không biết đang ở góc nào Luyện Khí!

Cái này... Hắn chết chắc…! Hê hê…!

Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, bật dậy một cái từ trên giường nhảy xuống đất, cầm lấy kiếm liền hướng ra ngoài cửa!

Nhất định là ông trời đồng tình với cảnh ngộ của ta, cố ý làm ta trở lại lúc nam chính còn nhỏ, làm ta có cơ hội xử lý nam chính, đoạt kỳ ngộ của nam chính, từ nay về sau đi lên đỉnh cao cuộc đời! Chuyện tốt như vậy, một giây ta cũng không đợi được!

Kết quả trong nháy mắt thân ảnh đã xuất hiện ở cửa, tinh thần đang tràn trề thì Tiểu Thu gắt gao kéo lại

Tại sao cảm thấy tôn thượng sau khi tỉnh lại tựa như thay đổi thành một người khác?

Khuôn mặt Tiểu Thu bối rối, lắp bắp hỏi, "Tôn thượng, người muốn đi đâu? Chưởng môn truyền người qua đi nghị sự..."

Lúc này còn nghị sự chuyện gì!

Nguyên Sơ mặc kệ nàng vội vã ngự kiếm mà đi, âm thanh sung sướng từ chân trời truyền tới.
"Ta một tiểu cô nương thì có chuyện gì để nghị sự? Nói cho chưởng môn đại thúc, ta muốn đi cứu vớt thế giới!"

Nói xong, nàng liền biến mất...

Ở nơi khác, chư thiên giới, Triều Tịch Quốc.

Thiên hạ mưa to, trong tiểu viện cũ nát, máu tươi hòa quyện với mưa chảy thành sông, thi thể khắp nơi.

Một đạo kiếm quang chợt lóe, tiểu nam hài ôm vết thương quỳ gối ngã xuống đất, bản thân hiển nhiên đã bị trọng thương!

Một người mặc bạch y cầm kiếm, ánh mắt nhìn tiểu nam hài tràn đầy trào phúng.

"Thật là ngu xuẩn... nếu ta là ngươi, nhìn người đuổi theo đến giết mình, tuyệt đối không quay đầu mà chạy, nhưng ngươi lại ngu xuẩn xông tới cứu người? Bất quá như vậy cũng tốt, ta đỡ phải tìm ngươi khắp nơi. Những người này cũng thật xui xẻo, thu lưu ai không thu? Thu lưu ngươi cái tên sao chổi, xứng đáng bị ta giết chết!"

Tiểu nam hài nghe vậy trong lòng đau xót! Chỉ hận hắn trở về quá muộn, người trong viện này hắn không cứu được ai.

Hắn cắn răng đứng lên... Hai mắt đen như mực chăm chú nhìn đối phương, Thân hình gầy yếu run rẩy trong mưa, nhưng lại tràn đầy phẫn nộ!

"Ngươi giết bọn họ... Ta muốn ngươi —— đền mạng!"

Nghe hắn nói như vậy, Bạch y nhân ha ha cười, "Chỉ bằng ngươi? Ngươi dù có luyện 800 năm nữa cũng không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn chịu chết đi, chủ tử chờ đầu của ngươi đã lâu lắm rồi."

Vừa lúc đó, tiểu nam hài thân hình đứng không vững đột nhiên hai mắt nhíu lại, nghiêng mình về phía trước, dùng một loại bộ pháp quỷ dị như làn khói nhanh chóng tới gần bạch y nhân!

Chỉ nghe một tiếng vang "Rầm" thật lớn, Bạch y nhân dùng bản mệnh pháp bảo ngăn cản, mới nguy hiểm tránh đi một kiếp, nhưng dù vậy, bản mệnh pháp bảo của hắn cũng bị hao tổn, trên vai lưu lại một vết máu thật dài, thiếu chút nữa mất mạng bởi một kích của đối phương!
 
Sửa lần cuối:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 02.

Edit: Sênh Mai

Bạch y nam nhân thấy thế sợ hãi không thôi, liên tiếp lui về phía sau, trước mắt tiểu tử này mới Luyện Khí tầng thứ tám, ta đã đạt Trúc Cơ hậu kỳ, sao hắn có thể làm ta tổn thương được?!

Sau khi kinh hãi, ánh mắt hắn thay đổi trở nên tàn nhẫn!

"Vốn ta còn muốn phụng chỉ mệnh lệnh chủ tử, tra tấn ngươi nhiều một chút, nhưng nếu ngươi nóng lòng muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Vừa nói trong tay hắn xuất ra một đạo pháp khí màu đen, nháy mắt đem tiểu nam hài giam ở trong,không cho hắn có cơ hội tới gần lần nữa.

Tiểu nam hài không nghĩ đến trong tay đối phương vẫn còn linh khí pháp bảo, liền bị vây khốn, tránh thế nào cũng không có lối thoát!

Đột nhiên vùng đan điền truyền đến cảm giác đau nhức, dần dần, cảm giác đau đớn kia càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng như muốn xé rách thân thể hắn!
Lúc này, trong đầu hắn bỗng có âm thanh già nua "Hỏng rồi! Thứ này đang hút linh lực của ngươi, ngươi sẽ bị nó hút khô mà chết!"

Trong lòng tiểu nam hài cả kinh, liền nghe bạch y nam nhân cười gằn nói, "Mới mười tuổi đã lợi hại như vậy, khó trách chủ tử kiêng kị ngươi, cố ý ban thuởng bảo vật cho ta... Kiếp sau nhớ tìm nơi đầu thai cho tốt, đừng ngăn cản con đường của người khác!"

Hắn nói xong, sờ pháp quyết trong tay, đột nhiên tiểu nam hài ngửa đầu thét lên phát ra một tiếng! Kinh mạch bên trong đan điền bỗng nhiên cuồn cuộn, linh khí như nước chảy ra trong nháy mắt, cuối cùng phun một búng máu!

Một thanh âm khác trong thân thể hắn lo lắng nói, "Không được! Ta hiện tại đã giúp ngươi phá vỡ pháp bảo, tiêu hao quá nhiều linh lực bất quá sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sau này sống hay chết tự ngươi phải dựa vào tạo hóa!"

Nghe vậy tiểu nam hài mở hai mắt ra, trong cơ thể đột nhiên tuôn ra một cổ lực lượng không thuộc về hắn, linh khí thượng bậc vây khốn hắn rung lên sau đó dập nát!

Bạch y nhân đứng gần không tránh khỏi bị phản phệ, hộc máu không ngừng, không dừng lại, tiểu nam hài thoát khỏi vây khốn liền dùng một tia linh lực cuối cùng trong thân thể nói một chữ "Bạo!"

Chỉ nghe “Bịch” một tiếng,trong nháy mắt bạch y nhân văng ra nằm trên đất!

Thì ra thời điểm vừa rồi tiểu nam hài không chỉ chém hắn một đao, còn dán một tờ phù linh bạo lên người hắn, chỉ là trước khi dán phù linh bạo này còn thêm một phù ẩn thân dán phía trên nên bạch y nhân mới không phát hiện được, một chiêu này làm vết thương hắn càng nghiêm trọng, suýt chút nữa đã mất mạng!

Tình trạng tiểu nam hài cũng không khá hơn là bao, sau khi phù linh bạo nổ tung hắn nghe được âm thanh đau đớn từ phía đan điền của bản thân. Hắn... tu vi mất hết!

Kết quả lưỡng bại câu thương, tên Bạch y nhân còn chưa hoàn hồn, đặc biệt bị một kích của tên tiểu tử kia, đánh cho đan điền hắn rách tơi tả, từ cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ trực tiếp rớt xuống Luyện Khí đại viên mãn! Hắn sợ đến mức không dám sử dụng linh lực, sợ đan điền hao tổn muốn nổ tung.

Đối với người tu tiên mà nói tu vi chính là mạng sống của mình, cho nên sau khi Bạch y nhân phát hiện đan điền bị hao tổn không để ý bản thân mình chật vật, xông lại đá tiểu nam hài ngã lăn xuống đất!

Tiểu nam hài muốn phản kích nhưng đan điền bị hủy, không có linh lực, hắn ngay cả Thiên Châu cũng không mở được, chứ đừng nói là muốn dùng đồ vật bên trong, hắn rõ ràng đã biến thành một người phàm!

Tiểu nam hài nhìn tay mình muốn đứng lên lại bị bạch y nam nhân phẫn hận đạp một cước, nhất thời, lại phun một búng máu ra.

Bạch y nhân vừa đạp vừa rống giận!"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Ngươi dám đả thương ta, còn hại ta rớt cảnh giới? Ta muốn ngươi chết không chỗ chôn!"
Tên bạch y nhân không sử dụng linh lực nhưng khí lực vẫn lớn so với người bình thường, tiểu nam hài bị hắn đạp vào trong vũng bùn, cả thân thể ngâm mình trong nước bùn, thân thể đau tựa như không còn là của mình nữa

Tiểu nam hài cắn răng không nói một tiếng, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm mấy cỗ thi thể cách đó không xa, ngón tay từ từ siết chặt thành nắm đấm...

Hắn bị gia tộc đuổi đi, nhờ những người này thu lưu hắn mới có thể sống, mới không bệnh chết ngoài đường, hắn còn chưa kịp báo đáp thì những người này lại vì hắn mà chết... Mà hắn, dùng hết sức lực cũng không thể báo thù ngược lại đan điền còn bị hủy, biến thành phế nhân!

Đáng hận! Nếu ta có thể sống sót thì những kẻ bắt nạt ta, ức hiếp ta, đả thương ta… Ta sẽ không tha cho một ai!

Bạch y nhân điên cuồng đạp tiểu nam hài thì gắt một phát rút ra trường kiếm chỉa thẳng nhắm cổ, ngoan độc nói.

"Nếu có thể, ta nhất định sẽ đâm ngươi từng nhát từng nhát thành xác khô cho hả giận! Giết ngươi thế này thì dễ dàng cho ngươi quá, mau cám ơn ta đi!”

Tiểu nam hài gian nan ngẩng đầu nhìn thanh trường kiếm hàn quang bức người, hướng thẳng về phía hắn chuẩn bị đâm xuống!

Đồng tử co rút lại, theo bản năng ngừng hô hấp...

Nguyên Sơ kích động cưỡi một đoạn mây bay tới thì thấy cảnh tượng như vậy.

Thật không ngờ Dạ Trầm Uyên sau này phong quang vô hạn, lúc này lại thê thảm như vậy, Bạch y nhân giơ bảo kiếm muốn giết hắn thì nàng bỗng cảm thấy nổi giận!

Cho dù Dạ Trầm Uyên muốn chết thì cũng chỉ có thể chết trong tay đại BOSS ta, tiểu lâu la từ đâu đến, lại dám tranh đầu người với ta?! Ngươi là cái thá gì?!

Vì vậy nàng không suy nghĩ, đầu ngón tay liền xuất ra một đạo linh quang.

Bạch y nhân chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mũi kiếm đang đâm về phía tiểu nam hài càng ngày càng gần,hung quang trong mắt của hắn dữ tợn liền tối sầm. Bỗng.. ngưng bặt ——

Chỉ nghe một tiếng "Keng ——", thanh kiếm trong tay Bạch y nhân rơi xuống! Mưa làm nhòe đi tầm nhìn, Dạ Trầm Uyên nghe được tiếng thi thể ngã xuống đất... Không khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Vậy mà ta vẫn còn sống sót, có cao nhân đã cứu ta.

...

Một lát sau, Dạ Trầm Uyên khó khăn cắn răng từ trong nước bùn đứng lên, hướng Nguyên Sơ đang đứng quỳ xuống!

"Vãn bối Dạ Trầm Uyên. Đa tạ tôn giả... Ra tay cứu giúp!"

Cho dù người đã tu tiên, cũng tuyệt đối không thể nhịn được nỗi đau đan điền bị hủy, càng không thể bình tĩnh lại ngay lập tức. Ý chí kiên cường bất khuất này, thật không hổ là nam chính!

Nguyên Sơ trầm mặc nhìn hắn thật lâu, lúc này nàng liếc mắt qua liền biết Dạ Trầm Uyên đã là một phế nhân. Không ngờ nam chính còn có lúc yếu ớt và thảm như vậy.
Trong sách viết quá khứ đối với hắn chỉ là khoảng thời gian ít ỏi, cho nên lúc đến đây ta không ngờ lại gặp cảnh lúc nam chính bị đuổi giết, hơn nữa còn cứu hắn...

Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, Nguyên Sơ giật mình, ẩn sau đụn mây đen, dùng âm thanh già nua nói.

"... Tiểu tử, ta không phải tới cứu ngươi, ta biết trên người ngươi có bảo vật. Ta... muốn có nó!"

Dạ Trầm Uyên kinh hãi! Hắn không nghĩ đến, vị tôn giả này lại là… Nguyên Anh! Chẳng lẽ, hôm nay chính là ngày tàn của hắn?

Thấy Dạ Trầm Uyên nửa ngày không nói, trong lòng Nguyên Sơ cảm thấy khó chịu, kiếp trước vì điều này ta đã cố gắng cả đời! Không thể từ bỏ như thế được!

"Thiên Châu trong cơ thể ngươi đã nhận chủ, chỉ có giết ngươi thì nó mới thuộc về ta, cho nên trước khi chết, ngươi còn gì muốn nói không?!"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy đột nhiên nở nụ cười...

Hắn chậm rãi đứng dậy, mặc cho cả người đầy vết thương đang chảy máu.

Nếu không thoát được, hắn cần gì phải cầu xin người khác?

"Ta... Không lời nào để nói… Ngươi muốn giết thì giết đi!"
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 03.

Edit: Sênh Mai

Nếu hắn còn có một tia khí lực sẽ không ngồi chờ chết, bất quá bây giờ... Hắn đột nhiên trầm tĩnh lại, mở mắt ra nhìn thẳng vào đụn mây đen trên không, nở nụ cười.

"Ngươi muốn giết thì giết đi."

Nguyên Sơ cảm thấy tim mình run lên, nhìn hắn cười ánh mắt thoáng do dự...Chất chứa bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu hận thù mới có thể làm một đứa trẻ mười tuổi lộ ra nụ cười như vậy?

Nàng chớp mắt do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết tâm!

"Vậy thì ta đành xin lỗi!"

Nói xong, một thanh hàn băng kiếm từ đụn mây đen xé gió lao tới, nhắm thẳng đến cổ Dạ Trầm Uyên! Dạ Trầm Uyên không một chút sợ hãi, ánh mắt thản nhiên nhìn thanh kiếm mang theo sát khí bay đến.

Mưa từng giọt trên mặt hắn trượt xuống, Già Thiên Ích ngày mây đen dông tố, Dạ Trầm Uyên đứng giữa đống thi thể, tựa như một thanh Thần Khí vỡ nát, cho dù người dính đầy bùn đất cũng không làm giảm đi sự ngông nghênh của hắn.

Nguyên Sơ rất rõ ràng, Dạ Trầm Uyên đã sức cùng lực kiệt, nói cách khác, chỉ cần giết hắn lúc này thì về sau sẽ không còn một nam nhân nào làm chấn động thiên hạ, không một ai biết hắn vì sao lại chết không rõ nguyên nhân trong ngày mưa lớn.

Kiếm phong mang theo sát khí cuồn cuộn, nhắm ngay chỗ trí mạng Dạ Trầm Uyên, mũi kiếm cách cổ hắn vài cm, chuôi kiếm đột nhiên ngừng lại.

Kiếm khí đâm rách da, một tia máu tươi từ trên cổ tiểu nam hài chảy xuống, hắn cũng không để ý vết thương mà ngạc nhiên nhìn lên không trung, không hiểu tại sao đối phương đột nhiên lại dừng tay.

Hắn biết rõ sự lợi hại của Thiên Châu, đừng nói Nguyên Anh, Đại Thừa tu sĩ cũng khó mà ngăn được sự hấp dẫn, nếu như đối phương biết sự tồn tại của Thiên Châu, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nội tâm Nguyên Sơ đấu tranh kịch liệt!

Nàng không biết tại sao mình dừng lại, đôi mắt đen láy tiểu nam hài nhìn thật sâu về phía mình, nàng nhắm mắt lại, cắn răng ngự kiếm lần nữa đâm vào!

Giết hắn, chiếm Thiên Châu trước, đây không phải là điều nàng vẫn muốn làm sao?

Hàn băng kiếm mang theo sát khí rốt cuộc đâm vào cổ, máu tươi tuôn ra trong nháy mắt, kiếm phong ở nơi này khẩu pháp lại dừng!

Dạ Trầm Uyên thét lớn một tiếng, từ cổ hắn chảy xuống nhiều máu hơn... Chỉ cần đâm vào một chút nữa, hắn sẽ chết!

Tim không tự chủ được đập nhanh hơn, tử vong cận kề hành hạ thần kinh của hắn, làm cho hắn không khỏi thở gấp, muốn động cũng không dám động đậy.

Hắn có thể cảm giác được chủ nhân của thanh kiếm đang do dự! Người đó đang do dự cái gì? Hắn bây giờ đã không có năng lực phản kháng mà trên người lại mang báu vật, vì sao người đó còn do dự chứ?

Một giây sau, bảo kiếm đột nhiên rút ra bay cách đó vài mét, cuối cùng mạnh mẽ cắm vào tường! Chỉ nghe vang một tiếng “ Ầm —“, mảng tường đều sập, thật giống như người nào đó đang buồn bực phát tiết!

Dạ Trầm Uyên che cổ của mình, miễn cưỡng đứng thẳng, trên cổ vẫn đang đổ máu, chứng minh việc vừa mới trải qua không phải là ảo giác, hắn suýt nữa chết ở nơi này ngay cả mặt mũi Nguyên Anh tôn giả như thế nào cũng không biết!
Nguyên Sơ tự nói với mình: Ta tuyệt — đối — không có mềm lòng!

Ta chỉ là muốn, chỉ là muốn... Tuy rằng biết Dạ Trầm Uyên có được kỳ ngộ ở đâu, nhưng muốn có kỳ ngộ thì chỉ có hắn mới mở được.

Vừa nghĩ đến sau khi giết hắn, ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều kỳ ngộ, liền đau lòng khó chịu!

Hơn nữa, vạn nhất ta giết Dạ Trầm Uyên, kết quả lại nhảy ra một tên Lý Trầm Uyên, Trương Trầm Uyên muốn đoạt với ta thì sao? Một khi đã như vậy, không bằng ngay từ đầu ta tha cho hắn một mạng... sau đó, cùng nam chính hợp tác, vậy thì tiện cả đôi đường.

Tâm tình phức tạp cùng khẩn trương làm Nguyên Sơ phập phồng, cuối cùng giọng điệu thất bại xen lẫn bất lực lên tiếng.

"... Haizz...! Chúng ta.. bắt tay giảng hòa đi..!"

Dạ Trầm Uyên nhíu mày, không rõ vị này tôn giả đến cùng muốn làm cái gì, nàng không giết hắn để đoạt bảo vật sao?

Nguyên Sơ thấy hắn không nói lời nào, hai má phồng lên, không cam tâm tình nguyện nói.

"...Những chuyện trước kia chúng ta bỏ qua! Hừ! Ta đại nhân đại lượng, quyết định bỏ qua cho ngươi đấy! Ta hỏi này, ngươi... Muốn làm đồ đệ của ta hay không?"

Nhận đồ đệ?!

Dạ Trầm Uyên không hề nghĩ đến Nguyên Anh tôn giả nguyện ý nhận hắn làm đồ đệ!

Nhưng là vì cái gì, người này trước không phải còn muốn giết hắn đoạt bảo vật sao? Hắn đề phòng, ôm cổ nghẹn họng hỏi, "Vì cái gì?"

Nguyên Sơ thu hồi kiếm của mình, giận dữ nói.

"Bị khí thế bá vương của ngươi thuyết phục không được sao?! Nói mau, ngươi có đồng ý hay không, nếu đồng ý thì quỳ xuống bái sư đi! Trước khi ngươi trở nên lợi hại ta sẽ che chở cho ngươi, sau khi ngươi lợi hại rồi thì bảo vệ ta, phát hiện bảo vật chia bảy ba... Nếu ngươi không đồng ý... Ta sẽ giết ngươi! Ta nghiêm túc đấy!"

Dạ Trầm Uyên cả người đều buông lỏng xuống, tự nhiên thở dài bật cười, hiện tại đan điền hắn bị hủy, không có tiền đồ, mà đối phương đã là Nguyên Anh tôn sư, hắn làm sao có một ngày bảo vệ được người. Cho dù có, đến lúc đó nàng cũng sẽ không cần đến hắn.

Cho nên... Đây là một lão ngoan đồng? Cũng không biết tại sao, rõ ràng đối phương trước đó muốn giết hắn, còn biết bí mật lớn nhất của hắn, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy sợ mà ngược lại... Có cảm giác thân thiết lạ lùng.

Nhưng hắn cự tuyệt.

"... Được tôn giả coi trọng." Hắn che yết hầu gian nan nói, "Nhưng, ta đã là phế nhân, sợ rằng... Không thể trở thành đồ đệ của người."

Nguyên Sơ lúc này mới nhớ tới tu vi nam chính hoàn toàn bị phế, như vậy ngay cả cửa Linh Sơn nửa bước cũng không vào được nói chi là làm đệ tử của nàng.

Nguyên Sơ mày nhíu lại nhưng rất nhanh giãn ra!
Sợ cái gì? Dạ Trầm Uyên chính là nam chính mà! Đan điền hắn bị hủy một trăm lần cũng có cách khôi phục!?

Cho nên nàng không sợ chút nào, trực tiếp hỏi.

"Không phải chỉ là một đan điền nhỏ nhoi sao? Ngươi nói cho ta biết ngươi cần gì, bất kể là thứ gì ta cũng sẽ tìm cho ngươi!"

Nam chính học thức uyên bác, hỏi hắn là chuẩn không cần chỉnh!

Dạ Trầm Uyên lắc đầu cười khổ, "Dược liệu để chữa trị đan điền... đều là thiên tài địa bảo hiếm có..."

"Thiên tài địa bảo, vậy thì đơn giản!" Nguyên Sơ cắt ngang lời hắn, vỗ ngực cam đoan, "Ta biết rất nhiều nơi có thiên tài địa bảo! Ngươi nói đi, muốn bái sư hay không?!”

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, trong lòng khiếp sợ! Thiên tài địa bảo đều là trân bảo thế gian hiếm có khó tìm, cho dù là Nguyên Anh cũng chưa chắc đã có nhiều nên càng quý trọng, nhưng người này lại tự tin như thế, lẽ nào có âm mưu gì?

Trong một lút, Dạ Trầm Uyên suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, lại cười khổ một tiếng.

Ma chướng rồi! Nay hắn chỉ là một tên phế nhân, đối phương biết rõ Thiên Châu thần khí có trên người hắn cũng không giết hắn đoạt bảo, hắn còn suy nghĩ cái gì chứ?

"Đồ đệ, bái kiến sư phụ!"
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 04.

Edit: Sênh Mai

Không ngờ lại có thể nhìn thấy Dạ Trầm Uyên quỳ trước mặt ta... Thật là sảng khoái! Sau này ta chính là sư phụ của nam chính?Vậy ta có thể tự do tung hoành ở thế giới này sao?!

Trong lòng thông suốt sáng tỏ, Nguyên Sơ vung tay lên, một luồng ánh sáng nhu hòa phá tan u ám dừng trên người Dạ Trầm Uyên, mưa cũng tạnh dần, Dạ Trầm Uyên cảm giác miệng vết thương cả người đều nhanh chóng khép lại, vùng đan điền đang đau nhức cũng trở nên dễ chịu.

Hắn ngẩng đầu, phát hiện mây đen trên đỉnh đầu như thủy triều rút đi, khoảng cách dương quang theo tầng mây rơi xuống dưới, một màn này, so với tiên cảnh trong tưởng tượng còn đẹp hơn một vạn lần, bất giác cũng có chút ngây ngốc.

Nhưng hắn không nghĩ đến lúc mây đen tản ra thì bóng người mặc trường bào kim sắc, một tiểu nữ khả ái như ngọc xuất hiện trước mặt!

Dương quang dừng trên trường bào của nàng, biến thành hoa văn biến mất tại góc áo, nhìn qua cả người nàng tựa như đang phát sáng, Dạ Trầm Uyên thề, hắn... chưa từng thấy một nữ hài xinh đẹp đáng yêu như vậy, nho nhỏ, thật giống như được làm bằng sứ.
Hắn giật mình khiếp sợ phục hồi tinh thần! Chẳng lẽ người vừa rồi cùng hắn nói chuyện lại là tiểu cô nương này?!

Bất quá nghĩ đến Nguyên Anh tôn giả có thể tái tạo cơ thể, xem ra hắn thật sự gặp phải một lão ngoan đồng, vị tôn giả này đúng là đặc biệt, lại tái tạo mình thành bộ dạng trẻ con.

Nguyên Sơ thấy hắn nhìn bản thân mình chấn kinh một chút liền bình tĩnh, không khỏi âm thầm gật đầu.

Không hổ là nam chính, tố chất tâm lý quả nhiên cường đại, thấy nàng nhỏ như vậy, cũng không thất thố!

Nàng vừa cao hứng, bay giữa không trung chậm rãi đáp xuống, nhìn tiểu cô nương càng ngày càng gần, Dạ Trầm Uyên quay mắt đi, có chút không dám nhìn nàng.

Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ Nguyên Sơ càng thấy vừa lòng!

Nàng khôi phục thanh âm của mình, giọng nói trong trẻo dứt khoát

"Sau này ngươi chính là đệ tử của ta! Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi đến nơi có thiên tài địa bảo để chữa trị đan điền, bất quá chúng ta phải tranh thủ thời gian bởi vì qua mấy ngày nữa chính là đại điển khai sơn tông môn chúng ta, đến lúc đó ngươi cũng phải tham gia so tài với các đệ tử nhập môn. Chỉ là, dù thành tích của ngươi thế nào thì ta cũng sẽ thu nhận ngươi! Ngươi chính là đệ tử duy nhất của ta, cũng là đệ tử bế môn của ta!"

Dạ Trầm Uyên trong lòng chấn động, hắn không nghĩ đến hắn là đệ tử duy nhất của ngài, hơn nữa còn là đệ tử bế môn, thu nhận hắn sẽ không thu nhận người khác.

Không ngờ ngài ấy lại xem trọng ta đến thế? Vạn nhất không tìm thấy bảo vật, nếu nội đan của ta không thể khôi phục, thì ngài ấy sẽ không hối hận chứ?

Dạ Trầm Uyên kích động, cúi đầu nghiêm túc hành lễ.

"Đệ tử, tạ ơn sư phụ xem trọng! Chỉ là trước khi theo sư phụ rời đi, đệ tử muốn…an táng người thân trước."

Nhìn thi thể lạnh băng xung quanh, Nguyên Sơ nghĩ nghĩ một lúc, gật gật đầu.
"Được."

Dạ Trầm Uyên đem những thi thể tập trung lại, chuẩn bị an táng sau núi.

Bởi vì không thể dùng linh lực, pháp khí cũng thành sắt vụn, Nguyên Sơ nhìn Dạ Trầm Uyên dùng xẻng đào đất, hơn nữa hắn từ chối nàng hỗ trợ, nàng đành phải đứng một bên nhìn.

Nguyên Sơ vừa nhìn những kia thi thể một chút, vừa nhìn về phía Dạ Trầm Uyên.

Trong sách nói Dạ Trầm Uyên là một người dù Thái Sơn có sụp đổ thì sắc mặt cũng không đổi, một thân chính khí, nội tâm kiên định, gặp người khác cũng đạm mạc cười khách khí.

Nguyên Sơ cảm thấy hắn nói không chừng là tên cơ mặt bị liệt, không thì làm sao nhìn thấy mẫu thân chết thảm trước mặt mình lại không khóc không buồn, bình tĩnh, ý chí kiên định muốn báo thù?

Bây giờ mới biết... Hắn có thể bình tĩnh, là bởi vì từ nhỏ hắn đã trải những đau khổ mà người bình thường không thể biết được, mà trong sách chỉ có vài ba dòng khái quát

Chẳng hạn như Dạ Trầm Uyên rõ ràng là con tộc trưởng, ở trong tộc đến mức ngay cả hạ nhân cũng không bằng, có thể lớn lên thuận lợi,đều dựa vào sự quan tâm của một người cô cô mới không chết sớm.

Kết quả người cô cô đó bị giết chết, hắn cũng bị đuổi ra khỏi tông môn suýt nữa bệnh chết đầu đường, nếu không phải ngoài ý muốn kích hoạt được Thiên Châu thần khí, hắn đã sớm chết vài lần, cho nên hiện tại, dù đan điền bị hủy, hắn cũng bình tĩnh đối mặt bởi vì hắn đã không còn sợ bất cứ khó khăn nào.

Nhưng bây giờ hắn còn chưa trưởng thành, cho nên chưa che đậy cảm xúc hoàn mỹ như vậy.

Nguyên Sơ nhìn hắn lúc này hai mắt đỏ bừng, lại cố gắng nhẫn nhịn. Nhìn hắn chầm chậm quật thổ, cho dù hai tay huyết nhục mơ hồ cũng không nói một tiếng. Nàng nâng má, với việc không giết hắn có tia tiếc nuối cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Quả nhiên, đời trước ta không nên tức giận gấp gáp xử lý nam chính làm nhân vật BOSS phản diện, mà nên cùng nam chính làm huynh đệ! Tóm lại con người hắn rất hào phóng, các tiểu đệ theo hắn đều sống rất khá, hơn nữa nhìn kỹ một chút, cũng không đáng ghét lắm...

Rốt cuộc, Dạ Trầm Uyên đào mộ địa xong, đem mười mấy thi thể toàn thân bê bết máu, nhẹ nhàng đặt bên trong mộ huyệt.

Cuối cùng lấp đất xong xuôi, dùng máu của mình viết mộ bia.

Trương bá bá, Văn cô cô, Hiểu Vân tỷ, Thiên Thành thúc thúc... Thực xin lỗi, là ta liên lụy các ngươi!

Một giọt lệ từ khóe mắt tiểu nam hài trong lúc dập đầu rơi xuống đất, nhanh đến mức tựa như chưa từng xảy ra.

Ta nhất định sẽ báo thù cho mọi người! Nợ máu trả bằng máu, thay ta an ủi vong linh mọi người trên trời!

Mọi người xin hãy yên tâm, ta sẽ chiếu cố chính mình thật tốt, từ nay về sau, ta đã có nơi dựa dẫm, bởi vì, ta có sư phụ!
Sau lễ ba quỳ chín lạy, tâm tình của hắn hiển nhiên khôi phục rất nhiều, đối mặt Nguyên Sơ, còn nhếch nhếch khóe miệng.

"Sư phụ, cám ơn người, làm phiền người rồi."

Nguyên Sơ nhìn kia mộ địa một chút, từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Tiểu Uyên Uyên à, con người sinh ly tử biệt, mặc dù chúng ta là người tu đạo, cũng không thể tránh khỏi. Nhưng ta hi vọng sự đau buồn, có thể trở thành động lực ngươi bước tiếp, nhớ kỹ, chỉ có linh hồn trải qua cay đắng cực khổ, trên con đường tu luyện mới có khả năng càng cao, mà ta, rất xem trọng ngươi đó!"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy có chút cảm động nhìn nàng, mặc dù đối với xưng hô "Tiểu Uyên Uyên" có chút... Nhưng trong giọng nói tự nhiên của nàng toát ra cảm giác thân mật,hắn sững sờ sau đó cúi đầu cung kính nói.

"Đệ tử, tạ sư phụ dạy bảo!"

Nguyên Sơ gật gật đầu, biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, vung tay lên, pháp khí xuất hiện mang theo đệ tử bay đi

"Được rồi, tiếp theo, ta sẽ dẫn ngươi đi chữa trị đan điền! Giữ chặt đấy!"

Tu luyện thành tiên, trừ ta ra còn ai? Một ngày nào đó, tu thành đại đạo, để thế gian này gông xiềng cũng không trói buộc được ta!
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 05.

Edit: Sênh Mai

Cần thiên tài địa bảo để chữa trị nội đan?

Việc này đối với nhiều người mà nói rất khó, nhưng là đối với nàng mà nói thì... Nguyên Sơ mỉm cười, nghĩ tới một nơi, trực tiếp bay qua!

Dọc theo đường đi, Chư Thiên Giới náo nhiệt, không ít tu sĩ đi lại, làm tầm mắt Dạ Trầm Uyên mở rộng không ít!

Tuy hắn đọc rất nhiều sách, nhưng đọc sách và tận mắt thấy có ít khác nhau!

Ở chung vài ngày, Nguyên Sơ đã có thể bình tĩnh đối mặt Dạ Trầm Uyên, nghĩ lại thật sự là thần kỳ, đời trước nàng là đại BOSS tranh đoạt cùng Dạ Trầm Uyên gì đó! Đời này trở thành sư phụ của hắn... Cho nên nói thì dễ, quan trọng vẫn là lựa chọn!
Nàng vẫy vẫy tay, "Tiểu Uyên Uyên, vi sư muốn dẫn ngươi đi một nơi có chút nguy hiểm, ngươi hiện tại không có tu vi, đến đó nhất định phải theo sát ta!"

Dạ Trầm Uyên há miệng thở dốc, vẫn quyết định bỏ qua cách xưng hô của nàng, hơn nữa hắn cảm thấy, nơi có thiên tài địa bảo làm sao có khả năng dễ tìm như vậy, nhưng thấy lời thề son sắt của nàng, hắn chỉ có thể nghiêm túc phụ họa, "Sư phụ, đệ tử đã biết."

Nói xong, trên mặt mỉm cười dịu dàng.

Nguyên Sơ gật gật đầu, Dạ Trầm Uyên chịu nhiều đả kích như vậy còn có thể duy trì nụ cười, điều này không tồi.

Hơn nữa là... Nam chính nha! Trong sách viết dài đến 2000 chữ miêu tả bề ngoài hắn không phải ngoa đâu! Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng dáng người yêu nghiệt, hai ngày nay được ta nuôi mập mạp, càng thêm tuấn tú mê người, cười thôi cũng làm người khác như được tắm gió xuân.

Thấy Nguyên Sơ nhìn mình chằm chằm, Dạ Trầm Uyên vội vàng thành thạo đưa xiên thịt linh súc trong tay đã nướng xong cho nàng...

Hai người đang nướng thịt bằng thượng phẩm tiên khí —— Thiên Phương, trước nay chưa từng có mà lúc trước nương đưa cho nàng!

Nếu để cho tên cổ lỗ sĩ Vạn Kiếm Tông kia biết được, sẽ dùng nước miếng dìm chết nàng!

Nhưng Nguyên Sơ mặc kệ! Nàng tủm tỉm cười nhìn Dạ Trầm Uyên nhận lấy xâu thịt trong tay hắn, cắn một miếng, khuôn mặt mang theo vẻ say mê!

Nam chính quả nhiên là nam chính, đúng là một nam nhân hoàn mỹ ở thế giới này, đến nướng thịt cũng có thể ngon như vậy!

Thấy Nguyên Sơ ăn vui vẻ, Dạ Trầm Uyên không khỏi cũng lộ ra nụ cười, hắn phát hiện, vị sư phụ này của mình tính cách không chỉ giống tiểu hài tử, mà hành vi cũng giống y chang, nhìn bộ dáng nàng vừa ăn vừa khen không ngớt lời, hắn hoảng hốt có cảm giảm sư phụ hắn là nữ hài tử, vì vậy đôi khi quên mất lễ nghi tôn ti nên có.

"Sư phụ, người còn chưa cho ta biết, tông môn của người là nơi nào."

Nghe Dạ Trầm Uyên nhắc nhở như vậy, Nguyên Sơ mới vỗ trán một cái, bởi vì một tay đầy mỡ dính trên trán bóng lưỡng, lúc nàng đang chuẩn bị đọc thanh tẩy thuật, Dạ Trầm Uyên dùng khăn chạm vào trán nàng.

Hai người đều sửng sốt.

Nguyên Sơ cảm thấy mất mặt! Nàng lớn như vậy, lại còn bị một đứa bé chiếu cố.

Dạ Trầm Uyên thì có chút khẩn trương, sư phụ... Sẽ không trách hắn vượt phép tắc chứ? Sao tự nhiên hắn cứ như thuận tay vậy?

Không ngờ Nguyên Sơ sửng sốt một chút, liền quăng việc đó qua đầu, " Nơi tông môn của ta ở rất lợi hại! Vạn Kiếm Tông đứng đầu thập đại tiên tông, từng nghe qua chưa?"

Dạ Trầm Uyên đè nén sự khẩn trương trong lòng, trên mặt giả vờ trấn định tiếp tục lau trán cho Nguyên Sơ, vừa nói, "Nghe qua, nhưng..."

Nhưng Vạn Kiếm Tông có tiếng nghiêm minh và kỷ luật, cẩn thận tỉ mỉ, sao có thể dưỡng ra một vị sư phụ tôn giả linh động hoạt bát như vậy?

Khoảng cách gần gũi, ngay cả bả vai đều với không tới Nguyên Sơ gầy gầy nhìn thật đáng thương, dường như hắn còn có thể ngửi được mùi hương trên người Nguyên Sơ! Một Nguyên Anh lão quái nhân có thể nhào nặn tái tạo thân thể thành như vậy được sao?

Trong lòng Dạ Trầm Uyên hốt hoảng, sau khi vội vội vàng vàng lau chùi, lùi sang một bên.

Đương nhiên Nguyên Sơ không phát hiện sự bất thường của hắn.

"Nhưng cái gì?" Nàng bỡn cợt cười nói, tiếp lời hắn mà nói, "Nhưng nghe nói Vạn Kiếm Tông mỗi một người đều tu luyện điên cuồng cũng như phải cấm dục, không ngờ lại xuất hiện một nhân tài như ta ư?”

Dạ Trầm Uyên nhịn không được cười, chẳng biết tại sao, theo sư phụ một thời gian, tâm tình hắn luôn luôn cảm thấy vui vẻ, ngay cả lúc cười, cũng là phát ra từ nội tâm.

Hắn nghiêm túc nói, "Đúng vậy, không nghĩ tới trong Vạn Kiếm Tông, còn có nhân vật như sư phụ, quả thật là ngọa hổ tàng long!"

Nguyên Sơ nghe xong đắc ý, hai mắt phát sáng!

"Ta nói cho ngươi nghe! Tông môn chúng ta... rất biến thái! Tu tiên không phải là tùy tâm sở dục sao? Nhưng mỗi ngày Vạn Kiếm Tông đều vang lên tiếng Thần Chuông mộ cổ vì để đốc thúc đệ tử tu luyện không được lười biếng. Hơn nữa những người đệ tử đó, người nào cũng mặc quần áo giống nhau, đeo kiếm giống nhau, ngay cả biểu tình trên mặt cũng cùng một dạng! Thật đáng sợ!"

Nguyên Sơ ớn lạnh một hồi, đối với đám đệ tử ai ai cũng như nhau kia không thích cho lắm.

Bất quá, nàng lại vỗ vai Dạ Trầm Uyên, kiêu ngạo nói.

"Tuy rằng Vạn Kiếm Tông thật đáng sợ, nhưng tốt xấu cũng là tiên môn đứng đầu! So với cái gì Thiên Đạo tông tốt hơn nhiều! Hơn nữa ngươi đi theo ta, cũng không cần phải bắt chước bộ dạng như những đệ tử đó, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu!"

Nguyên bản nam chính bái sư ở Thiên Đạo tông môn, nhưng sau này, hắn diệt môn Thiên Đạo tông.
Dạ Trầm Uyên vừa nghe liền biết địa vị Nguyên Sơ ở Vạn Kiếm Tông không thấp, cung kính nói, "Đa tạ sư phụ che chở."

"Ai nha! Đừng khách sao như vậy!" Nguyên Sơ chịu không nổi bộ dạng nghiêm trang của hắn, dùng cánh tay nhỏ bé cố sức quàng lấy bờ vai của hắn, khí phách hăng hái nói!

"Ngươi về sau chắn chắc sẽ có thành tựu lớn, nhưng tính cách ngươi có điểm quá nội liễm, không được, ngươi về sau theo ta học nhiều một chút, uống rượu hào sảng, ăn thịt lớn tiếng! Tùy ý làm bậy, đây mới là nhân sinh!"

Nói xong đem xiên thịt đưa tới miệng hắn.

Dạ Trầm Uyên dở khóc dở cười, nhìn hai mắt nàng thần thái lay động, hắn không tự chủ được cúi đầu xuống cắn một cái, mùi thịt vương trên đầu lưỡi như muốn nổ tung, miệng nhấm nháp, trong lòng lại mang theo ti tỉ vị ngọt?

Nguyên Sơ nhìn tướng ăn của hắn nhã nhặn, rốt cuộc đầu hàng, xem ra ta muốn dạy cần thời gian rất dài!

Cứ như vậy hi hi ha ha qua vài ngày, thuyền Thiên Phương cuối cùng đã tới một hải vực, hải vực này là biển nằm ngoài biên giới của Chư Thiên,rộng khắp trên biển là vô số lốc xoáy bạo phong, một khi đi vào trong đó, kẻ nào tu vi dưới Nguyên Anh xác định chết chắc!

Lúc này hai người họ đứng một chỗ bên trên lốc xoáy, xung quanh tất cả nước biển bị lốc xoáy xoay chuyển, thuyền Thiên Phương bên ngoài, càng là một mảnh bao phủ sấm sét tia chớp.

Nhưng Dạ Trầm Uyên một chút cũng không sợ, hắn hỏi Nguyên Sơ, "Sư phụ, phía dưới chính là nơi chúng ta đang tìm sao?"

Dạ Trầm Uyên nhíu nhíu mày, hắn nhớ tới trong Thiên Châu kỳ thật có hai pháp bảo có thể đi qua cơn lốc xoáy này, nhưng hiện tại hắn không mở được Thiên Châu, bất quá có một cái biện pháp có thể mở ra... Chính là chủ nhân Thiên Châu có thể chia sẻ Thiên Châu, nếu hắn lựa chọn cùng sư phụ chia sẻ, sư phụ có thể vận dụng đồ trong Thiên Châu.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 06.

Edit: Sênh Mai

Hắn vừa nhìn nàng vừa mải mê suy nghĩ, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên Nguyên Sơ đưa hắn ra khỏi thuyền Thiên Phương.

Cuồng phong bất ngờ nổi lên, mưa lớn đập vào mặt, giọt mưa đánh vào người hắn có cảm giác đau đớn!

Lại gần xem, phía dưới hải tuyền càng thêm trở nên dữ tợn, thật giống như đôi mắt đại dương, sâu không thấy đáy, lại có lực hấp dẫn tuyệt đối, đem mưa lôi điện xung quanh, cuộn thành lốc xoáy ở trung tâm, không gian bốn bề vì vậy mà trở nên vặn vẹo!

Dạ Trầm Uyên sửng sốt, "Sư phụ, người có pháp khí mang ta qua phải không?"

"Không có!" Trong trận cuồng phong truyền đến âm thanh dứt khoát của Nguyên Sơ.
Không có? Không có làm sao đi qua? Lúc Dạ Trầm Uyên trừng mắt lớn muốn nói gì đó, Nguyên Sơ lớn tiếng cười nói!

"Nhưng lốc xoáy hải tuyền này không tổn hại được thân thể của Nguyên Anh! Cho nên ngươi yên tâm, ta chính là ô dù bảo vệ tốt nhất của ngươi!"

Nói xong nàng ôm Dạ Trầm Uyên hướng phía dưới thẳng tắp rơi xuống! Bỗng nhiên không cảm giác được trọng lượng, giống như đi nhảy cầu vậy!

Dạ Trầm Uyên chưa chuẩn bị xong, liền rơi vào trong phạm vi hải tuyền, mênh mông biển lửa vô số điện hoa đều hướng về phía người không có tu vi là hắn đánh điên cuồng tới tấp, nhưng lúc này tất cả công kích đều rơi xuống người Nguyên Sơ!

Trước mắt Dạ Trầm Uyên rơi xuống dông tố, bên tai là tiếng lôi điện nổ vang! Trong không khí lơ lửng mùi quần áo khét khét... Dù vậy nhưng âm thanh Nguyễn Sơ vẫn rõ ràng truyền vào tai hắn!

"Lần này bởi vì thời gian gấp gáp, ta chưa chuẩn bị tốt, khả năng sẽ làm ngươi chịu khổ một chút rồi."

Nàng dừng một chút, lại dương dương tự đắc cười nói.

"Nhưng mà lần sau sẽ không như vậy!"

Một khắc đó, Dạ Trầm Uyên cảm giác trái tim mình giống như bị ai bóp chặt! Rõ ràng chịu đựng công kích bạo phong đều là nàng, hắn một chút thương tổn cũng không có nhưng mà nàng vẫn cho rằng hắn đang chịu khổ?

Dạ Trầm Uyên nhắm mắt lại, nghĩ đến ngày xưa hắn bị người trong tộc khi dễ, những vị trưởng bối kia thì mắt nhắm mắt mở lạnh nhạt thiên vị, lần đầu tiên trong đời,mới có cảm giác được người khác quý trọng.

Dù vây quanh hắn là nước biển lạnh như băng nhưng trong lòng hắn lúc này lại thấy ấm áp, tim không tự chủ kích động đập nhanh!

Mặc dù được Nguyên Sơ gắt gao bảo vệ, nhưng va chạm mạnh mẽ khiến hai người hôn mê, lúc Dạ Trầm Uyên tỉnh lại, phát hiện mình lại đang nằm trên mặt đất khắp nơi là linh dược hơn nữa những linh dược này đều lâu năm, đem ra ngoài, tuyệt đối sẽ làm cho người người điên cuồng!

Nhưng bây giờ, Dạ Trầm Uyên lại hoàn toàn không để trong mắt, hắn lo lắng đứng lên, nhìn chung quanh.

"Sư phụ?!"

Không thấy sư phụ, chẳng lẽ lúc che chở cho hắn đã bị thương rồi?!

Dạ Trầm Uyên cảm thấy hối hận, lúc ở thuyền Thiên Phương nên cùng sư phụ chia sẻ Thiên Châu, như vậy hắn có thể cảm nhận được vị trí của người... Nếu người bị chuyển đến nơi đâu hoặc nếu gặp nguy hiểm, hắn có chết trăm ngàn lần cũng không bù đắp được sai lầm!

"Sư phụ? Sư phụ!"

Thời điểm Dạ Trầm Uyên vừa vội vừa sợ, Nguyên Sơ đột nhiên nhảy ra, "Kêu ta chi vậy!"

Nhìn thấy Dạ Trầm Uyên vẻ mặt vui mừng chạy tới, Nguyên Sơ kiễng chân búng một cái trên trán hắn cười hì hì nói, "Có phải phát hiện có sư phụ ta bên cạnh đặc biệt mới thấy an toàn không? Phát hiện ta không ở bên thì rất bất an?"

"Sư phụ..." Dạ Trầm Uyên bị nàng đánh, căn bản trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng nhìn nụ cười của nàng sự sợ hãi lập tức tan biến mất.

"Người đã đi đâu vậy?" Dạ Trầm Uyên ôn nhu nhặt mảnh lá còn vương trên tóc nàng, lấy chiếc lá màu xanh lục bích xuống, nhìn thấy nàng xinh đẹp tươi cười so với hoa phục màu vàng mặc trên người càng rực rỡ hơn!

"Vừa rồi y phục bị sét đánh hỏng, ta đi đổi bộ khác, ngươi thấy thế nào, có đẹp không?!"

Trên người nàng mặc bộ áo vàng phối cùng váy dài đỏ rực nhìn qua tựa như ngọn lửa, xoay một vòng, mép váy như cánh hoa bay ra, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, hào quang như ẩn như hiện đẹp không thể tả.

"Rất đẹp." Dạ Trầm Uyên nhìn nàng không nghĩ ngợi nói.

Bởi vì Nguyên Sơ mới sáu tuổi, thân hình rất nhỏ, mặc đồ gì đều giống như tiểu oa nhi được nặn bằng sứ, tinh xảo khả ái.

Nguyên Sơ hài lòng, nói với hắn, "Ngươi thấy không? Đây chính là nơi ta và ngươi nói đến, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo! Ta không lừa ngươi chứ? Nơi này là do một Đại tôn giả rơi xuống đây sau đó lưu giữ thảo dược còn được gọi là Dược Điền, thảo dược ở đây đều có hơn ngàn năm! Ngươi thử tìm xem cần chữa trị đan điền dùng gì, cứ tuỳ tiện hái đi đừng khách khí!"

Dạ Trầm Uyên lúc này mới nhìn về phía những vật kia hầu như đều là những bảo vật hiếm có trên thế gian, hai mắt hắn hơi nheo lại.

Vừa mới bối rối bây giờ hắn càng mạnh mẽ quyết! Hắn nhất định phải nhanh chóng chữa trị đan điền mới không phụ sự kì vọng của sư phụ.

Dạ Trầm Uyên gật gật đầu, vội vàng đi tìm linh dược cần dùng, trong quá trình tìm kiếm, hắn càng nhìn càng kinh hãi, những thứ kia tùy tiện một nhánh ở bên ngoài đều là vật thiên giới, hơn nữa giá trị cũng không nhỏ!

Cơ bản cho rằng bản thân muốn chữa trị đan điền, phải tìm kiếm linh dược vài ngày, cũng rất mất nhiều thời gian, hiện tại không cần tìm nữa, bởi vì hắn muốn thứ gì, nơi này đều có!

Sư phụ cứ như vậy đem nơi có linh dược nói cho hắn biết chẳng lẽ người không sợ hắn đem bí mật tiết lộ ra ngoài? Hơn nữa, đối với bất kỳ người nào mà nói, những bảo vật này dùng trên một người ngũ linh căn mà đan điền đã bị phế, sẽ cảm thấy lãng phí đi?
Hắn còn nhớ khi người trong tộc dẫn khí nhập thể đều có người khác dùng linh đan trợ giúp, đến lượt hắn thì những người đó đều nói một ngũ linh căn như hắn không nên lãng phí bất cứ đan dược nào, vì vậy mà cự tuyệt không cho hắn bất cứ tài nguyên nào để tu luyện.

Cho nên khi hắn dẫn khí nhập thể, đều dựa vào bản thân tự lực cánh sinh…

Một bên là "người thân", ngay cả dẫn khí cũng keo kiệt, còn nhục nhã hắn. Một bên là sư phụ chỉ mới biết vài ngày, liền đưa hắn vô số thiên tài địa bảo, hắn quay đầu nhìn thấy nàng đang ngồi trong bụi hoa, Nguyên Sơ đang chơi đùa cùng Linh Diệp, đột nhiên có cảm giác không rõ làm sao.

Đây tất cả đều là thật sao? Thật sự có người có thể đối tốt với hắn đến vậy?

Trong thế giới tu tiên tàn nhẫn, ai mà không cố gắng tranh đoạt lấy tài nguyên, sau đó đạp người khác xuống làm bàn đạp để đi lên? Nếu đối tốt với người khác đa phần cũng có sự lợi dụng trong đó.

Nhưng sư phụ... Hắn không nhìn ra bất cứ lợi dụng tính toán nào trên người sư phụ, thứ gì so được với Thần Khí? Nhưng sư phụ ngay cả Thần Khí trên người hắn cũng bỏ qua, vì vậy khiến hắn kìm lòng không được muốn vì người mà làm chút gì đó…

Dạ Trầm Uyên khó xử, đồ đạc hắn hiện tại đều trong Thiên Châu, hơn nữa... Thiên Châu gì đó cũng không phải dựa vào bản lãnh của hắn có được, cho nên cũng không tính là đồ của hắn, nếu đưa cho nàng thì hắn cảm thấy không có thành ý.

Dạ Trầm Uyên nhíu nhíu mày, cố gắng tìm kiếm trong túi Càn Khôn, cuối cùng tìm được một cái bình nhỏ, hai mắt sáng lên, nhưng rất nhanh ảm đạm xuống.

Trong cơ thể hắn có một linh hồn cường đại hay giúp đỡ hắn, gọi là Lệ Thiên, là một Luyện Khí Sư nổi tiếng thời Thượng Cổ cũng là Luyện Dược Sư, từ lúc Lệ Thiên bắt đầu thức tỉnh đã dạy cho hắn cách luyện đan dược.

Mặc dù ở trên thị trường cũng là thiên kim khó cầu nhưng so với Linh Dược hơn ngàn năm ở đây thì không đáng kể….
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 07.

Edit: Sênh Mai

Đích thân hắn luyện chế, trước mắt chỉ thành công duy nhất được một viên Trú Nhan đan, không biết sư phụ có ghét bỏ hay không?

Sau khi tu luyện đến Nguyên Anh mặc dù có thể tái tạo hình thể, nhưng dung nhan vẫn sẽ chậm chậm già đi, muốn duy trì không đổi, trừ khi dùng Trú Nhan đan, hoặc dùng linh lực để duy trì nhưng về sau đối với thân thể cũng là một loại hao tổn, cho nên, sư phụ hẳn là... Nhận phần lễ vật này của hắn chứ?

"Ngươi ngẩn người cái gì vậy?"

Nguyên Sơ đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn, Linh Điệp trước đó chơi đùa vội vàng bay lên, lấy lòng bay quanh nàng hai vòng mới bay đi, nàng đứng giữa muôn vàn linh dược, bách hoa cùng bướm vây xung quanh giống như một Hoa tiên tử nho nhỏ, tinh thần phấn khởi và tràn đầy sức sống!

Trên mặt Dạ Trầm Uyên đột nhiên xuất hiện một tia quẫn bách, hắn cúi đầu, đem vật gì đó trong tay đưa về phía trước, lớn tiếng nói.
"Sư phụ, đây là Trú Nhan đan đệ tử luyện được, mong sư phụ nhận lấy!"

Nguyên Sơ sửng sốt, kỳ quái chớp chớp mắt nhìn hắn, "Vì sao muốn đưa Trú Nhan đan cho ta?"

Dạ Trầm Uyên bị nàng hỏi như vậy, không dám nhìn nàng, nhanh chóng nói.

"Sư phụ đối với đệ tử ân trọng như núi, đệ tử không biết nên báo đáp như thế nào... Nên nghĩ là dùng tâm ý đưa sư phụ một vật gì đó."

Nguyên Sơ thấy bộ dạng hắn nghiêm túc, buồn cười một tiếng, "Vậy sao ngươi lại đưa Trú Nhan đan? Hay bởi vì bây giờ nó là thứ quý giá nhât trên người ngươi?"

Dạ Trầm Uyên thành thật gật đầu, nghiêm túc nói, "Đúng vậy, nhưng về sau gặp thứ gì tốt hơn nó gấp trăm ngàn lần ta sẽ cho người, Trú Nhan đan này... Ta nghĩ sư phụ có lẽ cần dùng đến, trước mắt ta chỉ có thể luyện ra được nó, còn đan dược đẳng cấp tối cao, về sau ta sẽ cố gắng!"

Nguyên Sơ vui nở nụ cười! Nàng chỉ mình, "Ngươi cảm thấy ta cần Trú Nhan đan?"

Dạ Trầm Uyên ánh mắt hơi tối sầm lại, cũng thật là, sư phụ ngay cả mảnh Dược Điền này cũng không để vào mắt, đồng ý chia sẻ cùng hắn, có lẽ nào lại để ý đến Trú Nhan đan...

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội vàng muốn đem lọ thuốc thu hồi đi, nhưng cuối cùng lại bị Nguyên Sơ lấy mất!

"Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên nhìn cái chai theo bản năng muốn cướp trở về, Nguyên Sơ lại nhón chân gõ một cái trên trán hắn!

"Ngươi không phải ngốc chứ? Ta mới sáu tuổi, cần gì dùng Trú Nhan đan?"

Dạ Trầm Uyên sợ ngây người! Sáu tuổi? Điều này sao có thể?

Nguyên Sơ trịnh trọng đem cái chai thu vào không gian,nói thật ra, Dạ Trầm Uyên tặng đồ cho nàng làm nàng cảm thấy rất vui! Dù sao cũng cho nàng mà, có còn hơn không.
Nàng cười nói, "Mẫu thân ta là cao thủ cảnh giới Xuất Khiếu, nhưng đến chết bà ấy cũng không có cách nào tiến thêm bước nữa, cũng không tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ, mà khi đó ta mới ba tuổi, bà ấy sợ sau khi chết đi, ta sẽ chịu khổ, cho nên lấy sinh mạng làm vật tế, dùng bí mật pháp quyết để hồ quán thúc ta thành Nguyên Anh, ta nói như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?"

Dạ Trầm Uyên gật gật đầu, nhưng trong lòng khiếp sợ!

Vốn tưởng sư phụ hơn trăm tuổi, ai ngờ chỉ mới sáu tuổi, sư phụ vậy mà còn nhỏ hơn ta, sư phụ... Cũng không còn người thân nào khác, không thì mẫu thân của người cũng sẽ không vì bảo vệ nàng, mà làm như vậy.

Nguyên Sơ vốn tưởng rằng Dạ Trầm Uyên biết tuổi thật của nàng, sẽ cảm thấy rất thất vọng, chung quy theo một "Hài tử" sáu tuổi, tưởng có thể học được gì, nhưng không biết tại sao đột nhiên vẻ mặt Dạ Trầm Uyên nghiêm túc, giống như quyết tâm cái gì, nhắm mắt lại.

Thình lình, ở mi tâm hắn, một viên huyết châu màu đỏ bay ra, Nguyên Sở đang cợt nhả thấy vậy vẻ mặt liền nghiêm, không phải đó chính là, chính là bàn tay vàng của nam chủ —— Thiên Châu đây sao!

Dạ Trầm Uyên vừa thấy biểu tình Nguyên Sơ, liền biết nàng hiểu rất rõ Thiên Châu là cái gì, vẻ mặt hắn thêm kiên định, từng câu từng chữ nói, "Hiện tại, ta lấy danh nghĩa chủ nhân Thiên Châu, cùng Nguyên Sơ công hưởng Thiên Châu, một khi ta hồn bay phách tán, Nguyên Sơ, chính là chủ nhân đời tiếp theo của Thiên Châu."

Vừa nói xong, một hào quang hình thoi theo huyết châu bay ra ngoài, chỉ cần Nguyên Sơ nhỏ một giọt máu lên hạt châu, là có thể hoàn thành khế ước.

Thấy Nguyên Sơ đứng bất động, Dạ Trầm Uyên có chút nóng nảy.

"Sư phụ, một khi cộng hưởng Thiên Châu, về sau người gặp nguy hiểm gì, đều có thể trốn trong đó, bên trong Thiên Châu còn có linh tuyền vạn năm, giúp nâng cao tu vi, đối với tu hành sau này của người sau này rất có ích."

Hắn nói được rõ ràng như vậy, Nguyên Sơ không nhịn được cười.

"Ngươi cứ như vậy đem lá bài tẩy của mình bại lộ trước mặt một người mới quen biết mấy ngày sao?"

Nguyên Sơ vừa dứt lời, vẻ mặt ngây thơ bỗng biến mất, hơi mỉm cười ngược lại trong mắt sắc bén có cảm giác thâm trầm.

"Nếu ta không muốn cộng hưởng, mà muốn độc chiếm, sau khi hoàn thành khế ước giết ngươi đoạt bảo, ngươi phải làm sao?"

Dạ Trầm Uyên sửng sốt, trên thực tế, bởi vì trải qua cực khổ, hắn cũng không phải người dễ dàng tin tưởng kẻ khác,tại sao có được Thiên Châu, hắn cũng chưa từng tiết lộ, mặc dù mọi người trong Văn Gia cứu mạng hắn, chiếu cố hắn nhưng cũng không hề biết.

Vừa nghĩ đến nàng nhỏ như vậy, về sau phải trải qua sự tình không thể có hắn bên cạnh, hắn không tự chủ được bản thân tại sao lại làm vậy, hắn rất tin tưởng Nguyên Sơ.

Dạ Trầm Uyên lắc đầu nở nụ cười... Đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn Nguyên Sơ, ánh mắt một mảnh trong veo, mang theo một chút ôn nhu lơ đãng.

"... Nếu quả thật là như vậy, đó là do vận mệnh ta đã an bài, ta sẽ không oán trách bất cứ kẻ nào."

Tay hắn nâng nâng, khế ước huyết châu cách nàng gần hơn một ít.
Hắn cười hỏi, "Bây giờ người nguyện ý cùng cộng hưởng với đệ tử chứ?"

Nguyên Sơ trầm tư thật lâu sau, vươn tay ra, nhưng nàng không nhỏ máu tế xuất mà đem khế ước đẩy trở về, khế ước nhập vào trong huyết châu, cũng tự nhiên bày về mi tâm Dạ Trầm Uyên, hắn kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng lại từ chối.

Có Thiên Châu chẳng khác nào có vô số cái mạng, mới đầu khi gặp nàng rõ ràng muốn có được Thiên Châu, bây giờ hắn cam nguyện cộng hưởng vì sao lại cự tuyệt?

"Ngươi vì sao muốn cho ta cộng hưởng?" Nguyên Sơ nghiêng đầu tò mò hỏi.

Dạ Trầm Uyên cau mày, chậm rãi nói, "Ta tưởng rằng, người có ít nhất hơn 100 tuổi, lợi hại hơn ta, tu luyện cũng lâu hơn ta, đương nhiên ta không cần lo lắng, nhưng bây giờ, ta biết người chỉ mới sáu tuổi..."

"Vậy nên, ngươi lo lắng cho ta?" Nguyên Sơ nhướn mày, trêu ghẹo hắn, "Chẳng lẽ không phải nên nghĩ ‘Tại sao ta lại bái một sư phụ chỉ mới sáu tuổi, thật là xui xẻo’ hay sao? Ngươi không suy nghĩ cho bản thân ngược lại còn lo lắng cho ta?"

Đứa nhỏ này sao có thể ngốc như vậy chứ?

"Ta sẽ trở nên mạnh mẻ!" Dạ Trầm Uyên nghiêm túc nói, "Mặc kệ người có thể giúp ta hay không, ta sẽ cố gắng tu luyện trở nên mạnh mẻ, hơn nữa nếu ta đã bái sư, thì người chính là người quan trọng của ta, người không đuổi ta khỏi sư môn, làm sao ta có thể có ý nghĩ ngỗ nghịch được?”

"Tâm ý của ngươi ta nhận, vi sư thật cao hứng!"
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 08.

Edit: Sênh Mai

"Ngươi cũng thật là, sao không cẩn thận vậy, Thiên Châu là Thần Khí! Thần Khí đó! Sao ngươi có thể lấy ra một cách dễ dàng như vậy? Hơn nữa Thiên Châu chính là tối hậu thư, là con đường sống trong lúc nguy hiểm, cho dù ngươi chia sẻ cộng hưởng, cũng không thể lấy ra, một khi ngươi lấy ra cho người khác, vạn nhất kẻ đó nổi lòng tham muốn giết ngươi, đến cuối cùng mạng sống của mình còn không bảo vệ được!"

"Nhưng mà..." Dạ Trầm Uyên nhíu mày, lại bị ngón tay nhỏ nhỏ trắng noãn của Nguyên Sơ điểm trúng môi, hắn nhìn khuôn mặt nàng gần trong gang tấc, hoạt bát cười, trong mắt in hình bóng hắn thì không khỏi hoang mang.

"Không có nhưng mà, nếu ngươi thật sự cảm kích ta như vậy, sau này nếu ngươi tìm được một thứ, đem nó cho ta là được?"

Dạ Trầm Uyên liền vội vàng hỏi, "Là cái gì?"

Nguyên Sơ sờ cằm cười nói, "Là một cái gương một mặt, tên gọi Túc Kính, nghe nói, chỉ có người nắm giữ Thiên Châu mới tìm được nó, cũng là Thần Khí đó nha! Về sau ngươi lấy được, sẽ không nỡ cho ta đi?"

"Sao có thể?" Dạ Trầm Uyên vội vàng nói, "Chỉ cần là thứ người muốn, ta đều sẽ cho người!"
Nguyên Sơ vỗ vỗ bờ vai của hắn, vẻ mặt cười như không cười.

"Nếu đã như vậy, ta đây trước hết cám ơn ngươi!"

Trong lòng lại có điểm cảm khái, cũng có chút áy náy, đời trước tranh đoạt cả đời cũng không cướp được, đời này hắn thế nhưng lại cam tâm tình nguyện vì mình đáp ứng, xem ra, sau này mình phải đối xử tốt với hắn một chút.

Sau khi Dạ Trầm Uyên tìm đủ linh dược hắn cần, Nguyên Sơ mới nhớ một việc quan trọng, đó chính là nàng biết tìm ai luyện đan đây?

Nhìn Nguyên Sơ buồn rầu, Dạ Trầm Uyên hiểu chuyện nói, "Chậm một chút cũng không sao, bất cứ cảnh ngộ nào đối với người tu đạo mà nói đều là rèn luyện, ta sẽ không nhất thời nóng lòng."

Nguyên Sơ lắc đầu, "Vạn Kiếm Tông quy củ rất nghiêm, bỏ lỡ đại hội Khai Sơn, ngươi lại phải đợi ba năm nữa.. Ah, không có việc gì nữa, ta đã biết tìm ai luyện đan rồi!"

Dạ Trầm Uyên có chút chần chờ, bởi vì đan dược hắn cần luyện chế là một loại Lục phẩm đan dược, mà toàn bộ chư thiên giới, từ cấp Lục phẩm luyện đan sư không có đến mười người.

Hắn thật sự không muốn mang phiền toái cho Nguyên Sơ, nhưng Nguyên Sơ dứt khoát nói một không nói hai, sau khi hạ quyết tâm, nàng cười một cách xấu xa, đem Dược Điền cướp sạch không còn một mống, mang Dạ Trầm Uyên hướng về Vạn Kiếm Tông bay đi.

Nếu ta nhớ không lầm, chưởng môn đại thúc của Vạn Kiếm Tông không phải vừa đúng là Lục phẩm đan sư sao?!
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 08,2.

Edit: Sênh Mai

Vạn Kiếm Tông

Nguyên Sơ vừa đến cửa tông môn, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền bị chưởng môn gọi đi.

Trên đại điện lạnh lùng uy nghiêm, chưởng môn và hai vị trưởng lão ngồi trên cao, tam đường chuẩn bị xét hỏi.

"Con còn biết đường trở về ư!"
Chưởng môn đại thúc phi thường tuấn tú, mặc trường bào toát lên sự nho nhã, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi hai tuổi, nhưng tu tiên đạt cảnh giới không già đi, khung cảnh cũng trở nên cảnh đẹp ý vui.

Đối mặt chuyện như vậy, kiếp trước Nguyên Sơ đã tích luỹ đầy đủ kinh nghiệm! Nàng vừa tiến đến liền vội vàng nhận sai, thái độ thập phần thành khẩn!

"Chưởng môn đại thúc ~! Con sai rồi, con không nên chạy loạn khắp nơi, con không quên con là Nguyên Anh được thúc đẩy, căn cơ không ổn, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, cũng dễ dàng bị Ma Tu giết luyện đan, con sai rồi! Chưởng môn đại thúc có thể không giam cầm con được không?"

Nàng một lời nói xong, chặn đứng những lời giao huấn của chưởng môn ở trong họng.

Vạn Kỳ Thính Phong hơi nhướn mày, cẩn thận quan sát tiểu nữ oa trước mặt thành thành thật thật nắm chặt lỗ tai quỳ trên mặt đất, sờ sờ cằm.

"Tính cách này của con..."

Nguyên Sơ biết linh hồn mình hoàn toàn dung nhập, không sợ người khác phát hiện nàng đoạt xác, nghiêm trang nói.

"Mấy ngày trước là ngày giỗ của mẫu thân con, nửa đêm con thương tâm quá khóc đến mức ngất đi, tỉnh lại cảm thấy mẫu thân sẽ không hi vọng cả ngày con chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng nặng nề, cho nên, con quyết định thay đổi triệt để,mỉm cười vui vẻ mà sống!"

Vạn Kỳ Thính Phong nghe vậy nhịn lại ý cười khoé miệng, nhưng bên cạnh hắn trái phải hai vị trưởng lão cũng không nhịn được nở nụ cười.
Một người vẫn như vậy nhưng tính tình đột nhiên thay đổi cũng rất thú vị.

Vạn Kỳ Thính Phong nghiêm mặt nói, "Hồ ngôn loạn ngữ, nhìn bộ dáng con xem? Tùy tiện rời tông môn đi mấy ngày không về, bổn tọa liền phạt con..."

Nguyên Sơ tinh thần chấn động, vội vàng dùng ánh mắt như mèo con long lanh sáng ngời không hề chớp mắt nhìn Vạn Kỳ Thính Phong, lấy lòng không cần quá rõ rệt như vậy chứ!

Vạn Kỳ Thính Phong thấp giọng ho một tiếng, sao hắn cảm thấy hôm nay tiểu Nguyên Sơ như vậy khiến cho hắn không nỡ phạt?

Vẻ mặt Vạn Kỳ Thính Phong nghiêm túc, "Ta phạt con đi Tư Quá nhai sám hối một... ngày! Chịu phạt làm gương!"

Hai bên trái phải chưởng môn là hai vị trưởng lão bất mãn nhìn, bình thường không phải đều là một năm trở lên sao? Một ngày cũng coi là trừng phạt? Chưởng môn người lại phá lệ nha ~!.

Sau khi nói ra chưởng môn cảm thấy hối hận, nhưng Nguyên Sơ hai mắt sáng lên, vội vàng lễ bái hô to, "Cám ơn chưởng môn đại thúc, con biết chưởng môn đại thúc nhất định là thương tiếc con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện không cha không mẹ phi thường đáng thương, con nhất định sẽ chấp nhận chịu phạt thật tốt, không phụ chưởng môn đại thúc khổ tâm!"

Nàng một câu lại một câu làm mọi người không lời nào để nói, tiểu oa nhi này thật không có bị ai đoạt xác sao?

Không chờ bọn họ nghi ngờ, Nguyên Sơ lại lộ ra biểu tình hối lỗi.

"Bất quá, con ra ngoài lần này, còn mang theo một người trở về..."

"Hồ nháo!" Vạn Kỳ Thính Phong lại giận đến tái mặt, " Quy củ tông môn con có quên hay không, tại sao tùy tiện dẫn người vào núi? Trục xuất đi!"

"Đừng đừng đừng!" Nguyên Sơ vội vàng nói, "Con sẽ để hắn theo đúng trình tự vào núi, qua vài ngày nữa chính là đại điển khai sơn, hắn sẽ cùng những đệ tử mới nhập môn so đấu với nhau, hắn đặc biệt có duyên với con, con muốn nhận hắn làm đồ đệ, hắn cũng đáp ứng.Thời điểm lúc đại điển khai sơn, các Nguyên Anh khác đều có thể thu đệ tử, nhưng một Nguyên Anh nửa vời như con, người khác có ý cũng biết sẽ không tìm con bái làm sư phụ... Chưởng môn đại thúc, người nhẫn tâm xem ngày đó con bị xấu hổ sao?"

Nguyên Sơ nói xong, bĩu môi ngồi trên mặt đất vẽ vòng vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, có bao nhiều đáng thương, có bao nhiêu tội nghiệp liền có bấy nhiêu.
Vạn Kỳ Thính Phong hận không thể che mắt, làm sao đây, hắn phát hiện bản thân đối với đứa trẻ đáng yêu cũng đáng thương này thật không có biện pháp cứng rắn, nhưng làm sao mới tốt được?

Nguyên Sơ khổ sở nói, " Chỉ có mẫu thân lưu lại Tiểu Thu tại Nam Phong điện nguyện ý chiếu cố cho con, người khác đều không muốn đến hầu hạ đứa nhỏ như con, đỉnh núi to như vậy, con ngay cả người để bầu bạn cũng không có, yêu cầu nhỏ nhoi như vậy người cũng cự tuyệt, thật là không có nhân tính..."

Âm thanh cuối cùng nàng nói thật nhỏ giọng, nhưng chưởng môn đại nhân khả năng làm sao có thể không nghe được? Hắn cảm thấy thương tiếc, dù sao lúc trước Nguyên Sơ quả thật cô đơn một mình, tuổi còn nhỏ nhưng cực kỳ điềm tĩnh hướng nội, vì thế không đợi các trưởng lão ngăn cản, hắn bất đắc dĩ liền đồng ý.

"Được rồi được rồi, đợi lát nữa cho hắn đi Hình Phong đường khai rõ nguồn gốc, nếu xác thực chứng minh hắn chỉ là người bình thường, vậy đại điển khai sơn ngày đó, con muốn thu đệ tử, liền thu đi."

Về phần hài tử đáng thương kia bái Tiểu Nguyên Sơ làm môn hạ, khẳng định cái gì cũng chưa học đến, thôi vậy, có rãnh ta sẽ giúp hắn chỉ điểm một chút.

Nguyên Sơ lúc này mới nhảy dựng lên, lộ ra nụ cười sáng lạn!

Nguyên Sơ cứ một bước lại muốn thêm một bước thật vô liêm sỉ quả nhiên làm Vạn Kỳ Thính Phong mất hứng.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top