Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Mùa Hè Của Tôi - Nhóm VTM

[Truyện ngắn] Mùa Hè Của Tôi - Nhóm VTM

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Mùa Hè Của Tôi.
Đồng sáng tác: Hạ Vy, Quất Chính Hy (Tey) và Tây Khinh Mạn
Thể loại: Truyện ngắn
Tổng Chương: 2.
Tình trạng: Hoàn.
Thảo luận tại Đây
received_997238080693325.jpeg
 
Sửa lần cuối:

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Chương 1:

Mùa hè năm đó tôi không còn vùi đầu vào những thiết bị điện tử.

Mùa hè năm đó tôi rất vui.

Mùa hè năm đó đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về cuộc sống này.

Năm đó thay vì là chuyến đi du lịch biển như bao mùa hè khác thì ba mẹ tôi đột nhiên thông báo rằng: "Ba mẹ phải đi công tác đột xuất, tạm thời ba mẹ sẽ gửi con về quê chơi với ông bà ngoại."

Lúc đó thì trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, "Về quê ư? Có chết tôi cũng không về vùng quê lạc hậu ấy.”

Quê ngoại tôi ở Kế Sách, nơi đã nuôi lớn mẹ tôi, nổi tiếng với rất nhiều trái cây ngon, lần cuối tôi về là chuyện của nửa năm trước.

"Con không về đó đâu" tôi nói với giọng không vui, mặt xụ xuống, mắt long lanh cầu mong ba mẹ không đưa tôi về đó, cứ tưởng được như mọi lần nhưng sự thật thường rất phũ. Ba mẹ tôi kiên quyết đồng thanh nói "KHÔNG" tôi thở dài thật sự hết hi vọng rồi, tôi ngậm ngùi lên phòng soạn đồ chuẩn bị về quê ngoại.

Tôi cầm theo một chiếc điện thoại cùng rất nhiều cuốn truyện Doraemon, truyện Conan, thêm vài cuốn tiểu thuyết dồn hết vào vali, quần áo và một số đồ dùng cá nhân khác, sau đó tôi bay vào em laptop để cày game.

Sáng hôm sau mẹ tôi xách hai chiếc vali to đùng ra xe nơi ba tôi đang chờ sẵn, sau màn dặn dò của mẹ tôi, hai ba con tôi lại lên đường về Kế Sách.

Suốt quãng đường tôi chỉ biết vùi đầu vào điện thoại, ba tôi tập trung lái xe. Không gian vô cùng yên tĩnh.

Lúc xuống tới nhà bà thì đã thấy ông ngoại tôi ra đón từ trước, tôi gật đầu chào, ông tôi gọi to vào trong nhà "Bà nó ơi, thằng Thành đưa con Mai về rồi nè".

Bà tôi đang làm công chuyện trong bếp lúi húi rửa tay rồi chạy ra, "Về rồi hả cháu, có mệt lắm không? Rửa tay rửa mặt rồi ra ăn cơm với bà, hôm qua ông con mới mua con gà tre bảo bà tiềm thuốc bắc cho con đó.”

Tôi vâng dạ rồi đi ra sau bếp rửa tay, lúc ra thì cơm canh đã được ông ngoại tôi dọn lên, ba tôi lúc này mới nói.

"Con có việc đi công tác một tháng nên nhờ ba mẹ trông cháu hộ vợ chồng tụi con ít hôm."

Ông tôi xua tay, "Bây đi đâu thì đi, để con Mai nó ở lại được rồi."

Ba tôi móc ví ra đưa vài tờ tiền cho tôi rồi ra xe về thành phố, tối nay ba mẹ tôi phải bay ra nước ngoài nên ba tôi về thu xếp đồ đạc, tôi ở lại ăn cơm với ông bà. Phải công nhận là món gà tiềm thuốc bắc bà tôi nấu ngon thật.

"Lan sa...o bà lai nâ...u cho... con ăn nua nha bà." Tôi nói mà mồm thì đang gặm đùi gà nên câu được câu mất.

"Tổ cha mày, lần sau bà nấu cho mày ăn."

Tôi cười hì hì. Ăn cơm xong, tôi tính dọn xuống đem rửa thì ông tôi cản không cho làm. Ông bảo tôi, "Thôi con cứ ngồi chơi, bà mày rửa loáng cái xong liền.”
 

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Chương 2.

Tôi vào phòng ông bà ngoại đã chuẩn bị sẵn, lật cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc dở ra, định bụng là hôm nay sẽ đọc hết bộ truyện này, đi về phía chiếc võng được ông ngoại tôi mắc dưới gốc cây bàng to ngoài sân, tôi nằm xuống giơ cuốn truyện lên và bắt đầu đọc. Được một lúc thì ngoài sân có tiếng vài đứa trẻ vang lên phá hủy bầu không khí yên tĩnh, tôi không thể nào tập trung đọc nữa, ló đầu từ cuốn truyện nhìn ra coi tụi nó nhỏ kia đang làm gì, hóa ra là đang làm diều.

"Mua không nhanh hơn sao mà phải đi làm." Ý nghĩ đó lập tức lóe lên trong đầu tôi.

"Mua cũng được nhưng nếu cùng nhau làm diều rồi thả thì niềm vui sẽ được nhân đôi, con có muốn chơi không? Ra đó chơi chung đi." Tiếng bà ngoại tôi vang lên.

Nghĩ thì bà tôi nói cũng có cái đúng, từ bé tới giờ tôi đã tự làm diều bao giờ đâu, thôi thì cứ lân la ra coi, dù sao cũng không mất cái gì.

Thế là tôi lon ton chạy ra, từ cổng ngó ra thấy tụi nhỏ vừa làm vừa cười, bất giác tôi cũng cười theo. Một trong số mấy đứa nhóc đó thấy tôi, bé gái chạy lại kéo tay.

"Chị ra làm chung cho vui nè."

Mấy đứa nhóc khác cũng nhìn lên rồi nhao nhao rủ nhau chạy lại kéo tôi. Tôi cười nhẹ, "Thôi thì ra chơi cùng tụi nhỏ vậy."

Tôi chả biết phụ tụi nhỏ làm gì ngoài việc ngồi xé tập với cắt giấy phụ. Nhóm thì vót tre, nhóm thì dán mấy cây tre đã được vót dán lên diều, đồng thời dùng vài sợi dây và keo dán cố định cho chắc.

Làm xong thì cả đám kéo tôi ra cánh đồng đã được thu hoạch xong chỉ còn rơm vàng ươm. Một đứa chạy một đứa cầm diều, sau năm phút thì con diều bay lên.

Nhìn cánh diều bay trên bầu trời cao khiến lòng tôi bỗng vui đến lạ.

Chơi một lát thì nắng lên, vậy là cả đám ùa vào bụi tre gần đó ngồi, tụi nhỏ liên tục than chán không có gì chơi.

Tôi mới hỏi: "Vậy các em muốn đọc truyện không?"

Cũng may tôi có mang tới rất nhiều truyện Doreamon và Conan.

Tôi bắt đầu kể cho tụi nhỏ nghe về bộ truyện chú mèo Doreamon và tài suy luận của thám tử lừng danh Conan, đứa nào đứa đó khi nghe tôi kể chuyện thì rất phấn khích.

Lần lượt kéo tụi nhỏ về nhà ngoại, tôi lôi trong vali ra một đống truyện rồi đưa cho tụi nhỏ mượn, không quên dặn dò: "Nhớ giữ gìn cẩn thận giúp chị nhé."

Cứ thế một tuần trôi qua, rồi hai tuần, ba tuần rồi kì hạn một tháng cũng tới.

Trong lúc tôi ở nhà ông bà ngoại đã cùng tụi nhỏ chơi đủ thứ từ nhảy dây, thả diều, ô ăn quan và vô số trò chơi dân gian mà ở thành phố không có. Tất cả thành phố chỉ gói gọn trong những trò chơi điện tử, điện thoại,... đủ loại công nghệ cao.

Còn nhớ có lần tôi bị tụi nhỏ kéo đi ăn trộm vài trái xoài, trái mận xong bị nhà người ta phát hiện rồi cả đám kéo nhau chạy thục mạng.

Hay những lần tắm sông, chèo thuyền, lần đầu chèo thuyền, con thuyền quay vòng vòng khiến tôi hoảng mất thăng bằng rồi té xuống sông. Tối đó về kể cho ông bà ngoại nghe, bị ông bà cười cho thúi đầu.

Lúc tôi đi đã hứa với tụi nhóc kia là hè năm sau tôi sẽ quay về thăm tụi nó. Tiếc là tôi đã thất hứa, vì tôi bận ôn thi đại học

Hết.
 
Top